Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141-145
Chương 141: Sức mạnh của nhãn lực
Ra khỏi khách sạn, anh lái chiếc Mercedes-Benz W140 về nhà.
Lâm Băng Tiên đã tan học về và đang chơi trò chơi với Hồng Lăng, còn Lâm Mỹ Kiều thì đang làm bếp.
Anh chào họ một tiếng rồi về phòng làm việc, mở máy tính ra để kiểm tra giá cổ phiếu của truyền thông Sơn Hải.
Truyền thông Sơn Hải đã lên sàn ba năm trước. Doanh thu và lợi nhuận của công ty tăng trưởng đều đặn trong ba năm qua, giá trị thị trường hiện tại là mười lăm tỷ, giá cổ phiếu là bốn phẩy ba tệ.
Ngô Bình chần chừ một lúc rồi mở ngay một tài khoản chứng khoán, liên kết thẻ ngân hàng. Anh quyết định mua lần lượt bảy mươi triệu cổ phiếu, tiêu tốn ba trăm triệu có lẻ.
Số tiền trong tay anh, nếu không tính năm trăm triệu đầu tư cho Lý Quảng Long, thì còn chừng hai trăm bảy mươi triệu, cộng thêm tiền chi phí khám bệnh cho Trần Lăng Sương thì vừa đúng hơn ba trăm triệu. Có thể nói đây là một sự mạo hiểm rất lớn.
Trước khi mua cổ phiếu, anh còn lên mạng tra cứu về kỹ thuật mua, để tránh việc mua vào số lượng quá lớn gây chấn động thị trường. Vậy nên vào ngày đầu tiên, anh chỉ mua vào hơn năm triệu cổ phiếu theo lô.
Một lát sau, Hồng Lăng gọi anh xuống nhà ăn cơm. Lâm Mỹ Kiều đã nấu tám món cho bữa tối, vừa ngon vừa thơm.
Lúc ăn cơm, anh có hỏi về chuyện tuyển chọn. Lâm Băng Tiên bảo rằng buổi tuyển chọn sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, cô ấy đang chuẩn bị.
Tối hôm ấy, Ngô Bình tiếp tục tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết. Anh muốn đột phá đến luyện thần!
Cảnh giới Hoàng chia thành ba giai đoạn: luyện khí, luyện thần, xây nền. Trước đây Ngô Bình vẫn luôn ở mức luyện khí, bây giờ đã đả thông kinh mạch cấp hai toàn thân, luyện khí thành sức mạnh, cuối cùng cũng có thể đột phá đến giai đoạn tiếp theo - luyện thần.
Luyện thần, đúng như tên gọi của nó, thứ được tu luyện là tinh thần, là thần hồn. Luyện thần cũng có ba giai đoạn nhỏ, gồm: thần giác, thần ý, thần thức.
Thần giác là giai đoạn thức tỉnh thần hồn, là cảnh giới cao nhất mà tinh thần của một người có thể đạt được ở giai đoạn bản năng.
Ngô Bình từng có một cuộc trò chuyện với Từ Quý Phi về luyện thần. Từ Quý Phi bảo rằng trình tự tu hành trên đời này không giống nhau, nhưng hướng đi chung thì tương tự. Có điều, truyền thừa mà đa số người nhận được đều không hoàn thiện. Có người chỉ đạt đến thần giác, kẻ thì có thể đạt đến thần ý.
Hơn nữa, cùng là thần ý, nhưng mỗi người tu hành lại thiên về một cái khác nhau. Có người tu luyện sát ý, kẻ thì thiên về phép thuật.
Thứ mà Ngô Bình học là công pháp thời tiền sử chính tông và có hệ thống, với phương pháp tu hành cực kỳ nghiêm ngặt cho ba cảnh giới nhỏ này.
Lúc này, anh đang sử dụng phương pháp hít thở để tu luyện tinh thần lực, nhằm chuẩn bị cho việc mở thần giác.
Khi mở mắt ra, đã là tám giờ sáng ngày hôm sau.
Anh mở điện thoại. Vệ Thanh Ảnh nhắn tin rằng cô ấy đã chuẩn bị nơi điều trị cho Trần Lăng Sương, và gửi địa chỉ cho anh.
Ngô Bình cũng không vội. Ăn sáng xong, anh đến công trường với Hồng Lăng trước. Sau khi để Tiểu Thần hít đủ linh khí, anh mới đi điều trị cho Trần Lăng Sương.
Đây là một căn nhà nhỏ nằm ở khu phố cổ, yên tĩnh vô cùng. Ngô Bình vừa gõ cửa, Vệ Thanh Ảnh đã ra mở.
Cô ấy mời anh vào phòng khách. Trần Lăng Sương đang chờ ở đó, vừa thấy Ngô Bình đến đã nghiêm túc nói: “Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi, bác sĩ Ngô!”
Ngô Bình gật đầu: “Quá trình trị liệu cần sự phối hợp của cô”.
Trần Lăng Sương đáp: “Tôi sẽ phối hợp!”
Anh bảo Trần Lăng Sương nằm sấp trên xô pha, ôm lấy chiếc gối nằm bằng cả hai tay. Còn anh thì dùng kéo để cắt một lỗ hình chữ nhật trên lưng áo Trần Lăng Sương.
Da của Trần Lăng Sương rất đẹp, vì bệnh tình suốt một năm qua nên hơi tái.
Đứng quan sát ở bên cạnh, Vệ Thanh Ảnh hỏi: “Anh Ngô còn cần gì khác nữa không?”
Ngô Bình lắc đầu, lấy kim châm ra và đâm vào từng cây một. Sau khi đưa kim châm vào, ngón tay anh ấn lên nơi bị thương, rồi dùng năng lực nhìn thấu để kiểm tra vết thương.
Xương sống thắt lưng của Trần Lăng Sương bị tổn thương dây thần kinh rất rõ ràng, trong đó còn có một phần bị đứt.
Các sợi thần kinh rất nhỏ, các phương pháp phẫu thuật ngoại khoa hiện nay cũng không thể nối liền dây thần kinh mảnh nhỏ này. Vì dây thần kinh cũng giống như sợi quang học vậy, trong một sợi quang học có vô số sợi thần kinh, dù có cố gắng nối cũng khó đảm bảo sẽ nối được các sợi thần kinh này với nhau. Vậy nên phẫu thuật thần kinh đều dựa vào may rủi.
Đặc biệt hơn, cột sống là nơi mà các dây thần kinh toàn thân đi qua, việc phẫu thuật sẽ có độ khó cao và rủi ro lớn. Ngay cả một siêu sao giàu có như Trần Lăng Sương cũng không thể hồi phục hoàn toàn.
Năng lực nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình không chỉ có thể nhìn xuyên qua mà còn nhìn được các chi tiết nhỏ. Anh có thể nhìn thấy những kết cấu thần kinh mảnh nhỏ, mạch máu nhỏ trong thần kinh, bó thần kinh, thậm chí là những bộ phận cực nhỏ như vỏ myelin và sợi trục. Ngô Bình đều nhìn thấy rất rõ.
Điều đó giúp anh tiến hành phục hồi dây thần kinh cho Trần Lăng Sương một cách chuẩn xác, nối liền từng dây một. Mà chuyện này đều phải có sự hỗ trợ từ “nhãn lực” của anh.
Sau khi phát hiện mình sở hữu “nhãn lực”, Ngô Bình cực kỳ ít dùng đến, vì nó tiêu hao tinh lực quá nhiều.
Nhưng lần này anh buộc phải sử dụng nó. Vì bó thần kinh quá nhỏ, anh phải nhờ nhãn lực mới nối chính xác được.
Vì đã qua một năm nên có một số dây thần kinh đã “hỏng”, Ngô Bình phải tiến hành cắt chúng trước. Cắt dây thần kinh là một quá trịnh cực kỳ đau đớn. Anh vừa bắt đầu, Trần Lăng Sương đã toát mồ hôi toàn thân, hai tay nắm chặt lấy chiếc gối.
Nhưng cô ấy rất kiên cường, không hề kêu tiếng nào, chỉ cắn răng nhịn đau.
Nơi được Ngô Bình nối đầu tiên là đám rối thần kinh kiểm soát gần bàng quang của cô ấy. Anh hỏi: “Cô có bị són tiểu không?”
Thật ra anh chỉ hỏi thêm vậy thôi, vì Trần Lăng Sương đang mặc tã.
Trần Lăng Sương đáp: “Không thể kiểm soát hoàn toàn”.
Ngô Bình nói: “Hôm nay tôi sẽ giúp cô phục hồi chức năng kiểm soát tiểu tiện trước”.
Anh bắt đầu khởi động nhãn lực để hồi phục một trong các sợi dây thần kinh. Trong dây thần kinh, có một lượng lớn bó thần kinh kết nối với nhau. Cùng lúc ấy, tay của Ngô Bình ấn vào thắt lưng, truyền chân khí màu vàng vào.
Chân khí màu vàng này có chức năng thần kỳ, sau khi đi qua dây thần kinh, dây thần kinh của Trần Lăng Sương như được nuôi dưỡng vậy, vỏ myelin bắt đầu phát triển, tự động bao bọc bó thần kinh bị đứt. Nhờ đó, bó thần kinh được nối thành công.
Người cảm nhận quá trình này rõ nhất chính là Trần Lăng Sương. Cô ấy cảm thấy thắt lưng mình nóng lên, sau đó cảm nhận được năng lực kiểm soát tiểu tiện của mình chầm chậm được phục hồi.
Lấy lại được cảm giác đã mất từ lâu khiến cô ấy mừng phát khóc, bèn nói với Vệ Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh à, mình có cảm giác lại rồi!”
Vệ Thanh Ảnh mừng rỡ khôn xiết: “Thật sao? Tốt quá rồi! Điều này chứng tỏ việc điều trị của bác sĩ Ngô đã có hiệu quả!”
Lúc này Ngô Bình lại nhễ nhại mồ hôi. Trị liệu bằng “nhãn lực” tiêu hao nguyên khí. Hiện tại anh chỉ chữa được một dây thần kinh này thôi, phần còn lại phải từ từ thực hiện.
Anh thu tay về, rút kim ra rồi nói: “Cô Trần à, ngày mai tôi sẽ đến trị liệu tiếp cho cô”.
Trần Lăng Sương vội vàng đáp: “Cảm ơn anh, bác sĩ Ngô!”
Ngô Bình đáp: “Không có gì, tôi thu phí mà”.
Vệ Thanh Ảnh vừa mỉm cười đưa chi phiếu cho Ngô Bình vừa nói: “Anh Ngô à, đây là ba mươi triệu. Tôi trả trước cho anh chi phí điều trị trong ba mươi ngày”.
Ngô Bình cũng không khách sáo. Có ba mươi triệu này rồi thì xem như anh đã gom đủ ba trăm triệu.
Nhận lấy chi phiếu, anh nói: “Nghỉ ngơi thật tốt nhé. Tôi về trước”.
Anh vừa ra khỏi nhà thì thấy có một chiếc ô tô đỗ ngay trước xe mình. Khi cửa xe mở, có một người trung niên bước ra.
Người trung niên ấy chính là bố ruột của Đường Minh Vũ, là vị cao thủ tiên thiên ấy.
Người nọ vừa mỉm cười vừa nói: “Cậu thật sự là thần y, ngay cả tổn thương dây thần kinh mà cũng chữa trị được”.
Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm bằng vẻ mặt giận dữ: “Ông theo dõi tôi?”
Chương 142: Bí mật của bão đan
“Không dám”, người trung niên ấy vội cất lời, “Vì quá nóng lòng muốn gặp cậu nên tôi mới mạo muội chờ ở đây”.
Ngô Bình bảo: “Tôi có thể giải quyết vấn đề của ông, nhưng tôi có điều kiện”.
Người nọ nói: “Xin cứ nói”.
Ngô Bình đáp: “Hôm ấy, chúng tôi đã đánh chết vài vị cao thủ. Chắc hẳn môn phái của họ sẽ giúp họ trả thù. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra”.
Người trung niên cười rằng: “Chuyện đó là dĩ nhiên. Tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có ai trả thù cậu!”
Ngô Bình gật đầu: “Dẫn đường đi”.
Người trung niên bảo thuộc hạ lái xe của Ngô Bình, còn ông và Ngô Bình ngồi xe của ông để đi đến nơi cần đến.
Xe khởi động, người nọ bèn cất tiếng: “Cậu Ngô, xin tự giới thiệu, tôi là Đinh Thượng Hiền”.
Ngô Bình đáp: “Tôi khá tò mò, rốt cuộc tổ chức của các ông là tổ chức như thế nào vậy?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Nếu cậu Ngô muốn gia nhập, tôi sẽ kể mọi thứ cho cậu nghe”.
Anh trả lời: “Thôi khỏi, tôi không có hứng thú”.
Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Nhà họ Dương đã bị ông kiểm soát rồi nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền cười đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Bình nói: “Xem ra thế lực của ông rất mạnh. Nếu tôi chữa khỏi giúp ông mà ông thì nuốt lời…”
“Không đâu”, Đinh Thượng Hiền lập tức trả lời, “Xin hãy tin tôi. Chỉ dựa vào việc cậu Ngô đây sở hữu y thuật cao minh thì đã không ai muốn đắc tội cậu rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Thật sao?”
“Tất nhiên!”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Hơn nữa, tôi cũng mong được làm bạn với cậu Ngô!”
Ngô Bình chẳng tỏ rõ thái độ trước câu này.
Đinh Thượng Hiền lại cất lời: “Tôi từng nghe ngóng chuyện cậu Ngô trị khỏi cho Bạch Tử Quy, còn chỉ dẫn cho ông ta về việc tu hành. Cậu Ngô chắc chắn không phải người thường”.
Ngô Bình bèn nói: “Ông nghe ngóng cũng kỹ đấy”.
Đinh Thượng Hiền đáp: “Vậy nên tôi vô cùng kính phục cậu Ngô, tuyệt đối không dám bất kính”.
Ngô Bình bảo: “Ông không muốn nói về tổ chức của các ông, vậy chắc tôi hỏi cái khác thì được nhỉ. Ông có qua lại với mấy gia tộc cổ võ hay không?”
“Đương nhiên”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Chúng tôi thường cậy nhờ sức mạnh của các gia tộc ấy”.
“Chắc là năng lực của các gia tộc cổ võ ấy đều rất lớn mạnh nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền ngẫm nghĩ một lúc bèn trả lời: “Gia tộc cổ võ cũng có chia cấp độ. Gia tộc cấp một khá ít, thường có các cao thủ tiên thiên trấn giữ. Gia tộc cấp hai hầu hết đều có tông sư cảnh giới Thần. Gia tộc cấp ba thì khá yếu, cao lắm chỉ có vài cao thủ cảnh giới Khí. Mạnh nhất trong số này là gia tộc siêu cấp một. Mấy vị vua võ của Thiên Kinh đều xuất thân từ các gia tộc siêu cấp một này đấy”.
Nói đến đây, ông mới bảo: “Cậu Ngô à, người mạnh còn có kẻ khác mạnh hơn. Không ai dám nhận mình là kẻ vô địch thiên hạ. Vậy nên mấy năm nay tôi luôn đối đãi hoà nhã với người khác, có thể làm bạn thì tuyệt nhiên không làm kẻ thù”.
Vừa nói, xe đã lái đến một khách sạn. Ngô Bình theo chân Đinh Thượng Hiền đi đến một căn phòng ở tầng ba của khách sạn ấy. Đinh Thượng Hiền nói: “Cậu Ngô à, bây giờ, cậu có thể ra tay chưa?
Ngô Bình vừa nhìn ông vừa hỏi: “Ông có biết bão đan nghĩa là gì không?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Bão đan nghĩa là chân khí từ đan điền ôm thành một vòng tròn, từ đó giúp sức mạnh tụ về một điểm”.
Anh nghe vậy bèn lắc đầu ngay: “Sai hoàn toàn!”
Đinh Thượng Hiền sửng sốt: “Sai ư?”
Ngô Bình trả lời: “Ông không biết rõ về điều này, cũng không biết vì sao điều này lại như vậy. Bão đan là khi tu luyện đến một giai đoạn nhất định, cơ thể và tinh thần đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ, có tiếp xúc ắt thích ứng, là cảnh giới chưa biết đã có thể cảm nhận trước. Ông chỉ đơn thuần lý giải nó là ‘chân khí ôm thành vòng tròn’, không cảm thấy nực cười sao?”
Sắc mặt của Đinh Thượng Hiền thoắt cái trở nên vô cùng khó coi: “Chẳng lẽ Lục Huyền Cơ lừa tôi?”
Ngô Bình tò mò: “Lục Huyền Cơ là ai?”
Đinh Thượng Hiền thở dài: “Sau khi đạt được cảnh giới Thần, tôi đã hỏi ý kiến của Lục Huyền Cơ. Khi ấy Lục Huyền Cơ đã là cao thủ tiên thiên rồi. Ông ta bảo rằng bão đan nghĩa là chân khí hỗn nguyên trong đan điền, giữ mà không tản ra”.
Ngô Bình lắc đầu: “Cách nói của người này chỉ là trình bày về bão đan theo một góc độ nào đó thôi. Ông mà nghe theo ông ta, không gặp vấn đề mới là lạ”.
Đinh Thượng Hiền đáp: “Nhưng tôi vẫn bão đan thành công rồi”.
Ngô Bình nói: “Cách bão đan của ông còn chẳng bằng không ôm. Bão đan, còn gọi là xây nền, là thời kỳ xây dựng nền móng cho bước tu hành tiếp theo, cực kỳ quan trọng, sao có thể làm bừa?”
Đinh Thượng Hiền đổ mồ hôi như tắm, vội vã chắp tay: “Mong cậu cứu giúp tôi!”
Ngô Bình nhìn ông: “Muốn giải quyết tận gốc vấn đề này thì ông buộc phải rút khỏi bão đan, đưa chân khí trở về cơ thể, sau đó bão đan lại từ đầu”.
Đinh Thượng Hiền cả kinh: “Rút khỏi bão đan ư? Nhưng giờ tôi đã lớn tuổi rồi, khí huyết suy yếu, e là không thể bão đan lại lần nữa!”
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Không sao. Ông tìm một cây nhân sâm nghìn năm đi, tôi sẽ giúp ông điều hoà khí huyết, bão đan chắc chắn không thành vấn đề”.
“Nhân sâm nghìn năm?”. Đinh Thượng Hiền cười khổ: “Đó là sâm thượng hạng, không dễ tìm mà”.
Rồi ông nghiến răng: “Được rồi! Tôi sẽ tìm ra nó nhanh nhất có thể, sau đó đến tìm cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Ông có biết sau khi bão đan thì phải tu luyện thế nào không?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Sau khi bão đan, tôi từng tìm Lục Huyền Cơ. Ông ta bảo bão đan có ba cảnh giới, cảnh giới một là luyện hình, cảnh giới hai là luyện ý, cảnh giới ba là hình ý hợp nhất”.
Ngô Bình cười bảo: “Lục Huyền Cơ này là cao thủ Hình Ý Quyền nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền gật đầu: “Đúng vậy. Tính ra, ông ta còn là sư thúc của Dương Thiên Thiền, vai vế cao kinh khủng”.
Ngô Bình nói: “Nói thế cũng không sai”.
Thật ra, cảnh giới tiên thiên theo hiểu biết của Ngô Bình chia thành năm cảnh giới, còn huyền diệu hơn cả những gì Lục Huyền Cơ nói. Nhưng anh không thể nói với Đinh Thượng Hiền, dù sao thì cũng chưa biết cả hai là bạn hay thù.
Ngoài nhân sâm nghìn năm, anh còn viết một đơn thuốc, ghi lại một số dược liệu quý hiếm. Ngô Bình bảo Đinh Thượng Hiền tìm đầy đủ, sau đó anh mới có thể giúp đối phương bão đan lại từ đầu.
Đinh Thượng Hiền cảm ơn rối rít rồi đưa Ngô Bình xuống lầu.
Từ đây về nhà vừa khéo đi ngang nơi ở của Từ Quý Phi. Ngô Bình đi đường vòng một chút để tìm gặp ông ấy.
Dạo trước Từ Quý Phi đã giúp anh rất nhiều mà anh vẫn chưa chính thức cảm ơn.
Xe dừng ngay cổng. Anh thấy ô tô của Trác Khang cũng đang đỗ ở đó, có bốn, năm người đang đứng trước cửa.
Thấy anh đến, một tên đàn em vội vàng đi báo tin. Trác Khang lo lắng bước ra, cất lời: “Cậu Ngô, cậu đến rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trác Khang cuống cuồng kéo anh vào nhà rồi chỉ lên lầu: “Liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Ngô Bình ngẩng lên nhìn, thấy Từ Quý Phi ngồi trang nghiêm như tượng Phật, đã đột phá được cảnh giới thứ hai của luyện thần, cảnh giới thần ý.
Anh từng trò chuyện với Từ Quý Phi về ba cảnh giới của luyện thần. Hẳn là Từ Quý Phi được kích động, nên hôm nay đột phá vô cùng suôn sẻ.
Vậy nên anh chỉ cười: “Đừng lo, sẽ xuống nhà trong vòng một hoặc hai giờ nữa thôi”.
Trác Khang thở phào: “Vậy thì tốt quá!”
Ngô Bình cũng không có việc gì, nán lại chuyện trò với Trác Khang, tiện thể chờ Từ Quý Phi xuất quan.
Trác Khang nói vịnh Bạch Long tiến triển thuận lợi. Ông ta ước tính biệt thự mà Ngô Bình cần sẽ xây xong trong khoảng ba tháng. Tính thêm lắp đặt này kia thì cao lắm là nửa năm sẽ hoàn thành.
Nói được mấy câu thì bỗng có tiếng ô tô ngoài cửa, sau đó trước cửa vang lên mấy tiếng quát mắng. Ngô Bình và Trác Khang vội vàng ra xem.
Họ thấy một chiếc xe MPV cách đó hơn mười mét đang bị người của Trác Khang chặn lại. Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe ấy bảo rằng muốn gặp Từ Quý Phi, nhưng giọng điệu rất ngang ngược.
Đứng trông từ xa, Ngô Bình nhìn ra người trung niên này luyện Hình Ý Quyền. Lòng thoáng dao động, anh bèn sải bước tiến lại gần, cất tiếng hỏi: “Ông là bạn của môn phái Hình Ý?”
i
Chương 142: Bí mật của bão đan
“Không dám”, người trung niên ấy vội cất lời, “Vì quá nóng lòng muốn gặp cậu nên tôi mới mạo muội chờ ở đây”.
Ngô Bình bảo: “Tôi có thể giải quyết vấn đề của ông, nhưng tôi có điều kiện”.
Người nọ nói: “Xin cứ nói”.
Ngô Bình đáp: “Hôm ấy, chúng tôi đã đánh chết vài vị cao thủ. Chắc hẳn môn phái của họ sẽ giúp họ trả thù. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra”.
Người trung niên cười rằng: “Chuyện đó là dĩ nhiên. Tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có ai trả thù cậu!”
Ngô Bình gật đầu: “Dẫn đường đi”.
Người trung niên bảo thuộc hạ lái xe của Ngô Bình, còn ông và Ngô Bình ngồi xe của ông để đi đến nơi cần đến.
Xe khởi động, người nọ bèn cất tiếng: “Cậu Ngô, xin tự giới thiệu, tôi là Đinh Thượng Hiền”.
Ngô Bình đáp: “Tôi khá tò mò, rốt cuộc tổ chức của các ông là tổ chức như thế nào vậy?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Nếu cậu Ngô muốn gia nhập, tôi sẽ kể mọi thứ cho cậu nghe”.
Anh trả lời: “Thôi khỏi, tôi không có hứng thú”.
Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Nhà họ Dương đã bị ông kiểm soát rồi nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền cười đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Bình nói: “Xem ra thế lực của ông rất mạnh. Nếu tôi chữa khỏi giúp ông mà ông thì nuốt lời…”
“Không đâu”, Đinh Thượng Hiền lập tức trả lời, “Xin hãy tin tôi. Chỉ dựa vào việc cậu Ngô đây sở hữu y thuật cao minh thì đã không ai muốn đắc tội cậu rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Thật sao?”
“Tất nhiên!”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Hơn nữa, tôi cũng mong được làm bạn với cậu Ngô!”
Ngô Bình chẳng tỏ rõ thái độ trước câu này.
Đinh Thượng Hiền lại cất lời: “Tôi từng nghe ngóng chuyện cậu Ngô trị khỏi cho Bạch Tử Quy, còn chỉ dẫn cho ông ta về việc tu hành. Cậu Ngô chắc chắn không phải người thường”.
Ngô Bình bèn nói: “Ông nghe ngóng cũng kỹ đấy”.
Đinh Thượng Hiền đáp: “Vậy nên tôi vô cùng kính phục cậu Ngô, tuyệt đối không dám bất kính”.
Ngô Bình bảo: “Ông không muốn nói về tổ chức của các ông, vậy chắc tôi hỏi cái khác thì được nhỉ. Ông có qua lại với mấy gia tộc cổ võ hay không?”
“Đương nhiên”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Chúng tôi thường cậy nhờ sức mạnh của các gia tộc ấy”.
“Chắc là năng lực của các gia tộc cổ võ ấy đều rất lớn mạnh nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền ngẫm nghĩ một lúc bèn trả lời: “Gia tộc cổ võ cũng có chia cấp độ. Gia tộc cấp một khá ít, thường có các cao thủ tiên thiên trấn giữ. Gia tộc cấp hai hầu hết đều có tông sư cảnh giới Thần. Gia tộc cấp ba thì khá yếu, cao lắm chỉ có vài cao thủ cảnh giới Khí. Mạnh nhất trong số này là gia tộc siêu cấp một. Mấy vị vua võ của Thiên Kinh đều xuất thân từ các gia tộc siêu cấp một này đấy”.
Nói đến đây, ông mới bảo: “Cậu Ngô à, người mạnh còn có kẻ khác mạnh hơn. Không ai dám nhận mình là kẻ vô địch thiên hạ. Vậy nên mấy năm nay tôi luôn đối đãi hoà nhã với người khác, có thể làm bạn thì tuyệt nhiên không làm kẻ thù”.
Vừa nói, xe đã lái đến một khách sạn. Ngô Bình theo chân Đinh Thượng Hiền đi đến một căn phòng ở tầng ba của khách sạn ấy. Đinh Thượng Hiền nói: “Cậu Ngô à, bây giờ, cậu có thể ra tay chưa?
Ngô Bình vừa nhìn ông vừa hỏi: “Ông có biết bão đan nghĩa là gì không?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Bão đan nghĩa là chân khí từ đan điền ôm thành một vòng tròn, từ đó giúp sức mạnh tụ về một điểm”.
Anh nghe vậy bèn lắc đầu ngay: “Sai hoàn toàn!”
Đinh Thượng Hiền sửng sốt: “Sai ư?”
Ngô Bình trả lời: “Ông không biết rõ về điều này, cũng không biết vì sao điều này lại như vậy. Bão đan là khi tu luyện đến một giai đoạn nhất định, cơ thể và tinh thần đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ, có tiếp xúc ắt thích ứng, là cảnh giới chưa biết đã có thể cảm nhận trước. Ông chỉ đơn thuần lý giải nó là ‘chân khí ôm thành vòng tròn’, không cảm thấy nực cười sao?”
Sắc mặt của Đinh Thượng Hiền thoắt cái trở nên vô cùng khó coi: “Chẳng lẽ Lục Huyền Cơ lừa tôi?”
Ngô Bình tò mò: “Lục Huyền Cơ là ai?”
Đinh Thượng Hiền thở dài: “Sau khi đạt được cảnh giới Thần, tôi đã hỏi ý kiến của Lục Huyền Cơ. Khi ấy Lục Huyền Cơ đã là cao thủ tiên thiên rồi. Ông ta bảo rằng bão đan nghĩa là chân khí hỗn nguyên trong đan điền, giữ mà không tản ra”.
Ngô Bình lắc đầu: “Cách nói của người này chỉ là trình bày về bão đan theo một góc độ nào đó thôi. Ông mà nghe theo ông ta, không gặp vấn đề mới là lạ”.
Đinh Thượng Hiền đáp: “Nhưng tôi vẫn bão đan thành công rồi”.
Ngô Bình nói: “Cách bão đan của ông còn chẳng bằng không ôm. Bão đan, còn gọi là xây nền, là thời kỳ xây dựng nền móng cho bước tu hành tiếp theo, cực kỳ quan trọng, sao có thể làm bừa?”
Đinh Thượng Hiền đổ mồ hôi như tắm, vội vã chắp tay: “Mong cậu cứu giúp tôi!”
Ngô Bình nhìn ông: “Muốn giải quyết tận gốc vấn đề này thì ông buộc phải rút khỏi bão đan, đưa chân khí trở về cơ thể, sau đó bão đan lại từ đầu”.
Đinh Thượng Hiền cả kinh: “Rút khỏi bão đan ư? Nhưng giờ tôi đã lớn tuổi rồi, khí huyết suy yếu, e là không thể bão đan lại lần nữa!”
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Không sao. Ông tìm một cây nhân sâm nghìn năm đi, tôi sẽ giúp ông điều hoà khí huyết, bão đan chắc chắn không thành vấn đề”.
“Nhân sâm nghìn năm?”. Đinh Thượng Hiền cười khổ: “Đó là sâm thượng hạng, không dễ tìm mà”.
Rồi ông nghiến răng: “Được rồi! Tôi sẽ tìm ra nó nhanh nhất có thể, sau đó đến tìm cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Ông có biết sau khi bão đan thì phải tu luyện thế nào không?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Sau khi bão đan, tôi từng tìm Lục Huyền Cơ. Ông ta bảo bão đan có ba cảnh giới, cảnh giới một là luyện hình, cảnh giới hai là luyện ý, cảnh giới ba là hình ý hợp nhất”.
Ngô Bình cười bảo: “Lục Huyền Cơ này là cao thủ Hình Ý Quyền nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền gật đầu: “Đúng vậy. Tính ra, ông ta còn là sư thúc của Dương Thiên Thiền, vai vế cao kinh khủng”.
Ngô Bình nói: “Nói thế cũng không sai”.
Thật ra, cảnh giới tiên thiên theo hiểu biết của Ngô Bình chia thành năm cảnh giới, còn huyền diệu hơn cả những gì Lục Huyền Cơ nói. Nhưng anh không thể nói với Đinh Thượng Hiền, dù sao thì cũng chưa biết cả hai là bạn hay thù.
Ngoài nhân sâm nghìn năm, anh còn viết một đơn thuốc, ghi lại một số dược liệu quý hiếm. Ngô Bình bảo Đinh Thượng Hiền tìm đầy đủ, sau đó anh mới có thể giúp đối phương bão đan lại từ đầu.
Đinh Thượng Hiền cảm ơn rối rít rồi đưa Ngô Bình xuống lầu.
Từ đây về nhà vừa khéo đi ngang nơi ở của Từ Quý Phi. Ngô Bình đi đường vòng một chút để tìm gặp ông ấy.
Dạo trước Từ Quý Phi đã giúp anh rất nhiều mà anh vẫn chưa chính thức cảm ơn.
Xe dừng ngay cổng. Anh thấy ô tô của Trác Khang cũng đang đỗ ở đó, có bốn, năm người đang đứng trước cửa.
Thấy anh đến, một tên đàn em vội vàng đi báo tin. Trác Khang lo lắng bước ra, cất lời: “Cậu Ngô, cậu đến rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trác Khang cuống cuồng kéo anh vào nhà rồi chỉ lên lầu: “Liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Ngô Bình ngẩng lên nhìn, thấy Từ Quý Phi ngồi trang nghiêm như tượng Phật, đã đột phá được cảnh giới thứ hai của luyện thần, cảnh giới thần ý.
Anh từng trò chuyện với Từ Quý Phi về ba cảnh giới của luyện thần. Hẳn là Từ Quý Phi được kích động, nên hôm nay đột phá vô cùng suôn sẻ.
Vậy nên anh chỉ cười: “Đừng lo, sẽ xuống nhà trong vòng một hoặc hai giờ nữa thôi”.
Trác Khang thở phào: “Vậy thì tốt quá!”
Ngô Bình cũng không có việc gì, nán lại chuyện trò với Trác Khang, tiện thể chờ Từ Quý Phi xuất quan.
Trác Khang nói vịnh Bạch Long tiến triển thuận lợi. Ông ta ước tính biệt thự mà Ngô Bình cần sẽ xây xong trong khoảng ba tháng. Tính thêm lắp đặt này kia thì cao lắm là nửa năm sẽ hoàn thành.
Nói được mấy câu thì bỗng có tiếng ô tô ngoài cửa, sau đó trước cửa vang lên mấy tiếng quát mắng. Ngô Bình và Trác Khang vội vàng ra xem.
Họ thấy một chiếc xe MPV cách đó hơn mười mét đang bị người của Trác Khang chặn lại. Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe ấy bảo rằng muốn gặp Từ Quý Phi, nhưng giọng điệu rất ngang ngược.
Đứng trông từ xa, Ngô Bình nhìn ra người trung niên này luyện Hình Ý Quyền. Lòng thoáng dao động, anh bèn sải bước tiến lại gần, cất tiếng hỏi: “Ông là bạn của môn phái Hình Ý?”
i
Đang tải...
Chương 144: Chú út nhà họ Chu
“Ha ha, chúc mừng anh ba!”, Ngô Bình nói với Từ Quý Phi.
Từ Quý Phi cười lớn nói: “Nhờ chú em cả”, ý ông ấy là nhờ có cách hít thở Long Tượng mà Ngô Bình truyền thụ cho mình.
Ngô Bình: “Anh ba đột phá thuận lợi, em cũng yên tâm rồi”, dứt lời, anh định chào tạm biệt.
Từ Quý Phi vội nói: “Đừng đi, để Trác Khang pha thêm ấm trà cho chúng ta nhấp giọng đã”.
Ngô Bình vội xua tay: “Anh ba, để hôm khác đi ạ, nay em có việc rồi”.
Từ Quý Phi cũng không ép, mà tiễn Ngô Bình ra ngoài, thấy anh lái chiếc Mec cổ của Trác Khang, ông ấy nói ngay: “Trác Khang, chiếc xe này cũ quá rồi, đưa chiếc M8 của anh cho chú Ngô đi”.
Trác Khang vâng lời rồi bảo một tên đàn em mang chìa khoá ra, sau đó cười nói: “Cậu Ngô, là lỗi của tôi, con Mec này là xe cũ tôi mua từ 10 năm trước rồi, vì thích nên tôi vẫn đi. Nhưng nó không hợp với tuổi tác và thân phận của cậu đâu”.
Ông ta đưa chìa khoá cho Ngô Bình rồi chỉ về phía một chiếc BMWs M8 ở phía xa rồi nói: “Xe đó tôi được một người bạn tặng, nhưng tôi đi không quen, sau này cậu cứ lấy mà dùng”.
Ngô Bình cũng không khách sáo: “Cảm ơn, sau này tôi sẽ trả tiền xe cho ông”.
Trác Khang: “Cậu Ngô, cậu làm thế là khinh tôi đấy, có một chiếc xe thôi mà, sao tôi nhận tiền của cậu được”.
Từ Quý Phi cũng nói: “Chú đừng nhắc chuyện tiền nong nữa”.
Thấy họ có thành ý như vậy, Ngô Bình không nhắc chuyện tiền nong nữa. Anh ngồi lên chiếc m8, cảm giác quả nhiên khác hẳn, anh đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi, động cơ khoẻ, tăng tốc lên 100km/h chỉ mất hơn ba giây.
Sau khi về căn nhà ở Thái Khang, anh lập tức đi vào phòng sách tiếp tục mua cổ phiếu của công ty truyền thông Sơn Hải, hôm nay anh lại mua thêm một triệu cổ. Dạo này, tình hình cổ phiếu rất đình trệ, giá mà anh mua vào đã giảm một chút.
Anh vừa mua cổ phiếu xong thì Chu Thanh Nghiên gọi tới.
“Anh Ngô, anh vẫn ở Vân Kinh à?”
Ngô Bình hỏi: “Thanh Nghiên, sao thế?”
Chu Thanh Nghiên: “Chú út của em về nhà rồi, em định dẫn chú ấy tới nhờ anh khám hộ xem có chữa được không”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không hề biết Chu Thanh Nghiên còn một người chú nữa nên hỏi: “Chú em mắc bệnh gì?”
Chu Thanh Nghiên: “Ba năm trước, chú ấy bị người ta đánh, sau đó thì luôn điều trị ở Đại Thiền Tông. Gần đây, tình hình của chú ấy chuyển biến xấu, Đại Thiền Tông cũng bó tay rồi nên đưa chú ấy về nhà”.
Nói đến đây, Chu Thanh Nghiên bắt đầu nghẹn ngào.
Ngô Bình nói: “Anh đang ở Vân Kinh, em dẫn chú ấy tới đi”.
Chu Thanh Nghiên: “Vâng, em đi ngay đây”.
Chu Truyền Võ và Chu Truyền đều đang ở căn nhà cũ tại tỉnh tỉnh, Chu Viễn Sơn cũng đang ở đây, ngoài ra còn có Chu Thanh Nghiên và em họ cô ấy là Chu Hiếu Sinh.
Bọn họ đang vây quanh một người thanh niên. Người này khoảng hơn 30 tuổi, trông rất đẹp trai, nhưng mặt mày vàng vọt, tiều tuỵ.
Người đàn ông ho khù khụ với vẻ đau đớn rồi nói: “Mọi người lại tìm bác sĩ đấy à? Âm Lôi Chưởng của Phạm Vô Thường không ai có thể chữa được đâu, đừng phí thời gian nữa”.
Chu Thanh Nghiên vội nói: “Chú, lần này chắc chắn sẽ chữa được, bác sĩ Ngô giỏi lắm…”
“Giỏi hơn y tăng Phổ Nhân của Đại Thiền Tự ư?”, người đàn ông hỏi.
Chu Thanh Nghiên không còn gì để nói, y tăng Phổ Nhân là bậc thầy y thuật ở Đại Thiền Tự, danh tiếng nổi khắp xa gần. Không ai dám nói mình có y thuật giỏi hơn ông ấy.
Chu Viễn Sơn: “Truyền Anh, y thuật của cậu Ngô thật sự rất giỏi, con cứ thử xem sao”.
Chu Truyền Anh nhìn bố mình rồi thở dài nói: “Vâng, thế thì đi vậy”.
Sau đó, anh ta nhíu mày nhìn Chu Thanh Nghiên rồi nói: “Thanh Nghiên, Phục Hải bảo lâu rồi cháu không liên lạc với cậu ta, thậm chí cũng nhận điện thoại luôn là sao?”
Chu Thanh Nghiên cúi đầu nói: “Chú, bọn cháu không hợp nhau nên chia tay rồi ạ”.
Phục Hải là người mà Chu Truyền Anh giới thiệu cho Chu Thanh Nghiên từ năm ngoái, đó là thiên tài võ thuật của Đại Thiền Tự, tiền đồ rất xán lạn.
Vì chú mình nên dù không thích, nhưng Chu Thanh Nghiên vẫn đi gặp hắn, sau đó thi thoảng điện thoại qua lại cho nhau. Phục Hải chỉ một lòng hướng về võ thuật nên quanh năm sống ở Đại Thiền Tự, hai người lâu lâu mới gặp nhau một lần.
Chu Thanh Nghiên không thích mà cũng không ghét Phục Hải, cô ấy thấy đây là người chú mình giới thiệu cho nên cứ làm quen một thời gian thôi.
Cho đến khi Chu Thanh Nghiên gặp Ngô Bình rồi sớm tối bên cạnh anh, cô ấy đã thầm thích anh, vì vậy cách đây không lâu đã nói lời chia tay với Phục Hải.
Thật ra cũng không thể nói là chia tay, bì họ chưa từng nói lời yêu chính thức, tất cả đều do chú sắp xếp thôi.
Nghe thấy Chu Thanh Nghiên bảo đã chia tay với Phục Hải, Chu Truyền Anh tái mặt nói: “Phục Hải xuất sắc như thế, tiền đồ cũng rộng mở, cháu chia tay với cậu ấy sẽ làm giảm ý chí luyện võ của cậu ấy đấy”.
Chu Thanh Nghiên rất kiên quyết với chuyện này, cô ấy nói: “Chú, cháu muốn tự quyết định chuyện này ạ”.
Chu Truyền Anh thở dài nói: “Cháu lớn rồi thì cũng có suy nghĩ riêng của mình, có phải cháu thích người khác rồi không?”
Chu Thanh Nghiên cắn môi đáp: “Vâng!”
“Ai thế?”, Chu Truyền Anh hỏi.
Chu Viễn Sơn họ khụ một tiếng rồi nói: “Thật ra chuyện này là tại bố, cậu Ngô là cao thủ cảnh giới Khí, lại có y thuật cao, vì thế bố thấy cậu ấy rất thích hợp với Thanh Nghiên”.
Chu Truyền Anh nhắm mắt lại nói: “Bố, bố bảo con bé tiếp cận cậu ta vì cậu ta giỏi y thuật, có thể chữa khỏi bệnh cho con ư?”
Chu Viễn Sơn không phủ nhận mà nói: “Dù chỉ có một tia hi vọng, bố cũng muốn thử”.
“Bố, bố lẫn rồi đấy”, Chu Truyền Anh trợn tròn mắt: “Vết thương của con rất nặng, hơn nữa bố làm thế là bất công với Thanh Nghiên”.
Chu Thanh Nghiên vội nói: “Chú, không đâu ạ. Ban đầu, đúng là cháu muốn tiếp cận anh Ngô để nhờ anh ấy chữa bệnh cho chú, nhưng dần dà cháu đã thật sự thích anh ấy rồi”.
Chu Viễn Sơn cũng nói: “Truyền Anh, bố không lẫn đâu, dù Phục Hải đó có tương lai rất sáng, nhưng Thanh Nghiên không thích cậu ta. Vả lại, bố thấy thằng đó hơi kiêu ngạo, nói chung là không hợp”.
Chu Truyền Anh như không còn gì để nói nữa: “Thôi được rồi, chuẩn bị đi Vân Kinh thôi”.
Dù Chu Truyền Anh nghĩ Ngô Bình không thể chữa khỏi bệnh cho mình, nhưng anh ta không muốn làm người nhà thất vọng nên vẫn đồng ý đi.
Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe đã phóng về phía Vân Kinh. Chu Truyền Anh ngồi ở xe sau, Chu Hiếu Sinh và Chu Thanh Nghiên thì ngồi ở xe trước.
Không có người lớn ở đây nên Chu Hiếu Sinh hỏi: “Chị Nghiên, bác sĩ Ngô đó giỏi lắm à?”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Đương nhiên, vấn đề tu luyện của chị và ông mình đột phá tu vi cũng nhờ anh ấy giúp đấy”.
Chu Hiếu Sinh sáng mắt lên nói: “Thật thế ạ? Thế chị bảo anh ấy giúp em tăng tu vi được không?”
Chu Thanh Nghiên rất nhiều em họ mình nên lập tức liếc cậu ấy một cái: “Em lười như thế thì có thần tiên cũng không giúp nổi”.
Chu Hiếu Sinh cười trừ: “Chị Nghiên, làm gì đến mức ấy?”
Nói rồi, Chu Hiếu Sinh đột nhiên trầm giọng nói: “Chị Nghiên, nếu chị nên duyên với bác sĩ Ngô thì phải coi chừng Phục Hải đấy”.
Chu Thanh Nghiên cau mày: “Sao cơ?”
Chu Hiếu Sinh: “Em hiểu Phục Hải hơn chị nhiều. Bối cảnh của anh ta ghê lắm, lại là thiên tài của Đại Thiền Tự nữa nên rất ngông nghênh, không coi ai ra gì đâu. Nếu chị với bác sĩ Ngô đến với nhau, chắc chắn anh ta sẽ gây sự với bác sĩ Ngô”.
Chu Thanh Nghiên chột dạ: “Anh ta sẽ làm vậy ư?”
Chương 145: Trị thương
Chu Hiếu Sinh gật đầu: “Khả năng cao đấy chị”.
Chu Thanh Nghiên lập tức thấy lo lắng.
Bốn giờ chiều, xe của nhà họ Chu đã tới khách sạn lớn Long Hoa.
Ngô Bình đã đặt sẵn phòng ở đây, biết họ đã đến, anh ra ngoài trước để chờ.
Sau khi gặp lại Chu Thanh Nghiên, anh thấy cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng lại thoáng có vẻ lo lắng.
Người nhà họ Chu đều đã tới, ngoài mấy bố con Chu Viễn Sơn ra thì còn hai gương mặt lạ khác.
Chu Truyền Anh ngồi trên xe lăn với vẻ mệt mỏi, vừa xuống xe đã quan sát Ngô Bình ngay.
Sau vài câu hàn huyên, Chu Thanh Nghiên đã giới thiệu với Ngô Bình: “Anh Ngô, đây là chú út của em. Ba năm trước, chú ấy bị trúng một chưởng của Phạm Vô Thường, luôn chữa trị ở Đại Thiền Tự. Gần đây, vết thương của chú ấy trở nặng, đến y tăng Phổ Nhân cũng phải bó tay rồi”.
Ngô Bình cũng quan sát Chu Truyền Anh, anh ta là cao thủ cảnh giới Khí đại chu thiên, nhưng kinh mạch đã bị chất độc xâm nhập nên không thể vận khí được. Hiện giờ, anh ta chẳng khác nào một người bình thường.
Chu Viễn Sơn vội hỏi: “Cậu Ngô, vết thương của Truyền Anh có chữa được không?”
Ngô Bình đáp: “Chúng ta vào phòng rồi nói!”
Cả đoàn người đi vào phòng mà Ngô Bình đã đặt trước, anh bảo nhân viên phục vụ pha trà rồi mới nói: “Người ra tay biết Lôi pháp ạ?”
Chu Truyền Anh giật mình: “Cậu còn chưa bắt mạch cho tôi mà đã nhìn ra vết thương của tôi rồi ư?”
Ngô Bình: “Có gì khó đâu, tôi nhìn sắc mặt của anh là biết huyết mạch bị tắc nghẽn, hơn nữa còn là ám thương, rất có khả năng là Âm Lôi Chưởng, một dạng âm công của Lôi Sát Công”.
Chu Truyền Anh lập tức bị chinh phục bởi y thuật của Ngô Bình: “Cậu thật tinh mắt, tôi bị trúng Âm Lôi Chưởng, không biết có thể chữa được không?”, Chu Truyền Anh căng thẳng, ba năm qua, anh ta đã nhụt chí rồi, nhưng giờ gặp được Ngô Bình, đột nhiên anh ta lại loé lên tia hi vọng.
Ngô Bình ngập ngừng rồi đáp: “Có chứ”.
Chu Truyền Anh run lên: “Thật không?”
Ngô Bình gật đầu rồi cười nói: “Nếu anh đến sớm hơn mấy hôm, tôi điều trị sẽ hơi khó, nhưng bây giờ thì đơn giản rồi”.
“Tốt quá rồi!”, Chu Thanh Nghiên và Chu Hiếu Sinh vui đến mức suýt nhảy cẫng lên, mấy bố con Chu Viễn Sơn cũng thở phào một hơi.
Chu Truyền Võ cười nói: “Ngô Bình, cảm ơn cháu, cháu đúng là ân nhân của cả nhà chú”.
Đây không phải lần đầu tiên Ngô Bình giúp nhà họ Chu, nên ai cũng rất cảm kích.
Chu Viễn Sơn nói: “Truyền Anh, bố có chuyện muốn nói với con. Lần trước, Kiều Ba đến tận nhà ta trả thỳ, chính cậu Ngô đây đã ra tay ngăn cản”.
Chu Truyền Anh ngạc nhiên: “Kiều Ba! Chuyện xảy ra khi nào vậy ạ? Tại sao bố không kể cho con biết”.
Chu Viễn Sơn nói: “Khi ấy, con vẫn đang dưỡng thương ở Đại Thiền Tự, bố không muốn làm con lo lắng ảnh hưởng đến vết thương”.
Chu Truyền Anh thở dài nói: “Bố, nếu không có cậu Ngô thì bố biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không? Dẫu sao con cũng là đệ tử của Đại Thiền Tự, nhà mình gặp chuyện, cao thủ của môn phái sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu”.
Chu Viễn Sơn cười nói: “Được rồi, chuyện qua rồi mà. Truyền Anh, con hãy ở lại đây chữa bệnh cho sớm khoẻ lại”.
Chu Viễn Sơn còn phải quản lý việc kinh doanh, Chu Truyền võ và Chu Truyền cũng phải đi làm nên cả ba đều rời đi trước. Chỉ còn Chu Hiếu Sinh và Chu Thanh Nghiên ở lại.
Người lớn đi rồi, Chu Hiếu Sinh mới dám lên tiếng: “Anh Ngô, võ công của anh đến bậc nào rồi ạ?”
Ngô Bình đáp: “Luyện khí thành sức mạnh”.
Chu Hiếu Sinh dựng ngón tay cái: “Quá oách!”
Sau đó, cậu ấy lại nói với Chu Truyền Anh: “Chú, Phục Hải cũng đang ở cảnh giới ấy nhỉ?”
Chu Truyền Anh gật đầu: “Phục Hải là một thanh niên tài giỏi của Đại Thiền Tự, mới 32 tuổi mà đã luyện khí thành sức mạnh rồi. Đương nhiên so với cậu Ngô đây thì vẫn còn kém xa”.
Chu Truyền Anh không hề tâng bốc Ngô Bình, luận về tuổi tác thì Phục Hải lớn tuổi hơn Ngô Bình, vì thế so về mặt tiềm lực thì chắc chắn Ngô Bình phải hơn.
Nghe thấy Đại Thiền Tự, Ngô Bình hỏi: “Nghe nói Đại Thiền Tự có 72 tuyệt kỹ, chín đại thần thông, ba đại thần công, đúng không ạ?”
Chu Truyền Anh cười đáp: “72 tuyệt kỹ ấy là người ngoài đồn thổi với nhau thôi, chứ đúng ra là nhiều hơn. Riêng những tuyệt kỹ mà tôi biết đã là hơn 200 rồi. Chín đại thần thông và ba đại thần công thì đúng, nhưng rất ít người luyện được, vì yêu cầu cao quá!”
Ngô Bình rất hào hứng, dù anh tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, nhưng vẫn muốn tiếp cận với nhiều môn võ thuật khác để làm dồi dào kiến thức của mình.
Chu Truyền Anh thấy Ngô Bình nổi hứng thì nói: “Cậu Ngô, tôi đã nghiên cứu năm môn tuyệt kỹ của Đại Thiền Tự, chờ tôi khoẻ lại, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Ngô Bình sáng mắt lên, Chu Truyền Anh nói rất khéo, ý của anh ta là sẽ truyền thụ công pháp của Đại Thiền Tự cho anh: “Như vậy có được không?”
Chu Truyền Anh cười nói: “Cậu Ngô không biết chứ, 72 tuyệt kỹ của Đại Thiền Tự đã lưu truyền rộng trong giang hồ rồi, dù cậu học hết thì cũng không sao cả”.
Ngô Bình mừng thầm: “Vậy thì tốt!”
Anh bảo Chu Truyền Anh đi vào một phòng khác rồi bắt đầu trị thương cho anh ta. Quá trình trị thương thật ra rất đơn giản, anh dùng kim châm cứu để truyền chân khí vào kinh mạch của Chu Truyền Anh thôi.
Chân khí màu vàng có khả năng bồi bổ kinh mạch, xử lý ám thương, vì vậy chưa tới một tiếng sau, Chu Truyền Anh đã hồi phục được phần nào rồi.
Sau khi hồi phục được hai đường kinh mạch cho Chu Truyền Anh, Ngô Bình đã thấm mệt nên gọi mọi người đi ăn. Ăn xong, anh nghỉ ngơi một lát rồi lại chữa trị tiếp.
Thấy Ngô Bình mướt mồ hôi, Chu Thanh Nghiên lấy khăn bông đứng cạnh lau cho anh.
Chu Truyền Anh bị thương ở bốn đường kinh mạch, đến chín giờ tối, cả bốn đường này đều đã được đả thông.
Sau đó, anh ta lập tức vận chuyển chân khí, chỉ thấy toàn thân khoan khoái, tinh thần phấn chấn nên mừng rỡ nói: “Tôi khỏi rồi”.
Anh ta nhanh chóng đứng dậy rồi vái Ngô Bình.
Ngô Bình đỡ anh ta lên rồi cười nói: “Tôi ngang hàng với Thanh Nghiên nên không dám nhận đâu”.
Chu Truyền Anh cảm thán: “Trước đó, Thanh Nghiên bảo tôi đến đây, tôi còn không muốn, vì nghĩ y thuật của cậu không thể bằng y tăng Phổ Nhân được. Bây giờ xem ra là tôi thiển cận rồi, y thuật của cậu thật sự rất cao siêu”.
Ngô Bình cười nói: “Quá khen!”
Anh nói tiếp: “Tôi đã đặt thêm một phòng nữa, một tháng tới, anh hãy tĩnh dưỡng cho khoẻ, sau đó sẽ khoẻ lại như bình thường”.
Chữa xong cho Chu Truyền Anh, Ngô Bình mệt nhoài nên lập tức sang một phòng khác nghỉ ngơi, nửa đêm, anh mới dậy tu luyện cách hít thở để nâng cao lực tinh thần.
Vừa mở mắt, anh đã thấy là chín giờ sáng ngày hôm sau rồi. Ngô Bình mở cửa ra thì thấy mấy chú cháu Chu Thanh Nghiên đang trò chuyện trong phòng khách.
Chu Truyền Anh cười nói: “Chào cậu Ngô, tôi bảo người mang bữa sáng lên nhé”.
Ngô Bình gật đầu: “Mọi người chưa ăn à?”
Chu Thanh Nghiên: “Chờ anh đó”.
Chu Truyền Anh nói: “Cậu Ngô, ăn sáng xong, chúng ta tỉ thí tuyệt kỹ của Đại Thiền Tự đi, hôm nay sẽ nghiên cứu Cầm Long Thủ trước”.
Ngô Bình mừng quýnh: “Cầm Long Thu? Không biết uy lực ra sao?”
Ra khỏi khách sạn, anh lái chiếc Mercedes-Benz W140 về nhà.
Lâm Băng Tiên đã tan học về và đang chơi trò chơi với Hồng Lăng, còn Lâm Mỹ Kiều thì đang làm bếp.
Anh chào họ một tiếng rồi về phòng làm việc, mở máy tính ra để kiểm tra giá cổ phiếu của truyền thông Sơn Hải.
Truyền thông Sơn Hải đã lên sàn ba năm trước. Doanh thu và lợi nhuận của công ty tăng trưởng đều đặn trong ba năm qua, giá trị thị trường hiện tại là mười lăm tỷ, giá cổ phiếu là bốn phẩy ba tệ.
Ngô Bình chần chừ một lúc rồi mở ngay một tài khoản chứng khoán, liên kết thẻ ngân hàng. Anh quyết định mua lần lượt bảy mươi triệu cổ phiếu, tiêu tốn ba trăm triệu có lẻ.
Số tiền trong tay anh, nếu không tính năm trăm triệu đầu tư cho Lý Quảng Long, thì còn chừng hai trăm bảy mươi triệu, cộng thêm tiền chi phí khám bệnh cho Trần Lăng Sương thì vừa đúng hơn ba trăm triệu. Có thể nói đây là một sự mạo hiểm rất lớn.
Trước khi mua cổ phiếu, anh còn lên mạng tra cứu về kỹ thuật mua, để tránh việc mua vào số lượng quá lớn gây chấn động thị trường. Vậy nên vào ngày đầu tiên, anh chỉ mua vào hơn năm triệu cổ phiếu theo lô.
Một lát sau, Hồng Lăng gọi anh xuống nhà ăn cơm. Lâm Mỹ Kiều đã nấu tám món cho bữa tối, vừa ngon vừa thơm.
Lúc ăn cơm, anh có hỏi về chuyện tuyển chọn. Lâm Băng Tiên bảo rằng buổi tuyển chọn sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, cô ấy đang chuẩn bị.
Tối hôm ấy, Ngô Bình tiếp tục tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết. Anh muốn đột phá đến luyện thần!
Cảnh giới Hoàng chia thành ba giai đoạn: luyện khí, luyện thần, xây nền. Trước đây Ngô Bình vẫn luôn ở mức luyện khí, bây giờ đã đả thông kinh mạch cấp hai toàn thân, luyện khí thành sức mạnh, cuối cùng cũng có thể đột phá đến giai đoạn tiếp theo - luyện thần.
Luyện thần, đúng như tên gọi của nó, thứ được tu luyện là tinh thần, là thần hồn. Luyện thần cũng có ba giai đoạn nhỏ, gồm: thần giác, thần ý, thần thức.
Thần giác là giai đoạn thức tỉnh thần hồn, là cảnh giới cao nhất mà tinh thần của một người có thể đạt được ở giai đoạn bản năng.
Ngô Bình từng có một cuộc trò chuyện với Từ Quý Phi về luyện thần. Từ Quý Phi bảo rằng trình tự tu hành trên đời này không giống nhau, nhưng hướng đi chung thì tương tự. Có điều, truyền thừa mà đa số người nhận được đều không hoàn thiện. Có người chỉ đạt đến thần giác, kẻ thì có thể đạt đến thần ý.
Hơn nữa, cùng là thần ý, nhưng mỗi người tu hành lại thiên về một cái khác nhau. Có người tu luyện sát ý, kẻ thì thiên về phép thuật.
Thứ mà Ngô Bình học là công pháp thời tiền sử chính tông và có hệ thống, với phương pháp tu hành cực kỳ nghiêm ngặt cho ba cảnh giới nhỏ này.
Lúc này, anh đang sử dụng phương pháp hít thở để tu luyện tinh thần lực, nhằm chuẩn bị cho việc mở thần giác.
Khi mở mắt ra, đã là tám giờ sáng ngày hôm sau.
Anh mở điện thoại. Vệ Thanh Ảnh nhắn tin rằng cô ấy đã chuẩn bị nơi điều trị cho Trần Lăng Sương, và gửi địa chỉ cho anh.
Ngô Bình cũng không vội. Ăn sáng xong, anh đến công trường với Hồng Lăng trước. Sau khi để Tiểu Thần hít đủ linh khí, anh mới đi điều trị cho Trần Lăng Sương.
Đây là một căn nhà nhỏ nằm ở khu phố cổ, yên tĩnh vô cùng. Ngô Bình vừa gõ cửa, Vệ Thanh Ảnh đã ra mở.
Cô ấy mời anh vào phòng khách. Trần Lăng Sương đang chờ ở đó, vừa thấy Ngô Bình đến đã nghiêm túc nói: “Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi, bác sĩ Ngô!”
Ngô Bình gật đầu: “Quá trình trị liệu cần sự phối hợp của cô”.
Trần Lăng Sương đáp: “Tôi sẽ phối hợp!”
Anh bảo Trần Lăng Sương nằm sấp trên xô pha, ôm lấy chiếc gối nằm bằng cả hai tay. Còn anh thì dùng kéo để cắt một lỗ hình chữ nhật trên lưng áo Trần Lăng Sương.
Da của Trần Lăng Sương rất đẹp, vì bệnh tình suốt một năm qua nên hơi tái.
Đứng quan sát ở bên cạnh, Vệ Thanh Ảnh hỏi: “Anh Ngô còn cần gì khác nữa không?”
Ngô Bình lắc đầu, lấy kim châm ra và đâm vào từng cây một. Sau khi đưa kim châm vào, ngón tay anh ấn lên nơi bị thương, rồi dùng năng lực nhìn thấu để kiểm tra vết thương.
Xương sống thắt lưng của Trần Lăng Sương bị tổn thương dây thần kinh rất rõ ràng, trong đó còn có một phần bị đứt.
Các sợi thần kinh rất nhỏ, các phương pháp phẫu thuật ngoại khoa hiện nay cũng không thể nối liền dây thần kinh mảnh nhỏ này. Vì dây thần kinh cũng giống như sợi quang học vậy, trong một sợi quang học có vô số sợi thần kinh, dù có cố gắng nối cũng khó đảm bảo sẽ nối được các sợi thần kinh này với nhau. Vậy nên phẫu thuật thần kinh đều dựa vào may rủi.
Đặc biệt hơn, cột sống là nơi mà các dây thần kinh toàn thân đi qua, việc phẫu thuật sẽ có độ khó cao và rủi ro lớn. Ngay cả một siêu sao giàu có như Trần Lăng Sương cũng không thể hồi phục hoàn toàn.
Năng lực nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình không chỉ có thể nhìn xuyên qua mà còn nhìn được các chi tiết nhỏ. Anh có thể nhìn thấy những kết cấu thần kinh mảnh nhỏ, mạch máu nhỏ trong thần kinh, bó thần kinh, thậm chí là những bộ phận cực nhỏ như vỏ myelin và sợi trục. Ngô Bình đều nhìn thấy rất rõ.
Điều đó giúp anh tiến hành phục hồi dây thần kinh cho Trần Lăng Sương một cách chuẩn xác, nối liền từng dây một. Mà chuyện này đều phải có sự hỗ trợ từ “nhãn lực” của anh.
Sau khi phát hiện mình sở hữu “nhãn lực”, Ngô Bình cực kỳ ít dùng đến, vì nó tiêu hao tinh lực quá nhiều.
Nhưng lần này anh buộc phải sử dụng nó. Vì bó thần kinh quá nhỏ, anh phải nhờ nhãn lực mới nối chính xác được.
Vì đã qua một năm nên có một số dây thần kinh đã “hỏng”, Ngô Bình phải tiến hành cắt chúng trước. Cắt dây thần kinh là một quá trịnh cực kỳ đau đớn. Anh vừa bắt đầu, Trần Lăng Sương đã toát mồ hôi toàn thân, hai tay nắm chặt lấy chiếc gối.
Nhưng cô ấy rất kiên cường, không hề kêu tiếng nào, chỉ cắn răng nhịn đau.
Nơi được Ngô Bình nối đầu tiên là đám rối thần kinh kiểm soát gần bàng quang của cô ấy. Anh hỏi: “Cô có bị són tiểu không?”
Thật ra anh chỉ hỏi thêm vậy thôi, vì Trần Lăng Sương đang mặc tã.
Trần Lăng Sương đáp: “Không thể kiểm soát hoàn toàn”.
Ngô Bình nói: “Hôm nay tôi sẽ giúp cô phục hồi chức năng kiểm soát tiểu tiện trước”.
Anh bắt đầu khởi động nhãn lực để hồi phục một trong các sợi dây thần kinh. Trong dây thần kinh, có một lượng lớn bó thần kinh kết nối với nhau. Cùng lúc ấy, tay của Ngô Bình ấn vào thắt lưng, truyền chân khí màu vàng vào.
Chân khí màu vàng này có chức năng thần kỳ, sau khi đi qua dây thần kinh, dây thần kinh của Trần Lăng Sương như được nuôi dưỡng vậy, vỏ myelin bắt đầu phát triển, tự động bao bọc bó thần kinh bị đứt. Nhờ đó, bó thần kinh được nối thành công.
Người cảm nhận quá trình này rõ nhất chính là Trần Lăng Sương. Cô ấy cảm thấy thắt lưng mình nóng lên, sau đó cảm nhận được năng lực kiểm soát tiểu tiện của mình chầm chậm được phục hồi.
Lấy lại được cảm giác đã mất từ lâu khiến cô ấy mừng phát khóc, bèn nói với Vệ Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh à, mình có cảm giác lại rồi!”
Vệ Thanh Ảnh mừng rỡ khôn xiết: “Thật sao? Tốt quá rồi! Điều này chứng tỏ việc điều trị của bác sĩ Ngô đã có hiệu quả!”
Lúc này Ngô Bình lại nhễ nhại mồ hôi. Trị liệu bằng “nhãn lực” tiêu hao nguyên khí. Hiện tại anh chỉ chữa được một dây thần kinh này thôi, phần còn lại phải từ từ thực hiện.
Anh thu tay về, rút kim ra rồi nói: “Cô Trần à, ngày mai tôi sẽ đến trị liệu tiếp cho cô”.
Trần Lăng Sương vội vàng đáp: “Cảm ơn anh, bác sĩ Ngô!”
Ngô Bình đáp: “Không có gì, tôi thu phí mà”.
Vệ Thanh Ảnh vừa mỉm cười đưa chi phiếu cho Ngô Bình vừa nói: “Anh Ngô à, đây là ba mươi triệu. Tôi trả trước cho anh chi phí điều trị trong ba mươi ngày”.
Ngô Bình cũng không khách sáo. Có ba mươi triệu này rồi thì xem như anh đã gom đủ ba trăm triệu.
Nhận lấy chi phiếu, anh nói: “Nghỉ ngơi thật tốt nhé. Tôi về trước”.
Anh vừa ra khỏi nhà thì thấy có một chiếc ô tô đỗ ngay trước xe mình. Khi cửa xe mở, có một người trung niên bước ra.
Người trung niên ấy chính là bố ruột của Đường Minh Vũ, là vị cao thủ tiên thiên ấy.
Người nọ vừa mỉm cười vừa nói: “Cậu thật sự là thần y, ngay cả tổn thương dây thần kinh mà cũng chữa trị được”.
Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm bằng vẻ mặt giận dữ: “Ông theo dõi tôi?”
Chương 142: Bí mật của bão đan
“Không dám”, người trung niên ấy vội cất lời, “Vì quá nóng lòng muốn gặp cậu nên tôi mới mạo muội chờ ở đây”.
Ngô Bình bảo: “Tôi có thể giải quyết vấn đề của ông, nhưng tôi có điều kiện”.
Người nọ nói: “Xin cứ nói”.
Ngô Bình đáp: “Hôm ấy, chúng tôi đã đánh chết vài vị cao thủ. Chắc hẳn môn phái của họ sẽ giúp họ trả thù. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra”.
Người trung niên cười rằng: “Chuyện đó là dĩ nhiên. Tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có ai trả thù cậu!”
Ngô Bình gật đầu: “Dẫn đường đi”.
Người trung niên bảo thuộc hạ lái xe của Ngô Bình, còn ông và Ngô Bình ngồi xe của ông để đi đến nơi cần đến.
Xe khởi động, người nọ bèn cất tiếng: “Cậu Ngô, xin tự giới thiệu, tôi là Đinh Thượng Hiền”.
Ngô Bình đáp: “Tôi khá tò mò, rốt cuộc tổ chức của các ông là tổ chức như thế nào vậy?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Nếu cậu Ngô muốn gia nhập, tôi sẽ kể mọi thứ cho cậu nghe”.
Anh trả lời: “Thôi khỏi, tôi không có hứng thú”.
Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Nhà họ Dương đã bị ông kiểm soát rồi nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền cười đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Bình nói: “Xem ra thế lực của ông rất mạnh. Nếu tôi chữa khỏi giúp ông mà ông thì nuốt lời…”
“Không đâu”, Đinh Thượng Hiền lập tức trả lời, “Xin hãy tin tôi. Chỉ dựa vào việc cậu Ngô đây sở hữu y thuật cao minh thì đã không ai muốn đắc tội cậu rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Thật sao?”
“Tất nhiên!”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Hơn nữa, tôi cũng mong được làm bạn với cậu Ngô!”
Ngô Bình chẳng tỏ rõ thái độ trước câu này.
Đinh Thượng Hiền lại cất lời: “Tôi từng nghe ngóng chuyện cậu Ngô trị khỏi cho Bạch Tử Quy, còn chỉ dẫn cho ông ta về việc tu hành. Cậu Ngô chắc chắn không phải người thường”.
Ngô Bình bèn nói: “Ông nghe ngóng cũng kỹ đấy”.
Đinh Thượng Hiền đáp: “Vậy nên tôi vô cùng kính phục cậu Ngô, tuyệt đối không dám bất kính”.
Ngô Bình bảo: “Ông không muốn nói về tổ chức của các ông, vậy chắc tôi hỏi cái khác thì được nhỉ. Ông có qua lại với mấy gia tộc cổ võ hay không?”
“Đương nhiên”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Chúng tôi thường cậy nhờ sức mạnh của các gia tộc ấy”.
“Chắc là năng lực của các gia tộc cổ võ ấy đều rất lớn mạnh nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền ngẫm nghĩ một lúc bèn trả lời: “Gia tộc cổ võ cũng có chia cấp độ. Gia tộc cấp một khá ít, thường có các cao thủ tiên thiên trấn giữ. Gia tộc cấp hai hầu hết đều có tông sư cảnh giới Thần. Gia tộc cấp ba thì khá yếu, cao lắm chỉ có vài cao thủ cảnh giới Khí. Mạnh nhất trong số này là gia tộc siêu cấp một. Mấy vị vua võ của Thiên Kinh đều xuất thân từ các gia tộc siêu cấp một này đấy”.
Nói đến đây, ông mới bảo: “Cậu Ngô à, người mạnh còn có kẻ khác mạnh hơn. Không ai dám nhận mình là kẻ vô địch thiên hạ. Vậy nên mấy năm nay tôi luôn đối đãi hoà nhã với người khác, có thể làm bạn thì tuyệt nhiên không làm kẻ thù”.
Vừa nói, xe đã lái đến một khách sạn. Ngô Bình theo chân Đinh Thượng Hiền đi đến một căn phòng ở tầng ba của khách sạn ấy. Đinh Thượng Hiền nói: “Cậu Ngô à, bây giờ, cậu có thể ra tay chưa?
Ngô Bình vừa nhìn ông vừa hỏi: “Ông có biết bão đan nghĩa là gì không?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Bão đan nghĩa là chân khí từ đan điền ôm thành một vòng tròn, từ đó giúp sức mạnh tụ về một điểm”.
Anh nghe vậy bèn lắc đầu ngay: “Sai hoàn toàn!”
Đinh Thượng Hiền sửng sốt: “Sai ư?”
Ngô Bình trả lời: “Ông không biết rõ về điều này, cũng không biết vì sao điều này lại như vậy. Bão đan là khi tu luyện đến một giai đoạn nhất định, cơ thể và tinh thần đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ, có tiếp xúc ắt thích ứng, là cảnh giới chưa biết đã có thể cảm nhận trước. Ông chỉ đơn thuần lý giải nó là ‘chân khí ôm thành vòng tròn’, không cảm thấy nực cười sao?”
Sắc mặt của Đinh Thượng Hiền thoắt cái trở nên vô cùng khó coi: “Chẳng lẽ Lục Huyền Cơ lừa tôi?”
Ngô Bình tò mò: “Lục Huyền Cơ là ai?”
Đinh Thượng Hiền thở dài: “Sau khi đạt được cảnh giới Thần, tôi đã hỏi ý kiến của Lục Huyền Cơ. Khi ấy Lục Huyền Cơ đã là cao thủ tiên thiên rồi. Ông ta bảo rằng bão đan nghĩa là chân khí hỗn nguyên trong đan điền, giữ mà không tản ra”.
Ngô Bình lắc đầu: “Cách nói của người này chỉ là trình bày về bão đan theo một góc độ nào đó thôi. Ông mà nghe theo ông ta, không gặp vấn đề mới là lạ”.
Đinh Thượng Hiền đáp: “Nhưng tôi vẫn bão đan thành công rồi”.
Ngô Bình nói: “Cách bão đan của ông còn chẳng bằng không ôm. Bão đan, còn gọi là xây nền, là thời kỳ xây dựng nền móng cho bước tu hành tiếp theo, cực kỳ quan trọng, sao có thể làm bừa?”
Đinh Thượng Hiền đổ mồ hôi như tắm, vội vã chắp tay: “Mong cậu cứu giúp tôi!”
Ngô Bình nhìn ông: “Muốn giải quyết tận gốc vấn đề này thì ông buộc phải rút khỏi bão đan, đưa chân khí trở về cơ thể, sau đó bão đan lại từ đầu”.
Đinh Thượng Hiền cả kinh: “Rút khỏi bão đan ư? Nhưng giờ tôi đã lớn tuổi rồi, khí huyết suy yếu, e là không thể bão đan lại lần nữa!”
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Không sao. Ông tìm một cây nhân sâm nghìn năm đi, tôi sẽ giúp ông điều hoà khí huyết, bão đan chắc chắn không thành vấn đề”.
“Nhân sâm nghìn năm?”. Đinh Thượng Hiền cười khổ: “Đó là sâm thượng hạng, không dễ tìm mà”.
Rồi ông nghiến răng: “Được rồi! Tôi sẽ tìm ra nó nhanh nhất có thể, sau đó đến tìm cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Ông có biết sau khi bão đan thì phải tu luyện thế nào không?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Sau khi bão đan, tôi từng tìm Lục Huyền Cơ. Ông ta bảo bão đan có ba cảnh giới, cảnh giới một là luyện hình, cảnh giới hai là luyện ý, cảnh giới ba là hình ý hợp nhất”.
Ngô Bình cười bảo: “Lục Huyền Cơ này là cao thủ Hình Ý Quyền nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền gật đầu: “Đúng vậy. Tính ra, ông ta còn là sư thúc của Dương Thiên Thiền, vai vế cao kinh khủng”.
Ngô Bình nói: “Nói thế cũng không sai”.
Thật ra, cảnh giới tiên thiên theo hiểu biết của Ngô Bình chia thành năm cảnh giới, còn huyền diệu hơn cả những gì Lục Huyền Cơ nói. Nhưng anh không thể nói với Đinh Thượng Hiền, dù sao thì cũng chưa biết cả hai là bạn hay thù.
Ngoài nhân sâm nghìn năm, anh còn viết một đơn thuốc, ghi lại một số dược liệu quý hiếm. Ngô Bình bảo Đinh Thượng Hiền tìm đầy đủ, sau đó anh mới có thể giúp đối phương bão đan lại từ đầu.
Đinh Thượng Hiền cảm ơn rối rít rồi đưa Ngô Bình xuống lầu.
Từ đây về nhà vừa khéo đi ngang nơi ở của Từ Quý Phi. Ngô Bình đi đường vòng một chút để tìm gặp ông ấy.
Dạo trước Từ Quý Phi đã giúp anh rất nhiều mà anh vẫn chưa chính thức cảm ơn.
Xe dừng ngay cổng. Anh thấy ô tô của Trác Khang cũng đang đỗ ở đó, có bốn, năm người đang đứng trước cửa.
Thấy anh đến, một tên đàn em vội vàng đi báo tin. Trác Khang lo lắng bước ra, cất lời: “Cậu Ngô, cậu đến rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trác Khang cuống cuồng kéo anh vào nhà rồi chỉ lên lầu: “Liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Ngô Bình ngẩng lên nhìn, thấy Từ Quý Phi ngồi trang nghiêm như tượng Phật, đã đột phá được cảnh giới thứ hai của luyện thần, cảnh giới thần ý.
Anh từng trò chuyện với Từ Quý Phi về ba cảnh giới của luyện thần. Hẳn là Từ Quý Phi được kích động, nên hôm nay đột phá vô cùng suôn sẻ.
Vậy nên anh chỉ cười: “Đừng lo, sẽ xuống nhà trong vòng một hoặc hai giờ nữa thôi”.
Trác Khang thở phào: “Vậy thì tốt quá!”
Ngô Bình cũng không có việc gì, nán lại chuyện trò với Trác Khang, tiện thể chờ Từ Quý Phi xuất quan.
Trác Khang nói vịnh Bạch Long tiến triển thuận lợi. Ông ta ước tính biệt thự mà Ngô Bình cần sẽ xây xong trong khoảng ba tháng. Tính thêm lắp đặt này kia thì cao lắm là nửa năm sẽ hoàn thành.
Nói được mấy câu thì bỗng có tiếng ô tô ngoài cửa, sau đó trước cửa vang lên mấy tiếng quát mắng. Ngô Bình và Trác Khang vội vàng ra xem.
Họ thấy một chiếc xe MPV cách đó hơn mười mét đang bị người của Trác Khang chặn lại. Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe ấy bảo rằng muốn gặp Từ Quý Phi, nhưng giọng điệu rất ngang ngược.
Đứng trông từ xa, Ngô Bình nhìn ra người trung niên này luyện Hình Ý Quyền. Lòng thoáng dao động, anh bèn sải bước tiến lại gần, cất tiếng hỏi: “Ông là bạn của môn phái Hình Ý?”
i
Chương 142: Bí mật của bão đan
“Không dám”, người trung niên ấy vội cất lời, “Vì quá nóng lòng muốn gặp cậu nên tôi mới mạo muội chờ ở đây”.
Ngô Bình bảo: “Tôi có thể giải quyết vấn đề của ông, nhưng tôi có điều kiện”.
Người nọ nói: “Xin cứ nói”.
Ngô Bình đáp: “Hôm ấy, chúng tôi đã đánh chết vài vị cao thủ. Chắc hẳn môn phái của họ sẽ giúp họ trả thù. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra”.
Người trung niên cười rằng: “Chuyện đó là dĩ nhiên. Tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có ai trả thù cậu!”
Ngô Bình gật đầu: “Dẫn đường đi”.
Người trung niên bảo thuộc hạ lái xe của Ngô Bình, còn ông và Ngô Bình ngồi xe của ông để đi đến nơi cần đến.
Xe khởi động, người nọ bèn cất tiếng: “Cậu Ngô, xin tự giới thiệu, tôi là Đinh Thượng Hiền”.
Ngô Bình đáp: “Tôi khá tò mò, rốt cuộc tổ chức của các ông là tổ chức như thế nào vậy?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Nếu cậu Ngô muốn gia nhập, tôi sẽ kể mọi thứ cho cậu nghe”.
Anh trả lời: “Thôi khỏi, tôi không có hứng thú”.
Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Nhà họ Dương đã bị ông kiểm soát rồi nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền cười đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Bình nói: “Xem ra thế lực của ông rất mạnh. Nếu tôi chữa khỏi giúp ông mà ông thì nuốt lời…”
“Không đâu”, Đinh Thượng Hiền lập tức trả lời, “Xin hãy tin tôi. Chỉ dựa vào việc cậu Ngô đây sở hữu y thuật cao minh thì đã không ai muốn đắc tội cậu rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Thật sao?”
“Tất nhiên!”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Hơn nữa, tôi cũng mong được làm bạn với cậu Ngô!”
Ngô Bình chẳng tỏ rõ thái độ trước câu này.
Đinh Thượng Hiền lại cất lời: “Tôi từng nghe ngóng chuyện cậu Ngô trị khỏi cho Bạch Tử Quy, còn chỉ dẫn cho ông ta về việc tu hành. Cậu Ngô chắc chắn không phải người thường”.
Ngô Bình bèn nói: “Ông nghe ngóng cũng kỹ đấy”.
Đinh Thượng Hiền đáp: “Vậy nên tôi vô cùng kính phục cậu Ngô, tuyệt đối không dám bất kính”.
Ngô Bình bảo: “Ông không muốn nói về tổ chức của các ông, vậy chắc tôi hỏi cái khác thì được nhỉ. Ông có qua lại với mấy gia tộc cổ võ hay không?”
“Đương nhiên”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Chúng tôi thường cậy nhờ sức mạnh của các gia tộc ấy”.
“Chắc là năng lực của các gia tộc cổ võ ấy đều rất lớn mạnh nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền ngẫm nghĩ một lúc bèn trả lời: “Gia tộc cổ võ cũng có chia cấp độ. Gia tộc cấp một khá ít, thường có các cao thủ tiên thiên trấn giữ. Gia tộc cấp hai hầu hết đều có tông sư cảnh giới Thần. Gia tộc cấp ba thì khá yếu, cao lắm chỉ có vài cao thủ cảnh giới Khí. Mạnh nhất trong số này là gia tộc siêu cấp một. Mấy vị vua võ của Thiên Kinh đều xuất thân từ các gia tộc siêu cấp một này đấy”.
Nói đến đây, ông mới bảo: “Cậu Ngô à, người mạnh còn có kẻ khác mạnh hơn. Không ai dám nhận mình là kẻ vô địch thiên hạ. Vậy nên mấy năm nay tôi luôn đối đãi hoà nhã với người khác, có thể làm bạn thì tuyệt nhiên không làm kẻ thù”.
Vừa nói, xe đã lái đến một khách sạn. Ngô Bình theo chân Đinh Thượng Hiền đi đến một căn phòng ở tầng ba của khách sạn ấy. Đinh Thượng Hiền nói: “Cậu Ngô à, bây giờ, cậu có thể ra tay chưa?
Ngô Bình vừa nhìn ông vừa hỏi: “Ông có biết bão đan nghĩa là gì không?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Bão đan nghĩa là chân khí từ đan điền ôm thành một vòng tròn, từ đó giúp sức mạnh tụ về một điểm”.
Anh nghe vậy bèn lắc đầu ngay: “Sai hoàn toàn!”
Đinh Thượng Hiền sửng sốt: “Sai ư?”
Ngô Bình trả lời: “Ông không biết rõ về điều này, cũng không biết vì sao điều này lại như vậy. Bão đan là khi tu luyện đến một giai đoạn nhất định, cơ thể và tinh thần đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ, có tiếp xúc ắt thích ứng, là cảnh giới chưa biết đã có thể cảm nhận trước. Ông chỉ đơn thuần lý giải nó là ‘chân khí ôm thành vòng tròn’, không cảm thấy nực cười sao?”
Sắc mặt của Đinh Thượng Hiền thoắt cái trở nên vô cùng khó coi: “Chẳng lẽ Lục Huyền Cơ lừa tôi?”
Ngô Bình tò mò: “Lục Huyền Cơ là ai?”
Đinh Thượng Hiền thở dài: “Sau khi đạt được cảnh giới Thần, tôi đã hỏi ý kiến của Lục Huyền Cơ. Khi ấy Lục Huyền Cơ đã là cao thủ tiên thiên rồi. Ông ta bảo rằng bão đan nghĩa là chân khí hỗn nguyên trong đan điền, giữ mà không tản ra”.
Ngô Bình lắc đầu: “Cách nói của người này chỉ là trình bày về bão đan theo một góc độ nào đó thôi. Ông mà nghe theo ông ta, không gặp vấn đề mới là lạ”.
Đinh Thượng Hiền đáp: “Nhưng tôi vẫn bão đan thành công rồi”.
Ngô Bình nói: “Cách bão đan của ông còn chẳng bằng không ôm. Bão đan, còn gọi là xây nền, là thời kỳ xây dựng nền móng cho bước tu hành tiếp theo, cực kỳ quan trọng, sao có thể làm bừa?”
Đinh Thượng Hiền đổ mồ hôi như tắm, vội vã chắp tay: “Mong cậu cứu giúp tôi!”
Ngô Bình nhìn ông: “Muốn giải quyết tận gốc vấn đề này thì ông buộc phải rút khỏi bão đan, đưa chân khí trở về cơ thể, sau đó bão đan lại từ đầu”.
Đinh Thượng Hiền cả kinh: “Rút khỏi bão đan ư? Nhưng giờ tôi đã lớn tuổi rồi, khí huyết suy yếu, e là không thể bão đan lại lần nữa!”
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Không sao. Ông tìm một cây nhân sâm nghìn năm đi, tôi sẽ giúp ông điều hoà khí huyết, bão đan chắc chắn không thành vấn đề”.
“Nhân sâm nghìn năm?”. Đinh Thượng Hiền cười khổ: “Đó là sâm thượng hạng, không dễ tìm mà”.
Rồi ông nghiến răng: “Được rồi! Tôi sẽ tìm ra nó nhanh nhất có thể, sau đó đến tìm cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Ông có biết sau khi bão đan thì phải tu luyện thế nào không?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Sau khi bão đan, tôi từng tìm Lục Huyền Cơ. Ông ta bảo bão đan có ba cảnh giới, cảnh giới một là luyện hình, cảnh giới hai là luyện ý, cảnh giới ba là hình ý hợp nhất”.
Ngô Bình cười bảo: “Lục Huyền Cơ này là cao thủ Hình Ý Quyền nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền gật đầu: “Đúng vậy. Tính ra, ông ta còn là sư thúc của Dương Thiên Thiền, vai vế cao kinh khủng”.
Ngô Bình nói: “Nói thế cũng không sai”.
Thật ra, cảnh giới tiên thiên theo hiểu biết của Ngô Bình chia thành năm cảnh giới, còn huyền diệu hơn cả những gì Lục Huyền Cơ nói. Nhưng anh không thể nói với Đinh Thượng Hiền, dù sao thì cũng chưa biết cả hai là bạn hay thù.
Ngoài nhân sâm nghìn năm, anh còn viết một đơn thuốc, ghi lại một số dược liệu quý hiếm. Ngô Bình bảo Đinh Thượng Hiền tìm đầy đủ, sau đó anh mới có thể giúp đối phương bão đan lại từ đầu.
Đinh Thượng Hiền cảm ơn rối rít rồi đưa Ngô Bình xuống lầu.
Từ đây về nhà vừa khéo đi ngang nơi ở của Từ Quý Phi. Ngô Bình đi đường vòng một chút để tìm gặp ông ấy.
Dạo trước Từ Quý Phi đã giúp anh rất nhiều mà anh vẫn chưa chính thức cảm ơn.
Xe dừng ngay cổng. Anh thấy ô tô của Trác Khang cũng đang đỗ ở đó, có bốn, năm người đang đứng trước cửa.
Thấy anh đến, một tên đàn em vội vàng đi báo tin. Trác Khang lo lắng bước ra, cất lời: “Cậu Ngô, cậu đến rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trác Khang cuống cuồng kéo anh vào nhà rồi chỉ lên lầu: “Liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Ngô Bình ngẩng lên nhìn, thấy Từ Quý Phi ngồi trang nghiêm như tượng Phật, đã đột phá được cảnh giới thứ hai của luyện thần, cảnh giới thần ý.
Anh từng trò chuyện với Từ Quý Phi về ba cảnh giới của luyện thần. Hẳn là Từ Quý Phi được kích động, nên hôm nay đột phá vô cùng suôn sẻ.
Vậy nên anh chỉ cười: “Đừng lo, sẽ xuống nhà trong vòng một hoặc hai giờ nữa thôi”.
Trác Khang thở phào: “Vậy thì tốt quá!”
Ngô Bình cũng không có việc gì, nán lại chuyện trò với Trác Khang, tiện thể chờ Từ Quý Phi xuất quan.
Trác Khang nói vịnh Bạch Long tiến triển thuận lợi. Ông ta ước tính biệt thự mà Ngô Bình cần sẽ xây xong trong khoảng ba tháng. Tính thêm lắp đặt này kia thì cao lắm là nửa năm sẽ hoàn thành.
Nói được mấy câu thì bỗng có tiếng ô tô ngoài cửa, sau đó trước cửa vang lên mấy tiếng quát mắng. Ngô Bình và Trác Khang vội vàng ra xem.
Họ thấy một chiếc xe MPV cách đó hơn mười mét đang bị người của Trác Khang chặn lại. Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe ấy bảo rằng muốn gặp Từ Quý Phi, nhưng giọng điệu rất ngang ngược.
Đứng trông từ xa, Ngô Bình nhìn ra người trung niên này luyện Hình Ý Quyền. Lòng thoáng dao động, anh bèn sải bước tiến lại gần, cất tiếng hỏi: “Ông là bạn của môn phái Hình Ý?”
i
Đang tải...
Chương 144: Chú út nhà họ Chu
“Ha ha, chúc mừng anh ba!”, Ngô Bình nói với Từ Quý Phi.
Từ Quý Phi cười lớn nói: “Nhờ chú em cả”, ý ông ấy là nhờ có cách hít thở Long Tượng mà Ngô Bình truyền thụ cho mình.
Ngô Bình: “Anh ba đột phá thuận lợi, em cũng yên tâm rồi”, dứt lời, anh định chào tạm biệt.
Từ Quý Phi vội nói: “Đừng đi, để Trác Khang pha thêm ấm trà cho chúng ta nhấp giọng đã”.
Ngô Bình vội xua tay: “Anh ba, để hôm khác đi ạ, nay em có việc rồi”.
Từ Quý Phi cũng không ép, mà tiễn Ngô Bình ra ngoài, thấy anh lái chiếc Mec cổ của Trác Khang, ông ấy nói ngay: “Trác Khang, chiếc xe này cũ quá rồi, đưa chiếc M8 của anh cho chú Ngô đi”.
Trác Khang vâng lời rồi bảo một tên đàn em mang chìa khoá ra, sau đó cười nói: “Cậu Ngô, là lỗi của tôi, con Mec này là xe cũ tôi mua từ 10 năm trước rồi, vì thích nên tôi vẫn đi. Nhưng nó không hợp với tuổi tác và thân phận của cậu đâu”.
Ông ta đưa chìa khoá cho Ngô Bình rồi chỉ về phía một chiếc BMWs M8 ở phía xa rồi nói: “Xe đó tôi được một người bạn tặng, nhưng tôi đi không quen, sau này cậu cứ lấy mà dùng”.
Ngô Bình cũng không khách sáo: “Cảm ơn, sau này tôi sẽ trả tiền xe cho ông”.
Trác Khang: “Cậu Ngô, cậu làm thế là khinh tôi đấy, có một chiếc xe thôi mà, sao tôi nhận tiền của cậu được”.
Từ Quý Phi cũng nói: “Chú đừng nhắc chuyện tiền nong nữa”.
Thấy họ có thành ý như vậy, Ngô Bình không nhắc chuyện tiền nong nữa. Anh ngồi lên chiếc m8, cảm giác quả nhiên khác hẳn, anh đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi, động cơ khoẻ, tăng tốc lên 100km/h chỉ mất hơn ba giây.
Sau khi về căn nhà ở Thái Khang, anh lập tức đi vào phòng sách tiếp tục mua cổ phiếu của công ty truyền thông Sơn Hải, hôm nay anh lại mua thêm một triệu cổ. Dạo này, tình hình cổ phiếu rất đình trệ, giá mà anh mua vào đã giảm một chút.
Anh vừa mua cổ phiếu xong thì Chu Thanh Nghiên gọi tới.
“Anh Ngô, anh vẫn ở Vân Kinh à?”
Ngô Bình hỏi: “Thanh Nghiên, sao thế?”
Chu Thanh Nghiên: “Chú út của em về nhà rồi, em định dẫn chú ấy tới nhờ anh khám hộ xem có chữa được không”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không hề biết Chu Thanh Nghiên còn một người chú nữa nên hỏi: “Chú em mắc bệnh gì?”
Chu Thanh Nghiên: “Ba năm trước, chú ấy bị người ta đánh, sau đó thì luôn điều trị ở Đại Thiền Tông. Gần đây, tình hình của chú ấy chuyển biến xấu, Đại Thiền Tông cũng bó tay rồi nên đưa chú ấy về nhà”.
Nói đến đây, Chu Thanh Nghiên bắt đầu nghẹn ngào.
Ngô Bình nói: “Anh đang ở Vân Kinh, em dẫn chú ấy tới đi”.
Chu Thanh Nghiên: “Vâng, em đi ngay đây”.
Chu Truyền Võ và Chu Truyền đều đang ở căn nhà cũ tại tỉnh tỉnh, Chu Viễn Sơn cũng đang ở đây, ngoài ra còn có Chu Thanh Nghiên và em họ cô ấy là Chu Hiếu Sinh.
Bọn họ đang vây quanh một người thanh niên. Người này khoảng hơn 30 tuổi, trông rất đẹp trai, nhưng mặt mày vàng vọt, tiều tuỵ.
Người đàn ông ho khù khụ với vẻ đau đớn rồi nói: “Mọi người lại tìm bác sĩ đấy à? Âm Lôi Chưởng của Phạm Vô Thường không ai có thể chữa được đâu, đừng phí thời gian nữa”.
Chu Thanh Nghiên vội nói: “Chú, lần này chắc chắn sẽ chữa được, bác sĩ Ngô giỏi lắm…”
“Giỏi hơn y tăng Phổ Nhân của Đại Thiền Tự ư?”, người đàn ông hỏi.
Chu Thanh Nghiên không còn gì để nói, y tăng Phổ Nhân là bậc thầy y thuật ở Đại Thiền Tự, danh tiếng nổi khắp xa gần. Không ai dám nói mình có y thuật giỏi hơn ông ấy.
Chu Viễn Sơn: “Truyền Anh, y thuật của cậu Ngô thật sự rất giỏi, con cứ thử xem sao”.
Chu Truyền Anh nhìn bố mình rồi thở dài nói: “Vâng, thế thì đi vậy”.
Sau đó, anh ta nhíu mày nhìn Chu Thanh Nghiên rồi nói: “Thanh Nghiên, Phục Hải bảo lâu rồi cháu không liên lạc với cậu ta, thậm chí cũng nhận điện thoại luôn là sao?”
Chu Thanh Nghiên cúi đầu nói: “Chú, bọn cháu không hợp nhau nên chia tay rồi ạ”.
Phục Hải là người mà Chu Truyền Anh giới thiệu cho Chu Thanh Nghiên từ năm ngoái, đó là thiên tài võ thuật của Đại Thiền Tự, tiền đồ rất xán lạn.
Vì chú mình nên dù không thích, nhưng Chu Thanh Nghiên vẫn đi gặp hắn, sau đó thi thoảng điện thoại qua lại cho nhau. Phục Hải chỉ một lòng hướng về võ thuật nên quanh năm sống ở Đại Thiền Tự, hai người lâu lâu mới gặp nhau một lần.
Chu Thanh Nghiên không thích mà cũng không ghét Phục Hải, cô ấy thấy đây là người chú mình giới thiệu cho nên cứ làm quen một thời gian thôi.
Cho đến khi Chu Thanh Nghiên gặp Ngô Bình rồi sớm tối bên cạnh anh, cô ấy đã thầm thích anh, vì vậy cách đây không lâu đã nói lời chia tay với Phục Hải.
Thật ra cũng không thể nói là chia tay, bì họ chưa từng nói lời yêu chính thức, tất cả đều do chú sắp xếp thôi.
Nghe thấy Chu Thanh Nghiên bảo đã chia tay với Phục Hải, Chu Truyền Anh tái mặt nói: “Phục Hải xuất sắc như thế, tiền đồ cũng rộng mở, cháu chia tay với cậu ấy sẽ làm giảm ý chí luyện võ của cậu ấy đấy”.
Chu Thanh Nghiên rất kiên quyết với chuyện này, cô ấy nói: “Chú, cháu muốn tự quyết định chuyện này ạ”.
Chu Truyền Anh thở dài nói: “Cháu lớn rồi thì cũng có suy nghĩ riêng của mình, có phải cháu thích người khác rồi không?”
Chu Thanh Nghiên cắn môi đáp: “Vâng!”
“Ai thế?”, Chu Truyền Anh hỏi.
Chu Viễn Sơn họ khụ một tiếng rồi nói: “Thật ra chuyện này là tại bố, cậu Ngô là cao thủ cảnh giới Khí, lại có y thuật cao, vì thế bố thấy cậu ấy rất thích hợp với Thanh Nghiên”.
Chu Truyền Anh nhắm mắt lại nói: “Bố, bố bảo con bé tiếp cận cậu ta vì cậu ta giỏi y thuật, có thể chữa khỏi bệnh cho con ư?”
Chu Viễn Sơn không phủ nhận mà nói: “Dù chỉ có một tia hi vọng, bố cũng muốn thử”.
“Bố, bố lẫn rồi đấy”, Chu Truyền Anh trợn tròn mắt: “Vết thương của con rất nặng, hơn nữa bố làm thế là bất công với Thanh Nghiên”.
Chu Thanh Nghiên vội nói: “Chú, không đâu ạ. Ban đầu, đúng là cháu muốn tiếp cận anh Ngô để nhờ anh ấy chữa bệnh cho chú, nhưng dần dà cháu đã thật sự thích anh ấy rồi”.
Chu Viễn Sơn cũng nói: “Truyền Anh, bố không lẫn đâu, dù Phục Hải đó có tương lai rất sáng, nhưng Thanh Nghiên không thích cậu ta. Vả lại, bố thấy thằng đó hơi kiêu ngạo, nói chung là không hợp”.
Chu Truyền Anh như không còn gì để nói nữa: “Thôi được rồi, chuẩn bị đi Vân Kinh thôi”.
Dù Chu Truyền Anh nghĩ Ngô Bình không thể chữa khỏi bệnh cho mình, nhưng anh ta không muốn làm người nhà thất vọng nên vẫn đồng ý đi.
Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe đã phóng về phía Vân Kinh. Chu Truyền Anh ngồi ở xe sau, Chu Hiếu Sinh và Chu Thanh Nghiên thì ngồi ở xe trước.
Không có người lớn ở đây nên Chu Hiếu Sinh hỏi: “Chị Nghiên, bác sĩ Ngô đó giỏi lắm à?”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Đương nhiên, vấn đề tu luyện của chị và ông mình đột phá tu vi cũng nhờ anh ấy giúp đấy”.
Chu Hiếu Sinh sáng mắt lên nói: “Thật thế ạ? Thế chị bảo anh ấy giúp em tăng tu vi được không?”
Chu Thanh Nghiên rất nhiều em họ mình nên lập tức liếc cậu ấy một cái: “Em lười như thế thì có thần tiên cũng không giúp nổi”.
Chu Hiếu Sinh cười trừ: “Chị Nghiên, làm gì đến mức ấy?”
Nói rồi, Chu Hiếu Sinh đột nhiên trầm giọng nói: “Chị Nghiên, nếu chị nên duyên với bác sĩ Ngô thì phải coi chừng Phục Hải đấy”.
Chu Thanh Nghiên cau mày: “Sao cơ?”
Chu Hiếu Sinh: “Em hiểu Phục Hải hơn chị nhiều. Bối cảnh của anh ta ghê lắm, lại là thiên tài của Đại Thiền Tự nữa nên rất ngông nghênh, không coi ai ra gì đâu. Nếu chị với bác sĩ Ngô đến với nhau, chắc chắn anh ta sẽ gây sự với bác sĩ Ngô”.
Chu Thanh Nghiên chột dạ: “Anh ta sẽ làm vậy ư?”
Chương 145: Trị thương
Chu Hiếu Sinh gật đầu: “Khả năng cao đấy chị”.
Chu Thanh Nghiên lập tức thấy lo lắng.
Bốn giờ chiều, xe của nhà họ Chu đã tới khách sạn lớn Long Hoa.
Ngô Bình đã đặt sẵn phòng ở đây, biết họ đã đến, anh ra ngoài trước để chờ.
Sau khi gặp lại Chu Thanh Nghiên, anh thấy cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng lại thoáng có vẻ lo lắng.
Người nhà họ Chu đều đã tới, ngoài mấy bố con Chu Viễn Sơn ra thì còn hai gương mặt lạ khác.
Chu Truyền Anh ngồi trên xe lăn với vẻ mệt mỏi, vừa xuống xe đã quan sát Ngô Bình ngay.
Sau vài câu hàn huyên, Chu Thanh Nghiên đã giới thiệu với Ngô Bình: “Anh Ngô, đây là chú út của em. Ba năm trước, chú ấy bị trúng một chưởng của Phạm Vô Thường, luôn chữa trị ở Đại Thiền Tự. Gần đây, vết thương của chú ấy trở nặng, đến y tăng Phổ Nhân cũng phải bó tay rồi”.
Ngô Bình cũng quan sát Chu Truyền Anh, anh ta là cao thủ cảnh giới Khí đại chu thiên, nhưng kinh mạch đã bị chất độc xâm nhập nên không thể vận khí được. Hiện giờ, anh ta chẳng khác nào một người bình thường.
Chu Viễn Sơn vội hỏi: “Cậu Ngô, vết thương của Truyền Anh có chữa được không?”
Ngô Bình đáp: “Chúng ta vào phòng rồi nói!”
Cả đoàn người đi vào phòng mà Ngô Bình đã đặt trước, anh bảo nhân viên phục vụ pha trà rồi mới nói: “Người ra tay biết Lôi pháp ạ?”
Chu Truyền Anh giật mình: “Cậu còn chưa bắt mạch cho tôi mà đã nhìn ra vết thương của tôi rồi ư?”
Ngô Bình: “Có gì khó đâu, tôi nhìn sắc mặt của anh là biết huyết mạch bị tắc nghẽn, hơn nữa còn là ám thương, rất có khả năng là Âm Lôi Chưởng, một dạng âm công của Lôi Sát Công”.
Chu Truyền Anh lập tức bị chinh phục bởi y thuật của Ngô Bình: “Cậu thật tinh mắt, tôi bị trúng Âm Lôi Chưởng, không biết có thể chữa được không?”, Chu Truyền Anh căng thẳng, ba năm qua, anh ta đã nhụt chí rồi, nhưng giờ gặp được Ngô Bình, đột nhiên anh ta lại loé lên tia hi vọng.
Ngô Bình ngập ngừng rồi đáp: “Có chứ”.
Chu Truyền Anh run lên: “Thật không?”
Ngô Bình gật đầu rồi cười nói: “Nếu anh đến sớm hơn mấy hôm, tôi điều trị sẽ hơi khó, nhưng bây giờ thì đơn giản rồi”.
“Tốt quá rồi!”, Chu Thanh Nghiên và Chu Hiếu Sinh vui đến mức suýt nhảy cẫng lên, mấy bố con Chu Viễn Sơn cũng thở phào một hơi.
Chu Truyền Võ cười nói: “Ngô Bình, cảm ơn cháu, cháu đúng là ân nhân của cả nhà chú”.
Đây không phải lần đầu tiên Ngô Bình giúp nhà họ Chu, nên ai cũng rất cảm kích.
Chu Viễn Sơn nói: “Truyền Anh, bố có chuyện muốn nói với con. Lần trước, Kiều Ba đến tận nhà ta trả thỳ, chính cậu Ngô đây đã ra tay ngăn cản”.
Chu Truyền Anh ngạc nhiên: “Kiều Ba! Chuyện xảy ra khi nào vậy ạ? Tại sao bố không kể cho con biết”.
Chu Viễn Sơn nói: “Khi ấy, con vẫn đang dưỡng thương ở Đại Thiền Tự, bố không muốn làm con lo lắng ảnh hưởng đến vết thương”.
Chu Truyền Anh thở dài nói: “Bố, nếu không có cậu Ngô thì bố biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không? Dẫu sao con cũng là đệ tử của Đại Thiền Tự, nhà mình gặp chuyện, cao thủ của môn phái sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu”.
Chu Viễn Sơn cười nói: “Được rồi, chuyện qua rồi mà. Truyền Anh, con hãy ở lại đây chữa bệnh cho sớm khoẻ lại”.
Chu Viễn Sơn còn phải quản lý việc kinh doanh, Chu Truyền võ và Chu Truyền cũng phải đi làm nên cả ba đều rời đi trước. Chỉ còn Chu Hiếu Sinh và Chu Thanh Nghiên ở lại.
Người lớn đi rồi, Chu Hiếu Sinh mới dám lên tiếng: “Anh Ngô, võ công của anh đến bậc nào rồi ạ?”
Ngô Bình đáp: “Luyện khí thành sức mạnh”.
Chu Hiếu Sinh dựng ngón tay cái: “Quá oách!”
Sau đó, cậu ấy lại nói với Chu Truyền Anh: “Chú, Phục Hải cũng đang ở cảnh giới ấy nhỉ?”
Chu Truyền Anh gật đầu: “Phục Hải là một thanh niên tài giỏi của Đại Thiền Tự, mới 32 tuổi mà đã luyện khí thành sức mạnh rồi. Đương nhiên so với cậu Ngô đây thì vẫn còn kém xa”.
Chu Truyền Anh không hề tâng bốc Ngô Bình, luận về tuổi tác thì Phục Hải lớn tuổi hơn Ngô Bình, vì thế so về mặt tiềm lực thì chắc chắn Ngô Bình phải hơn.
Nghe thấy Đại Thiền Tự, Ngô Bình hỏi: “Nghe nói Đại Thiền Tự có 72 tuyệt kỹ, chín đại thần thông, ba đại thần công, đúng không ạ?”
Chu Truyền Anh cười đáp: “72 tuyệt kỹ ấy là người ngoài đồn thổi với nhau thôi, chứ đúng ra là nhiều hơn. Riêng những tuyệt kỹ mà tôi biết đã là hơn 200 rồi. Chín đại thần thông và ba đại thần công thì đúng, nhưng rất ít người luyện được, vì yêu cầu cao quá!”
Ngô Bình rất hào hứng, dù anh tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, nhưng vẫn muốn tiếp cận với nhiều môn võ thuật khác để làm dồi dào kiến thức của mình.
Chu Truyền Anh thấy Ngô Bình nổi hứng thì nói: “Cậu Ngô, tôi đã nghiên cứu năm môn tuyệt kỹ của Đại Thiền Tự, chờ tôi khoẻ lại, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Ngô Bình sáng mắt lên, Chu Truyền Anh nói rất khéo, ý của anh ta là sẽ truyền thụ công pháp của Đại Thiền Tự cho anh: “Như vậy có được không?”
Chu Truyền Anh cười nói: “Cậu Ngô không biết chứ, 72 tuyệt kỹ của Đại Thiền Tự đã lưu truyền rộng trong giang hồ rồi, dù cậu học hết thì cũng không sao cả”.
Ngô Bình mừng thầm: “Vậy thì tốt!”
Anh bảo Chu Truyền Anh đi vào một phòng khác rồi bắt đầu trị thương cho anh ta. Quá trình trị thương thật ra rất đơn giản, anh dùng kim châm cứu để truyền chân khí vào kinh mạch của Chu Truyền Anh thôi.
Chân khí màu vàng có khả năng bồi bổ kinh mạch, xử lý ám thương, vì vậy chưa tới một tiếng sau, Chu Truyền Anh đã hồi phục được phần nào rồi.
Sau khi hồi phục được hai đường kinh mạch cho Chu Truyền Anh, Ngô Bình đã thấm mệt nên gọi mọi người đi ăn. Ăn xong, anh nghỉ ngơi một lát rồi lại chữa trị tiếp.
Thấy Ngô Bình mướt mồ hôi, Chu Thanh Nghiên lấy khăn bông đứng cạnh lau cho anh.
Chu Truyền Anh bị thương ở bốn đường kinh mạch, đến chín giờ tối, cả bốn đường này đều đã được đả thông.
Sau đó, anh ta lập tức vận chuyển chân khí, chỉ thấy toàn thân khoan khoái, tinh thần phấn chấn nên mừng rỡ nói: “Tôi khỏi rồi”.
Anh ta nhanh chóng đứng dậy rồi vái Ngô Bình.
Ngô Bình đỡ anh ta lên rồi cười nói: “Tôi ngang hàng với Thanh Nghiên nên không dám nhận đâu”.
Chu Truyền Anh cảm thán: “Trước đó, Thanh Nghiên bảo tôi đến đây, tôi còn không muốn, vì nghĩ y thuật của cậu không thể bằng y tăng Phổ Nhân được. Bây giờ xem ra là tôi thiển cận rồi, y thuật của cậu thật sự rất cao siêu”.
Ngô Bình cười nói: “Quá khen!”
Anh nói tiếp: “Tôi đã đặt thêm một phòng nữa, một tháng tới, anh hãy tĩnh dưỡng cho khoẻ, sau đó sẽ khoẻ lại như bình thường”.
Chữa xong cho Chu Truyền Anh, Ngô Bình mệt nhoài nên lập tức sang một phòng khác nghỉ ngơi, nửa đêm, anh mới dậy tu luyện cách hít thở để nâng cao lực tinh thần.
Vừa mở mắt, anh đã thấy là chín giờ sáng ngày hôm sau rồi. Ngô Bình mở cửa ra thì thấy mấy chú cháu Chu Thanh Nghiên đang trò chuyện trong phòng khách.
Chu Truyền Anh cười nói: “Chào cậu Ngô, tôi bảo người mang bữa sáng lên nhé”.
Ngô Bình gật đầu: “Mọi người chưa ăn à?”
Chu Thanh Nghiên: “Chờ anh đó”.
Chu Truyền Anh nói: “Cậu Ngô, ăn sáng xong, chúng ta tỉ thí tuyệt kỹ của Đại Thiền Tự đi, hôm nay sẽ nghiên cứu Cầm Long Thủ trước”.
Ngô Bình mừng quýnh: “Cầm Long Thu? Không biết uy lực ra sao?”
Bình luận facebook