-
Chương 2611-2615
Chương 2611: Lệnh bài nhà họ Chu
Những người còn lại cũng hoảng sợ lùi ra sau, nhưng sau đó họ cũng đứng đực ra tại chỗ, không thể nhúc nhích giống như Khương Hải.
Lúc này, Tần Cự Phong tới. Anh ta thấy có nhiều người như vậy trong phòng thì lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cười khẩy: "Các người lại còn dám cướp công lao của thống lĩnh chúng tôi cơ ấy, đúng là mù mắt chó mà!"
Ngô Bình: "Mấy người kia là tuần tiên ti nào?"
Tần Cự Phong: "Tôi biết người này, gã tên là Khương Hải, bình thường rất kiêu ngạo, trước đó còn đánh người của chúng ta".
Sau đó, anh ta bèn nhìn về phía tên nhẫn giả kia: "Thống lĩnh, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Không biết còn có bao nhiêu người muốn tìm tên nhẫn giả kia đâu".
Ngô Bình gật đầu: "Được".
Vừa rời khỏi quán rượu, Ngô Bình đã tập hợp với Chu Ngạo Quân, cô ta đã lấy được Bảo Ngọc. Nó được đặt trong một túi da, Ngô Bình cầm lấy nhìn thì lập tức cất đi rồi nói với Tần Cự Phong: "Anh dẫn người về chỗ Đông Vương đợi lệnh đi".
Tần Cự Phong: "Đại sư huynh không đi cùng hả?"
Ngô Bình: "Tôi không đi. Tôi sẽ ở lại đây thu hút một chút sự chú ý của đám người kia".
Tần Cự Phong nghĩ thì cũng thấy có lý bèn nói: "Được, vậy đại sư huynh cẩn thận nhé!"
Người vừa đi, Ngô Bình đã thay một bộ giống với Higashi Inu Heishiro, sau đó trang điểm mặt mày một chút rồi trực tiếp xuất hiện ở bờ sông.
Chẳng mấy chốc, cậu đã cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi mình. Ngô Bình làm như không phát hiện, thong dong đi vào một quán trà, vừa uống vừa trò chuyện với Chu Ngạo Quân.
Chu Ngạo Quân nhỏ giọng nói: "Anh Ngô, tôi cảm thấy có rất nhiều đang theo dõi chúng ta".
Ngô Bình: "Nói chính xác hơn là có hai mươi ba người, còn có hai nhóm, một đội ba người, một đội bảy người".
Chu Ngạo Quân kinh ngạc thốt lên: "Sự cảm ứng của anh đúng là nhạy bén!"
Ngô Bình: "Chúng ta giả vờ một chút, nửa tiếng sau, Tần Cự Phong chắc hẳn cũng đã đưa người rời đi, những người kia cũng đừng hòng bắt được họ".
Chu Ngạo Quân chớp chớp mắt hỏi: "Giả vờ như thế nào?"
Ngô Bình: "Cô có biết độn thuật mà người Đông Doanh am hiểu nhất là gì không?"
Chu Ngạo Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: "Độn thuật khói có vẻ phổ biến. Họ sẽ ném một quả đạn khỏi xuống đất, khi sương khói biến mất thì người cũng biến mất theo".
Ngô Bình gật đầu nói: "Ừ, vậy dùng độn thuật khói".
Hai người uống vài ly trà xong, Ngô Bình bỗng nhiên nhảy ra khỏi lan can. Dưới đất là một đám cỏ dại, sau khi cậu rơi xuống, mặt đất bỗng bùng lên một đống sương khói. Mấy giây sau, sương mù tan đi, Ngô Bình cũng đã biến mất.
Chu Ngạo Quân lập tức giả vờ vô cùng kinh ngạc lại tức giận, vội vàng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn chẳng thấy cậu đâu.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều đặt lên Ngô Bình vừa biến mất, mấy chục bóng người nhảy xuống đám cỏ, dốc sức lùng sục.
Qua khoảng mười lăm phút, Chu Ngạo Quân yên lặng rời khỏi hiện trường.
Sau khi Tần Cự Phong rời khỏi khoảng bốn mươi lăm phút, hai người lại lần nữa xuất hiện trong một quán cà phê. Lúc này, Ngô Bình đã biến về bộ dáng cũ, Chu Ngạo Quân cười nói: "Bọn họ chắc hẳn vẫn đang tìm kiếm người Đông Doanh đã biến mất kia".
Ngô Bình: "Đám người kia rất thông minh, giờ chắc cũng đã kịp phản ứng lại. Có điều, Tần Cự Phong đã đưa người đến chỗ Đông Vương, nên họ cũng bó tay thôi".
Quả nhiên, mấy phút sau, Tần Cự Phong đã gọi điện thoại tới, cười bảo: "Cậu Ngô, đã giao người cho Đông Vương rồi. Ban nãy, bên trên cử người đến và đã dẫn người đi".
Ngô Bình: "Vậy là được rồi".
Tần Cự Phong ngừng một lát rồi lại nói: "Người bên trên xuống có hỏi đôi chuyện. Gã nhẫn giả kia hình như cướp thứ gì đó, hoàng đế đang tìm. Có điều, họ hỏi người Đông Doanh kia thì gã chỉ cười lạnh, nói đã giấu thứ đó đi, bọn họ đừng hòng biết được".
Ngô Bình: "Tôi cũng không biết chuyện về thứ đó. Bên hoàng đế có vô số người tài, chắc hẳn có thể điều tra ra".
Tần Cự Phong: "Đúng vậy, Đông Vương cũng nói thế. Đại sư huynh, còn có một chuyện muốn báo cho cậu. Lúc trước tôi có nói muốn mượn tiếng tăm của cậu dọa người nọ, hiệu quả lại cực kỳ tốt! Người nọ đã bắt tay hòa giải với cậu vợ tôi, còn nói hy vọng có cơ hội đến thăm đại sư huynh".
Ngô Bình: "Vậy được rồi".
"Đại sư huynh, bao giờ thì cậu tới?"
Ngô Bình: "Đến lúc đó tôi sẽ đến, không làm hỏng việc đâu".
Ngô Bình lại nói chuyện với Tần Cự Phong thêm mấy câu rồi cúp máy. Cậu ngẫm nghĩ rồi bảo Chu Ngạo Quân: "Lát nữa tôi phải về rồi, cô Chu thì sao?"
Chu Ngạo Quân đáp: "Được rồi, tôi cũng muốn về nhà một chuyến".
Cô lấy ra một cái lệnh bài bằng ngọc viền vàng cười bảo: "Đây là Chu Thiên Lệnh, nó đại biểu cho ý chí của nhà họ Chu, cũng coi như có tác dụng trong Giang Bắc và vùng lân cận, những thế lực lớn nhỏ kia cũng sẽ nể mặt đôi chút. Tuy tôi biết anh không cần nó, nhưng đôi khi nó có thể giải quyết một số rắc rối nhỏ. Đến lúc đó, anh chỉ cần lấy nó ra là sẽ giải quyết được ngay, không cần phải nói nhiều với họ, tránh lãng phí miệng lưỡi".
Ngô Bình liếc Chu Thiên Lệnh, gật đầu nói: "Được, tôi sẽ nhận, cảm ơn cô Chu. Đợi sau khi luyện xong đan dược, tôi sẽ liên lạc với cô".
"Được".
Sau khi chia tay Chu Ngạo Quân, Ngô Bình bèn trở về biệt thự Hoàng Long.
Vừa trở về biệt thự chưa được bao lâu, Tần Cự Phong đã gọi đến, tức giận càm ràm: "Đại sư huynh, đám người của bên trên đúng là ăn hại, phí cả công của cậu".
Ngô Bình bình tĩnh hỏi: "Sao thế?"
Tần Cự Phong: "Tên nhẫn giả kia đã tự sát chết. Cũng không biết gã dùng cách nào, thần hồn tan biến, máu thịt hóa thành chất lỏng. Chậc chậc, đúng là tàn nhẫn! Bệ hạ nổi giận, phạt nguyên đám người phụ trách trông coi và thẩm vấn!"
Ngô Bình: "Hử, còn có chuyện này à. Vậy họ có hỏi ra được thứ kia đang ở đâu không?"
Tần Cự Phong: "Hừ, chẳng hỏi được cái khỉ gì. Có lẽ thứ kia đã bị giấu đi rồi. Tiếc ghê, có vẻ bệ hạ rất muốn có được nó".
Ngô Bình: "Vậy chịu. Giờ người đã chết, muốn hỏi cũng bó tay".
Tần Cự Phong: "Kệ nó đi, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Hơn nữa, bệ hạ đã nói sẽ tặng huân chương cho người đã bắt được nhẫn giả Đông Doanh, đại sư huynh cũng không thiệt".
Ngô Bình: "Ừ, nói cũng đúng".
Tần Cự Phong kể xong chuyện đó bèn vội vàng cúp máy dường như có chuyện gì gấp cần xử lý.
Ngô Bình đặt điện thoại sang bên cạnh, lẩm bẩm: "Hiệu quả của chú Tự Tuyệt kia cũng tốt ghê, chết không còn sót chút gì".
Hóa ra, từ đầu cậu đã không định giao bảo vật kia cho hoàng đế, dù sao người cũng là do cậu bắt được, đương nhiên không muốn chắp tay nhường cho người khác! Vì thế, cậu bèn sử dụng bí chú khiến tên nhẫn giả kia bỗng dưng chết đi, còn chẳng để lại gì. Hơn nữa, người nọ đã bị Ngô Bình điều khiển tâm trí, nên nói hay không nên nói đều đã được cậu sắp xếp, mọi thứ đều chẳng chút sơ hở.
Chương 2612: Thật và ảo
Ngô Bình lấy khối Tiên Truyền Bảo Ngọc kia, tay phải nắm nó trong lòng bàn tay, sau đó truyền pháp lực vào. Bảo Ngọc này từng được rất nhiều người sở hữu, nhưng chưa có ai có thể nhận được truyền thừa bên trong. Bởi vì nó có yêu cầu cực cao với người thừa kế, người bình thường hoàn toàn không thể được nó chấp nhận.
Pháp lực của Ngô Bình truyền vào bên trong, ý thức bỗng chìm vào trong một không gian thần bí. Trước mặt cậu là một khoảng sân rộng lớn, xung quanh có mấy ngàn cây cột chọc trời. Phía trước có một điện thờ lớn, cửa điện rộng mở, bên trong có mây tím lơ lửng.
Ngô Bình có hơi chần chờ, Bảo Ngọc kia khá kỳ quái, không ngờ có thể lập tức cuốn ý thức của cậu vào ảo cảnh. Cậu đang suy nghĩ có nên đi vào hay không thì cơ thể đã không chịu điều khiển tự bước vào. Điều này khiến cậu hết sức chấn động.
Vừa vào điện, cậu đã thấy một người đàn ông trung niên ngồi trước một cái bàn dài, trong tay cầm một cuốn sách cổ. Người đàn ông kia thấy cậu tiến vào thì cười nói: "Khi cách trăm năm, cuối cùng cũng có người đến".
Ngô Bình đánh giá ông ta hỏi: "Ông là ai?"
Người đàn ông trung niên đáp: "Ta là Đại Mộng Thiên Tôn".
Ngô Bình hoảng sợ: "Ông là Thiên Tôn!"
Đại Mộng Thiên Tôn: "Ta tu luyện ngàn năm, cuối cùng cũng hiểu được sự huyền diệu của ảo và thật, tự nghĩ ra Đại Mộng Huyền Thiên Kinh".
Ngô Bình hỏi: "Tại sao ông phải truyền công pháp của mình cho người khác?"
Đại Mộng Thiên Tôn đáp: "Năm xưa, có rất nhiều người hâm mộ ghen tỵ bí truyền của ta, vì thế một vài cao thủ bèn bắt tay nhau vây giết ta. Ta không cam lòng, trước khi chết bèn khắc học thức cả đời của mình vào Tiên Truyền Bảo Ngọc, hy vọng có người thừa kế nó. Trong đó, còn có 'Huyền Thiên Mộng Cảnh' do ta mở. Nếu cậu có thể lấy được truyền thừa thì cũng sẽ lấy được Huyền Thiên Mộng Cảnh".
Ngô Bình hỏi: "Huyền Thiên Mộng Cảnh là chỗ nào, có được nó lại có ích lợi gì?"
"Huyền Thiện Mộng Cảnh là công pháp do ta dạo chơi vũ trụ, tốn 300 năm mới sáng tạo ra. Nó giống như thật, lại giống như ảo. Khi có được nó, cậu có thể khiến giấc mơ trở thành sự thật, cũng có thể làm sự thật trở thành ảo cảnh.
Ngô Bình kinh ngạc: 'Ý ông là, tôi có thể biến cảnh trong mơ thành sự thật? Điều này không có khả năng!"
Đại Mộng Thiên Tôn cười nói: "Cậu nói vậy là vì không biết sự khác nhau giữa cái gọi là mộng ảo và sự thật. Có đôi khi, ảo cảnh chính là sự thật, sự thật lại chỉ là một giấc mộng".
Ngô Bình cũng không hiểu được ý của đối phương nên tiếp tục hỏi: "Ví dụ như tôi trở thành cao thủ đứng đầu thế giới, chúa tể vũ trụ ở trong mơ thì nó cũng có thể biến thành sự thật?"
Đại Mộng Thiên Tôn: "Giấc mơ ấy của cậu chỉ là điều tầm thường, không đáng nhắc đến".
Ngô Bình hỏi: "Được rồi. Vậy tiền bối cảm thấy tôi có tư cách kế thừa học vấn cả đời của ông không?"
Đại Mộng Thiên Tôn: "Nếu như cậu không có tư cách thì đã chẳng thấy được ta rồi".
Ông ta nói xong bèn vươn tay nhấn một cái, trong đầu Ngô Bình bỗng tràn vào một lượng lớn tin tức. Sau khi cậu tiếp thu những thông tin ấy, Đại Mộng Thiên Tôn cười nói: "Ta còn có một vài tâm nguyện chưa thực hiện được, mong cậu có thể làm giúp ta. Sau này, khi cậu chu du thế gian thì phải dùng tên ta, tự xưng là người thừa kế của Đại Mộng Thiên Tôn!"
Ông ta nói xong, toàn bộ thế giới bắt đầu sập xuống, co rút lại rồi biến thành một luồng ánh sáng chui vào trong đầu Ngô Bình. Sau cơn đau đớn, Ngô Bình bèn tỉnh lại, trở về hiện thực.
Cậu kinh ngạc nhìn Bảo Ngọc trong tay, nó dường như chẳng thay đổi gì, nhưng khi Ngô Bình truyền pháp lực vào, nó lại không biến hóa, năng lượng bên trong đã bị cậu hấp thu hết.
Sắp xếp lại Đại Mộng Huyền Thiên Kinh trong đầu, cậu không khỏi cảm thấy kinh ngạc, lẩm bẩm: "Cuộc đời Đại Mộng Thiên Tôn kia đúng là thần ký, có thể tiến vào thế giới ý thức của người khác rồi giết chết họ! Sau đó cướp lấy tâm trí họ!"
Mỗi người đều có thế giới ý thức của mình, dù là người phàm thì cũng vậy. Đại Mộng Huyền Thiên Kinh lợi hại ở chỗ có thể không ngừng cắn nuốt thế giới của người khác để xây dựng thế giới của mình. Người bị cướp đi thế giới tinh thần, một là chết, hai là sẽ biến thành người đần độn.
Ngoài cắn nuốt, cậu còn có thể kết nối người khác với Huyền Thiên Mộng Cảnh của mình, khiến họ cùng xây dựng Huyền Thiên Mộng Cảnh.
Ngô Bình nghĩ đến đây thì bỗng nhiên nảy ra một ý, gọi điện bảo Âu Dương Trí Viễn và Nghiêm Lãnh Thạch đến đây một chuyến.
Chẳng bao lâu sau, Âu Dương Trí Viễn và Nghiêm Lãnh Thạch đã chạy đến.
"Bố nuôi, con nhớ trong nước có một công ty trò chơi rất lợi hại, có cho ra đời một tựa game kết nối não với Internet. Chỉ là khoang trò chơi có chi phí rất cao, tốn hơn triệu tệ nên trước mắt nó vẫn lỗ vốn, nghe nói sắp sập".
Âu Dương Trí Viễn gật đầu: "Chuyện này bố cũng thấy, một người bạn của bố còn là trưởng phòng cấp cao trong công ty đó. Theo lời ông ta thì trò chơi này ra mắt ba năm, số lượng người chơi vẫn không vượt qua 10 ngàn người".
Ngô Bình: "Bố nuôi, người bạn trưởng phòng cấp cao kia của bố còn làm ở đó không?"
"Vẫn còn", Âu Dương Trí Viễn hỏi: "Tiểu Bình, sao con lại bỗng dưng hỏi cái này. Con cũng muốn mua một bộ khoang trò chơi chơi hả?"
Dù Ngô Bình có tu vi cao tới đâu thì ở trong mắt ông ta, cậu vẫn là một cậu nhóc vừa tốt nghiệp phổ thông, con trai chơi trò chơi là chuyện bình thường.
Ngô Bình cười nói: "Con muốn mua công ty kia".
Âu Dương Trí Viễn giật mình: "Mua nó? Nhưng công ty kia ngoài tựa game kia lỗ vốn thì những game khác đều kiếm được kha khá, mỗi năm lời mấy chục tỷ. Giá thị trường của nó cũng hơn hai mươi tỷ".
Ngô Bình: "Chủ yếu là con muốn mua tựa game kia và đội ngũ vận hành nó. Nếu đối phương bằng lòng, con có thể mua riêng nó".
Âu Dương Trí Viễn hỏi: "Tại sao nhất định phải mua nó?"
Ngô Bình đáp: "Bố, con cảm thấy trò chưa kia rất thú vị, muốn làm ra nó".
Tuy Âu Dương Trí Viễn không hiểu, nhưng ông ta vẫn ủng hộ Ngô Bình: "Được. Bố sẽ liên lạc với người bạn kia của mình".
Ông ta gọi một cú điện thoại rồi hẹn đối phương, nói: "Tiểu Bình, đối phương nghe nói mục đích của chúng ta thì bằng lòng gặp con".
Ngô Bình hỏi: "Người bạn kia của bố ở đâu?"
"Thành phố Tứ Hải. Ông ta nói lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho bố, còn thời gian thì lúc nào cũng được".
Ngô Bình: "Vậy nửa tiếng sau gặp đi".
Thành phố Tứ Hải cách Trung Châu hơn 400km, Ngô Bình lại chẳng mấy chốc đã đến địa điểm đối phương hẹn gặp, đó là một khách sạn lâu đời.
Trong một đại sảnh nhỏ ở lầu 2 khách sạn, có hai người đàn ông trung niên đang ngồi chờ Ngô Bình. Hai người này, một người là tổng giám đốc công ty game Huy Hoàng, người còn lại là trưởng phòng bộ môn.
Tổng giám đốc có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to. Ông ta hỏi trưởng phòng: "Trưởng phòng Lưu, ông nói người kia có đáng tin không?"
Trưởng phòng Lưu gật đầu: "Người nọ tên Âu Dương Trí Viễn, là bạn của tôi. Giờ ông ấy chính là người trưởng phòng cục từ thiện ở Giang Nam nên chắc chắn sẽ không nói bừa. Lát nữa, người chúng ta cần gặp là kim chủ đứng sau ông ấy, có lai lịch rất lớn, nói là người của Đông Vương".
Tổng giám đốc khẽ gật đầu: "Vậy phải gặp một lần rồi. Ý của đối phương là gì? Mua lại công ty chúng ta hả?"
Trưởng phòng Lưu đáp: "Nghe nói là muốn mua lại khoản game thực tế ảo lỗ vốn kia của chúng ta".
Nhắc tới tựa game kia, tổng giám đốc đã cảm thấy đau đầu. Trò chơi kia riêng nghiên cứu phát triển và đưa vào hoạt động đã bỏ ra cả mười lăm tỷ. Nhưng sau khi đưa ra thị trường ba năm, mỗi năm vẫn luôn lỗ. Năm ngoái, nó đã lỗ 1 tỷ, dự đoán sang năm sẽ càng lỗ nhiều hơn nữa.
Giờ ông ta đã nhất trí cho rằng tựa game kia sẽ không mang lại lợi nhuận trong thời gian ngắn, nên từ trên xuống dưới, có rất nhiều người muốn dừng nó lại. Nhưng nếu gỡ nó đi, số tiền đầu tư trước đó sẽ mất trắng nên những trưởng phòng cấp cao trong công ty đều không nỡ.
Tổng giám đốc hỏi: "Vậy tại sao cậu ta lại muốn mua tựa game đó?"
Chương 2613: Tu Tiên Truyện
Trưởng phòng Lưu lắc đầu: “Hiện tại vẫn chưa rõ, tí nữa hỏi là biết ngay”.
Hai người nói thêm vài phút, Ngô Bình gõ cửa tiến vào.
Cậu mặc đồ bình thường, trông như sinh viên, hào hoa phong nhã. Thấy cậu, tổng giám đốc và trưởng phòng đều giật mình. Ngô Bình tiến lên giới thiệu trước: “Là trưởng phòng Lưu và tổng giám đốc Hầu à? Tôi là Ngô Bình!”
Hai người vội đứng dậy, nhiệt tình nói: “Cậu Ngô, là chúng tôi!”
Ngô Bình thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu nói trước: “Tôi không vòng vo nữa, tôi thích chơi game cũng vừa ý khoản game có kết nối trực tiếp với não kia, tôi muốn mua nó”.
Tổng giám đốc Hầu và trưởng phòng Lưu nhìn nhau. Tổng giám đốc Hầu cười nói: “Cậu Ngô, trước đây khi nghiên cứu phát triển trò chơi, chúng tôi đã dùng hết hai mươi tỷ, giờ bảo bán thì chúng tôi không nỡ!”
Ngô Bình: “Nếu không nỡ thật thì hai người sẽ không gặp tôi. Các người ra giá đi, thích hợp thì tôi trả!”
Tổng giám đốc Hầu ho khan một tiếng: “Ít nhất thì giá cũng phải có vốn chúng tôi bỏ ra...”
Ngô Bình: “Đội nhóm phát triển trò chơi, thành viên, quyền độc quyền khoang trò chơi, nhà máy... tôi muốn tất”.
Tổng giám đốc Hầu nhíu mày: “Nhân viên tham dự phát triển trò chơi này đã hơn ba nghìn người, trong đó có rất nhiều là nhân viên phát triển, nghiên cứu chuyên sâu bên công ty chúng tôi. Cậu Ngô muốn dẫn đi hết thì có chút không dễ”.
Ngô Bình cười nói: “Công ty lớn thì không thiếu người mới”.
Tổng giám đốc Hầu suy tính một hồi rồi nói: “Điều kiện của cậu Ngô không phải không thể chấp nhận. Nhưng giá không rẻ đâu, hai mươi ba tỷ, nếu cậu đồng ý, chúng ta...”
“Chốt deal!”, không ngờ ngay cả trả giá mà Ngô Bình cũng không làm, đồng ý luôn: “Tí nữa tôi sẽ để Âu Dương Trí Viễn bàn hợp đồng với các vị. Phải rồi, tôi nghe nói nhân viên công ty đảm nhận trò chơi này được phân một toà nhà riêng, toà nhà của công ty luôn à?”
Tổng giám đốc Hầu: “Không phải, thuê thôi. Sắp tới hạn rồi, chúng tôi định chuyển đi, đổi chỗ”.
Ngô Bình: “Không cần chuyển, ở tại văn phòng đi!”
Cậu ngừng một chút: “Các người có nơi để thử nghiệm game không?”
Trưởng phòng Lưu: “Có, ngay tại ký túc xá tầng một có sảnh trải nghiệm chơi thử”.
Ngô Bình: “Tôi muốn xem thử!”
Trưởng phòng Lưu: “Không thành vấn đề, tôi dẫn cậu đi!”
Trên đường tới chỗ làm việc, Ngô Bình gọi Âu Dương Trí Viễn tới Tứ Hải, bảo ông ấy ký hợp đồng với bên công ty game.
Sau khi lái xe hơn mười phút, họ tới toà nhà văn phòng. Sảnh lầu một được lắp đặt toàn bộ thiết bị tạo thành phong cách bối cảnh game.
Trò chơi này thì Ngô Bình biết từ hồi lớp 11, rất muốn chơi nhưng tiếc là không có tiền mua khoang. Nhưng những video liên quan tới trò chơi thì cậu xem rất nhiều, chất lượng game này đúng là không có gì đáng chê.
Trò chơi này tên là Tu Tiên Truyện, người chơi có thể thăng cấp qua việc đánh quái, các map sẽ không ngừng tăng độ khó. Còn có thể gia nhập tông môn để đạt được nhiều tài nguyên nhưng sau khi gia nhập thì phải làm việc cho tông môn, điểm danh hàng ngày.
Trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng lần này Ngô Bình cũng có cơ hội nằm vào khoang trò chơi. Khi cửa khoang đóng, mười nam châm tự động áp vào đầu cậu, kết nối với sóng não.
Thoáng chốc Ngô Bình đã có cảm giác một sức mạnh yếu ớt đang cố gắng kết nối với tinh thần của mình. Nếu là người thường, lúc này đã tiến vào thế giới ảo nhưng Ngô Bình là người tu hành nên cậu vẫn tỉnh như sáo.
Nhưng để được trải nghiệm trò chơi, cậu vẫn cho phép năng lượng kia kết nối với tinh thần của mình.
Nửa phút sau, tinh thần của Ngô Bình chìm trong một khoảng không, trước mặt xuất hiện một bức tranh, sau đó có ba chữ khổng lồ bay tới từ xa: Tu Tiên Truyện.
Và rồi trong không gian xuất hiện một đường màu trắng, dần dần hé mở, lộ ra thế giới bên trong. Non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, vô số kiến trúc cổ xưa được xây ở dưới chân núi, lơ lửng giữa không trung, có thể thấy chim quý thú hiếm ở khắp nơi.
Dù là tu sĩ thường thấy những trường hợp đao to búa lớn như Ngô Bình thì cũng không khỏi trầm trồ tán thưởng.
Hình ảnh lộ ra toàn bộ, Ngô Bình đứng trong một thôn nhỏ, một cô gái có biệt danh “cô nương A Trân” từ xa đi tới, cô ấy rất xinh: “Hoan nghênh tới với trò chơi Tu Tiên Truyện, tôi là người dẫn đạo của bạn, hãy gọi tôi là A Trân nhé!”
Ngô Bình giơ tay sờ ngực A Trân, cảm giác không tệ, rất chân thật, gần như không thể phân biệt ảo hay thật.
A Trân duyên dáng á một tiếng: “Thấy ghét ghê, đừng có sờ mó lung tung nghen!”
Ngô Bình: “A Trân, kế tiếp tôi phải làm gì?”
A Trân: “Tôi giới thiệu cho bạn về đại lục Tu Tiên trước nhé!”
Nghe cô ấy giảng giải một hồi, Ngô Bình mới có chút hiểu biết về bối cảnh: “A Trân, tôi muốn gia nhập tông môn”.
A Trân: “Gia nhập tông môn thì bạn phải tăng thiên phú và kinh nghiệm tới một cấp bậc nhất định!”, sau đó lại chỉ cậu cách kiếm kinh nghiệm, tăng điểm thuộc tính.
Sau khi hiểu biết đại khái, Ngô Bình trải nghiệm một chút rồi thoát game.
Khoang trò chơi mở ra, trưởng phòng Lưu còn đang chờ cậu: “Cậu Ngô, cảm giác thế nào?”
Ngô Bình: “Ừm cũng được lắm. Trưởng phòng Lưu, tôi còn vài việc cần bàn!”
Trong lòng trưởng phòng Lưu lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ định đổi ý.
Nhưng ông ta vẫn cười nói:“Được, mời cậu tới văn phòng tôi bàn bạc!”
Chỗ làm việc của trưởng phòng Lưu là ba phòng một sảnh, rất là lớn, có khu nghỉ ngơi và tập thể hình riêng, còn có một phòng đón khách cực lớn.
Ông ta tự mình châm trà cho Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, cậu mua trò chơi này rồi thì sau này có thể sửa chữa nội dung theo ý cậu”.
Ngô Bình: “Cái thiết bị kết nối với trí não này do các vị sản xuất à?”
Trưởng phòng Lưu: “Phải, chúng tôi đầu tư hết bốn phần mười vốn vào cái khoang trò chơi kia. Vì giá thành phẩm quá cao nên chúng tôi chỉ mới bán được mười nghìn cái, mà bán một cái là lỗ mấy trăm nghìn!”
“Giá thành phẩm không giảm được sao?”
Trưởng phòng Lưu: “Chủ yếu là sản lượng quá ít, nếu sản lượng đạt tới trăm nghìn cái một năm, thành phẩm có thể giảm được 40% giá hiện tại. Bán được một triệu cái một năm, giá có thể giảm 80%”.
Ngô Bình: “Vậy thì có nghĩa một năm sản xuất mười triệu cái nhưng thành phẩm chỉ có một triệu”.
Trưởng phòng Lưu: “Đúng, đây là giai đoạn đầu, thành phẩm càng về sau càng ít. Nếu làm lâu dài, trong ba năm, thành phẩm có thể giảm xuống còn hai, ba trăm nghìn tệ. Nhưng dù là hai, ba trăm nghìn thì không phải ai cũng mua được, ban đầu chúng tôi lên kế hoạch là tốn mười năm để giảm giá còn vài nghìn”.
Ngô Bình: “Sản lượng của các vị bao nhiêu?”
Trưởng phòng Lưu: “Chúng tôi có dây chuyền sản xuất lâu nhất là đạt tới chục triệu cái một năm. Nhưng tiếc là dây chuyền này rất nhỏ”.
Ngô Bình: “Mười triệu cái, cũng không tệ!”
Sau đó cậu lại hỏi: “Trưởng phòng Lưu, ông có hứng thú tới công ty tôi để phụ trách trò chơi này tiếp không?”
Mắt trưởng phòng Lưu sáng lên: “Cậu Ngô bằng lòng dùng tôi sao?”
Ngô Bình: “Ông cũng là một trong những người phụ trách trò chơi này, hơn nữa cha nuôi tôi và ông là bạn. Ông ấy rất hiểu ông, nói ông là một người thực tế, còn rất thông minh”.
Chương 2614: Kết nối thế giới trò chơi
Trưởng phòng Lưu xoa hai tay, nói: “Cậu Ngô, thực không dám giấu, sau khi cậu mua trò chơi này thì tôi có thể sẽ thất nghiệp”.
Ngô Bình cười nói: “Thất nghiệp thì không đến nỗi, dù sao nhân tài đến đâu cũng đều có cơm ăn thôi”.
Trưởng phòng Lưu: “Cậu Ngô, lương một năm của tôi là tám trăm nghìn, tiền thưởng cuối năm được là tiền lương hai tháng”.
Ngô Bình: “Vậy thì khoảng chừng một triệu. Như vậy đi, ông đến chỗ tôi, tôi cho ông lương một năm là hai triệu”.
Trưởng phòng Lưu vui mừng: “Cám ơn cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Lát nữa cha nuôi tôi sẽ đến, ông cứ làm việc với ông ấy về phần giấy tờ mua bán tiếp theo. Mấy ngày nữa, tôi sẽ đến công ty”.
Trưởng phòng Lưu: “Sắp đến giờ cơm rồi, chi bằng chúng ta ra ngoài gọi đồ ăn?”
Ngô Bình: “Ăn cơm thì không cần, tìm cho tôi một nơi yên tĩnh, rồi gọi nhân viên thiết kế trò chơi đến cho tôi, tôi muốn xem bản thiết kế tổng thể của Tu Tiên Truyện”.
Cậu muốn dùng một phần Huyền Thiên Mộng Cảnh trực tiếp tạo thành bối cảnh bên trong Tu Tiên Truyện, sau đó lợi dụng sóng não để kết nối suy nghĩ của người chơi với Huyền Thiên Mộng Cảnh. Như vậy, công ty không cần máy chủ cũng có thể vận hành trò chơi, hơn nữa trò chơi cũng dễ chơi hơn nữa.
Những trước mắt những thứ này chỉ mới là suy nghĩ của cậu, hiệu quả cuối cùng thế nào thì phải cần thí nghiệm.
Trong phòng làm việc khổng lồ, mười mấy kỹ sư cốt cán và người phụ trách của bọn họ đều đã đến. Sau khi giới thiệu đơn giản mấy câu thì Ngô Bình nhìn toàn bộ bản thảo thiết kế và hình ảnh 3D của Tu Tiên Truyện.
Quan sát xong, cậu bắt đầu nghiên cứu làm sao để thông qua khoang trò chơi và qua mạng lưới thông tin thông thường để truyền thông tin vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh.
Trong này có không ít du thuyền, Ngô Bình chọn ra mười kỹ sư thiết kế, bảo bọn họ lần lượt tiến vào du thuyền, giúp cậu tiến hành thử nghiệm trò chơi.
Muốn đạt được mục tiêu, chuyện đầu tiên cậu phải làm chính là tiến hành kết nối Huyền Thiên Mộng Cảnh và máy chủ. Lúc này, cậu đứng trước máy chủ, hai tay tỏa ra tia chớp. Nhưng tia chớp này là Ngũ Lôi Bí Lực cậu có được sau khi lĩnh ngộ được Ngũ Lôi Bí Truyền, bản thân Ngũ Lôi Bí Lực có hiệu quả truyền thông tin rất tốt, hiệu suất và lượng thông tin truyền đi của nó vượt xa sợi quang học. Một luồng tia chớp có thể truyền một lượng thông tin bằng một triệu năm trăm nghìn sợi quang học.
Dựa vào Ngũ Lôi Bí Lực, chẳng mấy chốc Ngô Bình đã tiến vào máy chủ, sau đó toàn bộ bản đồ Tu Tiên Truyện đều xuất hiện trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của cậu.
Lúc này, mười kỹ sư thiết kế cũng đã thông qua trí năng, đưa hình ảnh tư duy vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của Ngô Bình.
Mười kỹ sư thiết kế, chín nam một nữ, kỹ sư nữ trẻ tuổi kia cũng rất xinh đẹp, chỉ số thông minh rất cao, là cao thủ lập trình được công ty kéo về được từ một trường danh tiếng nào đó. Kỹ sư nữ tên Lý Mạt Mạt, cô ấy không chỉ là một kỹ sư thiết kế, mà còn là một người chơi cấp cao của Tu Tiên Truyện. Trong trò chơi, cô ấy đã là đệ tử tinh anh của một tông môn nhất phẩm, tu vi cũng đạt đến cảnh giới Thần Thông.
Tiến vào trong thế giới trò chơi, Lý Mạt Mạt kinh ngạc thốt lên, nói: “Kỳ lạ thật, sao độ phân giải hình ảnh lại cao như vậy!”
Cô ấy thường chơi trò chơi, nên biết rất rõ độ phân giải hình ảnh trong trò chơi, nhưng lúc này, chất lượng hình ảnh lại cao gấp mấy lần, tựa như đưa bản thân vào trong thế giới thực vậy!
Càng kỳ lạ hơn là, một cơn gió nhẹ thổi đến, nhưng cô ấy lại ngửi thấy mùi hoa thơm, mùi đất, hương cỏ cùng với nhiều mùi hương phức tạp khác. Từng lông tơ và da cô ấy cũng có thể cảm nhận được cảm giác do cơn gió nhẹ mang đến.
Chín kỹ sư thiết kế còn lại cũng có cảm giác như vậy, một người nói: “Trò chơi chúng ta gần đây đều không có tiến hành tối ưu hay thăng cấp gì cả, sao lại thay đổi nhiều như vậy!”
Lý Mạt Mạt: “Chẳng lẽ là thay đổi do ông chủ mới mang đến. Nhưng, rõ ràng anh ta không làm gì cả mà, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
Lúc này, Ngô Bình cảm nhận được trước mặt có hơn chục nghìn người chơi đang trực tuyến, bọn họ có người là người chơi mới, có người là người chơi cũ, tự mình thực hiện nhiệm vụ của mình, không ngừng nâng cao kinh nghiệm và thiên phú của bản thân.
Tất cả người chơi đều giống như Lý Mạt Mạt, cảm thấy chất lượng trò chơi đã được nâng cấp vượt bậc, trải nghiệm không thể tin nổi.
Ví dụ, có một người chơi tiến vào một khu ăn chơi, bên trong có gọi mấy cô gái đến, kết quả trải nghiệm mà mấy cô gái mang đến lại hệt như trong thế giới thực!
Tuy Ngô Bình kết nối với máy chủ, nhưng cậu cũng không thể liên tục ở lại đây. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu chỉ đành để lại Huyền Ảnh của bản thân ở trong máy chủ, lợi dụng Huyền Ảnh để giải phóng Ngũ Lôi Bí Lực, kết nối với máy chủ.
Buổi chiều, Âu Dương Trí Viễn cũng đã đến, hai bên tiến hành thương lượng tiến thêm một bước, quyết định các chi tiết cụ thể, ký tên vào hợp đồng mua bán.
Buổi tối hôm đó, Ngô Bình tập hợp toàn bộ nhân viên cấp cao của công ty cùng họp.
Cậu nói với mọi người: “Có vài chuyện, mọi người phải thực hiện ngay. Thứ nhất, dây chuyền sản xuất trò chơi vận hành hết công suất, có thể tạo ra bao nhiêu thì tạo bấy nhiêu. Cần bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho”.
Một người phụ trách không nhịn được hỏi: “Ông chủ, bộ phận trò chơi một ngày nhiều nhất có thể sản xuất được ba nghìn sản phẩm. Nhưng doanh số bán ra hiện tại của chúng ta, một ngày cũng chỉ có mấy chục sản phẩm. Sản xuất nhiều như vậy bán cho ai chứ?”
Ngô Bình: “Trò chơi không nhất định phải bán, có thể thuê, một ngày hai mươi tệ”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, người kia nói: “Một ngày hai mươi, một năm cũng chỉ mới được mấy nghìn tệ, một trăm năm cũng chưa được mấy trăm nghìn, như vậy cũng không bù được chi phí của chúng ta!”
Ngô Bình nói: “Không sao. Chi phí trò chơi do tôi bỏ ra, chuyện mọi người cần làm là quản lý trò chơi cho tốt, nâng cao trải nghiệm”.
Mọi người nghe thấy Ngô Bình nguyện ý bỏ tiền ra, không bàn đến chi phí, cũng không còn nói gì thêm, chỉ cảm thấy ông chủ này có phần kỳ lạ.
“Chuyện thứ hai, mau chóng xây dựng dây chuyền sản xuất thứ hai. Hơn nữa, sau này cứ mỗi nửa năm phải mở mới một dây chuyền sản xuất, sản xuất thật nhiều trò chơi”.
Lại có người không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Ông chủ, xây dựng một dây chuyền sản xuất có chu kỳ khoảng chừng một năm rưỡi. Vốn đầu tư khoảng chừng ba tỷ rưỡi. Nửa năm một dây chuyền, vậy một năm phải bỏ ra bảy tỷ, nhưng đây chỉ là con số nhỏ. Mà chi phí sản xuất một trò chơi, đến lúc đó ít nhất cũng phải hai trăm nghìn, một triệu sản phẩm thì phải đến hai trăm tỷ”.
Ngô Bình: “Sau này mỗi năm mọi người phải sản xuất được mấy chục nghìn, mấy trăm nghìn sản phẩm, đến lúc đó, chi phí của nó sẽ giảm xuống”.
Cậu tiến lên nói: “Hơn nữa, chúng ta chưa chắc chỉ chơi mỗi trò chơi này, mà còn có thể phát triển trò chơi khác. Chỉ cần có thể sử dụng khoang trí năng thì trải nghiệm bất kỳ trò chơi nào cũng rất dễ dàng. Ví dụ, chúng ta có thể phát triển trò chơi “Cuộc đời giàu sang”, cho người bình thường cũng có thể trải nghiệm một lần cuộc sống của người giàu có, ăn chơi tiêu xài, trở thành chú rể mỗi đêm. Hoặc phát triển trò chơi “Tôi là minh tinh”, để bọn họ cũng có thể trải nghiệm cảm giác làm người nổi tiếng”.
Nghe Ngô Bình nói vậy, suy nghĩ mỗi người bỗng chốc thoáng hơn, đầu cảm thấy Ngô Bình nhìn xa trông rộng, không chỉ nhỏ hẹp gò bó thông thường. Đương nhiên, chủ yếu là Ngô Bình có tiền, không có tiền thì sao dám chơi như vậy chứ? Ai lại có thể bỏ ra mấy trăm tỷ chỉ để mở rộng thị trường chứ?
Nói xong suy nghĩ của bản thân, Ngô Bình hỏi: “Mọi người đã từng làm nghiên cứu thị trường chưa, nếu giá trò chơi hạ xuống một trăm nghìn, thì có bao nhiêu người chịu mua?”
Một nhân viên phụ trách bộ phận thị trường nói: “Ông chủ, năm ngoái chúng tôi từng làm khảo sát tương tự. Căn cứ theo chúng tôi phân tích, trong số tất cả người chơi, mười phần trăm người chơi hàng đầu có thể chấp nhận giá trò chơi đến chín mươi lăm nghìn tệ; năm phần trăm người chơi hàng đầu có thể chấp nhận mức giá ba mươi hai nghìn tệ; hai mươi phần trăm người chơi hàng đầu có thể chấp nhận mức giá ba mươi nghìn”.
Ngô Bình: “Hai mươi phần trăm không đủ. Năm mươi phần trăm người chơi hàng đầu có thể chấp nhận được mức giá cao nhất là bao nhiêu?”
Chương 2615: Tuần tiên ti Ngô Khả Kỳ
Người đó nói: “Tám nghìn tệ. Nhưng giá này thì chúng ta không thể lấy lại vốn, dù mỗi năm chế tạo một trăm triệu máy chơi trò chơi thì vốn đầu tư cũng vượt xa tám nghìn”.
Ngô Bình: “Chúng ta nên nhìn xa một chút, lẽ nào một người bỏ tiền ra mua máy mà lại không tốn tiền chơi trò chơi sao? Họ chơi trò thứ nhất của chúng ta thì sẽ chơi trò thứ hai, tôi tin rằng hắn ta sẽ tiếp tục tiêu tiền vì trò chơi của chúng ta trong mười mấy năm tiếp sau đó”.
Sau đó cậu lại hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu công ty trên thế giới làm khoang trí năng?”
Trưởng phòng Lưu nói: “Thưa ông chủ, hiện tại có bảy công ty, nhưng quy mô rất nhỏ, kỹ thuật cũng không bằng chúng ta. Chủ yếu là vì hiện tại nghiệp vụ ở lĩnh vực này đang hướng về tương lai quá xa, rất khó kiếm tiền, ai làm cũng lỗ”.
Ngô Bình: “Vì vậy chúng ta mới cần phải mạnh dạn đầu tư, không sợ lỗ. Đợi khi chúng ta tạo ra được thị trường rồi thì sẽ có thể có được kênh thế giới mô phỏng lớn nhất toàn cầu, kênh của chúng ta giống như hệ thống điện thoại, tất cả phần mềm đều phải sống trên đất của chúng ta”.
Mọi người nghe đến đây thì đều động lòng, nếu thật sự giống như những gì Ngô Bình nói, công ty có thể tạo ra kênh riêng thì nhất định tương lai sẽ là bá chủ trong các công ty công nghệ trên toàn cầu.
Ngô Bình trình bày hết suy nghĩ của mình thì định đi trước, để Âu Dương Trí Viễn ở lại.
Nhưng cậu vừa bước ra khỏi cửa công ty thì đột nhiên nhận được điện thoại, một giọng nói đàn ông nguy hiểm vọng lên: “Đồ của nhẫn giả Đông Doanh ở trên người anh sao?”
Ngô Bình nghe thấy câu nói đó thì bình thản đáp, vẻ mặt không chút biến đổi cảm xúc: “Không sai, đang ở trên người tôi, mấy người cần sao?”
Cậu biết chắc có người nghi ngờ cậu không giữ món đồ đó nên mới cố ý lừa cậu.
Đối phương hừm lên một tiếng lạnh lùng: “Dám biển thủ đồ của hoàng đế bệ hạ, anh sẽ phải chết rất thảm. Không đến một tiếng nữa sẽ có người đến bắt anh, đến lúc đó không ai cứu nổi anh đâu”.
Ngô Bình chỉ nói một câu: “Muốn thì cứ đến, tôi đợi”. Cậu nói xong thì tắt máy.
Cậu không đi ngay mà đến một khu rừng ở phía đông thành Tứ Hải, trong rừng có một đình nghỉ mát, cậu đã ngồi ở đó.
Vài phút sau, một người đàn ông trung niên vừa cao vừa ốm bước vào, ngồi đối diện cậu và nhìn thẳng vào cậu.
“Là ông sao?”, Ngô Bình hỏi.
Người đàn ông trung niên nhìn cậu chằm chằm, nói: “Cậu giao thứ đó ra đây thì tôi có thể đảm bảo cậu không có chuyện gì”.
Ngô Bình: “Khốn nạn, muốn có được thứ đó thì bảo người đứng sau lưng ông bước ra, ông chỉ là lính lác, tôi không có hứng thú nói chuyện với ông”.
Vẻ mặt của người đó rất khó coi, đúng là ông ta chỉ là chân sai vặt, ông ta hừm một tiếng rồi nói: “Dám nói chuyện kiểu đó với tôi, lá gan của cậu cũng lớn đó”.
“Bốp”.
Ngô Bình tát một bạt tai khiến người đó bay ra xa, cú tát đó rất mạnh khiến mắt người đó nổi đom đóm, ông ta sùi bọt mép, cả buổi sau mới tỉnh người lại.
“Nếu anh còn không chịu ra thì tôi sẽ đi đấy”. Cậu cao giọng nhìn về phía xa và nói.
Tiếng cười lớn từ phía xa vọng lại, một người đàn ông mặc quan phục đỏ đen sải chân bước đến, hắn ta đi trên không, chân không chạm đất. Lúc đối phương lại gần thì Ngô Bình mới biết đấy là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, tu vi rất cao, chắc là Bí Cảnh tầng chín, là cao thủ cảnh giới Ngũ Hành.
Hắn ta bước đến trước mặt Ngô Bình, liếc nhìn thuộc hạ của mình rồi thở dài, nói: “Nghe nói tính khí của Cậu Ngô không tốt, đúng là như vậy thật”.
Ngô Bình: “Anh là quan lớn trong triều sao?”
Người đó cười, nói: “Tuần tiên ti, Ngô Khả Kỳ”.
Ngô Bình: “Thì ra là Ngô đại nhân, anh cho rằng đồ của người Đông Doanh đó ở trên người tôi sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Cậu là người đã bắt Higashi Inu Heishiro Bình Tây Lang, mặc dù đã giao người ra rồi nhưng trên người hắn ta lại không có thứ đó”.
Ngô Bình: “Chẳng phải lúc đó hắn ta bị thương nặng, biết mình không thoát được nên đã đem đồ giấu đi rồi sao?”
Ngô Khả Kỳ lắc đầu: “Cách nói đó lừa được người khác nhưng sao lừa được tôi”.
Ngô Bình: “Ồ?”
“Cái chết của Higashi Inu Heishiro quá ly kì, chúng tôi trông coi hắn ta rất nghiêm ngặt nhưng hắn ta lại đột nhiên phát nổ mà chết, chuyện này không bình thường. Còn nữa, anh có thể bắt được Higashi Inu Heishiro thì sẽ có cách khống chế thần trí của hắn ta, tôi nói đúng chứ?”
Ngô Bình: “Có thể thích nói gì thì nói nhưng trước khi nói phải có bằng chứng”.
“Bằng chứng sao? Đương nhiên là có rồi”. Hắn ta vỗ tay.
Lập tức có người đưa Chu Ngạo Quân đến trước mặt họ, Ngô Bình nhìn thấy Chu Ngạo Quân nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, còn cô ta thì lại cúi gầm mặt xuống.
“Chu Ngạo Quân, cô hãy nói cho tôi biết, có phải cậu Ngô này đã lấy được một món đồ từ trên người Higashi Inu Heishiro không?”
“Đúng vậy”. Chu Ngạo Quân khẽ trả lời.
Ngô Khả Kỳ gật đầu, hỏi: “Đấy là thứ gì?”
“Bảo ngọc tiên truyền”. Chu Ngạo Quân nói.
Người đàn ông đó nhìn sang Ngô Bình: “Cậu Ngô, thế này có xem là bằng chứng không?”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Dùng cách này mà cũng muốn lừa được tôi sao?”
Cậu nói xong thì đá Chu Ngạo Quân đó bay ra xa, cô ta hét lên đau đớn, sau khi rơi xuống đất thì biến thành một người phụ nữ ngoài ba mươi với một bức họa trùm trên người.
Ngô Khả Kỳ giận dữ, vẻ mặt rất khó coi,nói: “Cậu Ngô, dám làm người của tôi bị thương sao?”
Ngô Bình liếc hắn ta, nói: “Dù là anh thì tôi cũng vẫn đánh vậy thôi”.
Ngô Khả Kỳ giận dữ, nói: “Vậy thử xem”.
Ngô Bình không nói gì, giơ tay đấm một cái, ba nghìn quyền ảnh đồng thời xuất hiện, khóa chặt mọi đường lui của Ngô Khả Kỳ.
“Ầm”.
Ngô Khả Kỳ ôm tay trước ngực, một tấm chắn sáng vàng kim liền xuất hiện bên ngoài cơ thể, ba nghìn quyền ảnh đập lên trên tấm chắn, mặt Ngô Khả Kỳ tái nhợt, hắn ta hộc máu.
Ngô Bình hừm một tiếng lạnh lùng, đao xương Thiên Tai xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, cậu giơ tay lên, đao lại phóng ra.
“Keng”.
Sức sát thương của Đao xương Thiên Tai rất đáng sợ, mới chém xuống một đao thì tấm chắn đã nát vụn, Ngô Khả Kỳ té ngồi xuống đất, hét lên với vẻ mặt kinh hoàng: “Tha mạng”.
Đao xương Thiên Tai kề lên cổ Ngô Khả Kỳ, Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Bây giờ anh nghĩ tôi có dám giết anh không?”
Ngô Khả Kỳ không ngờ thực lực của Ngô Bình lại đáng sợ đến thế, hắn ta thở dài, nói: “Tôi nhận thua, là tôi đã đánh giá thấp cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Tuần Tiên Ti là do anh quản lý sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Tôi là quan tam phẩm phụ trách tỉnh bảy tỉnh phía bắc của Tuần Tiên Ti”.
“Là ai bảo anh điều tra tôi?”, Ngô Bình gạn hỏi.
Ngô Khả Kỳ: “Là tôi cảm thấy cậu Ngô đáng ngờ”.
Ngô Bình cười khẩy: “Nói chuyện cần có chứng cứ, không có chứng cứ thì đừng nói bậy, nếu không thì dễ rước họa vào thân lắm”.
Ngô Khả Kỳ thở dài, nói: “Ngô thống lĩnh dạy phải”.
Ngô Bình nhìn hắn ta chằm chằm: “Anh biết tôi là ai sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Thống lĩnh trại thị vệ dưới trướng Đông Vương, đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông”.
Ngô Bình: “Đã biết thân phận của tôi mà còn dám nhằm vào tôi, lá gan của anh to đấy”.
Ngô Khả Kỳ nhìn Ngô Bình, nói: “Chỗ dựa của Tuần Tiên Ti cũng không phải nhỏ. Anh em của ông chủ chúng tôi là con rể của nhà họ Hoa, thế gia thiên niên, nhà họ Hoa có rất nhiều cao thủ, còn có cao thủ đạo cảnh làm chỗ dựa, dù là Đại Hạ thì cũng không là gì với nhà họ Hoa”.
Ngô Bình: “Chỉ là một tên ở rể thôi, có gì lớn lao đâu”.
Ngô Khả Kỳ không dám phản bác, nói: “Chuyện hôm nay là do tôi không đúng, xin Ngô thống lĩnh bỏ qua”.
Ngô Bình: “Cút đi, lần sau dám xuất hiện trước mặt tôi thì nhất định tôi sẽ lấy mạng chó của anh”.
Ngô Khả Kỳ liền dẫn người bỏ đi, không dám ở lại thêm giây phút nào nữa.
Ngô Bình nhìn theo hắn ta, cười lạnh một cái rồi một bóng dáng trên mặt đất bám theo hắn ta.
Những người còn lại cũng hoảng sợ lùi ra sau, nhưng sau đó họ cũng đứng đực ra tại chỗ, không thể nhúc nhích giống như Khương Hải.
Lúc này, Tần Cự Phong tới. Anh ta thấy có nhiều người như vậy trong phòng thì lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cười khẩy: "Các người lại còn dám cướp công lao của thống lĩnh chúng tôi cơ ấy, đúng là mù mắt chó mà!"
Ngô Bình: "Mấy người kia là tuần tiên ti nào?"
Tần Cự Phong: "Tôi biết người này, gã tên là Khương Hải, bình thường rất kiêu ngạo, trước đó còn đánh người của chúng ta".
Sau đó, anh ta bèn nhìn về phía tên nhẫn giả kia: "Thống lĩnh, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Không biết còn có bao nhiêu người muốn tìm tên nhẫn giả kia đâu".
Ngô Bình gật đầu: "Được".
Vừa rời khỏi quán rượu, Ngô Bình đã tập hợp với Chu Ngạo Quân, cô ta đã lấy được Bảo Ngọc. Nó được đặt trong một túi da, Ngô Bình cầm lấy nhìn thì lập tức cất đi rồi nói với Tần Cự Phong: "Anh dẫn người về chỗ Đông Vương đợi lệnh đi".
Tần Cự Phong: "Đại sư huynh không đi cùng hả?"
Ngô Bình: "Tôi không đi. Tôi sẽ ở lại đây thu hút một chút sự chú ý của đám người kia".
Tần Cự Phong nghĩ thì cũng thấy có lý bèn nói: "Được, vậy đại sư huynh cẩn thận nhé!"
Người vừa đi, Ngô Bình đã thay một bộ giống với Higashi Inu Heishiro, sau đó trang điểm mặt mày một chút rồi trực tiếp xuất hiện ở bờ sông.
Chẳng mấy chốc, cậu đã cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi mình. Ngô Bình làm như không phát hiện, thong dong đi vào một quán trà, vừa uống vừa trò chuyện với Chu Ngạo Quân.
Chu Ngạo Quân nhỏ giọng nói: "Anh Ngô, tôi cảm thấy có rất nhiều đang theo dõi chúng ta".
Ngô Bình: "Nói chính xác hơn là có hai mươi ba người, còn có hai nhóm, một đội ba người, một đội bảy người".
Chu Ngạo Quân kinh ngạc thốt lên: "Sự cảm ứng của anh đúng là nhạy bén!"
Ngô Bình: "Chúng ta giả vờ một chút, nửa tiếng sau, Tần Cự Phong chắc hẳn cũng đã đưa người rời đi, những người kia cũng đừng hòng bắt được họ".
Chu Ngạo Quân chớp chớp mắt hỏi: "Giả vờ như thế nào?"
Ngô Bình: "Cô có biết độn thuật mà người Đông Doanh am hiểu nhất là gì không?"
Chu Ngạo Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: "Độn thuật khói có vẻ phổ biến. Họ sẽ ném một quả đạn khỏi xuống đất, khi sương khói biến mất thì người cũng biến mất theo".
Ngô Bình gật đầu nói: "Ừ, vậy dùng độn thuật khói".
Hai người uống vài ly trà xong, Ngô Bình bỗng nhiên nhảy ra khỏi lan can. Dưới đất là một đám cỏ dại, sau khi cậu rơi xuống, mặt đất bỗng bùng lên một đống sương khói. Mấy giây sau, sương mù tan đi, Ngô Bình cũng đã biến mất.
Chu Ngạo Quân lập tức giả vờ vô cùng kinh ngạc lại tức giận, vội vàng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn chẳng thấy cậu đâu.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều đặt lên Ngô Bình vừa biến mất, mấy chục bóng người nhảy xuống đám cỏ, dốc sức lùng sục.
Qua khoảng mười lăm phút, Chu Ngạo Quân yên lặng rời khỏi hiện trường.
Sau khi Tần Cự Phong rời khỏi khoảng bốn mươi lăm phút, hai người lại lần nữa xuất hiện trong một quán cà phê. Lúc này, Ngô Bình đã biến về bộ dáng cũ, Chu Ngạo Quân cười nói: "Bọn họ chắc hẳn vẫn đang tìm kiếm người Đông Doanh đã biến mất kia".
Ngô Bình: "Đám người kia rất thông minh, giờ chắc cũng đã kịp phản ứng lại. Có điều, Tần Cự Phong đã đưa người đến chỗ Đông Vương, nên họ cũng bó tay thôi".
Quả nhiên, mấy phút sau, Tần Cự Phong đã gọi điện thoại tới, cười bảo: "Cậu Ngô, đã giao người cho Đông Vương rồi. Ban nãy, bên trên cử người đến và đã dẫn người đi".
Ngô Bình: "Vậy là được rồi".
Tần Cự Phong ngừng một lát rồi lại nói: "Người bên trên xuống có hỏi đôi chuyện. Gã nhẫn giả kia hình như cướp thứ gì đó, hoàng đế đang tìm. Có điều, họ hỏi người Đông Doanh kia thì gã chỉ cười lạnh, nói đã giấu thứ đó đi, bọn họ đừng hòng biết được".
Ngô Bình: "Tôi cũng không biết chuyện về thứ đó. Bên hoàng đế có vô số người tài, chắc hẳn có thể điều tra ra".
Tần Cự Phong: "Đúng vậy, Đông Vương cũng nói thế. Đại sư huynh, còn có một chuyện muốn báo cho cậu. Lúc trước tôi có nói muốn mượn tiếng tăm của cậu dọa người nọ, hiệu quả lại cực kỳ tốt! Người nọ đã bắt tay hòa giải với cậu vợ tôi, còn nói hy vọng có cơ hội đến thăm đại sư huynh".
Ngô Bình: "Vậy được rồi".
"Đại sư huynh, bao giờ thì cậu tới?"
Ngô Bình: "Đến lúc đó tôi sẽ đến, không làm hỏng việc đâu".
Ngô Bình lại nói chuyện với Tần Cự Phong thêm mấy câu rồi cúp máy. Cậu ngẫm nghĩ rồi bảo Chu Ngạo Quân: "Lát nữa tôi phải về rồi, cô Chu thì sao?"
Chu Ngạo Quân đáp: "Được rồi, tôi cũng muốn về nhà một chuyến".
Cô lấy ra một cái lệnh bài bằng ngọc viền vàng cười bảo: "Đây là Chu Thiên Lệnh, nó đại biểu cho ý chí của nhà họ Chu, cũng coi như có tác dụng trong Giang Bắc và vùng lân cận, những thế lực lớn nhỏ kia cũng sẽ nể mặt đôi chút. Tuy tôi biết anh không cần nó, nhưng đôi khi nó có thể giải quyết một số rắc rối nhỏ. Đến lúc đó, anh chỉ cần lấy nó ra là sẽ giải quyết được ngay, không cần phải nói nhiều với họ, tránh lãng phí miệng lưỡi".
Ngô Bình liếc Chu Thiên Lệnh, gật đầu nói: "Được, tôi sẽ nhận, cảm ơn cô Chu. Đợi sau khi luyện xong đan dược, tôi sẽ liên lạc với cô".
"Được".
Sau khi chia tay Chu Ngạo Quân, Ngô Bình bèn trở về biệt thự Hoàng Long.
Vừa trở về biệt thự chưa được bao lâu, Tần Cự Phong đã gọi đến, tức giận càm ràm: "Đại sư huynh, đám người của bên trên đúng là ăn hại, phí cả công của cậu".
Ngô Bình bình tĩnh hỏi: "Sao thế?"
Tần Cự Phong: "Tên nhẫn giả kia đã tự sát chết. Cũng không biết gã dùng cách nào, thần hồn tan biến, máu thịt hóa thành chất lỏng. Chậc chậc, đúng là tàn nhẫn! Bệ hạ nổi giận, phạt nguyên đám người phụ trách trông coi và thẩm vấn!"
Ngô Bình: "Hử, còn có chuyện này à. Vậy họ có hỏi ra được thứ kia đang ở đâu không?"
Tần Cự Phong: "Hừ, chẳng hỏi được cái khỉ gì. Có lẽ thứ kia đã bị giấu đi rồi. Tiếc ghê, có vẻ bệ hạ rất muốn có được nó".
Ngô Bình: "Vậy chịu. Giờ người đã chết, muốn hỏi cũng bó tay".
Tần Cự Phong: "Kệ nó đi, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Hơn nữa, bệ hạ đã nói sẽ tặng huân chương cho người đã bắt được nhẫn giả Đông Doanh, đại sư huynh cũng không thiệt".
Ngô Bình: "Ừ, nói cũng đúng".
Tần Cự Phong kể xong chuyện đó bèn vội vàng cúp máy dường như có chuyện gì gấp cần xử lý.
Ngô Bình đặt điện thoại sang bên cạnh, lẩm bẩm: "Hiệu quả của chú Tự Tuyệt kia cũng tốt ghê, chết không còn sót chút gì".
Hóa ra, từ đầu cậu đã không định giao bảo vật kia cho hoàng đế, dù sao người cũng là do cậu bắt được, đương nhiên không muốn chắp tay nhường cho người khác! Vì thế, cậu bèn sử dụng bí chú khiến tên nhẫn giả kia bỗng dưng chết đi, còn chẳng để lại gì. Hơn nữa, người nọ đã bị Ngô Bình điều khiển tâm trí, nên nói hay không nên nói đều đã được cậu sắp xếp, mọi thứ đều chẳng chút sơ hở.
Chương 2612: Thật và ảo
Ngô Bình lấy khối Tiên Truyền Bảo Ngọc kia, tay phải nắm nó trong lòng bàn tay, sau đó truyền pháp lực vào. Bảo Ngọc này từng được rất nhiều người sở hữu, nhưng chưa có ai có thể nhận được truyền thừa bên trong. Bởi vì nó có yêu cầu cực cao với người thừa kế, người bình thường hoàn toàn không thể được nó chấp nhận.
Pháp lực của Ngô Bình truyền vào bên trong, ý thức bỗng chìm vào trong một không gian thần bí. Trước mặt cậu là một khoảng sân rộng lớn, xung quanh có mấy ngàn cây cột chọc trời. Phía trước có một điện thờ lớn, cửa điện rộng mở, bên trong có mây tím lơ lửng.
Ngô Bình có hơi chần chờ, Bảo Ngọc kia khá kỳ quái, không ngờ có thể lập tức cuốn ý thức của cậu vào ảo cảnh. Cậu đang suy nghĩ có nên đi vào hay không thì cơ thể đã không chịu điều khiển tự bước vào. Điều này khiến cậu hết sức chấn động.
Vừa vào điện, cậu đã thấy một người đàn ông trung niên ngồi trước một cái bàn dài, trong tay cầm một cuốn sách cổ. Người đàn ông kia thấy cậu tiến vào thì cười nói: "Khi cách trăm năm, cuối cùng cũng có người đến".
Ngô Bình đánh giá ông ta hỏi: "Ông là ai?"
Người đàn ông trung niên đáp: "Ta là Đại Mộng Thiên Tôn".
Ngô Bình hoảng sợ: "Ông là Thiên Tôn!"
Đại Mộng Thiên Tôn: "Ta tu luyện ngàn năm, cuối cùng cũng hiểu được sự huyền diệu của ảo và thật, tự nghĩ ra Đại Mộng Huyền Thiên Kinh".
Ngô Bình hỏi: "Tại sao ông phải truyền công pháp của mình cho người khác?"
Đại Mộng Thiên Tôn đáp: "Năm xưa, có rất nhiều người hâm mộ ghen tỵ bí truyền của ta, vì thế một vài cao thủ bèn bắt tay nhau vây giết ta. Ta không cam lòng, trước khi chết bèn khắc học thức cả đời của mình vào Tiên Truyền Bảo Ngọc, hy vọng có người thừa kế nó. Trong đó, còn có 'Huyền Thiên Mộng Cảnh' do ta mở. Nếu cậu có thể lấy được truyền thừa thì cũng sẽ lấy được Huyền Thiên Mộng Cảnh".
Ngô Bình hỏi: "Huyền Thiên Mộng Cảnh là chỗ nào, có được nó lại có ích lợi gì?"
"Huyền Thiện Mộng Cảnh là công pháp do ta dạo chơi vũ trụ, tốn 300 năm mới sáng tạo ra. Nó giống như thật, lại giống như ảo. Khi có được nó, cậu có thể khiến giấc mơ trở thành sự thật, cũng có thể làm sự thật trở thành ảo cảnh.
Ngô Bình kinh ngạc: 'Ý ông là, tôi có thể biến cảnh trong mơ thành sự thật? Điều này không có khả năng!"
Đại Mộng Thiên Tôn cười nói: "Cậu nói vậy là vì không biết sự khác nhau giữa cái gọi là mộng ảo và sự thật. Có đôi khi, ảo cảnh chính là sự thật, sự thật lại chỉ là một giấc mộng".
Ngô Bình cũng không hiểu được ý của đối phương nên tiếp tục hỏi: "Ví dụ như tôi trở thành cao thủ đứng đầu thế giới, chúa tể vũ trụ ở trong mơ thì nó cũng có thể biến thành sự thật?"
Đại Mộng Thiên Tôn: "Giấc mơ ấy của cậu chỉ là điều tầm thường, không đáng nhắc đến".
Ngô Bình hỏi: "Được rồi. Vậy tiền bối cảm thấy tôi có tư cách kế thừa học vấn cả đời của ông không?"
Đại Mộng Thiên Tôn: "Nếu như cậu không có tư cách thì đã chẳng thấy được ta rồi".
Ông ta nói xong bèn vươn tay nhấn một cái, trong đầu Ngô Bình bỗng tràn vào một lượng lớn tin tức. Sau khi cậu tiếp thu những thông tin ấy, Đại Mộng Thiên Tôn cười nói: "Ta còn có một vài tâm nguyện chưa thực hiện được, mong cậu có thể làm giúp ta. Sau này, khi cậu chu du thế gian thì phải dùng tên ta, tự xưng là người thừa kế của Đại Mộng Thiên Tôn!"
Ông ta nói xong, toàn bộ thế giới bắt đầu sập xuống, co rút lại rồi biến thành một luồng ánh sáng chui vào trong đầu Ngô Bình. Sau cơn đau đớn, Ngô Bình bèn tỉnh lại, trở về hiện thực.
Cậu kinh ngạc nhìn Bảo Ngọc trong tay, nó dường như chẳng thay đổi gì, nhưng khi Ngô Bình truyền pháp lực vào, nó lại không biến hóa, năng lượng bên trong đã bị cậu hấp thu hết.
Sắp xếp lại Đại Mộng Huyền Thiên Kinh trong đầu, cậu không khỏi cảm thấy kinh ngạc, lẩm bẩm: "Cuộc đời Đại Mộng Thiên Tôn kia đúng là thần ký, có thể tiến vào thế giới ý thức của người khác rồi giết chết họ! Sau đó cướp lấy tâm trí họ!"
Mỗi người đều có thế giới ý thức của mình, dù là người phàm thì cũng vậy. Đại Mộng Huyền Thiên Kinh lợi hại ở chỗ có thể không ngừng cắn nuốt thế giới của người khác để xây dựng thế giới của mình. Người bị cướp đi thế giới tinh thần, một là chết, hai là sẽ biến thành người đần độn.
Ngoài cắn nuốt, cậu còn có thể kết nối người khác với Huyền Thiên Mộng Cảnh của mình, khiến họ cùng xây dựng Huyền Thiên Mộng Cảnh.
Ngô Bình nghĩ đến đây thì bỗng nhiên nảy ra một ý, gọi điện bảo Âu Dương Trí Viễn và Nghiêm Lãnh Thạch đến đây một chuyến.
Chẳng bao lâu sau, Âu Dương Trí Viễn và Nghiêm Lãnh Thạch đã chạy đến.
"Bố nuôi, con nhớ trong nước có một công ty trò chơi rất lợi hại, có cho ra đời một tựa game kết nối não với Internet. Chỉ là khoang trò chơi có chi phí rất cao, tốn hơn triệu tệ nên trước mắt nó vẫn lỗ vốn, nghe nói sắp sập".
Âu Dương Trí Viễn gật đầu: "Chuyện này bố cũng thấy, một người bạn của bố còn là trưởng phòng cấp cao trong công ty đó. Theo lời ông ta thì trò chơi này ra mắt ba năm, số lượng người chơi vẫn không vượt qua 10 ngàn người".
Ngô Bình: "Bố nuôi, người bạn trưởng phòng cấp cao kia của bố còn làm ở đó không?"
"Vẫn còn", Âu Dương Trí Viễn hỏi: "Tiểu Bình, sao con lại bỗng dưng hỏi cái này. Con cũng muốn mua một bộ khoang trò chơi chơi hả?"
Dù Ngô Bình có tu vi cao tới đâu thì ở trong mắt ông ta, cậu vẫn là một cậu nhóc vừa tốt nghiệp phổ thông, con trai chơi trò chơi là chuyện bình thường.
Ngô Bình cười nói: "Con muốn mua công ty kia".
Âu Dương Trí Viễn giật mình: "Mua nó? Nhưng công ty kia ngoài tựa game kia lỗ vốn thì những game khác đều kiếm được kha khá, mỗi năm lời mấy chục tỷ. Giá thị trường của nó cũng hơn hai mươi tỷ".
Ngô Bình: "Chủ yếu là con muốn mua tựa game kia và đội ngũ vận hành nó. Nếu đối phương bằng lòng, con có thể mua riêng nó".
Âu Dương Trí Viễn hỏi: "Tại sao nhất định phải mua nó?"
Ngô Bình đáp: "Bố, con cảm thấy trò chưa kia rất thú vị, muốn làm ra nó".
Tuy Âu Dương Trí Viễn không hiểu, nhưng ông ta vẫn ủng hộ Ngô Bình: "Được. Bố sẽ liên lạc với người bạn kia của mình".
Ông ta gọi một cú điện thoại rồi hẹn đối phương, nói: "Tiểu Bình, đối phương nghe nói mục đích của chúng ta thì bằng lòng gặp con".
Ngô Bình hỏi: "Người bạn kia của bố ở đâu?"
"Thành phố Tứ Hải. Ông ta nói lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho bố, còn thời gian thì lúc nào cũng được".
Ngô Bình: "Vậy nửa tiếng sau gặp đi".
Thành phố Tứ Hải cách Trung Châu hơn 400km, Ngô Bình lại chẳng mấy chốc đã đến địa điểm đối phương hẹn gặp, đó là một khách sạn lâu đời.
Trong một đại sảnh nhỏ ở lầu 2 khách sạn, có hai người đàn ông trung niên đang ngồi chờ Ngô Bình. Hai người này, một người là tổng giám đốc công ty game Huy Hoàng, người còn lại là trưởng phòng bộ môn.
Tổng giám đốc có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to. Ông ta hỏi trưởng phòng: "Trưởng phòng Lưu, ông nói người kia có đáng tin không?"
Trưởng phòng Lưu gật đầu: "Người nọ tên Âu Dương Trí Viễn, là bạn của tôi. Giờ ông ấy chính là người trưởng phòng cục từ thiện ở Giang Nam nên chắc chắn sẽ không nói bừa. Lát nữa, người chúng ta cần gặp là kim chủ đứng sau ông ấy, có lai lịch rất lớn, nói là người của Đông Vương".
Tổng giám đốc khẽ gật đầu: "Vậy phải gặp một lần rồi. Ý của đối phương là gì? Mua lại công ty chúng ta hả?"
Trưởng phòng Lưu đáp: "Nghe nói là muốn mua lại khoản game thực tế ảo lỗ vốn kia của chúng ta".
Nhắc tới tựa game kia, tổng giám đốc đã cảm thấy đau đầu. Trò chơi kia riêng nghiên cứu phát triển và đưa vào hoạt động đã bỏ ra cả mười lăm tỷ. Nhưng sau khi đưa ra thị trường ba năm, mỗi năm vẫn luôn lỗ. Năm ngoái, nó đã lỗ 1 tỷ, dự đoán sang năm sẽ càng lỗ nhiều hơn nữa.
Giờ ông ta đã nhất trí cho rằng tựa game kia sẽ không mang lại lợi nhuận trong thời gian ngắn, nên từ trên xuống dưới, có rất nhiều người muốn dừng nó lại. Nhưng nếu gỡ nó đi, số tiền đầu tư trước đó sẽ mất trắng nên những trưởng phòng cấp cao trong công ty đều không nỡ.
Tổng giám đốc hỏi: "Vậy tại sao cậu ta lại muốn mua tựa game đó?"
Chương 2613: Tu Tiên Truyện
Trưởng phòng Lưu lắc đầu: “Hiện tại vẫn chưa rõ, tí nữa hỏi là biết ngay”.
Hai người nói thêm vài phút, Ngô Bình gõ cửa tiến vào.
Cậu mặc đồ bình thường, trông như sinh viên, hào hoa phong nhã. Thấy cậu, tổng giám đốc và trưởng phòng đều giật mình. Ngô Bình tiến lên giới thiệu trước: “Là trưởng phòng Lưu và tổng giám đốc Hầu à? Tôi là Ngô Bình!”
Hai người vội đứng dậy, nhiệt tình nói: “Cậu Ngô, là chúng tôi!”
Ngô Bình thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu nói trước: “Tôi không vòng vo nữa, tôi thích chơi game cũng vừa ý khoản game có kết nối trực tiếp với não kia, tôi muốn mua nó”.
Tổng giám đốc Hầu và trưởng phòng Lưu nhìn nhau. Tổng giám đốc Hầu cười nói: “Cậu Ngô, trước đây khi nghiên cứu phát triển trò chơi, chúng tôi đã dùng hết hai mươi tỷ, giờ bảo bán thì chúng tôi không nỡ!”
Ngô Bình: “Nếu không nỡ thật thì hai người sẽ không gặp tôi. Các người ra giá đi, thích hợp thì tôi trả!”
Tổng giám đốc Hầu ho khan một tiếng: “Ít nhất thì giá cũng phải có vốn chúng tôi bỏ ra...”
Ngô Bình: “Đội nhóm phát triển trò chơi, thành viên, quyền độc quyền khoang trò chơi, nhà máy... tôi muốn tất”.
Tổng giám đốc Hầu nhíu mày: “Nhân viên tham dự phát triển trò chơi này đã hơn ba nghìn người, trong đó có rất nhiều là nhân viên phát triển, nghiên cứu chuyên sâu bên công ty chúng tôi. Cậu Ngô muốn dẫn đi hết thì có chút không dễ”.
Ngô Bình cười nói: “Công ty lớn thì không thiếu người mới”.
Tổng giám đốc Hầu suy tính một hồi rồi nói: “Điều kiện của cậu Ngô không phải không thể chấp nhận. Nhưng giá không rẻ đâu, hai mươi ba tỷ, nếu cậu đồng ý, chúng ta...”
“Chốt deal!”, không ngờ ngay cả trả giá mà Ngô Bình cũng không làm, đồng ý luôn: “Tí nữa tôi sẽ để Âu Dương Trí Viễn bàn hợp đồng với các vị. Phải rồi, tôi nghe nói nhân viên công ty đảm nhận trò chơi này được phân một toà nhà riêng, toà nhà của công ty luôn à?”
Tổng giám đốc Hầu: “Không phải, thuê thôi. Sắp tới hạn rồi, chúng tôi định chuyển đi, đổi chỗ”.
Ngô Bình: “Không cần chuyển, ở tại văn phòng đi!”
Cậu ngừng một chút: “Các người có nơi để thử nghiệm game không?”
Trưởng phòng Lưu: “Có, ngay tại ký túc xá tầng một có sảnh trải nghiệm chơi thử”.
Ngô Bình: “Tôi muốn xem thử!”
Trưởng phòng Lưu: “Không thành vấn đề, tôi dẫn cậu đi!”
Trên đường tới chỗ làm việc, Ngô Bình gọi Âu Dương Trí Viễn tới Tứ Hải, bảo ông ấy ký hợp đồng với bên công ty game.
Sau khi lái xe hơn mười phút, họ tới toà nhà văn phòng. Sảnh lầu một được lắp đặt toàn bộ thiết bị tạo thành phong cách bối cảnh game.
Trò chơi này thì Ngô Bình biết từ hồi lớp 11, rất muốn chơi nhưng tiếc là không có tiền mua khoang. Nhưng những video liên quan tới trò chơi thì cậu xem rất nhiều, chất lượng game này đúng là không có gì đáng chê.
Trò chơi này tên là Tu Tiên Truyện, người chơi có thể thăng cấp qua việc đánh quái, các map sẽ không ngừng tăng độ khó. Còn có thể gia nhập tông môn để đạt được nhiều tài nguyên nhưng sau khi gia nhập thì phải làm việc cho tông môn, điểm danh hàng ngày.
Trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng lần này Ngô Bình cũng có cơ hội nằm vào khoang trò chơi. Khi cửa khoang đóng, mười nam châm tự động áp vào đầu cậu, kết nối với sóng não.
Thoáng chốc Ngô Bình đã có cảm giác một sức mạnh yếu ớt đang cố gắng kết nối với tinh thần của mình. Nếu là người thường, lúc này đã tiến vào thế giới ảo nhưng Ngô Bình là người tu hành nên cậu vẫn tỉnh như sáo.
Nhưng để được trải nghiệm trò chơi, cậu vẫn cho phép năng lượng kia kết nối với tinh thần của mình.
Nửa phút sau, tinh thần của Ngô Bình chìm trong một khoảng không, trước mặt xuất hiện một bức tranh, sau đó có ba chữ khổng lồ bay tới từ xa: Tu Tiên Truyện.
Và rồi trong không gian xuất hiện một đường màu trắng, dần dần hé mở, lộ ra thế giới bên trong. Non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, vô số kiến trúc cổ xưa được xây ở dưới chân núi, lơ lửng giữa không trung, có thể thấy chim quý thú hiếm ở khắp nơi.
Dù là tu sĩ thường thấy những trường hợp đao to búa lớn như Ngô Bình thì cũng không khỏi trầm trồ tán thưởng.
Hình ảnh lộ ra toàn bộ, Ngô Bình đứng trong một thôn nhỏ, một cô gái có biệt danh “cô nương A Trân” từ xa đi tới, cô ấy rất xinh: “Hoan nghênh tới với trò chơi Tu Tiên Truyện, tôi là người dẫn đạo của bạn, hãy gọi tôi là A Trân nhé!”
Ngô Bình giơ tay sờ ngực A Trân, cảm giác không tệ, rất chân thật, gần như không thể phân biệt ảo hay thật.
A Trân duyên dáng á một tiếng: “Thấy ghét ghê, đừng có sờ mó lung tung nghen!”
Ngô Bình: “A Trân, kế tiếp tôi phải làm gì?”
A Trân: “Tôi giới thiệu cho bạn về đại lục Tu Tiên trước nhé!”
Nghe cô ấy giảng giải một hồi, Ngô Bình mới có chút hiểu biết về bối cảnh: “A Trân, tôi muốn gia nhập tông môn”.
A Trân: “Gia nhập tông môn thì bạn phải tăng thiên phú và kinh nghiệm tới một cấp bậc nhất định!”, sau đó lại chỉ cậu cách kiếm kinh nghiệm, tăng điểm thuộc tính.
Sau khi hiểu biết đại khái, Ngô Bình trải nghiệm một chút rồi thoát game.
Khoang trò chơi mở ra, trưởng phòng Lưu còn đang chờ cậu: “Cậu Ngô, cảm giác thế nào?”
Ngô Bình: “Ừm cũng được lắm. Trưởng phòng Lưu, tôi còn vài việc cần bàn!”
Trong lòng trưởng phòng Lưu lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ định đổi ý.
Nhưng ông ta vẫn cười nói:“Được, mời cậu tới văn phòng tôi bàn bạc!”
Chỗ làm việc của trưởng phòng Lưu là ba phòng một sảnh, rất là lớn, có khu nghỉ ngơi và tập thể hình riêng, còn có một phòng đón khách cực lớn.
Ông ta tự mình châm trà cho Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, cậu mua trò chơi này rồi thì sau này có thể sửa chữa nội dung theo ý cậu”.
Ngô Bình: “Cái thiết bị kết nối với trí não này do các vị sản xuất à?”
Trưởng phòng Lưu: “Phải, chúng tôi đầu tư hết bốn phần mười vốn vào cái khoang trò chơi kia. Vì giá thành phẩm quá cao nên chúng tôi chỉ mới bán được mười nghìn cái, mà bán một cái là lỗ mấy trăm nghìn!”
“Giá thành phẩm không giảm được sao?”
Trưởng phòng Lưu: “Chủ yếu là sản lượng quá ít, nếu sản lượng đạt tới trăm nghìn cái một năm, thành phẩm có thể giảm được 40% giá hiện tại. Bán được một triệu cái một năm, giá có thể giảm 80%”.
Ngô Bình: “Vậy thì có nghĩa một năm sản xuất mười triệu cái nhưng thành phẩm chỉ có một triệu”.
Trưởng phòng Lưu: “Đúng, đây là giai đoạn đầu, thành phẩm càng về sau càng ít. Nếu làm lâu dài, trong ba năm, thành phẩm có thể giảm xuống còn hai, ba trăm nghìn tệ. Nhưng dù là hai, ba trăm nghìn thì không phải ai cũng mua được, ban đầu chúng tôi lên kế hoạch là tốn mười năm để giảm giá còn vài nghìn”.
Ngô Bình: “Sản lượng của các vị bao nhiêu?”
Trưởng phòng Lưu: “Chúng tôi có dây chuyền sản xuất lâu nhất là đạt tới chục triệu cái một năm. Nhưng tiếc là dây chuyền này rất nhỏ”.
Ngô Bình: “Mười triệu cái, cũng không tệ!”
Sau đó cậu lại hỏi: “Trưởng phòng Lưu, ông có hứng thú tới công ty tôi để phụ trách trò chơi này tiếp không?”
Mắt trưởng phòng Lưu sáng lên: “Cậu Ngô bằng lòng dùng tôi sao?”
Ngô Bình: “Ông cũng là một trong những người phụ trách trò chơi này, hơn nữa cha nuôi tôi và ông là bạn. Ông ấy rất hiểu ông, nói ông là một người thực tế, còn rất thông minh”.
Chương 2614: Kết nối thế giới trò chơi
Trưởng phòng Lưu xoa hai tay, nói: “Cậu Ngô, thực không dám giấu, sau khi cậu mua trò chơi này thì tôi có thể sẽ thất nghiệp”.
Ngô Bình cười nói: “Thất nghiệp thì không đến nỗi, dù sao nhân tài đến đâu cũng đều có cơm ăn thôi”.
Trưởng phòng Lưu: “Cậu Ngô, lương một năm của tôi là tám trăm nghìn, tiền thưởng cuối năm được là tiền lương hai tháng”.
Ngô Bình: “Vậy thì khoảng chừng một triệu. Như vậy đi, ông đến chỗ tôi, tôi cho ông lương một năm là hai triệu”.
Trưởng phòng Lưu vui mừng: “Cám ơn cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Lát nữa cha nuôi tôi sẽ đến, ông cứ làm việc với ông ấy về phần giấy tờ mua bán tiếp theo. Mấy ngày nữa, tôi sẽ đến công ty”.
Trưởng phòng Lưu: “Sắp đến giờ cơm rồi, chi bằng chúng ta ra ngoài gọi đồ ăn?”
Ngô Bình: “Ăn cơm thì không cần, tìm cho tôi một nơi yên tĩnh, rồi gọi nhân viên thiết kế trò chơi đến cho tôi, tôi muốn xem bản thiết kế tổng thể của Tu Tiên Truyện”.
Cậu muốn dùng một phần Huyền Thiên Mộng Cảnh trực tiếp tạo thành bối cảnh bên trong Tu Tiên Truyện, sau đó lợi dụng sóng não để kết nối suy nghĩ của người chơi với Huyền Thiên Mộng Cảnh. Như vậy, công ty không cần máy chủ cũng có thể vận hành trò chơi, hơn nữa trò chơi cũng dễ chơi hơn nữa.
Những trước mắt những thứ này chỉ mới là suy nghĩ của cậu, hiệu quả cuối cùng thế nào thì phải cần thí nghiệm.
Trong phòng làm việc khổng lồ, mười mấy kỹ sư cốt cán và người phụ trách của bọn họ đều đã đến. Sau khi giới thiệu đơn giản mấy câu thì Ngô Bình nhìn toàn bộ bản thảo thiết kế và hình ảnh 3D của Tu Tiên Truyện.
Quan sát xong, cậu bắt đầu nghiên cứu làm sao để thông qua khoang trò chơi và qua mạng lưới thông tin thông thường để truyền thông tin vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh.
Trong này có không ít du thuyền, Ngô Bình chọn ra mười kỹ sư thiết kế, bảo bọn họ lần lượt tiến vào du thuyền, giúp cậu tiến hành thử nghiệm trò chơi.
Muốn đạt được mục tiêu, chuyện đầu tiên cậu phải làm chính là tiến hành kết nối Huyền Thiên Mộng Cảnh và máy chủ. Lúc này, cậu đứng trước máy chủ, hai tay tỏa ra tia chớp. Nhưng tia chớp này là Ngũ Lôi Bí Lực cậu có được sau khi lĩnh ngộ được Ngũ Lôi Bí Truyền, bản thân Ngũ Lôi Bí Lực có hiệu quả truyền thông tin rất tốt, hiệu suất và lượng thông tin truyền đi của nó vượt xa sợi quang học. Một luồng tia chớp có thể truyền một lượng thông tin bằng một triệu năm trăm nghìn sợi quang học.
Dựa vào Ngũ Lôi Bí Lực, chẳng mấy chốc Ngô Bình đã tiến vào máy chủ, sau đó toàn bộ bản đồ Tu Tiên Truyện đều xuất hiện trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của cậu.
Lúc này, mười kỹ sư thiết kế cũng đã thông qua trí năng, đưa hình ảnh tư duy vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của Ngô Bình.
Mười kỹ sư thiết kế, chín nam một nữ, kỹ sư nữ trẻ tuổi kia cũng rất xinh đẹp, chỉ số thông minh rất cao, là cao thủ lập trình được công ty kéo về được từ một trường danh tiếng nào đó. Kỹ sư nữ tên Lý Mạt Mạt, cô ấy không chỉ là một kỹ sư thiết kế, mà còn là một người chơi cấp cao của Tu Tiên Truyện. Trong trò chơi, cô ấy đã là đệ tử tinh anh của một tông môn nhất phẩm, tu vi cũng đạt đến cảnh giới Thần Thông.
Tiến vào trong thế giới trò chơi, Lý Mạt Mạt kinh ngạc thốt lên, nói: “Kỳ lạ thật, sao độ phân giải hình ảnh lại cao như vậy!”
Cô ấy thường chơi trò chơi, nên biết rất rõ độ phân giải hình ảnh trong trò chơi, nhưng lúc này, chất lượng hình ảnh lại cao gấp mấy lần, tựa như đưa bản thân vào trong thế giới thực vậy!
Càng kỳ lạ hơn là, một cơn gió nhẹ thổi đến, nhưng cô ấy lại ngửi thấy mùi hoa thơm, mùi đất, hương cỏ cùng với nhiều mùi hương phức tạp khác. Từng lông tơ và da cô ấy cũng có thể cảm nhận được cảm giác do cơn gió nhẹ mang đến.
Chín kỹ sư thiết kế còn lại cũng có cảm giác như vậy, một người nói: “Trò chơi chúng ta gần đây đều không có tiến hành tối ưu hay thăng cấp gì cả, sao lại thay đổi nhiều như vậy!”
Lý Mạt Mạt: “Chẳng lẽ là thay đổi do ông chủ mới mang đến. Nhưng, rõ ràng anh ta không làm gì cả mà, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
Lúc này, Ngô Bình cảm nhận được trước mặt có hơn chục nghìn người chơi đang trực tuyến, bọn họ có người là người chơi mới, có người là người chơi cũ, tự mình thực hiện nhiệm vụ của mình, không ngừng nâng cao kinh nghiệm và thiên phú của bản thân.
Tất cả người chơi đều giống như Lý Mạt Mạt, cảm thấy chất lượng trò chơi đã được nâng cấp vượt bậc, trải nghiệm không thể tin nổi.
Ví dụ, có một người chơi tiến vào một khu ăn chơi, bên trong có gọi mấy cô gái đến, kết quả trải nghiệm mà mấy cô gái mang đến lại hệt như trong thế giới thực!
Tuy Ngô Bình kết nối với máy chủ, nhưng cậu cũng không thể liên tục ở lại đây. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu chỉ đành để lại Huyền Ảnh của bản thân ở trong máy chủ, lợi dụng Huyền Ảnh để giải phóng Ngũ Lôi Bí Lực, kết nối với máy chủ.
Buổi chiều, Âu Dương Trí Viễn cũng đã đến, hai bên tiến hành thương lượng tiến thêm một bước, quyết định các chi tiết cụ thể, ký tên vào hợp đồng mua bán.
Buổi tối hôm đó, Ngô Bình tập hợp toàn bộ nhân viên cấp cao của công ty cùng họp.
Cậu nói với mọi người: “Có vài chuyện, mọi người phải thực hiện ngay. Thứ nhất, dây chuyền sản xuất trò chơi vận hành hết công suất, có thể tạo ra bao nhiêu thì tạo bấy nhiêu. Cần bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho”.
Một người phụ trách không nhịn được hỏi: “Ông chủ, bộ phận trò chơi một ngày nhiều nhất có thể sản xuất được ba nghìn sản phẩm. Nhưng doanh số bán ra hiện tại của chúng ta, một ngày cũng chỉ có mấy chục sản phẩm. Sản xuất nhiều như vậy bán cho ai chứ?”
Ngô Bình: “Trò chơi không nhất định phải bán, có thể thuê, một ngày hai mươi tệ”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, người kia nói: “Một ngày hai mươi, một năm cũng chỉ mới được mấy nghìn tệ, một trăm năm cũng chưa được mấy trăm nghìn, như vậy cũng không bù được chi phí của chúng ta!”
Ngô Bình nói: “Không sao. Chi phí trò chơi do tôi bỏ ra, chuyện mọi người cần làm là quản lý trò chơi cho tốt, nâng cao trải nghiệm”.
Mọi người nghe thấy Ngô Bình nguyện ý bỏ tiền ra, không bàn đến chi phí, cũng không còn nói gì thêm, chỉ cảm thấy ông chủ này có phần kỳ lạ.
“Chuyện thứ hai, mau chóng xây dựng dây chuyền sản xuất thứ hai. Hơn nữa, sau này cứ mỗi nửa năm phải mở mới một dây chuyền sản xuất, sản xuất thật nhiều trò chơi”.
Lại có người không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Ông chủ, xây dựng một dây chuyền sản xuất có chu kỳ khoảng chừng một năm rưỡi. Vốn đầu tư khoảng chừng ba tỷ rưỡi. Nửa năm một dây chuyền, vậy một năm phải bỏ ra bảy tỷ, nhưng đây chỉ là con số nhỏ. Mà chi phí sản xuất một trò chơi, đến lúc đó ít nhất cũng phải hai trăm nghìn, một triệu sản phẩm thì phải đến hai trăm tỷ”.
Ngô Bình: “Sau này mỗi năm mọi người phải sản xuất được mấy chục nghìn, mấy trăm nghìn sản phẩm, đến lúc đó, chi phí của nó sẽ giảm xuống”.
Cậu tiến lên nói: “Hơn nữa, chúng ta chưa chắc chỉ chơi mỗi trò chơi này, mà còn có thể phát triển trò chơi khác. Chỉ cần có thể sử dụng khoang trí năng thì trải nghiệm bất kỳ trò chơi nào cũng rất dễ dàng. Ví dụ, chúng ta có thể phát triển trò chơi “Cuộc đời giàu sang”, cho người bình thường cũng có thể trải nghiệm một lần cuộc sống của người giàu có, ăn chơi tiêu xài, trở thành chú rể mỗi đêm. Hoặc phát triển trò chơi “Tôi là minh tinh”, để bọn họ cũng có thể trải nghiệm cảm giác làm người nổi tiếng”.
Nghe Ngô Bình nói vậy, suy nghĩ mỗi người bỗng chốc thoáng hơn, đầu cảm thấy Ngô Bình nhìn xa trông rộng, không chỉ nhỏ hẹp gò bó thông thường. Đương nhiên, chủ yếu là Ngô Bình có tiền, không có tiền thì sao dám chơi như vậy chứ? Ai lại có thể bỏ ra mấy trăm tỷ chỉ để mở rộng thị trường chứ?
Nói xong suy nghĩ của bản thân, Ngô Bình hỏi: “Mọi người đã từng làm nghiên cứu thị trường chưa, nếu giá trò chơi hạ xuống một trăm nghìn, thì có bao nhiêu người chịu mua?”
Một nhân viên phụ trách bộ phận thị trường nói: “Ông chủ, năm ngoái chúng tôi từng làm khảo sát tương tự. Căn cứ theo chúng tôi phân tích, trong số tất cả người chơi, mười phần trăm người chơi hàng đầu có thể chấp nhận giá trò chơi đến chín mươi lăm nghìn tệ; năm phần trăm người chơi hàng đầu có thể chấp nhận mức giá ba mươi hai nghìn tệ; hai mươi phần trăm người chơi hàng đầu có thể chấp nhận mức giá ba mươi nghìn”.
Ngô Bình: “Hai mươi phần trăm không đủ. Năm mươi phần trăm người chơi hàng đầu có thể chấp nhận được mức giá cao nhất là bao nhiêu?”
Chương 2615: Tuần tiên ti Ngô Khả Kỳ
Người đó nói: “Tám nghìn tệ. Nhưng giá này thì chúng ta không thể lấy lại vốn, dù mỗi năm chế tạo một trăm triệu máy chơi trò chơi thì vốn đầu tư cũng vượt xa tám nghìn”.
Ngô Bình: “Chúng ta nên nhìn xa một chút, lẽ nào một người bỏ tiền ra mua máy mà lại không tốn tiền chơi trò chơi sao? Họ chơi trò thứ nhất của chúng ta thì sẽ chơi trò thứ hai, tôi tin rằng hắn ta sẽ tiếp tục tiêu tiền vì trò chơi của chúng ta trong mười mấy năm tiếp sau đó”.
Sau đó cậu lại hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu công ty trên thế giới làm khoang trí năng?”
Trưởng phòng Lưu nói: “Thưa ông chủ, hiện tại có bảy công ty, nhưng quy mô rất nhỏ, kỹ thuật cũng không bằng chúng ta. Chủ yếu là vì hiện tại nghiệp vụ ở lĩnh vực này đang hướng về tương lai quá xa, rất khó kiếm tiền, ai làm cũng lỗ”.
Ngô Bình: “Vì vậy chúng ta mới cần phải mạnh dạn đầu tư, không sợ lỗ. Đợi khi chúng ta tạo ra được thị trường rồi thì sẽ có thể có được kênh thế giới mô phỏng lớn nhất toàn cầu, kênh của chúng ta giống như hệ thống điện thoại, tất cả phần mềm đều phải sống trên đất của chúng ta”.
Mọi người nghe đến đây thì đều động lòng, nếu thật sự giống như những gì Ngô Bình nói, công ty có thể tạo ra kênh riêng thì nhất định tương lai sẽ là bá chủ trong các công ty công nghệ trên toàn cầu.
Ngô Bình trình bày hết suy nghĩ của mình thì định đi trước, để Âu Dương Trí Viễn ở lại.
Nhưng cậu vừa bước ra khỏi cửa công ty thì đột nhiên nhận được điện thoại, một giọng nói đàn ông nguy hiểm vọng lên: “Đồ của nhẫn giả Đông Doanh ở trên người anh sao?”
Ngô Bình nghe thấy câu nói đó thì bình thản đáp, vẻ mặt không chút biến đổi cảm xúc: “Không sai, đang ở trên người tôi, mấy người cần sao?”
Cậu biết chắc có người nghi ngờ cậu không giữ món đồ đó nên mới cố ý lừa cậu.
Đối phương hừm lên một tiếng lạnh lùng: “Dám biển thủ đồ của hoàng đế bệ hạ, anh sẽ phải chết rất thảm. Không đến một tiếng nữa sẽ có người đến bắt anh, đến lúc đó không ai cứu nổi anh đâu”.
Ngô Bình chỉ nói một câu: “Muốn thì cứ đến, tôi đợi”. Cậu nói xong thì tắt máy.
Cậu không đi ngay mà đến một khu rừng ở phía đông thành Tứ Hải, trong rừng có một đình nghỉ mát, cậu đã ngồi ở đó.
Vài phút sau, một người đàn ông trung niên vừa cao vừa ốm bước vào, ngồi đối diện cậu và nhìn thẳng vào cậu.
“Là ông sao?”, Ngô Bình hỏi.
Người đàn ông trung niên nhìn cậu chằm chằm, nói: “Cậu giao thứ đó ra đây thì tôi có thể đảm bảo cậu không có chuyện gì”.
Ngô Bình: “Khốn nạn, muốn có được thứ đó thì bảo người đứng sau lưng ông bước ra, ông chỉ là lính lác, tôi không có hứng thú nói chuyện với ông”.
Vẻ mặt của người đó rất khó coi, đúng là ông ta chỉ là chân sai vặt, ông ta hừm một tiếng rồi nói: “Dám nói chuyện kiểu đó với tôi, lá gan của cậu cũng lớn đó”.
“Bốp”.
Ngô Bình tát một bạt tai khiến người đó bay ra xa, cú tát đó rất mạnh khiến mắt người đó nổi đom đóm, ông ta sùi bọt mép, cả buổi sau mới tỉnh người lại.
“Nếu anh còn không chịu ra thì tôi sẽ đi đấy”. Cậu cao giọng nhìn về phía xa và nói.
Tiếng cười lớn từ phía xa vọng lại, một người đàn ông mặc quan phục đỏ đen sải chân bước đến, hắn ta đi trên không, chân không chạm đất. Lúc đối phương lại gần thì Ngô Bình mới biết đấy là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, tu vi rất cao, chắc là Bí Cảnh tầng chín, là cao thủ cảnh giới Ngũ Hành.
Hắn ta bước đến trước mặt Ngô Bình, liếc nhìn thuộc hạ của mình rồi thở dài, nói: “Nghe nói tính khí của Cậu Ngô không tốt, đúng là như vậy thật”.
Ngô Bình: “Anh là quan lớn trong triều sao?”
Người đó cười, nói: “Tuần tiên ti, Ngô Khả Kỳ”.
Ngô Bình: “Thì ra là Ngô đại nhân, anh cho rằng đồ của người Đông Doanh đó ở trên người tôi sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Cậu là người đã bắt Higashi Inu Heishiro Bình Tây Lang, mặc dù đã giao người ra rồi nhưng trên người hắn ta lại không có thứ đó”.
Ngô Bình: “Chẳng phải lúc đó hắn ta bị thương nặng, biết mình không thoát được nên đã đem đồ giấu đi rồi sao?”
Ngô Khả Kỳ lắc đầu: “Cách nói đó lừa được người khác nhưng sao lừa được tôi”.
Ngô Bình: “Ồ?”
“Cái chết của Higashi Inu Heishiro quá ly kì, chúng tôi trông coi hắn ta rất nghiêm ngặt nhưng hắn ta lại đột nhiên phát nổ mà chết, chuyện này không bình thường. Còn nữa, anh có thể bắt được Higashi Inu Heishiro thì sẽ có cách khống chế thần trí của hắn ta, tôi nói đúng chứ?”
Ngô Bình: “Có thể thích nói gì thì nói nhưng trước khi nói phải có bằng chứng”.
“Bằng chứng sao? Đương nhiên là có rồi”. Hắn ta vỗ tay.
Lập tức có người đưa Chu Ngạo Quân đến trước mặt họ, Ngô Bình nhìn thấy Chu Ngạo Quân nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, còn cô ta thì lại cúi gầm mặt xuống.
“Chu Ngạo Quân, cô hãy nói cho tôi biết, có phải cậu Ngô này đã lấy được một món đồ từ trên người Higashi Inu Heishiro không?”
“Đúng vậy”. Chu Ngạo Quân khẽ trả lời.
Ngô Khả Kỳ gật đầu, hỏi: “Đấy là thứ gì?”
“Bảo ngọc tiên truyền”. Chu Ngạo Quân nói.
Người đàn ông đó nhìn sang Ngô Bình: “Cậu Ngô, thế này có xem là bằng chứng không?”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Dùng cách này mà cũng muốn lừa được tôi sao?”
Cậu nói xong thì đá Chu Ngạo Quân đó bay ra xa, cô ta hét lên đau đớn, sau khi rơi xuống đất thì biến thành một người phụ nữ ngoài ba mươi với một bức họa trùm trên người.
Ngô Khả Kỳ giận dữ, vẻ mặt rất khó coi,nói: “Cậu Ngô, dám làm người của tôi bị thương sao?”
Ngô Bình liếc hắn ta, nói: “Dù là anh thì tôi cũng vẫn đánh vậy thôi”.
Ngô Khả Kỳ giận dữ, nói: “Vậy thử xem”.
Ngô Bình không nói gì, giơ tay đấm một cái, ba nghìn quyền ảnh đồng thời xuất hiện, khóa chặt mọi đường lui của Ngô Khả Kỳ.
“Ầm”.
Ngô Khả Kỳ ôm tay trước ngực, một tấm chắn sáng vàng kim liền xuất hiện bên ngoài cơ thể, ba nghìn quyền ảnh đập lên trên tấm chắn, mặt Ngô Khả Kỳ tái nhợt, hắn ta hộc máu.
Ngô Bình hừm một tiếng lạnh lùng, đao xương Thiên Tai xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, cậu giơ tay lên, đao lại phóng ra.
“Keng”.
Sức sát thương của Đao xương Thiên Tai rất đáng sợ, mới chém xuống một đao thì tấm chắn đã nát vụn, Ngô Khả Kỳ té ngồi xuống đất, hét lên với vẻ mặt kinh hoàng: “Tha mạng”.
Đao xương Thiên Tai kề lên cổ Ngô Khả Kỳ, Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Bây giờ anh nghĩ tôi có dám giết anh không?”
Ngô Khả Kỳ không ngờ thực lực của Ngô Bình lại đáng sợ đến thế, hắn ta thở dài, nói: “Tôi nhận thua, là tôi đã đánh giá thấp cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Tuần Tiên Ti là do anh quản lý sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Tôi là quan tam phẩm phụ trách tỉnh bảy tỉnh phía bắc của Tuần Tiên Ti”.
“Là ai bảo anh điều tra tôi?”, Ngô Bình gạn hỏi.
Ngô Khả Kỳ: “Là tôi cảm thấy cậu Ngô đáng ngờ”.
Ngô Bình cười khẩy: “Nói chuyện cần có chứng cứ, không có chứng cứ thì đừng nói bậy, nếu không thì dễ rước họa vào thân lắm”.
Ngô Khả Kỳ thở dài, nói: “Ngô thống lĩnh dạy phải”.
Ngô Bình nhìn hắn ta chằm chằm: “Anh biết tôi là ai sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Thống lĩnh trại thị vệ dưới trướng Đông Vương, đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông”.
Ngô Bình: “Đã biết thân phận của tôi mà còn dám nhằm vào tôi, lá gan của anh to đấy”.
Ngô Khả Kỳ nhìn Ngô Bình, nói: “Chỗ dựa của Tuần Tiên Ti cũng không phải nhỏ. Anh em của ông chủ chúng tôi là con rể của nhà họ Hoa, thế gia thiên niên, nhà họ Hoa có rất nhiều cao thủ, còn có cao thủ đạo cảnh làm chỗ dựa, dù là Đại Hạ thì cũng không là gì với nhà họ Hoa”.
Ngô Bình: “Chỉ là một tên ở rể thôi, có gì lớn lao đâu”.
Ngô Khả Kỳ không dám phản bác, nói: “Chuyện hôm nay là do tôi không đúng, xin Ngô thống lĩnh bỏ qua”.
Ngô Bình: “Cút đi, lần sau dám xuất hiện trước mặt tôi thì nhất định tôi sẽ lấy mạng chó của anh”.
Ngô Khả Kỳ liền dẫn người bỏ đi, không dám ở lại thêm giây phút nào nữa.
Ngô Bình nhìn theo hắn ta, cười lạnh một cái rồi một bóng dáng trên mặt đất bám theo hắn ta.
Bình luận facebook