-
Chương 1121-1125
Chương 1121: Thầy Ngô
Chương 1121: Thầy Ngô
Tả Linh Phong sầm mặt nói: “Anh Ngô, nhà họ Tả chúng tôi cũng là một thế lực lớn ở Côn Luân nên anh không doạ được tôi đâu”.
Uỳnh!
Cậu ta vừa nói dứt câu, mặt đật đã có một cái gai bằng đá ngoi từ dưới mặt đất lên, sau đó xuyên thủng một bên chân của cậu ta.
Tả Linh Phong hét lên đau đớn rồi nhảy dựng lên.
Ngô Bình: “Đây là cảnh cáo, nếu cậu còn không đi thì lần sau tôi sẽ đâm chết cậu luôn”.
Tả Linh Phong trừng mắt lườm Ngô Bình, biết mình không đánh lại được anh nên đành lết cái chân bị thương rời đi.
Đoá Lan cũng không dám lại gần, mà ngồi ở phía bên kia đống lửa. Song, cô ta vẫn dựng thẳng tai lên để nghe xem Ngô Bình và Diệp Thanh Vũ đang nói gì.
Ngô Bình: “Sao Diệp tiên tử lại đi học?”
Diệp Thanh Vũ: “Gia tộc nhà tôi nghe thấy tin học viện Võ Đạo sẽ tuyển thẳng một vài sinh viên của Hoa Thanh làm học viên của mình”.
Ngô Bình: “Vì thế cô muốn thử vận may à?”
Diệp Thanh Vũ gật đầu: “Tư chất của tôi cũng không phải xuất sắc nên phải nắm bắt cơ hội này, hi vọng được vào học viện”.
Ngô Bình: “Chắc nhà cô cũng có thế lực ở Côn Luân, thế tại sao vẫn muốn vào học viện Võ Đạo?”
Diệp Thanh Vũ thở dài nói: “Anh không biết à? Các lãnh đạo cấp cao ở Viêm Long đã thoả thuận với các thế lực lớn ở Tiên Giới rồi. Các thế lực lớn sẽ cử cao thủ vào các bộ máy nhà nước của Viêm Long. Đến lúc đó, các thế lực nhỏ như chúng tôi phải làm sao đây? Tôi muốn vào học viện Võ Đạo với hi vọng kiếm được một vị trí nho nhỏ trong bộ máy chính phủ, như vậy thì tương lai mới đỡ mịt mù”.
Ngô Bình: “Có chuyện này ư!”
Diệp Thanh Vũ: “Hình như các thế lực của Tiên Giới coi trọng dưới này lắm, toàn các nhân vật lớn xuống đây thôi. Một khi linh khí phục hồi, sẽ toàn tu sĩ Thiên Tiên trấn thủ Viêm Long”.
Ngô Bình: “Ra là vậy”.
Anh hỏi: “Nhưng chỉ vào đại học Hoa Thanh thì khéo cô cũng không thành học sinh của học viện được đâu”.
Diệp Thanh Vũ: “Tôi cũng biết hi vọng rất mong manh, nhưng vẫn phải thử chứ”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Sắp tôi, tôi sẽ dến dạy ở Bắc Viện. Là giáo viên nên tôi có thể viết thư giới thiệu cho cô, có thư giới thiệu của tôi rồ thì cô có thể tìm giáo viên mà mình thích rồi học theo người đó”.
Diệp Thanh Vũ trố mắt ra nói: “Anh là giáo viên của Bắc Viện ư?”
Nghe thấy thế, Đoá Lan nhảy dựng lên, cái gì! Ngô Bình là giáo viên của Bắc Viện sao?
Ngô Bình cười nói: “Trông tôi không giống giáo viên à?”
“Không không, thầy Ngô là Thần Quân, thực lực lại mạnh, làm giáo viên là quá hợp lý rồi”, Diệp Thanh Vũ vội sửa lại lời nói, cách xưng hô cũng thay đổi luôn.
Ngô Mi chớp mắt nói: “Anh làm trợ giảng à?”
Diệp Thanh Vũ nghiêm túc nói: “Không phải trợ giảng, mà là giáo viên! Cả Bắc Viện chỉ có hơn 50 giáo viên thôi”.
Sau đó, cô ta lễ phép hỏi: “Không biết thầy Ngô là giáo viên mấy sao ạ?”
Ngô Bình: “Tạm thời là bốn sao”.
Bốn sao?
Diệp Thanh Vũ sững người, theo cô ta được biết thì giáo viên cấp cao nhất ở học viện Võ Đạo mới là cấp ba sao thôi mà.
Cô ta hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Học trò Diệp Thanh Vũ tham kiến thầy Ngô”, giờ chỉ còn cách này mới có thể bày tỏ lòng kính trọng của cô ta với Ngô Bình thôi.
Ngô Bình: “Đừng đa lễ, cô thuộc thế lực nào của Côn Luân?”
Diệp Thanh Vũ: “Học trò là người của nhà họ Diệp ở Dược Thần Cảnh”.
Ngô Bình: “Dược Thần Cảnh ư? Tôi nghe nói ở đó có nhiều dược liệu lắm”.
Diệp Thanh Vũ: “Vâng ạ, nhưng sau khi bị nhiều người hái thì giờ cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn vài nơi có thôi. Nhưng đó đều là những nơi nguy hiểm, đã chôn vùi không biết bao nhiêu cao thủ nên giờ không còn ai dám vào nữa”.
Ngô Bình: “Vậy ư? Có cơ hội tôi phải đến xem sao mới được”.
Diệp Thanh Vũ vội nói: “Nếu thầy đến thì học trò sẽ dẫn đường”.
Ngô Bình cười nói: “Ừm, đến lúc đó phiền Diệp tiên tử”.
Lúc này, Đoá Lan đang vô cùng hối hận, cô ta cắn răng đi tới cạnh Ngô Bình rồi hành lễ: “Tham kiến thầy Ngô”.
Ngô Bình liếc nhìn cô ta rồi nói: “Có chuyện gì?”
Đoá Lan nói: “Đoá Lan mặt dày tới xin thầy Ngô một bức thư giới thiệu ạ”.
Lúc nói ra câu này, giọng của Đoá Lan run lên, vì trước đó cô ta đã để lại ấn tượng xấu cho Ngô Bình, nhưng cô ta vẫn phải thử vì biết đâu bức thư giới thiệu của Ngô Bình lại thay đổi được vận mệnh của gia tộc nhà cô ta.
Ngô Bình không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, anh hỏi: “Cô là người của thế lực nào?”
Đoá Lan vội đáp: “Học trò là đệ tử của Ngọc Hư Cung, nhà ở Ngọc Hư Tiên Cảnh”.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Ngọc Hư Cung ư? Thế cô có biết Chu Nguyên Thông không?”
Đinh Mặc là anh kết nghĩa của Ngô Bình, trên đó anh còn một người anh kết nghĩa nữa là Chu Nguyên Thông - đệ tử của Ngọc Hư Cung.
Đoá Lan ngẫm nghĩ rồi nói: “Sư huynh Chu Nguyên Thông ạ? Học trò từng gặp một lần, nhưng sư huynh là đệ tử chân truyền của Ngọc Hư Cung nên học trò cũng ít khi gặp”.
Ngô Bình hỏi: “Cô là đệ tử gì?”
Đoá Lan: “Học trò chỉ là đệ tử ngoại viện thôi ạ”.
Ngô Bình: “Hình như Ngọc Hư Cung rất kín tiếng, không hay giao du với bên ngoài”.
Đoá Lan: “Vâng, Ngọc Hư Cung trấn thu Hư Tiên Giới nên hay qua lại với Ngọc Hư Cảnh Thiên thôi”.
Ngô Bình: “Ngọc Hư Cảnh Thiên à? Xem ra Ngọc Hư Cung cũng có lai lịch phết nhỉ!”
Đoá Lan: “Vâng, Ngọc Hư Cung có rất nhiều truyền thừa cổ xưa”.
Ngô Bình: “Nếu cô đã là đệ tử của Ngọc Hư Cung thì tại sao còn muốn gia nhập học viện Võ Đạo?”
Đoá Lan thở dài nói: “Đệ tử ngoại viện của Ngọc Hư Cung không được học các công pháp cấp cao, hơn nữa còn thường xuyên bị bắt nạt. Các sư tỷ rất hay bắt nạt học trò, trong một lần nóng giận, học trò đã xung đột với một sư tỷ, sau đó bị trưởng lão ngoại viện đuổi khỏi Ngọc Hư Cung”.
Ngô Bình: “Ừm”.
Đoá Lan: “Thầy Ngô, xin thầy hãy cứu học trò và viết cho học trò một lá thư giới thiệu, Đoá Lan sẽ nhớ ơn mãi mãi”.
Thư giới thiệu không thể viết bừa được, Ngô Bình viết cho Diệp Thanh Vũ vì cô ta đã có lòng tốt cứu anh. Còn Đoá Lan này để lại cho anh một ấn tượng rất xấu, vì thế anh chẳng có lý do gì giúp cô ta cả.
“Xin lỗi, nhưng tôi không giúp cô được”, Ngô Bình thẳng thắn từ chối.
Đoá Lan tủi thân, vành mắt đỏ lên rồi bật khóc.
Ngô Mi bực mình nói: “Khóc cũng vô dụng thôi, anh tôi không giúp cậu đâu”.
Diệp Thanh Vũ không đành lòng, nhưng bản thân cô ta có được thư giới thiệu cũng nhờ vận may nên không thể nói giúp Đoá Lan được.
Ngô Bình chợt nghĩ đến một chuyện rồi hỏi: “Là ai tổ chức buổi cắm trại hôm nay?”
Ngô Mi: “Là Âm Tiểu Niên, à mà cậu ta đâu mất rồi?”
Những người khác cũng ngó nghiêng tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng Âm Tiểu Niên đâu.
Ngô Bình: “Khỏi phải tìm nữa, Âm Tiểu Niên này chắc là đồng bọn của địa phủ rồi. Cậu ta cố ý tổ chức buổi cắm trại này để hại mọi người”.
Ngô Mi tức giận mắng: “Khốn kiếp, uổng công bọn em tin tưởng cậu ta”.
Diệp Thanh Vũ: “Là chúng ta sơ ý”.
Sau đó đã có mấy bóng người đáp xuống, đó là các long vệ.
Ngô Bình: “Có việc gì à?”
Một long vệ nói: “Long chủ, thư ký Hảo bảo chúng thuộc hạ đến”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Có chuyện gì?”
Long vệ đáp: “Thiên Long đang thay đổi cơ cấu nên tất cả các thành viên cũng được thay đổi ạ”.
Ngô Bình: “Bao gồm cả quản lý à?”
Long vệ: “Vâng, quản lý đã được thay một nửa rồi, giờ sẽ đến quản lý cấp cao”.
Quản lý cấp cao thì đương nhiên là vị trí Long chủ của Ngô Bình.
Anh nói: “Đúng như tôi đoán, nhưng không ngờ lại nhanh thế”.
Long vệ: “Long chủ, giờ chúng ta phải làm sao?”
Ngô Bình: “Nghe lệnh thôi chứ sao. À, cậu bảo các anh em bị thay thế là tôi sẽ thành lập ngoại viện của Thục Sơn nên giờ đang rất cần người. Nếu họ muốn thì có thể đến đó, đãi ngộ vẫn thế, hơn nữa công việc còn nhàn hơn trước”.
Chương 1122: Chủ nhiệm Thôi nhận nhiệm vụ
Các long vệ sáng mắt lên rồi hỏi: “Long chủ, thuộc hạ có được không ạ?”
Ngô Bình cười nói: “Được chứ, dẫu sao việc của ngoại viện cũng nhiều lắm”.
Long vệ: “Vâng, thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ sẽ đi làm ngay”.
Các long vệ rời đi, Diệp Thanh Vũ nói: “Hoá ra thầy Ngô còn là Long chủ của Thiên Long”.
Ngô Bình thở dài nói: “Sắp không còn nữa rồi, cô cũng thấy đấy, người của tôi đang bị thay rồi. Chắc không lâu nữa, tôi cũng bị gạch tên luôn”.
Đoá Lan: “Long chủ chỉ là một chức vụ nhỏ, thầy Ngô bỏ đi cũng được”.
Ngô Bình nhìn cô ta rồi hỏi: “Sao cô lại nói thế?”
Đoá Lan: “Thầy Ngô là giáo viên bốn sao của học viện Võ Đạo, địa vi cao, sau này sẽ thống trị thiên hạ nên sẽ cần nhiều cao thủ. Đến lúc đó, ít nhất thầy cũng là nhân vật lớn của một phương”.
Ngô Bình nói: “Cô cũng biết nhiều đấy, thế cô nói thử xem tôi phải làm thế nào?”
Đoá Lan: “Mọi hành động hiện giờ của bên trên đương nhiên đã được lên kế hoạch từ trước, tốt nhất thầy nên tuân theo. Sau đó, thầy phải gây dựng được tầm ảnh hưởng của mình tại học viện, sau đó mới tính tiếp”.
Ngô Bình: “Tính tiếp gì?”
Đoá Lan: “Thầy Ngô được làm giáo viên bốn sao, chứng tỏ đã giành được thành tích đáng kinh ngạc ở tháp Tiên Võ. Người có thể nói cho học trò biết được không?”
Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Tôi là võ tông nhất phẩm, nếu sau này làm kiểm tra lại thì có thể sẽ thành võ tông ngự danh”.
Đoá Lan sáng mắt lên nói: “Nếu vậy thì chắc chắn mấy nữa thầy Ngô sẽ tham dự đại hội võ lâm và trở thành võ lâm chí tôn! Sau đó, sẽ lên làm viện trưởng”.
Ngô Bình híp mắt lại nói: “Gì cơ? Cô nghĩ tôi sẽ làm viện trưởng ư?”
Đoá Lan: “Sớm muộn chức vị viện trưởng cũng thuộc về thầy. Nếu học trò mà là viện trưởng thì cũng sẽ đoán ra được điều này, sau đó tôn trọng và để thầy làm viện phó chẳng hạn”.
Ngô Bình: “Cô là phụ nữ mà cũng suy tính sâu xa quá nhỉ!”
Đoá Lan cúi đầu nói: “Học trò chỉ tính tiền đồ hộ thầy thôi ạ”.
Ngô Mi: “Anh tôi đâu cần làm viện trưởng, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì chẳng phải lo gì hết”.
Tuy Ngô Mi không phải người tu hành, nhưng lại nói đúng trọng tâm, chứng tỏ cô bé có cái nhìn sâu xa hơn Đoá Lan.
Ngô Bình cười phá lên nói: “Tiểu Mi nhà mình tinh phết nhỉ! Dù có là kế hoạch hay âm mưu nham hiểm đến mấy thì cũng thua thực lực hết”.
Họ trò chuyện thêm một lúc nữa thì cũng đã tối, Ngô Bình dựng lều cho Ngô Mi và Mỹ Ngọc, còn mình thì ngồi xếp bằng ở một nơi yên tĩnh để tu luyện.
Diệp Thanh Vũ cũng đang ngồi tu luyện ở cách đó không xa, còn Đoá Lan thì vẫn chưa từ bỏ ý định nên vẫn thập thò gần đó.
Sau khi trời sáng, các bạn học đều dậy rồi nhóm lửa nấu nướng, chuẩn bị các hoạt động tiếp theo.
Họ không hề biết hôm qua Ngô Bình đã cứu mạng mình, mà chỉ thấy anh rất thần bí thôi.
Trời vừa sáng, Ngô Bình đã chuẩn bị xong bữa sáng cho Ngô Mi và Mỹ Ngọc, sau đó mới rời đi. Trước khi đi, anh đã đưa thư giới thiệu mà mình viết cho Diệp Thanh Vũ.
Cuối cùng thì Đoá Lan cũng không có được thứ mình muốn, cô ta nén giận rồi quay sang kết thân với Ngô Mi. Nhưng Ngô Mi không thích cô ta nên toàn né tránh.
Thiên Long đang thay đổi nhân sự nên Ngô Bình buộc phải xuất hiện, vì thế sáng nay anh đã có mặt ở tổng bộ Thiên Long. Vừa vào trong, anh đã thấy có ít nhất một phần ba người ở đây đã bị thay thế.
Những người đó nhìn thấy Ngô Bình thì vẫn tỏ vẻ kính trọng như thường.
“Long chủ, tôi là Lục Đại Phương - thư ký mới của anh”, môt người thanh niên xuất hiện rồi tự giới thiệu.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Sau đó, anh nhìn thấy Hoa Giải Ngữ đang bê một giấy đi ra, anh cười hỏi: “Giải Ngữ, giờ cô định đi đâu?”
Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, tôi bị đuổi rồi, giờ phải cuốn gói về nhà thôi”.
Ngô Bình: “Tôi đang thiếu một thư ký, giờ tôi dùng thân phận cá nhân để mời cô làm thư ký riêng cho tôi”.
Hoa Giải Ngữ cười nói: “Long chủ, lương của tôi cao lắm đấy”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ trả lương cho cô cao hơn ở đây”.
Hoa Giải Ngữ cười híp mắt rồi nói: “Cảm ơn Long chủ”.
Ngô Bình: “Nơi này không còn thuộc về chúng ta nữa rồi, đi thôi!”
Anh và Hoa Giải Ngữ cùng rời đi, nhưng sau đó chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hoa Giải Ngữ từng đã từng làm thư ký cho Thiên Long nên đã tiếp xúc với nhiều hồ sơ bí mật. Theo điều khoản bảo mật thì cô ấy phải tiếp nhận điều tra trong một tuần. Nếu phát hiện ra có vấn đề thì cô ấy sẽ bị cách lý tin tức trong một năm. Trong thời gian cách ly, ngoài người nhà ra thì cô ấy không được tiếp xúc với bất kỳ ai nữa”.
Ngô Bình dừng bước rồi nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó là một người đàn ông trung tuổi có ánh mắt sắc bén, gương mặt đen và để râu.
Hoa Giải Ngữ thở dài nói: “Đây là người phụ trách sắp tới của Thiên Long, chủ nhiệm Thôi Bính Huy”.
Thôi Bính Huy nói: “Chào Long chủ”.
Ngô Bình cười đáp: “Chào chủ nhiệm Thôi, không biết nhiệm vụ và chức trách của ông là gì?”
Thôi Bính Huy: “Hỗ trợ các công việc thường ngày của Long chủ, đồng thời nhận lệnh từ cấp trên”.
Ngô Bình: “Giờ tôi vẫn là Long chủ đúng không?”
Thôi Bính Huy: “Đương nhiên, hiện giờ thì cậu vẫn là người phụ trách của Thiên Long”.
Ngô Bình gật đầu: “Chủ nhiệm Thôi, tôi có việc nhờ ông giúp đây. Tà ma đã xuất hiện ở một nơi, ông có thể trấn áp nơi đó giúp tôi được không?”
Thôi Bính Huy không nghĩ nhiều, ông ta cũng từng xử lý việc liên quan đến tà ma rồi nên nói ngay: “Được”.
Ngô Bình nói với Hoa Giải Ngữ: “Hoa Giải Ngữ, cô phải tuân thủ quy định, giờ đi tiếp nhận điều tra đi, tôi và chủ nhiệm Thôi phải đi làm nhiệm vụ rồi”.
Hoa Giải Ngữ không biết Ngô Bình định làm gì, nhưng vẫn nghe lời: “Vâng”.
Ngô Bình vung tay lên, một luồng sức mạnh kết nối anh với Thôi Bính Huy lại, sau đó hai người bay lên cao rồi tiến về phía đảo Thanh Long.
Hiện nay, Kim Huyền Bình đã nhận được tin tình báo của Ngô Bình, hi vọng ông ấy có thể ở lối đi của tà ma.
Kim Huyền Bạch đang ngồi uống trà và trò chuyện với các thuộc hạ thì nhân được tin của Ngô Bình, ông ấy suy nghĩ rồi nói: “Mở đại trận”.
Thì ra đảo Thanh Long có khe hở không gian nên có thể chủ động mở thông đạo. Nhưng họ rất ít khi làm vậy, tổng cộng chưa quá ba lần. Dẫu sao phòng ngự tà ma đã đủ mệt lắm rồi, ai rảnh đâu mà mở cửa mời chúng đến.
Nhưng Kim Huyền Bạch khá hiểu Ngô Bình, biết anh sẽ không vô cớ mở lối vào cho tà ma.
Loáng cái, đã có một khe hở cực lớn xuất hiện trên bầu trời của đảo Thanh Long. Khe hở này đen kịt, nối liền với một thế giới lạ lẫm.
Thôi Bính Huy theo Ngô Bình đến đây xong thì có một dự cảm không lành, ông ta nói: “Long chủ, chúng ta…”
Ngô Bình hô lên: “Chủ nhiệm Thôi, hôm nay ông hãy chỉ huy Thanh Long Quân dốc toàn lực đối phó”.
Dứt lời, anh léo Thôi Bính Huy rồi lao về phía khe hở, tới thế giới của tà ma.
Đây không phải lần đầu, Ngô Bình đến thế giới của tà ma nên anh đã hiểu một phần về nơi này. Vừa vào trong, anh đã xông về phía một tà ma đang ngẩn ngơ rồi chém giết.
Chương 1123: Biên chế tiên đình
Chương 1123: Biên chế tiên đình
Thôi Bính Huy vô cùng căng thẳng, hét lớn lên và bắt đầu chống trả tà ma đang tấn công mình. Thực lực của người này chỉ mới là Địa Tiên sơ kỳ, sức chiến đấu có hạn, vừa xông lên là đã bị tà ma khống chế.
Ngược lại, Ngô Bình thi triển ý nghĩa võ đạo mới học được, mỗi đấm đều có thể hủy diệt hoặc làm tà ma trọng thương, sau đó thì ném chúng vào lò luyện Minh Thần, luyện thành đan sinh mệnh. Có một số tà ma mạnh còn có thể luyện thành đan nguyên anh.
Ngô Bình bây giờ đã khác xa so với trước đây, anh không chỉ lĩnh hội được ý nghĩa võ học thật sự mà còn luyện thành thiên công hỗn nguyên. Hơn nữa, sức mạnh của ba ngàn tà ma mà anh hấp thụ trước đây cũng khiến thực lực của anh tiến bộ vượt bậc. Mỗi chiêu thức của anh đều giết chết được rất nhiều tà ma.
Mỗi đấm của anh đều cực kỳ huyền diệu, đám tà ma đó muốn tiếp cận anh cũng khó. Có một số cao thủ tà ma đến cấp tiên quân mà cũng bị anh giết chết chỉ khi mới vừa xông lên.
Ngô Bình đánh hăng máu, xông thẳng vào sâu trong thế giới tà ma, nhanh chóng tiến đến quân doanh mà các tà ma đang đóng quân.
Tà ma ở đó đương nhiên cũng có cao thủ, một con gấu nâu khổng lồ cao đến trăm mét xuất hiện, vung chân múa vuốt, đập về phía Ngô Bình.
“Ầm”.
Một cánh tay lớn ngưng tụ tiên lực hỗn nguyên vung lên tiếp chiêu, “ầm” một tiếng, gấu nâu liền bị đánh bật ra.
Ngô Bình xông qua, đấm đá một trận khiến con gấu nâu gào thét điên cuồng.
“Rắc rắc”.
Cuối cùng, anh đấm vỡ ngực con gấu nâu và giết chết nó.
Giống như lần trước, sau khi luyện xong con gấu nâu này, sức mạnh đáng sợ đó lại xuất hiện.
Dù gì thì cũng là địa bàn của tà ma, Ngô Bình lập tức rời khỏi, xông về phía lối ra. Trên đường đi, anh gặp Thôi Bính Huy đang thoi thóp, sắp bị tà ma nuốt sống. Anh tóm lấy Thôi Bính Huy rồi xông ra ngoài.
Một lúc sau, khe nứt khép lại, Kim Huyền Bạch tiến lại, mỉm cười, nói: “Tả thần tướng, lần này cậu đã giết được bao nhiêu tà ma?”
Ngô Bình phất tay, mấy vạn cái đầu tà ma liền rơi xuống đất, mỗi lần giết chết một tà ma thì anh không quên giữ lại đầu vì dù gì đó cũng là quân công của anh.
“Thần tướng đại nhân, chia quân công cho các anh em đi”.
Kim Huyền Bạch mỉm cười, nói: “Được đấy nhóc con, chỉ một mình mà giết được mấy vạn tà ma, tôi giao chức thần tướng này của mình để cậu làm cho xong”.
Ngô Bình nhìn sang Thôi Bính Huy, mỉm cười, nói: “Chủ nhiệm Thôi không sao chứ?”
Bây giờ Thôi Bính Huy đã hiểu, Ngô Bình cố tình dắt anh ta đến chiến đấu với tà ma, hơn nữa hôm nay vốn dĩ anh có thể bỏ anh ta lại đó tự sinh tự diệt.
Anh ta là người thông minh, lập tức đáp: “Long chủ đại nhân, e rằng sau này một mình tôi không thể quyết định được công việc của Thiên Long, cần phải bàn bạc với anh mới được”.
Ngô Bình gật đầu: “Chủ nhiệm Thôi đúng là người thông minh, suy nghĩ rất chu đáo”.
Thôi Bính Huy: “Tiểu nhân xin cáo từ trước”.
Thôi Bính Huy vừa đi thì Kim Huyền Bạch nói: “Xem ra cuộc sống của cậu cũng không dễ dàng, không ngờ phải dùng đến mưu kế”.
Ông ta ăn muối còn nhiều hơn số người mà Ngô Bình từng gặp, đương nhiên ông ta vừa nhìn là đã biết tại sao anh phải làm như thế rồi.
Ngô Bình thở dài: “Tôi cũng hết cách rồi, cấp trên nhất quyết đòi rút Thiên Long về, rút thì rút thôi nhưng tôi không thể không lo cho các anh em trước đây của mình đúng không?”
Kim Huyền Bạch: “Ở lại Thiên Long cũng không có ý nghĩa, vẫn là bên Thanh Long Quân ổn định hơn”.
Ông ta mời Ngô Bình vào trại.
Ngô Bình nói: “Thần tướng, linh khí phục hồi có ảnh hưởng đến Thanh Long Quân chúng ta không?”
Kim Huyền Bạch: “Đương nhiên là có rồi, linh khí phục hồi thì chúng ta sẽ có thể khôi phục thực lực thật sự”.
Ngô Bình giật mình: “Thực lực thật sự sao?”
Kim Huyền Bạch: “Đúng thế. Thời Tiên Quốc, bất cứ thần tướng nào cũng chỉ huy cả trăm vạn tướng sĩ, hơn nữa thực lực của các tướng sĩ đều mạnh hơn bây giờ nhiều”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì linh khí phục hồi là chuyện tốt đối với Thanh Long Quân rồi?”
Kim Huyền Bạch: “Đương nhiên rồi, dù gì thì Thanh Long Quân chúng ta cũng ăn bổng lộc của tiên đình. Trước đây linh khí chưa phục hồi, tiên đình và thượng giới qua lại khó khăn, cũng không thể phái tiên tướng giỏi đến chi viện. Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta có thể nhận được lượng lớn trang thiết bị của tiên quân, thực lực sẽ mạnh hơn trước nhiều”.
Ngô Bình: “Còn có thể lấy được trang bị nữa à?”
Kim Huyền Bạch mỉm cười, nói: “Lẽ nào cậu không hiểu sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Chúng ta là người của tiên đình, sau khi linh khí phục hồi, tiên đình muốn nắm giữ hạ giới hơn bất cứ ai, vì vậy nhất định sẽ ủng hộ chúng ta hết mình”.
Kim Huyền Bạch gật đầu: “Vì vậy tôi mới nói thay vì ở lại Thiên Long, chi bằng cậu đến đây phát triển. Tôi nghe được tin, trước khi linh khí phục hồi, chúng ta đều sẽ có được quân hàm chính thức từ tiên quân”.
Ngô Bình hỏi: “Tiên quân có những quân hàm gì?”
Kim Huyền Bạch: “Quân hàm của tiên quân chia thành binh phu, dũng sĩ, sĩ quan cấp úy, sĩ quan cấp tá, kỳ quan, tiên tướng, tổng tư lệnh. Đến lúc đó chắc tôi cũng có thể bon chen được chức sĩ quan cấp úy”.
Ngô Bình: “Sĩ quan cấp úy không phải quan to đúng không?”
Kim Huyền Bạch: “Sĩ quan cấp úy là đã khá lắm rồi. Sĩ quan cấp úy có năm cấp, bổng lộc của sĩ quan cấp úy bậc một là mỗi năm được hai mươi nghìn tiền báu”.
Ngô Bình: “Vậy sĩ quan cấp tá thì sao?”
“Sĩ quan cấp tá đã là lớp tiên quân rồi, bổng lộc một triệu tiền báu, không chỉ có đất mà còn dễ dàng có được quân công. Thông thường sĩ quan cấp tá đều có thực lực cấp tiên quân, không phải ai cũng có thể nhận chức này được”. Kim Huyền Bạch nói.
Ngô Bình: “Thần tướng, chú cho cháu làm sĩ quan cấp úy đi”.
Kim Huyền Bạch mỉm cười, nói: “Đương nhiên, ít nhất cậu cũng có thể làm sĩ quan cấp úy bậc ba. Mặc dù thu nhập không cao nhưng thứ mà chúng ta quan tâm là thân phận, có được quân hàm của tiên đình thì chúng ta sẽ là người của tiên đình. Bất luận là thế thực nào cũng không dám tùy tiện đắc tội với tiên quân”.
Ngô Bình nói: “Thần tướng, tiên đình có bao nhiêu tiên quân? Tiên quân có thường đánh trận không?”
Kim Huyền Bạch nói: “Đương nhiên. Tiên giới rất rộng, những thiên cảnh ngoài tiên giới cũng nhiều vô kể, cộng thêm việc xâm lược của tà ma, chiến tranh gần như xảy ra mỗi ngày”.
Ông ta nhìn Ngô Bình rồi mỉm cười, nói: “Nếu cậu biểu hiện xuất sắc thì có thể tạo quan hệ, để cậu tham gia vào trận đấu, tích lũy quân công”.
Ngô Bình: “Tạm thời cháu không đi nữa, thật không dám giấu, cháu sắp gia nhập học viện võ đạo”.
Kim Huyền Bạch “ồ” lên: “Thế cũng không tồi, có thể gia nhập học viện võ đạo thì xem ra thực lực của cậu đã đạt đến trình độ được học viện võ đạo công nhận rồi”.
Ngô Bình: “Nhận danh hiệu Võ Tông phải chăng rất lợi hại?”
Kim Huyền Bạch hừ một tiếng, nói: “Lợi hại thì có lợi hại, chỉ tiếc cảnh giới quá thấp”.
Ngô Bình cũng không nói thêm nhiều, anh nói: “Cháu muốn nâng cao cảnh giới không phải chuyện khó khăn, nhưng trước mắt cần phải có nền tảng tốt đã”.
Kim Huyền Bạch: “Cậu nên tập trung vào việc tu hành nhiều hơn, có tu vi rồi, thực lực mạnh rồi thì mấy thứ như tài nguyên, danh lợi sớm muộn gì cũng là của cậu”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Cảm ơn thần tướng đã nhắc nhở, cháu hiểu”.
Kim Huyền Bạch: “Nếu cậu không bận thì ở lại đây nửa ngày, chúng ta uống với nhau vài ly”.
Ngô Bình đã ở lại uống rượu cũng anh em tướng sĩ.
Khi đã ngà ngà say, bỗng có giọng con gái vang lên: “Họ Ngô kia, uống rượu sao không mời tôi?”
Ngô Bình vừa nghe giọng là biết thần tướng Kỷ Nhược Phi của Huyền Võ Quân, anh mỉm cười, nói: “Chào Kỷ đại thần tướng”.
Chương 1124: Thỉnh cầu của gia tộc thần công
Người tới là Kỷ Nhược Phi, cô ấy gật đầu chào Kim Huyền Bạch, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình.
Kim Huyền Bạch mỉm cười, nói: “Ây dà, mặt trời mọc đằng tây rồi sao, Kỷ đại thần tướng luôn xem Thanh Long Quân tôi như cỏ rác mà sao lại chạy đến Thanh Long Quân tôi làm khách thế này? Phải chăng là đến vì ai đó?”
Kỷ Nhược Phi cười lạnh: “Kim Huyền Bạch, nếu ông muốn làm cho Kỷ Nhược Phi tôi xấu hổ thì ông dùng đã dùng sai chiêu rồi. Không sai, tôi đến vì Ngô Bình. Ngoài Ngô Bình ra thì tất cả những người còn lại của Thanh Long Quân đều là rác rưởi, tôi chẳng thèm để mắt đến”.
Các tướng sĩ nghe cô ấy mắng thì cười hihi, không ai thấy tức giận. Một mặt là vì họ bị mắng mãi quen rồi, đến cả Kim Huyền Bạch cũng bị mắng thì nói gì đến bọn họ. Mặt khác bọn họ cũng không dám giận Kỷ Nhược Phi, vì dù gì rất nhiều người muốn tìm vợ đều phải đến Huyền Võ Quân tìm.
Ngô Bình cười haha: “Lời của Kỷ thần tướng khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu, tôi kính cô một ly”.
Sau khi uống được mấy vò rượu, Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi đã choàng vai bá cổ, không có chuyện gì là không nói với nhau. Kim Huyền Bạch ra dấu cho thuộc hạ của mình, rồi nói: “Ui cha, tôi say mất rồi, người đâu, đỡ ta về nghỉ ngơi nào. Ngô Bình, cậu ngồi với Kỷ thần tướng nhé”.
Ngô Bình mỉm cười: “Thần tướng về nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi nói chuyện thêm chút nữa”.
Nhưng chưa được bao lâu thì Kỷ Nhược Phi cũng đứng dậy, nói: “Tôi phải về rồi, không thể nào ngủ lại ở đảo Thanh Long các người được”.
Ngô Bình nói: “Tôi tiễn cô”.
Kỷ Nhược Phi ra khỏi đảo Thanh Long thì tắt nụ cười, hạ giọng nói: “Tôi đến là để nói với anh một chuyện cực kỳ quan trọng”.
Ngô Bình gật đầu: “Cô nói đi”.
Kỷ Nhược Phi: “Chắc Kim Huyền Bạch đã đề cập với anh về việc Thanh Long Quân có thể có được biên chế từ Tiên Quân rồi nhỉ?”
Ngô Bình: “Ừm, ông ta nói rồi, còn nói sẽ cho tôi chức sĩ quan cấp úy”.
Kỷ Nhược Phi cười lạnh lùng: “Sĩ quan cấp úy là cái thá gì, anh đến Huyền Võ Quân của tôi, tôi để anh làm sĩ quan cấp tá”.
Ngô Bình giật mình: “Sĩ quan cấp tá?”
Kỷ Nhược Phi: “Trước đây tôi từng nói với anh, nhà họ Kỷ tôi đã bố trí ở tiên giới từ sớm. Bên trên đã sắp xếp hết rồi, chuẩn bị cho tôi ba vị trí sĩ quan cấp tá”.
Ngô Bình vừa nghe chỉ có ba vị trí sĩ quan cấp tá thì vội nói: “Nhược Phi, không cần để chức sĩ quan cấp tá đấy lại cho tôi đâu. Nhà họ Kỷ của cô tốn nhiều công sức vậy, thiết nghĩ sẽ không dễ dàng tặng cho người ngoài đâu”.
Kỷ Nhược Phi nói: “Nếu anh đến Huyền Võ Quân của tôi thì không còn là người ngoài nữa”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Tạm thời tôi ở lại Thanh Long Quân đã, có điều nếu bên cô cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi. Dù là luyện đan dược hay đối phó với tà ma thì tôi đều có thể giúp đỡ”.
Nhắc đến luyện đan, Kỷ Nhược Phi mỉm cười, nói: “Lần trước, tôi mời anh đến làm thầy luyện đan cung phụng của nhà họ Kỷ tôi, anh đã suy nghĩ xong chưa?”
Ngô Bình: “Không cần đâu, với tình bạn của chúng ta, cô cần đan dược gì chỉ cần nói với tôi là được rồi”.
Kỷ Nhược Phi vui vẻ đáp: “Vậy tôi không khách sáo với anh nữa, bây giờ linh khí đã khôi phục, nhà họ Kỷ tôi muốn giúp một nhóm thành địa tiên. Anh có thể giúp tôi luyện một ít đan dược hỗ trợ nhân tiên vượt lên địa tiên không?”
Ngô Bình sảng khoái đồng ý: “Được chứ. Chỉ cần có đủ dược liệu, tôi có thể luyện bất cứ lúc nào”.
Kỷ Nhược Phi: “Dược liệu thì nhà họ Kỷ tôi có rất nhiều. Chi bằng thế này đi, anh có thời gian thì cùng tôi về nhà họ Kỷ một chuyến”.
Ngô Bình: “Được. Ngoài ra tôi viết mấy đơn, cô chuẩn bị sẵn dược liệu trên đơn trước nhé”.
“Được”.
Sau khi chia tay, Ngô Bình quay về nhà.
Anh vừa về nhà thì Đường Môn đã cho người đến tìm anh, nói rằng Lỗ Mộc Trực của gia tộc Thần Công muốn đến thăm.
Lần trước vốn dĩ Lỗ Mộc Trực định đến Đường Môn tìm gặp anh nhưng sau đó không đến, anh cũng không đợi. Giờ nghe ông ta đến, Ngô Bình liền ra cửa đón tiếp ngay.
Lỗ Mộc Trực tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, mặt mày buồn bã, lúc nhìn thấy Ngô Bình thì liền chắp tay nói: “Chào Ngô công tử”.
Ngô Bình: “Lỗ gia chủ khách sáo rồi, mời vào trong”.
Vào đến phòng khách, hai bên ngồi xuống, Lỗ Mộc Trực nói: “Lần trước vì có việc nhà, không thể đến đúng hẹn, giờ tôi xin tạ lỗi với công tử”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Không sao, chẳng phải chúng ta đã gặp mặt rồi đây sao? Ông Lỗ, chắc Đường môn chủ đã nói chuyện của tôi cho ông biết rồi, không biết ông có thể ra mặt, giúp tôi thành lập ngoại viện Thục Sơn không?”
Lỗ Mộc Trực nói: “Có thể ra sức vì công tử là vinh hạnh của tại hạ”.
Ông ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Có điều, tại hạ cũng có chuyện nhờ công tử giúp đỡ”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Ông Lỗ cứ nói thẳng”.
Lỗ Mộc Trực: “Đường môn chủ nói cậu có thể luyện đan dược, y thuật hơn người, gia tộc Thần Công của tôi có một vị lão tổ tự phong ấn mình trong máy móc, không cách nào đánh thức. Không biết công tử có cách nào không?”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Tự phong ấn mình trong máy móc sao?”
Lỗ Mộc Trực: “Đúng vậy, tổ thượng của gia tộc thần công tôi từng tạo ra một chiếc máy thần vào thời kỳ Đại Thương. Lão tổ nhà tôi vì muốn trường sinh đã hợp làm một với chiếc máy thần, nhưng sau khi hợp nhất thì ông ấy cũng mất đi ý thức, không cách nào đánh thức được”.
Ngô Bình: “Ông muốn tôi đánh thức lão tổ nhà ông sao?”
Lỗ Mộc Trực: “Đúng vậy, kỹ thuật thần công của lão tổ nhà tôi mạnh gấp mười lần tôi, nếu có ông ấy thiết kế thì còn gì bằng nữa”.
Ngô Bình nói: “Được”.
Lỗ Mộc Trực vui mừng: “Cảm ơn công tử, nếu có thể thì bây giờ mời công tử cùng đi với tôi một chuyến”.
Ngô Bình: “Mời ông Lỗ dẫn đường”.
Lỗ Mộc Trực chỉ rõ hướng đi, Ngô Bình thi triển thuật độn, hai người cưỡi mây, nhanh chóng đến chỗ của gia tộc thần công, đấy là một vùng núi trùng điệp.
Họ đến một trấn nhỏ trước, sau khi vào trong trấn, Ngô Bình đã phát hiện khắp nơi đều có cơ quan và bẫy. Chỉ có điều những cơ quan và bẫy đó đều đã bị khóa lại, một khi gặp nguy hiểm thì chỗ này sẽ trở thành nơi nguy hiểm nhất thế gian.
Phía sau trấn có một trại, đấy là khu vực nòng cốt của gia tộc thần công, chỉ có những thành viên cốt cán mới có thể ra vào.
Ngô Bình được mời vào trong trại, anh thấy bên trong khắp nơi đều là những kiến trúc nguy nga, có đến mấy ngàn kiến trúc, phong thái bất phàm, cứ như đang trong tiên giới.
Sau khi anh quan sát kỹ thì mới phát hiện, nhà cửa ở đây đều có thể di động. Nói cách khác, những tòa lầu lớn này vốn không thuộc về nơi này mà là được người ta chuyển từ nơi khác đến.
Anh không kiềm được mà dừng chân trước một cung điện, mỉm cười, nói: “Ông Lỗ, sao gia tộc thần công của ông lại muốn xây nhiều cung điện đến thế?”
Lỗ Mộc Trực mỉm cười, đáp: “Đây đều là kiệt tác của các đời tiên tổ, thường thì chúng tôi hay lưu lại những tác phẩm đẹp, lâu dần thì những bản lưu cũng càng lúc càng nhiều”.
Ngô Bình thầm nghĩ, nếu những cung điện này có thể chuyển đi được, vậy thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, chỉ cần mấy ngày là có thể xây xong ngoại viện Thục Sơn rồi.
Anh nhanh chóng được Lỗ Mộc Trực mời đến một cung điện nguy nga, trong đại sảnh của cung điện đó đặt một quái vật kim loại cao hơn ba mét.
Quái vật kim loại đó có ba tay, mỗi tay cầm một thứ vũ khí kỳ lạ. Ngô Bình dùng thuật nhìn thấu vạn vật thì thấy bên trong quái vật này có một cấm chế tiên đạo cực kỳ phức tạp và cao cấp.
Cấm chế này dày đặc, là thần cấm phức tạp và mạnh nhất trong các cấm chế.
Chương 1125: Thần cơ
Anh nhìn thấy quái vật kim loại thì nói: “Đây là thần cơ sao?”
Lỗ Mộc Trực gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là thần cơ, lão tổ nhà tôi bị nhốt bên trong”.
Ngô Bình nói: “Ông Lỗ, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi”.
“Được”.
Lỗ Mộc Trực mời Ngô Bình đến cung điện tiếp đãi khách rồi nói: “Cậu Ngô có gì cứ nói thẳng”.
Ngô Bình nói: “Ông Lỗ có thể nói cho tôi biết mục đích ban đầu khi tạo ra thần cơ là gì được không?”
Lỗ Mộc Trực nói: “Lúc đầu Đại Thương gặp phải kẻ địch mạnh chưa từng có nên muốn tạo ra một thiết bị chiến đấu mạnh chưa từng có để chống lại kẻ địch. Nhưng đáng tiếc là lúc thần cơ được tạo ra, Đại Thương cũng đã bị diệt vong. Lão tổ thần công đã phải tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết để tạo ra thần cơ với sức chiến đấu kinh người nên nhất thời nghĩ không thông, hợp nhất nguyên anh với thần cơ”.
Ngô Bình: “Sức chiến đấu của thần cơ đại khái nằm ở cấp nào?”
Ánh mắt Lỗ Mộc Trực sáng lên, ông ta nói: “Chắc cũng nằm cấp hư tiên”.
Ngô Bình “ồ” lên, nói: “Tôi đã xem qua, e rằng tôi cũng lực bất tòng tâm”.
Lỗ Mộc Trực ngây ra một lúc, nói: “Cậu Ngô, xin anh hãy nghĩ cách giúp”.
Ngô Bình thở dài, nói: “Sức mạnh của thần cơ đó vô cùng lớn mạnh, e rằng lão tổ của ông đã bị nó nuốt chửng rồi. Dù có đánh thức thần cơ thì nó cũng chỉ là thần cơ thôi chứ không phải lão tổ”.
Lỗ Mộc Trực ngỡ ngàng: “Lão tổ đã bị nuốt chửng? Không thể nào, trước đó lão tổ còn từng nói chuyện với tôi…”
Ông ta nói một nửa thì cảm giác Ngô Bình đang nhìn mình chằm, ông ta giật mình, biết mình đã bị gài. Ông ta thở dài, nói: “Thôi được, tôi sẽ nói sự thật, đúng là lão tổ từng nói cho tôi biết đôi chút về tình hình của thần cơ”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Nếu ông không muốn nói thì không cần phải miễn cưỡng”.
Lỗ Mộc Trực vội nói: “Cậu Ngô, lần này tôi nhất định sẽ nói sự thật”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Ông Lỗ, tôi hành y cứu người nên nhất định phải có được thông tin chính xác. Ông cứ giấu giấu giếm giếm như thế thì tôi không cách nào đảm bảo có thể thành công. Nếu lỡ có gì sai sót thì ông chịu trách nhiệm hay tôi chịu trách nhiệm đây?”
Lỗ Mộc Trực ngượng ngùng, nói: “Cậu Ngô, tôi nhất định sẽ nói hết những gì mình biết”.
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Vậy thì hãy nói đúng sự thật những gì ông biết cho tôi nghe đi”.
Thế là Lỗ Mộc Trực kể hết toàn bộ sự tình cho Ngô Bình nghe, thì ra lão tổ đó tên Lỗ Ngọc, là tổng quản chế tạo của Đại Thương.
Đại Thương cung cấp cho ông ta rất nhiều tài nguyên quý giá cũng như thợ lành nghề lúc đó để ông ta tạo ra một loại vũ khí chiến đấu hùng mạnh có tên là thần cơ.
Lỗ Ngọc tiêu tốn ba trăm mười năm, dốc hết tâm sức và tài nguyên, cuối cùng cũng tạo ra được thần cơ. Nhưng lúc thần cơ được tạo ra, Đại Thương đã tan đàn xẻ nghé, thần cơ cũng chưa được sử dụng.
Lỗ Ngọc nhìn kiệt tác của bản thân, cảm thấy rất không cam lòng, một suy nghĩ điên rồ nảy ra, ông ta quyết định hợp nhất nguyên anh của mình với thân xác của thần cơ, từ đó có được sức mạnh của thần cơ.
Có điều, lúc ông ta vào trong thần cơ thì mới phát hiện mình đã đánh giá thấp sức mạnh của thần cơ. Ông ta nhanh chóng bị nhốt lại bên trong, không thể nào ra ngoài, cũng không thể dung hợp mà rơi vào trạng thái mắc kẹt.
Thế là ông ta bị nhốt đến ngày nay. Trong thời gian đó, ông ta có thể dùng thần niệm nói chuyện với con cháu đời sau của mình ở bên ngoài.
Có rất nhiều cao nhân đến xem thử nhưng đều không có cách nào giải cứu ông ta.
Về thực lực của thần cơ, Lỗ Ngọc cho rằng có lẽ sức chiến đấu của thần cơ nằm cấp thần tiên nhưng cụ thể thuộc giai đoạn nào thì rất khó nói.
Ngô Bình nghe xong tình hình thì nói: “Tôi có thể thử cứu nguyên anh của lão tổ nhà ông ra, nhưng đương nhiên sẽ có nguy hiểm rất lớn, không cẩn thận thì nguyên anh của lão tổ có thể sẽ bị thần cơ nuốt chửng”.
Lỗ Mộc Trực thở dài, nói: “Lão tổ nhà tôi nói ông ấy sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, giờ chỉ có thể thử một phen thôi”.
Ngô Bình: “Được. Nhưng trước tiên các ông nên chuẩn bị vài thứ, khi nào chuẩn bị đầy đủ thì tôi sẽ cố hết sức cứu lão tổ nhà ông ra”.
Lỗ Mộc Trực vội hỏi: “Không biết cần những thứ gì ?”
Ngô Bình: “Tôi phải đích thân đi tìm những thứ này, nhanh thì nửa năm, chậm thì ba năm, nhất định tôi sẽ tìm ra”.
Lỗ Mộc Trực mếu: “E rằng lão tổ không chờ được ba năm”.
Ngô Bình: “Vậy thì một năm. Trong vòng một năm, nhất định tôi sẽ tìm thấy hết những thứ cần dùng”.
Lỗ Mộc Trực cũng hết cách, chỉ đành nói: “Thôi được, vất vả cho cậu Ngô rồi”.
Ngô Bình: “Ông Lỗ, tôi thấy nhà ông có rất nhiều kiến trúc hoành tráng, có thể bán cho tôi một ít không?”
Lỗ Mộc Trực mỉm cười, nói: “Nếu cậu Ngô cần thì cứ lấy”.
Ngô Bình nói: “Ông Lỗ rộng rãi vậy thì tôi không khách sáo nữa”.
Anh lập tức bay lên không trung, liên tục chỉ: “Cái này, cái này, còn có cái này, cái đó, hai cái đó nữa, tôi lấy hết”.
Anh đếm một mạch hơn một trăm tòa cung điện khiến Lỗ Mộc Trực ngơ ngác, vội vã nói: “Cậu Ngô, nếu nhiều thế thì tôi e mình không quyết định được đâu”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Không sao, ông nói xem ông có thể tặng tôi được mấy tòa?”
Lỗ Mộc Trực tỉnh táo, do dự một lúc rồi nói: “Tôi có thể tặng cậu Ngô mười tòa”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy tôi lấy mười tòa, số còn lại tôi bỏ tiền ra mua”.
Lỗ Mộc Trực khó xử nói: “Cậu Ngô, thường thì mấy tòa nhà này của chúng tôi không có bán”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Thông thường không bán nhưng thỉnh thoảng vẫn bán đúng không? Ông yên tâm, nhất định ông sẽ hài lòng về giá cả”.
Thật ra Lỗ Mộc Trực không tiện ra giá, dù gì thì sau này vẫn còn cần đến Ngô Bình. Nếu ra giá quá cao, vậy thì sẽ đắc tội với anh, nếu ra giá quá thấp thì lại lỗ.
Ngô Bình lấy ra một viên đan nguyên anh, mỉm cười, nói: “Thế này nhé, tôi lấy đan nguyên anh ra đổi, một viên đan nguyên anh đổi mười tòa kiến trúc, sao hả?”
Lỗ Mộc Trực cầm lấy đan nguyên anh, quan sát rồi hai mắt bỗng sáng lên: “Đan dược tốt”.
Ngô Bình: “Thế nào hả? Chân quân uống đan này vào vẫn có tác dụng, nếu là nhân tiên thì sau khi uống nó, cơ hội tăng cấp lên Địa Tiên sẽ lớn hơn nhiều”.
Tu vi của Lỗ Mộc Trực không cao, ông ta thật sự rất cần loại đan dược này, thế là ông ta nghiến răng, nói: “Cậu Ngô, tôi cần ba viên đan nguyên anh, số còn lại đổi sang đan dược khác, được không?”
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Đương nhiên là được, chỉ cần tổng giá trị tương đương, ông muốn đan dược gì cũng được”.
Lỗ Mộc Trực vui mừng: “Vậy thì quyết định vậy đi”.
Ngô Bình lập tức lựa tiếp một trăm tòa kiến trúc rồi giao cho đối phương ba viên đan nguyên anh trước. Số đan dược khác còn lại anh sẽ lần lượt giao cho Lỗ Mộc Trực.|
Lỗ Mộc Trực nói: “Cậu Ngô, phải thiết kế nền móng cho địa hình trước mới có thể đặt nhiều kiến trúc thế này được, nếu tổng thể không hài hòa thì rất dễ có kiến trúc bị chọi.
Ngô Bình: “Vậy phải nhờ ông Lỗ rồi”.
Lỗ Mộc Trực mỉm cười, nói: “Việc nên làm mà. Ngày mai tôi sẽ dắt người qua, đưa ra phương án quy hoạch trước. Tôi có đội thi công, cứ giao mấy việc này cho tôi”.
Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt quá. Tôi sẽ trả đầy đủ tiền công cho ông”.
Lỗ Mộc Trực mỉm cười, nói: “Còn cần cậu Ngô giúp đỡ nữa, không cần trả tiền công đâu”.
Ngô Bình cũng không khách sáo với ông ta, nói: “Vậy được, mong ông Lỗ đẩy nhanh giúp”.
Ngô Bình ngồi lại một lúc rồi chào tạm biệt.
Sau khi ra khỏi trại, vẻ mặt anh bỗng sầm lại, khóe miệng nở nụ cười châm biếm.
Chương 1121: Thầy Ngô
Tả Linh Phong sầm mặt nói: “Anh Ngô, nhà họ Tả chúng tôi cũng là một thế lực lớn ở Côn Luân nên anh không doạ được tôi đâu”.
Uỳnh!
Cậu ta vừa nói dứt câu, mặt đật đã có một cái gai bằng đá ngoi từ dưới mặt đất lên, sau đó xuyên thủng một bên chân của cậu ta.
Tả Linh Phong hét lên đau đớn rồi nhảy dựng lên.
Ngô Bình: “Đây là cảnh cáo, nếu cậu còn không đi thì lần sau tôi sẽ đâm chết cậu luôn”.
Tả Linh Phong trừng mắt lườm Ngô Bình, biết mình không đánh lại được anh nên đành lết cái chân bị thương rời đi.
Đoá Lan cũng không dám lại gần, mà ngồi ở phía bên kia đống lửa. Song, cô ta vẫn dựng thẳng tai lên để nghe xem Ngô Bình và Diệp Thanh Vũ đang nói gì.
Ngô Bình: “Sao Diệp tiên tử lại đi học?”
Diệp Thanh Vũ: “Gia tộc nhà tôi nghe thấy tin học viện Võ Đạo sẽ tuyển thẳng một vài sinh viên của Hoa Thanh làm học viên của mình”.
Ngô Bình: “Vì thế cô muốn thử vận may à?”
Diệp Thanh Vũ gật đầu: “Tư chất của tôi cũng không phải xuất sắc nên phải nắm bắt cơ hội này, hi vọng được vào học viện”.
Ngô Bình: “Chắc nhà cô cũng có thế lực ở Côn Luân, thế tại sao vẫn muốn vào học viện Võ Đạo?”
Diệp Thanh Vũ thở dài nói: “Anh không biết à? Các lãnh đạo cấp cao ở Viêm Long đã thoả thuận với các thế lực lớn ở Tiên Giới rồi. Các thế lực lớn sẽ cử cao thủ vào các bộ máy nhà nước của Viêm Long. Đến lúc đó, các thế lực nhỏ như chúng tôi phải làm sao đây? Tôi muốn vào học viện Võ Đạo với hi vọng kiếm được một vị trí nho nhỏ trong bộ máy chính phủ, như vậy thì tương lai mới đỡ mịt mù”.
Ngô Bình: “Có chuyện này ư!”
Diệp Thanh Vũ: “Hình như các thế lực của Tiên Giới coi trọng dưới này lắm, toàn các nhân vật lớn xuống đây thôi. Một khi linh khí phục hồi, sẽ toàn tu sĩ Thiên Tiên trấn thủ Viêm Long”.
Ngô Bình: “Ra là vậy”.
Anh hỏi: “Nhưng chỉ vào đại học Hoa Thanh thì khéo cô cũng không thành học sinh của học viện được đâu”.
Diệp Thanh Vũ: “Tôi cũng biết hi vọng rất mong manh, nhưng vẫn phải thử chứ”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Sắp tôi, tôi sẽ dến dạy ở Bắc Viện. Là giáo viên nên tôi có thể viết thư giới thiệu cho cô, có thư giới thiệu của tôi rồ thì cô có thể tìm giáo viên mà mình thích rồi học theo người đó”.
Diệp Thanh Vũ trố mắt ra nói: “Anh là giáo viên của Bắc Viện ư?”
Nghe thấy thế, Đoá Lan nhảy dựng lên, cái gì! Ngô Bình là giáo viên của Bắc Viện sao?
Ngô Bình cười nói: “Trông tôi không giống giáo viên à?”
“Không không, thầy Ngô là Thần Quân, thực lực lại mạnh, làm giáo viên là quá hợp lý rồi”, Diệp Thanh Vũ vội sửa lại lời nói, cách xưng hô cũng thay đổi luôn.
Ngô Mi chớp mắt nói: “Anh làm trợ giảng à?”
Diệp Thanh Vũ nghiêm túc nói: “Không phải trợ giảng, mà là giáo viên! Cả Bắc Viện chỉ có hơn 50 giáo viên thôi”.
Sau đó, cô ta lễ phép hỏi: “Không biết thầy Ngô là giáo viên mấy sao ạ?”
Ngô Bình: “Tạm thời là bốn sao”.
Bốn sao?
Diệp Thanh Vũ sững người, theo cô ta được biết thì giáo viên cấp cao nhất ở học viện Võ Đạo mới là cấp ba sao thôi mà.
Cô ta hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Học trò Diệp Thanh Vũ tham kiến thầy Ngô”, giờ chỉ còn cách này mới có thể bày tỏ lòng kính trọng của cô ta với Ngô Bình thôi.
Ngô Bình: “Đừng đa lễ, cô thuộc thế lực nào của Côn Luân?”
Diệp Thanh Vũ: “Học trò là người của nhà họ Diệp ở Dược Thần Cảnh”.
Ngô Bình: “Dược Thần Cảnh ư? Tôi nghe nói ở đó có nhiều dược liệu lắm”.
Diệp Thanh Vũ: “Vâng ạ, nhưng sau khi bị nhiều người hái thì giờ cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn vài nơi có thôi. Nhưng đó đều là những nơi nguy hiểm, đã chôn vùi không biết bao nhiêu cao thủ nên giờ không còn ai dám vào nữa”.
Ngô Bình: “Vậy ư? Có cơ hội tôi phải đến xem sao mới được”.
Diệp Thanh Vũ vội nói: “Nếu thầy đến thì học trò sẽ dẫn đường”.
Ngô Bình cười nói: “Ừm, đến lúc đó phiền Diệp tiên tử”.
Lúc này, Đoá Lan đang vô cùng hối hận, cô ta cắn răng đi tới cạnh Ngô Bình rồi hành lễ: “Tham kiến thầy Ngô”.
Ngô Bình liếc nhìn cô ta rồi nói: “Có chuyện gì?”
Đoá Lan nói: “Đoá Lan mặt dày tới xin thầy Ngô một bức thư giới thiệu ạ”.
Lúc nói ra câu này, giọng của Đoá Lan run lên, vì trước đó cô ta đã để lại ấn tượng xấu cho Ngô Bình, nhưng cô ta vẫn phải thử vì biết đâu bức thư giới thiệu của Ngô Bình lại thay đổi được vận mệnh của gia tộc nhà cô ta.
Ngô Bình không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, anh hỏi: “Cô là người của thế lực nào?”
Đoá Lan vội đáp: “Học trò là đệ tử của Ngọc Hư Cung, nhà ở Ngọc Hư Tiên Cảnh”.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Ngọc Hư Cung ư? Thế cô có biết Chu Nguyên Thông không?”
Đinh Mặc là anh kết nghĩa của Ngô Bình, trên đó anh còn một người anh kết nghĩa nữa là Chu Nguyên Thông - đệ tử của Ngọc Hư Cung.
Đoá Lan ngẫm nghĩ rồi nói: “Sư huynh Chu Nguyên Thông ạ? Học trò từng gặp một lần, nhưng sư huynh là đệ tử chân truyền của Ngọc Hư Cung nên học trò cũng ít khi gặp”.
Ngô Bình hỏi: “Cô là đệ tử gì?”
Đoá Lan: “Học trò chỉ là đệ tử ngoại viện thôi ạ”.
Ngô Bình: “Hình như Ngọc Hư Cung rất kín tiếng, không hay giao du với bên ngoài”.
Đoá Lan: “Vâng, Ngọc Hư Cung trấn thu Hư Tiên Giới nên hay qua lại với Ngọc Hư Cảnh Thiên thôi”.
Ngô Bình: “Ngọc Hư Cảnh Thiên à? Xem ra Ngọc Hư Cung cũng có lai lịch phết nhỉ!”
Đoá Lan: “Vâng, Ngọc Hư Cung có rất nhiều truyền thừa cổ xưa”.
Ngô Bình: “Nếu cô đã là đệ tử của Ngọc Hư Cung thì tại sao còn muốn gia nhập học viện Võ Đạo?”
Đoá Lan thở dài nói: “Đệ tử ngoại viện của Ngọc Hư Cung không được học các công pháp cấp cao, hơn nữa còn thường xuyên bị bắt nạt. Các sư tỷ rất hay bắt nạt học trò, trong một lần nóng giận, học trò đã xung đột với một sư tỷ, sau đó bị trưởng lão ngoại viện đuổi khỏi Ngọc Hư Cung”.
Ngô Bình: “Ừm”.
Đoá Lan: “Thầy Ngô, xin thầy hãy cứu học trò và viết cho học trò một lá thư giới thiệu, Đoá Lan sẽ nhớ ơn mãi mãi”.
Thư giới thiệu không thể viết bừa được, Ngô Bình viết cho Diệp Thanh Vũ vì cô ta đã có lòng tốt cứu anh. Còn Đoá Lan này để lại cho anh một ấn tượng rất xấu, vì thế anh chẳng có lý do gì giúp cô ta cả.
“Xin lỗi, nhưng tôi không giúp cô được”, Ngô Bình thẳng thắn từ chối.
Đoá Lan tủi thân, vành mắt đỏ lên rồi bật khóc.
Ngô Mi bực mình nói: “Khóc cũng vô dụng thôi, anh tôi không giúp cậu đâu”.
Diệp Thanh Vũ không đành lòng, nhưng bản thân cô ta có được thư giới thiệu cũng nhờ vận may nên không thể nói giúp Đoá Lan được.
Ngô Bình chợt nghĩ đến một chuyện rồi hỏi: “Là ai tổ chức buổi cắm trại hôm nay?”
Ngô Mi: “Là Âm Tiểu Niên, à mà cậu ta đâu mất rồi?”
Những người khác cũng ngó nghiêng tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng Âm Tiểu Niên đâu.
Ngô Bình: “Khỏi phải tìm nữa, Âm Tiểu Niên này chắc là đồng bọn của địa phủ rồi. Cậu ta cố ý tổ chức buổi cắm trại này để hại mọi người”.
Ngô Mi tức giận mắng: “Khốn kiếp, uổng công bọn em tin tưởng cậu ta”.
Diệp Thanh Vũ: “Là chúng ta sơ ý”.
Sau đó đã có mấy bóng người đáp xuống, đó là các long vệ.
Ngô Bình: “Có việc gì à?”
Một long vệ nói: “Long chủ, thư ký Hảo bảo chúng thuộc hạ đến”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Có chuyện gì?”
Long vệ đáp: “Thiên Long đang thay đổi cơ cấu nên tất cả các thành viên cũng được thay đổi ạ”.
Ngô Bình: “Bao gồm cả quản lý à?”
Long vệ: “Vâng, quản lý đã được thay một nửa rồi, giờ sẽ đến quản lý cấp cao”.
Quản lý cấp cao thì đương nhiên là vị trí Long chủ của Ngô Bình.
Anh nói: “Đúng như tôi đoán, nhưng không ngờ lại nhanh thế”.
Long vệ: “Long chủ, giờ chúng ta phải làm sao?”
Ngô Bình: “Nghe lệnh thôi chứ sao. À, cậu bảo các anh em bị thay thế là tôi sẽ thành lập ngoại viện của Thục Sơn nên giờ đang rất cần người. Nếu họ muốn thì có thể đến đó, đãi ngộ vẫn thế, hơn nữa công việc còn nhàn hơn trước”.
Chương 1122: Chủ nhiệm Thôi nhận nhiệm vụ
Các long vệ sáng mắt lên rồi hỏi: “Long chủ, thuộc hạ có được không ạ?”
Ngô Bình cười nói: “Được chứ, dẫu sao việc của ngoại viện cũng nhiều lắm”.
Long vệ: “Vâng, thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ sẽ đi làm ngay”.
Các long vệ rời đi, Diệp Thanh Vũ nói: “Hoá ra thầy Ngô còn là Long chủ của Thiên Long”.
Ngô Bình thở dài nói: “Sắp không còn nữa rồi, cô cũng thấy đấy, người của tôi đang bị thay rồi. Chắc không lâu nữa, tôi cũng bị gạch tên luôn”.
Đoá Lan: “Long chủ chỉ là một chức vụ nhỏ, thầy Ngô bỏ đi cũng được”.
Ngô Bình nhìn cô ta rồi hỏi: “Sao cô lại nói thế?”
Đoá Lan: “Thầy Ngô là giáo viên bốn sao của học viện Võ Đạo, địa vi cao, sau này sẽ thống trị thiên hạ nên sẽ cần nhiều cao thủ. Đến lúc đó, ít nhất thầy cũng là nhân vật lớn của một phương”.
Ngô Bình nói: “Cô cũng biết nhiều đấy, thế cô nói thử xem tôi phải làm thế nào?”
Đoá Lan: “Mọi hành động hiện giờ của bên trên đương nhiên đã được lên kế hoạch từ trước, tốt nhất thầy nên tuân theo. Sau đó, thầy phải gây dựng được tầm ảnh hưởng của mình tại học viện, sau đó mới tính tiếp”.
Ngô Bình: “Tính tiếp gì?”
Đoá Lan: “Thầy Ngô được làm giáo viên bốn sao, chứng tỏ đã giành được thành tích đáng kinh ngạc ở tháp Tiên Võ. Người có thể nói cho học trò biết được không?”
Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Tôi là võ tông nhất phẩm, nếu sau này làm kiểm tra lại thì có thể sẽ thành võ tông ngự danh”.
Đoá Lan sáng mắt lên nói: “Nếu vậy thì chắc chắn mấy nữa thầy Ngô sẽ tham dự đại hội võ lâm và trở thành võ lâm chí tôn! Sau đó, sẽ lên làm viện trưởng”.
Ngô Bình híp mắt lại nói: “Gì cơ? Cô nghĩ tôi sẽ làm viện trưởng ư?”
Đoá Lan: “Sớm muộn chức vị viện trưởng cũng thuộc về thầy. Nếu học trò mà là viện trưởng thì cũng sẽ đoán ra được điều này, sau đó tôn trọng và để thầy làm viện phó chẳng hạn”.
Ngô Bình: “Cô là phụ nữ mà cũng suy tính sâu xa quá nhỉ!”
Đoá Lan cúi đầu nói: “Học trò chỉ tính tiền đồ hộ thầy thôi ạ”.
Ngô Mi: “Anh tôi đâu cần làm viện trưởng, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì chẳng phải lo gì hết”.
Tuy Ngô Mi không phải người tu hành, nhưng lại nói đúng trọng tâm, chứng tỏ cô bé có cái nhìn sâu xa hơn Đoá Lan.
Ngô Bình cười phá lên nói: “Tiểu Mi nhà mình tinh phết nhỉ! Dù có là kế hoạch hay âm mưu nham hiểm đến mấy thì cũng thua thực lực hết”.
Họ trò chuyện thêm một lúc nữa thì cũng đã tối, Ngô Bình dựng lều cho Ngô Mi và Mỹ Ngọc, còn mình thì ngồi xếp bằng ở một nơi yên tĩnh để tu luyện.
Diệp Thanh Vũ cũng đang ngồi tu luyện ở cách đó không xa, còn Đoá Lan thì vẫn chưa từ bỏ ý định nên vẫn thập thò gần đó.
Sau khi trời sáng, các bạn học đều dậy rồi nhóm lửa nấu nướng, chuẩn bị các hoạt động tiếp theo.
Họ không hề biết hôm qua Ngô Bình đã cứu mạng mình, mà chỉ thấy anh rất thần bí thôi.
Trời vừa sáng, Ngô Bình đã chuẩn bị xong bữa sáng cho Ngô Mi và Mỹ Ngọc, sau đó mới rời đi. Trước khi đi, anh đã đưa thư giới thiệu mà mình viết cho Diệp Thanh Vũ.
Cuối cùng thì Đoá Lan cũng không có được thứ mình muốn, cô ta nén giận rồi quay sang kết thân với Ngô Mi. Nhưng Ngô Mi không thích cô ta nên toàn né tránh.
Thiên Long đang thay đổi nhân sự nên Ngô Bình buộc phải xuất hiện, vì thế sáng nay anh đã có mặt ở tổng bộ Thiên Long. Vừa vào trong, anh đã thấy có ít nhất một phần ba người ở đây đã bị thay thế.
Những người đó nhìn thấy Ngô Bình thì vẫn tỏ vẻ kính trọng như thường.
“Long chủ, tôi là Lục Đại Phương - thư ký mới của anh”, môt người thanh niên xuất hiện rồi tự giới thiệu.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Sau đó, anh nhìn thấy Hoa Giải Ngữ đang bê một giấy đi ra, anh cười hỏi: “Giải Ngữ, giờ cô định đi đâu?”
Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, tôi bị đuổi rồi, giờ phải cuốn gói về nhà thôi”.
Ngô Bình: “Tôi đang thiếu một thư ký, giờ tôi dùng thân phận cá nhân để mời cô làm thư ký riêng cho tôi”.
Hoa Giải Ngữ cười nói: “Long chủ, lương của tôi cao lắm đấy”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ trả lương cho cô cao hơn ở đây”.
Hoa Giải Ngữ cười híp mắt rồi nói: “Cảm ơn Long chủ”.
Ngô Bình: “Nơi này không còn thuộc về chúng ta nữa rồi, đi thôi!”
Anh và Hoa Giải Ngữ cùng rời đi, nhưng sau đó chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hoa Giải Ngữ từng đã từng làm thư ký cho Thiên Long nên đã tiếp xúc với nhiều hồ sơ bí mật. Theo điều khoản bảo mật thì cô ấy phải tiếp nhận điều tra trong một tuần. Nếu phát hiện ra có vấn đề thì cô ấy sẽ bị cách lý tin tức trong một năm. Trong thời gian cách ly, ngoài người nhà ra thì cô ấy không được tiếp xúc với bất kỳ ai nữa”.
Ngô Bình dừng bước rồi nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó là một người đàn ông trung tuổi có ánh mắt sắc bén, gương mặt đen và để râu.
Hoa Giải Ngữ thở dài nói: “Đây là người phụ trách sắp tới của Thiên Long, chủ nhiệm Thôi Bính Huy”.
Thôi Bính Huy nói: “Chào Long chủ”.
Ngô Bình cười đáp: “Chào chủ nhiệm Thôi, không biết nhiệm vụ và chức trách của ông là gì?”
Thôi Bính Huy: “Hỗ trợ các công việc thường ngày của Long chủ, đồng thời nhận lệnh từ cấp trên”.
Ngô Bình: “Giờ tôi vẫn là Long chủ đúng không?”
Thôi Bính Huy: “Đương nhiên, hiện giờ thì cậu vẫn là người phụ trách của Thiên Long”.
Ngô Bình gật đầu: “Chủ nhiệm Thôi, tôi có việc nhờ ông giúp đây. Tà ma đã xuất hiện ở một nơi, ông có thể trấn áp nơi đó giúp tôi được không?”
Thôi Bính Huy không nghĩ nhiều, ông ta cũng từng xử lý việc liên quan đến tà ma rồi nên nói ngay: “Được”.
Ngô Bình nói với Hoa Giải Ngữ: “Hoa Giải Ngữ, cô phải tuân thủ quy định, giờ đi tiếp nhận điều tra đi, tôi và chủ nhiệm Thôi phải đi làm nhiệm vụ rồi”.
Hoa Giải Ngữ không biết Ngô Bình định làm gì, nhưng vẫn nghe lời: “Vâng”.
Ngô Bình vung tay lên, một luồng sức mạnh kết nối anh với Thôi Bính Huy lại, sau đó hai người bay lên cao rồi tiến về phía đảo Thanh Long.
Hiện nay, Kim Huyền Bình đã nhận được tin tình báo của Ngô Bình, hi vọng ông ấy có thể ở lối đi của tà ma.
Kim Huyền Bạch đang ngồi uống trà và trò chuyện với các thuộc hạ thì nhân được tin của Ngô Bình, ông ấy suy nghĩ rồi nói: “Mở đại trận”.
Thì ra đảo Thanh Long có khe hở không gian nên có thể chủ động mở thông đạo. Nhưng họ rất ít khi làm vậy, tổng cộng chưa quá ba lần. Dẫu sao phòng ngự tà ma đã đủ mệt lắm rồi, ai rảnh đâu mà mở cửa mời chúng đến.
Nhưng Kim Huyền Bạch khá hiểu Ngô Bình, biết anh sẽ không vô cớ mở lối vào cho tà ma.
Loáng cái, đã có một khe hở cực lớn xuất hiện trên bầu trời của đảo Thanh Long. Khe hở này đen kịt, nối liền với một thế giới lạ lẫm.
Thôi Bính Huy theo Ngô Bình đến đây xong thì có một dự cảm không lành, ông ta nói: “Long chủ, chúng ta…”
Ngô Bình hô lên: “Chủ nhiệm Thôi, hôm nay ông hãy chỉ huy Thanh Long Quân dốc toàn lực đối phó”.
Dứt lời, anh léo Thôi Bính Huy rồi lao về phía khe hở, tới thế giới của tà ma.
Đây không phải lần đầu, Ngô Bình đến thế giới của tà ma nên anh đã hiểu một phần về nơi này. Vừa vào trong, anh đã xông về phía một tà ma đang ngẩn ngơ rồi chém giết.
Chương 1123: Biên chế tiên đình
Chương 1123: Biên chế tiên đình
Thôi Bính Huy vô cùng căng thẳng, hét lớn lên và bắt đầu chống trả tà ma đang tấn công mình. Thực lực của người này chỉ mới là Địa Tiên sơ kỳ, sức chiến đấu có hạn, vừa xông lên là đã bị tà ma khống chế.
Ngược lại, Ngô Bình thi triển ý nghĩa võ đạo mới học được, mỗi đấm đều có thể hủy diệt hoặc làm tà ma trọng thương, sau đó thì ném chúng vào lò luyện Minh Thần, luyện thành đan sinh mệnh. Có một số tà ma mạnh còn có thể luyện thành đan nguyên anh.
Ngô Bình bây giờ đã khác xa so với trước đây, anh không chỉ lĩnh hội được ý nghĩa võ học thật sự mà còn luyện thành thiên công hỗn nguyên. Hơn nữa, sức mạnh của ba ngàn tà ma mà anh hấp thụ trước đây cũng khiến thực lực của anh tiến bộ vượt bậc. Mỗi chiêu thức của anh đều giết chết được rất nhiều tà ma.
Mỗi đấm của anh đều cực kỳ huyền diệu, đám tà ma đó muốn tiếp cận anh cũng khó. Có một số cao thủ tà ma đến cấp tiên quân mà cũng bị anh giết chết chỉ khi mới vừa xông lên.
Ngô Bình đánh hăng máu, xông thẳng vào sâu trong thế giới tà ma, nhanh chóng tiến đến quân doanh mà các tà ma đang đóng quân.
Tà ma ở đó đương nhiên cũng có cao thủ, một con gấu nâu khổng lồ cao đến trăm mét xuất hiện, vung chân múa vuốt, đập về phía Ngô Bình.
“Ầm”.
Một cánh tay lớn ngưng tụ tiên lực hỗn nguyên vung lên tiếp chiêu, “ầm” một tiếng, gấu nâu liền bị đánh bật ra.
Ngô Bình xông qua, đấm đá một trận khiến con gấu nâu gào thét điên cuồng.
“Rắc rắc”.
Cuối cùng, anh đấm vỡ ngực con gấu nâu và giết chết nó.
Giống như lần trước, sau khi luyện xong con gấu nâu này, sức mạnh đáng sợ đó lại xuất hiện.
Dù gì thì cũng là địa bàn của tà ma, Ngô Bình lập tức rời khỏi, xông về phía lối ra. Trên đường đi, anh gặp Thôi Bính Huy đang thoi thóp, sắp bị tà ma nuốt sống. Anh tóm lấy Thôi Bính Huy rồi xông ra ngoài.
Một lúc sau, khe nứt khép lại, Kim Huyền Bạch tiến lại, mỉm cười, nói: “Tả thần tướng, lần này cậu đã giết được bao nhiêu tà ma?”
Ngô Bình phất tay, mấy vạn cái đầu tà ma liền rơi xuống đất, mỗi lần giết chết một tà ma thì anh không quên giữ lại đầu vì dù gì đó cũng là quân công của anh.
“Thần tướng đại nhân, chia quân công cho các anh em đi”.
Kim Huyền Bạch mỉm cười, nói: “Được đấy nhóc con, chỉ một mình mà giết được mấy vạn tà ma, tôi giao chức thần tướng này của mình để cậu làm cho xong”.
Ngô Bình nhìn sang Thôi Bính Huy, mỉm cười, nói: “Chủ nhiệm Thôi không sao chứ?”
Bây giờ Thôi Bính Huy đã hiểu, Ngô Bình cố tình dắt anh ta đến chiến đấu với tà ma, hơn nữa hôm nay vốn dĩ anh có thể bỏ anh ta lại đó tự sinh tự diệt.
Anh ta là người thông minh, lập tức đáp: “Long chủ đại nhân, e rằng sau này một mình tôi không thể quyết định được công việc của Thiên Long, cần phải bàn bạc với anh mới được”.
Ngô Bình gật đầu: “Chủ nhiệm Thôi đúng là người thông minh, suy nghĩ rất chu đáo”.
Thôi Bính Huy: “Tiểu nhân xin cáo từ trước”.
Thôi Bính Huy vừa đi thì Kim Huyền Bạch nói: “Xem ra cuộc sống của cậu cũng không dễ dàng, không ngờ phải dùng đến mưu kế”.
Ông ta ăn muối còn nhiều hơn số người mà Ngô Bình từng gặp, đương nhiên ông ta vừa nhìn là đã biết tại sao anh phải làm như thế rồi.
Ngô Bình thở dài: “Tôi cũng hết cách rồi, cấp trên nhất quyết đòi rút Thiên Long về, rút thì rút thôi nhưng tôi không thể không lo cho các anh em trước đây của mình đúng không?”
Kim Huyền Bạch: “Ở lại Thiên Long cũng không có ý nghĩa, vẫn là bên Thanh Long Quân ổn định hơn”.
Ông ta mời Ngô Bình vào trại.
Ngô Bình nói: “Thần tướng, linh khí phục hồi có ảnh hưởng đến Thanh Long Quân chúng ta không?”
Kim Huyền Bạch: “Đương nhiên là có rồi, linh khí phục hồi thì chúng ta sẽ có thể khôi phục thực lực thật sự”.
Ngô Bình giật mình: “Thực lực thật sự sao?”
Kim Huyền Bạch: “Đúng thế. Thời Tiên Quốc, bất cứ thần tướng nào cũng chỉ huy cả trăm vạn tướng sĩ, hơn nữa thực lực của các tướng sĩ đều mạnh hơn bây giờ nhiều”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì linh khí phục hồi là chuyện tốt đối với Thanh Long Quân rồi?”
Kim Huyền Bạch: “Đương nhiên rồi, dù gì thì Thanh Long Quân chúng ta cũng ăn bổng lộc của tiên đình. Trước đây linh khí chưa phục hồi, tiên đình và thượng giới qua lại khó khăn, cũng không thể phái tiên tướng giỏi đến chi viện. Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta có thể nhận được lượng lớn trang thiết bị của tiên quân, thực lực sẽ mạnh hơn trước nhiều”.
Ngô Bình: “Còn có thể lấy được trang bị nữa à?”
Kim Huyền Bạch mỉm cười, nói: “Lẽ nào cậu không hiểu sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Chúng ta là người của tiên đình, sau khi linh khí phục hồi, tiên đình muốn nắm giữ hạ giới hơn bất cứ ai, vì vậy nhất định sẽ ủng hộ chúng ta hết mình”.
Kim Huyền Bạch gật đầu: “Vì vậy tôi mới nói thay vì ở lại Thiên Long, chi bằng cậu đến đây phát triển. Tôi nghe được tin, trước khi linh khí phục hồi, chúng ta đều sẽ có được quân hàm chính thức từ tiên quân”.
Ngô Bình hỏi: “Tiên quân có những quân hàm gì?”
Kim Huyền Bạch: “Quân hàm của tiên quân chia thành binh phu, dũng sĩ, sĩ quan cấp úy, sĩ quan cấp tá, kỳ quan, tiên tướng, tổng tư lệnh. Đến lúc đó chắc tôi cũng có thể bon chen được chức sĩ quan cấp úy”.
Ngô Bình: “Sĩ quan cấp úy không phải quan to đúng không?”
Kim Huyền Bạch: “Sĩ quan cấp úy là đã khá lắm rồi. Sĩ quan cấp úy có năm cấp, bổng lộc của sĩ quan cấp úy bậc một là mỗi năm được hai mươi nghìn tiền báu”.
Ngô Bình: “Vậy sĩ quan cấp tá thì sao?”
“Sĩ quan cấp tá đã là lớp tiên quân rồi, bổng lộc một triệu tiền báu, không chỉ có đất mà còn dễ dàng có được quân công. Thông thường sĩ quan cấp tá đều có thực lực cấp tiên quân, không phải ai cũng có thể nhận chức này được”. Kim Huyền Bạch nói.
Ngô Bình: “Thần tướng, chú cho cháu làm sĩ quan cấp úy đi”.
Kim Huyền Bạch mỉm cười, nói: “Đương nhiên, ít nhất cậu cũng có thể làm sĩ quan cấp úy bậc ba. Mặc dù thu nhập không cao nhưng thứ mà chúng ta quan tâm là thân phận, có được quân hàm của tiên đình thì chúng ta sẽ là người của tiên đình. Bất luận là thế thực nào cũng không dám tùy tiện đắc tội với tiên quân”.
Ngô Bình nói: “Thần tướng, tiên đình có bao nhiêu tiên quân? Tiên quân có thường đánh trận không?”
Kim Huyền Bạch nói: “Đương nhiên. Tiên giới rất rộng, những thiên cảnh ngoài tiên giới cũng nhiều vô kể, cộng thêm việc xâm lược của tà ma, chiến tranh gần như xảy ra mỗi ngày”.
Ông ta nhìn Ngô Bình rồi mỉm cười, nói: “Nếu cậu biểu hiện xuất sắc thì có thể tạo quan hệ, để cậu tham gia vào trận đấu, tích lũy quân công”.
Ngô Bình: “Tạm thời cháu không đi nữa, thật không dám giấu, cháu sắp gia nhập học viện võ đạo”.
Kim Huyền Bạch “ồ” lên: “Thế cũng không tồi, có thể gia nhập học viện võ đạo thì xem ra thực lực của cậu đã đạt đến trình độ được học viện võ đạo công nhận rồi”.
Ngô Bình: “Nhận danh hiệu Võ Tông phải chăng rất lợi hại?”
Kim Huyền Bạch hừ một tiếng, nói: “Lợi hại thì có lợi hại, chỉ tiếc cảnh giới quá thấp”.
Ngô Bình cũng không nói thêm nhiều, anh nói: “Cháu muốn nâng cao cảnh giới không phải chuyện khó khăn, nhưng trước mắt cần phải có nền tảng tốt đã”.
Kim Huyền Bạch: “Cậu nên tập trung vào việc tu hành nhiều hơn, có tu vi rồi, thực lực mạnh rồi thì mấy thứ như tài nguyên, danh lợi sớm muộn gì cũng là của cậu”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Cảm ơn thần tướng đã nhắc nhở, cháu hiểu”.
Kim Huyền Bạch: “Nếu cậu không bận thì ở lại đây nửa ngày, chúng ta uống với nhau vài ly”.
Ngô Bình đã ở lại uống rượu cũng anh em tướng sĩ.
Khi đã ngà ngà say, bỗng có giọng con gái vang lên: “Họ Ngô kia, uống rượu sao không mời tôi?”
Ngô Bình vừa nghe giọng là biết thần tướng Kỷ Nhược Phi của Huyền Võ Quân, anh mỉm cười, nói: “Chào Kỷ đại thần tướng”.
Chương 1124: Thỉnh cầu của gia tộc thần công
Người tới là Kỷ Nhược Phi, cô ấy gật đầu chào Kim Huyền Bạch, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình.
Kim Huyền Bạch mỉm cười, nói: “Ây dà, mặt trời mọc đằng tây rồi sao, Kỷ đại thần tướng luôn xem Thanh Long Quân tôi như cỏ rác mà sao lại chạy đến Thanh Long Quân tôi làm khách thế này? Phải chăng là đến vì ai đó?”
Kỷ Nhược Phi cười lạnh: “Kim Huyền Bạch, nếu ông muốn làm cho Kỷ Nhược Phi tôi xấu hổ thì ông dùng đã dùng sai chiêu rồi. Không sai, tôi đến vì Ngô Bình. Ngoài Ngô Bình ra thì tất cả những người còn lại của Thanh Long Quân đều là rác rưởi, tôi chẳng thèm để mắt đến”.
Các tướng sĩ nghe cô ấy mắng thì cười hihi, không ai thấy tức giận. Một mặt là vì họ bị mắng mãi quen rồi, đến cả Kim Huyền Bạch cũng bị mắng thì nói gì đến bọn họ. Mặt khác bọn họ cũng không dám giận Kỷ Nhược Phi, vì dù gì rất nhiều người muốn tìm vợ đều phải đến Huyền Võ Quân tìm.
Ngô Bình cười haha: “Lời của Kỷ thần tướng khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu, tôi kính cô một ly”.
Sau khi uống được mấy vò rượu, Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi đã choàng vai bá cổ, không có chuyện gì là không nói với nhau. Kim Huyền Bạch ra dấu cho thuộc hạ của mình, rồi nói: “Ui cha, tôi say mất rồi, người đâu, đỡ ta về nghỉ ngơi nào. Ngô Bình, cậu ngồi với Kỷ thần tướng nhé”.
Ngô Bình mỉm cười: “Thần tướng về nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi nói chuyện thêm chút nữa”.
Nhưng chưa được bao lâu thì Kỷ Nhược Phi cũng đứng dậy, nói: “Tôi phải về rồi, không thể nào ngủ lại ở đảo Thanh Long các người được”.
Ngô Bình nói: “Tôi tiễn cô”.
Kỷ Nhược Phi ra khỏi đảo Thanh Long thì tắt nụ cười, hạ giọng nói: “Tôi đến là để nói với anh một chuyện cực kỳ quan trọng”.
Ngô Bình gật đầu: “Cô nói đi”.
Kỷ Nhược Phi: “Chắc Kim Huyền Bạch đã đề cập với anh về việc Thanh Long Quân có thể có được biên chế từ Tiên Quân rồi nhỉ?”
Ngô Bình: “Ừm, ông ta nói rồi, còn nói sẽ cho tôi chức sĩ quan cấp úy”.
Kỷ Nhược Phi cười lạnh lùng: “Sĩ quan cấp úy là cái thá gì, anh đến Huyền Võ Quân của tôi, tôi để anh làm sĩ quan cấp tá”.
Ngô Bình giật mình: “Sĩ quan cấp tá?”
Kỷ Nhược Phi: “Trước đây tôi từng nói với anh, nhà họ Kỷ tôi đã bố trí ở tiên giới từ sớm. Bên trên đã sắp xếp hết rồi, chuẩn bị cho tôi ba vị trí sĩ quan cấp tá”.
Ngô Bình vừa nghe chỉ có ba vị trí sĩ quan cấp tá thì vội nói: “Nhược Phi, không cần để chức sĩ quan cấp tá đấy lại cho tôi đâu. Nhà họ Kỷ của cô tốn nhiều công sức vậy, thiết nghĩ sẽ không dễ dàng tặng cho người ngoài đâu”.
Kỷ Nhược Phi nói: “Nếu anh đến Huyền Võ Quân của tôi thì không còn là người ngoài nữa”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Tạm thời tôi ở lại Thanh Long Quân đã, có điều nếu bên cô cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi. Dù là luyện đan dược hay đối phó với tà ma thì tôi đều có thể giúp đỡ”.
Nhắc đến luyện đan, Kỷ Nhược Phi mỉm cười, nói: “Lần trước, tôi mời anh đến làm thầy luyện đan cung phụng của nhà họ Kỷ tôi, anh đã suy nghĩ xong chưa?”
Ngô Bình: “Không cần đâu, với tình bạn của chúng ta, cô cần đan dược gì chỉ cần nói với tôi là được rồi”.
Kỷ Nhược Phi vui vẻ đáp: “Vậy tôi không khách sáo với anh nữa, bây giờ linh khí đã khôi phục, nhà họ Kỷ tôi muốn giúp một nhóm thành địa tiên. Anh có thể giúp tôi luyện một ít đan dược hỗ trợ nhân tiên vượt lên địa tiên không?”
Ngô Bình sảng khoái đồng ý: “Được chứ. Chỉ cần có đủ dược liệu, tôi có thể luyện bất cứ lúc nào”.
Kỷ Nhược Phi: “Dược liệu thì nhà họ Kỷ tôi có rất nhiều. Chi bằng thế này đi, anh có thời gian thì cùng tôi về nhà họ Kỷ một chuyến”.
Ngô Bình: “Được. Ngoài ra tôi viết mấy đơn, cô chuẩn bị sẵn dược liệu trên đơn trước nhé”.
“Được”.
Sau khi chia tay, Ngô Bình quay về nhà.
Anh vừa về nhà thì Đường Môn đã cho người đến tìm anh, nói rằng Lỗ Mộc Trực của gia tộc Thần Công muốn đến thăm.
Lần trước vốn dĩ Lỗ Mộc Trực định đến Đường Môn tìm gặp anh nhưng sau đó không đến, anh cũng không đợi. Giờ nghe ông ta đến, Ngô Bình liền ra cửa đón tiếp ngay.
Lỗ Mộc Trực tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, mặt mày buồn bã, lúc nhìn thấy Ngô Bình thì liền chắp tay nói: “Chào Ngô công tử”.
Ngô Bình: “Lỗ gia chủ khách sáo rồi, mời vào trong”.
Vào đến phòng khách, hai bên ngồi xuống, Lỗ Mộc Trực nói: “Lần trước vì có việc nhà, không thể đến đúng hẹn, giờ tôi xin tạ lỗi với công tử”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Không sao, chẳng phải chúng ta đã gặp mặt rồi đây sao? Ông Lỗ, chắc Đường môn chủ đã nói chuyện của tôi cho ông biết rồi, không biết ông có thể ra mặt, giúp tôi thành lập ngoại viện Thục Sơn không?”
Lỗ Mộc Trực nói: “Có thể ra sức vì công tử là vinh hạnh của tại hạ”.
Ông ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Có điều, tại hạ cũng có chuyện nhờ công tử giúp đỡ”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Ông Lỗ cứ nói thẳng”.
Lỗ Mộc Trực: “Đường môn chủ nói cậu có thể luyện đan dược, y thuật hơn người, gia tộc Thần Công của tôi có một vị lão tổ tự phong ấn mình trong máy móc, không cách nào đánh thức. Không biết công tử có cách nào không?”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Tự phong ấn mình trong máy móc sao?”
Lỗ Mộc Trực: “Đúng vậy, tổ thượng của gia tộc thần công tôi từng tạo ra một chiếc máy thần vào thời kỳ Đại Thương. Lão tổ nhà tôi vì muốn trường sinh đã hợp làm một với chiếc máy thần, nhưng sau khi hợp nhất thì ông ấy cũng mất đi ý thức, không cách nào đánh thức được”.
Ngô Bình: “Ông muốn tôi đánh thức lão tổ nhà ông sao?”
Lỗ Mộc Trực: “Đúng vậy, kỹ thuật thần công của lão tổ nhà tôi mạnh gấp mười lần tôi, nếu có ông ấy thiết kế thì còn gì bằng nữa”.
Ngô Bình nói: “Được”.
Lỗ Mộc Trực vui mừng: “Cảm ơn công tử, nếu có thể thì bây giờ mời công tử cùng đi với tôi một chuyến”.
Ngô Bình: “Mời ông Lỗ dẫn đường”.
Lỗ Mộc Trực chỉ rõ hướng đi, Ngô Bình thi triển thuật độn, hai người cưỡi mây, nhanh chóng đến chỗ của gia tộc thần công, đấy là một vùng núi trùng điệp.
Họ đến một trấn nhỏ trước, sau khi vào trong trấn, Ngô Bình đã phát hiện khắp nơi đều có cơ quan và bẫy. Chỉ có điều những cơ quan và bẫy đó đều đã bị khóa lại, một khi gặp nguy hiểm thì chỗ này sẽ trở thành nơi nguy hiểm nhất thế gian.
Phía sau trấn có một trại, đấy là khu vực nòng cốt của gia tộc thần công, chỉ có những thành viên cốt cán mới có thể ra vào.
Ngô Bình được mời vào trong trại, anh thấy bên trong khắp nơi đều là những kiến trúc nguy nga, có đến mấy ngàn kiến trúc, phong thái bất phàm, cứ như đang trong tiên giới.
Sau khi anh quan sát kỹ thì mới phát hiện, nhà cửa ở đây đều có thể di động. Nói cách khác, những tòa lầu lớn này vốn không thuộc về nơi này mà là được người ta chuyển từ nơi khác đến.
Anh không kiềm được mà dừng chân trước một cung điện, mỉm cười, nói: “Ông Lỗ, sao gia tộc thần công của ông lại muốn xây nhiều cung điện đến thế?”
Lỗ Mộc Trực mỉm cười, đáp: “Đây đều là kiệt tác của các đời tiên tổ, thường thì chúng tôi hay lưu lại những tác phẩm đẹp, lâu dần thì những bản lưu cũng càng lúc càng nhiều”.
Ngô Bình thầm nghĩ, nếu những cung điện này có thể chuyển đi được, vậy thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, chỉ cần mấy ngày là có thể xây xong ngoại viện Thục Sơn rồi.
Anh nhanh chóng được Lỗ Mộc Trực mời đến một cung điện nguy nga, trong đại sảnh của cung điện đó đặt một quái vật kim loại cao hơn ba mét.
Quái vật kim loại đó có ba tay, mỗi tay cầm một thứ vũ khí kỳ lạ. Ngô Bình dùng thuật nhìn thấu vạn vật thì thấy bên trong quái vật này có một cấm chế tiên đạo cực kỳ phức tạp và cao cấp.
Cấm chế này dày đặc, là thần cấm phức tạp và mạnh nhất trong các cấm chế.
Chương 1125: Thần cơ
Anh nhìn thấy quái vật kim loại thì nói: “Đây là thần cơ sao?”
Lỗ Mộc Trực gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là thần cơ, lão tổ nhà tôi bị nhốt bên trong”.
Ngô Bình nói: “Ông Lỗ, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi”.
“Được”.
Lỗ Mộc Trực mời Ngô Bình đến cung điện tiếp đãi khách rồi nói: “Cậu Ngô có gì cứ nói thẳng”.
Ngô Bình nói: “Ông Lỗ có thể nói cho tôi biết mục đích ban đầu khi tạo ra thần cơ là gì được không?”
Lỗ Mộc Trực nói: “Lúc đầu Đại Thương gặp phải kẻ địch mạnh chưa từng có nên muốn tạo ra một thiết bị chiến đấu mạnh chưa từng có để chống lại kẻ địch. Nhưng đáng tiếc là lúc thần cơ được tạo ra, Đại Thương cũng đã bị diệt vong. Lão tổ thần công đã phải tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết để tạo ra thần cơ với sức chiến đấu kinh người nên nhất thời nghĩ không thông, hợp nhất nguyên anh với thần cơ”.
Ngô Bình: “Sức chiến đấu của thần cơ đại khái nằm ở cấp nào?”
Ánh mắt Lỗ Mộc Trực sáng lên, ông ta nói: “Chắc cũng nằm cấp hư tiên”.
Ngô Bình “ồ” lên, nói: “Tôi đã xem qua, e rằng tôi cũng lực bất tòng tâm”.
Lỗ Mộc Trực ngây ra một lúc, nói: “Cậu Ngô, xin anh hãy nghĩ cách giúp”.
Ngô Bình thở dài, nói: “Sức mạnh của thần cơ đó vô cùng lớn mạnh, e rằng lão tổ của ông đã bị nó nuốt chửng rồi. Dù có đánh thức thần cơ thì nó cũng chỉ là thần cơ thôi chứ không phải lão tổ”.
Lỗ Mộc Trực ngỡ ngàng: “Lão tổ đã bị nuốt chửng? Không thể nào, trước đó lão tổ còn từng nói chuyện với tôi…”
Ông ta nói một nửa thì cảm giác Ngô Bình đang nhìn mình chằm, ông ta giật mình, biết mình đã bị gài. Ông ta thở dài, nói: “Thôi được, tôi sẽ nói sự thật, đúng là lão tổ từng nói cho tôi biết đôi chút về tình hình của thần cơ”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Nếu ông không muốn nói thì không cần phải miễn cưỡng”.
Lỗ Mộc Trực vội nói: “Cậu Ngô, lần này tôi nhất định sẽ nói sự thật”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Ông Lỗ, tôi hành y cứu người nên nhất định phải có được thông tin chính xác. Ông cứ giấu giấu giếm giếm như thế thì tôi không cách nào đảm bảo có thể thành công. Nếu lỡ có gì sai sót thì ông chịu trách nhiệm hay tôi chịu trách nhiệm đây?”
Lỗ Mộc Trực ngượng ngùng, nói: “Cậu Ngô, tôi nhất định sẽ nói hết những gì mình biết”.
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Vậy thì hãy nói đúng sự thật những gì ông biết cho tôi nghe đi”.
Thế là Lỗ Mộc Trực kể hết toàn bộ sự tình cho Ngô Bình nghe, thì ra lão tổ đó tên Lỗ Ngọc, là tổng quản chế tạo của Đại Thương.
Đại Thương cung cấp cho ông ta rất nhiều tài nguyên quý giá cũng như thợ lành nghề lúc đó để ông ta tạo ra một loại vũ khí chiến đấu hùng mạnh có tên là thần cơ.
Lỗ Ngọc tiêu tốn ba trăm mười năm, dốc hết tâm sức và tài nguyên, cuối cùng cũng tạo ra được thần cơ. Nhưng lúc thần cơ được tạo ra, Đại Thương đã tan đàn xẻ nghé, thần cơ cũng chưa được sử dụng.
Lỗ Ngọc nhìn kiệt tác của bản thân, cảm thấy rất không cam lòng, một suy nghĩ điên rồ nảy ra, ông ta quyết định hợp nhất nguyên anh của mình với thân xác của thần cơ, từ đó có được sức mạnh của thần cơ.
Có điều, lúc ông ta vào trong thần cơ thì mới phát hiện mình đã đánh giá thấp sức mạnh của thần cơ. Ông ta nhanh chóng bị nhốt lại bên trong, không thể nào ra ngoài, cũng không thể dung hợp mà rơi vào trạng thái mắc kẹt.
Thế là ông ta bị nhốt đến ngày nay. Trong thời gian đó, ông ta có thể dùng thần niệm nói chuyện với con cháu đời sau của mình ở bên ngoài.
Có rất nhiều cao nhân đến xem thử nhưng đều không có cách nào giải cứu ông ta.
Về thực lực của thần cơ, Lỗ Ngọc cho rằng có lẽ sức chiến đấu của thần cơ nằm cấp thần tiên nhưng cụ thể thuộc giai đoạn nào thì rất khó nói.
Ngô Bình nghe xong tình hình thì nói: “Tôi có thể thử cứu nguyên anh của lão tổ nhà ông ra, nhưng đương nhiên sẽ có nguy hiểm rất lớn, không cẩn thận thì nguyên anh của lão tổ có thể sẽ bị thần cơ nuốt chửng”.
Lỗ Mộc Trực thở dài, nói: “Lão tổ nhà tôi nói ông ấy sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, giờ chỉ có thể thử một phen thôi”.
Ngô Bình: “Được. Nhưng trước tiên các ông nên chuẩn bị vài thứ, khi nào chuẩn bị đầy đủ thì tôi sẽ cố hết sức cứu lão tổ nhà ông ra”.
Lỗ Mộc Trực vội hỏi: “Không biết cần những thứ gì ?”
Ngô Bình: “Tôi phải đích thân đi tìm những thứ này, nhanh thì nửa năm, chậm thì ba năm, nhất định tôi sẽ tìm ra”.
Lỗ Mộc Trực mếu: “E rằng lão tổ không chờ được ba năm”.
Ngô Bình: “Vậy thì một năm. Trong vòng một năm, nhất định tôi sẽ tìm thấy hết những thứ cần dùng”.
Lỗ Mộc Trực cũng hết cách, chỉ đành nói: “Thôi được, vất vả cho cậu Ngô rồi”.
Ngô Bình: “Ông Lỗ, tôi thấy nhà ông có rất nhiều kiến trúc hoành tráng, có thể bán cho tôi một ít không?”
Lỗ Mộc Trực mỉm cười, nói: “Nếu cậu Ngô cần thì cứ lấy”.
Ngô Bình nói: “Ông Lỗ rộng rãi vậy thì tôi không khách sáo nữa”.
Anh lập tức bay lên không trung, liên tục chỉ: “Cái này, cái này, còn có cái này, cái đó, hai cái đó nữa, tôi lấy hết”.
Anh đếm một mạch hơn một trăm tòa cung điện khiến Lỗ Mộc Trực ngơ ngác, vội vã nói: “Cậu Ngô, nếu nhiều thế thì tôi e mình không quyết định được đâu”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Không sao, ông nói xem ông có thể tặng tôi được mấy tòa?”
Lỗ Mộc Trực tỉnh táo, do dự một lúc rồi nói: “Tôi có thể tặng cậu Ngô mười tòa”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy tôi lấy mười tòa, số còn lại tôi bỏ tiền ra mua”.
Lỗ Mộc Trực khó xử nói: “Cậu Ngô, thường thì mấy tòa nhà này của chúng tôi không có bán”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Thông thường không bán nhưng thỉnh thoảng vẫn bán đúng không? Ông yên tâm, nhất định ông sẽ hài lòng về giá cả”.
Thật ra Lỗ Mộc Trực không tiện ra giá, dù gì thì sau này vẫn còn cần đến Ngô Bình. Nếu ra giá quá cao, vậy thì sẽ đắc tội với anh, nếu ra giá quá thấp thì lại lỗ.
Ngô Bình lấy ra một viên đan nguyên anh, mỉm cười, nói: “Thế này nhé, tôi lấy đan nguyên anh ra đổi, một viên đan nguyên anh đổi mười tòa kiến trúc, sao hả?”
Lỗ Mộc Trực cầm lấy đan nguyên anh, quan sát rồi hai mắt bỗng sáng lên: “Đan dược tốt”.
Ngô Bình: “Thế nào hả? Chân quân uống đan này vào vẫn có tác dụng, nếu là nhân tiên thì sau khi uống nó, cơ hội tăng cấp lên Địa Tiên sẽ lớn hơn nhiều”.
Tu vi của Lỗ Mộc Trực không cao, ông ta thật sự rất cần loại đan dược này, thế là ông ta nghiến răng, nói: “Cậu Ngô, tôi cần ba viên đan nguyên anh, số còn lại đổi sang đan dược khác, được không?”
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Đương nhiên là được, chỉ cần tổng giá trị tương đương, ông muốn đan dược gì cũng được”.
Lỗ Mộc Trực vui mừng: “Vậy thì quyết định vậy đi”.
Ngô Bình lập tức lựa tiếp một trăm tòa kiến trúc rồi giao cho đối phương ba viên đan nguyên anh trước. Số đan dược khác còn lại anh sẽ lần lượt giao cho Lỗ Mộc Trực.|
Lỗ Mộc Trực nói: “Cậu Ngô, phải thiết kế nền móng cho địa hình trước mới có thể đặt nhiều kiến trúc thế này được, nếu tổng thể không hài hòa thì rất dễ có kiến trúc bị chọi.
Ngô Bình: “Vậy phải nhờ ông Lỗ rồi”.
Lỗ Mộc Trực mỉm cười, nói: “Việc nên làm mà. Ngày mai tôi sẽ dắt người qua, đưa ra phương án quy hoạch trước. Tôi có đội thi công, cứ giao mấy việc này cho tôi”.
Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt quá. Tôi sẽ trả đầy đủ tiền công cho ông”.
Lỗ Mộc Trực mỉm cười, nói: “Còn cần cậu Ngô giúp đỡ nữa, không cần trả tiền công đâu”.
Ngô Bình cũng không khách sáo với ông ta, nói: “Vậy được, mong ông Lỗ đẩy nhanh giúp”.
Ngô Bình ngồi lại một lúc rồi chào tạm biệt.
Sau khi ra khỏi trại, vẻ mặt anh bỗng sầm lại, khóe miệng nở nụ cười châm biếm.
Bình luận facebook