-
Chương 2576-2580
Chương 2576: Thi Huyền Cốt
Ngô Bình niệm một đoạn bí chú, một tia lửa lóe lên trong không trung, tất cả uế khí đều bị thiêu đốt. Sau đó thần niệm của cậu xuyên thấu xuống dưới, phát hiện hơn mười mét dưới mặt đất có một cỗ quan tài sắt, trên quan tài sắt có một vết lõm máu đỏ, bên trong có huyết dịch màu đỏ đang chảy.
“Huyết Sát Quỷ Quan”, nhìn thấy nó trong đầu Ngô Bình lập tức nghĩ đến một chiêu thức luyện quỷ.
Cậu lập tức quay lại trên giếng, bảo người đậy miệng giếng lại lần nữa, rồi nói với ông lão: “Cái giếng này rất bất thường, sau này tốt nhất lấy đá chặn nó lại, đừng để ai bị rơi xuống đó”.
Ông lão gật đầu: “Ừ, ngày mai tôi sẽ tìm người đến đậy nó lại”.
Ra khỏi thôn, chị Hồng hỏi: “Thưa cậu, trong giếng có thứ gì thế?”
Ngô Bình: “Một loại tà vật, nếu tôi đoán không lầm thì có người cố ý thả nó ở đây”.
Chị Hồng: “Nếu cậu đã biết, tại sao còn muốn đến?”
Ngô Bình nói: “Tôi đã phá được cấm chế của đối phương, có lẽ người đó sẽ chạy đến nhanh thôi, chúng ta cứ đợi ở cổng thôn”.
Chị Hồng hơi lo lắng: “Cậu muốn đợi đối phương về à? Như thế có nguy hiểm không?”
Ngô Bình bình thản nói: “Nguy hiểm thì chắc chắn có rồi, nhưng nếu có thể lấy được thứ đồ kia, nguy hiểm như thế này cũng đáng”.
Thấy xe đã đi một đoạn đủ xa, cậu bước xuống rồi nói với chị Hồng: “Cô về trước đi”.
Chị Hồng gật đầu: “Ừ, có việc gì cậu cứ gọi cho tôi”.
Thấy xe của chị Hồng đi xa rồi, Ngô Bình nhảy lên bay đến trên một cái cây, tìm một nhánh cây rồi ngồi xuống.
Khoảng mười mấy phút sau, một làn khói đen bay đến từ phía Tây, tốc độ cực kỳ nhanh, lúc làn khói đen sắp đáp xuống, cậu bỗng phóng khí tức tu sĩ Bí Cảnh ra.
Làn khói đen do dự, sau đó bay đến cây cao chỗ cậu.
Khói đen đáp xuống đất, một người đàn ông đồ đen xuất hiện, tóc hắn khá dài, giữa trán khắc một chữ “Thi” màu đỏ.
Không nhìn ra được tuổi tác của người đàn ông, giống người hai mươi tuổi, mà cũng giống năm mươi tuổi, đôi mắt hắn màu đỏ cong lên nhìn chằm chằm Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Quả nhiên là đến rồi”.
“Là cậu động vào cấm chế của tôi?”, người đàn ông trầm giọng nói.
Ngô Bình: “Huyết Sát Quỷ Quan quá kỳ dị, quỷ quan vừa xuất hiện, người trong phạm vi vài cây số đều bị hút hết sinh hồn, nếu tôi đã thấy thì không thể ngồi yên mặc kệ”.
Người đàn ông cười mỉa: “Lo chuyện bao đồng của tôi, cậu biết tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Dù anh là ai cũng phải thu lại quỷ quan”.
Người đàn ông bật cười nói: “Đúng là kẻ không biết thì không biết sợ”, vừa dứt lời, hắn giơ tay phải lên, hai tấm da người có vẽ phù văn màu đỏ bay ra từ phía sau, thất khiếu của da người đều là các lỗ màu đen, bên trong có thi khí lăn lộn, nó bay về phía Ngô Bình như người sống.
Ngô Bình bất động, một người được tia sáng vàng ngưng tụ thành lao ra, tay cầm một thanh kiếm màu vàng, kiếm quang lóe lên, hai da người bị chém thành đôi, thi khí bên trong tản đi.
Người đàn ông ngạc nhiên hỏi: “Đây là chiêu thức gì?”
“Huyền Ảnh Công. So với da người của anh thì Huyền Ảnh của tôi thế nào?”
Người đàn ông “hừ” một tiếng, giơ tay phải lên, một cây cờ da người xuất hiện, trên lá cờ phát ra tiếng gào khóc thê lương, cũng không biết đã hút hết bao nhiêu cô hồn lệ quỷ vào trong nữa.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, nói: “Xem ra anh không chịu lấy quỷ quan đi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Vừa dứt lời, cậu bỗng biến mất. Ngay sau đó, sống lưng người đàn ông run lên, Ngô Bình xuất hiện sau lưng hắn, giẫm lên bóng của hắn. Cái bóng vừa bị giẫm lên, thần hồn người đàn ông lập tức mê cứng đờ, không thể động đậy, chiêu thức trên lá cờ đó cũng không có tác dụng.
“Cậu to gan!”, đối phương nghiêm giọng lớn tiếng gào.
Ngô Bình bình thản nói: “Nói đi, anh nuôi quỷ quan có mục đích gì?”
Người này không ngờ chịu được khống chế bèn đáp: “Tôi có một viên huyết linh châu, huyết châu có thể nuôi được Huyết Thi cực mạnh. Trong quỷ quan đó có Huyết Thi do tôi nuôi, một khi nuôi lớn, thực lực sẽ không thua kém gì cường giả cảnh giới Thần Thông”.
Ngô Bình: “Anh đã nuôi mấy Huyết Thi?”
“Bốn con, ở đây chỉ là một trong số đó”.
Ngô Bình: “Anh là tán tu?”
“Sư phụ là lão tổ Tam Thi”.
Lão tổ Tam Thi? Ngô Bình có chút ấn tượng, Nghiêm Lãnh Thạch đã từng nhắc đến người này, nói là người này đã đạt đến cấp độ trên Thần Thông cấp bảy, bản lĩnh Thi Đạo của ông ta rất mạnh.
Cậu hỏi: “Quỷ quan này là của anh hay là của lão tổ Tam Thi?”
Người đàn ông: “Là của riêng tôi làm, không nói với ông già đó”.
Ngô Bình nhướn mày: “Ồ, anh không nói chuyện Huyết Linh Châu cho ông ta?”
Người đàn ông: “Không nói, nếu ông ấy biết chắc chắn sẽ lấy lại Huyết Linh Châu”.
“Anh tên gì?”
“Thi Huyền Cốt”, người này nói.
Ngô Bình: “Thi Huyền Cốt, anh đi thu lại Huyết Thi, tiện thể lấy “huyết đan” ra luôn”.
Đan Bí Lực là thứ mà Ngô Bình muốn, huyết đan tức là nội đan của Huyết Thi, bên trong chứa tinh hoa của sinh mệnh, là một loại thuốc quý. Tất nhiên, trong huyết đan có chứa một ít thi khí và tạp chất, cần phải trung hòa và thanh lọc bằng dược liệu.
Thật ra Thi Huyền Cốt không muốn làm thế nhưng hắn bị Huyền Ảnh khống chế, thân bất do kỷ đi về phía trước.
Ngô Bình đợi ở đó, chẳng mấy chốc Thi Huyền Cốt đã đem một viên đan Bí Lực lớn bằng quả trứng ngỗng đến, đưa bằng hai tay cho Ngô Bình.
“Huyết đan này khá tốt, anh lại đi lấy ba viên huyết đan khác đến đây”.
“Được”, Thi Huyền Cốt nói.
“Huyết Linh Châu đó ở trên người anh sao?”, cậu hỏi.
Vẻ mặt Thi Huyền Cốt như đang đấu tranh, nhưng vẫn lấy một viên ngọc châu màu máu lớn bằng quả trứng từ trong túi chứa đồ ra, bên trên có gân mạch rõ ràng, phát ra huyết quang.
“Đây là Huyết Linh Châu à? Nó có tác dụng gì, chỉ có thể luyện Huyết Thi thôi sao?”, Ngô Bình hỏi.
Thi Huyền cốt: “Bảo vật này được ngưng tụ thành từ chín loại thần huyết, chín loại tiên huyết, chín loại ma huyết, tác dụng ban đầu của nó là làm năng lượng huyết dịch của con rối Ma Thần”.
Ngô Bình: “Năng lượng chứa bên trong nó đúng là rất lớn, là đồ tốt”.
Cất Huyết Linh Châu đi, Ngô Bình bảo Thi Huyền Cốt tiếp tục đi lấy huyết đan, cậu vẫn đợi ở đó.
Khoảng hai tiếng sau, Thi Huyền Cốt quay lại trước cây cổ thụ, giao ba viên huyết đan khác cho Ngô Bình.
Cất huyết đan đi, Ngô Bình vươn tay vỗ một cái trước mặt Thi Huyền Cốt, xóa đi tất cả ký ức về ngày hôm nay của hắn và ký ức liên quan đến Huyết Linh Châu, sau đó bay đi mất.
Sau khi Ngô Bình đi được mười mấy phút, Thi Huyết Cốt hoàn hồn, hắn ngờ vực nhìn xung quanh lẩm bẩm: “Lạ thật, sao mình lại ở chỗ này?”
Thi Huyền Cốt lắc đầu, không nghĩ nhiều, biến thành làn khói đen rời khỏi thôn.
Mấy người Hàn Băng Nghiên đã về nhà của mình, Ngô Bình về đến biệt thự Hoàng Long, lấy một viên huyết đan ra định luyện chế thành đan dược.
Cậu tìm được vài dược liệu, tính toán một hồi bèn bắt tay vào luyện đan. Đan dược cậu muốn luyện chế có thể cải thiện tiềm năng sinh mạng, tăng cường thể chất, có thể cho người thường sử dụng.
Sau gần một tiếng đồng hồ, lò đan dược đầu tiên hoàn thành, có tất cả sáu viên đan dược, đều là thượng thượng phẩm cấp sáu. Cậu đặt tên cho loại đan dược này là đan Sinh Mệnh.
Đan dược vừa được luyện thành, cậu lấy hai viên đem đi tìm bố mẹ.
Giờ này đã gần đến giờ cơm tối, Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi đang bận rộn trong bếp, cô của cậu cũng ở đó, mọi người đang nói cười vui vẻ.
Ngô Bình cười nói: “Cô à, cô đến đúng lúc thật”.
Cậu đưa cho mỗi người một viên rồi nói: “Mọi người uống nó thì có thể trường sinh bất lão, không có bệnh tật gì”.
Chương 2577: Chu Nhan
Ngô Đại Hưng biết bản lĩnh của con trai, ông ngạc nhiên hỏi: “Còn tốt hơn cả đan dược con đưa lần trước sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tốt hơn so với lần trước”.
Ngô Đại Hưng một ngụm nuốt xuống, sau đó mẹ và cô cũng uống đan Sinh Mệnh.
Ba người uống thuốc xong đều không có gì khác thường, chỉ là cảm thấy bụng rất trướng. Vốn dĩ, dược hiệu của đan Sinh Mệnh này rất mạnh, nhưng người bình thường không thể hấp thụ hết năng lượng của nó trong thời gian ngắn. Đan dược trong cơ thể bọn họ cần có thời gian để hòa tan hoàn toàn, ít nhất cũng cần một tháng. Cũng có nghĩa, trong một tháng tới cơ thể bọn họ sẽ dần dần thay đổi, cuối cùng thành tựu sẽ vô lượng.
Uống thuốc xong, ba người cũng không ăn cơm chiều, cơm nấu xong cơ bản đều do Ngô Bình ăn sạch.
Tối hôm nay, Ngô Bình lấy ra ốc tù và đen kia, bắt đầu nghe âm thanh do nó phát ra.
Âm thanh bên trong vô cùng kỳ ảo, Ngô Bình nghe hơn một tiếng đồng hồ thì bất giác lại so sánh nó với âm điệu của bí chú.
Đến nửa đêm rạng sáng, trong thân thể cậu bỗng phát ra tiên âm giống hệt như trong ốc tù và đen kia, chẳng qua là tiên âm này không ngừng biến hóa.
Lúc trời sáng, tiên âm phát ra trong thân thể Ngô Bình đã biến thành bí chú hoàn thiện. Trong ký ức lúc trước của cậu có một đoạn bí chú dài, tất cả những bí chú mà cậu tu luyện chỉ là một đoạn ngắn trong đó mà thôi.
Thế nhưng, đoạn bí chú dài này cũng chưa hoàn chỉnh, trong đó có một số điểm rõ ràng không liền mạch. Hơn nữa, phần đầu và cuối của bí chú cũng còn thiếu sót.
Đến bây giờ, dựa vào so sánh, cân nhắc, cậu đã hoàn thành điều chỉnh ba điểm trong đó cùng với đoạn mở đầu của bí chú!
Bí chú được điều chỉnh một phần, Ngô Bình bỗng cảm thấy cậu có thể từ bí chú ban đầu mà cảm nhận được bí lực giữa đất trời, lấp đầy khuyết điểm trước đó của bí lực.
Nghĩ đến đây, cậu bèn làm ngay.
Thế tục có một đặc điểm, ở đây có thể cảm nhận được toàn bộ bí lực! Vì vậy, chẳng mấy chốc cậu đã cảm nhận được loại bí lực đầu tiên, cũng là bí chú tương ứng với loại bí lực đầu tiên, bí lực Thông Thiên!
Loại bí lực này, có thể khơi thông vũ trụ đất trời, là một loại bí lực rất quan trọng và cực kỳ mạnh. Lúc trước Ngô Bình chưa thể cảm nhận được nó. Hiện tại, vì bí chú đã bổ sung vào đoạn đầu, cậu lập tức cảm nhận được bí lực Thông Thiên!
Sau khi lĩnh ngộ được bí lực, Ngô Bình không thể kiểm soát nổi, từ đầu đến cuối, cậu liên tục lĩnh ngộ được mười loại bí lực. Những bí lực này đều là những loại trước kia cậu chưa cảm lĩnh ngộ, hoặc không thể cảm nhận được. Bí lực Thông Thiên xuất hiện, đã khiến năng lực lĩnh ngộ bí lực của cậu được nâng cao hơn hẳn.
Cậu còn muốn tiếp tục lĩnh ngộ thì Dương Quế Chi lại gõ cửa, ở bên ngoài nói vào: “Tiểu Bình, bên ngoài có cô Tân tìm con”.
Cô Tân? Ngô Bình không kiên nhẫn nói: “Không biết, không gặp”.
Dương Quế Chi: “Tiểu Bình, người ta có cậu là ông Liễu, con không gặp không được”.
Ngô Bình đành chịu, chỉ đành phải đi ra.
Trong phòng khách, Tân Nguyệt và chó mực đều có mặt, chó mực đứng cách Tân Nguyệt rất xa, có vẻ như rất ghét bỏ cô ta. Linh hồn của chó mực là Dư Quảng Hạ, sao anh ta có thể nghe theo sắp xếp của một cô gái được chứ, vì vậy không muốn quan tâm đến Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt có chút đáng thương nói: “Hắc Soái, mày không quan tâm đến tao sao?”
Nhìn thấy Ngô Bình đi ra, cô ta nói: “Anh Ngô, Hắc Soái sao vậy?”
Đương nhiên Ngô Bình không thể nói rõ, bèn đáp: “Chẳng phải tôi nói với cô rồi sao, nó có bệnh, đợi tôi chữa cho nó rồi thì nó sẽ lại là Hắc Soái của cô thôi”.
Tân Nguyệt thở dài: “Hắc Soái trước giờ đều khỏe mạnh, sao lại bị bệnh rồi!”
Ngô Bình: “Cô còn chuyện gì khác không? Không có gì thì cô đi đi, tôi rất bận”.
Trong lòng Tân Nguyệt không vui, cô ta là cô chiêu nhà giàu, vẻ ngoài xinh đẹp, lức trước đàn ông nhìn thấy cô ta nào có ai không lấy lòng cô ta chứ. Còn người giống như Ngô Bình không coi cô ta ra gì thì là lần đầu cô ta gặp phải.
Trong lòng cô ta khó chịu nói: “Anh Ngô, anh giúp tôi chăm sóc Hắc Soái, tôi rất cảm ơn. Lát nữa tôi phải đi gặp bạn, trong tay anh ta có rất nhiều đồ chơi thú vị, nếu anh Ngô hứng thú thì chúng ta có thể cùng đi”.
Ngô Bình muốn nói không hứng thú nhưng nhìn thấy ánh mắt Dương Quế Chi thì tùy ý nói: “Đồ chơi gì thú vị?”
Tân Nguyệt cười nói: “Dù sao cũng đều là mấy món quý hiếm, ví dụ như hổ phách có bọ cánh cứng, dùng xương động vật tạo thành vòng cổ”.
Dương Quế Chi: “Tiểu Bắc, các con ra ngoài chơi đi, đừng cứ ở nhà mãi vậy”.
Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Được, vậy đi xem xem, lúc nào thì đi?”
Tân Nguyệt cười nói: “Triển lãm của bạn tôi cách nơi này không xa, chúng ta đi bây giờ?”
Ngô Bình nhìn đồng hồ, nói: “Cũng được”.
Hai người đi ra ngoài, chó mực lập tức đi theo, trong đầu Ngô Bình vang lên giọng của Dư Quảng Hạ: “Cậu Ngô, thân thể tôi khi nào sẽ hồi phục?”
Ngô Bình: “Vốn dĩ cần chút thời gian, nhưng hôm qua tôi đã luyện một lò đan Sinh Mệnh rồi, có đan dược này thì trong hai, ba ngày anh có thể hồi phục được rồi”.
Dư Quảng Hạ vui mừng: “Cám ơn cậu Ngô!”
Tân Nguyệt cảm thấy chó mực bỗng trở nên vui vẻ thì xoa đầu nó, kết quả chó mực nhe răng sủa với cô ta.
Tân Nguyệt có chút tủi thân: “Hắc Soái, mày đừng hung dữ với tao vậy mà”.
Ngô Bình: “Nó sẽ khỏe nhanh thôi”.
Hai người lái xe mười mấy cây số, đến một căn nhà lớn, trước cửa có không ít xe đang đậu.
Hai người một chó bước xuống xe, Tân Nguyệt cười nói: “Cậu Ngô, chính là chỗ này”.
Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện trước cửa có dán môn thần, cũng có chút linh khí tỏa ra. Bất giác cậu cũng tò mò nhìn chằm chằm môn thần kia.
Bình thường thì môn thần là một đồ vật mang tính trang trí, chắc chắn sẽ không có linh khí.
Cậu mới nhìn thì cũng không có gì, phát hiện hai môn thần này đều là cổ vật, là dùng gỗ xoan đào chạm khắc tỉ mỉ, nước sơn cũng không tầm thường.
Thấy cậu nhìn môn thần chằm chằm, Tân Nguyệt cười nói: “Hai cái này có lẽ là do bạn tôi treo lên”.
Ngô Bình nói: “Có chút thú vị”.
Hai người vào cửa, phát hiện trong sân có không bàn vuông, trên mỗi bàn đều bày không ít đồ vật. Lúc này, trong sân có ít nhất mười người đi lại khắp nơi, thi thoảng lại nhìn vào đồ vật trên bàn.
Sau khi hai người đến, một cô gái chừng hai mươi tuổi từ trong phòng đi ra, cười nói: “Tân Nguyệt, cậu đến rồi”.
Cô gái này trông cũng bình thường, nhưng vóc dáng rất đẹp, khi cười khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Thế nhưng, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra, gương mặt cô gái này là dán da người, thứ cậu nhìn thấy cũng không phải là vẻ ngoài thật sự.
Cảm thấy Ngô Bình cứ nhìn mình chằm chằm, cô gái cười nói: “Tân Nguyệt, bạn cậu sao?”
Tân Nguyệt nói: “À, đây là anh Ngô. Anh Ngô, đây chính là bạn tốt của tôi, Chu Nhan”.
Chu Nhan cười nói: “Chào anh”.
Ngô Bình vẫn đang nhìn cô ta, hỏi: “Mặt nạ da người này của cô rất thú vị, có bán không?”
Tân Nguyệt ngây người, hỏi: “Trên mặt cô ấy có mặt nạ da người sao?”
Vẻ mặt Chu Nhan không hề thay đổi: “Anh Ngô đúng là có mắt nhìn, lại có thể nhìn ra được là tôi đeo mặt nạ da người”.
Tân Nguyệt kinh ngạc há hốc miệng, cô ta không dám tin đây là sự thật!
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi đi xem mấy thứ khác”.
Chu Nhan cười nói: “Vừa nhìn đã biết anh Ngô là người trong nghề. Nếu đã là người trong nghề vậy mời vào trong phòng”.
Ngô Bình gật đầu, mấy người họ cùng bước vào phòng.
Trong phòng chỉ để ba bàn, trên mỗi bàn đều đặt năm sáu món đồ.
Ngô Bình vừa vào, ánh mắt đã nhìn vào một thanh đao xương. Thanh đao xương dài một mét, rộng chừng bốn ngón tay, lưỡi đao kim loại sáng bóng, bên trên có phù văn tự nhiên, mỗi một phù văn đều tỏa ra hơi thở Hồng Hoang mãnh liệt!
Cậu cầm đao xương lên, chỉ cảm thấy nó rất nặng, một luồng năng lượng vô cùng hung hãn xuyên vào thân thể cậu. Lúc này nếu đổi sang người khác thì đao xương này sẽ rơi xuống ngay. Nhưng thể chất Ngô Bình rất khác lạ, cho dù sức mạnh trong đao xương mạnh đến đâu thì cậu vẫn cầm chắc đao vững vàng.
Chu Nhan cười nói: “Xem ra cậu Ngô chính là chủ nhân mà đao xương Thiên Tai này đang đợi rồi!”
Chương 2578: Người tặng đao
Ngô Bình buông đao xương xuống, nói: “Vậy sao? Nó vẫn đang đợi tôi sao?”
Chu Nhan: “Đao này rất kiêu ngạo, người bình thường không cách nào thuần phục được nó. Anh Ngô có thể cầm được nó lên, chứng tỏ đã được đao xương Thiên Tai công nhận rồi”.
Ngô Bình nhìn Chu Nhan: “Rốt cuộc cô là ai, sao phải trưng bày nhiều thứ đồ quý giá ở thế tục như vậy?”
Chu Nhan cười nói: “Tôi là người tặng đao!”
Ngô Bình: “Người tặng đao?”
Chu Nhan: “Người tặng đao, sẽ đem bảo đao tặng cho người có duyên”.
Ngô Bình nhíu mày: “Tặng đao cho người có duyên, cô có ý đồ gì?”
Chu Nhan: “Xin một lời hứa! Sau này nếu anh quật khởi thành công, mong anh hãy hỗ trợ tôi hoàn thành một chuyện”.
Ngô Bình: “Ở một nơi nhỏ như thế này, sao cô có thể gặp được người có duyên?”
Chu Nhan cười nói: “Người tặng đao như chúng tôi có năng lực xem khí vận mọi người, một tháng trước tôi đã biết Trung Châu có người mang khí vận lớn xuất hiện, vì vậy vẫn luôn ở Trung Châu, đi đến nhưng nơi khác nhau, chỉ để có thể gặp được anh”.
Ngô Bình rất hiếu kỳ: “Người tặng đao như các cô là một tổ chức?”
“Là một gia tộc”. Chu Nhan nói: “Gia tộc chúng tôi, cứ mỗi ba năm sẽ xuất hiện một bảo vật”.
Ngô Bình: “Những người nhận bảo vật của nhà họ Chu cuối cùng đều quật khởi thành công cả sao?”
Chu Nhan cười nói: “Nào dễ dàng vậy chứ. Trong mười người, có ba người quật khởi thành công, ba người thất bại, bốn người biến mất”.
Ngô Bình: “Gia tộc các cô dựa vào ba người mà phát triển lớn mạnh sao?”
Chu Nhan: “Nói đúng hơn thì nhà họ Chu phát triển chỉ nhờ vào hai người, vì trong lịch sử nhà họ Chu từng tặng cho hai nhân vật lớn. Sau này hai nhân vật lớn này chỉ tùy ý vung tay thì nhà họ Chu ở Tiên Giới đã có nơi sống yên ổn rồi”.
Ngô Bình: “Dám đánh cược như vậy, nhà họ Chu các cô nhất định phải có cách thức nhìn người”.
Chu Nhan gật đầu: “Tổ tiên từng có được một cuốn “Khí vận Kinh”, chúng tôi có thể dựa vào kinh này mà bước đầu có thể phán đoán được khí vận của một người. Đương nhiên, xác suất chính xác của nó cũng không quá cao, có thể lựa chọn được chân mệnh thiên tử hay không cũng phải dựa vào may mắn”.
Ngô Bình lại cầm đao xương Thiên Tai lên, thản nhiên nói: “Thanh đao này, tôi nhận”.
Chu Nhan cười nói: “Cám ơn anh Ngô”.
Tân Nguyệt ngây người: “Các cậu đang nói gì vậy?”
Chu Nhan nói: “Tân Nguyệt, cậu chỉ cần biết, tôi rất cảm ơn cậu đã đưa anh Ngô đến đây”.
“Rầm rầm!”
Ngay lúc này, mặt đất bỗng chấn động dữ dội.
Chu Nhan khẽ nhíu mày, nói: “Long mạch Trung Châu ổn định, hôm nay địa long xoay người, chắc chắn là do người làm ra”.
Ngô Bình nhíu mày, hỏi: “Cô nói là có người gây ra động đất?”
Chu Nhân gật đầu: “Sau khi đến Trung Châu, tôi đã quan sát khí vận phong thủy Trung Châu, cũng có hiểu biết nhất định về long mạch ở đây. Nếu không phải do người làm thì chắc chắn địa long sẽ không trở mình”.
Ngô Bình lập tức đi vào trong sân, sau đó biến mất không thấy dấu.
Giây tiếp theo, cậu đã xuất hiện trên không cao mấy vạn mét, từ trên cao nhìn xuống cả Trung Châu.
Không nhìn thấy Ngô Bình đâu, Tân Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Người đâu rồi?”
Chu Nhan liếc nhìn, lạnh nhạt nói: “Anh Ngô ở trên trời, anh ấy muốn tra xem là ai phá vỡ long mạch phong thủy Trung Châu”.
Vẻ mặt Tân Nguyệt không tin nổi, lầm bầm nói: “Anh ta là thần tiên sao?”
Chu Nhan cười nói: “Nói chính xác thì tương lai anh ấy chắc chắn sẽ là Tiên Vương, thậm chí là mạnh hơn”.
Tân Nguyệt thở dài một hơi: “Chẳng trách cậu lại bảo phải khách khí với anh ta”.
Chu Nhan: “Cậu của cậu có mắt nhìn đấy”.
Lúc này, Ngô Bình phát hiện phía Tây Bắc của Trung Châu có một ngọn núi trông như một con rồng. Mà phần đầu của con rồng bỗng bị đứt ra, như thể đã bị ai đó chặt đứt!
Nhìn kỹ lại thì phát hiện vị trí đầu rồng có bóng người lay động, còn có rất nhiều máy móc cỡ lớn đang hoạt động.
Ngô Bình lập tức đáp xuống khu vực đó, một bóng sáng cũng đáp xuống, xuất hiện phía sau máy xúc.
Khi cậu đi ra thì thấy một nhóm người mặc đồng phục màu lam đang chỉ huy hiện trường, cho phát nổ và đào xúc ngọn núi.
Một người không mặc đồng phục xuất hiện lập tức khiến các nhân viên chú ý, một người đứng đầu đội mũ vàng đứng từ xa hỏi cậu: “Cậu làm gì đấy? Ai bảo cậu đến?”
Ngô Bình đợi anh ta đến, hỏi: “Các anh đào núi chỗ này làm gì?”
Người này quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới, nói: “Chúng tôi đào làm gì, liên quan gì đến cậu sao? Nói đi, cậu đến làm gì?”
Ngô Bình khẽ nhíu mày rồi niệm chú ngữ, sau đó đạp một chân xuống đất. Tiếp đó, cả ngọn núi bỗng tràn ngập sương mù, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong màn sương, hơn nữa trước mặt đều là ảo ánh, ai ai cũng rơi vào ảo cảnh không thể thoát ra.
Ngô Bình đến bên cạnh một người trông giống lãnh đạo, vươn tay đập lên vai anh ta, hỏi: “Tại sao các anh đào núi chỗ này?”
Người này ở trong ảo cảnh, ngoan ngoãn trả lời: “Công ty chúng tôi muốn xây biệt thự ở đây”.
Ngô Bình nhíu mày: “Nơi này cách khu nội thành ba mươi cây số, ai lại đến đây mua biệt thự?”
Người này nói: “Đều là kế hoạch của công ty, chúng tôi không rõ”.
“Ở đây ngoài anh, ai biết được nhiều hơn?”
Người này chỉ về phía trước, nói: “Giám đốc Trần biết khá nhiều”.
Ngô Bình mau chóng tìm được giám đốc Trần kia, là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi.
Cậu hỏi: “Giám đốc Trần, tại sao các ông lại xây biệt thự ở đây?”
Ánh mắt giám đốc Trần ngây dại, ông ta nói: “Ông chủ nói, ông ta theo lệnh mà làm”.
“Ông chủ các anh tên gì?”
“Lâu An Dân”. Ông ta nói.
Ngô Bình ngẫm nghĩ, không có ấn tượng gì, bèn gọi điện cho Nghiêm Lãnh Thạch, hỏi ông ta có biết người nào tên Lâu An Dân không.
Nghiêm Lãnh Thạch nghe xong thì nói: “Có ấn tượng. Người này làm về đất đai, giá trị tài sản tầm mười tỷ”.
“Buổi chiều ông có thể hẹn Lâu An Dân đó ra ngoài không?”, cậu hỏi.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Không vấn đề. Xong chuyện tôi sẽ báo cho chủ nhân”.
Cúp điện thoại, Ngô Bình lại quay về căn nhà trước đó, Chu Nhan và Tân Nguyệt vẫn đang đợi cậu.
“Có phát hiện gì không?”, Chu Nhan hỏi.
Ngô Bình: “Có đội thi công chặt đứt long mạch, nói là muốn xây biệt thự. Nhưng tôi thấy nơi đó rất hoang vắng, e rằng chuyện không đơn giản như vẻ ngoài”.
Chu Nhan nhíu mày: “Xây biệt thự? Chẳng lẽ là do kẻ trộm mệnh làm sao?”
Ngô Bình: “Kẻ trộm mệnh là gì?”
Chu Nhan: “Một nhóm trộm khí vận của người khác để bản thân mạnh hơn. Để cướp đoạt khí vận của người khác mà bọn họ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Như kiểu thủ đoạn chặt đứt long mạch, cướp đoạt khí vận của một vùng này chính là cách làm thường xuyên của bọn họ”.
Ngô Bình: “Người có thể trộm được khí vận của một nơi sao?”
Chu Nhan: “Đương nhiên có thể. Nhưng người bình thường thì không làm được, chỉ có kẻ trộm mệnh mới có thể. Bản thân kẻ trộm mệnh chính là thể chất đạo mệnh hư vô, có thể dung nạp được khí vận của người khác. Thông qua việc trộm khí vận của người khác, kẻ trộm mệnh sinh ra được rất nhiều cao thủ siêu cấp”.
Ngô Bình: “Thể chất khí vận hư vô sao? Loại người như vậy chắc là ít đúng chứ?”
Chu Nhan: “Đúng vậy, rất ít. Theo tôi biết, số lượng kẻ trộm mệnh không vượt quá năm mươi, hơn nữa còn phân tán ở khắp vũ trụ”.
Ngô Bình: “Chỉ một Trung Châu nhỏ như vậy mà đã thu hút kẻ trộm mệnh, chuyện thú vị rồi đây”.
Chu Nhan: “Anh Ngô sinh ra ở đây, biết rõ nơi này, cho nên khí vận của anh cũng dính liền với khí vận nơi này. Hay nói cách khác, khí vận Trung Châu bị trộm đi, cũng tương đương với việc anh Ngô bị trộm đi một phần khí vận”.
Ngô Bình cười lạnh: “Muốn trộm khí vận của tôi, nào dễ vậy chứ”.
Chưa nói được mấy câu, Nghiêm Lãnh Thạch đã có tin tức, ông ta nói cho Ngô Bình, Lâu An Dân đã đồng ý buổi chiều ra ngoài uống trà, thời gian hẹn là bốn giờ.
Lúc này, trong lòng anh chợt giật mình, nhìn đồng hồ, nói: “Cô Tân Nguyệt, tôi còn có chuyện, không đi cùng cô được nữa”.
Tân Nguyệt nói: “Ừ, anh Ngô cứ tùy ý, tôi và Chu Nhan nói chuyện một lúc nữa”.
Tạm biệt hai cô gái, Ngô Bình lại đến hiện trường đào núi. Thì ra, vừa nãy anh cảm thấy có người phá vỡ cấm chế mình để lại nên lập tức đến xem xét.
Chương 2579: Kẻ trộm mệnh
Cậu quay về núi thì phát hiện sương mù đã tan hết, tất cả mọi người đều thoát khỏi huyễn cảnh, máy móc công trình cũng hoạt động trở lại.
Cậu đáp xuống một tảng đá lớn rồi đảo mắt nhìn quanh phía trước.
Chính vào lúc này, có giọng nói từ bên cạnh truyền đến: “Là anh đã bố trí cấm chế ở đây sao?”
Ngô Bình ngoảnh đầu sang nhìn thì thấy một người đàn ông che mặt đứng ở đó, chỉ để lộ hai con mắt còn những phần còn lại đều bị che kín hết.
“Là tôi, anh là kẻ trộm mệnh sao?”, Ngô Bình hỏi.
Dường như đối phương rất bất ngờ: “Không ngờ anh lại biết đến kẻ trộm mệnh, thiết nghĩ lai lịch cũng không tầm thường. Có điều, dám làm hỏng chuyện của kẻ trộm mệnh thì anh tới số rồi”.
Ngô Bình: “Tôi sinh ra ở đây, anh muốn đào lấy long mạch của chỗ này thì tôi không đồng ý”.
Đối phương nói với giọng cực kì khinh miệt: “Anh không đồng ý? Anh nghĩ mình là ai?”
Ngô Bình nhìn lên mặt trời dịu nhẹ trên không trung rồi nói: “Thời tiết đẹp đấy”.
Đối phương không hiểu ý của cậu là gì, lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn hỏi quá nhiều, đi chết đi”.
Anh ta vừa dứt lời thì liền có một kiếm khí dài bằng nửa tấc từ trong ống tay áo bay ra, vô cùng sắc bén, phóng về phía Ngô Bình nhanh như một tia chớp.
Ngô Bình cầm đao xương Thiên Tai, nhắm thẳng vào kiếm quang và chém.
Đao xương lướt qua không khí tạo ra một vệt sáng màu đen, đấy là hiện tượng tạo thành khi thời không bị chia cắt. Đao xương vừa xuất hiện thì dường như thời gian bỗng trở nên chậm lại, Ngô Bình có thể nhìn thấy rất rõ quỹ đạo và hình thái của kiếm quang.
“Keng”.
Kiếm quang bị Đao xương chém trúng thì vụt tắt, kiếm quang có thể chém chết tu sĩ thần thông đã bị cậu nhẹ nhàng phá giải.
Kẻ bịt mặt hừm lên một tiếng khó chịu rồi kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ anh lại có thể đỡ được kiếm khí của tôi”.
Ngô Bình cũng hơi bất ngờ, cậu phát hiện thanh đao xương đó có thể khiến thời gian chậm lại, thế là cậu lại giơ đao lên, chém về phía kẻ bịt mặt.
Đao vừa vung lên thì động tác của kẻ bịt mặt đã trở nên vô cùng chậm chạp, còn huyền ảnh của cậu thì đã đến bên cạnh kẻ bịt mặt đó, thanh đao xương đó cũng xuất hiện trong tay huyền ảnh.
“Xoẹt”.
Đao quang lóe lên, đầu của kẻ bịt mặt bị chém rơi xuống đất, sát khí đáng sợ tràn vào cơ thể cậu, xé nát thần anh của cậu, phá hủy cơ thể, hủy diệt cậu một cách triệt để.
Cùng lúc đó, đao xương Thiên Tai hấp thụ được một luồng khí tức của sinh mệnh, nó đã chuyển cho Ngô Bình một phần ba.
Ngô Bình có được sức mạnh sống thì bất ngờ nói: “Thật không hổ là bảo đao, không ngờ lại có thể hấp thụ năng lượng của người chết”.
Đến lúc chết tên bịt mặt vẫn không biết tại sao mình lại chết, chỉ đành rời khỏi thế giới này nhưng lại không cam lòng.
Ngô Bình tìm được một số thứ trên xác chết, cậu nhặt cất một số thứ có thể dùng rồi bố trí lại cấm chế, mây mù dày đặc lại bao phủ hết cả ngọn núi.
Bốn giờ chiều, tại một nhà hàng sang trọng, Lâu An Dân đã đến theo lời hẹn.
Lâu An Dân là một người bình thường, ông ta rất khách sáo với ông trùm Trung Châu Nghiêm Lãnh Thạch, từ đầu đến cuối đều rất cung kính, lễ phép.
Ngô Bình luôn âm thầm quan sát, mười phút sau, cậu mới lên tiếng: “Ông chủ Lâu, là ai đã bảo ông đào núi?”
Đang nói chuyện phiếm thì Ngô Bình bỗng dưng hỏi như thế làm Lâu An Dân ngớ người.
Ngô Bình nói: “Ông không cần phải sợ, lúc nãy tôi đã đánh nhau với mấy người đó rồi”. Cậu vừa nói vừa lấy chiếc mặt nạ màu đen để lên bàn.
Lâu An Dân nhìn thấy chiếc mặt nạ thì run lên bần bật, hỏi: “Bây giờ người đó ở đâu?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Anh ta vừa xuất hiện đã muốn giết tôi, đương nhiên tôi không thể khách sáo với anh ta, tôi đã giải quyết anh ta rồi”.
Lâu An Dân nghe đối phương đã chết thì thở phào, nói: “Chết rồi thì tốt”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Ông chủ Lâu, có gì ông cứ nói với cậu Ngô, chúng tôi sẽ không để anh thiệt thòi đâu”.
Lâu An Dân gật đầu, lập tức kể hết đầu đuôi ngọn ngành. Khoảng tầm một tháng trước, ông ta đang ở trong phòng tra cứu sổ sách thì đột nhiên có một người đeo mặt nạ xuất hiện.
Lúc đó Lâu An Dân đã giật nảy mình, muốn thét lên nhưng lại không thốt nên lời.
Kẻ bịt mặt nói anh ta đã chọn trúng Lâu An Dân, cần ông ta giúp đỡ mình làm vài việc, và đào núi là một trong số đó.
Ngo Bình: “Ông đã đồng ý rồi sao?”
Lâu An Dân cười mếu: “Tôi dám không đồng ý sao? Thủ đoạn của người đó quá thần kỳ, anh ta muốn tôi đau bụng là tôi đau bụng, muốn con trai tôi đau thì con trai tôi đau, chẳng khác gì thần tiên, vì vậy tôi không dám đắc tội anh ta mà hoàn toàn nghe theo sự dặn dò của anh ta”.
Ngô Bình: “Anh ta có nói lý do muốn ông đào núi, làm nhà gì không?”
Lâu An Dân: “Không có nói, anh ta chỉ bảo tôi làm việc, anh ta còn nói nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời thì đến lúc đó sẽ tặng tôi một viên đan dược, giúp tôi trường sinh bất lão”.
Ngô Bình cười khẩy: “Những lời đó mà ông cũng tin sao? Sau khi ông giúp anh ta làm xong chuyện thì sẽ không còn giá trị sử dụng gì nữa, anh ta sẽ không tặng đan dược cho người không còn giá trị sử dụng.
Lâu An Dân thở dài: “Tôi cũng biết, nhưng biết thì đã sao? Tôi không thể phản kháng, chỉ có thể nghe lời anh ta”.
Sau đó ông ta hỏi: “Công tử, rốt cuộc cậu là ai? Có phải cậu lợi hại hơn anh ta không?”
Nghiêm Lãnh Thạch cười lạnh lùng: “So với công tử của chúng tôi thì người đó chỉ là một con bọ, không đáng nhắc đến”.
Lâu An Dân thở phào, nói: “Vậy thì tốt”.
Ngô Bình tiếp tục hỏi ông ta: “Ông chỉ gặp mình anh ta thôi sao?”
Lâu An Dân: “Ừm, chắc không chỉ có một người, có một lần, khi tôi đang nói chuyện với anh ta thì có một người nữa xuất hiện, nhưng tôi không nhìn rõ mặt”.
Ngô Bình: “Người đó chết thì nhất định người kia sẽ tìm đến ông. Tối nay tôi đến nhà ông”.
Lâu An Dân tái mặt: “Công tử, chắc người đó không báo thù tôi đấy chứ?”
Ngô Bình: “Chuyện này không liên quan gì đến ông, có điều ông hãy gọi cho công nhân trước, bảo họ tạm dừng thi công”.
“Được, tôi sẽ gọi ngay”.
Mấy người họ ăn qua loa cho xong bữa rồi Lâu An Dân quay về lại nhà mình.
Sau khi Lâu An Dân thì Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Cậu chủ, đối phương có lai lịch thế nào?”
“Kẻ trộm mệnh”. Ngô Bình nói “Hơn nữa không chỉ có một người”.
Nghiêm Lãnh Thạch cũng chưa từng nghe nói đến kẻ trộm mệnh nên hỏi: “Cậu chủ thực lực của kẻ trộm mệnh mạnh không?”
Ngô Bình: “Kẻ trộm mệnh là một tổ chức rời rạc, thường sẽ có hai ba người hợp lại một nhóm, tôi đoán người còn lại là đồng bọn với người chết đó”.
“Cậu chủ, người chết đó có tu vi gì?”
Ngô Bình: “Người đó có thần anh, là thần thông tầng sáu”.
Nghiêm Lãnh Thạch tái mặt, lẩm bẩm: “Thần thông tầng sáu”.
Ngô Bình hừm lên, nói: “Thần thông tầng sáu thì đã sao? Chẳng phải cũng bị tối giết rồi đấy sao?”
Cậu lấy đao xương Thiên Tai ra, nói: “Thanh đao này rất kỳ lạ, có thể khiến thời gian chậm lại, còn tôi thì lại không bị ảnh hưởng. Có nó thì đừng nói gì đến thần thông tầng sáu, dù là thần thông tầng mười thì cũng vẫn giết được”.
Nghiêm Lãnh Thạch tò mò nhìn đao xương chằm chằm, lẩm bẩm: “Không ngờ thế giới lại có bảo đao như thế, lợi hại thật”.
Ngô Bình: “Ông Nghiêm, chắc ông cũng biết đôi chút về sơn mạch bị đào đó nhỉ?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Mặc dù tôi không rành phong thủy nhưng cũng biết chỗ đó là chỗ có long mạch của Trung Châu, theo lý mà nói, nếu như không phải có nhân vật lớn nào đó lên tiếng thì không ai dám đào chỗ này đâu”.
Ngô Bình chau mày: “Ý ông là Lâu An Dân chỉ là một trong số đó, chắc kẻ trộm mệnh còn liên quan đến một nhân vật lớn nào đó nữa nhỉ?”
Nghiêm Lãnh Thạch gật đầu: “Chắc chắn là vậy rồi”.
Ngô Bình: “Tối nay bắt được người đó thì tôi sẽ hỏi kỹ”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhất định cậu chủ phải cẩn thận, người chết đó là thần thông tầng sáu, chắc là tên còn lại cũng không yếu hơn, hơn nữa, không chừng anh ta còn có đồng bọn”.
Ngô Bình: “Không sao, nếu tôi đã dám đi thì không sợ họ”.
Chương 2580: Huyền Ảnh lại phát huy uy lực
Tối đó, Ngô Bình ở trong nhà Lâu An Dân, ông ta muốn qua nói chuyện với cậu nhưng lại bị cậu đuổi khéo.
Trong phòng khách, cô vợ xinh đẹp mới cưới ngồi trong lòng Lâu An Dân, cô ta vẫn chưa tròn hai mươi tuổi, phải sang năm mới tốt nghiệp đại học. Cô ta rất xinh đẹp, thân hình cũng đẹp, cách đây ba tháng, cô ta đã gả cho Lâu An Dân.
Mặc dù Lâu An Dân đã hơn năm mươi tuổi, chuyện đó cũng không còn sung sức lắm nhưng ông ta lại rất giàu, đối với những thứ cô ta hằng mong ước, giờ cô ta muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, hơn nữa những người xung quanh cũng đều rất ngưỡng mộ cô ta.
Có điều hôm nay cô ta phát hiện, ông chồng luôn bình tĩnh, tự tin, khí chất ngời ngời của mình có vẻ rất căng thẳng, chốc chốc lại nhìn lên căn phòng trên tầng hai.
Cô ta không kiềm được, bật cười, hỏi: “Ông xã, anh sao thế?”
Lâu An Dân toát mồ hôi trán, nói: “Không có gì. Hồng Hồng, em về nghỉ ngơi trước đi”.
“Vậy chúng ta cùng đi nghỉ”. Cô ta nhõng nhẽo.
Nếu là ngày thường thì nhất định Lâu An Dân sẽ đồng ý với cô vợ xinh đẹp nhưng hôm nay ông ta thật sự không có tâm trạng, ông ta nói: “Cục cưng nghe lời đi, mau đi nghỉ, anh vẫn còn có việc”.
Người phụ nữ “ồ” một tiếng rồi nói: “Vậy thôi”.
Thế là cô ta lên tầng hai, về phòng trước. Một lát sau, cô ta nghe tiếng Lâu An Dân vào nhà vệ sinh thì lén đến căn phòng mà Lâu An Dân cứ nhìn chằm chằm rồi đẩy cửa bước vào.
Căn phòng rất tối, cô ta bật đèn lên thì thấy một thanh niên cao to điển trai đang ngồi trên sô pha, đăm chiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô ta nhìn thấy người đàn ông thì thốt lên kinh ngạc.
Người đang ngồi đó là Ngô Bình, cậu bình thản đáp: “Cô đến đây làm gì?”
“Anh là ai?”. Người phụ nữ bất ngờ hỏi.
“Tôi là bạn của Lâu An Dân”. Ngô Bình không nhìn cô ta mà cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ và nói: “Tắt đèn đi”.
Giọng Ngô Bình như có ma lực, người phụ nữ nghe xong thì muốn phục tùng một cách vô thức, cô ta ngoan ngoãn tắt đèn.
Trong bóng tối, người phụ nữ cảm nhận được cơ thể của Ngô Bình như đang phát sáng, ánh sáng đó rất hấp dẫn cô ta, cô ta không kiềm được, tiến lại gần thêm chút nữa, đứng cách Ngô Bình chỉ mấy mét.
“Tôi có việc cần làm, chỗ này khá nguy hiểm, tốt nhất cô nên về phòng đi”.
Người phụ nữ tò mò nhìn bóng dáng Ngô Bình trong bóng tối và hỏi: “Ông xã tôi rất căng thẳng, phải chăng có liên quan đến chuyện anh cần làm?”
Phụ nữ vốn dĩ thích tò mò, người phụ này cũng không ngoại lệ, nhưng Ngô Bình không muốn nói nhiều với cô ta, chỉ nói: “Ừ, bởi vậy tốt nhất cô nên lập tức đi đi”.
Người phụ nữ: “Ông xã tôi là người từng trải, dù có gặp thị trưởng thì anh ấy cũng sẽ không căng thẳng. Chuyện hôm nay có thể khiến anh ấy toát mồ hôi thì chứng tỏ nhất định phải là chuyện lớn, đúng không?”
Ngô Bình không trả lời, mà đứng bật dậy, đến bên cạnh cửa sổ, thì ra lúc này có một bóng người vừa đáp xuống sân, lúc Ngô Bình đứng dậy thì anh ta đột nhiên ngoảnh đầu sang, phun ra một ngụm khí.
Một luồng sóng âm vô hình ập qua, cửa kính vỡ vụn. Vào giây phút đó, Ngô Bình đã chặn phía trước người phụ nữ, mảnh vỡ thủy tinh bay với tốc độ đáng sợ, nhưng lúc còn cách cậu nửa mét thì đều dừng hết lại, sau đó rơi xuống đất.
Lúc cơ thể cao to của Ngô Bình chặn phía trước, người phụ nữ bỗng có cảm giác an toàn chưa từng được có, đặc biệt là trên người Ngô Bình còn toát ra hơi thở nam tính rất lạ, vừa nóng rát lại đầy hấp dẫn.
Chân người phụ nữ mềm nhũn, cô ta ôm chặt lấy hông Ngô Bình như gặp phải ma.
Ngô Bình chau mày, cậu quay người kéo lấy người phụ nữ rồi đẩy cô ta ra ngoài cửa, sau đó phóng xuống sân chỉ trong tích tắc.
Người trong vườn là một người che mặt, giống hệt người trước đây, chỉ chừa lại hai cái lỗ đủ nhìn thấy hai con mắt.
Người phụ nữ xuất hiện bên ngoài cửa, cô ta cảm thấy cứ như đang nằm mơ, có điều cô ta rất gan, không ngờ lại quay lại căn phòng, sau đó nhìn xuống hai người trong vườn thông qua khung cửa sổ đã vỡ.
“Quả nhiên là anh chờ ở đây”. Đối phương lạnh lùng nói với vẻ đầy sát khí.
Ngô Bình: “Anh chỉ có một mình thôi sao?”
Người đó cười khẩy: “Giết anh thì mình tôi là đủ rồi”.
“Vậy sao? Đồng bọn của anh đã chết trong tay tôi”. Ngô Bình đả kích anh ta.
Đối phương gằn giọng hừm lên: “Mặc dù tôi không biết anh đã dùng cách gì để giết anh ấy nhưng lúc này đây, dù cho anh có năng lực phi thường thì cũng nhất định phải chết”.
“Ầm”.
Một tiếng động lớn vang lên, một luồng sáng vút lên sau lưng cậu, một chiếc kiệu tám góc khổng lồ bay lên trời, trên kiệu có vẽ vô số phù văn với vô số chuỗi ngọc đong đưa. Sau đó, chiếc kiệu xoay chầm chậm, xung quanh lập tức xuất hiện từ trường rất mạnh, Ngô Bình đứng trong trường lực, cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề, muốn nhấc tay lên cũng rất khó.
Người đó cười lạnh lùng, tiến về phía Ngô Bình, nói: “Thế nào hả? Có phải anh đang cảm thấy cơ thể không thể nào cử động, thần hồn thì bị giữ chặt không?”
Ngô Bình: “Pháp bảo tốt. Nếu như đồng bọn của anh có nó thì có thể sẽ không bị tôi giết chết”.
Người đó hét lên: “Dám động đến kẻ trộm mệnh, anh đúng là gan to bằng trời, nói đi, muốn chết sao đây?”
Ngô Bình thở dài, nói: “Các người chỉ có hai người thôi sao?”
“Anh giết chết anh ấy, tôi lại phải tìm bạn đồng hành mới, tôi nhất định phải từ từ giày vò anh đến chết”. Anh ta hằm hằm nói.
Ngô Bình: “Chắc các anh không chỉ tìm đến mỗi Lâu An Dân đâu nhỉ?”
Người đó hừm một tiếng, nói: “Đương nhiên rồi, muốn chặt đứt long mạch của Trung Châu thì nhất định phải có người trong triều đồng ý, nếu không đâu dễ gì làm”.
Ngô Bình hỏi: “Người đó là ai?”
Đối phương lắc đầu: “Một người sắp chết như anh, biết được để làm gì?”
Lúc này, ánh trăng sáng như đĩa bạc lơ lửng trên cao, bóng hai người họ đổ dài trên mặt đất.
Ngô Bình cúi đầu liếc mình chiếc bóng, nói: “Trả lời đúng sự thật”.
Một chiếc bóng men theo mặt đất, xông lên trên bóng của đối phương, người đó bỗng cảm thấy mất kiểm soát, tinh thần cũng bị khống chế.
“Anh đã tìm đến ai?”, Ngô Bình hỏi.
“La Tinh Uyên, La Trụ Quốc”. Đối phương đáp.
“Các anh chỉ có hai người sao?”
“Đúng vậy, chỉ có hai người”.
“Còn kẻ trộm mệnh nào khác biết chuyện này không?”
“Không có, đây không phải chuyện lớn gì, thường sẽ không cho những kẻ trộm mệnh khác biết”.
Ngô Bình: “Nghe nói kẻ trộm mệnh như các anh có thể trộm đi khí vận của mặt đất để dùng, hiệu quả thế nào hả?”
Đối phương đáp: “Sau khi chúng tôi trộm khí vận của mặt đất, thường thì sẽ chuyển đến nơi sống và cư trú của mình, vậy thì chỗ đó sẽ có rất nhiều thiên tài được sinh ra”.
“Vì sao các anh lại chọn Trung Châu?”
“Thời gian trước, chúng tôi vô tình phát hiện ra khí vận của Trung Châu rất thịnh, đến cả một số nhân vật lớn ở Thần Kinh cũng cảm nhận được, thế nên hai người chúng tôi đã quyết định cướp đi khí vận ở đây”.
Người đó vừa dứt lời thì trên đỉnh đầu bỗng có ánh sáng trắng vụt ra, bí anh của anh ta cầm một thanh kiếm nhỏ, nhảy ra, không ngờ anh ta đã phá được sự trói buộc từ Huyền Ảnh Công của Ngô Bình và xông về phía Ngô Bình.
Ngô Bình thấy đối phương có thể phản kháng thì nói với giọng nguy hiểm: “Giết”.
Lại có một luồng kim quang nữa vút ra từ bóng cậu, chiếc bóng cầm Đao xương Thiên Tai, đao quang vút lên, thời gian liền trở nên chậm lại, Đao xương lập tức chém bí anh thành hai, sau đó chém thêm một đao nữa lên đầu đối phương. Máu nóng phụt ra khiến người phụ nữ đang đứng trên lầu nhìn xuống tái mặt.
Ngô Bình niệm một đoạn bí chú, một tia lửa lóe lên trong không trung, tất cả uế khí đều bị thiêu đốt. Sau đó thần niệm của cậu xuyên thấu xuống dưới, phát hiện hơn mười mét dưới mặt đất có một cỗ quan tài sắt, trên quan tài sắt có một vết lõm máu đỏ, bên trong có huyết dịch màu đỏ đang chảy.
“Huyết Sát Quỷ Quan”, nhìn thấy nó trong đầu Ngô Bình lập tức nghĩ đến một chiêu thức luyện quỷ.
Cậu lập tức quay lại trên giếng, bảo người đậy miệng giếng lại lần nữa, rồi nói với ông lão: “Cái giếng này rất bất thường, sau này tốt nhất lấy đá chặn nó lại, đừng để ai bị rơi xuống đó”.
Ông lão gật đầu: “Ừ, ngày mai tôi sẽ tìm người đến đậy nó lại”.
Ra khỏi thôn, chị Hồng hỏi: “Thưa cậu, trong giếng có thứ gì thế?”
Ngô Bình: “Một loại tà vật, nếu tôi đoán không lầm thì có người cố ý thả nó ở đây”.
Chị Hồng: “Nếu cậu đã biết, tại sao còn muốn đến?”
Ngô Bình nói: “Tôi đã phá được cấm chế của đối phương, có lẽ người đó sẽ chạy đến nhanh thôi, chúng ta cứ đợi ở cổng thôn”.
Chị Hồng hơi lo lắng: “Cậu muốn đợi đối phương về à? Như thế có nguy hiểm không?”
Ngô Bình bình thản nói: “Nguy hiểm thì chắc chắn có rồi, nhưng nếu có thể lấy được thứ đồ kia, nguy hiểm như thế này cũng đáng”.
Thấy xe đã đi một đoạn đủ xa, cậu bước xuống rồi nói với chị Hồng: “Cô về trước đi”.
Chị Hồng gật đầu: “Ừ, có việc gì cậu cứ gọi cho tôi”.
Thấy xe của chị Hồng đi xa rồi, Ngô Bình nhảy lên bay đến trên một cái cây, tìm một nhánh cây rồi ngồi xuống.
Khoảng mười mấy phút sau, một làn khói đen bay đến từ phía Tây, tốc độ cực kỳ nhanh, lúc làn khói đen sắp đáp xuống, cậu bỗng phóng khí tức tu sĩ Bí Cảnh ra.
Làn khói đen do dự, sau đó bay đến cây cao chỗ cậu.
Khói đen đáp xuống đất, một người đàn ông đồ đen xuất hiện, tóc hắn khá dài, giữa trán khắc một chữ “Thi” màu đỏ.
Không nhìn ra được tuổi tác của người đàn ông, giống người hai mươi tuổi, mà cũng giống năm mươi tuổi, đôi mắt hắn màu đỏ cong lên nhìn chằm chằm Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Quả nhiên là đến rồi”.
“Là cậu động vào cấm chế của tôi?”, người đàn ông trầm giọng nói.
Ngô Bình: “Huyết Sát Quỷ Quan quá kỳ dị, quỷ quan vừa xuất hiện, người trong phạm vi vài cây số đều bị hút hết sinh hồn, nếu tôi đã thấy thì không thể ngồi yên mặc kệ”.
Người đàn ông cười mỉa: “Lo chuyện bao đồng của tôi, cậu biết tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Dù anh là ai cũng phải thu lại quỷ quan”.
Người đàn ông bật cười nói: “Đúng là kẻ không biết thì không biết sợ”, vừa dứt lời, hắn giơ tay phải lên, hai tấm da người có vẽ phù văn màu đỏ bay ra từ phía sau, thất khiếu của da người đều là các lỗ màu đen, bên trong có thi khí lăn lộn, nó bay về phía Ngô Bình như người sống.
Ngô Bình bất động, một người được tia sáng vàng ngưng tụ thành lao ra, tay cầm một thanh kiếm màu vàng, kiếm quang lóe lên, hai da người bị chém thành đôi, thi khí bên trong tản đi.
Người đàn ông ngạc nhiên hỏi: “Đây là chiêu thức gì?”
“Huyền Ảnh Công. So với da người của anh thì Huyền Ảnh của tôi thế nào?”
Người đàn ông “hừ” một tiếng, giơ tay phải lên, một cây cờ da người xuất hiện, trên lá cờ phát ra tiếng gào khóc thê lương, cũng không biết đã hút hết bao nhiêu cô hồn lệ quỷ vào trong nữa.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, nói: “Xem ra anh không chịu lấy quỷ quan đi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Vừa dứt lời, cậu bỗng biến mất. Ngay sau đó, sống lưng người đàn ông run lên, Ngô Bình xuất hiện sau lưng hắn, giẫm lên bóng của hắn. Cái bóng vừa bị giẫm lên, thần hồn người đàn ông lập tức mê cứng đờ, không thể động đậy, chiêu thức trên lá cờ đó cũng không có tác dụng.
“Cậu to gan!”, đối phương nghiêm giọng lớn tiếng gào.
Ngô Bình bình thản nói: “Nói đi, anh nuôi quỷ quan có mục đích gì?”
Người này không ngờ chịu được khống chế bèn đáp: “Tôi có một viên huyết linh châu, huyết châu có thể nuôi được Huyết Thi cực mạnh. Trong quỷ quan đó có Huyết Thi do tôi nuôi, một khi nuôi lớn, thực lực sẽ không thua kém gì cường giả cảnh giới Thần Thông”.
Ngô Bình: “Anh đã nuôi mấy Huyết Thi?”
“Bốn con, ở đây chỉ là một trong số đó”.
Ngô Bình: “Anh là tán tu?”
“Sư phụ là lão tổ Tam Thi”.
Lão tổ Tam Thi? Ngô Bình có chút ấn tượng, Nghiêm Lãnh Thạch đã từng nhắc đến người này, nói là người này đã đạt đến cấp độ trên Thần Thông cấp bảy, bản lĩnh Thi Đạo của ông ta rất mạnh.
Cậu hỏi: “Quỷ quan này là của anh hay là của lão tổ Tam Thi?”
Người đàn ông: “Là của riêng tôi làm, không nói với ông già đó”.
Ngô Bình nhướn mày: “Ồ, anh không nói chuyện Huyết Linh Châu cho ông ta?”
Người đàn ông: “Không nói, nếu ông ấy biết chắc chắn sẽ lấy lại Huyết Linh Châu”.
“Anh tên gì?”
“Thi Huyền Cốt”, người này nói.
Ngô Bình: “Thi Huyền Cốt, anh đi thu lại Huyết Thi, tiện thể lấy “huyết đan” ra luôn”.
Đan Bí Lực là thứ mà Ngô Bình muốn, huyết đan tức là nội đan của Huyết Thi, bên trong chứa tinh hoa của sinh mệnh, là một loại thuốc quý. Tất nhiên, trong huyết đan có chứa một ít thi khí và tạp chất, cần phải trung hòa và thanh lọc bằng dược liệu.
Thật ra Thi Huyền Cốt không muốn làm thế nhưng hắn bị Huyền Ảnh khống chế, thân bất do kỷ đi về phía trước.
Ngô Bình đợi ở đó, chẳng mấy chốc Thi Huyền Cốt đã đem một viên đan Bí Lực lớn bằng quả trứng ngỗng đến, đưa bằng hai tay cho Ngô Bình.
“Huyết đan này khá tốt, anh lại đi lấy ba viên huyết đan khác đến đây”.
“Được”, Thi Huyền Cốt nói.
“Huyết Linh Châu đó ở trên người anh sao?”, cậu hỏi.
Vẻ mặt Thi Huyền Cốt như đang đấu tranh, nhưng vẫn lấy một viên ngọc châu màu máu lớn bằng quả trứng từ trong túi chứa đồ ra, bên trên có gân mạch rõ ràng, phát ra huyết quang.
“Đây là Huyết Linh Châu à? Nó có tác dụng gì, chỉ có thể luyện Huyết Thi thôi sao?”, Ngô Bình hỏi.
Thi Huyền cốt: “Bảo vật này được ngưng tụ thành từ chín loại thần huyết, chín loại tiên huyết, chín loại ma huyết, tác dụng ban đầu của nó là làm năng lượng huyết dịch của con rối Ma Thần”.
Ngô Bình: “Năng lượng chứa bên trong nó đúng là rất lớn, là đồ tốt”.
Cất Huyết Linh Châu đi, Ngô Bình bảo Thi Huyền Cốt tiếp tục đi lấy huyết đan, cậu vẫn đợi ở đó.
Khoảng hai tiếng sau, Thi Huyền Cốt quay lại trước cây cổ thụ, giao ba viên huyết đan khác cho Ngô Bình.
Cất huyết đan đi, Ngô Bình vươn tay vỗ một cái trước mặt Thi Huyền Cốt, xóa đi tất cả ký ức về ngày hôm nay của hắn và ký ức liên quan đến Huyết Linh Châu, sau đó bay đi mất.
Sau khi Ngô Bình đi được mười mấy phút, Thi Huyết Cốt hoàn hồn, hắn ngờ vực nhìn xung quanh lẩm bẩm: “Lạ thật, sao mình lại ở chỗ này?”
Thi Huyền Cốt lắc đầu, không nghĩ nhiều, biến thành làn khói đen rời khỏi thôn.
Mấy người Hàn Băng Nghiên đã về nhà của mình, Ngô Bình về đến biệt thự Hoàng Long, lấy một viên huyết đan ra định luyện chế thành đan dược.
Cậu tìm được vài dược liệu, tính toán một hồi bèn bắt tay vào luyện đan. Đan dược cậu muốn luyện chế có thể cải thiện tiềm năng sinh mạng, tăng cường thể chất, có thể cho người thường sử dụng.
Sau gần một tiếng đồng hồ, lò đan dược đầu tiên hoàn thành, có tất cả sáu viên đan dược, đều là thượng thượng phẩm cấp sáu. Cậu đặt tên cho loại đan dược này là đan Sinh Mệnh.
Đan dược vừa được luyện thành, cậu lấy hai viên đem đi tìm bố mẹ.
Giờ này đã gần đến giờ cơm tối, Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi đang bận rộn trong bếp, cô của cậu cũng ở đó, mọi người đang nói cười vui vẻ.
Ngô Bình cười nói: “Cô à, cô đến đúng lúc thật”.
Cậu đưa cho mỗi người một viên rồi nói: “Mọi người uống nó thì có thể trường sinh bất lão, không có bệnh tật gì”.
Chương 2577: Chu Nhan
Ngô Đại Hưng biết bản lĩnh của con trai, ông ngạc nhiên hỏi: “Còn tốt hơn cả đan dược con đưa lần trước sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tốt hơn so với lần trước”.
Ngô Đại Hưng một ngụm nuốt xuống, sau đó mẹ và cô cũng uống đan Sinh Mệnh.
Ba người uống thuốc xong đều không có gì khác thường, chỉ là cảm thấy bụng rất trướng. Vốn dĩ, dược hiệu của đan Sinh Mệnh này rất mạnh, nhưng người bình thường không thể hấp thụ hết năng lượng của nó trong thời gian ngắn. Đan dược trong cơ thể bọn họ cần có thời gian để hòa tan hoàn toàn, ít nhất cũng cần một tháng. Cũng có nghĩa, trong một tháng tới cơ thể bọn họ sẽ dần dần thay đổi, cuối cùng thành tựu sẽ vô lượng.
Uống thuốc xong, ba người cũng không ăn cơm chiều, cơm nấu xong cơ bản đều do Ngô Bình ăn sạch.
Tối hôm nay, Ngô Bình lấy ra ốc tù và đen kia, bắt đầu nghe âm thanh do nó phát ra.
Âm thanh bên trong vô cùng kỳ ảo, Ngô Bình nghe hơn một tiếng đồng hồ thì bất giác lại so sánh nó với âm điệu của bí chú.
Đến nửa đêm rạng sáng, trong thân thể cậu bỗng phát ra tiên âm giống hệt như trong ốc tù và đen kia, chẳng qua là tiên âm này không ngừng biến hóa.
Lúc trời sáng, tiên âm phát ra trong thân thể Ngô Bình đã biến thành bí chú hoàn thiện. Trong ký ức lúc trước của cậu có một đoạn bí chú dài, tất cả những bí chú mà cậu tu luyện chỉ là một đoạn ngắn trong đó mà thôi.
Thế nhưng, đoạn bí chú dài này cũng chưa hoàn chỉnh, trong đó có một số điểm rõ ràng không liền mạch. Hơn nữa, phần đầu và cuối của bí chú cũng còn thiếu sót.
Đến bây giờ, dựa vào so sánh, cân nhắc, cậu đã hoàn thành điều chỉnh ba điểm trong đó cùng với đoạn mở đầu của bí chú!
Bí chú được điều chỉnh một phần, Ngô Bình bỗng cảm thấy cậu có thể từ bí chú ban đầu mà cảm nhận được bí lực giữa đất trời, lấp đầy khuyết điểm trước đó của bí lực.
Nghĩ đến đây, cậu bèn làm ngay.
Thế tục có một đặc điểm, ở đây có thể cảm nhận được toàn bộ bí lực! Vì vậy, chẳng mấy chốc cậu đã cảm nhận được loại bí lực đầu tiên, cũng là bí chú tương ứng với loại bí lực đầu tiên, bí lực Thông Thiên!
Loại bí lực này, có thể khơi thông vũ trụ đất trời, là một loại bí lực rất quan trọng và cực kỳ mạnh. Lúc trước Ngô Bình chưa thể cảm nhận được nó. Hiện tại, vì bí chú đã bổ sung vào đoạn đầu, cậu lập tức cảm nhận được bí lực Thông Thiên!
Sau khi lĩnh ngộ được bí lực, Ngô Bình không thể kiểm soát nổi, từ đầu đến cuối, cậu liên tục lĩnh ngộ được mười loại bí lực. Những bí lực này đều là những loại trước kia cậu chưa cảm lĩnh ngộ, hoặc không thể cảm nhận được. Bí lực Thông Thiên xuất hiện, đã khiến năng lực lĩnh ngộ bí lực của cậu được nâng cao hơn hẳn.
Cậu còn muốn tiếp tục lĩnh ngộ thì Dương Quế Chi lại gõ cửa, ở bên ngoài nói vào: “Tiểu Bình, bên ngoài có cô Tân tìm con”.
Cô Tân? Ngô Bình không kiên nhẫn nói: “Không biết, không gặp”.
Dương Quế Chi: “Tiểu Bình, người ta có cậu là ông Liễu, con không gặp không được”.
Ngô Bình đành chịu, chỉ đành phải đi ra.
Trong phòng khách, Tân Nguyệt và chó mực đều có mặt, chó mực đứng cách Tân Nguyệt rất xa, có vẻ như rất ghét bỏ cô ta. Linh hồn của chó mực là Dư Quảng Hạ, sao anh ta có thể nghe theo sắp xếp của một cô gái được chứ, vì vậy không muốn quan tâm đến Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt có chút đáng thương nói: “Hắc Soái, mày không quan tâm đến tao sao?”
Nhìn thấy Ngô Bình đi ra, cô ta nói: “Anh Ngô, Hắc Soái sao vậy?”
Đương nhiên Ngô Bình không thể nói rõ, bèn đáp: “Chẳng phải tôi nói với cô rồi sao, nó có bệnh, đợi tôi chữa cho nó rồi thì nó sẽ lại là Hắc Soái của cô thôi”.
Tân Nguyệt thở dài: “Hắc Soái trước giờ đều khỏe mạnh, sao lại bị bệnh rồi!”
Ngô Bình: “Cô còn chuyện gì khác không? Không có gì thì cô đi đi, tôi rất bận”.
Trong lòng Tân Nguyệt không vui, cô ta là cô chiêu nhà giàu, vẻ ngoài xinh đẹp, lức trước đàn ông nhìn thấy cô ta nào có ai không lấy lòng cô ta chứ. Còn người giống như Ngô Bình không coi cô ta ra gì thì là lần đầu cô ta gặp phải.
Trong lòng cô ta khó chịu nói: “Anh Ngô, anh giúp tôi chăm sóc Hắc Soái, tôi rất cảm ơn. Lát nữa tôi phải đi gặp bạn, trong tay anh ta có rất nhiều đồ chơi thú vị, nếu anh Ngô hứng thú thì chúng ta có thể cùng đi”.
Ngô Bình muốn nói không hứng thú nhưng nhìn thấy ánh mắt Dương Quế Chi thì tùy ý nói: “Đồ chơi gì thú vị?”
Tân Nguyệt cười nói: “Dù sao cũng đều là mấy món quý hiếm, ví dụ như hổ phách có bọ cánh cứng, dùng xương động vật tạo thành vòng cổ”.
Dương Quế Chi: “Tiểu Bắc, các con ra ngoài chơi đi, đừng cứ ở nhà mãi vậy”.
Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Được, vậy đi xem xem, lúc nào thì đi?”
Tân Nguyệt cười nói: “Triển lãm của bạn tôi cách nơi này không xa, chúng ta đi bây giờ?”
Ngô Bình nhìn đồng hồ, nói: “Cũng được”.
Hai người đi ra ngoài, chó mực lập tức đi theo, trong đầu Ngô Bình vang lên giọng của Dư Quảng Hạ: “Cậu Ngô, thân thể tôi khi nào sẽ hồi phục?”
Ngô Bình: “Vốn dĩ cần chút thời gian, nhưng hôm qua tôi đã luyện một lò đan Sinh Mệnh rồi, có đan dược này thì trong hai, ba ngày anh có thể hồi phục được rồi”.
Dư Quảng Hạ vui mừng: “Cám ơn cậu Ngô!”
Tân Nguyệt cảm thấy chó mực bỗng trở nên vui vẻ thì xoa đầu nó, kết quả chó mực nhe răng sủa với cô ta.
Tân Nguyệt có chút tủi thân: “Hắc Soái, mày đừng hung dữ với tao vậy mà”.
Ngô Bình: “Nó sẽ khỏe nhanh thôi”.
Hai người lái xe mười mấy cây số, đến một căn nhà lớn, trước cửa có không ít xe đang đậu.
Hai người một chó bước xuống xe, Tân Nguyệt cười nói: “Cậu Ngô, chính là chỗ này”.
Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện trước cửa có dán môn thần, cũng có chút linh khí tỏa ra. Bất giác cậu cũng tò mò nhìn chằm chằm môn thần kia.
Bình thường thì môn thần là một đồ vật mang tính trang trí, chắc chắn sẽ không có linh khí.
Cậu mới nhìn thì cũng không có gì, phát hiện hai môn thần này đều là cổ vật, là dùng gỗ xoan đào chạm khắc tỉ mỉ, nước sơn cũng không tầm thường.
Thấy cậu nhìn môn thần chằm chằm, Tân Nguyệt cười nói: “Hai cái này có lẽ là do bạn tôi treo lên”.
Ngô Bình nói: “Có chút thú vị”.
Hai người vào cửa, phát hiện trong sân có không bàn vuông, trên mỗi bàn đều bày không ít đồ vật. Lúc này, trong sân có ít nhất mười người đi lại khắp nơi, thi thoảng lại nhìn vào đồ vật trên bàn.
Sau khi hai người đến, một cô gái chừng hai mươi tuổi từ trong phòng đi ra, cười nói: “Tân Nguyệt, cậu đến rồi”.
Cô gái này trông cũng bình thường, nhưng vóc dáng rất đẹp, khi cười khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Thế nhưng, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra, gương mặt cô gái này là dán da người, thứ cậu nhìn thấy cũng không phải là vẻ ngoài thật sự.
Cảm thấy Ngô Bình cứ nhìn mình chằm chằm, cô gái cười nói: “Tân Nguyệt, bạn cậu sao?”
Tân Nguyệt nói: “À, đây là anh Ngô. Anh Ngô, đây chính là bạn tốt của tôi, Chu Nhan”.
Chu Nhan cười nói: “Chào anh”.
Ngô Bình vẫn đang nhìn cô ta, hỏi: “Mặt nạ da người này của cô rất thú vị, có bán không?”
Tân Nguyệt ngây người, hỏi: “Trên mặt cô ấy có mặt nạ da người sao?”
Vẻ mặt Chu Nhan không hề thay đổi: “Anh Ngô đúng là có mắt nhìn, lại có thể nhìn ra được là tôi đeo mặt nạ da người”.
Tân Nguyệt kinh ngạc há hốc miệng, cô ta không dám tin đây là sự thật!
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi đi xem mấy thứ khác”.
Chu Nhan cười nói: “Vừa nhìn đã biết anh Ngô là người trong nghề. Nếu đã là người trong nghề vậy mời vào trong phòng”.
Ngô Bình gật đầu, mấy người họ cùng bước vào phòng.
Trong phòng chỉ để ba bàn, trên mỗi bàn đều đặt năm sáu món đồ.
Ngô Bình vừa vào, ánh mắt đã nhìn vào một thanh đao xương. Thanh đao xương dài một mét, rộng chừng bốn ngón tay, lưỡi đao kim loại sáng bóng, bên trên có phù văn tự nhiên, mỗi một phù văn đều tỏa ra hơi thở Hồng Hoang mãnh liệt!
Cậu cầm đao xương lên, chỉ cảm thấy nó rất nặng, một luồng năng lượng vô cùng hung hãn xuyên vào thân thể cậu. Lúc này nếu đổi sang người khác thì đao xương này sẽ rơi xuống ngay. Nhưng thể chất Ngô Bình rất khác lạ, cho dù sức mạnh trong đao xương mạnh đến đâu thì cậu vẫn cầm chắc đao vững vàng.
Chu Nhan cười nói: “Xem ra cậu Ngô chính là chủ nhân mà đao xương Thiên Tai này đang đợi rồi!”
Chương 2578: Người tặng đao
Ngô Bình buông đao xương xuống, nói: “Vậy sao? Nó vẫn đang đợi tôi sao?”
Chu Nhan: “Đao này rất kiêu ngạo, người bình thường không cách nào thuần phục được nó. Anh Ngô có thể cầm được nó lên, chứng tỏ đã được đao xương Thiên Tai công nhận rồi”.
Ngô Bình nhìn Chu Nhan: “Rốt cuộc cô là ai, sao phải trưng bày nhiều thứ đồ quý giá ở thế tục như vậy?”
Chu Nhan cười nói: “Tôi là người tặng đao!”
Ngô Bình: “Người tặng đao?”
Chu Nhan: “Người tặng đao, sẽ đem bảo đao tặng cho người có duyên”.
Ngô Bình nhíu mày: “Tặng đao cho người có duyên, cô có ý đồ gì?”
Chu Nhan: “Xin một lời hứa! Sau này nếu anh quật khởi thành công, mong anh hãy hỗ trợ tôi hoàn thành một chuyện”.
Ngô Bình: “Ở một nơi nhỏ như thế này, sao cô có thể gặp được người có duyên?”
Chu Nhan cười nói: “Người tặng đao như chúng tôi có năng lực xem khí vận mọi người, một tháng trước tôi đã biết Trung Châu có người mang khí vận lớn xuất hiện, vì vậy vẫn luôn ở Trung Châu, đi đến nhưng nơi khác nhau, chỉ để có thể gặp được anh”.
Ngô Bình rất hiếu kỳ: “Người tặng đao như các cô là một tổ chức?”
“Là một gia tộc”. Chu Nhan nói: “Gia tộc chúng tôi, cứ mỗi ba năm sẽ xuất hiện một bảo vật”.
Ngô Bình: “Những người nhận bảo vật của nhà họ Chu cuối cùng đều quật khởi thành công cả sao?”
Chu Nhan cười nói: “Nào dễ dàng vậy chứ. Trong mười người, có ba người quật khởi thành công, ba người thất bại, bốn người biến mất”.
Ngô Bình: “Gia tộc các cô dựa vào ba người mà phát triển lớn mạnh sao?”
Chu Nhan: “Nói đúng hơn thì nhà họ Chu phát triển chỉ nhờ vào hai người, vì trong lịch sử nhà họ Chu từng tặng cho hai nhân vật lớn. Sau này hai nhân vật lớn này chỉ tùy ý vung tay thì nhà họ Chu ở Tiên Giới đã có nơi sống yên ổn rồi”.
Ngô Bình: “Dám đánh cược như vậy, nhà họ Chu các cô nhất định phải có cách thức nhìn người”.
Chu Nhan gật đầu: “Tổ tiên từng có được một cuốn “Khí vận Kinh”, chúng tôi có thể dựa vào kinh này mà bước đầu có thể phán đoán được khí vận của một người. Đương nhiên, xác suất chính xác của nó cũng không quá cao, có thể lựa chọn được chân mệnh thiên tử hay không cũng phải dựa vào may mắn”.
Ngô Bình lại cầm đao xương Thiên Tai lên, thản nhiên nói: “Thanh đao này, tôi nhận”.
Chu Nhan cười nói: “Cám ơn anh Ngô”.
Tân Nguyệt ngây người: “Các cậu đang nói gì vậy?”
Chu Nhan nói: “Tân Nguyệt, cậu chỉ cần biết, tôi rất cảm ơn cậu đã đưa anh Ngô đến đây”.
“Rầm rầm!”
Ngay lúc này, mặt đất bỗng chấn động dữ dội.
Chu Nhan khẽ nhíu mày, nói: “Long mạch Trung Châu ổn định, hôm nay địa long xoay người, chắc chắn là do người làm ra”.
Ngô Bình nhíu mày, hỏi: “Cô nói là có người gây ra động đất?”
Chu Nhân gật đầu: “Sau khi đến Trung Châu, tôi đã quan sát khí vận phong thủy Trung Châu, cũng có hiểu biết nhất định về long mạch ở đây. Nếu không phải do người làm thì chắc chắn địa long sẽ không trở mình”.
Ngô Bình lập tức đi vào trong sân, sau đó biến mất không thấy dấu.
Giây tiếp theo, cậu đã xuất hiện trên không cao mấy vạn mét, từ trên cao nhìn xuống cả Trung Châu.
Không nhìn thấy Ngô Bình đâu, Tân Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Người đâu rồi?”
Chu Nhan liếc nhìn, lạnh nhạt nói: “Anh Ngô ở trên trời, anh ấy muốn tra xem là ai phá vỡ long mạch phong thủy Trung Châu”.
Vẻ mặt Tân Nguyệt không tin nổi, lầm bầm nói: “Anh ta là thần tiên sao?”
Chu Nhan cười nói: “Nói chính xác thì tương lai anh ấy chắc chắn sẽ là Tiên Vương, thậm chí là mạnh hơn”.
Tân Nguyệt thở dài một hơi: “Chẳng trách cậu lại bảo phải khách khí với anh ta”.
Chu Nhan: “Cậu của cậu có mắt nhìn đấy”.
Lúc này, Ngô Bình phát hiện phía Tây Bắc của Trung Châu có một ngọn núi trông như một con rồng. Mà phần đầu của con rồng bỗng bị đứt ra, như thể đã bị ai đó chặt đứt!
Nhìn kỹ lại thì phát hiện vị trí đầu rồng có bóng người lay động, còn có rất nhiều máy móc cỡ lớn đang hoạt động.
Ngô Bình lập tức đáp xuống khu vực đó, một bóng sáng cũng đáp xuống, xuất hiện phía sau máy xúc.
Khi cậu đi ra thì thấy một nhóm người mặc đồng phục màu lam đang chỉ huy hiện trường, cho phát nổ và đào xúc ngọn núi.
Một người không mặc đồng phục xuất hiện lập tức khiến các nhân viên chú ý, một người đứng đầu đội mũ vàng đứng từ xa hỏi cậu: “Cậu làm gì đấy? Ai bảo cậu đến?”
Ngô Bình đợi anh ta đến, hỏi: “Các anh đào núi chỗ này làm gì?”
Người này quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới, nói: “Chúng tôi đào làm gì, liên quan gì đến cậu sao? Nói đi, cậu đến làm gì?”
Ngô Bình khẽ nhíu mày rồi niệm chú ngữ, sau đó đạp một chân xuống đất. Tiếp đó, cả ngọn núi bỗng tràn ngập sương mù, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong màn sương, hơn nữa trước mặt đều là ảo ánh, ai ai cũng rơi vào ảo cảnh không thể thoát ra.
Ngô Bình đến bên cạnh một người trông giống lãnh đạo, vươn tay đập lên vai anh ta, hỏi: “Tại sao các anh đào núi chỗ này?”
Người này ở trong ảo cảnh, ngoan ngoãn trả lời: “Công ty chúng tôi muốn xây biệt thự ở đây”.
Ngô Bình nhíu mày: “Nơi này cách khu nội thành ba mươi cây số, ai lại đến đây mua biệt thự?”
Người này nói: “Đều là kế hoạch của công ty, chúng tôi không rõ”.
“Ở đây ngoài anh, ai biết được nhiều hơn?”
Người này chỉ về phía trước, nói: “Giám đốc Trần biết khá nhiều”.
Ngô Bình mau chóng tìm được giám đốc Trần kia, là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi.
Cậu hỏi: “Giám đốc Trần, tại sao các ông lại xây biệt thự ở đây?”
Ánh mắt giám đốc Trần ngây dại, ông ta nói: “Ông chủ nói, ông ta theo lệnh mà làm”.
“Ông chủ các anh tên gì?”
“Lâu An Dân”. Ông ta nói.
Ngô Bình ngẫm nghĩ, không có ấn tượng gì, bèn gọi điện cho Nghiêm Lãnh Thạch, hỏi ông ta có biết người nào tên Lâu An Dân không.
Nghiêm Lãnh Thạch nghe xong thì nói: “Có ấn tượng. Người này làm về đất đai, giá trị tài sản tầm mười tỷ”.
“Buổi chiều ông có thể hẹn Lâu An Dân đó ra ngoài không?”, cậu hỏi.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Không vấn đề. Xong chuyện tôi sẽ báo cho chủ nhân”.
Cúp điện thoại, Ngô Bình lại quay về căn nhà trước đó, Chu Nhan và Tân Nguyệt vẫn đang đợi cậu.
“Có phát hiện gì không?”, Chu Nhan hỏi.
Ngô Bình: “Có đội thi công chặt đứt long mạch, nói là muốn xây biệt thự. Nhưng tôi thấy nơi đó rất hoang vắng, e rằng chuyện không đơn giản như vẻ ngoài”.
Chu Nhan nhíu mày: “Xây biệt thự? Chẳng lẽ là do kẻ trộm mệnh làm sao?”
Ngô Bình: “Kẻ trộm mệnh là gì?”
Chu Nhan: “Một nhóm trộm khí vận của người khác để bản thân mạnh hơn. Để cướp đoạt khí vận của người khác mà bọn họ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Như kiểu thủ đoạn chặt đứt long mạch, cướp đoạt khí vận của một vùng này chính là cách làm thường xuyên của bọn họ”.
Ngô Bình: “Người có thể trộm được khí vận của một nơi sao?”
Chu Nhan: “Đương nhiên có thể. Nhưng người bình thường thì không làm được, chỉ có kẻ trộm mệnh mới có thể. Bản thân kẻ trộm mệnh chính là thể chất đạo mệnh hư vô, có thể dung nạp được khí vận của người khác. Thông qua việc trộm khí vận của người khác, kẻ trộm mệnh sinh ra được rất nhiều cao thủ siêu cấp”.
Ngô Bình: “Thể chất khí vận hư vô sao? Loại người như vậy chắc là ít đúng chứ?”
Chu Nhan: “Đúng vậy, rất ít. Theo tôi biết, số lượng kẻ trộm mệnh không vượt quá năm mươi, hơn nữa còn phân tán ở khắp vũ trụ”.
Ngô Bình: “Chỉ một Trung Châu nhỏ như vậy mà đã thu hút kẻ trộm mệnh, chuyện thú vị rồi đây”.
Chu Nhan: “Anh Ngô sinh ra ở đây, biết rõ nơi này, cho nên khí vận của anh cũng dính liền với khí vận nơi này. Hay nói cách khác, khí vận Trung Châu bị trộm đi, cũng tương đương với việc anh Ngô bị trộm đi một phần khí vận”.
Ngô Bình cười lạnh: “Muốn trộm khí vận của tôi, nào dễ vậy chứ”.
Chưa nói được mấy câu, Nghiêm Lãnh Thạch đã có tin tức, ông ta nói cho Ngô Bình, Lâu An Dân đã đồng ý buổi chiều ra ngoài uống trà, thời gian hẹn là bốn giờ.
Lúc này, trong lòng anh chợt giật mình, nhìn đồng hồ, nói: “Cô Tân Nguyệt, tôi còn có chuyện, không đi cùng cô được nữa”.
Tân Nguyệt nói: “Ừ, anh Ngô cứ tùy ý, tôi và Chu Nhan nói chuyện một lúc nữa”.
Tạm biệt hai cô gái, Ngô Bình lại đến hiện trường đào núi. Thì ra, vừa nãy anh cảm thấy có người phá vỡ cấm chế mình để lại nên lập tức đến xem xét.
Chương 2579: Kẻ trộm mệnh
Cậu quay về núi thì phát hiện sương mù đã tan hết, tất cả mọi người đều thoát khỏi huyễn cảnh, máy móc công trình cũng hoạt động trở lại.
Cậu đáp xuống một tảng đá lớn rồi đảo mắt nhìn quanh phía trước.
Chính vào lúc này, có giọng nói từ bên cạnh truyền đến: “Là anh đã bố trí cấm chế ở đây sao?”
Ngô Bình ngoảnh đầu sang nhìn thì thấy một người đàn ông che mặt đứng ở đó, chỉ để lộ hai con mắt còn những phần còn lại đều bị che kín hết.
“Là tôi, anh là kẻ trộm mệnh sao?”, Ngô Bình hỏi.
Dường như đối phương rất bất ngờ: “Không ngờ anh lại biết đến kẻ trộm mệnh, thiết nghĩ lai lịch cũng không tầm thường. Có điều, dám làm hỏng chuyện của kẻ trộm mệnh thì anh tới số rồi”.
Ngô Bình: “Tôi sinh ra ở đây, anh muốn đào lấy long mạch của chỗ này thì tôi không đồng ý”.
Đối phương nói với giọng cực kì khinh miệt: “Anh không đồng ý? Anh nghĩ mình là ai?”
Ngô Bình nhìn lên mặt trời dịu nhẹ trên không trung rồi nói: “Thời tiết đẹp đấy”.
Đối phương không hiểu ý của cậu là gì, lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn hỏi quá nhiều, đi chết đi”.
Anh ta vừa dứt lời thì liền có một kiếm khí dài bằng nửa tấc từ trong ống tay áo bay ra, vô cùng sắc bén, phóng về phía Ngô Bình nhanh như một tia chớp.
Ngô Bình cầm đao xương Thiên Tai, nhắm thẳng vào kiếm quang và chém.
Đao xương lướt qua không khí tạo ra một vệt sáng màu đen, đấy là hiện tượng tạo thành khi thời không bị chia cắt. Đao xương vừa xuất hiện thì dường như thời gian bỗng trở nên chậm lại, Ngô Bình có thể nhìn thấy rất rõ quỹ đạo và hình thái của kiếm quang.
“Keng”.
Kiếm quang bị Đao xương chém trúng thì vụt tắt, kiếm quang có thể chém chết tu sĩ thần thông đã bị cậu nhẹ nhàng phá giải.
Kẻ bịt mặt hừm lên một tiếng khó chịu rồi kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ anh lại có thể đỡ được kiếm khí của tôi”.
Ngô Bình cũng hơi bất ngờ, cậu phát hiện thanh đao xương đó có thể khiến thời gian chậm lại, thế là cậu lại giơ đao lên, chém về phía kẻ bịt mặt.
Đao vừa vung lên thì động tác của kẻ bịt mặt đã trở nên vô cùng chậm chạp, còn huyền ảnh của cậu thì đã đến bên cạnh kẻ bịt mặt đó, thanh đao xương đó cũng xuất hiện trong tay huyền ảnh.
“Xoẹt”.
Đao quang lóe lên, đầu của kẻ bịt mặt bị chém rơi xuống đất, sát khí đáng sợ tràn vào cơ thể cậu, xé nát thần anh của cậu, phá hủy cơ thể, hủy diệt cậu một cách triệt để.
Cùng lúc đó, đao xương Thiên Tai hấp thụ được một luồng khí tức của sinh mệnh, nó đã chuyển cho Ngô Bình một phần ba.
Ngô Bình có được sức mạnh sống thì bất ngờ nói: “Thật không hổ là bảo đao, không ngờ lại có thể hấp thụ năng lượng của người chết”.
Đến lúc chết tên bịt mặt vẫn không biết tại sao mình lại chết, chỉ đành rời khỏi thế giới này nhưng lại không cam lòng.
Ngô Bình tìm được một số thứ trên xác chết, cậu nhặt cất một số thứ có thể dùng rồi bố trí lại cấm chế, mây mù dày đặc lại bao phủ hết cả ngọn núi.
Bốn giờ chiều, tại một nhà hàng sang trọng, Lâu An Dân đã đến theo lời hẹn.
Lâu An Dân là một người bình thường, ông ta rất khách sáo với ông trùm Trung Châu Nghiêm Lãnh Thạch, từ đầu đến cuối đều rất cung kính, lễ phép.
Ngô Bình luôn âm thầm quan sát, mười phút sau, cậu mới lên tiếng: “Ông chủ Lâu, là ai đã bảo ông đào núi?”
Đang nói chuyện phiếm thì Ngô Bình bỗng dưng hỏi như thế làm Lâu An Dân ngớ người.
Ngô Bình nói: “Ông không cần phải sợ, lúc nãy tôi đã đánh nhau với mấy người đó rồi”. Cậu vừa nói vừa lấy chiếc mặt nạ màu đen để lên bàn.
Lâu An Dân nhìn thấy chiếc mặt nạ thì run lên bần bật, hỏi: “Bây giờ người đó ở đâu?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Anh ta vừa xuất hiện đã muốn giết tôi, đương nhiên tôi không thể khách sáo với anh ta, tôi đã giải quyết anh ta rồi”.
Lâu An Dân nghe đối phương đã chết thì thở phào, nói: “Chết rồi thì tốt”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Ông chủ Lâu, có gì ông cứ nói với cậu Ngô, chúng tôi sẽ không để anh thiệt thòi đâu”.
Lâu An Dân gật đầu, lập tức kể hết đầu đuôi ngọn ngành. Khoảng tầm một tháng trước, ông ta đang ở trong phòng tra cứu sổ sách thì đột nhiên có một người đeo mặt nạ xuất hiện.
Lúc đó Lâu An Dân đã giật nảy mình, muốn thét lên nhưng lại không thốt nên lời.
Kẻ bịt mặt nói anh ta đã chọn trúng Lâu An Dân, cần ông ta giúp đỡ mình làm vài việc, và đào núi là một trong số đó.
Ngo Bình: “Ông đã đồng ý rồi sao?”
Lâu An Dân cười mếu: “Tôi dám không đồng ý sao? Thủ đoạn của người đó quá thần kỳ, anh ta muốn tôi đau bụng là tôi đau bụng, muốn con trai tôi đau thì con trai tôi đau, chẳng khác gì thần tiên, vì vậy tôi không dám đắc tội anh ta mà hoàn toàn nghe theo sự dặn dò của anh ta”.
Ngô Bình: “Anh ta có nói lý do muốn ông đào núi, làm nhà gì không?”
Lâu An Dân: “Không có nói, anh ta chỉ bảo tôi làm việc, anh ta còn nói nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời thì đến lúc đó sẽ tặng tôi một viên đan dược, giúp tôi trường sinh bất lão”.
Ngô Bình cười khẩy: “Những lời đó mà ông cũng tin sao? Sau khi ông giúp anh ta làm xong chuyện thì sẽ không còn giá trị sử dụng gì nữa, anh ta sẽ không tặng đan dược cho người không còn giá trị sử dụng.
Lâu An Dân thở dài: “Tôi cũng biết, nhưng biết thì đã sao? Tôi không thể phản kháng, chỉ có thể nghe lời anh ta”.
Sau đó ông ta hỏi: “Công tử, rốt cuộc cậu là ai? Có phải cậu lợi hại hơn anh ta không?”
Nghiêm Lãnh Thạch cười lạnh lùng: “So với công tử của chúng tôi thì người đó chỉ là một con bọ, không đáng nhắc đến”.
Lâu An Dân thở phào, nói: “Vậy thì tốt”.
Ngô Bình tiếp tục hỏi ông ta: “Ông chỉ gặp mình anh ta thôi sao?”
Lâu An Dân: “Ừm, chắc không chỉ có một người, có một lần, khi tôi đang nói chuyện với anh ta thì có một người nữa xuất hiện, nhưng tôi không nhìn rõ mặt”.
Ngô Bình: “Người đó chết thì nhất định người kia sẽ tìm đến ông. Tối nay tôi đến nhà ông”.
Lâu An Dân tái mặt: “Công tử, chắc người đó không báo thù tôi đấy chứ?”
Ngô Bình: “Chuyện này không liên quan gì đến ông, có điều ông hãy gọi cho công nhân trước, bảo họ tạm dừng thi công”.
“Được, tôi sẽ gọi ngay”.
Mấy người họ ăn qua loa cho xong bữa rồi Lâu An Dân quay về lại nhà mình.
Sau khi Lâu An Dân thì Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Cậu chủ, đối phương có lai lịch thế nào?”
“Kẻ trộm mệnh”. Ngô Bình nói “Hơn nữa không chỉ có một người”.
Nghiêm Lãnh Thạch cũng chưa từng nghe nói đến kẻ trộm mệnh nên hỏi: “Cậu chủ thực lực của kẻ trộm mệnh mạnh không?”
Ngô Bình: “Kẻ trộm mệnh là một tổ chức rời rạc, thường sẽ có hai ba người hợp lại một nhóm, tôi đoán người còn lại là đồng bọn với người chết đó”.
“Cậu chủ, người chết đó có tu vi gì?”
Ngô Bình: “Người đó có thần anh, là thần thông tầng sáu”.
Nghiêm Lãnh Thạch tái mặt, lẩm bẩm: “Thần thông tầng sáu”.
Ngô Bình hừm lên, nói: “Thần thông tầng sáu thì đã sao? Chẳng phải cũng bị tối giết rồi đấy sao?”
Cậu lấy đao xương Thiên Tai ra, nói: “Thanh đao này rất kỳ lạ, có thể khiến thời gian chậm lại, còn tôi thì lại không bị ảnh hưởng. Có nó thì đừng nói gì đến thần thông tầng sáu, dù là thần thông tầng mười thì cũng vẫn giết được”.
Nghiêm Lãnh Thạch tò mò nhìn đao xương chằm chằm, lẩm bẩm: “Không ngờ thế giới lại có bảo đao như thế, lợi hại thật”.
Ngô Bình: “Ông Nghiêm, chắc ông cũng biết đôi chút về sơn mạch bị đào đó nhỉ?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Mặc dù tôi không rành phong thủy nhưng cũng biết chỗ đó là chỗ có long mạch của Trung Châu, theo lý mà nói, nếu như không phải có nhân vật lớn nào đó lên tiếng thì không ai dám đào chỗ này đâu”.
Ngô Bình chau mày: “Ý ông là Lâu An Dân chỉ là một trong số đó, chắc kẻ trộm mệnh còn liên quan đến một nhân vật lớn nào đó nữa nhỉ?”
Nghiêm Lãnh Thạch gật đầu: “Chắc chắn là vậy rồi”.
Ngô Bình: “Tối nay bắt được người đó thì tôi sẽ hỏi kỹ”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhất định cậu chủ phải cẩn thận, người chết đó là thần thông tầng sáu, chắc là tên còn lại cũng không yếu hơn, hơn nữa, không chừng anh ta còn có đồng bọn”.
Ngô Bình: “Không sao, nếu tôi đã dám đi thì không sợ họ”.
Chương 2580: Huyền Ảnh lại phát huy uy lực
Tối đó, Ngô Bình ở trong nhà Lâu An Dân, ông ta muốn qua nói chuyện với cậu nhưng lại bị cậu đuổi khéo.
Trong phòng khách, cô vợ xinh đẹp mới cưới ngồi trong lòng Lâu An Dân, cô ta vẫn chưa tròn hai mươi tuổi, phải sang năm mới tốt nghiệp đại học. Cô ta rất xinh đẹp, thân hình cũng đẹp, cách đây ba tháng, cô ta đã gả cho Lâu An Dân.
Mặc dù Lâu An Dân đã hơn năm mươi tuổi, chuyện đó cũng không còn sung sức lắm nhưng ông ta lại rất giàu, đối với những thứ cô ta hằng mong ước, giờ cô ta muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, hơn nữa những người xung quanh cũng đều rất ngưỡng mộ cô ta.
Có điều hôm nay cô ta phát hiện, ông chồng luôn bình tĩnh, tự tin, khí chất ngời ngời của mình có vẻ rất căng thẳng, chốc chốc lại nhìn lên căn phòng trên tầng hai.
Cô ta không kiềm được, bật cười, hỏi: “Ông xã, anh sao thế?”
Lâu An Dân toát mồ hôi trán, nói: “Không có gì. Hồng Hồng, em về nghỉ ngơi trước đi”.
“Vậy chúng ta cùng đi nghỉ”. Cô ta nhõng nhẽo.
Nếu là ngày thường thì nhất định Lâu An Dân sẽ đồng ý với cô vợ xinh đẹp nhưng hôm nay ông ta thật sự không có tâm trạng, ông ta nói: “Cục cưng nghe lời đi, mau đi nghỉ, anh vẫn còn có việc”.
Người phụ nữ “ồ” một tiếng rồi nói: “Vậy thôi”.
Thế là cô ta lên tầng hai, về phòng trước. Một lát sau, cô ta nghe tiếng Lâu An Dân vào nhà vệ sinh thì lén đến căn phòng mà Lâu An Dân cứ nhìn chằm chằm rồi đẩy cửa bước vào.
Căn phòng rất tối, cô ta bật đèn lên thì thấy một thanh niên cao to điển trai đang ngồi trên sô pha, đăm chiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô ta nhìn thấy người đàn ông thì thốt lên kinh ngạc.
Người đang ngồi đó là Ngô Bình, cậu bình thản đáp: “Cô đến đây làm gì?”
“Anh là ai?”. Người phụ nữ bất ngờ hỏi.
“Tôi là bạn của Lâu An Dân”. Ngô Bình không nhìn cô ta mà cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ và nói: “Tắt đèn đi”.
Giọng Ngô Bình như có ma lực, người phụ nữ nghe xong thì muốn phục tùng một cách vô thức, cô ta ngoan ngoãn tắt đèn.
Trong bóng tối, người phụ nữ cảm nhận được cơ thể của Ngô Bình như đang phát sáng, ánh sáng đó rất hấp dẫn cô ta, cô ta không kiềm được, tiến lại gần thêm chút nữa, đứng cách Ngô Bình chỉ mấy mét.
“Tôi có việc cần làm, chỗ này khá nguy hiểm, tốt nhất cô nên về phòng đi”.
Người phụ nữ tò mò nhìn bóng dáng Ngô Bình trong bóng tối và hỏi: “Ông xã tôi rất căng thẳng, phải chăng có liên quan đến chuyện anh cần làm?”
Phụ nữ vốn dĩ thích tò mò, người phụ này cũng không ngoại lệ, nhưng Ngô Bình không muốn nói nhiều với cô ta, chỉ nói: “Ừ, bởi vậy tốt nhất cô nên lập tức đi đi”.
Người phụ nữ: “Ông xã tôi là người từng trải, dù có gặp thị trưởng thì anh ấy cũng sẽ không căng thẳng. Chuyện hôm nay có thể khiến anh ấy toát mồ hôi thì chứng tỏ nhất định phải là chuyện lớn, đúng không?”
Ngô Bình không trả lời, mà đứng bật dậy, đến bên cạnh cửa sổ, thì ra lúc này có một bóng người vừa đáp xuống sân, lúc Ngô Bình đứng dậy thì anh ta đột nhiên ngoảnh đầu sang, phun ra một ngụm khí.
Một luồng sóng âm vô hình ập qua, cửa kính vỡ vụn. Vào giây phút đó, Ngô Bình đã chặn phía trước người phụ nữ, mảnh vỡ thủy tinh bay với tốc độ đáng sợ, nhưng lúc còn cách cậu nửa mét thì đều dừng hết lại, sau đó rơi xuống đất.
Lúc cơ thể cao to của Ngô Bình chặn phía trước, người phụ nữ bỗng có cảm giác an toàn chưa từng được có, đặc biệt là trên người Ngô Bình còn toát ra hơi thở nam tính rất lạ, vừa nóng rát lại đầy hấp dẫn.
Chân người phụ nữ mềm nhũn, cô ta ôm chặt lấy hông Ngô Bình như gặp phải ma.
Ngô Bình chau mày, cậu quay người kéo lấy người phụ nữ rồi đẩy cô ta ra ngoài cửa, sau đó phóng xuống sân chỉ trong tích tắc.
Người trong vườn là một người che mặt, giống hệt người trước đây, chỉ chừa lại hai cái lỗ đủ nhìn thấy hai con mắt.
Người phụ nữ xuất hiện bên ngoài cửa, cô ta cảm thấy cứ như đang nằm mơ, có điều cô ta rất gan, không ngờ lại quay lại căn phòng, sau đó nhìn xuống hai người trong vườn thông qua khung cửa sổ đã vỡ.
“Quả nhiên là anh chờ ở đây”. Đối phương lạnh lùng nói với vẻ đầy sát khí.
Ngô Bình: “Anh chỉ có một mình thôi sao?”
Người đó cười khẩy: “Giết anh thì mình tôi là đủ rồi”.
“Vậy sao? Đồng bọn của anh đã chết trong tay tôi”. Ngô Bình đả kích anh ta.
Đối phương gằn giọng hừm lên: “Mặc dù tôi không biết anh đã dùng cách gì để giết anh ấy nhưng lúc này đây, dù cho anh có năng lực phi thường thì cũng nhất định phải chết”.
“Ầm”.
Một tiếng động lớn vang lên, một luồng sáng vút lên sau lưng cậu, một chiếc kiệu tám góc khổng lồ bay lên trời, trên kiệu có vẽ vô số phù văn với vô số chuỗi ngọc đong đưa. Sau đó, chiếc kiệu xoay chầm chậm, xung quanh lập tức xuất hiện từ trường rất mạnh, Ngô Bình đứng trong trường lực, cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề, muốn nhấc tay lên cũng rất khó.
Người đó cười lạnh lùng, tiến về phía Ngô Bình, nói: “Thế nào hả? Có phải anh đang cảm thấy cơ thể không thể nào cử động, thần hồn thì bị giữ chặt không?”
Ngô Bình: “Pháp bảo tốt. Nếu như đồng bọn của anh có nó thì có thể sẽ không bị tôi giết chết”.
Người đó hét lên: “Dám động đến kẻ trộm mệnh, anh đúng là gan to bằng trời, nói đi, muốn chết sao đây?”
Ngô Bình thở dài, nói: “Các người chỉ có hai người thôi sao?”
“Anh giết chết anh ấy, tôi lại phải tìm bạn đồng hành mới, tôi nhất định phải từ từ giày vò anh đến chết”. Anh ta hằm hằm nói.
Ngô Bình: “Chắc các anh không chỉ tìm đến mỗi Lâu An Dân đâu nhỉ?”
Người đó hừm một tiếng, nói: “Đương nhiên rồi, muốn chặt đứt long mạch của Trung Châu thì nhất định phải có người trong triều đồng ý, nếu không đâu dễ gì làm”.
Ngô Bình hỏi: “Người đó là ai?”
Đối phương lắc đầu: “Một người sắp chết như anh, biết được để làm gì?”
Lúc này, ánh trăng sáng như đĩa bạc lơ lửng trên cao, bóng hai người họ đổ dài trên mặt đất.
Ngô Bình cúi đầu liếc mình chiếc bóng, nói: “Trả lời đúng sự thật”.
Một chiếc bóng men theo mặt đất, xông lên trên bóng của đối phương, người đó bỗng cảm thấy mất kiểm soát, tinh thần cũng bị khống chế.
“Anh đã tìm đến ai?”, Ngô Bình hỏi.
“La Tinh Uyên, La Trụ Quốc”. Đối phương đáp.
“Các anh chỉ có hai người sao?”
“Đúng vậy, chỉ có hai người”.
“Còn kẻ trộm mệnh nào khác biết chuyện này không?”
“Không có, đây không phải chuyện lớn gì, thường sẽ không cho những kẻ trộm mệnh khác biết”.
Ngô Bình: “Nghe nói kẻ trộm mệnh như các anh có thể trộm đi khí vận của mặt đất để dùng, hiệu quả thế nào hả?”
Đối phương đáp: “Sau khi chúng tôi trộm khí vận của mặt đất, thường thì sẽ chuyển đến nơi sống và cư trú của mình, vậy thì chỗ đó sẽ có rất nhiều thiên tài được sinh ra”.
“Vì sao các anh lại chọn Trung Châu?”
“Thời gian trước, chúng tôi vô tình phát hiện ra khí vận của Trung Châu rất thịnh, đến cả một số nhân vật lớn ở Thần Kinh cũng cảm nhận được, thế nên hai người chúng tôi đã quyết định cướp đi khí vận ở đây”.
Người đó vừa dứt lời thì trên đỉnh đầu bỗng có ánh sáng trắng vụt ra, bí anh của anh ta cầm một thanh kiếm nhỏ, nhảy ra, không ngờ anh ta đã phá được sự trói buộc từ Huyền Ảnh Công của Ngô Bình và xông về phía Ngô Bình.
Ngô Bình thấy đối phương có thể phản kháng thì nói với giọng nguy hiểm: “Giết”.
Lại có một luồng kim quang nữa vút ra từ bóng cậu, chiếc bóng cầm Đao xương Thiên Tai, đao quang vút lên, thời gian liền trở nên chậm lại, Đao xương lập tức chém bí anh thành hai, sau đó chém thêm một đao nữa lên đầu đối phương. Máu nóng phụt ra khiến người phụ nữ đang đứng trên lầu nhìn xuống tái mặt.
Bình luận facebook