-
Chương 2616-2620
Chương 2616: Thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất
Mấy người Ngô Khả Kỳ điên cuồng chạy ra xa, sau đó leo lên một chiếc xe, chiếc xe mau chóng rời đi.
Đến khi chiếc xe lên cao tốc, Ngô Khả Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, mấy tên thuộc hạ bên cạnh hắn cũng cảm thấy như vậy. Một tên thuộc hạ nói: “Sếp Ngô, không ngờ người này lại khó giải quyết như vậy, chúng ta suýt chút nữa đã chết trong tay hắn rồi!”
Ngô Khả Kỳ vẫn còn sợ hãi trong lòng, bọn họ đều biết Ngô Bình lợi hại, nhưng tu vi Ngô Khả Kỳ vượt trội hơn nhiều so với đối phương, hơn nữa đầu óc lại có nhiều chiêu trò, kết quả đều chưa kịp dùng đến.
“Người này quá đáng sợ, hắn căn bản không cho chúng ta cơ hội ra tay. Lúc đó, cả người tôi như khúc cây vậy, thân thể không bị ý thức khống chế, quá đáng sợ. Đến giờ tôi vẫn không hiểu, sao hắn làm được như vậy”.
Thuộc hạ kia nói: “Sếp, chúng ta nên làm gì đây?”
“Bây giờ tôi càng nghi ngờ là hắn có được thứ đồ kia, đáng tiếc là không có chứng cứ!”
“Đây là nhiệm vụ bên trên giao xuống, nếu như không hoàn thành thì Từ Lăng Quang nhất định sẽ nhúng tay vào. Hắn đã ngấp nghé vị trí người đứng đầu bảy tỉnh phía Bắc này từ lâu rồi, lần này tuyệt đối không thể để hắn ra tay!”
Ngô Khả Kỳ nhíu mày, nói: “Chuyện tôi có thể nghĩ đến, chắc chắn Từ Lăng Quang cũng sẽ nghĩ đến, chẳng qua chỉ là chúng ta ra tay nhanh hơn mà thôi”.
Thuộc hạ kia nói: “Sếp, ý anh là, sau này Từ Lăng Quang sẽ ra tay sao?”
Ngô Khả Kỳ cười lạnh: “Tên Ngô Bình này rất đáng sợ, Từ Lăng Quang chắc chắn không chiếm được chỗ tốt, Ngô Bình có thể giết chết hắn là tốt nhất!”
Chiếc xe chạy đến một trang viên, một mình Ngô Khả Kỳ xuống xe, đi vào bên trong, xuyên qua hoa viên, phòng khách, hắn đi thẳng đến viện sau, gõ cửa sau đó đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, hắn đang ngồi trên ghế hút thuốc, nhả ra làn khói bay thẳng lên trần nhà, sau đó ngưng tụ thành một đóa sen.
“Chủ nhân!”, Ngô Khả Kỳ quỳ xuống, vô cũng kính cẩn nói.
Người đàn ông trẻ tuổi kia chẳng buồn nhìn hắn, hỏi: “Tìm được người rồi?”
Ngô Khả Kỳ cúi thấp đầu, nói: “Tìm được rồi. Không ngờ thực lực hắn lại rất mạnh, thủ đoạn tà môn, tôi bỗng chốc bị hắn khổng chế, suýt nữa đã mất mạng. Nếu không phải nể mặt Tuần Tiên Ti thì hắn cũng sẽ không thả tôi rời đi”.
Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Có thể trở thành đệ tử tinh anh của tông môn hạng nhất, thực lực đương nhiên không yếu rồi. Nhưng hắn có thể dọa anh sợ đến thế này, thì cũng khiến tôi bất ngờ”.
Ngô Khả Kỳ: “Tôi rất hổ thẹn!”
“Không phải lỗi của anh, là hắn quá mạnh”. Người đàn ông trẻ tuổi ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói: “Hắn vẫn đang ở đó sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Có lẽ không còn ở đó rồi”.
“Anh đang tìm tôi sao?”. Đột nhiên, ngoài cửa chợt xuất hiện bóng người, chính là Ngô Bình.
Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Khả Kỳ biến sắc, theo bản năng vươn tay sang hông. Lúc này Ngô Khả Kỳ nhìn cậu, tay lại chầm chậm buông xuống, lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi!”
Ngô Bình lại chẳng buồn nhìn hắn, ánh mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi, nói: “Vừa nhìn đã thấy anh không giống người làm chủ rồi, tôi đoán sau lưng chắc chắn có một người khác, cho nên mới đi theo nhìn xem”.
Người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy, cười nói: “Không hổ là đệ tử tinh anh, tâm tư kín đáo. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Thanh Lân, là thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất”.
Thế gia hoàng kim hạng nhất tương đương với nhóm đứng cao nhất trong tông môn hạng nhất, thực rất cực kỳ mạnh, Liên Sơn Tông cũng không thể so được!
Vẻ mặt Ngô Bình không chút gợn sóng, cậu nói: “Thì ra xuất thân từ thế gia hoàng kim, chẳng trách lại bình tĩnh như vậy”.
Thanh Lân cười nói: “Tôi đến nơi này chưa bao lâu, Ngô Khả Kỳ là một người làm mà tôi nhận vào. Anh đánh người của tôi, món nợ này tính thế nào?”
Ngô Bình: “Tìm tôi tính nợ? Chỉ dựa vào anh?”
Sắc mặt Thanh Lân lạnh lùng: “Không phải tôi coi thường Liên Sơn Tông anh, mà ở trước mặt nhà họ Thanh tôi, Liên Sơn Tông chẳng đáng để xách giày!”
“Ầm!”
Thanh Lân còn chưa nói hết câu, đầu đã bị Ngô Bình ấn xuống mặt đất, cả gương mặt cọ vào từng mảnh vỡ xi măng dưới đất. Đến khi đầu hắn lại bị Ngô Bình kéo lên thì gương mặt đã thay đổi hoàn toàn, máu tươi đầm đìa.
“Anh dám ra tay với tôi!”, Thanh Lân vừa kinh ngạc vừa tức giận, âm thanh trở nên bén nhọn.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi không chỉ không dám ra tay với anh, mà tôi còn dám giết chết anh. Nhưng trước khi anh chết, tôi đưa anh đi gặp một người đã”.
Nói rồi, cậu và Thanh Lân đã biến mất trên không, để lại Ngô Khả Kỳ ngơ ngác tại chỗ. Người này lại dám động đến thế tử Thanh, cậu không sợ thế gia hoàng kim hạng nhất báo thù sao?
Đầu óc Thanh Lân trống rỗng, đến khi hắn tỉnh táo lại thì đã đến sơn trang Hoàng Long, bị Ngô Bình ném xuống đất.
“Anh Ngô, anh đã về rồi”. Trong phòng khách, Mao Thiết đi đến, trên vai cậu ta còn có một bàn tay nằm trên đó, chính là Trương Huyền Bạch. Mao Thiết hiện tại chính là người đại diện nói chuyện thay cho Trương Huyền Bạch, hai người chung sống với nhau mấy người, Trương Huyền Bạch đã trực tiếp thông qua Mao Thiết để giao tiếp với người khác.
Anh ta vốn định mấy ngày trước đã đi rồi, quay về nhà họ Trương, nhưng mấy hôm nay ở sơn trang Hoàng Long khá vui vẻ, nên cũng không vội quay về.
Thanh Long lạnh lùng nói: “Nhà họ Thanh tôi nhất định sẽ tiêu diệt toàn môn của anh, tru di cửu tộc anh! Sau đó khiến anh muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Ngô Bình đành chịu nói: “Anh Trương, nhìn thấy rồi chứ? Có người muốn tru di cửu tộc tôi, bây giờ tôi rất sợ đấy”.
Trương Huyền Bạch cười lạnh: “Người nào mà có khẩu khí lớn vậy!”
Thanh Lân tức giận nói: “Tôi là thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất, Thanh Lân!”
“Nhà họ Thanh?”, Trương Huyền Bạch như có chút ấn tượng: “Năm đó nhà họ Thanh có con gái gả đến nhà họ Trương tôi, nhà họ Thanh cũng nhờ đó mà từ một thế gia thanh đồng một bước trở thành thế gia hoàng kim. Anh chính là thế tử nhà họ Thanh đó sao?”
Nghe thấy lời này, Thanh Lân ngây người, hắn nhìn Mao Thiết run giọng hỏi: “Anh là ai?”
“Thế tử nhà họ Trương, Trương Huyền Bạch”. Hắn lạnh nhạt nói: “Có lẽ anh từng nghe đến tôi rồi”.
Thanh Lân quỳ mạnh xuống đất: “Tiểu nhân Thanh Lân, bái kiến thế tử!”
Nhà họ Trương là thế gia vạn năm, căn cơ thâm sâu, cho dù có một nghìn nhà họ Thanh cũng không thể so sánh nổi! Chính vì như vậy, nhà họ Thanh mới có thể dựa vào một cô con gái gả vào nhà họ Trương mà mau chóng vùng lên, một bước trở thành thế gia hoàng kim!
Trương Huyền Bạch cười lạnh nói: “Anh Ngô có ơn cứu mạng tôi, anh lại dám đối phó với anh ấy, đúng là chán sống!”
Thanh Lân sợ hãi mất hồn mất vía, run giọng nói: “Tôi biết sai rồi, mong cậu khai ân!”
Ngô Bình cười nói với Trương Huyền Bạch: “Tôi là đệ tử Liên Sơn Tông, hắn lại dùng thân phận thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất chèn ép tôi, tôi chỉ đành đưa hắn đến gặp anh Trương thôi”.
Trương Huyền Bạch nói: “Thế gia hoàng kim hạng nhất gì chứ, trước mặt tôi cũng chả là cái thá gì!”
Thanh Lân vội nói: “Vâng vâng, tôi không phải là thá gì cả, thế tử bớt giận!”
Trương Huyền Bạch nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, anh cứ tùy ý giải quyết hắn, giết chết cũng không sao”.
Ngô Bình nói: “Thôi vậy, tôi và hắn cũng không thù oán gì, trước cứ hỏi hắn vài câu đã”.
Thanh Lân vội nói: “Cậu Ngô cứ hỏi!”
Ngô Bình: “Là anh bảo Ngô Khả Kỳ điều tra tôi sao?”
Thanh Lân nói: “Không phải Ngô Khả Kỳ nói với tôi, cậu Ngô có khả năng lấy được thứ đồ kia. Tuy hắn không chắc chắn, nhưng tôi cũng muốn có được thứ đồ kia, vì thế bảo hắn đi điều tra, không ngờ lại xung đột với cậu, tôi đáng chết, mong cậu thứ tội!”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi không giết anh, nhưng anh phải giúp tôi làm vài chuyện”.
Thanh Lân lập tức thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ dốc sức làm!”
Ngô Bình: “Thứ nhất, anh tuyên bố với bên ngoài, bảo bối trên người ninja Đông Doanh kia đã bị anh đoạt được. Anh là thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất, dù người khác có biết cũng không dám làm gì anh”.
Thanh Lân ngẫm nghĩ, lập tức nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ làm theo!”
Ngô Bình: “Thứ hai. Tôi cho anh một cơ hội gần gũi với thế tử Trương Huyền Bạch, hộ tống anh ấy về nhà họ Trương”.
Hai mắt Thanh Lân sáng rực, vội nói: “Tôi nguyện ý!”
Ngô Bình: “Nhưng trước khi xuất phát, tôi phải dùng cấm chế lên người anh. Trên đường đi, chỉ cần anh dám gây chuyện với anh Trương, tôi lập tức sẽ khiến anh chết ngay tại chỗ!”
Thanh Lân giật mình trong lòng, nhưng nghĩ đến chuyện có thể thân cận với Trương Huyền Bạch, hắn cắn răng nói: “Tôi nguyện ý chấp nhận cấm chế!”
Chương 2617: Tiễn Trương Huyền Bạch về
Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm. Xem ra anh là người thông minh”.
Trương Huyền Bạch nói: “Anh Ngô bảo anh ta đưa tôi quay về?”
Ngô Bình gật đầu: “Người này biết anh, cũng biết nhà họ Trương, để anh ta đưa anh quay về là thích hợp nhất. Hơn nữa tôi cũng dùng cấm chế nắm giữ sinh mạng anh ta, anh ta cũng không dám gây ra chuyện gì với anh”.
Trương Huyền Bạch gật đầu: “Cũng được. Với thân phận thế tử của anh ta, càng dễ gặp cha tôi hơn”.
Ngô Bình: “Sau khi anh Trương về nha thì mau chóng báo cho tôi biết”.
Trương Huyền Bạch: “Được, anh Ngô cứ yên tâm”.
Ngô Bình nhìn Thanh Lân, nói: “Anh nên biết, đây là cơ hội được bay cao của nhà họ Thanh anh. Hơn nữa tuy anh là thế tử, nhưng áp lực chắc chắn rất lớn”.
Thanh Lân căng thẳng trong lòng, quả thực, hiện tại áp lực lớn nhất hắn phải đối mặt, là một người anh em cùng cha khác mẹ của hắn bỗng nhiên quật khởi, đối với người đã được chọn làm thế tử thì cha cũng có chút dao động. Hắn có cảm giác, nếu hắn không thay đổi gì, thì e rằng rất khó giữ được vị trí thế tử. Trước mắt, nếu hắn ôm chặt đùi lớn Trương Huyền Bạch thì vị trí thế tử kia sẽ vững như núi Thái Sơn!
“Tôi đã hiểu!”, Thanh Lân vội nói.
“Anh chuẩn bị đi, hai tiếng sau sẽ xuất phát”.
Đầu tiên Thanh Lân cho người tuyên bố trước, bảo ngọc tiên truyền kia hắn đã đoạt được, sau đó lại liên lạc trước với tâm phúc trong gia tộc, bảo bọn họ chuẩn bị trước mọi thứ cho tốt.
Hai tiếng sau, tại trang viên của Thanh Lân, Ngô Bình tự mình đến tiễn. Để thuận tiện, Mao Thiết cũng được đưa đi, anh ta tiếp tục trở thành người truyền lời thay cho Trương Huyền Bạch.
“Anh Trương, hy vọng chúng ta có thể sớm gặp lại”. Ngô Bình cười nói.
Trương Huyền Bạch: “Anh Ngô, đợi tôi khôi phục lại, sẽ gặp lại anh. Tạm biệt!”
Nói xong, bọn họ đi vào trong truyền tống trận đơn giản. Truyền tống trận này chỉ có thể dùng được một lần, sau khi dùng thì sẽ không còn giá trị.
Lúc này, pháp trận phát sáng, một cột sáng phóng thẳng lên trời, sau đó mấy người họ đã biến mất.
Lúc này, ngoài viện có nhóm người Ngô Khả Kỳ đang đứng. Ngô Khả Kỳ là thuộc hạ của Thanh Lân, mà hắn vừa nhận được lệnh, sau này phải nghe theo lệnh của Ngô Bình, phải kính cẩn hơn cả đối với hắn!
Ngô Khả Kỳ là người có mắt nhìn, hắn vội nói: “Cậu Ngô, thế tử Thanh Lân quay về rồi?”
Ngô Bình ừ một tiếng: “Từ Lăng Quang lúc trước anh nhắc đến, hắn là ai?”
Ngô Khả Kỳ: “Người này là người phụ trách công việc của ba tỉnh trong Tuần Tiên Ti, thấp hơn tôi nửa cấp, nhưng làm việc không cần thông qua đồng ý của tôi”.
Ngô Bình: “Hắn đe dọa đến anh sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Dạo này danh tiếng hắn đang nổi bật, làm rất nhiều vụ lớn”.
Ngô Bình: “Thanh Lân bảo anh sau này nghe theo lệnh của tôi, anh có gì muốn nói không?”
Ngô Khả Kỳ vội nói: “Tôi nhất định sẽ làm phục vụ cậu Ngô thật tốt!”
Ngô Bình: “Tốt lắm. Nếu anh nghe lời, tôi cũng có thể giúp anh”.
Ngô Khả Kỳ giật mình trong lòng, nói: “Cậu Ngô, trước mắt tôi có gặp một chuyện rắc rối”.
Ngô Bình: “Ồ, rắc rối gì?”
Ngô Khả Kỳ: “Lúc trước Từ Lăng Quang lập ra một chi cục, khiến tôi đắc tội với Cừu Ứng Thiên, người đứng đầu Lục Lâm Đạo của tỉnh Bắc Thất. Cừu Ứng Thiên của hai cao thủ dưới trướng mình muốn đến lấy mạng của tôi”.
Ngô Bình: “Người của Lục Lâm Đạo, lại dám đối đầu với Tuần Tiên Ti?”
Ngô Khả Kỳ cười khổ: “Vốn dĩ là không dám, nhưng sau lưng có Từ Lăng Quang trợ giúp. Nếu Cừu Ứng Thiên giết tôi, không những không bị truy cứu, mà trái lại còn trở thành bạn bè với chủ nhân mới của Tuần Tiên Ti tỉnh Bắc Thất”.
Ngô Bình nói: “Nói như vậy, vấn đề thực sự không nằm trên người Cừu Ứng Thiên, mà là trên người Từ Lăng Quang. Vậy hắn dựa vào đâu muốn đối đầu với anh?”
Ngô Khả Kỳ: “Tư chất Từ Lăng Quang rất tốt, quan hệ với ông chủ lớn Tuần Tiên Ti cũng tốt hơn chút, nên…”
“Cho nên ông chủ lớn của bọn họ sớm cũng đã muốn đổi anh rồi?” Ngô Bình nhìn hắn.
Ngô Khả Kỳ bất đắc dĩ gật đầu.
“Vì vậy cho dù anh có giải quyết được rắc rồi này, thì về sau sẽ càng có nhiều rắc rối xuất hiện hơn. Theo tôi thấy, so với bị động phòng bị, thì chi bằng chủ động tấn công đi”.
Ngô Khả Kỳ ngây người: “Ý của cậu Ngô là?”
Ngô Bình hỏi hắn: “Theo tôi thấy, sở dĩ ông chủ lớn của anh bảo hắn tranh chấp với anh, nguyên nhân căn bản là năng lực nghiệp vụ của anh không bằng Từ Lăng Quang. Chỉ cần anh làm việc tốt, thì tự nhiên Từ Lăng Quang cũng không còn là mối đe dọa của anh nữa”.
Ngô Khả Kỳ cũng bất đắc dĩ, nói: “Cậu Ngô nói đúng. Quả thực Từ Lăng Quang rất có năng lực, mấy năm nay làm không ít vụ hoàn hảo”.
Ngô Bình: “Vậy anh cứ làm một vụ lớn hơn, để ông chủ lớn nhìn anh với ánh mắt khác”.
Ngô Khả Kỳ chợt ngây người, vụ lớn hơn? Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: “Năm năm trước, tỉnh Bắc Thất xảy ra vụ án mất tích liên hoàn, người mất tích đều là các cô gái từ mười bốn đến mười sáu tuổi. Vì tổng số người mất tích vượt hơn mười nghìn người, nên toàn nước chấn động, hoàng đế hạ lệnh nghiêm tra, Tuần Tiên Ti chúng tôi là cơ quan điều tra chủ yếu. Nhưng ba năm trôi qua, cuối cùng cũng không tra được gì”.
Ngô Bình: “Vụ án này rất quan trọng với Tuần Tiên Ti sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Đương nhiên rồi. Ông chủ lớn của chúng tôi vốn có thể tiến lên một bậc, nhưng vì không thể phá được vụ án này, chỉ đành tiếp tục ở lại Tuần Tiên Ti”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì làm vụ này đi. Chỉ cần hoàn thành vụ án này, bất kỳ ai cũng không thể uy hiếp được anh”.
Ngô Khả Kỳ cười khổ: “Cậu Ngô, vụ án ngay cả ông chủ lớn cũng không thể phá được, sao tôi có thể hoàn thành chứ?”
Ngô Bình: “Bây giờ anh lấy hồ sơ đế, tôi xem trước thử. Nói không chừng, tôi có thể giúp được anh”.
Ngô Khả Kỳ vui mừng, vội nói: “Được, cậu Ngô đợi một lát!”
Không lâu sau, Ngô Khả Kỳ đã chuyển hồ sơ điện tử, Ngô Bình ngồi xem trước máy tính. Cậu phát hiện, toàn bộ các cô gái mất tích đều có một đặc điểm chung, đều sinh ra vào tiết xuân phân, tuổi tác không quá mười sáu, người sinh ra cùng một ngày, cả nước cộng lại cũng hơn nghìn người, nếu từ mười bốn đến mười sáu tuổi, vậy thì có đến mấy trăm nghìn người.
Trong mấy trăm nghìn người, có hơn mười nghìn người mất tích, đây chắc chắn là chuyện rất kinh khủng!
Sau đó, cậu lại phát hiện điểm chung thứ hai. Địa điểm xuất hiện của các cô gái mất tích có thể nối thành một đường nối liền không ít thành phố trong tỉnh Bắc Thất.
Ngô Bình nghi ngờ, có một người hoặc một tổ chức, bắt đầu từ một thành phố, đã bắt cóc từng cô gái mà họ cần.
Cậu nói: “Ba năm trước, tôi căn bản không biết có vụ án lớn này xảy ra, xem ra bên trên đã phong tỏa tin tức”.
Ngô Khả Kỳ: “Đúng vậy. Nhưng phong tỏa cũng không nổi, dù sao người mất tích cũng quá nhiều. Dân chúng oán hận, vì thế hoàng đế bệ hạ giận tím mặt, giết chết không ít quan viên phụ trách trị an ở địa phương đó”.
Ngô Bình: “Dạo này còn có cô gái nào mất tích không?”
Ngô Khả Kỳ lắc đầu: “Thật ra vẫn luôn có mấy vụ mất tích lẻ tẻ, nhưng các cô gái từ mười bốn đến mười sáu, sinh vào tiết xuân phân thì chưa từng thấy có báo cáo”.
Ngô Bình hỏi: “Vụ án xảy ra gần đây nhất là ở đâu?”
Ngô Khả Kỳ nói: “Không phải ở tỉnh Bắc Thất, là ở tỉnh Giang Nam!”
Ngô Bình nhíu mày: “Bọn họ đã bắt đầu bắt người ở Giang Nam rồi!”
Ngô Khả Kỳ: “Đúng vậy. Nhưng cường độ rõ ràng không cao như trước, mỗi ngày cũng có mấy người mất tích, chứ không giống như lúc trước ở Bắc Thất, một ngày phải có mấy chục, mấy trăm người mất tích”.
Ngô Bình nghĩ đến địa điểm vụ án một tháng gần đâu, cậu phát hiện địa điểm các vụ án đều phân tán, không có quy luật cụ thể, xem ra có lẽ đối phương là gây án tùy ý.
Ngô Bình: “Mỗi ngày đều có mấy người mất tích, nói như vậy hôm nay sẽ có người báo án”.
Ngô Khả Kỳ: “Có lẽ vậy”.
Ngô Bình: “Bây giờ anh đưa cho tôi vụ án mới nhất, tôi và anh cùng điều tra vụ án này!”
Chương 2618: Án lớn năm xưa
Ngô Khả Kỳ lập tức gọi điện, nói với Ngô Bình ngay: “Cậu Ngô, mấy phút trước, Hổ Thành có người báo án! Một cô gái chừng mười lăm xảy ra chuyện, cũng sinh vào tiết xuân phân!”
Ngô Bình: “Anh bảo bọn họ giữ người báo án lại, chúng ta qua ngay”.
Không lâu sau, hai bóng người từ trên trời đáp xuống, xuất hiện trước nha môn. Lúc này, một cặp vợ chồng trung niên đang tiếp nhận tra hỏi, bọn họ đều đang lo lắng, người phụ nữ không ngừng rơi nước mắt.
Ngô Khả Kỳ vừa đến đã bảo nhân viên tra hỏi đi ra, anh ta mời Ngô Bình ngồi xuống, nói: “Mọi người đừng lo lắng, bên trường rất coi trọng vụ án của mọi người, chúng tôi là nhân viên phụ trách vụ án này, đây là cậu Ngô. Hai người có chuyện gì đều có thể nói với anh ấy”.
Ngô Bình lấy ghi chép ra đơn giản nhìn một lát ròi hỏi: “Ông họ gì?”
“Tôi họ Vương”.
“Ông Vương, trên ghi chép có nói, con gái ông tắm vào một tiếng trước, mà hai người đều nghe thấy tiếng động cô ấy tắm rửa. Nhưng qua chừng hai mươi phút sau thì bên trong lại yên tĩnh, hơn nữa không có ai đáp lại. Mở cửa phòng tắm ra, kết quả người không thấy đâu”.
Ông Vương vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.
Ngô Bình: “Cũng có nghĩa, từ khi con gái hai người mất tích đến hiện tại mới khoảng chừng một tiếng”.
“Ừ, đúng”.
Ngô Bình: “Trên người hai vị có thứ gì như tóc của con gái hai người không? Chỉ cần trên người thì đều được”.
Bà Vương ngẫm nghĩ, lấy một cái lược từ trong túi, nói: “Lược con gái tôi dùng, bên trên có tóc của con bé”.
Ngô Bình nhận chiếc lược: “Sao bà lại đem theo lược bên người?”
Bà Vương: “Chúng tôi cầm đến, là nghĩ nhỡ đâu cần kiểm tra gen gì đó, có lẽ sẽ dùng được”. Rõ ràng, cặp vợ chồng này đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Ngô Bình gật đầu: “Được, hai người quay về đợi tin tức đi, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết ức tìm được con gái hai người”.
Tiễn cặp vợ chồng này về, Ngô Bình lập tức vẽ một trận đồ xuống đất, sau đó lấy tóc đặt vào bên trong, niệm chú. Cậu đang niệm một loại chú ngữ cảm ứng, có thể thông qua da tóc của người sẽ cảm nhận được phương hướng hơi thở của người sống.
Thấy Ngô Bình làm như vậy, Ngô Khả Kỳ vội nói: “Cậu Ngô, lúc trước chúng tôi cũng từng thử rất nhiều cách như vậy, tuy cũng có cảm ứng được, nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì”.
Ngô Bình: “Thử xem sao. Anh ở đây đợi tin tức, tôi đi điều tra xem”.
Nói xong, cậu bèn bay về phương hướng trước đó vừa cảm nhận được. Sau khi bay lên không trung, thân niệm Ngô Bình mở rộng, bao phủ phạm vi cả trăm dặm xung quanh.
Bay một hồi, Nhan Tướng Quốc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, ông ta cười nói: “Cậu Ngô, cậu đến Hổ Thành khi nào vậy?”
Ngô Bình nói ngắn gọn: “Ông Nhan, tôi đến đây xử lý vụ án. Gần đây có người bắt cóc các cô gái trẻ, trước mắt thì anh ta đang gây án ở Hổ Thành”.
Nhan Tướng Quốc tức giận nói: “Tôi nói mà sao dạo này cứ có người mất tích, chuyện này nhà họ Nhan tôi không thể ngồi không mà nhìn được! Cậu có cần nhà họ Nhan tôi làm gì, cứ dặn dò!”
Ngô Bình: “Tạm thời không cần. Ông Nhan cứ về nhà đợi tin, nếu có phát hiện gì, tôi sẽ báo với nhà họ Nhan biết ngay”.
“Được!”
Tạm biệt Nhan Tướng Quốc, Ngô Bình bay đi chừng trăm dặm, đến một trấn nhỏ. Theo cậu cảm nhận được, cô gái mất tích kia có lẽ đang ở quanh trấn nhỏ này chừng mấy chục dặm.
Thế nhưng, thần niệm cậu tìm kiếm khắp nơi, lại không phát hiện được cô gái mất tích kia.
“Kỳ lạ, chẳng lẽ người đã di chuyển rồi sao, hoặc là đã chết rồi?” Cậu có phần không cam lòng, nếu cậu đã nhận chuyện này thì nhất định phải tìm được hung thủ.
Tìm kếm trong không trung chừng mười mấy phút, cậu đáp xuống đường dưới trấn nhỏ. Một con đường quốc lộ xuyên qua trấn nhỏ, hai bên đủ các quầy hàng bày bán. Cậu tìm một quầy đồ ăn nhẹ, muốn mua ít thức ăn, lấy rượu mình tự chuẩn bị ra uống hai chén. Ông chủ là một người đàn ông chừng bốn mươi, rất biết cách nói chuyện.
“Ông chủ có từng nghe nói, dạo này có rất nhiều cô gái nhỏ mất tích không”. Cậu cố dẫn dắt.
Ông chủ nói: “Chỗ chúng tôi không có, nhưng nghe nói trong khu vực nội thành có người mất con gái. Chậc, thói đời gì vậy chứ!”
Ngô Bình: “Ông chủ, hôm nay trên trấn có người nào đặc biệt đến không?”
Ông chủ liếc nhìn cậu, cười hỏi: “Người đặc biệt là thế nào?”
Ngô Bình: “Chính là trông rất thần bí, ra tay rất rộng rãi”.
Ông chủ ngẫm nghĩ, nói: “Đúng là có thật. Trên trấn chúng tôi, có một khu nhà nghỉ rất mắc, là một biệt thự tư nhân xây dựng, ở một đêm tốn đến một nghìn năm trăm tệ. Biệt thự trang trí không tệ, nhưng một tháng không có mấy người đến ở. Nhưng mấy người kia lại dứt khoát đặt ba đêm. Đến chỗ siêu thị trấn chúng tôi mua đồ cũng không trả giả, muốn bao nhiêu thì trả bấy nhiêu”.
Ngô Bình giật mình trong lòng: “Bọn họ có mấy người?”
“Không rõ nữa, lái một chiếc xe thương vụ màu đen, không nhìn rõ bên trong mấy người. Mỗi lần đều là hai người xuống xe mua đồ. Đúng rồi, bọn họ còn mua đồ dùng hằng ngày ở siêu thị kế bên tôi nữa. Ông chủ và tôi rất thân, ông ta nói hai người kia mua đồ đến tiền thối cũng không cần”.
Ngô Bình: “Khu nhà nghỉ kia ở đây, cách xa chỗ này không?”
Ông chủ chỉ về ngọn núi nhỏ đối diện, nói: “Chính là giữa sườn núi kia, rất yên tĩnh, chỉ là buổi tối ở thì hơi sợ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy không tệ, có thời gian tôi cũng đến ở một đêm”.
Ăn xong, Ngô Bình để lại hai trăm tệ, ông chủ muốn thối tiền, cậu lại xua tay nói không cần.
Phía trên trấn nhỏ có một ngọn núi nhỏ không tên, giữa sườn núi xây một biệt thự, bên trên có ba tầng, phía dưới một tầng. Xung quanh biệt thự còn có một hoa viên nhỏ, hoàn cảnh cũng không tệ.
Bỗng chốc, Ngô Bình xuất hiện trên đỉnh biệt thự. Cậu quan sát xung quanh, phát hiện có người đang bày bố pháp trận xung quanh biệt thự, pháp trận có thể ngăn cách thần niệm, chẳng trách cậu không thể phát hiện được nơi này.
Lúc này, cậu nhìn thấy có người đến sân viện, ném mấy bịch rác vào thùng rác. Dưới ánh trăng, bóng dáng anh ta rất rõ ràng, Ngô Bình nhẹ nhàng điểm tay.
Một luồng quang ảnh bay vào cái bóng của đối phương, người này lập tức sững người. Mấy giấy sau, anh ta bèn đi ra ngoài.
Đến sau một tảng đá lớn, anh ta nhìn thấy Ngô Bình. Người này đã bị Ngô Bình khống chế, bị con rối chiếm hữu.
“Anh tên gì?”
“Dương Tam Bảo”.
“Dương Tam Bảo, trong biệt thự có mấy người?”
“Ba mươi lăm người”.
“Có mấy cô gái trẻ”.
“Mười chín”.
“Mấy cô gái đến từ đâu”.
“Là do chúng tôi bắt được từ khắp nơi đến”.
“Tại sao lại bắt bọn họ?”, cậu tiếp tục hỏi.
“Không biết. Chúng tôi chỉ là làm theo lệnh, sau khi bắt đủ hai mươi thì bên trên sẽ cử người đến, đưa các cô gái đi”.
Ngô Bình vỗ vai anh ta: “Anh quay về đi”.
Sau đó, Ngô Bình canh giữ ở một rừng cây nhỏ cách biệt thự không xa, lúc nào cũng chú ý đến chỗ này.
Trời tối nhanh chóng, lại có một chiếc xe chạy đến biệt thự. Ngô Bình nhìn thấy rõ ràng, đám người này kéo một chiếc vali lớn từ trên xe xuống, bên trong dường như có người!
Cậu chưa hành động, tiếp tục đợi!
Đợi đến hai giờ rưỡi sáng sớm hôm sau, cuối cùng cũng có một bóng người đáp xuống sân viện.
Người bên trong biệt thự lập tức xuất hiện, bọn họ đặt hai mươi vali lớn bên trong sân.
Ngày thứ ba, người đến mặc bộ quần áo màu đen, tu vi có lẽ là Bí Cảnh tầng ba, hỏi: “Đáp ứng đủ điều kiện chứ?”
“Sứ giả cứ yên tâm, hoàn toàn đáp ứng đủ!”, một người trong đó lên tiếng.
Chương 2619: Hoàng đế không quản, tôi quản!
Người này gật đầu, nói: “Được, tôi đưa người đi, các anh tiếp tục tìm người!”
Nói xong, anh ta vung tay, một màn sương đen bao phủ hai mươi chiếc vali bay lên, đi về hướng Tây Bắc.
Qua một lúc, Ngô Bình âm thầm đi theo. Một bóng đen bay sát mặt đất, tốc độ vừa vặn đuổi theo người áo đen.
Ngô Bình đi theo chừng một tiếng đồng hồ, bóng đen kia mới dừng lại, đáp xuống trên sườn núi. Trông có vẻ như đang nghỉ ngơi, sau đó anh ta lấy một viên đan dược ra bỏ vào miệng, bổ sung thể lực.
Nuốt đan dược xong, anh ta bỗng lên tiếng: “Ra đi, cứ ẩn nấp trong tối mãi không mệt sao?”
Anh ta nói xong, một người áo đen thấp lùn khác từ trong bóng tối đi ra, nói: “Hết cách rồi, đây là quy định bên trên. Nếu chúng tôi không làm theo sẽ bị phạt tội”.
Người này nói: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần cẩn thận như vậy. Chậc, mục tiêu ba sáu nghìn, còn thiếu hơn hai mươi nghìn nữa, không biết chúng ta còn phải cực khổ bao lâu nữa!”
“Cực khổ cũng đáng giá. Một khi giáo chủ đại công hùng mạnh, thì ngay cả hoàng đế cũng phải e sợ ba phần. Đến lúc đó, chúng ta đều là công thần cả!”. Người áo đen thấp lùn đến sau nói.
Hai người nói chuyện vài câu rồi lại tiếp tục lên đường.
Lúc trời sáng, bọn họ tiến vào một khu rừng rậm ở Tây bắc. Nơi này có một căn nhà lớn nằm sâu bên trong, bước vào căn nhà đã có mười mấy người xuất hiện chào đón, đưa hai mươi vali lớn kéo vào trong sảnh lớn.
Ngô Bình âm thầm thả một con rối, lặng lẽ lẻn vào sản lớn. Cậu phát hiện, trong sảnh lớn có một cánh cửa ngầm, sau khi đi vào cửa ngầm sẽ tiến vào giữa lòng núi lớn. Trong lòng núi còn có hang động, không gian bên trong rất lớn.
Con rối đi vào trong một đoạn thì thấy hai bên xuất hiện rất nhiều thạch động, trong từng thạch động đều có mười mấy cô gái! Mà những thạch động như vậy ít nhất cũng có hơn nghìn cái!
Ngô Bình biết, lần này cậu đã tìm được hang ổ của đối phương! Chỉ là, cậu vẫn không rõ nơi này là chỗ nào.
Vì thế cậu lẳng lặng rút lui, rời khỏi núi lớn, sau đó báo với Đông Vương trước. Hang ổ lớn như vậy, đương nhiên cậu không thể đưa hết toàn bộ cho Tuần Tiên Ti, cậu và Đông Vương cũng muốn lấy một ít.
Sau khi Đông Vương biết tin, thì ngạc nhiên nghi ngờ nói: “Cậu có thể tìm được nhanh chóng như vậy, chứng tỏ đám người kia cũng không khó tìm. Nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn luôn bình yên vô sự, cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
Ngô Bình cũng cảm thấy nghi ngờ như vậy, bèn hỏi: “Ý vương gia là, sau lưng thế lực này có chỗ dựa?”
“Chỗ dựa rất lớn!”. Đông Vương nói từng câu từng chữ: “Hạ Quốc lớn mạnh hơn cậu nghĩ nhiều, cậu cảm thấy Đại Hạ sẽ khoan nhượng để chuyện này xảy ra hay sao? Nếu nó đã xảy ra rồi, thì chắc chắn không bình thường!”
Ngẫm nghĩ một lát, ông ta nói: “Ngô Bình, chuyện này tạm thời đừng quản nữa, tôi sợ sẽ bất lợi cho cậu”.
Ngô Bình: “Vương gia cũng không muốn nhúng tay sao?”
Đông Vương: “Có nhúng tay hay không, tôi phải điều tra trước rồi mới nói được. Bây giờ tôi đi gặp hoàng đế bệ hạ, cậu đợi tin của tôi!”
Ngắt liên lạc, Ngô Bình chỉ đành trốn ở nơi xa đợi tin.
Hơn một tiếng sau, cuối cùng Đông Vương cũng đã có tin tức.
“Mau chóng rời đi, chuyện này tuyệt đối không nhúng tay vào!”. Giọng điệu Đông Vương vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có phần lo lắng.
Ngô Bình nhíu mày: “Vương gia, tôi có thể biết nguyên do không?”
Đông Vương im lặng mấy giây: “Cậu đến Vương Phủ!”
Ngô Bình: “Được, tôi đến ngay!”
Giữa trưa, Ngô Bình đã xuất hiện trong Đông Vương Phủ. Đông Vương đang đợi cậu trong phủ, người vừa đến đã được mời đến thư phòng.
Đông Vương ra lệnh cho người làm lui xuống, đóng cửa sổ rồi mới thấp giọng nói: “Ngô Bình, suýt nữa cậu gặp đại họa rồi!”
Ngô Bình nhíu mày: “Vương gia, chẳng lẽ thế lực trên núi kia rất đáng sợ sao?”
Đông Vương: “Tôi hỏi hoàng đế rồi. Tôi nói thuộc hạ mình tra được manh mối vụ án các cô gái mất tích, muốn bệ hạ cho người đến hỗ trợ tôi phá án. Nhưng cậu đoán xem hoàng đế bệ hạ nói gì?”
Ngô Bình: “Ông ta nói gì?”
“Bệ hạ nói, chuyện này có người phụ trách làm rồi, không cần tôi hỏi đến nữa. Hơn nữa còn bảo người của tôi cũng không cần tham gia, trách ảnh hưởng đến tiến độ vụ án! Như vậy chứng tỏ, bệ hạ cũng không hy vọng chúng ta điều tra đến kết quả! Mà thế lực có thể khiến bệ hạ ra quyết định như vậy, chỉ có thể là những thế lực vô cùng kinh khủng!”
Ông ta ngàng một lúc rồi nói tiếp: “Thật ra tôi cũng có nghe đồn từ trước. Vụ án sớm đã điều tra ra nhưng sau khi điều tra rõ chân tướng thì hoàng đế Đại Hạ cũng không thể ngăn cản bọn họ!”
Ngô Bình cười lạnh: “Vậy cứ giương mắt nhìn nhiều cô gái vô tội bị hại như vậy sao?”
Đông Vương cười lạnh: “Nói câu khó nghe, đối với người ở trên cao mà nói, chết bao nhiêu người cũng chỉ là một con số. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc thống trị, thì con số này có nhiều hơn nữa cũng không phải vấn đề, cậu hiểu không?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vương gia, nếu tôi đã biết đến chuyện này thì không thể không quản!”
Đông Vương nhìn cậu chằm chằm: “Cậu muốn chống lại mệnh lệnh của tôi?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện tôi muốn làm sắp tới, chỉ dùng danh nghĩa cá nhân tôi, không liên quan đến vương gia. Chuyện này hoàng đế không quản, tôi quản!”
Đông Vương khẽ thở dài, nói: “Cậu muốn làm gì, tôi không ngăn được. Nhưng tôi nhắc nhở cậu, bên trong chắc chắn có cao thủ Thần Thông Cảnh. Cậu đi chuyến này, rất có khả năng không đường quay về, cậu phải nghĩ cho kỹ!”
Ngô Bình: “Cảm tạ vương gia nhắc nhở”.
Đông Vương lấy ra một tấm bùa chú từ trong lòng, trên bùa có hơi thở đại đạo. Ông ta đưa tấm bùa cho Ngô Bình, nói: “Đây vốn là một món bảo bối bổn vương có được từ nhiều năm trước, là một lá bùa do cao thủ Đạo Cảnh luyện chế. Bùa này chỉ dùng được một lần, cậu phải dùng cẩn thận. Bùa này khi được dùng đến có thể đưa cậu ra xa đến nghìn dặm, giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm!”
Tuy Đông Vương không hy vọng Ngô Bình không tham gia, nhưng trong lòng ông ta cũng không hy vọng Ngô Bình gặp chuyện, còn đưa cả lá bùa Đạo Cảnh quý giá để cậu bảo vệ tính mạng.
Ngô Bình cũng không khách sáo, cậu nhận lấy lá bùa, ôm quyền nói: “Vương gia, thuộc hạ đi đây!”
Nói xong, cậu hóa thành một luồng sáng, phóng lên trời.
Sau khi Ngô Bình rời đi, một cô gái áo đỏ từ trong thư phòng đi ra, cô gái trông rất xinh đẹp, khoảng chừng hai mươi chín.
“Phụ vương, tại sao cha không ngăn anh ta lại?”
Cô gái này chính là con gái của Đông Vương - Đan Chu Nhi, vừa từ bên ngoài quay về Vương Phủ.
Đông Vương: “Ngô Bình là đệ tử tinh anh, cậu ấy có nguyên tắc làm việc của mình, cha nhất định phải tôn trọng lựa chọn của cậu ấy. Chỉ có như vậy, sau này cậu ấy lớn mạnh rồi thì sẽ tôn trọng ông chủ cũ của mình là cha đây”.
Đan Chu Nhi: “Phụ vương, dường như cha rất tin tưởng Ngô Bình”.
Đông Vương cười nói: “Đương nhiên rồi. Nếu không, sao cha lại coi trọng cậu ấy như vậy?”
Đan Chu Nhi: “Vâng, vậy thì xem xem lần này, anh ta có thể làm được chuyện này đến bước nào”.
Đông Vương không còn vẻ tươi cười, nói: “Hy vọng cậu ấy có thể bình an quay về!”
Không lâu sau, Ngô Bình đa xuất hiện trong núi sâu, cậu liên lạc với Ngô Khả Kỳ trước, hỏi: “Ông chủ lớn của các anh trả lời anh chưa?”
Ngô Khả Kỳ bất đắc dĩ nói: “Kỳ lạ lắm, ông chủ lớn nói không được khỏe, tạm thời không thể hành động được”.
Ngô Bình: “Chuyện này, anh đừng quản nữa, cũng đừng hỏi thêm nữa”.
Ngô Khả Kỳ giật mình trong lòng, nói: “Vâng, tôi hiểu rồi”.
Báo với Ngô Khả Kỳ xong, Ngô Bình loại đi vào sân viện kia. Thế nhưng, lần này cậu vừa xuất hiện, cả sân viện đã bị một màng sáng bao phủ, sau đó trong sân bỗng đầy ắp người đứng đó.
Người đứng đầu là một người trung niên cao lớn mặc áo khoác vàng, mắt tím tóc bạc, mặt dài mũi khoằm, trước ngực có một miếng hộ tâm đầu hổ màu vàng kim, ông ta lạnh lùng nói: "Nhóc con, ra đi!”
Ngô Bình rất bất ngờ, bản thân cậu vừa đến đã bị phát hiện, phản ứng của đáp người này thực sự quá nhanh! Chẳng lẽ là Đông Vương hoặc Tuần Tiên Ti đã báo tin sao?
Cậu thoải mái đáp xuống đất, đứng đối mặt với người trung niên, nói: “Ông biết tôi sắp đến sao?”
“Đúng là gan to bằng trời, cậu có mấy cái mạng đấy? Dám một mình điều tra chúng tôi!”, người trung niên châm chọc hỏi cậu.
Chương 2620: Một nhát đao chém tà giáo
Ngô Bình: “Các ông bắt nhiều cô gái như vậy, nếu tôi biết rồi dĩ nhiên phải điều tra cho rõ”.
Người trung niên khinh thường nói: “Một con sâu bọ mà cũng dám hỏi chuyện của Thần Long, thật là nực cười. Quỳ xuống đi, có lẽ tôi có thể rộng lượng giữ làm người hầu”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Để tôi làm việc cho ông, ông cũng xứng à?”
Người trung niên nổi giận: “Cái thứ không biết điều, đánh nó”.
Hai người đi theo một trái một phải nhào đến, một cầm dao, một cầm kiếm, dao quang kiếm ảnh phối hợp chặt chẽ.
Ngô Bình biết hôm nay phải có trận chiến này, cậu rút đao xương Thiên Tai, ánh đao lóe lên, cả người và vũ khí đều bị trúng một đao, một người bị chém từ vai trái đến hông phải, người còn lại bị chém thành đôi từ giữa.
Thi thể ngã xuống, đao xương Thiên Tai trong tay Ngô Bình lóe sáng, đã hút hết tinh huyết sinh mệnh của hai người.
Người trung niên ngạc nhiên, hai người vừa chết đó là người giỏi giang trong đám thuộc hạ của ông ta, thực lực không yếu, thế mà lại bị tên này giết.
“Lên hết cho tôi”, ông ta vung tay, có người lao ra từ trong điện. Tu vi của đám người này đều không yếu, trong đó lại có không ít tu sĩ Bí Cảnh.
Đoàn kết là sống, nhìn thấy nhiều người xông đến thế, Ngô Bình cảm thấy hơi đau đầu. Cậu hít sâu một hơi, quyết định thi triển ba trong năm tuyệt học lớn mà người nhà họ Lục tặng, Hoan Thế Thiên Trảm!
Hoan Thế Thiên Trảm này bao hàm ảo thuật, có thể dùng dao, cũng có thể dùng kiếm, là một kiểu tu luyện khá khó trong năm tuyệt học lớn, nhưng uy lực cực kỳ lớn.
Ngô Bình vượt qua Thiên Bi, sở hữu võ cốt Tiên Thiên, cộng thêm việc cậu tu luyện Hoan Không Đại Đạo, đồng thời sở hữu mộng cảnh Huyền Thiên, tất cả những điều này làm cho cậu dễ dàng điều khiển Hoan Thế Thiên Trảm.
Hoan Thế Thiên Trảm có tất cả mười hai thức, sáu mươi chiêu. Trước đó cậu đã từng nghiên cứu nhưng thời gian tu luyện lúc đó vẫn chưa chín mùi nên vẫn chưa chính thức tập luyện.
Thấy địch ngày càng nhiều, chính là cơ hội tốt để cậu luyện dao.
“Dao lên”, cậu lập tức sử dụng Hoan Thế Thiên Trảm, đao xương Thiên Tai biến mất, cả người cậu cũng biến mất, người xung quanh cũng dần rời vào trạng thái ảo giác, Ngô Bình trước mặt biến thành người khổng lồ cao mười mét, tay cầm thanh đao lớn dài hai mươi mét, cảm giác bị áp bức kinh người khiến ánh mắt họ đờ đẫn, cảm thấy càng sợ hãi.
“Chuyện gì thế?”, người trung niên giật thót, nhanh chóng ổn định lại tâm thần. Nhưng cho dù ông ta ổn định như thế nào, cả sân viện cũng đã bị mộng cảnh Huyền Thiên của Ngô Bình bao phủ, biến thành một thế giới hư ảo.
Một tia đao quang xuất hiện trong không trung, người trung niên không kịp tránh, chỉ có thể giơ tấm khiên hình tròn trên tay trái lên trước mặt.
Đây là thức thứ nhất của Thiên Trảm, đao quang xoẹt qua, tấm khiên và cánh tay của người trung niên cùng bị chém đứt, ông ta thét lên, lùi về sau.
Tiếng thét thảm thiết liên tục vang lên, đao quang xuất hiện trong thế giới ảo, hết người này đến người khác bị chém chết tại đó.
Ngô Bình hoàn toàn chìm đắm trong việc tu luyện Hoan Thế Thiên Trảm, thức thứ nhất, thức thứ hai, khi cậu hoàn thành thức thứ mười hai, hơn một trăm thi thể đã ngã xuống trong sân viện, trong đó có cả người trung niên dẫn đầu đó”.
Hoan Thế Thiên Trảm tiêu tốn rất nhiều sức lực, cũng may đao xương Thiên Tai có thể liên tục lấy sức sống từ cơ thể những người này, vì vậy Ngô Bình không những không cảm thấy mệt mà còn tràn đầy năng lượng.
“To gan!”
Trong không trung vang lên một giọng nói đầy tức giận, một tia kiếm quang màu đen từ trên trời rơi xuống như thác nước từ trên trời giáng xuống, phút chốc bao trùm Ngô Bình.
Đối mặt với kiếm quang đáng sợ này, Ngô Bình lại rất bình tĩnh, vung nhẹ đao xương Thiên Tai trong tay, thời gian trở nên chậm hơn, kiếm quang lại dừng ở nơi cách đỉnh đầu cậu vài mét.
Cậu nhảy lên bay lên không trung, đây là một nam tu khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt hung tợn, mắt vẫn dán chặt dưới đất. Nhưng lúc này hắn đã kịp phản ứng lại, mắt và cổ chậm rãi chuyển hướng về phía Ngô Bình, muốn nhìn rõ người đột nhiên xuất hiện bên cạnh này là ai.
Đao quang lóe lên, đầu người này văng ra xa, đường đường là một tu sĩ Thần Thông cấp bảy thế mà cứ thế bị chém chết.
Đao xương Thiên Tai vốn đã không tầm thường, lấy thực lực của Ngô Bình, cho dù là Thần Thông cấp bảy cũng có thể bị cậu giết chết, huống gì khi kết hợp với tuyệt học Hoan Thế Thiên Trảm, uy lực của nó càng thêm kinh khủng.
Tu sĩ Thần Thông cấp bảy vừa chết, Ngô Bình đáp xuống bên cạnh một tu sĩ đã sợ đến ngây người hỏi: “Tu sĩ Thần Thông đó là ai thế?”
Người này lắp bắp nói: “Đừng giết tôi…”, nói rồi anh ta quỳ xuống.
Ngô Bình: “Tôi không giết anh, trả lời thành thật”.
“Anh ta… anh ta là Tả Hộ Pháp của giáo chúng tôi”.
“Giáo gì cơ?”
“Nhật Nguyệt Tiên Giáo”.
“Ngoài Tả Hộ Pháp này còn ai có tu vi là cảnh giới Thần Thông không?”
“Còn có Hữu Hộ Pháp, bốn đường chủ, giáo chủ đại nhân”.
“Giáo chủ các anh đang ở đâu?”, Ngô Bình hỏi.
“Mấy người giáo chủ không ở đây, lúc tu luyện họ mới đến. Tháng này là Tả Hộ Pháp trực nên chỉ có anh ta ở đây”.
Ngô Bình: “Trong động này có bao nhiêu cô gái?”
“Hiện tại có hơn năm ngàn”.
“Trước kia có bao nhiêu? Giờ họ đang ở đâu?”
“Trước kia có mười ngàn người, đều bị giáo chủ dùng luyện công rồi”, người này thấp giọng đáp.
“Luyện công gì?”
“Nhật Nguyệt Tiên Công! Để luyện được cái này được chia làm bốn giai đoạn, lần lượt cần có chín ngàn những cô gái trẻ. Những cô gái lần lượt được sinh vào ngày xuân phân, hạ chí, thu phân và đông chí, tổng cộng có ba mươi sáu ngàn người”.
Ngô Bình: “Giáo chủ các anh có lai lịch thế nào?”
“Tôi cũng không rõ, Nhật Nguyệt Tiên Giáo cũng mới lập ra vào mấy năm trước”.
Sau khi hỏi rõ rồi, Ngô Bình bảo những người không chết đó ra ngoài. Những người này bị nhốt trong Hoan Thế, không dám phản kháng, đều quỳ xuống, thế mà vẫn còn tám chín mươi người.
Ngô Bình: “Các người dẫn các cô gái bên trong ra ngoài đi”.
Mọi người không dám trái lệnh, vội vàng dẫn các cô gái ra ngoài. Hơn năm ngàn người nhanh chóng lấp đầy sân, những cô gái này đều bị bắt làm tù binh trong nửa năm qua, ngày nào họ cũng sống trong bóng tối, mặc dù ăn uống đầy đủ nhưng tinh thần lại bị bào mòn.
Ngô Bình nói: “Các cô gái, tôi đến cứu các cô. Tiếp theo tôi muốn các cô xếp thành nhóm theo tỉnh thành của mình”.
Không lâu sau, được cậu hướng dẫn, hơn năm ngàn người được chia thành năm nhóm, mỗi nhóm có tám chín trăm người, còn lại mấy trăm người đều đến từ các khu vực khác.
Ngô Bình nói: “Mọi người chắc đều biết mình sống ở đâu, cũng nhớ đường về nhà. Sau đây tôi sẽ đưa các cô đến thủ phủ tỉnh của các cô, sau đó cho các cô một khoản tiền, các cô tự bắt xe về nhà. Nhớ kỹ, sau khi về đừng báo cảnh sát, cũng đừng nói những gì mình trải qua với người khác, nghe rõ chưa?”
Các cô gái đều gật đầu.
Sau đó, Ngô Bình báo cho Nhan Tướng Quốc để nhà họ Nhan đưa những cô gái này về quê nhà. Trước đó, cậu đã phế bỏ tu vi của người Nhật Nguyệt Tiên Giáo, sau này không còn sống được bao lâu nữa.
Nhan Tướng Quốc cũng biết chuyện này không phải chuyện nhỏ nên ông ta phái những người giúp việc không có quan hệ gì với nhà họ Nhan, ở giữa còn có rất nhiều tầng quan hệ. Những người này, chỉ cần đưa đủ tiền cho họ thì chắc chắn sẽ làm.
Hơn một trăm chiếc xe buýt liên tục đi vào khu vực núi, các cô gái được đưa về tỉnh phủ nơi mình sống.
Trước khi đi, mỗi cô gái đều nhận được một chiếc điện thoại và ba ngàn tệ, điện thoại và số tiền đủ để họ thuận lợi liên lạc với gia đình.
Tiễn chiếc xe buýt cuối cùng đi đã là đêm khuya, Nhan Tướng Quốc mời Ngô Bình đến nhà, còn bảo người chuẩn bị đồ ăn thức uống.
Ông ta bưng ly rượu lên nói: “Một mình cậu tiêu diệt tà giáo, cứu mấy ngàn thiếu nữ vô tội, công đức vô lượng. Tôi mời cậu một ly”.
Mấy người Ngô Khả Kỳ điên cuồng chạy ra xa, sau đó leo lên một chiếc xe, chiếc xe mau chóng rời đi.
Đến khi chiếc xe lên cao tốc, Ngô Khả Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, mấy tên thuộc hạ bên cạnh hắn cũng cảm thấy như vậy. Một tên thuộc hạ nói: “Sếp Ngô, không ngờ người này lại khó giải quyết như vậy, chúng ta suýt chút nữa đã chết trong tay hắn rồi!”
Ngô Khả Kỳ vẫn còn sợ hãi trong lòng, bọn họ đều biết Ngô Bình lợi hại, nhưng tu vi Ngô Khả Kỳ vượt trội hơn nhiều so với đối phương, hơn nữa đầu óc lại có nhiều chiêu trò, kết quả đều chưa kịp dùng đến.
“Người này quá đáng sợ, hắn căn bản không cho chúng ta cơ hội ra tay. Lúc đó, cả người tôi như khúc cây vậy, thân thể không bị ý thức khống chế, quá đáng sợ. Đến giờ tôi vẫn không hiểu, sao hắn làm được như vậy”.
Thuộc hạ kia nói: “Sếp, chúng ta nên làm gì đây?”
“Bây giờ tôi càng nghi ngờ là hắn có được thứ đồ kia, đáng tiếc là không có chứng cứ!”
“Đây là nhiệm vụ bên trên giao xuống, nếu như không hoàn thành thì Từ Lăng Quang nhất định sẽ nhúng tay vào. Hắn đã ngấp nghé vị trí người đứng đầu bảy tỉnh phía Bắc này từ lâu rồi, lần này tuyệt đối không thể để hắn ra tay!”
Ngô Khả Kỳ nhíu mày, nói: “Chuyện tôi có thể nghĩ đến, chắc chắn Từ Lăng Quang cũng sẽ nghĩ đến, chẳng qua chỉ là chúng ta ra tay nhanh hơn mà thôi”.
Thuộc hạ kia nói: “Sếp, ý anh là, sau này Từ Lăng Quang sẽ ra tay sao?”
Ngô Khả Kỳ cười lạnh: “Tên Ngô Bình này rất đáng sợ, Từ Lăng Quang chắc chắn không chiếm được chỗ tốt, Ngô Bình có thể giết chết hắn là tốt nhất!”
Chiếc xe chạy đến một trang viên, một mình Ngô Khả Kỳ xuống xe, đi vào bên trong, xuyên qua hoa viên, phòng khách, hắn đi thẳng đến viện sau, gõ cửa sau đó đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, hắn đang ngồi trên ghế hút thuốc, nhả ra làn khói bay thẳng lên trần nhà, sau đó ngưng tụ thành một đóa sen.
“Chủ nhân!”, Ngô Khả Kỳ quỳ xuống, vô cũng kính cẩn nói.
Người đàn ông trẻ tuổi kia chẳng buồn nhìn hắn, hỏi: “Tìm được người rồi?”
Ngô Khả Kỳ cúi thấp đầu, nói: “Tìm được rồi. Không ngờ thực lực hắn lại rất mạnh, thủ đoạn tà môn, tôi bỗng chốc bị hắn khổng chế, suýt nữa đã mất mạng. Nếu không phải nể mặt Tuần Tiên Ti thì hắn cũng sẽ không thả tôi rời đi”.
Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Có thể trở thành đệ tử tinh anh của tông môn hạng nhất, thực lực đương nhiên không yếu rồi. Nhưng hắn có thể dọa anh sợ đến thế này, thì cũng khiến tôi bất ngờ”.
Ngô Khả Kỳ: “Tôi rất hổ thẹn!”
“Không phải lỗi của anh, là hắn quá mạnh”. Người đàn ông trẻ tuổi ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói: “Hắn vẫn đang ở đó sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Có lẽ không còn ở đó rồi”.
“Anh đang tìm tôi sao?”. Đột nhiên, ngoài cửa chợt xuất hiện bóng người, chính là Ngô Bình.
Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Khả Kỳ biến sắc, theo bản năng vươn tay sang hông. Lúc này Ngô Khả Kỳ nhìn cậu, tay lại chầm chậm buông xuống, lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi!”
Ngô Bình lại chẳng buồn nhìn hắn, ánh mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi, nói: “Vừa nhìn đã thấy anh không giống người làm chủ rồi, tôi đoán sau lưng chắc chắn có một người khác, cho nên mới đi theo nhìn xem”.
Người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy, cười nói: “Không hổ là đệ tử tinh anh, tâm tư kín đáo. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Thanh Lân, là thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất”.
Thế gia hoàng kim hạng nhất tương đương với nhóm đứng cao nhất trong tông môn hạng nhất, thực rất cực kỳ mạnh, Liên Sơn Tông cũng không thể so được!
Vẻ mặt Ngô Bình không chút gợn sóng, cậu nói: “Thì ra xuất thân từ thế gia hoàng kim, chẳng trách lại bình tĩnh như vậy”.
Thanh Lân cười nói: “Tôi đến nơi này chưa bao lâu, Ngô Khả Kỳ là một người làm mà tôi nhận vào. Anh đánh người của tôi, món nợ này tính thế nào?”
Ngô Bình: “Tìm tôi tính nợ? Chỉ dựa vào anh?”
Sắc mặt Thanh Lân lạnh lùng: “Không phải tôi coi thường Liên Sơn Tông anh, mà ở trước mặt nhà họ Thanh tôi, Liên Sơn Tông chẳng đáng để xách giày!”
“Ầm!”
Thanh Lân còn chưa nói hết câu, đầu đã bị Ngô Bình ấn xuống mặt đất, cả gương mặt cọ vào từng mảnh vỡ xi măng dưới đất. Đến khi đầu hắn lại bị Ngô Bình kéo lên thì gương mặt đã thay đổi hoàn toàn, máu tươi đầm đìa.
“Anh dám ra tay với tôi!”, Thanh Lân vừa kinh ngạc vừa tức giận, âm thanh trở nên bén nhọn.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi không chỉ không dám ra tay với anh, mà tôi còn dám giết chết anh. Nhưng trước khi anh chết, tôi đưa anh đi gặp một người đã”.
Nói rồi, cậu và Thanh Lân đã biến mất trên không, để lại Ngô Khả Kỳ ngơ ngác tại chỗ. Người này lại dám động đến thế tử Thanh, cậu không sợ thế gia hoàng kim hạng nhất báo thù sao?
Đầu óc Thanh Lân trống rỗng, đến khi hắn tỉnh táo lại thì đã đến sơn trang Hoàng Long, bị Ngô Bình ném xuống đất.
“Anh Ngô, anh đã về rồi”. Trong phòng khách, Mao Thiết đi đến, trên vai cậu ta còn có một bàn tay nằm trên đó, chính là Trương Huyền Bạch. Mao Thiết hiện tại chính là người đại diện nói chuyện thay cho Trương Huyền Bạch, hai người chung sống với nhau mấy người, Trương Huyền Bạch đã trực tiếp thông qua Mao Thiết để giao tiếp với người khác.
Anh ta vốn định mấy ngày trước đã đi rồi, quay về nhà họ Trương, nhưng mấy hôm nay ở sơn trang Hoàng Long khá vui vẻ, nên cũng không vội quay về.
Thanh Long lạnh lùng nói: “Nhà họ Thanh tôi nhất định sẽ tiêu diệt toàn môn của anh, tru di cửu tộc anh! Sau đó khiến anh muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Ngô Bình đành chịu nói: “Anh Trương, nhìn thấy rồi chứ? Có người muốn tru di cửu tộc tôi, bây giờ tôi rất sợ đấy”.
Trương Huyền Bạch cười lạnh: “Người nào mà có khẩu khí lớn vậy!”
Thanh Lân tức giận nói: “Tôi là thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất, Thanh Lân!”
“Nhà họ Thanh?”, Trương Huyền Bạch như có chút ấn tượng: “Năm đó nhà họ Thanh có con gái gả đến nhà họ Trương tôi, nhà họ Thanh cũng nhờ đó mà từ một thế gia thanh đồng một bước trở thành thế gia hoàng kim. Anh chính là thế tử nhà họ Thanh đó sao?”
Nghe thấy lời này, Thanh Lân ngây người, hắn nhìn Mao Thiết run giọng hỏi: “Anh là ai?”
“Thế tử nhà họ Trương, Trương Huyền Bạch”. Hắn lạnh nhạt nói: “Có lẽ anh từng nghe đến tôi rồi”.
Thanh Lân quỳ mạnh xuống đất: “Tiểu nhân Thanh Lân, bái kiến thế tử!”
Nhà họ Trương là thế gia vạn năm, căn cơ thâm sâu, cho dù có một nghìn nhà họ Thanh cũng không thể so sánh nổi! Chính vì như vậy, nhà họ Thanh mới có thể dựa vào một cô con gái gả vào nhà họ Trương mà mau chóng vùng lên, một bước trở thành thế gia hoàng kim!
Trương Huyền Bạch cười lạnh nói: “Anh Ngô có ơn cứu mạng tôi, anh lại dám đối phó với anh ấy, đúng là chán sống!”
Thanh Lân sợ hãi mất hồn mất vía, run giọng nói: “Tôi biết sai rồi, mong cậu khai ân!”
Ngô Bình cười nói với Trương Huyền Bạch: “Tôi là đệ tử Liên Sơn Tông, hắn lại dùng thân phận thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất chèn ép tôi, tôi chỉ đành đưa hắn đến gặp anh Trương thôi”.
Trương Huyền Bạch nói: “Thế gia hoàng kim hạng nhất gì chứ, trước mặt tôi cũng chả là cái thá gì!”
Thanh Lân vội nói: “Vâng vâng, tôi không phải là thá gì cả, thế tử bớt giận!”
Trương Huyền Bạch nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, anh cứ tùy ý giải quyết hắn, giết chết cũng không sao”.
Ngô Bình nói: “Thôi vậy, tôi và hắn cũng không thù oán gì, trước cứ hỏi hắn vài câu đã”.
Thanh Lân vội nói: “Cậu Ngô cứ hỏi!”
Ngô Bình: “Là anh bảo Ngô Khả Kỳ điều tra tôi sao?”
Thanh Lân nói: “Không phải Ngô Khả Kỳ nói với tôi, cậu Ngô có khả năng lấy được thứ đồ kia. Tuy hắn không chắc chắn, nhưng tôi cũng muốn có được thứ đồ kia, vì thế bảo hắn đi điều tra, không ngờ lại xung đột với cậu, tôi đáng chết, mong cậu thứ tội!”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi không giết anh, nhưng anh phải giúp tôi làm vài chuyện”.
Thanh Lân lập tức thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ dốc sức làm!”
Ngô Bình: “Thứ nhất, anh tuyên bố với bên ngoài, bảo bối trên người ninja Đông Doanh kia đã bị anh đoạt được. Anh là thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất, dù người khác có biết cũng không dám làm gì anh”.
Thanh Lân ngẫm nghĩ, lập tức nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ làm theo!”
Ngô Bình: “Thứ hai. Tôi cho anh một cơ hội gần gũi với thế tử Trương Huyền Bạch, hộ tống anh ấy về nhà họ Trương”.
Hai mắt Thanh Lân sáng rực, vội nói: “Tôi nguyện ý!”
Ngô Bình: “Nhưng trước khi xuất phát, tôi phải dùng cấm chế lên người anh. Trên đường đi, chỉ cần anh dám gây chuyện với anh Trương, tôi lập tức sẽ khiến anh chết ngay tại chỗ!”
Thanh Lân giật mình trong lòng, nhưng nghĩ đến chuyện có thể thân cận với Trương Huyền Bạch, hắn cắn răng nói: “Tôi nguyện ý chấp nhận cấm chế!”
Chương 2617: Tiễn Trương Huyền Bạch về
Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm. Xem ra anh là người thông minh”.
Trương Huyền Bạch nói: “Anh Ngô bảo anh ta đưa tôi quay về?”
Ngô Bình gật đầu: “Người này biết anh, cũng biết nhà họ Trương, để anh ta đưa anh quay về là thích hợp nhất. Hơn nữa tôi cũng dùng cấm chế nắm giữ sinh mạng anh ta, anh ta cũng không dám gây ra chuyện gì với anh”.
Trương Huyền Bạch gật đầu: “Cũng được. Với thân phận thế tử của anh ta, càng dễ gặp cha tôi hơn”.
Ngô Bình: “Sau khi anh Trương về nha thì mau chóng báo cho tôi biết”.
Trương Huyền Bạch: “Được, anh Ngô cứ yên tâm”.
Ngô Bình nhìn Thanh Lân, nói: “Anh nên biết, đây là cơ hội được bay cao của nhà họ Thanh anh. Hơn nữa tuy anh là thế tử, nhưng áp lực chắc chắn rất lớn”.
Thanh Lân căng thẳng trong lòng, quả thực, hiện tại áp lực lớn nhất hắn phải đối mặt, là một người anh em cùng cha khác mẹ của hắn bỗng nhiên quật khởi, đối với người đã được chọn làm thế tử thì cha cũng có chút dao động. Hắn có cảm giác, nếu hắn không thay đổi gì, thì e rằng rất khó giữ được vị trí thế tử. Trước mắt, nếu hắn ôm chặt đùi lớn Trương Huyền Bạch thì vị trí thế tử kia sẽ vững như núi Thái Sơn!
“Tôi đã hiểu!”, Thanh Lân vội nói.
“Anh chuẩn bị đi, hai tiếng sau sẽ xuất phát”.
Đầu tiên Thanh Lân cho người tuyên bố trước, bảo ngọc tiên truyền kia hắn đã đoạt được, sau đó lại liên lạc trước với tâm phúc trong gia tộc, bảo bọn họ chuẩn bị trước mọi thứ cho tốt.
Hai tiếng sau, tại trang viên của Thanh Lân, Ngô Bình tự mình đến tiễn. Để thuận tiện, Mao Thiết cũng được đưa đi, anh ta tiếp tục trở thành người truyền lời thay cho Trương Huyền Bạch.
“Anh Trương, hy vọng chúng ta có thể sớm gặp lại”. Ngô Bình cười nói.
Trương Huyền Bạch: “Anh Ngô, đợi tôi khôi phục lại, sẽ gặp lại anh. Tạm biệt!”
Nói xong, bọn họ đi vào trong truyền tống trận đơn giản. Truyền tống trận này chỉ có thể dùng được một lần, sau khi dùng thì sẽ không còn giá trị.
Lúc này, pháp trận phát sáng, một cột sáng phóng thẳng lên trời, sau đó mấy người họ đã biến mất.
Lúc này, ngoài viện có nhóm người Ngô Khả Kỳ đang đứng. Ngô Khả Kỳ là thuộc hạ của Thanh Lân, mà hắn vừa nhận được lệnh, sau này phải nghe theo lệnh của Ngô Bình, phải kính cẩn hơn cả đối với hắn!
Ngô Khả Kỳ là người có mắt nhìn, hắn vội nói: “Cậu Ngô, thế tử Thanh Lân quay về rồi?”
Ngô Bình ừ một tiếng: “Từ Lăng Quang lúc trước anh nhắc đến, hắn là ai?”
Ngô Khả Kỳ: “Người này là người phụ trách công việc của ba tỉnh trong Tuần Tiên Ti, thấp hơn tôi nửa cấp, nhưng làm việc không cần thông qua đồng ý của tôi”.
Ngô Bình: “Hắn đe dọa đến anh sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Dạo này danh tiếng hắn đang nổi bật, làm rất nhiều vụ lớn”.
Ngô Bình: “Thanh Lân bảo anh sau này nghe theo lệnh của tôi, anh có gì muốn nói không?”
Ngô Khả Kỳ vội nói: “Tôi nhất định sẽ làm phục vụ cậu Ngô thật tốt!”
Ngô Bình: “Tốt lắm. Nếu anh nghe lời, tôi cũng có thể giúp anh”.
Ngô Khả Kỳ giật mình trong lòng, nói: “Cậu Ngô, trước mắt tôi có gặp một chuyện rắc rối”.
Ngô Bình: “Ồ, rắc rối gì?”
Ngô Khả Kỳ: “Lúc trước Từ Lăng Quang lập ra một chi cục, khiến tôi đắc tội với Cừu Ứng Thiên, người đứng đầu Lục Lâm Đạo của tỉnh Bắc Thất. Cừu Ứng Thiên của hai cao thủ dưới trướng mình muốn đến lấy mạng của tôi”.
Ngô Bình: “Người của Lục Lâm Đạo, lại dám đối đầu với Tuần Tiên Ti?”
Ngô Khả Kỳ cười khổ: “Vốn dĩ là không dám, nhưng sau lưng có Từ Lăng Quang trợ giúp. Nếu Cừu Ứng Thiên giết tôi, không những không bị truy cứu, mà trái lại còn trở thành bạn bè với chủ nhân mới của Tuần Tiên Ti tỉnh Bắc Thất”.
Ngô Bình nói: “Nói như vậy, vấn đề thực sự không nằm trên người Cừu Ứng Thiên, mà là trên người Từ Lăng Quang. Vậy hắn dựa vào đâu muốn đối đầu với anh?”
Ngô Khả Kỳ: “Tư chất Từ Lăng Quang rất tốt, quan hệ với ông chủ lớn Tuần Tiên Ti cũng tốt hơn chút, nên…”
“Cho nên ông chủ lớn của bọn họ sớm cũng đã muốn đổi anh rồi?” Ngô Bình nhìn hắn.
Ngô Khả Kỳ bất đắc dĩ gật đầu.
“Vì vậy cho dù anh có giải quyết được rắc rồi này, thì về sau sẽ càng có nhiều rắc rối xuất hiện hơn. Theo tôi thấy, so với bị động phòng bị, thì chi bằng chủ động tấn công đi”.
Ngô Khả Kỳ ngây người: “Ý của cậu Ngô là?”
Ngô Bình hỏi hắn: “Theo tôi thấy, sở dĩ ông chủ lớn của anh bảo hắn tranh chấp với anh, nguyên nhân căn bản là năng lực nghiệp vụ của anh không bằng Từ Lăng Quang. Chỉ cần anh làm việc tốt, thì tự nhiên Từ Lăng Quang cũng không còn là mối đe dọa của anh nữa”.
Ngô Khả Kỳ cũng bất đắc dĩ, nói: “Cậu Ngô nói đúng. Quả thực Từ Lăng Quang rất có năng lực, mấy năm nay làm không ít vụ hoàn hảo”.
Ngô Bình: “Vậy anh cứ làm một vụ lớn hơn, để ông chủ lớn nhìn anh với ánh mắt khác”.
Ngô Khả Kỳ chợt ngây người, vụ lớn hơn? Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: “Năm năm trước, tỉnh Bắc Thất xảy ra vụ án mất tích liên hoàn, người mất tích đều là các cô gái từ mười bốn đến mười sáu tuổi. Vì tổng số người mất tích vượt hơn mười nghìn người, nên toàn nước chấn động, hoàng đế hạ lệnh nghiêm tra, Tuần Tiên Ti chúng tôi là cơ quan điều tra chủ yếu. Nhưng ba năm trôi qua, cuối cùng cũng không tra được gì”.
Ngô Bình: “Vụ án này rất quan trọng với Tuần Tiên Ti sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Đương nhiên rồi. Ông chủ lớn của chúng tôi vốn có thể tiến lên một bậc, nhưng vì không thể phá được vụ án này, chỉ đành tiếp tục ở lại Tuần Tiên Ti”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì làm vụ này đi. Chỉ cần hoàn thành vụ án này, bất kỳ ai cũng không thể uy hiếp được anh”.
Ngô Khả Kỳ cười khổ: “Cậu Ngô, vụ án ngay cả ông chủ lớn cũng không thể phá được, sao tôi có thể hoàn thành chứ?”
Ngô Bình: “Bây giờ anh lấy hồ sơ đế, tôi xem trước thử. Nói không chừng, tôi có thể giúp được anh”.
Ngô Khả Kỳ vui mừng, vội nói: “Được, cậu Ngô đợi một lát!”
Không lâu sau, Ngô Khả Kỳ đã chuyển hồ sơ điện tử, Ngô Bình ngồi xem trước máy tính. Cậu phát hiện, toàn bộ các cô gái mất tích đều có một đặc điểm chung, đều sinh ra vào tiết xuân phân, tuổi tác không quá mười sáu, người sinh ra cùng một ngày, cả nước cộng lại cũng hơn nghìn người, nếu từ mười bốn đến mười sáu tuổi, vậy thì có đến mấy trăm nghìn người.
Trong mấy trăm nghìn người, có hơn mười nghìn người mất tích, đây chắc chắn là chuyện rất kinh khủng!
Sau đó, cậu lại phát hiện điểm chung thứ hai. Địa điểm xuất hiện của các cô gái mất tích có thể nối thành một đường nối liền không ít thành phố trong tỉnh Bắc Thất.
Ngô Bình nghi ngờ, có một người hoặc một tổ chức, bắt đầu từ một thành phố, đã bắt cóc từng cô gái mà họ cần.
Cậu nói: “Ba năm trước, tôi căn bản không biết có vụ án lớn này xảy ra, xem ra bên trên đã phong tỏa tin tức”.
Ngô Khả Kỳ: “Đúng vậy. Nhưng phong tỏa cũng không nổi, dù sao người mất tích cũng quá nhiều. Dân chúng oán hận, vì thế hoàng đế bệ hạ giận tím mặt, giết chết không ít quan viên phụ trách trị an ở địa phương đó”.
Ngô Bình: “Dạo này còn có cô gái nào mất tích không?”
Ngô Khả Kỳ lắc đầu: “Thật ra vẫn luôn có mấy vụ mất tích lẻ tẻ, nhưng các cô gái từ mười bốn đến mười sáu, sinh vào tiết xuân phân thì chưa từng thấy có báo cáo”.
Ngô Bình hỏi: “Vụ án xảy ra gần đây nhất là ở đâu?”
Ngô Khả Kỳ nói: “Không phải ở tỉnh Bắc Thất, là ở tỉnh Giang Nam!”
Ngô Bình nhíu mày: “Bọn họ đã bắt đầu bắt người ở Giang Nam rồi!”
Ngô Khả Kỳ: “Đúng vậy. Nhưng cường độ rõ ràng không cao như trước, mỗi ngày cũng có mấy người mất tích, chứ không giống như lúc trước ở Bắc Thất, một ngày phải có mấy chục, mấy trăm người mất tích”.
Ngô Bình nghĩ đến địa điểm vụ án một tháng gần đâu, cậu phát hiện địa điểm các vụ án đều phân tán, không có quy luật cụ thể, xem ra có lẽ đối phương là gây án tùy ý.
Ngô Bình: “Mỗi ngày đều có mấy người mất tích, nói như vậy hôm nay sẽ có người báo án”.
Ngô Khả Kỳ: “Có lẽ vậy”.
Ngô Bình: “Bây giờ anh đưa cho tôi vụ án mới nhất, tôi và anh cùng điều tra vụ án này!”
Chương 2618: Án lớn năm xưa
Ngô Khả Kỳ lập tức gọi điện, nói với Ngô Bình ngay: “Cậu Ngô, mấy phút trước, Hổ Thành có người báo án! Một cô gái chừng mười lăm xảy ra chuyện, cũng sinh vào tiết xuân phân!”
Ngô Bình: “Anh bảo bọn họ giữ người báo án lại, chúng ta qua ngay”.
Không lâu sau, hai bóng người từ trên trời đáp xuống, xuất hiện trước nha môn. Lúc này, một cặp vợ chồng trung niên đang tiếp nhận tra hỏi, bọn họ đều đang lo lắng, người phụ nữ không ngừng rơi nước mắt.
Ngô Khả Kỳ vừa đến đã bảo nhân viên tra hỏi đi ra, anh ta mời Ngô Bình ngồi xuống, nói: “Mọi người đừng lo lắng, bên trường rất coi trọng vụ án của mọi người, chúng tôi là nhân viên phụ trách vụ án này, đây là cậu Ngô. Hai người có chuyện gì đều có thể nói với anh ấy”.
Ngô Bình lấy ghi chép ra đơn giản nhìn một lát ròi hỏi: “Ông họ gì?”
“Tôi họ Vương”.
“Ông Vương, trên ghi chép có nói, con gái ông tắm vào một tiếng trước, mà hai người đều nghe thấy tiếng động cô ấy tắm rửa. Nhưng qua chừng hai mươi phút sau thì bên trong lại yên tĩnh, hơn nữa không có ai đáp lại. Mở cửa phòng tắm ra, kết quả người không thấy đâu”.
Ông Vương vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.
Ngô Bình: “Cũng có nghĩa, từ khi con gái hai người mất tích đến hiện tại mới khoảng chừng một tiếng”.
“Ừ, đúng”.
Ngô Bình: “Trên người hai vị có thứ gì như tóc của con gái hai người không? Chỉ cần trên người thì đều được”.
Bà Vương ngẫm nghĩ, lấy một cái lược từ trong túi, nói: “Lược con gái tôi dùng, bên trên có tóc của con bé”.
Ngô Bình nhận chiếc lược: “Sao bà lại đem theo lược bên người?”
Bà Vương: “Chúng tôi cầm đến, là nghĩ nhỡ đâu cần kiểm tra gen gì đó, có lẽ sẽ dùng được”. Rõ ràng, cặp vợ chồng này đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Ngô Bình gật đầu: “Được, hai người quay về đợi tin tức đi, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết ức tìm được con gái hai người”.
Tiễn cặp vợ chồng này về, Ngô Bình lập tức vẽ một trận đồ xuống đất, sau đó lấy tóc đặt vào bên trong, niệm chú. Cậu đang niệm một loại chú ngữ cảm ứng, có thể thông qua da tóc của người sẽ cảm nhận được phương hướng hơi thở của người sống.
Thấy Ngô Bình làm như vậy, Ngô Khả Kỳ vội nói: “Cậu Ngô, lúc trước chúng tôi cũng từng thử rất nhiều cách như vậy, tuy cũng có cảm ứng được, nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì”.
Ngô Bình: “Thử xem sao. Anh ở đây đợi tin tức, tôi đi điều tra xem”.
Nói xong, cậu bèn bay về phương hướng trước đó vừa cảm nhận được. Sau khi bay lên không trung, thân niệm Ngô Bình mở rộng, bao phủ phạm vi cả trăm dặm xung quanh.
Bay một hồi, Nhan Tướng Quốc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, ông ta cười nói: “Cậu Ngô, cậu đến Hổ Thành khi nào vậy?”
Ngô Bình nói ngắn gọn: “Ông Nhan, tôi đến đây xử lý vụ án. Gần đây có người bắt cóc các cô gái trẻ, trước mắt thì anh ta đang gây án ở Hổ Thành”.
Nhan Tướng Quốc tức giận nói: “Tôi nói mà sao dạo này cứ có người mất tích, chuyện này nhà họ Nhan tôi không thể ngồi không mà nhìn được! Cậu có cần nhà họ Nhan tôi làm gì, cứ dặn dò!”
Ngô Bình: “Tạm thời không cần. Ông Nhan cứ về nhà đợi tin, nếu có phát hiện gì, tôi sẽ báo với nhà họ Nhan biết ngay”.
“Được!”
Tạm biệt Nhan Tướng Quốc, Ngô Bình bay đi chừng trăm dặm, đến một trấn nhỏ. Theo cậu cảm nhận được, cô gái mất tích kia có lẽ đang ở quanh trấn nhỏ này chừng mấy chục dặm.
Thế nhưng, thần niệm cậu tìm kiếm khắp nơi, lại không phát hiện được cô gái mất tích kia.
“Kỳ lạ, chẳng lẽ người đã di chuyển rồi sao, hoặc là đã chết rồi?” Cậu có phần không cam lòng, nếu cậu đã nhận chuyện này thì nhất định phải tìm được hung thủ.
Tìm kếm trong không trung chừng mười mấy phút, cậu đáp xuống đường dưới trấn nhỏ. Một con đường quốc lộ xuyên qua trấn nhỏ, hai bên đủ các quầy hàng bày bán. Cậu tìm một quầy đồ ăn nhẹ, muốn mua ít thức ăn, lấy rượu mình tự chuẩn bị ra uống hai chén. Ông chủ là một người đàn ông chừng bốn mươi, rất biết cách nói chuyện.
“Ông chủ có từng nghe nói, dạo này có rất nhiều cô gái nhỏ mất tích không”. Cậu cố dẫn dắt.
Ông chủ nói: “Chỗ chúng tôi không có, nhưng nghe nói trong khu vực nội thành có người mất con gái. Chậc, thói đời gì vậy chứ!”
Ngô Bình: “Ông chủ, hôm nay trên trấn có người nào đặc biệt đến không?”
Ông chủ liếc nhìn cậu, cười hỏi: “Người đặc biệt là thế nào?”
Ngô Bình: “Chính là trông rất thần bí, ra tay rất rộng rãi”.
Ông chủ ngẫm nghĩ, nói: “Đúng là có thật. Trên trấn chúng tôi, có một khu nhà nghỉ rất mắc, là một biệt thự tư nhân xây dựng, ở một đêm tốn đến một nghìn năm trăm tệ. Biệt thự trang trí không tệ, nhưng một tháng không có mấy người đến ở. Nhưng mấy người kia lại dứt khoát đặt ba đêm. Đến chỗ siêu thị trấn chúng tôi mua đồ cũng không trả giả, muốn bao nhiêu thì trả bấy nhiêu”.
Ngô Bình giật mình trong lòng: “Bọn họ có mấy người?”
“Không rõ nữa, lái một chiếc xe thương vụ màu đen, không nhìn rõ bên trong mấy người. Mỗi lần đều là hai người xuống xe mua đồ. Đúng rồi, bọn họ còn mua đồ dùng hằng ngày ở siêu thị kế bên tôi nữa. Ông chủ và tôi rất thân, ông ta nói hai người kia mua đồ đến tiền thối cũng không cần”.
Ngô Bình: “Khu nhà nghỉ kia ở đây, cách xa chỗ này không?”
Ông chủ chỉ về ngọn núi nhỏ đối diện, nói: “Chính là giữa sườn núi kia, rất yên tĩnh, chỉ là buổi tối ở thì hơi sợ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy không tệ, có thời gian tôi cũng đến ở một đêm”.
Ăn xong, Ngô Bình để lại hai trăm tệ, ông chủ muốn thối tiền, cậu lại xua tay nói không cần.
Phía trên trấn nhỏ có một ngọn núi nhỏ không tên, giữa sườn núi xây một biệt thự, bên trên có ba tầng, phía dưới một tầng. Xung quanh biệt thự còn có một hoa viên nhỏ, hoàn cảnh cũng không tệ.
Bỗng chốc, Ngô Bình xuất hiện trên đỉnh biệt thự. Cậu quan sát xung quanh, phát hiện có người đang bày bố pháp trận xung quanh biệt thự, pháp trận có thể ngăn cách thần niệm, chẳng trách cậu không thể phát hiện được nơi này.
Lúc này, cậu nhìn thấy có người đến sân viện, ném mấy bịch rác vào thùng rác. Dưới ánh trăng, bóng dáng anh ta rất rõ ràng, Ngô Bình nhẹ nhàng điểm tay.
Một luồng quang ảnh bay vào cái bóng của đối phương, người này lập tức sững người. Mấy giấy sau, anh ta bèn đi ra ngoài.
Đến sau một tảng đá lớn, anh ta nhìn thấy Ngô Bình. Người này đã bị Ngô Bình khống chế, bị con rối chiếm hữu.
“Anh tên gì?”
“Dương Tam Bảo”.
“Dương Tam Bảo, trong biệt thự có mấy người?”
“Ba mươi lăm người”.
“Có mấy cô gái trẻ”.
“Mười chín”.
“Mấy cô gái đến từ đâu”.
“Là do chúng tôi bắt được từ khắp nơi đến”.
“Tại sao lại bắt bọn họ?”, cậu tiếp tục hỏi.
“Không biết. Chúng tôi chỉ là làm theo lệnh, sau khi bắt đủ hai mươi thì bên trên sẽ cử người đến, đưa các cô gái đi”.
Ngô Bình vỗ vai anh ta: “Anh quay về đi”.
Sau đó, Ngô Bình canh giữ ở một rừng cây nhỏ cách biệt thự không xa, lúc nào cũng chú ý đến chỗ này.
Trời tối nhanh chóng, lại có một chiếc xe chạy đến biệt thự. Ngô Bình nhìn thấy rõ ràng, đám người này kéo một chiếc vali lớn từ trên xe xuống, bên trong dường như có người!
Cậu chưa hành động, tiếp tục đợi!
Đợi đến hai giờ rưỡi sáng sớm hôm sau, cuối cùng cũng có một bóng người đáp xuống sân viện.
Người bên trong biệt thự lập tức xuất hiện, bọn họ đặt hai mươi vali lớn bên trong sân.
Ngày thứ ba, người đến mặc bộ quần áo màu đen, tu vi có lẽ là Bí Cảnh tầng ba, hỏi: “Đáp ứng đủ điều kiện chứ?”
“Sứ giả cứ yên tâm, hoàn toàn đáp ứng đủ!”, một người trong đó lên tiếng.
Chương 2619: Hoàng đế không quản, tôi quản!
Người này gật đầu, nói: “Được, tôi đưa người đi, các anh tiếp tục tìm người!”
Nói xong, anh ta vung tay, một màn sương đen bao phủ hai mươi chiếc vali bay lên, đi về hướng Tây Bắc.
Qua một lúc, Ngô Bình âm thầm đi theo. Một bóng đen bay sát mặt đất, tốc độ vừa vặn đuổi theo người áo đen.
Ngô Bình đi theo chừng một tiếng đồng hồ, bóng đen kia mới dừng lại, đáp xuống trên sườn núi. Trông có vẻ như đang nghỉ ngơi, sau đó anh ta lấy một viên đan dược ra bỏ vào miệng, bổ sung thể lực.
Nuốt đan dược xong, anh ta bỗng lên tiếng: “Ra đi, cứ ẩn nấp trong tối mãi không mệt sao?”
Anh ta nói xong, một người áo đen thấp lùn khác từ trong bóng tối đi ra, nói: “Hết cách rồi, đây là quy định bên trên. Nếu chúng tôi không làm theo sẽ bị phạt tội”.
Người này nói: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần cẩn thận như vậy. Chậc, mục tiêu ba sáu nghìn, còn thiếu hơn hai mươi nghìn nữa, không biết chúng ta còn phải cực khổ bao lâu nữa!”
“Cực khổ cũng đáng giá. Một khi giáo chủ đại công hùng mạnh, thì ngay cả hoàng đế cũng phải e sợ ba phần. Đến lúc đó, chúng ta đều là công thần cả!”. Người áo đen thấp lùn đến sau nói.
Hai người nói chuyện vài câu rồi lại tiếp tục lên đường.
Lúc trời sáng, bọn họ tiến vào một khu rừng rậm ở Tây bắc. Nơi này có một căn nhà lớn nằm sâu bên trong, bước vào căn nhà đã có mười mấy người xuất hiện chào đón, đưa hai mươi vali lớn kéo vào trong sảnh lớn.
Ngô Bình âm thầm thả một con rối, lặng lẽ lẻn vào sản lớn. Cậu phát hiện, trong sảnh lớn có một cánh cửa ngầm, sau khi đi vào cửa ngầm sẽ tiến vào giữa lòng núi lớn. Trong lòng núi còn có hang động, không gian bên trong rất lớn.
Con rối đi vào trong một đoạn thì thấy hai bên xuất hiện rất nhiều thạch động, trong từng thạch động đều có mười mấy cô gái! Mà những thạch động như vậy ít nhất cũng có hơn nghìn cái!
Ngô Bình biết, lần này cậu đã tìm được hang ổ của đối phương! Chỉ là, cậu vẫn không rõ nơi này là chỗ nào.
Vì thế cậu lẳng lặng rút lui, rời khỏi núi lớn, sau đó báo với Đông Vương trước. Hang ổ lớn như vậy, đương nhiên cậu không thể đưa hết toàn bộ cho Tuần Tiên Ti, cậu và Đông Vương cũng muốn lấy một ít.
Sau khi Đông Vương biết tin, thì ngạc nhiên nghi ngờ nói: “Cậu có thể tìm được nhanh chóng như vậy, chứng tỏ đám người kia cũng không khó tìm. Nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn luôn bình yên vô sự, cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
Ngô Bình cũng cảm thấy nghi ngờ như vậy, bèn hỏi: “Ý vương gia là, sau lưng thế lực này có chỗ dựa?”
“Chỗ dựa rất lớn!”. Đông Vương nói từng câu từng chữ: “Hạ Quốc lớn mạnh hơn cậu nghĩ nhiều, cậu cảm thấy Đại Hạ sẽ khoan nhượng để chuyện này xảy ra hay sao? Nếu nó đã xảy ra rồi, thì chắc chắn không bình thường!”
Ngẫm nghĩ một lát, ông ta nói: “Ngô Bình, chuyện này tạm thời đừng quản nữa, tôi sợ sẽ bất lợi cho cậu”.
Ngô Bình: “Vương gia cũng không muốn nhúng tay sao?”
Đông Vương: “Có nhúng tay hay không, tôi phải điều tra trước rồi mới nói được. Bây giờ tôi đi gặp hoàng đế bệ hạ, cậu đợi tin của tôi!”
Ngắt liên lạc, Ngô Bình chỉ đành trốn ở nơi xa đợi tin.
Hơn một tiếng sau, cuối cùng Đông Vương cũng đã có tin tức.
“Mau chóng rời đi, chuyện này tuyệt đối không nhúng tay vào!”. Giọng điệu Đông Vương vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có phần lo lắng.
Ngô Bình nhíu mày: “Vương gia, tôi có thể biết nguyên do không?”
Đông Vương im lặng mấy giây: “Cậu đến Vương Phủ!”
Ngô Bình: “Được, tôi đến ngay!”
Giữa trưa, Ngô Bình đã xuất hiện trong Đông Vương Phủ. Đông Vương đang đợi cậu trong phủ, người vừa đến đã được mời đến thư phòng.
Đông Vương ra lệnh cho người làm lui xuống, đóng cửa sổ rồi mới thấp giọng nói: “Ngô Bình, suýt nữa cậu gặp đại họa rồi!”
Ngô Bình nhíu mày: “Vương gia, chẳng lẽ thế lực trên núi kia rất đáng sợ sao?”
Đông Vương: “Tôi hỏi hoàng đế rồi. Tôi nói thuộc hạ mình tra được manh mối vụ án các cô gái mất tích, muốn bệ hạ cho người đến hỗ trợ tôi phá án. Nhưng cậu đoán xem hoàng đế bệ hạ nói gì?”
Ngô Bình: “Ông ta nói gì?”
“Bệ hạ nói, chuyện này có người phụ trách làm rồi, không cần tôi hỏi đến nữa. Hơn nữa còn bảo người của tôi cũng không cần tham gia, trách ảnh hưởng đến tiến độ vụ án! Như vậy chứng tỏ, bệ hạ cũng không hy vọng chúng ta điều tra đến kết quả! Mà thế lực có thể khiến bệ hạ ra quyết định như vậy, chỉ có thể là những thế lực vô cùng kinh khủng!”
Ông ta ngàng một lúc rồi nói tiếp: “Thật ra tôi cũng có nghe đồn từ trước. Vụ án sớm đã điều tra ra nhưng sau khi điều tra rõ chân tướng thì hoàng đế Đại Hạ cũng không thể ngăn cản bọn họ!”
Ngô Bình cười lạnh: “Vậy cứ giương mắt nhìn nhiều cô gái vô tội bị hại như vậy sao?”
Đông Vương cười lạnh: “Nói câu khó nghe, đối với người ở trên cao mà nói, chết bao nhiêu người cũng chỉ là một con số. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc thống trị, thì con số này có nhiều hơn nữa cũng không phải vấn đề, cậu hiểu không?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vương gia, nếu tôi đã biết đến chuyện này thì không thể không quản!”
Đông Vương nhìn cậu chằm chằm: “Cậu muốn chống lại mệnh lệnh của tôi?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện tôi muốn làm sắp tới, chỉ dùng danh nghĩa cá nhân tôi, không liên quan đến vương gia. Chuyện này hoàng đế không quản, tôi quản!”
Đông Vương khẽ thở dài, nói: “Cậu muốn làm gì, tôi không ngăn được. Nhưng tôi nhắc nhở cậu, bên trong chắc chắn có cao thủ Thần Thông Cảnh. Cậu đi chuyến này, rất có khả năng không đường quay về, cậu phải nghĩ cho kỹ!”
Ngô Bình: “Cảm tạ vương gia nhắc nhở”.
Đông Vương lấy ra một tấm bùa chú từ trong lòng, trên bùa có hơi thở đại đạo. Ông ta đưa tấm bùa cho Ngô Bình, nói: “Đây vốn là một món bảo bối bổn vương có được từ nhiều năm trước, là một lá bùa do cao thủ Đạo Cảnh luyện chế. Bùa này chỉ dùng được một lần, cậu phải dùng cẩn thận. Bùa này khi được dùng đến có thể đưa cậu ra xa đến nghìn dặm, giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm!”
Tuy Đông Vương không hy vọng Ngô Bình không tham gia, nhưng trong lòng ông ta cũng không hy vọng Ngô Bình gặp chuyện, còn đưa cả lá bùa Đạo Cảnh quý giá để cậu bảo vệ tính mạng.
Ngô Bình cũng không khách sáo, cậu nhận lấy lá bùa, ôm quyền nói: “Vương gia, thuộc hạ đi đây!”
Nói xong, cậu hóa thành một luồng sáng, phóng lên trời.
Sau khi Ngô Bình rời đi, một cô gái áo đỏ từ trong thư phòng đi ra, cô gái trông rất xinh đẹp, khoảng chừng hai mươi chín.
“Phụ vương, tại sao cha không ngăn anh ta lại?”
Cô gái này chính là con gái của Đông Vương - Đan Chu Nhi, vừa từ bên ngoài quay về Vương Phủ.
Đông Vương: “Ngô Bình là đệ tử tinh anh, cậu ấy có nguyên tắc làm việc của mình, cha nhất định phải tôn trọng lựa chọn của cậu ấy. Chỉ có như vậy, sau này cậu ấy lớn mạnh rồi thì sẽ tôn trọng ông chủ cũ của mình là cha đây”.
Đan Chu Nhi: “Phụ vương, dường như cha rất tin tưởng Ngô Bình”.
Đông Vương cười nói: “Đương nhiên rồi. Nếu không, sao cha lại coi trọng cậu ấy như vậy?”
Đan Chu Nhi: “Vâng, vậy thì xem xem lần này, anh ta có thể làm được chuyện này đến bước nào”.
Đông Vương không còn vẻ tươi cười, nói: “Hy vọng cậu ấy có thể bình an quay về!”
Không lâu sau, Ngô Bình đa xuất hiện trong núi sâu, cậu liên lạc với Ngô Khả Kỳ trước, hỏi: “Ông chủ lớn của các anh trả lời anh chưa?”
Ngô Khả Kỳ bất đắc dĩ nói: “Kỳ lạ lắm, ông chủ lớn nói không được khỏe, tạm thời không thể hành động được”.
Ngô Bình: “Chuyện này, anh đừng quản nữa, cũng đừng hỏi thêm nữa”.
Ngô Khả Kỳ giật mình trong lòng, nói: “Vâng, tôi hiểu rồi”.
Báo với Ngô Khả Kỳ xong, Ngô Bình loại đi vào sân viện kia. Thế nhưng, lần này cậu vừa xuất hiện, cả sân viện đã bị một màng sáng bao phủ, sau đó trong sân bỗng đầy ắp người đứng đó.
Người đứng đầu là một người trung niên cao lớn mặc áo khoác vàng, mắt tím tóc bạc, mặt dài mũi khoằm, trước ngực có một miếng hộ tâm đầu hổ màu vàng kim, ông ta lạnh lùng nói: "Nhóc con, ra đi!”
Ngô Bình rất bất ngờ, bản thân cậu vừa đến đã bị phát hiện, phản ứng của đáp người này thực sự quá nhanh! Chẳng lẽ là Đông Vương hoặc Tuần Tiên Ti đã báo tin sao?
Cậu thoải mái đáp xuống đất, đứng đối mặt với người trung niên, nói: “Ông biết tôi sắp đến sao?”
“Đúng là gan to bằng trời, cậu có mấy cái mạng đấy? Dám một mình điều tra chúng tôi!”, người trung niên châm chọc hỏi cậu.
Chương 2620: Một nhát đao chém tà giáo
Ngô Bình: “Các ông bắt nhiều cô gái như vậy, nếu tôi biết rồi dĩ nhiên phải điều tra cho rõ”.
Người trung niên khinh thường nói: “Một con sâu bọ mà cũng dám hỏi chuyện của Thần Long, thật là nực cười. Quỳ xuống đi, có lẽ tôi có thể rộng lượng giữ làm người hầu”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Để tôi làm việc cho ông, ông cũng xứng à?”
Người trung niên nổi giận: “Cái thứ không biết điều, đánh nó”.
Hai người đi theo một trái một phải nhào đến, một cầm dao, một cầm kiếm, dao quang kiếm ảnh phối hợp chặt chẽ.
Ngô Bình biết hôm nay phải có trận chiến này, cậu rút đao xương Thiên Tai, ánh đao lóe lên, cả người và vũ khí đều bị trúng một đao, một người bị chém từ vai trái đến hông phải, người còn lại bị chém thành đôi từ giữa.
Thi thể ngã xuống, đao xương Thiên Tai trong tay Ngô Bình lóe sáng, đã hút hết tinh huyết sinh mệnh của hai người.
Người trung niên ngạc nhiên, hai người vừa chết đó là người giỏi giang trong đám thuộc hạ của ông ta, thực lực không yếu, thế mà lại bị tên này giết.
“Lên hết cho tôi”, ông ta vung tay, có người lao ra từ trong điện. Tu vi của đám người này đều không yếu, trong đó lại có không ít tu sĩ Bí Cảnh.
Đoàn kết là sống, nhìn thấy nhiều người xông đến thế, Ngô Bình cảm thấy hơi đau đầu. Cậu hít sâu một hơi, quyết định thi triển ba trong năm tuyệt học lớn mà người nhà họ Lục tặng, Hoan Thế Thiên Trảm!
Hoan Thế Thiên Trảm này bao hàm ảo thuật, có thể dùng dao, cũng có thể dùng kiếm, là một kiểu tu luyện khá khó trong năm tuyệt học lớn, nhưng uy lực cực kỳ lớn.
Ngô Bình vượt qua Thiên Bi, sở hữu võ cốt Tiên Thiên, cộng thêm việc cậu tu luyện Hoan Không Đại Đạo, đồng thời sở hữu mộng cảnh Huyền Thiên, tất cả những điều này làm cho cậu dễ dàng điều khiển Hoan Thế Thiên Trảm.
Hoan Thế Thiên Trảm có tất cả mười hai thức, sáu mươi chiêu. Trước đó cậu đã từng nghiên cứu nhưng thời gian tu luyện lúc đó vẫn chưa chín mùi nên vẫn chưa chính thức tập luyện.
Thấy địch ngày càng nhiều, chính là cơ hội tốt để cậu luyện dao.
“Dao lên”, cậu lập tức sử dụng Hoan Thế Thiên Trảm, đao xương Thiên Tai biến mất, cả người cậu cũng biến mất, người xung quanh cũng dần rời vào trạng thái ảo giác, Ngô Bình trước mặt biến thành người khổng lồ cao mười mét, tay cầm thanh đao lớn dài hai mươi mét, cảm giác bị áp bức kinh người khiến ánh mắt họ đờ đẫn, cảm thấy càng sợ hãi.
“Chuyện gì thế?”, người trung niên giật thót, nhanh chóng ổn định lại tâm thần. Nhưng cho dù ông ta ổn định như thế nào, cả sân viện cũng đã bị mộng cảnh Huyền Thiên của Ngô Bình bao phủ, biến thành một thế giới hư ảo.
Một tia đao quang xuất hiện trong không trung, người trung niên không kịp tránh, chỉ có thể giơ tấm khiên hình tròn trên tay trái lên trước mặt.
Đây là thức thứ nhất của Thiên Trảm, đao quang xoẹt qua, tấm khiên và cánh tay của người trung niên cùng bị chém đứt, ông ta thét lên, lùi về sau.
Tiếng thét thảm thiết liên tục vang lên, đao quang xuất hiện trong thế giới ảo, hết người này đến người khác bị chém chết tại đó.
Ngô Bình hoàn toàn chìm đắm trong việc tu luyện Hoan Thế Thiên Trảm, thức thứ nhất, thức thứ hai, khi cậu hoàn thành thức thứ mười hai, hơn một trăm thi thể đã ngã xuống trong sân viện, trong đó có cả người trung niên dẫn đầu đó”.
Hoan Thế Thiên Trảm tiêu tốn rất nhiều sức lực, cũng may đao xương Thiên Tai có thể liên tục lấy sức sống từ cơ thể những người này, vì vậy Ngô Bình không những không cảm thấy mệt mà còn tràn đầy năng lượng.
“To gan!”
Trong không trung vang lên một giọng nói đầy tức giận, một tia kiếm quang màu đen từ trên trời rơi xuống như thác nước từ trên trời giáng xuống, phút chốc bao trùm Ngô Bình.
Đối mặt với kiếm quang đáng sợ này, Ngô Bình lại rất bình tĩnh, vung nhẹ đao xương Thiên Tai trong tay, thời gian trở nên chậm hơn, kiếm quang lại dừng ở nơi cách đỉnh đầu cậu vài mét.
Cậu nhảy lên bay lên không trung, đây là một nam tu khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt hung tợn, mắt vẫn dán chặt dưới đất. Nhưng lúc này hắn đã kịp phản ứng lại, mắt và cổ chậm rãi chuyển hướng về phía Ngô Bình, muốn nhìn rõ người đột nhiên xuất hiện bên cạnh này là ai.
Đao quang lóe lên, đầu người này văng ra xa, đường đường là một tu sĩ Thần Thông cấp bảy thế mà cứ thế bị chém chết.
Đao xương Thiên Tai vốn đã không tầm thường, lấy thực lực của Ngô Bình, cho dù là Thần Thông cấp bảy cũng có thể bị cậu giết chết, huống gì khi kết hợp với tuyệt học Hoan Thế Thiên Trảm, uy lực của nó càng thêm kinh khủng.
Tu sĩ Thần Thông cấp bảy vừa chết, Ngô Bình đáp xuống bên cạnh một tu sĩ đã sợ đến ngây người hỏi: “Tu sĩ Thần Thông đó là ai thế?”
Người này lắp bắp nói: “Đừng giết tôi…”, nói rồi anh ta quỳ xuống.
Ngô Bình: “Tôi không giết anh, trả lời thành thật”.
“Anh ta… anh ta là Tả Hộ Pháp của giáo chúng tôi”.
“Giáo gì cơ?”
“Nhật Nguyệt Tiên Giáo”.
“Ngoài Tả Hộ Pháp này còn ai có tu vi là cảnh giới Thần Thông không?”
“Còn có Hữu Hộ Pháp, bốn đường chủ, giáo chủ đại nhân”.
“Giáo chủ các anh đang ở đâu?”, Ngô Bình hỏi.
“Mấy người giáo chủ không ở đây, lúc tu luyện họ mới đến. Tháng này là Tả Hộ Pháp trực nên chỉ có anh ta ở đây”.
Ngô Bình: “Trong động này có bao nhiêu cô gái?”
“Hiện tại có hơn năm ngàn”.
“Trước kia có bao nhiêu? Giờ họ đang ở đâu?”
“Trước kia có mười ngàn người, đều bị giáo chủ dùng luyện công rồi”, người này thấp giọng đáp.
“Luyện công gì?”
“Nhật Nguyệt Tiên Công! Để luyện được cái này được chia làm bốn giai đoạn, lần lượt cần có chín ngàn những cô gái trẻ. Những cô gái lần lượt được sinh vào ngày xuân phân, hạ chí, thu phân và đông chí, tổng cộng có ba mươi sáu ngàn người”.
Ngô Bình: “Giáo chủ các anh có lai lịch thế nào?”
“Tôi cũng không rõ, Nhật Nguyệt Tiên Giáo cũng mới lập ra vào mấy năm trước”.
Sau khi hỏi rõ rồi, Ngô Bình bảo những người không chết đó ra ngoài. Những người này bị nhốt trong Hoan Thế, không dám phản kháng, đều quỳ xuống, thế mà vẫn còn tám chín mươi người.
Ngô Bình: “Các người dẫn các cô gái bên trong ra ngoài đi”.
Mọi người không dám trái lệnh, vội vàng dẫn các cô gái ra ngoài. Hơn năm ngàn người nhanh chóng lấp đầy sân, những cô gái này đều bị bắt làm tù binh trong nửa năm qua, ngày nào họ cũng sống trong bóng tối, mặc dù ăn uống đầy đủ nhưng tinh thần lại bị bào mòn.
Ngô Bình nói: “Các cô gái, tôi đến cứu các cô. Tiếp theo tôi muốn các cô xếp thành nhóm theo tỉnh thành của mình”.
Không lâu sau, được cậu hướng dẫn, hơn năm ngàn người được chia thành năm nhóm, mỗi nhóm có tám chín trăm người, còn lại mấy trăm người đều đến từ các khu vực khác.
Ngô Bình nói: “Mọi người chắc đều biết mình sống ở đâu, cũng nhớ đường về nhà. Sau đây tôi sẽ đưa các cô đến thủ phủ tỉnh của các cô, sau đó cho các cô một khoản tiền, các cô tự bắt xe về nhà. Nhớ kỹ, sau khi về đừng báo cảnh sát, cũng đừng nói những gì mình trải qua với người khác, nghe rõ chưa?”
Các cô gái đều gật đầu.
Sau đó, Ngô Bình báo cho Nhan Tướng Quốc để nhà họ Nhan đưa những cô gái này về quê nhà. Trước đó, cậu đã phế bỏ tu vi của người Nhật Nguyệt Tiên Giáo, sau này không còn sống được bao lâu nữa.
Nhan Tướng Quốc cũng biết chuyện này không phải chuyện nhỏ nên ông ta phái những người giúp việc không có quan hệ gì với nhà họ Nhan, ở giữa còn có rất nhiều tầng quan hệ. Những người này, chỉ cần đưa đủ tiền cho họ thì chắc chắn sẽ làm.
Hơn một trăm chiếc xe buýt liên tục đi vào khu vực núi, các cô gái được đưa về tỉnh phủ nơi mình sống.
Trước khi đi, mỗi cô gái đều nhận được một chiếc điện thoại và ba ngàn tệ, điện thoại và số tiền đủ để họ thuận lợi liên lạc với gia đình.
Tiễn chiếc xe buýt cuối cùng đi đã là đêm khuya, Nhan Tướng Quốc mời Ngô Bình đến nhà, còn bảo người chuẩn bị đồ ăn thức uống.
Ông ta bưng ly rượu lên nói: “Một mình cậu tiêu diệt tà giáo, cứu mấy ngàn thiếu nữ vô tội, công đức vô lượng. Tôi mời cậu một ly”.
Bình luận facebook