Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225-230
Chương 225: Vương Quyết phi đao
Ngô Mi đầy vẻ tự hào nói: “Đương nhiên, anh tớ là cao thủ võ lâm đấy”.
Ngô Bình nghe mà thấy chán, sao chuyện gì cô nhóc này cũng kể hết với người khác thế?
Dương Kiệt cười nói: “Lần trước cậu kể anh cậu còn biết chữa bệnh đúng không?”
“Ừ, bệnh ung thư của mẹ tớ với cô Lâm đều do anh tớ chữa đấy”.
Dương Kiệt thoáng ngạc nhiên: “Anh ấy chữa được cả bệnh ung thư à?”
Ngô Mi gật đầu: “Ừ”.
Dương Kiệt: “Thế thì siêu thật, vì y học hiện giờ đã chữa được ung thư đâu”.
Sau đó, hai người bắt đầu nói sang chuyện học hành, có vẻ Dương Kiệt này rất hiểu tâm lý của con gái, thi thoảng cậu ấy lại chọc cho Ngô Mi cười phá lên.
Ăn uống xong, hai người trở lại trường, lần này Ngô Bình không đi theo nữa, tạm thời anh thấy Dương Kiệt không có vấn đề gì.
Thanh toán xong, anh vừa rời khỏi nhà hàng thì Chu Nhược Tuyết đã gọi tới, giọng cô ấy rất hoảng hốt: “Ngô Bình, anh đến đây một lát được không?”
Ngô Bình hỏi: “Cảnh sát Chu, có chuyện gì thế?”
Chu Nhược Tuyết khóc nức nở: “Chúng tôi có ba người thiệt mạng, bảy người bị thương nặng, đến đội trưởng cũng đến rồi, mà vẫn không bắt được tên đó”.
Ngô Bình cau mày: “Tội phạm là ai thế?”
“Vương Quyết - tội phạm truy nã cấp S số 24”, Chu Nhược Tuyết đáp.
Ngô Bình thở dài hỏi: “Chuyện này phải để cơ quan chuyên môn phụ trách chứ?”
Chu Nhược Tuyết: “Là lệnh của chi đội trưởng, thấy lần trước chúng tôi đã bắt được một tội phạm cấp S sễ dàng nên lần này mới…”
“Ngu xuẩn!”, Ngô Bình lắc đầu: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay”.
Cúp máy xong, Ngô Bình gọi ngay cho đường chủ nam đường Lý Kim Tượng của Thần Võ Ti rồi kể lại mọi chuyện cho ông ta nghe.
Lý Kim Tượng nghe thấy có một tội phạm truy nã cấp S xuất hiện ở một tỉnh nhỏ thì lập tức nói: “Phó đường chủ, Vương Quyết đã tiến vào cảnh giới Thần sơ kỳ rồi, thuật phi đao của ông ta có một không hai trong thiên hạ, cậu có chắc sẽ đi bắt ông ta không?”
Ngô Bình: “Có!”
“Được! Phó đường chủ, tôi chính thức giao nhiệm vụ bắt tội phạm truy nã cấp S Vương Quyết cho cậu! À, gần đó có người của chúng tôi, họ sẽ liên lạc với cậu để nghe cậu chỉ đạo”.
Ngô Bình: “Được!”
Ngắt máy xong, Mạc Lâm Thần bắt xe đến địa chỉ mà Chu Nhược Tuyết gửi cho, đó là núi Tiên Hạc ở phí Bắc của huyện Minh Dương. Ngọn núi này có diện tích hơn 300 km vuông, trên núi là rừng trúc, người dần gần đó thường lên núi hái măng, địa hình ở đó rất phức tạp.
Có hơn chục chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở đường lớn dưới chân núi, ngay bên cạnh chính là núi Tiên Hạc. Ngọn núi này không cao, nhưng hiểm trở vì cây cối xanh um.
Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết đang chờ trên đường, thấy Ngô Bình xuống xe, họ vội lên đón. Hà Tất Sĩ đỏ mắt rồi kéo tay Ngô Bình nói: “Cậu Ngô, cậu là cao thủ võ lâm, cậu có thể giúp chúng tôi vụ này không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Thì tôi đến giúp đây còn gì”.
Một người đàn ông trung niên cao lớn bước nhanh tới, nhìn thấy Ngô Bình, ông ta nói ngay: “Cậu Ngô, sao cậu lại đến đây?”
Lần trước, Ngô Bình tìm Ngô Mi đã khiến cả huyện phải chấn động nên vị chi đội trưởng này cũng đã gặp anh, vì thế cũng biết anh có thân phận không đơn giản.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông là?”
Người đó vội đáp: “Tôi là Phạm Lập Quân, chi đổi trưởng chi đội hình sự”.
Ngô Bình: “Đội trưởng Phạm, ông liều quá đấy! Tên tội phạm này cấp S, đã thế còn là cao thủ cảnh giới Thần rất giỏi thuật phi đao, sao các ông đấu lại ông ta được?”
Phạm Lập Quân cúi đầu xuống: “Là tôi phán đoán nhầm”.
Ngô Bình lấy chứng nhận ở bộ Công An của mình ra rồi nói: “Giờ tôi lệnh cho ông rút hết quân về”.
Phạm Lập Quân ngẩng mạnh đầu lên: “Giám sát Ngô, chúng tôi đã chết mất ba anh em và bảy người bị thương nặng, không lẽ cứ thể bỏ qua cho ông ta ư?”
“Đương nhiên là không, người của tôi đang tới, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi”.
Phạm Lập Quân lên tinh thần rồi nói: “Được, tôi sẽ giải tán các anh em ngay”.
Phạm Lập Quân đi rồi thì Khuất Hành Nghĩa đã đi tới chào: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình gật đầu: “Phó đội trưởng Khuất, tội phạm lên núi lúc nào?”
Khuất Hành Nghĩa: “Sáng nay có người nhìn thấy ông ta lên núi, còn đeo một cái ba lô to tướng, không biết đựng thứ gì bên trong”.
“Sao người báo cảnh sát lại biết ông ta là Vương Quyết?”, Ngô Bình thấy rất lạ.
Khuất Hành Nghĩa: “Vương Quyết có nhiều nét riêng, hai tay ngắn hơn hẳn người bình thường, người báo cảnh sát về nhà lên mạng tra xong thì nhận ra ông ta ngay”.
“Ông ta đang ở vị trí nào?”, Ngô Bình hỏi.
Khuất Hành Nghĩa: “Chúng tôi đã chia quân đi tìm thì một tiếng trước, có ba người bị ông ta giết ở sườn núi, còn bảy người đã bị thương nặng. Bọn họ đều có súng, mà vẫn bị tên kia phi đao hạ gục”.
Ngô Bình: “Phi đao không có tiếng động, lại bí mật, với cao thủ mà nói thì nó lợi hại hơn súng nhiều”.
Khuất Hành Nghĩa thở dài: “Đại đội trưởng của chúng tôi bị bắn trúng tim rồi tử vong tại chỗ! Trong bảy người bị thương thì có ba người là cấp dưới của tôi”.
Ngô Bình: “Tại sao Vương Quyết lại lên núi?”
Khuất Hành Nghĩa lắc đầu: “Tôi không rõ, cậu Ngô, lát nữa các cậu phải cẩn thận, tên kia phi đao vừa nhanh vừa chuẩn”.
Ngô Bình: “Tự tôi có tính toán, à người bị thương sao rồi?”
Khuất Hành Nghĩa: “Đã được đưa đến bệnh viện rồi”.
Ngay sau đó, có một chiếc xe đi tới, người bước xuống là phó chủ tịch huyện La Duy Khang. Ông ấy nhìn thấy Ngô Bình thì mỉm cười bước tới ngay: “Cậu Ngô!”
Ngô Bình gật đầu: “Phó chủ tịch cũng tới ạ?”
La Duy Khang nghiêm túc nói: “Có ba cảnh sát chết, bảy người bị thương nặng nên tôi không ngồi yên được, phải đến xem thế nào. Giờ tình hình sao rồi?”
Ngô Bình: “Tôi đang bảo họ rút quân, lát tôi sẽ đích thân lên núi tìm người”.
La Duy Khang vội nói: “Cậu Ngô, không được, như thế nguy hiểm lắm”.
Khuất Hành Nghĩa nói: “Phó chủ tịch, cậu Ngô là cao thủ võ lâm, nhất định sẽ bắt được Vương Quyết”.
La Duy Khang yên tâm nói: “Thế thì tốt”.
Họ nói chuyện thêm vài câu thì lại có một chiếc xe khác đi đến, ba nam một nữ bước xuống xe, trang bị đầy đủ khắp người, sau đó bước thẳng tới chỗ Ngô Bình rồi lễ phép nói: “Đội trưởng!”
Sau đó, cô gái tóc ngắn đã đưa một tập hồ sơ cho Ngô Bình.
Anh mở ra xem thì thấy là giấy cấp phép cho hành động lần này, ngoài ra còn có thân phận cho anh, đó là đội trưởng tổ hành động đặc biệt, còn người kia là thành viên của đội.
Anh gật đầu nói: “Mọi người chuẩn bị đi, mười phút nữa lên núi”.
Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, cô gái nói: “Đội trưởng, tôi là Chu Vũ. Sếp bảo chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho anh”.
Ba người còn lại cũng tự giới thiệu, họ là Nghiêm Gia Câu, Chu Tiểu Lang và Quan Bộ Vân.
Ngô Bình nhìn họ một lượt, thấy tu vi của cả bốn đều khá, hai người cảnh giới Khí, hai người cảnh giới Lực thì gật đầu: “Tốt!”
Bốn người lấy cả đống trang thiết bị trên xe xuống, có súng trường, dao găm, lựu đạn, nói chung đều là vũ khí hạng nặng.
Chương 226: Mục tiêu cấp S
Ngô Bình thoáng nhìn rồi hỏi: “Hiệu quả của các trang bị này thế nào?”
Chu Vũ: “Thưa đội trưởng, nó có thể bắn chất võ giả cảnh giới Tiên Thiên trong phạm vi một trăm mét”.
Ngô Bình nhướn mày: “Tội phạm là cao thủ phi đao, lực sát thương vượt phạm vi một trăm mét, mọi người hãy cẩn thận”.
Chu Vũ nói: “Đội trưởng, chúng tôi có máy thăm dò, có thể tìm được cao thủ cảnh giới Thần trong phạm vi 200 mét”.
“Hả? Có cả loại máy ấy ư?”, Ngô Bình tò mò hỏi.
“Vâng, chân khí là một loại năng lượng nên mày này có thể dò tìm được”, cô ấy giải thích.
Khuất Hành Nghĩa cười nói: “Có cả loại máy này cơ à, cho tôi xem được không?”
Nhóm Chu Vũ rất cung kính với Ngô Bình, còn với Khuất Hành Nghĩa thì không, Chu Vũ lập tức lạnh mặt nói: “Đây là loại máy bí mật cao, cấp bậc của anh chưa đủ để xem”.
Khuất Hành Nghĩ ngại ngùng, cười trừ vài tiếng rồi nhìn sang Ngô Bình.
Ngô Bình: “Anh Khuất, các anh chờ lệnh dưới này rồi lên núi bắt người sau”.
Dứt lời, anh vung tay lên rồi dẫn nhóm Chu Vũ lên núi ngay.
Ngọn núi này có diện tích khá lớn nên muốn tìm được một người là rất khó. May mà đại đội hình sự có dẫn một con chó nghiệp vụ tới, hơn nữa họ còn giựt được một mảnh áo của Vương Quyết.
Khi đến điểm chiến đấu, họ cho chó nghiệp vụ ngửi mảnh vải ấy, nó lập tức chạy sang phía bên trái.
Ngô Bình đi chậm rãi theo sau, bằng với tốc độ của chó nghiệp vụ. Cứ thể khoảng hơn chục phút, chó nghiệp vụ chợt dựng tai lên rồi nhìn chằm chằm lên phía trước.
Ngô Bình nhìn về phía đó thì thấy có một bụi cây um tùm cách họ hơn chục mét.
Chu Vũ cầm một chiếc máy như máy ảnh rồi chợt nói: “Ở sau cây”.
Quan Bộ Vân ở phía sau đã giơ súng lên rồi chĩa về phía đó.
Vù!
Một tia sáng lạnh vụt qua, ngắm thẳng vào tim của Quan Bộ Vân, quá nhanh!
Cheng!
Song, có một bàn tay thò ra, nhanh chóng kẹp con dao ấy bằng hai ngón tay. Đó là một loại dao hình thoi, không có cán, mũi dao nhọn hoắt.
Quan Bộ Vân sợ toát mồ hôi, sau đó bắn một viên đạn về phía bụi cây đó. Viên đạn này được chế tạo đặc biệt, có khả năng phá giáp.
Lá cây rụng tơi tả, sau đó có tiếng đạn bắn vào đá vang lên.
Quan Bộ Vân định bắn tiếp phát nữa, nhưng Ngô Bình đã nói: “Dừng!”
Dứt lời, anh giơ tay lên, một tia sáng lạnh bắn lên phía trước, sau đó đã có một tiếng động vang lên sau bụi cây. Một người đàn ông trung niên lảo đảo bước ra, ngực ông ta đang chảy máu ròng ròng, con dao đã xuyên qua người ông ta rồi cắm vào tảng đá, giờ chỉ còn thò một nửa ra ngoài, từ đó có thể thấy uy lực của nó mạnh đến mức nào.
Người này có hai cánh tay rất ngắn, cảm giác như thiếu một khúc xương, trán ông ta hơi nhô lên, trong đôi mắt chứa đầy vẻ kinh ngạc.
“Sao cậu biết vị trí của tôi?”, ông ta hỏi trong khi cả mũi và miệng vẫn đang không ngừng chảy máu.
Ngô Bình vừa bước tới gần ông ta vừa nói: “Nghe âm thanh đoán vị trí, chắc ông cũng không lạ gì khả năng này đúng không?”
“Không thể nào, tôi có phát ra tiếng động đâu”, ông ta không tin.
Ngô Bình: “Ông mở máy ghi âm ở một bên để đánh lạc hướng người khác đúng không?”
Vương Quyết thở dài: “Thính lực của cậu tốt đấy, tôi phục”.
Trong lúc nói chuyện, Ngô Bình đã tiến gần tới Vương Quyết, khi còn cách ông ta khoảng gần chục mét thì dừng lại nói: “Sao ông lại đến huyện Minh Dương và leo lên ngọn núi này?”
Vương Quyết nở một nụ cười sâu xa: “Tôi đến làm nhiệm vụ”.
“Nhiệm vụ gì?”, Ngô Bình hỏi.
Vương Quyết nhìn anh đăm đăm: “Cậu sẽ biết nhanh thôi”.
Dứt lời, người ông ta cứng đờ rồi ngã thẳng xuống.
Nhóm Chu Vũ vội chạy lại kiểm tra thì phát hiện Vương Quyết đã chết, mắt ông ta trợn trừng, mặt vẫn có vẻ hung tợn.
“Đội trưởng, Vương Quyết đã tự sát”, Chu Vũ quay lại báo cáo.
Ngô Bình: “Kiểm tra ở quanh đây rồi tìm cái túi của ông ta”.
Việc còn lại thì dễ hơn nhiều, đội cảnh sát chờ ở bên dươi đã lên hỗ trợ tìm kiếm cái túi đó.
Gần nửa tiếng sau, một chiếc túi được làm từ nhiều chất liệu pha tạp đã được mang đến trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình cầm lấy cái túi rồi mở ra thì thấy có một sợi lông màu đỏ ở bên trong, trông nó không giống tóc của con người. Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy phía trên sợi lông này có huyết khí nhàn nhạt.
Nhóm Hà Tất Sĩ cũng đã đi lên, thấy Vương Quyết đã chết, họ thở phào một hơi.
Nhưng lúc họ nhìn thấy vẻ mặt của Ngô Bình thì lại chột dạ, vì trông anh rất nghiêm nghị, sau đó nhìn chăm chú vào sợi lông trong tay.
“Đội trưởng, có vấn đề gì không ạ?”, Chu Vũ hỏi.
Ngô Bình: “Xuống dưới rồi nói”, anh đưa cái túi cho cấp dưới rồi im lặng xuống núi.
Anh ngồi luôn vào ghế lái phụ trên xe của nhóm Chu Vũ, sau đó ngoái lại nói với họ: “Báo với cấp trên là chúng ta phát hiện mục tiêu cấp S ở đây”.
Võ Thần Ti chia các mục tiêu thành nhiều cấp như C, B, A và S. Mỗi cấp có nhiều nhất là hai dấu cộng. Trong đó, cấp A là nguy hiểm nhất, vì dụ cảnh giới Võ Thần sẽ thuộc cấp này.
Nhóm Chu Vũ ngơ ngác nhìn nhau rồi hỏi: “Đội trưởng, trên núi có gì vậy ạ?”
Ngô Bình lấy sợi lông đó ra rồi nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là lông của một con huyết li chưa trưởng thành”.
Trong truyền thừa của miếng ngọc bội có ghi chép về khá nhiều dị thú, trong đó có một loài tên là huyết li. Nhìn nó giống con khỉ, mặt thì như đầu lâu, móng vuốt sắc nhọn, thích uống máu người.
Móng của huyết li rất sắc, có thể dễ dàng phá được khôi giáp, tốc độ của nó lại rất nhanh, thực lực sau khi trưởng thành có thể giết chết võ giả cảnh giới Địa Tiên. Khi còn nhỏ thì nó cũng rất lợi hại, võ giả cảnh giới Võ Vương, Võ Thần cứ liệu chừng.
“Huyết li? Đó là con gì ạ?”, nhóm Chu Vũ chưa nghe đến loại vật này bao giờ nên rất hiếu kỳ.
Ngô Bình: “Là một loài dị thú, mặt như xương khô, thân hình giống loài khỉ. Trong sách cổ có viết huyết li cũng là một nhanh trong quá trình tiến hoá của loài người”.
Tống Tiểu Lương: “Đội trưởng, huyết li mạnh lắm ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, dù võ giả cảnh giới Võ Thần có ra tay thì cũng bị nó hạ gục dễ dàng”.
Bốn người kia hít vào một hơi lạnh rồi vội báo cáo lên cấp trên, điện thoại vừa kết nối, Chu Vũ đã đưa ngay cho Ngô Bình.
Ngô Bình thông báo tình hình cho Lý Kim Tượng hay, ông ta lập tức gọi cho lãnh đạo cấp cao của Võ Thần Ti. Mười phút sau, Thiên Kinh đã hạ lệnh phong toả núi Tiên Hạc, không một ai được phép ra vào.
Sau đó, tất cả mọi người đều rời khỏi núi Tiên Hạc, nhóm Ngô Bình cũng không ngoại lệ.
Tống Tiểu Lương: “Đội trưởng, chúng ta không tham gia nữa ạ?”
Ngô Bình: “Không tham gia là đúng, huyết li nguy hiểm lắm, chúng ta đi chỉ thêm vương tay chân họ thôi. Nhưng tôi cũng tò mò không biết cấp trên định đối phó với nó thế nào”.
Quan Bộ Vân: “Có khi nào họ sẽ mời các siêu cao thủ ở ẩn xuất hiện không? Dẫu sao loại dị thú như huyết li cũng có sức hấp dẫn với những người ấy mà”.
Ngô Bình: “Thôi chúng ta đừng để tâm nữa, tôi xuống xe ở phía trước nhé, mọi người về nghe lệnh đi”.
Quan Bộ Vân: “Phó đường chủ, đường chủ bảo chúng tôi sau này sẽ đi theo anh”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Đi theo tôi ư?”
Chu Vũ gật đầu: “Vâng, sau này bốn chúng tôi sẽ nghe lệnh của anh”.
Ngô Bình vừa định từ chối thì Chu Vũ đã nói: “Đội trưởng, nhóm chúng tôi tên là Sấm Sét, vì có tên nên chúng tôi được phép hoạt động riêng”.
Ngô Bình chợt nhớ đến lời của Dương Mộ Bạch, hình như hoạt động riêng rất dễ kiếm tiền thì phải: “Nhận hoạt động riêng thế nào vậy?”
Chương 227: Đội Sấm Sét
Chu Vũ nói: “Nếu đội chúng tôi có thể phá được vài vụ án thì những người có quyền có tiền sẽ chú ý tới. Nếu họ hoặc bạn bè của họ gặp chuyện rắc rối thì đương nhiên sẽ nghĩ tới chúng tôi”.
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Mọi người đã nhận nhiệm vụ riêng chưa?”
Chu Vũ: “Lần trước chúng tôi từng đi theo một đội trưởng và nhận vài nhiệm vụ rồi. Nhưng tôi chỉ làm mấy việc lặt vặt thôi, không kiếm được nhiều tiền mấy”.
“Đội trưởng cũ của mọi người mỗi khi nhận nhiệm vụ sẽ kiếm được bao nhiêu?”
Chu Vũ: “Cái này không cố định, lúc nhiều lúc ít. Nhiều thì vài trăm triệu, ít thì chỉ vài triệu. Hơn nữa thường thì việc đến tay bọn tôi đều rất nguy hiểm, muốn kiếm được ít tiền cũng chẳng dễ dàng gì”.
Ngô Bình: “Muốn kiếm tiền thì đương nhiên phải mạo hiểm rồi. À, các khách hàng ấy thường thuê mọi người làm gì?”
“Vệ sĩ, thám hiểm và các việc kỳ lạ, thi thoảng thì giúp các ông chủ lớn giải quyết các vấn đề rắc tối, nói chung việc gì cũng có”, Chu Vũ nói: “Các sếp lớn ấy quen biết rộng lắm, chủ cần làm xong một đơn hàng thì về sau khỏi phải nghĩ luôn, danh tiếng cũng sẽ nổi như cồn”.
Chu Tiểu Lương nói: “Đội trưởng, trong nước có nhiều đội nổi tiếng lắm, làm ăn với cả nước ngoài luôn. Ví dụ như đội Thiên Thần, Vu Đế, Siêu Thần”.
Ngô Bình: “Ba đội này làm ăn với cả nước ngoài cơ à? Làm với nước khác kiếm tiền ngon hơn hả?”
Chu Tiểu Lương: “Vâng, nghe nói năm ngoái đội Thiên Thần đã kiếm được hơn chục tỷ”.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Hơn chục tỷ ư? Thế chẳng giàu to à?”
Chu Tiểu Lương cười lạnh: “Giàu ư? Một tháng trước, hình như đội Thiên Thần đã bị tiêu diệt hết ở Nam Á, không ai được toàn thây”.
Quan Vân Bộ: “Chỉ có đúng một người trong đội quay về, nhưng cũng mất một cánh tay và nửa bên mặt, nghe đâu còn trúng độc nên cũng không sống được bao lâu nữa”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Toàn đội bị tiêu diệt? Rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện gì?”
“Bọn tôi không rõ”, Quan Bộ Vân lắc đầu: “Đội trưởng của đội ấy không kể gì cả nên không ai dám hỏi”.
Ngô Bình nghe thấy người đó bị trúng độc thì hỏi: “Đội trưởng đó ở môn phái nào?”
Quan Vân Bộ: “Thiên Long”.
“Thiên Long là tổ chức gì?”
“Đó là một tổ chức bí mật với rất ít thành viên nên hành động vô cùng kín kẽ, hầu như không ai biết nhiệm vụ của họ là gì”.
Ngô Bình: “Có cách nào liên lạc với đội trưởng đội Thiên Thần không?”
Chu Vũ ngạc nhiên hỏi: “Đội trưởng, anh tìm anh ta làm gì?”
Ngô Bình: “Tôi biết giải độc, chỉ cần anh ta trả đủ tiền thì tôi có thể cứu sống anh ta”.
Ba người kia ngơ ngác nhìn nhau, Chu Vũ nói: “Để tôi thử xem sao, tôi có người bạn quen anh ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, phiền cô rồi. Bắt đầu từ hôm nay, đội Sấm Sét của chúng ta chính thức thành lập!”
Bốn người kia bật cười, như vậy là từ nay về sau thu nhập của họ sẽ tăng, cơ hội rèn luyện cũng nhiều hơn.
Chu Vũ: “Đội trưởng, sau này đội Sấm Sét của chúng ta sẽ hoạt động chính ở tỉnh K”.
Quan Bộ Vân: “À, thi thoảng bọn tôi còn giúp các đội khác các việc gấp”.
Ngô Bình: “Đội mình có địa điểm làm việc không?”
Thấy họ lắc đầu, Ngô Bình nói: “Nếu thế thì thuê một chỗ đi”.
Anh bảo Chu Vũ lái xe đến toà nhà Nguyên Thắng rồi thuê một văn phòng tốt nhất. Toà nhà này có chín tầng, tổng diện tích hơn 2500 mét vuông, tổng chi phí thuê một năm là gần 40 triệu.
Ngô Bình thanh toán xong thì để lại một chiếc thẻ ngân hàng để nhóm Chu Vũ phụ trách lắp đặt thiết bị. Không lâu sau, anh đã bắt xe đi về nhà.
Xe vừa đi được một đoạn thì có xe ở phía trước phanh gấp lại, Ngô Bình thấy xe mình rung lên, sau đó là tiếng mắng chửi của tài xế: “Mẹ kiếp!”
Anh và tài xế cũng xuống xe thì thấy xe họ đã bị xe phía sau tông mạnh vào, làm đuôi xe lõm hẳn xuống.
Một cô gái trẻ tuổi mặc váy bước xuống, cô ấy để tóc ngắn, mi mày thanh tú, trông rất có khí chất nho nhã.
Cô ấy nhìn đuôi xe của Ngô Bình bị lõm thì vội vàng xin lỗi tài xế: “Xin lỗi, tại tôi mất tập trung”.
Tài xế thấy người gây tai nạn là một cô gái đẹp thì cũng nguôi giận phần nào, anh ta nói: “Này người đẹp, cô tính phải làm sao đây”.
Cô gái nói: “Tôi sẽ gọi cho công ty bảo hiểm để họ xử lý”.
Tài xế cau mày: “Tôi bảo này, đến đó mất nhiều thời gian lắm, tôi không rảnh đâu”.
Ngô Bình thấy cô gái ngây ra thì hỏi: “Cậu là Hà Hân Di à?”
Cô gái nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩn ra, sau đó nhìn sang Ngô Bình rồi ngạc nhiên hỏi: “Cậu là Ngô Bình à?”
Hà Hân Di là bạn học cũ của Ngô Bình, một trong ba hoa khôi thời đó, nam sinh theo đuổi cô ấy có thể xếp thành một vòng quanh trường.
Hồi đó, trường anh có rất nhiều nữ sinh xinh xắn.
Ngô Bình cười nói: “Lâu lắm rồi mới gặp lại bạn mình”.
Hà Hân Di cười nói: “Ừm, ban nãy tôi còn suýt không nhận ra cậu đấy”.
Tài xế mất kiên nhẫn nói: “Người đẹp, cô mau nói cách giải quyết đi”.
Ngô Bình liếc nhìn anh ta rồi nói: “Tôi đưa anh một nghìn, tự mang xe đi sửa đi”.
Tài xế cười lạnh nói: “Này anh bạn, anh nhìn cho kỹ đi, đuôi xe của tôi lõm thế này cơ mà. Nếu anh sửa được với giá một nghìn thì tôi cho không anh luôn đấy”.
Ngô Bình: “Nếu anh không đồng ý thì gọi công ty bảo hiểm thôi”.
Thật ra chiếc xe trông bị nặng vậy thôi, chứ bên trong chưa làm sao, cùng lắm chỉ sửa mất vài trăm là cùng.
Tài xế thoáng do dự rồi nói: “Một nghìn rưỡi, tôi sẽ tự mang xe đi sửa”.
Ngô Bình cũng không buồn mặc cả với anh ta nên đồng ý luôn: “Được”.
Hà Hân Di vội lấy điện thoại ra chuyển khoản, nhận được tiền xong, tài xế lái xe đi luôn, không thèm gọi Ngô Bình nữa, như thể ghét anh vì đã giúp Hà Hân Di.
Hà Hân Di nói: “Cảm ơn cậu nhé, lần đầu tôi đâm vào xe người ta nên chưa có kinh nghiệm”.
Ngô Bình: “Không có gì, họ chạy xe cũng vất vả nên muốn kiếm chút tiền thôi. Cậu trả ngần ấy tiền là thừa cho anh ta sửa xe rồi”.
Hà Hân Di gật đầu: “Cậu đang đi đâu, hay để tôi đưa đi?”
Ngô Bình cười nói: “Phiền cậu nhé”.
“Không sao, lên xe đi”, Hà Hân Di cười nói.
Xe của Hà Hân Di không làm sao, cô ấy khởi động xe đi luôn.
“Ngô Bình, chắc năm nay là cậu tốt nghiệp đúng không?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình: “Không, tôi bị đuổi học lâu rồi”.
Hà Hân Di ngẩn ra: “Tại sao thế?”
“Chuyện dài lắm”, anh không muốn nói nhiều về chuyện ngồi tù.
Hà Hân Di là một cô gái thông minh nên chuyển sang chuyện khác ngay: “Mọi người đều đến nơi khác học đại học, giờ không dễ gì gặp được nhau đâu”.
Ngô Bình: “Ừm, chứng tỏ chúng ta có duyên”.
Hà Hân Di mỉm cười: “Đúng! À, ngày mai có buổi họp lớp cấp ba đấy, không nhiều người đi đâu, cậu đến nhé?”
Ngô Bình: “Thôi, tôi không đi đâu”.
Hà Hân Di cười nói: “Cô Bạch Băng cũng đến đấy, cậu không muốn gặp cô ấy à?”
Ngô Bình chợt nhớ đến cô giáo ấy, cô ấy là nữ thần trong tim của các thầy giáo và năm sinh. Thậm chí nhiều hoa khôi trong trường còn bị lép vế khi đứng cạnh cô ấy.
Chương 228: Cô giáo Bạch Băng
"Cô Bạch Băng sao lại tới đây?", anh tò mò hỏi.
Hà Hân Di: "Cậu không biết sao? Cô Bạch Băng giờ đã là bạn gái của La Tử Thông. Buổi hội họp hôm nay cũng là do La Tử Thông khởi xưởng".
"Mẹ kiếp! Không phải như vậy chứ?", Ngô Bình thiếu điều nhảy lên.
Anh không thể không ngạc nhiên, La Tử Thông còn có biệt danh là tên mập La, cao một mét sáu mươi lăm, nặng hơn một tạ, nhìn mặt hắn là hiểu ngay khái niệm của sự "xấu trai". Hơn nữa, thành tích học tập cũng lẹt đẹt, chỉ thi đỗ một trường dạy nghề. Quan trọng là La Tử Thông này còn có một sở thích, đó là gây mâu thuẫn, thị phi giữa các bạn học.
Hà Hân Di: "Thấy biểu cảm kinh ngạc này của cậu mình thấy rất thú vị".
Ngô Bình thở dài: "Không phải cậu đang đùa đấy chứ?"
Trong lòng anh có một tình cảm đặc biệt với cô giáo Bạch Băng, cho nên vừa nghe tin này anh đã muốn chửi thề.
Hà Hân Di: "Một trăm phần trăm là sự thật, Bạch Băng thực sự là bạn gái hiện tại của La Tử Thông. Đúng rồi, cậu có biết thân phận hiện tại của La Tử Thông là gì không?"
Ngô Bình hỏi: "Thân phận gì? Đừng nói là con cái nhà giàu bị thất lạc chốn nhân gian này nhé?"
"Đại khái là thế", Hà Hân Di đáp: "Nghe nói, từ năm hai đại học trở đi, cậu ta đột nhiên có rất nhiều tiền. Đến năm ba thì thôi học, bắt đầu kinh doanh đồ cổ. Nghe nói hiện giờ tài sản của cậu ta đã lên tới hơn một tỷ tệ".
Ngô Bình nheo mắt lại. Một năm kiếm được hơn một tỷ, lẽ nào La Tử Thông này cũng gặp thời như anh sao?
Hà Hân Di nghiêng đầu nhìn anh: "Hình như đám con trai các cậu tên nào cũng có ý đồ gì đó với cô giáo Bạch Băng, đúng là không trong sạch".
Ngô Bình: "Trong sạch thì không phải đàn ông".
Hà Hân Di lườm anh một cái, hỏi: "Thế có đi không?"
"Đi", Ngô Bình do dự một lát rồi đáp.
Hà Hân Di: "Tốt lắm, vậy là mình đã lôi kéo thêm được một bạn học nữa".
Ngô Bình: "Buổi họp mặt tối mai là do La Tử Thông tổ chức sao?"
Hà Hân Di gật đầu: "Đúng vậy, La Tử Thông nói rồi, cậu ta sẽ bao toàn bộ chi phí cho buổi họp mặt ngày mai. Đương nhiên là không ai phản đối, ai bảo cậu ta lắm tiền cơ chứ".
Hai người vừa đi đường vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc xe đã đi tới gần khu biệt thự Đông Hồ, Ngô Bình xuống xe, tạm biệt Hà Hân Di.
Anh vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, lẩm bẩm một mình: “Bạch Băng mà có thể trở thành bạn gái của La Tử Thông sao? Nghe chừng trời sắp nổi bão rồi đây”.
Anh không dám tin, Bạch Băng nữ thần trong lòng anh năm xưa trong trắng, lương thiện, xinh đẹp biết bao nhiêu. Hơn nữa năm xưa có không biết bao nhiêu cậu ấm và những chàng trai giỏi giang theo đuổi cô ấy nhưng Bạch Băng chưa từng động lòng. Tại sao cô ấy lại thích La Tử Thông được cơ chứ?
“Chắc chắn trong chuyện này có vấn đề gì đó”, anh nghĩ thầm.
Ngô Bình vẫn chưa từng quên Bạch Băng, có khi còn mơ thấy cô ấy, nhưng đó không phải vì anh mê cô như điếu đổ mà chỉ là anh thích sự thuần khiết và lương thiện nơi cô.
Năm đó anh cùng lũ bạn ra ngoài uống rượu vào ban đêm, uống đến say quắc cần câu. Khi về anh đã viết một bức thư tình để trên bàn của cô Bạch Băng.
Thế nhưng bức thư tình đó lại bị bạn học Tiết Cuồng nhìn thấy rồi chôm mất, sau đó đọc công khai trước lớp.
Cũng may bức thư tình không ký tên, nên mọi người chỉ cười một trận vỡ bụng mà không biết bức thư đó là do Ngô Bình viết.
Cậu bạn học kia mới đọc được một nửa thì cô Bạch Băng đi vào lớp. Bạch Băng nhận ra nét chữ của từng học sinh trong lớp nên vừa nhìn là biết bức thư đó do Ngô Bình viết.
Ngô Bình vẫn còn nhớ, Bạch Băng lúc đó như cười như không nhìn anh. Anh sợ đến nỗi vội vã cúi thấp đầu, trong lòng thầm nghĩ lần này xong đời rồi!
Thế nhưng, cô Bạch Băng không hề nói ra tên của anh, chỉ mắng cho Tiết Cuồng một trận rồi cầm lấy bức thư tình đi khỏi đó.
Cả một học kỳ sau đó, mỗi lần lên lớp cô Bạch Băng đều bắt Ngô Bình trả lời câu hỏi. Mà Ngô Bình biết đây chính là cách cô ấy “trừng phạt” anh. Ngô Bình cũng hết cách, chỉ đành chăm chỉ học hành, nhưng cũng nhờ đó mà thành tích môn Văn của anh tiến bộ rõ rệt. Lúc thi đại học, anh thi được tận một trăm bốn mươi điểm.
Bạch Băng học vượt cấp nên năm đó cô ấy cũng mới hai mươi tuổi, cũng chính là độ tuổi đẹp nhất. Giờ chớp mắt đã năm năm trôi qua, hình ảnh cô ấy vẫn in đậm trong ký ức của Ngô Bình.
Khi về đến nhà, anh phát hiện Hà Hân Di đã kéo anh vào một nhóm chat tên là “Họp lớp năm năm”. Những người ở trong đó đều là các bạn học ngày mai sẽ tham gia buổi họp mặt.
Ngô Bình liếc nhìn, bên trong có Tiết Cuồng, La Tử Thông,… Có một số nhìn rất quen, một số anh không có ấn tượng gì nhưng tổng cộng chưa tới hai mươi người. Quan trọng là trong đó có cả Bạch Băng.
Ngô Bình nhìn avatar của Bạch Băng là một đoá hoa sen trắng e ấp chưa nở hết. Do dự một lát rồi anh cũng gửi lời mời kết bạn cho cô ấy.
Có điều, rất lâu mà bên kia không phản hồi lời mời kết bạn. Ngô Bình không khỏi thất vọng, lẽ nào Bạch Băng không nhận ra anh sao?
Ngô Mi thấy Ngô Bình tâm trạng không tốt lắm nên hỏi: “Anh, có chuyện gì không vui sao?”
Ngô Bình trợn mắt đáp: “Có người có người yêu mà không nói với anh nên anh rất cọc”.
Ngô Mi đột nhiên đỏ bừng mặt, kinh ngạc hỏi: “Anh biết từ lúc nào vậy?”
Ngô Bình: “ Cũng không sớm lắm, hôm qua”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Sớm đã biết sẽ không giấu được anh”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh có đánh đập mắng mỏ gì đâu mà sao mặt em cứ xụ ra thế?”
Ngô Mi ngẩng đầu, đáp: “Anh, anh cho rằng em thích Dương Kiệt sao?”
Ngô Bình vẻ mặt khó hiểu, đáp: “Thế chẳng lẽ em không thích cậu ta à?”
Ngô Mi cười lạnh đáp: “Thủ đoạn tán gái của cậu ta em vừa nhìn là biết ngay, chẳng qua em cố tình diễn thôi”.
Ngô Bình nhìn em gái mình như nhìn một con quái vật nhỏ: “Tiểu Mi, nếu em đã không thích cậu ta thì sao lại thả thính khiến cậu ta hiểu lầm?”
Ngô Mi thấy Trương Lệ không ở bên cạnh nên mới kéo Ngô Bình vào phòng đọc sách. Ngô Mi ngước đôi mắt trong và sáng lên nhìn Ngô Bình, nói: “Anh à, em chưa bao giờ kể chuyện gì về anh ra bên ngoài. Nhưng có một hôm, Dương Kiệt đột nhiên nhắc đến anh, cố tình moi thông tin về anh”.
Ngô Bình cau mày: “ Cậu ta đang nghe ngóng thông tin về anh sao?”
Ngô Mi gật đầu: “Cho nên em thấy rất lạ, không biết cậu ta có mục đích gì. Để tìm hiểu rõ chuyện này, em cố tình tiết lộ một số thông tin về anh, sau đó giả vờ không biết gì, thuận theo cậu ta”.
Ngô Bình: “Có phát hiện gì không?”
Ngô Mi gật đầu, vẻ mặt trở nên vô cùng thận trọng: “Qua một thời gian quan sát, em chắc chắn cậu ta đang nhắm vào anh. Hơn nữa em cũng phát hiện Dương Kiệt không hề giống một thiếu niên thông thường”.
“Không giống một thiếu niên thông thường?”, Ngô Bình hỏi vẻ vô cùng khó hiểu: “Thế thì giống cái gì?”
Ngô Mi nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Nói thế nào nhỉ, giống như một lão quái vật đã sống hơn trăm tuổi nhưng phải giả vờ cưa sừng làm nghé”.
Ngô Bình không khỏi bật cười: “Một lão quái vật hơn một trăm tuổi ư? Em đang kể chuyện cười đấy à?”
Ngô Mi mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh, em không nói đùa! Giác quan thứ sáu của em rất chuẩn, Dương Kiệt này thực sự rất kỳ lạ.
Ngô Bình thu lại nụ cười ban nãy, hỏi: “Ngoài sự kỳ quặc đó ra thì em còn phát hiện ra điều gì không?”
“Cậu ta biết nói tiếng Đông Doanh, hơn nữa nói rất giỏi”.
“Tiếng Đông Doanh”, Ngô Bình nghĩ ngợi: “Thế thì có gì kỳ lạ?”
Ngô Mi: “Em đã hỏi rồi, họ hàng người thân của cậu ta không có ai là người Đông Doanh, cũng chưa từng học qua thứ tiếng đó. Một người chưa từng học mà lại nói được tiếng Đông Doanh như người bản xứ mà không kỳ lạ sao?”
Ngô Bình: “Thế rồi sao em biết cậu ta nói được tiếng Đông Doanh?”
“Có một lần bọn em ra ngoài thì gặp một đôi vợ chồng người Đông Doanh. Cậu ta mở miệng là tuôn ra một tràng thứ tiếng đó, hơn nữa không phải tiếng Đông Doanh phổ thông mà là tiếng địa phương của một vùng miền nào đó”.
Ngô Bình: “Em biết tiếng Đông Doanh sao?”
Ngô Mi: “Trí nhớ của em tốt lắm, gần đây lúc rảnh rỗi còn tự học tiếng Đông Doanh nên có chút hiểu biết về tiếng địa phương của họ”.
Ngô Bình trầm tư, một cậu bé chưa từng học tiếng Đông Doanh mà lại nói được cả phương ngữ. Điều đó có thể lý giải thế nào đây?
“Anh, vốn em đã muốn nói với anh từ đầu rồi nhưng lại chưa tìm được chứng cứ nên mới chưa nói. Em muốn điều tra thêm một thời gian rồi mới kể với anh nhưng giờ anh đã biết rồi thì em đành nói luôn”.
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, việc của Dương Kiệt anh sẽ tự điều tra. Em không nên dính líu đến cậu ta nữa, biết đâu sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngô Mi nhún vai: “Được rồi! Em cũng sớm chán ngấy cậu ta rồi, cái mùi trên người cậu ta cứ kỳ kỳ”.
“Mùi?”, Ngô Bình kinh ngạc: “Mùi kiểu gì vậy?”
Ngô Mi đáp: “Mùi như hồ keo, lại hơi tanh tanh. Có điều chỉ khi đến rất gần mới ngửi thấy, ngoài ba mươi cm thì sẽ không ngửi thấy được”.
“Choang!”
Cốc nước trong tay anh rơi xuống nền nhà, vỡ toang. Vẻ mặt anh trở nên vô cùng khiếp sợ: “Đoạt thai!”
Chương 229: Đội trưởng đội Hình sự
Ngô Mi vô cùng tò mò hỏi: “Anh, “đoạt thai” là cái gì?”
Ngô Bình nhìn em gái mình, khẽ thở dài đáp: “Chuyện này rất đáng sợ, em có chắc chắn muốn nghe không?”
Ngô Mi bĩu môi: “Ba tuổi em đã bắt đầu nghe chuyện ma rồi, anh thấy em rén bao giờ chưa hả?”
Ngô Bình ho một cái, đáp: “Được, để anh nói cho nghe”.
Anh cẩn trọng chốt cửa lại, sau đó châm một điếu thuốc: “Tiểu Mi, em có tin vào việc chuyển kiếp, đầu thai thành một bào thai không?”
Ngô Mi bĩu môi: “Không tin!”
Ngô Bình nói tiếp: “Thực ra việc chuyển kiếp là có căn cứ. Nếu như tu sĩ tu hành đến cảnh giới địa tiên khi mất vẫn còn sót lại một phần linh hồn thì phần hồn đó có thể chiếm lấy một phần ý thức của một bào thai. Bào thai khi đó sẽ gọi là thai chuyển sinh”.
Ngô Mi kinh ngạc: “Như vậy là linh hồn đó biến thành thai nhi kia sao?”
Ngô Bình: “Cũng có thể hiểu như vậy, nhưng cũng có những tu sĩ luyện tà thuật, có thể nuốt mất hoàn toàn ý thức của đứa trẻ chưa chào đời kia, đó gọi là đoạt thai”.
“Anh, sau khi trở thành đoạt thai thì đứa trẻ sinh ra có giống người bình thường không?”
“Có, chỉ có điều đứa trẻ đó có ký ức của kiếp trước. Ngay khi sinh ra nó đã biết cách tu luyện, biết tận dụng những tài nguyên đã tích trữ được từ kiếp trước”.
Vẻ mặt Ngô Mi dần lộ ra vẻ kinh ngạc: “Dương Kiệt chính là đoạt thai sao?”
Ngô Bình: “Thứ mùi kỳ quái mà em ngửi thấy chính là một loại dược liệu đặc biệt, gọi là cỏ Trấn Hồn. Bởi vì là đoạt thai nên sức mạnh tinh thần vượt xa người thường, bởi vậy phải kiềm chế nó lại, nếu không sẽ dễ bị phát hiện”.
Ngô Mi mặt đầy sợ hãi: “Nói như vậy thì Dương Kiệt chính là một người đã sống tới hơn một trăm tuổi sao?”
“Chưa chắc, cũng có thể là ba trăm hay năm trăm tuổi gì đó”.
Ngô Mi rơi vào trầm tư: “Vậy lão quỷ Dương Kiệt này tại sao lại muốn nghe ngóng về anh cơ chứ?”
Ngô Bình: “Ngày mai em hẹn cậu ta ra để anh và Dương Kiệt đó đụng mặt nhau xem sao”.
Ngô Mi vội vã nói: “Anh à, liệu cậu ta có định giết người diệt khẩu không?”
Ngô Bình cười lạnh: “Cậu ta vốn không có tu vi, sao có thể giết anh được cơ chứ?”
Ngô Mi tò mò hỏi: “Lão quỷ này không có tu vi sao? Sao có thể như vậy chứ, không phải anh nói đoạt thai sẽ tu luyện lại từ đầu sao?”
Ngô Bình: “Anh cũng không rõ, hoặc có thể cậu ta có vấn đề gì đó cần nói với anh. Nói chung em cứ tìm cơ hội hẹn cậu ta ra cho anh”.
Ngô Mi nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Được rồi, chiều mai sau khi tan học em sẽ hẹn cậu ta ra”.
Lúc này, Trương Lệ gọi các con xuống ăn cơm. Hai anh em Ngô Bình Ngô Mi vội vã đi xuống nhà ăn, ông bà ngoại cũng đã ngồi vào bàn. Cả nhà họ cùng ăn cơm, không khí vô cùng vui vẻ.
Ăn cơm xong, Ngô Bình về phòng tiếp tục nghiên cứu tài liệu học võ, sau đó chọn ra vài nội dung để luyện tập. Anh không mong mình hiểu sâu được mọi thứ mà mục đích chính chỉ là để mở rộng tầm hiểu biết mà thôi.
Quyền ý có bảy cửa, cửa tiếp theo là “quan thông”. Quan thông có nghĩa là lĩnh hội, thấu hiểu toàn diện những kiến thức võ học mà anh từng được học. Với sự lĩnh hội và hiểu sâu sắc này, nếu như khả năng lĩnh ngộ của anh đủ tốt thì sẽ đạt tới “sơ ngộ”.
Sơ ngộ hay còn gọi là quyền ý sơ ngộ. Mỗi chiêu thức, mỗi thế võ thực chất đều mang trong mình một tư tưởng võ đạo khác nhau, không cái nào giống cái nào. Giống như một nhà thư pháp sau khi đã phỏng lại vô số tác phẩm của các danh hoạ đời trước thì dần hình thành nên một phong cách riêng cho mình.
Chẳng mấy chốc đã một giờ sáng, Ngô Bình liếc nhìn điện thoại thì thấy Bạch Băng đã chấp nhận lời mời kết bạn của anh, hơn nữa còn nhắn cho anh một câu: “Là Ngô Bình đó sao?”
Bởi vì đã quá khuya rồi nên anh không nhắn lại ngay mà nghỉ ngơi một lát rồi luyện Đoàn Thể Thuật cao cấp một lúc.
Đoàn Thể Thuật cao cấp này còn gọi là Đoàn Thể Thuật tám cấp, còn khó hơn những chiêu thức mà Dương Mộ Bạch truyền cho anh nhiều. Tổng cộng có bảy mươi hai động tác, cứ chín động tác hợp thành nhóm nhỏ, có tất cả tám nhóm như vậy, mỗi nhóm có hiệu quả khác nhau. Ngô Bình hiện đang luyện nhóm động tác đầu tiên.
Vừa vào thế của động tác đầu, Ngô Bình lập tức cảm thấy cơ thể khó chịu, chỗ nào cũng thấy đau nhức, tâm trạng thì vô cùng phiền não. Anh kiên trì giữ tư thế đó ba giây rồi mới nghỉ.
“Khó vậy sao!”, Ngô Bình rất ngạc nhiên. Đoàn Thể Thuật mà Dương Mộ Bạch truyền cho anh trước đó cũng không khiến anh thấy áp lực như thế này!”
“Lại nào!”
Ngô Bình không ngừng tập luyện, sửa sai, thời gian tập nâng lên từng chút một: năm giây, bảy giây, mười giây, một phút. Khi trời tờ mờ sáng, anh đã mệt đến nỗi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, toàn thân đau nhức.
Ngô Bình đi tắm rửa rồi quay lại giường, lười đến nỗi chẳng buồn động đậy nữa. Nhưng anh hiểu rằng càng khó thì Đoàn Thể Thuật đó càng có hiệu quả phi phàm.
Anh vừa nghỉ ngơi một lát thì Lý Kim Tượng gọi điện thoại tới nói chuyện liên quan đến Huyết Li.
“Đội trưởng Ngô, chúc mừng cậu lập công”, Lý Kim Tượng mỉm cười nói.
Ngô Bình: “Đã bắt được Huyết Li rồi sao?”
Lý Kim Tượng: “Bắt được rồi, trước mắt đã đưa tới phòng thí nghiệm. Huyết Li này vô cùng có giá trị, cấp trên rất vui mừng”.
Ngô Bình: “Bắt được là tốt rồi. Có điều tra được người đứng sau Vương Quyết là ai không? Tại sao lại thả Huyết Li ở trên núi Tiên Hạc?”
Lý Kim Tượng: “Tôi đang định nói với cậu, tôi định cho đội Sấm Sét đi điều tra việc này”.
Ngô Bình: “Được rồi”.
Lý Kim Tượng: “Để thuận tiện cho cậu hành động, tôi đã giúp cậu tạo ra một thân phận mới là đội trưởng đội hình sự của tỉnh K. Đương nhiên, để không tốn thời gian của cậu thì những việc lặt vặt bên đó sẽ do một phó đội trưởng mà chúng tôi sắp xếp lo liệu”.
Ngô Bình: “Đội trưởng? Chức danh này có phải quá khoa trương rồi không?”
Lý Kim Tượng: “Thông thường, phó đội trưởng là cảnh giám cấp ba, mà cậu là cảnh giám cấp hai nên nhận chức vụ này là quá hợp lý. Đương nhiên sắp xếp cho cậu chức vụ này cũng là để sắp xếp thuộc hạ cho cậu, dù gì ra ngoài làm việc cũng cần có thân phận hợp lý.
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Được rồi, vậy thì đội trưởng”.
Lý Kim Tượng: “Chúng tôi đã có một số manh mối và tài liệu liên quan, lát nữa sẽ gửi cho cậu. Đội trưởng Ngô vất vả rồi”.
“Là việc nên làm mà”, Ngô Bình nói tiếp: “Đúng rồi, có chuyện này cần nhờ ông giúp đỡ”.
Lý Kim Tượng cười đáp: “Đội trưởng Ngô cứ nói”.
Ngô Bình: “Tôi từng ngồi tù hai năm, phiền ông sửa lại lý lịch của tôi một chút. Dù gì một người từng ngồi tù cũng không thể nhậm chức đội trưởng”.
Lý Kim Tượng: “Đội trưởng Ngô suy nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ chúng tôi đã sửa lại lý lịch của cậu từ một tháng trước. Tôi sẽ sớm gửi cho cậu tư liệu đầy đủ”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Được”.
Sau khi cúp điện thoại không lâu thì Ngô Bình nhận được hai email mới, một là tư liệu về vụ án mà Lý Kim Tượng vừa nói, cái còn lại là lý lịch mới của anh.
Vụ án về Huyết Li không có đầu mối nào quá giá trị, chỉ là một vài manh mối nhỏ, không có nhiều tác dụng. Thế nhưng lý lịch mới này khiến Ngô Bình hết cả hồn.
Ngô Bình, hai mươi ba tuổi. Mười tám tuổi tham gia khoá huấn luyện đặc biệt của Cục Bảo an Quốc gia. Trong kỳ huấn luyện, thi đỗ đại học Hoa Thanh khoa y dược. Năm hai mươi hai tuổi, nhận học vị tiến sĩ y học và tiến sĩ y dược.
Trong quá trình đi học đã bắt đầu làm việc tại Cục Bảo an Quốc gia, lập chiến công hạng nhất một lần. Năm hai mươi ba tuổi được thăng cấp lên làm cảnh giám cấp hai. Đã từng làm việc ở ba bộ phận trong Cục Bảo an Quốc gia, trước mắt sẽ nhậm chức đội trưởng đội hình sự ở tỉnh K.
Có thể nói tấm CV phát sáng này đủ sức gây sốc với bất kỳ ai. Chỉ trong năm năm mà không những lấy được bằng tiến sĩ, lại còn lập chiến công hạng nhất, lại còn từng làm việc ở ba bộ phận trong Cục Bảo an Quốc gia.
Ngô Bình xem xong thì không khỏi đỏ mặt, bốc phét như vậy không phải là quá đáng lắm hay sao? Đương nhiên, bất luận là bằng tiến sĩ, luận văn tốt nghiệp, bằng tốt nghiệp, thậm chí chứng cứ về việc từng làm việc ở Cục Bảo an Quốc gia đều được tạo dựng một cách hoàn hảo.
Nhưng nghĩ lại thì anh thấy thực ra học vị tiến sĩ cũng chẳng có gì quá to tát. Dù gì y thuật của anh lợi hại như vậy, cho dù là tiến sĩ thật đứng trước mặt anh thì cũng chẳng là gì.
Chương 230: Bí mật của Dương Kiệt
Bằng khen hạng nhất là thật, nhưng thưởng vẫn chưa về. Còn về chức vụ ở Bộ Công an, đó cũng chỉ là làm việc bình thường ở Thần Võ Ti.
Mười giờ sáng, anh đột nhiên được chuyển khoản số tiền lên đến một triệu, nội dung chuyển khoản ghi rằng đây là tiền lương tháng trước của anh.
Không cần hỏi cũng biết, một triệu này là tiền lương của chức vụ phó bang chủ Giang Nam Đường mà anh đảm nhận.
Đối với người có tài sản hàng chục tỷ như anh, một triệu thật ra chẳng đáng là gì, anh cũng không quá xem trọng.
Buổi sáng, anh đến số Một Đông Hồ. Diệp Huyền không làm anh thất vọng, tám động tác đã luyện rất thành thạo. Anh vô cùng hài lòng, bèn dạy đối phương thêm bốn động tác. Đến nay, mười hai động tác của bộ đoàn thể thuật này đã được truyền dạy toàn bộ cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền như tìm được báu vật, lập tức bắt đầu khổ luyện. Hai ngày qua, nhờ tập luyện tám động tác, thể chất của anh ta đã cải thiện rất nhiều, eo không còn mỏi, chân không còn bủn rủn, tựa như đã quay về trạng thái tốt nhất.
Mười một giờ trưa, Ngô Mi gọi điện đến, bảo rằng cô bé hẹn ăn trưa cùng Dương Kiệt, và nhắn luôn địa điểm.
Ngô Bình lái chiếc xe của mình đến một quán trà xưa, sau khi xuống xe thì đi thẳng lên tầng hai.
Lúc này, Ngô Mi và Dương Kiệt đang ngồi bàn bên cửa sổ và trò chuyện cùng nhau. Ngô Bình cố ý “ồ” lên: “Tiểu Mi, sao em lại ở đây thế?”
Ngô Mi ngẩn ra, vội cất lời: “Anh, em đến đây ăn cơm với bạn”.
Dương Kiệt lập tức đứng dậy, lễ độ khom người chào Ngô Bình: “Chào anh Ngô Bình, em là Dương Kiệt, bạn của Ngô Mi ạ”.
Đứa mắt quan sát Dương Kiệt, anh cười nói: “Không cần khách sáo, ngồi xuống đi. Đúng lúc anh cũng chưa ăn gì, bữa này anh mời”.
Anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Dương Kiệt. Lúc nói chuyện, anh cố ý dựa sát cậu ấy, quả nhiên ngửi được mùi cỏ trấn hồn.
Dương Kiệt vô cùng tự nhiên, cười bảo: “Anh Ngô Bình, bữa này cứ để em mời”.
Ngô Bình nói: “Không sao, ai mời cũng vậy mà. À phải, cậu tên Dương Kiệt đúng không? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Dương Kiệt đáp: “Mười tám ạ”.
Anh gật đầu: “Được đấy, trông rất năng động”.
Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, nhận thấy trong não bộ của Dương Kiệt có một nguồn năng lượng không ổn định. Đó có lẽ là linh hồn lực của người đoạt thai, quả nhiên mạnh vô cùng!
Có điều, anh nhanh chóng phát hiện thần hồn của Dương Kiệt chỉ có một phần nhỏ nằm trong cơ thể này, hầu hết thần hồn đều phân ly. Nói cách khác, Dương Kiệt hoàn toàn không thể khống chế cơ thể này, đây chính là lý do cậu ấy không có tu vi.
Nhìn kỹ hơn, anh đã thấy được điểm mấu chốt nằm ở đâu. Cơ thể của Dương Kiệt dường như được một sức mạnh bí ẩn nào đó tác động, nên thần hồn của cậu ấy mới bị ngăn cách bên ngoài.
Thoắt cái anh đã hiểu. Lão quỷ này trước đó đoạt thai thành công rồi, nhưng không biết vì sao cơ thể thai nhi lại khác thường, chỉ có thể khống chế một phần thần hồn.
Cùng lúc đó, anh cũng hiểu tại sao Dương Kiệt lại tìm đến anh. Lão quỷ này chắc chắn có chuyện cần cầu xin anh rồi. Nhưng sao đối phương lại biết anh thông thạo y thuật nhỉ?
“Dương Kiệt, bố mẹ cậu làm nghề gì vậy?”, Ngô Bình hỏi.
Dương Kiệt cười đáp: “Bố em kinh doanh, mẹ em làm trong văn phòng huyện”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng tốt”.
Sau đó, anh nói với Ngô Mi: “Tiểu Mi à, em đi mua bao thuốc lá giúp anh nhé”.
Ngô Mi vâng dạ, lập tức xuống lầu.
Ngô Bình ngồi vào chỗ Ngô Mi. Cả hai ngồi đối diện nhau, sắc mặt trầm xuống, anh hỏi: “Các hạ có thể đoạt thai tái sinh, chắc hẳn năm xưa cũng là một nhân vật tầm cỡ”.
Dương Kiệt ngây ra, khó hiểu hỏi: “Anh Ngô Bình, anh đang nói gì vậy ạ? Đoạt thai gì cơ?”
Ngô Bình cười khẩy: “Giả vờ tiếp đi! Nếu tôi không tra rõ về ông thì đã chẳng ngồi ở đây! Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Bỗng nhiên Dương Kiệt bật cười, từ một cậu trai trong sáng thoắt cái đã biến thành một lão quỷ gian xảo. Dương Kiệt nói: “Không hổ là thần y Ngô, chỉ một ánh mắt thôi cũng nhìn ra tôi là người đoạt thai chuyển kiếp, khâm phục”.
Ngô Bình nói: “Bớt dông dài, nói thẳng đi”.
Dương Kiệt thu lại nụ cười: “Thật không dám giấu, tôi đã bị người khác giở trò trong quá trình đoạt thai, thần hồn không thể vào cơ thể. Mười tám năm nay, tôi luôn nghĩ cách giải quyết nhưng vẫn không có hiệu quả. Tôi nghe nói y thuật của cậu rất cao minh, nên mới muốn tìm cậu để thử vận may xem sao”.
Ngô Bình nhìn đối phương: “Sao ông biết đến tôi?”
“Bố tôi và Chu Truyền Võ có quan hệ khá tốt, có lần bố tôi uống rượu với Chu Truyền Võ thì ông ấy nhắc đến y thuật của cậu. Vậy nên tôi hỏi thăm về thân phận của cậu, mới biết tôi và em gái cậu là bạn cùng trường. Vì thế, tôi đã tiếp cận Ngô Mi, nghe ngóng xem có phải cậu giỏi y thuật thật không”.
“Ông cảm thấy tôi có thể giúp ông?”, Ngô Bình cười lạnh lùng.
Dương Kiệt nhẹ nhàng đáp: “Chúng ta không có giao tình, tôi sẽ không nhờ cậu giúp không công. Tôi đồng ý trả cho cậu một khoản thù lao đáng mơ ước”.
“Nói nghe thử”, Ngô Bình nói.
Dương Kiệt trả lời: “Kiếp trước tôi là một đạo đài của triều Thanh, nhưng lại không có hứng thú với việc làm quan. Năm ba mươi chín tuổi, nhờ cơ duyên xảo hợp, tôi đã bái một vị nhân tiên làm thầy, bắt đầu bước vào con đường tu hành”.
“Tôi khổ luyện trăm năm, cuối cùng trở thành địa tiên. Nhưng thời gian tu luyện của tôi quá muộn, đã bỏ lỡ thời điểm đẹp nhất, tu vi chỉ đến cảnh giới hai của địa tiên thì không thể tiến xa thêm nữa”.
“Vậy nên tôi đã dùng khoảng thời gian còn lại để thu thập của cải và công pháp tu luyện. Có điều cách làm này quá hấp tấp liều lĩnh, đắc tội mấy vị cao nhân thời đó, kết quả bị họ truy sát”.
“Sau khi bị thương nặng, tôi chạy trốn đến Đông Doanh và che giấu danh tiếng, sống ở đó một thời gian. Dựa vào thực lực và trí tuệ của bản thân, tôi đã gây dựng được thế lực ở Đông Doanh, con cháu tôi cũng giỏi kinh doanh, nên chúng tôi đã trở thành một trong các tập đoàn tài chính lớn nhất Đông Doanh - tập đoàn tài chính Sanyo”.
“Có điều, cơ thể tôi đã dần suy yếu. Tôi rất cần một cơ thể mới, nên mới quyết định mạo hiểm đoạt thai chuyển kiếp”.
Ngô Bình hỏi: “Ông muốn đoạt thai chuyển kiếp, sao lại không tìm mục tiêu ở Đông Doanh? Đó mới là địa bàn của ông mà”.
Dương Kiệt lắc đầu: “Cơ thể của tôi là người Viêm Long. Thể chất của người Viêm Long tốt hơn, người Đông Doanh không ổn”.
Ngô Bình nói: “Vậy ai đã giở trò với ông?”
Dương Kiệt lộ vẻ oán hận: “Một tên hoà thượng chết tiệt! Năm đó, cô ấy vừa hoài thai được trăm ngày thì tôi nhân cơ hội ngồi gần cô ấy, làm phép đoạt thai. Nhưng tôi đoạt thai không lâu thì có một hoà thượng già đi đến. Ông ta như cảm nhận được gì, bèn niệm chú ngay tại chỗ, còn vỗ nhẹ lên đầu người phụ nữ mang thai kia”.
“Cú vỗ ấy lập tức khiến thần hồn tôi chao đảo, suýt chút nữa đã hồn bay phách lạc, nguyên khí bị thương nặng. Tên hoà thượng đã rời đi ngay sau đó. Nhưng kể từ dạo ấy, tôi không thể khống chế hoàn toàn cơ thể này nữa”.
Dương Kiệt nhìn Ngô Bình: “Nếu bác sĩ Ngô có thể giúp tôi, tôi sẽ trả thù lao hậu hĩnh!”
“Trước khi đưa ra quyết định, tôi buộc phải biết thân phận của ông”, anh bảo, “Nói ra tên kiếp trước của ông đi”.
Dương Kiệt im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Có thể không nói không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Nếu ông không nói, tôi không thể giúp ông”.
Dương Kiệt thở dài: “Được rồi. Kiếp trước, tôi tên là Lạc Trường Sinh. Người biết đến tôi, e là đều không còn trên đời này nữa”.
Ngô Bình đáp: “Tôi sẽ cho ông câu trả lời sau. Sau này tránh xa Ngô Mi một chút”.
“Tôi hiểu rồi”, Dương Kiệt cười cười.
Lúc này, Ngô Mi đã cầm bao thuốc lá trở về. Cả ba vui vẻ nói cười, ăn xong bữa cơm trưa.
Sau bữa cơm, Dương Kiệt và Ngô Mi về trước học, Ngô Bình thì gọi điện cho Diệp Thiên Tông với rất nhiều suy tư. Diệp Thiên Tông đã gần trăm tuổi, chắc hẳn từng nghe đến người tên Lạc Trường Sinh này.
Quả nhiên, ở bên kia đầu dây, Diệp Thiên Tông vừa nghe đến ba chữ “Lạc Trường Sinh” đã kinh ngạc hô lên: “Sư đệ chắc chắn đó là Lạc Trường Sinh?”
Ngô Bình đáp: “Đối phương tự xưng là Lạc Trường Sinh. Em muốn nhờ sư huynh xác nhận một chút, lịch sử có người này không?”
Giọng của Diệp Thiên Tông rất nghiêm trọng: “Không ngờ tên ma đầu này vẫn chưa chết, còn tìm đến sư đệ!”
Ngô Mi đầy vẻ tự hào nói: “Đương nhiên, anh tớ là cao thủ võ lâm đấy”.
Ngô Bình nghe mà thấy chán, sao chuyện gì cô nhóc này cũng kể hết với người khác thế?
Dương Kiệt cười nói: “Lần trước cậu kể anh cậu còn biết chữa bệnh đúng không?”
“Ừ, bệnh ung thư của mẹ tớ với cô Lâm đều do anh tớ chữa đấy”.
Dương Kiệt thoáng ngạc nhiên: “Anh ấy chữa được cả bệnh ung thư à?”
Ngô Mi gật đầu: “Ừ”.
Dương Kiệt: “Thế thì siêu thật, vì y học hiện giờ đã chữa được ung thư đâu”.
Sau đó, hai người bắt đầu nói sang chuyện học hành, có vẻ Dương Kiệt này rất hiểu tâm lý của con gái, thi thoảng cậu ấy lại chọc cho Ngô Mi cười phá lên.
Ăn uống xong, hai người trở lại trường, lần này Ngô Bình không đi theo nữa, tạm thời anh thấy Dương Kiệt không có vấn đề gì.
Thanh toán xong, anh vừa rời khỏi nhà hàng thì Chu Nhược Tuyết đã gọi tới, giọng cô ấy rất hoảng hốt: “Ngô Bình, anh đến đây một lát được không?”
Ngô Bình hỏi: “Cảnh sát Chu, có chuyện gì thế?”
Chu Nhược Tuyết khóc nức nở: “Chúng tôi có ba người thiệt mạng, bảy người bị thương nặng, đến đội trưởng cũng đến rồi, mà vẫn không bắt được tên đó”.
Ngô Bình cau mày: “Tội phạm là ai thế?”
“Vương Quyết - tội phạm truy nã cấp S số 24”, Chu Nhược Tuyết đáp.
Ngô Bình thở dài hỏi: “Chuyện này phải để cơ quan chuyên môn phụ trách chứ?”
Chu Nhược Tuyết: “Là lệnh của chi đội trưởng, thấy lần trước chúng tôi đã bắt được một tội phạm cấp S sễ dàng nên lần này mới…”
“Ngu xuẩn!”, Ngô Bình lắc đầu: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay”.
Cúp máy xong, Ngô Bình gọi ngay cho đường chủ nam đường Lý Kim Tượng của Thần Võ Ti rồi kể lại mọi chuyện cho ông ta nghe.
Lý Kim Tượng nghe thấy có một tội phạm truy nã cấp S xuất hiện ở một tỉnh nhỏ thì lập tức nói: “Phó đường chủ, Vương Quyết đã tiến vào cảnh giới Thần sơ kỳ rồi, thuật phi đao của ông ta có một không hai trong thiên hạ, cậu có chắc sẽ đi bắt ông ta không?”
Ngô Bình: “Có!”
“Được! Phó đường chủ, tôi chính thức giao nhiệm vụ bắt tội phạm truy nã cấp S Vương Quyết cho cậu! À, gần đó có người của chúng tôi, họ sẽ liên lạc với cậu để nghe cậu chỉ đạo”.
Ngô Bình: “Được!”
Ngắt máy xong, Mạc Lâm Thần bắt xe đến địa chỉ mà Chu Nhược Tuyết gửi cho, đó là núi Tiên Hạc ở phí Bắc của huyện Minh Dương. Ngọn núi này có diện tích hơn 300 km vuông, trên núi là rừng trúc, người dần gần đó thường lên núi hái măng, địa hình ở đó rất phức tạp.
Có hơn chục chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở đường lớn dưới chân núi, ngay bên cạnh chính là núi Tiên Hạc. Ngọn núi này không cao, nhưng hiểm trở vì cây cối xanh um.
Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết đang chờ trên đường, thấy Ngô Bình xuống xe, họ vội lên đón. Hà Tất Sĩ đỏ mắt rồi kéo tay Ngô Bình nói: “Cậu Ngô, cậu là cao thủ võ lâm, cậu có thể giúp chúng tôi vụ này không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Thì tôi đến giúp đây còn gì”.
Một người đàn ông trung niên cao lớn bước nhanh tới, nhìn thấy Ngô Bình, ông ta nói ngay: “Cậu Ngô, sao cậu lại đến đây?”
Lần trước, Ngô Bình tìm Ngô Mi đã khiến cả huyện phải chấn động nên vị chi đội trưởng này cũng đã gặp anh, vì thế cũng biết anh có thân phận không đơn giản.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông là?”
Người đó vội đáp: “Tôi là Phạm Lập Quân, chi đổi trưởng chi đội hình sự”.
Ngô Bình: “Đội trưởng Phạm, ông liều quá đấy! Tên tội phạm này cấp S, đã thế còn là cao thủ cảnh giới Thần rất giỏi thuật phi đao, sao các ông đấu lại ông ta được?”
Phạm Lập Quân cúi đầu xuống: “Là tôi phán đoán nhầm”.
Ngô Bình lấy chứng nhận ở bộ Công An của mình ra rồi nói: “Giờ tôi lệnh cho ông rút hết quân về”.
Phạm Lập Quân ngẩng mạnh đầu lên: “Giám sát Ngô, chúng tôi đã chết mất ba anh em và bảy người bị thương nặng, không lẽ cứ thể bỏ qua cho ông ta ư?”
“Đương nhiên là không, người của tôi đang tới, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi”.
Phạm Lập Quân lên tinh thần rồi nói: “Được, tôi sẽ giải tán các anh em ngay”.
Phạm Lập Quân đi rồi thì Khuất Hành Nghĩa đã đi tới chào: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình gật đầu: “Phó đội trưởng Khuất, tội phạm lên núi lúc nào?”
Khuất Hành Nghĩa: “Sáng nay có người nhìn thấy ông ta lên núi, còn đeo một cái ba lô to tướng, không biết đựng thứ gì bên trong”.
“Sao người báo cảnh sát lại biết ông ta là Vương Quyết?”, Ngô Bình thấy rất lạ.
Khuất Hành Nghĩa: “Vương Quyết có nhiều nét riêng, hai tay ngắn hơn hẳn người bình thường, người báo cảnh sát về nhà lên mạng tra xong thì nhận ra ông ta ngay”.
“Ông ta đang ở vị trí nào?”, Ngô Bình hỏi.
Khuất Hành Nghĩa: “Chúng tôi đã chia quân đi tìm thì một tiếng trước, có ba người bị ông ta giết ở sườn núi, còn bảy người đã bị thương nặng. Bọn họ đều có súng, mà vẫn bị tên kia phi đao hạ gục”.
Ngô Bình: “Phi đao không có tiếng động, lại bí mật, với cao thủ mà nói thì nó lợi hại hơn súng nhiều”.
Khuất Hành Nghĩa thở dài: “Đại đội trưởng của chúng tôi bị bắn trúng tim rồi tử vong tại chỗ! Trong bảy người bị thương thì có ba người là cấp dưới của tôi”.
Ngô Bình: “Tại sao Vương Quyết lại lên núi?”
Khuất Hành Nghĩa lắc đầu: “Tôi không rõ, cậu Ngô, lát nữa các cậu phải cẩn thận, tên kia phi đao vừa nhanh vừa chuẩn”.
Ngô Bình: “Tự tôi có tính toán, à người bị thương sao rồi?”
Khuất Hành Nghĩa: “Đã được đưa đến bệnh viện rồi”.
Ngay sau đó, có một chiếc xe đi tới, người bước xuống là phó chủ tịch huyện La Duy Khang. Ông ấy nhìn thấy Ngô Bình thì mỉm cười bước tới ngay: “Cậu Ngô!”
Ngô Bình gật đầu: “Phó chủ tịch cũng tới ạ?”
La Duy Khang nghiêm túc nói: “Có ba cảnh sát chết, bảy người bị thương nặng nên tôi không ngồi yên được, phải đến xem thế nào. Giờ tình hình sao rồi?”
Ngô Bình: “Tôi đang bảo họ rút quân, lát tôi sẽ đích thân lên núi tìm người”.
La Duy Khang vội nói: “Cậu Ngô, không được, như thế nguy hiểm lắm”.
Khuất Hành Nghĩa nói: “Phó chủ tịch, cậu Ngô là cao thủ võ lâm, nhất định sẽ bắt được Vương Quyết”.
La Duy Khang yên tâm nói: “Thế thì tốt”.
Họ nói chuyện thêm vài câu thì lại có một chiếc xe khác đi đến, ba nam một nữ bước xuống xe, trang bị đầy đủ khắp người, sau đó bước thẳng tới chỗ Ngô Bình rồi lễ phép nói: “Đội trưởng!”
Sau đó, cô gái tóc ngắn đã đưa một tập hồ sơ cho Ngô Bình.
Anh mở ra xem thì thấy là giấy cấp phép cho hành động lần này, ngoài ra còn có thân phận cho anh, đó là đội trưởng tổ hành động đặc biệt, còn người kia là thành viên của đội.
Anh gật đầu nói: “Mọi người chuẩn bị đi, mười phút nữa lên núi”.
Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, cô gái nói: “Đội trưởng, tôi là Chu Vũ. Sếp bảo chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho anh”.
Ba người còn lại cũng tự giới thiệu, họ là Nghiêm Gia Câu, Chu Tiểu Lang và Quan Bộ Vân.
Ngô Bình nhìn họ một lượt, thấy tu vi của cả bốn đều khá, hai người cảnh giới Khí, hai người cảnh giới Lực thì gật đầu: “Tốt!”
Bốn người lấy cả đống trang thiết bị trên xe xuống, có súng trường, dao găm, lựu đạn, nói chung đều là vũ khí hạng nặng.
Chương 226: Mục tiêu cấp S
Ngô Bình thoáng nhìn rồi hỏi: “Hiệu quả của các trang bị này thế nào?”
Chu Vũ: “Thưa đội trưởng, nó có thể bắn chất võ giả cảnh giới Tiên Thiên trong phạm vi một trăm mét”.
Ngô Bình nhướn mày: “Tội phạm là cao thủ phi đao, lực sát thương vượt phạm vi một trăm mét, mọi người hãy cẩn thận”.
Chu Vũ nói: “Đội trưởng, chúng tôi có máy thăm dò, có thể tìm được cao thủ cảnh giới Thần trong phạm vi 200 mét”.
“Hả? Có cả loại máy ấy ư?”, Ngô Bình tò mò hỏi.
“Vâng, chân khí là một loại năng lượng nên mày này có thể dò tìm được”, cô ấy giải thích.
Khuất Hành Nghĩa cười nói: “Có cả loại máy này cơ à, cho tôi xem được không?”
Nhóm Chu Vũ rất cung kính với Ngô Bình, còn với Khuất Hành Nghĩa thì không, Chu Vũ lập tức lạnh mặt nói: “Đây là loại máy bí mật cao, cấp bậc của anh chưa đủ để xem”.
Khuất Hành Nghĩ ngại ngùng, cười trừ vài tiếng rồi nhìn sang Ngô Bình.
Ngô Bình: “Anh Khuất, các anh chờ lệnh dưới này rồi lên núi bắt người sau”.
Dứt lời, anh vung tay lên rồi dẫn nhóm Chu Vũ lên núi ngay.
Ngọn núi này có diện tích khá lớn nên muốn tìm được một người là rất khó. May mà đại đội hình sự có dẫn một con chó nghiệp vụ tới, hơn nữa họ còn giựt được một mảnh áo của Vương Quyết.
Khi đến điểm chiến đấu, họ cho chó nghiệp vụ ngửi mảnh vải ấy, nó lập tức chạy sang phía bên trái.
Ngô Bình đi chậm rãi theo sau, bằng với tốc độ của chó nghiệp vụ. Cứ thể khoảng hơn chục phút, chó nghiệp vụ chợt dựng tai lên rồi nhìn chằm chằm lên phía trước.
Ngô Bình nhìn về phía đó thì thấy có một bụi cây um tùm cách họ hơn chục mét.
Chu Vũ cầm một chiếc máy như máy ảnh rồi chợt nói: “Ở sau cây”.
Quan Bộ Vân ở phía sau đã giơ súng lên rồi chĩa về phía đó.
Vù!
Một tia sáng lạnh vụt qua, ngắm thẳng vào tim của Quan Bộ Vân, quá nhanh!
Cheng!
Song, có một bàn tay thò ra, nhanh chóng kẹp con dao ấy bằng hai ngón tay. Đó là một loại dao hình thoi, không có cán, mũi dao nhọn hoắt.
Quan Bộ Vân sợ toát mồ hôi, sau đó bắn một viên đạn về phía bụi cây đó. Viên đạn này được chế tạo đặc biệt, có khả năng phá giáp.
Lá cây rụng tơi tả, sau đó có tiếng đạn bắn vào đá vang lên.
Quan Bộ Vân định bắn tiếp phát nữa, nhưng Ngô Bình đã nói: “Dừng!”
Dứt lời, anh giơ tay lên, một tia sáng lạnh bắn lên phía trước, sau đó đã có một tiếng động vang lên sau bụi cây. Một người đàn ông trung niên lảo đảo bước ra, ngực ông ta đang chảy máu ròng ròng, con dao đã xuyên qua người ông ta rồi cắm vào tảng đá, giờ chỉ còn thò một nửa ra ngoài, từ đó có thể thấy uy lực của nó mạnh đến mức nào.
Người này có hai cánh tay rất ngắn, cảm giác như thiếu một khúc xương, trán ông ta hơi nhô lên, trong đôi mắt chứa đầy vẻ kinh ngạc.
“Sao cậu biết vị trí của tôi?”, ông ta hỏi trong khi cả mũi và miệng vẫn đang không ngừng chảy máu.
Ngô Bình vừa bước tới gần ông ta vừa nói: “Nghe âm thanh đoán vị trí, chắc ông cũng không lạ gì khả năng này đúng không?”
“Không thể nào, tôi có phát ra tiếng động đâu”, ông ta không tin.
Ngô Bình: “Ông mở máy ghi âm ở một bên để đánh lạc hướng người khác đúng không?”
Vương Quyết thở dài: “Thính lực của cậu tốt đấy, tôi phục”.
Trong lúc nói chuyện, Ngô Bình đã tiến gần tới Vương Quyết, khi còn cách ông ta khoảng gần chục mét thì dừng lại nói: “Sao ông lại đến huyện Minh Dương và leo lên ngọn núi này?”
Vương Quyết nở một nụ cười sâu xa: “Tôi đến làm nhiệm vụ”.
“Nhiệm vụ gì?”, Ngô Bình hỏi.
Vương Quyết nhìn anh đăm đăm: “Cậu sẽ biết nhanh thôi”.
Dứt lời, người ông ta cứng đờ rồi ngã thẳng xuống.
Nhóm Chu Vũ vội chạy lại kiểm tra thì phát hiện Vương Quyết đã chết, mắt ông ta trợn trừng, mặt vẫn có vẻ hung tợn.
“Đội trưởng, Vương Quyết đã tự sát”, Chu Vũ quay lại báo cáo.
Ngô Bình: “Kiểm tra ở quanh đây rồi tìm cái túi của ông ta”.
Việc còn lại thì dễ hơn nhiều, đội cảnh sát chờ ở bên dươi đã lên hỗ trợ tìm kiếm cái túi đó.
Gần nửa tiếng sau, một chiếc túi được làm từ nhiều chất liệu pha tạp đã được mang đến trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình cầm lấy cái túi rồi mở ra thì thấy có một sợi lông màu đỏ ở bên trong, trông nó không giống tóc của con người. Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy phía trên sợi lông này có huyết khí nhàn nhạt.
Nhóm Hà Tất Sĩ cũng đã đi lên, thấy Vương Quyết đã chết, họ thở phào một hơi.
Nhưng lúc họ nhìn thấy vẻ mặt của Ngô Bình thì lại chột dạ, vì trông anh rất nghiêm nghị, sau đó nhìn chăm chú vào sợi lông trong tay.
“Đội trưởng, có vấn đề gì không ạ?”, Chu Vũ hỏi.
Ngô Bình: “Xuống dưới rồi nói”, anh đưa cái túi cho cấp dưới rồi im lặng xuống núi.
Anh ngồi luôn vào ghế lái phụ trên xe của nhóm Chu Vũ, sau đó ngoái lại nói với họ: “Báo với cấp trên là chúng ta phát hiện mục tiêu cấp S ở đây”.
Võ Thần Ti chia các mục tiêu thành nhiều cấp như C, B, A và S. Mỗi cấp có nhiều nhất là hai dấu cộng. Trong đó, cấp A là nguy hiểm nhất, vì dụ cảnh giới Võ Thần sẽ thuộc cấp này.
Nhóm Chu Vũ ngơ ngác nhìn nhau rồi hỏi: “Đội trưởng, trên núi có gì vậy ạ?”
Ngô Bình lấy sợi lông đó ra rồi nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là lông của một con huyết li chưa trưởng thành”.
Trong truyền thừa của miếng ngọc bội có ghi chép về khá nhiều dị thú, trong đó có một loài tên là huyết li. Nhìn nó giống con khỉ, mặt thì như đầu lâu, móng vuốt sắc nhọn, thích uống máu người.
Móng của huyết li rất sắc, có thể dễ dàng phá được khôi giáp, tốc độ của nó lại rất nhanh, thực lực sau khi trưởng thành có thể giết chết võ giả cảnh giới Địa Tiên. Khi còn nhỏ thì nó cũng rất lợi hại, võ giả cảnh giới Võ Vương, Võ Thần cứ liệu chừng.
“Huyết li? Đó là con gì ạ?”, nhóm Chu Vũ chưa nghe đến loại vật này bao giờ nên rất hiếu kỳ.
Ngô Bình: “Là một loài dị thú, mặt như xương khô, thân hình giống loài khỉ. Trong sách cổ có viết huyết li cũng là một nhanh trong quá trình tiến hoá của loài người”.
Tống Tiểu Lương: “Đội trưởng, huyết li mạnh lắm ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, dù võ giả cảnh giới Võ Thần có ra tay thì cũng bị nó hạ gục dễ dàng”.
Bốn người kia hít vào một hơi lạnh rồi vội báo cáo lên cấp trên, điện thoại vừa kết nối, Chu Vũ đã đưa ngay cho Ngô Bình.
Ngô Bình thông báo tình hình cho Lý Kim Tượng hay, ông ta lập tức gọi cho lãnh đạo cấp cao của Võ Thần Ti. Mười phút sau, Thiên Kinh đã hạ lệnh phong toả núi Tiên Hạc, không một ai được phép ra vào.
Sau đó, tất cả mọi người đều rời khỏi núi Tiên Hạc, nhóm Ngô Bình cũng không ngoại lệ.
Tống Tiểu Lương: “Đội trưởng, chúng ta không tham gia nữa ạ?”
Ngô Bình: “Không tham gia là đúng, huyết li nguy hiểm lắm, chúng ta đi chỉ thêm vương tay chân họ thôi. Nhưng tôi cũng tò mò không biết cấp trên định đối phó với nó thế nào”.
Quan Bộ Vân: “Có khi nào họ sẽ mời các siêu cao thủ ở ẩn xuất hiện không? Dẫu sao loại dị thú như huyết li cũng có sức hấp dẫn với những người ấy mà”.
Ngô Bình: “Thôi chúng ta đừng để tâm nữa, tôi xuống xe ở phía trước nhé, mọi người về nghe lệnh đi”.
Quan Bộ Vân: “Phó đường chủ, đường chủ bảo chúng tôi sau này sẽ đi theo anh”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Đi theo tôi ư?”
Chu Vũ gật đầu: “Vâng, sau này bốn chúng tôi sẽ nghe lệnh của anh”.
Ngô Bình vừa định từ chối thì Chu Vũ đã nói: “Đội trưởng, nhóm chúng tôi tên là Sấm Sét, vì có tên nên chúng tôi được phép hoạt động riêng”.
Ngô Bình chợt nhớ đến lời của Dương Mộ Bạch, hình như hoạt động riêng rất dễ kiếm tiền thì phải: “Nhận hoạt động riêng thế nào vậy?”
Chương 227: Đội Sấm Sét
Chu Vũ nói: “Nếu đội chúng tôi có thể phá được vài vụ án thì những người có quyền có tiền sẽ chú ý tới. Nếu họ hoặc bạn bè của họ gặp chuyện rắc rối thì đương nhiên sẽ nghĩ tới chúng tôi”.
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Mọi người đã nhận nhiệm vụ riêng chưa?”
Chu Vũ: “Lần trước chúng tôi từng đi theo một đội trưởng và nhận vài nhiệm vụ rồi. Nhưng tôi chỉ làm mấy việc lặt vặt thôi, không kiếm được nhiều tiền mấy”.
“Đội trưởng cũ của mọi người mỗi khi nhận nhiệm vụ sẽ kiếm được bao nhiêu?”
Chu Vũ: “Cái này không cố định, lúc nhiều lúc ít. Nhiều thì vài trăm triệu, ít thì chỉ vài triệu. Hơn nữa thường thì việc đến tay bọn tôi đều rất nguy hiểm, muốn kiếm được ít tiền cũng chẳng dễ dàng gì”.
Ngô Bình: “Muốn kiếm tiền thì đương nhiên phải mạo hiểm rồi. À, các khách hàng ấy thường thuê mọi người làm gì?”
“Vệ sĩ, thám hiểm và các việc kỳ lạ, thi thoảng thì giúp các ông chủ lớn giải quyết các vấn đề rắc tối, nói chung việc gì cũng có”, Chu Vũ nói: “Các sếp lớn ấy quen biết rộng lắm, chủ cần làm xong một đơn hàng thì về sau khỏi phải nghĩ luôn, danh tiếng cũng sẽ nổi như cồn”.
Chu Tiểu Lương nói: “Đội trưởng, trong nước có nhiều đội nổi tiếng lắm, làm ăn với cả nước ngoài luôn. Ví dụ như đội Thiên Thần, Vu Đế, Siêu Thần”.
Ngô Bình: “Ba đội này làm ăn với cả nước ngoài cơ à? Làm với nước khác kiếm tiền ngon hơn hả?”
Chu Tiểu Lương: “Vâng, nghe nói năm ngoái đội Thiên Thần đã kiếm được hơn chục tỷ”.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Hơn chục tỷ ư? Thế chẳng giàu to à?”
Chu Tiểu Lương cười lạnh: “Giàu ư? Một tháng trước, hình như đội Thiên Thần đã bị tiêu diệt hết ở Nam Á, không ai được toàn thây”.
Quan Vân Bộ: “Chỉ có đúng một người trong đội quay về, nhưng cũng mất một cánh tay và nửa bên mặt, nghe đâu còn trúng độc nên cũng không sống được bao lâu nữa”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Toàn đội bị tiêu diệt? Rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện gì?”
“Bọn tôi không rõ”, Quan Bộ Vân lắc đầu: “Đội trưởng của đội ấy không kể gì cả nên không ai dám hỏi”.
Ngô Bình nghe thấy người đó bị trúng độc thì hỏi: “Đội trưởng đó ở môn phái nào?”
Quan Vân Bộ: “Thiên Long”.
“Thiên Long là tổ chức gì?”
“Đó là một tổ chức bí mật với rất ít thành viên nên hành động vô cùng kín kẽ, hầu như không ai biết nhiệm vụ của họ là gì”.
Ngô Bình: “Có cách nào liên lạc với đội trưởng đội Thiên Thần không?”
Chu Vũ ngạc nhiên hỏi: “Đội trưởng, anh tìm anh ta làm gì?”
Ngô Bình: “Tôi biết giải độc, chỉ cần anh ta trả đủ tiền thì tôi có thể cứu sống anh ta”.
Ba người kia ngơ ngác nhìn nhau, Chu Vũ nói: “Để tôi thử xem sao, tôi có người bạn quen anh ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, phiền cô rồi. Bắt đầu từ hôm nay, đội Sấm Sét của chúng ta chính thức thành lập!”
Bốn người kia bật cười, như vậy là từ nay về sau thu nhập của họ sẽ tăng, cơ hội rèn luyện cũng nhiều hơn.
Chu Vũ: “Đội trưởng, sau này đội Sấm Sét của chúng ta sẽ hoạt động chính ở tỉnh K”.
Quan Bộ Vân: “À, thi thoảng bọn tôi còn giúp các đội khác các việc gấp”.
Ngô Bình: “Đội mình có địa điểm làm việc không?”
Thấy họ lắc đầu, Ngô Bình nói: “Nếu thế thì thuê một chỗ đi”.
Anh bảo Chu Vũ lái xe đến toà nhà Nguyên Thắng rồi thuê một văn phòng tốt nhất. Toà nhà này có chín tầng, tổng diện tích hơn 2500 mét vuông, tổng chi phí thuê một năm là gần 40 triệu.
Ngô Bình thanh toán xong thì để lại một chiếc thẻ ngân hàng để nhóm Chu Vũ phụ trách lắp đặt thiết bị. Không lâu sau, anh đã bắt xe đi về nhà.
Xe vừa đi được một đoạn thì có xe ở phía trước phanh gấp lại, Ngô Bình thấy xe mình rung lên, sau đó là tiếng mắng chửi của tài xế: “Mẹ kiếp!”
Anh và tài xế cũng xuống xe thì thấy xe họ đã bị xe phía sau tông mạnh vào, làm đuôi xe lõm hẳn xuống.
Một cô gái trẻ tuổi mặc váy bước xuống, cô ấy để tóc ngắn, mi mày thanh tú, trông rất có khí chất nho nhã.
Cô ấy nhìn đuôi xe của Ngô Bình bị lõm thì vội vàng xin lỗi tài xế: “Xin lỗi, tại tôi mất tập trung”.
Tài xế thấy người gây tai nạn là một cô gái đẹp thì cũng nguôi giận phần nào, anh ta nói: “Này người đẹp, cô tính phải làm sao đây”.
Cô gái nói: “Tôi sẽ gọi cho công ty bảo hiểm để họ xử lý”.
Tài xế cau mày: “Tôi bảo này, đến đó mất nhiều thời gian lắm, tôi không rảnh đâu”.
Ngô Bình thấy cô gái ngây ra thì hỏi: “Cậu là Hà Hân Di à?”
Cô gái nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩn ra, sau đó nhìn sang Ngô Bình rồi ngạc nhiên hỏi: “Cậu là Ngô Bình à?”
Hà Hân Di là bạn học cũ của Ngô Bình, một trong ba hoa khôi thời đó, nam sinh theo đuổi cô ấy có thể xếp thành một vòng quanh trường.
Hồi đó, trường anh có rất nhiều nữ sinh xinh xắn.
Ngô Bình cười nói: “Lâu lắm rồi mới gặp lại bạn mình”.
Hà Hân Di cười nói: “Ừm, ban nãy tôi còn suýt không nhận ra cậu đấy”.
Tài xế mất kiên nhẫn nói: “Người đẹp, cô mau nói cách giải quyết đi”.
Ngô Bình liếc nhìn anh ta rồi nói: “Tôi đưa anh một nghìn, tự mang xe đi sửa đi”.
Tài xế cười lạnh nói: “Này anh bạn, anh nhìn cho kỹ đi, đuôi xe của tôi lõm thế này cơ mà. Nếu anh sửa được với giá một nghìn thì tôi cho không anh luôn đấy”.
Ngô Bình: “Nếu anh không đồng ý thì gọi công ty bảo hiểm thôi”.
Thật ra chiếc xe trông bị nặng vậy thôi, chứ bên trong chưa làm sao, cùng lắm chỉ sửa mất vài trăm là cùng.
Tài xế thoáng do dự rồi nói: “Một nghìn rưỡi, tôi sẽ tự mang xe đi sửa”.
Ngô Bình cũng không buồn mặc cả với anh ta nên đồng ý luôn: “Được”.
Hà Hân Di vội lấy điện thoại ra chuyển khoản, nhận được tiền xong, tài xế lái xe đi luôn, không thèm gọi Ngô Bình nữa, như thể ghét anh vì đã giúp Hà Hân Di.
Hà Hân Di nói: “Cảm ơn cậu nhé, lần đầu tôi đâm vào xe người ta nên chưa có kinh nghiệm”.
Ngô Bình: “Không có gì, họ chạy xe cũng vất vả nên muốn kiếm chút tiền thôi. Cậu trả ngần ấy tiền là thừa cho anh ta sửa xe rồi”.
Hà Hân Di gật đầu: “Cậu đang đi đâu, hay để tôi đưa đi?”
Ngô Bình cười nói: “Phiền cậu nhé”.
“Không sao, lên xe đi”, Hà Hân Di cười nói.
Xe của Hà Hân Di không làm sao, cô ấy khởi động xe đi luôn.
“Ngô Bình, chắc năm nay là cậu tốt nghiệp đúng không?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình: “Không, tôi bị đuổi học lâu rồi”.
Hà Hân Di ngẩn ra: “Tại sao thế?”
“Chuyện dài lắm”, anh không muốn nói nhiều về chuyện ngồi tù.
Hà Hân Di là một cô gái thông minh nên chuyển sang chuyện khác ngay: “Mọi người đều đến nơi khác học đại học, giờ không dễ gì gặp được nhau đâu”.
Ngô Bình: “Ừm, chứng tỏ chúng ta có duyên”.
Hà Hân Di mỉm cười: “Đúng! À, ngày mai có buổi họp lớp cấp ba đấy, không nhiều người đi đâu, cậu đến nhé?”
Ngô Bình: “Thôi, tôi không đi đâu”.
Hà Hân Di cười nói: “Cô Bạch Băng cũng đến đấy, cậu không muốn gặp cô ấy à?”
Ngô Bình chợt nhớ đến cô giáo ấy, cô ấy là nữ thần trong tim của các thầy giáo và năm sinh. Thậm chí nhiều hoa khôi trong trường còn bị lép vế khi đứng cạnh cô ấy.
Chương 228: Cô giáo Bạch Băng
"Cô Bạch Băng sao lại tới đây?", anh tò mò hỏi.
Hà Hân Di: "Cậu không biết sao? Cô Bạch Băng giờ đã là bạn gái của La Tử Thông. Buổi hội họp hôm nay cũng là do La Tử Thông khởi xưởng".
"Mẹ kiếp! Không phải như vậy chứ?", Ngô Bình thiếu điều nhảy lên.
Anh không thể không ngạc nhiên, La Tử Thông còn có biệt danh là tên mập La, cao một mét sáu mươi lăm, nặng hơn một tạ, nhìn mặt hắn là hiểu ngay khái niệm của sự "xấu trai". Hơn nữa, thành tích học tập cũng lẹt đẹt, chỉ thi đỗ một trường dạy nghề. Quan trọng là La Tử Thông này còn có một sở thích, đó là gây mâu thuẫn, thị phi giữa các bạn học.
Hà Hân Di: "Thấy biểu cảm kinh ngạc này của cậu mình thấy rất thú vị".
Ngô Bình thở dài: "Không phải cậu đang đùa đấy chứ?"
Trong lòng anh có một tình cảm đặc biệt với cô giáo Bạch Băng, cho nên vừa nghe tin này anh đã muốn chửi thề.
Hà Hân Di: "Một trăm phần trăm là sự thật, Bạch Băng thực sự là bạn gái hiện tại của La Tử Thông. Đúng rồi, cậu có biết thân phận hiện tại của La Tử Thông là gì không?"
Ngô Bình hỏi: "Thân phận gì? Đừng nói là con cái nhà giàu bị thất lạc chốn nhân gian này nhé?"
"Đại khái là thế", Hà Hân Di đáp: "Nghe nói, từ năm hai đại học trở đi, cậu ta đột nhiên có rất nhiều tiền. Đến năm ba thì thôi học, bắt đầu kinh doanh đồ cổ. Nghe nói hiện giờ tài sản của cậu ta đã lên tới hơn một tỷ tệ".
Ngô Bình nheo mắt lại. Một năm kiếm được hơn một tỷ, lẽ nào La Tử Thông này cũng gặp thời như anh sao?
Hà Hân Di nghiêng đầu nhìn anh: "Hình như đám con trai các cậu tên nào cũng có ý đồ gì đó với cô giáo Bạch Băng, đúng là không trong sạch".
Ngô Bình: "Trong sạch thì không phải đàn ông".
Hà Hân Di lườm anh một cái, hỏi: "Thế có đi không?"
"Đi", Ngô Bình do dự một lát rồi đáp.
Hà Hân Di: "Tốt lắm, vậy là mình đã lôi kéo thêm được một bạn học nữa".
Ngô Bình: "Buổi họp mặt tối mai là do La Tử Thông tổ chức sao?"
Hà Hân Di gật đầu: "Đúng vậy, La Tử Thông nói rồi, cậu ta sẽ bao toàn bộ chi phí cho buổi họp mặt ngày mai. Đương nhiên là không ai phản đối, ai bảo cậu ta lắm tiền cơ chứ".
Hai người vừa đi đường vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc xe đã đi tới gần khu biệt thự Đông Hồ, Ngô Bình xuống xe, tạm biệt Hà Hân Di.
Anh vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, lẩm bẩm một mình: “Bạch Băng mà có thể trở thành bạn gái của La Tử Thông sao? Nghe chừng trời sắp nổi bão rồi đây”.
Anh không dám tin, Bạch Băng nữ thần trong lòng anh năm xưa trong trắng, lương thiện, xinh đẹp biết bao nhiêu. Hơn nữa năm xưa có không biết bao nhiêu cậu ấm và những chàng trai giỏi giang theo đuổi cô ấy nhưng Bạch Băng chưa từng động lòng. Tại sao cô ấy lại thích La Tử Thông được cơ chứ?
“Chắc chắn trong chuyện này có vấn đề gì đó”, anh nghĩ thầm.
Ngô Bình vẫn chưa từng quên Bạch Băng, có khi còn mơ thấy cô ấy, nhưng đó không phải vì anh mê cô như điếu đổ mà chỉ là anh thích sự thuần khiết và lương thiện nơi cô.
Năm đó anh cùng lũ bạn ra ngoài uống rượu vào ban đêm, uống đến say quắc cần câu. Khi về anh đã viết một bức thư tình để trên bàn của cô Bạch Băng.
Thế nhưng bức thư tình đó lại bị bạn học Tiết Cuồng nhìn thấy rồi chôm mất, sau đó đọc công khai trước lớp.
Cũng may bức thư tình không ký tên, nên mọi người chỉ cười một trận vỡ bụng mà không biết bức thư đó là do Ngô Bình viết.
Cậu bạn học kia mới đọc được một nửa thì cô Bạch Băng đi vào lớp. Bạch Băng nhận ra nét chữ của từng học sinh trong lớp nên vừa nhìn là biết bức thư đó do Ngô Bình viết.
Ngô Bình vẫn còn nhớ, Bạch Băng lúc đó như cười như không nhìn anh. Anh sợ đến nỗi vội vã cúi thấp đầu, trong lòng thầm nghĩ lần này xong đời rồi!
Thế nhưng, cô Bạch Băng không hề nói ra tên của anh, chỉ mắng cho Tiết Cuồng một trận rồi cầm lấy bức thư tình đi khỏi đó.
Cả một học kỳ sau đó, mỗi lần lên lớp cô Bạch Băng đều bắt Ngô Bình trả lời câu hỏi. Mà Ngô Bình biết đây chính là cách cô ấy “trừng phạt” anh. Ngô Bình cũng hết cách, chỉ đành chăm chỉ học hành, nhưng cũng nhờ đó mà thành tích môn Văn của anh tiến bộ rõ rệt. Lúc thi đại học, anh thi được tận một trăm bốn mươi điểm.
Bạch Băng học vượt cấp nên năm đó cô ấy cũng mới hai mươi tuổi, cũng chính là độ tuổi đẹp nhất. Giờ chớp mắt đã năm năm trôi qua, hình ảnh cô ấy vẫn in đậm trong ký ức của Ngô Bình.
Khi về đến nhà, anh phát hiện Hà Hân Di đã kéo anh vào một nhóm chat tên là “Họp lớp năm năm”. Những người ở trong đó đều là các bạn học ngày mai sẽ tham gia buổi họp mặt.
Ngô Bình liếc nhìn, bên trong có Tiết Cuồng, La Tử Thông,… Có một số nhìn rất quen, một số anh không có ấn tượng gì nhưng tổng cộng chưa tới hai mươi người. Quan trọng là trong đó có cả Bạch Băng.
Ngô Bình nhìn avatar của Bạch Băng là một đoá hoa sen trắng e ấp chưa nở hết. Do dự một lát rồi anh cũng gửi lời mời kết bạn cho cô ấy.
Có điều, rất lâu mà bên kia không phản hồi lời mời kết bạn. Ngô Bình không khỏi thất vọng, lẽ nào Bạch Băng không nhận ra anh sao?
Ngô Mi thấy Ngô Bình tâm trạng không tốt lắm nên hỏi: “Anh, có chuyện gì không vui sao?”
Ngô Bình trợn mắt đáp: “Có người có người yêu mà không nói với anh nên anh rất cọc”.
Ngô Mi đột nhiên đỏ bừng mặt, kinh ngạc hỏi: “Anh biết từ lúc nào vậy?”
Ngô Bình: “ Cũng không sớm lắm, hôm qua”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Sớm đã biết sẽ không giấu được anh”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh có đánh đập mắng mỏ gì đâu mà sao mặt em cứ xụ ra thế?”
Ngô Mi ngẩng đầu, đáp: “Anh, anh cho rằng em thích Dương Kiệt sao?”
Ngô Bình vẻ mặt khó hiểu, đáp: “Thế chẳng lẽ em không thích cậu ta à?”
Ngô Mi cười lạnh đáp: “Thủ đoạn tán gái của cậu ta em vừa nhìn là biết ngay, chẳng qua em cố tình diễn thôi”.
Ngô Bình nhìn em gái mình như nhìn một con quái vật nhỏ: “Tiểu Mi, nếu em đã không thích cậu ta thì sao lại thả thính khiến cậu ta hiểu lầm?”
Ngô Mi thấy Trương Lệ không ở bên cạnh nên mới kéo Ngô Bình vào phòng đọc sách. Ngô Mi ngước đôi mắt trong và sáng lên nhìn Ngô Bình, nói: “Anh à, em chưa bao giờ kể chuyện gì về anh ra bên ngoài. Nhưng có một hôm, Dương Kiệt đột nhiên nhắc đến anh, cố tình moi thông tin về anh”.
Ngô Bình cau mày: “ Cậu ta đang nghe ngóng thông tin về anh sao?”
Ngô Mi gật đầu: “Cho nên em thấy rất lạ, không biết cậu ta có mục đích gì. Để tìm hiểu rõ chuyện này, em cố tình tiết lộ một số thông tin về anh, sau đó giả vờ không biết gì, thuận theo cậu ta”.
Ngô Bình: “Có phát hiện gì không?”
Ngô Mi gật đầu, vẻ mặt trở nên vô cùng thận trọng: “Qua một thời gian quan sát, em chắc chắn cậu ta đang nhắm vào anh. Hơn nữa em cũng phát hiện Dương Kiệt không hề giống một thiếu niên thông thường”.
“Không giống một thiếu niên thông thường?”, Ngô Bình hỏi vẻ vô cùng khó hiểu: “Thế thì giống cái gì?”
Ngô Mi nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Nói thế nào nhỉ, giống như một lão quái vật đã sống hơn trăm tuổi nhưng phải giả vờ cưa sừng làm nghé”.
Ngô Bình không khỏi bật cười: “Một lão quái vật hơn một trăm tuổi ư? Em đang kể chuyện cười đấy à?”
Ngô Mi mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh, em không nói đùa! Giác quan thứ sáu của em rất chuẩn, Dương Kiệt này thực sự rất kỳ lạ.
Ngô Bình thu lại nụ cười ban nãy, hỏi: “Ngoài sự kỳ quặc đó ra thì em còn phát hiện ra điều gì không?”
“Cậu ta biết nói tiếng Đông Doanh, hơn nữa nói rất giỏi”.
“Tiếng Đông Doanh”, Ngô Bình nghĩ ngợi: “Thế thì có gì kỳ lạ?”
Ngô Mi: “Em đã hỏi rồi, họ hàng người thân của cậu ta không có ai là người Đông Doanh, cũng chưa từng học qua thứ tiếng đó. Một người chưa từng học mà lại nói được tiếng Đông Doanh như người bản xứ mà không kỳ lạ sao?”
Ngô Bình: “Thế rồi sao em biết cậu ta nói được tiếng Đông Doanh?”
“Có một lần bọn em ra ngoài thì gặp một đôi vợ chồng người Đông Doanh. Cậu ta mở miệng là tuôn ra một tràng thứ tiếng đó, hơn nữa không phải tiếng Đông Doanh phổ thông mà là tiếng địa phương của một vùng miền nào đó”.
Ngô Bình: “Em biết tiếng Đông Doanh sao?”
Ngô Mi: “Trí nhớ của em tốt lắm, gần đây lúc rảnh rỗi còn tự học tiếng Đông Doanh nên có chút hiểu biết về tiếng địa phương của họ”.
Ngô Bình trầm tư, một cậu bé chưa từng học tiếng Đông Doanh mà lại nói được cả phương ngữ. Điều đó có thể lý giải thế nào đây?
“Anh, vốn em đã muốn nói với anh từ đầu rồi nhưng lại chưa tìm được chứng cứ nên mới chưa nói. Em muốn điều tra thêm một thời gian rồi mới kể với anh nhưng giờ anh đã biết rồi thì em đành nói luôn”.
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, việc của Dương Kiệt anh sẽ tự điều tra. Em không nên dính líu đến cậu ta nữa, biết đâu sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngô Mi nhún vai: “Được rồi! Em cũng sớm chán ngấy cậu ta rồi, cái mùi trên người cậu ta cứ kỳ kỳ”.
“Mùi?”, Ngô Bình kinh ngạc: “Mùi kiểu gì vậy?”
Ngô Mi đáp: “Mùi như hồ keo, lại hơi tanh tanh. Có điều chỉ khi đến rất gần mới ngửi thấy, ngoài ba mươi cm thì sẽ không ngửi thấy được”.
“Choang!”
Cốc nước trong tay anh rơi xuống nền nhà, vỡ toang. Vẻ mặt anh trở nên vô cùng khiếp sợ: “Đoạt thai!”
Chương 229: Đội trưởng đội Hình sự
Ngô Mi vô cùng tò mò hỏi: “Anh, “đoạt thai” là cái gì?”
Ngô Bình nhìn em gái mình, khẽ thở dài đáp: “Chuyện này rất đáng sợ, em có chắc chắn muốn nghe không?”
Ngô Mi bĩu môi: “Ba tuổi em đã bắt đầu nghe chuyện ma rồi, anh thấy em rén bao giờ chưa hả?”
Ngô Bình ho một cái, đáp: “Được, để anh nói cho nghe”.
Anh cẩn trọng chốt cửa lại, sau đó châm một điếu thuốc: “Tiểu Mi, em có tin vào việc chuyển kiếp, đầu thai thành một bào thai không?”
Ngô Mi bĩu môi: “Không tin!”
Ngô Bình nói tiếp: “Thực ra việc chuyển kiếp là có căn cứ. Nếu như tu sĩ tu hành đến cảnh giới địa tiên khi mất vẫn còn sót lại một phần linh hồn thì phần hồn đó có thể chiếm lấy một phần ý thức của một bào thai. Bào thai khi đó sẽ gọi là thai chuyển sinh”.
Ngô Mi kinh ngạc: “Như vậy là linh hồn đó biến thành thai nhi kia sao?”
Ngô Bình: “Cũng có thể hiểu như vậy, nhưng cũng có những tu sĩ luyện tà thuật, có thể nuốt mất hoàn toàn ý thức của đứa trẻ chưa chào đời kia, đó gọi là đoạt thai”.
“Anh, sau khi trở thành đoạt thai thì đứa trẻ sinh ra có giống người bình thường không?”
“Có, chỉ có điều đứa trẻ đó có ký ức của kiếp trước. Ngay khi sinh ra nó đã biết cách tu luyện, biết tận dụng những tài nguyên đã tích trữ được từ kiếp trước”.
Vẻ mặt Ngô Mi dần lộ ra vẻ kinh ngạc: “Dương Kiệt chính là đoạt thai sao?”
Ngô Bình: “Thứ mùi kỳ quái mà em ngửi thấy chính là một loại dược liệu đặc biệt, gọi là cỏ Trấn Hồn. Bởi vì là đoạt thai nên sức mạnh tinh thần vượt xa người thường, bởi vậy phải kiềm chế nó lại, nếu không sẽ dễ bị phát hiện”.
Ngô Mi mặt đầy sợ hãi: “Nói như vậy thì Dương Kiệt chính là một người đã sống tới hơn một trăm tuổi sao?”
“Chưa chắc, cũng có thể là ba trăm hay năm trăm tuổi gì đó”.
Ngô Mi rơi vào trầm tư: “Vậy lão quỷ Dương Kiệt này tại sao lại muốn nghe ngóng về anh cơ chứ?”
Ngô Bình: “Ngày mai em hẹn cậu ta ra để anh và Dương Kiệt đó đụng mặt nhau xem sao”.
Ngô Mi vội vã nói: “Anh à, liệu cậu ta có định giết người diệt khẩu không?”
Ngô Bình cười lạnh: “Cậu ta vốn không có tu vi, sao có thể giết anh được cơ chứ?”
Ngô Mi tò mò hỏi: “Lão quỷ này không có tu vi sao? Sao có thể như vậy chứ, không phải anh nói đoạt thai sẽ tu luyện lại từ đầu sao?”
Ngô Bình: “Anh cũng không rõ, hoặc có thể cậu ta có vấn đề gì đó cần nói với anh. Nói chung em cứ tìm cơ hội hẹn cậu ta ra cho anh”.
Ngô Mi nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Được rồi, chiều mai sau khi tan học em sẽ hẹn cậu ta ra”.
Lúc này, Trương Lệ gọi các con xuống ăn cơm. Hai anh em Ngô Bình Ngô Mi vội vã đi xuống nhà ăn, ông bà ngoại cũng đã ngồi vào bàn. Cả nhà họ cùng ăn cơm, không khí vô cùng vui vẻ.
Ăn cơm xong, Ngô Bình về phòng tiếp tục nghiên cứu tài liệu học võ, sau đó chọn ra vài nội dung để luyện tập. Anh không mong mình hiểu sâu được mọi thứ mà mục đích chính chỉ là để mở rộng tầm hiểu biết mà thôi.
Quyền ý có bảy cửa, cửa tiếp theo là “quan thông”. Quan thông có nghĩa là lĩnh hội, thấu hiểu toàn diện những kiến thức võ học mà anh từng được học. Với sự lĩnh hội và hiểu sâu sắc này, nếu như khả năng lĩnh ngộ của anh đủ tốt thì sẽ đạt tới “sơ ngộ”.
Sơ ngộ hay còn gọi là quyền ý sơ ngộ. Mỗi chiêu thức, mỗi thế võ thực chất đều mang trong mình một tư tưởng võ đạo khác nhau, không cái nào giống cái nào. Giống như một nhà thư pháp sau khi đã phỏng lại vô số tác phẩm của các danh hoạ đời trước thì dần hình thành nên một phong cách riêng cho mình.
Chẳng mấy chốc đã một giờ sáng, Ngô Bình liếc nhìn điện thoại thì thấy Bạch Băng đã chấp nhận lời mời kết bạn của anh, hơn nữa còn nhắn cho anh một câu: “Là Ngô Bình đó sao?”
Bởi vì đã quá khuya rồi nên anh không nhắn lại ngay mà nghỉ ngơi một lát rồi luyện Đoàn Thể Thuật cao cấp một lúc.
Đoàn Thể Thuật cao cấp này còn gọi là Đoàn Thể Thuật tám cấp, còn khó hơn những chiêu thức mà Dương Mộ Bạch truyền cho anh nhiều. Tổng cộng có bảy mươi hai động tác, cứ chín động tác hợp thành nhóm nhỏ, có tất cả tám nhóm như vậy, mỗi nhóm có hiệu quả khác nhau. Ngô Bình hiện đang luyện nhóm động tác đầu tiên.
Vừa vào thế của động tác đầu, Ngô Bình lập tức cảm thấy cơ thể khó chịu, chỗ nào cũng thấy đau nhức, tâm trạng thì vô cùng phiền não. Anh kiên trì giữ tư thế đó ba giây rồi mới nghỉ.
“Khó vậy sao!”, Ngô Bình rất ngạc nhiên. Đoàn Thể Thuật mà Dương Mộ Bạch truyền cho anh trước đó cũng không khiến anh thấy áp lực như thế này!”
“Lại nào!”
Ngô Bình không ngừng tập luyện, sửa sai, thời gian tập nâng lên từng chút một: năm giây, bảy giây, mười giây, một phút. Khi trời tờ mờ sáng, anh đã mệt đến nỗi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, toàn thân đau nhức.
Ngô Bình đi tắm rửa rồi quay lại giường, lười đến nỗi chẳng buồn động đậy nữa. Nhưng anh hiểu rằng càng khó thì Đoàn Thể Thuật đó càng có hiệu quả phi phàm.
Anh vừa nghỉ ngơi một lát thì Lý Kim Tượng gọi điện thoại tới nói chuyện liên quan đến Huyết Li.
“Đội trưởng Ngô, chúc mừng cậu lập công”, Lý Kim Tượng mỉm cười nói.
Ngô Bình: “Đã bắt được Huyết Li rồi sao?”
Lý Kim Tượng: “Bắt được rồi, trước mắt đã đưa tới phòng thí nghiệm. Huyết Li này vô cùng có giá trị, cấp trên rất vui mừng”.
Ngô Bình: “Bắt được là tốt rồi. Có điều tra được người đứng sau Vương Quyết là ai không? Tại sao lại thả Huyết Li ở trên núi Tiên Hạc?”
Lý Kim Tượng: “Tôi đang định nói với cậu, tôi định cho đội Sấm Sét đi điều tra việc này”.
Ngô Bình: “Được rồi”.
Lý Kim Tượng: “Để thuận tiện cho cậu hành động, tôi đã giúp cậu tạo ra một thân phận mới là đội trưởng đội hình sự của tỉnh K. Đương nhiên, để không tốn thời gian của cậu thì những việc lặt vặt bên đó sẽ do một phó đội trưởng mà chúng tôi sắp xếp lo liệu”.
Ngô Bình: “Đội trưởng? Chức danh này có phải quá khoa trương rồi không?”
Lý Kim Tượng: “Thông thường, phó đội trưởng là cảnh giám cấp ba, mà cậu là cảnh giám cấp hai nên nhận chức vụ này là quá hợp lý. Đương nhiên sắp xếp cho cậu chức vụ này cũng là để sắp xếp thuộc hạ cho cậu, dù gì ra ngoài làm việc cũng cần có thân phận hợp lý.
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Được rồi, vậy thì đội trưởng”.
Lý Kim Tượng: “Chúng tôi đã có một số manh mối và tài liệu liên quan, lát nữa sẽ gửi cho cậu. Đội trưởng Ngô vất vả rồi”.
“Là việc nên làm mà”, Ngô Bình nói tiếp: “Đúng rồi, có chuyện này cần nhờ ông giúp đỡ”.
Lý Kim Tượng cười đáp: “Đội trưởng Ngô cứ nói”.
Ngô Bình: “Tôi từng ngồi tù hai năm, phiền ông sửa lại lý lịch của tôi một chút. Dù gì một người từng ngồi tù cũng không thể nhậm chức đội trưởng”.
Lý Kim Tượng: “Đội trưởng Ngô suy nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ chúng tôi đã sửa lại lý lịch của cậu từ một tháng trước. Tôi sẽ sớm gửi cho cậu tư liệu đầy đủ”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Được”.
Sau khi cúp điện thoại không lâu thì Ngô Bình nhận được hai email mới, một là tư liệu về vụ án mà Lý Kim Tượng vừa nói, cái còn lại là lý lịch mới của anh.
Vụ án về Huyết Li không có đầu mối nào quá giá trị, chỉ là một vài manh mối nhỏ, không có nhiều tác dụng. Thế nhưng lý lịch mới này khiến Ngô Bình hết cả hồn.
Ngô Bình, hai mươi ba tuổi. Mười tám tuổi tham gia khoá huấn luyện đặc biệt của Cục Bảo an Quốc gia. Trong kỳ huấn luyện, thi đỗ đại học Hoa Thanh khoa y dược. Năm hai mươi hai tuổi, nhận học vị tiến sĩ y học và tiến sĩ y dược.
Trong quá trình đi học đã bắt đầu làm việc tại Cục Bảo an Quốc gia, lập chiến công hạng nhất một lần. Năm hai mươi ba tuổi được thăng cấp lên làm cảnh giám cấp hai. Đã từng làm việc ở ba bộ phận trong Cục Bảo an Quốc gia, trước mắt sẽ nhậm chức đội trưởng đội hình sự ở tỉnh K.
Có thể nói tấm CV phát sáng này đủ sức gây sốc với bất kỳ ai. Chỉ trong năm năm mà không những lấy được bằng tiến sĩ, lại còn lập chiến công hạng nhất, lại còn từng làm việc ở ba bộ phận trong Cục Bảo an Quốc gia.
Ngô Bình xem xong thì không khỏi đỏ mặt, bốc phét như vậy không phải là quá đáng lắm hay sao? Đương nhiên, bất luận là bằng tiến sĩ, luận văn tốt nghiệp, bằng tốt nghiệp, thậm chí chứng cứ về việc từng làm việc ở Cục Bảo an Quốc gia đều được tạo dựng một cách hoàn hảo.
Nhưng nghĩ lại thì anh thấy thực ra học vị tiến sĩ cũng chẳng có gì quá to tát. Dù gì y thuật của anh lợi hại như vậy, cho dù là tiến sĩ thật đứng trước mặt anh thì cũng chẳng là gì.
Chương 230: Bí mật của Dương Kiệt
Bằng khen hạng nhất là thật, nhưng thưởng vẫn chưa về. Còn về chức vụ ở Bộ Công an, đó cũng chỉ là làm việc bình thường ở Thần Võ Ti.
Mười giờ sáng, anh đột nhiên được chuyển khoản số tiền lên đến một triệu, nội dung chuyển khoản ghi rằng đây là tiền lương tháng trước của anh.
Không cần hỏi cũng biết, một triệu này là tiền lương của chức vụ phó bang chủ Giang Nam Đường mà anh đảm nhận.
Đối với người có tài sản hàng chục tỷ như anh, một triệu thật ra chẳng đáng là gì, anh cũng không quá xem trọng.
Buổi sáng, anh đến số Một Đông Hồ. Diệp Huyền không làm anh thất vọng, tám động tác đã luyện rất thành thạo. Anh vô cùng hài lòng, bèn dạy đối phương thêm bốn động tác. Đến nay, mười hai động tác của bộ đoàn thể thuật này đã được truyền dạy toàn bộ cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền như tìm được báu vật, lập tức bắt đầu khổ luyện. Hai ngày qua, nhờ tập luyện tám động tác, thể chất của anh ta đã cải thiện rất nhiều, eo không còn mỏi, chân không còn bủn rủn, tựa như đã quay về trạng thái tốt nhất.
Mười một giờ trưa, Ngô Mi gọi điện đến, bảo rằng cô bé hẹn ăn trưa cùng Dương Kiệt, và nhắn luôn địa điểm.
Ngô Bình lái chiếc xe của mình đến một quán trà xưa, sau khi xuống xe thì đi thẳng lên tầng hai.
Lúc này, Ngô Mi và Dương Kiệt đang ngồi bàn bên cửa sổ và trò chuyện cùng nhau. Ngô Bình cố ý “ồ” lên: “Tiểu Mi, sao em lại ở đây thế?”
Ngô Mi ngẩn ra, vội cất lời: “Anh, em đến đây ăn cơm với bạn”.
Dương Kiệt lập tức đứng dậy, lễ độ khom người chào Ngô Bình: “Chào anh Ngô Bình, em là Dương Kiệt, bạn của Ngô Mi ạ”.
Đứa mắt quan sát Dương Kiệt, anh cười nói: “Không cần khách sáo, ngồi xuống đi. Đúng lúc anh cũng chưa ăn gì, bữa này anh mời”.
Anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Dương Kiệt. Lúc nói chuyện, anh cố ý dựa sát cậu ấy, quả nhiên ngửi được mùi cỏ trấn hồn.
Dương Kiệt vô cùng tự nhiên, cười bảo: “Anh Ngô Bình, bữa này cứ để em mời”.
Ngô Bình nói: “Không sao, ai mời cũng vậy mà. À phải, cậu tên Dương Kiệt đúng không? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Dương Kiệt đáp: “Mười tám ạ”.
Anh gật đầu: “Được đấy, trông rất năng động”.
Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, nhận thấy trong não bộ của Dương Kiệt có một nguồn năng lượng không ổn định. Đó có lẽ là linh hồn lực của người đoạt thai, quả nhiên mạnh vô cùng!
Có điều, anh nhanh chóng phát hiện thần hồn của Dương Kiệt chỉ có một phần nhỏ nằm trong cơ thể này, hầu hết thần hồn đều phân ly. Nói cách khác, Dương Kiệt hoàn toàn không thể khống chế cơ thể này, đây chính là lý do cậu ấy không có tu vi.
Nhìn kỹ hơn, anh đã thấy được điểm mấu chốt nằm ở đâu. Cơ thể của Dương Kiệt dường như được một sức mạnh bí ẩn nào đó tác động, nên thần hồn của cậu ấy mới bị ngăn cách bên ngoài.
Thoắt cái anh đã hiểu. Lão quỷ này trước đó đoạt thai thành công rồi, nhưng không biết vì sao cơ thể thai nhi lại khác thường, chỉ có thể khống chế một phần thần hồn.
Cùng lúc đó, anh cũng hiểu tại sao Dương Kiệt lại tìm đến anh. Lão quỷ này chắc chắn có chuyện cần cầu xin anh rồi. Nhưng sao đối phương lại biết anh thông thạo y thuật nhỉ?
“Dương Kiệt, bố mẹ cậu làm nghề gì vậy?”, Ngô Bình hỏi.
Dương Kiệt cười đáp: “Bố em kinh doanh, mẹ em làm trong văn phòng huyện”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng tốt”.
Sau đó, anh nói với Ngô Mi: “Tiểu Mi à, em đi mua bao thuốc lá giúp anh nhé”.
Ngô Mi vâng dạ, lập tức xuống lầu.
Ngô Bình ngồi vào chỗ Ngô Mi. Cả hai ngồi đối diện nhau, sắc mặt trầm xuống, anh hỏi: “Các hạ có thể đoạt thai tái sinh, chắc hẳn năm xưa cũng là một nhân vật tầm cỡ”.
Dương Kiệt ngây ra, khó hiểu hỏi: “Anh Ngô Bình, anh đang nói gì vậy ạ? Đoạt thai gì cơ?”
Ngô Bình cười khẩy: “Giả vờ tiếp đi! Nếu tôi không tra rõ về ông thì đã chẳng ngồi ở đây! Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Bỗng nhiên Dương Kiệt bật cười, từ một cậu trai trong sáng thoắt cái đã biến thành một lão quỷ gian xảo. Dương Kiệt nói: “Không hổ là thần y Ngô, chỉ một ánh mắt thôi cũng nhìn ra tôi là người đoạt thai chuyển kiếp, khâm phục”.
Ngô Bình nói: “Bớt dông dài, nói thẳng đi”.
Dương Kiệt thu lại nụ cười: “Thật không dám giấu, tôi đã bị người khác giở trò trong quá trình đoạt thai, thần hồn không thể vào cơ thể. Mười tám năm nay, tôi luôn nghĩ cách giải quyết nhưng vẫn không có hiệu quả. Tôi nghe nói y thuật của cậu rất cao minh, nên mới muốn tìm cậu để thử vận may xem sao”.
Ngô Bình nhìn đối phương: “Sao ông biết đến tôi?”
“Bố tôi và Chu Truyền Võ có quan hệ khá tốt, có lần bố tôi uống rượu với Chu Truyền Võ thì ông ấy nhắc đến y thuật của cậu. Vậy nên tôi hỏi thăm về thân phận của cậu, mới biết tôi và em gái cậu là bạn cùng trường. Vì thế, tôi đã tiếp cận Ngô Mi, nghe ngóng xem có phải cậu giỏi y thuật thật không”.
“Ông cảm thấy tôi có thể giúp ông?”, Ngô Bình cười lạnh lùng.
Dương Kiệt nhẹ nhàng đáp: “Chúng ta không có giao tình, tôi sẽ không nhờ cậu giúp không công. Tôi đồng ý trả cho cậu một khoản thù lao đáng mơ ước”.
“Nói nghe thử”, Ngô Bình nói.
Dương Kiệt trả lời: “Kiếp trước tôi là một đạo đài của triều Thanh, nhưng lại không có hứng thú với việc làm quan. Năm ba mươi chín tuổi, nhờ cơ duyên xảo hợp, tôi đã bái một vị nhân tiên làm thầy, bắt đầu bước vào con đường tu hành”.
“Tôi khổ luyện trăm năm, cuối cùng trở thành địa tiên. Nhưng thời gian tu luyện của tôi quá muộn, đã bỏ lỡ thời điểm đẹp nhất, tu vi chỉ đến cảnh giới hai của địa tiên thì không thể tiến xa thêm nữa”.
“Vậy nên tôi đã dùng khoảng thời gian còn lại để thu thập của cải và công pháp tu luyện. Có điều cách làm này quá hấp tấp liều lĩnh, đắc tội mấy vị cao nhân thời đó, kết quả bị họ truy sát”.
“Sau khi bị thương nặng, tôi chạy trốn đến Đông Doanh và che giấu danh tiếng, sống ở đó một thời gian. Dựa vào thực lực và trí tuệ của bản thân, tôi đã gây dựng được thế lực ở Đông Doanh, con cháu tôi cũng giỏi kinh doanh, nên chúng tôi đã trở thành một trong các tập đoàn tài chính lớn nhất Đông Doanh - tập đoàn tài chính Sanyo”.
“Có điều, cơ thể tôi đã dần suy yếu. Tôi rất cần một cơ thể mới, nên mới quyết định mạo hiểm đoạt thai chuyển kiếp”.
Ngô Bình hỏi: “Ông muốn đoạt thai chuyển kiếp, sao lại không tìm mục tiêu ở Đông Doanh? Đó mới là địa bàn của ông mà”.
Dương Kiệt lắc đầu: “Cơ thể của tôi là người Viêm Long. Thể chất của người Viêm Long tốt hơn, người Đông Doanh không ổn”.
Ngô Bình nói: “Vậy ai đã giở trò với ông?”
Dương Kiệt lộ vẻ oán hận: “Một tên hoà thượng chết tiệt! Năm đó, cô ấy vừa hoài thai được trăm ngày thì tôi nhân cơ hội ngồi gần cô ấy, làm phép đoạt thai. Nhưng tôi đoạt thai không lâu thì có một hoà thượng già đi đến. Ông ta như cảm nhận được gì, bèn niệm chú ngay tại chỗ, còn vỗ nhẹ lên đầu người phụ nữ mang thai kia”.
“Cú vỗ ấy lập tức khiến thần hồn tôi chao đảo, suýt chút nữa đã hồn bay phách lạc, nguyên khí bị thương nặng. Tên hoà thượng đã rời đi ngay sau đó. Nhưng kể từ dạo ấy, tôi không thể khống chế hoàn toàn cơ thể này nữa”.
Dương Kiệt nhìn Ngô Bình: “Nếu bác sĩ Ngô có thể giúp tôi, tôi sẽ trả thù lao hậu hĩnh!”
“Trước khi đưa ra quyết định, tôi buộc phải biết thân phận của ông”, anh bảo, “Nói ra tên kiếp trước của ông đi”.
Dương Kiệt im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Có thể không nói không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Nếu ông không nói, tôi không thể giúp ông”.
Dương Kiệt thở dài: “Được rồi. Kiếp trước, tôi tên là Lạc Trường Sinh. Người biết đến tôi, e là đều không còn trên đời này nữa”.
Ngô Bình đáp: “Tôi sẽ cho ông câu trả lời sau. Sau này tránh xa Ngô Mi một chút”.
“Tôi hiểu rồi”, Dương Kiệt cười cười.
Lúc này, Ngô Mi đã cầm bao thuốc lá trở về. Cả ba vui vẻ nói cười, ăn xong bữa cơm trưa.
Sau bữa cơm, Dương Kiệt và Ngô Mi về trước học, Ngô Bình thì gọi điện cho Diệp Thiên Tông với rất nhiều suy tư. Diệp Thiên Tông đã gần trăm tuổi, chắc hẳn từng nghe đến người tên Lạc Trường Sinh này.
Quả nhiên, ở bên kia đầu dây, Diệp Thiên Tông vừa nghe đến ba chữ “Lạc Trường Sinh” đã kinh ngạc hô lên: “Sư đệ chắc chắn đó là Lạc Trường Sinh?”
Ngô Bình đáp: “Đối phương tự xưng là Lạc Trường Sinh. Em muốn nhờ sư huynh xác nhận một chút, lịch sử có người này không?”
Giọng của Diệp Thiên Tông rất nghiêm trọng: “Không ngờ tên ma đầu này vẫn chưa chết, còn tìm đến sư đệ!”
Bình luận facebook