-
Chương 2591-2595
Chương 2586: Uy lực của phù thần
Thân kiếm rất hẹp, chỉ bằng một nửa thân kiếm bình thường, trên lưỡi kiếm còn khắc bảy đóa hoa mai. Lúc thân kiếm vung lên, bóng hoa mai sẽ hiện ra trong không trung, hoa khẽ khàng rơi xuống, vô cùng đẹp.
Bạch Giao thở dài: “Công tử, xem ra thanh kiếm này cũng dành cho phụ nữ dùng”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, chủ nhân của động phủ này khá thú vị, bảo vật để lại toàn dùng để lấy lòng phụ nữ”.
Bạch Giao: “Chẳng có tiền đồ”.
Cuối cùng một người một giao long đi đến trước bục ngọc hình vuông, trên bục ngọc có một chiếc nhẫn. Ngô Bình phá vỡ cấm chế, sau đó cầm chiếc nhẫn lên.
Đây là một chiếc nhẫn chứa đồ, bên trong đều đựng các loại dược liệu, hơn nữa đều là dược liệu có liên quan đến việc giữ gìn nhan sắc của phụ nữ.
“Mấy dược liệu này vẫn không có tác dụng với tôi, đúng chứ?”, Bạch Giao đáng thương hỏi Ngô Bình.
Mặc dù không đành lòng nhưng Ngô Bình vẫn gật đầu nói: “Anh Giao, anh có bạn gái không?”
Bạch Giao rơi nước mắt: “Tôi không có”.
Ngô Bình thở dài: “Vậy thì tôi lấy hết mấy thứ này”.
Sau đó cậu lại nói: “Nhưng trong tay tôi có vài dược liệu, tôi có thể luyện chế một lò đan dược giúp anh thăng cấp một lần”.
Giao long cũng có phân chia cấp bậc, như Bạch Giao hiện giờ là giao long cấp thấp nhất, không có móng vuốt, không có sừng. Nếu tiến thêm một bước nữa thì có thể mọc hai móng vuốt, gọi là Giao Long Song Trảo.
Bạch Giao mừng rỡ: “Thật sao? Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình đem theo rất nhiều dược liệu, cậu lập tức chọn ra một ít, sau đó cắt Huyết Linh Châu thành một miếng nhỏ, cho hết vào lò đan để luyện chế đan dược. Đan dược mà cậu muốn luyện chế có thể nâng cao tiềm lực của giao long, thúc đẩy sự tiến hóa của giao long, là đan dược đặc chế riêng cho Bạch Giao.
Một tiếng sau, lò đan được mở ra, hai viên đan dược màu máu bay ra, bị Ngô Bình bắt lấy trong tay, Đan dược liên tục phát ra ánh sáng đỏ, Ngô Bình ném ngay vào miệng Bạch Giao, nói: “Lò đan này luyện chế được đan dược thì phải uống ngay, nếu không đan dược sẽ mất tác dụng rất nhanh”.
Sau khi uống đan dược, giao long lập tức nằm xuống bất động, cơ thể nó đang thay đổi.
Đợi đến lúc trời sáng, Ngô Bình cảm nhận được quá trình thay đổi của giao long này cực kỳ chậm, bèn nói: “Anh Giao, anh ở đây tu luyện, tôi có thời gian sẽ đến tìm anh”.
Bạch Giao: “Ừ, công tử sống ở đâu, tên là gì, nếu công tử không đến, tôi đi tìm công tử”.
Ngô Bình: “Tôi tên là Ngô Bình, sống ở biệt thự Hoàng Long, Trung Châu”.
“Biệt thự Hoàng Long, Trung Châu, tôi nhớ rồi”.
Tạm biệt giao long, Ngô Bình lập tức về nhà.
Biệt thự Hoàng Long, Liễu Kim Long trở về Trung Châu đang làm người hòa giải. Lúc này có hơn một trăm người kéo đến biệt thự Hoàng Long để chấp nhận hòa giải của Liễu Kim Long. Hai bên xảy ra mâu thuẫn là Khoái Đao Bang và Thần Quyền Đường. Thế lực của Khoái Đao Bang chủ yếu ở nông thôn, kinh doanh ở các bãi cát, vận chuyển đất,... bang chủ tên là Tôn Vạn Niên. Thế lực của Thần Quyền Đường chủ yếu ở khu thành thị, chủ yếu kinh doanh nhà tắm, mát-xa, club v.v. Hai thế lực này vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, nhưng đường chủ Thần Quyền Đường là em họ Chu Thượng Vũ, lại ỷ có Chu Thượng Vũ chống lưng việc kinh doanh cát sông ở nông thôn.
Khoái Đao Bang thấy Thần Quyền Đường dám giành việc làm ăn trên địa bàn của mình, lập tức ra tay, không chỉ tịch thu xe chở cát của đối phương mà còn đánh bị thương rất nhiều người. Cuối cùng hai bên trở mặt với nhau hoàn toàn, đánh nhau mấy trận, bên nào cũng có thương vong. Thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, hai bên cùng tìm đến Liễu Kim Long mong ông phân xử công bằng.
Khoảng thời gian này Liễu Kim Long vẫn luôn bế quan tu luyện, dựa vào đan Nhập Bí, ông ta thành công đột phá cảnh giới Chí Bí, thực lực tăng lên rất nhiều.
Bang chủ của Khoái Đao Bang – Tôn Vạn Niên tức giận ngồi bên trái, bên cạnh ông là một thanh niên, vẻ mặt rất lạnh lùng và kiêu ngạo, bên phải là Chu Thượng Vũ của Thần Quyền Đường, ông ta thi thoảng hung hăng trợn mắt với Tôn Vạn Niên.
Liễu Kim Long ngồi ở giữa, bình tĩnh nói: “Anh Tôn, anh Chu, nếu hai người đã tìm đến đây chứng tỏ tin tưởng Liễu Kim Long tôi. Hôm nay chúng ta ngồi xuống, bình tĩnh nói rõ ràng mọi chuyện”.
Tôn Vạn Niên: “Ông Long, Thần Quyền Đường không biết quy tắc, thế mà lại đến địa bàn của Khoái Đao Bang bọn tôi đào cát sông, đây là trèo lên đầu chúng tôi ngồi rồi, Tôn Vạn Niên tôi không thể nhịn”.
Chu Thượng Vũ cười nhạo: “Tôn Vạn Niên, chẳng phải ông cũng mở một trung tâm nhà tắm ở khu thành thị, giành mất bao nhiêu tài nguyên đó sao?”
Tôn Vạn Niên: “Lúc đầu mở trung tâm nhà tắm, tôi đã nói trước với ông rồi, ông cũng đồng ý đấy thôi”.
Chu Thượng Vũ: “Có phải tôi cũng tìm người nói với ông chuyện cát sông rồi không? Nhưng ông lại chẳng nể mặt tôi”.
Thấy hai bên sắp cãi nhau, Liễu Kim Long nói: “Chuyện rất đơn giản, tôi nghĩ mọi người đều nhường một bước. Thần Quyền Đường ngừng kinh doanh cát sông, Khoái Đao Bang cũng đóng cửa trung tâm nhà tắm”.
Tôn Vạn Niên là người đầu tiên không đồng ý: “Ông Long, tôi đã đầu từ vào trung tâm nhà tắm đó hơn tám mươi triệu tệ, không thể nói đóng là đóng được”.
Chu Thượng Vũ cũng nói: “Ông Long, chúng tôi đã bị thương vong nhiều anh em như thế, kinh doanh cát sông nói bỏ là bỏ, tôi biết nói thế nào với anh em đây”.
Liễu Kim Long nói: “Nếu hai người đã tìm tôi hòa giải thì tôi đưa ra cách giải quyết. Còn có nghe hay không thì tùy các người”.
Bây giờ Liễu Kim Long cũng không muốn quản mấy việc linh tinh này nữa, vì ông ta biết rõ hòa giải rất phiền phức.
“Hừ! Ông Long cái gì, chỉ toàn là một tên ba phải”.
Người nói là thanh niên bên cạnh Tôn Vạn Niên, hắn vừa nói thế, cấp dưới của Liễu Kim Long quở trách: “Hỗn láo”.
Thanh niên đó trợn mắt nói: “Tôi nói không đúng à?”
Liễu Kim Long hơi cau mày, ông ta sẵn sàng đứng ra hòa giải đã là giữ thể diện cho hai bên rồi, nhưng Tôn Vạn Niên lại còn dẫn theo người sinh sự đến, ông ta bình thản nói: “Cậu là ai?”
Tôn Vạn Niên hơi mất mặt, người này mới gia nhập Khoái Đao Bang vào tháng trước, nhưng cậu ta đánh nhau rất giỏi, được ông ta xem trọng nhưng ông ta không ngờ đối phương lại dám nói thế với Liễu Kim Long. Ông ta vội nói: “Ông Long, cậu ta tên là Xích Hà, là người mới, cậu ta không giỏi ăn nói lắm, ông đừng để ý”.
Xích Hà nói: “Bang chủ, tôi thấy không có gì để hòa giải cả, có tôi ở đây, người Thần Quyền Đường chỉ là đám tôm tép thôi”.
“Câm miệng!”, Tôn Vạn Niên tức giận: “Ở đây không đến lượt cậu lên tiếng”.
Xích Hà nhướn mày nói: “Tôn Vạn Niên, chưa có ai dám nói chuyện với tôi như thế, ông cũng không được”.
Vừa dứt lời, hắn tát một cái lên mặt Tôn Vạn Niên khiến ông ta ngất lăn ra đất.
Mọi người đều sửng sốt, chuyện gì đây?
Sau đó Xích Hà đứng lên lớn giọng hỏi người Khoái Đao Bang: “Bắt đầu từ bây giờ tôi là bang chủ mới của mọi người, mọi người đồng ý đi theo tôi không?”
Mấy người này trước đó đã bị Xích Hà chèn ép bằng vũ lực, lập tức lớn giọng nói: “Chúng tôi đồng ý”.
Xích Hà rất hài lòng, hắn xoay người nhìn Liễu Kim Long nói: “Nghe nói ông là nhân vật số một ở Trung Châu, nhưng tôi thấy ông chẳng là gì cả”.
Liễu Kim Long nheo mắt, ông ta cảm nhận được người này chắc chắn đang nhắm vào mình, lạnh nhạt nói: “Tôi có phải là nhân vật số một hay không, cậu không có tư cách để nói”.
Xích Hà nói: “Nếu ông đã ở vị trí này, bất kỳ ai cũng có thể bình phẩm ông”.
Nói rồi hắn đi thẳng về phía Chu Thượng Vũ, lạnh lùng nói: “Đắc tội với Khoái Đao Bang thì phải chết”.
Chương 2587: Ba đầu sáu tay
Chu Thượng Vũ là một cao thủ luyện khí, ông ta đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng hỏi: “Ông muốn làm gì?”
“Giết ông”. Xích Hà bình thản đáp, vừa nói vừa chưởng.
Liễu Kim Long giận dữ: “Cậu dám?”
Ông ta nhún người búng lên không, xông về phía Xích Hà. Giây phút ông ta tiếp cận Xích Hà thì bỗng nhiên có ảo ảnh của một võ thần xuất hiện sau lưng Xích Hà, ảo ảnh đó đấm một đấm lên ngực Liễu Kim Long.
“Bụp”.
Liễu Kim Long hừ lên khó chịu rồi bị bay ra mấy mét, va mạnh xuống sàn và nôn ra máu. Sau khi lên được bí cảnh, thực lực của ông ta tăng mạnh, nhưng lại không đỡ được quyền của đối phương.
“Rốt cuộc cậu là ai?”. Ông ta hét lớn.
Xích Hà không thèm quay người lại nhưng vẫn chưởng trúng người Chu Thượng Vũ, một tiếng “rắc” vang lên, xương cốt khắp người Chu Thượng Vũ gãy vụn, ông ta ngã khụy xuống đất như một đống bùn nhão, thất khiếu chảy máu nhiều không kể xiết.
Sau khi Xích Hà đánh chết Chu Thượng Vũ thì mới quay lại nhìn sang Liễu Kim Long, cười khẩy và nói: “Sao hả? Bây giờ ông còn cảm thấy tôi không còn tư cách nói ông nữa không?”
Liễu Kim Long hít một hơi thật sâu, nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, cậu đừng quá ngông cuồng”.
“Ngông cuồng? Đến cả ông còn không đỡ nổi một quyền của tôi, ở cái Trung Châu nhỏ bé này, còn ai có thể là đối thủ của Xích Hà tôi?”
“Cái thá như anh đây sao?”
Bỗng dưng, Ngô Bình bước vào phòng khách.
Liễu Kim Long nhìn thấy cậu thì thở phào, vội tiến về trước chào: “Công tử”.
Ngô Bình gật đầu, nói với Xích Hà: “Đánh chết người ở địa bàn của tôi, gan của anh cũng to đấy”.
Xích Hà cười lạnh lùng: “Từ lâu tôi đã nghe nói sau lưng Liễu Kim Long có một cao nhân, chắc người đó là cậu đúng không?”
Liễu Kim Long cười khẩy: “Xích Hà, trước mặt công tử, chút bản lĩnh đó của cậu chẳng đáng là gì”.
“Vậy sao?”. Xích Hà vốn không xem Ngô Bình ra gì, hắn đan tay trái vào tay phải, một ảo ảnh thần võ bỗng bay lên từ phía sau, đến cả Ngô Bình cũng cảm thấy bị uy hiếp.
“Phù thần?”. Ngô Bình nhìn thấy ảo ảnh võ thần thì một số thông tin liền lập tức xuất hiện trong đầu.
Xích Hà rất ngạc nhiên, nói: “Cậu biết phù thần sao?”
Từng có một số người gộp hình xăm và những lá bùa chung với nhau, tạo ra một loại phù thần rất kỳ lạ. Phù thần cũng giống như hình xăm, được xăm lên cơ thể con người nhưng lại có thể phát huy được tác dụng của một lá bùa.
Trên người Xích Hà có xăm một võ thần, lúc hắn cần dùng đến thì sẽ có thể giải phóng võ thần ra ngoài để chiến đấu.
Ngô Bình: “Tôi không chỉ biết mà tôi còn biết với thực lực của anh, vốn không thể chịu nổi phù thần này, tôi nói đúng chứ?”
Vẻ mặt của Xích Hà trở nên vô cùng khó coi, không sai, trước đây tu vi của hắn miễn cưỡng đạt đến Luyện Khí tầng ba, cũng có thể nói là cao thủ. Nhưng hắn may mắn, tình cờ có được một phù thần, nhờ đó có thể mượn sức mạnh của nó, nhẹ nhàng đánh bại rất nhiều cao thủ khác, bao gồm cả cao thủ như Liễu Kim Long.
Xích Hà bị Ngô Bình nói trúng tim đen thì lạnh lùng nói: “Vậy thì đã sao? Tôi vẫn có thể giết được cậu như thường”.
“Giết tôi?” Ngô Bình lắc đầu: “Anh đã đánh giá bản thân mình cao quá rồi”.
Xích Hà hét lớn, ảo ảnh võ thần đó bỗng xông qua.
Nhưng ảo ảnh võ thần đã đánh trật, vì Ngô Bình đột nhiên biến mất khỏi chỗ đứng. Tiếp ngay đó, Xích Hà bỗng thấy đau bụng, hắn bị Ngô Bình đấm ngã nhào. Lúc này hắn đau đớn vô cùng, cảm giác như đứt từng đoạn ruột, không ngừng sùi bọt mép và co giật.
Ngô Bình bình thản nói: “Phù thần rất mạnh nhưng anh quá yếu, đánh bại anh thì phù thần cũng trở nên vô dụng”.
Thì ra lúc nãy thứ mà phù thần tấn công chỉ là ảo ảnh mà Ngô Bình giải phóng ra, còn bản thân cậu thì đã mai phục bên cạnh từ lâu, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
“Có ngon thì đánh tay trực diện với tôi”. Xích Hà không phục, giận dữ hét lên.
Ngô Bình cười lạnh lùng, đưa tay xé toạc quần áo của hắn thì thấy hình xăm một võ thần trên lưng hắn, giống hệt như ảo ảnh đó.
“Cơ thể của anh không thể nào chịu đựng nỗi sức mạnh của phù thần, vì vậy nó không thuộc về anh”. Cậu vừa nói vừa đưa tay tóm lấy hình phù thần ra”.
Xích Hà cảm giác cơ thể như trống rỗng, sau đó thì đau đớn ngã khụy xuống đất.
“Trả lại cho tôi, phù thần của tôi”. Hắn kiệt sức hét lên.
Ngô Bình hỏi: “Làm sao anh có được phù thần này?”
Xích Hà biết rất rõ bây giờ hắn chỉ có thể mặc cho người ta chém giết, phản kháng chỉ khiến hắn chết càng thê thảm hơn, hắn liền nghiến răng nói: “Tôi đi nhầm vào một hang động, nhìn thấy rất nhiều bức bích họa, phù thần này là một trong những bức bích họa đó”.
Ngô Bình giật mình, hỏi: “Vị trí của bức bích họa đó ở đâu?”
Xích Hà im lặng vài giây rồi nói: “Tôi có thể dắt cậu đi, nhưng cậu có thể tha cho tôi lần này không?”
Ngô Bình: “Được, tôi không chỉ tha cho anh mà còn có thể cho anh tiếp tục quản lý Khoái Đao Bang”.
Mắt Xích Hà sáng lên, hắn nói: “Cảm ơn”.
Ngô Bình nói với Liễu Kim Long: “Ông Liễu, những việc còn lại giao cho ông đó”. Cậu nói xong thì dẫn theo Xích Hà rời khỏi Hoàng Long Sơn Trang.
Xích Hà nói, chỗ đó cách chỗ này hơn hai trăm kilomet, Ngô Bình liền tóm cổ hắn, bay lên không, một lúc sau thì đã đến một thôn núi nhỏ.
Thôn núi đó đã hoang tàn, một số căn nhà được xây dựng cách đây từ mấy chục năm đến mấy trăm năm đã trở nên lụp xụp. Xích Hà dẫn Ngô Bình đến trước một ngôi miếu sơn thần bỏ hoang, mở cửa miếu ra thì thấy có một bức tượng sơn thần đổ nát đang ngồi bên trong.
Hắn đi vòng ra sau bức tượng thần, mở cánh cửa ra và nói: “Công tử, bức tranh nằm ở đây”.
Ngô Bình liếc nhìn, hỏi: “Lúc đó anh đã chạy đến đây như thế nào?”
Xích Hà thở dài, nói: “Lúc đó tôi đắc tội với người ta, bị người ta truy sát, vì vậy mới một mình chạy lên núi, ở đây một mình hết nửa năm. Có một lần người của nha môn đến lục soát , tôi sợ quá đã chạy đến đây và vô tình tìm thấy cửa vào này. Sau khi vào trong thì thấy rất nhiều bích họa, và lần đó cũng đã thay đổi vận mệnh của tôi”.
“Lúc đó anh là luyện khí tầng ba, thực lực không phải yếu, xem ra người mà anh đã đắc tội không đơn giản”. Ngô Bình nói.
Xích Hà bình thản nói: “Tu vi của người đó cao hơn tôi nhiều, có điều sau khi tôi có được phù thần, việc đầu tiên tôi làm là giết ông ta”.
Ngô Bình nói: “Vào trong”.
Hai người họ nối đuôi nhau bước qua cánh cửa đó, đằng sau cánh cửa là một đường hầm nhân tạo, đi sâu vào trong mười mấy mét thì đường hầm trở nên rộng hơn, hai bên cũng xuất hiện một số bích họa.
Ngô Bình cẩn thận quan sát, cảm thấy thật ra những bức bích họa này chính là phù thần, hơn nữa, càng đi vào trong thì uy lực của phù thần càng mạnh.
Một lúc sau, Ngô Bình đã nhìn thấy có một đoạn không có bích họa, đấy chính là phần đã bị Xích Hà lấy mất. Cậu lập tức dán lại bức phù thần mình giật được lên tường.
Xích Hà thấy cậu làm vậy thì có chút không cam tâm, nói: “Công tử, chỗ này có rất nhiều phù thần, có thể trả lại cái đó cho tôi không?”
Ngô Bình: “Bây giờ tu vi của anh không thể nào dùng được nó. Nếu tôi là anh thì tôi sẽ ra phía trước chọn một bức phù thần yếu hơn”.
Xích Hà nghiến răng, nói: “Xin công tử giúp tôi chọn một bức”.
Ngô Bình: “Không gấp, lát về rồi chọn”.
Cậu tiếp tục đi vào trong, cuối cùng cũng đến điểm cuối cùng, ở đó có một phù thần cực kỳ mạnh, ba đầu, sáu tay, mỗi cánh tay đều có một pháp khí.
Ngô Bình nhìn thấy phù thần đó thì động lòng, nói: “Phù thần mạnh quá, tất cả những phù thần phía trước cũng chỉ có thể làm nền cho nó thôi”.
Cậu nói xong thì đưa tay ra, đặt lên trên nhân vật ba đầu sáu tay trên bức bích họa, bức bích họa lập tức phát sáng rồi chảy vào cánh tay Ngô Bình như nước, cuối cùng truyền đến vai trái của cậu.
Một luồng áp lực cực mạnh giáng xuống, Ngô Bình gần như không thở được, thế là cậu dùng Thiên Cơ bí thuật, nâng cao sức mạnh của cơ thể mình lên gấp mấy lần.
Chỉ trong vòng một phần một trăm giây, phù thần đã hoàn toàn hợp nhất với cơ thể cậu, liên kết với thân xác và thần hồn của cậu, sau đó bỗng có một luồng sức mạnh lạ truyền vào cơ thể cậu, đấy chính là sức mạnh của phù thần.
Chương 2588: Chủ các phù thần
Điều đó chứng tỏ Ngô Bình đã dung hợp hoàn toàn sức mạnh của phù thần, không giống như Xích Hà, trước đó Xích Hà không thể nào có được loại sức mạnh này, hắn chỉ có thể tạm thời mượn sức mạnh của phù thần thôi.
Luồng sức mạnh đó dịch chuyển trong cơ thể Ngô Bình một lúc thì lòng bàn tay cậu bỗng xuất hiện một lực hút cực mạnh. Bỗng dưng, đao kiếm, thương, kích cùng các nhân vật trên các bức bích họa đều bay lên không rồi rơi vào lòng bàn tay cậu.
Ngô Bình giật mình, thế là cậu đi ngược về lại, cứ đi được một đoạn thì các phù thần trên các bức bích họa đều bị hút hết vào lòng bàn tay cậu. Cùng lúc đó, các phù thần này cũng lần lượt xuất hiện xung quanh phù thần ba đầu sáu tay, chỉ có điều chúng chỉ chiếm một phần rất nhỏ trên da, vây quanh phù thần mạnh nhất như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Lúc Ngô Bình đi đến điểm cuối thì cậu đã cố ý để lại một phù thần khá yếu rồi nói với Xích Hà: “Anh lấy cái đó đi”.
Xích Hà vui mừng, lập tức đưa tay ra, bức phù thần đó liền theo tay hắn truyền lên lưng. Uy lực của phù thần đó không mạnh nên Xích Hà có thể miễn cưỡng chịu được.
Ngô Bình để Xích Hà ở lại hấp thụ phù thần, còn mình thì tiếp tục đi vào trong trở lại. Cậu đi được mấy bước thì nhìn thấy trên tường đá có viết mấy trăm chữ, nội dung đại khái kể về lai lịch của những phù thần này.
Thì ra người tạo ra những phù thần này bị kẻ thù truy sát, không còn đường chạy nữa, tự biết bản thân không còn hi vọng gì nên hắn đã chuyển hết tất cả những gì cả đời học được vào trong phù thần, để lại cho người có duyên. Hễ ai có được phù thần thì phải làm ba việc cho chủ nhân của phù thần, nếu không thì sẽ phải một lời nguyền rất đáng sợ.
Ngô Bình nhìn thấy chỗ đó thì cười lạnh lùng, lẩm bẩm: “Tự mình không bảo vệ được mình mà còn muốn người khác giúp mình làm việc?”
Còn về lời nguyền thì cậu không quan tâm lắm, cậu quay đầu đi ra lại, lúc này Xích Hà đã hấp thụ xong phù thần, Ngô Bình nói: “Về thôi”.
Cậu kéo Xích Hà, chớp mắt, hai người họ đã về đến sơn trang Hoàng Long.
Lúc này người của hai bên đã giải tán hết, Ngô Bình bảo Xích Hà tạm thời quay về bang Khoái Đao, đồng thời bảo hắn tiếp quản luôn Thần Quyền Đường. Đương nhiên, sau khi mấy bang phái này hợp nhất thì sẽ là sản nghiệp của Ngô Bình, sau này, ít nhất anh cũng phải lấy bảy phần lợi nhuận mỗi năm.
Xích Hà vừa đi, Liễu Kim Long liền tiến lên hỏi: “Công tử có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình: “Ừm, tìm được mấy phù thần. Sau này Xích Hà sẽ rất nghe lời, ông có việc gì cứ sai bảo hắn”.
Liễu Kim Long: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu”.
Sau đó ông ta lấy ra một xấp kế hoạch đặt trước mặt Ngô Bình, nói: “Công tử, đây là kế hoạch chi tiêu từ thiện tháng này của chúng ta, mời cậu xem qua”.
Ngô Bình đọc lướt qua, tháng này Từ Thiện Đường Giang Nam có kế hoạch mua lại hoặc xây mới năm trung tâm điều trị bệnh hiểm nghèo cho trẻ em, những trung tâm hỗ trợ này có trang thiết bị tiên tiến nhất thế giới, cùng môi trường điều trị tiên tiến và đội ngũ bác sĩ giỏi nhất thế giới. Hơn nữa, trung tâm sẽ không thu phí với các bệnh nhi cần được cứu chữa.
Có điều, chi phí để trị khỏi cho một bệnh nhi rất lớn, theo dự toán của họ, hiện tại chi phí bình quân để trị khỏi bệnh cho một bệnh nhi là hơn tám trăm năm mươi ngàn, trị khỏi cho một trăm ngàn bệnh nhi thì chi phí sẽ lên đến tám mươi lăm tỷ.
“Năm trung tâm điều trị, mười hai ngàn giường bệnh, thời gian điều trị nửa tháng. Nói vậy thì mỗi năm chúng ta có thể trị khỏi cho khoảng một trăm ngàn bệnh nhi”.
Liễu Kim Long: “Nhưng nguồn vốn tám mươi lăm tỷ là con số trên trời, hơn nữa, đấy chỉ là một phần nhỏ trong hoạt động từ thiện của chúng ta, chi phí sau này còn nhiều hơn nữa”.
Ngô Bình: “Không sao, chúng ta có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu chuyện, hơn nữa, sau này mỗi năm tôi sẽ góp thêm cho tổng bộ Từ Thiện Đường một ít.
Liễu Kim Long: “Phải rồi, công tử, tổng bộ Từ Thiện Đường có phái một sứ giả đến, muốn hẹn gặp cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Mục đích của đối phương là gì?”
Liễu Kim Long: “Cách làm của Từ Thiện Đường Giang Nam chắc chắn sẽ mang lại rất nhiều áp lực cho tổng bộ Từ Thiện Đường, đặc biệt là sau khi kế hoạch từ thiện của chúng ta được công bố, tổng bộ Từ Thiện Đường và Từ Thiện Đường ở những nơi khác liền bị bóc phốt, bị mắng đến mức đóng cả trang web”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Bọn họ chỉ kiếm tiền, không làm cả, bị mắng cũng đáng đời”.
Liễu Kim Long: “Vì vậy tôi cảm thấy họ đến là để bắt lỗi, công tử nên có sự chuẩn bị”.
Ngô Bình: “Thích thì cứ đến”.
Liễu Kim Long: “Vậy khi nào gặp được ạ?”
“Không gấp, để vài ngày đã”.
Ngô Bình về đến nhà mới thấy Hàn Băng Nghiên đang ở nhà đợi mình, cô ta vừa gặp thì đã nói: “Anh Bình, anh đã đi đâu thế? Em đợi anh cả ngày trời rồi”.
Ngô Bình cười, nói: “Ra ngoài làm chút việc”.
Hàn Băng Nghiên lấy mấy đề thi ra cho cậu xem rồi cười, nói: “Anh Bình, lần trước sau khi anh giúp em mở mang đầu óc, gần đây em tiến bộ rõ rệt, anh xem này, đây là bài thi thử em làm”.
Ngô Bình cầm qua xem, độ khó của đề thi thử này khá cao, không dễ hơn đề thi tốt nghiệp năm năm. Nhưng Hàn Băng Nghiên thi rất tốt, toán được một trăm ba mươi chín điểm, ngữ văn được một trăm tư, ngoại ngữ được một trăm bốn mươi lăm, tổng cộng được được tám trăm lẻ năm điểm, thành tích này có thể thi vào bất cứ trường đại học nào.
Ngô Bình gật đầu: “Khá lắm, sang năm em cũng thi vào đại học Thần Kinh, chúng ta cùng học một trường”.
Hàn Băng Nghiên thở dài: “Sớm biết thế thì năm nay em cũng thi tốt nghiệp rồi, thế thì chúng ta có thể cùng đi học”.
Ngô Bình: “Nếu em thật sự muốn thi trong năm nay thì cũng không phải không có cách”.
Hàn Băng Nghiên ngây ra: “Kỳ thi đã kết thúc rồi, làm sao thi được?”
Ngô Bình: “Mỗi năm trước khi khai giảng, các trường điểm đều có tổ chức thi bổ sung, mục đích là để chuẩn bị cho con cái của những nhà có đặc quyền, đề thi không khó, rất dễ đậu”.
Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, em cũng có thể thi bù sao?”
Ngô Bình: “Quy mô của Từ Thiện Đường Giang Nam rất lớn, vì vậy mỗi năm đều có ba suất thi bù, anh có thể cho em một suất”.
Hàn Băng Nghiên vui mừng: “Tốt quá rồi”.
Ngô Bình: “Thời gian này em lo chuẩn bị trước, dù là thi bù thì cũng phải biểu hiện tốt một chút”.
“Ừm, thời gian này em sẽ không làm gì cả, dành hết thời gian để ôn tập”.
Hàn Băng Nghiên ngoan ngoãn làm đề thi, Ngô Bình thì một mình đến Giang Tâm, cảm nhận sức mạnh của phù thần trong cơ thể. Luồng sức mạnh bá đạo đến kỳ lạ, may mà nó đã bị cậu khống chế.
“Sức mạnh mạnh đến thế, nhất định có thể thi triển Bạch Hổ Tiên Kiếm”. Cậu nghĩ đến đây thì rút kiếm ra.
Cậu cầm Bạch Hổ Tiên Kiếm trên tay, một luồng sát khí kinh người liền trỗi dậy, sức mạnh phù thần truyền vào trong, tiên kiếm phát ra vô vàn sát quang, vút lên trời. Luồng sát khí đó đủ để uy hiếp cao thủ đạo cảnh sơ kỳ.
Ngô Bình giật mình, vội cất Bạch Hổ Tiên Kiếm vào, đồng thời cảm thấy co thắt ngực, một giọng nói liền vọng lên trong đầu cậu.
“Không ngờ thật sự có người có thể kế thừa sức mạnh của tôi, nhóc con, cậu khá lắm”.
Ngô Bình nheo mắt: “Ông là ai?”
Đối phương: “Tôi là người để lại bích họa, cậu kế thừa sức mạnh của tôi thì bắt buộc phải làm việc cho tôi”.
Ngô Bình chau mày: “Thì ra ông chưa chết mà là giấu thần hồn trong phù thần”.
“Không sai, năm xưa tôi bị người ta đuổi giết, không có đường để chạy, để không bị bắt, tôi đã tự phong ấn mình trong phù thần. Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cũng có người hấp thụ phù thần, đánh thức tôi dậy”.
Ngô Bình: “Ông muốn tôi làm gì?”
“Giúp tôi giết mấy người”. Đối phương hạ giọng.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”, Ngô Bình hỏi.
“Tôi có thể khống chế được sức mạnh của phù thần, nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ giết chết cậu”.
“Ông muốn tôi giết ai?”
“Người thứ nhất phải giết là đệ tử của tôi. Năm xưa nếu không phải cậu ta phản bội tôi thì tôi cũng sẽ không bị trọng thương, cũng không bị ép đến mức phải trốn trong phù thần”.
Ngô Bình: “Đệ tử của ông ở đâu?”
“Chắc giờ cậu ta vẫn còn sống, trên người cậu ta có đồ của tôi, tôi có thể cảm nhận được vị trí của nó”.
Chương 2589: Thần uy Tiên Kiếm kinh thiên động địa
Ngô Bình: “Tu vi lúc trước của ông là gì?”
“Thần Thông tầng mười”, đối phương nói: “Nếu không phải bị hại thì đã có thể là cảnh giới Phổ Thăng Đạo”.
“Thần Thông tầng mười mà đã có thể tạo ra được phù thần mạnh như vậy, ông cũng có chút bản lĩnh đấy”, cậu nói.
Đối phương cười mỉa: “Có chút bản lĩnh?”
Ngô Bình: “Thực lực của ông cũng xem như khá tốt, nhưng chỉ chút này mà muốn đe dọa tôi thì còn kém xa lắm”.
“Ầm!”
Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của phù thần bùng phát, các cơ quan nội tạng của cậu ngứa ran, nhưng ngay sau đó cảm giác này biến mất, ngược lại cái người ở trong người cậu bắt đầu hét lên.
“Cậu đã làm gì với tôi?”, ông ta tức giận nói.
“Hoan Không Đại Đạo!”, Ngô Bình nói: “Tôi chia sẻ cảm nhận của mình với ông, nỗi đau của tôi sẽ tăng lên gấp mười lần khi ở trên người ông, nếu ông muốn hại chết tôi, ông cũng sẽ chết trước tôi”.
Đối phương vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Cậu thế mà lại có Hoan Không Đại Đạo. Này, rốt cuộc cậu là ai thế?”
Ngô Bình: “Đệ tử xuất sắc của đại tông”.
Đối phương im lặng vài giây rồi nói: “Thảo nào có thể lấy phù thần của tôi, hóa ra là con cưng của trời à”.
Ngô Bình: “Nói chuyện đàng hoàng, có lẽ tôi có thể giúp ông”.
Đối phương nói: “Được thôi, nếu tôi đã không thể làm gì được cậu thì chỉ đành hợp tác vậy”.
Ngô Bình: “Ông tên gì?”
Đối phương nói: “Lúc trước tôi được gọi là Diệu Phù Thần Quân, tên là Lý Hưng Vận”.
Ngô Bình: “Diệu Phù Thần Quân, tại sao ông bị truy sát?”
Diệu Phù Thần Quân: “Cậu cũng thấy rồi đấy, uy lực phù thần mà tôi tạo ra cực kỳ lớn, nếu cho tôi thời gian, tôi thậm chí có thể tạo ra phù thần Đạo Cảnh”.
Ngô Bình: “Tôi tin anh có thể làm được, phù thần của ông chắc chắn rất mạnh”.
Diệu Phù Thần Quân: “Thế nên tôi bị vài thế lực nhắm đến, chúng muốn lấy phù thần của tôi. Vốn dĩ tôi đã cất đi rồi nhưng bị đồ đệ của tôi bán đứng”.
“Tại sao hắn lại bán đứng ông?”
Diệu Phù Thần Quân thở dài: “Cậu ta chỉ vì muốn lấy một phù thần do tôi tạo ra. Phù thần đó vốn dĩ tôi để lại tặng cho cậu ta”.
“Hắn tên gì?”
“Tiêu Thụy! Bây giờ cậu ta chắc đã đổi tên rồi, nhưng có biến thành tro tôi cũng có thể nhận ra”, Diệu Phù Thần Quân hung hăng nói.
Ngô Bình: “Tôi có thể giúp ông, nhưng ông phải nói cho tôi biết nguyên lý của phù thần”.
Diệu Phù Thần Quân: “Sau khi tôi dạy cho cậu, nếu cậu hối hận thì sao?”
Ngô Bình: “Thế nên có dạy hay không là tùy ông, ông có thể lựa chọn không tin tôi, cũng có thể tin tôi”.
Diệu Phù Thần Quân im lặng một lúc lâu rồi nói: “Cho tôi chút thời gian, tôi phải suy xét rõ ràng”.
“Không thành vấn đề!”, Ngô Bình nói, sau đó cậu lại lấy chín thanh phi kiếm ra, bắt đầu tập cách điều khiển phi kiếm.
Người khác cần đến thần thức để điều khiển phi kiếm, giữa chừng dễ xảy ra nhiều vấn đề. Sau khi thử vài lần, Ngô Bình chia Huyền Ảnh thành chín phần, đồng thời khống chế chín thanh phi kiếm.
Thoáng chốc chín thanh kiếm đâm vào trong không trung tạo thành kiếm trận, uy lực kinh người, cũng không thua kém gì Bạch Hổ Tiên Kiếm mà cậu thi triển.
Diệu Phù Thần Quân nhìn một lát, cảm khái: “Đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước, hiểu biết của cậu về kiếm đạo khiến người khác bái phục”.
Ngô Bình: “Tu vi của tôi vẫn còn yếu”.
Quay về phòng, con chó mực Dư Quang Hạ nhảy ra nói: “Công tử, cơ thể của tôi hồi phục chưa?”
Ngô Bình: “Chắc là ổn rồi đấy, tôi đi xem thử”.
Đi đến một căn phòng, cơ thể của Dư Quảng Hạ được ngâm trong thuốc, Ngô Bình bước đến kiểm tra, sau đó giúp anh ta hồi phục bằng cách châm cứu. Khoảng một giờ sau, cơ thể Dư Quảng Hạ đã hồi phục sinh khí, Bí Anh của anh ta lao ra khỏi cơ thể con chó đen, quay lại bản thể.
Nửa phút sau, Dư Quảng Hạ mở mắt ra, anh ta vội quỳ lạy Ngô Bình: “Cảm ơn ơn cứu mạng của công tử”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Bây giờ anh đang hồi phục, có dự định gì không?”
Dư Quảng Hạ trông rất cao lớn, đẹp trai, anh ta nói: “Công tử có thể giúp tôi giành lại vị trí thế tử không?”
Ngô Bình cười nói: “Anh muốn tôi giúp anh thế nào?”
Dư Quảng Hạ: “Công tử có thực lực rất mạnh, tôi nghĩ chắc cậu có cách nâng cao thực lực và tu vi của tôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể giúp anh nhưng trước đó anh dẫn tôi đến động phủ, tôi phải lấy vài thứ xem như báo đáp, tôi có thể luyện chế vài đan dược cải thiện tư chất của anh”.
Dư Quảng Hạ mừng rỡ, vội hỏi: “Đan dược gì thế?”
“Thiên Kiêu Đan!”, Ngô Bình nói: “Tôi cho anh một đơn thuốc, anh đi tìm dược liệu. Sau khi tìm được hết dược liệu, tôi luyện chế một lò đan cho anh, có Thiên Kiêu Đan rồi, ít nhất anh có thể tu luyện đến Thần Thông tầng mười”.
Dư Quảng Hạ nói: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình lập tức viết một đơn thuốc, Dư Quảng Hạ cầm lấy đơn thuốc chào tạm biệt, anh ta muốn nhanh chóng tìm đủ dược liệu để Ngô Bình luyện chế Thiên Kiêu Đan cho mình.
Sau khi tạm biệt Dư Quảng Hạ, Ngô Bình tiếp tục lắng nghe Hỗn Độn Tiên Âm, lĩnh hội bí lực. Cậu bắt đầu tu luyện, không biết qua bao lâu, đến khi cậu kết thúc quá trình tu luyện thì đã là buổi chiều của hai ngày sau.
Hai ngày qua không ai đến làm phiền cậu, cậu trải nghiệm hết thảy những bí lực có thể lĩnh ngộ được, gặp được cái phù hợp thì lĩnh hội tu luyện. Bây giờ cậu đã lĩnh hội đủ bí lực, tiếp theo là tu luyện bí pháp dựa trên rất nhiều bí lực.
Khi bí pháp mà cậu tu luyện tăng lên, Ngô Bình cảm thấy trong cơ thể mình có rất nhiều vòng xoáy pháp lực. Những vòng xoáy pháp lực này gắn liền với quy luật trời đất, sau khi hấp thụ vài bí lực nào đó, Ngô Bình có thể phun ra một loại bí lực được Ngô Bình sử dụng.
Bí pháp tu luyện là một quá trình rất dài, Ngô Bình cũng không vội, từ từ luyện mới phải.
Cậu bước ra khỏi nơi bế quan thì thấy Nghiêm Lãnh Thạch đang đợi cậu trong phòng khách, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi.
“Ông Nghiêm, có việc à?”, cậu hỏi.
Nghiêm Lãnh Thạch đang đọc tài liệu, nghe thế vội đứng lên nói: “Chủ nhân, tôi có việc”.
Ngô Bình: “Ông đợi lâu lắm rồi à?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Không lâu, hơn một tiếng thôi”.
Ngô Bình: “Nói đi, có việc gì?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, đan dược lần trước cậu đấu giá đã gây chấn động trong giới kinh doanh, những người uống đan dược như được thay da đổi thịt, trông trẻ hơn mấy chục tuổi. Bây giờ có rất nhiều người đến tìm tôi để hỏi về nguồn gốc của đan dược. Họ đều muốn mua nhiều hơn, cậu xem…”
Ngô Bình nói: “Có bao nhiêu người trong số đó mua nổi?”
Nghiêm Lãnh Thạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Ít nhất hai mươi mấy người”.
Ngô Bình: “Ừ, ông trả lời với họ là chỗ tôi còn bốn viên Linh Chú Đan luyện hình thượng thượng phẩm tầng bốn. Ba ngày sau chúng ta chia thành hai viên một nhóm rồi đóng gói bán đấu giá, họ có thể tham gia”.
Nghiêm Lãnh Thạch cười nói: “Được, tôi đi thông báo cho họ”.
Ngừng một lúc, ông ta do dự rồi lại nói: “Chủ nhân, tôi còn một việc muốn báo”.
“Nói đi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi nhận được tin Sương Thành bên cạnh vừa xuất hiện một thiên tài, nghe nói cậu ta cũng được một tông môn nhất phẩm nào đó nhận làm đệ tử ưu tú, chuyện này đã được lan truyền rộng rãi, ngay cả người ở trong thủ đô cũng phái người đến điều tra, tất cả đều muốn lấy lòng thiên tài này”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, cậu biết trở thành đệ tử xuất sắc khó đến mức nào, thành phố bên cạnh vậy mà còn có một người? Cậu hỏi: “Tông môn nào thế?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi vẫn chưa nghe ngóng được. Nhưng tôi đã phái người đến đó, tôi lo là nếu người này thực sự là đệ tử xuất sắc, rất có khả năng cậu ta sẽ mở rộng thế lực đến Trung Châu”.
Kinh tế thành Sương Thành không phát triển lắm, tổng quy mô kinh tế chỉ bằng một phần ba Trung Châu, nhưng dân số lại gần bằng Trung Châu, là một thành phố tương đối lạc hậu ở Giang Nam, nếu đối phương mở rộng địa bàn, Trung Châu chắc chắn là lựa chọn đầu tiên.
Ngô Bình không để tâm lắm, bình thản nói: “Không sao, nếu cậu ta đến đây thật thì cứ nghênh chiến là được”.
Chương 2590: Sương Thành
Nghiêm Lãnh Thạch: “Vâng”.
Sau khi Ngô Bình cho Nghiêm Lãnh Thạch lui ra mới sực nhớ Tuyết Vũ vẫn còn đang sống một mình ở khách sạn nên lập tức đến đó tìm cô ta.
Cậu đến khách sạn nghỉ mát thì nhấn chuông cửa nhưng cả buổi vẫn không có ai ra, cậu lo lắng nên gọi điện cho Tuyết Vũ nhưng lại không liên lạc được.
Cậu liền giải phóng thần niệm, tìm kiếm xung quanh thì phát hiện Tuyết Vũ không có ở khách sạn. Cô ta không có ở khách sạn, điện thoại thì không liên lạc được, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Cậu đến quầy lễ tân của khách sạn, hỏi thăm thử Tuyết Vũ đã đi đâu, lễ tân tiền sảnh kiểm tra ghi chép và nói: “Chào anh, theo thông tin quẹt thẻ thì sáng sớm hôm qua cô Tuyết đã rời khỏi khách sạn rồi, tối qua không về lại”.
Ngô Bình: “Tôi có thể xem nội dung camera giám sát của khách sạn ghi lại vào lúc đó không?”
Lễ tân: “Xin lỗi anh, thường thì nội dung camera giám sát không được công bố ra ngoài”.
Ngô Bình chớp mắt: “Tôi cũng không được sao?”
Cô lễ tân bị Ngô Bình nhìn một cái thì bỗng hoảng lên, bất giác đáp: “Cũng không phải là không được…”
Cuối cùng, lễ tân mơ mơ màng màng dẫn Ngô Bình đến phòng giám sát. Ngô Bình đã xem được cảnh Tuyết Vũ rời khỏi khách sạn ngày hôm đó. Bảy giờ mười lăm sáng, Tuyết Vũ đã vội vàng rời khỏi khách sạn, trong đoạn ghi hình, tại cổng khách sạn có một chiếc xe đến đón cô ta, Ngô Bình đã ghi lại biển số xe đó.
Sau khi rời khỏi khách sạn, cậu chuyển thông tin biển số xe cho Nghiêm Lãnh Thạch, để ông ta đi điều tra.
Đối với Nghiêm Lãnh Thạch mà nói, chuyện mà Ngô Bình dặn dò luôn là chuyện quan trọng nhất, ông ta nhanh chóng điều tra được thông tin.
“Cậu chủ, theo hệ thống camera giám sát trên đường quốc lộ, hôm qua chiếc xe đó đã đến Sương Thành, tôi đã liên hệ với bạn bè bên Sương Thành gấp rút điều tra rồi”.
“Sương Thành?”, Ngô Bình hơi bất ngờ, Tuyết Vũ có bạn bè ở đó sao? Nhưng nếu như đi thăm bạn bè thì sao lại không gọi được?
Cậu nói: “Bây giờ tôi sẽ đến Sương Thành, ông có thông tin thì nhanh chóng thông báo cho tôi”.
“Vâng”.
Ngô Bình đến chỗ không có ai rồi bay lên trời, bay về phía Sương Thành.
Sương Thành cũng là một thành phố lớn, quy mô cỡ mười triệu dân. Nhưng điểm khác biệt với Trung Châu là dưới Sương Thành có rất nhiều huyện có kinh tế không mấy phát triển, trong huyện lại có rất nhiều thôn xã.
Ngô Bình cũng không biết đi về đâu, cậu đến nội thị của Sương Thành trước, định điều tra ở đó một lượt thử. Nhưng cậu vừa đến bầu trời của Sương Thành thì đã bị một luồng thần niệm giữ chặt, có người cảnh cáo gắt: “Người đến là ai? Đi ngang hay ở lại?”
Ngô Bình chau mày, trước đây cậu cũng từng gặp chuyện tương tự ở Hổ Thành, cậu lập tức đáp: “Đến Sương Thành làm chút chuyện, ai thế?”
Giọng nói đó đáp: “Nhà họ Miêu của Sương Thành. Cậu bạn đến Sương Thành có việc gì?”
Ngô Bình: “Tìm một người”.
“Tìm ai?”
“Không thể nói được”. Ngô Bình hơi khó chịu.
Bóng người đó bay lên không trung, đó là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mặt dài, mày mỏng, mắt trái trắng nhợt, trông rất kỳ quái.
Người đàn ông mắt trắng cười khẩy: “Không thể nói với tôi? Chắc cậu chưa hiểu về nhà họ Miêu tôi nhỉ?”
Ngô Bình: “Ồ, nhà họ Miêu lợi hại lắm sao?”
Người đàn ông mắt trắng kiêu ngạo đáp: “Cậu cả nhà họ Miêu chúng tôi vừa được tông môn hạng nhất nhận làm đệ tử tinh anh”.
Ngô Bình thầm nghĩ sao trùng hợp thế, không lâu trước đây Liễu Kim Long mới nói với cậu Sương Thành có một thiên tài xuất hiện, kết quả hôm nay cậu lại chạm mặt, thế là cậu hỏi: “Tông môn hạng nhất nào?”
“Tông môn nào thì cậu không cần phải hỏi”. Đối phương đáp.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Đến cả việc vào tông môn nào cũng giấu giấu giếm giếm, chắc không phải cái danh đệ tử tinh anh của nhà họ Miêu là giả đấy chứ?”
Người đàn ông mắt trắng giận dữ: “Cậu nói vớ vẩn gì thế?”
Ngô Bình: “Trùng hợp thật, tôi là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, tôi ở Trung Châu. Hàng xóm cũng có một đệ tử tinh anh, vậy tôi nên đến thăm hỏi mới đúng”.
Đối phương bất ngờ: “Cậu cũng là đệ tử tinh anh sao?”
Ngô Bình đưa huy hiệu đệ tử tinh anh của mình ra, nói: “Mặc dù chưa chắc anh đã nhận ra nhưng vẫn cứ cho anh xem thử. Đi thông báo đi, nói là có đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, Ngô Bình, đến thăm”.
Người đàn ông mắt trắng bỗng giật mình: “Gì kia? Cậu là đệ tử tinh anh sao?”
Ngô Bình bình thản nói: “Tôi nói rồi, anh không nhận ra tấm huy hiệu này mà, về báo lại với người của nhà họ Miêu đi”.
Ngô Bình khí chất hơn người, người đàn ông mắt trắng không dám chậm trễ, vội vã chắp tay, nói: “Thì ra là cậu Ngô, lúc nãy đã đắc tội rồi. Mời cậu đi theo tôi”.
Anh ta mời Ngô Bình đến một biệt thự ở thành đông, dẫn cậu đến phòng khách, cho người pha trà rót nước rồi mới nói: “Xin cậu đợi một lát, tôi đi mời ông chủ là đại thiếu gia”.
Lúc này, trên một lầu nhỏ trong sơn trang có một thanh niên đang ôm hai cô gái xinh đẹp hai bên, cười đùa vui vẻ. Bỗng dưng một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hốt hoảng, nói: “Chân Cốc, có một người tự xưng là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông đến xin gặp”.
Thanh niên vốn thấy rất khó chịu khi người đàn ông trung niên xông vào nhưng khi nghe ông ta nói như vậy thì anh ta liền đẩy hai cô gái ở trong lòng ra, chau mày, nói: “Đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông? Đến làm gì?”
Người đàn ông trung niên: “Không rõ. Miêu Bình chặn đường người ta trên không, mới nói chuyện mấy câu thì người ta đã đòi đến thăm nhà họ Miêu chúng ta”.
Thanh niên đó “ừ” một tiếng rồi nói: “Biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay”.
Ngô Bình uống ngụm trà thì nghe có tiếng cười lớn từ vọng lên bên cạnh: “Không biết sư huynh của Liên Sơn Tông đến thăm, Miêu Chân Cốc không kịp tiếp đón từ xa”.
Ngô Bình đứng dậy, nhìn thấy một thanh niên da ngăm đen, cao tầm một mét tám lăm, mặt chữ điền, mày rậm, bước đến. Anh ta không điển trai nhưng đi đứng lại rất khí khái.
Cậu mỉm cười, chắp tay, nói: “Anh Miêu, ngưỡng mộ đã lâu. Vừa hay tôi có việc cần đến Sương Thành giải quyết nên tiện đường ghé thăm luôn”.
Mấy ngày này có rất nhiều người đến thăm Sương Thành, nhưng không phải ai cũng có thể gặp được Miêu Chân Cốc. Có điều thân phận của Ngô Bình lại khác, cậu và Miêu Chân Cốc đều là đệ tử tinh anh, thân phận của hai người ngang nhau, vì vậy Miêu Bình đã mời cậu về sơn trang mà không thông báo trước.
Miêu Chân Cốc cười, nói: “Anh Ngô đến nhà họ Miêu tôi chơi khiến tiểu đệ đây vinh hạnh vô cùng”.
Ngô Bình nói mấy câu khách sáo rồi nói: “Không biết anh Miêu gia nhập tiên môn nào?”
Miêu Chân Cốc: “ Ngũ Hình Tông”.
Tiên giới có vô số tông môn, thật ra Ngô Bình chưa từng nghe nói đến Ngũ Hình Tông nên hỏi: “Không biết ở tiên giới nào?”
Miêu Chân Cốc: “Thái Ất tiên giới”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra tông môn của chúng ta không cùng chỗ”.
Miêu Chân Cốc cười, nói: “Nhưng tiểu đệ lại biết Liên Sơn Tông, còn biết Liên Sơn Tông vừa mới có một đệ tử tinh anh”.
Ngô Bình không cảm thấy bất ngờ về chuyện này, dù gì thì đối với tông môn hạng nhất mà nói, có thêm một đệ tử tinh anh là một chuyện rất trọng đại. Nếu Miêu Chân Cốc thật sự là đệ tử tinh anh thì sẽ rất dễ dàng biết được những tin tức này.
Ngô Bình: “Thật hổ thẹn, tôi mới vừa trở thành đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông thôi, hơn nữa vẫn chưa về tông môn”.
Miêu Chân Cốc cười, nói: “Tiên giới làm gì được tiêu dao tự tại như nơi này, anh Ngô cứ ở đây sống vui vẻ một thời gian rồi đi cũng chưa muộn”.
Trước đây hai người họ không qua lại nên cứ nói mấy chuyện vớ vẩn với nhau, không ai muốn cho đối phương biết quá nhiều về mình.
Ngô Bình thấy nói chuyện cũng kha khá rồi thì nói: “Anh Miêu, tôi đến Sương Thành là để tìm một người bạn”.
Miêu Chân Cốc: “Ồ, tìm ai? Nếu như có thể giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức”.
Ngô Bình: “Tối qua có một chiếc xe chạy vào Sương Thành, xin anh Miêu tìm người giúp tôi điều tra tung tích của chiếc xe đó”.
Miêu Chân Cốc nói: “Chuyện nhỏ, anh Ngô đưa biển số xe cho tôi, tôi sẽ cho người đi điều tra ngay”.
Sau khi Miêu Chân Cốc trở thành đệ tử tinh anh, không ai có thể làm lung lay vị trí của anh ta ở Sương Thành, đến cả thị trưởng cũng phải bợ đỡ, điều tra biển số xe là chuyện không còn gì dễ hơn.
Thân kiếm rất hẹp, chỉ bằng một nửa thân kiếm bình thường, trên lưỡi kiếm còn khắc bảy đóa hoa mai. Lúc thân kiếm vung lên, bóng hoa mai sẽ hiện ra trong không trung, hoa khẽ khàng rơi xuống, vô cùng đẹp.
Bạch Giao thở dài: “Công tử, xem ra thanh kiếm này cũng dành cho phụ nữ dùng”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, chủ nhân của động phủ này khá thú vị, bảo vật để lại toàn dùng để lấy lòng phụ nữ”.
Bạch Giao: “Chẳng có tiền đồ”.
Cuối cùng một người một giao long đi đến trước bục ngọc hình vuông, trên bục ngọc có một chiếc nhẫn. Ngô Bình phá vỡ cấm chế, sau đó cầm chiếc nhẫn lên.
Đây là một chiếc nhẫn chứa đồ, bên trong đều đựng các loại dược liệu, hơn nữa đều là dược liệu có liên quan đến việc giữ gìn nhan sắc của phụ nữ.
“Mấy dược liệu này vẫn không có tác dụng với tôi, đúng chứ?”, Bạch Giao đáng thương hỏi Ngô Bình.
Mặc dù không đành lòng nhưng Ngô Bình vẫn gật đầu nói: “Anh Giao, anh có bạn gái không?”
Bạch Giao rơi nước mắt: “Tôi không có”.
Ngô Bình thở dài: “Vậy thì tôi lấy hết mấy thứ này”.
Sau đó cậu lại nói: “Nhưng trong tay tôi có vài dược liệu, tôi có thể luyện chế một lò đan dược giúp anh thăng cấp một lần”.
Giao long cũng có phân chia cấp bậc, như Bạch Giao hiện giờ là giao long cấp thấp nhất, không có móng vuốt, không có sừng. Nếu tiến thêm một bước nữa thì có thể mọc hai móng vuốt, gọi là Giao Long Song Trảo.
Bạch Giao mừng rỡ: “Thật sao? Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình đem theo rất nhiều dược liệu, cậu lập tức chọn ra một ít, sau đó cắt Huyết Linh Châu thành một miếng nhỏ, cho hết vào lò đan để luyện chế đan dược. Đan dược mà cậu muốn luyện chế có thể nâng cao tiềm lực của giao long, thúc đẩy sự tiến hóa của giao long, là đan dược đặc chế riêng cho Bạch Giao.
Một tiếng sau, lò đan được mở ra, hai viên đan dược màu máu bay ra, bị Ngô Bình bắt lấy trong tay, Đan dược liên tục phát ra ánh sáng đỏ, Ngô Bình ném ngay vào miệng Bạch Giao, nói: “Lò đan này luyện chế được đan dược thì phải uống ngay, nếu không đan dược sẽ mất tác dụng rất nhanh”.
Sau khi uống đan dược, giao long lập tức nằm xuống bất động, cơ thể nó đang thay đổi.
Đợi đến lúc trời sáng, Ngô Bình cảm nhận được quá trình thay đổi của giao long này cực kỳ chậm, bèn nói: “Anh Giao, anh ở đây tu luyện, tôi có thời gian sẽ đến tìm anh”.
Bạch Giao: “Ừ, công tử sống ở đâu, tên là gì, nếu công tử không đến, tôi đi tìm công tử”.
Ngô Bình: “Tôi tên là Ngô Bình, sống ở biệt thự Hoàng Long, Trung Châu”.
“Biệt thự Hoàng Long, Trung Châu, tôi nhớ rồi”.
Tạm biệt giao long, Ngô Bình lập tức về nhà.
Biệt thự Hoàng Long, Liễu Kim Long trở về Trung Châu đang làm người hòa giải. Lúc này có hơn một trăm người kéo đến biệt thự Hoàng Long để chấp nhận hòa giải của Liễu Kim Long. Hai bên xảy ra mâu thuẫn là Khoái Đao Bang và Thần Quyền Đường. Thế lực của Khoái Đao Bang chủ yếu ở nông thôn, kinh doanh ở các bãi cát, vận chuyển đất,... bang chủ tên là Tôn Vạn Niên. Thế lực của Thần Quyền Đường chủ yếu ở khu thành thị, chủ yếu kinh doanh nhà tắm, mát-xa, club v.v. Hai thế lực này vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, nhưng đường chủ Thần Quyền Đường là em họ Chu Thượng Vũ, lại ỷ có Chu Thượng Vũ chống lưng việc kinh doanh cát sông ở nông thôn.
Khoái Đao Bang thấy Thần Quyền Đường dám giành việc làm ăn trên địa bàn của mình, lập tức ra tay, không chỉ tịch thu xe chở cát của đối phương mà còn đánh bị thương rất nhiều người. Cuối cùng hai bên trở mặt với nhau hoàn toàn, đánh nhau mấy trận, bên nào cũng có thương vong. Thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, hai bên cùng tìm đến Liễu Kim Long mong ông phân xử công bằng.
Khoảng thời gian này Liễu Kim Long vẫn luôn bế quan tu luyện, dựa vào đan Nhập Bí, ông ta thành công đột phá cảnh giới Chí Bí, thực lực tăng lên rất nhiều.
Bang chủ của Khoái Đao Bang – Tôn Vạn Niên tức giận ngồi bên trái, bên cạnh ông là một thanh niên, vẻ mặt rất lạnh lùng và kiêu ngạo, bên phải là Chu Thượng Vũ của Thần Quyền Đường, ông ta thi thoảng hung hăng trợn mắt với Tôn Vạn Niên.
Liễu Kim Long ngồi ở giữa, bình tĩnh nói: “Anh Tôn, anh Chu, nếu hai người đã tìm đến đây chứng tỏ tin tưởng Liễu Kim Long tôi. Hôm nay chúng ta ngồi xuống, bình tĩnh nói rõ ràng mọi chuyện”.
Tôn Vạn Niên: “Ông Long, Thần Quyền Đường không biết quy tắc, thế mà lại đến địa bàn của Khoái Đao Bang bọn tôi đào cát sông, đây là trèo lên đầu chúng tôi ngồi rồi, Tôn Vạn Niên tôi không thể nhịn”.
Chu Thượng Vũ cười nhạo: “Tôn Vạn Niên, chẳng phải ông cũng mở một trung tâm nhà tắm ở khu thành thị, giành mất bao nhiêu tài nguyên đó sao?”
Tôn Vạn Niên: “Lúc đầu mở trung tâm nhà tắm, tôi đã nói trước với ông rồi, ông cũng đồng ý đấy thôi”.
Chu Thượng Vũ: “Có phải tôi cũng tìm người nói với ông chuyện cát sông rồi không? Nhưng ông lại chẳng nể mặt tôi”.
Thấy hai bên sắp cãi nhau, Liễu Kim Long nói: “Chuyện rất đơn giản, tôi nghĩ mọi người đều nhường một bước. Thần Quyền Đường ngừng kinh doanh cát sông, Khoái Đao Bang cũng đóng cửa trung tâm nhà tắm”.
Tôn Vạn Niên là người đầu tiên không đồng ý: “Ông Long, tôi đã đầu từ vào trung tâm nhà tắm đó hơn tám mươi triệu tệ, không thể nói đóng là đóng được”.
Chu Thượng Vũ cũng nói: “Ông Long, chúng tôi đã bị thương vong nhiều anh em như thế, kinh doanh cát sông nói bỏ là bỏ, tôi biết nói thế nào với anh em đây”.
Liễu Kim Long nói: “Nếu hai người đã tìm tôi hòa giải thì tôi đưa ra cách giải quyết. Còn có nghe hay không thì tùy các người”.
Bây giờ Liễu Kim Long cũng không muốn quản mấy việc linh tinh này nữa, vì ông ta biết rõ hòa giải rất phiền phức.
“Hừ! Ông Long cái gì, chỉ toàn là một tên ba phải”.
Người nói là thanh niên bên cạnh Tôn Vạn Niên, hắn vừa nói thế, cấp dưới của Liễu Kim Long quở trách: “Hỗn láo”.
Thanh niên đó trợn mắt nói: “Tôi nói không đúng à?”
Liễu Kim Long hơi cau mày, ông ta sẵn sàng đứng ra hòa giải đã là giữ thể diện cho hai bên rồi, nhưng Tôn Vạn Niên lại còn dẫn theo người sinh sự đến, ông ta bình thản nói: “Cậu là ai?”
Tôn Vạn Niên hơi mất mặt, người này mới gia nhập Khoái Đao Bang vào tháng trước, nhưng cậu ta đánh nhau rất giỏi, được ông ta xem trọng nhưng ông ta không ngờ đối phương lại dám nói thế với Liễu Kim Long. Ông ta vội nói: “Ông Long, cậu ta tên là Xích Hà, là người mới, cậu ta không giỏi ăn nói lắm, ông đừng để ý”.
Xích Hà nói: “Bang chủ, tôi thấy không có gì để hòa giải cả, có tôi ở đây, người Thần Quyền Đường chỉ là đám tôm tép thôi”.
“Câm miệng!”, Tôn Vạn Niên tức giận: “Ở đây không đến lượt cậu lên tiếng”.
Xích Hà nhướn mày nói: “Tôn Vạn Niên, chưa có ai dám nói chuyện với tôi như thế, ông cũng không được”.
Vừa dứt lời, hắn tát một cái lên mặt Tôn Vạn Niên khiến ông ta ngất lăn ra đất.
Mọi người đều sửng sốt, chuyện gì đây?
Sau đó Xích Hà đứng lên lớn giọng hỏi người Khoái Đao Bang: “Bắt đầu từ bây giờ tôi là bang chủ mới của mọi người, mọi người đồng ý đi theo tôi không?”
Mấy người này trước đó đã bị Xích Hà chèn ép bằng vũ lực, lập tức lớn giọng nói: “Chúng tôi đồng ý”.
Xích Hà rất hài lòng, hắn xoay người nhìn Liễu Kim Long nói: “Nghe nói ông là nhân vật số một ở Trung Châu, nhưng tôi thấy ông chẳng là gì cả”.
Liễu Kim Long nheo mắt, ông ta cảm nhận được người này chắc chắn đang nhắm vào mình, lạnh nhạt nói: “Tôi có phải là nhân vật số một hay không, cậu không có tư cách để nói”.
Xích Hà nói: “Nếu ông đã ở vị trí này, bất kỳ ai cũng có thể bình phẩm ông”.
Nói rồi hắn đi thẳng về phía Chu Thượng Vũ, lạnh lùng nói: “Đắc tội với Khoái Đao Bang thì phải chết”.
Chương 2587: Ba đầu sáu tay
Chu Thượng Vũ là một cao thủ luyện khí, ông ta đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng hỏi: “Ông muốn làm gì?”
“Giết ông”. Xích Hà bình thản đáp, vừa nói vừa chưởng.
Liễu Kim Long giận dữ: “Cậu dám?”
Ông ta nhún người búng lên không, xông về phía Xích Hà. Giây phút ông ta tiếp cận Xích Hà thì bỗng nhiên có ảo ảnh của một võ thần xuất hiện sau lưng Xích Hà, ảo ảnh đó đấm một đấm lên ngực Liễu Kim Long.
“Bụp”.
Liễu Kim Long hừ lên khó chịu rồi bị bay ra mấy mét, va mạnh xuống sàn và nôn ra máu. Sau khi lên được bí cảnh, thực lực của ông ta tăng mạnh, nhưng lại không đỡ được quyền của đối phương.
“Rốt cuộc cậu là ai?”. Ông ta hét lớn.
Xích Hà không thèm quay người lại nhưng vẫn chưởng trúng người Chu Thượng Vũ, một tiếng “rắc” vang lên, xương cốt khắp người Chu Thượng Vũ gãy vụn, ông ta ngã khụy xuống đất như một đống bùn nhão, thất khiếu chảy máu nhiều không kể xiết.
Sau khi Xích Hà đánh chết Chu Thượng Vũ thì mới quay lại nhìn sang Liễu Kim Long, cười khẩy và nói: “Sao hả? Bây giờ ông còn cảm thấy tôi không còn tư cách nói ông nữa không?”
Liễu Kim Long hít một hơi thật sâu, nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, cậu đừng quá ngông cuồng”.
“Ngông cuồng? Đến cả ông còn không đỡ nổi một quyền của tôi, ở cái Trung Châu nhỏ bé này, còn ai có thể là đối thủ của Xích Hà tôi?”
“Cái thá như anh đây sao?”
Bỗng dưng, Ngô Bình bước vào phòng khách.
Liễu Kim Long nhìn thấy cậu thì thở phào, vội tiến về trước chào: “Công tử”.
Ngô Bình gật đầu, nói với Xích Hà: “Đánh chết người ở địa bàn của tôi, gan của anh cũng to đấy”.
Xích Hà cười lạnh lùng: “Từ lâu tôi đã nghe nói sau lưng Liễu Kim Long có một cao nhân, chắc người đó là cậu đúng không?”
Liễu Kim Long cười khẩy: “Xích Hà, trước mặt công tử, chút bản lĩnh đó của cậu chẳng đáng là gì”.
“Vậy sao?”. Xích Hà vốn không xem Ngô Bình ra gì, hắn đan tay trái vào tay phải, một ảo ảnh thần võ bỗng bay lên từ phía sau, đến cả Ngô Bình cũng cảm thấy bị uy hiếp.
“Phù thần?”. Ngô Bình nhìn thấy ảo ảnh võ thần thì một số thông tin liền lập tức xuất hiện trong đầu.
Xích Hà rất ngạc nhiên, nói: “Cậu biết phù thần sao?”
Từng có một số người gộp hình xăm và những lá bùa chung với nhau, tạo ra một loại phù thần rất kỳ lạ. Phù thần cũng giống như hình xăm, được xăm lên cơ thể con người nhưng lại có thể phát huy được tác dụng của một lá bùa.
Trên người Xích Hà có xăm một võ thần, lúc hắn cần dùng đến thì sẽ có thể giải phóng võ thần ra ngoài để chiến đấu.
Ngô Bình: “Tôi không chỉ biết mà tôi còn biết với thực lực của anh, vốn không thể chịu nổi phù thần này, tôi nói đúng chứ?”
Vẻ mặt của Xích Hà trở nên vô cùng khó coi, không sai, trước đây tu vi của hắn miễn cưỡng đạt đến Luyện Khí tầng ba, cũng có thể nói là cao thủ. Nhưng hắn may mắn, tình cờ có được một phù thần, nhờ đó có thể mượn sức mạnh của nó, nhẹ nhàng đánh bại rất nhiều cao thủ khác, bao gồm cả cao thủ như Liễu Kim Long.
Xích Hà bị Ngô Bình nói trúng tim đen thì lạnh lùng nói: “Vậy thì đã sao? Tôi vẫn có thể giết được cậu như thường”.
“Giết tôi?” Ngô Bình lắc đầu: “Anh đã đánh giá bản thân mình cao quá rồi”.
Xích Hà hét lớn, ảo ảnh võ thần đó bỗng xông qua.
Nhưng ảo ảnh võ thần đã đánh trật, vì Ngô Bình đột nhiên biến mất khỏi chỗ đứng. Tiếp ngay đó, Xích Hà bỗng thấy đau bụng, hắn bị Ngô Bình đấm ngã nhào. Lúc này hắn đau đớn vô cùng, cảm giác như đứt từng đoạn ruột, không ngừng sùi bọt mép và co giật.
Ngô Bình bình thản nói: “Phù thần rất mạnh nhưng anh quá yếu, đánh bại anh thì phù thần cũng trở nên vô dụng”.
Thì ra lúc nãy thứ mà phù thần tấn công chỉ là ảo ảnh mà Ngô Bình giải phóng ra, còn bản thân cậu thì đã mai phục bên cạnh từ lâu, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
“Có ngon thì đánh tay trực diện với tôi”. Xích Hà không phục, giận dữ hét lên.
Ngô Bình cười lạnh lùng, đưa tay xé toạc quần áo của hắn thì thấy hình xăm một võ thần trên lưng hắn, giống hệt như ảo ảnh đó.
“Cơ thể của anh không thể nào chịu đựng nỗi sức mạnh của phù thần, vì vậy nó không thuộc về anh”. Cậu vừa nói vừa đưa tay tóm lấy hình phù thần ra”.
Xích Hà cảm giác cơ thể như trống rỗng, sau đó thì đau đớn ngã khụy xuống đất.
“Trả lại cho tôi, phù thần của tôi”. Hắn kiệt sức hét lên.
Ngô Bình hỏi: “Làm sao anh có được phù thần này?”
Xích Hà biết rất rõ bây giờ hắn chỉ có thể mặc cho người ta chém giết, phản kháng chỉ khiến hắn chết càng thê thảm hơn, hắn liền nghiến răng nói: “Tôi đi nhầm vào một hang động, nhìn thấy rất nhiều bức bích họa, phù thần này là một trong những bức bích họa đó”.
Ngô Bình giật mình, hỏi: “Vị trí của bức bích họa đó ở đâu?”
Xích Hà im lặng vài giây rồi nói: “Tôi có thể dắt cậu đi, nhưng cậu có thể tha cho tôi lần này không?”
Ngô Bình: “Được, tôi không chỉ tha cho anh mà còn có thể cho anh tiếp tục quản lý Khoái Đao Bang”.
Mắt Xích Hà sáng lên, hắn nói: “Cảm ơn”.
Ngô Bình nói với Liễu Kim Long: “Ông Liễu, những việc còn lại giao cho ông đó”. Cậu nói xong thì dẫn theo Xích Hà rời khỏi Hoàng Long Sơn Trang.
Xích Hà nói, chỗ đó cách chỗ này hơn hai trăm kilomet, Ngô Bình liền tóm cổ hắn, bay lên không, một lúc sau thì đã đến một thôn núi nhỏ.
Thôn núi đó đã hoang tàn, một số căn nhà được xây dựng cách đây từ mấy chục năm đến mấy trăm năm đã trở nên lụp xụp. Xích Hà dẫn Ngô Bình đến trước một ngôi miếu sơn thần bỏ hoang, mở cửa miếu ra thì thấy có một bức tượng sơn thần đổ nát đang ngồi bên trong.
Hắn đi vòng ra sau bức tượng thần, mở cánh cửa ra và nói: “Công tử, bức tranh nằm ở đây”.
Ngô Bình liếc nhìn, hỏi: “Lúc đó anh đã chạy đến đây như thế nào?”
Xích Hà thở dài, nói: “Lúc đó tôi đắc tội với người ta, bị người ta truy sát, vì vậy mới một mình chạy lên núi, ở đây một mình hết nửa năm. Có một lần người của nha môn đến lục soát , tôi sợ quá đã chạy đến đây và vô tình tìm thấy cửa vào này. Sau khi vào trong thì thấy rất nhiều bích họa, và lần đó cũng đã thay đổi vận mệnh của tôi”.
“Lúc đó anh là luyện khí tầng ba, thực lực không phải yếu, xem ra người mà anh đã đắc tội không đơn giản”. Ngô Bình nói.
Xích Hà bình thản nói: “Tu vi của người đó cao hơn tôi nhiều, có điều sau khi tôi có được phù thần, việc đầu tiên tôi làm là giết ông ta”.
Ngô Bình nói: “Vào trong”.
Hai người họ nối đuôi nhau bước qua cánh cửa đó, đằng sau cánh cửa là một đường hầm nhân tạo, đi sâu vào trong mười mấy mét thì đường hầm trở nên rộng hơn, hai bên cũng xuất hiện một số bích họa.
Ngô Bình cẩn thận quan sát, cảm thấy thật ra những bức bích họa này chính là phù thần, hơn nữa, càng đi vào trong thì uy lực của phù thần càng mạnh.
Một lúc sau, Ngô Bình đã nhìn thấy có một đoạn không có bích họa, đấy chính là phần đã bị Xích Hà lấy mất. Cậu lập tức dán lại bức phù thần mình giật được lên tường.
Xích Hà thấy cậu làm vậy thì có chút không cam tâm, nói: “Công tử, chỗ này có rất nhiều phù thần, có thể trả lại cái đó cho tôi không?”
Ngô Bình: “Bây giờ tu vi của anh không thể nào dùng được nó. Nếu tôi là anh thì tôi sẽ ra phía trước chọn một bức phù thần yếu hơn”.
Xích Hà nghiến răng, nói: “Xin công tử giúp tôi chọn một bức”.
Ngô Bình: “Không gấp, lát về rồi chọn”.
Cậu tiếp tục đi vào trong, cuối cùng cũng đến điểm cuối cùng, ở đó có một phù thần cực kỳ mạnh, ba đầu, sáu tay, mỗi cánh tay đều có một pháp khí.
Ngô Bình nhìn thấy phù thần đó thì động lòng, nói: “Phù thần mạnh quá, tất cả những phù thần phía trước cũng chỉ có thể làm nền cho nó thôi”.
Cậu nói xong thì đưa tay ra, đặt lên trên nhân vật ba đầu sáu tay trên bức bích họa, bức bích họa lập tức phát sáng rồi chảy vào cánh tay Ngô Bình như nước, cuối cùng truyền đến vai trái của cậu.
Một luồng áp lực cực mạnh giáng xuống, Ngô Bình gần như không thở được, thế là cậu dùng Thiên Cơ bí thuật, nâng cao sức mạnh của cơ thể mình lên gấp mấy lần.
Chỉ trong vòng một phần một trăm giây, phù thần đã hoàn toàn hợp nhất với cơ thể cậu, liên kết với thân xác và thần hồn của cậu, sau đó bỗng có một luồng sức mạnh lạ truyền vào cơ thể cậu, đấy chính là sức mạnh của phù thần.
Chương 2588: Chủ các phù thần
Điều đó chứng tỏ Ngô Bình đã dung hợp hoàn toàn sức mạnh của phù thần, không giống như Xích Hà, trước đó Xích Hà không thể nào có được loại sức mạnh này, hắn chỉ có thể tạm thời mượn sức mạnh của phù thần thôi.
Luồng sức mạnh đó dịch chuyển trong cơ thể Ngô Bình một lúc thì lòng bàn tay cậu bỗng xuất hiện một lực hút cực mạnh. Bỗng dưng, đao kiếm, thương, kích cùng các nhân vật trên các bức bích họa đều bay lên không rồi rơi vào lòng bàn tay cậu.
Ngô Bình giật mình, thế là cậu đi ngược về lại, cứ đi được một đoạn thì các phù thần trên các bức bích họa đều bị hút hết vào lòng bàn tay cậu. Cùng lúc đó, các phù thần này cũng lần lượt xuất hiện xung quanh phù thần ba đầu sáu tay, chỉ có điều chúng chỉ chiếm một phần rất nhỏ trên da, vây quanh phù thần mạnh nhất như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Lúc Ngô Bình đi đến điểm cuối thì cậu đã cố ý để lại một phù thần khá yếu rồi nói với Xích Hà: “Anh lấy cái đó đi”.
Xích Hà vui mừng, lập tức đưa tay ra, bức phù thần đó liền theo tay hắn truyền lên lưng. Uy lực của phù thần đó không mạnh nên Xích Hà có thể miễn cưỡng chịu được.
Ngô Bình để Xích Hà ở lại hấp thụ phù thần, còn mình thì tiếp tục đi vào trong trở lại. Cậu đi được mấy bước thì nhìn thấy trên tường đá có viết mấy trăm chữ, nội dung đại khái kể về lai lịch của những phù thần này.
Thì ra người tạo ra những phù thần này bị kẻ thù truy sát, không còn đường chạy nữa, tự biết bản thân không còn hi vọng gì nên hắn đã chuyển hết tất cả những gì cả đời học được vào trong phù thần, để lại cho người có duyên. Hễ ai có được phù thần thì phải làm ba việc cho chủ nhân của phù thần, nếu không thì sẽ phải một lời nguyền rất đáng sợ.
Ngô Bình nhìn thấy chỗ đó thì cười lạnh lùng, lẩm bẩm: “Tự mình không bảo vệ được mình mà còn muốn người khác giúp mình làm việc?”
Còn về lời nguyền thì cậu không quan tâm lắm, cậu quay đầu đi ra lại, lúc này Xích Hà đã hấp thụ xong phù thần, Ngô Bình nói: “Về thôi”.
Cậu kéo Xích Hà, chớp mắt, hai người họ đã về đến sơn trang Hoàng Long.
Lúc này người của hai bên đã giải tán hết, Ngô Bình bảo Xích Hà tạm thời quay về bang Khoái Đao, đồng thời bảo hắn tiếp quản luôn Thần Quyền Đường. Đương nhiên, sau khi mấy bang phái này hợp nhất thì sẽ là sản nghiệp của Ngô Bình, sau này, ít nhất anh cũng phải lấy bảy phần lợi nhuận mỗi năm.
Xích Hà vừa đi, Liễu Kim Long liền tiến lên hỏi: “Công tử có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình: “Ừm, tìm được mấy phù thần. Sau này Xích Hà sẽ rất nghe lời, ông có việc gì cứ sai bảo hắn”.
Liễu Kim Long: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu”.
Sau đó ông ta lấy ra một xấp kế hoạch đặt trước mặt Ngô Bình, nói: “Công tử, đây là kế hoạch chi tiêu từ thiện tháng này của chúng ta, mời cậu xem qua”.
Ngô Bình đọc lướt qua, tháng này Từ Thiện Đường Giang Nam có kế hoạch mua lại hoặc xây mới năm trung tâm điều trị bệnh hiểm nghèo cho trẻ em, những trung tâm hỗ trợ này có trang thiết bị tiên tiến nhất thế giới, cùng môi trường điều trị tiên tiến và đội ngũ bác sĩ giỏi nhất thế giới. Hơn nữa, trung tâm sẽ không thu phí với các bệnh nhi cần được cứu chữa.
Có điều, chi phí để trị khỏi cho một bệnh nhi rất lớn, theo dự toán của họ, hiện tại chi phí bình quân để trị khỏi bệnh cho một bệnh nhi là hơn tám trăm năm mươi ngàn, trị khỏi cho một trăm ngàn bệnh nhi thì chi phí sẽ lên đến tám mươi lăm tỷ.
“Năm trung tâm điều trị, mười hai ngàn giường bệnh, thời gian điều trị nửa tháng. Nói vậy thì mỗi năm chúng ta có thể trị khỏi cho khoảng một trăm ngàn bệnh nhi”.
Liễu Kim Long: “Nhưng nguồn vốn tám mươi lăm tỷ là con số trên trời, hơn nữa, đấy chỉ là một phần nhỏ trong hoạt động từ thiện của chúng ta, chi phí sau này còn nhiều hơn nữa”.
Ngô Bình: “Không sao, chúng ta có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu chuyện, hơn nữa, sau này mỗi năm tôi sẽ góp thêm cho tổng bộ Từ Thiện Đường một ít.
Liễu Kim Long: “Phải rồi, công tử, tổng bộ Từ Thiện Đường có phái một sứ giả đến, muốn hẹn gặp cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Mục đích của đối phương là gì?”
Liễu Kim Long: “Cách làm của Từ Thiện Đường Giang Nam chắc chắn sẽ mang lại rất nhiều áp lực cho tổng bộ Từ Thiện Đường, đặc biệt là sau khi kế hoạch từ thiện của chúng ta được công bố, tổng bộ Từ Thiện Đường và Từ Thiện Đường ở những nơi khác liền bị bóc phốt, bị mắng đến mức đóng cả trang web”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Bọn họ chỉ kiếm tiền, không làm cả, bị mắng cũng đáng đời”.
Liễu Kim Long: “Vì vậy tôi cảm thấy họ đến là để bắt lỗi, công tử nên có sự chuẩn bị”.
Ngô Bình: “Thích thì cứ đến”.
Liễu Kim Long: “Vậy khi nào gặp được ạ?”
“Không gấp, để vài ngày đã”.
Ngô Bình về đến nhà mới thấy Hàn Băng Nghiên đang ở nhà đợi mình, cô ta vừa gặp thì đã nói: “Anh Bình, anh đã đi đâu thế? Em đợi anh cả ngày trời rồi”.
Ngô Bình cười, nói: “Ra ngoài làm chút việc”.
Hàn Băng Nghiên lấy mấy đề thi ra cho cậu xem rồi cười, nói: “Anh Bình, lần trước sau khi anh giúp em mở mang đầu óc, gần đây em tiến bộ rõ rệt, anh xem này, đây là bài thi thử em làm”.
Ngô Bình cầm qua xem, độ khó của đề thi thử này khá cao, không dễ hơn đề thi tốt nghiệp năm năm. Nhưng Hàn Băng Nghiên thi rất tốt, toán được một trăm ba mươi chín điểm, ngữ văn được một trăm tư, ngoại ngữ được một trăm bốn mươi lăm, tổng cộng được được tám trăm lẻ năm điểm, thành tích này có thể thi vào bất cứ trường đại học nào.
Ngô Bình gật đầu: “Khá lắm, sang năm em cũng thi vào đại học Thần Kinh, chúng ta cùng học một trường”.
Hàn Băng Nghiên thở dài: “Sớm biết thế thì năm nay em cũng thi tốt nghiệp rồi, thế thì chúng ta có thể cùng đi học”.
Ngô Bình: “Nếu em thật sự muốn thi trong năm nay thì cũng không phải không có cách”.
Hàn Băng Nghiên ngây ra: “Kỳ thi đã kết thúc rồi, làm sao thi được?”
Ngô Bình: “Mỗi năm trước khi khai giảng, các trường điểm đều có tổ chức thi bổ sung, mục đích là để chuẩn bị cho con cái của những nhà có đặc quyền, đề thi không khó, rất dễ đậu”.
Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, em cũng có thể thi bù sao?”
Ngô Bình: “Quy mô của Từ Thiện Đường Giang Nam rất lớn, vì vậy mỗi năm đều có ba suất thi bù, anh có thể cho em một suất”.
Hàn Băng Nghiên vui mừng: “Tốt quá rồi”.
Ngô Bình: “Thời gian này em lo chuẩn bị trước, dù là thi bù thì cũng phải biểu hiện tốt một chút”.
“Ừm, thời gian này em sẽ không làm gì cả, dành hết thời gian để ôn tập”.
Hàn Băng Nghiên ngoan ngoãn làm đề thi, Ngô Bình thì một mình đến Giang Tâm, cảm nhận sức mạnh của phù thần trong cơ thể. Luồng sức mạnh bá đạo đến kỳ lạ, may mà nó đã bị cậu khống chế.
“Sức mạnh mạnh đến thế, nhất định có thể thi triển Bạch Hổ Tiên Kiếm”. Cậu nghĩ đến đây thì rút kiếm ra.
Cậu cầm Bạch Hổ Tiên Kiếm trên tay, một luồng sát khí kinh người liền trỗi dậy, sức mạnh phù thần truyền vào trong, tiên kiếm phát ra vô vàn sát quang, vút lên trời. Luồng sát khí đó đủ để uy hiếp cao thủ đạo cảnh sơ kỳ.
Ngô Bình giật mình, vội cất Bạch Hổ Tiên Kiếm vào, đồng thời cảm thấy co thắt ngực, một giọng nói liền vọng lên trong đầu cậu.
“Không ngờ thật sự có người có thể kế thừa sức mạnh của tôi, nhóc con, cậu khá lắm”.
Ngô Bình nheo mắt: “Ông là ai?”
Đối phương: “Tôi là người để lại bích họa, cậu kế thừa sức mạnh của tôi thì bắt buộc phải làm việc cho tôi”.
Ngô Bình chau mày: “Thì ra ông chưa chết mà là giấu thần hồn trong phù thần”.
“Không sai, năm xưa tôi bị người ta đuổi giết, không có đường để chạy, để không bị bắt, tôi đã tự phong ấn mình trong phù thần. Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cũng có người hấp thụ phù thần, đánh thức tôi dậy”.
Ngô Bình: “Ông muốn tôi làm gì?”
“Giúp tôi giết mấy người”. Đối phương hạ giọng.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”, Ngô Bình hỏi.
“Tôi có thể khống chế được sức mạnh của phù thần, nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ giết chết cậu”.
“Ông muốn tôi giết ai?”
“Người thứ nhất phải giết là đệ tử của tôi. Năm xưa nếu không phải cậu ta phản bội tôi thì tôi cũng sẽ không bị trọng thương, cũng không bị ép đến mức phải trốn trong phù thần”.
Ngô Bình: “Đệ tử của ông ở đâu?”
“Chắc giờ cậu ta vẫn còn sống, trên người cậu ta có đồ của tôi, tôi có thể cảm nhận được vị trí của nó”.
Chương 2589: Thần uy Tiên Kiếm kinh thiên động địa
Ngô Bình: “Tu vi lúc trước của ông là gì?”
“Thần Thông tầng mười”, đối phương nói: “Nếu không phải bị hại thì đã có thể là cảnh giới Phổ Thăng Đạo”.
“Thần Thông tầng mười mà đã có thể tạo ra được phù thần mạnh như vậy, ông cũng có chút bản lĩnh đấy”, cậu nói.
Đối phương cười mỉa: “Có chút bản lĩnh?”
Ngô Bình: “Thực lực của ông cũng xem như khá tốt, nhưng chỉ chút này mà muốn đe dọa tôi thì còn kém xa lắm”.
“Ầm!”
Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của phù thần bùng phát, các cơ quan nội tạng của cậu ngứa ran, nhưng ngay sau đó cảm giác này biến mất, ngược lại cái người ở trong người cậu bắt đầu hét lên.
“Cậu đã làm gì với tôi?”, ông ta tức giận nói.
“Hoan Không Đại Đạo!”, Ngô Bình nói: “Tôi chia sẻ cảm nhận của mình với ông, nỗi đau của tôi sẽ tăng lên gấp mười lần khi ở trên người ông, nếu ông muốn hại chết tôi, ông cũng sẽ chết trước tôi”.
Đối phương vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Cậu thế mà lại có Hoan Không Đại Đạo. Này, rốt cuộc cậu là ai thế?”
Ngô Bình: “Đệ tử xuất sắc của đại tông”.
Đối phương im lặng vài giây rồi nói: “Thảo nào có thể lấy phù thần của tôi, hóa ra là con cưng của trời à”.
Ngô Bình: “Nói chuyện đàng hoàng, có lẽ tôi có thể giúp ông”.
Đối phương nói: “Được thôi, nếu tôi đã không thể làm gì được cậu thì chỉ đành hợp tác vậy”.
Ngô Bình: “Ông tên gì?”
Đối phương nói: “Lúc trước tôi được gọi là Diệu Phù Thần Quân, tên là Lý Hưng Vận”.
Ngô Bình: “Diệu Phù Thần Quân, tại sao ông bị truy sát?”
Diệu Phù Thần Quân: “Cậu cũng thấy rồi đấy, uy lực phù thần mà tôi tạo ra cực kỳ lớn, nếu cho tôi thời gian, tôi thậm chí có thể tạo ra phù thần Đạo Cảnh”.
Ngô Bình: “Tôi tin anh có thể làm được, phù thần của ông chắc chắn rất mạnh”.
Diệu Phù Thần Quân: “Thế nên tôi bị vài thế lực nhắm đến, chúng muốn lấy phù thần của tôi. Vốn dĩ tôi đã cất đi rồi nhưng bị đồ đệ của tôi bán đứng”.
“Tại sao hắn lại bán đứng ông?”
Diệu Phù Thần Quân thở dài: “Cậu ta chỉ vì muốn lấy một phù thần do tôi tạo ra. Phù thần đó vốn dĩ tôi để lại tặng cho cậu ta”.
“Hắn tên gì?”
“Tiêu Thụy! Bây giờ cậu ta chắc đã đổi tên rồi, nhưng có biến thành tro tôi cũng có thể nhận ra”, Diệu Phù Thần Quân hung hăng nói.
Ngô Bình: “Tôi có thể giúp ông, nhưng ông phải nói cho tôi biết nguyên lý của phù thần”.
Diệu Phù Thần Quân: “Sau khi tôi dạy cho cậu, nếu cậu hối hận thì sao?”
Ngô Bình: “Thế nên có dạy hay không là tùy ông, ông có thể lựa chọn không tin tôi, cũng có thể tin tôi”.
Diệu Phù Thần Quân im lặng một lúc lâu rồi nói: “Cho tôi chút thời gian, tôi phải suy xét rõ ràng”.
“Không thành vấn đề!”, Ngô Bình nói, sau đó cậu lại lấy chín thanh phi kiếm ra, bắt đầu tập cách điều khiển phi kiếm.
Người khác cần đến thần thức để điều khiển phi kiếm, giữa chừng dễ xảy ra nhiều vấn đề. Sau khi thử vài lần, Ngô Bình chia Huyền Ảnh thành chín phần, đồng thời khống chế chín thanh phi kiếm.
Thoáng chốc chín thanh kiếm đâm vào trong không trung tạo thành kiếm trận, uy lực kinh người, cũng không thua kém gì Bạch Hổ Tiên Kiếm mà cậu thi triển.
Diệu Phù Thần Quân nhìn một lát, cảm khái: “Đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước, hiểu biết của cậu về kiếm đạo khiến người khác bái phục”.
Ngô Bình: “Tu vi của tôi vẫn còn yếu”.
Quay về phòng, con chó mực Dư Quang Hạ nhảy ra nói: “Công tử, cơ thể của tôi hồi phục chưa?”
Ngô Bình: “Chắc là ổn rồi đấy, tôi đi xem thử”.
Đi đến một căn phòng, cơ thể của Dư Quảng Hạ được ngâm trong thuốc, Ngô Bình bước đến kiểm tra, sau đó giúp anh ta hồi phục bằng cách châm cứu. Khoảng một giờ sau, cơ thể Dư Quảng Hạ đã hồi phục sinh khí, Bí Anh của anh ta lao ra khỏi cơ thể con chó đen, quay lại bản thể.
Nửa phút sau, Dư Quảng Hạ mở mắt ra, anh ta vội quỳ lạy Ngô Bình: “Cảm ơn ơn cứu mạng của công tử”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Bây giờ anh đang hồi phục, có dự định gì không?”
Dư Quảng Hạ trông rất cao lớn, đẹp trai, anh ta nói: “Công tử có thể giúp tôi giành lại vị trí thế tử không?”
Ngô Bình cười nói: “Anh muốn tôi giúp anh thế nào?”
Dư Quảng Hạ: “Công tử có thực lực rất mạnh, tôi nghĩ chắc cậu có cách nâng cao thực lực và tu vi của tôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể giúp anh nhưng trước đó anh dẫn tôi đến động phủ, tôi phải lấy vài thứ xem như báo đáp, tôi có thể luyện chế vài đan dược cải thiện tư chất của anh”.
Dư Quảng Hạ mừng rỡ, vội hỏi: “Đan dược gì thế?”
“Thiên Kiêu Đan!”, Ngô Bình nói: “Tôi cho anh một đơn thuốc, anh đi tìm dược liệu. Sau khi tìm được hết dược liệu, tôi luyện chế một lò đan cho anh, có Thiên Kiêu Đan rồi, ít nhất anh có thể tu luyện đến Thần Thông tầng mười”.
Dư Quảng Hạ nói: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình lập tức viết một đơn thuốc, Dư Quảng Hạ cầm lấy đơn thuốc chào tạm biệt, anh ta muốn nhanh chóng tìm đủ dược liệu để Ngô Bình luyện chế Thiên Kiêu Đan cho mình.
Sau khi tạm biệt Dư Quảng Hạ, Ngô Bình tiếp tục lắng nghe Hỗn Độn Tiên Âm, lĩnh hội bí lực. Cậu bắt đầu tu luyện, không biết qua bao lâu, đến khi cậu kết thúc quá trình tu luyện thì đã là buổi chiều của hai ngày sau.
Hai ngày qua không ai đến làm phiền cậu, cậu trải nghiệm hết thảy những bí lực có thể lĩnh ngộ được, gặp được cái phù hợp thì lĩnh hội tu luyện. Bây giờ cậu đã lĩnh hội đủ bí lực, tiếp theo là tu luyện bí pháp dựa trên rất nhiều bí lực.
Khi bí pháp mà cậu tu luyện tăng lên, Ngô Bình cảm thấy trong cơ thể mình có rất nhiều vòng xoáy pháp lực. Những vòng xoáy pháp lực này gắn liền với quy luật trời đất, sau khi hấp thụ vài bí lực nào đó, Ngô Bình có thể phun ra một loại bí lực được Ngô Bình sử dụng.
Bí pháp tu luyện là một quá trình rất dài, Ngô Bình cũng không vội, từ từ luyện mới phải.
Cậu bước ra khỏi nơi bế quan thì thấy Nghiêm Lãnh Thạch đang đợi cậu trong phòng khách, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi.
“Ông Nghiêm, có việc à?”, cậu hỏi.
Nghiêm Lãnh Thạch đang đọc tài liệu, nghe thế vội đứng lên nói: “Chủ nhân, tôi có việc”.
Ngô Bình: “Ông đợi lâu lắm rồi à?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Không lâu, hơn một tiếng thôi”.
Ngô Bình: “Nói đi, có việc gì?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, đan dược lần trước cậu đấu giá đã gây chấn động trong giới kinh doanh, những người uống đan dược như được thay da đổi thịt, trông trẻ hơn mấy chục tuổi. Bây giờ có rất nhiều người đến tìm tôi để hỏi về nguồn gốc của đan dược. Họ đều muốn mua nhiều hơn, cậu xem…”
Ngô Bình nói: “Có bao nhiêu người trong số đó mua nổi?”
Nghiêm Lãnh Thạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Ít nhất hai mươi mấy người”.
Ngô Bình: “Ừ, ông trả lời với họ là chỗ tôi còn bốn viên Linh Chú Đan luyện hình thượng thượng phẩm tầng bốn. Ba ngày sau chúng ta chia thành hai viên một nhóm rồi đóng gói bán đấu giá, họ có thể tham gia”.
Nghiêm Lãnh Thạch cười nói: “Được, tôi đi thông báo cho họ”.
Ngừng một lúc, ông ta do dự rồi lại nói: “Chủ nhân, tôi còn một việc muốn báo”.
“Nói đi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi nhận được tin Sương Thành bên cạnh vừa xuất hiện một thiên tài, nghe nói cậu ta cũng được một tông môn nhất phẩm nào đó nhận làm đệ tử ưu tú, chuyện này đã được lan truyền rộng rãi, ngay cả người ở trong thủ đô cũng phái người đến điều tra, tất cả đều muốn lấy lòng thiên tài này”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, cậu biết trở thành đệ tử xuất sắc khó đến mức nào, thành phố bên cạnh vậy mà còn có một người? Cậu hỏi: “Tông môn nào thế?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi vẫn chưa nghe ngóng được. Nhưng tôi đã phái người đến đó, tôi lo là nếu người này thực sự là đệ tử xuất sắc, rất có khả năng cậu ta sẽ mở rộng thế lực đến Trung Châu”.
Kinh tế thành Sương Thành không phát triển lắm, tổng quy mô kinh tế chỉ bằng một phần ba Trung Châu, nhưng dân số lại gần bằng Trung Châu, là một thành phố tương đối lạc hậu ở Giang Nam, nếu đối phương mở rộng địa bàn, Trung Châu chắc chắn là lựa chọn đầu tiên.
Ngô Bình không để tâm lắm, bình thản nói: “Không sao, nếu cậu ta đến đây thật thì cứ nghênh chiến là được”.
Chương 2590: Sương Thành
Nghiêm Lãnh Thạch: “Vâng”.
Sau khi Ngô Bình cho Nghiêm Lãnh Thạch lui ra mới sực nhớ Tuyết Vũ vẫn còn đang sống một mình ở khách sạn nên lập tức đến đó tìm cô ta.
Cậu đến khách sạn nghỉ mát thì nhấn chuông cửa nhưng cả buổi vẫn không có ai ra, cậu lo lắng nên gọi điện cho Tuyết Vũ nhưng lại không liên lạc được.
Cậu liền giải phóng thần niệm, tìm kiếm xung quanh thì phát hiện Tuyết Vũ không có ở khách sạn. Cô ta không có ở khách sạn, điện thoại thì không liên lạc được, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Cậu đến quầy lễ tân của khách sạn, hỏi thăm thử Tuyết Vũ đã đi đâu, lễ tân tiền sảnh kiểm tra ghi chép và nói: “Chào anh, theo thông tin quẹt thẻ thì sáng sớm hôm qua cô Tuyết đã rời khỏi khách sạn rồi, tối qua không về lại”.
Ngô Bình: “Tôi có thể xem nội dung camera giám sát của khách sạn ghi lại vào lúc đó không?”
Lễ tân: “Xin lỗi anh, thường thì nội dung camera giám sát không được công bố ra ngoài”.
Ngô Bình chớp mắt: “Tôi cũng không được sao?”
Cô lễ tân bị Ngô Bình nhìn một cái thì bỗng hoảng lên, bất giác đáp: “Cũng không phải là không được…”
Cuối cùng, lễ tân mơ mơ màng màng dẫn Ngô Bình đến phòng giám sát. Ngô Bình đã xem được cảnh Tuyết Vũ rời khỏi khách sạn ngày hôm đó. Bảy giờ mười lăm sáng, Tuyết Vũ đã vội vàng rời khỏi khách sạn, trong đoạn ghi hình, tại cổng khách sạn có một chiếc xe đến đón cô ta, Ngô Bình đã ghi lại biển số xe đó.
Sau khi rời khỏi khách sạn, cậu chuyển thông tin biển số xe cho Nghiêm Lãnh Thạch, để ông ta đi điều tra.
Đối với Nghiêm Lãnh Thạch mà nói, chuyện mà Ngô Bình dặn dò luôn là chuyện quan trọng nhất, ông ta nhanh chóng điều tra được thông tin.
“Cậu chủ, theo hệ thống camera giám sát trên đường quốc lộ, hôm qua chiếc xe đó đã đến Sương Thành, tôi đã liên hệ với bạn bè bên Sương Thành gấp rút điều tra rồi”.
“Sương Thành?”, Ngô Bình hơi bất ngờ, Tuyết Vũ có bạn bè ở đó sao? Nhưng nếu như đi thăm bạn bè thì sao lại không gọi được?
Cậu nói: “Bây giờ tôi sẽ đến Sương Thành, ông có thông tin thì nhanh chóng thông báo cho tôi”.
“Vâng”.
Ngô Bình đến chỗ không có ai rồi bay lên trời, bay về phía Sương Thành.
Sương Thành cũng là một thành phố lớn, quy mô cỡ mười triệu dân. Nhưng điểm khác biệt với Trung Châu là dưới Sương Thành có rất nhiều huyện có kinh tế không mấy phát triển, trong huyện lại có rất nhiều thôn xã.
Ngô Bình cũng không biết đi về đâu, cậu đến nội thị của Sương Thành trước, định điều tra ở đó một lượt thử. Nhưng cậu vừa đến bầu trời của Sương Thành thì đã bị một luồng thần niệm giữ chặt, có người cảnh cáo gắt: “Người đến là ai? Đi ngang hay ở lại?”
Ngô Bình chau mày, trước đây cậu cũng từng gặp chuyện tương tự ở Hổ Thành, cậu lập tức đáp: “Đến Sương Thành làm chút chuyện, ai thế?”
Giọng nói đó đáp: “Nhà họ Miêu của Sương Thành. Cậu bạn đến Sương Thành có việc gì?”
Ngô Bình: “Tìm một người”.
“Tìm ai?”
“Không thể nói được”. Ngô Bình hơi khó chịu.
Bóng người đó bay lên không trung, đó là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mặt dài, mày mỏng, mắt trái trắng nhợt, trông rất kỳ quái.
Người đàn ông mắt trắng cười khẩy: “Không thể nói với tôi? Chắc cậu chưa hiểu về nhà họ Miêu tôi nhỉ?”
Ngô Bình: “Ồ, nhà họ Miêu lợi hại lắm sao?”
Người đàn ông mắt trắng kiêu ngạo đáp: “Cậu cả nhà họ Miêu chúng tôi vừa được tông môn hạng nhất nhận làm đệ tử tinh anh”.
Ngô Bình thầm nghĩ sao trùng hợp thế, không lâu trước đây Liễu Kim Long mới nói với cậu Sương Thành có một thiên tài xuất hiện, kết quả hôm nay cậu lại chạm mặt, thế là cậu hỏi: “Tông môn hạng nhất nào?”
“Tông môn nào thì cậu không cần phải hỏi”. Đối phương đáp.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Đến cả việc vào tông môn nào cũng giấu giấu giếm giếm, chắc không phải cái danh đệ tử tinh anh của nhà họ Miêu là giả đấy chứ?”
Người đàn ông mắt trắng giận dữ: “Cậu nói vớ vẩn gì thế?”
Ngô Bình: “Trùng hợp thật, tôi là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, tôi ở Trung Châu. Hàng xóm cũng có một đệ tử tinh anh, vậy tôi nên đến thăm hỏi mới đúng”.
Đối phương bất ngờ: “Cậu cũng là đệ tử tinh anh sao?”
Ngô Bình đưa huy hiệu đệ tử tinh anh của mình ra, nói: “Mặc dù chưa chắc anh đã nhận ra nhưng vẫn cứ cho anh xem thử. Đi thông báo đi, nói là có đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, Ngô Bình, đến thăm”.
Người đàn ông mắt trắng bỗng giật mình: “Gì kia? Cậu là đệ tử tinh anh sao?”
Ngô Bình bình thản nói: “Tôi nói rồi, anh không nhận ra tấm huy hiệu này mà, về báo lại với người của nhà họ Miêu đi”.
Ngô Bình khí chất hơn người, người đàn ông mắt trắng không dám chậm trễ, vội vã chắp tay, nói: “Thì ra là cậu Ngô, lúc nãy đã đắc tội rồi. Mời cậu đi theo tôi”.
Anh ta mời Ngô Bình đến một biệt thự ở thành đông, dẫn cậu đến phòng khách, cho người pha trà rót nước rồi mới nói: “Xin cậu đợi một lát, tôi đi mời ông chủ là đại thiếu gia”.
Lúc này, trên một lầu nhỏ trong sơn trang có một thanh niên đang ôm hai cô gái xinh đẹp hai bên, cười đùa vui vẻ. Bỗng dưng một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hốt hoảng, nói: “Chân Cốc, có một người tự xưng là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông đến xin gặp”.
Thanh niên vốn thấy rất khó chịu khi người đàn ông trung niên xông vào nhưng khi nghe ông ta nói như vậy thì anh ta liền đẩy hai cô gái ở trong lòng ra, chau mày, nói: “Đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông? Đến làm gì?”
Người đàn ông trung niên: “Không rõ. Miêu Bình chặn đường người ta trên không, mới nói chuyện mấy câu thì người ta đã đòi đến thăm nhà họ Miêu chúng ta”.
Thanh niên đó “ừ” một tiếng rồi nói: “Biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay”.
Ngô Bình uống ngụm trà thì nghe có tiếng cười lớn từ vọng lên bên cạnh: “Không biết sư huynh của Liên Sơn Tông đến thăm, Miêu Chân Cốc không kịp tiếp đón từ xa”.
Ngô Bình đứng dậy, nhìn thấy một thanh niên da ngăm đen, cao tầm một mét tám lăm, mặt chữ điền, mày rậm, bước đến. Anh ta không điển trai nhưng đi đứng lại rất khí khái.
Cậu mỉm cười, chắp tay, nói: “Anh Miêu, ngưỡng mộ đã lâu. Vừa hay tôi có việc cần đến Sương Thành giải quyết nên tiện đường ghé thăm luôn”.
Mấy ngày này có rất nhiều người đến thăm Sương Thành, nhưng không phải ai cũng có thể gặp được Miêu Chân Cốc. Có điều thân phận của Ngô Bình lại khác, cậu và Miêu Chân Cốc đều là đệ tử tinh anh, thân phận của hai người ngang nhau, vì vậy Miêu Bình đã mời cậu về sơn trang mà không thông báo trước.
Miêu Chân Cốc cười, nói: “Anh Ngô đến nhà họ Miêu tôi chơi khiến tiểu đệ đây vinh hạnh vô cùng”.
Ngô Bình nói mấy câu khách sáo rồi nói: “Không biết anh Miêu gia nhập tiên môn nào?”
Miêu Chân Cốc: “ Ngũ Hình Tông”.
Tiên giới có vô số tông môn, thật ra Ngô Bình chưa từng nghe nói đến Ngũ Hình Tông nên hỏi: “Không biết ở tiên giới nào?”
Miêu Chân Cốc: “Thái Ất tiên giới”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra tông môn của chúng ta không cùng chỗ”.
Miêu Chân Cốc cười, nói: “Nhưng tiểu đệ lại biết Liên Sơn Tông, còn biết Liên Sơn Tông vừa mới có một đệ tử tinh anh”.
Ngô Bình không cảm thấy bất ngờ về chuyện này, dù gì thì đối với tông môn hạng nhất mà nói, có thêm một đệ tử tinh anh là một chuyện rất trọng đại. Nếu Miêu Chân Cốc thật sự là đệ tử tinh anh thì sẽ rất dễ dàng biết được những tin tức này.
Ngô Bình: “Thật hổ thẹn, tôi mới vừa trở thành đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông thôi, hơn nữa vẫn chưa về tông môn”.
Miêu Chân Cốc cười, nói: “Tiên giới làm gì được tiêu dao tự tại như nơi này, anh Ngô cứ ở đây sống vui vẻ một thời gian rồi đi cũng chưa muộn”.
Trước đây hai người họ không qua lại nên cứ nói mấy chuyện vớ vẩn với nhau, không ai muốn cho đối phương biết quá nhiều về mình.
Ngô Bình thấy nói chuyện cũng kha khá rồi thì nói: “Anh Miêu, tôi đến Sương Thành là để tìm một người bạn”.
Miêu Chân Cốc: “Ồ, tìm ai? Nếu như có thể giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức”.
Ngô Bình: “Tối qua có một chiếc xe chạy vào Sương Thành, xin anh Miêu tìm người giúp tôi điều tra tung tích của chiếc xe đó”.
Miêu Chân Cốc nói: “Chuyện nhỏ, anh Ngô đưa biển số xe cho tôi, tôi sẽ cho người đi điều tra ngay”.
Sau khi Miêu Chân Cốc trở thành đệ tử tinh anh, không ai có thể làm lung lay vị trí của anh ta ở Sương Thành, đến cả thị trưởng cũng phải bợ đỡ, điều tra biển số xe là chuyện không còn gì dễ hơn.
Bình luận facebook