-
Chương 2606-2610
Chương 2606: Nhà họ Chu ở Giang Bắc
Chu Ngạo Quân luyện đan xong và cũng đã quay về, cô ta cũng bán được hết đan dược, bốn viên Bí Thai Đan, tổng cộng bán được sáu triệu tiền tiên.
Lúc này trời đã sập tối, mùi thơm không ngừng bay lên từ sân sau, ông chủ Hoàng lại hỏi: “Công tử, qua nếm thử canh ba ba tôi nấu chứ?”
Ngô Bình cười, đáp: “Được, vậy tôi sẽ không từ chối”.
Ba người cùng đến nhà ăn thì thấy canh đang được nấu trong lò, thơm nức mũi. Chu Ngạo Quân múc cho Ngô Bình một chén trước, Ngô Bình húp một ngụm, thơm ngon cực kỳ, đấy là món canh thơm ngon nhất mà cậu từng được ăn trong đời”.
Liễu Kim Long cũng múc một chén và cũng đắm chìm trong sự ngọt thơm của nó.
Ngô Bình cười, nói: “Ông chủ Hoàng, tài nấu ăn của ông đúng là thiên hạ vô địch”.
Ông chủ Hoàng cười, nói: “Công tử cứ đến chỗ tôi lúc nào cũng được, sau này ăn cơm ở chỗ tôi thì tôi sẽ giảm năm mươi phần trăm”.
Ngô Bình nói: “Được. Để được giảm giá năm mươi phần trăm, nhất định tôi sẽ đến thường xuyên”.
Thịt ba ba giàu tinh nguyên, Liễu Kim Long chỉ có thể húp một chén, Chu Ngạo Quân húp một chén nhỏ, còn Ngô Bình thì khác, cậu húp hết gần một nửa lò, thịt ba ba cũng bị cậu ăn hết hơn một nửa.
Ăn uống no say xong, Ngô Bình vẫn chưa đi vội mà ngồi xếp bằng, tiêu hóa và hấp thụ tinh khí trong canh và thịt.
Sáng hôm sau, không khí trên đảo bỗng trở nên yên tĩnh, thì ra ngày họp chợ hôm qua đã kết thúc nên hôm nay không còn ai lên đảo nữa.
Ngô Bình cười, nói: “Ông chủ Hoàng, ngoài ngày họp chợ ra thì ngày thường không có người lên đảo sao?”
Ông chủ Hoàng đang chẻ củi trong sân, nghe cậu hỏi thì cười nói: “Trước đây cũng có người đến, có điều tôi chê họ phiền nên đã dạy cho họ một bài học, sau đó thì dần dần không còn ai dám lên đảo nữa”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Ông chủ Hoàng, chúng tôi cũng phải về rồi, hẹn hội chợ lần sau chúng tôi lại đến làm phiền”.
Ông chủ Hoàng chắp tay: “Công tử, tôi chờ cậu quay lại”.
Mấy người Ngô Bình chào tạm biệt ông chủ Hoàng rồi quay về lại đất liền. Chu Ngạo Quân bay đến bầu trời tỉnh Giang Bắc thì bỗng dưng nói: “Anh Ngô, nhà tôi ở phía trước không xa, không biết công tử có thời gian đến nhà tôi uống chén trà không?”
Ngô Bình dừng lại trên không, cười, nói: “Cô Chu, tôi không quen biết người nhà cô, không tiện đến thăm đường đột”.
Chu Ngạo Quân cười, nói: “Đấy là căn nhà nhỏ của tôi, không có ai khác”.
Liễu Kim Long là người từng trải, ông ta liền nói: “Công tử, tôi còn có việc phải giải quyết, không thể đi cùng, tôi phải đi trước đây”. Ông ta nói xong thì bỏ đi ngay, không kịp chào tạm biệt.
Ngô Bình thấy Liễu Kim Long đi thì chỉ đành nói: “Thôi được”.
Chu Ngạo Quân vui vẻ, nhanh nhảu đáp: “Mời công tử”.
Hai người hạ xuống một trang viên tràn ngập hoa cỏ, trang viên khá lớn, họ dừng lại trước một căn nhà nhỏ ba tầng màu xanh nhạt.
Chu Ngạo Quân vừa xuất hiện thì liền có mấy cô hầu trẻ trung xinh đẹp mặc đồ màu hồng phấn chạy vội ra đón, đồng thanh chào: “Cô cả về rồi”.
Chu Ngạo Quân “ừ” một tiếng rồi nói: “Đây là khách quý của tôi, cậu Ngô”.
“Chào cậu Ngô”. Các cô hầu thi nhau hành lễ.
Ngô Bình gật nhẹ đầu, nói: “Thường này cô sống ở đây một mình sao?”
Chu Ngạo Quân cười, nói: “Đúng thế, tôi thích yên tĩnh, thường đến đây ở vài ngày, hoặc đến tu hành”.
Cô ta chỉ về phía tây và nói: “Bên đó là lâu đài nhà họ Chu, phần lớn người họ Chu của tôi đều sống ở đó”.
Ngô Bình nói: “Nhà họ Chu không hổ là gia tộc đứng đầu ở Giang Bắc, trong phạm vi trăm mét trở lại, gần như đều là địa bàn của nhà họ Chu”.
Chu Ngạo Quân: “Nhà họ Chu có thể đứng vững qua ngàn năm đều nhờ hết vào hai lão tổ. Lão tổ thứ nhất bảo vệ cho tộc họ Chu năm trăm năm, còn lão tổ thứ hai, tính đến giờ cũng đã bảo vệ tộc họ Chu được hơn bốn trăm năm rồi”.
Ngô Bình: “Lão tổ nhà họ Chu có thể sống được hơn bốn trăm năm, nhất định là tu vi rất cao”.
Chu Ngạo Quân: “Hai trăm năm trước, lão tổ đã là tu sĩ cảnh giới Chân Pháp, còn về tu vi hiện giờ của lão tổ thì đến cả tôi cũng không rõ”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Không ngờ lại là đại năng cảnh giới thần thông, hèn gì nhà họ Chu lại là thế gia thiên niên”.
Chu Ngạo Quân: “Ngoài ra, nhà họ Chu tôi cũng có một số đệ tử gia nhập tông môn tiên giới”.
“Vậy sao? Có ai vào tông môn hạng nhất không?”, Ngô Bình hỏi.
Chu Ngạo Quân: “Con trai nuôi của bố tôi đã gia nhập tông môn hạng nhất, Thần Đồ Môn, bây giờ đã là đệ tử nội môn rồi”.
Đệ tử tông môn thường chia thành nội môn, ngoại môn và chân truyền, có thể trở thành đệ tử nội môn thì sẽ có thể học được phần lớn công pháp, đãi ngộ cũng rất tốt.
Ngô Bình nói chuyện phiếm với Chu Ngạo Quân một lát rồi nói: “Cô Chu, cô nói cô muốn đột phá Huyền Môn, vậy tôi có thể giúp cô luyện Huyền Môn Đan”.
Chu Ngạo Quân vui mừng: “Thật sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Tôi đã mua được không ít dược liệu trên đảo Linh Tê, cộng thêm số tôi tự thu thập được có thể luyện một lò Ngộ Huyền Đan”.
Chu Ngạo Quân: “Công tử, Ngộ Huyền Đan có ích thế nào với việc ngưng tụ Huyền Môn?”
Ngô Bình: “Huyền Môn rất huyền bí, nặng nhất ở chữ “ngộ”, một khi cảm ngộ được thì sẽ thành công ngay. Nếu như không lĩnh ngộ được thì cả đời cũng sẽ không thành công. Có điều nó cũng không thể bảo đảm chắc chắn sẽ thành công”.
Chu Ngạo Quân: “Tôi cứ thấy chỉ còn cách Huyền Môn một chút nữa thôi, nhưng mãi không thể bứt phá được. Tôi nghĩ có được Ngộ Huyền Đan thì chắc tôi sẽ bứt phá được”.
Ngô Bình gật đầu: “Tìm một nơi yên tĩnh một chút, bây giờ tôi sẽ thử luyện Ngộ Huyền Đan”.
Chu Ngạo Quân đặc biệt dành riêng một khu nhà để Ngô Bình luyện đan.
Ngộ Huyền Đan thuộc đan được cấp bốn, không khó luyện. Lò đầu tiên Ngô Bình đã luyện được tám viên đan dược thượng thượng phẩm”.
Chỗ khó của việc luyện Ngộ Huyền Đan nằm ở ngộ tính của thầy luyện đan với Huyền Môn, nếu như Ngô Bình không có Huyền Môn siêu phẩm lớn mạnh thì cũng không thể nào luyện được Ngộ Huyền Đan.
Ngô Bình luyện được đan dược thì lấy ra một viên tặng cho Chu Ngạo Quân và cười, nói: “Cô hãy uống nó khi bản thân đang ở trạng thái tốt nhất, sau đó thử đột phá cảnh giới Huyền Môn”.
Chu Ngạo Quân đưa hai tay ra nhận lấy đan dược rồi nói với vẻ vô cùng cảm kích: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình cười, nói: “Cô Chu không cần khách sáo”.
Chu Ngạo Quân: “Nếu công tử không chê thì hãy gọi tôi là Ngạo Quân, tôi sẽ gọi anh là anh Ngô”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, cô Ngạo Quân”.
Chu Ngạo Quân: “Anh Ngô, lát nữa tôi sẽ đến chào bố mẹ”.
Ngô Bình nói: “Vậy tôi ở đây đợi cô”.
“Vậy anh Ngô đợi tôi một lát, tôi đi rồi quay lại ngay”.
Chu Ngạo Quân đến biệt thự họ Chu và đi chào bố mẹ trước.
Bố của Chu Ngạo Quân là Chu Bá Đạt, là một người đàn ông trung niên cụt tay trái, trông có vẻ già hơn tuổi, tóc cũng bạc hết một nửa. Lúc Chu Ngạo Quân gặp Chu Bá Đạt thì ông ta đang nhìn sính lễ khắp nhà và cười khì khì.
Chu Bá Đạt thấy Chu Ngạo Quân về thì liền nói: “Ngạo Quân, con đến thật đúng lúc, Vân Trác về rồi, đây điều là sính lễ do Vân Trác chuẩn bị. Bây giờ mặc dù thằng bé đã là đệ tử của tông môn hạng nhất nhưng vẫn không quên được con, vừa về là đã đem sính lễ đến hỏi cưới con”.
Chu Ngạo Quân giật mình: “Đây là sính lễ của anh Vân Trác sao?”
Chu Bá Đạt cười, nói: “Có phải con rất vui không?”
Chu Ngạo Quân cười mếu, nói: “Bố, nhưng con không muốn gả cho Vân Trác, từ nhỏ đến lớn con chỉ xem anh ấy như anh trai, không hề có tình cảm nam nữ”.
Chu Bá Đạt liền tắt nụ cười, nói với giọng nặng nề: “Ngạo Quân, con nói vậy là có ý gì? Từ chối Vân Trác sao? Vân Trác là người duy nhất của nhà họ Chu mình là đệ tử tông môn nhất phẩm đấy. Con gả cho Vân Trác thì địa vị của chúng ta ở nhà họ Chu mới vững chãi được”.
Chương 2607: Người tài Chu Môn, không chịu nổi một đòn
Nhà họ Chu truyền thừa cả nghìn năm, không ngừng mở rộng khai chi tán diệp. Đến đời của Chu Bá Đạt đã sớm rời xa trung tâm quyền lực nhà họ Chu. Nếu không phải đứa con nuôi của Chu Bá Đạt có tiền đồ, gia nhập tông môn nhất phẩm thì bọn họ chắc chắn không thể có được cuộc sống như bây giờ.
Chu Bá Đạt nói tiếp: “Ngạo Quân, tư chất anh trai con không tốt. Nó muốn có tiền đồ triển vọng thì không thể không nhờ vào Vân Trác. Nếu con không gả cho Vân Trác thì cả nhà ta sẽ từ đỉnh cao rơi xuống dưới đáy vực ngay lập tức! Mọi thứ chúng ta sở hữu lúc trước cũng mất hết Kết quả như vậy, con chấp nhận được sao?”
Chu Ngạo Quân im lặng, đương nhiên cô ta hiểu nếu từ chối Vân Trác sẽ thế nào, có nghĩa bọn họ cũng sẽ giống như những chi nhánh khác, rời xa trung tâm quyền lực, không có tài nguyên, bị người trong tộc coi thường, cuối cùng sẽ trải qua cuộc sống bình thường đạm bạc!
Chu Ngạo Quân hít sâu một hơi, nói: “Cha, cho dù trở thành người bình thường thì con cũng muốn tôn trọng suy nghĩ của minh”.
Chu Bá Đạt nhìn chằm chằm con gái mình, ông ta hỏi từng câu từng chữ: “Ngạo Quân, có phải con đã có người trong lòng rồi không?”
Trong đầu Chu Ngạo Quân bỗng xuất hiện bóng hình Ngô Bình, cô ta vội lắc đầu: “Không có”.
Chu Bá Đạt cười lạnh: “Ngạo Quân, từ nhỏ con đã không biết nói dối rồi”.
Ông ta quay người nói lớn: “Dì Hứa!”
Một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi mặc áo tím đi vào, cô ta khẽ khom người, nói: “Ông chủ cứ dặn dò”.
“Ngạo Quân về lúc nào?”, ông ta hỏi.
Dì Hứa nói: “Trưa hôm nay”.
“Trong lúc đó con bé có gặp ai không?”
“Cô chủ dẫn một người đàn ông về, hai người có vẻ thân thiết, cười nói vui vẻ”.
Chu Bá Đạt tức giận nhìn Chu Ngạo Quân: “Con còn nói không có! Nói mau, nó là ai? Các con gặp nhau khi nào?”
Chu Ngạo Quân sốt sắng, vội nói: “Cha, đó là anh Ngô đã từng cứu con, chúng con mới quen nhau thôi”.
“Con nghĩ cha sẽ tin sao?”, Chu Bá Đạt cười lạnh: “Dì Hứa, nhốt Ngạo Quân ở núi sau, không có lệnh của tôi thì không ai được thả con bé ra!”
Chu Ngạo Quân kinh ngạc, đang muốn nói gì đó thì dì Hứa đã đưa tay vỗ vào vai cô ta, cô ta lập tức ngất đi. Dì Hứa đỡ Chu Ngạo Quân, nói: “Ông chủ, người kia vẫn đang ở trong chỗ Ngạo Quân”.
Chu Bá Đạt hừ lạnh, nói: “Ngạo Quân không hiểu chuyện gì cả! Cô đi đi, sau đó gọi người mời Vân Trác đến. Chuyện này có liên quan đến cậu ta thì để bản thân cậu ta giải quyết đi!”
Trong mắt Chu Bá Đạt, người quay về cùng con gái kia chắc chắn cũng không phải người tài giỏi gì, đương nhiên không thể so với đệ tử nội môn tông môn lớn như Vân Trác. Vì vậy ông ta cảm thấy, Vân Trác có thể dễ dàng xử lý rắc rối này. Chỉ cần người này biến mất thì con gái ông ta, Chu Ngạo Quân đương nhiên cũng có thể hồi tâm chuyển ý, gả cho Vân Trác!
Chu Ngạo Quân bị đưa vào một căn phòng đá ở núi sau, vẫn luôn hôn mê.
Ở bên kia, Chu Bá Đạt nhanh chóng gặp được Vân Trác, Vân Trác hai mươi bảy tuổi, trông không hẳn anh tuấn, nhưng hai mắt có hồn, trán rộng sáng sủa, tóc ngắn dựng đứng, vóc dáng mập lùn, mặc cả bộ áo vàng quần vàng, gương mặt kiêu ngạo.
Năm đó Vân Trác chỉ là trẻ mồ côi, mười mấy tuổi vẫn chưa được ăn no, hay bị người khác ức hiếp. Là Bá Đạt nhận nuôi anh ta, dạy anh ta tu hành, cho anh ta tài nguyên, cuối cùng còn giúp anh ta gia nhập tông môn nhất phẩm, trở thành đệ tử nội môn.
Trong lòng Vân Trác quả là có cảm kích Chu Bá Đạt, nhưng địa vị anh ta càng cao thì loại cảm kích này lại càng trở nên nhạt nhòa, thậm chí anh ta còn có chút khinh thường cha nuôi Chu Bá Đạt này. Nếu không phải anh ta còn đang nhớ thương đến Chu Ngạo Quân từ nhỏ đã khiến anh ta mê mẩn, thì hắn cũng chẳng còn khách khí với Chu Bá Đạt rồi.
“Vân Trác”. Chu Bá Đạt cười nói: “Có một tên nhóc không biết tự lượng sức mình, lại dám quấy rầy Ngạo Quân. Bây giờ cậu ta đang ở chỗ của Ngạo Quân, Ngạo Quân là vợ tương lai của con, chuyện này con phải đích thân xử lý”.
Vân Trác nhíu mày: “Người nào lại dám có ý đồ với Ngạo Quân!”
Chu Bá Đạt: “Chắc chắn là người bình thường, tự con xem rồi xử lý đi”.
Vân Trác gật đầu: “Được, cha nuôi, con đi ngay!”
Lúc này Ngô Bình còn đang luyện công, cậy còn muốn luyện tập thêm nhiều bí pháp hơn, nâng cao thêm pháp lực, để chuẩn bị cho Chân Phù Cảnh và Bí Thiên Cảnh sau này. Pháp lực càng mạnh, bí lực lĩnh ngộ được càng nhiều, chân phù cũng càng mạnh.
Lúc này, cậu ngưng tụ mỗi loại bí lực thành bí ấn, bí ấn này tương lai chính là nòng cốt của chân phù. Ngô Bình hiện tại sớm đã có suy nghĩ to gan, cậu muốn ngưng tụ một loại chân phù xưa nay chưa từng ai làm được. Chân phù này sẽ dung hợp toàn bộ bí ấn, bí pháp, những bí pháp này lại có thể tổ hợp thành bí pháp mạnh hơn. Toàn bộ pháp lực đều có thể bổ sung lẫn nhau, rất nhiều pháp lực cũng có thể tổ hợp thành pháp lực mạnh hơn nhiều!
Đương nhiên, muốn làm được như vậy thì vô cùng khó, thậm chí có thể nói là khó như lên trời. Đầu tiên, Ngô Bình phải lĩnh ngộ được một lượng lớn bí lực, đồng thời còn phải ngưng tụ bí ấn. Ngoài ra, cậu còn phải lĩnh ngộ Thiên Chi Bí Lực! Thiên Chi Bí Lực có thể kết hợp được bí lực và bí pháp, là bí lực nòng cốt, không có nó thì mọi thứ đều là hư vô!
Ngô Bình đúng lúc đáp ứng đủ mọi điều kiện bên trên, vì thế cậu muốn thử xem. Một khi kế hoạch này thành công thì cậu sẽ trở thành người đầu tiên đạt được Chân Phù Cảnh! Khắp thiên hạ này, từ cổ chí kim, tu sĩ ở cảnh giới này đều không thể so sánh được với cậu!
Tu luyện không được bao lâu, thì cậu đã nghe thấy có người vào sân viện, trong đó không có của Chu Ngạo Quân. Nơi này dù sao cũng không phải chỗ của mình, cậu lập tức ngừng tu luyện, chuẩn bị ra ngoài xem xem.
Ngay lúc này, cậu nghe thấy âm thanh vừa cao ngạo vừa lạnh lùng vang lên: “Người nào dám lén chạy đến nhà họ Chu, bò ra đây cho tôi!”
Bỗng nhiên có tên to cao đẩy cửa phòng xông vào. Lúc này đúng lúc Ngô Bình đi đến phòng khách, mấy người kia vừa nhìn thấy cậu thì quát lớn một tiếng muốn đè cậu xuống.
Ngô Bình không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cũng sẽ không tùy tiện bị người ta giữ lấy, tay khẽ vung lên, mấy người kia đã bị một luồng sức mạnh sâu không lường nổi đánh bay đi.
Phía sau lại có một người tiến vào, chính là Vân Trác. Vân Trác nhìn thấy Ngô Bình lại còn có công phu, anh ta cười lạnh nói: “Anh cũng biết chút công phu nhỉ, thú vị đấy!”
Anh ta nhìn Ngô Bình với ánh mắt như mèo nhìn chuột, nói: “Các anh lui xuống hết đi”.
Ngô Bình nhìn anh ta, hỏi: “Anh là ai?”
Vân Trác kiêu căng nói: “Đệ tử nội môn Thần Đồ Môn, Vân Trác! Anh mau quỳ xuống cầu xin đi, tôi có thể cân nhắc không giết anh!”
“Tạ sao anh muốn giết tôi?” Ngô Bình cũng không tức giận, vẻ mặt vô cảm hỏi.
Vân Trác: “Anh dám có ý đồ với Ngạo Quân, cô ấy là người phụ nữ của Vân Trác tôi, anh nói xem anh có đáng chết hay không?”
Ngô Bình: “Ồ? Cô ấy có phải là người phụ nữ của anh hay không thì liên quan gì đến tôi?” Cậu cũng không muốn giải thích nhiều với người không biết lễ nghĩa như vậy.
Vân Trác cười lạnh: “Anh xuất hiện ở đây thì đáng chết!”
Ngô Bình nhướng mày: “Chưa gì anh đã muốn tôi chết, anh có bản lĩnh đó sao?”
“Thử thì biết!”. Dứt lời, Vân Trác đè vào bên hông thì có luồng khí đen bay ra, bay về phía Ngô Bình.
Thần Đồ Môn am hiểu thuật nuôi quỷ, dưỡng quỷ, mỗi một đệ tử Thần Đồ Môn đều nuôi rất nhiều quỷ vật lợi hại bên mình. Ví dụ như thứ Vân Trác mới phóng ra, chính là một lệ quỷ đã sống ba trăm năm, thực lực tương đương với tu sĩ Bí Anh Cảnh!
Lệ quỷ này vừa lại gần Ngô Bình thì mặt đất đã xuất hiện một bàn tay lớn màu vàng vươn ra, một bóng người màu vàng giữ lấy lệ quỷ, dùng sức nắm lấy, bỗng vang lên tiếng thét thảm thiết, lệ quỷ ba trăm năm tu hành đã bị bóp nát thành một luồng khói đen, giết chết không còn gì!
Vân Trác kinh ngạc, anh ta vung tay phải, mười mấy luồng khói đen lao về phía Ngô Bình, mỗi luồng khí đen đều là một lệ quỷ lợi hại!
Ngô Bình thấy anh ta vẫn chưa từ bỏ, cứ muốn giết chết mình lập tức lạnh lùng nói: “Tự anh tìm đường chết, vậy đừng trách tôi không khách khí!”
Dứt lời, cậu búng tay, trong không trung nổ tung, đốm lửa chiếu khắp đất trời. Mười mấy lệ quỷ lập tức tan thành tro bụi, Vân Trác cũng bị đốm lửa tấn công, da thịt bong tróc, bị đánh bay khỏi phòng khách như một túi vải.
Chương 2608: Tặng bảo vật làm lành
Sau khi rơi xuống đất, cả người Vân Trác cháy đen. Bởi vì anh ta vươn tay đỡ khiến hai tay bị chưng khô, nhúc nhích một cái là sẽ vỡ vụn, tim gan phèo phổi cũng bị thương nặng!
Những người đi cùng đều bị chấn ngất xỉu, người ở ngoài lại sợ tới mức mặt mày trắng bệch. Không biết là ai hô một tiếng rồi chạy đi báo cho Chu Bá Đạt.
Cậu Vân Trác bị đánh bị thương nặng, vậy sao được!
Chẳng mấy chốc, Chu Bá Đạt đã nhận được tin. Ông ta nghe nói Vân Trác bị thương nặng thì ngây người, không thể tin nổi hét: "Không thể nào!"
Người báo tin nói: "Ông chủ, cậu Vân Trác bị thương, bị sấm sét đánh thành than đen, ông mau đến xem thử đi!"
Suy cho cùng, Chu Bá Đạt cũng không phải người thường, trước đó đã đánh giá sai lai lịch của Ngô Bình nên giờ trong lòng cực kỳ hoảng sợ, chuyện đầu tiên nghĩ đến không phải đi cứu Vân Trác, mà là đi gặp con gái Chu Ngạo Quân!
Tại nhà đá đằng sau núi.
Chu Bá Đạt đẩy cửa vào, vươn tay vỗ một cái lên người Chu Ngạo Quân, cô ta lập tức tỉnh lại.
Chu Ngạo Quân vừa tỉnh đã nói: "Bố, con với anh Ngô thật sự không có gì".
Chu Bá Đạt nhìn chằm chằm con gái mình hỏi: "Ngạo Quân, cậu Ngô kia có lai lịch gì thế?"
Chu Ngạo Quân: "Trung Châu có một đệ tử tinh anh của tông môn lớn, bố không biết hả?"
Chu Bá Đạt mặt mũi trắng bệch: "Cái gì, ý con là cậu ta chính là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông? Trời ơi, sao con không nói sớm!"
Trong lòng Chu Ngạo Quân chợt cảm thấy không ổn, hỏi: "Bố, hay là bố làm gì anh Ngô rồi?"
Chu Bá Đạt vỗ đùi nói: "Bố bảo Vân Trác đi tìm cậu ta. Kết quả, Vân Trác bị cậu ta đánh bị thương nặng!"
Chu Ngạo Quân biến sắc, lập tức mặc kệ bố mình lao ra khỏi biệt thự, Chu Bá Đạt cũng theo sát phía sau.
Hai bố con chạy tới sơn trang, chỉ thấy Vân Trác nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, người cháy sém, mà hiện trường cũng không có bóng dáng của Ngô Bình.
"Anh Ngô đâu?", Chu Ngạo Quân lo lắng hỏi người hầu.
Một cô hầu gái cẩn thận bước lên đáp: "Thưa cô chủ, cậu Ngô đã rời đi rồi ạ. Trước khi đi, cậu ấy có bảo tôi nhắn cho cô một câu".
Trái tim Chu Ngạo Quân chợt thắt lại, vội vàng hỏi: "Anh ấy nói gì?"
Hầu gái đáp: "Cậu ấy nói mình sẽ không so đo chuyện hôm nay, nhưng sau này cũng sẽ không đến nữa".
Chu Ngạo Quân như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, chậm rãi ngồi bệt xuống cửa, ánh mắt dại ra.
Chu Bá Đạt bước tới nói: "Ngạo Quân, cậu Ngô không trách chúng ta là được rồi".
Chu Ngạo Quân cúi đầu hỏi: "Bố, tại sao bố lại làm vậy?"
Chu Bá Đạt nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, giờ nói gì cũng chậm. Ngạo Quân, trước mắt quan trọng nhất là con mau đi tìm cậu Ngô để lấy được sự tha thứ của cậu ấy đi".
Chu Ngạo Quân lắc đầu, lấy một viên đan dược ra nói: "Đây là Ngộ Huyền Đan, có thể giúp con tìm hiểu cảnh giới Huyền Môn, là cậu Ngô đã luyện chế cho con".
Chu Bát Đạt chấn động: "Cậu ấy còn là thầy luyện đan?", ông ta lập tức hối hận muốn chết! Nếu nhà họ Chu có thể quen với một vị thầy luyện đan thì đương nhiên sau này sẽ càng phát triển hơn!
Chu Ngạo Quân lạnh mặt nói: "Ở trên đảo Linh Tê, con đã tận mắt thấy anh ấy luyện chế mấy lò đan dược, trong đó có cả Bí Thai Đan - đan dược thượng phẩm cấp tám! Chỉ trong một ngày, anh ấy đã buôn bán lời mấy triệu tiền tiên! Bố, người như vậy, bố cảm thấy anh ấy có thể để mắt đến con?"
Chu Bá Đạt trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm: "Thầy luyện đan cấp tám! Tính sai rồi, bố quả thật không nên để cho Vân Trác đi tìm cậu ta, haiz, bố đúng là ngu ngốc mà!"
Chu Ngạo Quân: "Cho dù là ở Tiên giới thì thầy luyện đan cấp tám cũng có địa vị rất cao. Vốn dĩ, trong lòng con còn có đôi chút ảo tưởng, hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của anh Ngô. Giờ thì hay rồi, sau này anh ấy sẽ không gặp lại con nữa!"
Vốn Chu Bá Đạt còn muốn Chu Ngạo Quân đi tìm nd, nhưng giờ cũng chẳng dám có suy nghĩ ấy nữa. Ông ta không khỏi đấm ngực giậm chân, than thở: "Có hối hận cũng đã muộn màng!"
Chu Ngạo Quân: "Chuyện rắc rối nhất chính là Vân Trác phải làm sao đây?"
Chu Bá Đạt khựng lại rồi đáp: "Vân Trác bị phế, chuyện này Thần Đồ Môn chắc chắn sẽ đòi một cách nói. Vả lại, Vân Trác trở nên như giờ, cũng không biết sau này có thể tu luyện được nữa hay không. Nếu cậu ta hoàn toàn phế thì địa vị của chúng ta sẽ tụt dốc không phải trong gia tộc!"
Chu Ngạo Quân khẽ thở dài nói: "Bố, con vẫn phải đến gặp anh Ngô một lần. Tóm lại, chuyện ngày hôm nay là chúng ta sai, con không mong mỏi được anh ấy tha thứ, chỉ mong anh ấy đừng chán ghét mình".
Chu Bá Đạt nói: "Cũng chỉ đành thế".
Sau đó, ông ta bỗng nhiên nhớ ra gì đó bèn nói: "Ngạo Quân, bố cho con một thứ, con đưa nó cho cậu Ngô đi!"
Chu Ngạo Quân tò mò hỏi: "Thứ gì vậy ạ?"
Chu Bá Đạt bảo: "Con đi theo bố!"
Ông ta đưa Chu Ngạo Quân vào phòng, khẽ ấn vài cái ở góc bàn, vách tường đối diện lập tức bật ra một cái ô vuông. Sau đó, Chu Bá Đạt lấy ra một gói giấy dầu, mở ra, bên trong có một cục đen tuyền như thạch hoa quả, tỏa ra mùi thơm ngát của trái cây.
Chu Ngạo Quân nhìn thứ lớn bằng bàn tay kia kinh ngạc hỏi: "Bố, nó là gì vậy?"
Chu Bá Đạt khẽ thở dài đáp: "Đây là thứ mà vào năm con sinh, bố đi ngang qua một khu rừng rậm nguyên thủy nhặt được. Lúc ấy, bố thấy một cái cây tỏa ra ánh sáng xanh, thân cây nứt ra một khe hở, bên trong thò ra một cánh tay người cực kỳ khỏe khoắn. Cuối cùng, có một người khổng lồ cao hai mét không mặc quần áo bước ra. Anh ta vội vàng chạy đến một cái cây màu đen, vươn tay định hái một thứ trên cây".
"Khi người khổng lồ xanh vươn tay ra thì cùng lúc đó cũng có một con khỉ trắng to xuất hiện, hai con quái vật ấy lập tức đánh nhau. Nơi chúng đi qua, cây cổ đổ rạp, đất đá bay tứ tung, bụi mù cuồn cuộn".
Ngay khi hai con quái vật vờn nhau, Chu Bá Đạt bèn mon men đi đến trước mặt cái cây màu đen kia thì thấy trên cây kết một quả màu đen trông như bướu thịt, còn tỏa ra mùi trái cây thơm ngát.
Ông ta biết chắc hẳn hai con quái vật kia là vì thứ này mới đánh nhau, nếu vậy nó nhất định là thứ tốt. Vì thế, Chu Bá Đạt đã giơ kiếm hái thứ đen tuyền đó xuống, ôm lấy bỏ chạy.
Sau đó, Chu Bá Đạt liên tục điều tra lai lịch của thứ này, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Chu Ngạo Quân: "Vẫn chưa biết nó là gì lại đưa cho anh Ngô có được không?"
Lúc này, Ngô Bình đã trở lại biệt thự Hoàng ở tỉnh Giang Nam.
Anh đã thu hoạch được rất nhiều từ hành trình đến đảo Linh Tê, kiếm thêm được mấy triệu tệ, đi làm từ thiện tiếp cũng dư dả.
Anh vừa về tới biệt thự Hoàng Long đã phát hiện Tần Cự Phong thế mà lại đến. Mấy ngày trước, Tần Cự Phong đã đến đây, nhưng vì Ngô Bình không có ở nhà nên ở gần đó chờ.
Hôm nay, Liễu Kim Long vừa về, anh ta đã tới nhà, ai ngờ Ngô Bình vẫn chưa về. Liễu Kim Long giữ anh ta lại biệt thự uống trà, khi Ngô Bình về thì họ đang nói chuyện phiếm.
"Đại sư huynh!", Tần Cự Phong vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Ngô Bình cười nói: "Cự Phong, có việc thì gọi điện là được rồi, sao còn tự mình đến vậy?"
Tần Cự Phong: "Đại sư huynh, có hai chuyện. Đầu tiên là chuyện của học viện quân sự Đại Hạ, Đông Vương đã xin cho cậu một vé đặc biệt. Lần này, có tất cả 17 người xin vé đặc biệt, tuần sau mọi người sẽ tham gia quan sát và huấn luyện một tuần. Cuối cùng, trong số các cậu chắc sẽ chỉ có một hai người có thể gia nhập vào học viện quân sự Đại Hạ".
Chương 2609: Truy xét hung thủ sông Ngũ Tuyền
Ngô Bình: “Được, còn chuyện khác nữa thì sao?”
Tần Cự Phong gãi đầu nói: “Đại sư huynh, chuyện thứ hai là chuyện riêng của tôi. Tôi có một người bạn tốt, anh của cô ấy là anh vợ tôi đã đắc tội với một người có thế lực. Haizz, người đó rất có quyền lực rất lớn, năm đó anh vợ tôi từng đắc tội với người đó, người đó đã nói muốn xử lý anh vợ tôi rồi, anh vợ tôi rất sợ hãi, nói là chắc chắn sẽ chết nên tìm tôi giúp đỡ. Nhưng đại sư huynh, cậu cũng biết thực lực của tôi chỉ như thế, không phải là đối thủ của người đó”.
Ngô Bình: “Thế nên anh muốn bảo tôi đối phó với người đó giúp anh?”
Tần Cự Phong vội xua tay: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ bảo đại sư huynh ra tay được. Nhưng muốn mượn danh tiếng của cậu thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Danh tiếng của tôi có thể dọa được người đó à?”
Tần Cự Phong: “Ai mà dám đắc tội với đệ tử xuất sắc của Liên Sơn Tông chứ? Dù người đó có mạnh đến mấy cũng chỉ là tu sĩ trong thế tục, không muốn đắc tội với đại sư huynh đâu”.
Ngô Bình “Ừ” một tiếng: “Anh có thể báo danh của tôi nhưng chỉ được lần này thôi”.
Tần Cự Phong mừng rỡ: “Cảm ơn đại sư huynh”.
Ngô Bình: “Còn mấy ngày nữa là đến tuần sau, anh về lo việc của anh trước đi, nếu có rắc rối gì cứ gọi cho tôi”.
“Ừ”.
Tiễn Tần Cự Phong đi rồi, người làm ở biệt thự gọi đến nói có một người phụ nữ tên là Chu Ngạo Quân muốn gặp.
Nghe nói là Chu Ngạo Quân, Ngô Bình do dự một lúc, sau đó vẫn bảo Liễu Kim Long ra cửa đón tiếp.
Không lâu sau, Chu Ngạo Quân được Liễu Kim Long dẫn vào nơi ở của Ngô Bình.
Ngô Bình đang ở trong sân luyện công, từng chiêu thức rất từ tốn.
“Công tử, cô Chu đến rồi”, Liễu Kim Long nói, sau đó thức thời ra ngoài trước.
Ngô Bình thu thế lại, không xoay người lại vẫn bình thản hỏi: “Cô Chu tìm tôi có việc gì à?”
Cậu không còn gọi đối phương là Ngạo Quân nữa mà gọi là cô ta Chu, khiến Chu Ngạo Quân cảm thấy chua xót, cô ta nói: “Anh Ngô, chuyện trước đây là do bố tôi lỗ mãng, bây giờ ông ấy cũng cảm thấy rất hối hận. Tôi đến tìm anh là vì tôi muốn nói xin lỗi với anh”.
Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ thôi, cô không cần nhắc đến”.
Chu Ngạo Quân: “Cậu Ngô, tôi đến đây còn có một việc xin anh giúp”.
Ngô Bình nhướn mày: “Ồ, chuyện gì thế?”
Chu Ngạo Quân lấy thứ màu đen ra: “Đây là bảo vật mà bố tôi đã có được vào nhiều năm trước nhưng ông ấy không biết nó là gì. Anh thông thạo nhiều thứ, chắc chắn biết nó là gì”.
Ngô Bình nhìn sang, đôi mắt trợn tròn, sau đó nhận lấy thứ đó đưa lên mũi ngửi rồi nhẹ nhàng xoa nó, sau đó lại tiếp tục ngửi.
Nửa phút sau, cậu cảm khái nói: “Không ngờ thế tục còn có thứ này”.
Chu Ngạo Quân mừng rỡ: “Anh biết thứ này à?”
Ngô Bình: “Thứ này được gọi là Ất Mộc Thần Nhục. Một số loại cây ngẫu nhiên lĩnh hồi được đạo trời bằng cách riêng biệt, sau đó chúng sẽ kết thành Thần Nhục này. Nếu Thần Nhục không được hái thì sẽ biến thành thành hình người. Nếu bị người khác thu hoạch, sẽ là loại Ất Mục Thần Nhục này”.
Chu Ngạo Quân: “Thì ra là Ất Mục Thần Nhục, cảm ơn anh”.
Ngô Bình: “Vận may của bố cô khá đấy, giá trị của món đồ này rất cao”.
Chu Ngạo Quân cười nói: “Món đồ này mà rơi vào tay người ngoài hoặc nhà họ cố chấp giữ lấy nó thì sẽ lãng phí giá trị của nó, tôi muốn gặp nó lại cho anh”.
Ngô Bình sửng sốt, cậu nhìn chằm chằm Chu Ngạo Quân, hỏi: “Cô có biết giá trị của Ất Mục Thần Nhục không?”
Chu Ngạo Quân: “Cho dù nó quý giá thế nào, cũng chỉ có đến tay anh mới có thể phát huy được giá trị”.
Ngô Bình im lặng, vài giây sau mới nói: “Món đồ này rất quan trọng, cô và bố cô tốt nhất suy nghĩ cho kỹ”.
Chu Ngạo Quân nói: “Mặc dù trước đây không biết nó rất quý giá nhưng bây giờ tôi vẫn muốn tặng cho anh”.
Ngô Bình nói: “Bảo vật này có thể luyện chế một loại đan dược cực hiếm tên là thần đan Thiên Ất. Thần đan Thiên Ất có thể thay đổi thể chất của con người, làm cho một người bình thường trở thành thiên tài. Nếu người như cô Chu sử dụng nó thì sẽ có thể có được thiên phú tu hành cấp Thiên Kiêu”.
Trái tim Chu Ngạo Quân run lên: “Thế mà lại có tác dụng thần kỳ thế à”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ không lấy không công đồ của cô, sau khi luyện xong, tôi sẽ tặng cô một viên thần đan Thiên Ất”.
Chu Ngạo Quân mừng rỡ nói: “Cảm ơn anh”.
Ngô Bình xua tay: “Cô đừng khách sáo thế, tôi không trách cô chuyện trước kia”.
Chu Ngạo Quân thở phào nói: “Nhưng chuyện đó đúng thật là bố tôi không đúng”.
Ngô Bình: “Đừng nói cho ai biết chuyện tôi tặng cho thần đan Thiên Ất, kể cả bố cô”.
Chu Ngạo Quân sửng sốt: “Ngay cả bố cũng không được nói sao?”
Ngô Bình: “Trừ khi cô muốn tặng thần đan Thiên Ất cho ông ta, nếu không thì đừng nói”.
Chu Ngạo Quân khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Ngô Bình: “Cho dù loại thần đan này xuất hiện ở Tiên Giới cũng sẽ có người đánh cắp nó. Nếu người trong tộc của cô biết đến sự tồn tại của nó, chắc chắn sẽ nghĩ cách để đoạt lấy nó, đến lúc đó cô sẽ gặp nguy hiểm”.
Chu Ngạo Quân nói: “Tôi biết lợi và hại trong đó. Công tử, bao giờ anh có thể luyện chế nó?”
Ngô Bình nói: “Cứ đợi đi, đan dược này khó luyện chế, tốt nhất để sau khi tôi đột phá cảnh giới Bí Thiên mới luyện chế được, như thế sẽ chắc chắn hơn”.
Chu Ngạo Quân: “Ừ, tôi đợi vậy”.
Chu Ngạo Quân đến rồi, Ngô Bình cũng không muốn tiếp đãi không ân cần, bảo người mang không ít đồ ăn vặt và trái cây lên để cô ta thưởng thức. Hai người nói chuyện một lúc, Tần Cự Phong gọi điện đến, anh ta lo lắng hỏi: “Đại sư huynh có rảnh không? Bên Giang Nam xảy ra chuyện khẩn cấp rồi”.
Ngô Bình: “Chuyện gì thế, nói đi”.
Tần Cự Phong: “Tôi vừa nhận được tin, xảy ra một vụ án mạng ở “Thôn Ngũ Đinh” phía tây bắc của Giang Nam. Khi cảnh sát địa phương đến, họ phát hiện một gia đình gồm ba mươi bảy người đã bị giết, không phân biệt nam nữ già trẻ con. Hung thủ là cao thủ Đông Doanh, ninja sáu sao. Hiện giờ, cảnh sát và đội cơ động địa phương đã hành động, nhưng đối phương rất mạnh, đã có hàng chục người bị cao thủ Đông Doanh chém chết”.
“Hiện giờ cao thủ Đông Doanh đó đang chạy trốn về phía bắc, sắp đi vào khu vực Giang Bắc. Tình hình hiện giờ rất cấp bách, cấp trên yêu cầu tất cả các quan chức, võ tướng ở gần đó ra sức ngăn chặn, giết người này bằng mọi cách. Hoàng đế bệ hạ ban chiếu chỉ, ai có thể giết người này thì sẽ thưởng một huân chương Thần Long cho người đó”.
Ngô Bình nói: “Tôi biết rồi”.
Sau khi cúp điện thoại, cậu nói với Chu Ngạo Quân: “Giang Bắc là địa bàn của nhà họ Chu cô, bây giờ có một ninja sáu sao Đông Doanh sắp đi vào Giang Bắc, tôi cần người của các cô báo lại vị trí cho tôi, tôi muốn giết người này”.
Chu Ngạo Quân ngạc nhiên: “Thực lực của ninja sáu sao rất mạnh, anh cần trợ giúp không?”
Ngô Bình: “Không cần, một mình tôi là đủ”.
“Được, tôi lập tức đi báo cho bố”.
Nhà họ Chu là một đại tộc ở Giang Bắc nên việc lần ra dấu vết của một người không khó, chưa đầy năm phút sau, Chu Ngạo Quân nhận được tin báo: “Đã tìm được tung tích của đối phương, người đó đang ở trên một du thuyền của Giang Bắc, cải trang thành du khách”.
Ngô Bình cảm thấy hứng thú: “Tu vi của đối phương cao như thế, sao nhà họ Chu các cô lại phát hiện được?”
Chu Ngạo Quân cười nói: “Không ít bang phái bên dưới đều nghe theo nhà họ Chu, bảo họ tra một người không khó, huống gì người này là người Đông Doanh, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay”.
Ngô Bình: “Vậy chúng ta đến đó”.
Nói rồi cậu và Chu Ngạo Quân chạy đến Giang Bắc.
Trên sông Ngũ Tuyền – nhánh sông Đại Giang ở Giang Bắc có rất nhiều tàu du lịch, có hàng chục khách du lịch trên tàu đang thưởng ngoạn phong cảnh sông nước.
Chương 2610: Bảo ngọc tiên tuyền
Ngô Bình và Chu Ngạo Quân bay trên không trung, nhanh chóng phát hiện ra một du thuyền lớn màu lam thông qua định vị. Bọn họ lẳng lặng đáp xuống phần đuôi du thuyền.
Chu Ngạo Quân: “Cậu Ngô, tại sao người kia không trực tiếp bỏ trốn mà lại ẩn nấp trên du thuyền vậy?”
Ngô Bình nói: “Tôi ngửi thấy mùi máu tươi, hơn nữa còn là người tu hành, quả nhiên anh ta đang ở đây, nếu tôi đoán không nhầm thì anh ta bị thương nặng rồi”.
Chu Ngạo Quân: “Nói như vậy, trong gia tộc bị diệt môn kia cũng có cao thủ, cũng đánh chết cả nhẫn giả sáu sao!”
Ngô Bình: “Chuyện này không có gì kỳ lạ, dù sao người có thể dẫn nhẫn giả đến nhà thì sao có thể là người bình thường được chứ?”
Nói rồi, hai người đến phía trước du thuyền, trên boong thuyền có không ít du khách. Trong đó, có một người đàn ông mặc đồ xám, đứng ở ngay góc nhìn xuống sông, mùi máu tanh truyền đến từ trên người anh ta.
Ngô Bình bảo Chu Ngạo Quân đứng yên, cậu đi đến bên cạnh người đàn ông, ánh mắt cũng nhìn xuống mặt sông, nói: “Bị thương nặng như vậy, bay không nổi sao?”
Gương mặt người này đen gầy, dáng người không cao, ánh mắt sắc bén như chim ưng, anh ta cười lạnh, dùng giọng Đại Hạ bập bè nói: “Các anh phản ứng cũng nhanh đấy, nhưng vô dụng thôi, đến bao nhiêu thì chết bấy nhiêu!”
Ngô Bình: “Anh rất tự tin, một người bị thương nặng mà tự tin như vậy, đúng là hiếm có”.
Đối phương lạnh lùng nói: “Ra tay thì người trên thuyền này sẽ chết cùng cậu!”
“Lấy tính mạng của người khác để uy hiếp tôi? Nhẫn giả sáu sao như anh đúng là mất mặt!” Ngô Bình lắc đầu, sau đó cậu nhìn mặt trời trên cao nói: “Mặt trời chói thật”.
Nhẫn giả này dời tay đến hông, nhưng tay vừa động thì anh ta đã không thể động đậy được nữa bởi vì bóng của anh ta đã bị Ngô Bình giẫm dưới chân, một luồng sức mạnh kỳ lạ khống chế cả người anh ta.
“Cậu dùng tà thuật gì?” Anh ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Huyền Ảnh Công, bay giờ anh chính là con rối của tôi. Nghe lời, đừng động, nếu không anh sẽ rất đau đớn đó”.
Nhẫn giả sáu sao không tin tà thuật, dùng hết công lực toàn thân. Nhưng anh ta vừa mới sử dụng đến năng lượng thì cả người đều đau đớn, bất giác kêu lên thê thảm.
Ngô Bình lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Cự Phong, nói: “Người đã bắt được rồi”.
Tần Cự Phong vui mừng: “Tốt quá! Đại sư huynh, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Ngô Bình: “Trên một du thuyền trên sông Ngũ Tuyền”.
“Được! Đại sư huynh có thể tìm nơi nào đó đợi tôi, trong nửa tiếng nữa tôi sẽ đến ngay!”
Ngô Bình: “Anh chuẩn bị xử lý người này thế nào?”
“Đợi bên trên cử người đến, chúng ta giao người là được. Ha ha, đại sư huynh đây là lệnh truy bắt do đích thân hoàng đến truyền đạt, bắt được người này thì có thể có được một huân chương Thần Long!”
Lúc trước cậu không nghe kỹ, Ngô Bình bèn cười nói: “Thứ này rất đáng tiền sao?”
Tần Cự Phong: “Huy hiệu Thần Long không thể so sánh với tiền được. Có được huy hiệu này, không chỉ trực tiếp thăng tiến thành quý tộc, mà còn được cơ hội một lần tiến vào “Nhân Hoàng Giới” rèn luyện!”
Ngô Bình không hứng thú với quý tộc gì đó, dù sao quý tộc ra sao cũng không so được với đệ tử tinh anh như cậu. Trái lại, chuyện về Nhân Hoàng Giới mới khiến cậu sáng rực mắt.
“Nhân Hoàng Giới này là gì?”
Tần Cự phong: “Nơi mà Nhân Hoàng ở qua nhiều thế hệ, bên trong rất thần bí, có đầy kỳ trân dị bảo. Nghe nói, nếu trên người không có giấy thông hành có ấn Nhân Hoàng thì ngay cả đại năng Tiên Giới cũng không thể tiến vào Nhân Hoàng Giới!”
Ngô Bình gật đầu: “Vậy cũng không tệ. Được, vậy tôi sẽ đợi anh ở một nhà hàng bên bờ sông”.
Phong cảnh Châu Giang tuyệt sắc, hai bên bờ có không ít nhà hàng quán cơm, Ngô Bình tùy ý tìm một nhà hàng, cùng với Chu Ngạo Quân đưa nhẫn giả kia đến lầu ba.
Lầu ba có thể quan sát được cảnh sông, gió thổi man mát, khiến tâm tình người ta thoải mái.
Dù sao cũng không có chuyện gì, Ngô Bình gọi mấy món ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với Chu Ngạo Quân. Vị rượu ở tiệm này không tệ, Ngô Bình uống liên tiếp mấy chén.
Cậu hỏi nhẫn giả kia: “Anh tên gì?”
Nhẫn giả kia bị khống chế, miệng lập tức lên tiếng trả lời: “Higashi Inu Heishiro”.
“Tại sao anh muốn giết ba mươi mấy người cả nhà đó?”
Higashi Inu Heishiro nói: “Vì một miếng bảo ngọc tiên truyền”.
Bảo ngọc tiên truyền, là chỉ một vài người có tu vi cao thâm, đưa một phần hoặc toàn bộ truyền thừa của bản thân vào trong một bảo ngọc. Ai có được bảo ngọc này thì có thể có được truyền thừa.
Nhưng phàm là bảo ngọc tiên tuyền thì chủ nhân ít nhất cũng phải là tu sĩ Thần Thông hậu kỳ, thậm chí là đại năng Đạo Cảnh!
Ngô Bình: “Sao anh biết nhà họ có bảo ngọc tiên truyền?”
“Đông Doanh chúng tôi có tổ chức tình báo. Ban đầu chúng tôi chỉ là muốn kiểm tra thật gia, không ngờ nhà họ thật sự có một miếng bảo ngọc”.
“Người nhà này tại sao không có được công pháo trong bảo ngọc tiên truyền?”, Ngô Bình hỏi.
“Miếng bảo ngọc tiên truyền này không phải là chuyện nhỏ, người bình thường căn bản không có tư cách nhận được truyền thừa. Tuy nhà này cũng có vài cao thủ Bí Cảnh, nhưng tư chất bình thường”.
Ngô Bình gật đầu, chẳng trách hoàng đế rất muốn tìm được người này, xem ra cũng là vì bảo ngọc tiên truyền này mà đến.
“Bảo ngọc đâu?”, cậu hỏi.
“Được tôi giấu trên thuyền rồi”. Higashi Inu Heishiro giãy dụa không muốn nói ra, đáng tiếc lại không cách nào kiểm soát được hành động bản thân.
Vì thế Ngô Bình hỏi rõ vị trí, bèn bảo Chu Ngạo Quân đi lấy.
Chu Ngạo Quân vừa rời đi, đột nhiên có mấy người mặc thường phục đi vào, người dẫn đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, cao ít nhất một mét chín lắm, cơ bắp rắn chắc, khiến người ta có cảm giác áp lực.
Anh ta nhìn nhẫn giả sáu sao ngồi bên cạnh Ngô Bình. Sau đó lại quét mắt nhìn Ngô Bình, cười nói: “Cậu bạn này, xin hỏi cậu ở bộ ngành nào?”
Ngô Bình buông đũa xuống, nói: “Anh là ai?”
Người này nói: “Đội trưởng Cửu Đội Tuần Tiên Ti, Khương Hải!”
Ngô Bình: “Thì ra là đội trưởng Khương, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Khương Hải ôm quyền, cười nói: “Tôi phụng mệnh đến bắt nhẫn giả Đông Doanh này”.
Ngô Bình: “Tôi cũng là nghe lệnh làm việc, hơn nữa người cũng đã bắt được rồi, các anh có thể quay về”.
Khương Hải nói: “Xin được hỏi tên cậu bạn đây?”
“Ngô Bình, thống lĩnh thị vệ dưới trướng Đông Vương”.
Khương Hải ồ một tiếng: “Thì ra là người của Đông Vương, nhưng Tuần Tiên Ti chúng tôi là bên nhận được mệnh lệnh đầu tiên, cho nên mong thống lĩnh Ngô giao người cho tôi vậy”.
Ngô Bình nhướng mày: “Giao người cho anh? Mệnh lệnh của bệ hạ là treo giải thưởng cho toàn bộ quan võ bắt người này. Tôi bắt được anh ta thì chính là do tôi bắt được, không liên quan đến người khác, kể cả Tuần Tiên Ti các anh!”
Khương Hải nhếch miệng cười: “Cậu bạn, trưởng quan chúng tôi và Đông Vương có quan hệ không tệ, tốt nhất mọ người đừng làm đến mức quá khó coi như vậy”.
Ngô Bình cầm chén rượu, nói: “Tôi vẫn đang ăn cơm, không giữ chân mấy vị nữa”.
Vẻ mặt Khương Hải u ám, chỗ dựa sau lưng Tuần Tiên rất vững chắc, cho nên cũng không để tâm đến mấy thế lực như Đông Vương, hơn nữa hôm nay anh ta nhận được lệnh tử, cho dù thế nào cũng phải bắt bằng được nhẫn giả sáu sao này.
Anh ta khẽ thở dài, nói: “Nếu thống lĩnh Ngô không nể mặt thì chúng tôi chỉ có thể dùng đến thủ đoạn thôi”.
Vẻ mặt Ngô Bình không đổi, nói: “Anh có thủ đoạn gì thì cứ dùng hết đi”.
Khương Hải cất bước đi đến, thế nhưng anh ta vừa đến gần bàn thì thân thể bỗng cứng đờ, làm cách nào cũng không thể động đậy.
Khương Hải vừa kinh sợ vừa giận dữ, hung hăng nói: “Cậu dám dùng tà thuật với tôi sao!”
Ngô Bình cười lạnh: “Đúng đấy, tôi dùng rồi đấy, anh có thể làm gì được tôi?”
Chu Ngạo Quân luyện đan xong và cũng đã quay về, cô ta cũng bán được hết đan dược, bốn viên Bí Thai Đan, tổng cộng bán được sáu triệu tiền tiên.
Lúc này trời đã sập tối, mùi thơm không ngừng bay lên từ sân sau, ông chủ Hoàng lại hỏi: “Công tử, qua nếm thử canh ba ba tôi nấu chứ?”
Ngô Bình cười, đáp: “Được, vậy tôi sẽ không từ chối”.
Ba người cùng đến nhà ăn thì thấy canh đang được nấu trong lò, thơm nức mũi. Chu Ngạo Quân múc cho Ngô Bình một chén trước, Ngô Bình húp một ngụm, thơm ngon cực kỳ, đấy là món canh thơm ngon nhất mà cậu từng được ăn trong đời”.
Liễu Kim Long cũng múc một chén và cũng đắm chìm trong sự ngọt thơm của nó.
Ngô Bình cười, nói: “Ông chủ Hoàng, tài nấu ăn của ông đúng là thiên hạ vô địch”.
Ông chủ Hoàng cười, nói: “Công tử cứ đến chỗ tôi lúc nào cũng được, sau này ăn cơm ở chỗ tôi thì tôi sẽ giảm năm mươi phần trăm”.
Ngô Bình nói: “Được. Để được giảm giá năm mươi phần trăm, nhất định tôi sẽ đến thường xuyên”.
Thịt ba ba giàu tinh nguyên, Liễu Kim Long chỉ có thể húp một chén, Chu Ngạo Quân húp một chén nhỏ, còn Ngô Bình thì khác, cậu húp hết gần một nửa lò, thịt ba ba cũng bị cậu ăn hết hơn một nửa.
Ăn uống no say xong, Ngô Bình vẫn chưa đi vội mà ngồi xếp bằng, tiêu hóa và hấp thụ tinh khí trong canh và thịt.
Sáng hôm sau, không khí trên đảo bỗng trở nên yên tĩnh, thì ra ngày họp chợ hôm qua đã kết thúc nên hôm nay không còn ai lên đảo nữa.
Ngô Bình cười, nói: “Ông chủ Hoàng, ngoài ngày họp chợ ra thì ngày thường không có người lên đảo sao?”
Ông chủ Hoàng đang chẻ củi trong sân, nghe cậu hỏi thì cười nói: “Trước đây cũng có người đến, có điều tôi chê họ phiền nên đã dạy cho họ một bài học, sau đó thì dần dần không còn ai dám lên đảo nữa”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Ông chủ Hoàng, chúng tôi cũng phải về rồi, hẹn hội chợ lần sau chúng tôi lại đến làm phiền”.
Ông chủ Hoàng chắp tay: “Công tử, tôi chờ cậu quay lại”.
Mấy người Ngô Bình chào tạm biệt ông chủ Hoàng rồi quay về lại đất liền. Chu Ngạo Quân bay đến bầu trời tỉnh Giang Bắc thì bỗng dưng nói: “Anh Ngô, nhà tôi ở phía trước không xa, không biết công tử có thời gian đến nhà tôi uống chén trà không?”
Ngô Bình dừng lại trên không, cười, nói: “Cô Chu, tôi không quen biết người nhà cô, không tiện đến thăm đường đột”.
Chu Ngạo Quân cười, nói: “Đấy là căn nhà nhỏ của tôi, không có ai khác”.
Liễu Kim Long là người từng trải, ông ta liền nói: “Công tử, tôi còn có việc phải giải quyết, không thể đi cùng, tôi phải đi trước đây”. Ông ta nói xong thì bỏ đi ngay, không kịp chào tạm biệt.
Ngô Bình thấy Liễu Kim Long đi thì chỉ đành nói: “Thôi được”.
Chu Ngạo Quân vui vẻ, nhanh nhảu đáp: “Mời công tử”.
Hai người hạ xuống một trang viên tràn ngập hoa cỏ, trang viên khá lớn, họ dừng lại trước một căn nhà nhỏ ba tầng màu xanh nhạt.
Chu Ngạo Quân vừa xuất hiện thì liền có mấy cô hầu trẻ trung xinh đẹp mặc đồ màu hồng phấn chạy vội ra đón, đồng thanh chào: “Cô cả về rồi”.
Chu Ngạo Quân “ừ” một tiếng rồi nói: “Đây là khách quý của tôi, cậu Ngô”.
“Chào cậu Ngô”. Các cô hầu thi nhau hành lễ.
Ngô Bình gật nhẹ đầu, nói: “Thường này cô sống ở đây một mình sao?”
Chu Ngạo Quân cười, nói: “Đúng thế, tôi thích yên tĩnh, thường đến đây ở vài ngày, hoặc đến tu hành”.
Cô ta chỉ về phía tây và nói: “Bên đó là lâu đài nhà họ Chu, phần lớn người họ Chu của tôi đều sống ở đó”.
Ngô Bình nói: “Nhà họ Chu không hổ là gia tộc đứng đầu ở Giang Bắc, trong phạm vi trăm mét trở lại, gần như đều là địa bàn của nhà họ Chu”.
Chu Ngạo Quân: “Nhà họ Chu có thể đứng vững qua ngàn năm đều nhờ hết vào hai lão tổ. Lão tổ thứ nhất bảo vệ cho tộc họ Chu năm trăm năm, còn lão tổ thứ hai, tính đến giờ cũng đã bảo vệ tộc họ Chu được hơn bốn trăm năm rồi”.
Ngô Bình: “Lão tổ nhà họ Chu có thể sống được hơn bốn trăm năm, nhất định là tu vi rất cao”.
Chu Ngạo Quân: “Hai trăm năm trước, lão tổ đã là tu sĩ cảnh giới Chân Pháp, còn về tu vi hiện giờ của lão tổ thì đến cả tôi cũng không rõ”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Không ngờ lại là đại năng cảnh giới thần thông, hèn gì nhà họ Chu lại là thế gia thiên niên”.
Chu Ngạo Quân: “Ngoài ra, nhà họ Chu tôi cũng có một số đệ tử gia nhập tông môn tiên giới”.
“Vậy sao? Có ai vào tông môn hạng nhất không?”, Ngô Bình hỏi.
Chu Ngạo Quân: “Con trai nuôi của bố tôi đã gia nhập tông môn hạng nhất, Thần Đồ Môn, bây giờ đã là đệ tử nội môn rồi”.
Đệ tử tông môn thường chia thành nội môn, ngoại môn và chân truyền, có thể trở thành đệ tử nội môn thì sẽ có thể học được phần lớn công pháp, đãi ngộ cũng rất tốt.
Ngô Bình nói chuyện phiếm với Chu Ngạo Quân một lát rồi nói: “Cô Chu, cô nói cô muốn đột phá Huyền Môn, vậy tôi có thể giúp cô luyện Huyền Môn Đan”.
Chu Ngạo Quân vui mừng: “Thật sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Tôi đã mua được không ít dược liệu trên đảo Linh Tê, cộng thêm số tôi tự thu thập được có thể luyện một lò Ngộ Huyền Đan”.
Chu Ngạo Quân: “Công tử, Ngộ Huyền Đan có ích thế nào với việc ngưng tụ Huyền Môn?”
Ngô Bình: “Huyền Môn rất huyền bí, nặng nhất ở chữ “ngộ”, một khi cảm ngộ được thì sẽ thành công ngay. Nếu như không lĩnh ngộ được thì cả đời cũng sẽ không thành công. Có điều nó cũng không thể bảo đảm chắc chắn sẽ thành công”.
Chu Ngạo Quân: “Tôi cứ thấy chỉ còn cách Huyền Môn một chút nữa thôi, nhưng mãi không thể bứt phá được. Tôi nghĩ có được Ngộ Huyền Đan thì chắc tôi sẽ bứt phá được”.
Ngô Bình gật đầu: “Tìm một nơi yên tĩnh một chút, bây giờ tôi sẽ thử luyện Ngộ Huyền Đan”.
Chu Ngạo Quân đặc biệt dành riêng một khu nhà để Ngô Bình luyện đan.
Ngộ Huyền Đan thuộc đan được cấp bốn, không khó luyện. Lò đầu tiên Ngô Bình đã luyện được tám viên đan dược thượng thượng phẩm”.
Chỗ khó của việc luyện Ngộ Huyền Đan nằm ở ngộ tính của thầy luyện đan với Huyền Môn, nếu như Ngô Bình không có Huyền Môn siêu phẩm lớn mạnh thì cũng không thể nào luyện được Ngộ Huyền Đan.
Ngô Bình luyện được đan dược thì lấy ra một viên tặng cho Chu Ngạo Quân và cười, nói: “Cô hãy uống nó khi bản thân đang ở trạng thái tốt nhất, sau đó thử đột phá cảnh giới Huyền Môn”.
Chu Ngạo Quân đưa hai tay ra nhận lấy đan dược rồi nói với vẻ vô cùng cảm kích: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình cười, nói: “Cô Chu không cần khách sáo”.
Chu Ngạo Quân: “Nếu công tử không chê thì hãy gọi tôi là Ngạo Quân, tôi sẽ gọi anh là anh Ngô”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, cô Ngạo Quân”.
Chu Ngạo Quân: “Anh Ngô, lát nữa tôi sẽ đến chào bố mẹ”.
Ngô Bình nói: “Vậy tôi ở đây đợi cô”.
“Vậy anh Ngô đợi tôi một lát, tôi đi rồi quay lại ngay”.
Chu Ngạo Quân đến biệt thự họ Chu và đi chào bố mẹ trước.
Bố của Chu Ngạo Quân là Chu Bá Đạt, là một người đàn ông trung niên cụt tay trái, trông có vẻ già hơn tuổi, tóc cũng bạc hết một nửa. Lúc Chu Ngạo Quân gặp Chu Bá Đạt thì ông ta đang nhìn sính lễ khắp nhà và cười khì khì.
Chu Bá Đạt thấy Chu Ngạo Quân về thì liền nói: “Ngạo Quân, con đến thật đúng lúc, Vân Trác về rồi, đây điều là sính lễ do Vân Trác chuẩn bị. Bây giờ mặc dù thằng bé đã là đệ tử của tông môn hạng nhất nhưng vẫn không quên được con, vừa về là đã đem sính lễ đến hỏi cưới con”.
Chu Ngạo Quân giật mình: “Đây là sính lễ của anh Vân Trác sao?”
Chu Bá Đạt cười, nói: “Có phải con rất vui không?”
Chu Ngạo Quân cười mếu, nói: “Bố, nhưng con không muốn gả cho Vân Trác, từ nhỏ đến lớn con chỉ xem anh ấy như anh trai, không hề có tình cảm nam nữ”.
Chu Bá Đạt liền tắt nụ cười, nói với giọng nặng nề: “Ngạo Quân, con nói vậy là có ý gì? Từ chối Vân Trác sao? Vân Trác là người duy nhất của nhà họ Chu mình là đệ tử tông môn nhất phẩm đấy. Con gả cho Vân Trác thì địa vị của chúng ta ở nhà họ Chu mới vững chãi được”.
Chương 2607: Người tài Chu Môn, không chịu nổi một đòn
Nhà họ Chu truyền thừa cả nghìn năm, không ngừng mở rộng khai chi tán diệp. Đến đời của Chu Bá Đạt đã sớm rời xa trung tâm quyền lực nhà họ Chu. Nếu không phải đứa con nuôi của Chu Bá Đạt có tiền đồ, gia nhập tông môn nhất phẩm thì bọn họ chắc chắn không thể có được cuộc sống như bây giờ.
Chu Bá Đạt nói tiếp: “Ngạo Quân, tư chất anh trai con không tốt. Nó muốn có tiền đồ triển vọng thì không thể không nhờ vào Vân Trác. Nếu con không gả cho Vân Trác thì cả nhà ta sẽ từ đỉnh cao rơi xuống dưới đáy vực ngay lập tức! Mọi thứ chúng ta sở hữu lúc trước cũng mất hết Kết quả như vậy, con chấp nhận được sao?”
Chu Ngạo Quân im lặng, đương nhiên cô ta hiểu nếu từ chối Vân Trác sẽ thế nào, có nghĩa bọn họ cũng sẽ giống như những chi nhánh khác, rời xa trung tâm quyền lực, không có tài nguyên, bị người trong tộc coi thường, cuối cùng sẽ trải qua cuộc sống bình thường đạm bạc!
Chu Ngạo Quân hít sâu một hơi, nói: “Cha, cho dù trở thành người bình thường thì con cũng muốn tôn trọng suy nghĩ của minh”.
Chu Bá Đạt nhìn chằm chằm con gái mình, ông ta hỏi từng câu từng chữ: “Ngạo Quân, có phải con đã có người trong lòng rồi không?”
Trong đầu Chu Ngạo Quân bỗng xuất hiện bóng hình Ngô Bình, cô ta vội lắc đầu: “Không có”.
Chu Bá Đạt cười lạnh: “Ngạo Quân, từ nhỏ con đã không biết nói dối rồi”.
Ông ta quay người nói lớn: “Dì Hứa!”
Một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi mặc áo tím đi vào, cô ta khẽ khom người, nói: “Ông chủ cứ dặn dò”.
“Ngạo Quân về lúc nào?”, ông ta hỏi.
Dì Hứa nói: “Trưa hôm nay”.
“Trong lúc đó con bé có gặp ai không?”
“Cô chủ dẫn một người đàn ông về, hai người có vẻ thân thiết, cười nói vui vẻ”.
Chu Bá Đạt tức giận nhìn Chu Ngạo Quân: “Con còn nói không có! Nói mau, nó là ai? Các con gặp nhau khi nào?”
Chu Ngạo Quân sốt sắng, vội nói: “Cha, đó là anh Ngô đã từng cứu con, chúng con mới quen nhau thôi”.
“Con nghĩ cha sẽ tin sao?”, Chu Bá Đạt cười lạnh: “Dì Hứa, nhốt Ngạo Quân ở núi sau, không có lệnh của tôi thì không ai được thả con bé ra!”
Chu Ngạo Quân kinh ngạc, đang muốn nói gì đó thì dì Hứa đã đưa tay vỗ vào vai cô ta, cô ta lập tức ngất đi. Dì Hứa đỡ Chu Ngạo Quân, nói: “Ông chủ, người kia vẫn đang ở trong chỗ Ngạo Quân”.
Chu Bá Đạt hừ lạnh, nói: “Ngạo Quân không hiểu chuyện gì cả! Cô đi đi, sau đó gọi người mời Vân Trác đến. Chuyện này có liên quan đến cậu ta thì để bản thân cậu ta giải quyết đi!”
Trong mắt Chu Bá Đạt, người quay về cùng con gái kia chắc chắn cũng không phải người tài giỏi gì, đương nhiên không thể so với đệ tử nội môn tông môn lớn như Vân Trác. Vì vậy ông ta cảm thấy, Vân Trác có thể dễ dàng xử lý rắc rối này. Chỉ cần người này biến mất thì con gái ông ta, Chu Ngạo Quân đương nhiên cũng có thể hồi tâm chuyển ý, gả cho Vân Trác!
Chu Ngạo Quân bị đưa vào một căn phòng đá ở núi sau, vẫn luôn hôn mê.
Ở bên kia, Chu Bá Đạt nhanh chóng gặp được Vân Trác, Vân Trác hai mươi bảy tuổi, trông không hẳn anh tuấn, nhưng hai mắt có hồn, trán rộng sáng sủa, tóc ngắn dựng đứng, vóc dáng mập lùn, mặc cả bộ áo vàng quần vàng, gương mặt kiêu ngạo.
Năm đó Vân Trác chỉ là trẻ mồ côi, mười mấy tuổi vẫn chưa được ăn no, hay bị người khác ức hiếp. Là Bá Đạt nhận nuôi anh ta, dạy anh ta tu hành, cho anh ta tài nguyên, cuối cùng còn giúp anh ta gia nhập tông môn nhất phẩm, trở thành đệ tử nội môn.
Trong lòng Vân Trác quả là có cảm kích Chu Bá Đạt, nhưng địa vị anh ta càng cao thì loại cảm kích này lại càng trở nên nhạt nhòa, thậm chí anh ta còn có chút khinh thường cha nuôi Chu Bá Đạt này. Nếu không phải anh ta còn đang nhớ thương đến Chu Ngạo Quân từ nhỏ đã khiến anh ta mê mẩn, thì hắn cũng chẳng còn khách khí với Chu Bá Đạt rồi.
“Vân Trác”. Chu Bá Đạt cười nói: “Có một tên nhóc không biết tự lượng sức mình, lại dám quấy rầy Ngạo Quân. Bây giờ cậu ta đang ở chỗ của Ngạo Quân, Ngạo Quân là vợ tương lai của con, chuyện này con phải đích thân xử lý”.
Vân Trác nhíu mày: “Người nào lại dám có ý đồ với Ngạo Quân!”
Chu Bá Đạt: “Chắc chắn là người bình thường, tự con xem rồi xử lý đi”.
Vân Trác gật đầu: “Được, cha nuôi, con đi ngay!”
Lúc này Ngô Bình còn đang luyện công, cậy còn muốn luyện tập thêm nhiều bí pháp hơn, nâng cao thêm pháp lực, để chuẩn bị cho Chân Phù Cảnh và Bí Thiên Cảnh sau này. Pháp lực càng mạnh, bí lực lĩnh ngộ được càng nhiều, chân phù cũng càng mạnh.
Lúc này, cậu ngưng tụ mỗi loại bí lực thành bí ấn, bí ấn này tương lai chính là nòng cốt của chân phù. Ngô Bình hiện tại sớm đã có suy nghĩ to gan, cậu muốn ngưng tụ một loại chân phù xưa nay chưa từng ai làm được. Chân phù này sẽ dung hợp toàn bộ bí ấn, bí pháp, những bí pháp này lại có thể tổ hợp thành bí pháp mạnh hơn. Toàn bộ pháp lực đều có thể bổ sung lẫn nhau, rất nhiều pháp lực cũng có thể tổ hợp thành pháp lực mạnh hơn nhiều!
Đương nhiên, muốn làm được như vậy thì vô cùng khó, thậm chí có thể nói là khó như lên trời. Đầu tiên, Ngô Bình phải lĩnh ngộ được một lượng lớn bí lực, đồng thời còn phải ngưng tụ bí ấn. Ngoài ra, cậu còn phải lĩnh ngộ Thiên Chi Bí Lực! Thiên Chi Bí Lực có thể kết hợp được bí lực và bí pháp, là bí lực nòng cốt, không có nó thì mọi thứ đều là hư vô!
Ngô Bình đúng lúc đáp ứng đủ mọi điều kiện bên trên, vì thế cậu muốn thử xem. Một khi kế hoạch này thành công thì cậu sẽ trở thành người đầu tiên đạt được Chân Phù Cảnh! Khắp thiên hạ này, từ cổ chí kim, tu sĩ ở cảnh giới này đều không thể so sánh được với cậu!
Tu luyện không được bao lâu, thì cậu đã nghe thấy có người vào sân viện, trong đó không có của Chu Ngạo Quân. Nơi này dù sao cũng không phải chỗ của mình, cậu lập tức ngừng tu luyện, chuẩn bị ra ngoài xem xem.
Ngay lúc này, cậu nghe thấy âm thanh vừa cao ngạo vừa lạnh lùng vang lên: “Người nào dám lén chạy đến nhà họ Chu, bò ra đây cho tôi!”
Bỗng nhiên có tên to cao đẩy cửa phòng xông vào. Lúc này đúng lúc Ngô Bình đi đến phòng khách, mấy người kia vừa nhìn thấy cậu thì quát lớn một tiếng muốn đè cậu xuống.
Ngô Bình không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cũng sẽ không tùy tiện bị người ta giữ lấy, tay khẽ vung lên, mấy người kia đã bị một luồng sức mạnh sâu không lường nổi đánh bay đi.
Phía sau lại có một người tiến vào, chính là Vân Trác. Vân Trác nhìn thấy Ngô Bình lại còn có công phu, anh ta cười lạnh nói: “Anh cũng biết chút công phu nhỉ, thú vị đấy!”
Anh ta nhìn Ngô Bình với ánh mắt như mèo nhìn chuột, nói: “Các anh lui xuống hết đi”.
Ngô Bình nhìn anh ta, hỏi: “Anh là ai?”
Vân Trác kiêu căng nói: “Đệ tử nội môn Thần Đồ Môn, Vân Trác! Anh mau quỳ xuống cầu xin đi, tôi có thể cân nhắc không giết anh!”
“Tạ sao anh muốn giết tôi?” Ngô Bình cũng không tức giận, vẻ mặt vô cảm hỏi.
Vân Trác: “Anh dám có ý đồ với Ngạo Quân, cô ấy là người phụ nữ của Vân Trác tôi, anh nói xem anh có đáng chết hay không?”
Ngô Bình: “Ồ? Cô ấy có phải là người phụ nữ của anh hay không thì liên quan gì đến tôi?” Cậu cũng không muốn giải thích nhiều với người không biết lễ nghĩa như vậy.
Vân Trác cười lạnh: “Anh xuất hiện ở đây thì đáng chết!”
Ngô Bình nhướng mày: “Chưa gì anh đã muốn tôi chết, anh có bản lĩnh đó sao?”
“Thử thì biết!”. Dứt lời, Vân Trác đè vào bên hông thì có luồng khí đen bay ra, bay về phía Ngô Bình.
Thần Đồ Môn am hiểu thuật nuôi quỷ, dưỡng quỷ, mỗi một đệ tử Thần Đồ Môn đều nuôi rất nhiều quỷ vật lợi hại bên mình. Ví dụ như thứ Vân Trác mới phóng ra, chính là một lệ quỷ đã sống ba trăm năm, thực lực tương đương với tu sĩ Bí Anh Cảnh!
Lệ quỷ này vừa lại gần Ngô Bình thì mặt đất đã xuất hiện một bàn tay lớn màu vàng vươn ra, một bóng người màu vàng giữ lấy lệ quỷ, dùng sức nắm lấy, bỗng vang lên tiếng thét thảm thiết, lệ quỷ ba trăm năm tu hành đã bị bóp nát thành một luồng khói đen, giết chết không còn gì!
Vân Trác kinh ngạc, anh ta vung tay phải, mười mấy luồng khói đen lao về phía Ngô Bình, mỗi luồng khí đen đều là một lệ quỷ lợi hại!
Ngô Bình thấy anh ta vẫn chưa từ bỏ, cứ muốn giết chết mình lập tức lạnh lùng nói: “Tự anh tìm đường chết, vậy đừng trách tôi không khách khí!”
Dứt lời, cậu búng tay, trong không trung nổ tung, đốm lửa chiếu khắp đất trời. Mười mấy lệ quỷ lập tức tan thành tro bụi, Vân Trác cũng bị đốm lửa tấn công, da thịt bong tróc, bị đánh bay khỏi phòng khách như một túi vải.
Chương 2608: Tặng bảo vật làm lành
Sau khi rơi xuống đất, cả người Vân Trác cháy đen. Bởi vì anh ta vươn tay đỡ khiến hai tay bị chưng khô, nhúc nhích một cái là sẽ vỡ vụn, tim gan phèo phổi cũng bị thương nặng!
Những người đi cùng đều bị chấn ngất xỉu, người ở ngoài lại sợ tới mức mặt mày trắng bệch. Không biết là ai hô một tiếng rồi chạy đi báo cho Chu Bá Đạt.
Cậu Vân Trác bị đánh bị thương nặng, vậy sao được!
Chẳng mấy chốc, Chu Bá Đạt đã nhận được tin. Ông ta nghe nói Vân Trác bị thương nặng thì ngây người, không thể tin nổi hét: "Không thể nào!"
Người báo tin nói: "Ông chủ, cậu Vân Trác bị thương, bị sấm sét đánh thành than đen, ông mau đến xem thử đi!"
Suy cho cùng, Chu Bá Đạt cũng không phải người thường, trước đó đã đánh giá sai lai lịch của Ngô Bình nên giờ trong lòng cực kỳ hoảng sợ, chuyện đầu tiên nghĩ đến không phải đi cứu Vân Trác, mà là đi gặp con gái Chu Ngạo Quân!
Tại nhà đá đằng sau núi.
Chu Bá Đạt đẩy cửa vào, vươn tay vỗ một cái lên người Chu Ngạo Quân, cô ta lập tức tỉnh lại.
Chu Ngạo Quân vừa tỉnh đã nói: "Bố, con với anh Ngô thật sự không có gì".
Chu Bá Đạt nhìn chằm chằm con gái mình hỏi: "Ngạo Quân, cậu Ngô kia có lai lịch gì thế?"
Chu Ngạo Quân: "Trung Châu có một đệ tử tinh anh của tông môn lớn, bố không biết hả?"
Chu Bá Đạt mặt mũi trắng bệch: "Cái gì, ý con là cậu ta chính là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông? Trời ơi, sao con không nói sớm!"
Trong lòng Chu Ngạo Quân chợt cảm thấy không ổn, hỏi: "Bố, hay là bố làm gì anh Ngô rồi?"
Chu Bá Đạt vỗ đùi nói: "Bố bảo Vân Trác đi tìm cậu ta. Kết quả, Vân Trác bị cậu ta đánh bị thương nặng!"
Chu Ngạo Quân biến sắc, lập tức mặc kệ bố mình lao ra khỏi biệt thự, Chu Bá Đạt cũng theo sát phía sau.
Hai bố con chạy tới sơn trang, chỉ thấy Vân Trác nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, người cháy sém, mà hiện trường cũng không có bóng dáng của Ngô Bình.
"Anh Ngô đâu?", Chu Ngạo Quân lo lắng hỏi người hầu.
Một cô hầu gái cẩn thận bước lên đáp: "Thưa cô chủ, cậu Ngô đã rời đi rồi ạ. Trước khi đi, cậu ấy có bảo tôi nhắn cho cô một câu".
Trái tim Chu Ngạo Quân chợt thắt lại, vội vàng hỏi: "Anh ấy nói gì?"
Hầu gái đáp: "Cậu ấy nói mình sẽ không so đo chuyện hôm nay, nhưng sau này cũng sẽ không đến nữa".
Chu Ngạo Quân như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, chậm rãi ngồi bệt xuống cửa, ánh mắt dại ra.
Chu Bá Đạt bước tới nói: "Ngạo Quân, cậu Ngô không trách chúng ta là được rồi".
Chu Ngạo Quân cúi đầu hỏi: "Bố, tại sao bố lại làm vậy?"
Chu Bá Đạt nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, giờ nói gì cũng chậm. Ngạo Quân, trước mắt quan trọng nhất là con mau đi tìm cậu Ngô để lấy được sự tha thứ của cậu ấy đi".
Chu Ngạo Quân lắc đầu, lấy một viên đan dược ra nói: "Đây là Ngộ Huyền Đan, có thể giúp con tìm hiểu cảnh giới Huyền Môn, là cậu Ngô đã luyện chế cho con".
Chu Bát Đạt chấn động: "Cậu ấy còn là thầy luyện đan?", ông ta lập tức hối hận muốn chết! Nếu nhà họ Chu có thể quen với một vị thầy luyện đan thì đương nhiên sau này sẽ càng phát triển hơn!
Chu Ngạo Quân lạnh mặt nói: "Ở trên đảo Linh Tê, con đã tận mắt thấy anh ấy luyện chế mấy lò đan dược, trong đó có cả Bí Thai Đan - đan dược thượng phẩm cấp tám! Chỉ trong một ngày, anh ấy đã buôn bán lời mấy triệu tiền tiên! Bố, người như vậy, bố cảm thấy anh ấy có thể để mắt đến con?"
Chu Bá Đạt trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm: "Thầy luyện đan cấp tám! Tính sai rồi, bố quả thật không nên để cho Vân Trác đi tìm cậu ta, haiz, bố đúng là ngu ngốc mà!"
Chu Ngạo Quân: "Cho dù là ở Tiên giới thì thầy luyện đan cấp tám cũng có địa vị rất cao. Vốn dĩ, trong lòng con còn có đôi chút ảo tưởng, hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của anh Ngô. Giờ thì hay rồi, sau này anh ấy sẽ không gặp lại con nữa!"
Vốn Chu Bá Đạt còn muốn Chu Ngạo Quân đi tìm nd, nhưng giờ cũng chẳng dám có suy nghĩ ấy nữa. Ông ta không khỏi đấm ngực giậm chân, than thở: "Có hối hận cũng đã muộn màng!"
Chu Ngạo Quân: "Chuyện rắc rối nhất chính là Vân Trác phải làm sao đây?"
Chu Bá Đạt khựng lại rồi đáp: "Vân Trác bị phế, chuyện này Thần Đồ Môn chắc chắn sẽ đòi một cách nói. Vả lại, Vân Trác trở nên như giờ, cũng không biết sau này có thể tu luyện được nữa hay không. Nếu cậu ta hoàn toàn phế thì địa vị của chúng ta sẽ tụt dốc không phải trong gia tộc!"
Chu Ngạo Quân khẽ thở dài nói: "Bố, con vẫn phải đến gặp anh Ngô một lần. Tóm lại, chuyện ngày hôm nay là chúng ta sai, con không mong mỏi được anh ấy tha thứ, chỉ mong anh ấy đừng chán ghét mình".
Chu Bá Đạt nói: "Cũng chỉ đành thế".
Sau đó, ông ta bỗng nhiên nhớ ra gì đó bèn nói: "Ngạo Quân, bố cho con một thứ, con đưa nó cho cậu Ngô đi!"
Chu Ngạo Quân tò mò hỏi: "Thứ gì vậy ạ?"
Chu Bá Đạt bảo: "Con đi theo bố!"
Ông ta đưa Chu Ngạo Quân vào phòng, khẽ ấn vài cái ở góc bàn, vách tường đối diện lập tức bật ra một cái ô vuông. Sau đó, Chu Bá Đạt lấy ra một gói giấy dầu, mở ra, bên trong có một cục đen tuyền như thạch hoa quả, tỏa ra mùi thơm ngát của trái cây.
Chu Ngạo Quân nhìn thứ lớn bằng bàn tay kia kinh ngạc hỏi: "Bố, nó là gì vậy?"
Chu Bá Đạt khẽ thở dài đáp: "Đây là thứ mà vào năm con sinh, bố đi ngang qua một khu rừng rậm nguyên thủy nhặt được. Lúc ấy, bố thấy một cái cây tỏa ra ánh sáng xanh, thân cây nứt ra một khe hở, bên trong thò ra một cánh tay người cực kỳ khỏe khoắn. Cuối cùng, có một người khổng lồ cao hai mét không mặc quần áo bước ra. Anh ta vội vàng chạy đến một cái cây màu đen, vươn tay định hái một thứ trên cây".
"Khi người khổng lồ xanh vươn tay ra thì cùng lúc đó cũng có một con khỉ trắng to xuất hiện, hai con quái vật ấy lập tức đánh nhau. Nơi chúng đi qua, cây cổ đổ rạp, đất đá bay tứ tung, bụi mù cuồn cuộn".
Ngay khi hai con quái vật vờn nhau, Chu Bá Đạt bèn mon men đi đến trước mặt cái cây màu đen kia thì thấy trên cây kết một quả màu đen trông như bướu thịt, còn tỏa ra mùi trái cây thơm ngát.
Ông ta biết chắc hẳn hai con quái vật kia là vì thứ này mới đánh nhau, nếu vậy nó nhất định là thứ tốt. Vì thế, Chu Bá Đạt đã giơ kiếm hái thứ đen tuyền đó xuống, ôm lấy bỏ chạy.
Sau đó, Chu Bá Đạt liên tục điều tra lai lịch của thứ này, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Chu Ngạo Quân: "Vẫn chưa biết nó là gì lại đưa cho anh Ngô có được không?"
Lúc này, Ngô Bình đã trở lại biệt thự Hoàng ở tỉnh Giang Nam.
Anh đã thu hoạch được rất nhiều từ hành trình đến đảo Linh Tê, kiếm thêm được mấy triệu tệ, đi làm từ thiện tiếp cũng dư dả.
Anh vừa về tới biệt thự Hoàng Long đã phát hiện Tần Cự Phong thế mà lại đến. Mấy ngày trước, Tần Cự Phong đã đến đây, nhưng vì Ngô Bình không có ở nhà nên ở gần đó chờ.
Hôm nay, Liễu Kim Long vừa về, anh ta đã tới nhà, ai ngờ Ngô Bình vẫn chưa về. Liễu Kim Long giữ anh ta lại biệt thự uống trà, khi Ngô Bình về thì họ đang nói chuyện phiếm.
"Đại sư huynh!", Tần Cự Phong vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Ngô Bình cười nói: "Cự Phong, có việc thì gọi điện là được rồi, sao còn tự mình đến vậy?"
Tần Cự Phong: "Đại sư huynh, có hai chuyện. Đầu tiên là chuyện của học viện quân sự Đại Hạ, Đông Vương đã xin cho cậu một vé đặc biệt. Lần này, có tất cả 17 người xin vé đặc biệt, tuần sau mọi người sẽ tham gia quan sát và huấn luyện một tuần. Cuối cùng, trong số các cậu chắc sẽ chỉ có một hai người có thể gia nhập vào học viện quân sự Đại Hạ".
Chương 2609: Truy xét hung thủ sông Ngũ Tuyền
Ngô Bình: “Được, còn chuyện khác nữa thì sao?”
Tần Cự Phong gãi đầu nói: “Đại sư huynh, chuyện thứ hai là chuyện riêng của tôi. Tôi có một người bạn tốt, anh của cô ấy là anh vợ tôi đã đắc tội với một người có thế lực. Haizz, người đó rất có quyền lực rất lớn, năm đó anh vợ tôi từng đắc tội với người đó, người đó đã nói muốn xử lý anh vợ tôi rồi, anh vợ tôi rất sợ hãi, nói là chắc chắn sẽ chết nên tìm tôi giúp đỡ. Nhưng đại sư huynh, cậu cũng biết thực lực của tôi chỉ như thế, không phải là đối thủ của người đó”.
Ngô Bình: “Thế nên anh muốn bảo tôi đối phó với người đó giúp anh?”
Tần Cự Phong vội xua tay: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ bảo đại sư huynh ra tay được. Nhưng muốn mượn danh tiếng của cậu thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Danh tiếng của tôi có thể dọa được người đó à?”
Tần Cự Phong: “Ai mà dám đắc tội với đệ tử xuất sắc của Liên Sơn Tông chứ? Dù người đó có mạnh đến mấy cũng chỉ là tu sĩ trong thế tục, không muốn đắc tội với đại sư huynh đâu”.
Ngô Bình “Ừ” một tiếng: “Anh có thể báo danh của tôi nhưng chỉ được lần này thôi”.
Tần Cự Phong mừng rỡ: “Cảm ơn đại sư huynh”.
Ngô Bình: “Còn mấy ngày nữa là đến tuần sau, anh về lo việc của anh trước đi, nếu có rắc rối gì cứ gọi cho tôi”.
“Ừ”.
Tiễn Tần Cự Phong đi rồi, người làm ở biệt thự gọi đến nói có một người phụ nữ tên là Chu Ngạo Quân muốn gặp.
Nghe nói là Chu Ngạo Quân, Ngô Bình do dự một lúc, sau đó vẫn bảo Liễu Kim Long ra cửa đón tiếp.
Không lâu sau, Chu Ngạo Quân được Liễu Kim Long dẫn vào nơi ở của Ngô Bình.
Ngô Bình đang ở trong sân luyện công, từng chiêu thức rất từ tốn.
“Công tử, cô Chu đến rồi”, Liễu Kim Long nói, sau đó thức thời ra ngoài trước.
Ngô Bình thu thế lại, không xoay người lại vẫn bình thản hỏi: “Cô Chu tìm tôi có việc gì à?”
Cậu không còn gọi đối phương là Ngạo Quân nữa mà gọi là cô ta Chu, khiến Chu Ngạo Quân cảm thấy chua xót, cô ta nói: “Anh Ngô, chuyện trước đây là do bố tôi lỗ mãng, bây giờ ông ấy cũng cảm thấy rất hối hận. Tôi đến tìm anh là vì tôi muốn nói xin lỗi với anh”.
Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ thôi, cô không cần nhắc đến”.
Chu Ngạo Quân: “Cậu Ngô, tôi đến đây còn có một việc xin anh giúp”.
Ngô Bình nhướn mày: “Ồ, chuyện gì thế?”
Chu Ngạo Quân lấy thứ màu đen ra: “Đây là bảo vật mà bố tôi đã có được vào nhiều năm trước nhưng ông ấy không biết nó là gì. Anh thông thạo nhiều thứ, chắc chắn biết nó là gì”.
Ngô Bình nhìn sang, đôi mắt trợn tròn, sau đó nhận lấy thứ đó đưa lên mũi ngửi rồi nhẹ nhàng xoa nó, sau đó lại tiếp tục ngửi.
Nửa phút sau, cậu cảm khái nói: “Không ngờ thế tục còn có thứ này”.
Chu Ngạo Quân mừng rỡ: “Anh biết thứ này à?”
Ngô Bình: “Thứ này được gọi là Ất Mộc Thần Nhục. Một số loại cây ngẫu nhiên lĩnh hồi được đạo trời bằng cách riêng biệt, sau đó chúng sẽ kết thành Thần Nhục này. Nếu Thần Nhục không được hái thì sẽ biến thành thành hình người. Nếu bị người khác thu hoạch, sẽ là loại Ất Mục Thần Nhục này”.
Chu Ngạo Quân: “Thì ra là Ất Mục Thần Nhục, cảm ơn anh”.
Ngô Bình: “Vận may của bố cô khá đấy, giá trị của món đồ này rất cao”.
Chu Ngạo Quân cười nói: “Món đồ này mà rơi vào tay người ngoài hoặc nhà họ cố chấp giữ lấy nó thì sẽ lãng phí giá trị của nó, tôi muốn gặp nó lại cho anh”.
Ngô Bình sửng sốt, cậu nhìn chằm chằm Chu Ngạo Quân, hỏi: “Cô có biết giá trị của Ất Mục Thần Nhục không?”
Chu Ngạo Quân: “Cho dù nó quý giá thế nào, cũng chỉ có đến tay anh mới có thể phát huy được giá trị”.
Ngô Bình im lặng, vài giây sau mới nói: “Món đồ này rất quan trọng, cô và bố cô tốt nhất suy nghĩ cho kỹ”.
Chu Ngạo Quân nói: “Mặc dù trước đây không biết nó rất quý giá nhưng bây giờ tôi vẫn muốn tặng cho anh”.
Ngô Bình nói: “Bảo vật này có thể luyện chế một loại đan dược cực hiếm tên là thần đan Thiên Ất. Thần đan Thiên Ất có thể thay đổi thể chất của con người, làm cho một người bình thường trở thành thiên tài. Nếu người như cô Chu sử dụng nó thì sẽ có thể có được thiên phú tu hành cấp Thiên Kiêu”.
Trái tim Chu Ngạo Quân run lên: “Thế mà lại có tác dụng thần kỳ thế à”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ không lấy không công đồ của cô, sau khi luyện xong, tôi sẽ tặng cô một viên thần đan Thiên Ất”.
Chu Ngạo Quân mừng rỡ nói: “Cảm ơn anh”.
Ngô Bình xua tay: “Cô đừng khách sáo thế, tôi không trách cô chuyện trước kia”.
Chu Ngạo Quân thở phào nói: “Nhưng chuyện đó đúng thật là bố tôi không đúng”.
Ngô Bình: “Đừng nói cho ai biết chuyện tôi tặng cho thần đan Thiên Ất, kể cả bố cô”.
Chu Ngạo Quân sửng sốt: “Ngay cả bố cũng không được nói sao?”
Ngô Bình: “Trừ khi cô muốn tặng thần đan Thiên Ất cho ông ta, nếu không thì đừng nói”.
Chu Ngạo Quân khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Ngô Bình: “Cho dù loại thần đan này xuất hiện ở Tiên Giới cũng sẽ có người đánh cắp nó. Nếu người trong tộc của cô biết đến sự tồn tại của nó, chắc chắn sẽ nghĩ cách để đoạt lấy nó, đến lúc đó cô sẽ gặp nguy hiểm”.
Chu Ngạo Quân nói: “Tôi biết lợi và hại trong đó. Công tử, bao giờ anh có thể luyện chế nó?”
Ngô Bình nói: “Cứ đợi đi, đan dược này khó luyện chế, tốt nhất để sau khi tôi đột phá cảnh giới Bí Thiên mới luyện chế được, như thế sẽ chắc chắn hơn”.
Chu Ngạo Quân: “Ừ, tôi đợi vậy”.
Chu Ngạo Quân đến rồi, Ngô Bình cũng không muốn tiếp đãi không ân cần, bảo người mang không ít đồ ăn vặt và trái cây lên để cô ta thưởng thức. Hai người nói chuyện một lúc, Tần Cự Phong gọi điện đến, anh ta lo lắng hỏi: “Đại sư huynh có rảnh không? Bên Giang Nam xảy ra chuyện khẩn cấp rồi”.
Ngô Bình: “Chuyện gì thế, nói đi”.
Tần Cự Phong: “Tôi vừa nhận được tin, xảy ra một vụ án mạng ở “Thôn Ngũ Đinh” phía tây bắc của Giang Nam. Khi cảnh sát địa phương đến, họ phát hiện một gia đình gồm ba mươi bảy người đã bị giết, không phân biệt nam nữ già trẻ con. Hung thủ là cao thủ Đông Doanh, ninja sáu sao. Hiện giờ, cảnh sát và đội cơ động địa phương đã hành động, nhưng đối phương rất mạnh, đã có hàng chục người bị cao thủ Đông Doanh chém chết”.
“Hiện giờ cao thủ Đông Doanh đó đang chạy trốn về phía bắc, sắp đi vào khu vực Giang Bắc. Tình hình hiện giờ rất cấp bách, cấp trên yêu cầu tất cả các quan chức, võ tướng ở gần đó ra sức ngăn chặn, giết người này bằng mọi cách. Hoàng đế bệ hạ ban chiếu chỉ, ai có thể giết người này thì sẽ thưởng một huân chương Thần Long cho người đó”.
Ngô Bình nói: “Tôi biết rồi”.
Sau khi cúp điện thoại, cậu nói với Chu Ngạo Quân: “Giang Bắc là địa bàn của nhà họ Chu cô, bây giờ có một ninja sáu sao Đông Doanh sắp đi vào Giang Bắc, tôi cần người của các cô báo lại vị trí cho tôi, tôi muốn giết người này”.
Chu Ngạo Quân ngạc nhiên: “Thực lực của ninja sáu sao rất mạnh, anh cần trợ giúp không?”
Ngô Bình: “Không cần, một mình tôi là đủ”.
“Được, tôi lập tức đi báo cho bố”.
Nhà họ Chu là một đại tộc ở Giang Bắc nên việc lần ra dấu vết của một người không khó, chưa đầy năm phút sau, Chu Ngạo Quân nhận được tin báo: “Đã tìm được tung tích của đối phương, người đó đang ở trên một du thuyền của Giang Bắc, cải trang thành du khách”.
Ngô Bình cảm thấy hứng thú: “Tu vi của đối phương cao như thế, sao nhà họ Chu các cô lại phát hiện được?”
Chu Ngạo Quân cười nói: “Không ít bang phái bên dưới đều nghe theo nhà họ Chu, bảo họ tra một người không khó, huống gì người này là người Đông Doanh, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay”.
Ngô Bình: “Vậy chúng ta đến đó”.
Nói rồi cậu và Chu Ngạo Quân chạy đến Giang Bắc.
Trên sông Ngũ Tuyền – nhánh sông Đại Giang ở Giang Bắc có rất nhiều tàu du lịch, có hàng chục khách du lịch trên tàu đang thưởng ngoạn phong cảnh sông nước.
Chương 2610: Bảo ngọc tiên tuyền
Ngô Bình và Chu Ngạo Quân bay trên không trung, nhanh chóng phát hiện ra một du thuyền lớn màu lam thông qua định vị. Bọn họ lẳng lặng đáp xuống phần đuôi du thuyền.
Chu Ngạo Quân: “Cậu Ngô, tại sao người kia không trực tiếp bỏ trốn mà lại ẩn nấp trên du thuyền vậy?”
Ngô Bình nói: “Tôi ngửi thấy mùi máu tươi, hơn nữa còn là người tu hành, quả nhiên anh ta đang ở đây, nếu tôi đoán không nhầm thì anh ta bị thương nặng rồi”.
Chu Ngạo Quân: “Nói như vậy, trong gia tộc bị diệt môn kia cũng có cao thủ, cũng đánh chết cả nhẫn giả sáu sao!”
Ngô Bình: “Chuyện này không có gì kỳ lạ, dù sao người có thể dẫn nhẫn giả đến nhà thì sao có thể là người bình thường được chứ?”
Nói rồi, hai người đến phía trước du thuyền, trên boong thuyền có không ít du khách. Trong đó, có một người đàn ông mặc đồ xám, đứng ở ngay góc nhìn xuống sông, mùi máu tanh truyền đến từ trên người anh ta.
Ngô Bình bảo Chu Ngạo Quân đứng yên, cậu đi đến bên cạnh người đàn ông, ánh mắt cũng nhìn xuống mặt sông, nói: “Bị thương nặng như vậy, bay không nổi sao?”
Gương mặt người này đen gầy, dáng người không cao, ánh mắt sắc bén như chim ưng, anh ta cười lạnh, dùng giọng Đại Hạ bập bè nói: “Các anh phản ứng cũng nhanh đấy, nhưng vô dụng thôi, đến bao nhiêu thì chết bấy nhiêu!”
Ngô Bình: “Anh rất tự tin, một người bị thương nặng mà tự tin như vậy, đúng là hiếm có”.
Đối phương lạnh lùng nói: “Ra tay thì người trên thuyền này sẽ chết cùng cậu!”
“Lấy tính mạng của người khác để uy hiếp tôi? Nhẫn giả sáu sao như anh đúng là mất mặt!” Ngô Bình lắc đầu, sau đó cậu nhìn mặt trời trên cao nói: “Mặt trời chói thật”.
Nhẫn giả này dời tay đến hông, nhưng tay vừa động thì anh ta đã không thể động đậy được nữa bởi vì bóng của anh ta đã bị Ngô Bình giẫm dưới chân, một luồng sức mạnh kỳ lạ khống chế cả người anh ta.
“Cậu dùng tà thuật gì?” Anh ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Huyền Ảnh Công, bay giờ anh chính là con rối của tôi. Nghe lời, đừng động, nếu không anh sẽ rất đau đớn đó”.
Nhẫn giả sáu sao không tin tà thuật, dùng hết công lực toàn thân. Nhưng anh ta vừa mới sử dụng đến năng lượng thì cả người đều đau đớn, bất giác kêu lên thê thảm.
Ngô Bình lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Cự Phong, nói: “Người đã bắt được rồi”.
Tần Cự Phong vui mừng: “Tốt quá! Đại sư huynh, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Ngô Bình: “Trên một du thuyền trên sông Ngũ Tuyền”.
“Được! Đại sư huynh có thể tìm nơi nào đó đợi tôi, trong nửa tiếng nữa tôi sẽ đến ngay!”
Ngô Bình: “Anh chuẩn bị xử lý người này thế nào?”
“Đợi bên trên cử người đến, chúng ta giao người là được. Ha ha, đại sư huynh đây là lệnh truy bắt do đích thân hoàng đến truyền đạt, bắt được người này thì có thể có được một huân chương Thần Long!”
Lúc trước cậu không nghe kỹ, Ngô Bình bèn cười nói: “Thứ này rất đáng tiền sao?”
Tần Cự Phong: “Huy hiệu Thần Long không thể so sánh với tiền được. Có được huy hiệu này, không chỉ trực tiếp thăng tiến thành quý tộc, mà còn được cơ hội một lần tiến vào “Nhân Hoàng Giới” rèn luyện!”
Ngô Bình không hứng thú với quý tộc gì đó, dù sao quý tộc ra sao cũng không so được với đệ tử tinh anh như cậu. Trái lại, chuyện về Nhân Hoàng Giới mới khiến cậu sáng rực mắt.
“Nhân Hoàng Giới này là gì?”
Tần Cự phong: “Nơi mà Nhân Hoàng ở qua nhiều thế hệ, bên trong rất thần bí, có đầy kỳ trân dị bảo. Nghe nói, nếu trên người không có giấy thông hành có ấn Nhân Hoàng thì ngay cả đại năng Tiên Giới cũng không thể tiến vào Nhân Hoàng Giới!”
Ngô Bình gật đầu: “Vậy cũng không tệ. Được, vậy tôi sẽ đợi anh ở một nhà hàng bên bờ sông”.
Phong cảnh Châu Giang tuyệt sắc, hai bên bờ có không ít nhà hàng quán cơm, Ngô Bình tùy ý tìm một nhà hàng, cùng với Chu Ngạo Quân đưa nhẫn giả kia đến lầu ba.
Lầu ba có thể quan sát được cảnh sông, gió thổi man mát, khiến tâm tình người ta thoải mái.
Dù sao cũng không có chuyện gì, Ngô Bình gọi mấy món ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với Chu Ngạo Quân. Vị rượu ở tiệm này không tệ, Ngô Bình uống liên tiếp mấy chén.
Cậu hỏi nhẫn giả kia: “Anh tên gì?”
Nhẫn giả kia bị khống chế, miệng lập tức lên tiếng trả lời: “Higashi Inu Heishiro”.
“Tại sao anh muốn giết ba mươi mấy người cả nhà đó?”
Higashi Inu Heishiro nói: “Vì một miếng bảo ngọc tiên truyền”.
Bảo ngọc tiên truyền, là chỉ một vài người có tu vi cao thâm, đưa một phần hoặc toàn bộ truyền thừa của bản thân vào trong một bảo ngọc. Ai có được bảo ngọc này thì có thể có được truyền thừa.
Nhưng phàm là bảo ngọc tiên tuyền thì chủ nhân ít nhất cũng phải là tu sĩ Thần Thông hậu kỳ, thậm chí là đại năng Đạo Cảnh!
Ngô Bình: “Sao anh biết nhà họ có bảo ngọc tiên truyền?”
“Đông Doanh chúng tôi có tổ chức tình báo. Ban đầu chúng tôi chỉ là muốn kiểm tra thật gia, không ngờ nhà họ thật sự có một miếng bảo ngọc”.
“Người nhà này tại sao không có được công pháo trong bảo ngọc tiên truyền?”, Ngô Bình hỏi.
“Miếng bảo ngọc tiên truyền này không phải là chuyện nhỏ, người bình thường căn bản không có tư cách nhận được truyền thừa. Tuy nhà này cũng có vài cao thủ Bí Cảnh, nhưng tư chất bình thường”.
Ngô Bình gật đầu, chẳng trách hoàng đế rất muốn tìm được người này, xem ra cũng là vì bảo ngọc tiên truyền này mà đến.
“Bảo ngọc đâu?”, cậu hỏi.
“Được tôi giấu trên thuyền rồi”. Higashi Inu Heishiro giãy dụa không muốn nói ra, đáng tiếc lại không cách nào kiểm soát được hành động bản thân.
Vì thế Ngô Bình hỏi rõ vị trí, bèn bảo Chu Ngạo Quân đi lấy.
Chu Ngạo Quân vừa rời đi, đột nhiên có mấy người mặc thường phục đi vào, người dẫn đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, cao ít nhất một mét chín lắm, cơ bắp rắn chắc, khiến người ta có cảm giác áp lực.
Anh ta nhìn nhẫn giả sáu sao ngồi bên cạnh Ngô Bình. Sau đó lại quét mắt nhìn Ngô Bình, cười nói: “Cậu bạn này, xin hỏi cậu ở bộ ngành nào?”
Ngô Bình buông đũa xuống, nói: “Anh là ai?”
Người này nói: “Đội trưởng Cửu Đội Tuần Tiên Ti, Khương Hải!”
Ngô Bình: “Thì ra là đội trưởng Khương, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Khương Hải ôm quyền, cười nói: “Tôi phụng mệnh đến bắt nhẫn giả Đông Doanh này”.
Ngô Bình: “Tôi cũng là nghe lệnh làm việc, hơn nữa người cũng đã bắt được rồi, các anh có thể quay về”.
Khương Hải nói: “Xin được hỏi tên cậu bạn đây?”
“Ngô Bình, thống lĩnh thị vệ dưới trướng Đông Vương”.
Khương Hải ồ một tiếng: “Thì ra là người của Đông Vương, nhưng Tuần Tiên Ti chúng tôi là bên nhận được mệnh lệnh đầu tiên, cho nên mong thống lĩnh Ngô giao người cho tôi vậy”.
Ngô Bình nhướng mày: “Giao người cho anh? Mệnh lệnh của bệ hạ là treo giải thưởng cho toàn bộ quan võ bắt người này. Tôi bắt được anh ta thì chính là do tôi bắt được, không liên quan đến người khác, kể cả Tuần Tiên Ti các anh!”
Khương Hải nhếch miệng cười: “Cậu bạn, trưởng quan chúng tôi và Đông Vương có quan hệ không tệ, tốt nhất mọ người đừng làm đến mức quá khó coi như vậy”.
Ngô Bình cầm chén rượu, nói: “Tôi vẫn đang ăn cơm, không giữ chân mấy vị nữa”.
Vẻ mặt Khương Hải u ám, chỗ dựa sau lưng Tuần Tiên rất vững chắc, cho nên cũng không để tâm đến mấy thế lực như Đông Vương, hơn nữa hôm nay anh ta nhận được lệnh tử, cho dù thế nào cũng phải bắt bằng được nhẫn giả sáu sao này.
Anh ta khẽ thở dài, nói: “Nếu thống lĩnh Ngô không nể mặt thì chúng tôi chỉ có thể dùng đến thủ đoạn thôi”.
Vẻ mặt Ngô Bình không đổi, nói: “Anh có thủ đoạn gì thì cứ dùng hết đi”.
Khương Hải cất bước đi đến, thế nhưng anh ta vừa đến gần bàn thì thân thể bỗng cứng đờ, làm cách nào cũng không thể động đậy.
Khương Hải vừa kinh sợ vừa giận dữ, hung hăng nói: “Cậu dám dùng tà thuật với tôi sao!”
Ngô Bình cười lạnh: “Đúng đấy, tôi dùng rồi đấy, anh có thể làm gì được tôi?”
Bình luận facebook