-
Chương 2556-2560
Chương 2556: Cô gái Y Mị
Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Bí mật gì?”
“Không rõ, sư tôn không nói cho tôi”.
“Anh phải tìm cô ấy bằng cách nào?”
Niên Phùng Thời: “Cô gái kia chắc chắn sẽ sinh ra vào mùa xuân, giờ tý, tuổi từ mười tám đến hai mươi tuổi”.
“Ngoài những thứ này, còn có điều kiện gì khác không?”
Niên Phùng Thời: “Cô gái này tu thân, có mùi hương đặc biệt, cho dù cô ấy chuyển thế trùng sinh thì trên người cũng sẽ có mùi hương”.
Ngô Bình: “Cho nên anh chuẩn dựa vào mùi hương cơ thể để đánh giá xem ai là nữ tu chuyển thế sao?”
Niên Phùng Thời gật đầu: “Quả thực là tôi có kế hoạch như vậy”.
Ngô Bình xua tay nói: “Anh đi được rồi”.
Niên Phùng Thời chắp tay: “Cảm tạ cậu Ngô”.
Niên Phùng Thời đi không bao lâu, Hoàng Diên Lãng đã dùng xe lăn đẩy một cô gái đến, cô bé chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, sắc mặt vàng vọt, không có chút huyết sắc. Tóc cô bé như dây thừng vậy, trông không hề mượt mà, dưới da còn xuất hiện vết máu li ti. Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy cô bé, Ngô Bình đã nghĩ ngay đến người chết, chỉ có người chết mới có gương mặt như vậy.
Hoàng Diên Lãng: “Đại nhân, con gái tôi gần một năm trước đã mắc bệnh lạ, không ăn không uống, cứ ngủ thì sẽ lo sợ la hét. Con bé nói, trong mơ có người đuổi giết nó, sau khi đuổi được thì tra tấn đủ kiểu, cảm giác bị tra tấn đó hệt như thật vậy. Sau này con bé không dám ngủ nữa, dần dần chuyển sang không muốn sống. Đã mấy lần con bé muốn từ bỏ, cũng may được phát hiện kịp thời”.
Ngô Bình đứng trước mặt cô bé, cảm thấy ánh mắt coi bé ngây dại, không có ánh sáng.
Cậu hỏi: “Em tên gì?”
Nhưng cô bé không hề phản ứng, ý thức cô bé như đang rơi vào trạng thái của riêng mình, trạng thái như vậy có thể bảo vệ bản thân cô bé.
Hoàng Diên Lãng thở dài, nói: “Con bé không nghe được âm thanh bên ngoài, thi thoảng mới tỉnh táo”.
Ngô Bình bắt mạch cho cô bé một lúc rồi nói: “Cô bé bị Yểm Ma nhập rồi,”
Hoàng Diên Lãng kinh ngạc: “Yểm Ma là gì?”
“Một thứ có thể ký sinh trong giấc mộng của người khác, nó dựa vào việc hấp thụ nỗi sợ của vật chủ mà trưởng thành. Vật chủ càng sợ hãi thì nó càng lớn mạnh. Đến khi nó lớn mạnh đến một mức độ thì có thể kiểm soát được ý chí của vật chủ, cuối cùng sẽ chiếm lấy vật chủ”.
Ngừng lại một lúc rồi cậu nói tiếp: “Nói thẳng ra thì Yểm Ma là một loại tà thuật. Có vài người tu vi không cao, nhưng lại muốn chuyển thế sống lại, nên tu luyện bản thân thành Yểm Ma. Yểm Ma chỉ cần tìm được cơ hội thì sẽ ký sinh vào trong giấc mộng của người khác, cuối cùng sẽ chiếm lấy thân thể đối phương”.
Hoàng Diên Lãng nghe xong thì vừa sợ vừa giận: “Cái thứ Yểm Ma đáng chết, hại con gái tôi thảm như vậy, tôi sẽ không tha cho nó!”
Sau đó ông ta quỳ xuống đất, cầu xin nói: “Đại nhân, xin cậu cứu con gái tôi, chỉ cần cậu có thể cứu được con gái tôi, đại nhân muốn tôi chết, tôi cũng không do dự!”
Hoàng Diên Lãng rất yêu thương con gái, lúc này ông ta không màng đến tôn nghiêm, trực tiếp quỳ xuống cầu xin Ngô Bình giúp ông ta.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi. Nếu tôi gặp được thì sẽ không ngồi không mặc kệ”.
Hoàng Diên Lãng vui mừng: “Cảm tạ đại nhân!”
Ngô Bình điểm tay phải vào giữa trán cô bé, sử dụng bí chú trấn ma, một luồng bí lực tiến vào thân thể cô bé. Cô bé bỗng mở bừng mắt, đôi mắt trở nên u tối, một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
“Người nào dám động đến lão phu!”
Ngô Bình cười lạnh: “Ma chướng, chết đi!”
Cô bé bỗng mở to mắt, phun ra một luồng khói đen. Luồng khói đen bay lên không đó, chính là Yểm Ma, nó ngưng tụ thành hình mặt người. Mặt người này vừa xuất hiện đã bị Ngô Bình phun ra một ngụm Chân Hỏa thiêu thành tro, trước khi chết chỉ kịp thét lên chói tai.
Thiêu chết Yểm Ma xong, Ngô Bình vươn tay điểm vào giữa trán cô bé, cơ thể cô bé run rẩy, rồi chậm rãi mở mắt.
Cô bé khôi phục lại tinh thần, bỗng nhiên ôm chầm lấy Ngô Bình, vừa khó vừa liên tục nói cảm ơn.
Mọi chuyện vừa xảy ra lúc nãy, cô bé tự cô lập bản thân đều thấy rõ ràng, vì vậy cô bé biết là nhờ Ngô Bình trước mặt mình đâu đã cứu cô bé khỏi bể khổ.
“Anh trai, cảm ơn anh!”
Ngô Bình vỗ lưng cô bé: “Không sao rồi, sau này em có thể ngủ bình thường rồi. Người đuổi giết em đã bị anh tiêu diệt rồi”.
Hoàng Diên Lãng vội nói: “Cục cưng, con quay về nghỉ ngơi trước đi”.
Cho người đẩy cô bé về phòng, Hoàng Diên Lãng lại quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, nói: “Cảm ơn đại nhân đã ra tay giúp đỡ!”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến”.
Sau đó cậu hỏi: “Chuyện tuyển tú tiến hành thế nào?”
Hoàng Diên Lãng: “Tôi sẽ dừng chuyện tuyển tú ngay lập tức!” Bây giờ Niên Phùng Thời kia đã không còn, bệnh của con gái cũng đã tốt, chuyện tuyển tú không cần thiết nữa.
Ngô Bình: “Chuyện tuyển tú tiến hành đến đâu rồi?”
Hoàng Diên Lãng: “Đã thu thập được thông tin của phần lớn các cô gái rồi”.
Ngô Bình: “Niên Phùng Thời có nói cho ông, bảo ông chú ý riêng đến những cô gái nào không?”
Hoàng Diên Lãng: “Có. Người của tôi đã chọn ra bảy cô gái có mùi hương đặc biệt, mấy tiếng nữa sẽ đưa đến”.
Ngô Bình: “Công việc tuyển tú còn lại tạm ngừng, ông đưa bảy cô gái kia qua đây, tôi nhìn thử xem”.
Hoàng Diên Lãng còn nghĩ Ngô Bình muốn chọn mấy cô gái xinh đẹp, vội nói: “Đại nhân cứ yên tâm, cậu thích người nào, tôi nhất định sẽ sắp xếp”.
Ngô Bình nói: “Ông không cần sắp xếp gì cả, tôi chỉ nhìn thử xem thôi”.
Hoàng Diên Lãng chỉ đành nói: “Vâng”.
Ngô Bình lại lấy giấy bút, viết ra một phương thuốc, nói: “Lệnh thiên kim thân thể yếu ớt, có thể uống những thuốc này bồi bổ. Bảy ngày sau, ông lại đến tìm tôi lấy phương thuốc khác”.
Hoàng Diên Lãng vui mừng: “Cảm ơn đại nhân!”
Ngô Bình: “Không có gì, ông đi xuống trước đi, tôi đi dạo xung quanh”.
Cậu tìm một nơi yên tĩnh, bắt đầu luyện công.
Cậu đã tu luyện Huyền Ảnh Công đến tầng hai - Khôi Ảnh, tiếp theo chính là tiến đến Huyền Ảnh Công tầng ba - Linh ảnh, có linh lực, có thể tấn công người khác, mà còn có thể tự mình hành động.
Khoảng chừng một tiếng rưỡi đồng hồ sau, cậu đã luyện thành công linh ảnh thức nhất. Linh ảnh này không lớn, chỉ khoảng chừng một nắm tay, bình thường nó đều trốn dưới bàn chân Ngô Bình, lúc cần thiết thì có thể xuất hiện, làm một vài chuyện.
Lúc này, Hoàng Diên Lãng đến tìm Ngô Bình, nói: “Đại nhân, bảy cô gái kia đã đưa đến rồi, đều đang ở phòng khách”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đi qua xem xem”.
Lúc này, trong một phòng khách lớn ở sơn trang, bảy cô gái đang ngồi bên trong, bọn họ có người mười bảy mười tám tuổi, có người hai mươi, dáng vẻ có người xinh đẹp, có người trông bình thường.
Ngô Bình đi từ bên cạnh đến, lần lượt đi qua bảy cô gái này. Khi cậu đi qua người cô gái có gương mặt tàn nhang, làn da ngăm đen thì cậu ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này không phải nước hoa, cũng không phải hưng hoa, mà là một mùi hương chỉ có đàn ông mới có thể ngửi được.
Ngô Bình nhìn cô gái, vóc dáng cô gái rất đẹp, nhưng mặt mũi thì bình thường, thậm chí là có hơi xấu. Nhưng ánh mắt cô gái rất sáng, tựa như sao trời.
Ngô Bình đứng lại, cười hỏi: “Người đẹp, cô tên gì?”
Cô gái bĩu môi: “Tôi cũng chẳng phải người đẹp gì”.
Ngô Bình cười nói: “Bảo vật luôn tự che giấu bản thân. Cô chính là người đẹp, chỉ là người khác không nhìn ra mà thôi”.
Cô gái ngây người: “Ý cậu là sao?”
Ngô Bình vươn tay nói: “Kết bạn nhé. Tôi tên Ngô Bình, là thủ khoa đại học thành phố Giang Nam, chuẩn bị nhập học đại học Thần Kinh”.
Cô gái tươi cười, cô ấy vươn đôi tay trắng mịn, nói: “Tôi tên Y Mị. Nghe danh đã lâu, trùng hợp tôi là người đứng thứ thành phố, cũng nhập học đại học Thần Kinh”.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra sau này là bạn cùng trường rồi”.
Y Mị khẽ cười: “Ừ, có thể quen biết thủ khoa, tiểu nữ vinh hạnh không thôi”. Nói rồi cô ấy dùng nghi lễ cổ đại khẽ chào với Ngô Bình, gương mặt bình thường của cô ấy bỗng chốc lại trông quyến rũ phong tình hơn hẳn.
Chương 2557: Tượng gỗ
Y Mị hỏi: “Tại sao các cậu lại muốn tìm nhiều người như thế, dù muốn tuyển các thiếu nữ cũng không cần tìm người như tôi chứ?”
Ngô Bình bật cười: “Tuyển chọn các thiếu nữ chỉ là lời đồn, thật ra bọn tôi chọn vài cô gái xinh đẹp để làm người mẫu cho công ty, nhưng bây giờ đang lên kế hoạch hủy”.
Sau đó cậu nói với Hoàng Diên Lãng: “Đưa cho mỗi cô gái mười ngàn tiền đi đường, bảo người đưa các cô ấy về nhà”.
Hoàng Diên Lãng vội nói: “Vâng”.
Hoàng Diên Lãng đi rồi, Y Mị ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải ông ta là thị trưởng thành phố à? Cậu thế mà lại dám ra lệnh cho ông ta?”
Ngô Bình: “Tôi vừa chữa được bệnh cho con gái ông ta, bây giờ ông ta rất nghe lời tôi”.
Y Mị rất bái phục: “Thì ra cậu biết y thuật”.
Ngô Bình: “Y Mị, tôi đưa cô về”.
Y Mị khẽ gật đầu: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình lái một chiếc xe phổ thông trong gara của Hoàng Diên Lãng đưa Y Mị về.
Lúc đến một căn biệt thự trên đỉnh núi theo địa chỉ Y Mị đưa, Ngô Bình bật cười: “Wow, hóa ra nhà cô giàu như thế”.
Y Mị: “Bố tôi là sếp tổng công ty công trình Trung Nguyên, cũng là chủ tịch”.
Công ty công trình Trung Nguyên là một doanh nghiệp quy mô lớn nhận thầu công trình và sản xuất máy móc xây dựng. Năm ngoài, doanh thu của công ty đã hơn một trăm tỷ tệ, lợi nhuận gần hai tỷ, tổng giá trị thị trường của công ty là gần một trăm tỷ.
Ngô Bình: “Tôi biết công trình Trung Nguyên, một trong các doanh nghiệp lớn nhất Trung Châu”.
Y Mị: “Có gì hay chứ, một năm chỉ được hai tỷ lợi nhuận, cũng chẳng bằng công ty taxi”.
Ngô Bình: “Chẳng phải các cô cũng nhận công trình à? Sau khi về tôi nói với Hoàng Diên Lãng một tiếng, chia một phần công trình ở Trung Châu cho các cô”.
Y Mị trợn tròn mắt: “Thật sao? Mặc dù bố tôi cũng nhận được một số dự án nhưng đó đều là những dự án cũ, lợi nhuận có hạn. Nếu cậu có thể giành được một dự án lớn giúp ông ấy, ông ấy có thể dễ dàng kiếm được hàng trăm triệu”.
Lúc này cổng biệt thự mở ra, một người đàn ông trung niên hơi béo bước ra, ông ta cười hỏi: “Y Mị về rồi, đây là bạn con à?”
Y Mị cười nói: “Bố, đây là Ngô Bình – trạng nguyên kỳ thi tốt nghiệp tỉnh Giang Nam, cậu ấy cũng đăng ký trường đại học Thần Kinh”.
Bố Y Mị tên là Y Phú Quốc, trình độ văn hóa của ông ta không cao nhưng lại rất thích đọc sách, cũng cực kỳ thích những đứa trẻ học giỏi và chăm chỉ, nghe nói Ngô Bình là trạng nguyên tỉnh, ông ta cười nói: “Thì ra là trạng nguyên, mau vào nhà chơi”.
Ngô Bình vốn dĩ không định vào trong nhưng cậu không thể từ chối sự nhiệt tình của Y Phú Quốc nên bèn cùng vào phòng khách ngồi một lát.
Người giúp việc mang trà lên, Y Phú Quốc nói: “Tiểu Bình, cháu là niềm tự hào của Trung Châu. Cháu là bạn và cũng là bạn cùng trường của Y Mị, sau này nếu cháu gặp khó khăn gì cứ nói với chú, chú sẽ giải quyết giúp cháu giải quyết”.
Y Mị liếc ông ta: “Bố, thị trưởng Hoàng còn khách sáo với cậu ấy, bố còn giúp được gì chứ”.
Y Phú Quốc sửng sốt, có hơi không phản ứng kịp.
Ngô Bình cười nói: “Chú Y, không giấu gì chú, cháu có việc muốn nhờ chú giúp”.
Y Phú Quốc cười nói: “Cháu nói đi, chỉ cần chú có thể giúp thì nhất định sẽ giúp”.
Ngô Bình: “Hình như công ty chú chuyên về công trình cầu đường nhỉ?”
Y Phú Quốc gật đầu: “Ừ, kỹ thuật cầu đường của bọn chú là nhất toàn cầu đấy”.
Ngô Bình lấy điện thoại ra xem qua, nói: “Cháu có một người bạn ở tỉnh muốn xây dựng ba ngàn km đường cao tốc trong ba năm tới, trung bình mỗi năm một ngàn km. Cháu mong công ty chú có thể nhận một phần của dự án xây dựng, chia sẻ gánh nặng giúp bạn cháu”.
Y Phú Quốc sửng sốt, Ngô Bình có tìm ông ta giúp đâu, mà đang giúp ông ta đấy chứ.
Ông ta vội hỏi: “Tiểu Bình, người bạn ở tỉnh kia của cháu là?”
Ngô Bình: “Ông ấy là ai không quan trọng, quan trọng là trong tay ông ấy có một đoạn công trình đường cao tốc, cần một doanh nghiệp trình độ cao giúp đỡ”.
Y Phú Quốc vội gật đầu: “Không thành vấn đề, bao nhiêu cây số?”
Ngô Bình: “Với khả năng của công ty chú thì có thể nhận được bao nhiêu?”
Y Phú Quốc: “Một ngàn km thì không thành vấn đề, nếu nhiều hơn cũng có thể nhận được”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy một ngàn cây số”.
Y Phú Quốc sửng sốt, tỷ suất lợi nhuận của nhà thầu đường cao tốc khá cao, không dưới ba mươi phần trăm. Thậm chí nhà thầu có thể bao thầu từng đoạn, chỉ riêng lấy tiền của nhà thầu thứ hai thôi cũng đã có thể kiếm được bộn tiền.
“Tiểu Bình, có thể thế thật sao? Cháu đừng đùa với chú nhé”.
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên không đua ạ”.
Không lâu trước đây Ngô Bình vừa nghe Cổ Thanh Liên nói đến công trình này, lúc đó Cổ Thanh Liên còn hỏi cậu có hứng thú làm không, mặc dù lợi nhuận trung bình nhưng kiếm tiền rất ổn định.
Cậu gọi một cuộc điện thoại, chưa đến năm phút người phụ trách ở bộ phận liên quan bắt đầu gọi cho công ty Y Phú Quốc, hỏi họ có muốn hợp tác không.
Y Phú Quốc nhận được điện thoại vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ông ta biết thiếu niên trước mặt mình này cực kỳ không tầm thường, ông ta vội nói: “Tiểu Bình, cháu đã giúp đỡ chú rất nhiều, cháu muốn chú cảm ơn cháu thế nào, cháu chỉ cần nói thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Chú khách sáo rồi ạ, chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến đâu. Đường cao tốc phải sang năm mới chính thức thi công, trước đó chú còn phải giúp cháu một việc”.
Y Phú Quốc cười nói: “Tiểu Bình cứ nói, dù cháu muốn đầu của chú, chú cũng đem xuống cho cháu”.
Ngô Bình bật cười nói: “Cháu không muốn đầu chú đâu. Bên tỉnh có một khu vực, cháu muốn xây một sơn trang, chú là một chuyên gia trong ngành công trình, có thể giúp cháu lập kế hoạch không?”
Y Phú Quốc nói: “Chuyện này dễ thôi, công ty chú có bộ phận chuyên xây dựng các tòa nhà cao cấp, chuyện của cháu cứ giao cho họ làm, chú đảm bảo sẽ làm cho sơn trang của cháu trở nên đẹp đẽ và chắc chắn”.
Ngô Bình: “Vâng, chú bảo người của bộ phận đó liên hệ với cháu, cháu dẫn họ đến đó tham quan”.
Y Mị cười nói: “Ngô Bình, cậu giúp nhà tôi việc lớn như thế, tôi không có gì để cảm ơn cậu, tặng cậu món đồ quý giá của tôi nhé”.
Ngô Bình cảm thấy có hứng thú: “Ồ, gì thế?”
Y Mị kéo cậu vào trong phòng mình, mở ngăn kéo ra, lấy một chiếc túi vải từ bên trong ra, mở túi vải ra, bên trong có một con rối hình người bằng gỗ màu đen, mặt ngoài tượng gỗ khắc đầy phù văn.
Ngô Bình nhận lấy tượng gỗ, lập tức cảm nhận được sức mạnh đặc biệt phong ấn nó, trong tượng gỗ này hình như tiềm ẩn sức mạnh cực kỳ lớn.
Cậu hỏi: “Thứ này ở đâu thế?”
Y Mị nói: “Khi tôi còn rất nhỏ, có một lần phát hiện nó ở trong nhà. Sau đó bố tôi thấy nó xấu xí, không may mắn nên đã ném nó đi. Nhưng không lâu sau, nó lại xuất hiện trong nhà tôi. Tôi đã ném nó đi bảy, tám lần nhưng lần nào nó cũng sẽ quay lại, sau đó bố tôi cũng thấy nó không có hại gì, hơn nữa còn cứu mạng tôi nên ông ấy để cho tôi giữ”.
Ngô Bình nói: “Nó còn cứu mạng cô?”
Y Mị gật đầu: “Năm bảy tuổi, tôi bất cẩn rơi xuống ao, cảm giác như mình sắp chết đuối thì vào lúc nguy hiểm nhất, tôi cảm nhận được có thứ gì đó túm lấy tôi rồi kéo tôi ra ngoài. Đến khi tôi tỉnh lại thì phát hiện tôi đang cầm tượng gỗ này trong tay. Một lần khác lúc tôi mười hai tuổi, chiếc ô tô tôi đang ngồi bị tông vào đuôi, rơi xuống vực, nhưng tôi chẳng bị gì cả, thậm chí còn không bị thương ngoài da, nhưng tài xế đưa đón tôi đã chết. Lần gần đây nhất là nửa năm trước, tôi bị một con chó nhào vào cắn, kết quả tượng gỗ này bỗng rơi xuống đất, sau đó thất khiếu của con chó đó chảy máu, chết trong vài giây sau”.
Ngô Bình cười nói: “Nếu nó đã bảo vệ cô thì cứ giữ bên người đi, sao lại tặng tôi?”
Chương 2558: Sức mạnh quay về
Y Mị cười nói: “Bởi vì bây giờ cậu là bạn của tôi, nên tôi mới tặng cậu”.
Ngô Bình: “Vậy cô không tặng cho bạn khác sao?”
Y Mị lắc đầu: “Tôi không có bạn bè nào khác, cậu là người bạn đầu tiên của tôi”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ: “Cô không thích làm quen bạn bè sao?”
Y Mị: “Lúc người khác lại gần tôi hoặc nói chuyện với tôi, tôi sẽ ngửi thấy mùi rất thối, chỉ muốn nôn. Nhưng cậu thì không như vậy, dù cậu nói chuyện với tôi thế nào thì tôi đều cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt”.
Ngô Bình như nghĩ gì đó: “Trong mắt cô, người thế tục đều có chút mùi hôi”.
Y Mị cười nói: “Ngô Bình, cậu nhận lấy nó đi”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Vậy tôi không khách sáo nữa”.
Cậu nhận lấy tượng gỗ, thì bỗng dùng lực nắm chặt, tượng gỗ vỡ vụn, bên trong có vô số luồng tiên quang tuôn ra, đều chui vào trong mũi miệng Y Mị.
Giây tiếp theo, thân thể Y Mị xảy ra thay đổi rõ rệt, thân thể cô ấy lơ lửng trên không, gân cốt và da thịt đều có thay đổi nhỏ. Da dẻ cô ấy bắt đầu thay đổi, màu tóc cũng dần dần chuyển sang màu đỏ nhạt.
Ngô Bình khẽ cười nói: “Bên trong tượng gỗ này phong ấn sức mạnh kiếp trước của cô. Xem ra tu vi của cô cũng rất cao”.
Cậu canh giữ trước cửa, quan sát thân thể Y Mị thay đổi từng chút một. Trong lúc đó Y Phú Quốc có đến mấy lần, cậu cũng không cho vào.
Lúc mặt trời khuất núi, Y Mị bỗng mở bừng mắt, hơi thở cô ấy trở nên thâm sâu khó lường, quanh người có từng luồng khí vận lơ lửng, lúc này ngay cả Ngô Bình cũng không nhìn ra được rốt cuộc cô ấy có tu vi gì.
Y Mị khẽ thở nhẹ, vẻ ngoài của cô ấy có sự thay đổi rõ ràng. Tướng mạo lúc trước trông bình thường thì lúc này cô ấy lại xinh đẹp như tiên tử, rung động lòng người. Nhất là vóc dáng cô ấy lại có sự thay đổi thần kỳ hơn, khiến đàn ông vừa nhìn thấy đã không thể dời mắt được.
“Cảm ơn, cậu khiến tôi nhớ ra ký ức kiếp trước sớm hơn ba năm”. Y Mị lên tiếng nói, âm thanh cũng thay đổi, trở nên uyển chuyển rung động.
Ngô Bình: “Có người muốn tìm cô, nên mới sắp xếp đợt tuyển tú. Tôi đúng lúc gặp được nên mới tìm được cô, giúp cô khôi phục ký ức”.
Y Mị nhìn Ngô Bình: “Vốn dĩ cậu có thể khống chế tôi, phải biết là không chế được một người chuyển thế thì có thể có được tài nguyên tích lũy của người đó”.
Ngô Bình cười nói: “So với việc cướp lấy tài nguyên của cô thì tôi càng muốn kết bạn với cô hơn”.
Y Mị khẽ cười, nói: “Cậu đúng là thú vị”.
Ngô Bình: “Hiện tại cô đã khôi phục được tu vi, thực lực lớn mạnh đủ tự bảo vệ mình rồi. Tôi không làm phiền cô nữa”.
Y Mị: “Gấp gì chứ? Cậu không muốn biết tôi là ai sao?”
Ngô Bình cười hỏi: “Cô muốn nói sao?”
Y Mị nói: “Mời ngồi”.
Ngô Bình ngồi xuống, Y Mị pha cho cậu một ấm trà, nói: “Kiếp trước của tôi nửa đời đau khổ, không dễ dàng gì mới có được một cơ hội tu luyện thành tiên. Nhưng tôi gặp được một người đàn ông độc ác, anh ta lừa của tôi mọi thứ, còn muốn đưa tôi vào chỗ chết. Cũng may tôi nhanh trí, ngay lúc tôi bỏ mình thì đã dùng một món bảo bối bảo vệ thần hồn và tiên lực. Mà thứ anh ta muốn cũng không lấy được, trước lúc tôi chết đã giấu vào nơi tuyệt mật”.
Ngô Bình: “Cô không cần nói với tôi những chuyện này”.
Y Mị cười nói: “Cậu xem tôi là bạn bè, tôi sẽ không giấu gì cậu. Thứ đồ đó ẩn giấu một bí mật khổng lồ”.
Ngô Bình nói: “Tạm thời tôi không có hứng thú với bí mật này”.
Không phải cậu không có hứng thú, mà là không muốn can thiệp vào chuyện này, dù sao năm đó Y Mị cũng không thể bảo vệ được nó chứ đừng nói là cậu.
Y Mị: “Được thôi, vậy sau này lại nói với cậu”.
Sau đó cô ấy đứng dậy đi gặp mặt Y Phú Quốc, con gái thay đổi vẻ ngoài, Y Phú Quốc cũng rất kinh ngạc. Nhưng Y Mị có thể cho ra lời giải thích, chẳng mấy chốc đã tìm được lý do hợp lý.
Bây giờ Y Mị cần thích nghi với thân phận mới, Ngô Bình bèn tạm biệt.
Quay về nhà, Dương Quế Chi đúng lúc làm xong bữa tối, Ngô Bình ăn một chút, sau đó đăng ký báo danh trên mạng, trực tiếp đăng ký học tại học viện y của đại học Thần Kinh.
Sở dĩ đăng ký khoa này chủ yếu là vì bản thân Ngô Bình có y thuật không tệ, bây giờ học y cũng như hổ mọc cánh.
Buổi tối, Ngô Bình tiếp tục luyện tập Huyền Ảnh Công. Tại một tòa nhà cổ ở Trung Châu, một đám cường hào ác báo Trung Châu đang tụ tập, tổng cộng có mười bảy người, bọn họ đều đang nôn nóng đợi chờ người nào đó xuất hiện.
Trong đám người, một ông lão gầy còm tóc trắng đưa mắt nhìn bên ngoài, hỏi: “Sao Long gia còn chưa đến?”
Một người trẻ tuổi mặt trắng trong đám người cười nói: “Đừng vội, Long gia nói rồi, nhất định sẽ đến”.
Nói xong, mọi người có mặt đều lên tiếng ồn ào.
“Long gia trở về từ Thần Kinh, chúng ta đã có chỗ dựa rồi! Tên họ Nghiêm kia càng lúc càng quá đáng, hiện tại miếng thịt ở mâm nào ông ta cũng ăn một miếng. Hừ, sợ là ông ta đã quên mười năm trước, Long gia mới là người nắm quyền Trung Châu chúng ta!”
“Đúng vậy, tuy Long gia không ở đây mười năm, nhưng quy tắc ông ấy lập ta lúc đầu vẫn còn. Nghiêm Lãnh Thạch không nể mặt Long gia. Hừ, lần này Long gia quay về, tôi xem xem ông ta còn kiêu căng thế nào!”
Mọi người đều gật đầu, lợi nhuận của bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều bị Nghiêm Lãnh Thạch lấy mất một ít, kể cả xe taxi, thầu công trình, độc quyền thuốc lá, khu tổ hợp ăn chơi,… Cái gọi là cắt đứt đường tài lộc người khác chẳng khác gì giết cha mẹ người ta, hiện tại bọn họ coi Nghiêm Lãnh Thạch là kẻ thù sống còn, chỉ hận không thể giết ông ấy ngay!
Ngay lúc này, một người đàn ông vóc dáng không cao, trông tầm ba mươi tuổi, mặc đồ vest đen, tay cầm cây gậy đen, chậm rãi đi từ ngoài vào. Sau lưng anh ta có bốn người đi theo với hơi thở mạnh mẽ.
Người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng dậy, đồng thanh thốt lên: “Long gia!”
Long gia khẽ gật đầu, cười nói: “Các vị, mấy năm không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ?”
Mọi người đều tiến lên chào hỏi, hàn huyên một lúc, Long gia nói: “Mọi người tìm tôi là muốn tôi làm gì?”
Một người nói: “Long gia, Nghiêm Lanh Thạch không màng quy tắc, xâm chiếm địa bàn xung quanh chúng tôi, xin Long gia làm chủ giúp chúng tôi!”
Long gia: “Vậy mọi người có biết, tại sao Nghiêm Lãnh Thạch lại dám phá vỡ quy tắc không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người nói: “Nghe nói ông ta tìm được một chỗ dựa ở tỉnh, là nhà họ Cổ”.
Long gia lắc đầu: “Mấy hôm nay tôi vẫn luôn điều tra, phát hiện người sau lưng Nghiêm Lãnh Thạch không phải nhà họ Cổ, mà là một người trẻ tuổi. Sở dĩ nhà họ Cổ giúp Nghiêm Lãnh Thạch cũng là vì cậu ta”.
Mọi người nhìn nhau, người trẻ tuổi!
“Long gia, người đó là ai?”. Lập tức có người hỏi ngay.
Long gia: “Tôi đã cho người báo tới Nghiêm Lãnh Thạch, hẹn ông ta ra gặp mặt, nói chuyện rõ ràng. Mọi người đều lăn lộn ngoài xã hội, có chuyện gì thì cứ gặp mặt nói, nếu có thể tôi cũng muốn gặp người trẻ tuổi kia xem”.
Thật ra mọi người càng hy vọng Long gia trực tiếp ra tay, nhưng anh ta làm như vậy, mọi người cũng không thể phản đối, vì thế có người nói: “Long gia, người trẻ tuổi kia có lai lịch thế nào?”
Long gia cười nói: “Đến lúc này rồi, cũng không giấu được nữa, tôi nghĩ cậu ta sẽ đến”.
Ngô Bình vừa điền nguyện vọng xong thì Nghiêm Lãnh Thạch gọi điện đến. Trong điện thoại, giọng điệu Nghiêm Lãnh Thạch nặng nề, nói: “Chủ nhân, Long gia muốn gặp cậu”.
Ngô Bình chưa từng nghe đến người này, bèn hỏi: “Long gia gì?”
“Là bá chủ năm đó ở Trung Châu, sau này đến thủ đô phát triển. Trước khi anh ta đi đã thiết lập địa bàn cho tất cả các thế lực, ai cũng không thể phá hoại”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, đối phương là muốn gây chuyện với ông?”
Chương 2559: Long gia Trung Châu
Nghiêm Lãnh Thạch: “Con người Long gia này làm việc rất điềm tĩnh, chắc anh ta sẽ không lật mặt ngay mà sẽ tìm phương án để giải quyết”.
Ngô Bình chau mày: “Bá vương quá thời như anh ta có tư cách gì mà hoa tay múa chân với chúng ta?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Thực lực và năng lực của người này đều rất mạnh, hơn nữa, mặt dù anh ta không có mặt ở Trung Châu nhưng luôn lấy đủ phần của mình”.
Ngô Bình: “Hiện giờ người này đang làm gì ở Thần Kinh?”
“Hình như anh ta đã đu bám được một nhân vật lớn ở Thần Kinh, đang làm việc dưới trướng”. Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Vì vậy vẫn phải nể mặt người này”.
Ngô Bình cười khẩy: “Muốn tôi nể mặt thì phải xem anh ta có bản lĩnh hay không”.
Nghiêm Lãnh Thạch cười khổ, ông ta biết thân phận của Ngô Bình, vị trí đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông không thua kém gì trưởng lão nòng cốt, đúng là cậu không cần phải quá coi trọng Long gia.
Có điều ông ta vẫn nói: “Cậu chủ có thể nhìn ở một góc độ khác”.
Ngô Bình: “Góc độ nào?”
Nghiêm Lãnh Thạch chậm rãi nói: “Thu phục người này”.
Ngô Bình cười, nói: “Tại sao phải thu phục anh ta?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Năng lực của người này rất mạnh, là một trong số rất ít người mà tôi nể phục, tâm trí của cậu chủ nên tập trung vào việc tu hành, còn chuyện ở thế tục thì nên giao cho một người khác quản lý, tôi thấy người này thích hợp”.
Ngô Bình bất chợt thấy hứng thú: “Hiếm khi có người có thể khiến cho Nghiêm Lãnh Thạch ông sùng bái như thế”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Thật ra người này là người có tình, có lòng nghĩa hiệp. Năm xưa vì cứu vợ con của anh em mình, anh ta đã bị người ta chặt đứt ngón tay, nhổ hết răng nhưng anh ta vẫn không chịu nói ra tung tích của vợ con của anh em mình. Hơn nữa, người này còn rất có hiếu, mỗi sáng việc đầu tiên phải làm là đến hỏi thăm bố mẹ”.
Ngô Bình vuốt cằm: “Người này thú vị đấy, ngoài việc tìm nhân vật lớn trong triều làm chỗ dựa ra, anh ta còn chỗ dựa nào khác không?”
“Chắc là hết rồi, nếu như có thì chắc anh ta đã có sự nghiệp riêng của mình rồi”. Nghiêm Lãnh Thạch nói.
Ngô Bình: “Ừ, để tôi qua gặp vị Long gia này xem thử”.
Hội quán Tứ Hải, Trung Châu.
Trước đây, hội quán Tứ Hải là chỗ thương nhân các nơi đến liên lạc và uống trà, sau này dần dần phát triển thành nơi uống rượu, nghe kịch, vô cùng náo nhiệt. Có điều, hôm nay hội quán Tứ Hải rất yên tĩnh, chỉ có hai mươi mấy người ngồi ở dưới, trong đó bao gồm cả Long gia.
Long gia tên là Liễu Kim Long, anh ta vừa uống trà vừa nói chuyện cười đùa với những người xung quanh. Lúc này, hai người họ bước vào, Ngô Bình đi phía trước, Nghiêm Lãnh Thạch đi phía sau sát bên trái cậu, cách cậu chừng năm bước chân. Nghiêm Lãnh Thạch đi theo Ngô Bình rất nhịp nhàng, Ngô Bình nhấc chân trái thì anh ta hạ chân phải, Ngô Bình nhấc chân phải thì anh ta lại hạ chân trái.
Liễu Kim Long thấy hai người họ đến thì hơi nheo mắt. Anh ta vừa nhìn là đã nhận ra Nghiêm Lãnh Thạch chỉ là tùy tùng bên cạnh Ngô Bình. Rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào mà có thể khiến Nghiêm Lãnh Thạch nhận làm ông chủ?
Liễu Kim Long không đứng dậy mà chỉ cười, chắp tay chào: “Anh Nghiêm, mau giới thiệu cho tôi đi nào”.
Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Long gia, đây là cậu Ngô, cậu ấy là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông”.
Ông ta vừa dứt lời thì những người có mặt ở đó đều hít hơi ngược vào trong, đệ tử tinh anh? Liên Sơn Tông?
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại chấn động cả đám đông, Liên Sơn Tông là tông môn nhất phẩm, thực lực của họ mạnh hơn gấp mười lần thực lực của những tông môn tam tứ phẩm. Hơn nữa, người có thể được tông môn nhất phẩm xem là đệ tử tinh anh thì nhất định phải là thiên kiêu tuyệt thế. Một khi thiên kiêu như thế được bồi dưỡng ra thì thậm chí còn có thể một mình dẫn dắt cả tông môn nhất phẩm tấn công cả đại giáo Vạn Cổ.
Thật ra người kinh ngạc nhất chính là Liễu Kim Long, nhân vật lớn ở trong kinh thành mà Liễu Kim Long nương nhờ quen biết với không ít nhân vật ở tiên giới, vì vậy anh ta hiểu rất nhiều về tiên giới, biết rất rõ đệ tử tinh anh của tông môn nhất phẩm đồng nghĩa với gì.
Anh ta vội chắp tay, nói: “Thì ra là cậu Ngô, hôm nay có thể gặp được công tử đúng là phúc ba đời của nhà tôi”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi nói: “Ông Nghiêm nói các người tìm ông ấy có việc sao?”
Liễu Kim Long liền nói: “Cậu Ngô, thật ra chỉ là mấy ông bạn già tụ tập nói chuyện tâm tình thôi chứ cũng không có gì”.
“Vậy sao?”, Ngô Bình nhìn sang Liễu Kim Long.
Liễu Kim Long cũng là nhân vật có tầm ảnh hưởng, nhưng Ngô Bình vừa liếc mắt là anh ta đã lạnh người, vội vã cúi đầu.
Ngô Bình: “Các người muốn bàn bạc thế nào thì cứ nói thẳng”.
Liễu Kim Long cười gượng, nói: “Cậu Ngô, gần đây anh Nghiêm mở rộng địa bàn rất mạnh, thâu tóm không ít lợi ích của mọi người, có điều mọi người đều ở Trung Châu nên chuyện gì cũng có thể thương lượng”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Có gì phải thương lượng? Với cục diện trước mắt, tôi đã chừa đường sống lại cho những người đó rồi, nếu tôi muốn thì đến canh họ cũng không có mà húp đâu”.
Mọi người nghe xong thì ai cũng tức giận nhưng không dám nói, cảm thấy Ngô Bình đang hiếp người quá đáng.
Liễu Kim Long im lặng một lúc rồi nói: “Thân phận cậu Ngô cao quý, đương nhiên mấy người chúng tôi không thể nào bì được với cậu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chắc công tử cũng không thèm để tâm đến mấy thứ nhỏ nhặt đâu nhỉ?”
Câu nói đó cũng khá có lý, Ngô Bình mỉm cười: “Anh đang muốn nói gì?”
Liễu Kim Long: “Tôi từng tiếp xúc với rất nhiều người tu hành, theo như quan sát của tôi, các tu sĩ đều không quá coi trọng tiền bạc, thứ mà họ cần là quan hệ”.
Ngô Bình: “Anh nói không sai, nhưng chuyện gì cũng có mức độ, chuyện của Trung Châu phải có một người đứng ra làm chủ”.
Liễu Kim Long: “Cậu Ngô muốn thống nhất Trung Châu sao?”
Ngô Bình: “Tôi không có nhiều tâm sức đến vậy, có điều tôi có thể tìm người thay mặt mình”.
Cậu quan sát Liễu Kim Long rồi nói: “Tư chất của anh chắc cũng không tồi, nhưng có sức mạnh gì đó đang trói buộc tài năng của anh, khiến anh mãi không thể đột phá được cảnh giới, tôi nói đúng chứ?”
Mặt Liễu Kim Long biến sắc: “Công tử có thể nhìn ra được sao?”
Ngô Bình nhìn anh ta: “Anh có muốn thoát khỏi sự trói buộc đó không?”
Liễu Kim Long vô cùng kích động, hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu mạnh.
“Công tử có thể giúp tôi sao?”
Ngô Bình: “Giúp thì được thôi nhưng không thể giúp không công được. Tôi giúp anh thoát khỏi sự trói buộc thì sau này anh phải làm việc cho tôi”.
Mắt Liễu Kim Long sáng lên, anh ta gật đầu: “Nếu công tử có thể giúp tôi giải thoát khỏi trói buộc thật sự , để tôi có thể nâng cao sức mạnh tu vi thì Liễu Kim Long tôi bằng lòng ra sức vì công tử”.
Ngô Bình ra dấu cho anh ta bước qua, đưa ngón trỏ chấm lên giữa trán anh ta, một sức mạnh huyền diệu truyền vào trong cơ thể Liễu Kim Long, sau đó, anh ta nghe thấy tiếng rắc rắc, dường như có thứ gì đó bị phá vỡ trong cơ thể. Ngay lập tức, anh ta liền cảm thấy sức mạnh đang từ từ tràn ra từ khắp các kinh mạch và huyệt vị của mình.
Anh ta vui mừng khôn xiết, quỳ lạy Ngô Bình: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình: “Tư chất của anh rất tốt, tu luyện bình thường thì chẳng mấy ngày nữa sẽ có thể tiến vào bí cảnh”.
Liễu Kim Long: “Sau này Liễu Kim Long tôi sẽ là tùy tùng bên cạnh công tử”.
Ngô Bình cười, nói: “Tôi nghe nói anh đang giúp sức cho nhân vật nào đó trong Thần Kinh sao?”
Liễu Kim Long nói: “Thật không dám giấu, vì tu vi của tôi mãi không thể nâng cao nên tôi càng lúc càng không được người đó coi trọng. Giờ gặp được công tử là may mắn của tôi, sau này Liễu Kim Long bằng lòng đi theo bên cạnh công tử, làm việc cho công tử”.
Thái độ của Liễu Kim Long khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác, vốn dĩ họ còn hi vọng Long gia có thể giúp họ, không ngờ đến cả anh ta cũng bị cậu Ngô thu phục, giờ biết làm sao mới được đây.
Chương 2560: Huyền ảnh sơ thành
Ngô Bình: “Thật ra anh nói không sai, tiền không thể nào kiếm hết được, sau này sẽ do anh chịu trách nhiệm phân chia lợi nhuận ở Trung Châu”.
Liễu Kim Long: “Cảm ơn công tử đã tin tưởng”.
Sau đó, Liễu Kim Long lập tức cùng mọi người thương lượng vấn đề phân chia lợi nhuận. Trước sự điều chỉnh của anh ta, Nghiêm Lãnh Thạch nhượng lại một phần lợi nhuận, đương nhiên những người còn lại cũng nhượng lại một phần lợi nhuận cho Ngô Bình. Không chỉ có vậy, Liễu Kim Long còn chủ động từ bỏ phần lợi nhuận của mình, thế là tất cả mọi người đều vui vẻ.
Đến khi mọi người về hết thì trời đã tối. Lúc này Ngô Bình mới hỏi Liễu Kim Long: “Thật ra anh đã bị người ta phong ấn năm khứu sáu mạch, thủ pháp của đối phương cực kỳ cao minh”.
Liễu Kim Long thở dài, nói: “Người phong ấn tu vi của tôi là sư phụ tôi. Trước lúc tôi hai mươi tuổi, tu vi tiến bộ rất nhanh, mười chín tuổi đã là luyện khí tầng mười. Nhưng lúc tôi sắp đột phá thì sư phụ tôi nhận một đồ đệ mới, sư phụ tôi nói với tôi rằng sư đệ có tư chất rất tốt, sau này nhất định sẽ là anh hùng nổi tiếng một phương. Vì vậy ông ấy đã phong ấn tu vi của tôi, để tôi không thể tiếp tục đột phá”.
Ngô Bình thắc mắc: “Việc sư phụ anh phong ấn tu vi của anh có liên quan đến sư đệ anh sao?”
Liễu Kim Long gật đầu: “Sư phụ nói có thể thành tựu sau này của tôi sẽ không thua kém sư đệ, để tôi không giành công danh với sư đệ, ông ấy quyết định phong ấn tôi mười năm”.
Ngô Bình: “Năm nay chắc anh bốn mươi tuổi rồi nhỉ? Kỳ hạn mười năm đã qua lâu rồi mà?”
Liễu Kim Long cười buồn: “Đúng vậy. Lúc sắp kết thúc thời hạn mười năm, sư đệ tốt đó của tôi đã giết chết sư phụ tôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Tại sao lại giết sư phụ?”
Liễu Kim Long: “Một là vì cậu ta muốn có được thần công tuyệt thế mà sư phụ chưa từng truyền dạy cho cậu ta, mặt khác, cậu ta không muốn phong ấn của tôi được gỡ bỏ, vì vậy đã giết sư phụ tôi”.
Ngô Bình nói: “Bây giờ người đó đang ở đâu?”
Liễu Kim Long: “Bây giờ người đó là thủ lĩnh của ba mươi nghìn Thần Long Vệ, bảo vệ thái tử”.
Thần Long Vệ là cấm quân tinh nhuệ nhất của Đại Hạ, chịu trách nhiệm trực tiếp với hoàng đế. Người có thể trở thành thủ lĩnh Thần Long Vệ, đề đốc cấm quân thì thực lực không phải hạng thường.
“Bây giờ tu vi của người đó là gì?”, Ngô Bình hỏi.
Liễu Kim Long: “Bí cảnh tầng tám, cảnh giới Bí Anh”.
Ngô Bình: “Hai người còn liên lạc không?”
Liễu Kim Long cười lạnh lùng: “Ngoài mặt cậu ta rất tôn trọng sư huynh là tôi đây, luôn quan tâm, hỏi han”.
Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ anh có thể tiếp tục đột phá rồi”.
Liễu Kim Long: “Công tử, tôi đã từng tuổi này rồi, còn có hi vọng nữa không?”
Ngô Bình: “Tu vi của anh bị đè nén mười mấy năm cũng không phải chuyện xấu”.
Liễu Kim Long giật mình: “Tại sao?”
Ngô Bình: “Mười mấy năm nay, mặc dù anh không thể đột phá nhưng nhất định cũng nghĩ đủ mọi cách để nâng cao thể chất của mình, giúp tinh thần của mình vững chắc hơn, đúng không?”
Liễu Kim Long gật đầu, nói: “Đúng thế. Tôi không thể nâng cao tu vi, chỉ có thể dùng cách khác để nâng cao thực lực của mình, vì vậy tôi đã tu luyện rất nhiều công pháp lạ và tâm pháp ngoại đạo”.
Ngô Bình: “Con người khó kiềm nén được khát vọng muốn đột phá của mình, nhẫn nhịn, nghiền ngẫm mười mấy năm ở một cảnh giới, những gì mà anh trải qua đã trở thành nền tảng vững chắc để anh tu luyện bí cảnh sau này”.
Liễu Kim Long thở phào: “Không muộn thì tốt rồi”.
Ngô Bình: “Chỉ cần anh đột phá bí cảnh thì sau này sẽ thuận buồm xuôi gió. Nhưng đột phá bí cảnh không phải chuyện dễ dàng, tốt nhất anh nên uống đan dược”.
Liễu Kim Long vội hỏi: “Tôi nên uống đan dược gì?”
Ngô Bình: “Tôi có thể luyện chế đan Nhập Bí, loại đan dược này có thể giúp anh thành công bước vào bí cảnh. Nhưng để luyện được loại đan này cần có một số dược liệu khá quý, anh cần phải tự đi tìm”.
Liễu Kim Long nói: “Tôi sẽ cố tìm dược liệu”.
Ngô Bình liền viết đơn thuốc, và giao cho Liễu Kim Long, không ngờ sau khi Liễu Kim Long xem thì hai mắt liền sáng rỡ, anh ta nói: “Công tử, tôi có hết những dược liệu này”.
Ngô Bình ngây người: “Anh có dược liệu sao?”
Liễu Kim Long gật đầu mạnh, nói: “Trước khi sư phụ qua đời đã để lại ám ngữ cho tôi, tôi lần theo ám ngữ, tìm đến một hang động, bên trong có cất mấy trăm cây thuốc. Sau đó, tôi từ từ tìm hiểu tên gọi và tác dụng của những loại thuốc này thì mới biết chúng rất quý giá”.
Ngô Bình: “Không ngờ sư phụ anh lại để lại cho anh cả một hang động dược liệu, lẽ nào ông ấy là một thầy luyện đan?”
Liễu Kim Long: “Sư phụ để lại một bức thư trong hang động, trong thư anh nói số dược liệu này là anh vô tình hái được khi vào trong một không gian bí mật”.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Không gian bí mật gì ? Ông ấy có nói vị trí không?”
Liễu Kim Long lắc đầu: “Sư phụ chỉ nhắc sơ, không nói vị trí cụ thể, có điều…”
Anh ta suy nghĩ rồi nói: “Trong thư ông ấy có kẹp theo một tấm bản đồ, tôi cảm thấy tấm bản đồ đó rất có khả năng có liên quan đến không gian thần bí”.
Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu nói: “Anh Liễu, anh có thể cho tôi xem tấm bản đồ đó không?”
Liễu Kim Long cười, nói: “Đương nhiên rồi, có điều tôi không mang theo bên mình, phải mất chút thời gian mới đưa cho công tử được. Thế này đi, trưa mai tôi sẽ giao cả dược liệu và bản đồ cho công tử”.
Ngô Bình vui mừng, xem ra thu phục Liễu Kim Long là việc đúng đắn, có được số dược liệu này, cậu sẽ có thể luyện chế được một số đan dược.
Sau đó, cậu lại hỏi thăm tình hình tu hành của Liễu Kim Long rồi chỉ bảo anh ta vài câu, anh ta thu hoạch được rất nhiều.
Tối đó, Ngô Bình quay về nhà, đột phá tầng bốn Huyền Ảnh Công, Huyền Ảnh. Huyền Ảnh có thể tạo ra huyễn cảnh, biến hư thành thật, biến thật thành hư, là một loại cảnh giới cực kỳ cao minh.
Dù Ngô Bình có tư chất siêu phàm nhưng muốn đột phá cũng không dễ dàng gì. Có điều, Huyền Không đại đạo mà cậu lĩnh ngộ được ở đảo Huyền Không có ý nghĩa rất lớn với cảnh giới Huyền Ảnh, vì vậy, đến khi trời vừa hừng sáng thì cậu đã bước đầu lĩnh hội được sự kỳ diệu của Huyền Ảnh.
Đương nhiên, hiện giờ cậu chỉ là Huyền Ảnh sơ cấp, chỉ có thể dùng nó để tạo ra huyễn cảnh, tạm thời chưa biến hư thành thật, biến thật thành hư được. Nhưng dù là như vậy thì Huyền Ảnh của cậu cũng có sức sát thương cực kỳ lớn.
Lúc này, da Ngô Bình xuất hiện một lớp sáng mỏng màu vàng, dường như có một người vô hình chồng lên người cậu. Lớp sáng mỏng đó là Huyền Ảnh mà cậu đang tu luyện, Huyền Ảnh có khả năng tấn công thật sự, có thể giết chết thể xác và thần hồn của đối thủ trong vô hình và có thể tạo ra huyễn cảnh khiến đối thủ mất mạng trong trạng thái không rõ thực hư.
Ngô Bình đột phá được Huyền cảnh thì cảm thấy dường như bản thân có thể đột phá được Chân Phù cảnh của bí cảnh tầng bốn.
Đến tám giờ hơn, cậu rửa mặt, chuẩn bị đi tìm Hàn Băng Nghiên. Cậu đã hứa sẽ giúp Hàn Băng Nghiên tăng thành tích nên quyết định dùng mấy ngày mở mang đầu óc cho cô ta.
Ngô Bình vừa ra khỏi cửa thì gặp Ngô Đai Hưng mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt hoang mang đang từ ngoài bước vào.
“Bố, bố sao thế?”, Ngô Bình thắc mắc hỏi.
“Tiểu Bình, con mau thu dọn đồ đạc đi thôi, đi càng xa càng tốt”.
Ngô Bình chau mày: “Bố, đã có chuyện gì?”
Ngô Đại Hưng thở dài: “Bố nuôi con đắc tội với một nhân vật lớn, đã bị bắt rồi, đối phương phái người chuyển lời cho bố, nói không ai trong chúng ta có thể chạy thoát được”.
Ngô Bình biết không thể hỏi rõ được nên đã gọi điện thoại thẳng cho Âu Dương Chí Viễn. Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, nhưng người bắt máy không phải là Âu Dương Chí Viễn.
“Tìm ai?”. Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Ngô Bình: “Tôi tìm Âu Dương Chí Viễn, ông ấy đang ở trong tay các người sao?”
“Cậu là ai?”, đối phương hỏi.
“Âu Dương Chí Viễn là bố nuôi tôi, tôi là con nuôi của ông ấy, tên Ngô Bình”.
Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Bí mật gì?”
“Không rõ, sư tôn không nói cho tôi”.
“Anh phải tìm cô ấy bằng cách nào?”
Niên Phùng Thời: “Cô gái kia chắc chắn sẽ sinh ra vào mùa xuân, giờ tý, tuổi từ mười tám đến hai mươi tuổi”.
“Ngoài những thứ này, còn có điều kiện gì khác không?”
Niên Phùng Thời: “Cô gái này tu thân, có mùi hương đặc biệt, cho dù cô ấy chuyển thế trùng sinh thì trên người cũng sẽ có mùi hương”.
Ngô Bình: “Cho nên anh chuẩn dựa vào mùi hương cơ thể để đánh giá xem ai là nữ tu chuyển thế sao?”
Niên Phùng Thời gật đầu: “Quả thực là tôi có kế hoạch như vậy”.
Ngô Bình xua tay nói: “Anh đi được rồi”.
Niên Phùng Thời chắp tay: “Cảm tạ cậu Ngô”.
Niên Phùng Thời đi không bao lâu, Hoàng Diên Lãng đã dùng xe lăn đẩy một cô gái đến, cô bé chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, sắc mặt vàng vọt, không có chút huyết sắc. Tóc cô bé như dây thừng vậy, trông không hề mượt mà, dưới da còn xuất hiện vết máu li ti. Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy cô bé, Ngô Bình đã nghĩ ngay đến người chết, chỉ có người chết mới có gương mặt như vậy.
Hoàng Diên Lãng: “Đại nhân, con gái tôi gần một năm trước đã mắc bệnh lạ, không ăn không uống, cứ ngủ thì sẽ lo sợ la hét. Con bé nói, trong mơ có người đuổi giết nó, sau khi đuổi được thì tra tấn đủ kiểu, cảm giác bị tra tấn đó hệt như thật vậy. Sau này con bé không dám ngủ nữa, dần dần chuyển sang không muốn sống. Đã mấy lần con bé muốn từ bỏ, cũng may được phát hiện kịp thời”.
Ngô Bình đứng trước mặt cô bé, cảm thấy ánh mắt coi bé ngây dại, không có ánh sáng.
Cậu hỏi: “Em tên gì?”
Nhưng cô bé không hề phản ứng, ý thức cô bé như đang rơi vào trạng thái của riêng mình, trạng thái như vậy có thể bảo vệ bản thân cô bé.
Hoàng Diên Lãng thở dài, nói: “Con bé không nghe được âm thanh bên ngoài, thi thoảng mới tỉnh táo”.
Ngô Bình bắt mạch cho cô bé một lúc rồi nói: “Cô bé bị Yểm Ma nhập rồi,”
Hoàng Diên Lãng kinh ngạc: “Yểm Ma là gì?”
“Một thứ có thể ký sinh trong giấc mộng của người khác, nó dựa vào việc hấp thụ nỗi sợ của vật chủ mà trưởng thành. Vật chủ càng sợ hãi thì nó càng lớn mạnh. Đến khi nó lớn mạnh đến một mức độ thì có thể kiểm soát được ý chí của vật chủ, cuối cùng sẽ chiếm lấy vật chủ”.
Ngừng lại một lúc rồi cậu nói tiếp: “Nói thẳng ra thì Yểm Ma là một loại tà thuật. Có vài người tu vi không cao, nhưng lại muốn chuyển thế sống lại, nên tu luyện bản thân thành Yểm Ma. Yểm Ma chỉ cần tìm được cơ hội thì sẽ ký sinh vào trong giấc mộng của người khác, cuối cùng sẽ chiếm lấy thân thể đối phương”.
Hoàng Diên Lãng nghe xong thì vừa sợ vừa giận: “Cái thứ Yểm Ma đáng chết, hại con gái tôi thảm như vậy, tôi sẽ không tha cho nó!”
Sau đó ông ta quỳ xuống đất, cầu xin nói: “Đại nhân, xin cậu cứu con gái tôi, chỉ cần cậu có thể cứu được con gái tôi, đại nhân muốn tôi chết, tôi cũng không do dự!”
Hoàng Diên Lãng rất yêu thương con gái, lúc này ông ta không màng đến tôn nghiêm, trực tiếp quỳ xuống cầu xin Ngô Bình giúp ông ta.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi. Nếu tôi gặp được thì sẽ không ngồi không mặc kệ”.
Hoàng Diên Lãng vui mừng: “Cảm tạ đại nhân!”
Ngô Bình điểm tay phải vào giữa trán cô bé, sử dụng bí chú trấn ma, một luồng bí lực tiến vào thân thể cô bé. Cô bé bỗng mở bừng mắt, đôi mắt trở nên u tối, một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
“Người nào dám động đến lão phu!”
Ngô Bình cười lạnh: “Ma chướng, chết đi!”
Cô bé bỗng mở to mắt, phun ra một luồng khói đen. Luồng khói đen bay lên không đó, chính là Yểm Ma, nó ngưng tụ thành hình mặt người. Mặt người này vừa xuất hiện đã bị Ngô Bình phun ra một ngụm Chân Hỏa thiêu thành tro, trước khi chết chỉ kịp thét lên chói tai.
Thiêu chết Yểm Ma xong, Ngô Bình vươn tay điểm vào giữa trán cô bé, cơ thể cô bé run rẩy, rồi chậm rãi mở mắt.
Cô bé khôi phục lại tinh thần, bỗng nhiên ôm chầm lấy Ngô Bình, vừa khó vừa liên tục nói cảm ơn.
Mọi chuyện vừa xảy ra lúc nãy, cô bé tự cô lập bản thân đều thấy rõ ràng, vì vậy cô bé biết là nhờ Ngô Bình trước mặt mình đâu đã cứu cô bé khỏi bể khổ.
“Anh trai, cảm ơn anh!”
Ngô Bình vỗ lưng cô bé: “Không sao rồi, sau này em có thể ngủ bình thường rồi. Người đuổi giết em đã bị anh tiêu diệt rồi”.
Hoàng Diên Lãng vội nói: “Cục cưng, con quay về nghỉ ngơi trước đi”.
Cho người đẩy cô bé về phòng, Hoàng Diên Lãng lại quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, nói: “Cảm ơn đại nhân đã ra tay giúp đỡ!”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến”.
Sau đó cậu hỏi: “Chuyện tuyển tú tiến hành thế nào?”
Hoàng Diên Lãng: “Tôi sẽ dừng chuyện tuyển tú ngay lập tức!” Bây giờ Niên Phùng Thời kia đã không còn, bệnh của con gái cũng đã tốt, chuyện tuyển tú không cần thiết nữa.
Ngô Bình: “Chuyện tuyển tú tiến hành đến đâu rồi?”
Hoàng Diên Lãng: “Đã thu thập được thông tin của phần lớn các cô gái rồi”.
Ngô Bình: “Niên Phùng Thời có nói cho ông, bảo ông chú ý riêng đến những cô gái nào không?”
Hoàng Diên Lãng: “Có. Người của tôi đã chọn ra bảy cô gái có mùi hương đặc biệt, mấy tiếng nữa sẽ đưa đến”.
Ngô Bình: “Công việc tuyển tú còn lại tạm ngừng, ông đưa bảy cô gái kia qua đây, tôi nhìn thử xem”.
Hoàng Diên Lãng còn nghĩ Ngô Bình muốn chọn mấy cô gái xinh đẹp, vội nói: “Đại nhân cứ yên tâm, cậu thích người nào, tôi nhất định sẽ sắp xếp”.
Ngô Bình nói: “Ông không cần sắp xếp gì cả, tôi chỉ nhìn thử xem thôi”.
Hoàng Diên Lãng chỉ đành nói: “Vâng”.
Ngô Bình lại lấy giấy bút, viết ra một phương thuốc, nói: “Lệnh thiên kim thân thể yếu ớt, có thể uống những thuốc này bồi bổ. Bảy ngày sau, ông lại đến tìm tôi lấy phương thuốc khác”.
Hoàng Diên Lãng vui mừng: “Cảm ơn đại nhân!”
Ngô Bình: “Không có gì, ông đi xuống trước đi, tôi đi dạo xung quanh”.
Cậu tìm một nơi yên tĩnh, bắt đầu luyện công.
Cậu đã tu luyện Huyền Ảnh Công đến tầng hai - Khôi Ảnh, tiếp theo chính là tiến đến Huyền Ảnh Công tầng ba - Linh ảnh, có linh lực, có thể tấn công người khác, mà còn có thể tự mình hành động.
Khoảng chừng một tiếng rưỡi đồng hồ sau, cậu đã luyện thành công linh ảnh thức nhất. Linh ảnh này không lớn, chỉ khoảng chừng một nắm tay, bình thường nó đều trốn dưới bàn chân Ngô Bình, lúc cần thiết thì có thể xuất hiện, làm một vài chuyện.
Lúc này, Hoàng Diên Lãng đến tìm Ngô Bình, nói: “Đại nhân, bảy cô gái kia đã đưa đến rồi, đều đang ở phòng khách”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đi qua xem xem”.
Lúc này, trong một phòng khách lớn ở sơn trang, bảy cô gái đang ngồi bên trong, bọn họ có người mười bảy mười tám tuổi, có người hai mươi, dáng vẻ có người xinh đẹp, có người trông bình thường.
Ngô Bình đi từ bên cạnh đến, lần lượt đi qua bảy cô gái này. Khi cậu đi qua người cô gái có gương mặt tàn nhang, làn da ngăm đen thì cậu ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này không phải nước hoa, cũng không phải hưng hoa, mà là một mùi hương chỉ có đàn ông mới có thể ngửi được.
Ngô Bình nhìn cô gái, vóc dáng cô gái rất đẹp, nhưng mặt mũi thì bình thường, thậm chí là có hơi xấu. Nhưng ánh mắt cô gái rất sáng, tựa như sao trời.
Ngô Bình đứng lại, cười hỏi: “Người đẹp, cô tên gì?”
Cô gái bĩu môi: “Tôi cũng chẳng phải người đẹp gì”.
Ngô Bình cười nói: “Bảo vật luôn tự che giấu bản thân. Cô chính là người đẹp, chỉ là người khác không nhìn ra mà thôi”.
Cô gái ngây người: “Ý cậu là sao?”
Ngô Bình vươn tay nói: “Kết bạn nhé. Tôi tên Ngô Bình, là thủ khoa đại học thành phố Giang Nam, chuẩn bị nhập học đại học Thần Kinh”.
Cô gái tươi cười, cô ấy vươn đôi tay trắng mịn, nói: “Tôi tên Y Mị. Nghe danh đã lâu, trùng hợp tôi là người đứng thứ thành phố, cũng nhập học đại học Thần Kinh”.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra sau này là bạn cùng trường rồi”.
Y Mị khẽ cười: “Ừ, có thể quen biết thủ khoa, tiểu nữ vinh hạnh không thôi”. Nói rồi cô ấy dùng nghi lễ cổ đại khẽ chào với Ngô Bình, gương mặt bình thường của cô ấy bỗng chốc lại trông quyến rũ phong tình hơn hẳn.
Chương 2557: Tượng gỗ
Y Mị hỏi: “Tại sao các cậu lại muốn tìm nhiều người như thế, dù muốn tuyển các thiếu nữ cũng không cần tìm người như tôi chứ?”
Ngô Bình bật cười: “Tuyển chọn các thiếu nữ chỉ là lời đồn, thật ra bọn tôi chọn vài cô gái xinh đẹp để làm người mẫu cho công ty, nhưng bây giờ đang lên kế hoạch hủy”.
Sau đó cậu nói với Hoàng Diên Lãng: “Đưa cho mỗi cô gái mười ngàn tiền đi đường, bảo người đưa các cô ấy về nhà”.
Hoàng Diên Lãng vội nói: “Vâng”.
Hoàng Diên Lãng đi rồi, Y Mị ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải ông ta là thị trưởng thành phố à? Cậu thế mà lại dám ra lệnh cho ông ta?”
Ngô Bình: “Tôi vừa chữa được bệnh cho con gái ông ta, bây giờ ông ta rất nghe lời tôi”.
Y Mị rất bái phục: “Thì ra cậu biết y thuật”.
Ngô Bình: “Y Mị, tôi đưa cô về”.
Y Mị khẽ gật đầu: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình lái một chiếc xe phổ thông trong gara của Hoàng Diên Lãng đưa Y Mị về.
Lúc đến một căn biệt thự trên đỉnh núi theo địa chỉ Y Mị đưa, Ngô Bình bật cười: “Wow, hóa ra nhà cô giàu như thế”.
Y Mị: “Bố tôi là sếp tổng công ty công trình Trung Nguyên, cũng là chủ tịch”.
Công ty công trình Trung Nguyên là một doanh nghiệp quy mô lớn nhận thầu công trình và sản xuất máy móc xây dựng. Năm ngoài, doanh thu của công ty đã hơn một trăm tỷ tệ, lợi nhuận gần hai tỷ, tổng giá trị thị trường của công ty là gần một trăm tỷ.
Ngô Bình: “Tôi biết công trình Trung Nguyên, một trong các doanh nghiệp lớn nhất Trung Châu”.
Y Mị: “Có gì hay chứ, một năm chỉ được hai tỷ lợi nhuận, cũng chẳng bằng công ty taxi”.
Ngô Bình: “Chẳng phải các cô cũng nhận công trình à? Sau khi về tôi nói với Hoàng Diên Lãng một tiếng, chia một phần công trình ở Trung Châu cho các cô”.
Y Mị trợn tròn mắt: “Thật sao? Mặc dù bố tôi cũng nhận được một số dự án nhưng đó đều là những dự án cũ, lợi nhuận có hạn. Nếu cậu có thể giành được một dự án lớn giúp ông ấy, ông ấy có thể dễ dàng kiếm được hàng trăm triệu”.
Lúc này cổng biệt thự mở ra, một người đàn ông trung niên hơi béo bước ra, ông ta cười hỏi: “Y Mị về rồi, đây là bạn con à?”
Y Mị cười nói: “Bố, đây là Ngô Bình – trạng nguyên kỳ thi tốt nghiệp tỉnh Giang Nam, cậu ấy cũng đăng ký trường đại học Thần Kinh”.
Bố Y Mị tên là Y Phú Quốc, trình độ văn hóa của ông ta không cao nhưng lại rất thích đọc sách, cũng cực kỳ thích những đứa trẻ học giỏi và chăm chỉ, nghe nói Ngô Bình là trạng nguyên tỉnh, ông ta cười nói: “Thì ra là trạng nguyên, mau vào nhà chơi”.
Ngô Bình vốn dĩ không định vào trong nhưng cậu không thể từ chối sự nhiệt tình của Y Phú Quốc nên bèn cùng vào phòng khách ngồi một lát.
Người giúp việc mang trà lên, Y Phú Quốc nói: “Tiểu Bình, cháu là niềm tự hào của Trung Châu. Cháu là bạn và cũng là bạn cùng trường của Y Mị, sau này nếu cháu gặp khó khăn gì cứ nói với chú, chú sẽ giải quyết giúp cháu giải quyết”.
Y Mị liếc ông ta: “Bố, thị trưởng Hoàng còn khách sáo với cậu ấy, bố còn giúp được gì chứ”.
Y Phú Quốc sửng sốt, có hơi không phản ứng kịp.
Ngô Bình cười nói: “Chú Y, không giấu gì chú, cháu có việc muốn nhờ chú giúp”.
Y Phú Quốc cười nói: “Cháu nói đi, chỉ cần chú có thể giúp thì nhất định sẽ giúp”.
Ngô Bình: “Hình như công ty chú chuyên về công trình cầu đường nhỉ?”
Y Phú Quốc gật đầu: “Ừ, kỹ thuật cầu đường của bọn chú là nhất toàn cầu đấy”.
Ngô Bình lấy điện thoại ra xem qua, nói: “Cháu có một người bạn ở tỉnh muốn xây dựng ba ngàn km đường cao tốc trong ba năm tới, trung bình mỗi năm một ngàn km. Cháu mong công ty chú có thể nhận một phần của dự án xây dựng, chia sẻ gánh nặng giúp bạn cháu”.
Y Phú Quốc sửng sốt, Ngô Bình có tìm ông ta giúp đâu, mà đang giúp ông ta đấy chứ.
Ông ta vội hỏi: “Tiểu Bình, người bạn ở tỉnh kia của cháu là?”
Ngô Bình: “Ông ấy là ai không quan trọng, quan trọng là trong tay ông ấy có một đoạn công trình đường cao tốc, cần một doanh nghiệp trình độ cao giúp đỡ”.
Y Phú Quốc vội gật đầu: “Không thành vấn đề, bao nhiêu cây số?”
Ngô Bình: “Với khả năng của công ty chú thì có thể nhận được bao nhiêu?”
Y Phú Quốc: “Một ngàn km thì không thành vấn đề, nếu nhiều hơn cũng có thể nhận được”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy một ngàn cây số”.
Y Phú Quốc sửng sốt, tỷ suất lợi nhuận của nhà thầu đường cao tốc khá cao, không dưới ba mươi phần trăm. Thậm chí nhà thầu có thể bao thầu từng đoạn, chỉ riêng lấy tiền của nhà thầu thứ hai thôi cũng đã có thể kiếm được bộn tiền.
“Tiểu Bình, có thể thế thật sao? Cháu đừng đùa với chú nhé”.
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên không đua ạ”.
Không lâu trước đây Ngô Bình vừa nghe Cổ Thanh Liên nói đến công trình này, lúc đó Cổ Thanh Liên còn hỏi cậu có hứng thú làm không, mặc dù lợi nhuận trung bình nhưng kiếm tiền rất ổn định.
Cậu gọi một cuộc điện thoại, chưa đến năm phút người phụ trách ở bộ phận liên quan bắt đầu gọi cho công ty Y Phú Quốc, hỏi họ có muốn hợp tác không.
Y Phú Quốc nhận được điện thoại vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ông ta biết thiếu niên trước mặt mình này cực kỳ không tầm thường, ông ta vội nói: “Tiểu Bình, cháu đã giúp đỡ chú rất nhiều, cháu muốn chú cảm ơn cháu thế nào, cháu chỉ cần nói thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Chú khách sáo rồi ạ, chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến đâu. Đường cao tốc phải sang năm mới chính thức thi công, trước đó chú còn phải giúp cháu một việc”.
Y Phú Quốc cười nói: “Tiểu Bình cứ nói, dù cháu muốn đầu của chú, chú cũng đem xuống cho cháu”.
Ngô Bình bật cười nói: “Cháu không muốn đầu chú đâu. Bên tỉnh có một khu vực, cháu muốn xây một sơn trang, chú là một chuyên gia trong ngành công trình, có thể giúp cháu lập kế hoạch không?”
Y Phú Quốc nói: “Chuyện này dễ thôi, công ty chú có bộ phận chuyên xây dựng các tòa nhà cao cấp, chuyện của cháu cứ giao cho họ làm, chú đảm bảo sẽ làm cho sơn trang của cháu trở nên đẹp đẽ và chắc chắn”.
Ngô Bình: “Vâng, chú bảo người của bộ phận đó liên hệ với cháu, cháu dẫn họ đến đó tham quan”.
Y Mị cười nói: “Ngô Bình, cậu giúp nhà tôi việc lớn như thế, tôi không có gì để cảm ơn cậu, tặng cậu món đồ quý giá của tôi nhé”.
Ngô Bình cảm thấy có hứng thú: “Ồ, gì thế?”
Y Mị kéo cậu vào trong phòng mình, mở ngăn kéo ra, lấy một chiếc túi vải từ bên trong ra, mở túi vải ra, bên trong có một con rối hình người bằng gỗ màu đen, mặt ngoài tượng gỗ khắc đầy phù văn.
Ngô Bình nhận lấy tượng gỗ, lập tức cảm nhận được sức mạnh đặc biệt phong ấn nó, trong tượng gỗ này hình như tiềm ẩn sức mạnh cực kỳ lớn.
Cậu hỏi: “Thứ này ở đâu thế?”
Y Mị nói: “Khi tôi còn rất nhỏ, có một lần phát hiện nó ở trong nhà. Sau đó bố tôi thấy nó xấu xí, không may mắn nên đã ném nó đi. Nhưng không lâu sau, nó lại xuất hiện trong nhà tôi. Tôi đã ném nó đi bảy, tám lần nhưng lần nào nó cũng sẽ quay lại, sau đó bố tôi cũng thấy nó không có hại gì, hơn nữa còn cứu mạng tôi nên ông ấy để cho tôi giữ”.
Ngô Bình nói: “Nó còn cứu mạng cô?”
Y Mị gật đầu: “Năm bảy tuổi, tôi bất cẩn rơi xuống ao, cảm giác như mình sắp chết đuối thì vào lúc nguy hiểm nhất, tôi cảm nhận được có thứ gì đó túm lấy tôi rồi kéo tôi ra ngoài. Đến khi tôi tỉnh lại thì phát hiện tôi đang cầm tượng gỗ này trong tay. Một lần khác lúc tôi mười hai tuổi, chiếc ô tô tôi đang ngồi bị tông vào đuôi, rơi xuống vực, nhưng tôi chẳng bị gì cả, thậm chí còn không bị thương ngoài da, nhưng tài xế đưa đón tôi đã chết. Lần gần đây nhất là nửa năm trước, tôi bị một con chó nhào vào cắn, kết quả tượng gỗ này bỗng rơi xuống đất, sau đó thất khiếu của con chó đó chảy máu, chết trong vài giây sau”.
Ngô Bình cười nói: “Nếu nó đã bảo vệ cô thì cứ giữ bên người đi, sao lại tặng tôi?”
Chương 2558: Sức mạnh quay về
Y Mị cười nói: “Bởi vì bây giờ cậu là bạn của tôi, nên tôi mới tặng cậu”.
Ngô Bình: “Vậy cô không tặng cho bạn khác sao?”
Y Mị lắc đầu: “Tôi không có bạn bè nào khác, cậu là người bạn đầu tiên của tôi”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ: “Cô không thích làm quen bạn bè sao?”
Y Mị: “Lúc người khác lại gần tôi hoặc nói chuyện với tôi, tôi sẽ ngửi thấy mùi rất thối, chỉ muốn nôn. Nhưng cậu thì không như vậy, dù cậu nói chuyện với tôi thế nào thì tôi đều cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt”.
Ngô Bình như nghĩ gì đó: “Trong mắt cô, người thế tục đều có chút mùi hôi”.
Y Mị cười nói: “Ngô Bình, cậu nhận lấy nó đi”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Vậy tôi không khách sáo nữa”.
Cậu nhận lấy tượng gỗ, thì bỗng dùng lực nắm chặt, tượng gỗ vỡ vụn, bên trong có vô số luồng tiên quang tuôn ra, đều chui vào trong mũi miệng Y Mị.
Giây tiếp theo, thân thể Y Mị xảy ra thay đổi rõ rệt, thân thể cô ấy lơ lửng trên không, gân cốt và da thịt đều có thay đổi nhỏ. Da dẻ cô ấy bắt đầu thay đổi, màu tóc cũng dần dần chuyển sang màu đỏ nhạt.
Ngô Bình khẽ cười nói: “Bên trong tượng gỗ này phong ấn sức mạnh kiếp trước của cô. Xem ra tu vi của cô cũng rất cao”.
Cậu canh giữ trước cửa, quan sát thân thể Y Mị thay đổi từng chút một. Trong lúc đó Y Phú Quốc có đến mấy lần, cậu cũng không cho vào.
Lúc mặt trời khuất núi, Y Mị bỗng mở bừng mắt, hơi thở cô ấy trở nên thâm sâu khó lường, quanh người có từng luồng khí vận lơ lửng, lúc này ngay cả Ngô Bình cũng không nhìn ra được rốt cuộc cô ấy có tu vi gì.
Y Mị khẽ thở nhẹ, vẻ ngoài của cô ấy có sự thay đổi rõ ràng. Tướng mạo lúc trước trông bình thường thì lúc này cô ấy lại xinh đẹp như tiên tử, rung động lòng người. Nhất là vóc dáng cô ấy lại có sự thay đổi thần kỳ hơn, khiến đàn ông vừa nhìn thấy đã không thể dời mắt được.
“Cảm ơn, cậu khiến tôi nhớ ra ký ức kiếp trước sớm hơn ba năm”. Y Mị lên tiếng nói, âm thanh cũng thay đổi, trở nên uyển chuyển rung động.
Ngô Bình: “Có người muốn tìm cô, nên mới sắp xếp đợt tuyển tú. Tôi đúng lúc gặp được nên mới tìm được cô, giúp cô khôi phục ký ức”.
Y Mị nhìn Ngô Bình: “Vốn dĩ cậu có thể khống chế tôi, phải biết là không chế được một người chuyển thế thì có thể có được tài nguyên tích lũy của người đó”.
Ngô Bình cười nói: “So với việc cướp lấy tài nguyên của cô thì tôi càng muốn kết bạn với cô hơn”.
Y Mị khẽ cười, nói: “Cậu đúng là thú vị”.
Ngô Bình: “Hiện tại cô đã khôi phục được tu vi, thực lực lớn mạnh đủ tự bảo vệ mình rồi. Tôi không làm phiền cô nữa”.
Y Mị: “Gấp gì chứ? Cậu không muốn biết tôi là ai sao?”
Ngô Bình cười hỏi: “Cô muốn nói sao?”
Y Mị nói: “Mời ngồi”.
Ngô Bình ngồi xuống, Y Mị pha cho cậu một ấm trà, nói: “Kiếp trước của tôi nửa đời đau khổ, không dễ dàng gì mới có được một cơ hội tu luyện thành tiên. Nhưng tôi gặp được một người đàn ông độc ác, anh ta lừa của tôi mọi thứ, còn muốn đưa tôi vào chỗ chết. Cũng may tôi nhanh trí, ngay lúc tôi bỏ mình thì đã dùng một món bảo bối bảo vệ thần hồn và tiên lực. Mà thứ anh ta muốn cũng không lấy được, trước lúc tôi chết đã giấu vào nơi tuyệt mật”.
Ngô Bình: “Cô không cần nói với tôi những chuyện này”.
Y Mị cười nói: “Cậu xem tôi là bạn bè, tôi sẽ không giấu gì cậu. Thứ đồ đó ẩn giấu một bí mật khổng lồ”.
Ngô Bình nói: “Tạm thời tôi không có hứng thú với bí mật này”.
Không phải cậu không có hứng thú, mà là không muốn can thiệp vào chuyện này, dù sao năm đó Y Mị cũng không thể bảo vệ được nó chứ đừng nói là cậu.
Y Mị: “Được thôi, vậy sau này lại nói với cậu”.
Sau đó cô ấy đứng dậy đi gặp mặt Y Phú Quốc, con gái thay đổi vẻ ngoài, Y Phú Quốc cũng rất kinh ngạc. Nhưng Y Mị có thể cho ra lời giải thích, chẳng mấy chốc đã tìm được lý do hợp lý.
Bây giờ Y Mị cần thích nghi với thân phận mới, Ngô Bình bèn tạm biệt.
Quay về nhà, Dương Quế Chi đúng lúc làm xong bữa tối, Ngô Bình ăn một chút, sau đó đăng ký báo danh trên mạng, trực tiếp đăng ký học tại học viện y của đại học Thần Kinh.
Sở dĩ đăng ký khoa này chủ yếu là vì bản thân Ngô Bình có y thuật không tệ, bây giờ học y cũng như hổ mọc cánh.
Buổi tối, Ngô Bình tiếp tục luyện tập Huyền Ảnh Công. Tại một tòa nhà cổ ở Trung Châu, một đám cường hào ác báo Trung Châu đang tụ tập, tổng cộng có mười bảy người, bọn họ đều đang nôn nóng đợi chờ người nào đó xuất hiện.
Trong đám người, một ông lão gầy còm tóc trắng đưa mắt nhìn bên ngoài, hỏi: “Sao Long gia còn chưa đến?”
Một người trẻ tuổi mặt trắng trong đám người cười nói: “Đừng vội, Long gia nói rồi, nhất định sẽ đến”.
Nói xong, mọi người có mặt đều lên tiếng ồn ào.
“Long gia trở về từ Thần Kinh, chúng ta đã có chỗ dựa rồi! Tên họ Nghiêm kia càng lúc càng quá đáng, hiện tại miếng thịt ở mâm nào ông ta cũng ăn một miếng. Hừ, sợ là ông ta đã quên mười năm trước, Long gia mới là người nắm quyền Trung Châu chúng ta!”
“Đúng vậy, tuy Long gia không ở đây mười năm, nhưng quy tắc ông ấy lập ta lúc đầu vẫn còn. Nghiêm Lãnh Thạch không nể mặt Long gia. Hừ, lần này Long gia quay về, tôi xem xem ông ta còn kiêu căng thế nào!”
Mọi người đều gật đầu, lợi nhuận của bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều bị Nghiêm Lãnh Thạch lấy mất một ít, kể cả xe taxi, thầu công trình, độc quyền thuốc lá, khu tổ hợp ăn chơi,… Cái gọi là cắt đứt đường tài lộc người khác chẳng khác gì giết cha mẹ người ta, hiện tại bọn họ coi Nghiêm Lãnh Thạch là kẻ thù sống còn, chỉ hận không thể giết ông ấy ngay!
Ngay lúc này, một người đàn ông vóc dáng không cao, trông tầm ba mươi tuổi, mặc đồ vest đen, tay cầm cây gậy đen, chậm rãi đi từ ngoài vào. Sau lưng anh ta có bốn người đi theo với hơi thở mạnh mẽ.
Người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng dậy, đồng thanh thốt lên: “Long gia!”
Long gia khẽ gật đầu, cười nói: “Các vị, mấy năm không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ?”
Mọi người đều tiến lên chào hỏi, hàn huyên một lúc, Long gia nói: “Mọi người tìm tôi là muốn tôi làm gì?”
Một người nói: “Long gia, Nghiêm Lanh Thạch không màng quy tắc, xâm chiếm địa bàn xung quanh chúng tôi, xin Long gia làm chủ giúp chúng tôi!”
Long gia: “Vậy mọi người có biết, tại sao Nghiêm Lãnh Thạch lại dám phá vỡ quy tắc không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người nói: “Nghe nói ông ta tìm được một chỗ dựa ở tỉnh, là nhà họ Cổ”.
Long gia lắc đầu: “Mấy hôm nay tôi vẫn luôn điều tra, phát hiện người sau lưng Nghiêm Lãnh Thạch không phải nhà họ Cổ, mà là một người trẻ tuổi. Sở dĩ nhà họ Cổ giúp Nghiêm Lãnh Thạch cũng là vì cậu ta”.
Mọi người nhìn nhau, người trẻ tuổi!
“Long gia, người đó là ai?”. Lập tức có người hỏi ngay.
Long gia: “Tôi đã cho người báo tới Nghiêm Lãnh Thạch, hẹn ông ta ra gặp mặt, nói chuyện rõ ràng. Mọi người đều lăn lộn ngoài xã hội, có chuyện gì thì cứ gặp mặt nói, nếu có thể tôi cũng muốn gặp người trẻ tuổi kia xem”.
Thật ra mọi người càng hy vọng Long gia trực tiếp ra tay, nhưng anh ta làm như vậy, mọi người cũng không thể phản đối, vì thế có người nói: “Long gia, người trẻ tuổi kia có lai lịch thế nào?”
Long gia cười nói: “Đến lúc này rồi, cũng không giấu được nữa, tôi nghĩ cậu ta sẽ đến”.
Ngô Bình vừa điền nguyện vọng xong thì Nghiêm Lãnh Thạch gọi điện đến. Trong điện thoại, giọng điệu Nghiêm Lãnh Thạch nặng nề, nói: “Chủ nhân, Long gia muốn gặp cậu”.
Ngô Bình chưa từng nghe đến người này, bèn hỏi: “Long gia gì?”
“Là bá chủ năm đó ở Trung Châu, sau này đến thủ đô phát triển. Trước khi anh ta đi đã thiết lập địa bàn cho tất cả các thế lực, ai cũng không thể phá hoại”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, đối phương là muốn gây chuyện với ông?”
Chương 2559: Long gia Trung Châu
Nghiêm Lãnh Thạch: “Con người Long gia này làm việc rất điềm tĩnh, chắc anh ta sẽ không lật mặt ngay mà sẽ tìm phương án để giải quyết”.
Ngô Bình chau mày: “Bá vương quá thời như anh ta có tư cách gì mà hoa tay múa chân với chúng ta?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Thực lực và năng lực của người này đều rất mạnh, hơn nữa, mặt dù anh ta không có mặt ở Trung Châu nhưng luôn lấy đủ phần của mình”.
Ngô Bình: “Hiện giờ người này đang làm gì ở Thần Kinh?”
“Hình như anh ta đã đu bám được một nhân vật lớn ở Thần Kinh, đang làm việc dưới trướng”. Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Vì vậy vẫn phải nể mặt người này”.
Ngô Bình cười khẩy: “Muốn tôi nể mặt thì phải xem anh ta có bản lĩnh hay không”.
Nghiêm Lãnh Thạch cười khổ, ông ta biết thân phận của Ngô Bình, vị trí đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông không thua kém gì trưởng lão nòng cốt, đúng là cậu không cần phải quá coi trọng Long gia.
Có điều ông ta vẫn nói: “Cậu chủ có thể nhìn ở một góc độ khác”.
Ngô Bình: “Góc độ nào?”
Nghiêm Lãnh Thạch chậm rãi nói: “Thu phục người này”.
Ngô Bình cười, nói: “Tại sao phải thu phục anh ta?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Năng lực của người này rất mạnh, là một trong số rất ít người mà tôi nể phục, tâm trí của cậu chủ nên tập trung vào việc tu hành, còn chuyện ở thế tục thì nên giao cho một người khác quản lý, tôi thấy người này thích hợp”.
Ngô Bình bất chợt thấy hứng thú: “Hiếm khi có người có thể khiến cho Nghiêm Lãnh Thạch ông sùng bái như thế”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Thật ra người này là người có tình, có lòng nghĩa hiệp. Năm xưa vì cứu vợ con của anh em mình, anh ta đã bị người ta chặt đứt ngón tay, nhổ hết răng nhưng anh ta vẫn không chịu nói ra tung tích của vợ con của anh em mình. Hơn nữa, người này còn rất có hiếu, mỗi sáng việc đầu tiên phải làm là đến hỏi thăm bố mẹ”.
Ngô Bình vuốt cằm: “Người này thú vị đấy, ngoài việc tìm nhân vật lớn trong triều làm chỗ dựa ra, anh ta còn chỗ dựa nào khác không?”
“Chắc là hết rồi, nếu như có thì chắc anh ta đã có sự nghiệp riêng của mình rồi”. Nghiêm Lãnh Thạch nói.
Ngô Bình: “Ừ, để tôi qua gặp vị Long gia này xem thử”.
Hội quán Tứ Hải, Trung Châu.
Trước đây, hội quán Tứ Hải là chỗ thương nhân các nơi đến liên lạc và uống trà, sau này dần dần phát triển thành nơi uống rượu, nghe kịch, vô cùng náo nhiệt. Có điều, hôm nay hội quán Tứ Hải rất yên tĩnh, chỉ có hai mươi mấy người ngồi ở dưới, trong đó bao gồm cả Long gia.
Long gia tên là Liễu Kim Long, anh ta vừa uống trà vừa nói chuyện cười đùa với những người xung quanh. Lúc này, hai người họ bước vào, Ngô Bình đi phía trước, Nghiêm Lãnh Thạch đi phía sau sát bên trái cậu, cách cậu chừng năm bước chân. Nghiêm Lãnh Thạch đi theo Ngô Bình rất nhịp nhàng, Ngô Bình nhấc chân trái thì anh ta hạ chân phải, Ngô Bình nhấc chân phải thì anh ta lại hạ chân trái.
Liễu Kim Long thấy hai người họ đến thì hơi nheo mắt. Anh ta vừa nhìn là đã nhận ra Nghiêm Lãnh Thạch chỉ là tùy tùng bên cạnh Ngô Bình. Rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào mà có thể khiến Nghiêm Lãnh Thạch nhận làm ông chủ?
Liễu Kim Long không đứng dậy mà chỉ cười, chắp tay chào: “Anh Nghiêm, mau giới thiệu cho tôi đi nào”.
Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Long gia, đây là cậu Ngô, cậu ấy là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông”.
Ông ta vừa dứt lời thì những người có mặt ở đó đều hít hơi ngược vào trong, đệ tử tinh anh? Liên Sơn Tông?
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại chấn động cả đám đông, Liên Sơn Tông là tông môn nhất phẩm, thực lực của họ mạnh hơn gấp mười lần thực lực của những tông môn tam tứ phẩm. Hơn nữa, người có thể được tông môn nhất phẩm xem là đệ tử tinh anh thì nhất định phải là thiên kiêu tuyệt thế. Một khi thiên kiêu như thế được bồi dưỡng ra thì thậm chí còn có thể một mình dẫn dắt cả tông môn nhất phẩm tấn công cả đại giáo Vạn Cổ.
Thật ra người kinh ngạc nhất chính là Liễu Kim Long, nhân vật lớn ở trong kinh thành mà Liễu Kim Long nương nhờ quen biết với không ít nhân vật ở tiên giới, vì vậy anh ta hiểu rất nhiều về tiên giới, biết rất rõ đệ tử tinh anh của tông môn nhất phẩm đồng nghĩa với gì.
Anh ta vội chắp tay, nói: “Thì ra là cậu Ngô, hôm nay có thể gặp được công tử đúng là phúc ba đời của nhà tôi”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi nói: “Ông Nghiêm nói các người tìm ông ấy có việc sao?”
Liễu Kim Long liền nói: “Cậu Ngô, thật ra chỉ là mấy ông bạn già tụ tập nói chuyện tâm tình thôi chứ cũng không có gì”.
“Vậy sao?”, Ngô Bình nhìn sang Liễu Kim Long.
Liễu Kim Long cũng là nhân vật có tầm ảnh hưởng, nhưng Ngô Bình vừa liếc mắt là anh ta đã lạnh người, vội vã cúi đầu.
Ngô Bình: “Các người muốn bàn bạc thế nào thì cứ nói thẳng”.
Liễu Kim Long cười gượng, nói: “Cậu Ngô, gần đây anh Nghiêm mở rộng địa bàn rất mạnh, thâu tóm không ít lợi ích của mọi người, có điều mọi người đều ở Trung Châu nên chuyện gì cũng có thể thương lượng”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Có gì phải thương lượng? Với cục diện trước mắt, tôi đã chừa đường sống lại cho những người đó rồi, nếu tôi muốn thì đến canh họ cũng không có mà húp đâu”.
Mọi người nghe xong thì ai cũng tức giận nhưng không dám nói, cảm thấy Ngô Bình đang hiếp người quá đáng.
Liễu Kim Long im lặng một lúc rồi nói: “Thân phận cậu Ngô cao quý, đương nhiên mấy người chúng tôi không thể nào bì được với cậu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chắc công tử cũng không thèm để tâm đến mấy thứ nhỏ nhặt đâu nhỉ?”
Câu nói đó cũng khá có lý, Ngô Bình mỉm cười: “Anh đang muốn nói gì?”
Liễu Kim Long: “Tôi từng tiếp xúc với rất nhiều người tu hành, theo như quan sát của tôi, các tu sĩ đều không quá coi trọng tiền bạc, thứ mà họ cần là quan hệ”.
Ngô Bình: “Anh nói không sai, nhưng chuyện gì cũng có mức độ, chuyện của Trung Châu phải có một người đứng ra làm chủ”.
Liễu Kim Long: “Cậu Ngô muốn thống nhất Trung Châu sao?”
Ngô Bình: “Tôi không có nhiều tâm sức đến vậy, có điều tôi có thể tìm người thay mặt mình”.
Cậu quan sát Liễu Kim Long rồi nói: “Tư chất của anh chắc cũng không tồi, nhưng có sức mạnh gì đó đang trói buộc tài năng của anh, khiến anh mãi không thể đột phá được cảnh giới, tôi nói đúng chứ?”
Mặt Liễu Kim Long biến sắc: “Công tử có thể nhìn ra được sao?”
Ngô Bình nhìn anh ta: “Anh có muốn thoát khỏi sự trói buộc đó không?”
Liễu Kim Long vô cùng kích động, hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu mạnh.
“Công tử có thể giúp tôi sao?”
Ngô Bình: “Giúp thì được thôi nhưng không thể giúp không công được. Tôi giúp anh thoát khỏi sự trói buộc thì sau này anh phải làm việc cho tôi”.
Mắt Liễu Kim Long sáng lên, anh ta gật đầu: “Nếu công tử có thể giúp tôi giải thoát khỏi trói buộc thật sự , để tôi có thể nâng cao sức mạnh tu vi thì Liễu Kim Long tôi bằng lòng ra sức vì công tử”.
Ngô Bình ra dấu cho anh ta bước qua, đưa ngón trỏ chấm lên giữa trán anh ta, một sức mạnh huyền diệu truyền vào trong cơ thể Liễu Kim Long, sau đó, anh ta nghe thấy tiếng rắc rắc, dường như có thứ gì đó bị phá vỡ trong cơ thể. Ngay lập tức, anh ta liền cảm thấy sức mạnh đang từ từ tràn ra từ khắp các kinh mạch và huyệt vị của mình.
Anh ta vui mừng khôn xiết, quỳ lạy Ngô Bình: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình: “Tư chất của anh rất tốt, tu luyện bình thường thì chẳng mấy ngày nữa sẽ có thể tiến vào bí cảnh”.
Liễu Kim Long: “Sau này Liễu Kim Long tôi sẽ là tùy tùng bên cạnh công tử”.
Ngô Bình cười, nói: “Tôi nghe nói anh đang giúp sức cho nhân vật nào đó trong Thần Kinh sao?”
Liễu Kim Long nói: “Thật không dám giấu, vì tu vi của tôi mãi không thể nâng cao nên tôi càng lúc càng không được người đó coi trọng. Giờ gặp được công tử là may mắn của tôi, sau này Liễu Kim Long bằng lòng đi theo bên cạnh công tử, làm việc cho công tử”.
Thái độ của Liễu Kim Long khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác, vốn dĩ họ còn hi vọng Long gia có thể giúp họ, không ngờ đến cả anh ta cũng bị cậu Ngô thu phục, giờ biết làm sao mới được đây.
Chương 2560: Huyền ảnh sơ thành
Ngô Bình: “Thật ra anh nói không sai, tiền không thể nào kiếm hết được, sau này sẽ do anh chịu trách nhiệm phân chia lợi nhuận ở Trung Châu”.
Liễu Kim Long: “Cảm ơn công tử đã tin tưởng”.
Sau đó, Liễu Kim Long lập tức cùng mọi người thương lượng vấn đề phân chia lợi nhuận. Trước sự điều chỉnh của anh ta, Nghiêm Lãnh Thạch nhượng lại một phần lợi nhuận, đương nhiên những người còn lại cũng nhượng lại một phần lợi nhuận cho Ngô Bình. Không chỉ có vậy, Liễu Kim Long còn chủ động từ bỏ phần lợi nhuận của mình, thế là tất cả mọi người đều vui vẻ.
Đến khi mọi người về hết thì trời đã tối. Lúc này Ngô Bình mới hỏi Liễu Kim Long: “Thật ra anh đã bị người ta phong ấn năm khứu sáu mạch, thủ pháp của đối phương cực kỳ cao minh”.
Liễu Kim Long thở dài, nói: “Người phong ấn tu vi của tôi là sư phụ tôi. Trước lúc tôi hai mươi tuổi, tu vi tiến bộ rất nhanh, mười chín tuổi đã là luyện khí tầng mười. Nhưng lúc tôi sắp đột phá thì sư phụ tôi nhận một đồ đệ mới, sư phụ tôi nói với tôi rằng sư đệ có tư chất rất tốt, sau này nhất định sẽ là anh hùng nổi tiếng một phương. Vì vậy ông ấy đã phong ấn tu vi của tôi, để tôi không thể tiếp tục đột phá”.
Ngô Bình thắc mắc: “Việc sư phụ anh phong ấn tu vi của anh có liên quan đến sư đệ anh sao?”
Liễu Kim Long gật đầu: “Sư phụ nói có thể thành tựu sau này của tôi sẽ không thua kém sư đệ, để tôi không giành công danh với sư đệ, ông ấy quyết định phong ấn tôi mười năm”.
Ngô Bình: “Năm nay chắc anh bốn mươi tuổi rồi nhỉ? Kỳ hạn mười năm đã qua lâu rồi mà?”
Liễu Kim Long cười buồn: “Đúng vậy. Lúc sắp kết thúc thời hạn mười năm, sư đệ tốt đó của tôi đã giết chết sư phụ tôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Tại sao lại giết sư phụ?”
Liễu Kim Long: “Một là vì cậu ta muốn có được thần công tuyệt thế mà sư phụ chưa từng truyền dạy cho cậu ta, mặt khác, cậu ta không muốn phong ấn của tôi được gỡ bỏ, vì vậy đã giết sư phụ tôi”.
Ngô Bình nói: “Bây giờ người đó đang ở đâu?”
Liễu Kim Long: “Bây giờ người đó là thủ lĩnh của ba mươi nghìn Thần Long Vệ, bảo vệ thái tử”.
Thần Long Vệ là cấm quân tinh nhuệ nhất của Đại Hạ, chịu trách nhiệm trực tiếp với hoàng đế. Người có thể trở thành thủ lĩnh Thần Long Vệ, đề đốc cấm quân thì thực lực không phải hạng thường.
“Bây giờ tu vi của người đó là gì?”, Ngô Bình hỏi.
Liễu Kim Long: “Bí cảnh tầng tám, cảnh giới Bí Anh”.
Ngô Bình: “Hai người còn liên lạc không?”
Liễu Kim Long cười lạnh lùng: “Ngoài mặt cậu ta rất tôn trọng sư huynh là tôi đây, luôn quan tâm, hỏi han”.
Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ anh có thể tiếp tục đột phá rồi”.
Liễu Kim Long: “Công tử, tôi đã từng tuổi này rồi, còn có hi vọng nữa không?”
Ngô Bình: “Tu vi của anh bị đè nén mười mấy năm cũng không phải chuyện xấu”.
Liễu Kim Long giật mình: “Tại sao?”
Ngô Bình: “Mười mấy năm nay, mặc dù anh không thể đột phá nhưng nhất định cũng nghĩ đủ mọi cách để nâng cao thể chất của mình, giúp tinh thần của mình vững chắc hơn, đúng không?”
Liễu Kim Long gật đầu, nói: “Đúng thế. Tôi không thể nâng cao tu vi, chỉ có thể dùng cách khác để nâng cao thực lực của mình, vì vậy tôi đã tu luyện rất nhiều công pháp lạ và tâm pháp ngoại đạo”.
Ngô Bình: “Con người khó kiềm nén được khát vọng muốn đột phá của mình, nhẫn nhịn, nghiền ngẫm mười mấy năm ở một cảnh giới, những gì mà anh trải qua đã trở thành nền tảng vững chắc để anh tu luyện bí cảnh sau này”.
Liễu Kim Long thở phào: “Không muộn thì tốt rồi”.
Ngô Bình: “Chỉ cần anh đột phá bí cảnh thì sau này sẽ thuận buồm xuôi gió. Nhưng đột phá bí cảnh không phải chuyện dễ dàng, tốt nhất anh nên uống đan dược”.
Liễu Kim Long vội hỏi: “Tôi nên uống đan dược gì?”
Ngô Bình: “Tôi có thể luyện chế đan Nhập Bí, loại đan dược này có thể giúp anh thành công bước vào bí cảnh. Nhưng để luyện được loại đan này cần có một số dược liệu khá quý, anh cần phải tự đi tìm”.
Liễu Kim Long nói: “Tôi sẽ cố tìm dược liệu”.
Ngô Bình liền viết đơn thuốc, và giao cho Liễu Kim Long, không ngờ sau khi Liễu Kim Long xem thì hai mắt liền sáng rỡ, anh ta nói: “Công tử, tôi có hết những dược liệu này”.
Ngô Bình ngây người: “Anh có dược liệu sao?”
Liễu Kim Long gật đầu mạnh, nói: “Trước khi sư phụ qua đời đã để lại ám ngữ cho tôi, tôi lần theo ám ngữ, tìm đến một hang động, bên trong có cất mấy trăm cây thuốc. Sau đó, tôi từ từ tìm hiểu tên gọi và tác dụng của những loại thuốc này thì mới biết chúng rất quý giá”.
Ngô Bình: “Không ngờ sư phụ anh lại để lại cho anh cả một hang động dược liệu, lẽ nào ông ấy là một thầy luyện đan?”
Liễu Kim Long: “Sư phụ để lại một bức thư trong hang động, trong thư anh nói số dược liệu này là anh vô tình hái được khi vào trong một không gian bí mật”.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Không gian bí mật gì ? Ông ấy có nói vị trí không?”
Liễu Kim Long lắc đầu: “Sư phụ chỉ nhắc sơ, không nói vị trí cụ thể, có điều…”
Anh ta suy nghĩ rồi nói: “Trong thư ông ấy có kẹp theo một tấm bản đồ, tôi cảm thấy tấm bản đồ đó rất có khả năng có liên quan đến không gian thần bí”.
Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu nói: “Anh Liễu, anh có thể cho tôi xem tấm bản đồ đó không?”
Liễu Kim Long cười, nói: “Đương nhiên rồi, có điều tôi không mang theo bên mình, phải mất chút thời gian mới đưa cho công tử được. Thế này đi, trưa mai tôi sẽ giao cả dược liệu và bản đồ cho công tử”.
Ngô Bình vui mừng, xem ra thu phục Liễu Kim Long là việc đúng đắn, có được số dược liệu này, cậu sẽ có thể luyện chế được một số đan dược.
Sau đó, cậu lại hỏi thăm tình hình tu hành của Liễu Kim Long rồi chỉ bảo anh ta vài câu, anh ta thu hoạch được rất nhiều.
Tối đó, Ngô Bình quay về nhà, đột phá tầng bốn Huyền Ảnh Công, Huyền Ảnh. Huyền Ảnh có thể tạo ra huyễn cảnh, biến hư thành thật, biến thật thành hư, là một loại cảnh giới cực kỳ cao minh.
Dù Ngô Bình có tư chất siêu phàm nhưng muốn đột phá cũng không dễ dàng gì. Có điều, Huyền Không đại đạo mà cậu lĩnh ngộ được ở đảo Huyền Không có ý nghĩa rất lớn với cảnh giới Huyền Ảnh, vì vậy, đến khi trời vừa hừng sáng thì cậu đã bước đầu lĩnh hội được sự kỳ diệu của Huyền Ảnh.
Đương nhiên, hiện giờ cậu chỉ là Huyền Ảnh sơ cấp, chỉ có thể dùng nó để tạo ra huyễn cảnh, tạm thời chưa biến hư thành thật, biến thật thành hư được. Nhưng dù là như vậy thì Huyền Ảnh của cậu cũng có sức sát thương cực kỳ lớn.
Lúc này, da Ngô Bình xuất hiện một lớp sáng mỏng màu vàng, dường như có một người vô hình chồng lên người cậu. Lớp sáng mỏng đó là Huyền Ảnh mà cậu đang tu luyện, Huyền Ảnh có khả năng tấn công thật sự, có thể giết chết thể xác và thần hồn của đối thủ trong vô hình và có thể tạo ra huyễn cảnh khiến đối thủ mất mạng trong trạng thái không rõ thực hư.
Ngô Bình đột phá được Huyền cảnh thì cảm thấy dường như bản thân có thể đột phá được Chân Phù cảnh của bí cảnh tầng bốn.
Đến tám giờ hơn, cậu rửa mặt, chuẩn bị đi tìm Hàn Băng Nghiên. Cậu đã hứa sẽ giúp Hàn Băng Nghiên tăng thành tích nên quyết định dùng mấy ngày mở mang đầu óc cho cô ta.
Ngô Bình vừa ra khỏi cửa thì gặp Ngô Đai Hưng mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt hoang mang đang từ ngoài bước vào.
“Bố, bố sao thế?”, Ngô Bình thắc mắc hỏi.
“Tiểu Bình, con mau thu dọn đồ đạc đi thôi, đi càng xa càng tốt”.
Ngô Bình chau mày: “Bố, đã có chuyện gì?”
Ngô Đại Hưng thở dài: “Bố nuôi con đắc tội với một nhân vật lớn, đã bị bắt rồi, đối phương phái người chuyển lời cho bố, nói không ai trong chúng ta có thể chạy thoát được”.
Ngô Bình biết không thể hỏi rõ được nên đã gọi điện thoại thẳng cho Âu Dương Chí Viễn. Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, nhưng người bắt máy không phải là Âu Dương Chí Viễn.
“Tìm ai?”. Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Ngô Bình: “Tôi tìm Âu Dương Chí Viễn, ông ấy đang ở trong tay các người sao?”
“Cậu là ai?”, đối phương hỏi.
“Âu Dương Chí Viễn là bố nuôi tôi, tôi là con nuôi của ông ấy, tên Ngô Bình”.
Bình luận facebook