• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (6 Viewers)

  • Chương 2551-2555

Chương 2551: Thủ khoa đại học Giang Nam

“Vâng!”. Ba người này đều thẳng tính, sau khi thua thì đều tâm phục khẩu phục.

Vương Quyền: “Thống lĩnh, nơi này tạm thời là nơi làm việc của anh. Sau này chúng tôi lại tìm một tòa nhà mới khác”.

Ngô Bình: “Không cần, nơi này cũng khá tốt rồi”.

Bốn người đi vào phòng, Ngô Bình chính thức hỏi tên bọn họ, ngoài Vương Quyền, hai người còn lại tên là Trương Hổ, Viên Long. Ba người đi theo Đông Vương đã nhiều năm, rất được ông ta tin tưởng.

Ngô Bình: “Tôi phát hiện doanh thị vệ và quân Trấn Đông hình như không lệ thuộc vào nhau sao?”

Vương Quyền cười nói: “Đúng vậy. Về lý thuyết, chúng tôi chịu sự quản lý của quân Cấm Vệ. Vào những lúc đặc biệt, đại tướng quân Cấm Vệ có thể trực tiếp ra lệnh cho chúng tôi. Đến lúc đó, chúng tôi chỉ nghe theo đại tướng quân, ngay cả Vương gia cũng không thể làm gì”.

Ngô Bình chợt suy nghĩ trong lòng: “Vương gia khác cũng như vậy sao?”

Vương Quyền: “Đều như vậy. Nhưng bình thường thì quân Cấm Vệ sẽ không ra lệnh cho chúng tôi, cho dù có ra lệnh cũng sẽ thông qua Vương gia. Lại nói, tuy ngoài mặt chúng tôi phục tùng quân Cấm Vệ nhưng đều là thân tín của Vương gia”.

Ngô Bình gật đầu, cậu cũng hiểu được đại khái chuyện này là thế nào rồi.

Trương Hổ nói: “Thống lĩnh, bình thường thì doanh thị vệ chúng tôi đều có chức vụ cụ thể trong quân đội, ví dụ như thuộc hạ là một phó tướng của quân Trấn Đông, dưới trướng có tám nghìn binh”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói quân Trấn Đông thường xảy ra xung đột với người Phù Tang, địa điểm thường xảy ra xung đột là ở đâu?”

Trương Hổ: “Trong tối ngoài sáng đều có cả. Ngoài sáng thì hai bên thường tranh chấp đảo Đông Hải. Trong tối thì người Phù Tang thường cử cao thủ tiến vào tỉnh Đông Hải làm chuyện xấu”.

Ngô Bình: “Phù Tang là một nước nhỏ, lại dám đối đầu với Đại Hạ ta, đúng là không biết tự lượng sức mình”.

Vương Quyền: “Phù Tang có không ít cao thủ, tổ chức nghiêm mật, không thể xem thường. Hơn nữa kẻ địch của Đại Hạ quá nhiều, Phù Tang chỉ là một mặt, như nước Bạch Sát ở phía Bắc, nước Khổng Tước ở phía Nam, đều như hổ rình mồi nhắm vào Đại Hạ”.

Sau đó Ngô Bình gọi thành viên chủ chốt của doanh thị vệ đến, cậu nói đơn giản vài câu rồi cho mọi người rời đi. Công việc cụ thể thì cậu vẫn để mấy người Vương Quyền quản lý, dù sao bọn họ cũng quen thuộc chuyện ở doanh thị vệ hơn.

Sau đó cậu lại đi xem mười binh lính luyện quyền với mình. Cậu chuẩn bị bồi dưỡng mười người này thành tâm phúc của mình ở doanh thị vệ. Dù sao cậu cũng là người mới đến, cũng phải có đội viên của riêng mình.

Vì vậy cậu lại dạy mấy bộ quyền pháp, dùng thủ đoạn bí pháp nâng cao thể chất của mấy người bọn họ.

Hôm sau, Ngô Bình dạo một vòng quanh doanh thị vệ trước, sau đó đưa hướng dẫn huấn luyện mới mà hôm qua cậu mới viết cho mấy người Vương Quyền, ra lệnh cho tất cả thị vệ tiến hành huấn luyện theo hướng dẫn này.

Ngô Bình đang xem thành quả huấn luyện thì bỗng nhận được điện thoại từ Hàn Băng Nghiên. Bên kia điện thoại, Hàn Băng Nghiên vui vẻ nói: “Anh Bình, thành tích thi đại học có rồi, anh tra điểm chưa??

Ngô Bình cười nói: “Thành tích có nhanh như vậy rồi sao? Anh còn chưa tra điểm nữa”.

“Mau tra điểm đi!”, Hàn Băng Nghiên còn gấp gáp hơn cả Ngô Bình.

Ngô Bình: “Anh đưa thông tin cho em, em tra giúp anh đi”. Cậu cười nói.

Lúc này Hàn Băng Nghiên đang ồn ào với Ngô Bình còn Dương Quế Chi thì ngồi trước máy tính, lấy được thông tin số báo danh của Ngô Bình, cô ấy mau chóng nhập vào, sao đó bấm vào nút tra điểm.

Thành tích lập tức hiện ra, toán là 150, ngữ văn 148, ngoại ngữ 149, vật lý 100, sinh học 100, hóa học 100! Tổng điểm 747 điểm!

“Ôi!”. Hàn Băng Nghiên giật mình hô lên, vội nói với Ngô Bình: “Anh Bình, 747 điểm!”

Ngô Bình rất bình tĩnh, cũng không khác gì điểm cậu tính trước, cười nói: “Cũng không tệ”.

Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, anh có biết điểm của anh kinh khủng thế nào không? Người đứng thứ hai là 706 điểm, anh hơn cậu ta đến 41 điểm!”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem anh là ai”.

Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, anh đang ở đâu vậy? Tối nay chúng ta chúc mừng một bữa đi!”

Ngô Bình gật đầu: “Được. Buổi chiều anh quay về”.

Cúp điện thoại, Ngô Bình bèn đi tìm Đông Vương xin nghỉ, nói mình có chút chuyện riêng, muốn xin nghỉ mấy ngày.

Đông Vương cười nói: “Có phải có thành tích thi đại học rồi không?”

Ngô Bình: “Vương gia cũng biết chuyện tôi thi đại học sao?”

Đông Vương: “Cự Phong có nói với tôi. Thế nào, thi được bao nhiêu điểm?”

Đối với người bình thường mà nói, thi đại học là một cơ hội đổi đời, nhưng đối với Ngô Bình mà nói, cũng không có tác dụng gì. Ví dụ như Ngô Bình muốn bước vào học viện quân sự Đại Hạ thì thành tích thi đại học xuất sắc cũng chỉ là có thêm điểm cộng.

“747 điểm”, Ngô Bình nói.

Đông Vương giơ ngón tay cái: “Lợi hại đấy! Điểm cao như vậy, cả nước cũng không tìm được người thứ hai”.

Ông ấy trầm ngâm một lát rồi nói: “Cậu cứ đăng ký đại học Thần Kinh trước đi, rồi vào học viện quân sự Đại Hạ qua con đường đặc biệt khác”.

Ngô Bình: “Còn có đường đặc biệt nữa sao?”

Đông Vương cười nói: “Con đường đặc biệt là chỉ nhóm tân sinh viên xuất sắc nhất mỗi năm của đại học Thần Kinh, nếu thể chất đủ điều kiện thì có thể trực tiếp vào học ở học viện quân sự Đại Hạ, sau khi tốt nghiệp có thể được học vị quân sự chuyên nghiệp và văn hóa chuyên nghiệp”.

Ngô Bình không ngờ còn có cách như vậy, cậu gật đầu nói: “Vậy cũng không tệ”.

Đông Vương: “Như vậy đi, cho cậu nghỉ bảy ngày, quay về chúc mừng với người nhà”.

Sau đó ông ấy vẫy tay, đã có người mang theo một bộ quân trang tới, ông ấy cười nói: “Bây giờ cậu là thống lĩnh thị vệ, đồng phục này là đồ mới, chất liệu rất đặc biệt, mặc vào chắc chắn có thể khiến hàng nghìn mỹ nữ si mê”.

Ngô Bình: “Cám ơn Vương gia”.

Đông Vương: “Tôi biết cậu có kinh doanh ở Trung Châu, sau này có gì cần bổn vương giúp, chỉ cần lên tiếng thôi”.

Ngô Bình cười: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu”.

Buổi chiều, Ngô Bình thu dọn đồ đạc rồi dùng thuật độn thủy quay về Trung Châu.

Tại nhà Ngô Bình ở Trung Châu.

Hàn Băng Nghiên và vợ chồng Hàn Chí Thành đều đã đến, mọi người đang đợi Ngô Bình quay về. Ngô Đại Hưng đã đặt một nhà hàng khá chất lượng, còn mời không ít bạn bè thân thiết đến cùng chúc mừng.

Đối với Ngô Đại Hưng mà nói, con trai thi đậu đại học tốt nhất trong nước còn vui hơn cả chuyện ông ấy kiếm được một tỷ. Lúc này, trước cửa khu dân cư sớm đã có biểu ngữ do các hàng xóm nhiệt tình giúp treo lên, bên trên viết: Chúc mừng Ngô Bình trở thành thủ khoa đại học tỉnh Giang Nam!

Trước biểu ngữ thu hút rất nhiều người dừng lại xem, đứng đầu tỉnh Giang Nam, đây là vinh hạnh rất lớn, người ở khu dân cư cũng đều thấy vinh hạnh!

“Đứa nhỏ nhà này giỏi thật, đứng đầu toàn tỉnh! Chậc chậc!”

“Còn không phải sao. Thành tích này chắc chắn có thể vào được chuyên ngành tốt nhất của đại học Thần Kinh, tiền đồ tương lai sáng lạn”.

Ngô Bình không nhìn đến biểu ngữ, cậu trực tiếp đáp xuống trên sân thượng tòa nhà, sau đó lại đến trước cửa nhà. Cậu mở cửa thì thấy mấy người Hàn Băng Nghiên đều có mặt.

“Tiểu Bình về rồi”. Mọi người cười nói chào hỏi.

Hàn Băng Nghiên tiến đến kéo tay cậu, cười nói: “Anh Bình, chú đã đặt nhà hàng rồi, lát nữa chúng ta cùng đi”.

Ngô Đại Hưng cười nói: “Bố đã bao cả một tầng ở nhà hàng, chuyện vui lớn như vậy nhất định phải chúc mừng cho ra trò!”

Ngô Bình rất kinh ngạc hỏi: “Bố, rốt cuộc bố mời bao nhiêu người vậy, đủ để lấp đầy cả một tầng nhà hàng sao?”

Ngô Đại Hưng nói: “Bạn học của con với cả đồng nghiệp cũ của bố, bạn bè thân thích trong nhà, hàng xóm các bên, không mời đến cùng chúc mừng hay sao?”

Ngô Bình lập tức trợn tròn mắt, mời nhiều người như vậy, bảo cả một tầng nhà hàng sợ là cũng chưa chắc đủ chứa nữa là?
Chong 2552: Ông Hai Hoàng

Sau đó, Hàn Băng Nghiên kéo Ngô Bình đi thay quần áo, rồi hai nhà cũng đi xe đến khách sạn Thiên Long nơi tổ chức tiệc.

Khách sạn Thiên Long chính là sản nghiệp của Nghiêm Lãnh Thạch, ông ấy nghe nói là Ngô Đại Hưng muốn ăn mừng thì lập tức dặn người để trống tầng ba tốt nhất của khách sạn, chỉ dùng để tiếp đãi khách nhà họ Ngô.

Lúc này, tại tầng ba khách sạn, trong phòng VIP lớn nhất đã đầy ắp người, trong phòng VIP có ba mươi cái bàn lớn, mỗi bàn có thể ngồi cùng lúc bốn, năm mươi người.

Trong số những người đến, có rất nhiều người mà Ngô Bình không quen, nhưng bọn họ đều đứng dậy chào hỏi với Ngô Đại Hưng, có người gọi “cậu Ngô”, có người gọi ông ấy là “chú Ngô”, còn có người gọi là “ông Ngô”, “sư phụ” nữa, bọn họ đều là bạn bè quen biết trong công việc của Ngô Đại Hưng.

Rõ ràng những người này đa phần đều chưa từng gặp Ngô Bình, ai ai cũng lấy ra bao lì xì lớn nhỏ đủ hình đủ dạng nhét vào trong tay Ngô Bình.

“Tiểu Bình, cháu phải cố lên, sau này làm quan lớn, giúp chúng ta nở mày nở mặt!”

“Cháu trai, tiền không nhiều, cháu đừng chê ít! Đến trường lấy làm sinh hoạt phí. Cháu so với chúng ta thì xuất sắc hơn nhiều, hy vọng tiền đồ cháu sau này rộng mở, trở thành nhân tài!”

Ngô Bình mau chóng nhận được đến mấy chục bao lì xì lớn nhỏ, ít thì hai ba trăm, nhiều thì hơn nghìn tệ. Những người này đều là tài xế taxi bình thường, thu nhập cũng không cao, tiền kiếm được cũng rất cực khổ, nhưng ánh mắt ai cũng rất hạnh phúc. Ngô Bình là con trai tài xế taxi, nói ra thì cũng xem như “người một nhà” với bọn họ. Ngô Bình trở thành thủ khoa thành phố Giang Nam, bọn họ cũng cảm thấy vinh quang. Dù nhiều năm trôi qua, nhưng bọn họ vẫn có thể nói với người bên cạnh, con trai bạn tôi năm đó là thủ khoa thành phố Giang Nam, thi vào trường đại học nào đó!

Ngô Bình vừa nhận lì xì xong thì lại có một nhóm người đến, có vài người quen, có vài người không quen, cả nhà cô của cậu cũng đã đến, còn có cả hàng xóm lúc trước, hàng xóm hiện tại, thậm chí giáo viên lúc Ngô Bình học cấp hai, hay bạn học cũ cũng đến không ít.

Mọi người vừa chúc mừng Ngô Bình, vừa dúi lì xì vào người cậu.

Ngô Bình cũng đành chịu, dù sao lì xì cũng là tấm lòng của mọi người, cậu cũng không thể không nhận.

Bao lì xì của cô Ngô Bình là lớn nhất, bên trong bỏ chừng hai mươi nghìn tệ.

Sau đó là giáo viên và bạn học cấp ba của Ngô Bình, ngay cả lãnh đạo trường cũng đến không ít, bọn họ cũng nhét lì xì cho Ngô Bình.

Người đến chúc mừng đã hơn hai trăm người, trong phòng VIP ngồi không đủ chỉ đành sắp xếp phòng khác. Đến cuối cùng, đến cả nhà Ngô Cường cũng đến, đương nhiên bà cụ Ngô cũng có mặt, một vài họ hàng khác thì ngồi cùng nhau.

Ngô Cường vừa cắn hạt dưa vừa bĩu môi nói: “Xì, chẳng qua cũng chỉ là thủ khoa đại học thôi sao, không biết còn tưởng cậu ta làm quan lớn rồi ấy!”

Vợ Ngô Cường cũng nói: “Đúng vậy, thi đại học mà còn làm lớn như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền đây chứ!”

Bà cụ Ngô nheo mắt nhìn qua, thấy trên bàn có mấy gói thuốc, vội vàng nhét vào trong túi mình, sau đó lại bảo nhân viên phục vụ đưa thuốc lên. Đối với đứa cháu trai Ngô Bình này, bà ta cũng không quan tâm.

Ngô Đại Hưng đến chào hỏi một lát, rồi lại đi chào hỏi người khác.

Người đến rất đông, Nghiêm Lãnh Thạch đích thân đến, giúp Ngô Đại Hưng tiếp đón khách khứa.

Tối hôm nay, cả một lầu khách sạn náo nhiệt không ngừng, Ngô Bình trở thành tâm điểm của mọi người.

Cùng lúc đó, tại một phòng VIP trên lầu hai khách sạn cũng đang tổ chức bữa tiệc chúc mừng. Chủ nhân bữa tiệc chính là em ruột thị trưởng Trung Châu - Hoàng Thương, thường gọi là ông Hai Hoàng. Con trai Hoàng Thương năm nay cũng thi không tệ, tổng điểm năm trăm bốn mươi lăm điểm, có thể đậu một trường trọng điểm.

Ông Hoàng thân là em ruột thị trưởng, người đến chúc mừng đương nhiên cũng rất đông, tuy không quá mức đến mấy trăm người, nhưng trong sảnh cũng có chừng tám chín chục người.

Đương nhiên, những người đến chúc mừng này không giàu thì cũng quý, bọn họ tặng lì xì cho cậu Hoàng ít nhất cũng tám nghìn đến mười nghìn. Vẻ mặt Hoàng Thương đắc ý không thôi, dù sao nhà họ Hoàng ông ta có thể có có một đứa nhỏ có thành tích không tệ như vậy cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Bởi vì lầu ba cần dùng rất nhiều nhân viên phục vụ khiến số lượng nhân viên phục vụ tại lầu hai không đủ. Một thuộc hạ của ông Hai Hoàng thấy nhân viên phục vụ chí có bấy nhiêu, không nhịn được trừng mắt hỏi: “Người đâu, gọi quản lý các cậu đến đây!”

Một nhân viên phục vụ vội tiến lên: “Xin lỗi, quản lý của chúng tôi đang tiếp đón khách quý ở lầu ba”.

Người này vừa nghe thì càng tức giận hơn: “Khách quý? Chẳng lẽ ông Hai chúng ta không phải khách quý sao? Mắt chó mấy người mù rồi à, có biết ông Hai chúng ta là ai không?”

Hoàng Thương cũng biết tình biết lý, ông ta cười hỏi nhân viên phục vụ: “Cậu nói khách quý lầu ba kia là ai vậy?”

Nhân viên phục vụ bị mắng một trận, trong lòng khó chịu bèn nói: “Là người nhà của thủ khoa thành phố Giang Nam chúng ta đang đãi tiệc trên đó”.

Hoàng Thương vừa nghe là thủ khoa thành phố Giang Nam thì bất giác có chút khinh thường. Đừng nói là thủ khoa thành phố Giang Nam, cho dù là thủ khoa cả nước thì thế nào? Trong mắt ông ta chẳng qua cũng chỉ là một tên dân thường không quyền không thế, không đáng nhắc đến!

Ông ta lạnh lùng nói: “Đi gọi quản lý các cậu đi”.

Nhân viên phục vụ này vội nói: “Tôi đi ngay đây”.

Thế nhưng, lúc này quản lý đang bận việc bên trong, sao rảnh rỗi mà đi xuống chứ, chỉ bảo nhân viên phục vụ kia thay mình xin lỗi.

Nhân viên phục vụ cũng không biết nói chuyện, đi đến lầu hai nói: “Ông Hoàng, quản lý của chúng tôi nói đang rất bận, một lát nữa mới đến được”.

Hoàng Thương tức giận, ông ta đập xuống bàn một cái, lạnh lùng nói: “Tôi đi xem thử, người nào có thể khiến cậu ta nể nang vậy chứ!”

Sau đó, Hoàng Thương dẫn theo một đám người, hùng hổ đi lên lầu ba. Đến lầu ba, họ liếc mắt nhìn một cái, tất cả đều là những người bình thường mặc đồ bình dân, dù sao cũng là giáo viên ở trường, tài xế taxi cũng không phải người giàu sang gì. Hoàng Thương thấy vậy thì càng khó chịu, trong lòng nhủ thầm: Cũng chỉ là một đám người bình thường mà lại dám cướp mặt mũi ông Hai Hoàng ông ta, đũng là vô pháp vô thiên!

Hoàng Thương đi thẳng vào phòng VIP lớn nhất, một tên thuộc hạ bên cạnh ông ta lớn tiếng hỏi: “Ai cho các người mở tiệc ở đây?”

Lời này vừa thốt ra, sảnh phòng náo nhiệt lập tức yên tĩnh. Lúc này Ngô Bình không có ở đây, cậu đang thay đồ ở phòng kế bên. Hàn Băng Nghiên biết cậu mang theo một bồ đồ quân trang về, một mực muốn cậu thay để mọi người nhìn xem. Ngô Bình cũng hết cách, chỉ đành đi theo cô ấy ra phía sau thay quân trang.

Ngô Đại Hưng thấy đám người đến không hiền lành gì, trong lòng nghĩ hôm nay là ngày vui, không muốn gây chuyện không vui, bèn tươi cười tiến lên nói: “Các vị, có phải chúng tôi gây ảnh hưởng đến mọi người rồi không?”

Người này trừng mắt nói: “Không sai, ảnh hưởng chúng tôi rồi. Cho các người năm phút, lập tức cút khỏi khách sạn!”

Ngô Đại Hưng vốn dĩ đang tươi cười, nghe đối phương không nói lý như vậy thì gương mặt ông ấy không dễ chịu, thấp giọng nói: “Bảo chúng tôi cút đi, đúng là mạnh miệng đấy!”

Người này đi đến bóp cổ Ngô Đại Hưng, cười lạnh nói: “Tôi mạnh miệng hay không, ông cứ thử thì biết”. Nói xong thì tát một cái lên mặt Ngô Đại Hưng.

Ngô Đại Hưng bị tát một cái, miệng cũng chảy máu, ngã xuống đất.

Thấy vậy, Ngô Cường lại còn hé miệng cười, thấp giọng nói với vợ: “Làm người không thể kiêu căng quá, kiêu căng dễ gây ra chuyện. Em xem, có người không nhìn nổi rồi kìa?”

Bà cụ Ngô cũng hừ một tiếng, không hề lo lắng xem con trai mình có bị thương hay không.

Mắt thấy người kia còn muốn ra tay, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng quát lớn.

“Dừng tay!”
Chương 2553: Thống lĩnh đại nhân khí chất ngời ngời

Nghiêm Lãnh Thạch vốn dĩ đi ngang qua, nhưng nhìn thấy cảnh đó thì không kiềm được, hét lớn lên, tiến đến trước mặt tên tay sai, chỉ trong tích tắc rồi đá ông ta văng ra xa.

Người đó ăn một đá của Nghiêm Lãnh Thạch, bay ra xa mấy mét, ngã xuống đất, liên tục hộc máu, mặt mày tái nhợt.

Hoàng Thương vừa nhìn là nhận ra Nghiêm Lãnh Thạch ngay, ông ta chau mày, nói: “Anh Nghiêm, sao anh cũng ở đây?”

Nghiêm Lãnh Thạch giận dữ, nói: “Hoàng Thương, người của anh cũng lớn gan thật, dám động đến cậu Ngô”.

Hoàng Thương chột dạ, lẽ nào mình hoa mắt rồi sao? Sao Nghiêm Lãnh Thạch lại ra mặt thay cho gia đình này? Thế là ông ta hỏi: “Anh Nghiêm, tôi cũng có bày tiệc rượu ở tầng hai, nhưng khách sạn của các anh chỉ cho mấy nhân viên phục vụ đến, còn chỗ này thì có tới mấy chục người. Ông chủ Nghiêm, làm thế là sao? Xem thường họ Hoàng tôi sao?”

Nghiêm Lãnh Thạch hừm một tiếng lạnh lùng: “Nếu có chỗ nào chưa được chu đáo thì xin lỗi ông Hai Hoàng vậy. Nhưng người của anh đánh người là sai rồi, nếu anh không có câu trả lời thích đáng thì họ Nghiêm tôi đây sẽ không chịu đâu”.

Hoàng Thương giật mình, Nghiêm Lãnh Thạch khách sáo như thế khiến ông ta càng chắc chắn gia đình này không đơn giản, ông ta hít một hơi thật dài, nói: “Anh Nghiêm, thuộc hạ của tôi có phần tức giận, có điều chỉ là một đám chó mèo, có đánh thì cũng đã đánh rồi”.

Nghiêm Lãnh Thạch đang định nói thì bỗng có một thanh niên cao to đẹp trai, khí chất ngời ngời tiến đến, cậu mặc đồ lính màu xanh, đấy chính là Ngô Bình.

Nghiêm Lãnh Thạch vừa nhìn thấy Ngô Bình thì sắc mặt liền thay đổi, ông ta liền tiến về trước, hạ giọng nói: “Xin lỗi cậu chủ, tôi đã để ông chủ phải sợ hãi”.

Ngô Bình không nói gì, cậu bước đến trước mặt Ngô Đại Hưng, phát hiện trên má trái của ông có một dấu tay rất rõ thì liền chau mày, hỏi: “Bố, là do ai đánh?”

Ngô Đại Hưng vội nói: “Tiểu Bình, hôm nay là ngày vui, bỏ đi con”.

Ngô Bình lắc đầu: “Không bỏ qua được, ai đã đánh bố thì nhất định con phải trả lại một trăm lần”.

Nghiêm Lãnh Thạch đưa tay tóm người đó ra, nói: “Là tên khốn không có mắt này”.

Ngô Bình liếc nhìn người đó rồi bình thản nói: “Đánh người nhà của sĩ quan, nặng nhất có thể bị xử cực hình, lá gan của anh cũng không nhỏ đâu”.

Mặt người đó tái mét, dù hắn không có nhiều kiến thức thì cũng có thể nhìn ra được bộ quân phục của Ngô Bình không đơn giản.

Hoàng Thương giật mình, thầm thấy không ổn, sao gia đình này lại có một sĩ quan.

Phải biết rằng, địa vị của quân nhân ở nước Đại Hạ rất cao, rất nhiều sĩ quan sau khi xuất ngũ đều đến địa phương làm quan. Ở Đại Hạ, đánh đập, sỉ nhục người nhà của sĩ quan cũng là một tội rất nặng.

Ông ta không biết lai lịch của Ngô Bình, vội chạy đến, cười hòa: “Thì ra là bố của sĩ quan, thật xin lỗi bố quá, tên khốn này thật không có mắt, nhất định tôi sẽ trừng phạt hắn thật nặng”.

Ngô Bình hỏi ông ta với vẻ mặt không cảm xúc: “Hắn là người của ông sao?”

Hoàng Thương gật đầu: “Vâng, ông ta là một thuộc hạ của tôi”.

“Bốp”.

Ngô Bình đưa tay tát cho ông Hai Hoàng đó một bạt tai, khiến ông ta bay ra xa mấy mét.

Hoàng Thương vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ vào mặt Ngô Bình và hét: “Cậu dám đánh tôi?”

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Đánh ông? Dù bây giờ tôi có giết ông thì cũng chẳng sao”.

Nghiêm Lãnh Thạch chỉ muốn đá chết Hoàng Thương cho xong, ông ta lạnh lùng nói: “Đây là thủ khoa của tỉnh Giang Nam chúng ta, đồng thời cũng là thống lĩnh thị vệ dưới trướng Đông Vương. Phải rồi, cậu Ngô được Đông Vương rất coi trọng, sẽ nhanh chóng được vào học viện quân sự của Đại Hạ để đào tạo chuyên sâu. Hoàng Thương, hãy dùng cái đầu chó của anh suy nghĩ thử, người của học viện quân sự Đại Hạ là người mà anh có thể động đến sao?”

Hoàng Thương lập tức toát mồ hôi lạnh, Nghiêm Lãnh Thạch không phải đang hù dọa ông ta, người tốt nghiệp từ học viện quân sự Đại Hạ dù cho không thành công thì cũng có thể thông qua quan hệ, có được chức thị trưởng của một địa phương một cách nhẹ nhàng. Vậy nói gì đến ông ta, ông ta chỉ là em trai của thị trưởng mà thôi.

Ông ta chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, tay chân bủn rủn, ông ta quỳ xuống đất một cái “thịch”, run rẩy nói: “Ngô thống lĩnh, xin lỗi, tiểu nhân biết sai rồi, xin thống lĩnh đại nhân tha tội”.

Cả nhà Ngô Cường, đến cả bà cụ Ngô cũng ngớ ra, chẳng phải người đó rất uy phong sao? Sao đột nhiên lại quỳ trước Ngô Bình? Hơn nữa, tại sao họ lại gọi cậu là thống lĩnh đại nhân?

Ngô Bình lạnh lùng nói, vẻ mặt không cảm xúc: “Bảo thuộc hạ của ông tự vả một trăm cái”.

Hoàng Thương lập tức ngoảnh đầu sang hét lớn: “Có nghe thấy chưa, tự vả vào mồm đi”.

Người đó vốn đã bị đá bị thương, giờ còn phải nhịn đau tự vả miệng mình, hết lần này đến lần khác.

Ngô Bình không thèm quan tâm đến ông ta nữa, cậu quay trở lại bàn tiệc trong bộ quân phục, lần lượt kính rượu trưởng bối.

“Tiểu Bình, thống lĩnh là gì?”. Có mấy người nghe thấy họ nói chuyện nên tò mò hỏi.

Ngô Bình cười, nói: “Con quản một doanh trại thị vệ”.

Mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng khen cậu có tương lai, đem vinh quang về cho nhà họ Ngô.

Từ Kiêu cũng có mặt, cậu ta nhìn thấy Ngô Bình mặc quân phục cực kỳ ngầu thì cũng mặt dày đòi mượn mặc vài ngày.

Cả nhà Ngô Cường lúc nãy còn cười trên sự đau khổ của người khác, giờ biết được Ngô Bình còn mạnh hơn cả trong tưởng tượng của họ thì ai cũng câm như hến.

“Tiểu Bình, chuyện con sắp đến học viện quân sự Đại Hạ là sao thế? Sao bố lại không biết?”, Ngô Đại Hưng bụm một bên mặt, hỏi, để mọi người được nghe rõ, ông cố ý nói thật to.

Ngô Bình cười, nói: “Chuyện này vừa mới được quyết định, con thi vào đại học Thần Kinh trước, sau đó đến học viện quân sự Đại Hạ nghiên cứu thêm, cùng lúc lấy bằng quân sự và bằng văn hóa”.

Người bình thường cũng đều đã từng nghe nói về học viện quân sự Đại Hạ, biết được sức mạnh và sự thần bí của nó. Chẳng hạn những nhân vật lớn trong triều hiện tại có đến một phần ba là tốt nghiệp từ học viện quân sự Đại Hạ, trong đó bao gồm thần tướng số một hiện nay của Đại Hạ, Tô Long Tượng.

Ngô Đại Hưng tiếp tục hỏi: “Tiểu Bình, vậy sau khi tốt nghiệp học viện quân sự Đại Hạ thì có phải sẽ có thể vào quân đội làm quan không?”

Ngô Bình cười, nói: “Có thể hiểu như thế”.

Không khí càng náo nhiệt hơn, vợ chồng Hàn Chí Thành cũng được rất nhiều người vây lấy, không ngừng khen Hàn Chí Thành có mắt nhìn, tìm được một chàng rể ưu tú như thế.

Mặt khác, người kia tự tát năm mươi mấy bạt tai đã bất tỉnh, Hoàng Thương đích thân ra tay, đánh cho đủ năm mươi cái còn lại. Sau khi đánh đủ một trăm cái, ông ta cười nịnh, tiến qua, hỏi thử có cần đánh tiếp không.

Ngô Bình cũng không muốn mọi người mất vui nên đã phất tay, nói: “Các người đi đi”.

Buổi tiệc kéo dài đến mười một giờ rưỡi đêm thì khách mời mới lần lượt ra về. Ngô Bình cho người tiễn hai vợ chồng Hàn Chí Thành về nhà trước rồi cùng Hàn Băng Nghiên theo bố mẹ về nhà.

Ngô Đại Hưng uống không ít rượu, sớm đã say mềm nên Ngô Bình đỡ ông về phòng nghỉ ngơi trước.

Sau đó là thời gian cậu và Hàn Băng Nghiên được ở riêng với nhau. Lúc này Hàn Băng Nghiên thu mình trong lòng cậu như một con mèo, lòng vừa vui vừa thấy yên bình, cô nói: “Anh Bình, anh thật lợi hại, ra ngoài một chuyến thì đã là thống lĩnh”.

Ngô Bình: “Là chức quan do Đông Vương cho anh, vốn dĩ anh chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống quân đội, ai ngờ lại thành thống lĩnh trại thị vệ”.

Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, vậy sau này anh phải đánh trận sao?”

Ngô Bình: “Ừm, đánh trận là chuyện không thể tránh khỏi, dù gì anh cũng là quân nhân. Có điều em yên tâm, nhất định anh sẽ bảo vệ tốt cho mình”.

Tối đó Ngô Bình không tu luyện mà chỉ dính lấy Hàn Băng Nghiên cho đến sáng hôm sau mới dậy. Còn Hàn Băng Nghiên thì bị giày vò đến suýt không dậy nỗi.
Chương 2554: Trung Châu tuyển chọn các thiếu nữ

Lúc này bữa sáng đã được dọn lên, điểm tâm và các món phụ đều do Dương Quế Chi chuẩn bị.

“Tiểu Bình, Băng Nghiên, mau rửa tay rồi ăn thôi”, bà ấy vẫy tay gọi.

Ngô Bình không nhìn thấy Ngô Đại Hưng bèn hỏi: “Mẹ, bố con đâu rồi?”

Dương Quế Chi: “Đi ra ngoài với vài người bạn rồi”.

Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, hôm qua anh nói có một hòn đảo có thể bay, có thể dẫn em đến đó chơi không?”

Ngô Bình cười nói: “Được chứ, hôm nào rảnh, anh dẫn em đến đảo Hoan Không chơi”.

Ngô Bình vẫn chưa ăn sáng xong, Nghiêm Lãnh Thạch đã đến gặp, bình thường có việc gì Nghiêm Lãnh Thạch đều gọi điện thoại cho Ngô Bình để bàn bạc, nhưng lần này ông ta lại đến tận nhà mà không nói trước, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Cậu dẫn Nghiêm Lãnh Thạch đến phòng sách hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghiêm Lãnh Thạch thở dài nói: “Trung Châu có một gia đình bình thường, họ có một đứa con trai mười tuổi đã bị thất lạc vào mười năm trước”.

Ngô Bình: “Thì?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Ba ngày trước, đứa con trai mất tích mười năm của họ quay lại. Hóa ra không phải là mất tích, mà là bị tiên nhân dẫn đi tu luyện. Bây giờ cậu ta đã là đệ tử chân truyền của tông môn hạng hai”.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Chân truyền tông môn hạng hai, thân phận này lại khá thú vị đấy, chỉ là chuyện này liên quan gì đến ông?”

Nghiêm Lãnh Thạch cười khổ: “Vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta, nhưng để lấy lòng vị đệ tử chân truyền này, thị trưởng thành phố đã quyết định tổ chức một cuộc tuyển chọn các thiếu nữ ở Trung Châu để chọn ra vài cô gái vừa ý cho vị đệ tử chân truyền đó, đến nhà hắn làm người giúp việc”.

Ngô Bình trợn to mắt: “Tuyển chọn các thiếu nữ? Có phải đầu óc thị trưởng thành phố Trung Châu bị hỏng rồi không?”

Nghiêm Lãnh Thạch thở dài: “Thị trưởng thành phố muốn lấy lòng hắn ta nên mới đưa ra ý này”.

Ngô Bình lắc đầu nói: “Thế nên rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến chúng ta?”

Nghiêm Lãnh Thạch bất lực nói: “Cô Hàn cũng nằm trong danh sách đó”.

“Rầm!”

Ngô Bình đập bàn tức giận nói: “Dám có ý xấu với Băng Nghiên, ông ta không muốn sống rồi à”.

Nghiêm Lãnh Thạch cười khổ: “Đứa con gái mười bốn tuổi của tôi cũng nằm trong danh sách”.

Ngô Bình cười nói: “Thú vị đấy! Ông Nghiêm, ông nói xem nếu thị trưởng thành phố đó biết tôi là đệ tử xuất sắc của tông môn hạng nhất, ông ta có bò đến liếm giày cho tôi không?”

Nghiêm Lãnh Thạch nghiêm túc nói: “Rất có khả năng”.

Ngô Bình lắc đầu nói: “Ông nói rõ ràng với họ, dám động vào người của chúng ta, tôi sẽ cho họ đẹp mặt”.

Nghiêm Lãnh Thạch khẽ thở dài, nói: “Chủ nhân, trước đó cậu đã dạy dỗ em rể của thị trưởng thành phố, hôm qua lại dạy dỗ anh em của ông ta – Hoàng Thương. Tôi nghe nói thị trưởng thành phố Hoàng rất bất mãn với chủ nhân”.

Ngô Bình: “Sớm muộn gì tôi cũng cho ông ta một bài học”.

Hai người mới nói được vài câu, chuông cửa đã vang lên. Dương Quế Chi đi mở cửa thì thấy có năm người mặc đồng phục đứng ngoài cửa, một người trong đó cầm một thứ giống như lệnh khám xét, lạnh lùng nói: “Nhận lệnh từ cấp trên, bọn tôi đến tìm cô Hàn Băng Nghiên”.

Ngô Bình nghe thấy động tĩnh bèn đi ra ngoài xem thử, cậu nhìn đối phương hỏi: “Các anh tìm Hàn Băng Nghiên làm gì?”

Người này nói: “Mời cô Hàn đi theo chúng tôi phối hợp điều tra”.

Ngô Bình cười mỉa: “Điều tra cái gì, anh nói rõ xem nào”.

Người này sầm mặt: “Này, cậu đừng gây chuyện, nếu không tôi có thể bắt cậu vì tội chống đối người thi hành công vụ”.

Ngô Bình nhướng mày: “Bắt tôi? Anh có thể thử xem”.

Người này lập tức lấy còng tay đeo bên hông ra, sải bước đi đến chỗ Ngô Bình định còng cậu lại. Thế nhưng anh ta vừa bước được vài bước, đầu óc trống rỗng, cả người đứng sững tại chỗ, bất động.

Những người khác sửng sốt, chuyện gì thế?

“Cút!”

Ngô Bình khẽ quát, đám người này như bị khống chế, vẻ mặt ai cũng cứng đờ xoay người rời đi.

Sau khi mấy người này đi, sắc mặt Ngô Bình rất khó coi, mấy người này đúng là chẳng coi ai ra gì, thế mà lại đến nhà bắt người đi tham gia tuyển chọn thiếu nữ.

Cậu trầm giọng hỏi: “Bây giờ thị trưởng thành phố đang ở đâu?”

Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Hôm nay chắc là ông ta ở sơn trang Vạn Tú, đó là nơi ông ta nghỉ ngơi. Nếu không có gì bất ngờ thì đệ tử chân truyền đó hẳn cũng ở đó”.

Ngô Bình: “Đi thôi, đến sơn trang Vạn Tú”.

Nghiêm Lãnh Thạch hỏi: “Chủ nhân muốn làm gì?”

Ngô Bình: “Loại người vô liêm sỉ này thì chỉ có đánh cho một trận, ông ta mới biết đau”.

Nghiêm Lãnh Thạch cười khổ, chuyện đi dạy dỗ một thị trưởng thành phố nghe có vẻ hoang đường, nhưng nếu là Ngô Bình làm thế thì chẳng là gì.

“Được, vậy tôi đi với chủ nhân”.

Dưới một mái đình ở sơn trang Vạn Tú, thị trưởng thành phố Hoàng Diên Lãng đang nói chuyện với một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, thân là người đứng đầu của hàng trăm chức vụ ở thành phố Trung Châu, lúc này ông ta cực kỳ khiêm nhường cười nói: “Cậu Niên, chúng tôi thật sự rất vui, cũng cảm thấy may mắn khi cậu có thể về lại Trung Châu được không. Mong cậu có thể ở lại thêm vài ngày, chúng tôi muốn được tiếp xúc gần với cậu hơn”.

Gương mặt cậu Niên này lộ ra vẻ kiêu ngạo, thân là đệ tử chân truyền của tông môn hạng hai, thật ra hắn cũng không xem thị trưởng thành phố Trung Châu này ra gì cả, nhưng dù sao người nhà của mình gia tộc vẫn sống ở Trung Châu một thời gian, nên hắn vẫn khách sáo với Hoàng Diên Lãng.

“Cũng được”, cậu Niên lạnh nhạt nói, sau đó hỏi: “Chuyện tuyển thiếu nữ đã tiến hành chưa?”

Nghe hắn hỏi về vấn đề này, Hoàng Diên Lãng cười nói: “Cậu Niên đừng lo lắng, chúng tôi đang nhanh chóng tiến hành rồi, chúng tôi sẽ cố gắng chọn được người phụ nữ như ý cậu trong vòng ba ngày”.

Cậu Niên này tên là Niên Phùng Thời , khổ tu mười năm, hắn bị sư phụ cấm tiếp cận với phụ nữ nên lần này vô cùng “thèm khát”, muốn ăn no vài bữa. Thế là Hoàng Diên Lãng đã tổ chức hoạt động tuyển các thiếu nữ trong toàn thành phố vì hắn.

Niên Phùng Thời khẽ gật đầu, nói: “Bên cạnh bố mẹ tôi cũng cần vài người chăm sóc, có thể chọn thêm vài người”.

Hoàng Diên Lãng hỏi: “Cậu Niên, vậy trước tiên chọn ra ba mươi người nhỉ?”

Niên Phùng Thời gật đầu: “Cũng được”.

Vừa nói xong câu này, Niên Phùng Thời bỗng đứng dậy, híp mắt nhìn xung quanh.

Hoàng Diên Lãng quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một đám mây màu tím từ xa bay đến, vì nhìn từ xa nên khá mờ, ông ta dụi mắt, đám mây màu tím đó đã đáp xuống vườn hoa cách đó không xa.

Người đến chính là Ngô Bình và Nghiêm Lãnh Thạch.

Ngô Bình sải bước đi đến, lập tức xuất hiện trước mặt Hoàng Diên Lãng.

Hoàng Diên Lãng cực kỳ hoảng sợ, ông ta lùi ra sau một bước hỏi: “Cậu là ai?”

Ngô Bình: “Thị trưởng Hoàng, tôi từng đánh em vợ của ông, hôm qua vừa dạy dỗ xong Hoàng Thương nhà ông, ông không nhận ra tôi à?”

Nghe cậu nói thế, Hoàng Diên Lãng sầm mặt: “Là cậu! Người đâu, đánh cậu ta”.

Thân là thị trưởng thành phố, bên cạnh ông ta có vệ sĩ thực lực cao, nhưng chẳng ai chạy đến sau khi ông ta gọi.

Niên Phùng Thời đứng dậy, hắn nói: “Thị trưởng Hoàng đừng gọi nữa, người của ông không nghe thấy đâu”.

Hắn nhìn Ngô Bình nói: “Cách bay này của cậu đẹp đấy, không biết đến từ tông môn nào?”

Ngô Bình nói: “Ngô Bình – đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, anh là đệ tử chân truyền vừa trở về thăm người thân đó à?”

Niên Phùng Thời rất ngạc nhiên, cậu ta thế mà là đệ tử tinh anh. Nhưng sau một lúc kinh ngạc, hắn lại nghi ngờ nói: “Liên Sơn Tông và tông môn tôi ở cùng một Tiên Giới, theo tôi được biết thì hình như Liên Sơn Tông chỉ có một đệ tử tinh anh mà nhỉ?”

Ngô Bình: “Đúng thế, nên tôi là đệ tử tinh anh mới thăng cấp đây”.
Chương 2555: Mục đích thật sự

Niên Phùng Thời quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới, không cảm nhận được hơi thở cậu mạnh ra sao, hơn nữa tu vi có vẻ cũng không cao minh như mình, hắn bất giác cười nói: “Cậu Ngô này, cậu nói cậu là đệ tử tinh anh, có bằng chứng gì không?”

Ngô Bình chẳng muốn nói nhiều, lên tiếng: “Tôi có huy hiệu, nhưng anh xứng nhìn thấy nó sao?”

Lời này rất tổn thương người khác, sắc mặt Niên Thời Phùng u ám, lạnh lùng nói: “Làm người không thể quá kiêu ngạo”.

Ngô Bình nói: “Ở đây không có chuyện của anh, cút đi, tôi tìm Hoàng Diên Lãng nói chuyện”.

Niên Phùng Thời lại càng cảm thấy Ngô Bình đang khoác lác, cậu căn bản chẳng phải đệ tử tinh anh gì mà chỉ là lấy thân phận ra để hù dọa mà thôi. Nghĩ như vậy, hắn cười lạnh: “Cậu bạn à, thị trưởng Hoàng là bạn của tôi, cậu muốn động đến ông ấy, phải hỏi xem tôi có đồng ý không mới được!”

Ngô Bình bật cười: “Anh đúng là tự dát vàng lên mặt”.

Niên Thời Phùng cười lạnh: “Là cậu tự đề cao chính mình thôi”.

Ngô Bình khẽ thở dài, cậu đứng yên bất động, Niên Thời Phùng bỗng rơi vào ảo cảnh, ánh mắt đờ đẫn, đứng lắc lư tại chỗ như đang tránh né thứ gì đó, ánh mắt cũng dần dần có vẻ kinh sợ.

Hoàng Diên Lãng nhìn mà ngây ngốc, bèn hỏi: “Cậu làm gì hắn vậy?”

Ngô Bình: “Hắn chỉ là rơi vào ảo giác thôi, tôi có thể để hắn thoát ra bất kỳ lúc nào”.

Nói rồi, cậu ngồi xuống ghế đối diện với Hoàng Diên Lãng, Nghiêm Lãnh Thạch đứng sau lưng cậu, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm Hoàng Diên Lãng.

Hoàng Diên Lãng đổ đầy mồ hôi trên trán, tuy đã biết thân phận của Ngô Bình từ miệng Hoàng Thương, là thống lĩnh Thị Vệ Doanh. Nhưng mọi người không chung một hệ thống, ông ta cũng kết sức kiêng dè.

Thế nhưng, tình hình hiện tại thì hoàn toàn khác rồi, người này lại dám tự xưng là đệ tử đại tông, mà còn là đệ tử tinh anh. Hơn nữa, thủ đoạn cậu kinh người, Niên Phùng Thời này là đệ tử chân truyền của một tông môn nhị phẩm, mà ở trước mặt cậu cũng không chịu được một đòn.

“Thống lĩnh Ngô, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì rồi không?”

“Hiểu lầm?”. Ngô Bình cười lạnh: “Ông cử người đến bắt bạn gái tôi tham gia tuyển tú gì đó, làm người hầu cho cho đám người ngu ngốc thế này, cách ông nịnh bợ người ta đúng là chỉ có mỗi trò này”.

Hoàng Diên Lãng vội nói: “Đây là hiểu lầm, là người bên dưới không biết làm việc, chọc giận tới cậu, tôi đền tội với cậu!”. Nói xong, ông ta liên tục thở dài.

Ngô Bình hừ một tiếng: “Bớt cái bộ dạng này đi. Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, xin lỗi mà có tác dụng thì trên đời này sẽ không có người chết rồi”.

Nghiêm Lãnh Thạch lập tức nói: “Chủ nhân, giữ lại Hoàng Diên Lãng này sẽ chỉ có tai họa, tôi thấy cứ trừ khử ông ta đi, rồi đổi người khác biết nghe lời làm thị trưởng”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông nói đúng”.

Hoàng Diên Lãng sợ đến mức tè ra quần, ông ta ngã bịch xuống đất, nước mắt giàn giụa: “Thống lĩnh đại nhân tha mạng! Tiểu nhân biết sai rồi, sau này tiểu nhân nhất định sẽ thay đổi, nghe lời cậu, cậu bảo tiểu nhân làm gì thì tiểu nhân làm đó!”

Nghiêm Lãnh Thạch nghe vậy thì nói: “Chủ nhân, tôi thấy ông Hoàng đây cũng khá hiểu chuyện, chi bằng tha cho ông ta một mạng?”

Ngô Bình: “Lúc trước ông ta còn dám động đến bạn gái tôi, tôi sao có thể tha cho ông ta?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Người cũng có lúc sai lầm, hơn nữa cô Hàn cũng không bị ảnh hưởng gì, tôi thấy tha cho ông ta lần này, cho ông ta một cơ hội lập công chuộc tội”.

Ngô Bình: “Vậy xem xem ông ta có thể lập công chuộc tội thế nào”.

Hoàng Diên Lãng sao lại không nghe ra ý của Ngô Bình chứ, ông ta vội nói: “Thống lĩnh Ngô, cậu có chuyện gì chỉ cần dặn dò, tại hạ sẽ không do dự, không chối từ!”

Ngô Bình ừ một tiếng, nói: “Cũng không có gì cả, sau này ông chính là tiểu đệ bên cạnh lão Nghiêm, ông ấy bảo ông làm gì thì ông cứ ngoan ngoãn nghe lệnh. Đương nhiên, đi theo tôi, ông cũng sẽ không chịu thiệt”.

Ánh mắt Hoàng Diên Lãng sáng lên, vội nói: “Vâng, tiểu nhân đã hiểu, tiểu nhân nhất định nghe lời!”

Ngô Bình: “Ông có thể làm được thị trưởng, chắc hẳn sau lưng có người chống đỡ, chỗ dựa của ông là ai?”

Hoàng Diên Lãng không dám che giấu, nói: “Chỗ dựa của tiểu nhân là Tiền Nhuận trong tỉnh, ông ta là người đứng đầu tỉnh Giang Nam”.

Nghiêm Lãnh Thạch có chút bất ngờ: “Ông là người của Tiền Nhuận, đúng là che giấu kỹ quá!”

Ngô Bình: “Lão Nghiêm, sao lại nói như vậy?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân không biết thôi, Hoàng Diên Lãng này ngoài mặt vẫn luôn bị Tiền Nhuận chèn ép mà người khác đều nghĩ rằng ông ta là người của Mã Hướng Phong, người đối đầu với Tiền Nhuận”.

Ngô Bình cười nói: “Ra là vậy”.

Hoàng Diên Lãng giải thích: “Thật ra Mã Hướng Phong cũng là người của Tiền Nhuận”.

Ngô Bình cũng không hứng thú với những chuyện này, nói: “Mặc kệ ông là người của ai, sau này lệnh của lão Nghiêm thì ông phải ưu tiên chấp hành trước. Đương nhiên, nếu không phải là chuyện gấp gáp thì ông cứ duy trì quan hệ với bên kia như cũ”.

Hoàng Diên Lãng nói: “Vâng, tiểu nhân hiểu”.

Ngô Bình uống ngụm trà, hỏi ông ta: “Ông là thị trưởng, lại đi nịnh bợ một đệ tử chân truyền như vậy, ông có chuyện gì cần nhờ sao?”

Hoàng Diên Lãng khẽ thở dài, nói: “Là con gái tiểu nhân bị bệnh nặng, cần một viên tiên đan kéo dài tính mạng”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tiên đan? Đừng nói ông tổ chức tuyển tú một lần, cho dù ông nhận hắn là cha nuôi, hắn cũng không thể đưa tiên đan cho ông đâu”.

Hoàng Diên Lãng cúi đầu, nói: “Con gái tôi rất đáng thương, con bé lương thiện như vậy, tôi muốn con bé sống tiếp, cho dù chỉ có một phần cơ hội thì tôi cũng không thể từ bỏ!”

Lúc này, hai mắt Hoàng Diên Lãng ướt đẫm, lúc này ông ta không phải là thị trưởng mà chỉ là một người cha hy vọng con gái được sống mà thôi.

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Bảo con gái ông qua đây, tôi xem có thể chữa được không”.

Hoàng Diên Lãng ngây người, hỏi: “Thống lĩnh đại nhân biết y thuật sao?”

Ngô Bình: “Biết đôi chút”.

Hoàng Diên Lãng vui mừng: “Vâng, tôi lập tức gọi con bé”.

Ông ta vội vàng đi, Ngô Bình lại vung tay lên, Niên Phùng Thời kia thoát khỏi ảo ảnh kia. Lúc này vẻ mặt hắn kinh sợ, thì ra hắn vừa bước vào trong ảo ảnh vô biên, dùng hết mọi cách cũng không thể thoát ra được.

Ngô Bình hỏi hắn: “Phục không?”

Niên Phùng Thời hít sâu một hơi, hắn siết chặt nắm tay, nói: “Tôi phục”.

Ngô Bình gật đầu: “Phục thì tốt. Nếu anh không phục thì tôi sẽ để anh ở đó thêm mấy ngày”.

Niên Phùng Thời nói: “Là tôi có mắt như mù, tôi nhận thua!”. Nói xong hắn chắp tay, xoay người muốn rời đi.

“Tôi cho anh đi rồi sao?”, Ngô Bình lạnh lùng nói.

Niên Phùng Thời tức giận nói: “Cậu muốn làm gì? Giết tôi sao?”

Ngô Bình cười nói: “Tại sao tôi phải giết anh? Tôi chỉ là muốn hỏi anh một câu, anh ở tông môn nào?”

Niên Phùng Thời nói: “Vân Long Tông!”

Ngô Bình: “Vậy mục đích anh đến Trung Châu làm gì?”

Sắc mặt Niên Phùng Thời thay đổi: “Tôi có mục đích gì?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Anh nghĩ tôi không biết mục đích thật sự anh tuyển tú làm gì sao?”

Niên Phùng Thời thản nhiên nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì”.

Ngô Bình lấy máy tính bảng từ trên bàn, bên trên viết tên rất nhiều cô gái cùng với ngày sinh. Lúc Ngô Bình đến thì đã nhìn thấy nội dung trên máy tính bảng.

Cậu xem rồi nói: “Bên trên có viết ngày sinh của tất các các cô gái, đều sinh vào mùa xuân, giờ Tý, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?”

Niên Phùng Thời bất giác trầm mặc.

Ngô Bình nói: “Anh không nói cũng không sao, vậy thì ở lại trong ảo ảnh thêm vài ngày đi, đến khi anh muốn nói thì thôi”.

Cậu vừa vung tay, Niên Phùng Thời đã thở dài, nói: “Tôi nói”.

Ngô Bình bỏ máy tính bảng xuống, nói: “Quả nhiên anh là người thông minh”.

Niên Phùng Thời im lặng một lúc rồi nói: “Tôi là phụng mệnh sư phụ, đến Trung Châu tìm một nữ tu chuyển thế”.

Ngô Bình: “Tại sao phải tìm cô ấy?”

Niên Phùng Thời: “Bởi vì trên người cô ấy có bí mật kinh thiên động địa!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom