• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (6 Viewers)

  • Chương 2581-2585

Chương 2581: Lại gặp Tuyết Vũ

Cho đến lúc chết, người đeo mặt nạ cũng không biết Ngô Bình đã ra tay thế nào, mặc dù pháp khí của anh ta rất mạnh nhưng không thể cấm chế được Huyền Ảnh của Ngô Bình, kết quả anh ta đã bị chém chết chỉ bằng một đòn, chết không nhắm mắt.

Người này vừa chết, kiệu chậm rãi rơi xuống, Ngô Bình cầm trong tay. Cậu vừa nhìn đã biết đây là một bảo vật, lập tức cất chiếc nhẫn chứa đồ này.

Lục trên người đối phương một hồi rồi cậu xử lý thi thể đó, sau đó đi vào phòng khách.

Lúc này Lâu An Dân vô cùng lo lắng, ông ta run giọng hỏi: “Cậu Ngô, người đó chết rồi à?”

Ông ta ở trong phòng khách nên không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, hơn nữa sự việc lại xảy ra rất nhanh.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đã xử lý rồi, chuyện này đến đây thôi. Ngày mai ông đến hiện trường với tôi, tôi dạy ông cách khôi phục long mạch”.

Lâu An Dân thở phào, vội nói: “Được, mọi chuyện đều nghe theo cậu Ngô sắp xếp”.

Lúc này người phụ nữ đó chạy xuống lầu.

Thấy vợ mình đi xuống, Lâu An Dân nói: “Hồng Hồng, chẳng phải bảo em nghỉ ngơi đi sao, sao em lại xuống đây?”

Người phụ nữ nhìn Ngô Bình, đột nhiên quỳ xuống đất nói: “Cậu Ngô là thần tiên, có thể giúp chồng tôi không?”

Lâu An Dân cảm động, vội nói: “Cậu Ngô, tôi đã một bó tuổi rồi nhưng vẫn chưa sinh được con, đây là tiếc nuối lớn nhất đời này của tôi. Cậu là thần tiên, không biết có cách nào giúp tôi không?”

Ngô Bình nhìn Lâu An Dân, bình thản nói: “Mạng của ông không có con, tôi cũng không thể giúp gì được”.

Tia hy vọng trong mắt Lâu An Dân tắt lịm đi, lẩm bẩm: “Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như thế?”

Ngô Bình: “Thể chất của ông khá đặc biệt, gien của ông không thích hợp để sinh con. Cho dù có thụ tinh trong ống nghiệm, cũng không thể sống được. Nếu ông thực sự muốn có con thì hãy nhận nuôi một đứa”.

Lâu An Dân khẽ gật đầu: “Cũng chỉ đành như thế”.

Giải quyết xong người đoạt mạng, Ngô Bình không ở lại lâu, sau đó rời khỏi nhà họ Lâu.

Sau khi Ngô Bình đi, người phụ nữ ngẩn người, cô ta nói: “Chồng à, hay là chúng ta nghe lời cậu Ngô nhận nuôi một đứa trẻ?”

Cô ta muốn có một đứa con, thật ra muốn buộc lấy trái tim chồng, nếu không đợi cô ta lớn tuổi hơn một chút, không giữ được, chồng mình lại có người khác.

Lâu An Dân thở dài nói: “Xem ra chỉ có thể như thế”.

Ông ta nhìn hướng Ngô Bình rời đi, lẩm bẩm: “Nếu con của chúng ta có thể cao lớn, đẹp trai như cậu Ngô, thần quỷ khó lường, đời này của anh chẳng còn tiếc nuối”.

Người phụ nữ liếc mắt: “Chồng à, anh nói gì thế, người ta là thần tiên, sao có thể so với người phàm”.

Lâu An Dân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy cũng chưa chắc”.

Ông ta bỗng nhìn vợ mình, hai mắt phát sáng nói: “Hồng Hồng, nếu em có thể mang thai đứa con của cậu Ngô, sau này con của chúng ta chẳng phải sẽ xuất sắc giống cậu ta rồi sao?”

Lúc nói câu này, Lâu An Dân cực kỳ nghiêm túc.

Người phụ nữ giật mình: “Chồng, anh nói lung tung gì đấy, sao em có thể mang thai con của cậu ta?”

Lâu An Dân nói: “Em đẹp như vậy, chuyện này không khó”.

Câu nói này khiến Hồng Hồng có cảm giác kỳ quái.

Lâu An Dân: “Anh nhớ người đó từng nói với anh, khí vận của em rất khác thường, đây cũng là nguyên nhân họ chọn anh làm việc”.

Người phụ nữ sửng sốt: “Em có khí vận lớn?”

Lâu An Dân gật đầu: “Trước đây anh nghĩ mãi cũng không hiểu, em chỉ là vợ của anh, làm gì có khí vận lớn. Nhưng bây giờ anh đột nhiên hiểu ra, nếu em mang thai đứa con của cậu Ngô, vậy thì em không phải là người bình thường”.

Người phụ nữ sửng sốt, hồi lâu cũng không nói gì.

Không lâu sau, Ngô Bình quay lại biệt thự Hoàng Long tiếp tục tu luyện Bí chú.

Thời gian trôi qua thật nhanh, sáng hôm sau cậu đến thẳng chỗ khôi phục long mạch. Sau khi quan sát một hồi, cậu thiết lập cấm chế, đồng thời bảo người của Lâu An Dân hợp tác khôi phục long mạch Trung Châu.

Đến lúc hoàng hôn, phần long mạch bị đào đã được lấp đầy, động đất yếu luôn kéo dài cuối cùng cũng hết.

Cuối cùng Ngô Bình thiết lập một pháp trận ở long mạch để hút linh khí của trời đất nuôi dưỡng long mạch. Làm thế chỉ cần khoảng một tháng, long mạch đã có thể hồi phục hoàn toàn, thậm chí còn tốt hơn trước.

Cả ngày nay Ngô Bình đều ở trên núi, đến tối trên đường về thì cậu nhận được điện thoại của Tuyết Vũ.

“Anh Bình, em đã đến Trung Châu rồi”.

Lúc trước Tuyết Vũ luôn ở lại bên đó để xử lý công việc, đến hôm nay mới có thời gian đến tìm Ngô Bình.

Ngô Bình rất vui: “Giờ em đang ở đâu, anh đi đón em”.

Tuyết Vũ: “Em đang ở khách sạn, vừa làm xong thủ tục lưu trú”.

Ngô Bình: “Ừ, anh đến đó ngay”.

Khách sạn Tuyết Vũ ở là khách sạn nghỉ dưỡng, vị trí gần bờ sông, bên cạnh có một sở thú và thủy cung, rất nhiều du khách đến đây.

Ngô Bình lái xe đến khách sạn, vừa dừng xe đã nhìn thấy Tuyết Vũ mặc bộ váy dài đi biển chậm rãi bước đến.

Ngô Bình: “Các tiền bối ở Đạo Quan thế nào?”

Tuyết Vũ: “Họ đều đang bế quan, đồng thời tìm kiếm đồ mà tông môn để lại”.

“Bên Tiên Vương Môn thì sao?”

Tuyết Vũ: “Em học được những thứ anh dạy, mấy người đó đều đỏ mắt, cứ nịnh bợ em”.

Ngô Bình cười nói: “Những gì em học cao siêu hơn Tiên Vương Môn cả trăm lần”.

Tuyết Vũ cười nói: “Đương nhiên, vì đều là do anh dạy em”.

Ngô Bình ôm lấy eo Tuyết Vũ nó: “Đi vào phòng xem thử, không được thì đổi khách sạn khác”.

“Cũng khá ổn”.

Tuyết Vũ đặt một căn phòng có hai phòng ngủ, hai phòng khách, hơn nữa còn có sân vườn, sân vườn có thể thông đến cầu tàu bên sông, từ trên đó có thể đi thuyền ra giữa sông chơi.

Vừa vào đến phòng, cả người Tuyết Vũ dính sát vào Ngô Bình, yêu kiều nói: “Anh Bình, em có thể ở lại Trung Châu một thời gian không? Dạo này em không muốn về”.

Ngô Bình cười nói: “Được chứ, em ở bao nhiêu cũng được, nhưng mấy ngày nay em phải đến Thần Kinh”.

Tuyết Vũ chớp mắt: “Có thể dẫn em theo không?”

Ngô Bình: “Anh làm việc cho Đông Vương, em đi theo có thể làm gì?”

Tuyết Vũ cười nói: “Vậy em cũng có thể gia nhập vào dưới trướng Đông Vương”.

Lúc này Ngô Bình mới nhớ thật ra Tuyết Vũ cũng là cao thủ Bí Cảnh, hơn nữa được cậu chỉ dạy nên thực lực đã hơn hẳn tu sĩ Bí Cảnh bình thường.

Suy xét một lúc, Ngô Bình nói: “Vậy được, nếu em có hứng thú, anh có thể đề cử em với Đông Vương”.

Hai người đã không gặp nhau mấy ngày, lập tức dính chặt lấy nhau đến hơn chín giờ tối.

Chín giờ tối, đèn đuốc bên bờ sông sáng trưng, các cửa hàng quán ăn lần lượt mở bán, hai người đi dọc theo bờ sông ăn uống no nê, tâm trạng rất vui vẻ.

Tối nay Ngô Bình không về nhà, ngủ một giấc đến lúc mặt trời mọc, cuối cùng vẫn bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại.

Người gọi đến là Liễu Kim Long, Liễu Kim Long nói: “Cậu Ngô, hôm nay có một buổi đấu giá từ thiện, tôi và ông Nghiêm đã mời rất nhiều người có danh tiếng tham gia nhờ vào mối quan hệ của mình. Tôi nghĩ có thể thông qua buổi đấu giá này, đánh bóng tên tuổi của Từ thiện đường Giang Nam chúng ta”.

Ngô Bình: “Ừ, cứ làm theo kế hoạch đi”.

Liễu Kim Long: “Mong cậu cũng có thể tham gia, dù sao có vài món đấu giá cần tranh giá mới vui”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Sẽ có khoảng bao nhiêu người tham gia đấu giá từ thiện?”

Liễu Kim Long: “Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là chỉ cho vài nhân vật tầm cỡ tham gia. Nhưng sau đó tôi lại thấy bất cứ ai cũng có thể làm từ thiện nên đã mời nhiều người bình thường quan tâm đến từ thiện tham gia. Những thứ họ đấu giá có lẽ không quá đắt, nhưng đối với họ, đó cũng là một sự hy sinh lớn lao”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, cũng có lý. Tôi sẽ đến buổi đấu giá này, cần tôi phối hợp gì không?”
Chương 2582: Đại hội bán đấu giá từ thiện

Liễu Kim Long: “Tốt nhất cậu có thể bán đấu giá mấy món đồ thật sự có giá trị, ví dụ như đan dược có thể kéo dài tuổi thọ, như vậy có thể lôi kéo những người có tiền và có quyền xuất hiện”.

Ngô Bình gật đầu: “Được. Tôi sẽ chuẩn bị vài thứ”.

Liễu Kim Long: “Nếu cần gì, tốt nhất cậu cứ liệt kê danh sách, như vậy chúng tôi mới dồn sức tuyên truyền cho tốt được”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Khi nào bán đấu giá từ thiện sẽ tổ chức?”

Liễu Kim Long: “Ba giờ hai mươi phút chiều”.

Ngô Bình: “Trong vòng nửa tiếng tôi sẽ đưa danh sách cho anh”.

Liễu Kim Long: “Được”.

Cúp điện thoại, Ngô Bình lập tức ngồi xuống, Tuyết Vũ ngồi bên cạnh nói: “Anh Bình, em nghe thấy cả rồi. Chỗ em có mấy thứ dùng được, có thể đem ra đấu giá”.

Ngô Bình cười nói: “Được, vậy thì đấu giá nhiều một chút”.

Suy nghĩ được một lúc, cậu quyết định dùng dược liệu hiện có luyện chế mấy lò đan dược, nếu đã bán đấu giá thì cứ luyện một vài đan dược tăng thể chất và tinh thần vậy.

Chẳng mấy chốc cậu đã có quyết định, chuẩn bị luyện chế loại đan dược Luyện Hình Linh Chú Đan. Luyện Hình Linh Chú Đan này chỉ cần một vài dược liệu bình thường thôi, nhưng lúc luyện chế thì cần Ngô Bình đưa chú lực vào trong đó.

Mấy hôm nay cậu vẫn đang nghiên cứu bí chú mới, trong đó có rất nhiều bí chú có thể gia tăng thể chất, nếu dung hợp bọn chúng cùng đan dược, thì đó chính là Luyện Hình Linh Chú Đan mà cậu muốn.

Trước khi luyện đan, Ngô Bình chọn ra một vài thứ không tệ trong những thứ cậu gom góp được trước kia, sau đó viết vào danh sách, rồi chụp ảnh gửi cho Liễu Kim Long.

Cậu có mang theo trên người một vài dược liệu, lúc này bèn lấy ra lò luyện đan tiến hành việc luyện đan.

Lò đan dược thứ nhất, cậu còn thiếu kinh nghiệm, luyện ra được bốn viên đan dược trung thượng phẩm bậc bốn, đến lò thứ hai, phẩm chất tăng cao hơn, luyện được tám viên đan dược thượng thượng phẩm bậc bốn.

Đến lò thứ ba thì được mười viên đan dược thượng phẩm bậc năm!

Luyện xong ba lò đan dược thì đã hơn một giờ chiều. Trước tiên cậu ăn cơm trưa cùng với Tuyết Vũ, sau đó đưa cô ấy đến chỗ bán đấu giá từ thiện.

Lần bán đấu giá này, vốn dĩ là hoạt động do Từ Thiện Đường Giang Nam tổ chức, nhưng Liễu Kim Long đã cải tiến hoạt động, mời một nhóm các nhân vật danh tiếng trong xã hội và quan khách quý đến tham gia.

Hai giờ rưỡi chiều, Ngô Bình đến hiện trường trước. Âu Dương Trí Viễn và Liễu Kim Long đã có mặt ở đây từ sớm lo việc tổ chức.

Mấy người họ gặp nhau ở phòng truyền thông, Liễu Kim Long nói: “Cậu Ngô, lần đấu giá này, Luyện Hình Linh Chú Đan nhất định sẽ được giành giật mà mua!”

Ngô Bình: “Lão Liễu, anh thấy định giá bao nhiêu thì phù hợp?”

Liễu Kim Long: “Tôi và tổng giám đốc Âu Dương thương lượng một lát, lần này sẽ đấu giá bốn viên đan dược trung thượng phẩm bậc bốn trước, rồi sẽ đấu giá bốn viên đan dược thượng phẩm bậc bốn”.

“Giá cả thì sao?”

“Bốn viên Luyện Hình Linh Chú Đan trung thượng phẩm bậc bốn, giá khởi điểm một trăm năm mươi triệu, mỗi lần sẽ tăng giá ít nhất mười triệu, thượng thượng phẩm bậc bốn thì giá khởi điểm tám trăm triệu, mỗi lần tăng ít nhất một trăm triệu!”

Ngô Bình biết, giá bán đan dược bậc bốn này xem như đã bán giá vốn rồi. Đương nhiên đây là buổi bán đấu giá, những người hiểu biết đan dược quý giá đương nhiên sẽ tự nguyện thêm tiền mà giành về.

Sau đó Liễu Kim Long lại chỉ vào hai mươi món đồ trong danh sách của Ngô Bình nói: “Cậu Ngô, những thứ này quá quý giá rồi, trong này rẻ nhất cũng phải có giá mấy trăm triệu rồi, có nên giảm bớt một ít không?”

Ngô Bình: “Đồ nhiều không tốt sao?”

Liễu Kim Long cười nói: “Đồ nhiều đương nhiên là tốt rồi. Nhưng chúng ta là lần đầu bán đấu giá từ thiện, phải để lại ấn tượng cho lần đấu giá lần sau. Cho nên tôi nghĩ ngoài đan dược thì những thứ khác bán đấu giá mười hai món là được”.

Ngô Bình ừ một tiếng: “Vậy cứ làm theo ý anh đi”.

Hai mươi phút sau, Ngô Bình và Tuyết Vũ đến hiện trường buổi đấu giá. Hiện trường buổi đấu giá là sân vận động lớn nhất ở Trung Châu, có thể chứa nhiều nhất đến ba mươi lăm nghìn người đến xem.

Lúc này, trong sân vận động đã ngồi chật kín người, ngay cả chỗ phía sau cũng có mấy nghìn người đang đứng.

Tám phút trước khi bắt đầu, Âu Dương Trí Viễn thân là người phụ trách mới của Từ Thiện Đường Giang Nam, lên diễn thuyết một đoạn ngắn gọn, sau đó giới thiệu người phụ trách chính và những người tham gia buổi đấu giá lần này. Lần này đấu giá từ thiện sẽ dùng toàn bộ tiền thu được cho hoạt động từ thiện.

Chốc lát sau, buổi đấu giá bắt đầu, Ngô Bình và Tuyết Vũ ngồi trong phòng bao giữa không trung.

Món đấu giá đầu tiên là món đồ của một ông lão chăm chỉ làm từ thiện hằng năm, một chiếc ghế gỗ lim. Chiếc ghế gỗ này cũng đã hư hỏng nhẹ, giá trên thị trường có lẽ chừng mấy nghìn tệ, vì vậy giá khởi điểm của nó là hai nghìn tệ.

Những người có thể tham gia bán đấu giá, đã được sàng lọc kỹ càng hơn cả trước kia, bọn họ đều có tính đại diện rất mạnh, có rất nhiều câu chuyện khiến người người nể phục.

Người đấu giá trước tiên sẽ nói ngắn gọn về chuyện của ông lão này, sau đó bắt đầu đấu giá.

Giá cả chẳng mấy chốc đã tăng đến sáu nghìn tệ, ngay khi giá cả sắp được chốt thì Ngô Bình nhấn vào nút đấu giá, ra giá mười nghìn.

Sau đó, lại có người ra giá mười một nghìn, Ngô Bình ra giá mười lăm nghìn. Sau mấy vòng tranh giành, Ngô Bình ra giá sáu mươi lăm nghìn mua được chiếc ghế này.

Giá khởi điểm hai nghìn tệ mà lại tăng lên đến sáu mươi lăm nghìn, kết quả này khiến rất nhiều người vô cùng bất ngờ. Nhưng cũng may trong buổi đấu giá từ thiện này, có người tự nguyện bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng là chuyện tốt.

Mấy vòng đấu giá tiếp theo, giá cả cao có đến mấy trăm nghìn, thấp thì chỉ có mấy nghìn tệ, Ngô Bình thi thoảng sẽ tham gia đôi chút, tăng bầu không khí một chút.

Cuối cùng, vòng đấu giá thứ ba mươi lăm bắt đầu, vật phẩm đấu giá chính là một miếng ngọc bội hình vuông Ngô Bình bỏ ra, ngọc bội có thể nuôi dưỡng tinh thần, gia tăng thể chất, là một miếng ngọc quý thực sự, giá khởi điểm một trăm hai mươi triệu, mỗi lần tăng lên ít nhất mười triệu.

Khi công hiệu của ngọc quý vừa được công bố, mấy nhà giàu có mặt ở đây đều hứng thú, ai ai cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào người đấu giá.

Đấu giá bắt đầu, giá cả lập tức tăng đến hai trăm triệu, sau đó là hai trăm năm mươi triệu, hai trăm tám mươi triệu, ba trăm triệu. Cuối cùng, miếng ngọc quý này được chốt với giá ba trăm tám mươi triệu, được một người nhà giàu tình Giang Nam mua về.

Mà tiếp theo chính là đấu giá một viên Luyện Hình Linh Chú Đan trung thượng phẩm bậc bốn của Ngô Bình.

Khi hai viên đan dược được đặt bên trong lớp thủy tinh xuất hiện trước mặt mọi người, cảm giác đầu tiên của mọi người là kinh ngạc, thầm nói thứ nhỏ nhoi đó là gì, viên thuốc sao?

Người đấu giá cao giọng tuyên bố: “Các vụ, đây là hai viên linh đan có thể khiến người ta sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh! Tên Luyện Hình Linh Chú Đan! Đan này là đan dược bậc bốn, phẩm chất trung thượng!

Lời này vừa thốt ra, hiện trường lập tức sôi sục, mấy người thường có lẽ không quá hiểu về giá trị của đan dược, nhưng mấy khách quý, nhà giàu nổi danh này thì đều biết rõ giá trị và độ khan hiếm của đan dược!

Người đấu giá quan sát phản ứng của mọi người, cười nói: “Hai viên đan dược này, người bình thường rất khó chạm được, chúng tôi cũng là có cơ duyên mà được một thầy luyện đan tài trợ, nên mới có được hai viên linh đan này. Đan dược này có giá khởi điểm ba trăm triệu, mỗi lần tăng ít nhất ba mươi triệu!”

“Tôi ra giá ba trăm triệu!”. Lập tức có người mau chóng ra giá”.

“Ba trăm ba mươi triệu!”

“Ba trăm năm mươi triệu!”

“Tôi ra giá bốn trăm triệu!”

Giá cả đan dược tăng lên nhanh chóng, trong vòng mười mấy giây đã tăng vọt đến năm trăm triệu, sau đó là sáu trăm triệu, tám trăm triệu, một tỉ!

Lúc này, người tham gia đấu giá đã không còn nhiều, chỉ còn mười mấy người nhưng vẫn tranh giành rất quyết liệt.

“Một tỉ hai!”

“Một tỉ ba!”

“Một tỉ rưỡi!”

Mấy người này không còn tăng thêm lần lượt mười triệu nữa, mà lần lượt sẽ tăng lên đến một trăm triệu.

“Một tỉ rưỡi, ông số chín ra giá mười tỉ rưỡi, còn có ai ra giá cao hơn nữa không? Ông số bốn mươi bảy, ra giá một tỉ sáu… Còn có ai ra giá cao hơn nữa không?”
Chương 2583: Đấu giá Luyện Hình Linh Chú Đan

“Một tỉ bảy!”

Lúc này, Tuyết Vũ cũng rất kinh ngạc, cô ấy nói: “Anh Bình, vậy mà đã ra giá đến một tỉ bảy rồi, đáng sợ thật!”

Ngô Bình thì rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Một tỉ bảy chỉ là mới bắt đầu thôi, người biết giá trị thật sự của nó cho dù có bỏ ra mười tỉ cũng sẽ cam tâm tình nguyện”.

Tuyết Vũ gật đầu: “Đúng vậy, có thể có sức khỏe mạnh khỏe, sau đó sống đến trăm tuổi, đây đúng là thứ mà mấy người nhà giàu mơ ước”.

Giá cả tiếp tục tăng lên, một tỉ tám, hai tỉ, hai tỉ rưỡi!

Người tham gia đấu giá càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại ba nhà, nhưng vẫn cắn chặt không buông, hai tỉ sáu rồi lại lên hai tỉ bảy.

Cuối cùng, giá bỗng tăng lên đến ba tỉ rưỡi, còn lại hai nhà tranh giành, ba tỉ sáu, ba tỉ bảy!

“Số chín, ba tỉ bảy! Ba tỉ bảy lần một, ba tỉ bảy lần hai, ba tỉ bảy lần ba!”

Cộp! “Chốt!”

Những người cạnh tranh hơi do dự chốc lát, số chín đã dùng cái giá trên trời là ba tỉ bảy lấy được Luyện Hình Linh Chú Đan trung thượng phẩm bậc bốn!

“Trời đất, ba tỉ bảy!”. Mọi người đều kinh ngạc, cảm thấy lần đấu giá này rất đáng giá!

Sau đó, một cô gái mặc lễ phục đỏ làm người chủ trì lên đài, cô ta nói: “Các quý quan khách, món đồ chúng tôi muốn đấu giá tiếp theo đây đến từ một cô gái nhỏ, xin hãy xem video”.

Sau đó, trên màn hình chiếu một đoạn video, một cô bé xinh đẹp đáng yêu nằm trên giường bệnh, cô bé mắc phải bệnh không chữa được, cô bé cười với mọi người rồi nói: “Chào mọi người, bác sĩ nói, cháu không sống được bao lâu nữa. Sau khi cháu chết, muốn hiến xác cháu cho xã hội, cho các bạn nhỏ cần đến, như vậy thì sinh mạng của cháu có thể tiếp tục tiếp nối trên người bọn họ…”

Xem xong đoạn video, đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Vũ mờ đi vì nước, khẽ nói: “Cô bé đáng yêu như vậy, cô bé không nên rời khỏi thế giới này”.

Ngô Bình im lặng không nói, thiên địa bất nhân, thế giới này vốn không có gì là từ bi cả, chỉ có lòng người mới có từ bi!

Người chủ trì cũng có phần nghẹn ngào, nói: “Sau khi cô bé qua đời, cô bé nói với bố mẹ mình, muốn dùng tiền mừng tiết kiệm của mình quyên góp cho những bạn nhỏ không có tiền chữa bệnh, không có tiền mua thuốc”.

Lúc này, có người cầm một con heo đất nhỏ màu hồng lên bục triển lãm.

Người chủ trì liếc nhìn heo đất, giọng điệu dịu dàng nói: “Con heo đất này là vật phẩm đấu giá do cô bé quyên góp, giá khởi điểm mười tệ, mỗi lần tăng ít nhất một tệ”.

Mọi người ở hiện trường đều bị khơi gợi sự xúc động, lập tức có người nói: “Tôi bỏ một nghìn!

“Hai nghìn!”

Một con heo đất nhiều lắm cũng chỉ mấy trăm, chẳng mấy chốc đã được tăng lên đến năm mươi nghìn tệ, cuối cùng được chốt hạ với gia chín mươi chín nghìn chín trăm tệ, mà người mua lại nó chính là Tuyết Vũ.

“Chúc mừng vị khách số hai mua được món đồ rất có ý nghĩa, đồng thời cũng cám ơn việc thiện của quý khách!”. Người chủ trì cúi người về phía phòng bao của Ngô Bình và Tuyết Vũ.

Buổi đấu giá tiếp tục, sau hai mươi lăm vòng đấu giá, là lần thứ hai đấu giá bốn viên Luyện Hình Linh Chú Đan bậc bốn, lần này còn lập được kỷ lục với giá ba tỉ chín!

Bởi vì sự xuất hiện của linh đan, nửa sau buổi đấu giá bỗng nhiên có thêm không ít người mới đến, những người này đều nhận ủy thác từ kim chủ sau lưng, đến kiểm tra xem có còn linh đan được tiến hành đấu giá không.

Buổi đấu giá không khiến bọn họ thất vọng, đến vòng đấu giá thứ một trăm, một viên Luyện Hình Linh Chú Đan thượng thượng phẩm bậc bốn được đấu giá, giá khởi điểm lên đến tám trăm triệu!

Giá trị đan dược thượng thượng phẩm cao gấp mười lần đan dược trung thượng phẩm, vì vậy cuộc cạnh tranh lần này càng thêm khốc liệt, chẳng mấy chốc đã lên đến hai tỉ, sau đó là ba tỉ, bốn tỉ, năm tỉ.

Cho đến khi giá cả lên đến mười tỉ thì số người cạnh tranh vẫn còn hơn mười người!

Sau khi đấu giá hết lần này đến lần khác, viên đan dược cuối cùng được một người siêu giàu mua được với giá trên trời là hai mươi lăm tỉ tám!

Buổi đấu giá từ thiện kéo dài ba tiếng rưỡi, tổng cộng bán thành công bốn trăm năm mươi món đồ, quyên góp được tổng bốn chín tỷ bảy trăm ba mươi sáu triệu năm trăm nghìn tệ! Trong đó, hơn bốn mươi tỉ tiền quyên góp đều do đấu giá món đồ của Ngô Bình.

Buổi đấu giá từ thiện danh chấn khắp thiên hạ, bỗng chốc khiến tên tuổi Từ Thiện Đường Giang Nam vang xa gấp bội.

Buổi đấu giá kết thúc, Âu Dương Trí Viễn lên sân khấu phát biểu, tuyên bố kế hoạch từ thiện tiếp theo của Từ Thiện Đường Giang Nam. Khi ông ấy nói Từ Thiện Đường Giang Nam mỗi tháng sẽ công bố bảng kê tài chính thu chi chi tiết, hơn nữa năm nay sẽ chi một trăm tỉ giúp đỡ cho trẻ em thất học, giúp đỡ trẻ em khuyết tật phục hồi sức khỏe, xã hội phản ứng mạnh mẽ, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Từ Thiện Đường Giang Nam đã nhận được hơn chục tỉ quyên góp từ mọi tầng lớp xã hội.

Hạ Quốc có hàng triệu trẻ em thất học hàng chục triệu trẻ em khuyết tật, và cả hàng trăm triệu trẻ mồ côi. Chuyện tiếp theo mà Từ Thiện Đường Giang Nam muốn làm chính là hỗ trợ những đứa trẻ này.

Sau khi buổi đấu giá từ thiện kết thúc, thì tiến hành tiệc đêm từ thiện. Tiệc đêm lần này thì Ngô Bình không tham gia, cậu đưa Tuyết Vũ quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Thế nhưng, trên đường quay về khách sạn, Ngô Bình nhận được điện thoại của Lâu An Dân, nói công trình về cơ bản đã hoàn thành, ông ta rất cám ơn vì Ngô Bình đã giúp đỡ nên tối nay muốn mời cậu ăn tối.

Ấn tượng của Ngô Bình về Lâu An Dân cũng không tệ, vì vậy bảo Tuyết Vũ nghỉ ngơi trước, một mình cậu đi đến Lâu phủ dự tiệc.

Tại sảnh lớn nhà họ Lâu, vợ mới cưới của Lâu An Dân là Ngọc Kinh Hồng rất căng thẳng, cô ta hỏi: “Chồng à, cậu Ngô là người tu hành, thuốc anh tìm được có tác dụng với cậu ta không?”

Lâu An Dân thản nhiên nói: “Anh đã tìm cao nhân nghe ngóng rồi. Loại thuốc này không phải thuốc độc, nó chỉ là có thể nâng cao ham muốn của đàn ông mà thôi, nên dù có là thần tiên cũng sẽ không chống đỡ được dược lực của nó”.

Ông ta nhìn Ngọc Phi Hồng, nói: “Hồng Hồng, chỉ cần em có thể mang thai máu mủ của cậu Ngô, sau này em muốn gì anh cũng đều cho em!”

Ngọc Phi Hồng cắn môi, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã đến, Lâu An Dân lấy rượu thuốc thượng đẳng trân quý ra, đích thân rót rượu cho Ngô Bình.

Tửu lượng của Ngô Bình rất mạnh, dưới sự tiếp đãi nhiệt tình của Lâu An Dân cũng uống nhiều thêm mấy ly!

Tửu lượng của Lâu An Dân không tốt, ba bốn ly xuống bụng đã say bất tỉnh nhân sự, được người làm đỡ xuống.

Ngược lại tửu lượng của Ngọc Phi Hồng lại không tệ, uống cùng Ngô Bình không ít. Uống đến lúc này, Ngô Bình cảm thấy Ngọc Phi Hồng trong mắt mình rất đẹp, người tu hành như cậu cũng không nhịn được mà tim đập mạnh.

Ngọc Phi Hồng đỏ mặt, thấp giọng nói: “Cậu ngô, tôi đây tửu lượng không bằng, có thể đưa tôi về phòng nghỉ ngơi không”.

Ngô Bình không nghĩ nhiều: “Đương nhiên là được”.

Cậu đỡ Ngọc Phi Hồng đi đến phòng của cô ta, thế nhưng hai người vừa vào phòng, Ngọc Phi Hồng đột nhiên ôm sát cổ cậu, hai người xoay tròn ngã xuống sô pha.

Ngô Bình uống phải rượu thuốc có bỏ thuốc trong đó, thuốc này không phải là thuốc độc, nên thân thể cậu không bài trừ, nhưng thuốc này kích phát bản năng của đàn ông, vì vậy sau khi do dự chốc lát thì cậu đã ôm chặt Ngọc Phi Hồng.

Sau trận mây mưa, Ngô Bình cũng tỉnh lại, cậu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, tâm tình phức tạp. Cậu không hiểu, tại sao Lâu An Dân muốn đưa vợ ông ta ngủ với mình, là muốn lấy lòng mình sao?

Ngọc Phi Hồng cúi đầu không nói, im lặng âm thầm nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình thở dài một hơi, mặc quần áo cho cô ta rồi nói: “Xin lỗi, không nhịn được”.

Ngọc Phi Hồng khẽ nói: “Là tôi tự nguyện, không liên quan đến cậu Ngô”.

Ngô Bình cười khổ, nói: “Cô có yêu cầu gì, có thể nói với tôi, tôi sẽ thỏa mãn cho cô”.

Ngọc Phi Hồng cúi thấp đầu, nói: “Tôi không xứng với cậu, không cầu mong gì”.
Chương 2584: Bạch Giao

Tuy Ngọc Phi Hồng không cầu mong gì, nhưng Ngô Bình vẫn áy náy trong lòng, dù sao đã ngủ với người ta, cũng không thể không tỏ vẻ gì, cậu ngẫm nghĩ, bèn lấy một miếng ngọc bội hình rồng đưa cho Ngọc Phi Hồng. Miếng ngọc bội này cậu tìm được trên người kẻ đoạt mệnh, là một món bảo bối, so với ngọc bội được đấu giá còn trân quý hơn gấp nghìn lần.

Cậu đưa ngọc bội cho Ngọc Phi Hồng, rồi đưa cho cô một viên Luyện Hình Linh Chú Đan cấp năm, nói: “Mấy thứ này cô cứ nhận đi. Đây là điện thoại của tôi, sau này cô có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ gọi cho tôi”.

Ngủ với vợ người khác, cậu cũng ngại gặp mặt Lâu An Dân, mặc quần áo xong rồi mau chóng rời đi.

Ngô Bình rời đi không bao lâu thì Lâu An Dân đã đi vào, ông ta kích động hỏi: “Hồng Hồng, thành công không?”

Ngọc Phi Hồng khẽ gật đầu, Lâu An Dân vui mừng, ông ta bỗng quỳ bịch xuống đất.

Ngọc Phi Hồng giật mình: “Chồng à, anh làm gì vậy?”

Lâu An Dân nghiêm mặt nói: “Hồng hồng, sau này anh sẽ không còn là chồng em nữa, em cũng không còn là vợ anh nữa. Em là người phụ nữ mà cậu Ngô đã lâm hạnh, sau này chính là khách quý nhà họ Lâu anh!”

Ngọc Phi Hồng ngây ngốc, cô ta không ngờ Lâu An Dân lại ra quyết định như vậy, trong lòng cô ta phức tạp không thôi, cũng không biết là vui hay buồn.

Lâu An Dân nói: “Nếu mang thai đứa nhỏ, đứa nhỏ sinh ra sẽ mang họ Ngô!”

Ngọc Hồng Phi nặng nề thở dài: “Anh hà tất phải làm như vậy? Cho dù không có đứa nhỏ, chúng ta vẫn sống qua ngày như vậy thôi”.

Lâu An Dân lắc đầu: “Không giống! Cả đời này tuy trong mệnh anh không có con, nhưng anh vẫn có thể thong dong một đời. Chỉ là thong dong thì cũng chỉ thong dong thoải mái, nhưng anh không thể sống lâu. Sau này thì khác rồi, có quan hệ giữa em và cậu Ngô, anh còn sợ sau này không được sống lâu sao?”

Ngọc Hồng Phi bất giác cười khổ, mãi đến lúc này cô ta mới hiểu rõ ý định của Lâu An Dân. Nhưng trong lòng cô ta cũng chua xót một hồi, sau này cậu Ngô còn nhớ đến cô không?

Ngô Bình không về thẳng khách sạn mà trực tiếp quay về sơn trang Hoàng Long. Chuyện ra buổi tối khiến cậu rất buồn phiền, không tu luyện ngay mà hơn nửa đêm nhảy xuống sông bơi lội.

Nói là bơi lội, nhưng tu sĩ như cậu thì ở dưới nước hay trên mặt đất thì không có gì khác biệt, chỉ nhìn thấy một làn sóng nước giữa lòng sông, trong chớp mắt đã kéo dài nghìn mét, sau đó nổi lên sóng lớn.

Ngô Bình tiến lên một đoạn giữa lòng sông thì chạm phải một bóng đen, tâm trạng cậu đang buồn bực, cũng mặc kệ không hỏi mà lao lên.

Tiếng động vang vọng, thứ bị va chạm thét lên một tiếng thê thảm rồi ngất đi, vụ nổ xảy ra ở Giang Nam, một con giao long dài mấy chục mét bay lên.

Bị va chạm, tâm tình Ngô Bình cũng tốt hơn chút. Cậu bay lên không trung nhìn, hóa ra thứ mình va chạm là một con giao long màu trắng đã ngất đi.

Giao là một giai đoạn chuyển tiếp giữa rắn và rồng, được gọi là giao long. Tuy nói gia long không bằng rồng thật, nhưng cũng là chúa tể trong Thủy Tộc, cậu không ngờ sẽ gặp một con giao ở đây, lại còn khiến nó ngất đi nữa.

Cậu có phần bất ngờ, bèn đưa giao long lên bờ, khẽ vỗ vào đầu nó.

Qua mấy phút, giao long chậm rãi mở mắt, khi nó nhìn thấy Ngô Bình ở trước mặt thì lập tức thét lên một tiếng kỳ lạ, nói bằng tiếng người, cầu xin: “Thượng tiên tha mạng, đừng giết tôi đây!”

Ngô Bình cảm thấy buồn cười nói: “Tôi nói giết lúc nào chứ?”

Giao long sững sờ một lát: “Thượng tiên không giết tôi, vậy tại sao đánh ngất tôi?”

Ngô Bình có chút ngượng ngùng, nói: “Vừa nãy tôi bơi lội dưới sông, không nghĩ lại khiến anh ngất đi”.

Giao long thở dài một tiếng: “Dọa chết cục cưng rồi, thì ra thượng tiên không muốn giết tôi, vậy là tốt rồi!”

Ngô Bình: “Nghe ý anh thì lúc nãy có tu sĩ nhân loại đuổi giết anh sao?”

Giao long thở dài một hơi, nói: “Đúng vậy, tu sĩ kia rất hung hăng, muốn giết tôi đoạt lấy giao đan. Nghĩ tôi tu hành năm trăm năm mới ngưng tụ được giao đan, nói gì cũng không thể cho anh ta dễ dàng được, nên tôi mới liều mạng bỏ chạy, kết quả va chạm với anh”.

Ngô Bình: “Anh không cần lo lắng, tôi chắc chắn sẽ không đoạt giao đan của anh”.

Một người một giao đang nói chuyện thì trên không bỗng vang lên tiếng quát lớn: “Tiểu Bạch Giao, tao xem xem mày chạy trốn ở đâu được!”

Vừa dứt lời, một luồng kiếm quang từ trên trời bay xuống, tỏa ra khói đỏ và đốm lửa, còn phát ra âm thanh ầm ầm. Kiếm quang đánh chém về phía Bạch Giao, Ngô Bình ở ngay bên cạnh cũng bị kiếm quang này nhắm đến.

Cậu nhíu mày, lật bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một phi kiếm màu lam dài tấc. Phương Bình Hải cho cậu một thanh phi kiểm cực kỳ lợi hại, cậu vẫn chưa luyện tập gì, nhưng không có nghĩa cậu không thể dùng được.

Phi kiếm được pháp lực cậu khởi động, lập tức hóa thành một luồng kiếm quang màu lam, lao đến đối đầu với kiếm quang kia như một tia chớp.

“Rầm!”

Tựa như pháo hoa nổ tung, khói đổ và đốm lửa bỗng chốc biến mất, kiếm quang màu lam tiếp tục bay về phía trước, chém giết về phía một người đàn ông.

“Cái gì!”. Đối phương kinh ngạc, nghiêng đầu bỏ chạy.

Đáng tiếc đã muộn, kiếm quang của Ngô Bình vòng lên phía trước, chém ngang eo kẻ này làm hai đoạn. Một bí anh lao ra, chạy trốn về phía xa.

Ngô Bình cũng không đuổi cùng giết tận, sau khi chém thân xác đối phương thì cũng không đuổi theo nữa, chỉ thu gom đồ đạc trên người đối phương, chủ yếu là một pháp khí chứa đồ, bên trong chứa không ít vật dụng nhỏ nhặt.

Mắt thấy một kiếm của Ngô Bình đã giết chết tu sĩ đuổi giết mình, Bạch Giao vừa cảm kích vừa khâm phục, nói: “Thượng tiên thật cao tay!”

Ngô Bình: “Người này vừa đến đã muốn chém giết cả anh và tôi, đúng là vô pháp vô thiên!”

Bạch Giao Long: “Anh ta đúng là có tư cách vô pháp vô thiên thật, là đệ tử của Ngọc Chân Các, không ai dám kiếm chuyện”.

Ngô Bình: “Ngọc Chân Các ở đâu?”

Bạch Giao Long: “Ngọc Chân Các là tổ chức tuyển chọn đệ tử thế tục cho các thế lực lớn nhỏ của Tiên giới, đồng thời bản thân nó cũng chiêu mộ đệ tử”.

“Ngọc Chân Các dựa vào đâu mà có thể giúp người khác chiêu mộ đệ tử?”, cậu có chút tò mò.

Bạch Giao nói: “Ngọc Chân Các có một món bảo bối, có thể nhìn ra ngày tư chất một người tốt hay xấu. Dựa vào bảo bối này, Ngọc Chân Các có thể nhanh chóng sàng lọc được thiên tài chân chính trong số lượng người vô hạn, vì vậy các thế lực lớn nhỏ của Tiên Giới đều nguyện ý hợp tác với nó”.

Ngô Bình: “Người này có đồng bọn không?”

Bạch Giao: “Người của Ngọc Chân Các rất tự cao, thích hành động một mình. Hừ, tên này đuổi theo tôi cả nửa ngày rồi, cũng may gặp được anh”.

Ngô Bình biết nơi này không tiện ở lại lâu bèn nói: “Anh Giao, vậy chúng ta từ biệt tại đây vậy, sau này cẩn thận một chút, đừng để người khác đuổi giết”.

Thấy Ngô Bình muốn rời đi, Bạch Giao chần chừ hai giây rồi bỗng nói: “Anh có ân với tôi, tôi nguyện ý tặng anh một tạo hóa”.

Ngô Bình cười nói: “Anh muốn tặng tôi tạo hóa gì?”

Bạch Giao: “Mấy trăm năm trước, tôi vẫn chỉ là một rắn cỏ bình thường, bởi vì xâm nhập vào hang động tiên nhân nên mới có thành tựu như hôm nay. Trong động đó có rất nhiều huyền cơ, đáng tiếc tôi không phải nhân lại nên không thể thăm dò được nhiều nơi”.

Nghe Bạch Giao nói vậy, Ngô Bình bỗng có hứng thú, cậu hỏi: “Anh là từ rắn hóa thành giao sao?”

Bạch Giao: “Trong động kia có một lò luyện đan, quanh lò luyện đan tỏa ra mùi hương rất thơm. Tôi thường ngửi mùi hương này, thời gian lâu dần, thể chất tôi cũng dần dần có thay đổi, cuối cùng trở thành giao”.

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Chỉ ngửi mùi hương thôi, không có nguyên nhân nào khác?”

Bạch Giao: “Tuy trong động cũng có thứ khác, nhưng đều bị cấm chế bảo vệ, tôi không cách nào phá giải được, chỉ đành để nhìn thôi”.

Nói đến đây, Bạch Giao thích thú nói: “Nếu anh có thể phá giải những cấm chế kia, thì có thể có được bảo bối bên trong rồi!”
Chương 2585: Hang động dại gái

Ngô Bình động lòng, hỏi: “Nơi đó ngoài anh thì còn có ai biết nữa không?”

Bạch Giao: “Hang động rất bí ẩn, chỉ có tôi biết thôi”.

Ngô Bình cân nhắc chốc lát rồi nói: “Được, anh dẫn tôi đi!”

Bạch Giao gật đầu, lập tức nhảy xuống sông, bơi về phía thượng du, Ngô Binh bay trên không, đi theo Bạch Giao.

Con sống lớn này kéo dài vạn dặm, Bạch Giao bơi nửa ngày thì tiến vào trong vùng núi non trùng điệp, hai bên đầu là vách núi, hoang vắng không bóng người.

Lúc này Ngô Bình đã đi được hơn ba nghìn dặm, cậu không nhịn được bèn hỏi: “Tôi nói này anh Giao, rốt cuộc là còn bao xa nữa?”

Bạch Giao: “Sắp rồi, đi thêm hơn hai nghìn dặm nữa”.

Ngô Bình: “…”

Lúc hoàng hôn, Bạch Giao tiến vào một nhánh sông. Nhánh sông này tên là Quy Hà, nó tích tụ mặt nước trông như hình con rùa, nên mới có tên như vậy.

Tiến vào Quy Hà, dòng chảy thoảng chốc nhẹ nhàng hẳn. Ngay giữa Quy Hà, có một ngọn núi cao mấy trăm mét, xung quanh có một tường đá nhẵn nhụi vòng quanh, cao đến mấy trăm mét do tác động từ dòng chảy mà ra. Trên đỉnh núi, cây cối tươi tốt, nhưng có rất ít người lên đến đỉnh núi.

Núi này tên la Quy Sơn. Bạch Giao bơi một vòng trong Quy Hà, bỗng nhiên lặn người xuống. Dưới đáy sông, có một hang động đá khổng lồ đường kính hơn ba mét, một giao một người tiến vào hang động đá, sau đó vòng một vòng tiến lên trên, cuối cùng nổi trên mặt nước, xuất hiện ở giữa lòng núi.

Lòng núi rất rộng lớn, mặt đất trải một tầng ngọc thạch xám trắng. Nhảy lên mặt đất, Bạch Giao nói: “Phía trước có một cửa đá, bị tôi phá hư rồi. Đi qua cửa đá chình là chỗ hang động”.

Ngô Bình tiếp tục đi theo nó về phía trước, đi thêm mấy trăm mét, quả nhiên nhìn thấy một cánh cửa đá đã vỡ nát một nửa, cửa rộng chừng năm mét, cao tám chín mét, trên cửa đá khổng lồ có đầy rẫy các vết rạn, có và chỗ đã bị phá hủy.

Đi qua cửa đá chính là một không gian tương đối khép kín, mặt đất trải ngọc thạch đỏ, diện tích ức chừng ba bốn trăm mét vuông. Trên trần có khảm một trăm lẻ tám viên Dạ Minh Châu, chiếu sáng cả hang động. Độ sáng của Dạ Minh Châu rất cao, ánh sáng nó tỏa ra rất dịu dàng, tương đương với ánh sáng do một trăm bóng đèn phát ra.

Giữa hang động có một lò luyện đan, lò luyện đan cao chừng hai mét, năm chân, ngoài mặt có khắc phù văn kỳ lạ.

Cậu đi đến trước lò luyện đan, đi vòng quanh hai vòng, ánh mắt sáng rực, lầm bầm nói: “Lò luyện đan tốt!”

Lò luyện đan này so với lò cậu đang dùng rõ ràng rốt hơn mấy lần! Nói về phẩm cấp thì lò hiện tại cậu dùng nhiều nhất cũng chỉ là loại phổ thông, mà lò luyện đan trước mắt này chắc chắn là loại hảo hạng!

Bạch Giao nói: “Chính là lò luyện đan này, nó sẽ tỏa ra một mùi hương kỳ lạ”.

Ngô Bình lại gần lò khẽ ngửi, quả nhiên ngửi thấy một luồng hương từ lò.

Bạch Giao hỏi: “Này, có phải bên trong có đan dược nên mới có mùi hương không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Đây không phải mùi hương đan dược bên trong. Lò luyện đan này đã luyện chế rất nhiều đan dược, thâm niên đã lâu, nên nó sẽ bị nhiễm một lượng lớn mùi đan dược”.

Bạch Giao: “Ra là vậy”.

Ngô Bình ấn tay lên lò luyện đan, bề mặt lò xuất hiện một luồng sáng tím, ngăn cách giữa cậu và lò luyện đan.

“Trên lò luyện đan cũng có cấm chế rất kỳ lạ”.

Bạch Giao gấp gáp hỏi: “Có cách nào phá giải không?”

Ngô Bình: “Cấm chế không hẳn quá mạnh, nhưng muốn phá giải nó cũng không dễ”.

Nói rồi, cậu vươn tay đập vào lò luyện đan một cái, bí lực biến mất, ánh sáng tím cũng tan biến.

Bạch Giao trừng lớn mắt: “Vậy là phá giải rồi sao?”

“Người biết thì không khó, kẻ khó thì không biết”. Ngô Bình cười nói, sau đó mở lò luyện đan ra.

Sau khi mở lò luyện đan ra, một mùi đan dược nồng nặc bay ra, chỉ thấy cấu tạo bên trong lò rất phức tạp, trên vách lò còn khắc các loại phù văn và trận pháp. Loại lò luyện đan cao cấp thế nào, chủ có thầy luyện đan trình độ cao cấp mới có thể dùng được.

Ngô Bình nói với Bạch Giao: “Anh Giao, lò luyện đan này tôi cần”.

Bạch Giao nói: “Đương nhiên. Tôi cũng không phải thầy luyện đan gì, đưa tôi cũng phí phạm. Hơn nữa nếu không phải do anh phá bỏ được cấm chế thì tôi cũng không lấy nó đi được”.

Ngô Bình gật đầu, đi đến một trụ ngọc cao hai mét, phải hai người mới ôm hết. Trên ngọc trục có khắc một vài văn tự và hình vẽ, cả thân trụ được bao bọc bởi một ngọn lửa màu xanh, Bạch Giao cũng không dám lại gần.

“Bên trong chắc chắn có bảo bối, đáng tiếc tôi không biết phá giải cấm chế”. Bạch Giao nói.

Ngô Bình nhìn một lúc rồi duỗi ngón trỏ phải nhẹ nhàng điểm vào trụ ngọc, ngọn lửa xanh bỗng chốc biến mất vào đầu ngón tay cậu.

Bạch Giao ngơ ngác nhìn, hỏi: “Anh không sao chứ?”

Mũi Ngô Bình có hai ngọn lửa màu xanh tuôn ra, sau đó cậu xoa mũi, nói: “Đây là một loại lửa thần, chuyên dùng để thiêu đốt nguyên thần, nhưng đối với thân thể thì không gây hại gì. Chỉ cần ngăn cách nó với nguyên thần thì có thể dễ dàng phá giải”.

Nói xong, cậu vỗ một cái vào trụ ngọc, trên trụ ngọc bỗng nứt ra một ô vuông, một luồng sáng vàng bay ra. Ngô Bình bay lên không, vươn tay chụp lấy luồng sáng vàng. Đến khi cậu đáp đắt thì luồng sáng vàng cậu nắm trong tay đã biến thành một cuốn sách, bên trên có ba chữ cái màu vàng: Mỹ Nhân Phổ!

Mở cuốn sách, bên trong lần lượt là mười bức vẽ mỹ nhân, trên đó có ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh. Trang cuối cùng của cuốn sách còn ghi lại một đoạn văn, đại ý nói mười mỹ nhân này liên quan đến tình hình thiên hạ, vận khí vũ trụ. Anh hùng thiên hạ, nếu có thể có được một hai người thì có thể xưng bá một phương; nếu có được ba bốn người thì có thể trở thành tiên đế một phương; nếu có thể có được mười đại mỹ nhân, thì có thể trở thành thiên hạ đệ nhất!

Nhìn thấy mười bức vẽ mỹ nhân này, Ngô Bình không khỏi buồn cười, nói: “Dựa vào phụ nữ lên ngôi, đúng là vớ vẩn!”

Bạch Giao liếc nhìn, hỏi: “Này, bên trên viết gì vậy?”

Ngô Bình: “Có mười cô gái, người đàn ông nào ngủ được với bọn họ thì có thể trở thành bá chủ, càng ngủ với nhiều cô gái thì bá nghiệp càng lớn”.

Kiểu giải thích như vậy rất đơn giản dễ hiểu, Bạch Giao nghe xong cũng cảm thấy khó tin, lắc đầu nói: “Đây là lừa trẻ con sao”.

Ngô Bình cất Mỹ Nhân Phổ, rồi lại đến một trụ ngọc khác vỗ mấy cái. Lần này có một ô vuông nứt ra, bên trong có một lọ thuốc.

Ngô Bình cầm lấy lọ thuốc, mở ra thì phát hiện bên trong có ba viên đan dược, màu vàng kim, mùi hương dễ chịu.

Bạch Giao phấn khích hỏi: “Anh này, đan dược gì vậy?”

Ngô Bình khẽ ngửi, nói: “Thiên Nhan Đan”.

“Thiên Nhan Đan?”, Bạch Giao hỏi: “Tôi có thể dùng được không”

Ngô Bình: “Đây là cho các các gái dùng, sau khi nuốt xuống có thể trở nên xinh đẹp, da dẻ mịn màng”.

Bạch Giao cười khổ: “Sao lại liên quan đến mấy cô gái nữa vậy. Chủ nhân hang động này chắc không phải là dại gái đấy chứ?”

Ngô Bình: “Không nói đến cái khác, nhưng tôi thấy cũng giống đấy!”

Lại mở thêm ô vuông thứ ba, bên trong có một bình ngọc miệng rộng, bên trong chứa một dung dịch dạng đặc màu xanh ngọc, cũng có mùi hương nhàn nhạt.

Ngô Bình bôi lên tay một ít rồi ngửi thử, nói: “Đây là một loại kem dưỡng da”.

Lòng Bạch Giao cũng nguội lạnh, vốn dĩ nó còn định lấy mấy món bảo bối, nào ngờ đều là mấy thứ phụ nữ dùng!

Sau đó, Ngô Bình lại mở thêm tám ô vuông, đồ vật bên trong cũng đều liên quan đến phụ nữ, có nước hoa, có kem dưỡng thể, có đan dược khiến người ta trẻ tuổi.

Cũng may mấy thứ này cũng không hoàn toàn vô dụng với Ngô Bình, ít nhất cậu có thể tặng cho Hàn Băng Nghiên và Vũ Tuyết.

Thu thập đồ đạc, Ngô Bình và Bạch Giao lại đến trước bàn dài. Trên bàn đặt một giá treo kiếm bằng ngọc, bên trên có treo một thanh trường kiếm có vỏ màu đỏ chuôi kiếm xanh lá, tỏa ra kiếm khí lạnh lẽo.

Thế nhưng, trên trường kiếm cũng có cấm chế, Bạch Giao không thể động đến nó.

Ngô Bình liếc nhìn, lập tức cầm thanh kiếm, một luồng kiếm khí xâm nhập vào thân thể Ngô Bình, nhưng chẳng mấy chốc đã bị pháp lực mạnh mẽ của cậu trấn áp. Sau đó, pháp lực phá giải cấm chế, cậu rút thanh kiếm ra dễ dàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom