-
Chương 1116-1120
Chương 1116: Sư phụ tôi là Chân Tiên
Thấy đã đến trưa, Ngô Minh và Mỹ Ngọc đều đến tìm Ngô Bình.
“Anh, bọn em phải về trường rồi”, Ngô Mi nói.
Ngô Bình: “Không ở nhà chơi thêm nữa à?”
Ngô Mi: “Ngày mai, trường tổ chức cắm trại, bọn em phải đi”.
Nghe nói hai cô gái sẽ đi cắm trại, Ngô Bình hỏi: “Cắm trại ở đâu thế?”
Mỹ Ngọc: “Núi Dã Nhân ở phía Bắc Thiên Kinh”.
Ngô Bình: “Bây giờ bên ngoài đang hỗn loạn lắm, hai đứa đừng đi cắm trại thì hơn”.
Ngô Mi lườm anh: “Anh, cả lớp đều đi mà bọn em không đi thì coi sao được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi: “Được rồi”.
Anh gọi: “Thiên Chiếu!”
Thiên Chiếu lập tức xuất hiện cạnh Ngô Bình rồi nói: “Chủ nhân”.
“Ngô Mi và Mỹ Ngọc sẽ đi cắm trại, ông hãy âm thầm bảo vệ hai đứa, có gì thì phải báo ngay cho tôi”.
Thần Chiếu nói: “Vâng, chủ nhân cứ yên tâm!”
Buổi chiều, Ngô Mi và Mỹ Ngọc đã lên xe đến Thiên Kinh, Ngô Bình thì tiếp tục làm giáo án.
Hơn bốn giờ chiều, Lý Dư chợt bay lên rồi đáp xuống cạnh Ngô Bình, tay cậu ta gãy làm mấy đoạn, miệng và mũi không ngừng chảy máu.
“Chủ nhân, Lý Tố bị người ta bắt đi rồi”, đôi mắt cậu ta đỏ hoe.
Càng gặp chuyện lớn, Ngô Bình càng bình tĩnh, anh nói: “Kể tôi nghe xem nào”.
Lý Dư kể lại đầu đuôi câu chuyện. Thì ra hai con thuồng luồng đã là vua của dòng sông, không một sinh vật nào của hạ du dám đối đầu với chúng.
Hôm nay, hai con thuồng luồng bơi đến một nhánh sông có tên là Ngọc Thuỷ để thăm dò. Ngọc Thuỷ tập trung hơn chục con sông, diện tích lưu vực trải rộng ba tỉnh, phạm vi rất lớn nên là nhánh chính.
Hai con thuồng luồng vừa bơi đến đây thăm dò thì nhìn thấy có một lão rùa chục nghìn năm ở trong một đập nước. Con rùa già cảm nhận được ký tức của hai con thuồng luồng nên vội vàng bơi ra chào.
Hai bên chưa nói được mấy câu thì đã có ánh lửa rơi từ trên cao xuống, ánh lửa đó rất đáng sợ, nó vừa chạm xuống mặt nước một cái là nước ở trong đầm đã sôi sùng sục, hai con thuồng luồng và con rùa già phải nhảy lên cao ngay.
Chúng vừa bay lên cao thì thấy đã có hai tu sĩ tài giỏi chờ bắt mình. Lý Tố biết không thể đánh lại được họ nên đã liều mình chống trả, mặc cho bản thân bị thương nặng nên đã đánh bại được một người, để Lý Dư có thể chạy trốn.
Lý Dư biết phải về báo cho Ngô Bình ngay, vì thế bỏ Lý Tố lại đó rồi chạy thật nhanh về nhà bẩm báo.
Ngô Bình bỏ các thứ trong tay xuống rồi nói: “Mau dẫn đường”.
Lý Dư và Lý Tố đều là thuộc hạ của anh, đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi chúng còn là thuồng luồng?
Một người một thuồng luồng đi tới con sông lớn, họ vừa đi được một đoạn thì thấy có một cơn gió đen cuốn tới. Hai bên vừa gặp mặt thì cơn gió đen đã dừng lại, một người đàn ông mặc áo bào đen bước ra.
Người đó nhìn thấy Lý Dư thì cười nói: “Mày chạy nhanh đấy, ra đây cho tao!”
Hắn chộp tay, một pháp lực khủng bố đã ngưng tụ thành một bàn tay lớn rồi vồ về phía Lý Dư, hoàn toàn phớt lờ Ngô Bình.
Lý Dư đứng im bất động, sau đó nhìn người đàn ông như thể hắn đã chết rồi.
Ngô Bình bay lên cao rồi tung một quyền ấn về phía người đàn ông, bàn tay khổng lồ và quyền ấn va chạm rồi nổ tung. Nhưng quyền ấn của Ngô Bình vẫn lao đi tiếp và đập trúng vào ngực người đàn ông.
Phụt!
Mấy tầng phòng ngự của người đàn ông đều bị phá vỡ, hắn rơi xuống sông như một quả bom.
Ngô Bình nhìn xuống sông rồi nói: “Giả chết mà làm gì, lên đây!”
Người đàn ông bay lên, sau đó vô cùng kinh hãi nhìn Ngô Bình: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là người sắp đánh chết anh, trước khi chết có gì muốn nói không?”
Người đàn ông hừ lạnh nói: “Đúng là cậu rất mạnh, nhưng tôi là người của Tiên Giới! Cậu chỉ là một tu sĩ của Hạ Giới thôi, có đọ lại được với môn phái của Tiên Giới không?”
Ngô Bình: “Thế à? Ông thử nói tên môn phái mình đi, để tôi hỏi sư tôt”.
Người đàn ông giật mình, nghi ngờ Ngô Bình có lai lịch lớn, hắn nói: “Tôi là Hoàng Kinh - đệ tử của Kim Đỉnh Tông”.
Ngô Bình: “Kim Đỉnh Tông? Chắc là môn phái tầm phào rồi”.
Hoàng kinh cau mày: “Tuy Kim Đỉnh Tông chỉ là môn phái hạng hai, nhưng không ai được phép xỉ nhục”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi xỉ nhục anh đấy thì sao nào? Sư tổ của tôi là Chân Tiên, một môn phái cỏn con như các người có là gì chứ?”
Hoàng kinh hoảng hốt: “Cái gì? Chân Tiên ư?”
Chỉ có môn phái hạng nhất mới có Chân Tiên, một Chân Tiên có thể dễ dàng tiêu diệt cả một môn phái hạng hai, thậm chí là hạng nhất.
Ngô Bình: “Kim Đỉnh Tông phải không? Tôi nhớ rồi đấy!”
Hoàng kinh tái mặt nói: “Bảo sao thực lực của cậu lại mạnh thế, ra là có sư tổ là Chân Tiên”.
Ngô Bình: “Các người dám động tới thuồng luồng của nhà tôi, to gan nhỉ!”
Hoàng kinh thầm thấy xui xẻo, cứ tưởng xuống Hạ Giới rồi thì đệ tử của môn phái hạng hai như họ có thể tung hoành thiên hạ, ai dè vừa đặt chân xuống đây đã gặp ngay cao thủ.
Hắn tiến lên hành lễ: “Xin hỏi họ tên của cậu”.
Ngô Bình: “Tôi họ Lý”.
“Ra là cậu Lý”, Hoàng kinh nói: “Trước đó, chúng tôi không biết hai con thuồng luồng này là của cậu nên mới đắc tội”.
Nói rồi, hắn thầm truyền âm đi, ngay sau đó Lý Tố đã được một tu sĩ mặc áo xanh đưa đến.
Hoàng kinh nói: “Sư đệ, mau thả con thuồng luồng ấy ra”.
Tu sĩ áo xanh lạnh lùng nói: “Sư huynh, mãi mình mới bắt được nó, sao lại thả?”, nói rồi, người đó lừ mắt nhìn Ngô Bình.
Hoàng kinh: “Sư tổ của cậu Lý đây là Chân Tiên đấy”.
Nghe thấy thế, tu sĩ áo xanh ngẩn ra, phản ứng không kém Hoàng kinh là bao. Người đó gần như thả Lý Tố ra ngay lập tức mà không hề do dự.
Lý Tố đã bị thương nặng, toàn thân nhuốm máu, ngoài ra còn bị tổn thương nguyên khí.
Cô ấy đi tới cạnh Ngô Bình rồi hành lễ: “Chủ nhân”.
Ngô Bình lấy hai viên đan dược trị thương ra cho cô ấy uống.
Sau đó, anh lạnh lùng nói với hai người của Kim Đỉnh Tông: “Hai người đã đánh thuồng luồng nhà tôi bị thương, giờ tính thế nào đây?”
Hai người đó liếc nhìn nhau, Hoàng kinh nói: “Cậu Lý, cậu muốn chúng tôi bồi thường thế nào?”
Ngô Bình: “Tôi nghe nói vừa nãy các người đang lùng giết con rùa già đúng không?”
Hoàng kinh: “Đúng vậy”.
Ngô Bình: “Nó đang tu luyện ở đầm nước, có đắc tội gì với các người đâu?”
Hoàng kinh: “Chuyện là thế này. Mấy hôm trước, chúng tôi tình cờ phát hiện trên mai của con rùa già ấy có mấy chữ thần rất kỳ diệu. Vì thế, hai chúng tôi mới muốn bắt nó để nghiên cứu mấy chữ ấy”.
Ngô Bình: “Hai người thả con rùa ấy ra, tôi sẽ bỏ qua chuyện đánh thuồng luồng nhà tôi”.
Người mặc áo xanh nói ngay: “Không được!”
Ngô Bình cười lạnh: “Không đồng ý cũng được, nhưng hai người sẽ không được đi đâu hết”.
Nói rồi, anh thi triển Hỗn Nguyên Tiên Lực rồi tấn công hai người đó.
Hoàng kinh nói: “Cậu Lý bớt giận! Chúng tôi đồng ý thả nó ra”.
Nói rồi, hắn vung tay lên, một con rùa dài hơn chục mét đã rơi xuống nước. Con rùa già ngẩng lên nhìn Ngô Bình rồi gật đầu tỏ lòng biết ơn.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Hai người đi đi!”
Hoàng kinh không nói nhiều mà kéo người áo xanh đi ngay.
Chương 1117: Phép thần thông thượng cổ: Mệnh Vận Thuật
Hai người kia bay đi được một đoạn thì người mặc áo xanh trầm giọng nói: “Sư huynh, chúng ta liên thủ khéo có thể giết được cậu ta đấy”.
Hoàng kinh thở dài: “Nếu giết người thì cậu nghĩ tôi có phải nhịn nhục vậy không?”
Tu sĩ áo xanh: “Sư huynh, ý anh là chúng ta bắt tay lại cũng không phải đối thủ của cậu ta ư?”
Hoàng kinh: “Tuy chúng ta đều là Tiên Quân, nhưng thực lực của cậu ta chắc chắn phải cao hơn. Ban nãy, cậu ta mới đánh anh một quyền thôi mà đã phá vỡ ba tầng hộ thể của anh rồi, anh còn suýt bị thương nặng đấy. Hơn nữa, cậu ta còn là đồ tôn của Chân Tiên, kiểu gì trên người chẳng có bảo bối hộ thân. Nhỡ cậu ta lấy sát bùa Chân Tiên ra thì đến tông chủ cũng không cứu được mình đâu”.
Tu sĩ áo xanh: “Sư huynh, nhỡ cậu ta bịa ra chuyện có sư tổ là Chân Tiên thì sao?”
Hoàng kinh: “Nếu cậu ta không phải đồ tôn của Chân Tiên thì sao có thể mạnh vậy được? Đã thế còn nhận hai con thuồng luồng làm thuộc hạ nữa?”
Tu sĩ áo xanh không nói gì nữa, vì thấy lời của sư huynh mình có lý.
“Coi như lần này mình xui vậy, hi vọng sau này không gặp lại cậu ta nữa”, Hoàng kinh chán nản nói. Những người ở Tiên Giới là vậy, nếu chọc phải người mạnh hơn thì mình phải khúm núm.
Hai người của Kim Đỉnh Tông đi rồi, Ngô Bình mới đáp xuống lưng con rùa già, quả nhiên anh nhìn thấy chi chít chữ ở đây. Nhưng nét chữ đã rất mờ, gần như sắp biến mất rồi. Anh nhanh chóng ghi nhớ các con chữ bằng nhãn lực của mình rồi hỏi: “Ông rùa, các con chữ trên lưng ông ở đâu ra thế?”
Thật ra tu vi của ông rùa già không thua gì hai con thuồng luồng, ông ấy nói tiếng người: “Thưa cậu, tôi đã sống ở Ngọc Thuỷ hơn 13 nghìn năm rồi. 12 nghìn năm trước, khi tôi còn chưa có trí tuệ, một cơn sóng thần đã đẩy tôi tới một động phủ dưới lòng đất. Có một tấm bia đá ở đây, mặt bia có mấy con chữ. Tôi đọc xong mấy con chữ ấy thì thấy đầu óc sáng suốt. Vì thế, tôi đã lăn người trên tấm bia ấy để in các con chữ lên mai rùa”.
Ngô Bình: “Chữ ông in là chữ thần thượng cổ đấy”.
Ông rùa hỏi: “Chữ thần thượng cổ gì cơ?”
Ngô Bình: “Chữ tiên có nguồn gốc từ chữ thần thượng cổ”.
Ông rùa: “Những chữ này có nghĩa là gì?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là một phép thần thông thượng cổ”.
Anh hỏi: “Động phủ đó giờ còn không?”
Ông rùa: “Mấy nghìn năm trước, lối vào đã bị đá lấp kín rồi”.
Ngô Bình: “Không sao, ông cứ nói cho tôi biết vị trí đi, tự tôi đi tìm”.
Ông rùa: “Được, cậu đi theo tôi”.
Ông rùa bơi đi rất nhanh, làm dòng nước cuộn dâng các con sóng lớn. Sau khi bơi vào trăm cây số, nó đã bơi vào một con sông nhỏ.
Sau đó, ông rùa nói: “Phía trước là bùn đất, động phủ bị chặn lối vào rồi”.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì lập tức phát hiện vị trí của động phủ ngay. Nơi đó cách lòng sông hơn 50 mét, thần niệm không thể tiến tới được, hèn chi mà không có ai phát hiện ra.
Anh đáp xuống chỗ bùn đất đó rồi thi triển thuật Địa Độn, ngay sau đó đã độn thổ xuống lối vào của động phủ. Cánh cửa đã đổ nên anh có thể dễ dàng đi vào ngay.
Trong đây toàn là bùn vàng, anh tìm môt vòng mới nhìn thấy tấm bia đá. Gọi là tấm bia, chứ thật ra nó là một khối ngọc thần.
Anh nhìn các chữ thần trên đó rồi sáng mắt lên ngay. Sau khi đọc hết bản hoàn chỉnh, Ngô Bình nói: “Là Đại Mệnh Vận Thuật! Trên đời có loại pháp thuật kỳ diệu này ư?”
Thì ra Đại Mệnh Vận Thuật có thể hấp thu, thay đổi hoặc hoán đổi số mệnh của người khác.
Trên đó có biết tu luyện pháp thuật này có yêu cầu rất cao với người tu luyện, điều kiện thứ nhất là phải tu luyện được Vận Mệnh Chi Nhãn, bước này cực khó, ti tỉ người may ra mới có một người thành công.
Ngô Bình ghi nhớ toàn bộ phép thần thuật này, sau đó chuyển luôn tấm bia thần vào không gian trữ đồ.
“Chắc không chỉ có mỗi tấm bia này chứ, mình phải tìm tiếp mới được”.
Anh tìm thật kỹ xung quanh, nhưng tiếc là ngoài tấm bia ra thì thật sự không còn gì nữa.
Ngô Bình đi thêm một vòng rồi ngoi lên, sau đó nói với ông rùa: “Nơi này không còn an toàn với ông nữa đâu, đã giúp thì giúp cho chót, tôi sẽ dẫn ông về Đông Hoàng tu dưỡng, ông đồng ý không?”
Ông rùa mừng rỡ: “Cảm ơn cậu, tôi đồng ý”.
Ông rùa đến Đông Hồ cái là lặn sâu xuống đáy ngay.
Lý Dư và Lý Tố đều bị thương không nhẹ, Ngô Bình xử lý vết thương cho hai người xong thì trời cũng đã tôi.
Hỉ Bảo đã ngủ từ lâu, hôm nay phải học nhiều nên thằng bé đã mệt lử.
Lý Thiên Thạch đi tới rồi lặng lẽ ngồi cạnh Ngô Bình.
Ngô Bình: “Thiên Thạch, đã quen với việc làm một con người chưa?”
Lý Thiên Thạch: “Cũng tạm ạ, tôi biến thành người rồi cũng tiện cho việc tu luyện hơn”.
Ngô Bình: “Nhắc đến tu hành, tôi có nhiều công pháp lắm, không biết thể chất thai đá như cậu có học được không”.
Lý Thiên Thạch: “Thể chất của tôi giống hệt con người, con người học được thì tôi cũng học được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Chờ tôi đến học viện Võ Đạo rồi, tôi sẽ chính thức nhận cậu làm đệ tử”.
Lý Thiên Thạch: “Cậu chủ dạy tôi luôn đi”.
Ngô Bình: “Vội gì, cậu giống hệt con người rồi thì một khi tu luyện sẽ nhanh chóng thành Địa Tiên thôi”.
Hai người đang nói chuyện thì bùa tin tức sáng lên, là Thần Chiếu truyền tin đến.
Anh hỏi: “Thần Chiếu, có chuyện gì thế?”
Thần Chiếu nói rất nhỏ: “Chủ nhân, có chuyện rồi. Các học sinh cắm trại trên núi, xung quanh chợt xuất hiện rất nhiều yêu ma quỷ quái, tôi sợ cô chủ gặp chuyện nên phải báo cho chủ nhân ngay”.
Ngô Bình không dám lơ là mà bay đến đó ngay.
Núi Dã Nhân là một ngọn núi ở phía Bắc của Thiên Kinh. Đi tiếp thì sẽ tới một hoang mạc và đồng hoang.
Ngọn núi này có hơn 1300 mét, bên dưới là Hắc Long Giang. Phong cảnh ở đây khá đẹp, đã từng được khai phá thành danh lam thắng cảnh. Nhưng không biết tại sao, đang khai phá được một nửa thì dừng lại, đến nay ở đây vẫn còn những công trình đang dở dang.
Ngô Bình bay lên cao rồi nhìn xuống dưới thì quả nhiên đã thấy có quỷ khí bao quanh núi.
Anh lặng lẽ đáp xuống, Thần Chiếu lập tức xuất hiện chào hỏi: “Chủ nhân”.
Ngô Bình gật đầu: “Thần Chiếu, ông trông chừng quanh đây, tôi đi tìm Tiểu Mi”.
Ngô Mi đang ngồi quanh đống lửa ăn vặt và hát hò với các bạn, không hề biết nguy hiểm đang rình rập.
Lúc này, có một cậu nam sinh tuấn tú đang ngồi cạnh Ngô Mi, hai người vừa nói vừa cười, cậu nam sinh còn nhét đồ ăn vào miệng Ngô Mi.
Bất thình lình có một người xen vào khe hở giữa hai người, Ngô Mi nổi giận hỏi: “Ai đấy?”
Khi cô bé nhìn thấy là ông anh trai quý hoá của mình thì giật bắn mình: “Anh, sao anh lại đến đây?”
Ngô Bình giành lấy gói quà vặt trên tay Ngô Mi, sau đó ăn ngon lành rồi nói: “Anh không được đến à?”
Mỹ Ngọc ngồi cạnh đó cười nói: “Anh Ngô Bình, anh đến chẳng đúng lúc gì cả”.
Ngô Mi đỏ mặt rồi lườm Mỹ Ngọc.
Ngô Bình nhìn cậu nam sinh kia, cậu ấy có vẻ lúng túng rồi mỉm cười gật đầu với anh.
Ngô Mi ngượng ngập giới thiệu: “Anh, đây là Tả Linh Phong - bạn của em”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Hai đứa nói chuyện tiếp đi, cứ kệ anh”.
Ngô Mi tức điên người, Ngô Bình ngồi như ông Phật thế này thì bọn cô nói chuyện kiểu gì?
Mỹ Ngọc hiểu nỗi lòng của Ngô Mi nên khoác tay Ngô Bình rồi kéo anh sang một bên: “Anh Ngô Bình, ở kia có nhiều bạn nữ lắm, chúng ta sang đó ngồi đi”.
Ngô Bình nói với Tả Linh Phong: “Đi với tôi không?”
Tả Linh Phong cười nói: “Lát em sang ạ”.
Sau khi được Mỹ Ngọc kéo ra đây, Ngô Bình phát hiện cô ấy không hề lừa mình, có hai cô gái cực xinh đang ngồi ở đây, so ra họ cũng không thua kém gì Mỹ Ngọc cả.
Chương 1118: Người tự cho mình là giỏi
Nhưng một cô mặc đồ thể thao trong số đó buộc tóc đuôi ngựa mặt lạnh như núi tiền. Cô mặc váy tím thì xoã tóc, mặt sầm sì như bị ai nợ tiền.
Ngoài ra còn có ba cậu nam sinh và hai cô gái khác đang ngồi trò chuyện quanh đống lửa này.
Ngô Bình đi đến làm hai cô gái đẹp chú ý, nhưng họ chỉ nhìn anh chứ không nói gì.
Một cậu nam sinh mặt đầy mụn đang vừa cậy mụn, vừa nói chuyện với một cô gái bên cạnh, chọc cho cô gái cười phá lên.
Ngô Bình cười nói: “Này cậu em ăn cay vừa thôi, không là sẽ để lại sẹo đấy”.
Cậu trai kia hỏi: “Trông cậu lạ thế, không phải lớp bọn này đúng không?”
Mỹ Ngọc nói: “Đây là anh trai của Ngô Mi, tối nay anh ấy đến đây chơi”.
Cậu trai kia ồ lên rồi nói: “Ra là anh trai của Ngô Mi”.
Đôi bên chào hỏi với nhau rồi cậu trai tiếp tục trêu chọc cô gái bên cạnh. Một lát sau, hai người đã đi tới một nơi vắng vẻ, không rõ định làm gì.
Ngô Bình lấy một miếng thịt thú ra rồi dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ để nướng. Nướng xong, anh đưa cho Mỹ Ngọc ăn. Thịt thú chứa tinh khí nên có mùi thơm đặc biệt, hai cô gái đẹp cũng phải suýt xoa.
Mỹ Ngọc vừa ăn vừa nói: “Anh Ngô Bình ơi, thịt này ngon thật đấy”.
Ngô Bình: “Đương nhiên, thịt của mãnh thú đấy”.
Cô gái đẹp mặt lạnh lên tiếng trước: “Ra là người đồng đạo”.
Ngô Bình chớp mắt: “Đồng đạo gì?”
Cô gái: “Anh đừng giả vờ nữa, nếu đã là người tu hành thì chắc anh cũng biết chúng ta đang gặp nguy hiểm chứ”.
Ngô Bình cười nói: “Ý cô là các bóng ma bên ngoài hả? Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ mọi người”.
Cô gái cười lạnh: “Anh bảo vệ chúng tôi ư?”
Ngô Bình: “Mọi người đều là bạn học của Ngô Mi nên đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Cô gái đẹp ấy quay mặt đi với vẻ coi thường, đó là vẻ mặt của thần tiên trên trời nhìn xuống nhân tài nhân gian, một vẻ coi thường hay thậm chí là không thèm để mắt tới.
Thật ra nếu không phải Ngô Bình nướng thịt mãnh thú thì cô ta còn chẳng thèm liếc anh đến một cái.
Cô gái xinh đẹp mặc váy tím lạnh giọng nói: “Đoá Lan, nói chuyện với cái loại mồm mép tép nhảy này làm gì, thà suy nghĩ xem lát phải chạy thoát thân thế nào còn hơn”.
Cô gái xinh đẹp mặt lạnh nhìn cô gái váy tím rồi nói: “Tôi còn tưởng Diệp Thanh Vũ cô không sợ chết”.
Cô gái tên là Diệp Thanh Vũ cười lạnh nói: “Dàn trận ác chiếc thế này chắc là cường giả Quỷ đạo ra tay rồi, hơn nữa còn bày binh bố trận từ trước. Thứ khiến họ hao tâm tổn trí như vậy chắc chắn là món đồ của cô rồi”.
Đoá Lan thờ ơ nói: “Chưa biết được, bảo bối của cô cũng thua kém gì của tôi đâu, khéo thứ chúng muốn là đồ của cô đấy”.
Tuy hai cô gái này đang nói chuyện, nhưng những người khác không hề nghe thấy gì, vì họ dùng thuật truyền âm. Đương nhiên Ngô Bình vẫn có thể nghe thấy.
Anh cười nói: “Bảo bối gì thế? Cho tôi xem với được không?”
Đoá Lan tỏ vẻ ngạc nhiên, thuật truyền âm của cô ta rất cao minh, đến Địa Tiên cũng không nghe lén được, Ngô Bình làm thế nào vậy?
Diệp Thanh Vũ lừ mắt với Ngô Bình: “Tên ngông nghênh kia, anh nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi rồi thì phải chết đầu tiên”.
Ngô Bình tò mò: “Sao tôi lại là người chết đầu tiên?”
Diệp Thanh Vũ: “Nếu lũ ma quỷ xông ra, tôi sẽ không cứu anh đâu”.
Ngô Bình thở dài nói: “Vì tôi nghe thấy hai cô nói chuyện nên hai cô định thấy chết không cứu à?”
Diệp Thanh Vũ lạnh giọng nói: “Nghe lén người khác nói chuyện thì phải lãnh hậu quả thôi”.
Mỹ Ngọc chợt hừ nói: “Hai người đánh giá mình cao quá rồi đấy, anh Ngô mới không thèm cứu hai người. Khi gặp nguy hiểm, chính hai người mới phải xin anh ấy cứu đấy”.
Đoá Lan nhìn Mỹ Ngọc rồi nói: “Mỹ Ngọc, cô chỉ là người bình thường thì sao hiểu được thế giới của chúng tôi?”
Mỹ Ngọc định nói Ngô Bình cũng là người tu hành, song nghĩ lại thì thấy nói với hai người này cũng chẳng để làm gì.
Cô ấy nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, loại nấm lần trước còn không ạ?”
“Còn”, Ngô Bình nói rồi lấy một ít nấm ra nướng cho cô ấy ăn.
Mùi nấm rất thơm, Đoá Lan và Diệp Thanh Vũ lại nhìn sang với vẻ kinh ngạc.
“Anh có nhiều đồ quá nhỉ”, Đoá Lan nói. Thật ra cô ta cũng muốn nếm thử, nhưng tiếc là ban nãy mới châm chọc Ngô Bình rồi nên ngại không dám mở lời.
Mỹ Ngọc: “Cô có muốn ăn thử nấm mà anh Ngô nướng không?”
Đoá Lan tỏ vẻ lúng túng, tuy muốn ăn nhưng không muốn thừa nhận nên lạnh giọng nói: “Tôi chỉ thấy tò mò thôi”.
Một lát sau, Ngô Mi và cậu trai kia cũng đến đây ngồi, Ngô Mi nói: “Anh, nướng cho bọn em với”.
Ngô Bình liếc mắt rồi nói: “Muốn ăn thì tự đi mà nướng”.
Ngô Mi ôm lấy tay anh rồi lắc lắc: “Anh em là số một!”
Ngô Bình cười lạnh: “Anh không nướng cho người ngoài ăn đâu”, rõ ràng anh đang nói Tả Linh Phong.
Ngô Mi hừ một tiếng, sau đó cướp xiên thịt thú của anh rồi tự nướng.
Tả Linh Phong ngồi luôn xuống cạnh Ngô Mi, sau đó còn gật đầu với Diệp Thanh Vũ và Đoá Lan.
Hai cô gái kiêu căng này cũng gật đầu chào lại, xem ra cũng khá tôn trọng Tả Linh Phong.
Ngô Bình lấy hạt dưa được rang với linh dược ra, hạt dưa này rất ngon, anh chia cho Mỹ Ngọc và Ngô Mi một ít, còn những người khác thì không.
Tả Linh Phong ngửi thấy mùi thơm của hạt dưa thì thèm thuồng nói: “Anh ơi, cho em một ít được không?”
Ngô Bình: “Chúng ta thân lắm à?”
Tả Linh Phong: “Thì mình biết nhau rồi mà anh”.
Da mặt Tả Linh Phong rất dày, cậu ta thò tay sang lấy hạt dưa trong tay Ngô Bình luôn.
Ngô Mi lừ mắt, Ngô Mi nói: “Có ít hạt dưa thôi mà, sao anh ki bo thế!”
Ngô Bình thở dài nói: “Ngô Mi, cậu ta rất bình thường, tương lai không có gì nổi trội đâu, anh không đánh giá cao”.
Nghe thấy thế, Tả Linh Phong ngẩn ra: “Anh có thể nhìn thấy tư chất của em ư?”
Ngô Bình cười lạnh: “So với người bình thường thì tư chất của cậu thuộc loại khá, nhưng so với thiên tài thì còn kém xa”.
Tả Linh Phong thơt dài: “Đúng ạ, nhưng em luôn rất cố gắng”.
Ngô Bình: “Nếu cố mà có tác dụng thì làm gì có người thất bại trên đời, có nhiều chuyện cần dựa vào thiên bẩm lắm”.
Đoá Lan cười lạnh: “Nực cười! Có người dám nói tư chất của Tả Linh Phong kém kìa! Với khối tài sản, tài nguyên hiện tại, đừng nói là Tả Linh Phong, đến người bình thường cũng có thể đột phá Tiên Quân! Theo tôi thấy, Ngô Mi mới không xứng với Tả Linh Phong”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Em gái tôi mà lấy tu sĩ thì ít cũng là cấp thiên kiêu”.
Đoá Lan thở dài: “Sao tôi lại gặp loại hống hách như anh nhỉ!”
Ban nãy, tuy Ngô Mi đấu khẩu với anh mình, nhưng giờ nghe thấy có người chê Ngô Bình, cô bé lập tức xù lông nhím: “Đoá Lan, cậu kiêu vừa thôi. Cậu tưởng tôi không biết cậu là tu sĩ à? Tưởng tôi không biết cô gia nhập một thế lực của Côn Luân chắc?”
Ngô Mi có một người anh như Ngô Bình nên hiểu rất rõ về giới tu hành. Hơn nữa, Ngô Bình đã giúp cô bé đả thông linh khiếu và thần khếu, chỉ cần cô bé muốn là có thể tu hành được ngay.
Đoá Lan lạnh giọng nói: “Cậu là người đầu tiên trong lớp dám nói chuyện với tôi kiểu ấy đấy”.
Chương 1119: Cậu đánh giá mình cao quá rồi đấy!
Ngô Mi lạnh lùng nói: “Sao thế? Cậu định đánh tôi à? Thử xem, anh tôi tát một cái là cậu chết ngay!”
Đoá Lan híp mặt lại, nhiệt độ xung quanh chợt giảm mạnh.
“Được rồi”, Tả Linh Phong xua tay: “Chúng ta là bạn cùng lớp, đừng làm không khí căng thẳng thế. Hơn nữa, giờ chúng ta đang bị bao vây, thà nghĩ cách thoát thân còn hay hơn đó”.
Ngô Bình cười phá lên nhìn Ngô Bình rồi nói: “Không uổng công anh thương em, vào lúc mấu chốt vẫn nhớ phải dựa vào anh”.
Ngô Mi bĩu môi: “Anh không biết đấy thôi, hai cậu ấy suốt ngày giả làm thần nữ, em nhìn phát mệt lên được”.
Đúng thế, Ngô Mi không ưa nhất hai cô gái này trong trường.
Ngô Bình: “Em phải hiểu là họ là những người thiển cận, cứ tưởng mình tu thành Địa Tiên rồi là có thể coi thường người phàm. Mà không hề biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, trên đời còn nhiều người mạnh và có tư chất tốt hơn họ lắm”.
Diệp Thanh Vũ lạnh giọng nói: “Anh nói như thể mình là Nhân Tiên và hiểu về tu hành hơn chúng tôi ấy nhỉ?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nếu nói về tu hành thì kiến thức của cả hai cô gộp lại rồi nhân với một trăm cũng không bằng một phần nghìn của tôi đâu”.
Cuối cùng, Tả Linh Phong cũng phải lạnh mặt nói: “Này anh, tôi đã nể mặt anh lắm rồi mà anh cứ lấn tới mãi thế. Những người có thân phận như chúng tôi không phải ai thích nói gì là nói đâu”.
Ngô Mi nổi giận: “Này Tả Linh Phong, cậu giỏi nhỉ, dám ăn nói với anh tôi thế à!”
Tả Linh Phong cười nói: “Ngô Mi, trước đó tôi thấy cậu có tư chất tốt nên có ý mời cậu gia nhập Tả Thị rồi làm tình nhân của tôi. Nhưng giờ xem ra, ông anh hâm dở của cậu đã phá hỏng cơ duyên ấy rồi”.
Ngô Mi: “Cậu coi chuyện bảo tôi làm tình nhân là cơ duyên ư? Tả Linh Phong, cậu đánh giá mình hơi cao rồi đấy, cậu tưởng Ngô Mi tôi sẽ xem trọng một tên ẻo lả như cậu à?”
Tả Linh Phong ngẩn ra, sau đó sa sầm mặt nói: “Cậu nói gì?”
Ngô Mi: “Chúng ta quen nhau chưa tới một tuần, cậu vừa chuyển trường đến đã lân la hỏi xin tôi số điện thoại, tôi biết cậu có ý đồ gì đó, nhưng không rõ cậu muốn gì ở tôi nên vẫn luôn thầm theo dõi cậu đấy”.
Tả Linh Phong vỗ tay nói: “Thông minh! Tôi tưởng cậu là người bình thường nên không phát hiện ra cơ”.
Ngô Mi: “Mấy ngày qua, tôi đã lờ mờ đoán ra ý đồ của cậu rồi”.
Ngô Mi lấy một miếng ngọc bội ra, đây là bùa hộ thân mà Ngô Bình cho cô bé.
Tả Linh Phong cau mày: “Ra là cậu biết rồi”.
Ngô Mi: “Lần nào cậu cũng vô tình hoặc cố ý nhìn nó, tôi có dốt đến mấy cũng phải biết thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh còn tưởng em thích cậu ta thật đấy”.
Ngô Mi: “Anh nghĩ gu của em thấp thế à?”
Hai anh em kẻ tung người hứng, làm cho Tả Linh Phong tức điên lên, cậu ta nói: “Hai người cứ ngông đi, lát ma quý đánh vào, tôi xem các người định đối phó thế nào”.
Đoá Lan: “Tả Linh Phong, cậu có cách ứng phó chưa?”
Tả Linh Phong: “Lát nữa khi ma quỷ ập vào, chúng ta phải chạy thoát thân ngay, còn những người khác thì kệ họ, sống chết có số rồi”.
Ngô Mi hừ nói: “Trách nhiệm của tu sĩ các người đấy à?”
Tả Linh Phong thờ ơ nói: “Toàn lũ phàm phu tục tử thì sống thêm cũng có ích gì cho đời!”
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười lạnh nói: “Đúng là ngu xuẩn!”
Tả Linh Phong cau mày: “Họ Ngô kia, nếu anh còn nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi là ác”.
Ngô Bình cười lạnh: “Cậu thử cho tôi xem nào!”
Anh vừa nói dứt câu thì xung quanh chợt vang lên tiếng ma quỷ kêu than, đôi nam nữ dẫn nhau ra chỗ kín chợt hét lên rồi chạy về, người con trai nói: “Có ma, có ma!”
Ngô Bình nói với Ngô Mi: “Gọi bạn của em đến đây hết đi”.
Ngô Mi gật đầu, bắt đầu gọi các bạn học tham gia chuyến cắm trại tập trung về chỗ của Ngô Bình.
Tả Linh Phong lạnh lùng quan sát tình thế, họ không tin Ngô Bình có thể cứu được người khác. Vì thế, cả ba đã tránh anh thật ra, vì càng đông người một chỗ càng dễ thu hút sự chú ý của ma quỷ.
Lúc này, đến người bình thường cũng có thể nhìn thấy các bóng ma và nghe thấy tiếng khóc của chúng nên ai cũng khiếp đảm. Vì thế, khi Ngô Mi gọi họ tới, ai cũng nhanh chóng chạy lại ngay.
Ngô Bình quan sát thì thấy có khoảng hơn 100 người và ai cũng đang vô cùng hoảng sợ.
Ngô Bình bảo họ ngồi vây xung quanh mình rồi nói: “Chào các bạn, anh là anh trai của Ngô Mi. Mọi người đừng sợ, anh sẽ bảo vệ mọi người an toàn”.
Lời nói của anh như có mê lực thần kỳ, mọi người nghe xong thì đều bình tĩnh lại, bao sợ hãi đều tan biến hết.
Có người hỏi: “Anh ơi, ban nãy có chuyện gì thế ạ? Có ma thật hả anh?”
Ngô Bình: “Có người định hại các em”.
Một bạn gái đeo kính hỏi: “Ai thế ạ?”
Ngô Bình: “Các em có thể đỗ vào một trường đại học hàng đầu thế này chứng tỏ đều là các nhân tài từ các tỉnh và thành phố. Với người tu hành bọn anh mà nói thì một người thông minh chứng tỏ tư chất cũng tốt, hồn vía của những người như vậy cũng vững hơn người bình thường”.
Anh nhìn cô gái đeo kính rồi nói: “Ví dụ như em nhé, hồn vía của em mạnh hơn người bình thường ba lần. Vì em thông minh nên có thể đỗ vào trường mà người khác phải nỗ lực rất nhiều mới đỗ được”.
Ngô Mi: “Anh, anh nói lan man gì thế, rốt cuộc là ai muốn hại bọn em?”
Ngô Bình: “Bình tĩnh, mình bàn về nguyên nhân trước rồi nói đến hậu quả sau. Vì hồn vía của các em đều rất mạnh nên đã trở thành nguyên liệu tốt cho các tà ma. Ví dụ, nếu chúng hấp thu được hồn vía của các em để tạo thành ác quỷ thì sẽ tốt hơn hồn vía của người bình thường”.
Mọi người đều lạnh sống lưng, ác quỷ ư?
Ngô Bình: “Được rồi, anh chỉ nói qua vậy thôi. Bây giờ, các em cứ nghỉ ngơi đi, việc còn lại thì giao cho anh”.
Dứt lời, anh lẩm bẩm gì đó, ngoài Ngô Mi và Mỹ Ngọc ra thì tất cả mọi người đều ngủ say hết.
Lúc này, phía trước dâng lên quý khí dày đặc, có một tướng quân mặc áo giáp thời cổ bước ra từ trong màn sương. Ông ta cưỡi trên một con đại mã, đôi mắt phun lửa rồi trầm giọng nói: “Biến ngay, không thì cũng bay màu luôn đấy”.
Ngô Bình bay lên cao rồi nói: “Ông là ai của địa phủ? Mau báo danh!”
Ngay khi nhìn thấy quỷ khí, Ngô Bình đã đoán là trò của địa phủ. Bây giờ nhìn thấy quỷ tướng này, anh càng chắc chắn hơn.
Quỷ tướng hừ nói: “Nếu cậu đã biết chúng tôi đến từ địa phủ thì sao không mau biến đi?”
Ngô Bình cau mày: “Tôi hỏi mà ông không nghe thấy à? Ông là ai?”
Quỷ tướng gào lên: “Đáng chết, giết!”
Ông ta gầm lên rồi hoá thành một tia sáng màu đen khua múa thanh đại đao rồi chém về phía Ngô Bình với khí thế rất mạnh.
Chương 1120: Thần uy đuổi quỷ khí
Tả Linh Phong nhìn thấy thế thì cười khẩy nói: “Thực lực của quỷ tướng này ngang với Tiên Quân rồi, không biết tên kia tiếp được mấy chiêu?”
Cheng!
Ngô Bình giơ tay lên, một thanh đại đao lập tức xuất hiện, cùng lúc đó anh đã tung một chưởng về phía quỷ tướng. Anh đã thi triển ý nghĩa Chấn Ấn trong chưởng này, quỷ tướng kêu lên một tiếng rồi gập người lạinhư con tôm.
Ngô Bình lấy lò luyện Minh Thần ra rồi ném quỷ tướng vào bên trong, ngay sau đó miệng lò đã phun ra hơn hai mươi viên Nguyên Anh Đan và rất nhiều Sinh Mệnh Đan.
Anh vừa thu đan dược vừa hỏi: “Còn nữa không?”
Nhóm Tả Linh Phong thấy thế thì trố mắt ra nhìn, Ngô Bình không sao, đã thế còn luyện chế quỷ tướng luôn ư?
“Chết tiệt!”
Quỷ khí lại cuộn dâng, một bóng ma khổng lồ cao hơn ba mét xuất hiện, trông nó như một ngọn núi với uy thế bức người. Bóng ma mặc bảo giáp màu đen, tay trái cầm một cái búa, còn đôi mắt thì phun ra ngọn lửa màu xanh.
Vù vù!
Cái búa với đường kính nửa mét xoay tròn trên không trung, sau đó đập mạnh về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đứng yên bất động, bùn đất bên dưới chợt bay lên, sau đó hoá thành một bàn tay to bằng đá rồi đỡ lấy cái búa ấy. Một tiếng động lớn vang lên, bàn tay đá bắt lấy cái búa rồi dùng sức bóp chặt.
Rắc!
Cái búa đã bị bóp nát thành các mảnh vụn rồi rơi xuống đất, bàn tay to nắm chặt thành quyền, sau đó tấn công bóng ma kia theo hướng từ dưới lên trên.
Uỳnh!
Ngay sau đó, một nửa người của bóng ma đã lún xuống đất.
Ầm!
Sau quyền thứ hai, hai cánh tay giơ lên để đỡ của bóng ma đã gãy nát, bàn tay khổng lồ tóm lấy bóng ma rồi ném nó vào trong lò luyện Minh Thần.
Cái lò run lên, lại có hơn chục viên Nguyên Anh Đan và cực nhiều Sinh Mệnh Đan bay ra.
“Cậu định đối đầu với địa phủ hả?”, một giọng nói vang lên, một ông lão bước ra trong làn sương mờ.
Phía sau ông lão này là một màn sáng màu đên, có rất nhiều tiếng quỷ khóc vang lên ở đó, người bình thường mà nghe thấy chắc sẽ chết tại chỗ ngay. Thiên Tiên nghe thấy cũng khó mà chịu nổi.
Ngô Bình cau mày nói: “Tôi sẽ bảo vệ những người này đến cùng”.
Ông lão mỉm cười nham hiểm: “Nếu cậu đã muốn chết thì tôi sẽ cho được toại nguyện”.
Ông ta búng tay phải, có một ánh sáng màu vàng nhạt pha đen bay về phía Ngô Bình. Trong ánh sáng ấy phong ấn ba nghìn tà ma cực mạnh.
Ánh sáng rơi xuống người Ngô Bình, ba nghìn tà ma đã hoá thành một đại quân hung ác rồi tấn công kiếm hồn của anh.
Tuy kiếm hồn của Ngô Bình mạnh, nhưng bị ba nghìn tà ma tấn công cùng một lúc thì cũng khó mà địch lại nổi.
Tuy nhiên, anh không hề lo lắng chút nào, thậm chí còn không thèm phản kháng, để mặc cho đám tà ma khống chế cơ thể mình.
Một khi tà ma giành được thế chủ động thì chúng sẽ rất hống hách, chúng bật cười khoái chí, vì đã chiếm được thần khiếu và cơ thể của Ngô Bình.
Thấy Ngô Bình đột nhiên đứng im bất động, Tả Linh Phong không còn thấy chấn động nữa, thay vào đó là cười trên nỗi khổ của người khác: “Đánh thắng những người trước đó thì sao nào? Cuối cùng vẫn bị ta ma nhập thôi, anh ta xon đời rồi!”
Diệp Thanh Vũ không nhịn được nói: “Dẫu sao đó cũng là anh trai của Ngô Mi, chúng ta nên nghĩ cách cứu đi chứ”.
Đoá Lan tỉnh bơ nói: “Anh ta chết rồi thì thôi, có gì đáng tiếc đâu? Thích thì tự cậu đi mà cứu, tôi thì không”.
Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi, sau đó bay đáp xuống cạnh Ngô Bình. Cô ta lắc nhẹ tay một cái, lập tức có một luồng sáng xanh chiếu xuống người anh. Đây là bí thuật độc môn của Diệp Thanh Vũ, nó khiến tâm chí của người khác thnah tỉnh, không còn bị tà ma khống chế.
Tả Linh Phong nói vọng ra từ phía xa: “Diệp Thanh Vũ, tôi thấy cậu đừng phí sức làm gì, không ai cứu được anh ta nữa đâu”.
Diệp Thanh Vũ không nghe, vẫn tiếp tục chiếu sáng cho Ngô Bình. Trán cô ta loáng cái đã mướt mồ hôi, rõ ràng cách làm này cực kỳ tốn sức.
Ngô Bình đang mặc kệ cho tà ma nhập thì chợt thấy có một luồng sức mạnh dễ chịu xâm nhập vào kiếm hồn, khiến anh tỉnh táo hơn nhiều. Anh ngẩn ra, vì không biết ai đã ra tay cứu mình.
Đúng lúc này, các tà ma đã di chuyển tới chỗ của Đạo Chủng, khi chúng nhìn thấy Đạo Thụ thì đều ngẩn ngơ vì không biết đó là gì.
Uỳnh!
Ngay sau đó, Đạo Thụ đã bùng nổ, nó vươn rất nhiều cành cây ra rồi đâm vào các tà ma. Trên các cành cây có bùa chú sáng lấp lánh.
Tà ma nào bị đâm trúng thì sẽ hét lên, sau đó bị cành cây hấp thu. Loáng cái, ba nghìn tà ma đã bị Đạo Thụ xơi tái hết.
Ông lão kia chợt hét lên thảm thiết, tất cả các lỗ trên người đều bốc khói đen: “Cậu là ai hả?”
Ngô Bình mở đôi mắt sáng rực ra rồi lạnh giọng đáp: “Ông chọc vào nhầm người rồi!”
Ngô Bình vung tay lên, thi triển thần bùa Tử Vi, một luồng khí tức khủng khiếp xuất hiện, quỷ khí ở xung quanh đều biến mất, các tà ma khác cũng bốc hơi hết.
Ông lão rít lên rồi chui xuống lòng đất, nhưng tiếc là đã chậm một bước nên bị sức mạnh của thần bùa Tử Vi quét qua, khiến nửa người nổ tung, vì thế chỉ có một nửa thân thể trốn thoát.
Sau đó, cả ngọn núi đã yên tĩnh trở lại, con trùng lại cất tiếng kêu như bình thường.
Ngô Bình quan sát cơ thể mình thì thấy sau khi xơi tái ba nghìn tà ma xong, Đạo Thụ vân chuyển hồn lực ra ngoài. Các hồn lực này tiến vào Hỗn Nguyên Tiên Lò rồi trở thành một phần của nó.
Diệp Thanh Vũ ngạc nhiên nói: “Anh không sao ư?”
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn Diệp tiên tử đã ra tay hỗ trợ, tôi xin giới thiệu, tôi là Ngô Bình - đại đệ tử của kiếm phái Thục Sơn”.
“Cái gì? Anh chính là đệ tử số một của kiếm phái Thục Sơn ư?”, Diệp Thanh Vũ chấn động, gương mặt tỏ vẻ không thể tin được.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.
Anh đi đến gần các sinh viên rồi vung tay, tất cả bọn họ đều tỉnh lại. Họ nhìn trái ngó phải thì thấy sương mù đã tan, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngô Bình cười nói: “Các em nhóm lửa tiếp đi, an toàn rồi!”
Tả Linh Phong và Đoá Lan ở phía xa khiếp sợ trước thực lực của Ngô Bình, anh chẳng những không sợ tà ma, mà còn tiêu diệt hết cả đống, rốt cuộc làm thế nào vậy?
Diệp Thanh Vũ lại khôi phục vẻ lạnh lùng rồi nói: “Rõ ràng anh tự cứu mình được thì tại sao lại phí pháp lực của tôi?”
Ngô Bình thầm nghĩ anh nào có nhờ cô ta giúp chứ? Nhưng người ta đã có lòng giúp mình nên anh cố cười nói: “Là lỗi của tôi, Diệp tiên tử, tôi tặng cho viên Nguyên Anh Đan này coi như xin lỗi nhé”.
Diệp Thanh Vũ nhìn thấy Nguyên Anh Đan thì ngạc nhiên hỏi: “Đan dược anh vừa luyện chế đấy à?”
Ngô Bình gật đầu: “Đây là Nguyên Anh Đan, tôi thấy cô đang ở cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ, vừa ngưng tụ được nguyên thần, nếu uống đan dược này vào thì sẽ có hỗ trợ nhiều lắm”.
Diệp Thanh Vũ mừng rỡ: “Cảm ơn anh”.
Cô ta không khách sáo mà nhận lấy đan dược luôn.
Ngô Bình lại ra đống lửa ngồi nướng thịt và nấm, lần này anh đã chia cho cả Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ đã thân thiện hơn, tuy vẫn còn vẻ lạnh lùng, nhưng miệng vẫn ăn không ngưng nghỉ, dẫu sao thịt thú cũng rất ngon.
Tả Linh Phong và Đoá Lan ở phía xa thì có vẻ lúng túng, ban nãy họ còn muốn xem Ngô Bình sẽ chết thế nào, ai dè anh lại xoay ngược tình thế.
Tả Linh Phong cười lớn nói: “Anh Ngô đúng là đệ tử số một của kiếm phái Thục Sơn có khác, tôi khâm phục!”
Ngô Bình mặc kệ cậu ta rồi nói với Mỹ Ngọc: “Mỹ Ngọc, sau mà gặp những loại khẩu phật tâm xà thế này thì phải thật cẩn thận, nhớ chưa!”
Tả Linh Phong méo mặt, Ngô Bình đang nói cậu ta ư?
Cậu ta nói: “Anh Ngô, tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó”.
“Biến!”, Ngô Bình lạnh giọng nói: “Biến khỏi trường này ngay, nếu để tôi gặp lại, tôi sẽ phế tu vi của cậu đấy”.
Thấy đã đến trưa, Ngô Minh và Mỹ Ngọc đều đến tìm Ngô Bình.
“Anh, bọn em phải về trường rồi”, Ngô Mi nói.
Ngô Bình: “Không ở nhà chơi thêm nữa à?”
Ngô Mi: “Ngày mai, trường tổ chức cắm trại, bọn em phải đi”.
Nghe nói hai cô gái sẽ đi cắm trại, Ngô Bình hỏi: “Cắm trại ở đâu thế?”
Mỹ Ngọc: “Núi Dã Nhân ở phía Bắc Thiên Kinh”.
Ngô Bình: “Bây giờ bên ngoài đang hỗn loạn lắm, hai đứa đừng đi cắm trại thì hơn”.
Ngô Mi lườm anh: “Anh, cả lớp đều đi mà bọn em không đi thì coi sao được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi: “Được rồi”.
Anh gọi: “Thiên Chiếu!”
Thiên Chiếu lập tức xuất hiện cạnh Ngô Bình rồi nói: “Chủ nhân”.
“Ngô Mi và Mỹ Ngọc sẽ đi cắm trại, ông hãy âm thầm bảo vệ hai đứa, có gì thì phải báo ngay cho tôi”.
Thần Chiếu nói: “Vâng, chủ nhân cứ yên tâm!”
Buổi chiều, Ngô Mi và Mỹ Ngọc đã lên xe đến Thiên Kinh, Ngô Bình thì tiếp tục làm giáo án.
Hơn bốn giờ chiều, Lý Dư chợt bay lên rồi đáp xuống cạnh Ngô Bình, tay cậu ta gãy làm mấy đoạn, miệng và mũi không ngừng chảy máu.
“Chủ nhân, Lý Tố bị người ta bắt đi rồi”, đôi mắt cậu ta đỏ hoe.
Càng gặp chuyện lớn, Ngô Bình càng bình tĩnh, anh nói: “Kể tôi nghe xem nào”.
Lý Dư kể lại đầu đuôi câu chuyện. Thì ra hai con thuồng luồng đã là vua của dòng sông, không một sinh vật nào của hạ du dám đối đầu với chúng.
Hôm nay, hai con thuồng luồng bơi đến một nhánh sông có tên là Ngọc Thuỷ để thăm dò. Ngọc Thuỷ tập trung hơn chục con sông, diện tích lưu vực trải rộng ba tỉnh, phạm vi rất lớn nên là nhánh chính.
Hai con thuồng luồng vừa bơi đến đây thăm dò thì nhìn thấy có một lão rùa chục nghìn năm ở trong một đập nước. Con rùa già cảm nhận được ký tức của hai con thuồng luồng nên vội vàng bơi ra chào.
Hai bên chưa nói được mấy câu thì đã có ánh lửa rơi từ trên cao xuống, ánh lửa đó rất đáng sợ, nó vừa chạm xuống mặt nước một cái là nước ở trong đầm đã sôi sùng sục, hai con thuồng luồng và con rùa già phải nhảy lên cao ngay.
Chúng vừa bay lên cao thì thấy đã có hai tu sĩ tài giỏi chờ bắt mình. Lý Tố biết không thể đánh lại được họ nên đã liều mình chống trả, mặc cho bản thân bị thương nặng nên đã đánh bại được một người, để Lý Dư có thể chạy trốn.
Lý Dư biết phải về báo cho Ngô Bình ngay, vì thế bỏ Lý Tố lại đó rồi chạy thật nhanh về nhà bẩm báo.
Ngô Bình bỏ các thứ trong tay xuống rồi nói: “Mau dẫn đường”.
Lý Dư và Lý Tố đều là thuộc hạ của anh, đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi chúng còn là thuồng luồng?
Một người một thuồng luồng đi tới con sông lớn, họ vừa đi được một đoạn thì thấy có một cơn gió đen cuốn tới. Hai bên vừa gặp mặt thì cơn gió đen đã dừng lại, một người đàn ông mặc áo bào đen bước ra.
Người đó nhìn thấy Lý Dư thì cười nói: “Mày chạy nhanh đấy, ra đây cho tao!”
Hắn chộp tay, một pháp lực khủng bố đã ngưng tụ thành một bàn tay lớn rồi vồ về phía Lý Dư, hoàn toàn phớt lờ Ngô Bình.
Lý Dư đứng im bất động, sau đó nhìn người đàn ông như thể hắn đã chết rồi.
Ngô Bình bay lên cao rồi tung một quyền ấn về phía người đàn ông, bàn tay khổng lồ và quyền ấn va chạm rồi nổ tung. Nhưng quyền ấn của Ngô Bình vẫn lao đi tiếp và đập trúng vào ngực người đàn ông.
Phụt!
Mấy tầng phòng ngự của người đàn ông đều bị phá vỡ, hắn rơi xuống sông như một quả bom.
Ngô Bình nhìn xuống sông rồi nói: “Giả chết mà làm gì, lên đây!”
Người đàn ông bay lên, sau đó vô cùng kinh hãi nhìn Ngô Bình: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là người sắp đánh chết anh, trước khi chết có gì muốn nói không?”
Người đàn ông hừ lạnh nói: “Đúng là cậu rất mạnh, nhưng tôi là người của Tiên Giới! Cậu chỉ là một tu sĩ của Hạ Giới thôi, có đọ lại được với môn phái của Tiên Giới không?”
Ngô Bình: “Thế à? Ông thử nói tên môn phái mình đi, để tôi hỏi sư tôt”.
Người đàn ông giật mình, nghi ngờ Ngô Bình có lai lịch lớn, hắn nói: “Tôi là Hoàng Kinh - đệ tử của Kim Đỉnh Tông”.
Ngô Bình: “Kim Đỉnh Tông? Chắc là môn phái tầm phào rồi”.
Hoàng kinh cau mày: “Tuy Kim Đỉnh Tông chỉ là môn phái hạng hai, nhưng không ai được phép xỉ nhục”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi xỉ nhục anh đấy thì sao nào? Sư tổ của tôi là Chân Tiên, một môn phái cỏn con như các người có là gì chứ?”
Hoàng kinh hoảng hốt: “Cái gì? Chân Tiên ư?”
Chỉ có môn phái hạng nhất mới có Chân Tiên, một Chân Tiên có thể dễ dàng tiêu diệt cả một môn phái hạng hai, thậm chí là hạng nhất.
Ngô Bình: “Kim Đỉnh Tông phải không? Tôi nhớ rồi đấy!”
Hoàng kinh tái mặt nói: “Bảo sao thực lực của cậu lại mạnh thế, ra là có sư tổ là Chân Tiên”.
Ngô Bình: “Các người dám động tới thuồng luồng của nhà tôi, to gan nhỉ!”
Hoàng kinh thầm thấy xui xẻo, cứ tưởng xuống Hạ Giới rồi thì đệ tử của môn phái hạng hai như họ có thể tung hoành thiên hạ, ai dè vừa đặt chân xuống đây đã gặp ngay cao thủ.
Hắn tiến lên hành lễ: “Xin hỏi họ tên của cậu”.
Ngô Bình: “Tôi họ Lý”.
“Ra là cậu Lý”, Hoàng kinh nói: “Trước đó, chúng tôi không biết hai con thuồng luồng này là của cậu nên mới đắc tội”.
Nói rồi, hắn thầm truyền âm đi, ngay sau đó Lý Tố đã được một tu sĩ mặc áo xanh đưa đến.
Hoàng kinh nói: “Sư đệ, mau thả con thuồng luồng ấy ra”.
Tu sĩ áo xanh lạnh lùng nói: “Sư huynh, mãi mình mới bắt được nó, sao lại thả?”, nói rồi, người đó lừ mắt nhìn Ngô Bình.
Hoàng kinh: “Sư tổ của cậu Lý đây là Chân Tiên đấy”.
Nghe thấy thế, tu sĩ áo xanh ngẩn ra, phản ứng không kém Hoàng kinh là bao. Người đó gần như thả Lý Tố ra ngay lập tức mà không hề do dự.
Lý Tố đã bị thương nặng, toàn thân nhuốm máu, ngoài ra còn bị tổn thương nguyên khí.
Cô ấy đi tới cạnh Ngô Bình rồi hành lễ: “Chủ nhân”.
Ngô Bình lấy hai viên đan dược trị thương ra cho cô ấy uống.
Sau đó, anh lạnh lùng nói với hai người của Kim Đỉnh Tông: “Hai người đã đánh thuồng luồng nhà tôi bị thương, giờ tính thế nào đây?”
Hai người đó liếc nhìn nhau, Hoàng kinh nói: “Cậu Lý, cậu muốn chúng tôi bồi thường thế nào?”
Ngô Bình: “Tôi nghe nói vừa nãy các người đang lùng giết con rùa già đúng không?”
Hoàng kinh: “Đúng vậy”.
Ngô Bình: “Nó đang tu luyện ở đầm nước, có đắc tội gì với các người đâu?”
Hoàng kinh: “Chuyện là thế này. Mấy hôm trước, chúng tôi tình cờ phát hiện trên mai của con rùa già ấy có mấy chữ thần rất kỳ diệu. Vì thế, hai chúng tôi mới muốn bắt nó để nghiên cứu mấy chữ ấy”.
Ngô Bình: “Hai người thả con rùa ấy ra, tôi sẽ bỏ qua chuyện đánh thuồng luồng nhà tôi”.
Người mặc áo xanh nói ngay: “Không được!”
Ngô Bình cười lạnh: “Không đồng ý cũng được, nhưng hai người sẽ không được đi đâu hết”.
Nói rồi, anh thi triển Hỗn Nguyên Tiên Lực rồi tấn công hai người đó.
Hoàng kinh nói: “Cậu Lý bớt giận! Chúng tôi đồng ý thả nó ra”.
Nói rồi, hắn vung tay lên, một con rùa dài hơn chục mét đã rơi xuống nước. Con rùa già ngẩng lên nhìn Ngô Bình rồi gật đầu tỏ lòng biết ơn.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Hai người đi đi!”
Hoàng kinh không nói nhiều mà kéo người áo xanh đi ngay.
Chương 1117: Phép thần thông thượng cổ: Mệnh Vận Thuật
Hai người kia bay đi được một đoạn thì người mặc áo xanh trầm giọng nói: “Sư huynh, chúng ta liên thủ khéo có thể giết được cậu ta đấy”.
Hoàng kinh thở dài: “Nếu giết người thì cậu nghĩ tôi có phải nhịn nhục vậy không?”
Tu sĩ áo xanh: “Sư huynh, ý anh là chúng ta bắt tay lại cũng không phải đối thủ của cậu ta ư?”
Hoàng kinh: “Tuy chúng ta đều là Tiên Quân, nhưng thực lực của cậu ta chắc chắn phải cao hơn. Ban nãy, cậu ta mới đánh anh một quyền thôi mà đã phá vỡ ba tầng hộ thể của anh rồi, anh còn suýt bị thương nặng đấy. Hơn nữa, cậu ta còn là đồ tôn của Chân Tiên, kiểu gì trên người chẳng có bảo bối hộ thân. Nhỡ cậu ta lấy sát bùa Chân Tiên ra thì đến tông chủ cũng không cứu được mình đâu”.
Tu sĩ áo xanh: “Sư huynh, nhỡ cậu ta bịa ra chuyện có sư tổ là Chân Tiên thì sao?”
Hoàng kinh: “Nếu cậu ta không phải đồ tôn của Chân Tiên thì sao có thể mạnh vậy được? Đã thế còn nhận hai con thuồng luồng làm thuộc hạ nữa?”
Tu sĩ áo xanh không nói gì nữa, vì thấy lời của sư huynh mình có lý.
“Coi như lần này mình xui vậy, hi vọng sau này không gặp lại cậu ta nữa”, Hoàng kinh chán nản nói. Những người ở Tiên Giới là vậy, nếu chọc phải người mạnh hơn thì mình phải khúm núm.
Hai người của Kim Đỉnh Tông đi rồi, Ngô Bình mới đáp xuống lưng con rùa già, quả nhiên anh nhìn thấy chi chít chữ ở đây. Nhưng nét chữ đã rất mờ, gần như sắp biến mất rồi. Anh nhanh chóng ghi nhớ các con chữ bằng nhãn lực của mình rồi hỏi: “Ông rùa, các con chữ trên lưng ông ở đâu ra thế?”
Thật ra tu vi của ông rùa già không thua gì hai con thuồng luồng, ông ấy nói tiếng người: “Thưa cậu, tôi đã sống ở Ngọc Thuỷ hơn 13 nghìn năm rồi. 12 nghìn năm trước, khi tôi còn chưa có trí tuệ, một cơn sóng thần đã đẩy tôi tới một động phủ dưới lòng đất. Có một tấm bia đá ở đây, mặt bia có mấy con chữ. Tôi đọc xong mấy con chữ ấy thì thấy đầu óc sáng suốt. Vì thế, tôi đã lăn người trên tấm bia ấy để in các con chữ lên mai rùa”.
Ngô Bình: “Chữ ông in là chữ thần thượng cổ đấy”.
Ông rùa hỏi: “Chữ thần thượng cổ gì cơ?”
Ngô Bình: “Chữ tiên có nguồn gốc từ chữ thần thượng cổ”.
Ông rùa: “Những chữ này có nghĩa là gì?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là một phép thần thông thượng cổ”.
Anh hỏi: “Động phủ đó giờ còn không?”
Ông rùa: “Mấy nghìn năm trước, lối vào đã bị đá lấp kín rồi”.
Ngô Bình: “Không sao, ông cứ nói cho tôi biết vị trí đi, tự tôi đi tìm”.
Ông rùa: “Được, cậu đi theo tôi”.
Ông rùa bơi đi rất nhanh, làm dòng nước cuộn dâng các con sóng lớn. Sau khi bơi vào trăm cây số, nó đã bơi vào một con sông nhỏ.
Sau đó, ông rùa nói: “Phía trước là bùn đất, động phủ bị chặn lối vào rồi”.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì lập tức phát hiện vị trí của động phủ ngay. Nơi đó cách lòng sông hơn 50 mét, thần niệm không thể tiến tới được, hèn chi mà không có ai phát hiện ra.
Anh đáp xuống chỗ bùn đất đó rồi thi triển thuật Địa Độn, ngay sau đó đã độn thổ xuống lối vào của động phủ. Cánh cửa đã đổ nên anh có thể dễ dàng đi vào ngay.
Trong đây toàn là bùn vàng, anh tìm môt vòng mới nhìn thấy tấm bia đá. Gọi là tấm bia, chứ thật ra nó là một khối ngọc thần.
Anh nhìn các chữ thần trên đó rồi sáng mắt lên ngay. Sau khi đọc hết bản hoàn chỉnh, Ngô Bình nói: “Là Đại Mệnh Vận Thuật! Trên đời có loại pháp thuật kỳ diệu này ư?”
Thì ra Đại Mệnh Vận Thuật có thể hấp thu, thay đổi hoặc hoán đổi số mệnh của người khác.
Trên đó có biết tu luyện pháp thuật này có yêu cầu rất cao với người tu luyện, điều kiện thứ nhất là phải tu luyện được Vận Mệnh Chi Nhãn, bước này cực khó, ti tỉ người may ra mới có một người thành công.
Ngô Bình ghi nhớ toàn bộ phép thần thuật này, sau đó chuyển luôn tấm bia thần vào không gian trữ đồ.
“Chắc không chỉ có mỗi tấm bia này chứ, mình phải tìm tiếp mới được”.
Anh tìm thật kỹ xung quanh, nhưng tiếc là ngoài tấm bia ra thì thật sự không còn gì nữa.
Ngô Bình đi thêm một vòng rồi ngoi lên, sau đó nói với ông rùa: “Nơi này không còn an toàn với ông nữa đâu, đã giúp thì giúp cho chót, tôi sẽ dẫn ông về Đông Hoàng tu dưỡng, ông đồng ý không?”
Ông rùa mừng rỡ: “Cảm ơn cậu, tôi đồng ý”.
Ông rùa đến Đông Hồ cái là lặn sâu xuống đáy ngay.
Lý Dư và Lý Tố đều bị thương không nhẹ, Ngô Bình xử lý vết thương cho hai người xong thì trời cũng đã tôi.
Hỉ Bảo đã ngủ từ lâu, hôm nay phải học nhiều nên thằng bé đã mệt lử.
Lý Thiên Thạch đi tới rồi lặng lẽ ngồi cạnh Ngô Bình.
Ngô Bình: “Thiên Thạch, đã quen với việc làm một con người chưa?”
Lý Thiên Thạch: “Cũng tạm ạ, tôi biến thành người rồi cũng tiện cho việc tu luyện hơn”.
Ngô Bình: “Nhắc đến tu hành, tôi có nhiều công pháp lắm, không biết thể chất thai đá như cậu có học được không”.
Lý Thiên Thạch: “Thể chất của tôi giống hệt con người, con người học được thì tôi cũng học được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Chờ tôi đến học viện Võ Đạo rồi, tôi sẽ chính thức nhận cậu làm đệ tử”.
Lý Thiên Thạch: “Cậu chủ dạy tôi luôn đi”.
Ngô Bình: “Vội gì, cậu giống hệt con người rồi thì một khi tu luyện sẽ nhanh chóng thành Địa Tiên thôi”.
Hai người đang nói chuyện thì bùa tin tức sáng lên, là Thần Chiếu truyền tin đến.
Anh hỏi: “Thần Chiếu, có chuyện gì thế?”
Thần Chiếu nói rất nhỏ: “Chủ nhân, có chuyện rồi. Các học sinh cắm trại trên núi, xung quanh chợt xuất hiện rất nhiều yêu ma quỷ quái, tôi sợ cô chủ gặp chuyện nên phải báo cho chủ nhân ngay”.
Ngô Bình không dám lơ là mà bay đến đó ngay.
Núi Dã Nhân là một ngọn núi ở phía Bắc của Thiên Kinh. Đi tiếp thì sẽ tới một hoang mạc và đồng hoang.
Ngọn núi này có hơn 1300 mét, bên dưới là Hắc Long Giang. Phong cảnh ở đây khá đẹp, đã từng được khai phá thành danh lam thắng cảnh. Nhưng không biết tại sao, đang khai phá được một nửa thì dừng lại, đến nay ở đây vẫn còn những công trình đang dở dang.
Ngô Bình bay lên cao rồi nhìn xuống dưới thì quả nhiên đã thấy có quỷ khí bao quanh núi.
Anh lặng lẽ đáp xuống, Thần Chiếu lập tức xuất hiện chào hỏi: “Chủ nhân”.
Ngô Bình gật đầu: “Thần Chiếu, ông trông chừng quanh đây, tôi đi tìm Tiểu Mi”.
Ngô Mi đang ngồi quanh đống lửa ăn vặt và hát hò với các bạn, không hề biết nguy hiểm đang rình rập.
Lúc này, có một cậu nam sinh tuấn tú đang ngồi cạnh Ngô Mi, hai người vừa nói vừa cười, cậu nam sinh còn nhét đồ ăn vào miệng Ngô Mi.
Bất thình lình có một người xen vào khe hở giữa hai người, Ngô Mi nổi giận hỏi: “Ai đấy?”
Khi cô bé nhìn thấy là ông anh trai quý hoá của mình thì giật bắn mình: “Anh, sao anh lại đến đây?”
Ngô Bình giành lấy gói quà vặt trên tay Ngô Mi, sau đó ăn ngon lành rồi nói: “Anh không được đến à?”
Mỹ Ngọc ngồi cạnh đó cười nói: “Anh Ngô Bình, anh đến chẳng đúng lúc gì cả”.
Ngô Mi đỏ mặt rồi lườm Mỹ Ngọc.
Ngô Bình nhìn cậu nam sinh kia, cậu ấy có vẻ lúng túng rồi mỉm cười gật đầu với anh.
Ngô Mi ngượng ngập giới thiệu: “Anh, đây là Tả Linh Phong - bạn của em”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Hai đứa nói chuyện tiếp đi, cứ kệ anh”.
Ngô Mi tức điên người, Ngô Bình ngồi như ông Phật thế này thì bọn cô nói chuyện kiểu gì?
Mỹ Ngọc hiểu nỗi lòng của Ngô Mi nên khoác tay Ngô Bình rồi kéo anh sang một bên: “Anh Ngô Bình, ở kia có nhiều bạn nữ lắm, chúng ta sang đó ngồi đi”.
Ngô Bình nói với Tả Linh Phong: “Đi với tôi không?”
Tả Linh Phong cười nói: “Lát em sang ạ”.
Sau khi được Mỹ Ngọc kéo ra đây, Ngô Bình phát hiện cô ấy không hề lừa mình, có hai cô gái cực xinh đang ngồi ở đây, so ra họ cũng không thua kém gì Mỹ Ngọc cả.
Chương 1118: Người tự cho mình là giỏi
Nhưng một cô mặc đồ thể thao trong số đó buộc tóc đuôi ngựa mặt lạnh như núi tiền. Cô mặc váy tím thì xoã tóc, mặt sầm sì như bị ai nợ tiền.
Ngoài ra còn có ba cậu nam sinh và hai cô gái khác đang ngồi trò chuyện quanh đống lửa này.
Ngô Bình đi đến làm hai cô gái đẹp chú ý, nhưng họ chỉ nhìn anh chứ không nói gì.
Một cậu nam sinh mặt đầy mụn đang vừa cậy mụn, vừa nói chuyện với một cô gái bên cạnh, chọc cho cô gái cười phá lên.
Ngô Bình cười nói: “Này cậu em ăn cay vừa thôi, không là sẽ để lại sẹo đấy”.
Cậu trai kia hỏi: “Trông cậu lạ thế, không phải lớp bọn này đúng không?”
Mỹ Ngọc nói: “Đây là anh trai của Ngô Mi, tối nay anh ấy đến đây chơi”.
Cậu trai kia ồ lên rồi nói: “Ra là anh trai của Ngô Mi”.
Đôi bên chào hỏi với nhau rồi cậu trai tiếp tục trêu chọc cô gái bên cạnh. Một lát sau, hai người đã đi tới một nơi vắng vẻ, không rõ định làm gì.
Ngô Bình lấy một miếng thịt thú ra rồi dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ để nướng. Nướng xong, anh đưa cho Mỹ Ngọc ăn. Thịt thú chứa tinh khí nên có mùi thơm đặc biệt, hai cô gái đẹp cũng phải suýt xoa.
Mỹ Ngọc vừa ăn vừa nói: “Anh Ngô Bình ơi, thịt này ngon thật đấy”.
Ngô Bình: “Đương nhiên, thịt của mãnh thú đấy”.
Cô gái đẹp mặt lạnh lên tiếng trước: “Ra là người đồng đạo”.
Ngô Bình chớp mắt: “Đồng đạo gì?”
Cô gái: “Anh đừng giả vờ nữa, nếu đã là người tu hành thì chắc anh cũng biết chúng ta đang gặp nguy hiểm chứ”.
Ngô Bình cười nói: “Ý cô là các bóng ma bên ngoài hả? Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ mọi người”.
Cô gái cười lạnh: “Anh bảo vệ chúng tôi ư?”
Ngô Bình: “Mọi người đều là bạn học của Ngô Mi nên đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Cô gái đẹp ấy quay mặt đi với vẻ coi thường, đó là vẻ mặt của thần tiên trên trời nhìn xuống nhân tài nhân gian, một vẻ coi thường hay thậm chí là không thèm để mắt tới.
Thật ra nếu không phải Ngô Bình nướng thịt mãnh thú thì cô ta còn chẳng thèm liếc anh đến một cái.
Cô gái xinh đẹp mặc váy tím lạnh giọng nói: “Đoá Lan, nói chuyện với cái loại mồm mép tép nhảy này làm gì, thà suy nghĩ xem lát phải chạy thoát thân thế nào còn hơn”.
Cô gái xinh đẹp mặt lạnh nhìn cô gái váy tím rồi nói: “Tôi còn tưởng Diệp Thanh Vũ cô không sợ chết”.
Cô gái tên là Diệp Thanh Vũ cười lạnh nói: “Dàn trận ác chiếc thế này chắc là cường giả Quỷ đạo ra tay rồi, hơn nữa còn bày binh bố trận từ trước. Thứ khiến họ hao tâm tổn trí như vậy chắc chắn là món đồ của cô rồi”.
Đoá Lan thờ ơ nói: “Chưa biết được, bảo bối của cô cũng thua kém gì của tôi đâu, khéo thứ chúng muốn là đồ của cô đấy”.
Tuy hai cô gái này đang nói chuyện, nhưng những người khác không hề nghe thấy gì, vì họ dùng thuật truyền âm. Đương nhiên Ngô Bình vẫn có thể nghe thấy.
Anh cười nói: “Bảo bối gì thế? Cho tôi xem với được không?”
Đoá Lan tỏ vẻ ngạc nhiên, thuật truyền âm của cô ta rất cao minh, đến Địa Tiên cũng không nghe lén được, Ngô Bình làm thế nào vậy?
Diệp Thanh Vũ lừ mắt với Ngô Bình: “Tên ngông nghênh kia, anh nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi rồi thì phải chết đầu tiên”.
Ngô Bình tò mò: “Sao tôi lại là người chết đầu tiên?”
Diệp Thanh Vũ: “Nếu lũ ma quỷ xông ra, tôi sẽ không cứu anh đâu”.
Ngô Bình thở dài nói: “Vì tôi nghe thấy hai cô nói chuyện nên hai cô định thấy chết không cứu à?”
Diệp Thanh Vũ lạnh giọng nói: “Nghe lén người khác nói chuyện thì phải lãnh hậu quả thôi”.
Mỹ Ngọc chợt hừ nói: “Hai người đánh giá mình cao quá rồi đấy, anh Ngô mới không thèm cứu hai người. Khi gặp nguy hiểm, chính hai người mới phải xin anh ấy cứu đấy”.
Đoá Lan nhìn Mỹ Ngọc rồi nói: “Mỹ Ngọc, cô chỉ là người bình thường thì sao hiểu được thế giới của chúng tôi?”
Mỹ Ngọc định nói Ngô Bình cũng là người tu hành, song nghĩ lại thì thấy nói với hai người này cũng chẳng để làm gì.
Cô ấy nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, loại nấm lần trước còn không ạ?”
“Còn”, Ngô Bình nói rồi lấy một ít nấm ra nướng cho cô ấy ăn.
Mùi nấm rất thơm, Đoá Lan và Diệp Thanh Vũ lại nhìn sang với vẻ kinh ngạc.
“Anh có nhiều đồ quá nhỉ”, Đoá Lan nói. Thật ra cô ta cũng muốn nếm thử, nhưng tiếc là ban nãy mới châm chọc Ngô Bình rồi nên ngại không dám mở lời.
Mỹ Ngọc: “Cô có muốn ăn thử nấm mà anh Ngô nướng không?”
Đoá Lan tỏ vẻ lúng túng, tuy muốn ăn nhưng không muốn thừa nhận nên lạnh giọng nói: “Tôi chỉ thấy tò mò thôi”.
Một lát sau, Ngô Mi và cậu trai kia cũng đến đây ngồi, Ngô Mi nói: “Anh, nướng cho bọn em với”.
Ngô Bình liếc mắt rồi nói: “Muốn ăn thì tự đi mà nướng”.
Ngô Mi ôm lấy tay anh rồi lắc lắc: “Anh em là số một!”
Ngô Bình cười lạnh: “Anh không nướng cho người ngoài ăn đâu”, rõ ràng anh đang nói Tả Linh Phong.
Ngô Mi hừ một tiếng, sau đó cướp xiên thịt thú của anh rồi tự nướng.
Tả Linh Phong ngồi luôn xuống cạnh Ngô Mi, sau đó còn gật đầu với Diệp Thanh Vũ và Đoá Lan.
Hai cô gái kiêu căng này cũng gật đầu chào lại, xem ra cũng khá tôn trọng Tả Linh Phong.
Ngô Bình lấy hạt dưa được rang với linh dược ra, hạt dưa này rất ngon, anh chia cho Mỹ Ngọc và Ngô Mi một ít, còn những người khác thì không.
Tả Linh Phong ngửi thấy mùi thơm của hạt dưa thì thèm thuồng nói: “Anh ơi, cho em một ít được không?”
Ngô Bình: “Chúng ta thân lắm à?”
Tả Linh Phong: “Thì mình biết nhau rồi mà anh”.
Da mặt Tả Linh Phong rất dày, cậu ta thò tay sang lấy hạt dưa trong tay Ngô Bình luôn.
Ngô Mi lừ mắt, Ngô Mi nói: “Có ít hạt dưa thôi mà, sao anh ki bo thế!”
Ngô Bình thở dài nói: “Ngô Mi, cậu ta rất bình thường, tương lai không có gì nổi trội đâu, anh không đánh giá cao”.
Nghe thấy thế, Tả Linh Phong ngẩn ra: “Anh có thể nhìn thấy tư chất của em ư?”
Ngô Bình cười lạnh: “So với người bình thường thì tư chất của cậu thuộc loại khá, nhưng so với thiên tài thì còn kém xa”.
Tả Linh Phong thơt dài: “Đúng ạ, nhưng em luôn rất cố gắng”.
Ngô Bình: “Nếu cố mà có tác dụng thì làm gì có người thất bại trên đời, có nhiều chuyện cần dựa vào thiên bẩm lắm”.
Đoá Lan cười lạnh: “Nực cười! Có người dám nói tư chất của Tả Linh Phong kém kìa! Với khối tài sản, tài nguyên hiện tại, đừng nói là Tả Linh Phong, đến người bình thường cũng có thể đột phá Tiên Quân! Theo tôi thấy, Ngô Mi mới không xứng với Tả Linh Phong”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Em gái tôi mà lấy tu sĩ thì ít cũng là cấp thiên kiêu”.
Đoá Lan thở dài: “Sao tôi lại gặp loại hống hách như anh nhỉ!”
Ban nãy, tuy Ngô Mi đấu khẩu với anh mình, nhưng giờ nghe thấy có người chê Ngô Bình, cô bé lập tức xù lông nhím: “Đoá Lan, cậu kiêu vừa thôi. Cậu tưởng tôi không biết cậu là tu sĩ à? Tưởng tôi không biết cô gia nhập một thế lực của Côn Luân chắc?”
Ngô Mi có một người anh như Ngô Bình nên hiểu rất rõ về giới tu hành. Hơn nữa, Ngô Bình đã giúp cô bé đả thông linh khiếu và thần khếu, chỉ cần cô bé muốn là có thể tu hành được ngay.
Đoá Lan lạnh giọng nói: “Cậu là người đầu tiên trong lớp dám nói chuyện với tôi kiểu ấy đấy”.
Chương 1119: Cậu đánh giá mình cao quá rồi đấy!
Ngô Mi lạnh lùng nói: “Sao thế? Cậu định đánh tôi à? Thử xem, anh tôi tát một cái là cậu chết ngay!”
Đoá Lan híp mặt lại, nhiệt độ xung quanh chợt giảm mạnh.
“Được rồi”, Tả Linh Phong xua tay: “Chúng ta là bạn cùng lớp, đừng làm không khí căng thẳng thế. Hơn nữa, giờ chúng ta đang bị bao vây, thà nghĩ cách thoát thân còn hay hơn đó”.
Ngô Bình cười phá lên nhìn Ngô Bình rồi nói: “Không uổng công anh thương em, vào lúc mấu chốt vẫn nhớ phải dựa vào anh”.
Ngô Mi bĩu môi: “Anh không biết đấy thôi, hai cậu ấy suốt ngày giả làm thần nữ, em nhìn phát mệt lên được”.
Đúng thế, Ngô Mi không ưa nhất hai cô gái này trong trường.
Ngô Bình: “Em phải hiểu là họ là những người thiển cận, cứ tưởng mình tu thành Địa Tiên rồi là có thể coi thường người phàm. Mà không hề biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, trên đời còn nhiều người mạnh và có tư chất tốt hơn họ lắm”.
Diệp Thanh Vũ lạnh giọng nói: “Anh nói như thể mình là Nhân Tiên và hiểu về tu hành hơn chúng tôi ấy nhỉ?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nếu nói về tu hành thì kiến thức của cả hai cô gộp lại rồi nhân với một trăm cũng không bằng một phần nghìn của tôi đâu”.
Cuối cùng, Tả Linh Phong cũng phải lạnh mặt nói: “Này anh, tôi đã nể mặt anh lắm rồi mà anh cứ lấn tới mãi thế. Những người có thân phận như chúng tôi không phải ai thích nói gì là nói đâu”.
Ngô Mi nổi giận: “Này Tả Linh Phong, cậu giỏi nhỉ, dám ăn nói với anh tôi thế à!”
Tả Linh Phong cười nói: “Ngô Mi, trước đó tôi thấy cậu có tư chất tốt nên có ý mời cậu gia nhập Tả Thị rồi làm tình nhân của tôi. Nhưng giờ xem ra, ông anh hâm dở của cậu đã phá hỏng cơ duyên ấy rồi”.
Ngô Mi: “Cậu coi chuyện bảo tôi làm tình nhân là cơ duyên ư? Tả Linh Phong, cậu đánh giá mình hơi cao rồi đấy, cậu tưởng Ngô Mi tôi sẽ xem trọng một tên ẻo lả như cậu à?”
Tả Linh Phong ngẩn ra, sau đó sa sầm mặt nói: “Cậu nói gì?”
Ngô Mi: “Chúng ta quen nhau chưa tới một tuần, cậu vừa chuyển trường đến đã lân la hỏi xin tôi số điện thoại, tôi biết cậu có ý đồ gì đó, nhưng không rõ cậu muốn gì ở tôi nên vẫn luôn thầm theo dõi cậu đấy”.
Tả Linh Phong vỗ tay nói: “Thông minh! Tôi tưởng cậu là người bình thường nên không phát hiện ra cơ”.
Ngô Mi: “Mấy ngày qua, tôi đã lờ mờ đoán ra ý đồ của cậu rồi”.
Ngô Mi lấy một miếng ngọc bội ra, đây là bùa hộ thân mà Ngô Bình cho cô bé.
Tả Linh Phong cau mày: “Ra là cậu biết rồi”.
Ngô Mi: “Lần nào cậu cũng vô tình hoặc cố ý nhìn nó, tôi có dốt đến mấy cũng phải biết thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh còn tưởng em thích cậu ta thật đấy”.
Ngô Mi: “Anh nghĩ gu của em thấp thế à?”
Hai anh em kẻ tung người hứng, làm cho Tả Linh Phong tức điên lên, cậu ta nói: “Hai người cứ ngông đi, lát ma quý đánh vào, tôi xem các người định đối phó thế nào”.
Đoá Lan: “Tả Linh Phong, cậu có cách ứng phó chưa?”
Tả Linh Phong: “Lát nữa khi ma quỷ ập vào, chúng ta phải chạy thoát thân ngay, còn những người khác thì kệ họ, sống chết có số rồi”.
Ngô Mi hừ nói: “Trách nhiệm của tu sĩ các người đấy à?”
Tả Linh Phong thờ ơ nói: “Toàn lũ phàm phu tục tử thì sống thêm cũng có ích gì cho đời!”
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười lạnh nói: “Đúng là ngu xuẩn!”
Tả Linh Phong cau mày: “Họ Ngô kia, nếu anh còn nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi là ác”.
Ngô Bình cười lạnh: “Cậu thử cho tôi xem nào!”
Anh vừa nói dứt câu thì xung quanh chợt vang lên tiếng ma quỷ kêu than, đôi nam nữ dẫn nhau ra chỗ kín chợt hét lên rồi chạy về, người con trai nói: “Có ma, có ma!”
Ngô Bình nói với Ngô Mi: “Gọi bạn của em đến đây hết đi”.
Ngô Mi gật đầu, bắt đầu gọi các bạn học tham gia chuyến cắm trại tập trung về chỗ của Ngô Bình.
Tả Linh Phong lạnh lùng quan sát tình thế, họ không tin Ngô Bình có thể cứu được người khác. Vì thế, cả ba đã tránh anh thật ra, vì càng đông người một chỗ càng dễ thu hút sự chú ý của ma quỷ.
Lúc này, đến người bình thường cũng có thể nhìn thấy các bóng ma và nghe thấy tiếng khóc của chúng nên ai cũng khiếp đảm. Vì thế, khi Ngô Mi gọi họ tới, ai cũng nhanh chóng chạy lại ngay.
Ngô Bình quan sát thì thấy có khoảng hơn 100 người và ai cũng đang vô cùng hoảng sợ.
Ngô Bình bảo họ ngồi vây xung quanh mình rồi nói: “Chào các bạn, anh là anh trai của Ngô Mi. Mọi người đừng sợ, anh sẽ bảo vệ mọi người an toàn”.
Lời nói của anh như có mê lực thần kỳ, mọi người nghe xong thì đều bình tĩnh lại, bao sợ hãi đều tan biến hết.
Có người hỏi: “Anh ơi, ban nãy có chuyện gì thế ạ? Có ma thật hả anh?”
Ngô Bình: “Có người định hại các em”.
Một bạn gái đeo kính hỏi: “Ai thế ạ?”
Ngô Bình: “Các em có thể đỗ vào một trường đại học hàng đầu thế này chứng tỏ đều là các nhân tài từ các tỉnh và thành phố. Với người tu hành bọn anh mà nói thì một người thông minh chứng tỏ tư chất cũng tốt, hồn vía của những người như vậy cũng vững hơn người bình thường”.
Anh nhìn cô gái đeo kính rồi nói: “Ví dụ như em nhé, hồn vía của em mạnh hơn người bình thường ba lần. Vì em thông minh nên có thể đỗ vào trường mà người khác phải nỗ lực rất nhiều mới đỗ được”.
Ngô Mi: “Anh, anh nói lan man gì thế, rốt cuộc là ai muốn hại bọn em?”
Ngô Bình: “Bình tĩnh, mình bàn về nguyên nhân trước rồi nói đến hậu quả sau. Vì hồn vía của các em đều rất mạnh nên đã trở thành nguyên liệu tốt cho các tà ma. Ví dụ, nếu chúng hấp thu được hồn vía của các em để tạo thành ác quỷ thì sẽ tốt hơn hồn vía của người bình thường”.
Mọi người đều lạnh sống lưng, ác quỷ ư?
Ngô Bình: “Được rồi, anh chỉ nói qua vậy thôi. Bây giờ, các em cứ nghỉ ngơi đi, việc còn lại thì giao cho anh”.
Dứt lời, anh lẩm bẩm gì đó, ngoài Ngô Mi và Mỹ Ngọc ra thì tất cả mọi người đều ngủ say hết.
Lúc này, phía trước dâng lên quý khí dày đặc, có một tướng quân mặc áo giáp thời cổ bước ra từ trong màn sương. Ông ta cưỡi trên một con đại mã, đôi mắt phun lửa rồi trầm giọng nói: “Biến ngay, không thì cũng bay màu luôn đấy”.
Ngô Bình bay lên cao rồi nói: “Ông là ai của địa phủ? Mau báo danh!”
Ngay khi nhìn thấy quỷ khí, Ngô Bình đã đoán là trò của địa phủ. Bây giờ nhìn thấy quỷ tướng này, anh càng chắc chắn hơn.
Quỷ tướng hừ nói: “Nếu cậu đã biết chúng tôi đến từ địa phủ thì sao không mau biến đi?”
Ngô Bình cau mày: “Tôi hỏi mà ông không nghe thấy à? Ông là ai?”
Quỷ tướng gào lên: “Đáng chết, giết!”
Ông ta gầm lên rồi hoá thành một tia sáng màu đen khua múa thanh đại đao rồi chém về phía Ngô Bình với khí thế rất mạnh.
Chương 1120: Thần uy đuổi quỷ khí
Tả Linh Phong nhìn thấy thế thì cười khẩy nói: “Thực lực của quỷ tướng này ngang với Tiên Quân rồi, không biết tên kia tiếp được mấy chiêu?”
Cheng!
Ngô Bình giơ tay lên, một thanh đại đao lập tức xuất hiện, cùng lúc đó anh đã tung một chưởng về phía quỷ tướng. Anh đã thi triển ý nghĩa Chấn Ấn trong chưởng này, quỷ tướng kêu lên một tiếng rồi gập người lạinhư con tôm.
Ngô Bình lấy lò luyện Minh Thần ra rồi ném quỷ tướng vào bên trong, ngay sau đó miệng lò đã phun ra hơn hai mươi viên Nguyên Anh Đan và rất nhiều Sinh Mệnh Đan.
Anh vừa thu đan dược vừa hỏi: “Còn nữa không?”
Nhóm Tả Linh Phong thấy thế thì trố mắt ra nhìn, Ngô Bình không sao, đã thế còn luyện chế quỷ tướng luôn ư?
“Chết tiệt!”
Quỷ khí lại cuộn dâng, một bóng ma khổng lồ cao hơn ba mét xuất hiện, trông nó như một ngọn núi với uy thế bức người. Bóng ma mặc bảo giáp màu đen, tay trái cầm một cái búa, còn đôi mắt thì phun ra ngọn lửa màu xanh.
Vù vù!
Cái búa với đường kính nửa mét xoay tròn trên không trung, sau đó đập mạnh về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đứng yên bất động, bùn đất bên dưới chợt bay lên, sau đó hoá thành một bàn tay to bằng đá rồi đỡ lấy cái búa ấy. Một tiếng động lớn vang lên, bàn tay đá bắt lấy cái búa rồi dùng sức bóp chặt.
Rắc!
Cái búa đã bị bóp nát thành các mảnh vụn rồi rơi xuống đất, bàn tay to nắm chặt thành quyền, sau đó tấn công bóng ma kia theo hướng từ dưới lên trên.
Uỳnh!
Ngay sau đó, một nửa người của bóng ma đã lún xuống đất.
Ầm!
Sau quyền thứ hai, hai cánh tay giơ lên để đỡ của bóng ma đã gãy nát, bàn tay khổng lồ tóm lấy bóng ma rồi ném nó vào trong lò luyện Minh Thần.
Cái lò run lên, lại có hơn chục viên Nguyên Anh Đan và cực nhiều Sinh Mệnh Đan bay ra.
“Cậu định đối đầu với địa phủ hả?”, một giọng nói vang lên, một ông lão bước ra trong làn sương mờ.
Phía sau ông lão này là một màn sáng màu đên, có rất nhiều tiếng quỷ khóc vang lên ở đó, người bình thường mà nghe thấy chắc sẽ chết tại chỗ ngay. Thiên Tiên nghe thấy cũng khó mà chịu nổi.
Ngô Bình cau mày nói: “Tôi sẽ bảo vệ những người này đến cùng”.
Ông lão mỉm cười nham hiểm: “Nếu cậu đã muốn chết thì tôi sẽ cho được toại nguyện”.
Ông ta búng tay phải, có một ánh sáng màu vàng nhạt pha đen bay về phía Ngô Bình. Trong ánh sáng ấy phong ấn ba nghìn tà ma cực mạnh.
Ánh sáng rơi xuống người Ngô Bình, ba nghìn tà ma đã hoá thành một đại quân hung ác rồi tấn công kiếm hồn của anh.
Tuy kiếm hồn của Ngô Bình mạnh, nhưng bị ba nghìn tà ma tấn công cùng một lúc thì cũng khó mà địch lại nổi.
Tuy nhiên, anh không hề lo lắng chút nào, thậm chí còn không thèm phản kháng, để mặc cho đám tà ma khống chế cơ thể mình.
Một khi tà ma giành được thế chủ động thì chúng sẽ rất hống hách, chúng bật cười khoái chí, vì đã chiếm được thần khiếu và cơ thể của Ngô Bình.
Thấy Ngô Bình đột nhiên đứng im bất động, Tả Linh Phong không còn thấy chấn động nữa, thay vào đó là cười trên nỗi khổ của người khác: “Đánh thắng những người trước đó thì sao nào? Cuối cùng vẫn bị ta ma nhập thôi, anh ta xon đời rồi!”
Diệp Thanh Vũ không nhịn được nói: “Dẫu sao đó cũng là anh trai của Ngô Mi, chúng ta nên nghĩ cách cứu đi chứ”.
Đoá Lan tỉnh bơ nói: “Anh ta chết rồi thì thôi, có gì đáng tiếc đâu? Thích thì tự cậu đi mà cứu, tôi thì không”.
Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi, sau đó bay đáp xuống cạnh Ngô Bình. Cô ta lắc nhẹ tay một cái, lập tức có một luồng sáng xanh chiếu xuống người anh. Đây là bí thuật độc môn của Diệp Thanh Vũ, nó khiến tâm chí của người khác thnah tỉnh, không còn bị tà ma khống chế.
Tả Linh Phong nói vọng ra từ phía xa: “Diệp Thanh Vũ, tôi thấy cậu đừng phí sức làm gì, không ai cứu được anh ta nữa đâu”.
Diệp Thanh Vũ không nghe, vẫn tiếp tục chiếu sáng cho Ngô Bình. Trán cô ta loáng cái đã mướt mồ hôi, rõ ràng cách làm này cực kỳ tốn sức.
Ngô Bình đang mặc kệ cho tà ma nhập thì chợt thấy có một luồng sức mạnh dễ chịu xâm nhập vào kiếm hồn, khiến anh tỉnh táo hơn nhiều. Anh ngẩn ra, vì không biết ai đã ra tay cứu mình.
Đúng lúc này, các tà ma đã di chuyển tới chỗ của Đạo Chủng, khi chúng nhìn thấy Đạo Thụ thì đều ngẩn ngơ vì không biết đó là gì.
Uỳnh!
Ngay sau đó, Đạo Thụ đã bùng nổ, nó vươn rất nhiều cành cây ra rồi đâm vào các tà ma. Trên các cành cây có bùa chú sáng lấp lánh.
Tà ma nào bị đâm trúng thì sẽ hét lên, sau đó bị cành cây hấp thu. Loáng cái, ba nghìn tà ma đã bị Đạo Thụ xơi tái hết.
Ông lão kia chợt hét lên thảm thiết, tất cả các lỗ trên người đều bốc khói đen: “Cậu là ai hả?”
Ngô Bình mở đôi mắt sáng rực ra rồi lạnh giọng đáp: “Ông chọc vào nhầm người rồi!”
Ngô Bình vung tay lên, thi triển thần bùa Tử Vi, một luồng khí tức khủng khiếp xuất hiện, quỷ khí ở xung quanh đều biến mất, các tà ma khác cũng bốc hơi hết.
Ông lão rít lên rồi chui xuống lòng đất, nhưng tiếc là đã chậm một bước nên bị sức mạnh của thần bùa Tử Vi quét qua, khiến nửa người nổ tung, vì thế chỉ có một nửa thân thể trốn thoát.
Sau đó, cả ngọn núi đã yên tĩnh trở lại, con trùng lại cất tiếng kêu như bình thường.
Ngô Bình quan sát cơ thể mình thì thấy sau khi xơi tái ba nghìn tà ma xong, Đạo Thụ vân chuyển hồn lực ra ngoài. Các hồn lực này tiến vào Hỗn Nguyên Tiên Lò rồi trở thành một phần của nó.
Diệp Thanh Vũ ngạc nhiên nói: “Anh không sao ư?”
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn Diệp tiên tử đã ra tay hỗ trợ, tôi xin giới thiệu, tôi là Ngô Bình - đại đệ tử của kiếm phái Thục Sơn”.
“Cái gì? Anh chính là đệ tử số một của kiếm phái Thục Sơn ư?”, Diệp Thanh Vũ chấn động, gương mặt tỏ vẻ không thể tin được.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.
Anh đi đến gần các sinh viên rồi vung tay, tất cả bọn họ đều tỉnh lại. Họ nhìn trái ngó phải thì thấy sương mù đã tan, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngô Bình cười nói: “Các em nhóm lửa tiếp đi, an toàn rồi!”
Tả Linh Phong và Đoá Lan ở phía xa khiếp sợ trước thực lực của Ngô Bình, anh chẳng những không sợ tà ma, mà còn tiêu diệt hết cả đống, rốt cuộc làm thế nào vậy?
Diệp Thanh Vũ lại khôi phục vẻ lạnh lùng rồi nói: “Rõ ràng anh tự cứu mình được thì tại sao lại phí pháp lực của tôi?”
Ngô Bình thầm nghĩ anh nào có nhờ cô ta giúp chứ? Nhưng người ta đã có lòng giúp mình nên anh cố cười nói: “Là lỗi của tôi, Diệp tiên tử, tôi tặng cho viên Nguyên Anh Đan này coi như xin lỗi nhé”.
Diệp Thanh Vũ nhìn thấy Nguyên Anh Đan thì ngạc nhiên hỏi: “Đan dược anh vừa luyện chế đấy à?”
Ngô Bình gật đầu: “Đây là Nguyên Anh Đan, tôi thấy cô đang ở cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ, vừa ngưng tụ được nguyên thần, nếu uống đan dược này vào thì sẽ có hỗ trợ nhiều lắm”.
Diệp Thanh Vũ mừng rỡ: “Cảm ơn anh”.
Cô ta không khách sáo mà nhận lấy đan dược luôn.
Ngô Bình lại ra đống lửa ngồi nướng thịt và nấm, lần này anh đã chia cho cả Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ đã thân thiện hơn, tuy vẫn còn vẻ lạnh lùng, nhưng miệng vẫn ăn không ngưng nghỉ, dẫu sao thịt thú cũng rất ngon.
Tả Linh Phong và Đoá Lan ở phía xa thì có vẻ lúng túng, ban nãy họ còn muốn xem Ngô Bình sẽ chết thế nào, ai dè anh lại xoay ngược tình thế.
Tả Linh Phong cười lớn nói: “Anh Ngô đúng là đệ tử số một của kiếm phái Thục Sơn có khác, tôi khâm phục!”
Ngô Bình mặc kệ cậu ta rồi nói với Mỹ Ngọc: “Mỹ Ngọc, sau mà gặp những loại khẩu phật tâm xà thế này thì phải thật cẩn thận, nhớ chưa!”
Tả Linh Phong méo mặt, Ngô Bình đang nói cậu ta ư?
Cậu ta nói: “Anh Ngô, tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó”.
“Biến!”, Ngô Bình lạnh giọng nói: “Biến khỏi trường này ngay, nếu để tôi gặp lại, tôi sẽ phế tu vi của cậu đấy”.
Bình luận facebook