Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221-224
Chương 221: Quả báo nhãn tiền
Gần như cùng lúc đó, Trương Nguyên Cổ và những thuộc hạ thân tín khác cũng bị nhiễm khí độc trong quá trình làm nhiệm vụ khiến gương mặt bị ăn mòn, mù mắt và lở loét khắp người phải tới bệnh viện cấp cứu.
Hôm đó, một số thế lực thường qua lại mật thiết với Độc Phật và Trương Nguyên Cổ cũng xảy ra rất nhiều sự cố.
Mà trong quá trình báo thù này, Diệp Thiên Tông thậm chí không phải điều động đi dù chỉ một cao thủ Tiên Thiên.
Ngày hôm sau, lúc bảy giờ sáng Ngô Bình nhận được một cuộc điện thoại của Diệp Thiên Tông. Ông ấy nói tình hình Thiên Kinh đã ổn định, giờ chỉ cần dọn dẹp tàn cuộc.
Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm, anh biết Độc Phật và Trương Nguyên Cổ chuyến này đã xong đời rồi. Anh nói: "Chúc mừng sư huynh. Diệp Huyền tạm thời để ở chỗ em để em dạy võ đi".
Diệp Thiên Tông cười đáp: "Thể chất của nó không hợp tu hành, sư đệ không cần lãng phí sức lực đâu".
Ngô Bình: "Sư huynh, e là anh nhìn nhầm rồi. Thể chất của Diệp Huyền là thiên mạch, là kỳ tài luyện võ, sao lại không thích hợp để tu luyện cơ chứ? Chẳng qua là do sư huynh không biết tới cái gọi là thiên mạch nên mới phán đoán sai".
Diệp Thiên Tông giật mình: "Sư đệ, cậu nói thật sao?"
Ngô Bình cười đáp: "Vô cùng chắc chắn, hôm qua em dạy Đoàn Thể Thuật, Diệp Huyền học rất nhanh. Sư huynh cứ chờ tin tốt đi".
Diệp Thiên Tông hít sâu một hơi, đáp: "Sư đệ, đa tạ cậu! Sau khi xong việc chúng ta gặp nhau nhé".
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình ăn sáng rồi đi tới biệt thự Đông Hồ số một.
Trong sân, Diệp Huyền đang nghiến răng chịu đau để luyện Đoàn Thể Thuật. Nhìn đôi mắt anh ta đỏ ngàu, rõ ràng là cả đêm không ngủ. Nhìn động tác cũng đã vô cùng thuần thục rồi.
"Không ngủ sao?", Ngô Bình hỏi.
Diệp Huyền toét miệng cười đáp: "Tiền bối, đệ tử luyện có ổn không?"
Ngô Bình gật đầu đáp: "Không tệ, thấy cậu có tinh thần học tập thế này tôi sẽ dạy thêm vài động tác nữa".
Thế rồi trong sân lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết của Diệp Huyền. Có điều anh ta ý chí kiên định, vẫn kiên trì luyện tập từng động tác đến khi Ngô Bình hài lòng mới thôi.
Tối qua Ngô Bình dạy bốn động tác, hôm nay thêm bốn động tác nữa là cả thảy tám động tác. Anh bảo Diệp Huyền tập đi tập lại những động tác này rồi hôm sau anh sẽ lại tới kiểm tra.
Sau khi ra khỏi biệt thự, anh đi tới nhà cũ. Anh thấy căn biệt thự đã được xây xong một nửa, vừa sáng sớm mà công nhân đã đang làm việc rồi.
Vương Hiến Sâm ở đó chỉ đạo, xem ra ông ta bỏ nhiều tâm sức, vô cùng hết lòng với dự án này.
"Cậu Ngô!", thấy Ngô Bình tới, Vương Hiến Sâm vội vã chạy ra đón, mặt cười tươi như hoa.
Trước đó, Ngô Bình làm mối cho Lý Quảng Long mua một lô vật liệu xây dựng của Vương Hiến Sâm. Do quy mô của nhà máy thuốc khá lớn, tổng vốn đầu tư hơn năm trăm triệu tệ nên chỉ riêng một đơn hàng vật liệu xây dựng đó thôi cũng đủ để Vương Hiến Sâm kiếm ít nhất là năm mươi triệu tệ!
Ngô Bình gật đầu: "Không tồi, xây nhanh quá!"
Vương Hiến Sâm cười đáp: "Như vậy là còn chậm do có một số quy định nghiêm ngặt với công trình phải tuân theo".
"Chậm một chút cũng không sao", Ngô Bình đáp.
Hai người họ nói chuyện chưa được bao lâu thì có người đi tới. Người đó đi xe điện, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Người này Ngô Bình có quen, là người của khu phố bên, hồi nhỏ hay chơi cùng anh, thường gọi là Thắng Tử nhưng tên thật của cậu ta là Trương Bửu Thắng.
"Tiểu Bình, không hay rồi, ông ngoại cậu bị người ta đâm phải, mau tới xem tình hình!"
Ngô Bình kinh ngạc vội nói: "Bửu Thắng, cậu đi trước dẫn đường đi!"
Thắng Tử quay đầu xe, đi về phía hiện trường vụ tai nạn, Ngô Bình theo sát phía sau. Thắng Tử lái rất nhanh nhưng Ngô Bình vẫn theo kịp mà mặt không đỏ, mồ hôi cũng không rơi.
Sau khi ra khỏi con hẻm, rẽ trái là tới đường lớn, đi thêm hơn một cây số nữa là thấy ngã tư phía trước có một đám người đang xúm đông xúm đỏ, có người còn đang la ó gì đó.
Trương Bửu Thắng: "Tiểu Bình, chính là ở phía trước".
Ngô Bình nhanh chóng lao tới, tách đám đông kia ra thì thấy ông ngoại đang ngồi trên mặt đất, bị ngã bể đầu gối, trên trán cũng chảy máu, trông ông ngoại vô cùng đau đớn. Chiếc xe ba bánh của ông thì đổ sang bên cạnh, bánh trước đã bị đâm biến dạng.
Bên cạnh đó là một gã đàn ông cao lớn thô kệch, chừng ngoài ba mươi tuổi. Hắn ta mặc một chiếc áo hoa, trên cánh tay là hình xăm mãnh hổ màu xanh, đeo dây chuyền vàng to bự.
Hắn ta chỉ vào ông ngoại Ngô Bình mà quát bằng giọng cay độc: "Già rồi sao không chết đi! Biết cái xe này của tôi bao nhiêu tiền không? Nhỡ đâu đâm hỏng thì mẹ nó, ông đền nổi không hả?"
Đằng sau hắn ta là một chiếc Land Rover màu trắng, trên xe còn có một người phụ nữ mặc váy hai dây đang cúi đầu nghịch điện thoại.
"Xin lỗi, xin lỗi", ông ngoại Ngô Bình liên tục nói. Ông là người thật thà chất phác, đâu có biết tai nạn này là do lỗi của bên kia cho nên vẫn cúi đầu xin lỗi.
Ngô Bình vội vã ngồi xổm xuống kiểm tra cho ông ngoại, cũng may không có vết thương nào quá nguy hiểm. Anh dìu ông ngoại đứng dậy rồi hỏi: "Ông ơi, đã xảy ra việc gì vậy?"
"Cậu là người nhà ông ta sao? Đến đúng lúc lắm, ông ta làm xước xe tôi rồi, hai nghìn tệ, nôn tiền ra đây!"
Ngô Bình chẳng thèm đếm xỉa đến hắn ta mà chăm chú nhìn ông ngoại mình. Anh hiểu rõ ông ngoại hiền lành lương thiện, đi đường lúc nào cũng cẩn thận. Việc này 90% là do bên kia sai.
Ông ngoại xua tay nói: "Tiểu Bình, thôi bỏ đi".
Một bác gái bên cạnh nói với Ngô Bình: "Chàng trai trẻ, ban nãy đèn xanh, mấy người bọn cô và ông ngoại cháu đang sang đường bình thường thì chiếc xe kia đột nhiên quẹo vào, đâm ngã ông ngoại cháu".
Gã đô con kia trừng mắt lườm bác gái, bác gái sợ quá không dám nói tiếp nữa, vội vã nhìn sang phía khác.
"Bà già kia nói vớ vẩn cái gì thế? Con mắt nào của bà nhìn thấy hả?", sau đó hắn chỉ vào mặt Ngô Bình, hống hách nói: "Ranh con, đền tiền ngay. Ông đây còn đang bận đi bàn chuyện làm ăn, không sức đâu mà ở đây đôi co với đám nghèo rớt mùng tơi chúng bay!"
Ngô Bình mỉm cười đáp: "Được, tôi đền".
Anh rút điện thoại ra, chuyển luôn hai nghìn tệ cho hắn. Tên đô con hừ một tiếng, nói: "Coi như cậu thức thời!"
Ngô Bình cười ha ha vỗ vỗ vai hắn đáp: "Thật ngại quá, lần sau chúng tôi sẽ chú ý".
Tên đô con kia đột nhiên cảm giác hơi ớn lanh, nhưng hắn cũng không để ý nhiều mà gằn giọng quát: "Cút đi!"
Tên đô con lên xe, đạp ga rồi phóng vút đi.
Ngô Bình mặt không cảm xúc, dựng lại chiếc xe ba bánh, nói với ông ngoại: "Ông ngoại, chúng ta về nhà thôi".
Những người xung quanh thi nhau bàn tán, có người nói Ngô Bình quá nhu nhược, có người lại bảo một điều nhịn chín điều lành. Tên đô con đi chiếc Land Rover, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền có quyền, không nên chọc vào.
Bọn họ đâu biết Ngô Bình đã châm sáu kim lên người gã đô con, lại còn âm thầm ra tay. Tiếp theo, mấy ngày sau đó hắn sẽ sống không bằng chết.
Tên đô con đi được một đoạn thì đột nhiên cảm thấy toàn thân ngứa ngáy nên đưa tay lên gãi, nhưng càng gãi lại càng ngứa, dần dần cơn ngứa càng nặng. Hắn đành phanh kít xe lại, không ngừng đưa tay gãi khắp người.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Anh Bì, anh sao vậy?"
Gã đô con không đáp mà tiếp tục gãi, chẳng mấy chốc đã gãi tróc hết da, gãi chảy cả máu. Hắn kinh ngạc phát hiện ra khi hắn gãi rách da ra thì cảm thấy cơn ngứa như được giải tỏa.
Cho nên hắn càng ra sức gãi, chẳng mấy chốc đã gãi mạnh đến nỗi một số bộ phận trên cơ thể máu thịt lẫn lộn. Nhưng điều khiến hắn sợ hãi là hắn gãi càng mạnh thì càng cảm thấy thoải mái, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?
"Á..."
Vài phút sau, trong xe vọng ra tiếng kêu chói tai của người phụ nữ. Cô ta vội vã xuống xe, gọi điện báo cảnh sát.
Mười phút sau, cảnh sát đến nơi, khống chế "anh Bì" toàn thân đầy máu me kia rồi vội vã đưa tới bệnh viện.
Chương 222: Xâm nhập trái phép
Ngô Bình đưa ông ngoại về nhà, giúp ông xử lý vết thương rồi nói: "Ông ngoại, sau này ông đừng lái xe ba bánh ra ngoài nữa, bên ngoài xe cộ như mắc cửi, vô cùng nguy hiểm. Ông có tuổi rồi, nhỡ bị đâm phải thì to chuyện. Thế này đi, cháu tìm một tài xế cho ông, ông muốn đi đâu thì bảo tài xế đưa ông đi có được không?"
Ông ngoại vội vã xua tay: "Không cần không cần, vậy thì tốn kém lắm. Ông còn chẳng phải cán bộ về hưu, cần tài xế làm gì".
Ngô Bình cười đáp: "Ông ngoại, thân phận của ông còn hơn cả cán bộ hưu ấy chứ. Ông xem này".
Nói rồi anh lấy thẻ công tác của Cục Bảo an Quốc gia cho ông ngoại xem. Ông ngoại tròn mắt: "Cháu giờ đã thành cán bộ rồi sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, hiện giờ cháu ngang hàng với thị trưởng đấy. Là ông ngoại của cán bộ thì có tài xế riêng chẳng phải quá hợp lý sao?"
Thế nhưng ông ngoại vẫn xua tay, đáp: "Không được, không được. Như vậy quá lãng phí".
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát, quyết định nghĩ phương án khác: "Ông ngoại, hay là ngày mai ông và bà ngoại chuyển tới biệt thự Đông Hồ số ba ở đi. Như vậy thì mẹ cháu cũng tiện chăm sóc ông bà, bên đó cũng có tài xế. Nếu ông muốn ra ngoài thì bảo tài xế đưa đi là được. Như vậy có được không?"
Ông ngoại suy nghĩ một lát rồi quay sang hỏi bà ngoại: "Bà nó thấy sao?"
Bà ngoại cười đáp: "Tiểu Bình bảo sang thì chúng ta sang đó ở tạm. Chỗ đó tôi từng đi qua vài lần rồi, nhiều phòng lắm, ở được".
Ngô Bình cười đáp: "Đợi biệt thự nhà chúng ta xây xong thì sẽ chuyển về đó".
Biệt thự xây trên đất nhà cũ, ngày nào ông ngoại cũng tới xem mấy lần mới yên tâm. Ông ngoại nghe xong thì vui vẻ đáp: "Được, đến lúc đó chúng ta cùng chuyển vào".
Ngô Bình giúp ông ngoại xử lý vết thương, còn bà ngoại nhanh chóng bưng lên một bát canh hạt sen bắt anh uống bằng hết mới thôi. Ngô Bình không còn cách nào, chỉ đành một hơi uống sạch.
Vừa đặt bát xuống thì có người gõ cửa, bà ngoại ra mở cửa thì có một giọng nói thô kệch vang lên: "Anh trai, em tới thăm anh đây".
Nghe giọng nói này, Ngô Bình lập tức nghĩ tới một gương mặt vừa đen vừa tròn. Sau đó, một ông già mặc áo ba lỗ trắng, đầu hói nửa già bước vào. Đằng sau ông ta là một người thanh niên chừng ngoài hai mươi tuổi, đầu trâu mặt ngựa, mắt híp, tóm lại là trông vô cùng thô bỉ.
Vừa nhìn thấy hai người này, bà ngoại vừa có vẻ sợ hãi, vừa có vẻ bất lực.
Ngô Bình có ấn tượng sâu sắc với người này, ông ta tên Trương Lập Quân, là em họ của ông ngoại. Trương Lập Quân này cứ dăm ba hôm lại chạy tới đòi vay tiền, nếu không cho vay là sẽ ở lì đó ăn chực nằm chực.
Mấy năm trước, nhà nước giải tỏa nhà của Trương Lập Quân, ông ta được đền bù ba căn nhà, lại thêm hơn một triệu tệ. Từ đó không thấy ông ta đến nữa, nhưng hôm nay đột nhiên ông ta lại xuất hiện, quả là khiến người ta bất ngờ.
Người thanh niên đằng sau Trương Lập Quân Ngô Bình cũng còn nhớ. Anh ta tên là Trương Khải Thần, là con trai Trương Lập Quân. Hồi nhỏ anh ta thường ở nhà ông ngoại có khi đến nửa tháng, vì lớn hơn Ngô Bình vài tuổi nên thường xuyên bắt nạt anh.
Ông ngoại hỏi: "Lập Quân, sao chú lại đến đây? Trong nhà vẫn ổn cả chứ?"
Nhắc tới nhà, Trương Lập Quân thở dài đáp: "Anh trai, đừng nhắc nữa. Mấy năm trước được đền bù nhà nên hoàn cảnh có tốt lên một chút, thế nhưng thằng nghịch tử này lại ham mê chứng khoán. Nó mang nhà đi thế chấp lấy ba triệu tệ đi chơi chứng khoán. Lần này thì hay rồi, ba triệu đổ vào đó mất trắng!"
Hai ông bà ngoại đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ ba triệu tệ nói bốc hơi là bốc hơi như vậy sao? Thằng nhóc này chơi chứng khoán kiểu gì vậy?
Trương Khải Thần xoa xoa mũi, nói: "Bố, nếu lần đó con nhanh tay hơn một chút thì ít nhất cũng kiếm được năm triệu tệ. Nói cho cùng là do con không đủ vốn. Nếu có vốn dày thì chắc chắn con sẽ kiếm được tiền".
"Có cái r*m!", Trương Lập Quân tức đến mức chửi thề: "Tao có cho mày một trăm triệu tệ thì mày cũng phá sạch!"
Nói rồi, ông ta nhìn ông ngoại Ngô Bình, cười nói: "Anh à, em tới là vì muốn cầu xin anh một việc..."
"Từ từ đã", Ngô Bình lập tức can thiệp: "Ông họ, cháu nhớ ông từ trước đến giờ đã vay ông ngoại cháu mấy trăm nghìn tệ rồi mà? Đặc biệt là hồi cháu còn nhỏ, tiền hồi đó có giá bao nhiêu, vậy mà ông chưa từng trả lại ông cháu một đồng. Nếu lần này ông lại tới vay tiền thì cũng được thôi, nhưng ông trả lại số tiền đã mượn trước đó đi đã".
Trương Lập Quân sầm mặt lại: "Cậu nói chuyện với người lớn kiểu gì vậy? Tôi mượn tiền anh trai tôi là do chúng tôi có quan hệ tốt nhất, thân thiết nhất trong số các anh em. Cậu thấy tôi mượn tiền người khác bao giờ chưa?"
Ngô Bình cười lạnh: "Là do những người khác thì không dám cho ông mượn tiền nhỉ?"
Trương Lập Quân nổi trận lôi đình: "Thằng ranh con, người lớn nói chuyện cứ chõ cái mồm vào làm gì hả?"
Trương Khải Thành cũng lập tức trợn mắt lên nhìn Ngô Bình, quát: "Câm mồm, ở đây không có chỗ cho mày nói!"
Ngô Bình: "Hôm nay tôi sẽ quyết định thay ông bà tôi. Nếu các người đến vay tiền thì ngại quá, chúng tôi không có!"
"Không cho vay sao?", Trương Khải Thành nhướn mày, nói lớn: "Các anh em, vào đây!"
Năm tên đô con lực lưỡng xông vào. Tên nào tên nấy trên người đủ thứ mực, nhìn đã biết không phải dạng tốt đẹp gì. Tên nào tên nấy mắt liếc ngang dọc, trông vô cùng hung hiểm.
Ông bà ngoại sợ đến nỗi không dám nói gì. Ngô Bình thì giờ đã thực sự nổi giận, anh nói: "Trương Khải Thành, anh được lắm, còn tìm cả xã hội đen tới gây chuyện sao?"
Trương Khải Thành cười lạnh: "Coi như mày có mắt! Các anh em của tao đều là dạng có máu mặt ở đây đấy!"
Ngô Bình âm thầm mở ghi âm điện thoại, nói: "Vậy sao, nói như vậy thì là anh đến cướp tiền của nhà tôi đúng không? Nếu tôi không đưa tiền thì anh sẽ đánh tôi sao?"
Trương Khải Thành cười nham hiểm: "Ranh con, nói thật cho mày biết, hôm nay kiểu gì mày cũng phải nôn tiền ra nghe chưa!"
Ngô Bình: "Anh muốn bao nhiêu?"
"Ba trăm nghìn tệ!", Trương Khải Thành nói lớn: "Tao thấy nhà mày còn xây cả biệt thự rồi, chắc chút tiền mọn này không thiếu đâu nhỉ? Mau đưa tiền thì tao sẽ cho anh em tao rút".
Ngô Bình lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không thể đưa anh tiền".
Trương Khải Thành quắc mắt: "Không đưa? Có tin giờ tao cho người đánh mày một trận nên thân không?"
"Tôi không tin", Ngô Bình nhìn anh ta, cố tình khiêu khích.
Trương Khải Thành bắt đầu chột dạ, vốn anh ta đưa người tới chỉ để dọa dẫm chứ không dám đánh người thật. Dù gì đây cũng là xã hội pháp quyền, đánh người sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.
Ngô Bình: "Không dám ra tay sao? Vậy mời các người ra ngoài cho".
Trương Khải Thành nghiến răng, chỉ mặt Ngô Bình quát: "Được! Tao không đánh mày, có điều nhà tao thế chấp rồi, giờ không có chỗ ở, sau này tao sẽ ở nhà mày".
"Ăn vạ sao?", Ngô Bình cau mày: "Tôi nói lần cuối cùng, đây là nhà tôi, mời các anh ra ngoài".
Trương Khải Thành cười lạnh, nói với mấy tay côn đồ kia: "Các anh em, mọi người cứ ở lại. Sau này đây chính là nhà của chúng ta".
Mấy tay côn đồ kia lập tức di chuyển bàn ghế, lấy ra bộ bài tú lơ khơ ngồi thản nhiên chơi giữa sân nhà.
Ngô Bình bảo ông bà ngoại đi vào trong nhà, sau đó gọi cho Chu Nhược Tuyết.
"Cảnh sát Chu, có người xâm nhập nhà tôi trái phép, lại còn uy hiếp tôi đòi tiền. Cô có thể dẫn người tới đây một chuyến được không?"
Chu Nhược Tuyết nghe xong lập tức đáp: "Được, tôi lập tức cử người tới!"
Hai bố con Trương Lập Quân nghe được nội dung cuộc điện thoại nhưng tỏ ra chẳng quan tâm, cho rằng Ngô Bình chỉ đang dọa dẫm mà thôi.
Thế nhưng, hơn mười phút sau, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Lúc này đám người kia không ngồi yên được nữa, Trương Khải Thành nhảy lên, giận dữ nói: "Thằng kia, mày dám báo cảnh sát thật sao!"
Ngô Bình mở cửa, Chu Nhược Tuyết đi vào nhà, cô nói: "Ngô Bình, lâu quá không gặp anh!"
Chương 223: Dập đầu nhận lỗi
Có ba người cảnh sát đi theo sau Chu Nhược Tuyết, họ đều còn trẻ tuổi.
Ngô Bình: “Cảnh sát Chu, những người này tự ý xông vào nhà ông ngoại tôi rồi uy hiếp tôi và bắt ông tôi cho họ mượn tiền”.
Chu Nhược Tuyết lạnh mặt nhìn chằm chằm vào nhóm Trương Lập Quân: “Các người giỏi quá nhỉ, có biết tự ý xông vào nhà người khác sẽ bị phạt hình sự thế nào không?”
Trương Lập hoảng mang rồi vội nói: “Cô cảnh sát, cô đừng nghe nó nói linh tinh, chúng tôi đâu có tự ý xông vào nhà dân, là đến thăm người thân mà”.
Ngô Bình lấy điện thoại ra: “Tôi đã ghi âm lại rồi”.
Chu Nhược Tuyết cầm lấy điện thoại rồi nghe đoạn ghi âm ấy, sau đó cô ấy dựng lông mày lên quát: “Giải về đồn hết cho tôi”.
Ba người cảnh sát kia tiến lên bắt nhóm Trương Lập Quân và Trương Khải Thần về thẩm vấn. Trương Khải Thần nói: “Sao các người lại bắt tôi? Tôi không trộm không cướp, tôi sẽ kiện các người…”
Nhưng nhóm cảnh sát hoàn toàn phớt anh ta, sau đó còng tay cả đám rồi đưa lên xe. Những người còn lại thì cúi đầu xuống, không dám ho he gì.
Chu Nhược Tuyết cười lạnh nói: “Các người là xã hội đen hả?”
Bọn họ vội lắc đầu chối: “Không không, cô cảnh sát, chúng tôi chỉ đứng về phe Trương Khải Thần thôi, chứ chưa làm gì cả”.
Ngô Bình: “Biến hết đi!”
Đám đó như được đại xá, vội vàng chạy mất dép.
Loáng cái, bầu không khí đã yên tĩnh trở lại, ông bà ngoại của Ngô Bình nhanh chóng lấy hoa quả ra biếu cho nhóm Chu Nhược Tuyết.
Ngô Bình mời họ ngồi rồi cười nói: “Cảnh sát Chu, phiền cô rồi”.
Chu Nhược Tuyết cười xoà: “Tôi có điều muốn hỏi lãnh đạo Ngô, anh là cao thủ cơ mà, sao lại sợ mấy tên đó?”
Ngô Bình cười nói: “Chính vì tôi biết võ nên mới không ra tay với họ, nếu tôi ra tay thì họ không chết cũng bị thương nặng, như thế là phạm pháp mà!”
Chu Nhược Tuyết gật đầu: “Có lý, tôi nghe thầy Hà bảo anh có thân phận không đơn giản, chuyện em gái anh mất tích lần trước đã làm kinh động tới cả thị trưởng thành phố và chủ tịch tỉnh”.
Ngô Bình xua tay: “Đừng nghe ông ấy nói linh tinh, tôi thì có thân phận gì chứ, chỉ là một người dân bình thường thôi”.
Chu Nhược Tuyết chẹp miệng: “Giám sát cấp hai mà là người bình thường à?”
Ngô Bình ngây ra: “Cô biết rồi ư?”
Chu Nhược Tuyết: “Thầy Hà kể cho tôi nghe đấy, thầy có bạn ở bộ Công An nên thầy biết rõ thân phận của anh rồi”.
Dứt lời, cô ấy còn khoa trương đến mức đứng dậy rồi hành lễ với Ngô Bình: “Chu Nhược Tuyết chào thủ trưởng ạ!”
Ngô Bình phì cười: “Chu Nhược Tuyết, cô có thôi đi không”.
Chu Nhược Tuyết cũng phụt cười nói: “Sếp Ngô, anh giấu kỹ thật đấy. Giám sát cấp hai cơ mà, thế là ngang với chủ tịch thành phố đấy”.
Các cảnh sát gần đó nghe thấy thế thì ngẩn ra, người thanh niên này là giám sát cấp hai, thế chẳng ngang với trưởng cơ quan an ninh chính trị rồi còn gì?
Bọn họ lập tức ngồi thẳng người, không dám thở mạnh và rất căng thẳng.
Ngô Bình: “Hư danh thôi, chứ có quyền thế gì đâu, không đáng nhắc đến”.
Chu Nhược Tuyết cười nói: “Sếp Ngô yên tâm, tôi sẽ không nhờ vả gì anh đâu”.
Chu Nhược Tuyết như chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói tiếp: “À, tôi có việc muốn xin anh”.
Ngô Bình: “Hả? Việc gì thế?”
Chu Nhược Tuyết thở dài nói: “Tôi có một người bạn ở đội truy bắt tội phạm ma tuý, anh cũng biết rồi đấy, công việc của họ rất nguy hiểm. Hôm qua, trong lúc đuổi theo tội phạm, người bạn ấy của tôi đã bị tên đó đá cho một cú. Ai ngờ uy lực của cú đá đó quá mạnh nên giờ anh ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện, bụng đau mà các bác sĩ không biết làm thế nào, đành cho anh ấy uống thuốc giảm đau”.
Ngô Bình nghe xong thì hiểu ra vấn đề ngay: “Được, để tôi đi xem sao”.
Chu Nhược Tuyết mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Tối nay tôi sẽ mời anh đi ăn nhé!”
Nửa tiếng sau, Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết đã đi đến bệnh việc Nhân Dân của huyện. Trong một phòng bệnh cao cấp thoáng vang lên tiếng kêu đau đớn đầy kìm nén. Ngô Bình mở cửa ra thì nhìn thấy hoa tươi cùng trái cây chất chín nửa phòng.
Có năm người ngồi cạnh giường bệnh gồm một đôi vợ chồng già cùng ba người thanh niên, ai nấy đều đang trầm mặc. Có một chàng trai gầy gò đang nằm trên giường bệnh, mặt mày hốc hác, hàng lông mày nhíu chặt, môi tím bầm.
Chu Nhược Tuyết vừa đi vào thì cặp vợ chồng kia đã gật đầu chào hỏi với cô ấy, người phụ nữ trông rất sang trọng nói: “Nhược Tuyết, cháu bận thì không cần phải tới thường xuyên đâu”.
Chu Nhược Tuyết: “Cô ơi, cháu nhờ một người bạn có y thuật rất giỏi đến khám cho Vân Phàm”.
Người đàn ông trông giống quan chức nhìn Ngô Bình rồi đứng dậy bắt tay anh: “Chào cậu, tôi là bố của Vân Phàm, phiền cậu giúp cho!”
Ngô Bình mỉm cười nói: “Mọi người đừng khách sáo, tôi là Ngô Bình, bạn của Nhược Tuyết”.
Người phụ nữ: “Cậu cho tôi hỏi vết thương của Vân Phàm có chữa khỏi được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Được chứ”.
Anh bước lại gần quan sát thì thấy tên tội phạm kia đã đạp vào kinh mạch của người cảnh sát trẻ tuổi này, khiến bụng anh ấy đau dữ dội, chỉ cần kinh mạch bình thường trở lại thì cơn đau sẽ chấm dứt.
Đương nhiên dù không chữa trị thì khoảng một tuần, anh ấy cũng khỏi thôi, dẫu sao các bộ phận trong cơ thể người cũng có chức năng tự chữa lành.
Nói rồi, anh giơ tay ấn vào bụng của người bệnh, chân khí màu vàng truyền vào kinh mạch. Chưa tới năm phút sau, bụng anh ấy đã kêu lên ùng ục.
Ngô Bình vội nói: “Mau đỡ anh ấy vào nhà vệ sinh đi!”
Nói rồi, anh kéo Chu Nhược Tuyết ra ngoài.
Ngay sau đó, hai người đã nghe thấy tiếng xì hơi vang lên liên tục trong phòng cùng tiếng hô khoan khoái của người bệnh: “Hết đau rồi, con hết đau rồi”.
Chu Nhược Tuyết dựng ngón tay cái: “Sếp Ngô quá đỉnh!”
Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi, giờ vào lại khiến người ta ngại ngùng”.
Chu Nhược Tuyết gật đầu, không vào chào người ở trong phòng nữa mà đi về cùng Ngô Bình luôn.
Lúc đi qua một phòng bệnh, Ngô Bình nghe thấy có tiếng la hét thảm thiết vọng ra, giọng này nghe khá quen, anh nhìn vào trong thì thấy có một người đàn ông đang bị trói trên giường, toàn thân cuốn đầy băng vải, đó chính là tên đã xô ngã ông ngoại anh hôm nay.
Anh cười lạnh một tiếng rồi kéo Chu Nhược Tuyết đi vào đó. Có một đám người đứng cạnh giường bệnh, hình như đều là dân xã hội, trông không ai tốt lành gì.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên trên 40 tuổi, đầu húi cua, trông rất lực lưỡng và có tu vi, hình như là cao thủ cảnh giới Khí.
Gã nhăn mặt hỏi tên đó: “Bì Dương, nghĩ lại xem có phải đã đắc tội với ai không?”
Người tên là Bì Dương đang sống dở chết dở thì toàn thân ngứa ngay, nếu không bị trói lại thì hắn sẽ gãi rách da ra mất.
Bì Dương thảm thiết nói: “Không, em có đắc tội với ai đâu…”
Sau đó, gã im miệng rồi nhìn chằm chằm lên phía trước. Không biết Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết đã đi vào đây từ bao giờ.
Ngô Bình cười nói: “Hi, sao anh lại nằm viện thế này? Không sao chứ? Tôi xin lỗi chuyện sáng nay nhé, ông ngoại tôi quệt vào xe anh, gây phiền phức cho anh rồi”.
Ngô Bình càng khách sáo, càng cười thì Bì Dương càng thấy rợn tóc gáy, hắn chợt nghĩ không biết có phải do tên này gây ra hay không.
Người đàn ông đầu đinh ngoái lại nhìn Ngô Bình, sau đó lập tức biến sắc mặt. Vì Ngô Bình cho ông ta một cảm giác cao thâm khó lường, khiến ông ta không dám lại gần.
Ông ta hít sâu một hơi rồi cúi gập người với anh: “Không biết tông sư tới, tôi thất lễ rồi!”
Chương 224: Dương Kiệt
Ngô Bình thờ ơ nói: “Khéo nói đấy, anh bạn tên gì nhỉ?”
Người đàn ông thấy Ngô Bình có vẻ dễ tính thì thở phào một hơi rồi vội đáp: “Tôi là Ngô Hữu Tuyền, truyền nhân đời thứ 24 của Mai Hoa Chưởng”.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình”.
Ngô Hữu Tuyền: “Ra là tông sư Ngô, vinh hạnh!”
Không cần nghĩ thì Ngô Hữu Tuyền cũng biết chính Ngô Bình đã ra tay với Bì Dương. Gã nổi giận rồi lạnh giọng mắng: “Thằng mắt mù này, đến tông sư cảnh giới Thần mà mày cũng đam động vào à? Nếu tông sư mà không nhẹ tay thì mày chết từ tám đời rồi đấy”.
Gã cởi trói cho Bì Dương rồi nói: “Thằng khốn này, mau dập đầu xin lỗi tông sư đi. Tông sư có tha cho mày hay không là phụ thuộc vào tâm trạng của cậu ấy”.
Bì Dương sợ hết hồn, Ngô Hữu Tuyền là người mà hắn rất kính trong, trong ấn tướng của hắn, Ngô Hữu Tuyền luôn như một vị thần. Nhưng một người tài giỏi như vậy lại phải khúm núm với Ngô Bình, rốt cuộc anh đáng sợ đến mức nào.
Trời ơi! Sao hắn lại chọc vào một nhân vật đáng gờm vậy chứ, chán sống rồi hay sao?
Bì Dương cố nhịn cơn ngứa ngay rồi quỳ xuống, khóc lóc nói: “Tông sư Ngô, tôi xin lỗi. Sáng nay là tôi sai, tôi đi nhanh quá nên đụng trúng ông ngoại anh, tôi sai rồi, xin anh tha thứ cho tôi”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh là dân xã hội cơ mà, sao lại quỳ trước mặt tôi? Mau đứng dậy đi”.
Bì Dương giơ tay lên vả hai cái thật mạnh vào mặt, ngay sau đó mặt hắn đã sưng vù: “Tông sư Ngô, tôi sai rồi, tôi là đồ cặn bã chứ không phải người, xin anh tha cho tôi, tôi nhất định sẽ thay đổi”.
Ngô Bình cười lớn nói: “Anh có thay đổi hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Bì Dương đần mặt ra rồi dùng ánh mắt thảm thiết nhìn Ngô Hữu Tuyền. Ngô Hữu Tuyền ho khan một tiếng rồi chắp tay với Ngô Bình: “Tông sư Ngô, hồi nhỏ Bì Dương có đi theo tôi học võ, nhưng tư chất của nó kém quá nên không học được, thành ra bây giờ tính tình hơi ngang ngược. Thật ra, nó không phải người xấu đâu, chỉ tại bốc đồng quá thôi. Nếu cậu thấy nó chưa đủ thành ý thì để tôi bắt nó đến nhà xin lỗi ông ngoại cậu. Mong cậu tha cho nó lần này để nó làm lại cuộc đời”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Chẳng mấy khi gặp được người học võ ở cùng quê, coi như tôi nể mặt anh vậy”.
Ngô Hữu Tuyền mừng rỡ nói: “Cảm ơn tông sư”.
Sau đó, gã lại đá cho Bì Dương thêm phát nữa: “Thằng này, mau cảm ơn tông sư đi”.
“Cảm ơn tông sư, cảm ơn tông sư”, Bì Dương vội nói.
Ngô Bình vung tay rồi vỗ vào lưng Bì Dương để lấy kim châm cứu ra, đồng thời giải ám thủ cho hắn rồi nói: “Học võ cần có đức, có tài mà không có đức thì vứt!”
Ngô Hữu Tuyền thở dài nói: “Là tôi dạy dỗ không nghiêm, để tông sư chê cười rồi”.
Bì Dương cảm thấy người mình nhẹ bẫng rồi liên tục cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình: “Được rồi, tôi không làm phiền mấy người nữa, chào”.
Ngô Hữu Tuyền giữ anh ở lại đi ăn, nhưng Ngô Bình đã từ chối, song hai bên đã trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Chu Nhược Tuyết cảm thán: “Không ngờ địa vị của anh trong giang hồ lại cao đến thế, đến một người như Ngô Hữu Tuyền cũng phải khép nép với anh”.
Ngô Bình: “Hả, Ngô Hữu Tuyền đó nổi tiếng lắm à?”
Chu Nhược Tuyết: “Anh không biết à? Gã nổi tiếng ở huyện mình lắm, tài sản cả tỷ bạc đấy. Điều quan trọng hơn là gã có một người anh rất giỏi tên là Ngô Hữu Dung. Người này giàu lắm, khối tài sản hơn 20 tỷ, quản lý quỹ đầu sư Thiên Sư hàng mấy trăm tỷ, giá trị của các công ty mà ông ta từng đầu tư lên đến cả vài nghìn tỷ rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Thế cơ à? Vậy thì siêu quá!”
Sau đó, anh hỏi: “Hình như Vân Phàm cũng có bối cảnh đặc biệt, sao lại vào đội truy bắt tội phạm ma tuý?”
Chu Nhược Tuyết bình thản đáp: “À, bố của Vân Phàm là một cánh tay đắc lực của bộ Công Thương, còn mẹ anh ấy là dân kinh doanh, nói chung là gia đình có điều kiện. Bọn tôi học cùng trường cảnh sát nên khá thân với nhau”.
Ngô Bình: “Thân á? Vậy chứng tỏ là anh ta từng theo đuổi cô rồi”.
Ngô Bình tỉnh bơ: “Tôi nào xứng với anh ấy, anh ấy có vợ sắp cưới lâu rồi, còn là cô chủ nhà giàu ở tỉnh cơ”.
Hai người lên xe, Chu Nhược Tuyết định đưa Ngô Bình về thì bộ đàm chợt vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Tất cả mọi người lập tức tập trung về đồn, có chuyện lớn rồi”.
Chu Nhược Tuyết kinh ngạc nói: “Ngô Bình, anh tự về nhé”.
Ngô Bình: “Được, gặp sau!”
Thấy xe của Chu Nhược Tuyết rời đi rồi, Ngô Bình mới bắt taxi rồi đến trường Ngô Mi. Gần trường học rất hay có chó với mèo hoang xuất hiện, nhất là gần mấy thùng rác trong công viên gần đó, chó mèo tụ tập thành đàn, thậm chí còn đánh nhau.
Hiện đang giờ ăn trưa, Ngô Bình trốn ra sau một cái cây chờ Dương Kiệt xuất hiện. Theo lời kể của Hoàng Tử Cường thì Dương Kiệt thường xuyên đến cho chó mèo hoang ở đây ăn.
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe hơi thể thao màu bạc đã đi tới, một cậu nhóc khoảng 17 tuổi trông rất sáng sủa đi xuống xe.
Cậu ấy mở túi thức ăn cho chó rồi ném ra xa, một đàn chó hoang lập tức lao tới, nhanh chóng cắn nát cái túi rồi đua nhau giành giật đồ ăn bên trong.
Thức ăn thì ít mà đàn chó lại đông nên không đủ cho tất cả, vì thế đàn chó bắt đầu điên cuồng cắn xé nhau, các tiếng sủa vang lên không ngớt, có mấy con đã bị cắn rách da.
Ngô Bình đứng sau cây lặng lẽ quan sát cậu nhóc thì thấy cậu ấy có vẻ cay nghiệt, khoé miệng thì nhếch lên một nụ cười lạnh.
Khoảng ba phút sau, Dương Kiệt lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, cậu ấy tươi cười nói: “Tiểu Mi, ăn cơm chưa? Tớ biết một quán này bán bít tết ngon lắm, hay bọn mình đến đó ăn thử đi? Ừm, được, tớ chờ cậu ở cổng trường nhé”.
Cúp máy xong, cậu ấy lên xe rồi phóng tới cổng trường.
Ngô Bình bước ra như có điều suy nghĩ, 17 tuổi là lúc hiếu động và nghịch ngợm nhất của con trai. Dù cậu ấy có biểu cảm như ban nãy cũng là chuyện bình thường, bản chất của con người chính là động vật, thi thoảng sẽ có một mặt như dã thú, không phải Ngô Bình không thể chấp nhận, mà anh lo chuyện còn hơn thế nữa.
Anh ra đường bắt xe, rồi bảo tài xế chở đến quán ăn Tỉ Lợi.
Quán ăn này nằm trên một trong những con phố đắt giá nhất ở huyện, bày trí theo lối Châu Âu, nghe nói đầu bếp cũng được thuê từ nước ngoài về.
Ngô Bình đến đó trước, anh vừa mở cửa thì đã có một nhân viên phục vụ mỉm cười chào hỏi: “Anh đi mấy người ạ?”
“Một”, Ngô Bình hỏi: “Thường các cặp đôi hay ngồi ở đâu?”
“Thưa anh, bên kia chuyên dành cho các cặp đôi ạ, nhưng sẽ phải trả thêm phí dịch vụ vì view ở đó đẹp”.
Ngô Bình: “Dẫn tôi đến đó”.
Ngô Bình đi tới khu dành cho các cặp đôi rồi ngồi xuống một bàn khá khuất, sau đó anh gọi ba phần bò bít tết, một phần mỳ Ý và một bát canh cùng một món ăn kèm nữa.
Giờ lượng ăn của anh nhiều, nếu không gọi nhiều thì sẽ đói.
Bò bít tết khá ngon, anh vừa ăn hết một phần thì đã nghe thấy giọng của Ngô Mi.
Anh nhìn xuyên qua bức bình phong thì thấy Ngô Mi và Dương Kiệt đang ngồi ngay cạnh nên anh phải chuyển đồ ăn sang bàn khác.
Ngô Mi không phát hiện ra Ngô Bình, cô bé nói: “Dương Kiệt, cậu xe khi nào thế?”
Dương Kiệt cười nói: “Cô tớ tặng đấy, cô bảo tớ đã 18 tuổi nên lái xe được rồi”.
Ngô Mi: “Cô cậu tốt với cậu thật đấy”.
Dương Kiệt cười xoà rồi hỏi: “Tiểu Mi, tớ nghe nói anh cậu giỏi lắm hả?”
Ngô Bình dừng đũa, sao cậu nhóc này lại nhắc đến anh?
Gần như cùng lúc đó, Trương Nguyên Cổ và những thuộc hạ thân tín khác cũng bị nhiễm khí độc trong quá trình làm nhiệm vụ khiến gương mặt bị ăn mòn, mù mắt và lở loét khắp người phải tới bệnh viện cấp cứu.
Hôm đó, một số thế lực thường qua lại mật thiết với Độc Phật và Trương Nguyên Cổ cũng xảy ra rất nhiều sự cố.
Mà trong quá trình báo thù này, Diệp Thiên Tông thậm chí không phải điều động đi dù chỉ một cao thủ Tiên Thiên.
Ngày hôm sau, lúc bảy giờ sáng Ngô Bình nhận được một cuộc điện thoại của Diệp Thiên Tông. Ông ấy nói tình hình Thiên Kinh đã ổn định, giờ chỉ cần dọn dẹp tàn cuộc.
Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm, anh biết Độc Phật và Trương Nguyên Cổ chuyến này đã xong đời rồi. Anh nói: "Chúc mừng sư huynh. Diệp Huyền tạm thời để ở chỗ em để em dạy võ đi".
Diệp Thiên Tông cười đáp: "Thể chất của nó không hợp tu hành, sư đệ không cần lãng phí sức lực đâu".
Ngô Bình: "Sư huynh, e là anh nhìn nhầm rồi. Thể chất của Diệp Huyền là thiên mạch, là kỳ tài luyện võ, sao lại không thích hợp để tu luyện cơ chứ? Chẳng qua là do sư huynh không biết tới cái gọi là thiên mạch nên mới phán đoán sai".
Diệp Thiên Tông giật mình: "Sư đệ, cậu nói thật sao?"
Ngô Bình cười đáp: "Vô cùng chắc chắn, hôm qua em dạy Đoàn Thể Thuật, Diệp Huyền học rất nhanh. Sư huynh cứ chờ tin tốt đi".
Diệp Thiên Tông hít sâu một hơi, đáp: "Sư đệ, đa tạ cậu! Sau khi xong việc chúng ta gặp nhau nhé".
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình ăn sáng rồi đi tới biệt thự Đông Hồ số một.
Trong sân, Diệp Huyền đang nghiến răng chịu đau để luyện Đoàn Thể Thuật. Nhìn đôi mắt anh ta đỏ ngàu, rõ ràng là cả đêm không ngủ. Nhìn động tác cũng đã vô cùng thuần thục rồi.
"Không ngủ sao?", Ngô Bình hỏi.
Diệp Huyền toét miệng cười đáp: "Tiền bối, đệ tử luyện có ổn không?"
Ngô Bình gật đầu đáp: "Không tệ, thấy cậu có tinh thần học tập thế này tôi sẽ dạy thêm vài động tác nữa".
Thế rồi trong sân lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết của Diệp Huyền. Có điều anh ta ý chí kiên định, vẫn kiên trì luyện tập từng động tác đến khi Ngô Bình hài lòng mới thôi.
Tối qua Ngô Bình dạy bốn động tác, hôm nay thêm bốn động tác nữa là cả thảy tám động tác. Anh bảo Diệp Huyền tập đi tập lại những động tác này rồi hôm sau anh sẽ lại tới kiểm tra.
Sau khi ra khỏi biệt thự, anh đi tới nhà cũ. Anh thấy căn biệt thự đã được xây xong một nửa, vừa sáng sớm mà công nhân đã đang làm việc rồi.
Vương Hiến Sâm ở đó chỉ đạo, xem ra ông ta bỏ nhiều tâm sức, vô cùng hết lòng với dự án này.
"Cậu Ngô!", thấy Ngô Bình tới, Vương Hiến Sâm vội vã chạy ra đón, mặt cười tươi như hoa.
Trước đó, Ngô Bình làm mối cho Lý Quảng Long mua một lô vật liệu xây dựng của Vương Hiến Sâm. Do quy mô của nhà máy thuốc khá lớn, tổng vốn đầu tư hơn năm trăm triệu tệ nên chỉ riêng một đơn hàng vật liệu xây dựng đó thôi cũng đủ để Vương Hiến Sâm kiếm ít nhất là năm mươi triệu tệ!
Ngô Bình gật đầu: "Không tồi, xây nhanh quá!"
Vương Hiến Sâm cười đáp: "Như vậy là còn chậm do có một số quy định nghiêm ngặt với công trình phải tuân theo".
"Chậm một chút cũng không sao", Ngô Bình đáp.
Hai người họ nói chuyện chưa được bao lâu thì có người đi tới. Người đó đi xe điện, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Người này Ngô Bình có quen, là người của khu phố bên, hồi nhỏ hay chơi cùng anh, thường gọi là Thắng Tử nhưng tên thật của cậu ta là Trương Bửu Thắng.
"Tiểu Bình, không hay rồi, ông ngoại cậu bị người ta đâm phải, mau tới xem tình hình!"
Ngô Bình kinh ngạc vội nói: "Bửu Thắng, cậu đi trước dẫn đường đi!"
Thắng Tử quay đầu xe, đi về phía hiện trường vụ tai nạn, Ngô Bình theo sát phía sau. Thắng Tử lái rất nhanh nhưng Ngô Bình vẫn theo kịp mà mặt không đỏ, mồ hôi cũng không rơi.
Sau khi ra khỏi con hẻm, rẽ trái là tới đường lớn, đi thêm hơn một cây số nữa là thấy ngã tư phía trước có một đám người đang xúm đông xúm đỏ, có người còn đang la ó gì đó.
Trương Bửu Thắng: "Tiểu Bình, chính là ở phía trước".
Ngô Bình nhanh chóng lao tới, tách đám đông kia ra thì thấy ông ngoại đang ngồi trên mặt đất, bị ngã bể đầu gối, trên trán cũng chảy máu, trông ông ngoại vô cùng đau đớn. Chiếc xe ba bánh của ông thì đổ sang bên cạnh, bánh trước đã bị đâm biến dạng.
Bên cạnh đó là một gã đàn ông cao lớn thô kệch, chừng ngoài ba mươi tuổi. Hắn ta mặc một chiếc áo hoa, trên cánh tay là hình xăm mãnh hổ màu xanh, đeo dây chuyền vàng to bự.
Hắn ta chỉ vào ông ngoại Ngô Bình mà quát bằng giọng cay độc: "Già rồi sao không chết đi! Biết cái xe này của tôi bao nhiêu tiền không? Nhỡ đâu đâm hỏng thì mẹ nó, ông đền nổi không hả?"
Đằng sau hắn ta là một chiếc Land Rover màu trắng, trên xe còn có một người phụ nữ mặc váy hai dây đang cúi đầu nghịch điện thoại.
"Xin lỗi, xin lỗi", ông ngoại Ngô Bình liên tục nói. Ông là người thật thà chất phác, đâu có biết tai nạn này là do lỗi của bên kia cho nên vẫn cúi đầu xin lỗi.
Ngô Bình vội vã ngồi xổm xuống kiểm tra cho ông ngoại, cũng may không có vết thương nào quá nguy hiểm. Anh dìu ông ngoại đứng dậy rồi hỏi: "Ông ơi, đã xảy ra việc gì vậy?"
"Cậu là người nhà ông ta sao? Đến đúng lúc lắm, ông ta làm xước xe tôi rồi, hai nghìn tệ, nôn tiền ra đây!"
Ngô Bình chẳng thèm đếm xỉa đến hắn ta mà chăm chú nhìn ông ngoại mình. Anh hiểu rõ ông ngoại hiền lành lương thiện, đi đường lúc nào cũng cẩn thận. Việc này 90% là do bên kia sai.
Ông ngoại xua tay nói: "Tiểu Bình, thôi bỏ đi".
Một bác gái bên cạnh nói với Ngô Bình: "Chàng trai trẻ, ban nãy đèn xanh, mấy người bọn cô và ông ngoại cháu đang sang đường bình thường thì chiếc xe kia đột nhiên quẹo vào, đâm ngã ông ngoại cháu".
Gã đô con kia trừng mắt lườm bác gái, bác gái sợ quá không dám nói tiếp nữa, vội vã nhìn sang phía khác.
"Bà già kia nói vớ vẩn cái gì thế? Con mắt nào của bà nhìn thấy hả?", sau đó hắn chỉ vào mặt Ngô Bình, hống hách nói: "Ranh con, đền tiền ngay. Ông đây còn đang bận đi bàn chuyện làm ăn, không sức đâu mà ở đây đôi co với đám nghèo rớt mùng tơi chúng bay!"
Ngô Bình mỉm cười đáp: "Được, tôi đền".
Anh rút điện thoại ra, chuyển luôn hai nghìn tệ cho hắn. Tên đô con hừ một tiếng, nói: "Coi như cậu thức thời!"
Ngô Bình cười ha ha vỗ vỗ vai hắn đáp: "Thật ngại quá, lần sau chúng tôi sẽ chú ý".
Tên đô con kia đột nhiên cảm giác hơi ớn lanh, nhưng hắn cũng không để ý nhiều mà gằn giọng quát: "Cút đi!"
Tên đô con lên xe, đạp ga rồi phóng vút đi.
Ngô Bình mặt không cảm xúc, dựng lại chiếc xe ba bánh, nói với ông ngoại: "Ông ngoại, chúng ta về nhà thôi".
Những người xung quanh thi nhau bàn tán, có người nói Ngô Bình quá nhu nhược, có người lại bảo một điều nhịn chín điều lành. Tên đô con đi chiếc Land Rover, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền có quyền, không nên chọc vào.
Bọn họ đâu biết Ngô Bình đã châm sáu kim lên người gã đô con, lại còn âm thầm ra tay. Tiếp theo, mấy ngày sau đó hắn sẽ sống không bằng chết.
Tên đô con đi được một đoạn thì đột nhiên cảm thấy toàn thân ngứa ngáy nên đưa tay lên gãi, nhưng càng gãi lại càng ngứa, dần dần cơn ngứa càng nặng. Hắn đành phanh kít xe lại, không ngừng đưa tay gãi khắp người.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Anh Bì, anh sao vậy?"
Gã đô con không đáp mà tiếp tục gãi, chẳng mấy chốc đã gãi tróc hết da, gãi chảy cả máu. Hắn kinh ngạc phát hiện ra khi hắn gãi rách da ra thì cảm thấy cơn ngứa như được giải tỏa.
Cho nên hắn càng ra sức gãi, chẳng mấy chốc đã gãi mạnh đến nỗi một số bộ phận trên cơ thể máu thịt lẫn lộn. Nhưng điều khiến hắn sợ hãi là hắn gãi càng mạnh thì càng cảm thấy thoải mái, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?
"Á..."
Vài phút sau, trong xe vọng ra tiếng kêu chói tai của người phụ nữ. Cô ta vội vã xuống xe, gọi điện báo cảnh sát.
Mười phút sau, cảnh sát đến nơi, khống chế "anh Bì" toàn thân đầy máu me kia rồi vội vã đưa tới bệnh viện.
Chương 222: Xâm nhập trái phép
Ngô Bình đưa ông ngoại về nhà, giúp ông xử lý vết thương rồi nói: "Ông ngoại, sau này ông đừng lái xe ba bánh ra ngoài nữa, bên ngoài xe cộ như mắc cửi, vô cùng nguy hiểm. Ông có tuổi rồi, nhỡ bị đâm phải thì to chuyện. Thế này đi, cháu tìm một tài xế cho ông, ông muốn đi đâu thì bảo tài xế đưa ông đi có được không?"
Ông ngoại vội vã xua tay: "Không cần không cần, vậy thì tốn kém lắm. Ông còn chẳng phải cán bộ về hưu, cần tài xế làm gì".
Ngô Bình cười đáp: "Ông ngoại, thân phận của ông còn hơn cả cán bộ hưu ấy chứ. Ông xem này".
Nói rồi anh lấy thẻ công tác của Cục Bảo an Quốc gia cho ông ngoại xem. Ông ngoại tròn mắt: "Cháu giờ đã thành cán bộ rồi sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, hiện giờ cháu ngang hàng với thị trưởng đấy. Là ông ngoại của cán bộ thì có tài xế riêng chẳng phải quá hợp lý sao?"
Thế nhưng ông ngoại vẫn xua tay, đáp: "Không được, không được. Như vậy quá lãng phí".
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát, quyết định nghĩ phương án khác: "Ông ngoại, hay là ngày mai ông và bà ngoại chuyển tới biệt thự Đông Hồ số ba ở đi. Như vậy thì mẹ cháu cũng tiện chăm sóc ông bà, bên đó cũng có tài xế. Nếu ông muốn ra ngoài thì bảo tài xế đưa đi là được. Như vậy có được không?"
Ông ngoại suy nghĩ một lát rồi quay sang hỏi bà ngoại: "Bà nó thấy sao?"
Bà ngoại cười đáp: "Tiểu Bình bảo sang thì chúng ta sang đó ở tạm. Chỗ đó tôi từng đi qua vài lần rồi, nhiều phòng lắm, ở được".
Ngô Bình cười đáp: "Đợi biệt thự nhà chúng ta xây xong thì sẽ chuyển về đó".
Biệt thự xây trên đất nhà cũ, ngày nào ông ngoại cũng tới xem mấy lần mới yên tâm. Ông ngoại nghe xong thì vui vẻ đáp: "Được, đến lúc đó chúng ta cùng chuyển vào".
Ngô Bình giúp ông ngoại xử lý vết thương, còn bà ngoại nhanh chóng bưng lên một bát canh hạt sen bắt anh uống bằng hết mới thôi. Ngô Bình không còn cách nào, chỉ đành một hơi uống sạch.
Vừa đặt bát xuống thì có người gõ cửa, bà ngoại ra mở cửa thì có một giọng nói thô kệch vang lên: "Anh trai, em tới thăm anh đây".
Nghe giọng nói này, Ngô Bình lập tức nghĩ tới một gương mặt vừa đen vừa tròn. Sau đó, một ông già mặc áo ba lỗ trắng, đầu hói nửa già bước vào. Đằng sau ông ta là một người thanh niên chừng ngoài hai mươi tuổi, đầu trâu mặt ngựa, mắt híp, tóm lại là trông vô cùng thô bỉ.
Vừa nhìn thấy hai người này, bà ngoại vừa có vẻ sợ hãi, vừa có vẻ bất lực.
Ngô Bình có ấn tượng sâu sắc với người này, ông ta tên Trương Lập Quân, là em họ của ông ngoại. Trương Lập Quân này cứ dăm ba hôm lại chạy tới đòi vay tiền, nếu không cho vay là sẽ ở lì đó ăn chực nằm chực.
Mấy năm trước, nhà nước giải tỏa nhà của Trương Lập Quân, ông ta được đền bù ba căn nhà, lại thêm hơn một triệu tệ. Từ đó không thấy ông ta đến nữa, nhưng hôm nay đột nhiên ông ta lại xuất hiện, quả là khiến người ta bất ngờ.
Người thanh niên đằng sau Trương Lập Quân Ngô Bình cũng còn nhớ. Anh ta tên là Trương Khải Thần, là con trai Trương Lập Quân. Hồi nhỏ anh ta thường ở nhà ông ngoại có khi đến nửa tháng, vì lớn hơn Ngô Bình vài tuổi nên thường xuyên bắt nạt anh.
Ông ngoại hỏi: "Lập Quân, sao chú lại đến đây? Trong nhà vẫn ổn cả chứ?"
Nhắc tới nhà, Trương Lập Quân thở dài đáp: "Anh trai, đừng nhắc nữa. Mấy năm trước được đền bù nhà nên hoàn cảnh có tốt lên một chút, thế nhưng thằng nghịch tử này lại ham mê chứng khoán. Nó mang nhà đi thế chấp lấy ba triệu tệ đi chơi chứng khoán. Lần này thì hay rồi, ba triệu đổ vào đó mất trắng!"
Hai ông bà ngoại đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ ba triệu tệ nói bốc hơi là bốc hơi như vậy sao? Thằng nhóc này chơi chứng khoán kiểu gì vậy?
Trương Khải Thần xoa xoa mũi, nói: "Bố, nếu lần đó con nhanh tay hơn một chút thì ít nhất cũng kiếm được năm triệu tệ. Nói cho cùng là do con không đủ vốn. Nếu có vốn dày thì chắc chắn con sẽ kiếm được tiền".
"Có cái r*m!", Trương Lập Quân tức đến mức chửi thề: "Tao có cho mày một trăm triệu tệ thì mày cũng phá sạch!"
Nói rồi, ông ta nhìn ông ngoại Ngô Bình, cười nói: "Anh à, em tới là vì muốn cầu xin anh một việc..."
"Từ từ đã", Ngô Bình lập tức can thiệp: "Ông họ, cháu nhớ ông từ trước đến giờ đã vay ông ngoại cháu mấy trăm nghìn tệ rồi mà? Đặc biệt là hồi cháu còn nhỏ, tiền hồi đó có giá bao nhiêu, vậy mà ông chưa từng trả lại ông cháu một đồng. Nếu lần này ông lại tới vay tiền thì cũng được thôi, nhưng ông trả lại số tiền đã mượn trước đó đi đã".
Trương Lập Quân sầm mặt lại: "Cậu nói chuyện với người lớn kiểu gì vậy? Tôi mượn tiền anh trai tôi là do chúng tôi có quan hệ tốt nhất, thân thiết nhất trong số các anh em. Cậu thấy tôi mượn tiền người khác bao giờ chưa?"
Ngô Bình cười lạnh: "Là do những người khác thì không dám cho ông mượn tiền nhỉ?"
Trương Lập Quân nổi trận lôi đình: "Thằng ranh con, người lớn nói chuyện cứ chõ cái mồm vào làm gì hả?"
Trương Khải Thành cũng lập tức trợn mắt lên nhìn Ngô Bình, quát: "Câm mồm, ở đây không có chỗ cho mày nói!"
Ngô Bình: "Hôm nay tôi sẽ quyết định thay ông bà tôi. Nếu các người đến vay tiền thì ngại quá, chúng tôi không có!"
"Không cho vay sao?", Trương Khải Thành nhướn mày, nói lớn: "Các anh em, vào đây!"
Năm tên đô con lực lưỡng xông vào. Tên nào tên nấy trên người đủ thứ mực, nhìn đã biết không phải dạng tốt đẹp gì. Tên nào tên nấy mắt liếc ngang dọc, trông vô cùng hung hiểm.
Ông bà ngoại sợ đến nỗi không dám nói gì. Ngô Bình thì giờ đã thực sự nổi giận, anh nói: "Trương Khải Thành, anh được lắm, còn tìm cả xã hội đen tới gây chuyện sao?"
Trương Khải Thành cười lạnh: "Coi như mày có mắt! Các anh em của tao đều là dạng có máu mặt ở đây đấy!"
Ngô Bình âm thầm mở ghi âm điện thoại, nói: "Vậy sao, nói như vậy thì là anh đến cướp tiền của nhà tôi đúng không? Nếu tôi không đưa tiền thì anh sẽ đánh tôi sao?"
Trương Khải Thành cười nham hiểm: "Ranh con, nói thật cho mày biết, hôm nay kiểu gì mày cũng phải nôn tiền ra nghe chưa!"
Ngô Bình: "Anh muốn bao nhiêu?"
"Ba trăm nghìn tệ!", Trương Khải Thành nói lớn: "Tao thấy nhà mày còn xây cả biệt thự rồi, chắc chút tiền mọn này không thiếu đâu nhỉ? Mau đưa tiền thì tao sẽ cho anh em tao rút".
Ngô Bình lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không thể đưa anh tiền".
Trương Khải Thành quắc mắt: "Không đưa? Có tin giờ tao cho người đánh mày một trận nên thân không?"
"Tôi không tin", Ngô Bình nhìn anh ta, cố tình khiêu khích.
Trương Khải Thành bắt đầu chột dạ, vốn anh ta đưa người tới chỉ để dọa dẫm chứ không dám đánh người thật. Dù gì đây cũng là xã hội pháp quyền, đánh người sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.
Ngô Bình: "Không dám ra tay sao? Vậy mời các người ra ngoài cho".
Trương Khải Thành nghiến răng, chỉ mặt Ngô Bình quát: "Được! Tao không đánh mày, có điều nhà tao thế chấp rồi, giờ không có chỗ ở, sau này tao sẽ ở nhà mày".
"Ăn vạ sao?", Ngô Bình cau mày: "Tôi nói lần cuối cùng, đây là nhà tôi, mời các anh ra ngoài".
Trương Khải Thành cười lạnh, nói với mấy tay côn đồ kia: "Các anh em, mọi người cứ ở lại. Sau này đây chính là nhà của chúng ta".
Mấy tay côn đồ kia lập tức di chuyển bàn ghế, lấy ra bộ bài tú lơ khơ ngồi thản nhiên chơi giữa sân nhà.
Ngô Bình bảo ông bà ngoại đi vào trong nhà, sau đó gọi cho Chu Nhược Tuyết.
"Cảnh sát Chu, có người xâm nhập nhà tôi trái phép, lại còn uy hiếp tôi đòi tiền. Cô có thể dẫn người tới đây một chuyến được không?"
Chu Nhược Tuyết nghe xong lập tức đáp: "Được, tôi lập tức cử người tới!"
Hai bố con Trương Lập Quân nghe được nội dung cuộc điện thoại nhưng tỏ ra chẳng quan tâm, cho rằng Ngô Bình chỉ đang dọa dẫm mà thôi.
Thế nhưng, hơn mười phút sau, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Lúc này đám người kia không ngồi yên được nữa, Trương Khải Thành nhảy lên, giận dữ nói: "Thằng kia, mày dám báo cảnh sát thật sao!"
Ngô Bình mở cửa, Chu Nhược Tuyết đi vào nhà, cô nói: "Ngô Bình, lâu quá không gặp anh!"
Chương 223: Dập đầu nhận lỗi
Có ba người cảnh sát đi theo sau Chu Nhược Tuyết, họ đều còn trẻ tuổi.
Ngô Bình: “Cảnh sát Chu, những người này tự ý xông vào nhà ông ngoại tôi rồi uy hiếp tôi và bắt ông tôi cho họ mượn tiền”.
Chu Nhược Tuyết lạnh mặt nhìn chằm chằm vào nhóm Trương Lập Quân: “Các người giỏi quá nhỉ, có biết tự ý xông vào nhà người khác sẽ bị phạt hình sự thế nào không?”
Trương Lập hoảng mang rồi vội nói: “Cô cảnh sát, cô đừng nghe nó nói linh tinh, chúng tôi đâu có tự ý xông vào nhà dân, là đến thăm người thân mà”.
Ngô Bình lấy điện thoại ra: “Tôi đã ghi âm lại rồi”.
Chu Nhược Tuyết cầm lấy điện thoại rồi nghe đoạn ghi âm ấy, sau đó cô ấy dựng lông mày lên quát: “Giải về đồn hết cho tôi”.
Ba người cảnh sát kia tiến lên bắt nhóm Trương Lập Quân và Trương Khải Thần về thẩm vấn. Trương Khải Thần nói: “Sao các người lại bắt tôi? Tôi không trộm không cướp, tôi sẽ kiện các người…”
Nhưng nhóm cảnh sát hoàn toàn phớt anh ta, sau đó còng tay cả đám rồi đưa lên xe. Những người còn lại thì cúi đầu xuống, không dám ho he gì.
Chu Nhược Tuyết cười lạnh nói: “Các người là xã hội đen hả?”
Bọn họ vội lắc đầu chối: “Không không, cô cảnh sát, chúng tôi chỉ đứng về phe Trương Khải Thần thôi, chứ chưa làm gì cả”.
Ngô Bình: “Biến hết đi!”
Đám đó như được đại xá, vội vàng chạy mất dép.
Loáng cái, bầu không khí đã yên tĩnh trở lại, ông bà ngoại của Ngô Bình nhanh chóng lấy hoa quả ra biếu cho nhóm Chu Nhược Tuyết.
Ngô Bình mời họ ngồi rồi cười nói: “Cảnh sát Chu, phiền cô rồi”.
Chu Nhược Tuyết cười xoà: “Tôi có điều muốn hỏi lãnh đạo Ngô, anh là cao thủ cơ mà, sao lại sợ mấy tên đó?”
Ngô Bình cười nói: “Chính vì tôi biết võ nên mới không ra tay với họ, nếu tôi ra tay thì họ không chết cũng bị thương nặng, như thế là phạm pháp mà!”
Chu Nhược Tuyết gật đầu: “Có lý, tôi nghe thầy Hà bảo anh có thân phận không đơn giản, chuyện em gái anh mất tích lần trước đã làm kinh động tới cả thị trưởng thành phố và chủ tịch tỉnh”.
Ngô Bình xua tay: “Đừng nghe ông ấy nói linh tinh, tôi thì có thân phận gì chứ, chỉ là một người dân bình thường thôi”.
Chu Nhược Tuyết chẹp miệng: “Giám sát cấp hai mà là người bình thường à?”
Ngô Bình ngây ra: “Cô biết rồi ư?”
Chu Nhược Tuyết: “Thầy Hà kể cho tôi nghe đấy, thầy có bạn ở bộ Công An nên thầy biết rõ thân phận của anh rồi”.
Dứt lời, cô ấy còn khoa trương đến mức đứng dậy rồi hành lễ với Ngô Bình: “Chu Nhược Tuyết chào thủ trưởng ạ!”
Ngô Bình phì cười: “Chu Nhược Tuyết, cô có thôi đi không”.
Chu Nhược Tuyết cũng phụt cười nói: “Sếp Ngô, anh giấu kỹ thật đấy. Giám sát cấp hai cơ mà, thế là ngang với chủ tịch thành phố đấy”.
Các cảnh sát gần đó nghe thấy thế thì ngẩn ra, người thanh niên này là giám sát cấp hai, thế chẳng ngang với trưởng cơ quan an ninh chính trị rồi còn gì?
Bọn họ lập tức ngồi thẳng người, không dám thở mạnh và rất căng thẳng.
Ngô Bình: “Hư danh thôi, chứ có quyền thế gì đâu, không đáng nhắc đến”.
Chu Nhược Tuyết cười nói: “Sếp Ngô yên tâm, tôi sẽ không nhờ vả gì anh đâu”.
Chu Nhược Tuyết như chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói tiếp: “À, tôi có việc muốn xin anh”.
Ngô Bình: “Hả? Việc gì thế?”
Chu Nhược Tuyết thở dài nói: “Tôi có một người bạn ở đội truy bắt tội phạm ma tuý, anh cũng biết rồi đấy, công việc của họ rất nguy hiểm. Hôm qua, trong lúc đuổi theo tội phạm, người bạn ấy của tôi đã bị tên đó đá cho một cú. Ai ngờ uy lực của cú đá đó quá mạnh nên giờ anh ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện, bụng đau mà các bác sĩ không biết làm thế nào, đành cho anh ấy uống thuốc giảm đau”.
Ngô Bình nghe xong thì hiểu ra vấn đề ngay: “Được, để tôi đi xem sao”.
Chu Nhược Tuyết mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Tối nay tôi sẽ mời anh đi ăn nhé!”
Nửa tiếng sau, Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết đã đi đến bệnh việc Nhân Dân của huyện. Trong một phòng bệnh cao cấp thoáng vang lên tiếng kêu đau đớn đầy kìm nén. Ngô Bình mở cửa ra thì nhìn thấy hoa tươi cùng trái cây chất chín nửa phòng.
Có năm người ngồi cạnh giường bệnh gồm một đôi vợ chồng già cùng ba người thanh niên, ai nấy đều đang trầm mặc. Có một chàng trai gầy gò đang nằm trên giường bệnh, mặt mày hốc hác, hàng lông mày nhíu chặt, môi tím bầm.
Chu Nhược Tuyết vừa đi vào thì cặp vợ chồng kia đã gật đầu chào hỏi với cô ấy, người phụ nữ trông rất sang trọng nói: “Nhược Tuyết, cháu bận thì không cần phải tới thường xuyên đâu”.
Chu Nhược Tuyết: “Cô ơi, cháu nhờ một người bạn có y thuật rất giỏi đến khám cho Vân Phàm”.
Người đàn ông trông giống quan chức nhìn Ngô Bình rồi đứng dậy bắt tay anh: “Chào cậu, tôi là bố của Vân Phàm, phiền cậu giúp cho!”
Ngô Bình mỉm cười nói: “Mọi người đừng khách sáo, tôi là Ngô Bình, bạn của Nhược Tuyết”.
Người phụ nữ: “Cậu cho tôi hỏi vết thương của Vân Phàm có chữa khỏi được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Được chứ”.
Anh bước lại gần quan sát thì thấy tên tội phạm kia đã đạp vào kinh mạch của người cảnh sát trẻ tuổi này, khiến bụng anh ấy đau dữ dội, chỉ cần kinh mạch bình thường trở lại thì cơn đau sẽ chấm dứt.
Đương nhiên dù không chữa trị thì khoảng một tuần, anh ấy cũng khỏi thôi, dẫu sao các bộ phận trong cơ thể người cũng có chức năng tự chữa lành.
Nói rồi, anh giơ tay ấn vào bụng của người bệnh, chân khí màu vàng truyền vào kinh mạch. Chưa tới năm phút sau, bụng anh ấy đã kêu lên ùng ục.
Ngô Bình vội nói: “Mau đỡ anh ấy vào nhà vệ sinh đi!”
Nói rồi, anh kéo Chu Nhược Tuyết ra ngoài.
Ngay sau đó, hai người đã nghe thấy tiếng xì hơi vang lên liên tục trong phòng cùng tiếng hô khoan khoái của người bệnh: “Hết đau rồi, con hết đau rồi”.
Chu Nhược Tuyết dựng ngón tay cái: “Sếp Ngô quá đỉnh!”
Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi, giờ vào lại khiến người ta ngại ngùng”.
Chu Nhược Tuyết gật đầu, không vào chào người ở trong phòng nữa mà đi về cùng Ngô Bình luôn.
Lúc đi qua một phòng bệnh, Ngô Bình nghe thấy có tiếng la hét thảm thiết vọng ra, giọng này nghe khá quen, anh nhìn vào trong thì thấy có một người đàn ông đang bị trói trên giường, toàn thân cuốn đầy băng vải, đó chính là tên đã xô ngã ông ngoại anh hôm nay.
Anh cười lạnh một tiếng rồi kéo Chu Nhược Tuyết đi vào đó. Có một đám người đứng cạnh giường bệnh, hình như đều là dân xã hội, trông không ai tốt lành gì.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên trên 40 tuổi, đầu húi cua, trông rất lực lưỡng và có tu vi, hình như là cao thủ cảnh giới Khí.
Gã nhăn mặt hỏi tên đó: “Bì Dương, nghĩ lại xem có phải đã đắc tội với ai không?”
Người tên là Bì Dương đang sống dở chết dở thì toàn thân ngứa ngay, nếu không bị trói lại thì hắn sẽ gãi rách da ra mất.
Bì Dương thảm thiết nói: “Không, em có đắc tội với ai đâu…”
Sau đó, gã im miệng rồi nhìn chằm chằm lên phía trước. Không biết Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết đã đi vào đây từ bao giờ.
Ngô Bình cười nói: “Hi, sao anh lại nằm viện thế này? Không sao chứ? Tôi xin lỗi chuyện sáng nay nhé, ông ngoại tôi quệt vào xe anh, gây phiền phức cho anh rồi”.
Ngô Bình càng khách sáo, càng cười thì Bì Dương càng thấy rợn tóc gáy, hắn chợt nghĩ không biết có phải do tên này gây ra hay không.
Người đàn ông đầu đinh ngoái lại nhìn Ngô Bình, sau đó lập tức biến sắc mặt. Vì Ngô Bình cho ông ta một cảm giác cao thâm khó lường, khiến ông ta không dám lại gần.
Ông ta hít sâu một hơi rồi cúi gập người với anh: “Không biết tông sư tới, tôi thất lễ rồi!”
Chương 224: Dương Kiệt
Ngô Bình thờ ơ nói: “Khéo nói đấy, anh bạn tên gì nhỉ?”
Người đàn ông thấy Ngô Bình có vẻ dễ tính thì thở phào một hơi rồi vội đáp: “Tôi là Ngô Hữu Tuyền, truyền nhân đời thứ 24 của Mai Hoa Chưởng”.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình”.
Ngô Hữu Tuyền: “Ra là tông sư Ngô, vinh hạnh!”
Không cần nghĩ thì Ngô Hữu Tuyền cũng biết chính Ngô Bình đã ra tay với Bì Dương. Gã nổi giận rồi lạnh giọng mắng: “Thằng mắt mù này, đến tông sư cảnh giới Thần mà mày cũng đam động vào à? Nếu tông sư mà không nhẹ tay thì mày chết từ tám đời rồi đấy”.
Gã cởi trói cho Bì Dương rồi nói: “Thằng khốn này, mau dập đầu xin lỗi tông sư đi. Tông sư có tha cho mày hay không là phụ thuộc vào tâm trạng của cậu ấy”.
Bì Dương sợ hết hồn, Ngô Hữu Tuyền là người mà hắn rất kính trong, trong ấn tướng của hắn, Ngô Hữu Tuyền luôn như một vị thần. Nhưng một người tài giỏi như vậy lại phải khúm núm với Ngô Bình, rốt cuộc anh đáng sợ đến mức nào.
Trời ơi! Sao hắn lại chọc vào một nhân vật đáng gờm vậy chứ, chán sống rồi hay sao?
Bì Dương cố nhịn cơn ngứa ngay rồi quỳ xuống, khóc lóc nói: “Tông sư Ngô, tôi xin lỗi. Sáng nay là tôi sai, tôi đi nhanh quá nên đụng trúng ông ngoại anh, tôi sai rồi, xin anh tha thứ cho tôi”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh là dân xã hội cơ mà, sao lại quỳ trước mặt tôi? Mau đứng dậy đi”.
Bì Dương giơ tay lên vả hai cái thật mạnh vào mặt, ngay sau đó mặt hắn đã sưng vù: “Tông sư Ngô, tôi sai rồi, tôi là đồ cặn bã chứ không phải người, xin anh tha cho tôi, tôi nhất định sẽ thay đổi”.
Ngô Bình cười lớn nói: “Anh có thay đổi hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Bì Dương đần mặt ra rồi dùng ánh mắt thảm thiết nhìn Ngô Hữu Tuyền. Ngô Hữu Tuyền ho khan một tiếng rồi chắp tay với Ngô Bình: “Tông sư Ngô, hồi nhỏ Bì Dương có đi theo tôi học võ, nhưng tư chất của nó kém quá nên không học được, thành ra bây giờ tính tình hơi ngang ngược. Thật ra, nó không phải người xấu đâu, chỉ tại bốc đồng quá thôi. Nếu cậu thấy nó chưa đủ thành ý thì để tôi bắt nó đến nhà xin lỗi ông ngoại cậu. Mong cậu tha cho nó lần này để nó làm lại cuộc đời”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Chẳng mấy khi gặp được người học võ ở cùng quê, coi như tôi nể mặt anh vậy”.
Ngô Hữu Tuyền mừng rỡ nói: “Cảm ơn tông sư”.
Sau đó, gã lại đá cho Bì Dương thêm phát nữa: “Thằng này, mau cảm ơn tông sư đi”.
“Cảm ơn tông sư, cảm ơn tông sư”, Bì Dương vội nói.
Ngô Bình vung tay rồi vỗ vào lưng Bì Dương để lấy kim châm cứu ra, đồng thời giải ám thủ cho hắn rồi nói: “Học võ cần có đức, có tài mà không có đức thì vứt!”
Ngô Hữu Tuyền thở dài nói: “Là tôi dạy dỗ không nghiêm, để tông sư chê cười rồi”.
Bì Dương cảm thấy người mình nhẹ bẫng rồi liên tục cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình: “Được rồi, tôi không làm phiền mấy người nữa, chào”.
Ngô Hữu Tuyền giữ anh ở lại đi ăn, nhưng Ngô Bình đã từ chối, song hai bên đã trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Chu Nhược Tuyết cảm thán: “Không ngờ địa vị của anh trong giang hồ lại cao đến thế, đến một người như Ngô Hữu Tuyền cũng phải khép nép với anh”.
Ngô Bình: “Hả, Ngô Hữu Tuyền đó nổi tiếng lắm à?”
Chu Nhược Tuyết: “Anh không biết à? Gã nổi tiếng ở huyện mình lắm, tài sản cả tỷ bạc đấy. Điều quan trọng hơn là gã có một người anh rất giỏi tên là Ngô Hữu Dung. Người này giàu lắm, khối tài sản hơn 20 tỷ, quản lý quỹ đầu sư Thiên Sư hàng mấy trăm tỷ, giá trị của các công ty mà ông ta từng đầu tư lên đến cả vài nghìn tỷ rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Thế cơ à? Vậy thì siêu quá!”
Sau đó, anh hỏi: “Hình như Vân Phàm cũng có bối cảnh đặc biệt, sao lại vào đội truy bắt tội phạm ma tuý?”
Chu Nhược Tuyết bình thản đáp: “À, bố của Vân Phàm là một cánh tay đắc lực của bộ Công Thương, còn mẹ anh ấy là dân kinh doanh, nói chung là gia đình có điều kiện. Bọn tôi học cùng trường cảnh sát nên khá thân với nhau”.
Ngô Bình: “Thân á? Vậy chứng tỏ là anh ta từng theo đuổi cô rồi”.
Ngô Bình tỉnh bơ: “Tôi nào xứng với anh ấy, anh ấy có vợ sắp cưới lâu rồi, còn là cô chủ nhà giàu ở tỉnh cơ”.
Hai người lên xe, Chu Nhược Tuyết định đưa Ngô Bình về thì bộ đàm chợt vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Tất cả mọi người lập tức tập trung về đồn, có chuyện lớn rồi”.
Chu Nhược Tuyết kinh ngạc nói: “Ngô Bình, anh tự về nhé”.
Ngô Bình: “Được, gặp sau!”
Thấy xe của Chu Nhược Tuyết rời đi rồi, Ngô Bình mới bắt taxi rồi đến trường Ngô Mi. Gần trường học rất hay có chó với mèo hoang xuất hiện, nhất là gần mấy thùng rác trong công viên gần đó, chó mèo tụ tập thành đàn, thậm chí còn đánh nhau.
Hiện đang giờ ăn trưa, Ngô Bình trốn ra sau một cái cây chờ Dương Kiệt xuất hiện. Theo lời kể của Hoàng Tử Cường thì Dương Kiệt thường xuyên đến cho chó mèo hoang ở đây ăn.
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe hơi thể thao màu bạc đã đi tới, một cậu nhóc khoảng 17 tuổi trông rất sáng sủa đi xuống xe.
Cậu ấy mở túi thức ăn cho chó rồi ném ra xa, một đàn chó hoang lập tức lao tới, nhanh chóng cắn nát cái túi rồi đua nhau giành giật đồ ăn bên trong.
Thức ăn thì ít mà đàn chó lại đông nên không đủ cho tất cả, vì thế đàn chó bắt đầu điên cuồng cắn xé nhau, các tiếng sủa vang lên không ngớt, có mấy con đã bị cắn rách da.
Ngô Bình đứng sau cây lặng lẽ quan sát cậu nhóc thì thấy cậu ấy có vẻ cay nghiệt, khoé miệng thì nhếch lên một nụ cười lạnh.
Khoảng ba phút sau, Dương Kiệt lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, cậu ấy tươi cười nói: “Tiểu Mi, ăn cơm chưa? Tớ biết một quán này bán bít tết ngon lắm, hay bọn mình đến đó ăn thử đi? Ừm, được, tớ chờ cậu ở cổng trường nhé”.
Cúp máy xong, cậu ấy lên xe rồi phóng tới cổng trường.
Ngô Bình bước ra như có điều suy nghĩ, 17 tuổi là lúc hiếu động và nghịch ngợm nhất của con trai. Dù cậu ấy có biểu cảm như ban nãy cũng là chuyện bình thường, bản chất của con người chính là động vật, thi thoảng sẽ có một mặt như dã thú, không phải Ngô Bình không thể chấp nhận, mà anh lo chuyện còn hơn thế nữa.
Anh ra đường bắt xe, rồi bảo tài xế chở đến quán ăn Tỉ Lợi.
Quán ăn này nằm trên một trong những con phố đắt giá nhất ở huyện, bày trí theo lối Châu Âu, nghe nói đầu bếp cũng được thuê từ nước ngoài về.
Ngô Bình đến đó trước, anh vừa mở cửa thì đã có một nhân viên phục vụ mỉm cười chào hỏi: “Anh đi mấy người ạ?”
“Một”, Ngô Bình hỏi: “Thường các cặp đôi hay ngồi ở đâu?”
“Thưa anh, bên kia chuyên dành cho các cặp đôi ạ, nhưng sẽ phải trả thêm phí dịch vụ vì view ở đó đẹp”.
Ngô Bình: “Dẫn tôi đến đó”.
Ngô Bình đi tới khu dành cho các cặp đôi rồi ngồi xuống một bàn khá khuất, sau đó anh gọi ba phần bò bít tết, một phần mỳ Ý và một bát canh cùng một món ăn kèm nữa.
Giờ lượng ăn của anh nhiều, nếu không gọi nhiều thì sẽ đói.
Bò bít tết khá ngon, anh vừa ăn hết một phần thì đã nghe thấy giọng của Ngô Mi.
Anh nhìn xuyên qua bức bình phong thì thấy Ngô Mi và Dương Kiệt đang ngồi ngay cạnh nên anh phải chuyển đồ ăn sang bàn khác.
Ngô Mi không phát hiện ra Ngô Bình, cô bé nói: “Dương Kiệt, cậu xe khi nào thế?”
Dương Kiệt cười nói: “Cô tớ tặng đấy, cô bảo tớ đã 18 tuổi nên lái xe được rồi”.
Ngô Mi: “Cô cậu tốt với cậu thật đấy”.
Dương Kiệt cười xoà rồi hỏi: “Tiểu Mi, tớ nghe nói anh cậu giỏi lắm hả?”
Ngô Bình dừng đũa, sao cậu nhóc này lại nhắc đến anh?
Bình luận facebook