-
Chương 2716-2717
Chương 2716: Quả Tam Thế
Ngô Bình nhìn chằm chằm đối phương, hỏi: “Anh là tu sĩ phương nào?”
Nam tu vội nói: “Tôi là Càn Long Tử, là tu sĩ của Di La Cung”.
Di La Cung? Ngô Bình không có ấn tượng với nơi này, cậu hỏi anh ta: “Di La Cung nằm ở đâu của tiên giới?”
Càn Long Tử: “Linh Bảo thượng cảnh, đó là tầng thế giới thứ hai được sinh ra khi Thượng Thanh Thiên Tôn lĩnh ngộ được hỗn độn, có khí tức hỗn độn bên trong”.
Lăng Bộ Phi nói: “Nghe nói Linh Bảo Thượng Cảnh có vô số sinh linh, cao thủ nhiều không đếm xuể, điều đó là thật sao?”
Dù đến từ thế lực lớn nhưng Lăng Bộ Phi cũng chưa từng đến nơi như Linh Bảo Thượng Cảnh.
Càn Long Tử: “Đúng là có rất nhiều cao thủ, xét tổng thể thì thực lực cao hơn nhiều với hạ giới”.
Ngô Bình: “Anh đến cấm địa Thượng Cổ là vì quả Tam Thế này sao?”
Càn Long Tử lắc đầu: “Tình cờ gặp được nó thôi. Lúc nãy tôi đang dốc toàn lực đối phó với con mãnh thú bảo vệ quả Tam Thế, nhưng thực lực của nó quá mạnh, tôi ra tay ba lần mà vẫn không hạ được nó”.
Ngô Bình hứng thú: “Tôi đến gặp nó thử”.
Cậu nói xong thì bay lên không rồi đáp xuống đỉnh núi.
Đỉnh núi không lớn lắm, ở đó có một cái cây nhỏ màu trắng ngọc, trên cây có ba quả màu trắng ngọc. Lúc này, một con rắn màu trắng to bằng cánh tay đang nằm khoanh tròn bên cạnh cái cây, đầu rắn ngóc lên, nhìn về phía Ngô Bình, thè lưỡi, ánh mắt rất hung dữ.
Giọng Phương Lập vang lên: “Cậu chủ cẩn thận, con rắn này lớn lên bên cạnh cây Tam Thế, sức mạnh của nó nhất định rất ghê gớm”.
Ngô Bình liếc nhìn quả màu trắng bạc rồi lại nhìn qua con rắn, cậu nói: “Quả Tam Thế có tác dụng gì?”
Phương Lập: “Nghe nói quả này có thể đánh thức ký ức ở quá khứ, hiện tại cũng như tương lai, từ đó nâng cao thực lực của bản thân lên rất nhiều, vì vậy mới được gọi là quả Tam Thế. Hiệu quả của ba quả này không giống nhau, chúng lần lượt đại diện cho quá khứ, hiện tại và tương lai”.
Ngô Bình thấy rất bất ngờ: “Ăn một quả cây mà có thể nhìn thấy tương lai sao?”
Phương Lập: “Linh quả kiểu này đều do cấm kị biến thành, vì vậy không thể xem thường”.
“Hèn gì Càn Long Tử lại coi trọng quả này đến vậy, quả nhiên là phi phàm”. Hai mắt Ngô Bình sáng lên, cậu bước nhanh về phía con rắn trắng.
“Vù”.
Con rắn trắng búng ra nhanh như điện, cái đuôi quất mạnh về phía Ngô Bình như một cái roi. Bảy bí huyệt của Ngô Bình cộng hưởng, sức mạnh đáng sợ bộc phát ra, cậu tóm lấy đuôi của con rắn trắng.
“Ọc”.
Một âm thanh khó chịu vang lên, thân rắn bị cậu khống chế rồi đập mạnh xuống đất.
“Ầm, ầm, ầm”.
Bảy con bướm vỗ cánh, sức mạnh đáng sợ khống chế hoàn toàn con rắn trắng. Con rắn bị đập đến hoa mắt chóng mặt rồi nhanh chóng ngất lịm.
Ngô Bình cảm thấy con rắn đó không đơn giản nên đã ném nó vào túi chứa đồ, sau đó nhổ cả cây và quả, cất vào trong một pháp bình chứa đồ. Cậu đã nhặt được loại pháp bình này từ chỗ của người khác, không gian bên trong rất rộng, có thể cất rất nhiều linh dược.
Ngô Bình cất cây ăn quả vào, đột ngột ngẩng đầu lên thì thấy đằng xa có mười mấy luồng sáng vút đến, mục tiêu là ngọn núi cậu đang đứng.
Cậu giật mình, bướm trong bí huyệt vỗ nhẹ cánh mấy lần thì cậu liền biến thành một luồng khói nhạt, bay về phía xa. Đấy là thuật Vụ Sát sau thần thông Thái Cổ Ma Điệp.
Trước đó, khi Thái Cổ Ma Điệp dùng phép này tiếp cận cậu, cậu hoàn toàn không phát hiện ra, may nhờ có mèo đen cảm ứng và phong ấn nó lại.
Làn khói đến bên nhóm Mạc Khinh Ngữ, mấy cô gái cũng lập tức biến thành làn khói rồi biến mất khỏi tầm mắt của Càn Long Tử.
Sắc mặt của Càn Long Tử vô cùng khó coi, anh ta không ngờ lại có thể gặp được cao thủ mạnh thế này ở đây, đến cả ảo ảnh Trảm Tiên Đài được anh ta triệu hồi cũng tan biến.
Sau khi mười mấy luồng sáng đến đỉnh núi, phát hiện quả đã không còn thì vô cùng phẫn nộ, có mấy người bay đến trước mặt Càn Long Tử, nghiêm nghị hỏi: “Càn Long Tử, nói đi, quả Tam Thế ở đâu?”
Không ngờ Càn Long Tử lại thấy sung sướng trong lòng, anh ta lạnh lùng đáp: “Lúc nãy tôi đề nghị ở lại thêm vài người nhưng các người lại một hai đòi đi truy sát Chi Tiên đó, bây giờ đồ bị người ta cướp đi mất rồi có thể trách tôi được sao?”
“Tại sao không ngăn cản?”. Người chất vấn là một tu sĩ mặt đen, trán có một chấm xanh, khí tức xung quanh người rất đáng sợ.
Càn Long Tử: “Làm sao ngăn cản? Lúc nãy các người không cảm nhận được Trảm Tiên Đài sao? Đến cả ảo ảnh Trảm Tiên Đài chỉ được phép dùng một lần tôi cũng đã dùng rồi, nhưng lại bị người đó phá tan chỉ bằng một chỉ, tôi còn có thể làm được gì? Các người không phải không biết đến uy lực của ảo ảnh Trảm Tiên Đài, dù chúng ta hợp sức thì cũng bị nó giết chết ngay lập tức. Người mà đến Trảm Tiên Đài cũng không làm gì được thì ai trong chúng ta có thể ngăn cản?”
Sắc mặt của những người đó rất khó coi, họ là một tập thể, trước đó họ phát hiện ra quả Tam Thế, đang định hái thì lại có một luồng sáng trắng xuất hiện, có người nhận ra đấy là Chi Tiên, cả đám liền để Càn Long Tử ở lại giữ chỗ đó, còn họ thì đuổi theo Chi Tiên trước. Theo họ thì quả Tam Thế đã là vật trong túi, vì vậy muốn bắt Chi Tiên trước. Ai ngờ mất cả chì lẫn chài, không chỉ không bắt được Chi Tiên mà đến quả Tam Thiên cũng bị người ta cướp mất.
“Đáng chết”. Người đó giận đến run người, lớn tiếng hỏi: “Là ai đã cướp quả Tam Thế đi?”
Càn Long Tử giật mình, anh ta biết không thể tìm lại được quả Tam Thế nên nói: “Một bóng người nhàn nhạt, rất giỏi ẩn mình, tôi không nhìn rõ gương mặt của anh ta, cũng không nhìn ra được anh ta đã dùng loại công pháp gì”.
“Phế vật”. Người đó nổi giận.
Càn Long Tử cười khẩy: “Tôi là phế vật? Hà Lục Tiên, nếu không phải vì các người tự cho mình là đúng, cứ muốn dẫn người đi bắt Chi Tiên thì quả Tam Thế có bị người ta cướp đi không?”
Tu sĩ tên Hà Lục Tiên đưa tay lên tát một bạt tai, Càn Long Tử lướt người, né đòn, nói với vẻ mặt rất khó coi: “Hà Lục Tiên, người khác sợ anh nhưng Càn Long Tử tôi thì không sợ đâu”.
Hà Lục Tiên nhìn Càn Long Tử chằm chằm, nhả từng chữ: “Tìm quả Tam Thế về lại đây, nếu không tôi giết chết anh”.
Càn Long Tử nheo mắt, tên Hà Lục Tiên này rất có gốc gác, là đầu não của nhóm người này, anh ta không muốn trở mặt với anh ta nên hạ giọng, nói: “Tôi có thể điều tra người đó nhưng đến muốn đánh nhau thì tôi đánh không lại”.
“Chỉ cần anh tìm được anh ta, tôi tự có cách loại bỏ người này”. Hà Lục Tiên lạnh lùng nói.
Mấy người Ngô Bình đã rời khỏi đó từ lâu, họ xuất hiện ở một thung lũng với phong cảnh đẹp như tranh.
Hai bên của thung lũng này là núi tuyết cao mấy ngàn mét, trong thung lũng cây cối xanh tươi, nở đủ loại hoa không biết hết tên, hương thơm ngào ngạt. Giữa thung lũng có một khu nhà nhỏ không biết do ai xây, với ba căn nhà cỏ.
Mấy người nhóm Ngô Bình hiện thân, cậu nhìn về phía khu nhà nhỏ, nói: “Không ngờ chỗ này lại có nhà ở”.
Lăng Bộ Phi nói: “Cấm địa Thượng Cổ rất rộng lớn, nghe nói mỗi lần vào, nhiều nhất cũng chỉ có thể khám phá được khu vực với diện tích tầm một phần ngàn. Những nơi xa hơn thì đầy rẫy nguy hiểm, tu sĩ bình thường không dám tùy tiện xông vào.
Ngô Bình: “Tôi nhớ hình như vào cấm địa Thượng Cổ không có giới hạn thời gian đúng không? Vậy có khi nào có tu sĩ định cư lâu dài ở đây không?”
Lăng Bộ Phi gật đầu: “Đúng vậy, mỗi lần vào cấm địa Thượng Cổ luôn có một số người mất tích. Có thể những người đó đã chết, nhưng cũng có thể họ đã ở lại cấm địa Thượng Cổ. Dù sao thì môi trường ở chỗ này cũng không giống với bên ngoài, có người thích tu hành ở đây hơn”.
Ngô Bình liếc nhìn khu nhà nhỏ, nói: “Nói vậy thì chủ nhân của khu nhà nhỏ có khả năng là tu sĩ đến từ lúc xưa”.
Sau đó Ngô Bình đi về phía khu nhà nhỏ. Khu nhà không có cửa, xung quanh chỉ có một hàng rào tre, bên trên mọc đầy hoa thân leo, thu hút rất nhiều ong đến lấy mật.
Ngô Bình đứng giữa sân hét lớn: “Có ai ở nhà không?”
Cậu hỏi liên tiếp ba tiếng nhưng không có ai trả lời, thế là cậu và các cô gái đẩy cửa bước vào. Trong nhà rất sạch sẽ với một chiếc bàn đơn giản và mấy cái ghế. Phía đông là phòng ngủ, bên trong có một cái sàn gỗ. Bên phải là nhà bếp, vẫn còn để một ít thịt cá tươi. Gian giữa chắc là phòng khách, trên tường có treo mấy bức tranh chữ, có thể thấy chủ nhân của chỗ này là người rất phong nhã.
Ngô Bình cảm thấy chỗ này có người ở lâu dài nên muốn ra khỏi đó ngay, nhưng chính vào lúc đó lại có một tiếng hừm lạnh lùng từ trong sân truyền vào.
“Không mời mà tự ý vào thì có khác gì kẻ trộm?”
Chương 2717: Chi Tiên
Ngô Bình nghiêng đầu nhìn ra ngoài phòng thì thấy một cô gái áo trắng, cánh tay phải chảy đầy máu, sau lưng cũng có mấy vết kiếm. Cô gái này trông rất đẹp, Lăng Bộ Phi hay Điền Mỹ Mỹ mà đứng trước mặt cô ấy chắc hẳn đều kém sắc. Chỉ có Mạc Khinh Ngữ thì có thể miễn cưỡng sánh bằng, nhưng về khí chất vẫn kém hơn cô ấy một nửa.
Cậu vội chạy ra, có chút ngượng ngùng, nói: “Xin lỗi, vừa nãy gọi mấy lần nhưng trong nhà không có ai đáp, vì vậy chúng tôi mới vào xem xem, làm phiền rồi”.
Đã có chủ nhân rồi nên cậu quyết định rời khỏi nơi này.
Cô gái thấy Ngô Bình không giống người vô lễ bèn nói: “Người đến là khách, mời các vị vào nhà”.
Cô ấy nói rồi đi qua. Lúc đến gần Ngô Bình, cậu lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, mà mùi hương này tỏa ra từ trong máu cô ấy.
Ngô Bình chợt giật mình, nói: “Vết thương của cô không nhẹ, tôi có biết y thuật, không biết có thể giúp được không?”
Cô gái có chút bất ngờ, cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Thể chất của tôi rất đặc biệt, có thể hồi phục nhanh chóng, không cần phải chữa trị”.
Mời mấy người Ngô Bình vào nhà, cô gái đi vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Mấy phút sau, cô ấy đã thay một bộ quần áo y hệt đi ra ngoài, vết thương như đã được xử lý, sắc mặt trông dễ chịu hơn chút. Sau đó cô ấy đến phòng bếp, lấy không ít trái cây đem ra.
Cô gái: “Nơi hoang dã không có gì chiêu đãi, đây là trái cây mà tôi trồng, mời dùng”.
Trong rổ trái cây có mấy loại quả đủ sắc màu kỳ lạ, đa phần Ngô Bình đều không biết. Cậu cầm lấy một trái màu đỏ tím to chừng đầu nắm tay cắn một ngụm, mùi vị ngọt mát, còn có mùi hương thoang thoảng. Hơn nữa, trong trái cây có chứa dược lực bất phàm, rất có lợi cho thân thể.
Ăn được mấy trái, Ngô Bình lấy đồ ăn vặt cậu đã chuẩn bị trước ra, chocolate, cổ vịt, hạt dưa, sữa chua các thứ. Mấy thứ này đều là những thứ bình thường ở giới thế tục, nhưng cô gái áo trắng này chưa từng thấy bao giờ.
Cô ấy cầm một hộp sữa chua uống một ngụm, đôi mắt xinh đẹp bỗng chốc kinh ngạc. Không phải vì sữa chua uống ngon thế nào, mà là mùi vị của nó đối với cô ấy mà nói thì vô cùng mới mẻ.
Cô gái không nói nhiều, trong lúc nói chuyện Ngô Bình biết tên cô ấy là Thanh Chi, đã ở nơi này nhiều năm.
Trong lúc Ngô và mấy cô gái chia sẻ đồ ăn ngon thì có tiếng huýt gió chói tai rít qua sơn cốc. Qua mấy giây, tiếng huýt gió lại xuất hiện, sau đó năm bóng người đáp xuống trong sân.
Đây là năm vị tu sĩ, ánh mắt bọn họ đầy sát khí, một người trong đó chính là Càn Long Tử.
Càn Long Tử nhìn thấy Ngô Bình ngồi trong phòng thì giật mình, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh lặng thinh, cũng không nhắc nhở mấy người đi cùng.
Đứng phía trước là Hà Lộc Tiên, anh ta nhìn chằm chằm Thanh Chi, cười lạnh: “Chi Tiên, chúng ta lại gặp mặt rồi. Bây giờ cô còn trốn được nữa không?”
Thanh Chi rất bình tĩnh, cô ấy lạnh nhạt nói: “Nơi này là nhà tôi, tôi có thể trốn đến đâu chứ?”
Cô ấy nói với Ngô Bình: “Các anh mau đi đi, chuyện này không liên quan đến người ngoài”.
Ngô Bình có thể cảm nhận được, Thanh Chi đang âm thầm dùng công pháp nào đó, hơi thở trong người cô ấy đang dần trở nên hùng mạnh. Rất có khả năng cô ấy muốn liều mạng với những người bên ngoài.
Cậu trầm ngâm một lát rồi đứng dậy ra ngoài.
Hà Lộc Tiên lại nghĩ cậu muốn rời đi, lạnh lùng nói: “Nếu đã đến thì không cần đi nữa!”
Ngô Bình nhìn anh ta: “Không cần đi? Anh muốn giữ tôi lại?”
Hà Lục Tiên lạnh lùng nói: “Người nhìn thấy chúng tôi làm việc nhất định phải chết!”
Ngô Bình gật đầu: “Trước đó tôi còn nghĩ, phải dùng lý do gì để ra tay, nhưng anh đã nói vậy thì lý do cũng đã có rồi”.
Hà Lục Tiên nhíu mày: “Ở trước mặt tôi mà nói những lời ngông cuồng như vậy, tôi sẽ khiến anh chết chậm rãi!”
Lúc này, anh ta không phát hiện ra Càn Long Tử đang chầm chậm lùi ra sau, lùi mãi ra ngoài sân nhà.
Ngô Bình ngẩng đầu nhìn mặt trời, bóng người trên mặt đất nhìn thấy rõ ràng.
“Ra tay đi!” Hà Lục Tiên vung tay, ba người sau lưng lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn mấy chiếc bóng dưới đất, lạnh nhạt nói: “Bắt bóng!”
Bỗng nhiên, dưới chân có một cái bóng lao ra, cái bóng như đang bắt gà vậy, chớp mắt đã nắm giữ bóng của ba người. Bóng bị giữ lại, ba người như mất đi linh hồn, vô lực, ánh mắt đờ đẫn, đứng bất động tại chỗ.
Hà Lục Tiên kinh ngạc, tay phải vung lên, một chiếc chuông bay ra bỗng phóng to đến trăm trượng, sau đó phát ra tiếng động vang, thời gian lập tức dừng lại, tất cả mọi người cũng vậy.
Hà Lục Tiên cười lạnh, anh ta đi đến trước mặt Ngô Bình, châm chọc hỏi: “Uy lực của Tiên Trụ Chung tôi đây thế nào? Có phải anh không thể suy nghĩ nổi, không thể động đậy được đúng không?”
Nói rồi, anh ta lấy ra một con dao găm, đang định cắt đầu Ngô Bình. Nhưng ngay lúc này, bảy con bướm trong bí khiếu của Ngô Bình bỗng chuyển động, vỗ cánh, tiếng động vang vọng khắp nơi, luồng sức mạnh vây trói cậu bị phá vỡ.
Ngô Bình lùi một bước, sau đó rút kiếm ra!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Hà Lục Tiên hoàn toàn không có thời gian kịp phản ứng, Thất Tinh Long Uyên Kiếm cũng đã chém anh ta thành hai!
Trên đầu chảy máu thành dòng, sau đó thân thể anh ta chia thành hai nửa.
Ngô Bình nhìn chiếc chuông trên đỉnh đầu, vươn tay bắt lấy, chiếc chuông bỗng chốc biến lại lớn chừng bàn tay, rơi vào trong tay cậu.
Càn Long Tử ở ngoài cửa thở phào, cậu ta đi đến chắp tay với Ngô Bình: “Cậu Ngô, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Là anh dẫn bọn họ đến?”
Càn Long Tử vội xua tay: “Chuyện này không liên quan đến tôi, là bọn họ cứ muốn đuổi theo Chi Tiên gì đó, tôi chỉ là đi theo góp vui thôi, không ngờ cậu cũng ở đây”.
Lần thứ hai Ngô Bình nghe anh ta nhắc đến Chi Tiên, bất giác cậu nhìn sang Thanh Chi.
Thanh Chi rút kiếm ra tay, giết chết ba người còn lại, sau đó nhìn Càn Long Tử.
Càn Long Tử vội nói: “Chi Tiên, tôi là bạn của cậu ấy”.
Thanh Chi nhìn Ngô Bình, Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi cũng gật đầu.
Càn Long Tử thở phào nhẹ nhõm, anh ta đi đến bên cạnh Hà Lục Tiên, thọc tay vào bụng anh ta, lấy ra một chiếc nhẫn đẫm máu từ bên trong.
Anh ta đưa chiếc nhẫn cho Ngô Bình, cười nói: “Cậu Ngô, tên Hà Lục Tiên này có lai lịch rất lớn, anh ta có một thói quen là thích giấu mọi thứ trong bụng”.
Ngô Bình nhận lấy chiếc nhẫn chứa đồ, hỏi: “Anh ta là ai?”
Càn Long Tử: “Thiếu chủ của Thiên Quỷ Thành”.
Ngô Bình: “Thiên Quỷ Thành ở đâu?”
“Là một thế lực lớn ở Ma La Tiên Giới, nơi đó có rất nhiều quỷ tu, hơn nữa tu vi rất cao thâm. Tổ tiên của Hà Lục Tiên này là một đại năng Đạo Cảnh cấp bảy!”
Nói đến đây, Càn Long Tử lập tức nói thêm: “Cậu giết hay lắm! Tôi sớm đã thấy người này không thuận mắt rồi. Hừ, anh ta nghĩ mình tài giỏi lắm, có thể nắm giữ toàn cục. Nhưng lại không biết ở trước mặt cậu, anh ta nhiều lắm cũng chỉ là hạng tôm tép!”
“Các anh có thù à?”
Càn Long Tử phun nước miếng lên người Hà Lục Tiên, nói: “Tên này không ít lần chèn ép tôi, bây giờ chết rồi, trong lòng tôi thoải mái hẳn!”
Ngay lúc này, chuông trong tay Ngô Bình bỗng vang lên, một luồng thần niệm bay ra từ bên trong đó, nó lập tức khóa chặt Ngô Bình, hung hăng nói: “Tên khốn to gan, hại chết con trai Lục Tiên tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!”
Nói rồi, chiếc chuông bỗng bay lên, bay trên không rồi biến mất.
Càn Long Tử thấy vậy thì kinh ngạc, nói: “Chết tiệt, người đó chắc chắn là cha của Hà Lục Tiên, Hà Cửu Thần! Hà Cửu Thần này có kiếm thuật kinh người, tư chất nghịch thiên, tu vi sớm đã đạt đến Thần Thông Cảnh đại viên mãn rồi, nghe nói bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ đến Đạo Cảnh!”
Ngô Bình lại không hề lo lắng, cậu đã dám ra tay thì sẽ không sợ người sau lưng đối phương tìm mình báo thù.
Cậu bảo Càn Long Tử dọn dẹp thi thể trong sân, sau đó tiếp tục về phòng ngồi.
Thanh Chi im lặng một lúc rồi nói: “Anh không tò mò thân phận tôi sao?”
Ngô Bình cười nói: “Có gì tò mò chứ? Cấm địa Thượng Cổ lớn như vậy, có một vị Chi Tiên cũng không có gì lạ”.
Chi Tiên, là chỉ linh chi tu luyện thành tiên. Linh Chi có được ý thức vô cùng khó, tu luyện thành tiên lại càng khó hơn. Từ xưa đến nay, có rất ít Chi Tiên xuất hiện.
Thế nhưng, một khi linh chi trở thành Chi Tiên thì dược hiệu có thể tăng lên gấp trăm lần. Một giọt máu của Chi Tiên, hiệu quả có thể sánh ngang với linh dược từ cấp mười hai trở lên!
Ngô Bình nhìn chằm chằm đối phương, hỏi: “Anh là tu sĩ phương nào?”
Nam tu vội nói: “Tôi là Càn Long Tử, là tu sĩ của Di La Cung”.
Di La Cung? Ngô Bình không có ấn tượng với nơi này, cậu hỏi anh ta: “Di La Cung nằm ở đâu của tiên giới?”
Càn Long Tử: “Linh Bảo thượng cảnh, đó là tầng thế giới thứ hai được sinh ra khi Thượng Thanh Thiên Tôn lĩnh ngộ được hỗn độn, có khí tức hỗn độn bên trong”.
Lăng Bộ Phi nói: “Nghe nói Linh Bảo Thượng Cảnh có vô số sinh linh, cao thủ nhiều không đếm xuể, điều đó là thật sao?”
Dù đến từ thế lực lớn nhưng Lăng Bộ Phi cũng chưa từng đến nơi như Linh Bảo Thượng Cảnh.
Càn Long Tử: “Đúng là có rất nhiều cao thủ, xét tổng thể thì thực lực cao hơn nhiều với hạ giới”.
Ngô Bình: “Anh đến cấm địa Thượng Cổ là vì quả Tam Thế này sao?”
Càn Long Tử lắc đầu: “Tình cờ gặp được nó thôi. Lúc nãy tôi đang dốc toàn lực đối phó với con mãnh thú bảo vệ quả Tam Thế, nhưng thực lực của nó quá mạnh, tôi ra tay ba lần mà vẫn không hạ được nó”.
Ngô Bình hứng thú: “Tôi đến gặp nó thử”.
Cậu nói xong thì bay lên không rồi đáp xuống đỉnh núi.
Đỉnh núi không lớn lắm, ở đó có một cái cây nhỏ màu trắng ngọc, trên cây có ba quả màu trắng ngọc. Lúc này, một con rắn màu trắng to bằng cánh tay đang nằm khoanh tròn bên cạnh cái cây, đầu rắn ngóc lên, nhìn về phía Ngô Bình, thè lưỡi, ánh mắt rất hung dữ.
Giọng Phương Lập vang lên: “Cậu chủ cẩn thận, con rắn này lớn lên bên cạnh cây Tam Thế, sức mạnh của nó nhất định rất ghê gớm”.
Ngô Bình liếc nhìn quả màu trắng bạc rồi lại nhìn qua con rắn, cậu nói: “Quả Tam Thế có tác dụng gì?”
Phương Lập: “Nghe nói quả này có thể đánh thức ký ức ở quá khứ, hiện tại cũng như tương lai, từ đó nâng cao thực lực của bản thân lên rất nhiều, vì vậy mới được gọi là quả Tam Thế. Hiệu quả của ba quả này không giống nhau, chúng lần lượt đại diện cho quá khứ, hiện tại và tương lai”.
Ngô Bình thấy rất bất ngờ: “Ăn một quả cây mà có thể nhìn thấy tương lai sao?”
Phương Lập: “Linh quả kiểu này đều do cấm kị biến thành, vì vậy không thể xem thường”.
“Hèn gì Càn Long Tử lại coi trọng quả này đến vậy, quả nhiên là phi phàm”. Hai mắt Ngô Bình sáng lên, cậu bước nhanh về phía con rắn trắng.
“Vù”.
Con rắn trắng búng ra nhanh như điện, cái đuôi quất mạnh về phía Ngô Bình như một cái roi. Bảy bí huyệt của Ngô Bình cộng hưởng, sức mạnh đáng sợ bộc phát ra, cậu tóm lấy đuôi của con rắn trắng.
“Ọc”.
Một âm thanh khó chịu vang lên, thân rắn bị cậu khống chế rồi đập mạnh xuống đất.
“Ầm, ầm, ầm”.
Bảy con bướm vỗ cánh, sức mạnh đáng sợ khống chế hoàn toàn con rắn trắng. Con rắn bị đập đến hoa mắt chóng mặt rồi nhanh chóng ngất lịm.
Ngô Bình cảm thấy con rắn đó không đơn giản nên đã ném nó vào túi chứa đồ, sau đó nhổ cả cây và quả, cất vào trong một pháp bình chứa đồ. Cậu đã nhặt được loại pháp bình này từ chỗ của người khác, không gian bên trong rất rộng, có thể cất rất nhiều linh dược.
Ngô Bình cất cây ăn quả vào, đột ngột ngẩng đầu lên thì thấy đằng xa có mười mấy luồng sáng vút đến, mục tiêu là ngọn núi cậu đang đứng.
Cậu giật mình, bướm trong bí huyệt vỗ nhẹ cánh mấy lần thì cậu liền biến thành một luồng khói nhạt, bay về phía xa. Đấy là thuật Vụ Sát sau thần thông Thái Cổ Ma Điệp.
Trước đó, khi Thái Cổ Ma Điệp dùng phép này tiếp cận cậu, cậu hoàn toàn không phát hiện ra, may nhờ có mèo đen cảm ứng và phong ấn nó lại.
Làn khói đến bên nhóm Mạc Khinh Ngữ, mấy cô gái cũng lập tức biến thành làn khói rồi biến mất khỏi tầm mắt của Càn Long Tử.
Sắc mặt của Càn Long Tử vô cùng khó coi, anh ta không ngờ lại có thể gặp được cao thủ mạnh thế này ở đây, đến cả ảo ảnh Trảm Tiên Đài được anh ta triệu hồi cũng tan biến.
Sau khi mười mấy luồng sáng đến đỉnh núi, phát hiện quả đã không còn thì vô cùng phẫn nộ, có mấy người bay đến trước mặt Càn Long Tử, nghiêm nghị hỏi: “Càn Long Tử, nói đi, quả Tam Thế ở đâu?”
Không ngờ Càn Long Tử lại thấy sung sướng trong lòng, anh ta lạnh lùng đáp: “Lúc nãy tôi đề nghị ở lại thêm vài người nhưng các người lại một hai đòi đi truy sát Chi Tiên đó, bây giờ đồ bị người ta cướp đi mất rồi có thể trách tôi được sao?”
“Tại sao không ngăn cản?”. Người chất vấn là một tu sĩ mặt đen, trán có một chấm xanh, khí tức xung quanh người rất đáng sợ.
Càn Long Tử: “Làm sao ngăn cản? Lúc nãy các người không cảm nhận được Trảm Tiên Đài sao? Đến cả ảo ảnh Trảm Tiên Đài chỉ được phép dùng một lần tôi cũng đã dùng rồi, nhưng lại bị người đó phá tan chỉ bằng một chỉ, tôi còn có thể làm được gì? Các người không phải không biết đến uy lực của ảo ảnh Trảm Tiên Đài, dù chúng ta hợp sức thì cũng bị nó giết chết ngay lập tức. Người mà đến Trảm Tiên Đài cũng không làm gì được thì ai trong chúng ta có thể ngăn cản?”
Sắc mặt của những người đó rất khó coi, họ là một tập thể, trước đó họ phát hiện ra quả Tam Thế, đang định hái thì lại có một luồng sáng trắng xuất hiện, có người nhận ra đấy là Chi Tiên, cả đám liền để Càn Long Tử ở lại giữ chỗ đó, còn họ thì đuổi theo Chi Tiên trước. Theo họ thì quả Tam Thế đã là vật trong túi, vì vậy muốn bắt Chi Tiên trước. Ai ngờ mất cả chì lẫn chài, không chỉ không bắt được Chi Tiên mà đến quả Tam Thiên cũng bị người ta cướp mất.
“Đáng chết”. Người đó giận đến run người, lớn tiếng hỏi: “Là ai đã cướp quả Tam Thế đi?”
Càn Long Tử giật mình, anh ta biết không thể tìm lại được quả Tam Thế nên nói: “Một bóng người nhàn nhạt, rất giỏi ẩn mình, tôi không nhìn rõ gương mặt của anh ta, cũng không nhìn ra được anh ta đã dùng loại công pháp gì”.
“Phế vật”. Người đó nổi giận.
Càn Long Tử cười khẩy: “Tôi là phế vật? Hà Lục Tiên, nếu không phải vì các người tự cho mình là đúng, cứ muốn dẫn người đi bắt Chi Tiên thì quả Tam Thế có bị người ta cướp đi không?”
Tu sĩ tên Hà Lục Tiên đưa tay lên tát một bạt tai, Càn Long Tử lướt người, né đòn, nói với vẻ mặt rất khó coi: “Hà Lục Tiên, người khác sợ anh nhưng Càn Long Tử tôi thì không sợ đâu”.
Hà Lục Tiên nhìn Càn Long Tử chằm chằm, nhả từng chữ: “Tìm quả Tam Thế về lại đây, nếu không tôi giết chết anh”.
Càn Long Tử nheo mắt, tên Hà Lục Tiên này rất có gốc gác, là đầu não của nhóm người này, anh ta không muốn trở mặt với anh ta nên hạ giọng, nói: “Tôi có thể điều tra người đó nhưng đến muốn đánh nhau thì tôi đánh không lại”.
“Chỉ cần anh tìm được anh ta, tôi tự có cách loại bỏ người này”. Hà Lục Tiên lạnh lùng nói.
Mấy người Ngô Bình đã rời khỏi đó từ lâu, họ xuất hiện ở một thung lũng với phong cảnh đẹp như tranh.
Hai bên của thung lũng này là núi tuyết cao mấy ngàn mét, trong thung lũng cây cối xanh tươi, nở đủ loại hoa không biết hết tên, hương thơm ngào ngạt. Giữa thung lũng có một khu nhà nhỏ không biết do ai xây, với ba căn nhà cỏ.
Mấy người nhóm Ngô Bình hiện thân, cậu nhìn về phía khu nhà nhỏ, nói: “Không ngờ chỗ này lại có nhà ở”.
Lăng Bộ Phi nói: “Cấm địa Thượng Cổ rất rộng lớn, nghe nói mỗi lần vào, nhiều nhất cũng chỉ có thể khám phá được khu vực với diện tích tầm một phần ngàn. Những nơi xa hơn thì đầy rẫy nguy hiểm, tu sĩ bình thường không dám tùy tiện xông vào.
Ngô Bình: “Tôi nhớ hình như vào cấm địa Thượng Cổ không có giới hạn thời gian đúng không? Vậy có khi nào có tu sĩ định cư lâu dài ở đây không?”
Lăng Bộ Phi gật đầu: “Đúng vậy, mỗi lần vào cấm địa Thượng Cổ luôn có một số người mất tích. Có thể những người đó đã chết, nhưng cũng có thể họ đã ở lại cấm địa Thượng Cổ. Dù sao thì môi trường ở chỗ này cũng không giống với bên ngoài, có người thích tu hành ở đây hơn”.
Ngô Bình liếc nhìn khu nhà nhỏ, nói: “Nói vậy thì chủ nhân của khu nhà nhỏ có khả năng là tu sĩ đến từ lúc xưa”.
Sau đó Ngô Bình đi về phía khu nhà nhỏ. Khu nhà không có cửa, xung quanh chỉ có một hàng rào tre, bên trên mọc đầy hoa thân leo, thu hút rất nhiều ong đến lấy mật.
Ngô Bình đứng giữa sân hét lớn: “Có ai ở nhà không?”
Cậu hỏi liên tiếp ba tiếng nhưng không có ai trả lời, thế là cậu và các cô gái đẩy cửa bước vào. Trong nhà rất sạch sẽ với một chiếc bàn đơn giản và mấy cái ghế. Phía đông là phòng ngủ, bên trong có một cái sàn gỗ. Bên phải là nhà bếp, vẫn còn để một ít thịt cá tươi. Gian giữa chắc là phòng khách, trên tường có treo mấy bức tranh chữ, có thể thấy chủ nhân của chỗ này là người rất phong nhã.
Ngô Bình cảm thấy chỗ này có người ở lâu dài nên muốn ra khỏi đó ngay, nhưng chính vào lúc đó lại có một tiếng hừm lạnh lùng từ trong sân truyền vào.
“Không mời mà tự ý vào thì có khác gì kẻ trộm?”
Chương 2717: Chi Tiên
Ngô Bình nghiêng đầu nhìn ra ngoài phòng thì thấy một cô gái áo trắng, cánh tay phải chảy đầy máu, sau lưng cũng có mấy vết kiếm. Cô gái này trông rất đẹp, Lăng Bộ Phi hay Điền Mỹ Mỹ mà đứng trước mặt cô ấy chắc hẳn đều kém sắc. Chỉ có Mạc Khinh Ngữ thì có thể miễn cưỡng sánh bằng, nhưng về khí chất vẫn kém hơn cô ấy một nửa.
Cậu vội chạy ra, có chút ngượng ngùng, nói: “Xin lỗi, vừa nãy gọi mấy lần nhưng trong nhà không có ai đáp, vì vậy chúng tôi mới vào xem xem, làm phiền rồi”.
Đã có chủ nhân rồi nên cậu quyết định rời khỏi nơi này.
Cô gái thấy Ngô Bình không giống người vô lễ bèn nói: “Người đến là khách, mời các vị vào nhà”.
Cô ấy nói rồi đi qua. Lúc đến gần Ngô Bình, cậu lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, mà mùi hương này tỏa ra từ trong máu cô ấy.
Ngô Bình chợt giật mình, nói: “Vết thương của cô không nhẹ, tôi có biết y thuật, không biết có thể giúp được không?”
Cô gái có chút bất ngờ, cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Thể chất của tôi rất đặc biệt, có thể hồi phục nhanh chóng, không cần phải chữa trị”.
Mời mấy người Ngô Bình vào nhà, cô gái đi vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Mấy phút sau, cô ấy đã thay một bộ quần áo y hệt đi ra ngoài, vết thương như đã được xử lý, sắc mặt trông dễ chịu hơn chút. Sau đó cô ấy đến phòng bếp, lấy không ít trái cây đem ra.
Cô gái: “Nơi hoang dã không có gì chiêu đãi, đây là trái cây mà tôi trồng, mời dùng”.
Trong rổ trái cây có mấy loại quả đủ sắc màu kỳ lạ, đa phần Ngô Bình đều không biết. Cậu cầm lấy một trái màu đỏ tím to chừng đầu nắm tay cắn một ngụm, mùi vị ngọt mát, còn có mùi hương thoang thoảng. Hơn nữa, trong trái cây có chứa dược lực bất phàm, rất có lợi cho thân thể.
Ăn được mấy trái, Ngô Bình lấy đồ ăn vặt cậu đã chuẩn bị trước ra, chocolate, cổ vịt, hạt dưa, sữa chua các thứ. Mấy thứ này đều là những thứ bình thường ở giới thế tục, nhưng cô gái áo trắng này chưa từng thấy bao giờ.
Cô ấy cầm một hộp sữa chua uống một ngụm, đôi mắt xinh đẹp bỗng chốc kinh ngạc. Không phải vì sữa chua uống ngon thế nào, mà là mùi vị của nó đối với cô ấy mà nói thì vô cùng mới mẻ.
Cô gái không nói nhiều, trong lúc nói chuyện Ngô Bình biết tên cô ấy là Thanh Chi, đã ở nơi này nhiều năm.
Trong lúc Ngô và mấy cô gái chia sẻ đồ ăn ngon thì có tiếng huýt gió chói tai rít qua sơn cốc. Qua mấy giây, tiếng huýt gió lại xuất hiện, sau đó năm bóng người đáp xuống trong sân.
Đây là năm vị tu sĩ, ánh mắt bọn họ đầy sát khí, một người trong đó chính là Càn Long Tử.
Càn Long Tử nhìn thấy Ngô Bình ngồi trong phòng thì giật mình, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh lặng thinh, cũng không nhắc nhở mấy người đi cùng.
Đứng phía trước là Hà Lộc Tiên, anh ta nhìn chằm chằm Thanh Chi, cười lạnh: “Chi Tiên, chúng ta lại gặp mặt rồi. Bây giờ cô còn trốn được nữa không?”
Thanh Chi rất bình tĩnh, cô ấy lạnh nhạt nói: “Nơi này là nhà tôi, tôi có thể trốn đến đâu chứ?”
Cô ấy nói với Ngô Bình: “Các anh mau đi đi, chuyện này không liên quan đến người ngoài”.
Ngô Bình có thể cảm nhận được, Thanh Chi đang âm thầm dùng công pháp nào đó, hơi thở trong người cô ấy đang dần trở nên hùng mạnh. Rất có khả năng cô ấy muốn liều mạng với những người bên ngoài.
Cậu trầm ngâm một lát rồi đứng dậy ra ngoài.
Hà Lộc Tiên lại nghĩ cậu muốn rời đi, lạnh lùng nói: “Nếu đã đến thì không cần đi nữa!”
Ngô Bình nhìn anh ta: “Không cần đi? Anh muốn giữ tôi lại?”
Hà Lục Tiên lạnh lùng nói: “Người nhìn thấy chúng tôi làm việc nhất định phải chết!”
Ngô Bình gật đầu: “Trước đó tôi còn nghĩ, phải dùng lý do gì để ra tay, nhưng anh đã nói vậy thì lý do cũng đã có rồi”.
Hà Lục Tiên nhíu mày: “Ở trước mặt tôi mà nói những lời ngông cuồng như vậy, tôi sẽ khiến anh chết chậm rãi!”
Lúc này, anh ta không phát hiện ra Càn Long Tử đang chầm chậm lùi ra sau, lùi mãi ra ngoài sân nhà.
Ngô Bình ngẩng đầu nhìn mặt trời, bóng người trên mặt đất nhìn thấy rõ ràng.
“Ra tay đi!” Hà Lục Tiên vung tay, ba người sau lưng lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn mấy chiếc bóng dưới đất, lạnh nhạt nói: “Bắt bóng!”
Bỗng nhiên, dưới chân có một cái bóng lao ra, cái bóng như đang bắt gà vậy, chớp mắt đã nắm giữ bóng của ba người. Bóng bị giữ lại, ba người như mất đi linh hồn, vô lực, ánh mắt đờ đẫn, đứng bất động tại chỗ.
Hà Lục Tiên kinh ngạc, tay phải vung lên, một chiếc chuông bay ra bỗng phóng to đến trăm trượng, sau đó phát ra tiếng động vang, thời gian lập tức dừng lại, tất cả mọi người cũng vậy.
Hà Lục Tiên cười lạnh, anh ta đi đến trước mặt Ngô Bình, châm chọc hỏi: “Uy lực của Tiên Trụ Chung tôi đây thế nào? Có phải anh không thể suy nghĩ nổi, không thể động đậy được đúng không?”
Nói rồi, anh ta lấy ra một con dao găm, đang định cắt đầu Ngô Bình. Nhưng ngay lúc này, bảy con bướm trong bí khiếu của Ngô Bình bỗng chuyển động, vỗ cánh, tiếng động vang vọng khắp nơi, luồng sức mạnh vây trói cậu bị phá vỡ.
Ngô Bình lùi một bước, sau đó rút kiếm ra!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Hà Lục Tiên hoàn toàn không có thời gian kịp phản ứng, Thất Tinh Long Uyên Kiếm cũng đã chém anh ta thành hai!
Trên đầu chảy máu thành dòng, sau đó thân thể anh ta chia thành hai nửa.
Ngô Bình nhìn chiếc chuông trên đỉnh đầu, vươn tay bắt lấy, chiếc chuông bỗng chốc biến lại lớn chừng bàn tay, rơi vào trong tay cậu.
Càn Long Tử ở ngoài cửa thở phào, cậu ta đi đến chắp tay với Ngô Bình: “Cậu Ngô, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Là anh dẫn bọn họ đến?”
Càn Long Tử vội xua tay: “Chuyện này không liên quan đến tôi, là bọn họ cứ muốn đuổi theo Chi Tiên gì đó, tôi chỉ là đi theo góp vui thôi, không ngờ cậu cũng ở đây”.
Lần thứ hai Ngô Bình nghe anh ta nhắc đến Chi Tiên, bất giác cậu nhìn sang Thanh Chi.
Thanh Chi rút kiếm ra tay, giết chết ba người còn lại, sau đó nhìn Càn Long Tử.
Càn Long Tử vội nói: “Chi Tiên, tôi là bạn của cậu ấy”.
Thanh Chi nhìn Ngô Bình, Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi cũng gật đầu.
Càn Long Tử thở phào nhẹ nhõm, anh ta đi đến bên cạnh Hà Lục Tiên, thọc tay vào bụng anh ta, lấy ra một chiếc nhẫn đẫm máu từ bên trong.
Anh ta đưa chiếc nhẫn cho Ngô Bình, cười nói: “Cậu Ngô, tên Hà Lục Tiên này có lai lịch rất lớn, anh ta có một thói quen là thích giấu mọi thứ trong bụng”.
Ngô Bình nhận lấy chiếc nhẫn chứa đồ, hỏi: “Anh ta là ai?”
Càn Long Tử: “Thiếu chủ của Thiên Quỷ Thành”.
Ngô Bình: “Thiên Quỷ Thành ở đâu?”
“Là một thế lực lớn ở Ma La Tiên Giới, nơi đó có rất nhiều quỷ tu, hơn nữa tu vi rất cao thâm. Tổ tiên của Hà Lục Tiên này là một đại năng Đạo Cảnh cấp bảy!”
Nói đến đây, Càn Long Tử lập tức nói thêm: “Cậu giết hay lắm! Tôi sớm đã thấy người này không thuận mắt rồi. Hừ, anh ta nghĩ mình tài giỏi lắm, có thể nắm giữ toàn cục. Nhưng lại không biết ở trước mặt cậu, anh ta nhiều lắm cũng chỉ là hạng tôm tép!”
“Các anh có thù à?”
Càn Long Tử phun nước miếng lên người Hà Lục Tiên, nói: “Tên này không ít lần chèn ép tôi, bây giờ chết rồi, trong lòng tôi thoải mái hẳn!”
Ngay lúc này, chuông trong tay Ngô Bình bỗng vang lên, một luồng thần niệm bay ra từ bên trong đó, nó lập tức khóa chặt Ngô Bình, hung hăng nói: “Tên khốn to gan, hại chết con trai Lục Tiên tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!”
Nói rồi, chiếc chuông bỗng bay lên, bay trên không rồi biến mất.
Càn Long Tử thấy vậy thì kinh ngạc, nói: “Chết tiệt, người đó chắc chắn là cha của Hà Lục Tiên, Hà Cửu Thần! Hà Cửu Thần này có kiếm thuật kinh người, tư chất nghịch thiên, tu vi sớm đã đạt đến Thần Thông Cảnh đại viên mãn rồi, nghe nói bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ đến Đạo Cảnh!”
Ngô Bình lại không hề lo lắng, cậu đã dám ra tay thì sẽ không sợ người sau lưng đối phương tìm mình báo thù.
Cậu bảo Càn Long Tử dọn dẹp thi thể trong sân, sau đó tiếp tục về phòng ngồi.
Thanh Chi im lặng một lúc rồi nói: “Anh không tò mò thân phận tôi sao?”
Ngô Bình cười nói: “Có gì tò mò chứ? Cấm địa Thượng Cổ lớn như vậy, có một vị Chi Tiên cũng không có gì lạ”.
Chi Tiên, là chỉ linh chi tu luyện thành tiên. Linh Chi có được ý thức vô cùng khó, tu luyện thành tiên lại càng khó hơn. Từ xưa đến nay, có rất ít Chi Tiên xuất hiện.
Thế nhưng, một khi linh chi trở thành Chi Tiên thì dược hiệu có thể tăng lên gấp trăm lần. Một giọt máu của Chi Tiên, hiệu quả có thể sánh ngang với linh dược từ cấp mười hai trở lên!
Bình luận facebook