Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219-220
Chương 219: Kẻ vô dụng hay thiên tài?
Ngô Bình mắt sáng lên, nói: "Có được thanh bảo kiếm này thì chúng ta có thể ra ngoài rồi!"
Anh cõng Diệp Huyền, tay cầm kiếm đi về phía bên ngoài. Khi đến gần cửa động, Diệp Thiên Tông vội vã đón Diệp Huyền rồi hỏi: "Sư đệ, nó không sao chứ?"
"Không sao cả, chỉ bị ngất đi thôi. Đợi khi ra được bên ngoài em sẽ chữa trị cho Diệp Huyền".
Diệp Thiên Tông thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Thần Võ Ti có lẽ sẽ phái người tới điều tra, đến lúc đó chúng ta sẽ có hy vọng thoát ra ngoài".
Ngô Bình cười đáp: "Chờ người cứu thì chẳng thà tự tìm cách cứu mình, thử thanh kiếm này đi".
Nói rồi anh giơ thanh kiếm lên, chém nhiều nhát vào vách đá bên cạnh. Dưới lưỡi kiếm, vách đã vỡ vụn ra như miếng đậu phụ vậy, cả tảng đá bị chém rơi xuống đất.
Mọi người đều kinh ngạc, có người còn thò tay sờ thử phiến đá. Đó là một tảng đá bình thường, rất cứng. Tại sao thanh kiếm này lại có thể sắc bén đến mức này? Thật là khó tin!
Ngô Bình: "Vần những tảng đá này ra đi!”
Tiếp đó, Ngô Bình lấy thanh kiếm chém nát vách đá còn những người khác vận chuyển những khối đá kia sang một bên. Chỉ trong vòng nửa tiếng, họ đã tạo ra được một lối đi rộng chừng năm mét, đủ cho một người đi vừa.
Trong lúc Ngô Bình và những người khác đang mắc kẹt trong động thì trên đỉnh núi có một người đàn ông trung niên to béo đang chắp tay, trên gương mặt ông ta là nụ cười xảo quyệt.
Đằng sau lưng ông ta là mấy tên thuộc hạ. Một tên thuộc hạ cười nói: “Ông Phật tính kế hay quá, Diệp Thiên Tông kia dù không bị đá rơi chết thì cũng không thể nào ra ngoài được”.
Người đàn ông kia chính là Độc Phật, ông ta ung dung đáp: “Sát khí trong động rất nặng, đám người đó ở bên trong không thể nào sống được quá hai mươi tư giờ”.
Một kẻ khác nói: “Ông Phật, hay là chúng ta cho đặt thuốc nổ để đảm bảo không có việc gì sơ sót?”
Độc Phật xua tay đáp: “Không cần, để lại một người giám sát nơi này, còn lại đi theo tôi”.
Người đàn ông trung niên quay lưng đi khỏi đó, ở trên đỉnh núi chỉ còn lại một gã đầu trọc ở lại giám sát tình hình.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Ngô Bình đã tạo ra được một lối đi rộng mười mấy mét. Sau khi chém nhát kiếm cuối cùng, anh đạp mạnh một cái vào vách đá.
“Rầm” một tiếng, một tia sáng lọt qua khe đá. Mọi người vui sướng reo hò, cuối cùng thì cũng ra tới bên ngoài rồi!
Ngô Bình là người đầu tiên ra khỏi động. Cửa động nằm ngay cạnh đống đá vụn, anh chọn đường đi rất chuẩn, không hề lãng phí thêm chút sức lực nào.
Lúc này, gã đầu trọc ở trên đỉnh núi đã nhìn thấy bọn họ ra khỏi động thì vô cùng kinh ngạc, vội vã cúi thấp người rồi âm thầm chuồn khỏi đó.
Đợi tất cả mọi người ra khỏi động, Diệp Thiên Tông nói: “Chúng ta quay về thôi”.
Hai người ở lại dọn dẹp hiện trường còn những người khác đều theo Diệp Thiên Tông đi về phía chỗ đỗ xe rồi lái xe quay về.
Cùng lúc đó, Độc Phật đang ngồi trên xe thì nhận được điện thoại của gã trọc. Nghe xong tin này, ông ta sững người, đám người đó vẫn chưa chết sao?
Sau khi cúp điện thoại, ông ta khẽ thở dài nói: “Dặn dò bên dưới, lần này phải tham chiến rồi!”
Đám thuộc hạ kia cũng kinh ngạc không kém, bọn họ chưa từng thấy Độc Phật lo lắng như vậy bao giờ. Một kẻ hỏi: “Ông Phật, Diệp Thiên Tông vẫn còn sống sao?”
“Đúng vậy, thậm chí còn cứu được Diệp Huyền ra ngoài”, Độc Phật vẻ mặt vô cùng khó tin, nói tiếp: “Sao bọn chúng lại phá được sát trận cơ chứ?”
Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết rõ sức ảnh hưởng của Diệp Thiên Tông ở Thiên Kinh lớn thế nào. Nếu Diệp Thiên Tông quay lại trả thù thì quả thực là quá đáng sợ!
Trong một diễn biến khác, đoàn người do Diệp Thiên Tông dẫn đầu đã về đến nhà, nhờ Ngô Bình cứu chữa, Diệp Huyền cũng đã tỉnh lại. Lúc này Diệp Thiên Tông mới hoàn toàn yên tâm.
Ông ấy vỗ vai Ngô Bình: “Sư đệ, cậu đưa Diệp Huyền rời khỏi Thiên Kinh, tới huyện Minh Dương ở tạm vài ngày. Thời gian này phiền cậu chăm sóc Diệp Huyền giúp anh”.
Ngô Bình nhướn mày đáp: “Sư huynh, em cũng muốn tham gia vào cuộc chiến với Độc Phật”.
Diệp Thiên Tông từ chối ngay: “Không được, đây là trận huyết chiến, tức là sẽ có người phải chết. Nếu để cậu đi thì quá nguy hiểm, hơn nữa không phải anh bảo cậu chăm sóc Diệp Huyền giúp anh sao?”
Ngô Bình khẽ thở dài đáp: “Sư huynh, trận chiến này anh nắm chắc mấy phần thắng?”
“Chín phần”, Diệp Thiên Tông bình thản đáp: “Tất cả mọi thứ về Độc Phật anh đều nắm rõ. Nhưng anh có thủ thuật, chiêu thức gì ông ta lại không hề biết. Cho nên ông ta chắc chắn không dám động tới anh!”
Thấy Diệp Thiên Tông tự tin như vậy, Ngô Bình mới hơi yên tâm: “Vậy được rồi, em và Diệp Huyền rời khỏi đây trước, mong mọi việc đều thuận lợi”.
Diệp Huyền vừa được chữa trị nên còn khá yếu, anh ta cất tiếng hỏi: “Sư thúc tổ, huyện Minh Dương là nơi nào vậy?”
Ngô Bình cười đáp: “Đến rồi sẽ biết”.
Diệp Thiên Tông phải chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn, ngay tối hôm đó Ngô Bình và Diệp Huyền lên xe rời Thiên Kinh. Người lái xe là Quảng Hải, ngoài ra còn một vài tài xế và vệ sĩ đi theo. Tất cả có mười chiếc xe nhỏ và năm xe hàng.
Xe hàng chở đồ dùng thường ngày của Diệp Huyền, ví dụ như rượu, xì gà. Còn mười chiếc xe nhỏ kia thì có đến tám chiếc là xe việt dã và các loại xe đắt tiền của anh ta.
Diệp Huyền thiếu gia bất luận là ở đâu cũng vô cùng coi trọng vấn đề hình thức, cho nên xe sang mang theo là đương nhiên. Đi cùng còn có cả quản gia và người hầu của anh ta.
Còn nơi ở thì tạm thời là biệt thự Đông Hồ số một.
Lúc này, Ngô Bình và Diệp Huyền đang ngồi trên một chiếc xe sang, sắc mặt Diệp Huyền đã khá lên rất nhiều. Anh ta hỏi: “Sư thúc tổ, ông nội của đệ tử sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?”
Ngô Bình nhìn Diệp Huyền đáp: “Đại sư huynh rất tự tin, anh không cần quá lo lắng. Cứ coi như đây là một chuyến du lịch đi”.
Diệp Huyền thở dài nói: “Một huyện lị nhỏ thì có thể có gì được cơ chứ? Sư thúc tổ, hay là chúng ta đổi địa điểm đến Vân Kinh hoặc Nam Đô được không?”
Ngô Bình từ chối luôn: “Không được, chỉ có thể đến huyện Minh Dương. Không phải anh còn yếu sao? Vừa hay tôi sẽ giúp anh điều hoà khí huyết, sau này còn sinh cho ông nội anh một đứa cháu nội mập mạp”.
Diệp Huyền thiếu điều nhảy lên: “Sư thúc tổ, sao thúc cũng bắt đầu giống ông nội vậy? Tự nhiên bảo đệ tử phải sinh con, thật là quá đáng!”
Ngô Bình cười đáp: “Sao thế, không có cô nào lọt vào mắt xanh à?”
Diệp Huyền bĩu môi: “Một mình sướng biết bao nhiêu, tự nhiên có thêm một cô gái níu chân làm gì cơ chứ? Đệ tử chơi chưa đã”.
Ngô Bình hỏi: “Đợi Thiên Kinh yên ổn trở lại, anh có từng nghĩ đến việc xuất hiện với thân phận mới không?”
Diệp Huyền ngẩn người: “Thân phận mới sao?”
Ngô Bình nói với vẻ nghiêm túc: “Không sai, tin anh là cháu nội của Diệp Thiên Tông sợ rằng đã truyền khắp Thiên Kinh rồi. Trong tương lai sẽ ngày càng nhiều thế lực muốn tiêu diệt anh”.
Diệp Huyền cười khổ: “Sư thúc tổ, nói như vậy thì sớm muộn đệ tử cũng chầu ông vải sao?”
Ngô Bình: “Cho nên không muốn chết thì buộc phải luyện võ”.
Diệp Huyền hoảng hốt: “Học võ? Sư thúc tổ đang đùa sao? Nếu đệ tử mà có khả năng học võ thì ông nội đã không bỏ bê đệ tử rồi”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh không chỉ là người có khả năng học võ mà còn rất có tố chất để học võ giỏi nữa là đằng khác”.
Diệp Huyền sững người: “Đệ tử có tố chất học võ sao? Làm gì có chuyện đó cơ chứ. Sư thúc tổ đừng đùa nữa”.
Ngô Bình đáp: “Trước đây tôi chưa quan sát kỹ cơ thể anh nhưng ban nãy khi trị liệu tôi đã phát hiện ra một điều rất đặc biệt. Tôi đã xem qua kinh mạch của anh, kết quả rất bất ngờ”.
Diệp Huyền chớp mắt, hỏi: “Sư thúc tổ phát hiện ra điều gì vậy?”
Ngô Bình: “Kinh mạch của anh không giống với người bình thường, số lượng và độ rộng đều gấp đôi người bình thường. Thể chất như vậy được gọi là “thiên mạch”. Người có thiên mạch mà luyện võ thì ít tốn công khổ luyện mà kết quả lại tốt hơn người bình thường rất nhiều lần, không thua kém tiên cốt là bao. Thế nhưng kinh mạch này cũng có một nhược điểm là quá dày, quá phức tạp, lại còn chưa được hoàn thiện. Nếu như không được người uyên thâm chỉ điểm thì sẽ không tu luyện được”.
Những điều Ngô Bình nói đều là sự thật. Lúc trị liệu cho Diệp Huyền anh cũng rất ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại có thể chất đặc biệt như vậy. Diệp Thiên Tông rõ ràng không hiểu rõ đặc điểm của thiên mạch nên mới cho rằng Diệp Huyền không thích hợp để tu luyện. Ông ấy không biết rằng Diệp Huyền không những có thể tu luyện, mà còn là thiên tài trong lĩnh vực này!
Có điều anh chưa nói với Diệp Thiên Tông chuyện này. Hiện giờ Diệp Thiên Tông đang chuẩn bị cho trận quyết chiến, không nên làm ông ấy phân tâm.
Vẻ mặt Diệp Huyền rất kỳ lạ: “Sư thúc tổ, thúc nói thiên mạch của đệ tử rất phù hợp để luyện võ sao?”
Chương 220: Mưa máu gió tanh
Ngô Bình gật đầu: “Không phải phù hợp mà là cực kỳ phù hợp. Cho nên giờ tôi hỏi anh một câu. Diệp Huyền, anh có muốn tu luyện không?”
Diệp Huyền nhìn Ngô Bình trân trân. Một lúc lâu sau, anh ta gật mạnh đầu: “Đệ tử muốn tu luyện, chưa giờ nào phút nào là không muốn! Đệ tử rất hy vọng mình có thể trở thành một cao thủ võ lâm, đích thân báo thù cho bố mẹ! Nhưng ông nội nói thể chất của đệ tử không tốt, nếu tu luyện thì càng dễ chết hơn, cho nên ngay từ nhỏ đã không cho phép đệ tử luyện võ”.
“Sư thúc tổ, đệ tử có thực sự là thiên tài tu luyện không. Việc này là thật sao?”
Rõ ràng là Diệp Huyền không dám tin những gì Ngô Bình nói. Dù gì từ bé đến lớn, anh ta luôn cho rằng mình là một kẻ vô dụng không thể luyện võ.
Ngô Bình cười đáp: “Mặc dù cơ thể anh hiện giờ rất yếu nhưng về phương diện đó lại rất mạnh đúng không?”
Diệp Huyền ngại ngùng, gãi đầu đáp: “Thì cũng ổn, một buổi tối cũng tiếp được bảy tám cô. Có điều hai năm nay tem tém lại vì ông nội quản chặt quá”.
Ngô Bình: “Hơn nữa bình thường anh còn rất khoẻ, đặc biệt là khi còn nhỏ”.
Diệp Huyền gật đầu: “Không sai, lúc còn học mẫu giáo một mình đệ tử đánh được mười đứa trẻ khác, bọn nó đều không phải đối thủ. Sau này lớn hơn chút, không thích đánh người nữa. Có điều, đệ tử thường xuyên rèn luyện sức khoẻ, sức khoẻ cũng tốt hơn người thường. Người khác đẩy tạ năm mươi cân thì đệ tử đẩy được tạ một trăm, một trăm năm mươi cân”.
Ngô Bình: “Đó đều là biểu hiện tiêu biểu của thiên mạch, là do trong người anh có hai hệ thống mạch, trong đó có một hệ thống gần đây mới được hoàn thiện”.
Diệp Huyền hỏi: “Sư thúc tổ, tại sao ông nội lại không biết việc đệ tử có hai loại kinh mạch?”
Ngô Bình: “Chưa chắc ông nội anh đã biết nhiều hơn tôi, thậm chí đại sư huynh còn không biết thiên mạch là gì cho nên mới nghĩ kinh mạch của anh dị dạng, không phù hợp để tu luyện”.
Diệp Huyền nghe vậy thì vô cùng phấn chấn: “Sư thúc tổ có thể dạy đệ tử võ công được không?”
“Được”, Ngô Bình mỉm cười đáp: “Ngoan ngoãn ở lại huyện Minh Dương đi. Nếu nghe lời thì tôi sẽ truyền cho tuyệt học võ công”.
Ngô Huyền gật đầu như gà mổ thóc: “Việc gì cũng nghe theo sư thúc tổ hết!”
Ngô Bình nghe anh ta cứ luôn miệng gọi mình là sư thúc tổ thì cảm thấy hơi ngại nên nói: “Sau này không cần gọi sư thúc tổ nữa, cứ gọi tên tôi là được rồi”.
Diệp Huyền vội vã xua tay: “Không được, không được, nếu ông nội mà biết thì sẽ đánh đệ tử cho xem. Thế này đi, sau này đệ tử gọi ngắn gọn là “tiền bối” thôi có được không?”
Ngô Bình nghĩ lại thì thấy cách xưng hô này nghe còn lọt tai hơn nên gật đầu đồng ý.
Diệp Huyền cười hi hi, nói: “Tiền bối, chúng ta tới đó rồi lập tức luyện công được không? Đệ tử bảo đảm sẽ chăm chỉ khổ luyện, quyết không lười biếng!”
Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Vẫn còn vài tiếng mới đến nơi, anh nghỉ ngơi chút đi”.
Khi tới huyện Minh Dương thì trời đã tối. Chiếc xe đi vào biệt thự Đông Hồ số một, Ngô Bình bố trí phòng ở cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền ngồi trên xe cả nửa ngày trời nhưng vẫn không thấy mệt. Vừa mới tới nơi đã đòi Ngô Bình truyền dạy kungfu.
Ngô Bình học được rất nhiều phương pháp tu luyện ở trên phiến ngọc. Anh quyết định trước tiên sẽ dạy Đoàn Thể Thuật cho Diệp Huyền để anh ta có nền tảng vững chắc để luyện võ.
Nội dung mà Ngô Bình dạy cũng không khó, là Đoàn Thể Thuật trung cấp, sau đó anh bảo Diệp Huyền luyện tập.
Thế nhưng chưa được bao lâu thì Diệp Huyền đã kêu oai oái vì có vài động tác quá khó, phải kéo giãn gân cốt mà quá trình kéo giãn này đương nhiên là đau thấu trời.
Ngô Bình mặc kệ Diệp Huyền kêu than, vẫn bắt anh ta luyện hết lần này đến lần khác, đến tận khi anh hài lòng mới thôi.
Sau khi dạy xong mấy động tác, Ngô Bình bảo Diệp Huyền tiếp tục luyện tập còn mình thì về nhà.
Lúc đó là hơn mười giờ đêm, Ngô Mi đã đi ngủ còn Trương Lệ thì đang xem TV.
Thấy con trai về, Trương Lệ vui mừng khôn xiết, lập tức đi nấu vài món ngon cho anh.
Hoàng Tử Cường và Cương Tử cũng tới gặp anh. Hoàng Tử Cường hiện tại tu vi đã tiến bộ nhiều, đã luyện thành cương khí. Đó hoàn toàn là nhờ có phương pháp hít thở mà Ngô Bình chỉ dạy, phương pháp đó giúp cải tạo cơ thể. Nếu không thì Hoàng Tử Cường e rằng cả đời cũng không đạt được tới tu vi như hiện tại.
“Tử Cường, ở nhà có chuyện gì không?”, Ngô Bình hỏi.
Hoàng Tử Cường gật đầu đáp: “Cậu chủ, mọi việc đều bình thường. Đúng rồi, biệt thự xây trên đất nhà cũ đã bắt đầu khởi công, mai cậu đi xem xem”.
“Ồ, nhanh vậy sao?”, Ngô Bình hơi ngạc nhiên.
Hoàng Tử Cường định nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng, thế nhưng sau cùng vẫn quyết định nói ra: “Cậu chủ, còn một việc nữa tôi nghĩ cần báo lại. Hình như Ngô Mi có người yêu rồi”.
Ngô Bình sững người: “Tiểu Mi có người yêu sao? Không thể nào!”
Hoàng Tử Cường mở điện thoại, tìm một tấm ảnh rồi đưa cho Ngô Bình xem. Trong bức ảnh, Ngô Mi và một anh chàng rất điển trai trông vô cùng tình cảm.
Ngô Bình sầm mặt lại, hỏi: “Tên nhãi này học trường nào vậy? Anh đã điều tra chưa?”
Hoàng Tử Cường: “Đã điều tra rồi, cậu ta tên Dương Kiệt, là học sinh thuộc top năm ở trường. Bố của Dương Kiệt là thương nhân giàu có ở huyện, tài sản phải lên tới mấy trăm triệu tệ. Mẹ là cán bộ nhà nước, cũng có chút quyền lực”.
Ngô Bình nghiến răng kèn kẹt, hỏi: “Ngô Mi và cậu ta quen nhau từ lúc nào?”
Hoàng Tử Cường: “Tôi có điều tra thông tin từ bạn học cô bé. Hai đứa quen nhau chưa lâu, cùng lắm là một tuần. Đúng rồi, ban đầu Dương Kiệt định đi nước ngoài du học nhưng giờ lại không đi nữa”.
“Là vì Ngô Mi sao?”, Ngô Bình hỏi.
Hoàng Tử Cường gật đầu: “Đúng vậy, hình như cậu ta còn cãi nhau với bố mẹ vì chuyện đó, đã ba ngày chưa về nhà rồi, cứ ở dịt ký túc xá của trường”.
Ngô Bình thở dài, chuyện tình yêu tuổi mới lớn này anh cũng không tiện can thiệp quá sâu. Nhưng Ngô Mi còn nhỏ, yêu đương sớm như vậy có ảnh hưởng tiêu cực đến cả hai bên.
Đúng lúc này, Trương Lệ gọi Ngô Bình vào ăn cơm, anh vội vã hỏi: “Mẹ, mẹ có biết chuyện Tiểu Mi có người yêu không?”
Trương Lệ cười đáp: “Đương nhiên là biết rồi, cậu bé đó không tồi, rất đẹp trai”.
Ngô Bình hạn hán lời, hồi anh mới lên cấp ba có yêu đương, phụ huynh phát hiện liền cho anh ăn mấy roi. Vậy mà sao Ngô Mi lại bình an vô sự vậy?
“Mẹ, Ngô Mi vẫn còn nhỏ. Mẹ phải quản chứ không thể mặc kệ nó được”, anh bắt đầu xúi giục Trương Lệ ra tay quản giáo Ngô Mi.
Trương Lệ vẻ mặt vô cùng khó hiểu, đáp: “Tiểu Bình, tư tưởng của con lạc hậu quá vậy. Thanh niên mà, nếu không yêu đương vài lần thì cuộc sống vô vị biết bao”.
Ngô Bình cứng họng, anh cảm giác mẹ mình đã biến thành một người khác. Anh còn định nói thêm vài câu nhưng Trương Lệ đã xua xua tay, sau đó tiếp tục quay vào dọn dẹp bếp núc.
Ngô Bình tức quặn ruột, anh gọi Hoàng Tử Cường ra hỏi: “Dương Kiệt này có phải người tốt không vậy?”
Hoàng Tử Cường: “Cậu bé đó khá tốt bụng, thường xuyên âm thầm quyên góp, giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khó khăn. Hơn nữa, cậu ấy còn mua đồ ăn cho chó hoang mèo lạc nữa”.
Dương Kiệt này càng giỏi, càng tốt bao nhiêu thì Ngô Bình lại càng thấy buồn bực. Nếu là một tên khốn thì anh có thể đấm cho chạy mất dép được nhưng người ta vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại còn tốt bụng thì lần này khó giải quyết rồi.
Anh thở dài đáp: “Tôi biết rồi, anh đi nghỉ ngơi đi”.
Hoàng Tử Cường và Cương Tử tạm biệt Ngô Bình còn anh thì buồn bực ngồi một chỗ ăn điểm tâm đêm, sau đó tiếp tục luyện thần ý.
Mấy ngày nay, anh đang tập trung nghiên cứu các kiến thức võ thuật, các loại tâm pháp rồi thử thực hành.
Nhờ việc thường xuyên học hỏi và thực hành, anh ngày càng trở nên uyên bác. Có điều, nếu muốn đạt tới “sơ ngộ” thì còn cần phải có cơ duyên.
Trong lúc Ngô Bình đang khổ luyện thì ở Thiên Kinh đã xảy ra một trận mưa máu gió tanh. Tám cao thủ của Độc Phật gần như bị tấn công cùng một lúc. Có kẻ bị lửa thiêu cháy, có kẻ trúng độc mà chết, có kẻ đột nhiên phát điên rồi tự sát.
Độc Phật rời khỏi Thiên Kinh, định ra nước ngoài trốn để không đụng độ với Diệp Thiên Tông.
Có điều ông ta đã đánh giá thấp quyết tâm trả thù của Diệp Thiên Tông. Máy bay ông ta ngồi vừa bay vào vùng biển ít lâu thì đột nhiên bốc cháy, rơi xuống từ độ cao mấy chục nghìn mét. Độc Phật và đám tay chân thân tín trên máy bay không một ai sống sót!
Ngô Bình mắt sáng lên, nói: "Có được thanh bảo kiếm này thì chúng ta có thể ra ngoài rồi!"
Anh cõng Diệp Huyền, tay cầm kiếm đi về phía bên ngoài. Khi đến gần cửa động, Diệp Thiên Tông vội vã đón Diệp Huyền rồi hỏi: "Sư đệ, nó không sao chứ?"
"Không sao cả, chỉ bị ngất đi thôi. Đợi khi ra được bên ngoài em sẽ chữa trị cho Diệp Huyền".
Diệp Thiên Tông thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Thần Võ Ti có lẽ sẽ phái người tới điều tra, đến lúc đó chúng ta sẽ có hy vọng thoát ra ngoài".
Ngô Bình cười đáp: "Chờ người cứu thì chẳng thà tự tìm cách cứu mình, thử thanh kiếm này đi".
Nói rồi anh giơ thanh kiếm lên, chém nhiều nhát vào vách đá bên cạnh. Dưới lưỡi kiếm, vách đã vỡ vụn ra như miếng đậu phụ vậy, cả tảng đá bị chém rơi xuống đất.
Mọi người đều kinh ngạc, có người còn thò tay sờ thử phiến đá. Đó là một tảng đá bình thường, rất cứng. Tại sao thanh kiếm này lại có thể sắc bén đến mức này? Thật là khó tin!
Ngô Bình: "Vần những tảng đá này ra đi!”
Tiếp đó, Ngô Bình lấy thanh kiếm chém nát vách đá còn những người khác vận chuyển những khối đá kia sang một bên. Chỉ trong vòng nửa tiếng, họ đã tạo ra được một lối đi rộng chừng năm mét, đủ cho một người đi vừa.
Trong lúc Ngô Bình và những người khác đang mắc kẹt trong động thì trên đỉnh núi có một người đàn ông trung niên to béo đang chắp tay, trên gương mặt ông ta là nụ cười xảo quyệt.
Đằng sau lưng ông ta là mấy tên thuộc hạ. Một tên thuộc hạ cười nói: “Ông Phật tính kế hay quá, Diệp Thiên Tông kia dù không bị đá rơi chết thì cũng không thể nào ra ngoài được”.
Người đàn ông kia chính là Độc Phật, ông ta ung dung đáp: “Sát khí trong động rất nặng, đám người đó ở bên trong không thể nào sống được quá hai mươi tư giờ”.
Một kẻ khác nói: “Ông Phật, hay là chúng ta cho đặt thuốc nổ để đảm bảo không có việc gì sơ sót?”
Độc Phật xua tay đáp: “Không cần, để lại một người giám sát nơi này, còn lại đi theo tôi”.
Người đàn ông trung niên quay lưng đi khỏi đó, ở trên đỉnh núi chỉ còn lại một gã đầu trọc ở lại giám sát tình hình.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Ngô Bình đã tạo ra được một lối đi rộng mười mấy mét. Sau khi chém nhát kiếm cuối cùng, anh đạp mạnh một cái vào vách đá.
“Rầm” một tiếng, một tia sáng lọt qua khe đá. Mọi người vui sướng reo hò, cuối cùng thì cũng ra tới bên ngoài rồi!
Ngô Bình là người đầu tiên ra khỏi động. Cửa động nằm ngay cạnh đống đá vụn, anh chọn đường đi rất chuẩn, không hề lãng phí thêm chút sức lực nào.
Lúc này, gã đầu trọc ở trên đỉnh núi đã nhìn thấy bọn họ ra khỏi động thì vô cùng kinh ngạc, vội vã cúi thấp người rồi âm thầm chuồn khỏi đó.
Đợi tất cả mọi người ra khỏi động, Diệp Thiên Tông nói: “Chúng ta quay về thôi”.
Hai người ở lại dọn dẹp hiện trường còn những người khác đều theo Diệp Thiên Tông đi về phía chỗ đỗ xe rồi lái xe quay về.
Cùng lúc đó, Độc Phật đang ngồi trên xe thì nhận được điện thoại của gã trọc. Nghe xong tin này, ông ta sững người, đám người đó vẫn chưa chết sao?
Sau khi cúp điện thoại, ông ta khẽ thở dài nói: “Dặn dò bên dưới, lần này phải tham chiến rồi!”
Đám thuộc hạ kia cũng kinh ngạc không kém, bọn họ chưa từng thấy Độc Phật lo lắng như vậy bao giờ. Một kẻ hỏi: “Ông Phật, Diệp Thiên Tông vẫn còn sống sao?”
“Đúng vậy, thậm chí còn cứu được Diệp Huyền ra ngoài”, Độc Phật vẻ mặt vô cùng khó tin, nói tiếp: “Sao bọn chúng lại phá được sát trận cơ chứ?”
Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết rõ sức ảnh hưởng của Diệp Thiên Tông ở Thiên Kinh lớn thế nào. Nếu Diệp Thiên Tông quay lại trả thù thì quả thực là quá đáng sợ!
Trong một diễn biến khác, đoàn người do Diệp Thiên Tông dẫn đầu đã về đến nhà, nhờ Ngô Bình cứu chữa, Diệp Huyền cũng đã tỉnh lại. Lúc này Diệp Thiên Tông mới hoàn toàn yên tâm.
Ông ấy vỗ vai Ngô Bình: “Sư đệ, cậu đưa Diệp Huyền rời khỏi Thiên Kinh, tới huyện Minh Dương ở tạm vài ngày. Thời gian này phiền cậu chăm sóc Diệp Huyền giúp anh”.
Ngô Bình nhướn mày đáp: “Sư huynh, em cũng muốn tham gia vào cuộc chiến với Độc Phật”.
Diệp Thiên Tông từ chối ngay: “Không được, đây là trận huyết chiến, tức là sẽ có người phải chết. Nếu để cậu đi thì quá nguy hiểm, hơn nữa không phải anh bảo cậu chăm sóc Diệp Huyền giúp anh sao?”
Ngô Bình khẽ thở dài đáp: “Sư huynh, trận chiến này anh nắm chắc mấy phần thắng?”
“Chín phần”, Diệp Thiên Tông bình thản đáp: “Tất cả mọi thứ về Độc Phật anh đều nắm rõ. Nhưng anh có thủ thuật, chiêu thức gì ông ta lại không hề biết. Cho nên ông ta chắc chắn không dám động tới anh!”
Thấy Diệp Thiên Tông tự tin như vậy, Ngô Bình mới hơi yên tâm: “Vậy được rồi, em và Diệp Huyền rời khỏi đây trước, mong mọi việc đều thuận lợi”.
Diệp Huyền vừa được chữa trị nên còn khá yếu, anh ta cất tiếng hỏi: “Sư thúc tổ, huyện Minh Dương là nơi nào vậy?”
Ngô Bình cười đáp: “Đến rồi sẽ biết”.
Diệp Thiên Tông phải chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn, ngay tối hôm đó Ngô Bình và Diệp Huyền lên xe rời Thiên Kinh. Người lái xe là Quảng Hải, ngoài ra còn một vài tài xế và vệ sĩ đi theo. Tất cả có mười chiếc xe nhỏ và năm xe hàng.
Xe hàng chở đồ dùng thường ngày của Diệp Huyền, ví dụ như rượu, xì gà. Còn mười chiếc xe nhỏ kia thì có đến tám chiếc là xe việt dã và các loại xe đắt tiền của anh ta.
Diệp Huyền thiếu gia bất luận là ở đâu cũng vô cùng coi trọng vấn đề hình thức, cho nên xe sang mang theo là đương nhiên. Đi cùng còn có cả quản gia và người hầu của anh ta.
Còn nơi ở thì tạm thời là biệt thự Đông Hồ số một.
Lúc này, Ngô Bình và Diệp Huyền đang ngồi trên một chiếc xe sang, sắc mặt Diệp Huyền đã khá lên rất nhiều. Anh ta hỏi: “Sư thúc tổ, ông nội của đệ tử sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?”
Ngô Bình nhìn Diệp Huyền đáp: “Đại sư huynh rất tự tin, anh không cần quá lo lắng. Cứ coi như đây là một chuyến du lịch đi”.
Diệp Huyền thở dài nói: “Một huyện lị nhỏ thì có thể có gì được cơ chứ? Sư thúc tổ, hay là chúng ta đổi địa điểm đến Vân Kinh hoặc Nam Đô được không?”
Ngô Bình từ chối luôn: “Không được, chỉ có thể đến huyện Minh Dương. Không phải anh còn yếu sao? Vừa hay tôi sẽ giúp anh điều hoà khí huyết, sau này còn sinh cho ông nội anh một đứa cháu nội mập mạp”.
Diệp Huyền thiếu điều nhảy lên: “Sư thúc tổ, sao thúc cũng bắt đầu giống ông nội vậy? Tự nhiên bảo đệ tử phải sinh con, thật là quá đáng!”
Ngô Bình cười đáp: “Sao thế, không có cô nào lọt vào mắt xanh à?”
Diệp Huyền bĩu môi: “Một mình sướng biết bao nhiêu, tự nhiên có thêm một cô gái níu chân làm gì cơ chứ? Đệ tử chơi chưa đã”.
Ngô Bình hỏi: “Đợi Thiên Kinh yên ổn trở lại, anh có từng nghĩ đến việc xuất hiện với thân phận mới không?”
Diệp Huyền ngẩn người: “Thân phận mới sao?”
Ngô Bình nói với vẻ nghiêm túc: “Không sai, tin anh là cháu nội của Diệp Thiên Tông sợ rằng đã truyền khắp Thiên Kinh rồi. Trong tương lai sẽ ngày càng nhiều thế lực muốn tiêu diệt anh”.
Diệp Huyền cười khổ: “Sư thúc tổ, nói như vậy thì sớm muộn đệ tử cũng chầu ông vải sao?”
Ngô Bình: “Cho nên không muốn chết thì buộc phải luyện võ”.
Diệp Huyền hoảng hốt: “Học võ? Sư thúc tổ đang đùa sao? Nếu đệ tử mà có khả năng học võ thì ông nội đã không bỏ bê đệ tử rồi”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh không chỉ là người có khả năng học võ mà còn rất có tố chất để học võ giỏi nữa là đằng khác”.
Diệp Huyền sững người: “Đệ tử có tố chất học võ sao? Làm gì có chuyện đó cơ chứ. Sư thúc tổ đừng đùa nữa”.
Ngô Bình đáp: “Trước đây tôi chưa quan sát kỹ cơ thể anh nhưng ban nãy khi trị liệu tôi đã phát hiện ra một điều rất đặc biệt. Tôi đã xem qua kinh mạch của anh, kết quả rất bất ngờ”.
Diệp Huyền chớp mắt, hỏi: “Sư thúc tổ phát hiện ra điều gì vậy?”
Ngô Bình: “Kinh mạch của anh không giống với người bình thường, số lượng và độ rộng đều gấp đôi người bình thường. Thể chất như vậy được gọi là “thiên mạch”. Người có thiên mạch mà luyện võ thì ít tốn công khổ luyện mà kết quả lại tốt hơn người bình thường rất nhiều lần, không thua kém tiên cốt là bao. Thế nhưng kinh mạch này cũng có một nhược điểm là quá dày, quá phức tạp, lại còn chưa được hoàn thiện. Nếu như không được người uyên thâm chỉ điểm thì sẽ không tu luyện được”.
Những điều Ngô Bình nói đều là sự thật. Lúc trị liệu cho Diệp Huyền anh cũng rất ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại có thể chất đặc biệt như vậy. Diệp Thiên Tông rõ ràng không hiểu rõ đặc điểm của thiên mạch nên mới cho rằng Diệp Huyền không thích hợp để tu luyện. Ông ấy không biết rằng Diệp Huyền không những có thể tu luyện, mà còn là thiên tài trong lĩnh vực này!
Có điều anh chưa nói với Diệp Thiên Tông chuyện này. Hiện giờ Diệp Thiên Tông đang chuẩn bị cho trận quyết chiến, không nên làm ông ấy phân tâm.
Vẻ mặt Diệp Huyền rất kỳ lạ: “Sư thúc tổ, thúc nói thiên mạch của đệ tử rất phù hợp để luyện võ sao?”
Chương 220: Mưa máu gió tanh
Ngô Bình gật đầu: “Không phải phù hợp mà là cực kỳ phù hợp. Cho nên giờ tôi hỏi anh một câu. Diệp Huyền, anh có muốn tu luyện không?”
Diệp Huyền nhìn Ngô Bình trân trân. Một lúc lâu sau, anh ta gật mạnh đầu: “Đệ tử muốn tu luyện, chưa giờ nào phút nào là không muốn! Đệ tử rất hy vọng mình có thể trở thành một cao thủ võ lâm, đích thân báo thù cho bố mẹ! Nhưng ông nội nói thể chất của đệ tử không tốt, nếu tu luyện thì càng dễ chết hơn, cho nên ngay từ nhỏ đã không cho phép đệ tử luyện võ”.
“Sư thúc tổ, đệ tử có thực sự là thiên tài tu luyện không. Việc này là thật sao?”
Rõ ràng là Diệp Huyền không dám tin những gì Ngô Bình nói. Dù gì từ bé đến lớn, anh ta luôn cho rằng mình là một kẻ vô dụng không thể luyện võ.
Ngô Bình cười đáp: “Mặc dù cơ thể anh hiện giờ rất yếu nhưng về phương diện đó lại rất mạnh đúng không?”
Diệp Huyền ngại ngùng, gãi đầu đáp: “Thì cũng ổn, một buổi tối cũng tiếp được bảy tám cô. Có điều hai năm nay tem tém lại vì ông nội quản chặt quá”.
Ngô Bình: “Hơn nữa bình thường anh còn rất khoẻ, đặc biệt là khi còn nhỏ”.
Diệp Huyền gật đầu: “Không sai, lúc còn học mẫu giáo một mình đệ tử đánh được mười đứa trẻ khác, bọn nó đều không phải đối thủ. Sau này lớn hơn chút, không thích đánh người nữa. Có điều, đệ tử thường xuyên rèn luyện sức khoẻ, sức khoẻ cũng tốt hơn người thường. Người khác đẩy tạ năm mươi cân thì đệ tử đẩy được tạ một trăm, một trăm năm mươi cân”.
Ngô Bình: “Đó đều là biểu hiện tiêu biểu của thiên mạch, là do trong người anh có hai hệ thống mạch, trong đó có một hệ thống gần đây mới được hoàn thiện”.
Diệp Huyền hỏi: “Sư thúc tổ, tại sao ông nội lại không biết việc đệ tử có hai loại kinh mạch?”
Ngô Bình: “Chưa chắc ông nội anh đã biết nhiều hơn tôi, thậm chí đại sư huynh còn không biết thiên mạch là gì cho nên mới nghĩ kinh mạch của anh dị dạng, không phù hợp để tu luyện”.
Diệp Huyền nghe vậy thì vô cùng phấn chấn: “Sư thúc tổ có thể dạy đệ tử võ công được không?”
“Được”, Ngô Bình mỉm cười đáp: “Ngoan ngoãn ở lại huyện Minh Dương đi. Nếu nghe lời thì tôi sẽ truyền cho tuyệt học võ công”.
Ngô Huyền gật đầu như gà mổ thóc: “Việc gì cũng nghe theo sư thúc tổ hết!”
Ngô Bình nghe anh ta cứ luôn miệng gọi mình là sư thúc tổ thì cảm thấy hơi ngại nên nói: “Sau này không cần gọi sư thúc tổ nữa, cứ gọi tên tôi là được rồi”.
Diệp Huyền vội vã xua tay: “Không được, không được, nếu ông nội mà biết thì sẽ đánh đệ tử cho xem. Thế này đi, sau này đệ tử gọi ngắn gọn là “tiền bối” thôi có được không?”
Ngô Bình nghĩ lại thì thấy cách xưng hô này nghe còn lọt tai hơn nên gật đầu đồng ý.
Diệp Huyền cười hi hi, nói: “Tiền bối, chúng ta tới đó rồi lập tức luyện công được không? Đệ tử bảo đảm sẽ chăm chỉ khổ luyện, quyết không lười biếng!”
Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Vẫn còn vài tiếng mới đến nơi, anh nghỉ ngơi chút đi”.
Khi tới huyện Minh Dương thì trời đã tối. Chiếc xe đi vào biệt thự Đông Hồ số một, Ngô Bình bố trí phòng ở cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền ngồi trên xe cả nửa ngày trời nhưng vẫn không thấy mệt. Vừa mới tới nơi đã đòi Ngô Bình truyền dạy kungfu.
Ngô Bình học được rất nhiều phương pháp tu luyện ở trên phiến ngọc. Anh quyết định trước tiên sẽ dạy Đoàn Thể Thuật cho Diệp Huyền để anh ta có nền tảng vững chắc để luyện võ.
Nội dung mà Ngô Bình dạy cũng không khó, là Đoàn Thể Thuật trung cấp, sau đó anh bảo Diệp Huyền luyện tập.
Thế nhưng chưa được bao lâu thì Diệp Huyền đã kêu oai oái vì có vài động tác quá khó, phải kéo giãn gân cốt mà quá trình kéo giãn này đương nhiên là đau thấu trời.
Ngô Bình mặc kệ Diệp Huyền kêu than, vẫn bắt anh ta luyện hết lần này đến lần khác, đến tận khi anh hài lòng mới thôi.
Sau khi dạy xong mấy động tác, Ngô Bình bảo Diệp Huyền tiếp tục luyện tập còn mình thì về nhà.
Lúc đó là hơn mười giờ đêm, Ngô Mi đã đi ngủ còn Trương Lệ thì đang xem TV.
Thấy con trai về, Trương Lệ vui mừng khôn xiết, lập tức đi nấu vài món ngon cho anh.
Hoàng Tử Cường và Cương Tử cũng tới gặp anh. Hoàng Tử Cường hiện tại tu vi đã tiến bộ nhiều, đã luyện thành cương khí. Đó hoàn toàn là nhờ có phương pháp hít thở mà Ngô Bình chỉ dạy, phương pháp đó giúp cải tạo cơ thể. Nếu không thì Hoàng Tử Cường e rằng cả đời cũng không đạt được tới tu vi như hiện tại.
“Tử Cường, ở nhà có chuyện gì không?”, Ngô Bình hỏi.
Hoàng Tử Cường gật đầu đáp: “Cậu chủ, mọi việc đều bình thường. Đúng rồi, biệt thự xây trên đất nhà cũ đã bắt đầu khởi công, mai cậu đi xem xem”.
“Ồ, nhanh vậy sao?”, Ngô Bình hơi ngạc nhiên.
Hoàng Tử Cường định nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng, thế nhưng sau cùng vẫn quyết định nói ra: “Cậu chủ, còn một việc nữa tôi nghĩ cần báo lại. Hình như Ngô Mi có người yêu rồi”.
Ngô Bình sững người: “Tiểu Mi có người yêu sao? Không thể nào!”
Hoàng Tử Cường mở điện thoại, tìm một tấm ảnh rồi đưa cho Ngô Bình xem. Trong bức ảnh, Ngô Mi và một anh chàng rất điển trai trông vô cùng tình cảm.
Ngô Bình sầm mặt lại, hỏi: “Tên nhãi này học trường nào vậy? Anh đã điều tra chưa?”
Hoàng Tử Cường: “Đã điều tra rồi, cậu ta tên Dương Kiệt, là học sinh thuộc top năm ở trường. Bố của Dương Kiệt là thương nhân giàu có ở huyện, tài sản phải lên tới mấy trăm triệu tệ. Mẹ là cán bộ nhà nước, cũng có chút quyền lực”.
Ngô Bình nghiến răng kèn kẹt, hỏi: “Ngô Mi và cậu ta quen nhau từ lúc nào?”
Hoàng Tử Cường: “Tôi có điều tra thông tin từ bạn học cô bé. Hai đứa quen nhau chưa lâu, cùng lắm là một tuần. Đúng rồi, ban đầu Dương Kiệt định đi nước ngoài du học nhưng giờ lại không đi nữa”.
“Là vì Ngô Mi sao?”, Ngô Bình hỏi.
Hoàng Tử Cường gật đầu: “Đúng vậy, hình như cậu ta còn cãi nhau với bố mẹ vì chuyện đó, đã ba ngày chưa về nhà rồi, cứ ở dịt ký túc xá của trường”.
Ngô Bình thở dài, chuyện tình yêu tuổi mới lớn này anh cũng không tiện can thiệp quá sâu. Nhưng Ngô Mi còn nhỏ, yêu đương sớm như vậy có ảnh hưởng tiêu cực đến cả hai bên.
Đúng lúc này, Trương Lệ gọi Ngô Bình vào ăn cơm, anh vội vã hỏi: “Mẹ, mẹ có biết chuyện Tiểu Mi có người yêu không?”
Trương Lệ cười đáp: “Đương nhiên là biết rồi, cậu bé đó không tồi, rất đẹp trai”.
Ngô Bình hạn hán lời, hồi anh mới lên cấp ba có yêu đương, phụ huynh phát hiện liền cho anh ăn mấy roi. Vậy mà sao Ngô Mi lại bình an vô sự vậy?
“Mẹ, Ngô Mi vẫn còn nhỏ. Mẹ phải quản chứ không thể mặc kệ nó được”, anh bắt đầu xúi giục Trương Lệ ra tay quản giáo Ngô Mi.
Trương Lệ vẻ mặt vô cùng khó hiểu, đáp: “Tiểu Bình, tư tưởng của con lạc hậu quá vậy. Thanh niên mà, nếu không yêu đương vài lần thì cuộc sống vô vị biết bao”.
Ngô Bình cứng họng, anh cảm giác mẹ mình đã biến thành một người khác. Anh còn định nói thêm vài câu nhưng Trương Lệ đã xua xua tay, sau đó tiếp tục quay vào dọn dẹp bếp núc.
Ngô Bình tức quặn ruột, anh gọi Hoàng Tử Cường ra hỏi: “Dương Kiệt này có phải người tốt không vậy?”
Hoàng Tử Cường: “Cậu bé đó khá tốt bụng, thường xuyên âm thầm quyên góp, giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khó khăn. Hơn nữa, cậu ấy còn mua đồ ăn cho chó hoang mèo lạc nữa”.
Dương Kiệt này càng giỏi, càng tốt bao nhiêu thì Ngô Bình lại càng thấy buồn bực. Nếu là một tên khốn thì anh có thể đấm cho chạy mất dép được nhưng người ta vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại còn tốt bụng thì lần này khó giải quyết rồi.
Anh thở dài đáp: “Tôi biết rồi, anh đi nghỉ ngơi đi”.
Hoàng Tử Cường và Cương Tử tạm biệt Ngô Bình còn anh thì buồn bực ngồi một chỗ ăn điểm tâm đêm, sau đó tiếp tục luyện thần ý.
Mấy ngày nay, anh đang tập trung nghiên cứu các kiến thức võ thuật, các loại tâm pháp rồi thử thực hành.
Nhờ việc thường xuyên học hỏi và thực hành, anh ngày càng trở nên uyên bác. Có điều, nếu muốn đạt tới “sơ ngộ” thì còn cần phải có cơ duyên.
Trong lúc Ngô Bình đang khổ luyện thì ở Thiên Kinh đã xảy ra một trận mưa máu gió tanh. Tám cao thủ của Độc Phật gần như bị tấn công cùng một lúc. Có kẻ bị lửa thiêu cháy, có kẻ trúng độc mà chết, có kẻ đột nhiên phát điên rồi tự sát.
Độc Phật rời khỏi Thiên Kinh, định ra nước ngoài trốn để không đụng độ với Diệp Thiên Tông.
Có điều ông ta đã đánh giá thấp quyết tâm trả thù của Diệp Thiên Tông. Máy bay ông ta ngồi vừa bay vào vùng biển ít lâu thì đột nhiên bốc cháy, rơi xuống từ độ cao mấy chục nghìn mét. Độc Phật và đám tay chân thân tín trên máy bay không một ai sống sót!
Bình luận facebook