• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (5 Viewers)

  • Chương 2720-2721

Chương 2720: Tay quỷ dưới vực sâu.

“Vù”.

Cây cối xung quanh Ngô Bình đều bị chặt gãy hết, cành lá rơi xuống, vụn gỗ bay khắp nơi. Chỉ sau nửa phút ngắn ngủi, tất cả cây cối trong phạm vi năm trăm trượng, thậm chí cả đá cuội cũng bị chém nát vụn.

Yêu cầu về tinh thần lực của việc điều khiển phi tơ rất cao, lúc này Ngô Bình thấy hơi mệt mỏi nên đã thu phi tơ lại.

“Nếu những tơ bay này được tế luyện thì nhất định uy lực sẽ càng mạnh hơn”. Cậu thầm nghĩ trong lòng.

Chính vào lúc đó, cậu nghe thấy có động tĩnh dưới gốc cây, cậu cúi đầu nhìn xuống thì thấy có một người dừng lại bên dưới. Cậu nhìn kĩ lại, đấy chẳng phải là Càn Long Tử sao? Rõ ràng anh ta đã bị cỏ ăn thịt người ăn thịt rồi mà, sao lại xuất hiện ở đây?

Càn Long Tử toát mồ hôi lạnh đầy người, anh ta ngồi dựa vào thân cây, lẩm bẩm một mình: “May mà mình có rối thế thân, nếu không thì chết chắc rồi”.

Tiếp ngay đó, Càn Long Tử lại nói bằng một giọng điệu khác: “Đồ ngốc, anh biết rõ cái tên họ Ngô đó nguy hiểm mà còn theo mấy người Hà Lục Tiên truy sát cậu ta, đúng là ngu không ai bằng”.

Càn Long Tử tiếp tục nói bằng giọng thứ nhất: “Anh thông minh vậy sao không ngăn cản tôi? Hà Lục Tiên là người mà tôi có thể đắc tội được sao? Anh hết lần này đến lần khác chống đối anh ta, không sợ anh ta dùng thủ đoạn giết chết chúng ta sao?”

Lúc này Ngô Bình đã hiểu ra, Càn Long Tử là bị tâm thần phân liệt, có nhiều hơn một nhân cách, thế là cậu đáp xuống bên cạnh, mỉm cười, chào đối phương: “Chào anh Càn”.

Càn Long Tử giật mình, suốt dọc đường anh ta cứ thấp thỏm không yên nên đã quên mất việc phải quan sát xung quanh. Lúc anh ta biết được người đang nói chuyện là ai thì sắc mặt càng khó coi hơn nữa.

“Là anh sao?”

Ngô Bình: “Người bất ngờ nên là tôi mới phải, dù sao thì tôi cũng đã tận mắt nhìn thấy anh bị cỏ ăn thịt người ăn thịt”.

Càn Long Tử cười đau khổ, nói: “Để Ngô công tử cười chê rồi, tôi đã dùng con rối thế thân, nếu không có nó thế mạng thì chắc chắn tôi đã bị ăn thịt, bi kịch thê thảm rồi”.

Ngô Bình cười, nói: “Tôi hết lần này đến lần khác gặp được anh Càn, chứng tỏ chúng ta có duyên”.

Càn Long Tử giật mí mắt, nói với giọng điệu khác: “Ai muốn có duyên với anh, từ khi gặp phải anh, thì tôi đã bắt đầu gặp xui xẻo”.

Ngô Bình không tức giận mà cười, hỏi: “Nên xưng hô với anh bạn thế nào đây?”

“Tôi là Càn Tiêu Trần, là chủ nhân thật sự của thân xác này, tên ngốc lúc nãy nói chuyện với anh là người anh em sinh đôi sống nhờ trong cơ thể của tôi, anh ta đã hấp thụ tôi khi còn trong bụng mẹ nên chúng tôi là một xác hai hồn”.

Ngô Bình: “Thì ra là vậy”.

Càn Long Tử: “Ngô công tử, hi vọng cậu sẽ không nói chuyện của tôi cho người khác biết”.

“Chuyện này thì anh yên tâm, tôi không phải người nhiều chuyện”. Ngô Bình cười: “Hình như lúc nãy anh Càn đang trốn gì đó hả?”

Càn Tiêu Trần: “Lúc con rối đổi chỗ cho tôi, tôi đã vô tình bị đưa đến một nơi kỳ quái. Ở đó có vô số cánh tay quỷ tóm lấy tôi, tôi phải tốn không ít bảo bối mới trốn được đến đây, may mà tôi…”

Anh ta vẫn chưa nói hết câu thì bỗng nói không rõ ràng nữa, một cánh tay quỷ đen ngòm thò ra từ trong miệng, bóp lấy mũi của anh ta.

Càn Tiêu Trần sợ đến lạc giọng, thét lớn lên: “Nó ở trong bụng tôi”.

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, cậu dùng sức mạnh làm thối rữa, nắm lấy cánh tay quỷ. Sức mạnh cấm kỵ đáng sợ truyền vào trong, cánh tay quỷ lập tức bị mục ruỗng, khô cứng, sau đó biến thành bụi.

Càn Tiêu Trần ho mấy tiếng, vội chắp tay nói với Ngô Bình: “Cảm ơn”.

Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh cấm kỵ từ trên cánh tay quỷ đó, mặc dù nó rất nhẹ nhưng phẩm chất của sức mạnh cấm kỵ đó lại không hề thấp.

Cậu hỏi: “Chỗ các anh bỏ trốn nằm ở đâu?”

Càn Tiêu Trần nhìn sang Ngô Bình, hỏi: “Không phải anh muốn đến đó đấy chứ?”

Ngô Bình: “Tôi muốn đến xem thử “.

Lúc này Càn Long Tử bắt đầu âm thầm trao đổi bằng ánh mắt với Càn Tiêu Trần.

“Anh ta muốn đi thì dắt anh ta đi, nếu anh ta chết ở đó thì càng tốt”. Càn Long Tử nói.

Càn Tiêu Trần: “Anh có chút lòng biết ơn nào không? Lúc nãy nếu không nhờ anh ta thì chúng ta đã bị tay quỷ giết chết rồi”.

Càn Long Tử cười lạnh lùng: “Biết ơn? Nếu không phải vì anh ta thì chúng ta có thê thảm vậy không?”

Càn Tiêu Trần: “Chỉ có thể kết bạn với người này, không thể có ác ý với anh ta, nếu không thì đều không có lợi cho tương lai của chúng ta”.

Càn Long Tử: “Ý của anh là sau này anh ta tiền đồ rộng mở, chúng ta không thể đắc tội được đúng không?”

Càn Tiêu Trần lạnh lùng đáp: “Chỉ cần anh không bị mù thì anh cũng sẽ có phán đoán giống tôi. Tiền đồ của Ngô Bình rất rộng mở, là người mà chúng ta có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp”.

Càn Long Tử hừ một tiếng: “Tùy anh thôi, chuyện này tôi không quan tâm nữa”. Sau đó, anh ta đã từ bỏ quyền khống chế cơ thể, giao hết cho Càn Tiêu Trần chịu trách nhiệm.

Hai linh hồn trao đổi với nhau rất nhanh, Càn Tiêu Trần liền nói: “Anh Ngô, tôi đề nghị anh không nên đến đó, tay quỷ ở đó nhiều không đếm xuể, vào đó rồi sẽ rất khó thoát ra. Đương nhiên, tôi cũng không thể phủ nhận trong đó thật sự có vài thứ hay ho”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Thứ hay ho mà anh Càn nói là gì thế?”

Càn Tiêu Trần: “Trong tình thế nguy hiểm đó, tôi quan sát không kỹ, chỉ thấp thoáng nhìn thấy một cái đầu lâu hình tròn ở tận sâu trong những cánh tay quỷ đó, bị những cánh tay quỷ trùng trùng điệp điệp vây chặt. Dường như những cánh tay quỷ đang tranh giành cái đầu lâu đó, nhưng vì có quá nhiều tay quỷ nên không ai có thể độc chiếm đầu thú. Vì thế cái đầu lâu đó không ngừng dịch tới dịch lui”.

Ngô Bình chớp mắt, tiếp tục hỏi: “Theo anh Càn thấy thì những cánh tay quỷ đó có lai lịch thế nào?”

Càn Tiêu Trần lắc đầu: “Không rõ, chỉ biết có năng lượng truyền qua lại giữa những cánh tay quỷ đó, sức mạnh giữa chúng có thể dịch chuyển rất nhanh, thậm chí có thể kết thành các loại thủ ấn kỳ lạ”.

Ngô Bình gật đầu: “Không sao, tôi chỉ qua xem thử thôi, nếu có nguy hiểm thật thì tôi sẽ lập tức rời khỏi, mong anh Càn dẫn đường giúp”.

Càn Tiêu Trần thấy Ngô Bình một mực muốn đi thì chỉ đành nói: “Thôi được, có lẽ anh Ngô đây có kỹ năng mà tôi không biết”.

Thế là Càn Tiêu Trần dẫn đường, hai người nhanh chóng leo lên trên một ngọn núi cao. Ở lưng chừng núi có một vực sâu, dưới vực là một vùng u tối, những luồng gió lạnh không ngừng thổi ra, cây cỏ trong phạm vi mười dặm gần đó đều không sống nổi.

Càn Tiêu Trần nói: “Vận may của tôi không tốt nên trước đây mới bị đưa vào sâu trong vực. Trước đây tôi chưa từng nghe nói đến chỗ này, nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì chỗ này là chỗ kỳ lạ và nguy hiểm nhất mà tôi từng gặp, anh Ngô nhất định phải cẩn thận đấy”.

Ngô Bình nói: “Ừ. Anh Càn có thể ở đây đợi tôi hoặc cũng có thể làm điều anh thích”. Cậu nói xong thì nhảy thẳng vào vực sâu.

Chính vào giây phút Ngô Bình nhảy vào vực sâu, con mèo đen đang ngủ say trên vai cậu bỗng mở mắt ra, một luồng sáng băng lạnh vút ra từ đôi mắt đó.

Ngô Bình không ngừng rơi xuống sâu hơn, sau khi rơi xuống mấy ngàn mét, hai chân cậu đã chạm đến mặt đất. Mặt đất khá ướt và trơn, mùi thối rửa không ngừng xộc vào mũi.

Tường đá hai bên khắc đầy hình các vị thần, hình tượng như con người nhưng lại có nhiều điểm rất khác biệt.

Bỗng dưng mấy vạn cánh tay quỷ dày đặc bỗng từ trên tường thò ra, vươn về phía Ngô Bình.

Ngô Bình đang định dùng sức mạnh cấm kỵ thì trong đầu chợt có giọng phụ nữ vang lên: “Công tử, đừng phản kháng những cánh tay quỷ đó, để chúng vào cơ thể cậu đi, dù là Cửu Liên Đài hay tháp Thiên Mệnh thì cũng đều có thể khống chế được chúng”.

Ngô Bình giật mình, không kịp hỏi thì những cánh tay quỷ đó đã vây chặt lấy cậu. Chỉ trong tích tắc, cậu không thở được, cảm thấy sức ép rất lớn từ xung quanh. Đáng sợ hơn là, những cánh tay quỷ đó đã chui vào cơ thể cậu thông qua tai, mũi, miệng.
Chương 2721: Ngũ đại Quỷ Thủ Ấn

Âm thanh kia lại tiếp tục: “Cậu Ngô, tôi là mèo đen trên người cậu, không cần hoảng sợ!”

Ngô Bình căng thẳng cả người bỗng chốc thả lỏng, cậu hít sâu một hơi, để mặc vô số bàn tay quỷ quái tiến vào trong cơ thể mình. Những bàn tay ma quỷ này ở đâu đó giữa hữu hình và vô hình, nhẹ nhàng di chuyển đến vị trí đan điền của Ngô Bình, mà ở đây có một đài sen, một thứ mà đến cả cấm linh như mèo đen cũng phải thần phục.

“Rầm rầm!”

Cửu Liên Đài chấn động, vô số bàn tay quỷ bỗng cứng đờ, sau đó đều hướng bàn tay về phía đài sen. Cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, những đôi bàn tay quỷ này chắp hai tay và bái lạy với Cửu Liên Đài.

Sau khi tất cả bàn tay đã bái lạy, Cửu Liên Đài lại tỏa ra vầng sáng thần thánh, khiến những bàn tay ma quỷ này tự động xếp thành từng vòng xung quanh.

Đồng thời, càng lúc càng có nhiều bàn tay ma quỷ tiến vào trong thân thể Ngô Bình, ba nghìn, mười nghìn, năm mươi nghìn, một trăm nghìn!

Cuối cùng, có một trăm nghìn bàn tay quỷ tiến vào thân thể Ngô Bình, bọn chúng đều xếp hàng xung quanh Cửu Liên Đài, cứ mỗi hai mươi nghìn bàn tay quỷ xếp thành một vòng, hai bên trái phải đối xứng, sau đó kết thành một loại thủ ấn.

Khi loại quỷ thủ ấn đầu tiên tạo thành, Ngô Bình lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh vừa thần kỳ vừa quỷ dị tồn tại trên người cậu, loại sức mạnh này không phải sức mạnh bất diệt, mà khiến thân thể cậu sở hữu sức mạnh phục hồi siêu cường!

Ngô Bình rút Thất Tinh Long Uyên Kiếm, cắt một đường trên cánh tay, sâu thấy cả xương! Thế nhưng, nhờ sức mạnh bất tử mà miệng vết thương đã biến mất chỉ trong hai ba giây, đến sẹo cũng chẳng có!

Sau đó, loại thủ ấn thứ hai được tạo thành. Khi một nghìn bàn tay quỷ tạo thành kết ấn, Ngô Bình cảm thấy trong người tràn đầy sức mạnh giết chóc! Luồng sức mạnh này hùng mạnh, dữ dội, hung hãn, tuy vô hình nhưng lại mượn thân thể Ngô Bình mà trở thành hữu hình!

Ngô Bình đánh ra một quyền, một quyền án màu đen như thực chất, chấn động Cửu Thiên, lấy nhỏ làm lớn, cuối cùng hóa thành thiết quyền vạn trượng, tạo thành một cái lỗ trong hư không, mấy giây sau mới khép lại!

Sau đó, ba mươi nghìn bàn tay quỷ kết ấn, kết ấn vừa xuất hiện, lập tức có bốn tấm khiên màu vàng lam xuất hiện quanh người Ngô Bình, xoay quanh người cậu, bề mặt có đến ba nghìn lá bùa tuôn ra, ngưng tụ thành bốn mặt quỷ uy vũ.

“Đây là sức mạnh phòng ngự!”. Ngô Bình sáng rực mắt, biết phán đoán của mèo đen là đúng. Những bàn tay quỷ này không những không thể khiến cậu bị thương mà còn trở thành trợ lực của cậu!

Bốn mươi nghìn bàn tay quỷ còn lại đều chắp tay lại, bảo vệ hai tầng trong cùng, tuy cũng tạo ra quỷ thủ ấn, nhưng sức mạnh thủ ấn dường như có liên quan đến Cửu Liên Đài, Ngô Bình là chủ nhân thân này nhưng lại không cảm nhận được.

Nhưng cậu phát hiện hai loại thủ ấn cuối cùng này còn huyền ảo hơn cả ba loại thủ ấn tầng ngoài, sức mạnh nó tạo ra chắc chắn sẽ rất kinh sợ!

Mèo đen nhìn Ngô Bình thu phục bàn tay quỷ, lại bò lên trên vai cậu, buồn bã ỉu xìu.

Ngô Bình nhớ đến lời Càn Tiêu trần nói, đi vào trong một đoạn thì thấy bậc thang chín tầng. Trên bậc thang có một cái bệ làm bằng ngọc đen, trên đó có đặt một hộp sọ. Hộp sọ có màu vàng, tỏa ra vàng sáng lạnh lẽo.

Phía dưới hộp sọ là một đầu người được làm từ vàng, hộp sọ đặt phía trên đúng lúc tạo thành một đầu người hoàn chỉnh.

Ngô Bình có thể cảm nhận được, hơi thở đầu lâu này không phải dạng vừa, cậu không dám đến quá gần, mà hỏi Phương Lập.

Đầu Phương Lập bay ra khỏi không gian chứa đồ, ông ta đã sợ ngây người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu lâu, thì thầm nói: “Đây là đầu lâu của Thánh Hoàng Nhân Tộc! Trời đất, xương cốt của Thánh Hoàng còn có thể tồn tại, đúng là khó tin!”

Ngô Bình từng nghe Phương Lập kể không ít chuyện của Thánh Cổ Đại Trận, cậu biết Thánh Hoàng là cấp bậc đỉnh cao đứng đào, mà dưới Thánh Hoàng mới là Chúa tể!

Theo Phương Lập đoán, thực lực của Chúa tể có lẽ tương đương với cao thủ cấp Hỗn Độn ở Tiên Giới, hơn nữa Chúa tể có vị trí khá cao, trấn áp các tu sĩ Hỗn Độn!

Thánh Hoàng so với Chúa tể thì càng mạnh hơn, mà Chúa tể cũng chỉ là trợ giúp Thánh Hoàng trấn thủ cao thủ một phương. Dưới Chúa tể mưới các Đại Nhân Vương, thủ lĩnh các bộ lạc.

“Trên cả tu sĩ Hỗn Độn là gì?”, Ngô Bình nghi hoặc, rồi lại đi mấy bước đến gần chỗ đầu lâu.

Ngay lúc này, đầu lâu cảm nhận được hơi thở Ngô Bình, nó đột nhiên chuyển động, nó phóng ra một tia sáng, tạo thành một cái bóng mờ. Cái bóng rất nhạt, nhưng hơi thở của nó lại khiến Ngô Bình phải thần phục, muốn quỳ xuống ngay tức khắc.

Thế nhưng, lúc này, tháp Thiên Mệnh trong đầu cậu bỗng rung chuyển, Ngô Bình lập tức thức tỉnh.

Sau đó, tháp Thiên Mệnh phóng ra một luồng sáng trắng, luồng sáng này xuyên qua mắt trái Ngô Bình đánh vào đầu lâu. Đầu lâu lập tức bốc cháy, đầu lâu bắt đầu nóng chảy, còn năng lượng hung hăng trong đó cũng bốc hơi lên không trung, ngưng tụ thành bóng của Thánh Hoàng rất rõ!

“Rầm!”

Tháp Thiên Mệnh hít mạnh, bóng Thiên Hoàng đã tiến vào trong tinh thần của Ngô Bình. Chưa kịp đợi nó giải phóng áp lực thì tháp Thiên Mệnh đã vô tình trấn áp, cứ lần này đến lần khác.

Trấn áp liên tục mười mấy lần, sau đó bóng Thánh Hoàng ngoan ngoãn co lại thành một người nhỏ bé, đi vào tầng thứ năm của tháp Thiên Mệnh. Khi người nhỏ bé này đi đến tầng thứ năm, tầng này lập tức tỏa ra ánh sáng vàng. Luồng sáng này chiếu rọi thần hồn Ngô Bình, khiến cậu rất dễ chịu.

Cảnh tượng bóng Thánh Hoàng đi vào thân thể Ngô Bình khiến Phương Lập giật mình, ông ta run giọng nói: “Tuy uy lực của Thánh Hoàng chỉ còn sót lại một chút, nhưng không phải là thứ người bình tường chịu đựng được, chủ nhân làm thế nào được vậy?”

Ngô Bình không đáp, cậu mở mắt ra, hai mắt tựa như có đốm lửa, nhưng sau đó lại biến mất.

“Phương Lập, Thánh Cổ Đại Lục có bao nhiêu Thánh Hoàng rồi?”

Phương Lập nói: “Hai vị. Sau khi Thánh Hoàng thứ hai bị tiêu diệt thì đã ba mươi bảy nghìn năm rồi chưa từng xuất hiện thêm Thánh Hoàng. Nhưng mà, trên đại lục cũng từng xuất hiện mấy vị Chúa tể, cũng may có những vị Chúa tể này xuất hiện nên Nhân Tộc mới có thể gắng gượng cạnh tranh với Vạn Tộc”.

Nói đến đây, ông ta lại thở dài: “Đáng tiếc, trước mắt Nhân Tộc chỉ còn lại ba vị Chúa tể, trong đó có một người già yếu, một người thì bị thương nặng nên thực lực giảm hắn, người cuối cùng thì bị đại trận của tộc Ba Mắt trấn áp. Chậc, tình hình của Nhân Tộc rất xấu, nếu trong vòng mười năm không thể có Chúa tể mới thì rất có khả năng sẽ hoàn toàn biến mất!”

Nói đến đây, ông ta đột nhiên nghĩ đến gì đó, hai mắt sáng rực, nhìn Ngô Bình nói: “Chủ nhân! Con đường Chúa tể sắp mở rồi, thực lực cậu mạnh như vậy, nói không chừng có thể chém giết cả một vùng trên con đường Chúa tể, trở thành Chúa tể đời này của tộc ta!”

Ngô Bình cũng hứng thú: “Con đường Chúa tể này là gì? Một con đường sao?”

Phương Lập gật đầu: “Có thể giải thích như vậy! Đó là một con đường cổ xưa dài đầy hung hiểm, đương nhiên cũng có nhiều cơ hội! Mỗi một vị Chúa tể Nhân Tộc đều sinh ra trên con đường này. Đương nhiên, trên con đường này cũng sinh ra rất nhiều Chúa tể dị tộc!”

Ngô Bình hỏi: “Nguy hiểm thế nào?”

Phương Lập im lặng một lúc rồi nói: “Con đường Chúa tể có mười hai cửa, cửa nào cũng là cửa sinh tử! Mỗi lần con đường Chúa tể mở ra, cũng có đến mấy trăm nghìn thiên kiêu Nhân Tộc tham gia, nhưng cuối cùng có thể sống sót thì chỉ có đúng mấy nghìn người! Mà mấy nghìn người này, đa số đều tự động từ bỏ cửa phía sau. Mà những người sống sót thật sự nhưng không vượt qua cửa ải, mỗi lần cũng không vượt quá trăm người!”

Ngô Bình cũng rất kinh ngạc, mấy trăm nghìn người, mà chỉ còn chưa đến trăm người sống sót, tỷ lệ sống chết như vậy thực đáng sợ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom