Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151-155
Chương 151: Tham Lang Điện
Đinh Thượng Hiền cảm thấy rất mệt, mặt cũng tái đi.
Ngô Bình bảo người của ông đi sắc thuốc.
Trong lúc chờ thuốc, Đinh Thượng Hiền hỏi: “Cậu Ngô, lát nữa Bão Đan, tôi không được dùng cách như trước kia nữa à?”
Ngô Bình: “Cảnh giới Tiên Tiên hay còn gọi là Trúc Cơ, chú trọng sự trôi chảy, đến lúc đó, tôi sẽ chỉ dẫn cho ông”.
Đinh Thượng Hiền mừng rỡ: “Cảm ơn cậu!”
“Nếu đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên thì ông có thể sống thêm hơn chục năm”, Ngô Bình nói: “Nhưng có thể đột phá thêm một cảnh giới nữa hay không thì phải xem ý trời”.
Đinh Thượng Hiền giật mình nói: “Ý cậu là tôi có cơ hội tiến vào cảnh giới Vũ Vương ư?”
Ngô Bình: “Nói thật thì cơ hội mong manh lắm”.
Đinh Thượng Hiền cười khổ nói: “Đúng vậy, vốn cũng có mấy vua võ trên đời đâu”.
Sau đó, ông nhìn Ngô Bình rồi nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, nếu tôi có thể bình an tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thì tôi sẽ hậu tạ cậu”.
Trong lúc cả hai trò chuyện thì thuốc đã sắc xong, Ngô Bình bảo Đinh Thượng Hiền uống. Trong thang thuốc này có nhân sâm nghìn năm nên ông vừa uống vào một cái, thuốc đã có tác dụng khắp toàn bộ thân thể, Ngô Bình lập tức truyền cho ông cách đột phá lên Tiên Thiên.
Có Ngô Bình chỉ dẫn nên chỉ mất hơn chục phút là Đinh Thượng Hiền đã đặt những bước đầu vào cảnh giới Tiên Thiên rồi. Ngay sau đó, ông đã cảm nhận được những thứ hoàn toàn khác trước đây.
Đinh Thượng Hiền mở mắt ra rồi ngạc nhiên nói: “Thì ra đây chính là Tiên Thiên”.
Ngô Bình đứng dậy nói: “Được rồi, tôi đã giúp ông xong, việc còn lại tự ông xử lý nhé, tôi xin phép”.
Đinh Thượng Hiền vội đưa một tấm chi phiếu bằng hai tay cho Ngô Bình: “Đây là chút lòng thành của tôi”.
Ngô Bình liếc nhìn thấy thấy con số 20 triệu trong tờ chi phiếu, anh không khách sáo mà nhận luôn rồi nói: “Sau này có vấn đề gì thì ông cứ đến tìm tôi”.
Đinh Thượng Hiền tiễn Ngô Bình xuống dưới, thấy anh đi rồi, một người đứng cạnh ông chợt nhỏ giọng nói: “Ông Đinh, người này hết giá trị lợi dụng rồi, có cần…”
Chát!
Đinh Thượng Hiền tát mạnh một cái vào mặt người đó rồi lạnh giọng nói: “Ai cho mày ý kiến ý cò hả?”
Tên đó bị đánh cho hộc máu, hoảng hốt quỳ xuống nói: “Tôi không có ý đó ạ…”
“Mày nghe cho rõ đây, cậu Ngô giỏi y thuật như vậy, được làm bạn với cậu ấy như có thêm một mạng sống nữa đấy”.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Ngô Bình thấy còn sớm nên lại tới chỗ Trần Lăng Sương.
Trần Lăng Sương đã có thể xuống giường được, nhưng vẫn còn mấy dây thần kinh chưa được nối nên cần phải điều trị tiếp. Âu Lực cũng đang ở đây, vết thương của anh ta chưa khỏi hẳn nên sáng sớm đã đến chờ Ngô Bình rồi.
Ngô Bình điều trị cho hai người họ xong thì được Trần Lăng Sương giữ lại ăn trưa, Ngô Bình không từ chối. Nhưng anh vừa ngồi xuống, đồ ăn còn chưa lên thì anh đã nhận được điện thoại của Đường Tử Di.
“Anh, nhóm người hôm qua đã tới tận nhà tìm em, bảo là có lô hàng quý”.
Ngô Bình cau mày: “Nếu họ không phải lũ ngốc thì thừa biết chúng ta đã phát hiện ra hàng giả từ hôm qua rồi, sao vẫn dám mò đến nhỉ?”
Đường Tử Di: “Em không biết, nhưng họ cho người mang đến một bức thư pháp, em nhờ người kiểm tra thì là hàng thật”.
“Hả?”, Ngô Bình thấy rất lạ: “Rốt cuộc họ đang có ý đồ gì?”
Đường Tử Di: “Anh rảnh thì qua đây một lúc đi”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ đến ngay”.
Ngắt máy xong, anh không ở lại ăn với Trần Lăng Sương nữa mà tới nhà họ Đường.
Có một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng khách của sơn trang Vân Đỉnh. Đường Minh Huy cầm bức thư pháp mà lưu luyến không rời.
Ngô Bình vừa đến, người đó đã lạnh mặt rồi cười hỏi: “Đây là?”
Đường Tử Di: “Đây là anh Ngô, bạn của tôi”.
Ngô Bình gật đầu với người đàn ông rồi cười nói: “Nghe nói có một bức thư pháp quý nên tôi mới qua xem”.
Đường Minh Huy đưa ngay cho Ngô Bình rồi nói: “Ngô Bình, cháu thấy bức này thế nào?”
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, đây là một bức tranh cuốn, anh không hiểu về thư pháp lắm, nhưng bức này thật sự có hơi hướng của triều Đường.
Anh lại nhìn chữ viết thì thấy nó có ý cảnh đặc biệt, đây là một năng lực mới sau khi anh có thần giác.
Nhưng anh đã phát hiện ra một điểm kỳ lạ của bức hoạ này.
Anh quan sát thêm một lúc rồi nói: “Hay! Là tác phẩm của Từ Vị, đồ tốt”.
Sau đó, anh hỏi người đàn ông: “Ông có bao nhiêu bức như thế này?”
Người đàn ông bình thản đáp: “Đây chỉ là một trong các món đồ cổ mà tôi có thôi”.
“Thật không?”, Ngô Bình gật đầu: “Đồ tốt thế này có càng nhiều càng tốt”.
Người đàn ông cười nói: “Tôi cứ để bức này ở đây trước, hôm khác tôi sẽ mang thứ khác tới sau”.
Dứt lời, ông ta đứng dậy ra về, Đường Minh Huy tiễn ra tận cổng.
Người đó vừa đi, Ngô Bình đã mở bức thư pháp ra, sau đó gỡ cái máy nghe lén bé xíu ra. Anh ra hiệu cho Đường Minh Huy giữ im lặng, sau đó quan sát một lúc rồi để nó về vị trí cũ.
Tiếp đến, anh gọi Đường Minh Huy và Đường Tử Di sang một phòng khác rồi cười lạnh nói: “Bọn này không tốt đẹp gì đâu, chắc định gây bất lợi cho nhà họ Đường”.
Đường Minh Huy hiếu kỳ hỏi: “Họ muốn gì? Định lừa chúng ta ư?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không đơn giản vậy đâu”.
Đường Tử Di suy nghĩ rồi nói: “Họ đặt máy nghe lén chắc muốn nghe suy nghĩ của chúng ta, chẳng lẽ liên quan đến nhà họ Dương?”
Ngô Bình cau mày rồi gọi cho Đinh Thượng Hiền, sau đó kể lại mọi chuyện rồi hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến ông không?”
Đinh Thượng Hiền vội nói: “Cậu Ngô, Đinh Thượng Hiền tôi thề là không dính dáng gì tới chuyện này cả”.
Ngô Bình: “Vậy nhờ ông điều tra giúp tôi được không?”
Đinh Thượng Hiền cười khổ nói: “Được, cùng lắm là nửa tiếng nữa, tôi sẽ trả lời cậu”,
Ngô Bình ngắt máy xong, Đường Tử Di hỏi: “Không phải họ thì là ai nhỉ?”
Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cô bảo có bạn giới thiệu đúng không, bạn nào thế?”
Đường Tử Di: “Bạn thân của em”.
Ngô Bình: “Sao cô ấy biết những người đó?”
Đường Tử Di: “Bạn em bảo cô ấy đã mua nhiều đồ cổ của họ để làm quà biếu”.
Ngô Bình không phát hiện ra vấn đề, đành nói: “Đành chờ tin của Đinh Thượng Hiền vậy”.
Không lâu sau, Đinh Thượng Hiền đã gọi tới.
Ông ta nghiêm giọng nói: “Cậu Ngô, không biết vì sao mà nhà họ Đường lại bị Tham Lang để mắt tới rồi”.
“Tham Lang?”, Ngô Bình cau mày: “Đó là tổ chức gì?”
“Tham Lang hay còn gọi là Tham Lang Điện, họ chuyên dùng thuốc để khống chế suy nghĩ của con người. Giờ họ đang nhắm đến nhà họ Đường, không lâu nữa sẽ ra tay, sau đó sẽ khống chế nhân vật chủ chốt trong gia tộc để đạt được mục đích di dời tài sản của nhà họ Đường”.
Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Đám đó đúng là to gan, vô pháp vô thiên!”
Đinh Thượng Hiền: “Chúng tôi chỉ làm nghề lừa lọc thôi, còn họ thì dựa vào võ thuật để làm chuyện đó, để đạt được mục đích sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Cậu Ngô, tôi phải nhắc cậu la Tham Lang có cao thủ cảnh giới Tiên Thiên và cả đống tông sư cảnh giới Thần, tôi khuyên cậu không nên đối đầu với họ”.
Ngô Bình: “Không nên đối đầu ư?”
Đinh Thượng Hiền: “Đúng vậy, nhưng tôi sẽ phao tin để Tham Lang biết các cậu đã biết lai lịch của họ, để xem họ có từ bỏ ý định không”.
Chương 152: Ông Kiều
Ngô Bình: “Dám có ý đồ xấu với nhà họ Đường, chuyện này e không đơn giản rồi”.
Đinh Thượng Hiền thở dài: “Cậu Ngô, nếu bên kia không chịu bỏ cuộc thì phải đối đầu thôi. Kiểu này tôi nghi là Tham Lang có thế lực lớn chốn lưng, không thì chỉ một mình họ sẽ không dám mạo hiểm lớn vậy đâu, vì họ định ra tay với nhà họ Đường như ăn cướp ban ngày mà”.
“Thế lực khác ư?”, Ngô Bình híp mắt lại: “Cảm ơn ông, tôi hiểu rồi”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình nhăn mặt lại, giang hồ nguy hiểm hơn anh tưởng, chỉ có một thế lực mà dám quang minh chính đại ra tay với một gia tộc mạnh như nhà họ Đường.
Đến gia tộc hàng đầu này mà còn không bảo vệ được mình thì liệu có ai trên đời này an toàn được nữa?
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm nay, tôi sẽ ở lại sơn trang Vân Đỉnh”.
Đường Minh Huy cũng dự cảm ra điều bất ổn nên nói: “Ngô Bình, nhà họ Đường cũng có nhiều mối quan hệ lắm, giờ chúng ta phải làm gì?”
Ngô Bình lắc đầu: “Phe địch là thế lực giang hồ, các mối quan hệ của nhà ta không giúp gì được đâu. Tạm thời chúng ta cứ đến đâu hay đến đó thôi”.
Đường Tử Di bỗng thấy rất lo sợ: “Không lẽ đến chính quyền cũng không giúp gì được sao?”
Nhà họ Đường có qua lại với chính quyền Vân Kinh và cả tỉnh, đó cũng là lý do vì sao nhà họ có thể đứng vững vàng nhiều năm qua.
Ngô Bình lắc đầu: “Nếu chính quyền ra mặt thì đương nhiên Tham Lang không dám manh động, nhưng họ có thể bảo vệ chúng ta bao lâu, một năm hay mười năm?”
Đường Tử Di tái mặt: “Vậy thì công lý ở đâu!”
Ngô Bình an ủi: “Đừng lo, có tôi đây rồi”.
Anh gọi điện bảo Cương Tử đưa Hồng Lăng tới để phòng bất trắc.
Sau đó, anh bảo Đường Minh Huy và Đường Tử Di cố ý nhắc đến điện Tham Lang Điện gần máy nghe lén.
Xong xuôi, anh bắt đầu học kiếm với Hồng Lăng. Kiếm pháp của cô ấy rất sắc sảo, bây giờ Ngô Bình đã đột phá cảnh giới Thần và đả thông hết kinh mạch cấp ba trên toàn cơ thể, theo lý thuyết thì anh sẽ thi triển tốt hơn cô ấy.
Hồng Lăng nghe thấy Ngô Bình muốn học kiếm từ mình thì cười nói: “Anh Ngô Bình, kiếm pháp của em khó lắm đấy”.
Ngô Bình: “Có khó hay không thì phải học mới biết được”.
Nói rồi, anh lấy môt thanh kiếm cổ bằng đồng ra, trên thanh kiếm có hoa văn hình một con rồng, dùng khả năng xuyên thấu có thể nhìn thấy thanh kiếm này tạo ra một đường kiếm khí dài nửa mét vô hình, đúng là tuyệt phẩm.
Sau đó, Ngô Bình đã thật sự học theo từng chiêu thức của Hồng Lăng, còn cô ấy cũng chuyên tâm truyền thụ.
Trí nhớ của đôi mắt xuyên thấu rất đáng kinh ngạc, Ngô Bình đã nhớ ngay sau một lần xem. Ngoài ra, nhờ đã đả thông kinh mạch cấp ba và học theo Hồng Lăng nên anh học rất nhanh.
Hơn một tiếng sau, Hồng Lăng đã phải há hốc miệng vì bây giờ, Ngô Bình đã có thể áp đảo được mình về mặt kiếm thuật.
“Sư phụ bảo em là thiên tài kiếm đạo, nhưng em thấy phải là anh mới đúng!”, Hồng Lăng tâm phục khẩu phục rồi dựng ngón tay cái với Ngô Bình.
Ngô Bình: “Tu vi của anh cao hơn em, vẫn phải luyện kiếm pháp này nhiều”.
Ngô Bình tập trung luyện kiếm, trời đã tối lúc nào không hay, còn kiếm pháp của anh đã vô cùng nhuần nhuyễn. Kiếm pháp của Hồng Lăng rất đơn giản, chỉ có chín chiêu thức, nhưng Hồng Lăng mới chỉ học được bảy chiêu nên Ngô Bình cũng thế.
Trong lúc luyện kiếm, anh phát hiện khi mình truyền chân khí màu vàng vào kiếm thì kiếm khí sẽ dài hơn một mét. Nhưng mắt thường không thể thấy được.
“Lạ thật! Kiếm khí này là gì vậy?”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Các chiêu thức đều khó theo độ tăng tiến, uy lực cũng sẽ mạnh hơn. Luyện bộ kiếm pháp này xong, Ngô Bình mới biết được uy lực thật sự của nó.
Nhưng so với người luyện kiếm từ nhỏ như Hồng Lăng thì người anh không toả ra sát khí mạnh như cô ấy, vì Hồng Lăng có sát khí nên từng đường kiếm của cô ấy mới sắc bén như vậy.
Không lâu sau, Đường Tử Di đã chạy tới gọi Ngô Bình và Hồng Lăng vào ăn cơm. Ngô Bình vừa định đi vào thì chợt khựng lại, anh nhìn về phía vườn hoa thì thấy có bóng người vụt qua.
Anh không nhiều lời mà nhấc thanh kiếm lên xông qua đó. Sau cảnh giới Thần, anh không còn thi triển toàn lực nữa, chỉ nhảy một cái đã bay xa cả mười mấy mét như mũi tên vào vườn hoa.
Có một người đàn ông đứng dưới bóng râm của cây hoa, ông ấy mặc áo khoác màu xám tro, ăn vận như thời dân quốc, đeo kính tròn, trông không ăn nhập với thời đại này chút nào.
Trông thấy người đó, Ngô Bình lập tức dừng ở phía xa rồi quan sát ông ấy: “Ông là ai?”
Rất khó đoán tuổi của ông ấy, chắc chỉ khoảng 30, nhưng cũng giống 50, ông ấy mỉm cười dịu dàng nói: “Ban nãy thấy anh luyện kiếm, kiếm pháp quá sắc bén, sư phụ của anh là ai?”
Ngô Bình không cảm thấy ác ý từ phía đối phương nên đáp: “Sư phụ tôi sống ẩn dật, nói ra thì ông cũng không biết”.
Người đàn ông khẽ gật gù: “Tôi họ Kiều, cứ gọi tôi là ông Kiều”.
Ngô Bình: “Ông đến nhà họ Đường làm gì? Có liên quan gì tới Tham Lang không?”
Người đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cậu cũng biết Tham Lang ư? Xem các người đã chuẩn bị sẵn sàng đón địch, tôi phí công rồi”.
Ngô Bình nhìn ông ấy chằm chằm: “Ông không phải người của Tham Lang ư?”
“Tôi không liên quan gì tới họ hết”, người đàn ông cười nói: “Tình cờ tôi biết được Tham Lang có ý đồ xấu với nhà họ Đường, nhưng không đành lòng nhìn nhà họ sụp đổ nên định đến nhắc nhở”.
Ngô Bình thở phào một hơi, khi đôi mặt, anh đã biết người này đang ở trên cảnh giới Tiên Thiên, có thể là vua võ trong truyền thuyết hay chính là cao thủ cảnh giới Huyền.
Anh không có cơ hội thắng nào nếu phải giao đấu với người này, may mà ông ấy không phải kẻ thù.
Ngô Bình thu kiếm lại rồi chắp tay với đối phương: “Là tôi hiểu lầm, thất lễ rồi”.
Người đàn ông mỉm cười nói: “Không sao”.
Ông ấy ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Chắc cậu là cao thủ nhà họ Đường mới tới hả, tôi hỏi cậu, cậu đã có cách đối phó với Tham Lang chưa?”
Ngô Bình lắc đầu: “Tạm thời chưa”.
Ông Kiều nói: “Tham Lang Điện không phải một thế lực giang hồ bình thường đâu, có một nhân vật lớn hậu thuẫn cho họ đấy”.
Ngô Bình cau mày: “Nếu họ dám động đến nhà họ Đường thì tôi sẽ san bằng cả tổ chức”.
Ông Kiều cười ha hả nói: “Cậu cũng nóng tính đấy, nhưng tôi thích”.
Sau đó, ông ấy chỉ vào vị trí anh luyện kiếm ban nãy rồi hỏi: “Cô bé ban nãy có quan hệ gì với cậu?”
Ngô Bình: “Cô ấy là Hồng Lăng, em gái tôi”.
“À”, ông kiều cười nói: “Cô bé có tư chất rất khá, có sư phụ không?”
Ngô Bình: “Có!”
Ông Kiều lập tức tỏ vẻ thất vọng: “Thế à? Tiếc quá!”
Ngô Bình chớp mắt nói: “Chắc ông cũng nhìn ra cốt cách thần tiên của cô ấy đúng không?”
Ông Kiều ngạc nhiên nói: “Cậu cũng biết à? Ha ha, xem ra tôi đánh giá thấp cậu rồi”.
Ngô Bình: “Sư phụ của Hồng Lăng bỏ mặc cô ấy luyện kiếm ở nơi hoang vắng. Nếu ông chịu nhận cô ấy làm đồ đệ, thì sẽ là một chuyện đáng mừng với cô ấy”.
Ông Kiều hào hứng nói: “Cậu có thể thuyết phục cô ấy nhận tôi làm sư phụ không?”
Ngô Bình mỉm cười: “Để tôi thử, nhưng nếu tôi giúp ông thuyết phục được cô ấy thì ông có thể giúp nhà họ Đường không?”
Ông Kiều bật cười rồi nói: “Chuyện nhỏ!”, ông ấy lấy một cái thẻ bằng gỗ ra rồi ném cho Ngô Bình.
“Nếu người của Tham Lang Điện đến, cậu cứ giơ ra cho họ xem là họ sẽ rút ngay”, ông Kiều nói một cách rất điềm nhiên.
Ngô Bình thầm thấy kinh ngạc, xem ra ông ấy có lai lịch rất lớn.
Anh vội nói: “Chờ tôi một chút”.
Anh nhanh chóng đi vào nhà ăn rồi kéo Hồng Lăng đang đánh chén ngon lành ra ngoài, cô ấy bực bội nói: “Anh Ngô Bình, em còn chưa ăn xong mà”.
“Lát ăn tiếp”, anh kéo cô ấy ra ngoài rồi nói: “Hồng Lăng, anh quen một người rất giỏi, không biết em có muốn nhận người đó làm sư phụ không?”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Tại sao?”
Ngô Bình: “Vì người đó là vua võ”.
Hồng Lăng ngạc nhiên: “Vua võ?”
Ngô Bình gật đầu nhìn cô ấy: “Anh thấy nếu em bái ông ấy làm sư phụ thì tương lai sẽ rất sáng”.
Hồng Lăng chu mỏ lên: “Không, em chỉ muốn đi theo anh thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Bái sư có cần phải đi đâu xa đâu”.
Hồng Lăng: “Không cần đi ư?”
“Đương nhiên”, trong lúc đó, Ngô Bình đã kéo Hồng Lăng đi tới vườn hoa, ông Kiều vẫn đứng đó.
“Ông Kiều, đây là Hồng Lăng, cô ấy đã đồng ý nhận ông làm sư phụ rồi, nhưng cô ấy còn nhỏ nên không muốn xa nhà”.
Ông Kiều vui vẻ nói: “Không sao, mỗi năm tôi dạy cô bé vài hôm là đủ rồi. Vả lại, hành tung của tôi cũng bất định, không thể đưa cô bé đi phiêu bạt giang hồ được”.
Hồng Lăng quan sát ông Kiều rồi hỏi: “Ông muốn làm sư phụ của tôi ư?”
Ông Kiều cũng nhìn cô ấy, càng nhìn càng thích nên gật đầu nói: “Ừ, cháu có đồng ý không?”
Hồng Lăng nhướn mày nói: “Muốn nhận tôi làm đồ đệ thì phải đỡ được kiếm của tôi đã”.
Dứt lời, một đường kiếm sắc bén đã lao về phía ông Kiều.
Chương 153: Đông Phật tiên sinh
Đối mặt với đường kiếm như rồng ấy, ông Kiều không hề nhúc nhích, tay phải ông ấy giơ lên, kiếm của Hồng Lăng như đã bị khống chế nên vòng ra ngoài, còn cô ấy thì lảo đảo suýt ngã.
Ông Kiều cười nói: “Đường kiếm này của cháu đầy sát ý, nhưng tiếc là thiếu linh động và biến hoá”.
Hồng Lăng ngạc nhiên nhìn ông ấy rồi hỏi: “Ông giỏi thế, có phải là vua võ không?”
Ông Kiều cười nói: “Cũng có thể coi là vậy, cách tu hành của tôi hơi khác người. Này cô bé, cháu có đồng ý nhận tôi làm sư phụ không?”
Hồng Lăng gật đầu rồi thu kiếm lại, sau đó vòng tay lạy: “Đồ nhi Hồng Lăng bái kiến sư phụ”.
Ông Kiều rất vui, vội đỡ cô ấy dậy: “Tốt, ta là Kiều Bộ Tiên, giang hồ hay gọi là ông Kiều”.
Ngô Bình ghi nhớ cái tên này rồi nói: “Ông Kiều, mời vào phòng khách ngồi”.
Kiều Bộ Tiên gật đầu rồi đi vào phòng khách với Hồng Lăng và Ngô Bình.
Đường Tử Di thấy tự dưng có một người lạ mặt xuất hiện trong nhà thì hơi kinh ngạc, cô ấy nhìn Ngô Bình, anh giới thiệu qua nói ông ấy là sư phụ của Hồng Lăng.
Đường Tử Di vội bảo người đi pha trà rồi mời Kiều Bộ Tiên ngồi.
Ông ấy cũng không khách sáo mà ngồi luôn, sau đó nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ngô Bình, cậu thu xếp cho tôi một nơi để truyền thụ tâm pháp cho Hồng Lăng nhé”.
Ngô Bình đồng ý ngay: “Được!”
Không cần anh nói, Đường Tử Di đã đi làm ngay. Không lâu sau, Kiều Bộ Tiên và Hồng Lăng đã đi tới đó, không ai biết họ truyền thụ cho nhau tâm pháp gì.
Đường Tử Di tò mò hỏi: “Anh, Kiều Bộ Tiên này có lai lịch thế nào?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không rõ nữa, để tôi hỏi anh ba”.
Anh gọi cho Từ Quý Phi rồi nói tên Kiều Bộ Tiên, Từ Quý Phi đang uống trà thì làm rơi cốc vỡ ran, ông ấy ngạc nhiên hỏi: “Ông Kiều ư?”
Ngô Bình cau mày: “Anh ba, ông Kiều này có lai lịch lớn lắm à?”
Từ Quý Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chú cứ ở đấy, anh sẽ tới ngay”.
Từ Quý Phi lái xe nhanh như bay tới sơn trang Vân Đỉnh. Vừa đến, ông ấy đã nhìn trái ngó phải: “Ông Kiều đâu?”
Ngô Bình: “Đang truyền thụ võ thuật cho Hồng Lăng ở kia, anh ba, sao anh cuống lên thế?”
Từ Quý Phi hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi hỏi: “Chú có biết ông Kiều này là ai không?”
Ngô Bình: “Ông ấy bảo mình là Kiều Bộ Tiên, nhưng em thấy cách ăn mặc của ông ấy không giống người thời đại này”.
Từ Quý Phi gật đầu: “Ông Kiều còn có tên khác là Đông Phật tiên sinh nên người ta còn gọi ông ấy là ông Đông Phật. Ông ấy xuất hiện từ cuối thời Thanh, là một cao thủ siêu cấp cảnh giới Võ Vương, còn từng giúp vua Quang Tự đổi mới chính sách. Về sau, tổng thống Viên đã mời ông ấy xuống núi làm thương sư hộ quốc, nhưng ông ấy đã từ chối”.
Mắt Ngô Bình như sắp rớt ra ngoài đến nói: “Ông ấy là người triệu Thanh ư? Vậy thì bao nhiêu tuổi rồi?”
Từ Quý Phi: “Thời vua Quang Tự thì ông ấy trung niên rồi, khoảng 50 tuổi gì đó, nhưng bây giờ khéo cả 200 tuổi rồi cũng nên”.
Ngô Bình hoảng hốt, một người sống 200 tuổi.
Từ Quý Phi: “Chú thử nghĩ mà xem cả trăm năm thì tu vi của ông ấy có tăng thêm không? Khéo bây giờ ông ấy đã là võ thần rồi ấy chứ”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Anh ba, anh đến để gặp ông ấy hả?”
Từ Quý Phi cười nói: “Thế thì chú lại không biết rồi, ông Đông Phật rất thích kết thiện duyên và dẫn dắt các vãn bối, người nhận được ơn của ông ấy trên đời này nhiều lắm. Anh đến là muốn thử vận may”.
Ngô Bình gật đầu: “Lát em sẽ nói cho”.
Từ Quý Phi mừng rỡ: “Đúng là anh em tốt! Nếu anh được lợi thì sẽ cho chú vài lạng trà ngon”.
Ngô Bình cười nói: “Anh ba, bảo sao ông tư bảo anh keo kiệt, gì mà có mấy lạng”.
Từ Quý Phi ảo não: “Chú có biết Trác Khang phải nhờ bạn hái từ mười mấy cây trà 300 tuổi không, có tiền cũng không mua nổi đâu. Anh chỉ có mấy lạng thôi, định tặng cả cho chú đấy”.
Sau vài câu bông đùa, Ngô Bình nghiêm túc nói: “Anh ba, anh định xin gì Đông Phật tiên sinh?”
Từ Quý Phi: “Chú đã truyền cho anh cách hít thở thượng thừa, anh muốn xin thêm một môn công pháp nữa. Vì công pháp hiện tại của anh không hợp với cách hít thở mới”.
“Đông Phật tiên sinh có nhiều công pháp lắm à?”
Từ Quý Phi: “Ờ!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Đông Phật tiên sinh đã bước tới gần, vừa thấy ông ấy ở phía xa, mà chớp mắt một cái, ông ấy đã đến gần rồi.
Từ Quý Phi vội bước lên đón: “Vãn bối Từ Quý Phi bái kiến tiên sinh!”
Từ Quý Phi vô cùng kính cẩn, hai tay gần như chạm đất.
Kiều Bộ Tiên nhìn Ngô Bình như muốn hỏi có phải anh báo tin hay không?
Ngô Bình cười lớn nói: “Tiên sinh, đây là anh ba của tôi”.
Kiều Bộ Tiên ừm một tiếng rồi phất tay áo, Từ Quý Phi lập tức đứng thẳng dậy.
Ông ấy bình thản nói: “Đám nít nhít các người phiền phức thật đấy”.
Với Kiều Bộ Tiên mà nói thì tầm tuổi như Từ Quý Phi cũng chỉ là nít nhít thôi, Ngô Bình và Đường Tử Di nghe thấy cách gọi ấy thì đều phì cười.
Từ Quý Phi không dám cười, mà đi theo Kiều Bộ Tiên vào phòng khách.
Ngô Bình cười hỏi: “Hồng Lăng đang luyện công ạ?”
Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Đúng là có cốt cách thần tiên có khác, học đến đâu biết đến đấy”.
Ngô Bình: “Hồng Lăng còn ít tuổi, chờ cô bé lớn thêm thì sẽ còn giỏi hơn nữa”.
Kiều Bộ Tiên tò mò nhìn anh rồi hỏi: “Cậu cũng biết nhiều thứ lắm, đúng vậy! Thêm nửa năm nữa là Hồng Lăng sẽ có sự thay đổi lớn. Vì thế, bây giờ tôi chỉ truyền cho cô bé một chút công phu toạ thiền thôi”.
Ngô Bình: “Hồng Lăng được bái tiên sinh làm sư phụ chính là điều may mắn của cô ấy”.
Kiều Bộ Tiên ừm một tiếng: “Thế này đi, tôi phải đi trước đây. Nửa năm nữa, tôi sẽ quay lại gặp Hồng Lăng, trong thời gian này nhờ cậu để mắt đến cô bé nhé”.
Ngô Bình cười nói: “Tiên sinh yên tâm, Hồng Lăng là em gái tôi, chắc chắn tôi sẽ quan tâm đến cô bé”.
Sau đó, anh lại nói: “Tiên sinh, công pháp mà anh ba tôi đang tu luyện không phù hợp, ông có thể chỉ dẫn cho anh ấy vài lời không?”
Kiều Bộ Tiên hừ một tiếng: “Biết ngay mà!”
Ông ấy là một người ôn hoà nên đã lấy một cuốn sách nhỏ ra đưa cho Từ Quý Phi. Từ Quý Phi mừng quýnh, vội quỳ xuống dập đầu cảm ơn.
“Cảm ơn tiền bối”.
Kiều Bộ Tiên không để ý đến Từ Quý Phi, mà nói với Ngô Bình: “Tư chất của cậu khá lắm, cho tôi xem cang khí của cậu nào”.
Ngô Bình lùi lại vài bước rồi vận công, một luồng cang khi bao phủ toàn thân với khí thế mạnh mẽ!
Kiều Bộ Tiên nói: “Tốt đấy! Tiền đồ của cậu sẽ xán lạn”.
Ngô Bình cười nói: “Tiền bối quá khen”.
Kiều Bộ Tiên: “Tôi thu nhận được đồ đề này cũng nhờ công của cậu, thế này đi, tôi tặng cậu một thứ”.
Ông ấy ném cho Ngô Bình một cuốn sách cổ đã cũ, Ngô Bình mở ra xem thì thấy bên trên có ghi Bí truyền của Đại Thiền Tự. Anh đọc kỹ thì thấy bên trong có ba tuyệt kỹ, hai đại thần thông và một thần công.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Tiên sinh, đây là công phu của Đại Thiền Tự ư?”
Chương 154: Truyền nhân của Đông Phật
Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Ngày xưa, tôi đến Tây Vực để cứu thiền sư Kim Cương của Đại Thiền Tự, nhưng đã chậm mất một bước. Trước khi qua đời, ông ấy đã đưa cuốn sách này cho tôi, bảo tôi truyền cho người đời sau. Vì cậu có tư chất tốt nên thử tu luyện theo công pháp này xem sao. Còn luyện thành được mấy loại thì phải phụ thuộc vào cậu thôi”.
Ngô Bình vội nói: “Cảm ơn tiên sinh!”
Kiều Bộ Tiên như chuẩn bị rời đi nên Ngô Bình vội nói: “Tiên sinh chờ thêm một lát”.
Sau đó, anh nói với Từ Quý Phi: “Anh ba, anh mau bảo người mang mấy lạng trà đó đến đi”.
Từ Quý Phi hiểu ý nên gật đầu luôn, sau đó gọi điện thoại bảo người mang trà đến sơn trang Vân Đỉnh.
Kiều Bộ Tiên cười nói: “Có trà ngon à? Hái ở đâu thế?”
Từ Quý Phi vội đáp: “Là lá trà Long Tỉnh 300 năm”.
Kiều Bộ Tiên sáng mắt lên: “Thật không? Thường thì Long Tỉnh chỉ sống được mấy chục năm thôi, cây trà mà sống 300 là có linh khí rồi đấy, chắc uống ngon lắm đây”.
Vì thế, ông ấy ngồi xuống chờ lá trà.
Ngô Bình tranh thủ thỉnh giáo thêm vài điều: “Tiên sinh, có cao nhân ở cảnh giới Võ Thần không ạ?”
Kiều Bộ Tiên nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu hỏi hơi xa vời rồi, chờ cậu đến cảnh giới Võ Vương đi rồi tôi sẽ trả lời”.
Ngô Bình cười nói: “Tiên sinh, tôi chỉ tò mò thôi ạ”.
Kiều Bộ Tiên trầm ngâm rồi nói: “Cảnh giới Võ Vương và Võ Thần là cách nói của dân gian, thật ra không khoa trương vậy đâu. Vì trên đó còn có cảnh giới cao hơn như Địa Tiên, Thiên Tiên”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Tiên Thiên là Địa Tiên ạ?”
Kiều Bộ Tiên cười lớn nói: “Nghe tên gần giống nhau, nhưng cấp bậc thì xa nhau lắm”.
Ngô Bình: “Nhưng Tiên Thiên chính là thần tiên rồi, hơn nữa còn là một thần tiên rất giỏi”.
Kiều Bộ Tiên càng nghĩ càng thấy Ngô Bình thú vị, ông ấy cười nói: “Nếu không gặp Hồng Lăng thì ta cũng muốn nhận cậu làm đồ đệ”.
Ngô Bình chợt nảy ra một ý: “Hay tiên sinh nhận tôi làm đồ đệ đi, tôi chưa có sư phụ”.
Kiều Bộ Tiên ngạc nhiên: “Cậu không có sư phụ ư?”
Ngô Bình cười nói: “Ban nãy, tôi nói dối”.
Kiều Bộ Tiên cười phá lên rồi hỏi: “Thế cậu có muốn bái tôi làm sư phụ không?”
Ngô Bình rất thông minh nên lập tức quỳ xuống ngay: “Đồ nhi Ngô Bình bái kiến sư phụ”.
Kiều Bộ Tiên rất vui, ông ấy đỡ Ngô Bình dậy rồi nói: “Trong đời ta chỉ nhận đúng ba đồ đệ, con là người thứ tư đấy”.
Ngô Bình vội nói: “Sư phụ, người có thể cho con lên làm đồ đệ thứ ba được không, con không muốn gọi Hồng Lăng là sư tỷ”.
Kiều Bộ Tiên nói: “Tự con thương lượng với cô bé đi”, một sự thiên vị rõ ràng.
Ngô Bình cạn lời, sao anh không bái sư sớm hơn chứ?
Chẳng mấy chốc đã có người mang trà tới, Kiều Bộ Tiên mở ra ngửi rồi cười nói: “Được lắm!”
Ông ấy nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, ta phải đi xử lý một vài chuyện gấp rồi, tạm thời không thể truyền thụ gì cho con được. Nửa năm nữa, thầy trò ta sẽ gặp lại”.
Ngô Bình vội hỏi: “Sư phụ có dùng điện thoại không ạ?”
Kiều Bộ Tiên xua tay: “Ta không dùng mấy thứ kỳ quái ấy đâu”.
Dứt lời, ông ấy lấy hai tấm danh thiếp đã cũ ra rồi nói: “Đây là danh thiếp của đại sự huynh và nhị sư huynh của con, có gì thì con cứ tìm họ”.
Kiều Bộ Tiên để lại hai tấm danh thiếp ấy rồi rời đi, Ngô Bình và nhóm Từ Quý Phi tiễn ông ấy ra tận cửa. Đong Phật tiên sinh cũng không đi xe, mà đi bộ, loáng cái đã không thấy người đâu.
Sau khi Kiều Bộ Tiên đi rồi, Từ Quý Phi mới cười nói: “Chúc mừng chú nhé! Giờ chú là đồ đệ của Đông Phật tiên sinh rồi, vai vế cao lắm đấy, sau này khéo anh còn phải gọi chú là tiền bối Ngô cũng nên”.
Ngô Bình liếc mắt nói: “Anh ba, anh đừng trêu em nữa, chúng ta đi uống rượu đi!”
Cả Từ Quý Phi và Ngô Bình đều đang rất vui, Đường Tử Di bảo người chuẩn bị rượu thịt cho họ ngồi với nhau.
Hai người họ đã uống tới tận hoàng hôn, Từ Quý Phi cũng đã ngà ngà say, sau đó bắt đầu kể về những kinh nghiệm trong võ thuật của mình cho Ngô Bình nghe.
Phải công nhận là Từ Quý Phi đã phải khổ luyện và chịu nhiều tủi nhục, đến năm 30 tuổi mới có chút thành tựu. Ông ấy có được như ngày hôm nay cũng nhờ ý chí và sự siêng năng của mình.
Hai người đang trò chuyện say sưa thì quản gia đi tới, thông báo có người muốn gặp.
Ngô Bình biết người của Tham Lam Điện đã đến nên nói: “Cho họ vào”.
Hai người vẫn ngồi uống tiếp, một lát sau, có tiếng bước chân vang lên, có năm người đi tới.
Ngô Bình không thèm nhìn, nhưng vẫn cảm thấy được khí tức mạnh mẽ toả ra từ người họ, trong số này có một người ở cảnh giới Tiên Thiên, hai người ở cảnh giới Thần, còn lại đều ở cảnh giới Khí.
Người đi đầu là một ông già vừa trắng vừa béo, chắc chỉ cao mét rưỡi, ông ta cười lớn nói: “Xem ra các vị đã biết chúng tôi là ai rồi, nhưng tiếc là hôm nay chúng tôi buộc phải xử lý nhà họ Đường”.
“Khẩu khí lớn nhỉ!”, Ngô Bình vẫn ngồi đó, anh nghiêng người nhìn họ rồi nói: “Một lũ cặn bã mà cũng dám động tới tôi ư?”
Ông già kia sầm mặt nói: “Thằng ranh, mày cứ khua môi múa mép đi, lát tao sẽ cho mày chết!”
“Thế à?”, Ngô Bình ném tấm lệnh bài bằng gỗ về phía ông ta.
Ông già giơ tay ra nhặt rồi nhìn, sau đó ngẩn ra rồi như nghĩ ra điều gì đó, lập tức biến sắc mặt, tay cũng run đến mức làm rơi tấm lệnh bài xuống đất.
“Cậu…”, ông ta nhìn Ngô Bình rồi liên tục lùi lại với vẻ hoảng sợ.
Ngô Bình chầm chậm đứng dậy rồi bước tới gần ông ta, sau đó lạnh giọng hỏi: “Ông đã biết tôi là ai chưa?”
Ông già mướt mồ hôi rồi run rẩy nói: “Xin lỗi! Tôi không biết cậu là người của Đông Phật tiên sinh, tôi đáng chết!”
Ông ta giơ tay lên tự vả vào mặt mình, hơn nữa còn dùng lực rất mạnh làm răng rụng, mồm miệng toé máu.
Ngô Bình thờ ơ nhìn ông ta tự vả bốn cái, sau đó mới nhặt tấm lệnh bài lên rồi nói: “May cho các người là sư phụ tôi vừa đi rồi đấy”.
Mồm miệng ông già kie be bét máu, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Thì ra cậu là đồ đệ của Đông Phật tiên sinh, thất kính rồi! Tôi thề là Tham Lang Điện sẽ dừng kế hoạch lại ngay, hơn nữa còn tặng quà xin lỗi nhà họ Đường”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, biến hết đi”.
Đám đó không dám nán lại, mà chạy mất dép hết.
Sau khi ra bên ngoài sơn trang Vân Đỉnh, một cao thủ cảnh giới Khí đứng cạnh ông già nói: “Đường chủ, Đông Phật tiên sinh gì đó đáng sợ lắm ạ? Chúng ta…”
“Im mồm!”, ông già cắt ngang lời hắn rồi lạnh lùng nói: “Đệ tử của Đông Phật tiên sinh đều là Võ Thần, cậu thấy mình có đọ lại được không?”
Người đó lập tức toát mồ hôi lạnh rồi run rẩy nói: “Võ Thần ạ? Vậy Đông Phật tiên sinh là…”
“Thâm sâu không lường!”, ông già nói gằn từng chữ với vẻ sợ hãi.
Sơn trang Vân Đỉnh.
Đường Tử Di không ngờ mối nguy hiểm khủng khiếp của nhà mình lại được Ngô Bình xử lý bằng một câu nói, cô a áy vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Anh siêu thật đấy!”
Ngô Bình cười trừ: “Không phải tôi siêu, mà là sư phụ siêu. Nhưng cô đừng nói quá lên như thế, tôi chưa nói gì, là tự ông ta vả mặt đấy chứ”.
Từ Quý Phi lắc đầu: “Chú không biết chứ hai đệ tử của Đông Phật tiên sinh đều là nhân vật lớn đẳng cấp, dù Tham Lang Điện cũng mạnh thật đấy, nhưng so với sư phụ chú thì chỉ như con tép trên mép con mèo thôi”.
Chương 155: Ngưng Huyết Chỉ
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Hai sư huynh của em đều giỏi lắm ạ?”
Từ Quý Phi gật đầu: “Cụ thể thì anh không rõ, nhưng chắc họ đều là cường giả cảnh giới Võ Vương hoặc Võ Thần rồi”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Võ Thần? Hay đấy! Khi nào rảnh, em phải liên lạc với hai vị sư huynh này mới được”.
Từ Quý Phi cười lớn nói: “Sớm muộn gì chú cũng vượt qua họ thôi, mới bao lâu đâu mà chú đã là tông sư cảnh giới Thần rồi, quá đỉnh!”
Ngô Bình xua tay: “Em còn kém anh ba nhiều”.
Từ Quý Phi đang rất nóng lòng tu luyện công pháp mà Đông Phật tiên sinh truyền cho nên chỉ nói chuyện thêm một lát thì đi về.
Ông ấy vừa đi thì Đường Tử Di đã đi tới rồi ngồi xuống cạnh Ngô Bình: “Anh, em uống với anh nhé”.
Đường Minh Huy không biết đã đi đâu, hiện giờ chỉ còn Ngô Bình và Đường Tử Di ở trong căn phòng khách rộng rãi, bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ. Đường Tử Di ngồi sát Ngô Bình, cơ thể gần như dán vào cánh tay của anh.
Ngô Bình thấy tay mình ấm lên, trong lúc kích động, anh định ôm Đường Tử Di vào lòng. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng hét vang lên ở phía sau, Hồng Lăng đã xuất quan rồi.
Ngô Bình vội vàng đứng dậy rồi nói: “Chúng ta đi xem sao”.
Sau khi đến nơi, họ thấy Hồng Lăng không có gì thay đổi cả, nhưng chân khí trên người cô ấy đã có quy luật hơn.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Hồng Lăng, sư phụ đã truyền cách hít thở cho em à?”
Hồng Lăng gật đầu: “Vâng”.
Sau đó, cô ấy chợt ngẩn người: “Anh Ngô Bình, anh cũng nhận người là sư phụ rồi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ đi rồi, nhưng người nói dù anh bái sư hơi muộn nhưng so về tuổi tác thì vẫn là sư huynh của em”.
Hồng Lăng không nghĩ nhiều mà chỉ vâng một tiếng: “Sao cũng được ạ, dù gì thì anh cũng là anh của em mà”.
Hồng Lăng thấy đói nên chạy đi kiếm gì ăn luôn, Ngô Bình ở lại bắt đầu nghiên cứu cuốn sách mà sư phụ để lại cho, trong cuốn sách này có ba môn tuyệt kỹ, hai đại thần thông và một thần công.
Anh nghiên cứu ba môn tuyệt kỹ trước thì thấy nó được chia như sau: Ngưng Huyết Chỉ, Kinh Lôi Chưởng và Vô Sinh Ấn.
Mở đầu cuốn sách đã có một đoạn lưu ý là đây là ba môn tuyệt kỹ khó nhất của Đại Thiền Tự, uy lực của chúng rất mạnh, nhưng tu luyện cực khó, không thể miễn cưỡng bản thân. Nếu trong bày ngày không thể tiến vào bước nhập môn thì phải dừng lại ngay, kẻo ảnh hưởng đến bản thân.
“Hoá ra là ba môn võ kỹ khó nhằn nhất của Đại Thiền Tự”, Ngô Bình thoáng ngạc nhiên rồi bắt đầu tu luyện Ngưng Huyết Chỉ.
Ngưng Huyết Chỉ là một môn tuyệt kỹ tàn độc, sau khi luyện thành, chỉ cần điểm một cái là có thể khiến máu huyết của đối thủ ngừng chảy, từ đó làm tắc động mạch diện rộng và tử vong.
Nhưng cách tu luyện môn tuyệt kỹ này rất khó, đầu tiên phải đả thông hết kinh mạch cấp ba trên cơ thể, tiếp đến là canh khí phải mạnh, không thì khó mà phát huy được uy lực của nó.
Vừa hay Ngô Bình đều đáp ứng được hết những yêu cầu này, anh luyện đến sáng sớm, đầu ngón tay bắt đầu có lớp sương mờ che phủ. Đó là do canh khí quá mạnh nên làm chấn động không khí, tạo ảo giác cho người nhìn.
Để luyện Ngưng Huyết Chỉ, Ngô Bình đã bắt một con chuột để thử nghiệm. Nhờ có khả năng nhìn xuyên thấu mà anh đã nắm rõ nguyên lý của Ngưng Huyết Chỉ. Thật ra chỉ cần sức mạnh đạt tới một mức độ nhất định là có thể phá vỡ tế bào máu huyết, khiến chất làm đông máu được phóng ra ồ ạt, tiểu cầu tập trung lại, cuối cùng gây tắc động mạch trên diện rộng.
Nhất là các tĩnh mạch nhỏ, chúng sẽ tắc nhanh hơn. Con chuột bị Ngô Bình điểm một cái đã nằm im bất động sau mấy phút, mắt nó đỏ ngầu, toàn thân co quắp, loáng cái đã đi đời nhà ma.
“Oa, Ngưng Huyết Chỉ này tàn độc quá!”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Vì đã uống quá nhiều rượu nên sau khi luyện xong Ngưng Huyết Chỉ là Ngô Bình về phòng nghỉ ngơi luôn, tới sáng bảnh anh mới dậy.
Trong lúc đang ngủ, Ngô Bình cảm thấy có thứ gì đó mềm mại lướt qua mặt mình, anh giơ tay lên túm lấy rồi mở mắt ra thì trông thấy Đường Tử Di.
Cô ấy đỏ mặt, không vùng tay ra mà nói: “Dậy thôi anh, em đã bảo người chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh rồi, anh dậy ăn đi”.
Ngô Bình ngồi dậy rồi hỏi: “Hồng Lăng đâu?”
Đường Tử Di: “Cô bé đang chơi ở sân sau. Em đang định bàn với anh chuyện này, Hồng Lăng còn nhỏ, hay mình cho cô bé đi học?”
Ngô Bình ngẩn ra: “Đi học? Nhưng cô bé có đồng ý không?”
Đường Tử Di ngồi ở mép giường rồi nói: “Em đã hỏi rồi, Hồng Lăng thích lắm. Con gái thì cũng phải đi học chứ, em định mời vài gia sư cho em ấy trước, Hồng Lăng thông minh như vậy chắc sẽ học nhanh thôi”.
Hai người ngồi trên giường gần nhau trong gang tấc, Ngô Bình ngửi thấy mùi hương trên người Đường Tử Di, anh cảm thấy người mình hơi nhộn nhạo: “Tử Di, vịnh Bạch Long sao rồi?”
Ngô Bình đang định động chạm với Đường Tử Di một chút thì đã bị cô ấy kéo dậy: “Đi ăn sáng đã rồi mình đến đó xem sau”.
Bữa sáng rất phong phú với rất nhiều món, Ngô Bình ăn no căng bụng. Sau khi tiền vào cảnh giới Thần, anh ăn khoẻ khủng khiếp, một mình anh gần như đã đánh chén hết cả bàn thức ăn.
Đường Tử Di thấy anh ăn nhiều như vậy thì vui vẻ nói: “Anh no chưa, không thì để em bảo đầu bếp nấu tiếp”.
Ngô Bình xua tay: “No lắm rồi, mình đi gọi Hồng Lăng rồi tới vịnh Bạch Long thôi”.
Vịnh Bạch Long đang thi công thần tốc, mới có một hôm không tới mà nền móng đã thay đổi nhiều.
Ngô Bình kiếm một chỗ để Tiểu Thần hấp thu linh khí.
Khoảng 3 tiếng sau, anh bỗng thấy Tiểu Thần cử động, Ngô Bình biết chắc Đào Như Tuyết đang ở gần đây. Anh nói với Đường Tử Di một câu rồi đi ra ngoài đường lớn.
Chưa đi được bao xa thì đã có một chiếc xe dừng lại ở phía tước, Đào Như Tuyết đứng gần đó rồi vui vẻ vẫy tay với anh.
Ngô Bình bước nhanh tới, phát hiện Trác Khang đã cho người sửa lại con đường này, vịnh Bạch Long là một dự án lớn, ngày nào cũng phải chở nhiều nguyên vật liệu qua đây nên phải sửa đường là đúng.
“Ngô Bình!”, Đào Như Tuyết gọi: “Dạo này tôi bận quá nên không có thời gian đi tìm cậu”.
Ngô Bình cười hỏi: “Chuyện gì mà bận thế?”
Đào Như Tuyết: “Gặp mấy khách hàng lớn khó nhằn ấy mà, may mà giải quyết được rồi”.
Lúc này, Ngô Bình cảm thấy mông mình ngưa ngứa, Tiểu Thần đã chui ra rồi bò lên cánh tay anh rồi chào Đào Như Tuyết.
Đào Như Tuyết cười gượng: “Xem ra Tiểu Thần không muốn theo tôi về rồi, vậy cứ để nó ở chỗ cậu nhé”.
Ngô Bình tóm lấy Tiểu Thần rồi để vào lòng bàn tay Đào Như Tuyết: “Thôi cậu mang nó đi đi”, cứ nghĩ đến việc nó chuyên chui rúc linh tinh là Ngô Bình thấy không thoải mái rồi.
Đào Như Tuyết bật cười rồi nói: “Nhưng nó không thích”.
Ngô Bình: “Mang nó đi mau đi, mấy nữa lại đổi”.
Tiểu Thần như đang lườm Ngô Bình, sau đó chui vào trong áo của Đào Như Tuyết, không biết nó lại bò đến đâu rồi.
Đào Như Tuyết nhìn công trình đầy khí thế rồi nói: “Ngô Bình, sao cậu lại ở gần đây?”
Ngô Bình kể qua về vịnh Bạch Long cho Đào Như Tuyết nghe, cô ấy cười nói: “Được đấy, thế nào lại thành ông chủ lớn rồi”.
“Cậu thôi đi, cậu còn là phó chủ tịch của tập đoàn Miêu Dược đấy”, Ngô Bình trêu lại.
Sau đó, Đào Như Tuyết nói: “Ngô Bình, tôi đang đi mua dược phách làm thuốc, cậu có muốn đi cùng không?”
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Dược phách là gì?”
Đinh Thượng Hiền cảm thấy rất mệt, mặt cũng tái đi.
Ngô Bình bảo người của ông đi sắc thuốc.
Trong lúc chờ thuốc, Đinh Thượng Hiền hỏi: “Cậu Ngô, lát nữa Bão Đan, tôi không được dùng cách như trước kia nữa à?”
Ngô Bình: “Cảnh giới Tiên Tiên hay còn gọi là Trúc Cơ, chú trọng sự trôi chảy, đến lúc đó, tôi sẽ chỉ dẫn cho ông”.
Đinh Thượng Hiền mừng rỡ: “Cảm ơn cậu!”
“Nếu đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên thì ông có thể sống thêm hơn chục năm”, Ngô Bình nói: “Nhưng có thể đột phá thêm một cảnh giới nữa hay không thì phải xem ý trời”.
Đinh Thượng Hiền giật mình nói: “Ý cậu là tôi có cơ hội tiến vào cảnh giới Vũ Vương ư?”
Ngô Bình: “Nói thật thì cơ hội mong manh lắm”.
Đinh Thượng Hiền cười khổ nói: “Đúng vậy, vốn cũng có mấy vua võ trên đời đâu”.
Sau đó, ông nhìn Ngô Bình rồi nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, nếu tôi có thể bình an tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thì tôi sẽ hậu tạ cậu”.
Trong lúc cả hai trò chuyện thì thuốc đã sắc xong, Ngô Bình bảo Đinh Thượng Hiền uống. Trong thang thuốc này có nhân sâm nghìn năm nên ông vừa uống vào một cái, thuốc đã có tác dụng khắp toàn bộ thân thể, Ngô Bình lập tức truyền cho ông cách đột phá lên Tiên Thiên.
Có Ngô Bình chỉ dẫn nên chỉ mất hơn chục phút là Đinh Thượng Hiền đã đặt những bước đầu vào cảnh giới Tiên Thiên rồi. Ngay sau đó, ông đã cảm nhận được những thứ hoàn toàn khác trước đây.
Đinh Thượng Hiền mở mắt ra rồi ngạc nhiên nói: “Thì ra đây chính là Tiên Thiên”.
Ngô Bình đứng dậy nói: “Được rồi, tôi đã giúp ông xong, việc còn lại tự ông xử lý nhé, tôi xin phép”.
Đinh Thượng Hiền vội đưa một tấm chi phiếu bằng hai tay cho Ngô Bình: “Đây là chút lòng thành của tôi”.
Ngô Bình liếc nhìn thấy thấy con số 20 triệu trong tờ chi phiếu, anh không khách sáo mà nhận luôn rồi nói: “Sau này có vấn đề gì thì ông cứ đến tìm tôi”.
Đinh Thượng Hiền tiễn Ngô Bình xuống dưới, thấy anh đi rồi, một người đứng cạnh ông chợt nhỏ giọng nói: “Ông Đinh, người này hết giá trị lợi dụng rồi, có cần…”
Chát!
Đinh Thượng Hiền tát mạnh một cái vào mặt người đó rồi lạnh giọng nói: “Ai cho mày ý kiến ý cò hả?”
Tên đó bị đánh cho hộc máu, hoảng hốt quỳ xuống nói: “Tôi không có ý đó ạ…”
“Mày nghe cho rõ đây, cậu Ngô giỏi y thuật như vậy, được làm bạn với cậu ấy như có thêm một mạng sống nữa đấy”.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Ngô Bình thấy còn sớm nên lại tới chỗ Trần Lăng Sương.
Trần Lăng Sương đã có thể xuống giường được, nhưng vẫn còn mấy dây thần kinh chưa được nối nên cần phải điều trị tiếp. Âu Lực cũng đang ở đây, vết thương của anh ta chưa khỏi hẳn nên sáng sớm đã đến chờ Ngô Bình rồi.
Ngô Bình điều trị cho hai người họ xong thì được Trần Lăng Sương giữ lại ăn trưa, Ngô Bình không từ chối. Nhưng anh vừa ngồi xuống, đồ ăn còn chưa lên thì anh đã nhận được điện thoại của Đường Tử Di.
“Anh, nhóm người hôm qua đã tới tận nhà tìm em, bảo là có lô hàng quý”.
Ngô Bình cau mày: “Nếu họ không phải lũ ngốc thì thừa biết chúng ta đã phát hiện ra hàng giả từ hôm qua rồi, sao vẫn dám mò đến nhỉ?”
Đường Tử Di: “Em không biết, nhưng họ cho người mang đến một bức thư pháp, em nhờ người kiểm tra thì là hàng thật”.
“Hả?”, Ngô Bình thấy rất lạ: “Rốt cuộc họ đang có ý đồ gì?”
Đường Tử Di: “Anh rảnh thì qua đây một lúc đi”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ đến ngay”.
Ngắt máy xong, anh không ở lại ăn với Trần Lăng Sương nữa mà tới nhà họ Đường.
Có một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng khách của sơn trang Vân Đỉnh. Đường Minh Huy cầm bức thư pháp mà lưu luyến không rời.
Ngô Bình vừa đến, người đó đã lạnh mặt rồi cười hỏi: “Đây là?”
Đường Tử Di: “Đây là anh Ngô, bạn của tôi”.
Ngô Bình gật đầu với người đàn ông rồi cười nói: “Nghe nói có một bức thư pháp quý nên tôi mới qua xem”.
Đường Minh Huy đưa ngay cho Ngô Bình rồi nói: “Ngô Bình, cháu thấy bức này thế nào?”
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, đây là một bức tranh cuốn, anh không hiểu về thư pháp lắm, nhưng bức này thật sự có hơi hướng của triều Đường.
Anh lại nhìn chữ viết thì thấy nó có ý cảnh đặc biệt, đây là một năng lực mới sau khi anh có thần giác.
Nhưng anh đã phát hiện ra một điểm kỳ lạ của bức hoạ này.
Anh quan sát thêm một lúc rồi nói: “Hay! Là tác phẩm của Từ Vị, đồ tốt”.
Sau đó, anh hỏi người đàn ông: “Ông có bao nhiêu bức như thế này?”
Người đàn ông bình thản đáp: “Đây chỉ là một trong các món đồ cổ mà tôi có thôi”.
“Thật không?”, Ngô Bình gật đầu: “Đồ tốt thế này có càng nhiều càng tốt”.
Người đàn ông cười nói: “Tôi cứ để bức này ở đây trước, hôm khác tôi sẽ mang thứ khác tới sau”.
Dứt lời, ông ta đứng dậy ra về, Đường Minh Huy tiễn ra tận cổng.
Người đó vừa đi, Ngô Bình đã mở bức thư pháp ra, sau đó gỡ cái máy nghe lén bé xíu ra. Anh ra hiệu cho Đường Minh Huy giữ im lặng, sau đó quan sát một lúc rồi để nó về vị trí cũ.
Tiếp đến, anh gọi Đường Minh Huy và Đường Tử Di sang một phòng khác rồi cười lạnh nói: “Bọn này không tốt đẹp gì đâu, chắc định gây bất lợi cho nhà họ Đường”.
Đường Minh Huy hiếu kỳ hỏi: “Họ muốn gì? Định lừa chúng ta ư?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không đơn giản vậy đâu”.
Đường Tử Di suy nghĩ rồi nói: “Họ đặt máy nghe lén chắc muốn nghe suy nghĩ của chúng ta, chẳng lẽ liên quan đến nhà họ Dương?”
Ngô Bình cau mày rồi gọi cho Đinh Thượng Hiền, sau đó kể lại mọi chuyện rồi hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến ông không?”
Đinh Thượng Hiền vội nói: “Cậu Ngô, Đinh Thượng Hiền tôi thề là không dính dáng gì tới chuyện này cả”.
Ngô Bình: “Vậy nhờ ông điều tra giúp tôi được không?”
Đinh Thượng Hiền cười khổ nói: “Được, cùng lắm là nửa tiếng nữa, tôi sẽ trả lời cậu”,
Ngô Bình ngắt máy xong, Đường Tử Di hỏi: “Không phải họ thì là ai nhỉ?”
Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cô bảo có bạn giới thiệu đúng không, bạn nào thế?”
Đường Tử Di: “Bạn thân của em”.
Ngô Bình: “Sao cô ấy biết những người đó?”
Đường Tử Di: “Bạn em bảo cô ấy đã mua nhiều đồ cổ của họ để làm quà biếu”.
Ngô Bình không phát hiện ra vấn đề, đành nói: “Đành chờ tin của Đinh Thượng Hiền vậy”.
Không lâu sau, Đinh Thượng Hiền đã gọi tới.
Ông ta nghiêm giọng nói: “Cậu Ngô, không biết vì sao mà nhà họ Đường lại bị Tham Lang để mắt tới rồi”.
“Tham Lang?”, Ngô Bình cau mày: “Đó là tổ chức gì?”
“Tham Lang hay còn gọi là Tham Lang Điện, họ chuyên dùng thuốc để khống chế suy nghĩ của con người. Giờ họ đang nhắm đến nhà họ Đường, không lâu nữa sẽ ra tay, sau đó sẽ khống chế nhân vật chủ chốt trong gia tộc để đạt được mục đích di dời tài sản của nhà họ Đường”.
Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Đám đó đúng là to gan, vô pháp vô thiên!”
Đinh Thượng Hiền: “Chúng tôi chỉ làm nghề lừa lọc thôi, còn họ thì dựa vào võ thuật để làm chuyện đó, để đạt được mục đích sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Cậu Ngô, tôi phải nhắc cậu la Tham Lang có cao thủ cảnh giới Tiên Thiên và cả đống tông sư cảnh giới Thần, tôi khuyên cậu không nên đối đầu với họ”.
Ngô Bình: “Không nên đối đầu ư?”
Đinh Thượng Hiền: “Đúng vậy, nhưng tôi sẽ phao tin để Tham Lang biết các cậu đã biết lai lịch của họ, để xem họ có từ bỏ ý định không”.
Chương 152: Ông Kiều
Ngô Bình: “Dám có ý đồ xấu với nhà họ Đường, chuyện này e không đơn giản rồi”.
Đinh Thượng Hiền thở dài: “Cậu Ngô, nếu bên kia không chịu bỏ cuộc thì phải đối đầu thôi. Kiểu này tôi nghi là Tham Lang có thế lực lớn chốn lưng, không thì chỉ một mình họ sẽ không dám mạo hiểm lớn vậy đâu, vì họ định ra tay với nhà họ Đường như ăn cướp ban ngày mà”.
“Thế lực khác ư?”, Ngô Bình híp mắt lại: “Cảm ơn ông, tôi hiểu rồi”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình nhăn mặt lại, giang hồ nguy hiểm hơn anh tưởng, chỉ có một thế lực mà dám quang minh chính đại ra tay với một gia tộc mạnh như nhà họ Đường.
Đến gia tộc hàng đầu này mà còn không bảo vệ được mình thì liệu có ai trên đời này an toàn được nữa?
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm nay, tôi sẽ ở lại sơn trang Vân Đỉnh”.
Đường Minh Huy cũng dự cảm ra điều bất ổn nên nói: “Ngô Bình, nhà họ Đường cũng có nhiều mối quan hệ lắm, giờ chúng ta phải làm gì?”
Ngô Bình lắc đầu: “Phe địch là thế lực giang hồ, các mối quan hệ của nhà ta không giúp gì được đâu. Tạm thời chúng ta cứ đến đâu hay đến đó thôi”.
Đường Tử Di bỗng thấy rất lo sợ: “Không lẽ đến chính quyền cũng không giúp gì được sao?”
Nhà họ Đường có qua lại với chính quyền Vân Kinh và cả tỉnh, đó cũng là lý do vì sao nhà họ có thể đứng vững vàng nhiều năm qua.
Ngô Bình lắc đầu: “Nếu chính quyền ra mặt thì đương nhiên Tham Lang không dám manh động, nhưng họ có thể bảo vệ chúng ta bao lâu, một năm hay mười năm?”
Đường Tử Di tái mặt: “Vậy thì công lý ở đâu!”
Ngô Bình an ủi: “Đừng lo, có tôi đây rồi”.
Anh gọi điện bảo Cương Tử đưa Hồng Lăng tới để phòng bất trắc.
Sau đó, anh bảo Đường Minh Huy và Đường Tử Di cố ý nhắc đến điện Tham Lang Điện gần máy nghe lén.
Xong xuôi, anh bắt đầu học kiếm với Hồng Lăng. Kiếm pháp của cô ấy rất sắc sảo, bây giờ Ngô Bình đã đột phá cảnh giới Thần và đả thông hết kinh mạch cấp ba trên toàn cơ thể, theo lý thuyết thì anh sẽ thi triển tốt hơn cô ấy.
Hồng Lăng nghe thấy Ngô Bình muốn học kiếm từ mình thì cười nói: “Anh Ngô Bình, kiếm pháp của em khó lắm đấy”.
Ngô Bình: “Có khó hay không thì phải học mới biết được”.
Nói rồi, anh lấy môt thanh kiếm cổ bằng đồng ra, trên thanh kiếm có hoa văn hình một con rồng, dùng khả năng xuyên thấu có thể nhìn thấy thanh kiếm này tạo ra một đường kiếm khí dài nửa mét vô hình, đúng là tuyệt phẩm.
Sau đó, Ngô Bình đã thật sự học theo từng chiêu thức của Hồng Lăng, còn cô ấy cũng chuyên tâm truyền thụ.
Trí nhớ của đôi mắt xuyên thấu rất đáng kinh ngạc, Ngô Bình đã nhớ ngay sau một lần xem. Ngoài ra, nhờ đã đả thông kinh mạch cấp ba và học theo Hồng Lăng nên anh học rất nhanh.
Hơn một tiếng sau, Hồng Lăng đã phải há hốc miệng vì bây giờ, Ngô Bình đã có thể áp đảo được mình về mặt kiếm thuật.
“Sư phụ bảo em là thiên tài kiếm đạo, nhưng em thấy phải là anh mới đúng!”, Hồng Lăng tâm phục khẩu phục rồi dựng ngón tay cái với Ngô Bình.
Ngô Bình: “Tu vi của anh cao hơn em, vẫn phải luyện kiếm pháp này nhiều”.
Ngô Bình tập trung luyện kiếm, trời đã tối lúc nào không hay, còn kiếm pháp của anh đã vô cùng nhuần nhuyễn. Kiếm pháp của Hồng Lăng rất đơn giản, chỉ có chín chiêu thức, nhưng Hồng Lăng mới chỉ học được bảy chiêu nên Ngô Bình cũng thế.
Trong lúc luyện kiếm, anh phát hiện khi mình truyền chân khí màu vàng vào kiếm thì kiếm khí sẽ dài hơn một mét. Nhưng mắt thường không thể thấy được.
“Lạ thật! Kiếm khí này là gì vậy?”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Các chiêu thức đều khó theo độ tăng tiến, uy lực cũng sẽ mạnh hơn. Luyện bộ kiếm pháp này xong, Ngô Bình mới biết được uy lực thật sự của nó.
Nhưng so với người luyện kiếm từ nhỏ như Hồng Lăng thì người anh không toả ra sát khí mạnh như cô ấy, vì Hồng Lăng có sát khí nên từng đường kiếm của cô ấy mới sắc bén như vậy.
Không lâu sau, Đường Tử Di đã chạy tới gọi Ngô Bình và Hồng Lăng vào ăn cơm. Ngô Bình vừa định đi vào thì chợt khựng lại, anh nhìn về phía vườn hoa thì thấy có bóng người vụt qua.
Anh không nhiều lời mà nhấc thanh kiếm lên xông qua đó. Sau cảnh giới Thần, anh không còn thi triển toàn lực nữa, chỉ nhảy một cái đã bay xa cả mười mấy mét như mũi tên vào vườn hoa.
Có một người đàn ông đứng dưới bóng râm của cây hoa, ông ấy mặc áo khoác màu xám tro, ăn vận như thời dân quốc, đeo kính tròn, trông không ăn nhập với thời đại này chút nào.
Trông thấy người đó, Ngô Bình lập tức dừng ở phía xa rồi quan sát ông ấy: “Ông là ai?”
Rất khó đoán tuổi của ông ấy, chắc chỉ khoảng 30, nhưng cũng giống 50, ông ấy mỉm cười dịu dàng nói: “Ban nãy thấy anh luyện kiếm, kiếm pháp quá sắc bén, sư phụ của anh là ai?”
Ngô Bình không cảm thấy ác ý từ phía đối phương nên đáp: “Sư phụ tôi sống ẩn dật, nói ra thì ông cũng không biết”.
Người đàn ông khẽ gật gù: “Tôi họ Kiều, cứ gọi tôi là ông Kiều”.
Ngô Bình: “Ông đến nhà họ Đường làm gì? Có liên quan gì tới Tham Lang không?”
Người đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cậu cũng biết Tham Lang ư? Xem các người đã chuẩn bị sẵn sàng đón địch, tôi phí công rồi”.
Ngô Bình nhìn ông ấy chằm chằm: “Ông không phải người của Tham Lang ư?”
“Tôi không liên quan gì tới họ hết”, người đàn ông cười nói: “Tình cờ tôi biết được Tham Lang có ý đồ xấu với nhà họ Đường, nhưng không đành lòng nhìn nhà họ sụp đổ nên định đến nhắc nhở”.
Ngô Bình thở phào một hơi, khi đôi mặt, anh đã biết người này đang ở trên cảnh giới Tiên Thiên, có thể là vua võ trong truyền thuyết hay chính là cao thủ cảnh giới Huyền.
Anh không có cơ hội thắng nào nếu phải giao đấu với người này, may mà ông ấy không phải kẻ thù.
Ngô Bình thu kiếm lại rồi chắp tay với đối phương: “Là tôi hiểu lầm, thất lễ rồi”.
Người đàn ông mỉm cười nói: “Không sao”.
Ông ấy ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Chắc cậu là cao thủ nhà họ Đường mới tới hả, tôi hỏi cậu, cậu đã có cách đối phó với Tham Lang chưa?”
Ngô Bình lắc đầu: “Tạm thời chưa”.
Ông Kiều nói: “Tham Lang Điện không phải một thế lực giang hồ bình thường đâu, có một nhân vật lớn hậu thuẫn cho họ đấy”.
Ngô Bình cau mày: “Nếu họ dám động đến nhà họ Đường thì tôi sẽ san bằng cả tổ chức”.
Ông Kiều cười ha hả nói: “Cậu cũng nóng tính đấy, nhưng tôi thích”.
Sau đó, ông ấy chỉ vào vị trí anh luyện kiếm ban nãy rồi hỏi: “Cô bé ban nãy có quan hệ gì với cậu?”
Ngô Bình: “Cô ấy là Hồng Lăng, em gái tôi”.
“À”, ông kiều cười nói: “Cô bé có tư chất rất khá, có sư phụ không?”
Ngô Bình: “Có!”
Ông Kiều lập tức tỏ vẻ thất vọng: “Thế à? Tiếc quá!”
Ngô Bình chớp mắt nói: “Chắc ông cũng nhìn ra cốt cách thần tiên của cô ấy đúng không?”
Ông Kiều ngạc nhiên nói: “Cậu cũng biết à? Ha ha, xem ra tôi đánh giá thấp cậu rồi”.
Ngô Bình: “Sư phụ của Hồng Lăng bỏ mặc cô ấy luyện kiếm ở nơi hoang vắng. Nếu ông chịu nhận cô ấy làm đồ đệ, thì sẽ là một chuyện đáng mừng với cô ấy”.
Ông Kiều hào hứng nói: “Cậu có thể thuyết phục cô ấy nhận tôi làm sư phụ không?”
Ngô Bình mỉm cười: “Để tôi thử, nhưng nếu tôi giúp ông thuyết phục được cô ấy thì ông có thể giúp nhà họ Đường không?”
Ông Kiều bật cười rồi nói: “Chuyện nhỏ!”, ông ấy lấy một cái thẻ bằng gỗ ra rồi ném cho Ngô Bình.
“Nếu người của Tham Lang Điện đến, cậu cứ giơ ra cho họ xem là họ sẽ rút ngay”, ông Kiều nói một cách rất điềm nhiên.
Ngô Bình thầm thấy kinh ngạc, xem ra ông ấy có lai lịch rất lớn.
Anh vội nói: “Chờ tôi một chút”.
Anh nhanh chóng đi vào nhà ăn rồi kéo Hồng Lăng đang đánh chén ngon lành ra ngoài, cô ấy bực bội nói: “Anh Ngô Bình, em còn chưa ăn xong mà”.
“Lát ăn tiếp”, anh kéo cô ấy ra ngoài rồi nói: “Hồng Lăng, anh quen một người rất giỏi, không biết em có muốn nhận người đó làm sư phụ không?”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Tại sao?”
Ngô Bình: “Vì người đó là vua võ”.
Hồng Lăng ngạc nhiên: “Vua võ?”
Ngô Bình gật đầu nhìn cô ấy: “Anh thấy nếu em bái ông ấy làm sư phụ thì tương lai sẽ rất sáng”.
Hồng Lăng chu mỏ lên: “Không, em chỉ muốn đi theo anh thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Bái sư có cần phải đi đâu xa đâu”.
Hồng Lăng: “Không cần đi ư?”
“Đương nhiên”, trong lúc đó, Ngô Bình đã kéo Hồng Lăng đi tới vườn hoa, ông Kiều vẫn đứng đó.
“Ông Kiều, đây là Hồng Lăng, cô ấy đã đồng ý nhận ông làm sư phụ rồi, nhưng cô ấy còn nhỏ nên không muốn xa nhà”.
Ông Kiều vui vẻ nói: “Không sao, mỗi năm tôi dạy cô bé vài hôm là đủ rồi. Vả lại, hành tung của tôi cũng bất định, không thể đưa cô bé đi phiêu bạt giang hồ được”.
Hồng Lăng quan sát ông Kiều rồi hỏi: “Ông muốn làm sư phụ của tôi ư?”
Ông Kiều cũng nhìn cô ấy, càng nhìn càng thích nên gật đầu nói: “Ừ, cháu có đồng ý không?”
Hồng Lăng nhướn mày nói: “Muốn nhận tôi làm đồ đệ thì phải đỡ được kiếm của tôi đã”.
Dứt lời, một đường kiếm sắc bén đã lao về phía ông Kiều.
Chương 153: Đông Phật tiên sinh
Đối mặt với đường kiếm như rồng ấy, ông Kiều không hề nhúc nhích, tay phải ông ấy giơ lên, kiếm của Hồng Lăng như đã bị khống chế nên vòng ra ngoài, còn cô ấy thì lảo đảo suýt ngã.
Ông Kiều cười nói: “Đường kiếm này của cháu đầy sát ý, nhưng tiếc là thiếu linh động và biến hoá”.
Hồng Lăng ngạc nhiên nhìn ông ấy rồi hỏi: “Ông giỏi thế, có phải là vua võ không?”
Ông Kiều cười nói: “Cũng có thể coi là vậy, cách tu hành của tôi hơi khác người. Này cô bé, cháu có đồng ý nhận tôi làm sư phụ không?”
Hồng Lăng gật đầu rồi thu kiếm lại, sau đó vòng tay lạy: “Đồ nhi Hồng Lăng bái kiến sư phụ”.
Ông Kiều rất vui, vội đỡ cô ấy dậy: “Tốt, ta là Kiều Bộ Tiên, giang hồ hay gọi là ông Kiều”.
Ngô Bình ghi nhớ cái tên này rồi nói: “Ông Kiều, mời vào phòng khách ngồi”.
Kiều Bộ Tiên gật đầu rồi đi vào phòng khách với Hồng Lăng và Ngô Bình.
Đường Tử Di thấy tự dưng có một người lạ mặt xuất hiện trong nhà thì hơi kinh ngạc, cô ấy nhìn Ngô Bình, anh giới thiệu qua nói ông ấy là sư phụ của Hồng Lăng.
Đường Tử Di vội bảo người đi pha trà rồi mời Kiều Bộ Tiên ngồi.
Ông ấy cũng không khách sáo mà ngồi luôn, sau đó nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ngô Bình, cậu thu xếp cho tôi một nơi để truyền thụ tâm pháp cho Hồng Lăng nhé”.
Ngô Bình đồng ý ngay: “Được!”
Không cần anh nói, Đường Tử Di đã đi làm ngay. Không lâu sau, Kiều Bộ Tiên và Hồng Lăng đã đi tới đó, không ai biết họ truyền thụ cho nhau tâm pháp gì.
Đường Tử Di tò mò hỏi: “Anh, Kiều Bộ Tiên này có lai lịch thế nào?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không rõ nữa, để tôi hỏi anh ba”.
Anh gọi cho Từ Quý Phi rồi nói tên Kiều Bộ Tiên, Từ Quý Phi đang uống trà thì làm rơi cốc vỡ ran, ông ấy ngạc nhiên hỏi: “Ông Kiều ư?”
Ngô Bình cau mày: “Anh ba, ông Kiều này có lai lịch lớn lắm à?”
Từ Quý Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chú cứ ở đấy, anh sẽ tới ngay”.
Từ Quý Phi lái xe nhanh như bay tới sơn trang Vân Đỉnh. Vừa đến, ông ấy đã nhìn trái ngó phải: “Ông Kiều đâu?”
Ngô Bình: “Đang truyền thụ võ thuật cho Hồng Lăng ở kia, anh ba, sao anh cuống lên thế?”
Từ Quý Phi hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi hỏi: “Chú có biết ông Kiều này là ai không?”
Ngô Bình: “Ông ấy bảo mình là Kiều Bộ Tiên, nhưng em thấy cách ăn mặc của ông ấy không giống người thời đại này”.
Từ Quý Phi gật đầu: “Ông Kiều còn có tên khác là Đông Phật tiên sinh nên người ta còn gọi ông ấy là ông Đông Phật. Ông ấy xuất hiện từ cuối thời Thanh, là một cao thủ siêu cấp cảnh giới Võ Vương, còn từng giúp vua Quang Tự đổi mới chính sách. Về sau, tổng thống Viên đã mời ông ấy xuống núi làm thương sư hộ quốc, nhưng ông ấy đã từ chối”.
Mắt Ngô Bình như sắp rớt ra ngoài đến nói: “Ông ấy là người triệu Thanh ư? Vậy thì bao nhiêu tuổi rồi?”
Từ Quý Phi: “Thời vua Quang Tự thì ông ấy trung niên rồi, khoảng 50 tuổi gì đó, nhưng bây giờ khéo cả 200 tuổi rồi cũng nên”.
Ngô Bình hoảng hốt, một người sống 200 tuổi.
Từ Quý Phi: “Chú thử nghĩ mà xem cả trăm năm thì tu vi của ông ấy có tăng thêm không? Khéo bây giờ ông ấy đã là võ thần rồi ấy chứ”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Anh ba, anh đến để gặp ông ấy hả?”
Từ Quý Phi cười nói: “Thế thì chú lại không biết rồi, ông Đông Phật rất thích kết thiện duyên và dẫn dắt các vãn bối, người nhận được ơn của ông ấy trên đời này nhiều lắm. Anh đến là muốn thử vận may”.
Ngô Bình gật đầu: “Lát em sẽ nói cho”.
Từ Quý Phi mừng rỡ: “Đúng là anh em tốt! Nếu anh được lợi thì sẽ cho chú vài lạng trà ngon”.
Ngô Bình cười nói: “Anh ba, bảo sao ông tư bảo anh keo kiệt, gì mà có mấy lạng”.
Từ Quý Phi ảo não: “Chú có biết Trác Khang phải nhờ bạn hái từ mười mấy cây trà 300 tuổi không, có tiền cũng không mua nổi đâu. Anh chỉ có mấy lạng thôi, định tặng cả cho chú đấy”.
Sau vài câu bông đùa, Ngô Bình nghiêm túc nói: “Anh ba, anh định xin gì Đông Phật tiên sinh?”
Từ Quý Phi: “Chú đã truyền cho anh cách hít thở thượng thừa, anh muốn xin thêm một môn công pháp nữa. Vì công pháp hiện tại của anh không hợp với cách hít thở mới”.
“Đông Phật tiên sinh có nhiều công pháp lắm à?”
Từ Quý Phi: “Ờ!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Đông Phật tiên sinh đã bước tới gần, vừa thấy ông ấy ở phía xa, mà chớp mắt một cái, ông ấy đã đến gần rồi.
Từ Quý Phi vội bước lên đón: “Vãn bối Từ Quý Phi bái kiến tiên sinh!”
Từ Quý Phi vô cùng kính cẩn, hai tay gần như chạm đất.
Kiều Bộ Tiên nhìn Ngô Bình như muốn hỏi có phải anh báo tin hay không?
Ngô Bình cười lớn nói: “Tiên sinh, đây là anh ba của tôi”.
Kiều Bộ Tiên ừm một tiếng rồi phất tay áo, Từ Quý Phi lập tức đứng thẳng dậy.
Ông ấy bình thản nói: “Đám nít nhít các người phiền phức thật đấy”.
Với Kiều Bộ Tiên mà nói thì tầm tuổi như Từ Quý Phi cũng chỉ là nít nhít thôi, Ngô Bình và Đường Tử Di nghe thấy cách gọi ấy thì đều phì cười.
Từ Quý Phi không dám cười, mà đi theo Kiều Bộ Tiên vào phòng khách.
Ngô Bình cười hỏi: “Hồng Lăng đang luyện công ạ?”
Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Đúng là có cốt cách thần tiên có khác, học đến đâu biết đến đấy”.
Ngô Bình: “Hồng Lăng còn ít tuổi, chờ cô bé lớn thêm thì sẽ còn giỏi hơn nữa”.
Kiều Bộ Tiên tò mò nhìn anh rồi hỏi: “Cậu cũng biết nhiều thứ lắm, đúng vậy! Thêm nửa năm nữa là Hồng Lăng sẽ có sự thay đổi lớn. Vì thế, bây giờ tôi chỉ truyền cho cô bé một chút công phu toạ thiền thôi”.
Ngô Bình: “Hồng Lăng được bái tiên sinh làm sư phụ chính là điều may mắn của cô ấy”.
Kiều Bộ Tiên ừm một tiếng: “Thế này đi, tôi phải đi trước đây. Nửa năm nữa, tôi sẽ quay lại gặp Hồng Lăng, trong thời gian này nhờ cậu để mắt đến cô bé nhé”.
Ngô Bình cười nói: “Tiên sinh yên tâm, Hồng Lăng là em gái tôi, chắc chắn tôi sẽ quan tâm đến cô bé”.
Sau đó, anh lại nói: “Tiên sinh, công pháp mà anh ba tôi đang tu luyện không phù hợp, ông có thể chỉ dẫn cho anh ấy vài lời không?”
Kiều Bộ Tiên hừ một tiếng: “Biết ngay mà!”
Ông ấy là một người ôn hoà nên đã lấy một cuốn sách nhỏ ra đưa cho Từ Quý Phi. Từ Quý Phi mừng quýnh, vội quỳ xuống dập đầu cảm ơn.
“Cảm ơn tiền bối”.
Kiều Bộ Tiên không để ý đến Từ Quý Phi, mà nói với Ngô Bình: “Tư chất của cậu khá lắm, cho tôi xem cang khí của cậu nào”.
Ngô Bình lùi lại vài bước rồi vận công, một luồng cang khi bao phủ toàn thân với khí thế mạnh mẽ!
Kiều Bộ Tiên nói: “Tốt đấy! Tiền đồ của cậu sẽ xán lạn”.
Ngô Bình cười nói: “Tiền bối quá khen”.
Kiều Bộ Tiên: “Tôi thu nhận được đồ đề này cũng nhờ công của cậu, thế này đi, tôi tặng cậu một thứ”.
Ông ấy ném cho Ngô Bình một cuốn sách cổ đã cũ, Ngô Bình mở ra xem thì thấy bên trên có ghi Bí truyền của Đại Thiền Tự. Anh đọc kỹ thì thấy bên trong có ba tuyệt kỹ, hai đại thần thông và một thần công.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Tiên sinh, đây là công phu của Đại Thiền Tự ư?”
Chương 154: Truyền nhân của Đông Phật
Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Ngày xưa, tôi đến Tây Vực để cứu thiền sư Kim Cương của Đại Thiền Tự, nhưng đã chậm mất một bước. Trước khi qua đời, ông ấy đã đưa cuốn sách này cho tôi, bảo tôi truyền cho người đời sau. Vì cậu có tư chất tốt nên thử tu luyện theo công pháp này xem sao. Còn luyện thành được mấy loại thì phải phụ thuộc vào cậu thôi”.
Ngô Bình vội nói: “Cảm ơn tiên sinh!”
Kiều Bộ Tiên như chuẩn bị rời đi nên Ngô Bình vội nói: “Tiên sinh chờ thêm một lát”.
Sau đó, anh nói với Từ Quý Phi: “Anh ba, anh mau bảo người mang mấy lạng trà đó đến đi”.
Từ Quý Phi hiểu ý nên gật đầu luôn, sau đó gọi điện thoại bảo người mang trà đến sơn trang Vân Đỉnh.
Kiều Bộ Tiên cười nói: “Có trà ngon à? Hái ở đâu thế?”
Từ Quý Phi vội đáp: “Là lá trà Long Tỉnh 300 năm”.
Kiều Bộ Tiên sáng mắt lên: “Thật không? Thường thì Long Tỉnh chỉ sống được mấy chục năm thôi, cây trà mà sống 300 là có linh khí rồi đấy, chắc uống ngon lắm đây”.
Vì thế, ông ấy ngồi xuống chờ lá trà.
Ngô Bình tranh thủ thỉnh giáo thêm vài điều: “Tiên sinh, có cao nhân ở cảnh giới Võ Thần không ạ?”
Kiều Bộ Tiên nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu hỏi hơi xa vời rồi, chờ cậu đến cảnh giới Võ Vương đi rồi tôi sẽ trả lời”.
Ngô Bình cười nói: “Tiên sinh, tôi chỉ tò mò thôi ạ”.
Kiều Bộ Tiên trầm ngâm rồi nói: “Cảnh giới Võ Vương và Võ Thần là cách nói của dân gian, thật ra không khoa trương vậy đâu. Vì trên đó còn có cảnh giới cao hơn như Địa Tiên, Thiên Tiên”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Tiên Thiên là Địa Tiên ạ?”
Kiều Bộ Tiên cười lớn nói: “Nghe tên gần giống nhau, nhưng cấp bậc thì xa nhau lắm”.
Ngô Bình: “Nhưng Tiên Thiên chính là thần tiên rồi, hơn nữa còn là một thần tiên rất giỏi”.
Kiều Bộ Tiên càng nghĩ càng thấy Ngô Bình thú vị, ông ấy cười nói: “Nếu không gặp Hồng Lăng thì ta cũng muốn nhận cậu làm đồ đệ”.
Ngô Bình chợt nảy ra một ý: “Hay tiên sinh nhận tôi làm đồ đệ đi, tôi chưa có sư phụ”.
Kiều Bộ Tiên ngạc nhiên: “Cậu không có sư phụ ư?”
Ngô Bình cười nói: “Ban nãy, tôi nói dối”.
Kiều Bộ Tiên cười phá lên rồi hỏi: “Thế cậu có muốn bái tôi làm sư phụ không?”
Ngô Bình rất thông minh nên lập tức quỳ xuống ngay: “Đồ nhi Ngô Bình bái kiến sư phụ”.
Kiều Bộ Tiên rất vui, ông ấy đỡ Ngô Bình dậy rồi nói: “Trong đời ta chỉ nhận đúng ba đồ đệ, con là người thứ tư đấy”.
Ngô Bình vội nói: “Sư phụ, người có thể cho con lên làm đồ đệ thứ ba được không, con không muốn gọi Hồng Lăng là sư tỷ”.
Kiều Bộ Tiên nói: “Tự con thương lượng với cô bé đi”, một sự thiên vị rõ ràng.
Ngô Bình cạn lời, sao anh không bái sư sớm hơn chứ?
Chẳng mấy chốc đã có người mang trà tới, Kiều Bộ Tiên mở ra ngửi rồi cười nói: “Được lắm!”
Ông ấy nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, ta phải đi xử lý một vài chuyện gấp rồi, tạm thời không thể truyền thụ gì cho con được. Nửa năm nữa, thầy trò ta sẽ gặp lại”.
Ngô Bình vội hỏi: “Sư phụ có dùng điện thoại không ạ?”
Kiều Bộ Tiên xua tay: “Ta không dùng mấy thứ kỳ quái ấy đâu”.
Dứt lời, ông ấy lấy hai tấm danh thiếp đã cũ ra rồi nói: “Đây là danh thiếp của đại sự huynh và nhị sư huynh của con, có gì thì con cứ tìm họ”.
Kiều Bộ Tiên để lại hai tấm danh thiếp ấy rồi rời đi, Ngô Bình và nhóm Từ Quý Phi tiễn ông ấy ra tận cửa. Đong Phật tiên sinh cũng không đi xe, mà đi bộ, loáng cái đã không thấy người đâu.
Sau khi Kiều Bộ Tiên đi rồi, Từ Quý Phi mới cười nói: “Chúc mừng chú nhé! Giờ chú là đồ đệ của Đông Phật tiên sinh rồi, vai vế cao lắm đấy, sau này khéo anh còn phải gọi chú là tiền bối Ngô cũng nên”.
Ngô Bình liếc mắt nói: “Anh ba, anh đừng trêu em nữa, chúng ta đi uống rượu đi!”
Cả Từ Quý Phi và Ngô Bình đều đang rất vui, Đường Tử Di bảo người chuẩn bị rượu thịt cho họ ngồi với nhau.
Hai người họ đã uống tới tận hoàng hôn, Từ Quý Phi cũng đã ngà ngà say, sau đó bắt đầu kể về những kinh nghiệm trong võ thuật của mình cho Ngô Bình nghe.
Phải công nhận là Từ Quý Phi đã phải khổ luyện và chịu nhiều tủi nhục, đến năm 30 tuổi mới có chút thành tựu. Ông ấy có được như ngày hôm nay cũng nhờ ý chí và sự siêng năng của mình.
Hai người đang trò chuyện say sưa thì quản gia đi tới, thông báo có người muốn gặp.
Ngô Bình biết người của Tham Lam Điện đã đến nên nói: “Cho họ vào”.
Hai người vẫn ngồi uống tiếp, một lát sau, có tiếng bước chân vang lên, có năm người đi tới.
Ngô Bình không thèm nhìn, nhưng vẫn cảm thấy được khí tức mạnh mẽ toả ra từ người họ, trong số này có một người ở cảnh giới Tiên Thiên, hai người ở cảnh giới Thần, còn lại đều ở cảnh giới Khí.
Người đi đầu là một ông già vừa trắng vừa béo, chắc chỉ cao mét rưỡi, ông ta cười lớn nói: “Xem ra các vị đã biết chúng tôi là ai rồi, nhưng tiếc là hôm nay chúng tôi buộc phải xử lý nhà họ Đường”.
“Khẩu khí lớn nhỉ!”, Ngô Bình vẫn ngồi đó, anh nghiêng người nhìn họ rồi nói: “Một lũ cặn bã mà cũng dám động tới tôi ư?”
Ông già kia sầm mặt nói: “Thằng ranh, mày cứ khua môi múa mép đi, lát tao sẽ cho mày chết!”
“Thế à?”, Ngô Bình ném tấm lệnh bài bằng gỗ về phía ông ta.
Ông già giơ tay ra nhặt rồi nhìn, sau đó ngẩn ra rồi như nghĩ ra điều gì đó, lập tức biến sắc mặt, tay cũng run đến mức làm rơi tấm lệnh bài xuống đất.
“Cậu…”, ông ta nhìn Ngô Bình rồi liên tục lùi lại với vẻ hoảng sợ.
Ngô Bình chầm chậm đứng dậy rồi bước tới gần ông ta, sau đó lạnh giọng hỏi: “Ông đã biết tôi là ai chưa?”
Ông già mướt mồ hôi rồi run rẩy nói: “Xin lỗi! Tôi không biết cậu là người của Đông Phật tiên sinh, tôi đáng chết!”
Ông ta giơ tay lên tự vả vào mặt mình, hơn nữa còn dùng lực rất mạnh làm răng rụng, mồm miệng toé máu.
Ngô Bình thờ ơ nhìn ông ta tự vả bốn cái, sau đó mới nhặt tấm lệnh bài lên rồi nói: “May cho các người là sư phụ tôi vừa đi rồi đấy”.
Mồm miệng ông già kie be bét máu, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Thì ra cậu là đồ đệ của Đông Phật tiên sinh, thất kính rồi! Tôi thề là Tham Lang Điện sẽ dừng kế hoạch lại ngay, hơn nữa còn tặng quà xin lỗi nhà họ Đường”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, biến hết đi”.
Đám đó không dám nán lại, mà chạy mất dép hết.
Sau khi ra bên ngoài sơn trang Vân Đỉnh, một cao thủ cảnh giới Khí đứng cạnh ông già nói: “Đường chủ, Đông Phật tiên sinh gì đó đáng sợ lắm ạ? Chúng ta…”
“Im mồm!”, ông già cắt ngang lời hắn rồi lạnh lùng nói: “Đệ tử của Đông Phật tiên sinh đều là Võ Thần, cậu thấy mình có đọ lại được không?”
Người đó lập tức toát mồ hôi lạnh rồi run rẩy nói: “Võ Thần ạ? Vậy Đông Phật tiên sinh là…”
“Thâm sâu không lường!”, ông già nói gằn từng chữ với vẻ sợ hãi.
Sơn trang Vân Đỉnh.
Đường Tử Di không ngờ mối nguy hiểm khủng khiếp của nhà mình lại được Ngô Bình xử lý bằng một câu nói, cô a áy vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Anh siêu thật đấy!”
Ngô Bình cười trừ: “Không phải tôi siêu, mà là sư phụ siêu. Nhưng cô đừng nói quá lên như thế, tôi chưa nói gì, là tự ông ta vả mặt đấy chứ”.
Từ Quý Phi lắc đầu: “Chú không biết chứ hai đệ tử của Đông Phật tiên sinh đều là nhân vật lớn đẳng cấp, dù Tham Lang Điện cũng mạnh thật đấy, nhưng so với sư phụ chú thì chỉ như con tép trên mép con mèo thôi”.
Chương 155: Ngưng Huyết Chỉ
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Hai sư huynh của em đều giỏi lắm ạ?”
Từ Quý Phi gật đầu: “Cụ thể thì anh không rõ, nhưng chắc họ đều là cường giả cảnh giới Võ Vương hoặc Võ Thần rồi”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Võ Thần? Hay đấy! Khi nào rảnh, em phải liên lạc với hai vị sư huynh này mới được”.
Từ Quý Phi cười lớn nói: “Sớm muộn gì chú cũng vượt qua họ thôi, mới bao lâu đâu mà chú đã là tông sư cảnh giới Thần rồi, quá đỉnh!”
Ngô Bình xua tay: “Em còn kém anh ba nhiều”.
Từ Quý Phi đang rất nóng lòng tu luyện công pháp mà Đông Phật tiên sinh truyền cho nên chỉ nói chuyện thêm một lát thì đi về.
Ông ấy vừa đi thì Đường Tử Di đã đi tới rồi ngồi xuống cạnh Ngô Bình: “Anh, em uống với anh nhé”.
Đường Minh Huy không biết đã đi đâu, hiện giờ chỉ còn Ngô Bình và Đường Tử Di ở trong căn phòng khách rộng rãi, bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ. Đường Tử Di ngồi sát Ngô Bình, cơ thể gần như dán vào cánh tay của anh.
Ngô Bình thấy tay mình ấm lên, trong lúc kích động, anh định ôm Đường Tử Di vào lòng. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng hét vang lên ở phía sau, Hồng Lăng đã xuất quan rồi.
Ngô Bình vội vàng đứng dậy rồi nói: “Chúng ta đi xem sao”.
Sau khi đến nơi, họ thấy Hồng Lăng không có gì thay đổi cả, nhưng chân khí trên người cô ấy đã có quy luật hơn.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Hồng Lăng, sư phụ đã truyền cách hít thở cho em à?”
Hồng Lăng gật đầu: “Vâng”.
Sau đó, cô ấy chợt ngẩn người: “Anh Ngô Bình, anh cũng nhận người là sư phụ rồi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ đi rồi, nhưng người nói dù anh bái sư hơi muộn nhưng so về tuổi tác thì vẫn là sư huynh của em”.
Hồng Lăng không nghĩ nhiều mà chỉ vâng một tiếng: “Sao cũng được ạ, dù gì thì anh cũng là anh của em mà”.
Hồng Lăng thấy đói nên chạy đi kiếm gì ăn luôn, Ngô Bình ở lại bắt đầu nghiên cứu cuốn sách mà sư phụ để lại cho, trong cuốn sách này có ba môn tuyệt kỹ, hai đại thần thông và một thần công.
Anh nghiên cứu ba môn tuyệt kỹ trước thì thấy nó được chia như sau: Ngưng Huyết Chỉ, Kinh Lôi Chưởng và Vô Sinh Ấn.
Mở đầu cuốn sách đã có một đoạn lưu ý là đây là ba môn tuyệt kỹ khó nhất của Đại Thiền Tự, uy lực của chúng rất mạnh, nhưng tu luyện cực khó, không thể miễn cưỡng bản thân. Nếu trong bày ngày không thể tiến vào bước nhập môn thì phải dừng lại ngay, kẻo ảnh hưởng đến bản thân.
“Hoá ra là ba môn võ kỹ khó nhằn nhất của Đại Thiền Tự”, Ngô Bình thoáng ngạc nhiên rồi bắt đầu tu luyện Ngưng Huyết Chỉ.
Ngưng Huyết Chỉ là một môn tuyệt kỹ tàn độc, sau khi luyện thành, chỉ cần điểm một cái là có thể khiến máu huyết của đối thủ ngừng chảy, từ đó làm tắc động mạch diện rộng và tử vong.
Nhưng cách tu luyện môn tuyệt kỹ này rất khó, đầu tiên phải đả thông hết kinh mạch cấp ba trên cơ thể, tiếp đến là canh khí phải mạnh, không thì khó mà phát huy được uy lực của nó.
Vừa hay Ngô Bình đều đáp ứng được hết những yêu cầu này, anh luyện đến sáng sớm, đầu ngón tay bắt đầu có lớp sương mờ che phủ. Đó là do canh khí quá mạnh nên làm chấn động không khí, tạo ảo giác cho người nhìn.
Để luyện Ngưng Huyết Chỉ, Ngô Bình đã bắt một con chuột để thử nghiệm. Nhờ có khả năng nhìn xuyên thấu mà anh đã nắm rõ nguyên lý của Ngưng Huyết Chỉ. Thật ra chỉ cần sức mạnh đạt tới một mức độ nhất định là có thể phá vỡ tế bào máu huyết, khiến chất làm đông máu được phóng ra ồ ạt, tiểu cầu tập trung lại, cuối cùng gây tắc động mạch trên diện rộng.
Nhất là các tĩnh mạch nhỏ, chúng sẽ tắc nhanh hơn. Con chuột bị Ngô Bình điểm một cái đã nằm im bất động sau mấy phút, mắt nó đỏ ngầu, toàn thân co quắp, loáng cái đã đi đời nhà ma.
“Oa, Ngưng Huyết Chỉ này tàn độc quá!”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Vì đã uống quá nhiều rượu nên sau khi luyện xong Ngưng Huyết Chỉ là Ngô Bình về phòng nghỉ ngơi luôn, tới sáng bảnh anh mới dậy.
Trong lúc đang ngủ, Ngô Bình cảm thấy có thứ gì đó mềm mại lướt qua mặt mình, anh giơ tay lên túm lấy rồi mở mắt ra thì trông thấy Đường Tử Di.
Cô ấy đỏ mặt, không vùng tay ra mà nói: “Dậy thôi anh, em đã bảo người chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh rồi, anh dậy ăn đi”.
Ngô Bình ngồi dậy rồi hỏi: “Hồng Lăng đâu?”
Đường Tử Di: “Cô bé đang chơi ở sân sau. Em đang định bàn với anh chuyện này, Hồng Lăng còn nhỏ, hay mình cho cô bé đi học?”
Ngô Bình ngẩn ra: “Đi học? Nhưng cô bé có đồng ý không?”
Đường Tử Di ngồi ở mép giường rồi nói: “Em đã hỏi rồi, Hồng Lăng thích lắm. Con gái thì cũng phải đi học chứ, em định mời vài gia sư cho em ấy trước, Hồng Lăng thông minh như vậy chắc sẽ học nhanh thôi”.
Hai người ngồi trên giường gần nhau trong gang tấc, Ngô Bình ngửi thấy mùi hương trên người Đường Tử Di, anh cảm thấy người mình hơi nhộn nhạo: “Tử Di, vịnh Bạch Long sao rồi?”
Ngô Bình đang định động chạm với Đường Tử Di một chút thì đã bị cô ấy kéo dậy: “Đi ăn sáng đã rồi mình đến đó xem sau”.
Bữa sáng rất phong phú với rất nhiều món, Ngô Bình ăn no căng bụng. Sau khi tiền vào cảnh giới Thần, anh ăn khoẻ khủng khiếp, một mình anh gần như đã đánh chén hết cả bàn thức ăn.
Đường Tử Di thấy anh ăn nhiều như vậy thì vui vẻ nói: “Anh no chưa, không thì để em bảo đầu bếp nấu tiếp”.
Ngô Bình xua tay: “No lắm rồi, mình đi gọi Hồng Lăng rồi tới vịnh Bạch Long thôi”.
Vịnh Bạch Long đang thi công thần tốc, mới có một hôm không tới mà nền móng đã thay đổi nhiều.
Ngô Bình kiếm một chỗ để Tiểu Thần hấp thu linh khí.
Khoảng 3 tiếng sau, anh bỗng thấy Tiểu Thần cử động, Ngô Bình biết chắc Đào Như Tuyết đang ở gần đây. Anh nói với Đường Tử Di một câu rồi đi ra ngoài đường lớn.
Chưa đi được bao xa thì đã có một chiếc xe dừng lại ở phía tước, Đào Như Tuyết đứng gần đó rồi vui vẻ vẫy tay với anh.
Ngô Bình bước nhanh tới, phát hiện Trác Khang đã cho người sửa lại con đường này, vịnh Bạch Long là một dự án lớn, ngày nào cũng phải chở nhiều nguyên vật liệu qua đây nên phải sửa đường là đúng.
“Ngô Bình!”, Đào Như Tuyết gọi: “Dạo này tôi bận quá nên không có thời gian đi tìm cậu”.
Ngô Bình cười hỏi: “Chuyện gì mà bận thế?”
Đào Như Tuyết: “Gặp mấy khách hàng lớn khó nhằn ấy mà, may mà giải quyết được rồi”.
Lúc này, Ngô Bình cảm thấy mông mình ngưa ngứa, Tiểu Thần đã chui ra rồi bò lên cánh tay anh rồi chào Đào Như Tuyết.
Đào Như Tuyết cười gượng: “Xem ra Tiểu Thần không muốn theo tôi về rồi, vậy cứ để nó ở chỗ cậu nhé”.
Ngô Bình tóm lấy Tiểu Thần rồi để vào lòng bàn tay Đào Như Tuyết: “Thôi cậu mang nó đi đi”, cứ nghĩ đến việc nó chuyên chui rúc linh tinh là Ngô Bình thấy không thoải mái rồi.
Đào Như Tuyết bật cười rồi nói: “Nhưng nó không thích”.
Ngô Bình: “Mang nó đi mau đi, mấy nữa lại đổi”.
Tiểu Thần như đang lườm Ngô Bình, sau đó chui vào trong áo của Đào Như Tuyết, không biết nó lại bò đến đâu rồi.
Đào Như Tuyết nhìn công trình đầy khí thế rồi nói: “Ngô Bình, sao cậu lại ở gần đây?”
Ngô Bình kể qua về vịnh Bạch Long cho Đào Như Tuyết nghe, cô ấy cười nói: “Được đấy, thế nào lại thành ông chủ lớn rồi”.
“Cậu thôi đi, cậu còn là phó chủ tịch của tập đoàn Miêu Dược đấy”, Ngô Bình trêu lại.
Sau đó, Đào Như Tuyết nói: “Ngô Bình, tôi đang đi mua dược phách làm thuốc, cậu có muốn đi cùng không?”
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Dược phách là gì?”
Bình luận facebook