Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146-150
Chương 146: Cóc ngọc ba chân
Chu Truyền Anh cười nói: “Cầm Long Thủ này xếp thứ chín ở Đại Thiền Tự đấy, mức độ khó cực cao. Tôi khổ luyện mất bảy năm, nhưng đến giờ mới nắm được bước đầu thôi”.
Ngô Bình chỉ nghĩ đến Cầm Long Thủ nên chỉ ăn sáng qua loa rồi thỉnh giáo Chu Truyền Anh ngay.
Cầm Long Thủ có 24 chiêu thức, Chu Truyền Anh đã thuộc nằm lòng, nhưng vất vả tu luyện bảy năm, mới chỉ học được 12 chiêu thức đầu tiên, 12 chiêu thức còn lại thì vẫn chưa thể thi triển được.
Ngô Bình nghe anh ta giảng giải cả buổi sáng thì đã ghi nhớ toàn bộ. Anh phát hiện Kim Cương Long Trảo Thủ của mình và Cầm Long Thủ mà phối hợp với nhau sẽ tạo ra uy lực rất mạnh.
Anh bắt đầu luyện chiêu thức thứ nhất, chỉ mất hơn một tiếng là học xong, điều này khiến Chu Truyền Anh kinh ngạc mãi không thôi. Ban đầu, anh ta học chiêu thức này mất hơn tháng trời, nhưng Ngô Bình chỉ mất hơn một tiếng.
Buổi trưa, anh bảo mọi người ở lại khách sạn rồi gọi Hồng Lăng đến vịnh Bạch Long để Tiểu Thần hấp thụ linh khí.
Trong lúc đó, anh tranh thủ mua một ít cổ phiều bằng điện thoại.
Chờ Tiểu Thần hấp thu no linh khí, anh tiếp tục chữa trị cho Trần Lăng Sương. Hôm qua, Trần Lăng Sương đã hồi phục một vài chức năng nhỏ rồi, hiệu quả hôm nay còn tốt hơn, cô ấy không chỉ tỉnh táo lạ, mà còn còn cử động được ngón chân.
Sau khi thu kim lại, Ngô Bình đã dùng năng lực nhìn xuyên thấu quá mức nên phải ngồi tại chỗ mất nửa tiếng rồi mới mở mắt ra.
Trần Lăng Sương nói: “Bác sĩ Ngô, anh vất vả rồi”.
Hôm nay, Vệ Thanh Ảnh không đến, mà chỉ có một cô điều dương thôi.
Ngô Bình nói: “Cô Trần đừng khách sáo, tối tôi sẽ lại đến”.
Trần Lăng Sương: “Bác sĩ Ngô, tôi thấy hình như anh mệt lắm thì phải, tôi áy náy quá!”
Cô ấy nói với điều dưỡng: “Chị Vương, chị lấy chiếc hộp bằng gỗ đỏ ra đây”.
Cô điều dưỡng lấy chiếc hộp ra, Trần Lăng Sương cẩm để lên gối, sau đó mở hộp, có một con cóc ngọc ba chân ở bên trong.
Nhìn thấy con cóc ngọc, Ngô Bình thầm thấy kinh ngạc, đó là cóc ngọc ba chân!
Đây là một loại dược liệu vô cùng quý giá, còn đắt hơn cả sâm vua, sao cô ấy có được chứ?
Trần Lăng Sương mỉm cười nói: “Bác sĩ Ngô, nhìn vẻ mặt của anh thế kia, chắc anh biết thứ này đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đây là cóc ngọc ba chân, một vị thuốc rất hiếm. Cô Trần, sao cô có nó vậy?”
Trần Lăng Sương cười đáp: “Bố tôi cho đấy, ông bảo đây là bảo bối, nhưng không nói cho tôi biết cách dùng”.
Ngô Bình: “Đúng là bảo bối đấy. Nó là thuốc dẫn để luyện đan, người bình thường không biết cách dùng đâu”.
Trần Lăng Sương cúi đầu nói: “Ngày xưa, vì giữ thứ này mà bố tôi bị người ta đánh chết, giờ nghĩ lại tôi thấy không đáng”.
Cô ấy đưa cái hộp cho Ngô Bình: “Bác sĩ Ngô, tôi tặng anh”.
Ngô Bình ngạc nhiên rồi vội nói: “Không, thứ này quý quá, tôi không nhận được”.
Trần Lăng Sương thờ ơ nói: “Bác sĩ Ngô có ơn với tôi, hơn nữa tôi giữ thứ này cũng vô dụng, chi bằng tặng cho người cần thì hay hơn”.
Ngô Bình thoáng do dự, anh đã nhận tiền chữa bệnh rồi, giờ lại lấy thêm thứ này nữa thì hơi quá.
Anh suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi mua con cóc ngọc ba chân này với giá 50 triệu, chiều tôi sẽ mang chi phiếu tới cho cô”.
Trần Lăng Sương vội xua tay nói: “Bác sĩ Ngô, anh đừng làm vậy, tôi thật lòng muốn tặng con cóc ngọc này cho anh mà”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Tôi biết cô cảm kích tôi, nhưng thứ này quá quý, tôi không thể nhận không được. Thật ra, 50 triệu vẫn là tôi được hời đấy”.
Trần Lăng Sương thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy thì đành gật đầu nói: “Bác sĩ Ngô, anh đún là chính nhân quân tử, tôi vô cùng bội phục”.
Ngô Bình xua tay: “Cô đừng khen tôi như thế, cô nói cho tôi biết lai lịch của con cóc ngọc này đi, sao bố cô lại có nó?”
Trần Lăng Sương gật đầu rồi kể lại mọi ch cho Ngô Bình nghe.
Bố của Trần Lăng Sương tên là Trần Bảo Minh, là một người chuyên đi đào nhân sâm. Người làm nghề này đều biết võ, bản lĩnh cao cường, vì thường phải đi đến những nơi hoang dã để tìm nhân sâm tự nhiên.
Trần Bảo Minh là cao thủ đào sâm, trong đời, ông ấy đã đào được rất nhiều sâm tể tướng nhất phẩm, vì thế gia đình cũng khá giả, cũng được coi là một hộ giàu có ở nơi sinh sống.
Năm Trần Lăng Sương 13 tuổi, Trần Bảo Minh đã lâu không lên núi bỗng nhận được một cú điện thoại, sau đó ông ấy đã hẹn ba người đồng hành lên núi Trường Bạch đào sâm.
Chuyện này họ đã đi những nửa tháng.
Khi quay về, Trần Bảo Minh đã mất một cánh tay và một con mắt, người cũng bị thương nặng.
Ông ấy bảo với Trần Lăng Sương là nhận được tin có một con cóc ngọc xuất hiện trên núi Trường Bạch, vì thế mới cùng nhau đi thử vận may.
Nhờ có kinh nghiệm đào sâm phong phú nên Trần Bảo Minh đi mười ngày đã tìm được hang ổ của con cóc ngọc ấy ở trong một hồ băng.
Bọn họ mất ba ngày mới dụ nó ra được rồi bắt nó. Sau khi bắt được con cóc ngọc, đột nhiên có hai người khác xuất hiện.
Một trong hai người đó là cao thủ Hình Ý Quyền, người còn lại là cao thủ Quái Chưởng. Hai người đó đã giết ba người bạn đồng hành của Trần Bảo Minh chỉ với vài chiêu. Nếu không nhờ Trần Bảo Minh ôm con cóc trong ngực khiến mấy người kia ném chuột sợ vỡ bình thì chắc ông ấy cũng chết rồi.
Trần Bảo Minh ra sức chống cự nên bị đứt một cánh tay và mất một con mắt, lúc đối mặt với cái chết, ông ấy cố lăn xuống núi thì mới thoát nạn.
Dù hai người kia liều mạng đuổi theo, nhưng trời chợt đổ một trận tuyết lớn, hơn nữa cũng đã tối nên không thể tìm thấy Trần Bảo Minh.
Trần Bảo Minh dùng hết sức bình sinh để đưa con cóc ngọc về nhà, sau đó kể lại mọi chuyện cho người nhà nghe.
Ngày Trần Bảo Minh trở về nhà cũng là ngày ông ấy mất vì bị thương quá nặng.
Người nhà họ Trần vô cùng đau thương, họ mai táng Trần Bảo Minh xong thì rời quên, sống mai danh ẩn tích ở Thiên Kinh.
Ngô Bình nghe xong thì thở dài nói: “Nhà cô rời quê là đúng, không thì chắc chắn hai người kia sẽ mò tới”.
Trần Lăng Sương gật đầu: “Đúng vậy, vì thế nhiều năm qua, tôi không hề dám kể cho ai biết”.
Ngô Bình: “Người nhà cô vẫn khoẻ cả chứ?”
Trần Lăng Sương: “Mẹ tôi đã qua đời vì bệnh nặng vào ba năm trước, tôi còn một cô em gái kém tôi ba tuổi, tên là Ngạo Tuyết”.
Ngô Bình nói: “Lăng Tuyết và Ngạo Tuyết đều là những cái tên rất hay”.
Trần Lăng Sương: “Ngạo Tuyết học giỏi lắm, tốt nghiệp đại học xong thì về quản lý công ty giúp tôi”.
Ngô Bình: “Hoá ra cô Trần cũng có công ty riêng à!”
Trần Lăng Sương: “Tôi kinh doanh mặt hàng thời trang, toàn hàng bình dân thôi, khiến anh Ngô chê cười rồi”.
Nói đến đây, cô ấy chợt lấy một cuốn nhật ký đã cũ ra rồi nói: “Bác sĩ Ngô, đây là thứ mà bố tôi và các bạn đồng hành đã để lại, là đồ quan trọng nhất của người đào sâm”.
Ngô Bình giật mình rồi mở quyển nhật ký ra xem thì thấy bên trong vẽ đầy những ký hiệu kỳ quái và bản đồ, anh hỏi: “Đây là thứ gì?”
Trần Lăng Sương cười đáp: “Lúc bố tôi dẫn người đi đào sâm, thường gặp các củ nhân sâm quý giá hiếm có. Nhưng ông ấy sẽ không đào những củ sâm ấy, mà sẽ cẩn thận che đi, sau đó để lại ký hiệu, để thêm vài năm nữa mới đào”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Những ghi chép trong này đều là vị trí của nhân sâm ư?”
Chương 147: Ghi chép nhân sâm
Trần Lăng Sương gật đầu: “Phải. Bác sĩ Ngô, tôi tặng nó cho anh. Tôi cũng sẽ nói cho anh biết ý nghĩa của ký hiệu trên đó”.
Ngô Bình chớp mắt: “Cô Trần à, ghi chép này là vô giá đấy, cô thật sự tặng nó cho tôi ư?”
Trần Lăng Sương cười đáp: “Tôi vốn là kẻ tàn phế. Chính bác sĩ Ngô đã giúp tôi có một cuộc đời mới. Lăng Sương không có gì để báo đáp ân tình này. Ghi chép này đã không còn giá trị gì với tôi, tặng cho bác sĩ Ngô thì có lẽ nó sẽ giúp được nhiều người hơn”.
Anh im lặng, hồi lâu sau đó mới lên tiếng: “Cũng không thể nhận lợi ích từ cô như vậy. Hay là thế này, nếu tôi hái được nhân sâm trong ghi chép, tôi sẽ chia cho cô một nửa số tiền sau khi bán được”.
Không nhịn được cười, Trần Lăng Sương vội xua tay: “Đừng đừng, không cần chia tiền cho tôi đâu”.
Ngô Bình nói: “Đây là tài sản mà bố cô đã vất vả tích cóp cả đời. Sao tôi có thể thản nhiên lấy đi chứ? Cứ quyết định như vậy đi”.
Thấy anh kiên quyết quá, Trần Lăng Sương chỉ đành đồng ý. Cô ấy thở hắt ra, đoạn bảo: “Bác sĩ Ngô là người tốt, gặp được anh là may mắn của Lăng Sương”.
Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, Ngô Bình ở lại đây ngồi thiền tu luyện, chờ trời tối rồi lại tiếp tục trị liệu cho Trần Lăng Sương.
Dạo gần đây anh phát hiện, mỗi lần dùng đến nhãn lực, anh sẽ cực kỳ yếu ớt. Mà anh càng yếu, hiệu quả tu luyện phương pháp hít thở Như Lai càng cao, đặc biệt là tinh thần lực, tăng lên rất rõ ràng.
Anh lờ mờ cảm thấy giữa nhãn lực và tinh thần lực của mình có một mối liên hệ diệu kỳ nào đó. Chừng bảy giờ tối, anh cảm thấy tinh lực đã tràn đầy, bèn hồi phục tinh thần, bắt đầu trị liệu cho Trần Lăng Sương.
Quá trình trị liệu vẫn giống như lúc trước. Trần Lăng Sương mặc áo hở lưng theo thói quen, sau đó bình tĩnh nằm sấp trên xô pha, tiếp nhận sự trị liệu của Ngô Bình.
Mỗi khi tay Ngô Bình ấn lên sống lưng trắng trẻo, cô ấy lại cảm thấy thoải mái vô cùng. Chân khí màu vàng xâm nhập cơ thể, phục hồi dây thần kinh, đả thông kinh mạch.
Lần trị liệu này kéo dài đến hơn mười một giờ tối.
Lần này, Ngô Bình nối dây thần kinh cơ chi dưới của Trần Lăng Sương. Đôi chân của Trần Lăng Sương chầm chậm có cảm giác trở lại. Đôi mắt sáng rực lên, cô ấy hỏi: “Bác sĩ Ngô à, có phải tôi có thể đi lại rồi không?”
Ngô Bình cười đáp: “Đừng vội. Một năm này cô không vận động, cơ bắp không có lực, để tôi xoa bóp giúp cô một lúc”.
Nói đoạn, hai tay anh đã ấn lên chân Trần Lăng Sương, sử dụng chân khí để trị liệu xoa bóp.
Trần Lăng Sương nhắm mắt lại, cảm thấy chưa bao giờ dễ chịu như lúc này. Cô ấy hỏi: “Bác sĩ Ngô này, tôi nghe Thanh Ảnh kể là Âu Lực từng tìm anh?”
Ngô Bình đáp: “Cô cũng quen biết Âu Lực?”
Trần Lăng Sương cười bảo: “Chúng tôi là bạn khá thân, từng cùng tham gia chương trình giải trí. Thật ra tính cách cậu ấy rất được, nhưng mẹ cậu ấy lại hơi so đo một chút. Mong anh đừng giận”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tôi giận gì chứ? Chúng tôi cũng chẳng có qua lại gì”.
Trần Lăng Sương lặng im giây lát rồi cất tiếng: “Bác sĩ Ngô à, anh có thể điều trị cho Âu Lực không?”
Ngô Bình đáp: “Lương y như từ mẫu, tất nhiên tôi muốn giúp cậu ta. Nhưng gia đình cậu ta không tin tưởng tôi, tôi hà tất phải làm khó chính mình”.
Trần Lăng Sương mỉm cười: “Tôi sẽ nói với Âu Lực. Trải nghiệm của tôi chắc chắn có sức thuyết phục nhất rồi, đúng không?”
Ngô Bình im lặng, sau khi xoa bóp mới nói với Trần Lăng Sương: “Cô đứng dậy đi thử xem”.
Trần Lăng Sương gật đầu. Được Ngô Bình đỡ, cô ấy chậm rãi đứng lên. Hai chân vừa chạm đất, cảm giác hơi không chân thực, đứng được một lúc đã thích ứng ngay.
Cô ấy thử nhấc một bước, kinh ngạc thốt lên: “Tôi đi được rồi! Bác sĩ Ngô, tôi muốn tự đi”.
Ngô Bình thả tay ra, đứng ở đối diện và cách cô ấy mấy bước. Anh cười nói: “Đi chậm thôi, có lẽ được rồi đấy”.
Trần Lăng Sương đi thêm một bước nữa, cảm giác chân thực này vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến cô ấy không kìm được nước mắt, có cảm tưởng như được hồi sinh vậy.
Đi thêm bước nữa, cô ấy bỗng thấy chân mềm nhũn, chúi ngã về phía trước. Ngô Bình nhanh nhạy vươn tay ra đỡ, kết quả là Trần Lăng Sương ngã thẳng vào lòng anh.
Lần này là một vòng tay rộng mở. Hai tay Trần Lăng Sương ôm chặt eo Ngô Bình. Hơi thở đàn ông đầy mãnh liệt khiến cõi lòng Trần Lăng Sương xao động, nhịp thở cũng trở nên gấp gáp.
Đỡ lấy cô ấy, Ngô Bình cười nói: “Không sao, đi thêm vài bước nữa là quen thôi. Ngày mai, tôi sẽ đem mấy gói thuốc cho cô, cô nhớ sắc ra uống”.
Gương mặt thanh tú của Trần Lăng Sương ửng đỏ. Cô ấy gật nhẹ, đáp rằng: “Bác sĩ Ngô, trời tối rồi, anh ăn gì đó nhé”.
Ngô Bình cũng thấy đói lắm rồi, bèn gật đầu đồng ý.
Ba bữa mỗi ngày của Trần Lăng Sương đều do một nhà hàng gần đây phụ trách.. Cô ấy gọi điện, chẳng bao lâu sau, thức ăn đã được mang đến.
Ông chủ nhà hàng ấy là một đầu bếp giỏi, nấu ăn rất ngon nên Trần Lăng Sương thích lắm. Vì cô ấy trả rất nhiều tiền, nên dù là nửa đêm, ông chủ cũng sẽ dậy nấu nướng.
Ngô Bình ăn đơn giản một chút rồi tạm biệt, ra về.
Anh vừa đi khỏi, Trần Lăng Sương đã gọi cho Âu Lực.
Lúc này Âu Lực đang nằm vật trên xô pha chơi trò chơi. Khoảng thời gian này anh ta sống chẳng theo quy tắc nào, trắng đen đảo lộn.
Thấy Trần Lăng Sương gọi đến, anh ta bắt máy ngay: “Lăng Sương, hiếm khi thấy cậu gọi cho mình đấy”.
Trần Lăng Sương nhẹ nhàng nói: “Âu Lực à, mình xuống đất đi lại được rồi”.
Âu Lực ngẩn ra, sau đó ngồi bật dậy, kinh ngạc hỏi: “Cậu khoẻ rồi ư? Dùng phương pháp trị liệu nào mới à?”
“Không phải”, Trần Lăng Sương đáp, “Là bác sĩ Ngô trị khỏi cho mình đấy, ít ngày nữa là mình có thể giống như lúc trước rồi”.
Âu Lực cả mừng: “Lăng Sương à, cậu gọi cho mình có phải vì anh ta cũng chữa được chấn thương cho mình không?”
Trần Lăng Sương đáp: “Dĩ nhiên”.
“Tốt quá rồi!”, Âu Lực cười to, “Cậu mau gửi cho mình số điện thoại đi, mình sẽ liên lạc với bác sĩ này ngay”.
Trần Lăng Sương im lặng giây lát rồi nói: “Thật ra hai người từng gặp nhau rồi”.
Âu Lực ngây ra: “Từng gặp ư?”
“Trước đó Vệ Thanh Ảnh từng dẫn một bác sĩ đến chữa trị cho cậu, nhưng nhà cậu lại không tin anh ấy mà còn đuổi đi ấy. Cậu quên rồi à?”, Trần Lăng Sương hỏi.
Âu Lực nghĩ kỹ lại, tim đánh “thịch” một cái, lập tức nhớ ra Ngô Bình. Anh ta kêu lên: “Không phải chứ? Là anh ta sao?”
Trần Lăng Sương thở dài: “Mình từng nhắc đến chuyện này, bác sĩ Ngô còn canh cánh trong lòng đấy”.
Âu Lực muốn đánh vào miệng mình quá. Không ngờ anh ta lại bỏ qua cơ hội trị liệu, đúng là ngốc nghếch!
Anh ta nói ngay: “Lăng Sương, cậu nhất định phải giúp mình nói vài lời tốt đẹp trước mặt bác sĩ Ngô. Mình sẽ đến Vân Kinh ngay lập tức!”
Trần Lăng Sương đáp: “Mình không dám bảo đảm, chỉ cố gắng hết sức có thể thôi”.
Tối nay, Ngô Bình vẫn tu luyện phương pháp hít thở. Khi bình minh đến, lòng anh thoáng động, cảm giác nhạy cảm hơn hẳn, bao gồm cả thính giác, khứu giác, xúc giác, đều được cải thiện rất nhiều.
Mắt anh sáng lên: “Cuối cùng cũng mở được thần giác!”
Đúng vậy, một cách vô tình, anh đã từ cảnh giới Khí đi đến cảnh giới Thần! Đã chính thức có được thần giác.
Thần giác là một loại cảm ứng rất thần kỳ. Có nó rồi, anh sẽ kiểm soát chân khí tốt hơn, tốc độ tu luyện cũng vượt xa cảnh giới Khí.
Hơn nữa, người tu hành ở giai đoạn này, trí tuệ cũng sẽ tăng lên, có thể loại suy, tạo ra cái mới dựa trên cái cũ. Vì vậy, cao thủ cảnh giới Thần còn được gọi là tông sư cảnh giới Thần!
Chương 148: Tông sư cảnh giới Thần
Vừa đột phá, anh lập tức đả thông kinh mạch cấp ba. Thần giác phối hợp với nội quan, anh có thể xác định chính xác vị trí kinh mạch cấp ba, sau đó dùng chân khí màu vàng để đả thông thật nhanh.
Lần này, Ngô Bình đả thông kinh mạch cấp ba ở não trước. Như vậy anh có thể trở nên thông minh hơn, tư duy cũng sáng suốt hơn.
Kinh mạch ở não phức tạp và dày đặc nhất. May mà anh đã mở được thần giác, lại sở hữu năng lực nhìn thấu, nên quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Đến mười giờ sáng, Ngô Bình cảm thấy não mình nổ “bùm” một cái, như tiếng sấm sét vậy, sau đó một đường kinh mạch cấp ba được đả thông!
Lúc này, anh cảm thấy đại não của mình đang “chạy” cực kỳ nhanh, thoắt cái đã tính toán được một lượng lớn thông tin rồi. Cảm nhận trực tiếp nhất chính là thính giác, thị giác, xúc giác, và cả trí nhớ đều được vận dụng một cách toàn diện, sau đó đưa ra phán đoán tối ưu trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Hai mươi bốn thức Cầm Long Thủ mà anh học trước đó, nay chỉ cần nghĩ một chút thôi là có thể hiểu ra nguyên lý rồi. Anh lập tức đứng dậy tập luyện, chỉ vài lần đã thành thạo thức đầu tiên. Sau đó anh luyện tiếp thức thứ hai, thứ ba, nhoáng một cái đã đạt đến trình độ thuần thục.
Trong vỏn vẹn vài phút, anh đã học xong hai mươi bốn thức Cầm Long Thủ! Chưa hết, anh còn kết hợp Cầm Long Thủ và Kim Cương Long Trảo Thủ, dung hợp chúng lại với nhau rồi ra sức tập luyện, sau đó tạo ra cái mới dựa trên cái cũ, có sự sáng tạo của riêng mình.
Ngô Bình tu luyện quên ăn quên ngủ, đến khi anh luyện Cầm Long Thủ đến trình độ hoàn hảo thì đã hơn hai giờ chiều.
Mở điện thoại ra, anh thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nào là Đường Tử Di, nào là Trác Khang, có cả Trần Lăng Sương nữa.
Anh lần lượt gọi lại cho họ. Đường Tử Di bảo là tối nay có một mối làm ăn rất lớn. Đây là đơn hàng đầu tiên của cô ấy sau khi quản lý nhà họ Đường nên tâm lý chưa đủ tự tin, muốn Ngô Bình đi cùng.
Ngô Bình đồng ý, hứa rằng tối nay sẽ đến.
Trác Khang thì không có việc gì, chỉ muốn mời Ngô Bình uống rượu thôi. Ông ta mới có hai bình rượu nguyên chất thượng hạng, chuẩn bị thết đãi Ngô Bình. Nhưng anh còn nhiều việc nên từ chối.
Trần Lăng Sương thì nhắc đến Âu Lực, bảo là Âu Lực đang ở chỗ cô ấy, hy vọng Ngô Bình nể mặt Trần Lăng Sương mà tha thứ cho anh ta.
Thật ra Ngô Bình khá thích anh chàng vận động viên Âu Lực này. Xét cho cùng thì ngôi sao bóng tổ của nước Viêm Long rất ít, tổng cộng cũng chỉ có một, hai người. Anh không hy vọng Âu Lực cứ như vậy mà vắng bóng.
Nhưng anh không bỏ qua ngay, chỉ bảo gặp mặt rồi hẵng nói.
Lúc ra khỏi cửa, anh mới nhớ ra hôm nay là ngày Lâm Băng Tiên tham gia buổi tuyển chọn. Nghĩ một hồi, anh bèn gọi điện hỏi han tình hình.
Có điều điện thoại của Lâm Băng Tiên lại chẳng có ai nghe. Anh thầm thấy quái lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Lúc này, buổi tuyển chọn của chương trình “Giọng hát vang xa” đang được tổ chức ở Học viện Âm nhạc Vân Kinh. Có năm vị giám khảo chuyên nghiệp ở buổi tuyển chọn. Thí sinh nhận được bốn phiếu trở lên mới được thông qua và tham gia vòng thứ hai.
Lâm Băng Tiên đang lo lắng vô cùng. Cô ấy đứng giữa đám đông, chờ đến lượt mình thi. Bỗng nhiên, cô ấy nghe tiếng người ta xôn xao phía sau mình.
“Mấy bạn đưa tiền cho giám khảo chưa?”, một cô gái hỏi.
“Mình đưa một trăm nghìn. Còn mấy bạn thì sao?”
“Mình thì tám mươi nghìn”.
“Mình đưa chín mươi nghìn”.
“Khốn thật! Bọn giám khảo đó ghê gớm quá, không đưa tiền thì không cho qua”.
“Kệ đi, dù sao mình cũng đã đưa tiền, qua chắc rồi”.
Nghe đến đây, lòng Lâm Băng Tiên chùng xuống. Lại còn hối lộ tiền ư? Thế thì còn gì là tuyển chọn?
Chẳng mấy chốc đã đến lượt cô ấy. Về mặt hình ảnh hay chọn bài, Lâm Băng Tiên đều xứng đáng được điểm cao. Nhưng lạ là chỉ có hai trong năm giám khảo bỏ phiếu cho cô ấy.
Lâm Băng Tiên thất vọng vô cùng. Nghĩ đến mấy lời bàn tán đưa tiền cho giám khảo khi nãy, cô ấy lấy hết can đảm, hỏi một vị giám khảo không chọn mình: “Giám khảo có thể cho em biết em chưa đạt ở phương diện nào không ạ?”
Vị giám khảo này là phụ nữ, ngoài bốn mươi tuổi. Bà ta lạnh lùng đáp: “Chưa đạt? Gương mặt cô trông như hồ ly tinh vậy, tôi nhìn mà phát tởm. Hài lòng rồi chứ? Đi xuống!”
Lâm Băng Tiên cứng đờ người. Sao có thể xúc phạm người khác như thế chứ? Nước mắt lập tức tuôn ra như mưa, cô ấy cúi gằm mặt đi xuống ngay.
Rời khỏi điểm thi, cô ấy càng nghĩ càng thấy ấm ức, bèn lấy điện thoại ra để gọi cho Ngô Bình. Lúc này Lâm Băng Tiên mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ từ anh.
Bây giờ, Ngô Bình vừa mới đến nơi ở của Trần Lăng Sương, cuộc gọi của Lâm Băng Tiên cũng reo lên.
“Băng Tiên à, thi suôn sẻ chứ?”, anh cười hỏi.
Bên kia đầu dây vang lên tiếng khóc nức nở của Lâm Băng Tiên: “Anh Ngô ơi, giám khảo quá đáng lắm”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đừng khóc, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe cô ấy kể xong, Ngô Bình nổi trận lôi đình: “Bọn giám khảo khốn kiếp! Chờ nhé, tôi sẽ làm chủ chuyện này giúp cô!”
Anh vừa đẩy cửa, Vệ Thanh Ảnh đã bước ra nghênh đón, niềm nở nói: “Anh Ngô, anh đến rồi”.
Ánh mắt lạnh lùng của Ngô Bình khiến Vệ Thanh Ảnh sởn cả tóc gáy. Cô ấy nuốt nước bọt: “Anh Ngô à, anh…”
Ngô Bình cười khẩy: “Vệ Thanh Ảnh, các cô muốn tổ chức chương trình thì tổ chức cho tốt vào, tìm một đám giám khảo ngu xuẩn sỉ nhục người khác chẳng có gì hay ho cả!”
Vệ Thanh Ảnh vừa nghe đã hiểu ra chuyện này có liên quan đến buổi tuyển chọn. Cô ấy vội vàng hỏi: “Anh Ngô à, đã xảy ra chuyện gì khiến anh không vui vậy?”
Ngô Bình đanh mặt, kể lại hai năm rõ mười. Nghe xong, Vệ Thanh Ảnh giận tái mặt, bèn đáp: “Anh Ngô, do tôi không quản lý đến nơi đến chốn. Tôi sẽ đến đó xử lý ngay. À phải, tên của thí sinh đó là Lâm Băng Tiên đúng chứ?”
“Phải”.
Cô ấy nói: “Vậy tôi đi trước nhé anh Ngô. Âu Lực nhờ cả vào anh!”
Vệ Thanh Ảnh cúi người rồi vội vã rời đi.
Vừa đến sảnh, Ngô Bình đã thấy Âu Lực, và bà mẹ ở tuổi mãn kinh đầy cay nghiệt của đối phương.
Trần Lăng Sương đã có thể đứng dậy. Cô ấy mỉm cười giới thiệu: “Bác sĩ Ngô, đây là Âu Lực. Hai người từng gặp nhau rồi”.
Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn đến Âu Lực, chỉ nói: “Chúng ta điều trị tiếp thôi”.
Thấy Ngô Bình vẫn chưa tha thứ cho mình, Âu Lực vội lên tiếng: “Bác sĩ Ngô à, lần trước là lỗi của tôi, tôi có mắt không tròng, mong anh thứ lỗi”.
Mẹ của Âu Lực, người phụ nữ trung niên kia, cũng húng hắng nói: “Bác sĩ Ngô, lần trước do tôi không đúng, cậu hãy trị thương giúp con trai tôi. Trị khỏi rồi, tôi sẽ trả cho cậu một khoản tiền lớn. Nhưng nói trước, trị khỏi rồi mới trả tiền”.
Dù biết Ngô Bình có năng lực, bà ta vẫn nói chuyện bằng vẻ sai khiến vênh váo ấy.
Vừa nghe bà ta nói vậy, Âu Lực đã thấy không ổn. Anh ta giận dữ kêu lên: “Mẹ à! Mẹ đang nói gì vậy?”
Ngô Bình tức đến bật cười: “Thế à? Không biết khoản tiền lớn này cụ thể là bao nhiêu?”
Mẹ Âu Lực giơ một ngón tay lên: “Một triệu. Thế nào?”
Ngô Bình hờ hững nói: “Bà hỏi Trần Lăng Sương xem tôi thu bao nhiêu phí điều trị của cô ấy”.
Mẹ Âu Lực ngẩn ra, nhìn sang Trần Lăng Sương: “Lăng Sương, cô trả cho cậu ta bao nhiêu tiền vậy?”
Trần Lăng Sương thở dài trong lòng. Mẹ Âu Lực đúng là không biết đối nhân xử thế mà!
Cô ấy đáp: “Ba mươi triệu tiền khám bệnh, cộng thêm một số thứ khác nữa ạ”.
Ngô Bình nói: “Tổng chi phí mà Trần Lăng Sương phải trả không dưới năm trăm triệu. Nhà bà có thái độ tệ như vậy, tôi tính gấp đôi vậy, trả một tỷ là được rồi”.
“Gì cơ? Một tỷ?”, mẹ Âu Lực nhảy dựng lên như một con gà mái già nổi giận, nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Cậu nằm mơ đi! Cậu có biết con trai tôi mất bao nhiêu năm mới kiếm được một tỷ hay không?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Không có tiền thì đừng chữa trị, tôi không ép buộc”.
“Cậu, cậu…”
Mẹ Âu Lực tức giận đến mức run cả người, mặt trắng bệch, chỉ tay vào Ngô Bình mà nói chẳng nên lời.
Chương 149: Thân thế của Lâm Băng Tiên
Trong cơn giận dữ, bà ta kéo tay Âu Lực rồi hét lên: “Đi thôi con! Chúng ta không cần cậu ta chữa trị!”
Âu Lực nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích, xem lời của mẹ như gió thoảng qua tai. Anh ta bỗng chống tay xuống đất, quỳ gối trước mặt Ngô Bình, chân thành nói: “Bác sĩ Ngô, chuyện lúc trước là lỗi của chúng tôi. Tôi xin lỗi anh!”
Mẹ Âu Lực gào lên: “Sao con phải quỳ lạy cậu ta chứ, đứng dậy ngay!”
Bà ta đỡ lấy con trai, tiếc rằng Âu Lực quá nặng nên không đỡ nổi, bèn khóc rống lên, ôm lấy Âu Lực rồi ngồi phịch xuống.
Ngô Bình nghiêm nghị nói: “Người hành y gắn liền sức khoẻ và tính mạng con người! Tôi là người cứu chữa, cậu cần tôn trọng và tin tưởng tôi! Nếu không làm được, vui lòng rời khỏi nơi này!”
Âu Lực vô cùng áy náy: “Xin lỗi, tôi xin lỗi bác sĩ Ngô!”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Hai người đứng dậy đi”.
Âu Lực không đứng dậy, khấp khởi hỏi: “Bác sĩ Ngô à, lần trước anh nói rằng chấn thương của tôi có thể chữa khỏi, đúng không?”
Anh đáp: “Đương nhiên là chữa được, hơn nữa còn có thể bình phục trong ba ngày”.
Âu Lực mừng rỡ: “Cảm ơn bác sĩ Ngô!”
Mẹ của Âu Lực không dám nói bừa nữa, ngậm chặt miệng lại.
Ngô Bình nói: “Phí khám bệnh là hai mươi triệu”.
Âu Lực vội vã viết chi phiếu, đưa cho Ngô Bình bằng cả hai tay, đoạn cất lời: “Cảm ơn bác sĩ Ngô!”
Nên biết rằng ban nãy Ngô Bình còn đưa ra cái giá một tỷ, bây giờ chỉ thu hai mươi triệu đã là tận tình tận nghĩa với anh ta rồi.
Sau khi chuẩn bị một chút, Ngô Bình dùng kim châm phối hợp với chân khí màu vàng để trị liệu cho Âu Lực trước. Nửa giờ sau, Âu Lực cảm thấy chân mình rất ấm, cảm giác khó chịu kia đã biến mất hoàn toàn.
Chờ thêm vài phút, Ngô Bình rút kim châm ra, đoạn nói: “Đứng dậy thử xem”.
Âu Lực chầm chậm đứng lên, đi vài bước, cảm thấy rất nhẹ nhàng, như thể quay về ngày xưa vậy. Anh ta mừng rỡ vô cùng: “Bác sĩ Ngô à, vậy là tôi khỏi rồi đúng không?”
Ngô Bình đáp: “Dĩ nhiên là vẫn chưa. Cậu cần tiếp tục châm cứu hai lần nữa. Tôi sẽ viết đơn thuốc, cậu uống liên tục trong một tháng, có lẽ sẽ khỏi hẳn”.
Âu Lực vội gật đầu: “Được được, mọi chuyện đều nghe theo lời bác sĩ Ngô”.
Cùng lúc đó, tại buổi tuyển chọn, ban tổ chức đột nhiên thông báo tạm dừng, năm vị giám khảo được gọi vào hậu trường.
Trong phòng nghỉ, Vệ Thanh Ảnh trưng vẻ mặt lạnh như băng. Năm vị giám khảo nhìn thấy cô ấy đều kinh ngạc vô cùng. Sao sếp lại xuất hiện ở đây chứ? Tuy là ban giám khảo, nhưng thực chất họ đều là những nghệ sĩ đã hết thời trực thuộc truyền thông Sơn Hải.
Vệ Thanh Ảnh lạnh lùng cất lời: “Trong số năm người, ai đã nhận tiền của thí sinh thì bước ra đây!”
Lời vừa thốt ra, đã có đến bốn trên năm người hoảng sợ và biến sắc. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không ai dám bước ra.
Vệ Thanh Ảnh lạnh nhạt nói: “Không dám?”
Cô ấy gật đầu, nói tiếp: “Thế thì tôi đành giao chuyện này cho pháp luật xử lý. Các người nhận hối lộ thì không chỉ trả giá bằng danh dự mà còn phải chịu trách nhiệm hình sự!”
Bốn người kia thất kinh, không dám nghĩ gì nữa, vội vàng lên tiếng: “Xin sếp bỏ qua cho chúng tôi một lần”.
Vệ Thanh Ảnh đập bàn, giận dữ quát: “Bốn người không biết xấu hổ ư? Năm nào tôi cũng trả tiền lương cả triệu bạc để nuôi mấy người, bấy nhiêu vẫn không đủ để tiêu xài sao?”
Bốn người đều cúi đầu, không dám lên tiếng.
Vệ Thanh Ảnh hỏi: “Ai trong số các người đã nói Lâm Băng Tiên có gương mặt giống hồ ly tinh?”
Một người phụ nữ trong số họ biến sắc, run rẩy nói: “Là tôi, thưa sếp”.
Vệ Thanh Ảnh cười khẩy: “Cô cút được rồi!”
Bà ta đã lớn tuổi, hết thời lâu lắm rồi, kiếm sống nhờ vào cái cây to là công ty truyền thông Sơn Hải này. Nghe đối phương muốn đuổi mình, bà ta trợn trắng mắt rồi ngất đi.
Người phụ nữ ngất xỉu ấy được nhân viên y tế đưa thẳng đến bệnh viện cấp cứu.
Vệ Thanh Ảnh nói với những người còn lại: “Làm giám khảo đàng hoàng cho tôi, nếu còn dám đút túi riêng, tôi sẽ không để yên cho mấy người!”
Bốn người còn lại rối rít vâng dạ. Buổi tuyển chọn được tiếp tục, chỉ có ban giám khảo giảm từ năm xuống bốn người.
Ngay sau đó, Lâm Băng Tiên nhận được một cuộc gọi từ ban tổ chức. Họ bảo toàn bộ bài thi trước đó đều bị huỷ, bảo cô ấy quay lại dự thi lần nữa.
Lâm Băng Tiên không dám tin vào tai mình. Chẳng lẽ lại là Ngô Bình giúp cô ấy sao?
Trong căn nhà nọ, Ngô Bình đã điều trị cho Âu Lực xong xuôi, anh ta đã quay về. Anh lại tiếp tục trị liệu cho Trần Lăng Sương.
Hôm nay anh lại nối vài dây thần kinh chính giúp Trần Lăng Sương. Có lẽ vì vừa trở thành tông sư cảnh giới Thần, nhãn lực của anh đã có sự thăng cấp rõ rệt, không chỉ mạnh lên mà thời gian kéo dài cũng lâu hơn!
Nhờ vậy, tiến trình trị liệu cũng được thực hiện nhanh hơn hẳn. Chỉ trong buổi chiều, anh đã nối xong các dây thần kinh chính của Trần Lăng Sương.
Sau khi trời tối, đôi chân của Trần Lăng Sương không còn tê nữa, đi lại cũng có sức hơn. Cô ấy mừng rỡ nói: “Bác sĩ Ngô à, tôi cảm giác mình gần như khoẻ hẳn rồi”.
Ngô Bình đáp: “Nhanh hơn dự tính của tôi, chừng bảy, tám ngày nữa, cô sẽ khỏi”.
Nói đoạn, anh đặt tấm chi phiếu năm mươi triệu lên bàn, bảo rằng: “Đây là tiền của Cóc ngọc ba chân. Cô cầm lấy nhé”.
Trần Lăng Sương ngại ngùng trả lời: “Thật sự không cần mà, bác sĩ Ngô”.
Ngô Bình nói: “Cầm đi, cô xứng đáng nhận mà”.
Hàn huyên thêm vài câu, anh đứng dậy và chào tạm biệt.
Biệt thự số một, khi Ngô Bình quay về, Lâm Băng Tiên đang vui vẻ nói gì đó với Lâm Mỹ Kiều. Nhác thấy anh, cô ấy đã bay ào đến như chú chim non, hào hứng kể: “Anh Ngô, em được vào rồi!
Ngô Bình bị cô ấy ôm chầm, vô thức muốn ôm lại đối phương. Có điều Lâm Mỹ Kiều đang ở đây, anh không tiện làm vậy, đoạn bảo: “Vậy à? Cô vượt qua vòng tuyển chọn rồi?”
Lâm Băng Tiên cười bảo: “Không chỉ vậy, em còn được tuyển thẳng vào chương trình, mấy vòng thi sau cũng không cần tham gia nữa”.
Ngô Bình mỉm cười, đoán rằng Vệ Thanh Ảnh đã dùng quyền lực giúp đỡ, bèn nói: “Tốt quá, chúng ta ăn mừng nào”.
Lâm Mỹ Kiều cũng rất vui. Bà ấy làm một hơi mười món để thưởng cho con gái. Ngô Bình khui một chai rượu vang đỏ. Bữa tối bắt đầu.
Sau khi uống hai ly rượu, gương mặt Lâm Mỹ Kiều lấp lánh nụ cười mãn nguyện. Bệnh của bà ấy đã được Ngô Bình trị khỏi, con gái cũng đi học lại, bà ấy rất vui.
Lâm Mỹ Kiều nâng ly lên: “Ngô Bình, tôi kính cậu”.
Ngô Bình vội vàng nâng ly: “Cháu cũng kính cô”.
Uống cạn ly rượu, Lâm Mỹ Kiều thở hắt ra, đoạn cất lời: “Ngô Bình, mẹ con tôi đều rất cảm kích cậu. Từ bé Lâm Băng Tiên đã không có bố, nên con bé rất nhút nhát, tự ti, không có cảm giác an toàn. Đây đều là lỗi của chúng tôi”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Cô à, vậy bố của Băng Tiên đâu rồi ạ?”
Lâm Mỹ Kiều khẽ thở dài: “Người khác cùng từng hỏi tôi câu này rất nhiều lần, tôi chưa từng trả lời. Nhưng hôm nay, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Ánh mắt hơi mơ màng, bà ấy chìm vào dòng hồi ức, rủ rỉ kể cho Ngô Bình về những chuyện xưa đã phủ bụi.
Hoá ra hai mươi năm về trước, bà ấy là cô cả nhà họ Lâm ở Thiên Kinh. Nhà họ Lâm là gia đình giàu có cấp hai của Thiên Kinh. Họ quản thúc bà ấy rất nghiêm khắc, và chuẩn bị gả bà ấy vào nhà họ Đồ - gia đình giàu có cấp một của Thiên Kinh.
Song bà ấy lại phải lòng một chàng trai rất bình thường. Cả hai quen biết, yêu nhau, rồi kiên quyết bỏ đi, rời khỏi Thiên Kinh.
Bọn họ giấu kín danh tiếng, sống rất bình dị. Hơn một năm sau đó, Lâm Băng Tiên chào đời.
Chính vào ngày Lâm Băng Tiên đầy tháng, bố của cô ấy lại biến mất. Sống không thấy người, chết chẳng thấy xác, hệt như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy!
Chương 150: Vu thuật giám định sinh tử
Nghe những chuyện mà bà ấy từng trải qua, Ngô Bình thấy rất kỳ lạ, sao một người đang sống sờ sờ có thể bốc hơi khỏi thế giới được?
Lâm Mỹ Kiều thở dài nói: “Bây giờ, tôi vẫn muốn biết là ông ấy còn sống hay đã chết”.
Ngô Bình nghi hoặc hỏi: “Cô có tóc hay vật tuỳ thân của ông ấy không?”
Lâm Mỹ Kiều ngẩn ra đáp: “Có!”
Lâm Mỹ Kiều lấy một chiếc túi nhỏ ra, sau đó lấy thêm một cái kéo để cắt một lọn tóc ở bên trong.
“Dùng tóc của ông ấy đi, loại túi này ở quê của ông ấy chuyên dùng để đựng tóc, thường để làm tín vật đính ước của các đôi yêu nhau”, Lâm Mỹ Kiều nói.
Ngô Bình: “Có tóc là tốt rồi, cháu có thể đoán ông ấy còn sống hay đã chết”.
Nói rồi, anh cầm lọn tóc ấy lên rồi lẩm bẩm thần chú, lọn tóc bắt đầu xoắn lại, một mùi khét bốc lên rất khó chịu.
Ngô Bình xoè tay ra thì thấy lọn tóc đã co vào thành từng vòng tròn.
Lâm Mỹ Kiều và Lâm Băng Tiên đều kinh ngạc, họ không ngờ Ngô Bình còn biết làm phép.
Lâm Mỹ Kiều vội nói: “Ngô Bình, như vậy có nghĩa là sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Đây là một phép thuật nhỏ, nếu tóc không bị đứt gãy thì có nghĩa là chủ nhân của nó vẫn còn sống”.
“Vẫn còn sống ư?”, Lâm Mỹ Kiều run lên, sau đó rơi lệ nói: “Vậy ông ấy đang ở đâu? Sống có tốt không?”
Ngô Bình trầm mặc rồi hỏi: “Cô có biết ngày tháng năm sinh của ông ấy không?”
Lâm Mỹ Kiều gật đầu rồi nói cho Ngô Bình biết.
Ngô Bình lấy tiền phép Ngũ Đế ra rồi lắc trong lòng bàn tay, sau đó tung lên mặt bàn, cùng lúc đó anh lại đọc thần chú, một hình ảnh hiện lên trên không, vụt sáng rồi biến mất.
Lâm Mỹ Kiều và Lâm Băng Tiên căng thẳng nhìn Ngô Bình, muốn biết kết quả thế nào.
Ngô Bình cất tiền phép đi rồi ngạc nhiên nói: “Quẻ cho hay ông ấy đang ở nước ngoài”.
“Cái gì? Ở nước ngoài ư? Thế có bói ra được là nước nào không?”, Lâm Mỹ Kiều đứng bật dậy hỏi.
Ngô Bình: “Quẻ nói ông ấy đang ở phía Nam, chắc là nước nào đó ở Nam Dương”.
“Nam Dương?”, Lâm Mỹ Kiều lẩm bẩm: “Tại sao ông ấy lại đến đó? Tại sao không nói với tôi tiếng nào?”
Lâm Băng Tiên ôm lấy mẹ mình rồi khẽ nói: “Mẹ, ít ra thì chúng ta vẫn biết là bố còn sống, sau này chắc chắn nhà mình sẽ được đoàn tụ thôi”.
Lâm Mỹ Kiều lau nước mắt rồi gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, nhất định gia đình mình sẽ được đoàn tụ”.
Bầu không khí trùng xuống, Ngô Bình vội nói lảng sang chuyện khác, chúc mừng Lâm Băng Tiên đã được tham gia chương trình.
Khi họ ăn cơm xong thì cũng đã bảy giờ tối, Ngô Bình bảo Cương Tử đưa mình đến khách sạn để gặp Đường Tử Di.
Đường Tử Di và Đường Minh Huy cùng hơn chục người đang giao dịch với một nhóm người trong phòng hội nghị sang trọng của khách sạn Kim Ưng.
Sau khi Ngô Bình đến thì thấy có hơn chục món đồ cổ được xếp trên một chiếc bàn dài, Đường Minh Huy đang kiểm tra từng món một.
Anh nhỏ giọng nói: “Nhiều đồ thế!”
Đường Tử Di kéo anh sang một bên rồi nói: “Bạn em giới thiệu cho đấy, đây mới chỉ là một phần nhỏ thôi”.
Ngô Bình: “Xem ra là đơn hàng lớn rồi, để tôi xem nào”.
Anh đi tới gần chiếc bàn dài rồi ngắm một bình sứ Thanh Hoa, anh phát hiện có hơi thở của hai thời đại trên chiếc bình này, một của thời Nguyên, một của thời cận đại.
Anh động tinh thần rồi quan sát kỹ thì thấy đáy của chiếc bình này là đời Nguyên, còn phần thân là của cận đại. Người làm giả đã dùng một hỗn hợp kéo dính đặc biệt để gắn chúng lại với nhau.
Anh nhìn sang món đồ thứ hai là một bức tranh cổ, đường vẽ là Đường Bá Hổ. Nhưng anh lại thấy hình như đây là tác phẩm của người triều Thanh, vì nó toả ra hơi thở của triều đại này.
Anh không xem nữa mà đi tới cạnh Đường Tử Di, sau đó nhỏ giọng nói: “Hôm nay đừng giao dịch vội, chuyển sang hôm khác đi”.
Đường Tử Di thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu rồi nói với những người khác: “Ông chủ Phạm, đồ của ông vừa quý vừa đắt, tôi rất thích, nhưng để tôi về chuẩn bị tiền đã, khi nào gom đủ, chúng ta sẽ thực hiện giao dịch sau”.
Người đàn ông trung niên mặt đen vội nói: “Cô Đường, có thể đặt cọc trước không?”
Ngô Bình nói: “Thưa các vị, nhà chúng tôi đang có việc gấp nên phải đi ngay bây giờ, hôm khác chúng ta sẽ giao dịch tiếp”.
Đường Minh Huy cũng là người thông minh nên lập tức nói khéo để chuồn luôn.
Họ vừa đi một lúc thì có một người đàn ông hỏi ông chủ mặt đen: “Đại ca, hay họ phát hiện ra rồi?”
Người đàn ông trung niên mặt đen cau mày nói: “Không biết được, cứ bình tĩnh, chờ xem thế nào”.
Phía Đường Tử Di, vừa rời khỏi khách sạn, cô ấy đã hỏi: “Anh Ngô, có vấn đề ạ?”
“Vấn đề lớn là đằng khác, toàn đồ giả đấy”.
Đường Tử Di há hốc miệng: “Đồ giả ý ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Gần như không có điểm sơ hở nào luôn, nếu hôm nay tôi không đến thì mọi người lỗ nặng rồi”.
Đường Tử Di tức giận nói: “Bọn này to gan thật!”
Ngô Bình: “Thôi bỏ đi, chưa mua bán gì là tốt rồi”.
Hàn huyên vài câu rồi anh tạm biệt bố con Đường Tử Di.
Sau khi về nhà, anh tiếp tục đả thông kinh mạch cấp ba. Trước đó, anh đã đả thông kinh mạch cấp ba ở đầu, giờ sẽ đến cơ thể.
Kinh mạch ở cơ thể không lằng nhằng như ở não bộ, hơn nữa cũng không cần quá cẩn thận nên tốc độ đả thông rất nhanh. Hơn ba tiếng là Ngô Bình đả thông xong hết rồi.
Một khi đả thông kinh mạch cấp ba thì anh có thể nắm chắc lục phủ ngũ tạng của mình, ví dụ như nhịp tim, huyết áp, hoóc môn… và cả các dây thần kinh nữa.
Cảm giác này rất kỳ diệu, anh chìm đắm trong đó và hiểu rõ về cơ thể người hơn. Điều này có ý nghĩa lớn trong việc nâng cao y thuật của anh.
Bây giờ mới hơn hai giờ sáng, Ngô Bình quyết định đả thông kinh mạch cho tứ chi, chỉ khi đả thông hết kinh mạch cấp ba trên toàn cơ thể thì võ giả mới có thể phát huy tối đa uy lực của mình.
Nhưng đây là một việc rất khó, rất nhiều tông sư cảnh giới Thần phải mất cả đời mà cũng chỉ đả thông được một phần cơ thể như cánh tay hay chân.
Người có thể đả thông kinh mạch cấp ba nhanh được như Ngô Bình cực kỳ hiếm, vì họ không có khả năng nhìn xuyên thấu nên phải tự mày mò để đả thông.
Trời dần sáng, Ngô Bình thấy toàn thân nhẹ nhõm như có thể cưỡi mây đạp gió, chưa bao giờ anh hiểu cơ thể và tiềm lực của mình như hôm nay.
Anh đi ra sân đi triển vài lượt Ngũ Long Thánh Quyền, thì thấy các chiêu thức mình thi triển lúc này đã hoàn toàn khác trước.
Luyện quyền xong, anh về phòng thì thấy có một cuộc gọi nhỡ, là Đinh Thượng Hiền gọi tới.
Anh gọi lại thì Đinh Thượng Hiền nói: “Cậu Ngô, tôi đã chuẩn bị xong nhâm sâm nghìn năm và các dược liệu như cậu yêu cầu rồi, khi nào cậu rảnh?”
Ngô Bình đáp: “Chín giờ sáng, chúng ta gặp ở chỗ cũ nhé”.
“Được, tôi chờ cậu”, Đinh Thượng Hiền vội nói.
Sau đó, Ngô Bình đi tới vịnh Bạch Long trước. Căn biệt thự của anh đang được đào móng rồi, tiến trình rất thuận lợi. Anh ở lại đó hơn một tiếng cho Tiểu Thần hít no linh khí rồi mới đi gặp Đinh Thượng Hiền.
Anh vẫn đến khách sạn lần trước, anh vừa tới đã được một người dẫn vào phòng, Đinh Thượng Hiền đã chờ sẵn bên trong.
“Cậu Ngô, cậu đến rồi”, Đinh Thượng Hiền đứng dậy chào hỏi.
Ngô Bình: “Nếu ông chuẩn bị xong rồi thì tôi sẽ giúp ông Bão Đan trước”.
Đinh Thượng Hiền hít sâu một hơi rồi hỏi: “Cậu Ngô, sau khi tán công thì có bao nhiêu phần trăm tôi có thể Bão Đan lại?”
Ngô Bình: “90 phần trăm”.
Đinh Thượng Hiền cắn răng nói: “Được! Phiền cậu”.
Ngô Bình bảo Đinh Thượng Hiền ngồi xuống, sau đó giơ tay ấn vào người ông, tiếp đó thì châm cứu. Anh cắm ba mươi mũi kim vào các khí mạch của Đinh Thượng Hiền, chân khí bị tắc ở đan điền của ông ấy đã thông suốt.
Chu Truyền Anh cười nói: “Cầm Long Thủ này xếp thứ chín ở Đại Thiền Tự đấy, mức độ khó cực cao. Tôi khổ luyện mất bảy năm, nhưng đến giờ mới nắm được bước đầu thôi”.
Ngô Bình chỉ nghĩ đến Cầm Long Thủ nên chỉ ăn sáng qua loa rồi thỉnh giáo Chu Truyền Anh ngay.
Cầm Long Thủ có 24 chiêu thức, Chu Truyền Anh đã thuộc nằm lòng, nhưng vất vả tu luyện bảy năm, mới chỉ học được 12 chiêu thức đầu tiên, 12 chiêu thức còn lại thì vẫn chưa thể thi triển được.
Ngô Bình nghe anh ta giảng giải cả buổi sáng thì đã ghi nhớ toàn bộ. Anh phát hiện Kim Cương Long Trảo Thủ của mình và Cầm Long Thủ mà phối hợp với nhau sẽ tạo ra uy lực rất mạnh.
Anh bắt đầu luyện chiêu thức thứ nhất, chỉ mất hơn một tiếng là học xong, điều này khiến Chu Truyền Anh kinh ngạc mãi không thôi. Ban đầu, anh ta học chiêu thức này mất hơn tháng trời, nhưng Ngô Bình chỉ mất hơn một tiếng.
Buổi trưa, anh bảo mọi người ở lại khách sạn rồi gọi Hồng Lăng đến vịnh Bạch Long để Tiểu Thần hấp thụ linh khí.
Trong lúc đó, anh tranh thủ mua một ít cổ phiều bằng điện thoại.
Chờ Tiểu Thần hấp thu no linh khí, anh tiếp tục chữa trị cho Trần Lăng Sương. Hôm qua, Trần Lăng Sương đã hồi phục một vài chức năng nhỏ rồi, hiệu quả hôm nay còn tốt hơn, cô ấy không chỉ tỉnh táo lạ, mà còn còn cử động được ngón chân.
Sau khi thu kim lại, Ngô Bình đã dùng năng lực nhìn xuyên thấu quá mức nên phải ngồi tại chỗ mất nửa tiếng rồi mới mở mắt ra.
Trần Lăng Sương nói: “Bác sĩ Ngô, anh vất vả rồi”.
Hôm nay, Vệ Thanh Ảnh không đến, mà chỉ có một cô điều dương thôi.
Ngô Bình nói: “Cô Trần đừng khách sáo, tối tôi sẽ lại đến”.
Trần Lăng Sương: “Bác sĩ Ngô, tôi thấy hình như anh mệt lắm thì phải, tôi áy náy quá!”
Cô ấy nói với điều dưỡng: “Chị Vương, chị lấy chiếc hộp bằng gỗ đỏ ra đây”.
Cô điều dưỡng lấy chiếc hộp ra, Trần Lăng Sương cẩm để lên gối, sau đó mở hộp, có một con cóc ngọc ba chân ở bên trong.
Nhìn thấy con cóc ngọc, Ngô Bình thầm thấy kinh ngạc, đó là cóc ngọc ba chân!
Đây là một loại dược liệu vô cùng quý giá, còn đắt hơn cả sâm vua, sao cô ấy có được chứ?
Trần Lăng Sương mỉm cười nói: “Bác sĩ Ngô, nhìn vẻ mặt của anh thế kia, chắc anh biết thứ này đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đây là cóc ngọc ba chân, một vị thuốc rất hiếm. Cô Trần, sao cô có nó vậy?”
Trần Lăng Sương cười đáp: “Bố tôi cho đấy, ông bảo đây là bảo bối, nhưng không nói cho tôi biết cách dùng”.
Ngô Bình: “Đúng là bảo bối đấy. Nó là thuốc dẫn để luyện đan, người bình thường không biết cách dùng đâu”.
Trần Lăng Sương cúi đầu nói: “Ngày xưa, vì giữ thứ này mà bố tôi bị người ta đánh chết, giờ nghĩ lại tôi thấy không đáng”.
Cô ấy đưa cái hộp cho Ngô Bình: “Bác sĩ Ngô, tôi tặng anh”.
Ngô Bình ngạc nhiên rồi vội nói: “Không, thứ này quý quá, tôi không nhận được”.
Trần Lăng Sương thờ ơ nói: “Bác sĩ Ngô có ơn với tôi, hơn nữa tôi giữ thứ này cũng vô dụng, chi bằng tặng cho người cần thì hay hơn”.
Ngô Bình thoáng do dự, anh đã nhận tiền chữa bệnh rồi, giờ lại lấy thêm thứ này nữa thì hơi quá.
Anh suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi mua con cóc ngọc ba chân này với giá 50 triệu, chiều tôi sẽ mang chi phiếu tới cho cô”.
Trần Lăng Sương vội xua tay nói: “Bác sĩ Ngô, anh đừng làm vậy, tôi thật lòng muốn tặng con cóc ngọc này cho anh mà”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Tôi biết cô cảm kích tôi, nhưng thứ này quá quý, tôi không thể nhận không được. Thật ra, 50 triệu vẫn là tôi được hời đấy”.
Trần Lăng Sương thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy thì đành gật đầu nói: “Bác sĩ Ngô, anh đún là chính nhân quân tử, tôi vô cùng bội phục”.
Ngô Bình xua tay: “Cô đừng khen tôi như thế, cô nói cho tôi biết lai lịch của con cóc ngọc này đi, sao bố cô lại có nó?”
Trần Lăng Sương gật đầu rồi kể lại mọi ch cho Ngô Bình nghe.
Bố của Trần Lăng Sương tên là Trần Bảo Minh, là một người chuyên đi đào nhân sâm. Người làm nghề này đều biết võ, bản lĩnh cao cường, vì thường phải đi đến những nơi hoang dã để tìm nhân sâm tự nhiên.
Trần Bảo Minh là cao thủ đào sâm, trong đời, ông ấy đã đào được rất nhiều sâm tể tướng nhất phẩm, vì thế gia đình cũng khá giả, cũng được coi là một hộ giàu có ở nơi sinh sống.
Năm Trần Lăng Sương 13 tuổi, Trần Bảo Minh đã lâu không lên núi bỗng nhận được một cú điện thoại, sau đó ông ấy đã hẹn ba người đồng hành lên núi Trường Bạch đào sâm.
Chuyện này họ đã đi những nửa tháng.
Khi quay về, Trần Bảo Minh đã mất một cánh tay và một con mắt, người cũng bị thương nặng.
Ông ấy bảo với Trần Lăng Sương là nhận được tin có một con cóc ngọc xuất hiện trên núi Trường Bạch, vì thế mới cùng nhau đi thử vận may.
Nhờ có kinh nghiệm đào sâm phong phú nên Trần Bảo Minh đi mười ngày đã tìm được hang ổ của con cóc ngọc ấy ở trong một hồ băng.
Bọn họ mất ba ngày mới dụ nó ra được rồi bắt nó. Sau khi bắt được con cóc ngọc, đột nhiên có hai người khác xuất hiện.
Một trong hai người đó là cao thủ Hình Ý Quyền, người còn lại là cao thủ Quái Chưởng. Hai người đó đã giết ba người bạn đồng hành của Trần Bảo Minh chỉ với vài chiêu. Nếu không nhờ Trần Bảo Minh ôm con cóc trong ngực khiến mấy người kia ném chuột sợ vỡ bình thì chắc ông ấy cũng chết rồi.
Trần Bảo Minh ra sức chống cự nên bị đứt một cánh tay và mất một con mắt, lúc đối mặt với cái chết, ông ấy cố lăn xuống núi thì mới thoát nạn.
Dù hai người kia liều mạng đuổi theo, nhưng trời chợt đổ một trận tuyết lớn, hơn nữa cũng đã tối nên không thể tìm thấy Trần Bảo Minh.
Trần Bảo Minh dùng hết sức bình sinh để đưa con cóc ngọc về nhà, sau đó kể lại mọi chuyện cho người nhà nghe.
Ngày Trần Bảo Minh trở về nhà cũng là ngày ông ấy mất vì bị thương quá nặng.
Người nhà họ Trần vô cùng đau thương, họ mai táng Trần Bảo Minh xong thì rời quên, sống mai danh ẩn tích ở Thiên Kinh.
Ngô Bình nghe xong thì thở dài nói: “Nhà cô rời quê là đúng, không thì chắc chắn hai người kia sẽ mò tới”.
Trần Lăng Sương gật đầu: “Đúng vậy, vì thế nhiều năm qua, tôi không hề dám kể cho ai biết”.
Ngô Bình: “Người nhà cô vẫn khoẻ cả chứ?”
Trần Lăng Sương: “Mẹ tôi đã qua đời vì bệnh nặng vào ba năm trước, tôi còn một cô em gái kém tôi ba tuổi, tên là Ngạo Tuyết”.
Ngô Bình nói: “Lăng Tuyết và Ngạo Tuyết đều là những cái tên rất hay”.
Trần Lăng Sương: “Ngạo Tuyết học giỏi lắm, tốt nghiệp đại học xong thì về quản lý công ty giúp tôi”.
Ngô Bình: “Hoá ra cô Trần cũng có công ty riêng à!”
Trần Lăng Sương: “Tôi kinh doanh mặt hàng thời trang, toàn hàng bình dân thôi, khiến anh Ngô chê cười rồi”.
Nói đến đây, cô ấy chợt lấy một cuốn nhật ký đã cũ ra rồi nói: “Bác sĩ Ngô, đây là thứ mà bố tôi và các bạn đồng hành đã để lại, là đồ quan trọng nhất của người đào sâm”.
Ngô Bình giật mình rồi mở quyển nhật ký ra xem thì thấy bên trong vẽ đầy những ký hiệu kỳ quái và bản đồ, anh hỏi: “Đây là thứ gì?”
Trần Lăng Sương cười đáp: “Lúc bố tôi dẫn người đi đào sâm, thường gặp các củ nhân sâm quý giá hiếm có. Nhưng ông ấy sẽ không đào những củ sâm ấy, mà sẽ cẩn thận che đi, sau đó để lại ký hiệu, để thêm vài năm nữa mới đào”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Những ghi chép trong này đều là vị trí của nhân sâm ư?”
Chương 147: Ghi chép nhân sâm
Trần Lăng Sương gật đầu: “Phải. Bác sĩ Ngô, tôi tặng nó cho anh. Tôi cũng sẽ nói cho anh biết ý nghĩa của ký hiệu trên đó”.
Ngô Bình chớp mắt: “Cô Trần à, ghi chép này là vô giá đấy, cô thật sự tặng nó cho tôi ư?”
Trần Lăng Sương cười đáp: “Tôi vốn là kẻ tàn phế. Chính bác sĩ Ngô đã giúp tôi có một cuộc đời mới. Lăng Sương không có gì để báo đáp ân tình này. Ghi chép này đã không còn giá trị gì với tôi, tặng cho bác sĩ Ngô thì có lẽ nó sẽ giúp được nhiều người hơn”.
Anh im lặng, hồi lâu sau đó mới lên tiếng: “Cũng không thể nhận lợi ích từ cô như vậy. Hay là thế này, nếu tôi hái được nhân sâm trong ghi chép, tôi sẽ chia cho cô một nửa số tiền sau khi bán được”.
Không nhịn được cười, Trần Lăng Sương vội xua tay: “Đừng đừng, không cần chia tiền cho tôi đâu”.
Ngô Bình nói: “Đây là tài sản mà bố cô đã vất vả tích cóp cả đời. Sao tôi có thể thản nhiên lấy đi chứ? Cứ quyết định như vậy đi”.
Thấy anh kiên quyết quá, Trần Lăng Sương chỉ đành đồng ý. Cô ấy thở hắt ra, đoạn bảo: “Bác sĩ Ngô là người tốt, gặp được anh là may mắn của Lăng Sương”.
Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, Ngô Bình ở lại đây ngồi thiền tu luyện, chờ trời tối rồi lại tiếp tục trị liệu cho Trần Lăng Sương.
Dạo gần đây anh phát hiện, mỗi lần dùng đến nhãn lực, anh sẽ cực kỳ yếu ớt. Mà anh càng yếu, hiệu quả tu luyện phương pháp hít thở Như Lai càng cao, đặc biệt là tinh thần lực, tăng lên rất rõ ràng.
Anh lờ mờ cảm thấy giữa nhãn lực và tinh thần lực của mình có một mối liên hệ diệu kỳ nào đó. Chừng bảy giờ tối, anh cảm thấy tinh lực đã tràn đầy, bèn hồi phục tinh thần, bắt đầu trị liệu cho Trần Lăng Sương.
Quá trình trị liệu vẫn giống như lúc trước. Trần Lăng Sương mặc áo hở lưng theo thói quen, sau đó bình tĩnh nằm sấp trên xô pha, tiếp nhận sự trị liệu của Ngô Bình.
Mỗi khi tay Ngô Bình ấn lên sống lưng trắng trẻo, cô ấy lại cảm thấy thoải mái vô cùng. Chân khí màu vàng xâm nhập cơ thể, phục hồi dây thần kinh, đả thông kinh mạch.
Lần trị liệu này kéo dài đến hơn mười một giờ tối.
Lần này, Ngô Bình nối dây thần kinh cơ chi dưới của Trần Lăng Sương. Đôi chân của Trần Lăng Sương chầm chậm có cảm giác trở lại. Đôi mắt sáng rực lên, cô ấy hỏi: “Bác sĩ Ngô à, có phải tôi có thể đi lại rồi không?”
Ngô Bình cười đáp: “Đừng vội. Một năm này cô không vận động, cơ bắp không có lực, để tôi xoa bóp giúp cô một lúc”.
Nói đoạn, hai tay anh đã ấn lên chân Trần Lăng Sương, sử dụng chân khí để trị liệu xoa bóp.
Trần Lăng Sương nhắm mắt lại, cảm thấy chưa bao giờ dễ chịu như lúc này. Cô ấy hỏi: “Bác sĩ Ngô này, tôi nghe Thanh Ảnh kể là Âu Lực từng tìm anh?”
Ngô Bình đáp: “Cô cũng quen biết Âu Lực?”
Trần Lăng Sương cười bảo: “Chúng tôi là bạn khá thân, từng cùng tham gia chương trình giải trí. Thật ra tính cách cậu ấy rất được, nhưng mẹ cậu ấy lại hơi so đo một chút. Mong anh đừng giận”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tôi giận gì chứ? Chúng tôi cũng chẳng có qua lại gì”.
Trần Lăng Sương lặng im giây lát rồi cất tiếng: “Bác sĩ Ngô à, anh có thể điều trị cho Âu Lực không?”
Ngô Bình đáp: “Lương y như từ mẫu, tất nhiên tôi muốn giúp cậu ta. Nhưng gia đình cậu ta không tin tưởng tôi, tôi hà tất phải làm khó chính mình”.
Trần Lăng Sương mỉm cười: “Tôi sẽ nói với Âu Lực. Trải nghiệm của tôi chắc chắn có sức thuyết phục nhất rồi, đúng không?”
Ngô Bình im lặng, sau khi xoa bóp mới nói với Trần Lăng Sương: “Cô đứng dậy đi thử xem”.
Trần Lăng Sương gật đầu. Được Ngô Bình đỡ, cô ấy chậm rãi đứng lên. Hai chân vừa chạm đất, cảm giác hơi không chân thực, đứng được một lúc đã thích ứng ngay.
Cô ấy thử nhấc một bước, kinh ngạc thốt lên: “Tôi đi được rồi! Bác sĩ Ngô, tôi muốn tự đi”.
Ngô Bình thả tay ra, đứng ở đối diện và cách cô ấy mấy bước. Anh cười nói: “Đi chậm thôi, có lẽ được rồi đấy”.
Trần Lăng Sương đi thêm một bước nữa, cảm giác chân thực này vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến cô ấy không kìm được nước mắt, có cảm tưởng như được hồi sinh vậy.
Đi thêm bước nữa, cô ấy bỗng thấy chân mềm nhũn, chúi ngã về phía trước. Ngô Bình nhanh nhạy vươn tay ra đỡ, kết quả là Trần Lăng Sương ngã thẳng vào lòng anh.
Lần này là một vòng tay rộng mở. Hai tay Trần Lăng Sương ôm chặt eo Ngô Bình. Hơi thở đàn ông đầy mãnh liệt khiến cõi lòng Trần Lăng Sương xao động, nhịp thở cũng trở nên gấp gáp.
Đỡ lấy cô ấy, Ngô Bình cười nói: “Không sao, đi thêm vài bước nữa là quen thôi. Ngày mai, tôi sẽ đem mấy gói thuốc cho cô, cô nhớ sắc ra uống”.
Gương mặt thanh tú của Trần Lăng Sương ửng đỏ. Cô ấy gật nhẹ, đáp rằng: “Bác sĩ Ngô, trời tối rồi, anh ăn gì đó nhé”.
Ngô Bình cũng thấy đói lắm rồi, bèn gật đầu đồng ý.
Ba bữa mỗi ngày của Trần Lăng Sương đều do một nhà hàng gần đây phụ trách.. Cô ấy gọi điện, chẳng bao lâu sau, thức ăn đã được mang đến.
Ông chủ nhà hàng ấy là một đầu bếp giỏi, nấu ăn rất ngon nên Trần Lăng Sương thích lắm. Vì cô ấy trả rất nhiều tiền, nên dù là nửa đêm, ông chủ cũng sẽ dậy nấu nướng.
Ngô Bình ăn đơn giản một chút rồi tạm biệt, ra về.
Anh vừa đi khỏi, Trần Lăng Sương đã gọi cho Âu Lực.
Lúc này Âu Lực đang nằm vật trên xô pha chơi trò chơi. Khoảng thời gian này anh ta sống chẳng theo quy tắc nào, trắng đen đảo lộn.
Thấy Trần Lăng Sương gọi đến, anh ta bắt máy ngay: “Lăng Sương, hiếm khi thấy cậu gọi cho mình đấy”.
Trần Lăng Sương nhẹ nhàng nói: “Âu Lực à, mình xuống đất đi lại được rồi”.
Âu Lực ngẩn ra, sau đó ngồi bật dậy, kinh ngạc hỏi: “Cậu khoẻ rồi ư? Dùng phương pháp trị liệu nào mới à?”
“Không phải”, Trần Lăng Sương đáp, “Là bác sĩ Ngô trị khỏi cho mình đấy, ít ngày nữa là mình có thể giống như lúc trước rồi”.
Âu Lực cả mừng: “Lăng Sương à, cậu gọi cho mình có phải vì anh ta cũng chữa được chấn thương cho mình không?”
Trần Lăng Sương đáp: “Dĩ nhiên”.
“Tốt quá rồi!”, Âu Lực cười to, “Cậu mau gửi cho mình số điện thoại đi, mình sẽ liên lạc với bác sĩ này ngay”.
Trần Lăng Sương im lặng giây lát rồi nói: “Thật ra hai người từng gặp nhau rồi”.
Âu Lực ngây ra: “Từng gặp ư?”
“Trước đó Vệ Thanh Ảnh từng dẫn một bác sĩ đến chữa trị cho cậu, nhưng nhà cậu lại không tin anh ấy mà còn đuổi đi ấy. Cậu quên rồi à?”, Trần Lăng Sương hỏi.
Âu Lực nghĩ kỹ lại, tim đánh “thịch” một cái, lập tức nhớ ra Ngô Bình. Anh ta kêu lên: “Không phải chứ? Là anh ta sao?”
Trần Lăng Sương thở dài: “Mình từng nhắc đến chuyện này, bác sĩ Ngô còn canh cánh trong lòng đấy”.
Âu Lực muốn đánh vào miệng mình quá. Không ngờ anh ta lại bỏ qua cơ hội trị liệu, đúng là ngốc nghếch!
Anh ta nói ngay: “Lăng Sương, cậu nhất định phải giúp mình nói vài lời tốt đẹp trước mặt bác sĩ Ngô. Mình sẽ đến Vân Kinh ngay lập tức!”
Trần Lăng Sương đáp: “Mình không dám bảo đảm, chỉ cố gắng hết sức có thể thôi”.
Tối nay, Ngô Bình vẫn tu luyện phương pháp hít thở. Khi bình minh đến, lòng anh thoáng động, cảm giác nhạy cảm hơn hẳn, bao gồm cả thính giác, khứu giác, xúc giác, đều được cải thiện rất nhiều.
Mắt anh sáng lên: “Cuối cùng cũng mở được thần giác!”
Đúng vậy, một cách vô tình, anh đã từ cảnh giới Khí đi đến cảnh giới Thần! Đã chính thức có được thần giác.
Thần giác là một loại cảm ứng rất thần kỳ. Có nó rồi, anh sẽ kiểm soát chân khí tốt hơn, tốc độ tu luyện cũng vượt xa cảnh giới Khí.
Hơn nữa, người tu hành ở giai đoạn này, trí tuệ cũng sẽ tăng lên, có thể loại suy, tạo ra cái mới dựa trên cái cũ. Vì vậy, cao thủ cảnh giới Thần còn được gọi là tông sư cảnh giới Thần!
Chương 148: Tông sư cảnh giới Thần
Vừa đột phá, anh lập tức đả thông kinh mạch cấp ba. Thần giác phối hợp với nội quan, anh có thể xác định chính xác vị trí kinh mạch cấp ba, sau đó dùng chân khí màu vàng để đả thông thật nhanh.
Lần này, Ngô Bình đả thông kinh mạch cấp ba ở não trước. Như vậy anh có thể trở nên thông minh hơn, tư duy cũng sáng suốt hơn.
Kinh mạch ở não phức tạp và dày đặc nhất. May mà anh đã mở được thần giác, lại sở hữu năng lực nhìn thấu, nên quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Đến mười giờ sáng, Ngô Bình cảm thấy não mình nổ “bùm” một cái, như tiếng sấm sét vậy, sau đó một đường kinh mạch cấp ba được đả thông!
Lúc này, anh cảm thấy đại não của mình đang “chạy” cực kỳ nhanh, thoắt cái đã tính toán được một lượng lớn thông tin rồi. Cảm nhận trực tiếp nhất chính là thính giác, thị giác, xúc giác, và cả trí nhớ đều được vận dụng một cách toàn diện, sau đó đưa ra phán đoán tối ưu trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Hai mươi bốn thức Cầm Long Thủ mà anh học trước đó, nay chỉ cần nghĩ một chút thôi là có thể hiểu ra nguyên lý rồi. Anh lập tức đứng dậy tập luyện, chỉ vài lần đã thành thạo thức đầu tiên. Sau đó anh luyện tiếp thức thứ hai, thứ ba, nhoáng một cái đã đạt đến trình độ thuần thục.
Trong vỏn vẹn vài phút, anh đã học xong hai mươi bốn thức Cầm Long Thủ! Chưa hết, anh còn kết hợp Cầm Long Thủ và Kim Cương Long Trảo Thủ, dung hợp chúng lại với nhau rồi ra sức tập luyện, sau đó tạo ra cái mới dựa trên cái cũ, có sự sáng tạo của riêng mình.
Ngô Bình tu luyện quên ăn quên ngủ, đến khi anh luyện Cầm Long Thủ đến trình độ hoàn hảo thì đã hơn hai giờ chiều.
Mở điện thoại ra, anh thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nào là Đường Tử Di, nào là Trác Khang, có cả Trần Lăng Sương nữa.
Anh lần lượt gọi lại cho họ. Đường Tử Di bảo là tối nay có một mối làm ăn rất lớn. Đây là đơn hàng đầu tiên của cô ấy sau khi quản lý nhà họ Đường nên tâm lý chưa đủ tự tin, muốn Ngô Bình đi cùng.
Ngô Bình đồng ý, hứa rằng tối nay sẽ đến.
Trác Khang thì không có việc gì, chỉ muốn mời Ngô Bình uống rượu thôi. Ông ta mới có hai bình rượu nguyên chất thượng hạng, chuẩn bị thết đãi Ngô Bình. Nhưng anh còn nhiều việc nên từ chối.
Trần Lăng Sương thì nhắc đến Âu Lực, bảo là Âu Lực đang ở chỗ cô ấy, hy vọng Ngô Bình nể mặt Trần Lăng Sương mà tha thứ cho anh ta.
Thật ra Ngô Bình khá thích anh chàng vận động viên Âu Lực này. Xét cho cùng thì ngôi sao bóng tổ của nước Viêm Long rất ít, tổng cộng cũng chỉ có một, hai người. Anh không hy vọng Âu Lực cứ như vậy mà vắng bóng.
Nhưng anh không bỏ qua ngay, chỉ bảo gặp mặt rồi hẵng nói.
Lúc ra khỏi cửa, anh mới nhớ ra hôm nay là ngày Lâm Băng Tiên tham gia buổi tuyển chọn. Nghĩ một hồi, anh bèn gọi điện hỏi han tình hình.
Có điều điện thoại của Lâm Băng Tiên lại chẳng có ai nghe. Anh thầm thấy quái lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Lúc này, buổi tuyển chọn của chương trình “Giọng hát vang xa” đang được tổ chức ở Học viện Âm nhạc Vân Kinh. Có năm vị giám khảo chuyên nghiệp ở buổi tuyển chọn. Thí sinh nhận được bốn phiếu trở lên mới được thông qua và tham gia vòng thứ hai.
Lâm Băng Tiên đang lo lắng vô cùng. Cô ấy đứng giữa đám đông, chờ đến lượt mình thi. Bỗng nhiên, cô ấy nghe tiếng người ta xôn xao phía sau mình.
“Mấy bạn đưa tiền cho giám khảo chưa?”, một cô gái hỏi.
“Mình đưa một trăm nghìn. Còn mấy bạn thì sao?”
“Mình thì tám mươi nghìn”.
“Mình đưa chín mươi nghìn”.
“Khốn thật! Bọn giám khảo đó ghê gớm quá, không đưa tiền thì không cho qua”.
“Kệ đi, dù sao mình cũng đã đưa tiền, qua chắc rồi”.
Nghe đến đây, lòng Lâm Băng Tiên chùng xuống. Lại còn hối lộ tiền ư? Thế thì còn gì là tuyển chọn?
Chẳng mấy chốc đã đến lượt cô ấy. Về mặt hình ảnh hay chọn bài, Lâm Băng Tiên đều xứng đáng được điểm cao. Nhưng lạ là chỉ có hai trong năm giám khảo bỏ phiếu cho cô ấy.
Lâm Băng Tiên thất vọng vô cùng. Nghĩ đến mấy lời bàn tán đưa tiền cho giám khảo khi nãy, cô ấy lấy hết can đảm, hỏi một vị giám khảo không chọn mình: “Giám khảo có thể cho em biết em chưa đạt ở phương diện nào không ạ?”
Vị giám khảo này là phụ nữ, ngoài bốn mươi tuổi. Bà ta lạnh lùng đáp: “Chưa đạt? Gương mặt cô trông như hồ ly tinh vậy, tôi nhìn mà phát tởm. Hài lòng rồi chứ? Đi xuống!”
Lâm Băng Tiên cứng đờ người. Sao có thể xúc phạm người khác như thế chứ? Nước mắt lập tức tuôn ra như mưa, cô ấy cúi gằm mặt đi xuống ngay.
Rời khỏi điểm thi, cô ấy càng nghĩ càng thấy ấm ức, bèn lấy điện thoại ra để gọi cho Ngô Bình. Lúc này Lâm Băng Tiên mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ từ anh.
Bây giờ, Ngô Bình vừa mới đến nơi ở của Trần Lăng Sương, cuộc gọi của Lâm Băng Tiên cũng reo lên.
“Băng Tiên à, thi suôn sẻ chứ?”, anh cười hỏi.
Bên kia đầu dây vang lên tiếng khóc nức nở của Lâm Băng Tiên: “Anh Ngô ơi, giám khảo quá đáng lắm”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đừng khóc, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe cô ấy kể xong, Ngô Bình nổi trận lôi đình: “Bọn giám khảo khốn kiếp! Chờ nhé, tôi sẽ làm chủ chuyện này giúp cô!”
Anh vừa đẩy cửa, Vệ Thanh Ảnh đã bước ra nghênh đón, niềm nở nói: “Anh Ngô, anh đến rồi”.
Ánh mắt lạnh lùng của Ngô Bình khiến Vệ Thanh Ảnh sởn cả tóc gáy. Cô ấy nuốt nước bọt: “Anh Ngô à, anh…”
Ngô Bình cười khẩy: “Vệ Thanh Ảnh, các cô muốn tổ chức chương trình thì tổ chức cho tốt vào, tìm một đám giám khảo ngu xuẩn sỉ nhục người khác chẳng có gì hay ho cả!”
Vệ Thanh Ảnh vừa nghe đã hiểu ra chuyện này có liên quan đến buổi tuyển chọn. Cô ấy vội vàng hỏi: “Anh Ngô à, đã xảy ra chuyện gì khiến anh không vui vậy?”
Ngô Bình đanh mặt, kể lại hai năm rõ mười. Nghe xong, Vệ Thanh Ảnh giận tái mặt, bèn đáp: “Anh Ngô, do tôi không quản lý đến nơi đến chốn. Tôi sẽ đến đó xử lý ngay. À phải, tên của thí sinh đó là Lâm Băng Tiên đúng chứ?”
“Phải”.
Cô ấy nói: “Vậy tôi đi trước nhé anh Ngô. Âu Lực nhờ cả vào anh!”
Vệ Thanh Ảnh cúi người rồi vội vã rời đi.
Vừa đến sảnh, Ngô Bình đã thấy Âu Lực, và bà mẹ ở tuổi mãn kinh đầy cay nghiệt của đối phương.
Trần Lăng Sương đã có thể đứng dậy. Cô ấy mỉm cười giới thiệu: “Bác sĩ Ngô, đây là Âu Lực. Hai người từng gặp nhau rồi”.
Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn đến Âu Lực, chỉ nói: “Chúng ta điều trị tiếp thôi”.
Thấy Ngô Bình vẫn chưa tha thứ cho mình, Âu Lực vội lên tiếng: “Bác sĩ Ngô à, lần trước là lỗi của tôi, tôi có mắt không tròng, mong anh thứ lỗi”.
Mẹ của Âu Lực, người phụ nữ trung niên kia, cũng húng hắng nói: “Bác sĩ Ngô, lần trước do tôi không đúng, cậu hãy trị thương giúp con trai tôi. Trị khỏi rồi, tôi sẽ trả cho cậu một khoản tiền lớn. Nhưng nói trước, trị khỏi rồi mới trả tiền”.
Dù biết Ngô Bình có năng lực, bà ta vẫn nói chuyện bằng vẻ sai khiến vênh váo ấy.
Vừa nghe bà ta nói vậy, Âu Lực đã thấy không ổn. Anh ta giận dữ kêu lên: “Mẹ à! Mẹ đang nói gì vậy?”
Ngô Bình tức đến bật cười: “Thế à? Không biết khoản tiền lớn này cụ thể là bao nhiêu?”
Mẹ Âu Lực giơ một ngón tay lên: “Một triệu. Thế nào?”
Ngô Bình hờ hững nói: “Bà hỏi Trần Lăng Sương xem tôi thu bao nhiêu phí điều trị của cô ấy”.
Mẹ Âu Lực ngẩn ra, nhìn sang Trần Lăng Sương: “Lăng Sương, cô trả cho cậu ta bao nhiêu tiền vậy?”
Trần Lăng Sương thở dài trong lòng. Mẹ Âu Lực đúng là không biết đối nhân xử thế mà!
Cô ấy đáp: “Ba mươi triệu tiền khám bệnh, cộng thêm một số thứ khác nữa ạ”.
Ngô Bình nói: “Tổng chi phí mà Trần Lăng Sương phải trả không dưới năm trăm triệu. Nhà bà có thái độ tệ như vậy, tôi tính gấp đôi vậy, trả một tỷ là được rồi”.
“Gì cơ? Một tỷ?”, mẹ Âu Lực nhảy dựng lên như một con gà mái già nổi giận, nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Cậu nằm mơ đi! Cậu có biết con trai tôi mất bao nhiêu năm mới kiếm được một tỷ hay không?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Không có tiền thì đừng chữa trị, tôi không ép buộc”.
“Cậu, cậu…”
Mẹ Âu Lực tức giận đến mức run cả người, mặt trắng bệch, chỉ tay vào Ngô Bình mà nói chẳng nên lời.
Chương 149: Thân thế của Lâm Băng Tiên
Trong cơn giận dữ, bà ta kéo tay Âu Lực rồi hét lên: “Đi thôi con! Chúng ta không cần cậu ta chữa trị!”
Âu Lực nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích, xem lời của mẹ như gió thoảng qua tai. Anh ta bỗng chống tay xuống đất, quỳ gối trước mặt Ngô Bình, chân thành nói: “Bác sĩ Ngô, chuyện lúc trước là lỗi của chúng tôi. Tôi xin lỗi anh!”
Mẹ Âu Lực gào lên: “Sao con phải quỳ lạy cậu ta chứ, đứng dậy ngay!”
Bà ta đỡ lấy con trai, tiếc rằng Âu Lực quá nặng nên không đỡ nổi, bèn khóc rống lên, ôm lấy Âu Lực rồi ngồi phịch xuống.
Ngô Bình nghiêm nghị nói: “Người hành y gắn liền sức khoẻ và tính mạng con người! Tôi là người cứu chữa, cậu cần tôn trọng và tin tưởng tôi! Nếu không làm được, vui lòng rời khỏi nơi này!”
Âu Lực vô cùng áy náy: “Xin lỗi, tôi xin lỗi bác sĩ Ngô!”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Hai người đứng dậy đi”.
Âu Lực không đứng dậy, khấp khởi hỏi: “Bác sĩ Ngô à, lần trước anh nói rằng chấn thương của tôi có thể chữa khỏi, đúng không?”
Anh đáp: “Đương nhiên là chữa được, hơn nữa còn có thể bình phục trong ba ngày”.
Âu Lực mừng rỡ: “Cảm ơn bác sĩ Ngô!”
Mẹ của Âu Lực không dám nói bừa nữa, ngậm chặt miệng lại.
Ngô Bình nói: “Phí khám bệnh là hai mươi triệu”.
Âu Lực vội vã viết chi phiếu, đưa cho Ngô Bình bằng cả hai tay, đoạn cất lời: “Cảm ơn bác sĩ Ngô!”
Nên biết rằng ban nãy Ngô Bình còn đưa ra cái giá một tỷ, bây giờ chỉ thu hai mươi triệu đã là tận tình tận nghĩa với anh ta rồi.
Sau khi chuẩn bị một chút, Ngô Bình dùng kim châm phối hợp với chân khí màu vàng để trị liệu cho Âu Lực trước. Nửa giờ sau, Âu Lực cảm thấy chân mình rất ấm, cảm giác khó chịu kia đã biến mất hoàn toàn.
Chờ thêm vài phút, Ngô Bình rút kim châm ra, đoạn nói: “Đứng dậy thử xem”.
Âu Lực chầm chậm đứng lên, đi vài bước, cảm thấy rất nhẹ nhàng, như thể quay về ngày xưa vậy. Anh ta mừng rỡ vô cùng: “Bác sĩ Ngô à, vậy là tôi khỏi rồi đúng không?”
Ngô Bình đáp: “Dĩ nhiên là vẫn chưa. Cậu cần tiếp tục châm cứu hai lần nữa. Tôi sẽ viết đơn thuốc, cậu uống liên tục trong một tháng, có lẽ sẽ khỏi hẳn”.
Âu Lực vội gật đầu: “Được được, mọi chuyện đều nghe theo lời bác sĩ Ngô”.
Cùng lúc đó, tại buổi tuyển chọn, ban tổ chức đột nhiên thông báo tạm dừng, năm vị giám khảo được gọi vào hậu trường.
Trong phòng nghỉ, Vệ Thanh Ảnh trưng vẻ mặt lạnh như băng. Năm vị giám khảo nhìn thấy cô ấy đều kinh ngạc vô cùng. Sao sếp lại xuất hiện ở đây chứ? Tuy là ban giám khảo, nhưng thực chất họ đều là những nghệ sĩ đã hết thời trực thuộc truyền thông Sơn Hải.
Vệ Thanh Ảnh lạnh lùng cất lời: “Trong số năm người, ai đã nhận tiền của thí sinh thì bước ra đây!”
Lời vừa thốt ra, đã có đến bốn trên năm người hoảng sợ và biến sắc. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không ai dám bước ra.
Vệ Thanh Ảnh lạnh nhạt nói: “Không dám?”
Cô ấy gật đầu, nói tiếp: “Thế thì tôi đành giao chuyện này cho pháp luật xử lý. Các người nhận hối lộ thì không chỉ trả giá bằng danh dự mà còn phải chịu trách nhiệm hình sự!”
Bốn người kia thất kinh, không dám nghĩ gì nữa, vội vàng lên tiếng: “Xin sếp bỏ qua cho chúng tôi một lần”.
Vệ Thanh Ảnh đập bàn, giận dữ quát: “Bốn người không biết xấu hổ ư? Năm nào tôi cũng trả tiền lương cả triệu bạc để nuôi mấy người, bấy nhiêu vẫn không đủ để tiêu xài sao?”
Bốn người đều cúi đầu, không dám lên tiếng.
Vệ Thanh Ảnh hỏi: “Ai trong số các người đã nói Lâm Băng Tiên có gương mặt giống hồ ly tinh?”
Một người phụ nữ trong số họ biến sắc, run rẩy nói: “Là tôi, thưa sếp”.
Vệ Thanh Ảnh cười khẩy: “Cô cút được rồi!”
Bà ta đã lớn tuổi, hết thời lâu lắm rồi, kiếm sống nhờ vào cái cây to là công ty truyền thông Sơn Hải này. Nghe đối phương muốn đuổi mình, bà ta trợn trắng mắt rồi ngất đi.
Người phụ nữ ngất xỉu ấy được nhân viên y tế đưa thẳng đến bệnh viện cấp cứu.
Vệ Thanh Ảnh nói với những người còn lại: “Làm giám khảo đàng hoàng cho tôi, nếu còn dám đút túi riêng, tôi sẽ không để yên cho mấy người!”
Bốn người còn lại rối rít vâng dạ. Buổi tuyển chọn được tiếp tục, chỉ có ban giám khảo giảm từ năm xuống bốn người.
Ngay sau đó, Lâm Băng Tiên nhận được một cuộc gọi từ ban tổ chức. Họ bảo toàn bộ bài thi trước đó đều bị huỷ, bảo cô ấy quay lại dự thi lần nữa.
Lâm Băng Tiên không dám tin vào tai mình. Chẳng lẽ lại là Ngô Bình giúp cô ấy sao?
Trong căn nhà nọ, Ngô Bình đã điều trị cho Âu Lực xong xuôi, anh ta đã quay về. Anh lại tiếp tục trị liệu cho Trần Lăng Sương.
Hôm nay anh lại nối vài dây thần kinh chính giúp Trần Lăng Sương. Có lẽ vì vừa trở thành tông sư cảnh giới Thần, nhãn lực của anh đã có sự thăng cấp rõ rệt, không chỉ mạnh lên mà thời gian kéo dài cũng lâu hơn!
Nhờ vậy, tiến trình trị liệu cũng được thực hiện nhanh hơn hẳn. Chỉ trong buổi chiều, anh đã nối xong các dây thần kinh chính của Trần Lăng Sương.
Sau khi trời tối, đôi chân của Trần Lăng Sương không còn tê nữa, đi lại cũng có sức hơn. Cô ấy mừng rỡ nói: “Bác sĩ Ngô à, tôi cảm giác mình gần như khoẻ hẳn rồi”.
Ngô Bình đáp: “Nhanh hơn dự tính của tôi, chừng bảy, tám ngày nữa, cô sẽ khỏi”.
Nói đoạn, anh đặt tấm chi phiếu năm mươi triệu lên bàn, bảo rằng: “Đây là tiền của Cóc ngọc ba chân. Cô cầm lấy nhé”.
Trần Lăng Sương ngại ngùng trả lời: “Thật sự không cần mà, bác sĩ Ngô”.
Ngô Bình nói: “Cầm đi, cô xứng đáng nhận mà”.
Hàn huyên thêm vài câu, anh đứng dậy và chào tạm biệt.
Biệt thự số một, khi Ngô Bình quay về, Lâm Băng Tiên đang vui vẻ nói gì đó với Lâm Mỹ Kiều. Nhác thấy anh, cô ấy đã bay ào đến như chú chim non, hào hứng kể: “Anh Ngô, em được vào rồi!
Ngô Bình bị cô ấy ôm chầm, vô thức muốn ôm lại đối phương. Có điều Lâm Mỹ Kiều đang ở đây, anh không tiện làm vậy, đoạn bảo: “Vậy à? Cô vượt qua vòng tuyển chọn rồi?”
Lâm Băng Tiên cười bảo: “Không chỉ vậy, em còn được tuyển thẳng vào chương trình, mấy vòng thi sau cũng không cần tham gia nữa”.
Ngô Bình mỉm cười, đoán rằng Vệ Thanh Ảnh đã dùng quyền lực giúp đỡ, bèn nói: “Tốt quá, chúng ta ăn mừng nào”.
Lâm Mỹ Kiều cũng rất vui. Bà ấy làm một hơi mười món để thưởng cho con gái. Ngô Bình khui một chai rượu vang đỏ. Bữa tối bắt đầu.
Sau khi uống hai ly rượu, gương mặt Lâm Mỹ Kiều lấp lánh nụ cười mãn nguyện. Bệnh của bà ấy đã được Ngô Bình trị khỏi, con gái cũng đi học lại, bà ấy rất vui.
Lâm Mỹ Kiều nâng ly lên: “Ngô Bình, tôi kính cậu”.
Ngô Bình vội vàng nâng ly: “Cháu cũng kính cô”.
Uống cạn ly rượu, Lâm Mỹ Kiều thở hắt ra, đoạn cất lời: “Ngô Bình, mẹ con tôi đều rất cảm kích cậu. Từ bé Lâm Băng Tiên đã không có bố, nên con bé rất nhút nhát, tự ti, không có cảm giác an toàn. Đây đều là lỗi của chúng tôi”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Cô à, vậy bố của Băng Tiên đâu rồi ạ?”
Lâm Mỹ Kiều khẽ thở dài: “Người khác cùng từng hỏi tôi câu này rất nhiều lần, tôi chưa từng trả lời. Nhưng hôm nay, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Ánh mắt hơi mơ màng, bà ấy chìm vào dòng hồi ức, rủ rỉ kể cho Ngô Bình về những chuyện xưa đã phủ bụi.
Hoá ra hai mươi năm về trước, bà ấy là cô cả nhà họ Lâm ở Thiên Kinh. Nhà họ Lâm là gia đình giàu có cấp hai của Thiên Kinh. Họ quản thúc bà ấy rất nghiêm khắc, và chuẩn bị gả bà ấy vào nhà họ Đồ - gia đình giàu có cấp một của Thiên Kinh.
Song bà ấy lại phải lòng một chàng trai rất bình thường. Cả hai quen biết, yêu nhau, rồi kiên quyết bỏ đi, rời khỏi Thiên Kinh.
Bọn họ giấu kín danh tiếng, sống rất bình dị. Hơn một năm sau đó, Lâm Băng Tiên chào đời.
Chính vào ngày Lâm Băng Tiên đầy tháng, bố của cô ấy lại biến mất. Sống không thấy người, chết chẳng thấy xác, hệt như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy!
Chương 150: Vu thuật giám định sinh tử
Nghe những chuyện mà bà ấy từng trải qua, Ngô Bình thấy rất kỳ lạ, sao một người đang sống sờ sờ có thể bốc hơi khỏi thế giới được?
Lâm Mỹ Kiều thở dài nói: “Bây giờ, tôi vẫn muốn biết là ông ấy còn sống hay đã chết”.
Ngô Bình nghi hoặc hỏi: “Cô có tóc hay vật tuỳ thân của ông ấy không?”
Lâm Mỹ Kiều ngẩn ra đáp: “Có!”
Lâm Mỹ Kiều lấy một chiếc túi nhỏ ra, sau đó lấy thêm một cái kéo để cắt một lọn tóc ở bên trong.
“Dùng tóc của ông ấy đi, loại túi này ở quê của ông ấy chuyên dùng để đựng tóc, thường để làm tín vật đính ước của các đôi yêu nhau”, Lâm Mỹ Kiều nói.
Ngô Bình: “Có tóc là tốt rồi, cháu có thể đoán ông ấy còn sống hay đã chết”.
Nói rồi, anh cầm lọn tóc ấy lên rồi lẩm bẩm thần chú, lọn tóc bắt đầu xoắn lại, một mùi khét bốc lên rất khó chịu.
Ngô Bình xoè tay ra thì thấy lọn tóc đã co vào thành từng vòng tròn.
Lâm Mỹ Kiều và Lâm Băng Tiên đều kinh ngạc, họ không ngờ Ngô Bình còn biết làm phép.
Lâm Mỹ Kiều vội nói: “Ngô Bình, như vậy có nghĩa là sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Đây là một phép thuật nhỏ, nếu tóc không bị đứt gãy thì có nghĩa là chủ nhân của nó vẫn còn sống”.
“Vẫn còn sống ư?”, Lâm Mỹ Kiều run lên, sau đó rơi lệ nói: “Vậy ông ấy đang ở đâu? Sống có tốt không?”
Ngô Bình trầm mặc rồi hỏi: “Cô có biết ngày tháng năm sinh của ông ấy không?”
Lâm Mỹ Kiều gật đầu rồi nói cho Ngô Bình biết.
Ngô Bình lấy tiền phép Ngũ Đế ra rồi lắc trong lòng bàn tay, sau đó tung lên mặt bàn, cùng lúc đó anh lại đọc thần chú, một hình ảnh hiện lên trên không, vụt sáng rồi biến mất.
Lâm Mỹ Kiều và Lâm Băng Tiên căng thẳng nhìn Ngô Bình, muốn biết kết quả thế nào.
Ngô Bình cất tiền phép đi rồi ngạc nhiên nói: “Quẻ cho hay ông ấy đang ở nước ngoài”.
“Cái gì? Ở nước ngoài ư? Thế có bói ra được là nước nào không?”, Lâm Mỹ Kiều đứng bật dậy hỏi.
Ngô Bình: “Quẻ nói ông ấy đang ở phía Nam, chắc là nước nào đó ở Nam Dương”.
“Nam Dương?”, Lâm Mỹ Kiều lẩm bẩm: “Tại sao ông ấy lại đến đó? Tại sao không nói với tôi tiếng nào?”
Lâm Băng Tiên ôm lấy mẹ mình rồi khẽ nói: “Mẹ, ít ra thì chúng ta vẫn biết là bố còn sống, sau này chắc chắn nhà mình sẽ được đoàn tụ thôi”.
Lâm Mỹ Kiều lau nước mắt rồi gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, nhất định gia đình mình sẽ được đoàn tụ”.
Bầu không khí trùng xuống, Ngô Bình vội nói lảng sang chuyện khác, chúc mừng Lâm Băng Tiên đã được tham gia chương trình.
Khi họ ăn cơm xong thì cũng đã bảy giờ tối, Ngô Bình bảo Cương Tử đưa mình đến khách sạn để gặp Đường Tử Di.
Đường Tử Di và Đường Minh Huy cùng hơn chục người đang giao dịch với một nhóm người trong phòng hội nghị sang trọng của khách sạn Kim Ưng.
Sau khi Ngô Bình đến thì thấy có hơn chục món đồ cổ được xếp trên một chiếc bàn dài, Đường Minh Huy đang kiểm tra từng món một.
Anh nhỏ giọng nói: “Nhiều đồ thế!”
Đường Tử Di kéo anh sang một bên rồi nói: “Bạn em giới thiệu cho đấy, đây mới chỉ là một phần nhỏ thôi”.
Ngô Bình: “Xem ra là đơn hàng lớn rồi, để tôi xem nào”.
Anh đi tới gần chiếc bàn dài rồi ngắm một bình sứ Thanh Hoa, anh phát hiện có hơi thở của hai thời đại trên chiếc bình này, một của thời Nguyên, một của thời cận đại.
Anh động tinh thần rồi quan sát kỹ thì thấy đáy của chiếc bình này là đời Nguyên, còn phần thân là của cận đại. Người làm giả đã dùng một hỗn hợp kéo dính đặc biệt để gắn chúng lại với nhau.
Anh nhìn sang món đồ thứ hai là một bức tranh cổ, đường vẽ là Đường Bá Hổ. Nhưng anh lại thấy hình như đây là tác phẩm của người triều Thanh, vì nó toả ra hơi thở của triều đại này.
Anh không xem nữa mà đi tới cạnh Đường Tử Di, sau đó nhỏ giọng nói: “Hôm nay đừng giao dịch vội, chuyển sang hôm khác đi”.
Đường Tử Di thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu rồi nói với những người khác: “Ông chủ Phạm, đồ của ông vừa quý vừa đắt, tôi rất thích, nhưng để tôi về chuẩn bị tiền đã, khi nào gom đủ, chúng ta sẽ thực hiện giao dịch sau”.
Người đàn ông trung niên mặt đen vội nói: “Cô Đường, có thể đặt cọc trước không?”
Ngô Bình nói: “Thưa các vị, nhà chúng tôi đang có việc gấp nên phải đi ngay bây giờ, hôm khác chúng ta sẽ giao dịch tiếp”.
Đường Minh Huy cũng là người thông minh nên lập tức nói khéo để chuồn luôn.
Họ vừa đi một lúc thì có một người đàn ông hỏi ông chủ mặt đen: “Đại ca, hay họ phát hiện ra rồi?”
Người đàn ông trung niên mặt đen cau mày nói: “Không biết được, cứ bình tĩnh, chờ xem thế nào”.
Phía Đường Tử Di, vừa rời khỏi khách sạn, cô ấy đã hỏi: “Anh Ngô, có vấn đề ạ?”
“Vấn đề lớn là đằng khác, toàn đồ giả đấy”.
Đường Tử Di há hốc miệng: “Đồ giả ý ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Gần như không có điểm sơ hở nào luôn, nếu hôm nay tôi không đến thì mọi người lỗ nặng rồi”.
Đường Tử Di tức giận nói: “Bọn này to gan thật!”
Ngô Bình: “Thôi bỏ đi, chưa mua bán gì là tốt rồi”.
Hàn huyên vài câu rồi anh tạm biệt bố con Đường Tử Di.
Sau khi về nhà, anh tiếp tục đả thông kinh mạch cấp ba. Trước đó, anh đã đả thông kinh mạch cấp ba ở đầu, giờ sẽ đến cơ thể.
Kinh mạch ở cơ thể không lằng nhằng như ở não bộ, hơn nữa cũng không cần quá cẩn thận nên tốc độ đả thông rất nhanh. Hơn ba tiếng là Ngô Bình đả thông xong hết rồi.
Một khi đả thông kinh mạch cấp ba thì anh có thể nắm chắc lục phủ ngũ tạng của mình, ví dụ như nhịp tim, huyết áp, hoóc môn… và cả các dây thần kinh nữa.
Cảm giác này rất kỳ diệu, anh chìm đắm trong đó và hiểu rõ về cơ thể người hơn. Điều này có ý nghĩa lớn trong việc nâng cao y thuật của anh.
Bây giờ mới hơn hai giờ sáng, Ngô Bình quyết định đả thông kinh mạch cho tứ chi, chỉ khi đả thông hết kinh mạch cấp ba trên toàn cơ thể thì võ giả mới có thể phát huy tối đa uy lực của mình.
Nhưng đây là một việc rất khó, rất nhiều tông sư cảnh giới Thần phải mất cả đời mà cũng chỉ đả thông được một phần cơ thể như cánh tay hay chân.
Người có thể đả thông kinh mạch cấp ba nhanh được như Ngô Bình cực kỳ hiếm, vì họ không có khả năng nhìn xuyên thấu nên phải tự mày mò để đả thông.
Trời dần sáng, Ngô Bình thấy toàn thân nhẹ nhõm như có thể cưỡi mây đạp gió, chưa bao giờ anh hiểu cơ thể và tiềm lực của mình như hôm nay.
Anh đi ra sân đi triển vài lượt Ngũ Long Thánh Quyền, thì thấy các chiêu thức mình thi triển lúc này đã hoàn toàn khác trước.
Luyện quyền xong, anh về phòng thì thấy có một cuộc gọi nhỡ, là Đinh Thượng Hiền gọi tới.
Anh gọi lại thì Đinh Thượng Hiền nói: “Cậu Ngô, tôi đã chuẩn bị xong nhâm sâm nghìn năm và các dược liệu như cậu yêu cầu rồi, khi nào cậu rảnh?”
Ngô Bình đáp: “Chín giờ sáng, chúng ta gặp ở chỗ cũ nhé”.
“Được, tôi chờ cậu”, Đinh Thượng Hiền vội nói.
Sau đó, Ngô Bình đi tới vịnh Bạch Long trước. Căn biệt thự của anh đang được đào móng rồi, tiến trình rất thuận lợi. Anh ở lại đó hơn một tiếng cho Tiểu Thần hít no linh khí rồi mới đi gặp Đinh Thượng Hiền.
Anh vẫn đến khách sạn lần trước, anh vừa tới đã được một người dẫn vào phòng, Đinh Thượng Hiền đã chờ sẵn bên trong.
“Cậu Ngô, cậu đến rồi”, Đinh Thượng Hiền đứng dậy chào hỏi.
Ngô Bình: “Nếu ông chuẩn bị xong rồi thì tôi sẽ giúp ông Bão Đan trước”.
Đinh Thượng Hiền hít sâu một hơi rồi hỏi: “Cậu Ngô, sau khi tán công thì có bao nhiêu phần trăm tôi có thể Bão Đan lại?”
Ngô Bình: “90 phần trăm”.
Đinh Thượng Hiền cắn răng nói: “Được! Phiền cậu”.
Ngô Bình bảo Đinh Thượng Hiền ngồi xuống, sau đó giơ tay ấn vào người ông, tiếp đó thì châm cứu. Anh cắm ba mươi mũi kim vào các khí mạch của Đinh Thượng Hiền, chân khí bị tắc ở đan điền của ông ấy đã thông suốt.
Bình luận facebook