-
Chương 2546-2550
Chương 2546: Thiếu đảo chủ Hoan Không
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình bắt đầu kiểm tra bài tập của mười người, kết quả tất cả đều đạt chuẩn. Thế là cậu lại dạy hai thức bộ pháp để họ tiếp tục tập luyện.
Sau khi dạy vài lần, Đông Vương sai người bảo cậu sang chỗ ông ta, một nhóm người lái mấy chiếc xe chạy đến một bờ biển vàng rực. Đây là khu du lịch nổi tiếng, du khách tấp nập, có một trang viên bên bờ biển cách bờ biển không xa. Trong một tòa nhà sang trọng trong trang viên, Đông Vương và mấy người Ngô Bình gặp chủ nhân trẻ tuổi của đảo Hoan Không ở Đông Hải, một người đàn ông tóc bạc khoảng hai mươi tuổi.
Bên cạnh người đàn ông tóc bạc là bốn người cấp dưới, vừa gặp Đông Vương, người đàn ông tóc bạc đã bật cười nói: “Đông Vương, ngưỡng mộ danh tiếng của ông đã lâu, hôm nay được gặp ông là vinh hạnh của tôi”.
Thiếu đảo chủ này tên là Trần Tử Tu, nhà họ Trần kinh doanh đảo Hoan Không đã hơn năm trăm năm, trải qua chín thế hệ, bây giờ vẫn nắm chắc quyền quản lý đảo Hoan Không.
Đông Vương nói: “Thiếu đảo chủ Trần nói quá rồi, đảo Hoan Không vang danh hơn năm trăm năm, cao thủ trên đảo nhiều như nấm, thiên tài thì vô số, ngay cả bệ hạ cũng thường ngợi khen”.
Hai bên đều nói những lời tâng bốc lẫn nhau, sau hơn mười phút nói toàn chuyện vô bổ, Đông Vương mới đi thẳng vào vấn đề: “Cậu chủ Trần, dạo gần đây người Phù Tang ngày càng quá đáng, không chỉ đưa quân sang chiếm hai hòn đảo của Hạ Quốc, tôi còn nghe nói đã giết hai người của nhà họ Trần trên đảo Hoan Không các cậu trong một cuộc xung đột à?”
Trần Tử Tu khẽ thở dài nói: “Đó là hiểu lầm. Chúng tôi đã nhầm thuyền buôn của người Phù Tang với hải tặc, hai bên xảy ra mâu thuẫn với nhau gây ra thương vong, thật ra chuyện này đã kết thúc rồi”.
Đông Vương bật cười: “Xem ra nhà họ Trần dễ nói chuyện đấy chứ. Người khác nói gì, các cậu cũng tin cái đó”.
Trần Tử Tu nhíu mày: “Đông Vương có ý gì?”
Đông Vương nhận lấy một phần tư liệu trong tay thuộc hạ rồi để lên bàn nói: “Cậu Trần xem cái này”.
Trần Tử Tu mở tập tài liệu ra, chỉ đọc lướt qua, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nghiến răng nói: “Người Phù Tang đúng là âm hiểm thật mà”.
Đông Vương: “Cậu Trần vốn dĩ nên ở trên con tàu đó, nhưng cậu lại không ở đó vì những lý do khác. Nhưng người Phù Tang không biết điều này nên chúng đã tấn công tàu buôn. Vì cậu Trần không thân thiện với người Phù Tang lắm nên người Phù Tang không muốn cậu kế thừa đảo Hoan Không. Ngược lại chúng đã ngấm ngầm ủng hộ cậu tư nhà họ Trần”.
Cậu tư nhà họ Trần là đứa con trai do người vợ thứ ba của chủ nhân đảo Hoan Không sinh, tên là Trần Tử Liệt, được đảo chủ Hoan Không vô cùng yêu thương, là một người mà Trần Tử Tu kiêng kỵ nhất. Từng câu từng chữ của Đông Vương vạch trần mọi chuyện, một phần tài liệu đã chỉ ra lợi và hại, thoáng chốc đã thay đổi suy nghĩ của Trần Tử Tu.
Trần Tử Tu đóng tài liệu lại, anh ta bình tĩnh hỏi: “Vương gia cho tôi xem mấy thứ này chẳng lẽ muốn giúp tôi?”
Đông Vương cười nói: “Tôi trước giờ luôn ủng hộ cậu Trần, nghe nói sức khỏe ông Trần ngày càng kém, tôi muốn xác định chủ nhân của hòn đảo càng sớm càng tốt”.
Trần Tử Tu: “Thế lực bên ngoài rất khó nhúng tay vào chuyện của đảo Hoan Không”.
Đông Vương ho khan một tiếng, Trần Tử Tu lập tức bảo người bên cạnh ra ngoài, chỉ để lại một mình Ngô Bình bên cạnh Đông Vương.
Đông Vương: “Lúc này Trần Tử Liệt đang phong lưu vui sướng ở tỉnh Hải Đông, bây giờ mấy người phụ nữ ở cạnh hắn đều là người của tôi”.
Trần Tử Tu giật thót, anh ta im lặng vài giây rồi hỏi: “Vương gia nghĩ thế nào?”
Đông Vương: “Tối nay đảo chủ Trần phát bệnh, tôi đề nghị thiếu đảo chủ Trần lập tức quay về thừa kế vị trí đảo chủ. Còn Trần Tử Liệt, tạm thời hắn không thể quay về trong thời gian ngắn”.
Trần Tử Tu híp mắt: “Sao Vương gia biết bố tôi sẽ phát bệnh?”
Đông Vương cười nói: “Ba hôm trước có một vị thần y Đông Hải đến chữa bệnh cho đảo chủ Trần”.
Trần Tử Tu thở ra một hơi, nói: “Mặc dù Trần Tử Liệt không phải thiếu đảo chủ, nhưng nó cũng đã đào tạo được một thế lực lớn. Bây giờ dù tôi có về, e là cũng không thể thuận lợi thừa kế vị trí đảo chủ”.
Đông Vương: “Tôi đã suy xét đến điều này rồi”, sau đó ông ta nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức hiểu ý, Đông Vương muốn cậu tham gia vào chuyện này, nếu không cũng sẽ không dẫn cậu tới đây, còn để cậu nghe được nhiều chuyện bí mật như vậy. Cậu lập tức nói: “Vương gia cứ dặn dò”.
Đông Vương rất hài lòng nói: “Ngô Bình, cậu lấy thân phận là bạn đi theo thiếu đảo chủ về đảo Hoan Không, trợ giúp cậu ấy ngồi vào vị trí đảo chủ.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Vương gia, chỉ một mình tôi e là không đủ nhỉ?”
Đông Vương lấy ra ba miếng bùa ngọc màu sắc khác nhau đưa cho cậu, nói: “Nếu là phiền phức vặt vãnh thì cậu có thể dùng bùa ngọc màu trắng, lúc đó sẽ có người xuất hiện làm theo lời cậu. Nếu là chuyện khá nan giải thì cậu có thể dùng bùa ngọc màu xanh, lúc đó sẽ có cao thủ ra mặt hỗ trợ cậu. Nếu là chuyện cực kỳ quan trọng và khẩn cấp, cậu cứ sử dụng bùa ngọc màu đỏ. Nhưng nếu không đến bất đắc dĩ thì vẫn đừng nên động vào bùa ngọc màu đỏ này thì tốt hơn”.
Ngô Bình: “Tôi hiểu rồi”.
Trần Tử Tu nhìn Ngô Bình, vẻ mặt hơi kỳ quái. Mặc dù anh ta không nói nhưng Đông Vương biết anh ta đang nghĩ gì, bèn nói: “Ngô Bình là người có năng lực nhất bên cạnh tôi, cậu ấy rất mạnh, chuyến này chắc chắn có thể giúp chúng ta rất nhiều”.
Trần Tử Tu vẫn còn nghi ngờ, anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Bên cạnh tôi có một vị cao thủ, có thể để anh ta và cậu Ngô so mấy chiêu không?”
Ngô Bình nói: “Không cần mấy chiêu đâu, người anh dẫn đến không ai có thể đỡ được một chiêu của tôi”.
Trần Tử Tu cảm thấy Ngô Bình đang khoác lác, bèn gọi một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đến nói: “Lý Mục Ngư, anh đi so vài chiêu với cậu Ngô”.
Người tên là Lý Mục Ngư này có vóc dáng cao lớn, đầu trọc, tai và mũi đeo vòng vàng, cánh tay hắn khá to, Ngô Bình đứng trước mặt hắn vẫn thấp hơn nửa cái đầu.
Ngô Bình nói: “Tôi đếm đến ba thì sẽ đánh một quyền, anh có thể đỡ được thì xem như tôi thua. Một, hai, ba…”
Cậu không đợi đối phương đồng ý đã bắt đầu đếm. Ngay khi chữ “ba” vừa kết thúc, cậu ra tung ra một quyền đánh vào bụng Lý Mục Ngư, Lý Mục Ngư không kịp phản ứng, trợn to mắt, sau đó cuộn người lại như một con tôm, vài giây sau kêu lên một tiếng kêu đau đớn và kiềm nén.
Trần Tử Tu sững sờ, Lý Mục Ngư là thuộc hạ mạnh nhất bên cạnh anh ta, cũng là người anh ta tin tưởng nhất. Một cao thủ như vậy mà lại không thể đỡ được một chiêu của người này.
Đông Vương cười hỏi: “Thiếu đảo chủ, thế nào?”
Trần Tử Tu vội dựng ngón cái lên nói: “Bái phục! Cậu Ngô, chuyện sau đó phải làm phiền cậu rồi”.
Ngô Bình nói: “Không dám”.
Đông Vương nói với Trần Tử Tu một vài chi tiết, sau đó đứng dậy rời đi. Mà ông ta vừa đi, Trần Tử Tu cũng dẫn Ngô Bình lên một chiếc thuyền buôn chạy về phía vùng biển rộng lớn.
Trọng tải của con thuyền buôn này mười ngàn tấn, tốc độ cực nhanh, có thể di chuyển hai ngàn kilomet trong một ngày một đêm. Bày bố trên tàu khá xa hoa, ngoài Trần Tử Tu ra, còn có cả trăm người bao gồm nhiều vệ sĩ và người giúp việc.
Ngô Bình có một căn phòng của riêng mình ở tầng hai của tàu, hai phòng ngủ một phòng khách. Vì buổi tối mới đến đảo Hoan Không nên cậu bèn nghỉ ngơi trong phòng.
Đến hơn bốn giờ chiều, Lý Mục Ngư gõ cửa đi vào nói: “Cậu Ngô, thiếu đảo chủ cho mời”.
Ngô Bình đi đến một căn phòng khách, Trần Tử Tu đang ngồi ở đó nhìn chằm chằm điểm sáng màu đỏ trên màn hình.
“Cậu Ngô, cách đây ba trăm dặm có một tàu buôn của Phù Tang, đối phương đang ép sát về phía chúng ta”, anh ta nghiêm túc nói.
Chương 2547: Nổ tung
Ngô Bình: “Thiếu đảo chủ, người Phù Tang lại muốn gây rắc rối cho anh sao?”
Trần Tử Tu nheo mắt, nói: “Đối phương có thể nắm rõ hướng đi của tôi, chứng tỏ có gián điệp trên tàu”.
Anh ta nhìn về nhìn về phía một người trung niên trông như quản gia, nói: “Lão Viên, tìm cho ra tên gián điệp đó”.
Có vẻ như anh ta rất tin tưởng lão Viên này, ông ta gật nhẹ đầu, rồi quay đi.
Mười phút sau, một người phụ nữ người đầy máu bị kéo vào sảnh, bà ta quỳ xuống một cái “rầm”, khẩn cầu: “Nô tì biết lỗi rồi, xin thiếu đảo chủ tha tội”.
Lão Viên nói: “Thiếu đảo chủ, là bà ta đã gửi vị trí của người Phù Tang. Con trai bà ta thua rất nhiều tiền ở sòng bạc, không trả nổi nên bị người Phù Tang bắt nhốt, để cứu con trai, bà ta đã đồng ý định kỳ báo cho người Phù Tang biết vị trí của thiếu đảo chủ”.
Trần Tử Tu bình thản, nói: “Đưa xuống trước đi, về đến đảo sẽ xử lý”.
“Dạ”.
Người phụ nữ bị kéo xuống, Trần Tử Tu đứng im tại chỗ như đang suy ngẫm gì đó. Một lúc sau anh ta hỏi: “Tàu của đối phương chạy nhanh hơn tàu chúng ta, nếu như chúng ta cố hết sức quay về đảo Hoan Không thì mất bao lâu đối phương sẽ đuổi kịp?”
Có người đáp: “Vẫn còn cách đảo Hoan Không bốn tiếng ba mươi bảy phút nữa, còn tàu của người Phù Tang thì sẽ mất chừng ba tiếng năm mươi bảy phút để đuổi kịp chúng ta”.
Trần Tử Tu: “Ông nghĩ chúng ta nên làm thế nào?”
Người đó nói: “Có thể xin đảo Hoan Không chi viện, để họ phái cao thủ đến đón. Nếu như vậy thì sau hai tiếng nữa, hai bên sẽ gặp nhau”.
Trần Tử Tu lắc đầu: “Không được, vẫn còn chưa biết tình hình trên đảo thế nào, chúng ta chưa chắc xin được viện binh”.
Ngô Bình đột nhiên nói: “Tôi thấy có một chiếc trực thăng trên tàu”.
Trần Tử Tu lắc đầu: “Trên tàu có đồ rất quan trọng, không thể để rơi vào tay người Phù Tang”.
Ngô Bình rất tò mò, không kiềm được, hỏi: “Thiếu đảo chủ có thể nói cho tôi biết trên tàu có gì không?”
Trần Tử Tu do dự vài giây rồi nói: “Không có gì phải giấu cả, đấy là một miếng sắt thần khổng lồ, có thể dùng để đúc thần binh. Miếng sắt thần này cực kỳ quan trọng với đảo Hoan Không, nhất định tôi phải mang nó về”.
Ngô Bình nói: “Nếu như không thể bỏ lại tàu vậy thì cứ đối mặt với người Phù Tang”.
Mặc dù Trần Tử Tu biết thực lực của Ngô Bình rất mạnh, nhưng anh ta vẫn có chút không yên tâm.
Ngô Bình nói: “Thiếu đảo chủ không cần lo lắng, dù không đánh lại đối phương thì tôi cũng có thể bảo vệ an toàn được cho thiếu đảo chủ”.
Trần Tử Tu thấy Ngô Bình tự tin như vậy thì thở phào, nói: “Được, vậy tôi đành nhờ hết vào cậu Ngô rồi”.
Sau đó, Ngô Bình quay về phòng, thời gian này cậu cũng không rảnh rỗi, cậu tranh thủ luyện cho xong Huyền Ảnh công tầng hai - Khôi Ảnh.
Sau khi trời tối, tàu của người Phù Tang chỉ còn cách họ mấy chục kilomet, Ngô Bình liền đến trước mũi tàu, lúc này gió và sóng rất mạnh, khiến cậu cũng chao đảo theo.
Đột nhiên, cậu nhìn về phía đông bắc, một luồng sáng bạc vút nhanh đến, hướng về phía thương tàu. Ngô Bình bay lên không, biến thành một cái bóng xám, phóng về luồng sáng bạc.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, xác của một nhẫn giả đập xuống mũi tàu, khiến sàn của mũi tàu lõm xuống. Sau đó, Ngô Bình từ từ đáp xuống, còn Trần Tử Tu cũng dắt theo người chạy đến.
Lý Mục Ngư: “Chắc anh ta là người được người Phù Tang phái đi dò đường, tiếp theo đây sẽ có càng nhiều sát thủ đến hơn nữa”.
Ngô Bình bỗng nói: “Bật đèn”.
Trên tàu có một cột buồm cao mấy chục mét, bên trên có ngọn đèn rất sáng. Đèn vừa được bật lên thì toàn bộ con tàu đều được thắp sáng.
Mặt nước xung quanh thương tàu đột nhiên phát nổ, hai mươi bốn nhẫn giả áo đen bay lên không trung, dưới ánh đèn, bóng họ in hết trên mũi tàu.
Ngô Bình đứng im không động đậy, chỉ đảo mắt nhìn quanh, có khoảng hai mươi bốn cái bóng màu xám bay vút qua chiếc bóng dưới chân cậu.
Hai mươi bốn nhẫn giả vẫn còn ở trên không nhưng bỗng dưng mất ý thức, ai cũng như những cái xác sống, lần lượt đáp xuống và đứng đờ người ra, không nói năng hay động đậy gì.
Mấy người Lý Mục Ngư căng thẳng cầm kiếm lên nhưng Ngô Bình lại bình thản đáp: “Những người này đã mất hết sức chiến đấu rồi, không cần quan tâm đến họ”.
Trần Tử Tu thấy động tác của Ngô Bình thì bất ngờ hỏi: “Cậu Ngô, đấy là bí pháp gì?”
Ngô Bình nói: “Thủ thuật thôi, không có gì đáng nói”. Cậu nói xong thì phất tay, hai mươi bốn nhẫn giả bị Khôi Ảnh khống chế, đứng thành một hàng, sau đó thì quỳ xuống đất.
Lúc này, mấy người Ngô Bình đã có thể nhìn thấy tàu của người Phù Tang bằng mắt thường, chiếc tàu đang không ngừng tiến lại gần họ.
Lý Mục Ngư hét lên: “Đáng tiếc sức mạnh của thuộc hạ không đủ, nếu không thì tôi sẽ dùng cung Hỏa Long bắn cháy tàu Phù Tang”.
Ngô Bình giật mình: “Cung Hỏa Long”.
Trần Tử Tu giải thích: “Cung Hỏa Long là cung tiên được một vị đại năng dùng gân Hỏa Long và xương Viêm Long làm nên, bên trong có ngọc Hỏa Long, khi bắn ra có thể tạo thành lửa rồng. Chỉ là cây cung này cần có sức mạnh rất lớn, nhà họ Trần tôi vẫn chưa có ai có thể kéo nỗi nó”.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Thiếu đảo chủ, cung Hỏa Long đó đang ở trên tàu sao?”
Trần Tử Tu cười, nói: “Lẽ nào cậu Ngô có hứng thú muốn thử?”
Ngô Bình: “Đúng vậy”.
Trần Tử Tu gật đầu, lấy cây cung dài hai mét màu đỏ từ trong túi chứa pháp khí ra, hai đầu cây cung chạm hai đầu rồng hung dữ, lưng cung khắc hình mười hai ngọn lửa.
“Cậu Ngô, năm xưa tổ tiên họ Trần tôi từng có một cao thủ bí cảnh tầng chín thử kéo cây cung này nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Lúc tôi thành niên, tổ phụ của tôi đã tặng tôi làm quà, hi vọng có một ngày tôi có thể dùng được nó”.
Ngô Bình nhận lấy cung Hỏa Long, cảm giác cây cung này rất nặng, ít nhất cũng hơn năm trăm ký. Tay trái cậu nắm chặt lấy cây cung, tay phải đặt lên dây cung, nhẹ nhàng dùng lực, dây cung liền biến dạng. Thế là cậu hít một hơi thật dài, dùng ba phần công lực, dây cung bỗng bốc cháy, tạo thành một dây lửa, thân cung cũng có thể rồng gầm thét.
Trần Tử Tu bất ngờ, thốt lên: “Đến giờ giáng thế rồi, cậu Ngô, chỉ cần cậu thêm chút lực nữa thì sẽ có thể kéo nó ra rồi”.
Ngô Bình dùng bảy phần công lực, dây cung bị kéo về sau, những ngọn lửa trên lưng cung lần lượt bốc cháy, một cái, hai cái… cuối cùng là chín ngọn lửa phù văn. Sau đó, tay phải của Ngô Bình xuất hiện một mũi tên lửa dài gần ba mét, bên trên có một con Viêm Long đang quấn, liên tục gào thét.
Trần Tử Tu hét lên: “Hay lắm, cậu Ngô, bắn cháy tàu Phù Tang đi”.
Ngô Bình hướng mũi tên về phía tàu Phù Tang đang tiến lại càng lúc càng gần, vài giây sau, cậu tăng thêm lực, mười ngọn lửa phù văn sáng lên.
“Bụp”.
Tên phóng ra như một tia chớp, một con rồng lửa vút lên trời, phóng về phía tàu Phù Tang với tốc độ cực nhanh.
Lúc này, trên tàu Phù Tang tập trung hàng trăm cao thủ Phù Tang, lúc họ nhìn thấy con rồng lửa bay đến, lúc đầu rất nhỏ, chỉ có mấy mét, sau đó càng lúc càng to. Lúc nó đến trên đầu họ thì đã biến thành một con rồng lửa khổng lồ dài mấy trăm mét, gào thét, xông về phía họ.
“Ầm”.
Một tiếng động lớn vang lên, tàu Phù Tang cùng với các cao thủ bên trên bị nổ tan tành ngay lập tức, lửa cháy bừng bừng trên mặt biển.
Mấy người Trần Tử Tu nhìn thấy cảnh tượng đó thì ngớ người, Trần Tử Tu lẩm bẩm: “Đây chính là uy lực của cung Hỏa Long”.
Ngô Bình nắm chặt cung Hỏa Long, mặt không cảm xúc, chỉ bình thản nhìn về đống lửa trên mặt biển.
“Cậu Ngô thật tài giỏi”. Trần Tử Tu vô cùng thán phục, thật lòng khen ngợi Ngô Bình.
Ngô Bình cười: “Thiếu đảo chủ, rắc rối Phù Tang đã được giải quyết, chúng ta mau chóng quay về thôi”.
Bây giờ Trần Tử Tu rất tin tưởng Ngô Bình, anh ta gật đầu: “Ok, dùng hết tốc lực, quay về đảo Hoan Không”.
Chương 2548: Hoan Không đại đạo
Không bao lâu, thương thuyền đã về đến đảo Hoan Không. Khi thương thuyền còn cách đảo Hoan Không chưa đến mười mét, Ngô Bình vẫn không thể nhìn thấy đảo vì xung quanh đã bị bao bọc bởi sương mù dày đặc, đến cả thần niệm cũng không cách nào xuyên qua.
Trần Tử Tu nói: “Ngô Bình, xung quanh đảo Hoan Không đã được bố trí đại trận Phù Trần Tam Giới, dù là cao thủ cảnh giới Thần Thông, nếu không được chỉ dẫn thì cũng không tìm được đảo Hoan Không”.
Ngô Bình hỏi: “Thiếu đảo chủ, đại trận Phù Trần Tam Giới này là do người trước để lại sao?”
Trần Tử Tu gật đầu: “Năm xưa, thuyền của lão tổ nhà họ Trần tôi gặp phải bão lớn và bị chìm, nhưng ông ấy may mắn, ôm được một khúc cây nổi, trôi dạt đến đảo Hoan Không và có được một số truyền thừa ở đó. Sau đó, lão tổ đã cưới vợ, sinh con, sau đó nhà họ Trần chúng tôi đã sinh con đẻ cháu ở trên đảo Hoan Không này cho đến hôm nay”.
Ngô Bình nghe Trần Tử Tu nói vậy thì giật mình, cảm thấy nhất định đảo Hoan Không này còn không đơn giản hơn cả trong tưởng tưởng của cậu.
Chiếc thuyền đổi hướng ba lần, xung quanh xuất hiện rất nhiều đá ngầm, nếu những chiếc thuyền bên ngoài đến đây thì rất có khả năng sẽ va phải đá ngầm và bị đắm. Nhưng điều khiến Ngô Bình bất ngờ hơn là xung quanh đảo Hoan Không đều có sức cản bay, cũng tức là các tu sĩ hoặc máy bay không thể nào bay qua đây, một khi vào trong khu vực không bay được thì nhất định sẽ bị rơi.
Thương thuyền đi vòng quanh hết một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì dừng lại ở một cảng nhỏ. Mấy người Ngô Bình xuống thuyền, nhìn về xa, xung quanh giống như tiên cảnh, kỳ hoa dị thảo ở khắp nơi.
Ngô Bình nhìn đến ngây người ra, không kiềm được, nói: “Đảo Hoan Không đúng là nơi ở của thần tiên”.
Trần Tử Tu rất đắc ý, nói: “Đúng thế, tổ tiên nhà tôi từng nói, vốn dĩ chủ nhân của đảo Hoan Không là một vị đại năng rất tài giỏi”.
Đảo Hoan Không rất lớn, mấy người họ xuống thuyền xong thì lên một chiếc xe ngựa sang trọng, men theo con đường cổ kính, vào sâu trong đảo.
Mười mấy phút sau, xe ngựa vào trong một khu nhà rất to, Ngô Bình còn tưởng đó là biệt thự của nhà họ Trần, đến khi xe ngựa dừng lại thì cậu mới biết, đấy chỉ là một biệt viện của Trần Tử Tu mà thôi.
Mặc dù là biệt viện nhưng ở đây lại có mấy trăm người làm, cô nào cũng trẻ trung xinh đẹp, đến cả những cô hầu nữa lớn tuổi cũng đoan trang từ tốn, không có ai xấu hết.
Cả biệt viện chiếm tầm hơn hai trăm mẫu đất, bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ, còn nuôi cả tiên hạc, hưu sao.
Trần Tử Tu: “Mời cậu Ngô tạm ở lại đây, tôi về nhà xử lý một số việc trước”.
Dù gì thì Ngô Bình cũng là người bên ngoài được anh ta dẫn về, cũng là vũ khí bí mật của Trần Tử Tu nên anh ta tạm thời không muốn để người khác biết đến Ngô Bình.
Sau khi anh ta đi khỏi, Ngô Bình đi dạo một vòng khắp biệt viện, cậu đến phía đông của biệt viện thì nhìn thấy một con đường lát đá dẫn về phía trước. Có điều đầu kia của con đường đã bị sương mù bao phủ, không thấy gì cả.
Ngô Bình tò mò, men theo con đường nhỏ, đi thẳng về trước, lúc sắp áp sát lại gần sương mù thì bỗng có một con hổ từ bên cạnh nhảy ra, gào thét và muốn nhào về phía Ngô Bình.
Con hổ đó dài hơn hai mét, khí thế rất đáng sợ. Nhưng Ngô Bình chỉ trừng nó một cái là nó đã dựng lông, lập tức bò xuống đất, cụp tai xuống.
Một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi nhảy ra, liếc nhìn con hổ rồi lại nhìn sang Ngô Bình, hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là khách được thiếu đảo chủ mời đến, còn anh là ai?”
Thiếu niên: “Tôi là người gác cửa. Thiếu đảo chủ từng nói, ngoài anh ấy ra, không ai được phép đi theo con đường này về phía trước”.
Ngô Bình tò mò, hỏi: “Tại sao không được đi về trước? Anh có biết trong lớp sương mù đó có thứ gì không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Không biết, tôi chỉ biết thiếu đảo chủ không cho phép bất cứ ai vào trong thôi”.
Ngô Bình cười, nói: “Nhưng thiếu đảo chủ của các anh cũng nói với tôi, tôi có thể tự do đi lại trong biệt viện”.
Thiếu niên nghe xong thì ngây ra, anh ta suy nghĩ rồi nói: “Nếu như thiếu đảo chủ đã nói như vậy thì đúng là tôi không nên ngăn cản anh. Có điều thiếu đảo chủ từng nói với tôi, trong lớp sương mù đó có nguy hiểm rình rập, vì vậy tốt nhất không nên vào”.
Ngô Bình: “Con người tôi không sợ nguy hiểm”. Cậu nói xong thì đi thẳng vào trong.
Ngô Bình vào trong lớp sương mù, đi men theo con đường nhỏ, đi được khoảng tầm năm phút thì phía trước liền xuất hiện một cánh cửa bằng đồng, trên hai cánh cửa có hai bức phù điêu của hai thị vệ, một người cầm kiếm dài, người kia cầm giáo lớn.
Ngô Bình liếc nhìn rồi đưa tay ra đẩy cánh cửa đồng, phù điêu trên cánh cửa bỗng động đậy, đâm kiếm và giáo về phía cổ Ngô Bình nhanh như một tia chớp.
Ngô Bình phản ứng rất nhanh, lập tức lùi về sau. Cậu giật mình nhận ra, một nửa người của thị vệ phù điêu đã chồm ra khỏi cửa, đôi mắt lạnh lùng màu tím nhìn cậu chằm chằm, dường như đang cảnh cáo cậu đừng tiến lại gần.
Ngô Bình vừa bị dọa một vố, trong lòng cảm thấy không vui, hừm một tiếng lạnh lùng rồi lại tiến lại gần. Thị vệ bên trái vung kiếm, chém về phía cổ của Ngô Bình.
Ngô Bình tóm lấy kiếm, vung nắm đấm, đấm lên mặt thị vệ. Thị vệ được làm bằng đồng nhưng vẫn bị Ngô Bình đấm xẹp mặt.
Thị vệ bên còn lại đâm giáo ra nhưng đã bị Ngô Bình đá bay. Thế là Ngô Bình đã đánh một trận với hai thị vệ phù điêu bằng đồng, thực lực của cậu lớn mạnh, chỉ mười mấy chiêu là đã đánh cho phù điêu bầm dập, cánh tay méo mó, binh khí gãy vụn, ngũ quan biến dạng. Cuối cùng, Ngô Bình đã gỡ lun hai tấm cửa lớn và đá sang một bên.
Cửa lớn không còn nữa, một con đường lớn thẳng tăm tắp hiện ra phía sau, con đường được lắp gạch lục giác có khắc phù văn rất kỳ lạ.
Ngô Bình quan sát hai bên rồi bước qua, cậu vừa đặt chân xuống thì mây mù trước mặt lập tức biến mất. Cậu phát hiện mình đang đứng giữa một quảng trường rộng lớn, cách chỗ cậu rất xa có một bảo tháp chín tầng khổng lồ, phát ra ánh sáng chín màu sáng chói, kỳ lạ và rực rỡ.
Ngô Bình liền bị ánh sáng của bảo tháp thu hút, bất giác tiến gần về phía nó. Nhưng cậu vừa bước tới một bước thì liền cảnh giác, nghĩ thầm: Tại sao mình phải đến gần nó?
Cậu dừng lại, nhắm mắt lại, cảm nhận không gian xung quanh. Lúc này cậu đã nhận ra, mọi thứ xung quanh đều trống rỗng, không có gì cả, không có không gian, thậm chí cũng không có thời gian.
Đến khi cậu mở mắt ra lại, tòa bảo tháp đó đã tiến đến gần cậu hơn rất nhiều, gần như chỉ tầm mấy trăm mét. Cậu giật mình, lẽ nào đấy là ảo cảnh sao?
Lúc này, trong đầu cậu bỗng có một số ký ức hiện ra, những ký ức đó đều liên quan đến một loại đại đạo tu hành tên là Thái Không đại đạo. Thái Không đại đạo có thể thi triển ảo cảnh Thái Hư, kỳ không không thể tả.
Ngô Bình tiến lên từng bước một, huyễn cảnh xung quanh lại xuất hiện, bảo tháp phía xa đã biến mất. Sau đó, không gian xung quanh đã biến hóa theo suy nghĩ của Ngô Bình, nhanh chóng trở thành một trang viên rộng lớn, trong trang viên có vô số mỹ nữ đang vui đùa.
Nhưng chớp mắt, cậu vung tay một cái thì tất cả huyễn cảnh đều biến mất, bảo tháp đó lại xuất hiện, nhưng khác biệt ở chỗ lần này nó đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình và cửa tháp đã được mở, trên cửa viết bốn chữ “Hoan Không Tiên Tháp”.
Ngô Bình không hề do dự, đi thẳng vào trong tháp, tầng một của tháp có một tu sĩ đầu trọc đang ngồi, Ngô Bình vừa vào thì anh ta đã bắt đầu giảng giải về tầng thứ nhất của Hoan Không đại đạo.
Chương 2549: Chủ đảo Hoan Không
Ngô Bình có căn cơ Thái Hư Đại Đạo, về cơ bản nghe một lần đã hiểu, sao đó lại đến tầng thứ hai của tiên tháp, một cô gái trẻ đang ở đây giảng giải, cậu lại tiếp tục nghe.
Cứ như vậy, Ngô Bình từ tầng thứ nhất Tiên Tháp đi thẳng đến tầng thứ tám Tiên Tháp. Tại tầng thứ tám Tiên Tháp, đạo lý được giảng giải cực kỳ thâm sâu Ngô Bình dùng hết sức suy nghĩ cũng chỉ có thể hiểu được bảy, tám mươi phần trăm nội dung.
Vừa đến nội dung được giảng giải ở tầng tám, là một vài thủ đoạn điều khiển ảo cảnh, và đạo lý Vạn Hoan Chỉ Không.
Lúc này, cậu ngồi xếp bằng, thiết lập ảo cảnh tầng thứ nhất trong thức hải, sau đó tiếp tục tạo ra ảo cảnh tầng thứ hai dựa trên nền tảng ảo cảnh tầng thứ nhất. Cứ lặp lại như vậy, mãi đến khi tiến vào ảo cảnh tầng thứ tám, cậu mới hiểu được những điểm huyền ảo.
Lúc này, Hoan Không Đại Đạo trong lòng cậu đã dần dần hình thành rõ ràng hơn.
Lĩnh ngộ được đến đây, Ngô Bình lập tức lui ra. Khi cậu quay về trước cánh cửa đồng thì chỉ cách lúc cậu đi vào mới trôi qua vài phút mà thôi.
Quay về phía ngoài sương mù, thiếu niên kia hiếu kỳ hỏi: “Nhanh như vậy anh đã ra rồi à?”
Ngô Bình ừ một tiếng, hỏi: “Thiếu đảo chủ nhà các anh từng đi vào chưa?”
Thiếu niên: “Đi qua mấy lần, lần nào cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày”.
Nghe đối phương nói phải nghỉ ngơi mấy ngày, Ngô Bình đã biết được Trần Tử Tu vẫn chưa lĩnh ngộ được Hoan Không Đại Đạo, nhiều nhất cũng chỉ có một chút ít vặt vãnh. Vì thế cậu lại hỏi: “Trên đảo Hoan Không có một đại trận rất lợi hại phải không?”
Thiếu niên gật đầu: “Đúng vậy. Nghe thiếu đảo chủ nói, tiên trận Hoan Không kia, uy lực không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là nếu muốn khởi động đại trận này, cần có tu vi và trí tuệ cực cao, ở đây không ai có thể làm được cả”.
Ngô Bình quay về phòng, còn chưa uống hết một chén trà đã có một người trông như quản gia đi đến, ông ta cười nói: “Cậu Ngô, thiếu đảo chủ chúng tôi có lời mời cậu”.
Ngô Bình nhìn người trông có vẻ như quản gia này, cảm giác ánh mắt ông ta như ẩn chứa gì đó, cậu bèn hỏi: “Chẳng phải thiếu đảo chủ nói đưa tôi đi xem mỹ nhân sao? Có phải muốn đi rồi không?”
Quản gia cười nói: “Không sai. Thiếu đảo chủ đã chuẩn bị mỹ nhân rồi, lát nữa có thể đi qua”.
Ngô Bình bỗng bóp chặt cổ người này, ông ta cảm thấy cả người như bị đông cứng, sắc mặt ông ta thay đổi, thét lên: “Cậu Ngô đang làm gì vậy?”
Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Nói! Ông là ai, bây giờ thiếu đảo chủ thế nào rồi?”
Người này cười khan nói: “Cậu Ngô, tại hạ là quản gia đảo Hoan Không, thiếu đảo chủ đang đợi cậu qua”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Nếu ông không nói thật, tôi sẽ dùng bí pháp khiến ông trở thành kẻ đần! Đến lúc đó, tôi hỏi gì thì ông cũng sẽ không do dự mà nói ra!”
Vẻ mặt người này thay đổi, vội nói: “Cậu Ngô đừng biến tôi thành kẻ đần, thiếu đảo chủ thật sự bảo tôi đến mời cậu, lát nữa cậu thấy thiếu đảo chủ thì sẽ biết thôi!”
Ngô Bình không nói dông dài, lập tức lấy con rối ra, bỗng chốc vẻ mặt người kia đã cứng đờ.
“Có phải thiếu đảo chủ xảy ra chuyện rồi không?”, cậu hỏi.
Người này gật đầu: “Đúng vậy. Thiếu đảo chủ uống phải trà độc, bất tỉnh nhân sự”.
“Là ai hạ độc?”
“Là mợ ba”. Người này nói: “Mợ ba mời người giúp đỡ từ bên ngoài đến, hiện tại bà ta đã khống chế cả đảo”.
Ngô Bình: “Đảo chủ đâu?”
“Hai giờ trước đảo chủ đã đi về cõi tiên, mợ ba muốn trừ khử thiếu đảo chủ, để Trần Tử Liệt thừa kế vị trí đảo chủ”.
Ngô Bình: “Trợ giúp bên ngoài do mợ ba mời đến là người nào, thực lực ra sao?”
Người này nói: “Một đại cao thủ thần thông tầng bốn, không ai trên đảo Hoan Không là đối thủ của người này cả!”
Ngô Bình nheo mắt, cậu không ngờ mợ ba lại ra tay nhanh như vậy, cục diện hiện tại đối với cậu không hề có lợi, đối mặt với cao thủ thần thông tầng bốn, cậu cũng không nắm chắc được phần thắng.
Suy nghĩ một lúc, cậu hỏi: “Trên đảo Hoan Không có đại trận, ông có biết đại trận này ở đâu không?”
Người này nói: “Biết. Đầu mối quan trọng của đại trận ở ngay trung tâm của đảo Hoan Không, trong đó có một ngọn núi nhưng trận này rất huyền diệu, trước giờ chưa có ai có thể nắm giữ được nó”.
Ngô Bình: “Dẫn tôi đi!”. Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, chỉ cần nắm giữ được đại trận trên đảo Hoan Không, thì bất kỳ cao thủ nào đối với cậu cũng không đáng phải nhắc đến.
“Vâng”.
Hai người bước đi vội vàng, chẳng mấy chốc đã đến trung tâm đảo Hoan Không, đến trước một đỉnh núi cao hơn nghìn mét.
“Mấu chốt của đại trận ở ngay trên núi này, nhưng xung quanh ngọn núi này có mấy tầng ảo cảnh, người bình thường rất khó qua. Nhà họ Trần từng có cao thủ bị nhốt trong ảo cảnh này hơn trăm năm, suýt nữa đã chết bên trong rồi”.
Ngô Bình không nói gì, cất bước đi lên đỉnh núi. Nửa trên ngọn núi chìm trong biển sương, cậu đi vào biển sương, xung quanh lại càng trở nên huyền ảo. Thế nhưng, những cảnh tượng kỳ diệu này đối với cậu mà nói đều là trò trẻ con, cậu dễ dàng thông qua, lập tức đi đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có xây một toàn đại điện, bên ngoài có hai chữ lớn: Hoan Không. Đi vào đại điện, cậu đã nhìn thấy tia chớp huyền ảo lơ lửng giữa không, bắn ra đến mấy trăm tia chớp, được bơm vào hàng trăm bánh răng khổng lồ. Những bánh răng này, từng cái đều được kết nối với vô số phù văn, bánh răng vận chuyển theo những cách thức khác nhau, những phù văn này cũng lần lượt tổ hợp theo những cách khác nhau, nhờ đó mà kiểm soát được cả đại trận.
Ngô Bình quan sát một lúc, chà xát hai tay, trong lòng bàn tay xuất hiện tia chớp, chậm rãi bay lên không, tiến vào trong những tia chớp trên không kia. Sau đó cậu nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua chừng mười mấy phút, mấy trăm bánh răng bỗng chuyển động theo các cách thức khác nhau.
“Rầm!”
Cả hòn đảo Hoan Không bỗng trồi lên từ mặt đất, chậm rãi rời khỏi mặt nước, tựa như một con tàu khổng lồ. Đại trận Hoan Không mà Ngô Bình nắm giữ trong tư tạo ra hiệu quả vô hình, đảo Hoan Không khổng lồ bỗng nhiên biến mất.
Toàn bộ đảo chấn động, người nhà họ Trần bị kinh động. Lúc này, trong đại điện nhà họ Trần, một người phụ nữ vẻ ngoài trẻ tuổi chợt nhíu mày, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nhưng người bên cạnh cũng không thể trả lời được, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai ai cũng hoảng hốt thất thần.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo vàng lạnh nhả nói: “Phu nhân chớ hoảng, mọi chuyện đã có tôi”.
Người áo vàng này chính là người trợ giúp do mợ ba mời đến, là cao thủ thần thông tầng bốn!
Hắn ta vừa dứt lời, một bóng người đã xuất hiện trong điện, là Ngô Bình!
Ngô Bình vừa đến đã nhìn thấy Trần Tử Tu đang nằm dưới đất, thất khiếu chảy ra máu đen, đã chết một thời gian rồi!
Không lâu trước đó người này còn nói cười vui vẻ với cậu, không ngờ chẳng mấy chốc đã bị người ta hại chết!
“Cậu chính là cậu Ngô kia sao?”. Mợ ba quan sát Ngô Bình.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Là tôi. Thiếu đảo chủ mời tôi đến đây, không ngờ chưa bao lâu mà anh ta đã bị bà hại chết rồi!”
Mợ ba lạnh nhạt nói: “Đảo chủ không còn, hiện tại lời tôi nói là mệnh lệnh. Cậu Ngô, tôi biết cậu là người của Đông Vương, Đông Vương chắc chắn muốn hợp tác với đảo Hoan Không chúng tôi, cậu quay về nói cho Đông Vương, chỉ cần ông ta đưa ra điều kiện đủ cao, đảo Hoan Không sẽ nguyện ý hợp tác với ông ta”.
Ngô Bình cười lạnh: “Các người không thể đại điện cho đảo Hoan Không được. Trần Tử Tu cũng không thể chết vô ích như vậy được!”
Vẻ mặt người áo vàng kia lạnh lùng, tức giận nói: “Tên kia, phu nhân tha cho cậu được sống đã là khai ân rồi, sao cậu còn dám chống đối bà ấy!”
Ngô Bình nhìn người này, nói: “Anh chính là người trợ giúp kia sao? Xem ra cái chết của Trần Tử Tu cũng có liên quan đến anh”.
Người áo vàng cười lạnh: “Nhóc con, tôi thấy cậu chán sống rồi đấy!” Nói rồi, hắn ta bỗng vươn tay về phía Ngô Bình. Tay hắn ta vừa động, trên đầu Ngô Bình đã xuất hiện một bàn tay khổng lồ, từ trên đầu hạ xuống.
Vẻ mặt Ngô Bình không đổi, tay phải làm dấu, thản nhiên nói: “Mở trận!”
Chương 2550: Trở thành thống lĩnh đại nhân
“Ầm ầm”.
Một luồng sáng vàng từ trên trời giáng xuống, bao trùm lấy người áo vàng, bên trong luồng sáng, người đó bỗng cứng đờ, ý thức của hắn ta đã bước vào ảo cảnh vô biên, không có sự cho phép của Ngô Bình thì mãi mãi không ra ngoài được.
Mọi người nhìn thấy cảnh đó thì ai nấy cũng ngây người ra, mợ ba đó thốt lên: “Cậu đã khởi động đại trận Hoan Không”.
Ngô Bình hạ giọng nói: “Không sai”.
Mợ ba tái mặt, lẩm bẩm: “Không thể nào, không ai có thể khống chế được đại trận Hoan Không, sao cậu có thể làm được?”
Ngô Bình: “Bà không cần phải biết, tất cả hãy nghe đây, ai bằng lòng thần phục tôi thì hãy đứng ra bên ngoài điện, ai không bằng lòng thì ở lại trong điện”.
“Ầm ầm”.
Cậu vừa dứt lời, cả đảo Hoan Không liền rung chuyển, vô số tia sáng vút lên trời, hình thành vô số ảo cảnh trên không, thần bí vô cùng.
Những người ở lại bên trong điện đều là những người thông minh, họ thi nhau đứng dậy, hành lễ với Ngô Bình trước rồi bước thật nhanh ra ngoài điện. Thoáng chốc, bên trong điện chỉ còn lại mợ ba và mấy thân tín của bà ta.
Mợ ba tái mặt, nói: “Cậu Ngô, cậu muốn thế nào?”
Ngô Bình bình thản nói: “Mặc dù tôi và Trần Tử Tu quen biết chưa lâu nhưng chúng tôi đã là bạn bè, bạn bè bị hại thì tôi phải thay anh ấy đòi lại công bằng”.
Cậu vừa dứt lời thì chỉ tay, một luồng huyền quang giáng xuống, ý thức của nhóm người mợ ba lập tức chìm vào địa ngục vô tận, mãi mãi chịu đựng nỗi giày vò của địa ngục.
Ngô Bình ra khỏi đại điện, hỏi: “Trần Tử Tu có vợ con gì không?”
Có người lập tức trả lời: “Có. Thiếu đảo chủ có hai vợ lớn, ba vợ nhỏ, họ đã sinh cho thiếu đảo chủ hai trai một gái”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là thiếu đảo chủ mới, Lý Mục Ngư đang ở đâu?”
Một lúc sau, Lý Mục Ngư toàn thân đầy máu, bị xích sắt trói chặt, được người ta khiêng đến trước mặt Ngô Bình, ông ta bị thương rất nặng, may mà không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi Ngô Bình sơ cứu qua loa cho ông ta thì nói: “Lý Mục Ngư, sau này ông hãy hỗ trợ tôi quản lý đảo Hoan Không”.
Lý Mục Ngư đã biết những chuyện xảy ra, hai mắt rưng rưng, gật đầu, nói: “Vâng, thiếu đảo chủ”.
Ngô Bình: “Ông nắm được hết tình hình trên đảo chứ?”
Lý Mục Ngư: “Cơ bản nắm được, nếu chỗ nào thuộc hạ chưa biết thì có thể hỏi người khác”.
Ngô Bình gật đầu, hỏi: “Hiện nay trên đảo có bao nhiêu người?”
Lý Mục Ngư: “Nhà họ Lý có khoảng hơn ba trăm hộ, tổng cộng hơn một ngàn người. Người ngoại tộc cũng có một ít, tầm năm trăm hộ, khoảng hai ngàn người. Ngoài ra còn có hơn năm ngàn người giúp việc”.
Ngô Bình: “Ừ, sau này lúc tôi không có ở đây, tất cả mọi việc trên đảo sẽ do ông xử lý”.
“Vâng”.
“Còn nữa, ông hãy thay tôi chăm sóc tốt cho vợ con của Trần Tử Tu “.
“Chuyện này không cần thiếu đảo chủ dặn thì tôi cũng sẽ làm”.
Sau đó, Ngô Bình khởi động đại trận Hoan Không, đảo Hoan Không lại hạ xuống biển, trở về hình dạng ban đầu.
Ngô Bình ở lại trên đảo tầm nửa này thì cũng đại khái hiểu được tình hình trên đảo, sau đó cậu liên lạc với Đông Vương, báo rằng mình đã khống chế được đảo Hoan Không.
Đông Vương nghe được tin thì vô cùng vui mừng, lập tức nói: “Đảo Hoan Không cách đảo Chi không xa, nếu như đảo Hoan Không đồng ý giúp đỡ thì chúng ta sẽ có thể nhẹ nhàng giành được đảo Chi”.
Thật ra điều Đông Vương lo lắng nhất là phía Phù Tang liên thủ với người của đảo Hoan Không. Bây giờ đảo Hoan Không không chỉ không đứng về phía Phù Tang mà ngược lại còn có thể giúp đỡ ông ta, đấy là kết quả tốt nhất.
Ngô Bình nói: “Vương gia, trên đảo Chi có bao nhiêu người Phù Tang?”
Đông Vương: “Có hơn năm ngàn người Phù Tang đóng quân trên đảo Chi, trong đó có không ít cao thủ. Hơn nữa, người Phù Tang đã bố trí một sát trận trên đảo, người của chúng ta rất khó lên được đảo. Có điều, người của đảo Hoan Không giỏi ảo trận, nếu họ chịu giúp đỡ thì chúng ta không cần phải sợ sát trận nữa”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: “Lúc tấn công đảo Chi, nhất định đảo Hoan Không sẽ ra tay giúp đỡ”.
Đông Vương vô cùng vui mừng, nói: “Ngô Bình, nếu như chuyện ở bên đó đã giải quyết xong thì cậu hãy mau chóng quay về đi, vị trí thị vệ bốn sao của cậu vừa được duyệt, sau này cậu sẽ là thống lĩnh đội thị vệ của tôi”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ về ngay thôi”.
Sau khi nói chuyện với Đông Vương xong, Ngô Bình sắp xếp công việc rồi gấp rút bay về doanh trại
Là thị vệ bốn sao, Ngô Bình đã là người có cấp bậc cao nhất trong số các thị vệ. Vị trí thống lĩnh của doanh thị vệ luôn để trống, ba thị vệ ba sao thay nhau quản lý, giờ Ngô Bình lên bốn sao, lại lập được công lớn nên vị trí thống lĩnh doanh thị vệ này đương nhiên nên giao cho cậu.
Ngô Bình quay về doanh trại, nhận chức thị vệ bốn sao trước đồng thời nhận thư bổ nhiệm chức vụ thống lĩnh doanh thị vệ, sau đó đến doanh thị vệ nhận chức.
Lúc này, ba thị vệ tam tinh của doanh thị vệ đang cùng nhau thảo luận đối sách, không lâu trước đó, họ đã biết được tin Ngô Bình trở thành thị vệ bốn sao.
“Không ngờ cậu ta lại thăng bậc nhanh đến thế, mới mấy ngày mà đã là thị vệ bốn sao”.
“Ai bảo người ta lập được công lớn, nếu không nhờ cậu ta thì vương gia cũng không có cách nào ăn nói với hoàng đế về chuyện nhà họ Phương”.
“Mấy người chúng ta ở doanh thị vệ nhiều năm, khó khăn lắm mới có được hôm nay, giờ vương gia lại giao chức thống lĩnh cho người mới đến, tôi thật không thể nào chấp nhận được”.
“Không chấp nhận được thì có cách gì? Dù xét về thực lực hay công lao thì chúng ta đều không bằng người ta”.
“Xét về thực lực chúng ta chưa chắc thua kém cậu ta”. Một người trong số họ không phục.
“Không phục cũng chẳng sao, ra đánh vài chiêu đi”. Lúc này, tiếng Ngô Bình từ cửa vọng vào.
Ba người họ nhìn vào mắt nhau rồi lần lượt ra khỏi phòng khách.
Lúc này, Ngô Bình đang đứng ngoài sân, cậu cười, nói: “Vương gia vừa giao nhiệm vụ cho tôi thống lĩnh doanh thị vệ, sau này các người đều là thuộc hạ của tôi, có điều, các người đã quản lý doanh thị vệ nhiều năm, nên khó tránh khỏi việc không phục. Tôi đến là để khiến các người tâm phục khẩu phục”.
Người nói thực lực không thua kém Ngô Bình bước ra, nắm tay thành nắm đấm, nói: “Thống lĩnh Ngô, nếu như cậu đã nói như thế, thì Vương Quyền tôi xin được lĩnh giáo vài chiêu”.
Ngô Bình gật đầu: “Cả ba người các người cùng lên đi”.
Mấy người họ chau mày, họ đều là cao thủ cấp bí cảnh, dù Ngô Bình có mạnh cỡ nào, cũng khó cùng lúc đánh thắng được ba người, dù gì thì ít cũng không địch lại nhiều.
Ngô Bình: “Không cần nghi ngờ, các người không nghe nhầm đâu, cả ba ông cùng lên, tôi có thể đánh bại các người chỉ trong vòng ba giây”.
Câu nói đó của cậu có phần sỉ nhục, Vương Quyền hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Thống lĩnh Ngô hơi ngông cuồng quá rồi đấy”.
Ngô Bình ngoắc tay với họ: “Mau lên, lát nữa tôi còn phải gặp những người khác nữa, không có thời gian lãng phí cho các người đâu”.
“Lên”. Vương Quyền nghiến răng, gọi cả ba cùng xông lên. Ba người biến thành một tàn ảnh, phóng về phía Ngô Bình với tốc độ cực mạnh. Họ là người trong quân đội nên xông lên là thi triển tuyệt kỹ võ học ngay.
“Bụp, bụp, bụp”.
Ba tiếng động trầm đục vang lên, họ đều chưa nhìn thấy rõ Ngô Bình đã ra tay thế nào thì đã bị đánh bay ra xa mấy mét. Sau khi rơi xuống đất, ngực của ba người đều có một dấu tay rất rõ, phần áo trước ngực nát vụn, đó là Ngô Bình đã nương tay rồi đó, còn không thì cả ba đều sẽ bị đánh chết.
Ba người họ vừa kinh ngạc vừa bái phục, thi nhau quỳ xuống, nói: “Cảm ơn thống lĩnh đã nương tay”.
Ngô Bình: “Đứng dậy đi, sau này tôi sẽ là thống lĩnh của các người, các người là thuộc hạ của tôi, chúng ta đồng tâm, cùng nhau ra sức vì vương gia”.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình bắt đầu kiểm tra bài tập của mười người, kết quả tất cả đều đạt chuẩn. Thế là cậu lại dạy hai thức bộ pháp để họ tiếp tục tập luyện.
Sau khi dạy vài lần, Đông Vương sai người bảo cậu sang chỗ ông ta, một nhóm người lái mấy chiếc xe chạy đến một bờ biển vàng rực. Đây là khu du lịch nổi tiếng, du khách tấp nập, có một trang viên bên bờ biển cách bờ biển không xa. Trong một tòa nhà sang trọng trong trang viên, Đông Vương và mấy người Ngô Bình gặp chủ nhân trẻ tuổi của đảo Hoan Không ở Đông Hải, một người đàn ông tóc bạc khoảng hai mươi tuổi.
Bên cạnh người đàn ông tóc bạc là bốn người cấp dưới, vừa gặp Đông Vương, người đàn ông tóc bạc đã bật cười nói: “Đông Vương, ngưỡng mộ danh tiếng của ông đã lâu, hôm nay được gặp ông là vinh hạnh của tôi”.
Thiếu đảo chủ này tên là Trần Tử Tu, nhà họ Trần kinh doanh đảo Hoan Không đã hơn năm trăm năm, trải qua chín thế hệ, bây giờ vẫn nắm chắc quyền quản lý đảo Hoan Không.
Đông Vương nói: “Thiếu đảo chủ Trần nói quá rồi, đảo Hoan Không vang danh hơn năm trăm năm, cao thủ trên đảo nhiều như nấm, thiên tài thì vô số, ngay cả bệ hạ cũng thường ngợi khen”.
Hai bên đều nói những lời tâng bốc lẫn nhau, sau hơn mười phút nói toàn chuyện vô bổ, Đông Vương mới đi thẳng vào vấn đề: “Cậu chủ Trần, dạo gần đây người Phù Tang ngày càng quá đáng, không chỉ đưa quân sang chiếm hai hòn đảo của Hạ Quốc, tôi còn nghe nói đã giết hai người của nhà họ Trần trên đảo Hoan Không các cậu trong một cuộc xung đột à?”
Trần Tử Tu khẽ thở dài nói: “Đó là hiểu lầm. Chúng tôi đã nhầm thuyền buôn của người Phù Tang với hải tặc, hai bên xảy ra mâu thuẫn với nhau gây ra thương vong, thật ra chuyện này đã kết thúc rồi”.
Đông Vương bật cười: “Xem ra nhà họ Trần dễ nói chuyện đấy chứ. Người khác nói gì, các cậu cũng tin cái đó”.
Trần Tử Tu nhíu mày: “Đông Vương có ý gì?”
Đông Vương nhận lấy một phần tư liệu trong tay thuộc hạ rồi để lên bàn nói: “Cậu Trần xem cái này”.
Trần Tử Tu mở tập tài liệu ra, chỉ đọc lướt qua, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nghiến răng nói: “Người Phù Tang đúng là âm hiểm thật mà”.
Đông Vương: “Cậu Trần vốn dĩ nên ở trên con tàu đó, nhưng cậu lại không ở đó vì những lý do khác. Nhưng người Phù Tang không biết điều này nên chúng đã tấn công tàu buôn. Vì cậu Trần không thân thiện với người Phù Tang lắm nên người Phù Tang không muốn cậu kế thừa đảo Hoan Không. Ngược lại chúng đã ngấm ngầm ủng hộ cậu tư nhà họ Trần”.
Cậu tư nhà họ Trần là đứa con trai do người vợ thứ ba của chủ nhân đảo Hoan Không sinh, tên là Trần Tử Liệt, được đảo chủ Hoan Không vô cùng yêu thương, là một người mà Trần Tử Tu kiêng kỵ nhất. Từng câu từng chữ của Đông Vương vạch trần mọi chuyện, một phần tài liệu đã chỉ ra lợi và hại, thoáng chốc đã thay đổi suy nghĩ của Trần Tử Tu.
Trần Tử Tu đóng tài liệu lại, anh ta bình tĩnh hỏi: “Vương gia cho tôi xem mấy thứ này chẳng lẽ muốn giúp tôi?”
Đông Vương cười nói: “Tôi trước giờ luôn ủng hộ cậu Trần, nghe nói sức khỏe ông Trần ngày càng kém, tôi muốn xác định chủ nhân của hòn đảo càng sớm càng tốt”.
Trần Tử Tu: “Thế lực bên ngoài rất khó nhúng tay vào chuyện của đảo Hoan Không”.
Đông Vương ho khan một tiếng, Trần Tử Tu lập tức bảo người bên cạnh ra ngoài, chỉ để lại một mình Ngô Bình bên cạnh Đông Vương.
Đông Vương: “Lúc này Trần Tử Liệt đang phong lưu vui sướng ở tỉnh Hải Đông, bây giờ mấy người phụ nữ ở cạnh hắn đều là người của tôi”.
Trần Tử Tu giật thót, anh ta im lặng vài giây rồi hỏi: “Vương gia nghĩ thế nào?”
Đông Vương: “Tối nay đảo chủ Trần phát bệnh, tôi đề nghị thiếu đảo chủ Trần lập tức quay về thừa kế vị trí đảo chủ. Còn Trần Tử Liệt, tạm thời hắn không thể quay về trong thời gian ngắn”.
Trần Tử Tu híp mắt: “Sao Vương gia biết bố tôi sẽ phát bệnh?”
Đông Vương cười nói: “Ba hôm trước có một vị thần y Đông Hải đến chữa bệnh cho đảo chủ Trần”.
Trần Tử Tu thở ra một hơi, nói: “Mặc dù Trần Tử Liệt không phải thiếu đảo chủ, nhưng nó cũng đã đào tạo được một thế lực lớn. Bây giờ dù tôi có về, e là cũng không thể thuận lợi thừa kế vị trí đảo chủ”.
Đông Vương: “Tôi đã suy xét đến điều này rồi”, sau đó ông ta nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức hiểu ý, Đông Vương muốn cậu tham gia vào chuyện này, nếu không cũng sẽ không dẫn cậu tới đây, còn để cậu nghe được nhiều chuyện bí mật như vậy. Cậu lập tức nói: “Vương gia cứ dặn dò”.
Đông Vương rất hài lòng nói: “Ngô Bình, cậu lấy thân phận là bạn đi theo thiếu đảo chủ về đảo Hoan Không, trợ giúp cậu ấy ngồi vào vị trí đảo chủ.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Vương gia, chỉ một mình tôi e là không đủ nhỉ?”
Đông Vương lấy ra ba miếng bùa ngọc màu sắc khác nhau đưa cho cậu, nói: “Nếu là phiền phức vặt vãnh thì cậu có thể dùng bùa ngọc màu trắng, lúc đó sẽ có người xuất hiện làm theo lời cậu. Nếu là chuyện khá nan giải thì cậu có thể dùng bùa ngọc màu xanh, lúc đó sẽ có cao thủ ra mặt hỗ trợ cậu. Nếu là chuyện cực kỳ quan trọng và khẩn cấp, cậu cứ sử dụng bùa ngọc màu đỏ. Nhưng nếu không đến bất đắc dĩ thì vẫn đừng nên động vào bùa ngọc màu đỏ này thì tốt hơn”.
Ngô Bình: “Tôi hiểu rồi”.
Trần Tử Tu nhìn Ngô Bình, vẻ mặt hơi kỳ quái. Mặc dù anh ta không nói nhưng Đông Vương biết anh ta đang nghĩ gì, bèn nói: “Ngô Bình là người có năng lực nhất bên cạnh tôi, cậu ấy rất mạnh, chuyến này chắc chắn có thể giúp chúng ta rất nhiều”.
Trần Tử Tu vẫn còn nghi ngờ, anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Bên cạnh tôi có một vị cao thủ, có thể để anh ta và cậu Ngô so mấy chiêu không?”
Ngô Bình nói: “Không cần mấy chiêu đâu, người anh dẫn đến không ai có thể đỡ được một chiêu của tôi”.
Trần Tử Tu cảm thấy Ngô Bình đang khoác lác, bèn gọi một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đến nói: “Lý Mục Ngư, anh đi so vài chiêu với cậu Ngô”.
Người tên là Lý Mục Ngư này có vóc dáng cao lớn, đầu trọc, tai và mũi đeo vòng vàng, cánh tay hắn khá to, Ngô Bình đứng trước mặt hắn vẫn thấp hơn nửa cái đầu.
Ngô Bình nói: “Tôi đếm đến ba thì sẽ đánh một quyền, anh có thể đỡ được thì xem như tôi thua. Một, hai, ba…”
Cậu không đợi đối phương đồng ý đã bắt đầu đếm. Ngay khi chữ “ba” vừa kết thúc, cậu ra tung ra một quyền đánh vào bụng Lý Mục Ngư, Lý Mục Ngư không kịp phản ứng, trợn to mắt, sau đó cuộn người lại như một con tôm, vài giây sau kêu lên một tiếng kêu đau đớn và kiềm nén.
Trần Tử Tu sững sờ, Lý Mục Ngư là thuộc hạ mạnh nhất bên cạnh anh ta, cũng là người anh ta tin tưởng nhất. Một cao thủ như vậy mà lại không thể đỡ được một chiêu của người này.
Đông Vương cười hỏi: “Thiếu đảo chủ, thế nào?”
Trần Tử Tu vội dựng ngón cái lên nói: “Bái phục! Cậu Ngô, chuyện sau đó phải làm phiền cậu rồi”.
Ngô Bình nói: “Không dám”.
Đông Vương nói với Trần Tử Tu một vài chi tiết, sau đó đứng dậy rời đi. Mà ông ta vừa đi, Trần Tử Tu cũng dẫn Ngô Bình lên một chiếc thuyền buôn chạy về phía vùng biển rộng lớn.
Trọng tải của con thuyền buôn này mười ngàn tấn, tốc độ cực nhanh, có thể di chuyển hai ngàn kilomet trong một ngày một đêm. Bày bố trên tàu khá xa hoa, ngoài Trần Tử Tu ra, còn có cả trăm người bao gồm nhiều vệ sĩ và người giúp việc.
Ngô Bình có một căn phòng của riêng mình ở tầng hai của tàu, hai phòng ngủ một phòng khách. Vì buổi tối mới đến đảo Hoan Không nên cậu bèn nghỉ ngơi trong phòng.
Đến hơn bốn giờ chiều, Lý Mục Ngư gõ cửa đi vào nói: “Cậu Ngô, thiếu đảo chủ cho mời”.
Ngô Bình đi đến một căn phòng khách, Trần Tử Tu đang ngồi ở đó nhìn chằm chằm điểm sáng màu đỏ trên màn hình.
“Cậu Ngô, cách đây ba trăm dặm có một tàu buôn của Phù Tang, đối phương đang ép sát về phía chúng ta”, anh ta nghiêm túc nói.
Chương 2547: Nổ tung
Ngô Bình: “Thiếu đảo chủ, người Phù Tang lại muốn gây rắc rối cho anh sao?”
Trần Tử Tu nheo mắt, nói: “Đối phương có thể nắm rõ hướng đi của tôi, chứng tỏ có gián điệp trên tàu”.
Anh ta nhìn về nhìn về phía một người trung niên trông như quản gia, nói: “Lão Viên, tìm cho ra tên gián điệp đó”.
Có vẻ như anh ta rất tin tưởng lão Viên này, ông ta gật nhẹ đầu, rồi quay đi.
Mười phút sau, một người phụ nữ người đầy máu bị kéo vào sảnh, bà ta quỳ xuống một cái “rầm”, khẩn cầu: “Nô tì biết lỗi rồi, xin thiếu đảo chủ tha tội”.
Lão Viên nói: “Thiếu đảo chủ, là bà ta đã gửi vị trí của người Phù Tang. Con trai bà ta thua rất nhiều tiền ở sòng bạc, không trả nổi nên bị người Phù Tang bắt nhốt, để cứu con trai, bà ta đã đồng ý định kỳ báo cho người Phù Tang biết vị trí của thiếu đảo chủ”.
Trần Tử Tu bình thản, nói: “Đưa xuống trước đi, về đến đảo sẽ xử lý”.
“Dạ”.
Người phụ nữ bị kéo xuống, Trần Tử Tu đứng im tại chỗ như đang suy ngẫm gì đó. Một lúc sau anh ta hỏi: “Tàu của đối phương chạy nhanh hơn tàu chúng ta, nếu như chúng ta cố hết sức quay về đảo Hoan Không thì mất bao lâu đối phương sẽ đuổi kịp?”
Có người đáp: “Vẫn còn cách đảo Hoan Không bốn tiếng ba mươi bảy phút nữa, còn tàu của người Phù Tang thì sẽ mất chừng ba tiếng năm mươi bảy phút để đuổi kịp chúng ta”.
Trần Tử Tu: “Ông nghĩ chúng ta nên làm thế nào?”
Người đó nói: “Có thể xin đảo Hoan Không chi viện, để họ phái cao thủ đến đón. Nếu như vậy thì sau hai tiếng nữa, hai bên sẽ gặp nhau”.
Trần Tử Tu lắc đầu: “Không được, vẫn còn chưa biết tình hình trên đảo thế nào, chúng ta chưa chắc xin được viện binh”.
Ngô Bình đột nhiên nói: “Tôi thấy có một chiếc trực thăng trên tàu”.
Trần Tử Tu lắc đầu: “Trên tàu có đồ rất quan trọng, không thể để rơi vào tay người Phù Tang”.
Ngô Bình rất tò mò, không kiềm được, hỏi: “Thiếu đảo chủ có thể nói cho tôi biết trên tàu có gì không?”
Trần Tử Tu do dự vài giây rồi nói: “Không có gì phải giấu cả, đấy là một miếng sắt thần khổng lồ, có thể dùng để đúc thần binh. Miếng sắt thần này cực kỳ quan trọng với đảo Hoan Không, nhất định tôi phải mang nó về”.
Ngô Bình nói: “Nếu như không thể bỏ lại tàu vậy thì cứ đối mặt với người Phù Tang”.
Mặc dù Trần Tử Tu biết thực lực của Ngô Bình rất mạnh, nhưng anh ta vẫn có chút không yên tâm.
Ngô Bình nói: “Thiếu đảo chủ không cần lo lắng, dù không đánh lại đối phương thì tôi cũng có thể bảo vệ an toàn được cho thiếu đảo chủ”.
Trần Tử Tu thấy Ngô Bình tự tin như vậy thì thở phào, nói: “Được, vậy tôi đành nhờ hết vào cậu Ngô rồi”.
Sau đó, Ngô Bình quay về phòng, thời gian này cậu cũng không rảnh rỗi, cậu tranh thủ luyện cho xong Huyền Ảnh công tầng hai - Khôi Ảnh.
Sau khi trời tối, tàu của người Phù Tang chỉ còn cách họ mấy chục kilomet, Ngô Bình liền đến trước mũi tàu, lúc này gió và sóng rất mạnh, khiến cậu cũng chao đảo theo.
Đột nhiên, cậu nhìn về phía đông bắc, một luồng sáng bạc vút nhanh đến, hướng về phía thương tàu. Ngô Bình bay lên không, biến thành một cái bóng xám, phóng về luồng sáng bạc.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, xác của một nhẫn giả đập xuống mũi tàu, khiến sàn của mũi tàu lõm xuống. Sau đó, Ngô Bình từ từ đáp xuống, còn Trần Tử Tu cũng dắt theo người chạy đến.
Lý Mục Ngư: “Chắc anh ta là người được người Phù Tang phái đi dò đường, tiếp theo đây sẽ có càng nhiều sát thủ đến hơn nữa”.
Ngô Bình bỗng nói: “Bật đèn”.
Trên tàu có một cột buồm cao mấy chục mét, bên trên có ngọn đèn rất sáng. Đèn vừa được bật lên thì toàn bộ con tàu đều được thắp sáng.
Mặt nước xung quanh thương tàu đột nhiên phát nổ, hai mươi bốn nhẫn giả áo đen bay lên không trung, dưới ánh đèn, bóng họ in hết trên mũi tàu.
Ngô Bình đứng im không động đậy, chỉ đảo mắt nhìn quanh, có khoảng hai mươi bốn cái bóng màu xám bay vút qua chiếc bóng dưới chân cậu.
Hai mươi bốn nhẫn giả vẫn còn ở trên không nhưng bỗng dưng mất ý thức, ai cũng như những cái xác sống, lần lượt đáp xuống và đứng đờ người ra, không nói năng hay động đậy gì.
Mấy người Lý Mục Ngư căng thẳng cầm kiếm lên nhưng Ngô Bình lại bình thản đáp: “Những người này đã mất hết sức chiến đấu rồi, không cần quan tâm đến họ”.
Trần Tử Tu thấy động tác của Ngô Bình thì bất ngờ hỏi: “Cậu Ngô, đấy là bí pháp gì?”
Ngô Bình nói: “Thủ thuật thôi, không có gì đáng nói”. Cậu nói xong thì phất tay, hai mươi bốn nhẫn giả bị Khôi Ảnh khống chế, đứng thành một hàng, sau đó thì quỳ xuống đất.
Lúc này, mấy người Ngô Bình đã có thể nhìn thấy tàu của người Phù Tang bằng mắt thường, chiếc tàu đang không ngừng tiến lại gần họ.
Lý Mục Ngư hét lên: “Đáng tiếc sức mạnh của thuộc hạ không đủ, nếu không thì tôi sẽ dùng cung Hỏa Long bắn cháy tàu Phù Tang”.
Ngô Bình giật mình: “Cung Hỏa Long”.
Trần Tử Tu giải thích: “Cung Hỏa Long là cung tiên được một vị đại năng dùng gân Hỏa Long và xương Viêm Long làm nên, bên trong có ngọc Hỏa Long, khi bắn ra có thể tạo thành lửa rồng. Chỉ là cây cung này cần có sức mạnh rất lớn, nhà họ Trần tôi vẫn chưa có ai có thể kéo nỗi nó”.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Thiếu đảo chủ, cung Hỏa Long đó đang ở trên tàu sao?”
Trần Tử Tu cười, nói: “Lẽ nào cậu Ngô có hứng thú muốn thử?”
Ngô Bình: “Đúng vậy”.
Trần Tử Tu gật đầu, lấy cây cung dài hai mét màu đỏ từ trong túi chứa pháp khí ra, hai đầu cây cung chạm hai đầu rồng hung dữ, lưng cung khắc hình mười hai ngọn lửa.
“Cậu Ngô, năm xưa tổ tiên họ Trần tôi từng có một cao thủ bí cảnh tầng chín thử kéo cây cung này nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Lúc tôi thành niên, tổ phụ của tôi đã tặng tôi làm quà, hi vọng có một ngày tôi có thể dùng được nó”.
Ngô Bình nhận lấy cung Hỏa Long, cảm giác cây cung này rất nặng, ít nhất cũng hơn năm trăm ký. Tay trái cậu nắm chặt lấy cây cung, tay phải đặt lên dây cung, nhẹ nhàng dùng lực, dây cung liền biến dạng. Thế là cậu hít một hơi thật dài, dùng ba phần công lực, dây cung bỗng bốc cháy, tạo thành một dây lửa, thân cung cũng có thể rồng gầm thét.
Trần Tử Tu bất ngờ, thốt lên: “Đến giờ giáng thế rồi, cậu Ngô, chỉ cần cậu thêm chút lực nữa thì sẽ có thể kéo nó ra rồi”.
Ngô Bình dùng bảy phần công lực, dây cung bị kéo về sau, những ngọn lửa trên lưng cung lần lượt bốc cháy, một cái, hai cái… cuối cùng là chín ngọn lửa phù văn. Sau đó, tay phải của Ngô Bình xuất hiện một mũi tên lửa dài gần ba mét, bên trên có một con Viêm Long đang quấn, liên tục gào thét.
Trần Tử Tu hét lên: “Hay lắm, cậu Ngô, bắn cháy tàu Phù Tang đi”.
Ngô Bình hướng mũi tên về phía tàu Phù Tang đang tiến lại càng lúc càng gần, vài giây sau, cậu tăng thêm lực, mười ngọn lửa phù văn sáng lên.
“Bụp”.
Tên phóng ra như một tia chớp, một con rồng lửa vút lên trời, phóng về phía tàu Phù Tang với tốc độ cực nhanh.
Lúc này, trên tàu Phù Tang tập trung hàng trăm cao thủ Phù Tang, lúc họ nhìn thấy con rồng lửa bay đến, lúc đầu rất nhỏ, chỉ có mấy mét, sau đó càng lúc càng to. Lúc nó đến trên đầu họ thì đã biến thành một con rồng lửa khổng lồ dài mấy trăm mét, gào thét, xông về phía họ.
“Ầm”.
Một tiếng động lớn vang lên, tàu Phù Tang cùng với các cao thủ bên trên bị nổ tan tành ngay lập tức, lửa cháy bừng bừng trên mặt biển.
Mấy người Trần Tử Tu nhìn thấy cảnh tượng đó thì ngớ người, Trần Tử Tu lẩm bẩm: “Đây chính là uy lực của cung Hỏa Long”.
Ngô Bình nắm chặt cung Hỏa Long, mặt không cảm xúc, chỉ bình thản nhìn về đống lửa trên mặt biển.
“Cậu Ngô thật tài giỏi”. Trần Tử Tu vô cùng thán phục, thật lòng khen ngợi Ngô Bình.
Ngô Bình cười: “Thiếu đảo chủ, rắc rối Phù Tang đã được giải quyết, chúng ta mau chóng quay về thôi”.
Bây giờ Trần Tử Tu rất tin tưởng Ngô Bình, anh ta gật đầu: “Ok, dùng hết tốc lực, quay về đảo Hoan Không”.
Chương 2548: Hoan Không đại đạo
Không bao lâu, thương thuyền đã về đến đảo Hoan Không. Khi thương thuyền còn cách đảo Hoan Không chưa đến mười mét, Ngô Bình vẫn không thể nhìn thấy đảo vì xung quanh đã bị bao bọc bởi sương mù dày đặc, đến cả thần niệm cũng không cách nào xuyên qua.
Trần Tử Tu nói: “Ngô Bình, xung quanh đảo Hoan Không đã được bố trí đại trận Phù Trần Tam Giới, dù là cao thủ cảnh giới Thần Thông, nếu không được chỉ dẫn thì cũng không tìm được đảo Hoan Không”.
Ngô Bình hỏi: “Thiếu đảo chủ, đại trận Phù Trần Tam Giới này là do người trước để lại sao?”
Trần Tử Tu gật đầu: “Năm xưa, thuyền của lão tổ nhà họ Trần tôi gặp phải bão lớn và bị chìm, nhưng ông ấy may mắn, ôm được một khúc cây nổi, trôi dạt đến đảo Hoan Không và có được một số truyền thừa ở đó. Sau đó, lão tổ đã cưới vợ, sinh con, sau đó nhà họ Trần chúng tôi đã sinh con đẻ cháu ở trên đảo Hoan Không này cho đến hôm nay”.
Ngô Bình nghe Trần Tử Tu nói vậy thì giật mình, cảm thấy nhất định đảo Hoan Không này còn không đơn giản hơn cả trong tưởng tưởng của cậu.
Chiếc thuyền đổi hướng ba lần, xung quanh xuất hiện rất nhiều đá ngầm, nếu những chiếc thuyền bên ngoài đến đây thì rất có khả năng sẽ va phải đá ngầm và bị đắm. Nhưng điều khiến Ngô Bình bất ngờ hơn là xung quanh đảo Hoan Không đều có sức cản bay, cũng tức là các tu sĩ hoặc máy bay không thể nào bay qua đây, một khi vào trong khu vực không bay được thì nhất định sẽ bị rơi.
Thương thuyền đi vòng quanh hết một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì dừng lại ở một cảng nhỏ. Mấy người Ngô Bình xuống thuyền, nhìn về xa, xung quanh giống như tiên cảnh, kỳ hoa dị thảo ở khắp nơi.
Ngô Bình nhìn đến ngây người ra, không kiềm được, nói: “Đảo Hoan Không đúng là nơi ở của thần tiên”.
Trần Tử Tu rất đắc ý, nói: “Đúng thế, tổ tiên nhà tôi từng nói, vốn dĩ chủ nhân của đảo Hoan Không là một vị đại năng rất tài giỏi”.
Đảo Hoan Không rất lớn, mấy người họ xuống thuyền xong thì lên một chiếc xe ngựa sang trọng, men theo con đường cổ kính, vào sâu trong đảo.
Mười mấy phút sau, xe ngựa vào trong một khu nhà rất to, Ngô Bình còn tưởng đó là biệt thự của nhà họ Trần, đến khi xe ngựa dừng lại thì cậu mới biết, đấy chỉ là một biệt viện của Trần Tử Tu mà thôi.
Mặc dù là biệt viện nhưng ở đây lại có mấy trăm người làm, cô nào cũng trẻ trung xinh đẹp, đến cả những cô hầu nữa lớn tuổi cũng đoan trang từ tốn, không có ai xấu hết.
Cả biệt viện chiếm tầm hơn hai trăm mẫu đất, bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ, còn nuôi cả tiên hạc, hưu sao.
Trần Tử Tu: “Mời cậu Ngô tạm ở lại đây, tôi về nhà xử lý một số việc trước”.
Dù gì thì Ngô Bình cũng là người bên ngoài được anh ta dẫn về, cũng là vũ khí bí mật của Trần Tử Tu nên anh ta tạm thời không muốn để người khác biết đến Ngô Bình.
Sau khi anh ta đi khỏi, Ngô Bình đi dạo một vòng khắp biệt viện, cậu đến phía đông của biệt viện thì nhìn thấy một con đường lát đá dẫn về phía trước. Có điều đầu kia của con đường đã bị sương mù bao phủ, không thấy gì cả.
Ngô Bình tò mò, men theo con đường nhỏ, đi thẳng về trước, lúc sắp áp sát lại gần sương mù thì bỗng có một con hổ từ bên cạnh nhảy ra, gào thét và muốn nhào về phía Ngô Bình.
Con hổ đó dài hơn hai mét, khí thế rất đáng sợ. Nhưng Ngô Bình chỉ trừng nó một cái là nó đã dựng lông, lập tức bò xuống đất, cụp tai xuống.
Một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi nhảy ra, liếc nhìn con hổ rồi lại nhìn sang Ngô Bình, hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là khách được thiếu đảo chủ mời đến, còn anh là ai?”
Thiếu niên: “Tôi là người gác cửa. Thiếu đảo chủ từng nói, ngoài anh ấy ra, không ai được phép đi theo con đường này về phía trước”.
Ngô Bình tò mò, hỏi: “Tại sao không được đi về trước? Anh có biết trong lớp sương mù đó có thứ gì không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Không biết, tôi chỉ biết thiếu đảo chủ không cho phép bất cứ ai vào trong thôi”.
Ngô Bình cười, nói: “Nhưng thiếu đảo chủ của các anh cũng nói với tôi, tôi có thể tự do đi lại trong biệt viện”.
Thiếu niên nghe xong thì ngây ra, anh ta suy nghĩ rồi nói: “Nếu như thiếu đảo chủ đã nói như vậy thì đúng là tôi không nên ngăn cản anh. Có điều thiếu đảo chủ từng nói với tôi, trong lớp sương mù đó có nguy hiểm rình rập, vì vậy tốt nhất không nên vào”.
Ngô Bình: “Con người tôi không sợ nguy hiểm”. Cậu nói xong thì đi thẳng vào trong.
Ngô Bình vào trong lớp sương mù, đi men theo con đường nhỏ, đi được khoảng tầm năm phút thì phía trước liền xuất hiện một cánh cửa bằng đồng, trên hai cánh cửa có hai bức phù điêu của hai thị vệ, một người cầm kiếm dài, người kia cầm giáo lớn.
Ngô Bình liếc nhìn rồi đưa tay ra đẩy cánh cửa đồng, phù điêu trên cánh cửa bỗng động đậy, đâm kiếm và giáo về phía cổ Ngô Bình nhanh như một tia chớp.
Ngô Bình phản ứng rất nhanh, lập tức lùi về sau. Cậu giật mình nhận ra, một nửa người của thị vệ phù điêu đã chồm ra khỏi cửa, đôi mắt lạnh lùng màu tím nhìn cậu chằm chằm, dường như đang cảnh cáo cậu đừng tiến lại gần.
Ngô Bình vừa bị dọa một vố, trong lòng cảm thấy không vui, hừm một tiếng lạnh lùng rồi lại tiến lại gần. Thị vệ bên trái vung kiếm, chém về phía cổ của Ngô Bình.
Ngô Bình tóm lấy kiếm, vung nắm đấm, đấm lên mặt thị vệ. Thị vệ được làm bằng đồng nhưng vẫn bị Ngô Bình đấm xẹp mặt.
Thị vệ bên còn lại đâm giáo ra nhưng đã bị Ngô Bình đá bay. Thế là Ngô Bình đã đánh một trận với hai thị vệ phù điêu bằng đồng, thực lực của cậu lớn mạnh, chỉ mười mấy chiêu là đã đánh cho phù điêu bầm dập, cánh tay méo mó, binh khí gãy vụn, ngũ quan biến dạng. Cuối cùng, Ngô Bình đã gỡ lun hai tấm cửa lớn và đá sang một bên.
Cửa lớn không còn nữa, một con đường lớn thẳng tăm tắp hiện ra phía sau, con đường được lắp gạch lục giác có khắc phù văn rất kỳ lạ.
Ngô Bình quan sát hai bên rồi bước qua, cậu vừa đặt chân xuống thì mây mù trước mặt lập tức biến mất. Cậu phát hiện mình đang đứng giữa một quảng trường rộng lớn, cách chỗ cậu rất xa có một bảo tháp chín tầng khổng lồ, phát ra ánh sáng chín màu sáng chói, kỳ lạ và rực rỡ.
Ngô Bình liền bị ánh sáng của bảo tháp thu hút, bất giác tiến gần về phía nó. Nhưng cậu vừa bước tới một bước thì liền cảnh giác, nghĩ thầm: Tại sao mình phải đến gần nó?
Cậu dừng lại, nhắm mắt lại, cảm nhận không gian xung quanh. Lúc này cậu đã nhận ra, mọi thứ xung quanh đều trống rỗng, không có gì cả, không có không gian, thậm chí cũng không có thời gian.
Đến khi cậu mở mắt ra lại, tòa bảo tháp đó đã tiến đến gần cậu hơn rất nhiều, gần như chỉ tầm mấy trăm mét. Cậu giật mình, lẽ nào đấy là ảo cảnh sao?
Lúc này, trong đầu cậu bỗng có một số ký ức hiện ra, những ký ức đó đều liên quan đến một loại đại đạo tu hành tên là Thái Không đại đạo. Thái Không đại đạo có thể thi triển ảo cảnh Thái Hư, kỳ không không thể tả.
Ngô Bình tiến lên từng bước một, huyễn cảnh xung quanh lại xuất hiện, bảo tháp phía xa đã biến mất. Sau đó, không gian xung quanh đã biến hóa theo suy nghĩ của Ngô Bình, nhanh chóng trở thành một trang viên rộng lớn, trong trang viên có vô số mỹ nữ đang vui đùa.
Nhưng chớp mắt, cậu vung tay một cái thì tất cả huyễn cảnh đều biến mất, bảo tháp đó lại xuất hiện, nhưng khác biệt ở chỗ lần này nó đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình và cửa tháp đã được mở, trên cửa viết bốn chữ “Hoan Không Tiên Tháp”.
Ngô Bình không hề do dự, đi thẳng vào trong tháp, tầng một của tháp có một tu sĩ đầu trọc đang ngồi, Ngô Bình vừa vào thì anh ta đã bắt đầu giảng giải về tầng thứ nhất của Hoan Không đại đạo.
Chương 2549: Chủ đảo Hoan Không
Ngô Bình có căn cơ Thái Hư Đại Đạo, về cơ bản nghe một lần đã hiểu, sao đó lại đến tầng thứ hai của tiên tháp, một cô gái trẻ đang ở đây giảng giải, cậu lại tiếp tục nghe.
Cứ như vậy, Ngô Bình từ tầng thứ nhất Tiên Tháp đi thẳng đến tầng thứ tám Tiên Tháp. Tại tầng thứ tám Tiên Tháp, đạo lý được giảng giải cực kỳ thâm sâu Ngô Bình dùng hết sức suy nghĩ cũng chỉ có thể hiểu được bảy, tám mươi phần trăm nội dung.
Vừa đến nội dung được giảng giải ở tầng tám, là một vài thủ đoạn điều khiển ảo cảnh, và đạo lý Vạn Hoan Chỉ Không.
Lúc này, cậu ngồi xếp bằng, thiết lập ảo cảnh tầng thứ nhất trong thức hải, sau đó tiếp tục tạo ra ảo cảnh tầng thứ hai dựa trên nền tảng ảo cảnh tầng thứ nhất. Cứ lặp lại như vậy, mãi đến khi tiến vào ảo cảnh tầng thứ tám, cậu mới hiểu được những điểm huyền ảo.
Lúc này, Hoan Không Đại Đạo trong lòng cậu đã dần dần hình thành rõ ràng hơn.
Lĩnh ngộ được đến đây, Ngô Bình lập tức lui ra. Khi cậu quay về trước cánh cửa đồng thì chỉ cách lúc cậu đi vào mới trôi qua vài phút mà thôi.
Quay về phía ngoài sương mù, thiếu niên kia hiếu kỳ hỏi: “Nhanh như vậy anh đã ra rồi à?”
Ngô Bình ừ một tiếng, hỏi: “Thiếu đảo chủ nhà các anh từng đi vào chưa?”
Thiếu niên: “Đi qua mấy lần, lần nào cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày”.
Nghe đối phương nói phải nghỉ ngơi mấy ngày, Ngô Bình đã biết được Trần Tử Tu vẫn chưa lĩnh ngộ được Hoan Không Đại Đạo, nhiều nhất cũng chỉ có một chút ít vặt vãnh. Vì thế cậu lại hỏi: “Trên đảo Hoan Không có một đại trận rất lợi hại phải không?”
Thiếu niên gật đầu: “Đúng vậy. Nghe thiếu đảo chủ nói, tiên trận Hoan Không kia, uy lực không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là nếu muốn khởi động đại trận này, cần có tu vi và trí tuệ cực cao, ở đây không ai có thể làm được cả”.
Ngô Bình quay về phòng, còn chưa uống hết một chén trà đã có một người trông như quản gia đi đến, ông ta cười nói: “Cậu Ngô, thiếu đảo chủ chúng tôi có lời mời cậu”.
Ngô Bình nhìn người trông có vẻ như quản gia này, cảm giác ánh mắt ông ta như ẩn chứa gì đó, cậu bèn hỏi: “Chẳng phải thiếu đảo chủ nói đưa tôi đi xem mỹ nhân sao? Có phải muốn đi rồi không?”
Quản gia cười nói: “Không sai. Thiếu đảo chủ đã chuẩn bị mỹ nhân rồi, lát nữa có thể đi qua”.
Ngô Bình bỗng bóp chặt cổ người này, ông ta cảm thấy cả người như bị đông cứng, sắc mặt ông ta thay đổi, thét lên: “Cậu Ngô đang làm gì vậy?”
Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Nói! Ông là ai, bây giờ thiếu đảo chủ thế nào rồi?”
Người này cười khan nói: “Cậu Ngô, tại hạ là quản gia đảo Hoan Không, thiếu đảo chủ đang đợi cậu qua”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Nếu ông không nói thật, tôi sẽ dùng bí pháp khiến ông trở thành kẻ đần! Đến lúc đó, tôi hỏi gì thì ông cũng sẽ không do dự mà nói ra!”
Vẻ mặt người này thay đổi, vội nói: “Cậu Ngô đừng biến tôi thành kẻ đần, thiếu đảo chủ thật sự bảo tôi đến mời cậu, lát nữa cậu thấy thiếu đảo chủ thì sẽ biết thôi!”
Ngô Bình không nói dông dài, lập tức lấy con rối ra, bỗng chốc vẻ mặt người kia đã cứng đờ.
“Có phải thiếu đảo chủ xảy ra chuyện rồi không?”, cậu hỏi.
Người này gật đầu: “Đúng vậy. Thiếu đảo chủ uống phải trà độc, bất tỉnh nhân sự”.
“Là ai hạ độc?”
“Là mợ ba”. Người này nói: “Mợ ba mời người giúp đỡ từ bên ngoài đến, hiện tại bà ta đã khống chế cả đảo”.
Ngô Bình: “Đảo chủ đâu?”
“Hai giờ trước đảo chủ đã đi về cõi tiên, mợ ba muốn trừ khử thiếu đảo chủ, để Trần Tử Liệt thừa kế vị trí đảo chủ”.
Ngô Bình: “Trợ giúp bên ngoài do mợ ba mời đến là người nào, thực lực ra sao?”
Người này nói: “Một đại cao thủ thần thông tầng bốn, không ai trên đảo Hoan Không là đối thủ của người này cả!”
Ngô Bình nheo mắt, cậu không ngờ mợ ba lại ra tay nhanh như vậy, cục diện hiện tại đối với cậu không hề có lợi, đối mặt với cao thủ thần thông tầng bốn, cậu cũng không nắm chắc được phần thắng.
Suy nghĩ một lúc, cậu hỏi: “Trên đảo Hoan Không có đại trận, ông có biết đại trận này ở đâu không?”
Người này nói: “Biết. Đầu mối quan trọng của đại trận ở ngay trung tâm của đảo Hoan Không, trong đó có một ngọn núi nhưng trận này rất huyền diệu, trước giờ chưa có ai có thể nắm giữ được nó”.
Ngô Bình: “Dẫn tôi đi!”. Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, chỉ cần nắm giữ được đại trận trên đảo Hoan Không, thì bất kỳ cao thủ nào đối với cậu cũng không đáng phải nhắc đến.
“Vâng”.
Hai người bước đi vội vàng, chẳng mấy chốc đã đến trung tâm đảo Hoan Không, đến trước một đỉnh núi cao hơn nghìn mét.
“Mấu chốt của đại trận ở ngay trên núi này, nhưng xung quanh ngọn núi này có mấy tầng ảo cảnh, người bình thường rất khó qua. Nhà họ Trần từng có cao thủ bị nhốt trong ảo cảnh này hơn trăm năm, suýt nữa đã chết bên trong rồi”.
Ngô Bình không nói gì, cất bước đi lên đỉnh núi. Nửa trên ngọn núi chìm trong biển sương, cậu đi vào biển sương, xung quanh lại càng trở nên huyền ảo. Thế nhưng, những cảnh tượng kỳ diệu này đối với cậu mà nói đều là trò trẻ con, cậu dễ dàng thông qua, lập tức đi đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có xây một toàn đại điện, bên ngoài có hai chữ lớn: Hoan Không. Đi vào đại điện, cậu đã nhìn thấy tia chớp huyền ảo lơ lửng giữa không, bắn ra đến mấy trăm tia chớp, được bơm vào hàng trăm bánh răng khổng lồ. Những bánh răng này, từng cái đều được kết nối với vô số phù văn, bánh răng vận chuyển theo những cách thức khác nhau, những phù văn này cũng lần lượt tổ hợp theo những cách khác nhau, nhờ đó mà kiểm soát được cả đại trận.
Ngô Bình quan sát một lúc, chà xát hai tay, trong lòng bàn tay xuất hiện tia chớp, chậm rãi bay lên không, tiến vào trong những tia chớp trên không kia. Sau đó cậu nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua chừng mười mấy phút, mấy trăm bánh răng bỗng chuyển động theo các cách thức khác nhau.
“Rầm!”
Cả hòn đảo Hoan Không bỗng trồi lên từ mặt đất, chậm rãi rời khỏi mặt nước, tựa như một con tàu khổng lồ. Đại trận Hoan Không mà Ngô Bình nắm giữ trong tư tạo ra hiệu quả vô hình, đảo Hoan Không khổng lồ bỗng nhiên biến mất.
Toàn bộ đảo chấn động, người nhà họ Trần bị kinh động. Lúc này, trong đại điện nhà họ Trần, một người phụ nữ vẻ ngoài trẻ tuổi chợt nhíu mày, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nhưng người bên cạnh cũng không thể trả lời được, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai ai cũng hoảng hốt thất thần.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo vàng lạnh nhả nói: “Phu nhân chớ hoảng, mọi chuyện đã có tôi”.
Người áo vàng này chính là người trợ giúp do mợ ba mời đến, là cao thủ thần thông tầng bốn!
Hắn ta vừa dứt lời, một bóng người đã xuất hiện trong điện, là Ngô Bình!
Ngô Bình vừa đến đã nhìn thấy Trần Tử Tu đang nằm dưới đất, thất khiếu chảy ra máu đen, đã chết một thời gian rồi!
Không lâu trước đó người này còn nói cười vui vẻ với cậu, không ngờ chẳng mấy chốc đã bị người ta hại chết!
“Cậu chính là cậu Ngô kia sao?”. Mợ ba quan sát Ngô Bình.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Là tôi. Thiếu đảo chủ mời tôi đến đây, không ngờ chưa bao lâu mà anh ta đã bị bà hại chết rồi!”
Mợ ba lạnh nhạt nói: “Đảo chủ không còn, hiện tại lời tôi nói là mệnh lệnh. Cậu Ngô, tôi biết cậu là người của Đông Vương, Đông Vương chắc chắn muốn hợp tác với đảo Hoan Không chúng tôi, cậu quay về nói cho Đông Vương, chỉ cần ông ta đưa ra điều kiện đủ cao, đảo Hoan Không sẽ nguyện ý hợp tác với ông ta”.
Ngô Bình cười lạnh: “Các người không thể đại điện cho đảo Hoan Không được. Trần Tử Tu cũng không thể chết vô ích như vậy được!”
Vẻ mặt người áo vàng kia lạnh lùng, tức giận nói: “Tên kia, phu nhân tha cho cậu được sống đã là khai ân rồi, sao cậu còn dám chống đối bà ấy!”
Ngô Bình nhìn người này, nói: “Anh chính là người trợ giúp kia sao? Xem ra cái chết của Trần Tử Tu cũng có liên quan đến anh”.
Người áo vàng cười lạnh: “Nhóc con, tôi thấy cậu chán sống rồi đấy!” Nói rồi, hắn ta bỗng vươn tay về phía Ngô Bình. Tay hắn ta vừa động, trên đầu Ngô Bình đã xuất hiện một bàn tay khổng lồ, từ trên đầu hạ xuống.
Vẻ mặt Ngô Bình không đổi, tay phải làm dấu, thản nhiên nói: “Mở trận!”
Chương 2550: Trở thành thống lĩnh đại nhân
“Ầm ầm”.
Một luồng sáng vàng từ trên trời giáng xuống, bao trùm lấy người áo vàng, bên trong luồng sáng, người đó bỗng cứng đờ, ý thức của hắn ta đã bước vào ảo cảnh vô biên, không có sự cho phép của Ngô Bình thì mãi mãi không ra ngoài được.
Mọi người nhìn thấy cảnh đó thì ai nấy cũng ngây người ra, mợ ba đó thốt lên: “Cậu đã khởi động đại trận Hoan Không”.
Ngô Bình hạ giọng nói: “Không sai”.
Mợ ba tái mặt, lẩm bẩm: “Không thể nào, không ai có thể khống chế được đại trận Hoan Không, sao cậu có thể làm được?”
Ngô Bình: “Bà không cần phải biết, tất cả hãy nghe đây, ai bằng lòng thần phục tôi thì hãy đứng ra bên ngoài điện, ai không bằng lòng thì ở lại trong điện”.
“Ầm ầm”.
Cậu vừa dứt lời, cả đảo Hoan Không liền rung chuyển, vô số tia sáng vút lên trời, hình thành vô số ảo cảnh trên không, thần bí vô cùng.
Những người ở lại bên trong điện đều là những người thông minh, họ thi nhau đứng dậy, hành lễ với Ngô Bình trước rồi bước thật nhanh ra ngoài điện. Thoáng chốc, bên trong điện chỉ còn lại mợ ba và mấy thân tín của bà ta.
Mợ ba tái mặt, nói: “Cậu Ngô, cậu muốn thế nào?”
Ngô Bình bình thản nói: “Mặc dù tôi và Trần Tử Tu quen biết chưa lâu nhưng chúng tôi đã là bạn bè, bạn bè bị hại thì tôi phải thay anh ấy đòi lại công bằng”.
Cậu vừa dứt lời thì chỉ tay, một luồng huyền quang giáng xuống, ý thức của nhóm người mợ ba lập tức chìm vào địa ngục vô tận, mãi mãi chịu đựng nỗi giày vò của địa ngục.
Ngô Bình ra khỏi đại điện, hỏi: “Trần Tử Tu có vợ con gì không?”
Có người lập tức trả lời: “Có. Thiếu đảo chủ có hai vợ lớn, ba vợ nhỏ, họ đã sinh cho thiếu đảo chủ hai trai một gái”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là thiếu đảo chủ mới, Lý Mục Ngư đang ở đâu?”
Một lúc sau, Lý Mục Ngư toàn thân đầy máu, bị xích sắt trói chặt, được người ta khiêng đến trước mặt Ngô Bình, ông ta bị thương rất nặng, may mà không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi Ngô Bình sơ cứu qua loa cho ông ta thì nói: “Lý Mục Ngư, sau này ông hãy hỗ trợ tôi quản lý đảo Hoan Không”.
Lý Mục Ngư đã biết những chuyện xảy ra, hai mắt rưng rưng, gật đầu, nói: “Vâng, thiếu đảo chủ”.
Ngô Bình: “Ông nắm được hết tình hình trên đảo chứ?”
Lý Mục Ngư: “Cơ bản nắm được, nếu chỗ nào thuộc hạ chưa biết thì có thể hỏi người khác”.
Ngô Bình gật đầu, hỏi: “Hiện nay trên đảo có bao nhiêu người?”
Lý Mục Ngư: “Nhà họ Lý có khoảng hơn ba trăm hộ, tổng cộng hơn một ngàn người. Người ngoại tộc cũng có một ít, tầm năm trăm hộ, khoảng hai ngàn người. Ngoài ra còn có hơn năm ngàn người giúp việc”.
Ngô Bình: “Ừ, sau này lúc tôi không có ở đây, tất cả mọi việc trên đảo sẽ do ông xử lý”.
“Vâng”.
“Còn nữa, ông hãy thay tôi chăm sóc tốt cho vợ con của Trần Tử Tu “.
“Chuyện này không cần thiếu đảo chủ dặn thì tôi cũng sẽ làm”.
Sau đó, Ngô Bình khởi động đại trận Hoan Không, đảo Hoan Không lại hạ xuống biển, trở về hình dạng ban đầu.
Ngô Bình ở lại trên đảo tầm nửa này thì cũng đại khái hiểu được tình hình trên đảo, sau đó cậu liên lạc với Đông Vương, báo rằng mình đã khống chế được đảo Hoan Không.
Đông Vương nghe được tin thì vô cùng vui mừng, lập tức nói: “Đảo Hoan Không cách đảo Chi không xa, nếu như đảo Hoan Không đồng ý giúp đỡ thì chúng ta sẽ có thể nhẹ nhàng giành được đảo Chi”.
Thật ra điều Đông Vương lo lắng nhất là phía Phù Tang liên thủ với người của đảo Hoan Không. Bây giờ đảo Hoan Không không chỉ không đứng về phía Phù Tang mà ngược lại còn có thể giúp đỡ ông ta, đấy là kết quả tốt nhất.
Ngô Bình nói: “Vương gia, trên đảo Chi có bao nhiêu người Phù Tang?”
Đông Vương: “Có hơn năm ngàn người Phù Tang đóng quân trên đảo Chi, trong đó có không ít cao thủ. Hơn nữa, người Phù Tang đã bố trí một sát trận trên đảo, người của chúng ta rất khó lên được đảo. Có điều, người của đảo Hoan Không giỏi ảo trận, nếu họ chịu giúp đỡ thì chúng ta không cần phải sợ sát trận nữa”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: “Lúc tấn công đảo Chi, nhất định đảo Hoan Không sẽ ra tay giúp đỡ”.
Đông Vương vô cùng vui mừng, nói: “Ngô Bình, nếu như chuyện ở bên đó đã giải quyết xong thì cậu hãy mau chóng quay về đi, vị trí thị vệ bốn sao của cậu vừa được duyệt, sau này cậu sẽ là thống lĩnh đội thị vệ của tôi”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ về ngay thôi”.
Sau khi nói chuyện với Đông Vương xong, Ngô Bình sắp xếp công việc rồi gấp rút bay về doanh trại
Là thị vệ bốn sao, Ngô Bình đã là người có cấp bậc cao nhất trong số các thị vệ. Vị trí thống lĩnh của doanh thị vệ luôn để trống, ba thị vệ ba sao thay nhau quản lý, giờ Ngô Bình lên bốn sao, lại lập được công lớn nên vị trí thống lĩnh doanh thị vệ này đương nhiên nên giao cho cậu.
Ngô Bình quay về doanh trại, nhận chức thị vệ bốn sao trước đồng thời nhận thư bổ nhiệm chức vụ thống lĩnh doanh thị vệ, sau đó đến doanh thị vệ nhận chức.
Lúc này, ba thị vệ tam tinh của doanh thị vệ đang cùng nhau thảo luận đối sách, không lâu trước đó, họ đã biết được tin Ngô Bình trở thành thị vệ bốn sao.
“Không ngờ cậu ta lại thăng bậc nhanh đến thế, mới mấy ngày mà đã là thị vệ bốn sao”.
“Ai bảo người ta lập được công lớn, nếu không nhờ cậu ta thì vương gia cũng không có cách nào ăn nói với hoàng đế về chuyện nhà họ Phương”.
“Mấy người chúng ta ở doanh thị vệ nhiều năm, khó khăn lắm mới có được hôm nay, giờ vương gia lại giao chức thống lĩnh cho người mới đến, tôi thật không thể nào chấp nhận được”.
“Không chấp nhận được thì có cách gì? Dù xét về thực lực hay công lao thì chúng ta đều không bằng người ta”.
“Xét về thực lực chúng ta chưa chắc thua kém cậu ta”. Một người trong số họ không phục.
“Không phục cũng chẳng sao, ra đánh vài chiêu đi”. Lúc này, tiếng Ngô Bình từ cửa vọng vào.
Ba người họ nhìn vào mắt nhau rồi lần lượt ra khỏi phòng khách.
Lúc này, Ngô Bình đang đứng ngoài sân, cậu cười, nói: “Vương gia vừa giao nhiệm vụ cho tôi thống lĩnh doanh thị vệ, sau này các người đều là thuộc hạ của tôi, có điều, các người đã quản lý doanh thị vệ nhiều năm, nên khó tránh khỏi việc không phục. Tôi đến là để khiến các người tâm phục khẩu phục”.
Người nói thực lực không thua kém Ngô Bình bước ra, nắm tay thành nắm đấm, nói: “Thống lĩnh Ngô, nếu như cậu đã nói như thế, thì Vương Quyền tôi xin được lĩnh giáo vài chiêu”.
Ngô Bình gật đầu: “Cả ba người các người cùng lên đi”.
Mấy người họ chau mày, họ đều là cao thủ cấp bí cảnh, dù Ngô Bình có mạnh cỡ nào, cũng khó cùng lúc đánh thắng được ba người, dù gì thì ít cũng không địch lại nhiều.
Ngô Bình: “Không cần nghi ngờ, các người không nghe nhầm đâu, cả ba ông cùng lên, tôi có thể đánh bại các người chỉ trong vòng ba giây”.
Câu nói đó của cậu có phần sỉ nhục, Vương Quyền hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Thống lĩnh Ngô hơi ngông cuồng quá rồi đấy”.
Ngô Bình ngoắc tay với họ: “Mau lên, lát nữa tôi còn phải gặp những người khác nữa, không có thời gian lãng phí cho các người đâu”.
“Lên”. Vương Quyền nghiến răng, gọi cả ba cùng xông lên. Ba người biến thành một tàn ảnh, phóng về phía Ngô Bình với tốc độ cực mạnh. Họ là người trong quân đội nên xông lên là thi triển tuyệt kỹ võ học ngay.
“Bụp, bụp, bụp”.
Ba tiếng động trầm đục vang lên, họ đều chưa nhìn thấy rõ Ngô Bình đã ra tay thế nào thì đã bị đánh bay ra xa mấy mét. Sau khi rơi xuống đất, ngực của ba người đều có một dấu tay rất rõ, phần áo trước ngực nát vụn, đó là Ngô Bình đã nương tay rồi đó, còn không thì cả ba đều sẽ bị đánh chết.
Ba người họ vừa kinh ngạc vừa bái phục, thi nhau quỳ xuống, nói: “Cảm ơn thống lĩnh đã nương tay”.
Ngô Bình: “Đứng dậy đi, sau này tôi sẽ là thống lĩnh của các người, các người là thuộc hạ của tôi, chúng ta đồng tâm, cùng nhau ra sức vì vương gia”.
Bình luận facebook