-
Chương 2718-2719
Chương 2718: Thực Nhân Chi
Nào ngờ Thanh Chi lại lắc đầu: “Tôi không phải Chi Tiên. Chi Tiên là cha tôi”.
Ngô Bình rất bất ngờ, thì ra là hậu duệ của Chi Tiên, chẳng trách trong máu cô ấy lại có linh khí, nhưng lại không thuần chủng.
Vẻ mặt Thanh Chi đau thương nói: “Nơi này là nơi cha mẹ tôi đã ở năm đó”.
Ngô Bình: “Bác trai bây giờ không ở đây nữa sao?”
Than Chi bình thản nói: “Cha tôi vì cứu mẹ tôi bị thương nặng nên đã hy sinh bản thân, dùng hết tiên lực cho mẹ tôi. Mẹ tôi sống sót, nửa năm sau thì sinh ra tôi. Đến khi tôi biết nghĩ hơn chút thì đột nhiên bà ấy rời đi, một mình tôi sống và lớn lên ở đây”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Tại sao mẹ cô lại rời đi?”
Thanh Chi lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bà ấy rất thương tôi, tôi không tin bà ấy sẽ vứt bỏ tôi, bỏ mặc tôi”.
Lăng Bộ Phi bất giác cảm thấy thương tiếc cho cô ấy, hỏi: “Lúc đó cô mấy tuổi rồi?”
“Bảy tuổi”. Thanh Chi nói: “Mẹ tôi dường như đã chuẩn bị từ trước, trước khi đi đã dạy tôi mọi thứ. Ví dụ như săn thú, làm cơm, thuần hóa thú hoang”.
“Cô không định ra ngoài tìm bà ấy sao?” Ngô Bình hỏi.
Thanh Chi lắc đầu: “Mẹ tôi nói, trừ khi tôi tu luyện thành Thần Anh, nếu không không được phép rời khỏi nơi này”.
Ngô Bình chợt cảm thấy đồng cảm, nói: “Mẹ cô có lẽ là lo lắng cô gặp nguy hiểm, dù sao cô cũng quen thuộc với nơi này”.
Lăng Bộ Phi: “Thanh Chi, cô sống ở đây lâu như vậy rồi, chưa từng có ai đến sao?”
Than Chi: “Cũng có mấy lần, những người đó cũng giống như mấy người lần này xem tôi như Chi Tiên, cũng may cha tôi đã cứu tôi”.
Ngô Bình sững sờ: “Cha cô chẳng phải đã…”
Thanh Chi: “Tuy cha tôi vì cứu mẹ tôi nên mấy đi hình hài con người, nhưng bản thể của ông ấy vẫn ở gần đây, đây cũng là nguyên do tôi vẫn luôn ở đây. Vừa nãy lúc anh ra tay, cha tôi cũng sẽ dạy dỗ bọn họ một trận”.
Ngô Bình gật đầu: “Thì ra là vậy”.
“Chuyện mẹ cô rời đi, bác trai không biết rõ sao?” Lăng Bộ Phi hỏi.
Thanh Chi lắc đầu: “Cha tôi thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nhưng ông ấy không chịu nói gì cả”.
Lúc này, Càn Long Tử đã xử lý xong xuôi, anh ta đi đến cửa, trông ngóng nhìn Ngô Bình: “Cậu còn chuyện gì khác cần dặn dò không?”
Ngô Bình liếc nhìn anh ta, hỏi: “Mục đích anh đến cấm địa Thượng Cổ là gì?”
Càn Long Tử: “Nghe nói người đi vào cấm địa Thượng Cổ sẽ mở được một lần tiến hóa. Hôm đó quả thật tôi cũng thu hoạch được chút ít rồi. Đương nhiên, nếu có thể phát hiện thêm cài thứ quý giá trong cấm địa thì càng tốt”.
“Anh đi được rồi”. Ngô Bình xua tay.
Càn Long Tử thở phào, vội vàng chắp tay thi lễ rồi mới tạm biệt rời đi.
Ngay khi Càn Long Tử vừa mới rời đi, sau lưng anh ta bỗng xuất hiện một cái miệng lớn, một ngụm đã nuốt chửng Càn Long Tử. Càn Long Tử kêu thét thảm thương, bị cái miệng lớn cắn đứt ngay thắt lưng.
Giây tiếp theo, cái miệng biến mất, hiện trường chỉ còn lại nửa thân dưới của Càn Long Tử.
Ngô Bình đứng bật dậy, cậu nhìn chằm chằm Thanh Chi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thanh Chi không hề kinh ngạc, chỉ thản nhiên nói: “Nơi này là cấm địa, chỉ có tôi mới có thể ra vào. Nếu là người ngoài, sẽ bị cha tôi ăn mất”.
Ngô Bình nheo mắt, trong đầu bỗng xuất hiện một vài thông tin, cậu hỏi: “Nói như vậy, cha cô vốn không phải Linh Chi, mà là Thực Nhân Chi?”
Thanh Chi nghi hoặc: “Thực Nhân Chi là gì?”
Ngô Bình nhìn cô ấy chằm chằm, nói: “Một loại cỏ ăn thịt người, ăn thịt càng nhiều người càng tích lũy được nhiều nhân khí. Ăn đủ một nghìn người, nó sẽ là Chi Vương, ăn một triệu người, nó có thể tiến hóa thành Chi Tiên! Nói như vậy, cha cô đã ăn thịt không ít người!”
Thanh Chi nhíu mày: “Anh nói cha tôi ăn thịt một triệu người?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ông ta không những ăn thịt người khác, mà ngay cả mẹ cô sợ ràng cũng đã bị ông ta ăn rồi!”
Thanh Chi tức giận: “Anh nói bậy! Cha sao lại ăn thịt mẹ tôi chứ, tuyệt đối không thể!”
Ngô Bình cười lạnh: “Thực Nhân Chi ăn thịt người mới sống được, sao có thể có tình cảm với loài người được chứ? Hơn nữa cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Mẹ cô sớm không biến mất, muộn không biến mất, mà chỉ khi cô lớn hơn một chút, có thể tự mình tự mình sinh hoạt thì mới đột nhiên rời đi”.
Sắc mặt Thanh Chi đầy vẻ kinh sợ, lầm bầm nói: “Không đâu!”
Ngô Bình nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Thực Nhân Chi còn có một đặc điểm, ăn thịt con cái mình sẽ tiến hóa được đến cấp cuối cùng! Bởi vì sinh vật được sinh từ Thực Nhân Chi và Nhân Tộc là linh đan thần dược vô thượng đối với Thực Nhân Chi!”
Đôi mắt Thanh Chi ngấn nước, hói: “Vậy tại sao ông ấy vẫn chưa ăn thịt tôi?”
Ngô Bình thương xót: “Bởi vì cô vẫn chưa thành niên. Nếu tôi không nhầm, năm năm cô mười bảy đúng chứ?”
Thanh Chi vô lực ngồi xuống đất, nói: “Tháng sau là sinh nhật mười bảy của tôi”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Vì vậy, cô chỉ là thức ăn mà ông ta nuôi dưỡng mà thôi. Hơn nữa chuyện mà cô kể trước đó, có lẽ cũng là do nó lừa cô thôi. Thực Nhân Chi trước giờ chưa từng có hình người, bởi vì chỉ sau khi ăn thịt các cô thì nó mới thật sự biến hình”.
Thanh Chi ngơ ngác: “Chúng tôi?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Tôi có thể nhìn ra, cô có rất nhiều anh chị em. Có lẽ bọn họ cũng giống như cô, được nuôi dưỡng ở nơi nào đó, đợi đến khi thành niên sẽ bị Thực Nhân Chi ăn! Theo tôi biết, Thực Nhân Chi ăn thịt bốn mươi chín người con thì mới có thể hoàn thành tiến hóa, biến thành hình người”.
“Rầm!”
Mặt đất bỗng chấn động, nứt ra, bên trong có một xúc tu tối đen phóng ra, hung hăng đâm và ngực Ngô Bình.
Vẻ mặt Ngô Bình lạnh như băng, một tay cậu bắt lấy xúc tu, Thái Cổ Ma Điệp trong bí khiếu vung cánh, sức mạnh kinh người khống chế xúc tu. Nó điên cuồng giãy dụa, nhưng không thoát được tay của Ngô Bình. Đồng thời, Chân Phù trong người Ngô Bình phát sáng, một luồng sức mạnh mục nát tràn vào xúc tay. Xúc tay này mau chóng thối rữa, mục nát thấy rõ, nhanh chóng biến thành tro bụi.
“Rầm!”
Mặt đất lại rung chuyển dữ dội, từ sâu dưới lòng đất truyền đến tiếng gầm thét không giống người.
Ngô Bình nhìn ánh mắt ngây dại của Thanh Chi, hỏi: “Cô có muốn báo thù cho mẹ mình không?”
Thanh Chi mắt ngấn lệ: “Muốn!”
Ngô Bình: “Được! Vậy tôi sẽ tiêu diệt ác ma này!”. Dứt lời, cậu lấy Thất Tinh Long Uyên Kiếm giơ lên cao. Lúc này, sau lưng cậu xuất hiện sáu bóng kiếm khổng lồ, sức mạnh của kiếm thứ sáu Trảm Đạo nhập vào trong kiếm, đâm mạnh xuống đất. Kiếm quang sắc bén phá vỡ mặt đất, lớp đất đá dày đặc cũng không thể ngăn cản được sự sắc bén của nó. Kiếm quang xuyên sâu xuống cả nghìn mét dưới đất, chém một quái vật màu đen khổng lồ thành hai đoạn.
Quái vật màu đen này có đường kính hơn ba trăm mét, mặt ngoài có vô số xúc tu, trên mỗi xúc tu đều có một lớp da mặt người, hốc mắt có hai tròng mắt đen vô hồn. Những lớp da mặt này đều là loài người bị ông ta ăn thịt, trong đó có một vài người là con cái nó!
Quái vật đen bị chém thành hai đoạn, chất nhầy đen chảy ra ồ ạt, chất nhầy này tựa như có sinh mạng vậy, lại mau chóng ngưng tụ, mong muốn được sống lại!
Thế nhưng, sức mạnh Mục Nát, sức mạnh Suy yếu trong kiếm của Ngô Bình đã khiến nỗ lực của nó thất bại nhanh chóng, chất nhầy lại tan chảy. Lúc này, một viên ngọc xanh lam bỗng di chuyển trong chất nhầy.
Ngay lúc này, viên ngọc kia như bị hút lấy, đột nhiên chui lên mặt đất, rơi vào trong tay Ngô Bình.
Cầm viên ngọc trong tay, Ngô Bình nheo mắt, cậu cảm nhận được bên trong viên ngọc chứa rất nhiều huyết mạch Nhân Tộc đã qua tinh chế. Cảm nhận được sức mạnh trong viên ngọc, từng tế bào trên người Ngô Bình bỗng trở nên đói khát. Đó là cảm giác đói khát xuất phát từ linh hồn, cậu chỉ hận không thể lập tức nuốt lấy viên ngọc, hấp thụ hết năng lượng bên trong nó!
Chương 2719: Thần nhện tám tay
Thế nhưng, cuối cùng cậu vẫn kiềm chế được, cất viên ngọc sau đó nhìn xuống mặt đất. Cậu cảm thấy sức mạnh sinh mệnh của Thực Nhân Chi này rất mạnh, cả sơn cốc này cũng chỉ là một bộ phận thân thể của ông ta, muốn giết chết kiểu quái vật khổng lồ này gần như là không thể.
Cậu lập tức nói: “Nhân lúc nó chưa hồi phục, chúng ta đi thôi!”
Vì thế, cậu dân theo Thanh Chi, nhóm người mau chóng rời đi.
Bay đi mấy nghìn dặm, mãi đến khi Ngô Bình không cảm nhận được hơi thở của Thực Nhân Chi nữa thì mới dừng lại.
Thanh Chi mù mờ nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, nói: “Trước giờ tôi chưa từng đi xa đến vậy”.
Ngô Bình: “Lúc trước tựu chung cô không đi xa được là vì Thực Nhân Chi đang thao túng suy nghĩ của cô. Cô cẩn thận nghĩ lại xem, có phải từ nhỏ đến lớn, cô chỉ sinh hoạt trong phạm vi nghìn dặm thôi đúng không?”
Thanh Chi gật đầu: “Đúng vậy, nhiều nhất là đi xa trăm dặm, trước giờ chưa từng đi xa nhà cả nghìn dặm”.
Cô ấy hỏi Ngô Bình: “Nó vẫn có thể tìm được tôi sao?”
Ngô Bình an ủi cô ấy: “Yên tâm đi. Chỉ cần đừng ở trong địa bàn của nó, nó sẽ không làm được gì cô. Thực Nhân Chi cũng được gọi là Linh Chi, nguồn gốc của nó có lẽ là lòng tham không đáy của cao thủ loài người”.
Điền Mỹ Mỹ tò mò hỏi: “Sư huynh, Nhân Thực Chi sau khi thành người, có phải sẽ càng kinh khủng hơn không?”
Ngô Bình gật đầu: “Một khi Nhân Thực Chi thành người, ít nhất cũng phải có thực lực Đạo Cảnh cấp ba. Hơn nữa, nó sở hữu năng lực chiếm đoạt Nhân Tộc, có thể nhanh chóng nâng cao thực lực, cuối cùng trở thành Tai Tinh! Tai tinh sẽ mang đến vận rủi cho Nhân Tộc!”
Những chuyện này đương nhiên đều là do Phương Lập âm thầm nói cho Ngô Bình, cậu chỉ là thuật lại mà thôi.
Điền Mỹ Mỹ: “Sư huynh, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
Ngô Bình nhìn xung quanh, bọn họ đã đến bên rìa khu rừng, hơn nữa con cách mục tiêu trên bản đồ cậu muốn đi cũng rất gần.
Cậu không biết nơi đó có nguy hiểm hay không, bèn nói với mọi người: “Mọi người cứ tìm kiếm vùng lân cận, có thể gặp phải vận may. Sau khi trời tối, chúng ta sẽ tập hợp tại đây”.
Mọi người đều gật đầu, Ngô Bình một mình đi đến địa điểm mục tiêu.
Chẳng mấy chốc, cậu đến một cái hồ nhỏ, hồ nước ẩn nấp trong rừng rậm, xung quanh đều là cây cối dày đặc, nếu không phải ở gần nơi này thì căn bản không phát hiện ra được có hồ nước ở đây.
Ngô Bình đáp xuống trên cây, quan sát hồ nước nhỏ. Mặt hồ tĩnh lặng, thi thoảng lại có cá xuất hiện. Ngoài ra, cậu không phát hiện thêm được gì.
“Nơi này không có gì kỳ bí cả, sao lại bị người khác đánh đánh dấu trên bản đồ chứ?”
Đang lúc cậu suy nghĩ thì mặt hồ lại gợn sóng, một cánh tay trắng như ngọc vươn lên từ dưới mặt hồ, sau đó đến cánh tay thứ hai, cánh tay thứ ba, lần lượt có tám cánh tay vươn ra, bàn tay nào trông cũng rất đẹp. Thế nhưng những cánh tay đều thuộc về mọt quái vật, một con quái vật có bụng như nhện, mọc ra tám cánh tay, bên trên là đầu của một mỹ nữ.
Tay nó chống trên mặt nước như đi trên mặt đất vậy, nhanh chóng đi đến bờ hồ, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, đi về phía xa.
Ngô Bình trừng lớn mắt, đây là quái vật gì vậy?
“Nhện thần tám tay!”, Phương Lập lên tiếng: “Thứ này ở Thượng Cổ Đại Lục đã bị truy giết tuyệt chủng rồi, không ngờ ở cấm địa Thượng Cổ vẫn còn, đúng là khó thấy!”
Ngô Bình cảm nhận được sự tham lam trong giọng điệu của Phương Lập, cậu hỏi: “Nhện thần tám tay mà ông nói là thứ gì vậy?”
“Dị chủng Thái Cổ, là do Thần Nhận và một vị chúa tể Thượng Cổ sinh ra, tơ nhả ra rất lợi hại, đồng thời lại vô cùng cứng cáp, gần như không có thứ gì có thể cắt được nó, có thể cắt được mọi thứ, được gọi là tơ nhện thiên đao, mau đi vào hang ổ của nó, bên trong chắc chắn có rất nhiều tơ nhện. Dù chỉ lấy được một sợi tơ cũng có thể đổi được một tòa thành Thánh Cổ Đại Lục!”
Ngô Bình: “Thần Nhện Tám Tay rất lợi hại sao?”
Phương Lập “Nói chung chủ nhân mà nhìn thấy nó thì tốt nhất cứ quay đầu mà chạy”.
Ngô Bình không nói hai lời, nhảy vào trong hồ nước.
Cậu lặn xuống đáy hồ, thanh kiếm trong tay vung vẩy xung quanh. Kết quả không lâu sau, kiếm đã đụng phải thứ gì đó, lực đàn hồi mạnh mẽ đẩy ngược kiếm cậu.
Thất Tinh Long Uyên Kiếm vô cùng sắc bén mà cũng không thể cắt đứt được nó! Ngô Bình đoán, xung quanh đây chắc chắn là tơ nhện mà Thần Nhện Tám Tay nhả ra.
Vì thế cậu cẩn thận xác định, chém mấy tảng đá ngầm bên cạnh, cuộn mạng nhện thành một cuộn đường kính hơn ba mươi mét sau đó ném vào trong không gian chứa đồ.
Cậu tiếp tục tiến về trước, phát hiện hang động cao chừng nửa người. Cậu khom người đi vào hang, vừa đi vừa vung kiếm, kết quả lại phát hiện ba lớp tơ nhện, thu lấy toàn bộ.
Sau khi thông qua ba tầng phòng ngực, cậu đến được một không gian lớn hơn. Nơi này có rất nhiều xương cốt của các loại cá và thú dữ, còn có một ít kim loại, viên thủy tinh, bảo thạch… Trông có lẽ đều là Nhện Thần Tám Tay cất giữ.
Ngoài ra, bên cạnh còn có một thứ gì đó màu bạc, thô to như thùng nước. Thứ này chạm vào thì rất cứng, nhìn kỹ thì là do tơ nhện cuộn lại, ít nhất cũng mấy trăm cân!
Phương Lập kinh ngạc thốt lên: “Chủ nhân, đây chính là tơ nhện thiên đao! Trời đất, nhiều vậy sao!”
Ngô Bình cất lấy cuộn tơ kia, quay người đi ra ngoài.
Ngay lúc này, Thần Nhện Tám Tay đang nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi xuống đáy hồ.
Ngô Bình cảm nhận được dòng nước dao động, lập tức đi sát bờ hồ, đồng thời sử dụng năng lực Thái Cổ Ma Điệp, hóa thành một luồng sương mù mờ ảo.
Ngô Bình vừa ra khỏi mặt nước đã cảm nhận được tiếng thét gào truyền lên từ dưới nước, cậu không nói gì chớp mắt đã biến mất tại chỗ!
Điên cuồng chạy cả nghìn dặm, cậu mới dừng lại trên một gốc cây.
Phương Lập: “Chủ nhân thủ đoạn hay thật, vậy mà lại lấy được nhiều tơ nhện thiên đạo như vậy”.
Ngô Bình: “Loại tơ nhện này có tác dụng gì?”
Phương Lập cười nói: “Tác dụng rất nhiều, dùng nhiều nhất chính là cắt gọt. Có người từng dùng mười sợi tơ thiên đao gộp thành một cây, tôi luyện thành một phi tơ tiên đao dài ba nghìn mét. Kết quả người kia tung hoành cả trăm năm, mỗi lần đụng độ với kẻ địch đều ra tay, mặc kệ có bao nhiêu người cũng bị ông ta giết sạch không chừa ai”.
Ngô Bình hỏi: “Mười sợi tơ nhện thiên đao trong tay người kia cộng lại thì nặng bao nhiêu?”
Phương Lập: “Ba cân hai! Đó là do tên đó may mắn, nếu không có đến mười kiếp cũng không gom được nhiều tơ nhện thiên đao được như vậy, huống chi là đến ba nghìn mét tơ nhện!”
“Đúng rồi chủ nhân! Tơ nhện càng dài, giá cả càng cao, ví dụ như tơ nhện dài một trượng thì khoảng ba mươi nghìn thánh thủ. Nhưng nếu là tơ nhện thiên đao thì ít nhất cũng phải một triệu thánh thủ!”
Ngô Bình biết thánh thủ có lẽ là tiền tệ ở Thánh Cổ Đại Lục, cậu hỏi: “Giá trị của thánh thủ thế nào? Một thánh thủ có thể mua được gì?”
Phương Lập cười nói: “Giá trị của thánh thủ rất mạnh, nên người bình thường đều dùng linh thủ, một nghìn linh thủ có thể đổi một tinh thủ, hai trăm tinh thủ mới đổi được một thánh thủ! Trong một vài thành lớn ở Thánh Cổ Đại Lục, sân viện lớn ở khu vực trung tâm cũng chỉ trị giá năm sáu mươi triệu linh thủ, cũng chỉ tương đương khoảng hai ba mươi thánh thủ!”
Ngô Bình kinh ngạc, nói vậy, giá trị của thánh thủ quả thực rất đáng sợ!
Phương Lập: “Mấy tơ nhện thiên đao này của chủ nhân, nhất định đừng để người ngoài nhìn thấy, nếu không rất dễ dẫn đến tai họa!”
Ngô Bình hỏi: “Loại tơ nhện này rất kiên cố, phải làm sao mới cắt được nó?”
Phương Lập: “Đóng băng. Ở trạng thái đóng băng, tơ nhện thiên đao sẽ rất giòn, một nhát là sẽ gãy. Nhưng kiểu đóng băng này phải là trạng thái cực lạnh, đóng băng thông thường sẽ không có tác dụng”.
Ngô Bình bắt đầu thử nghiệm, cậu lấy xuống một sợi tơ thiên đao. Loại tơ nhện này rất dài, cuối cùng dài đến hơn một nghìn năm trăm mét.
Cậu sử dụng một loại bí thuật, nhiệt độ đầu ngón tay giảm xuống nhanh chóng, đến nhiệt độ thấp nhất, sau khi tơ nhện thiên đao bị đóng băng, cậu nhẹ nhàng làm gãy nó.
Cứ như vậy, cậu dùng cách đóng băng, chế tạo ra một trăm sợi tơ nhện có độ dài chừng năm trăm trượng. Tiếp đó, cậu thử điều khiển tơ nhện.
Khi cậu dùng Thất Tinh Bí Lực điều khiển tơ nhện, tơ nhện sống động như có sinh mệnh vậy, nhảy múa khắp trời. Bởi vì nó rất mỏng, nên người bình thường rất khó phát hiện. Mà cho dù có phát hiện, cũng không thoát được lưỡi cắt sắc bén nhanh như chớp của nó!
Nào ngờ Thanh Chi lại lắc đầu: “Tôi không phải Chi Tiên. Chi Tiên là cha tôi”.
Ngô Bình rất bất ngờ, thì ra là hậu duệ của Chi Tiên, chẳng trách trong máu cô ấy lại có linh khí, nhưng lại không thuần chủng.
Vẻ mặt Thanh Chi đau thương nói: “Nơi này là nơi cha mẹ tôi đã ở năm đó”.
Ngô Bình: “Bác trai bây giờ không ở đây nữa sao?”
Than Chi bình thản nói: “Cha tôi vì cứu mẹ tôi bị thương nặng nên đã hy sinh bản thân, dùng hết tiên lực cho mẹ tôi. Mẹ tôi sống sót, nửa năm sau thì sinh ra tôi. Đến khi tôi biết nghĩ hơn chút thì đột nhiên bà ấy rời đi, một mình tôi sống và lớn lên ở đây”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Tại sao mẹ cô lại rời đi?”
Thanh Chi lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bà ấy rất thương tôi, tôi không tin bà ấy sẽ vứt bỏ tôi, bỏ mặc tôi”.
Lăng Bộ Phi bất giác cảm thấy thương tiếc cho cô ấy, hỏi: “Lúc đó cô mấy tuổi rồi?”
“Bảy tuổi”. Thanh Chi nói: “Mẹ tôi dường như đã chuẩn bị từ trước, trước khi đi đã dạy tôi mọi thứ. Ví dụ như săn thú, làm cơm, thuần hóa thú hoang”.
“Cô không định ra ngoài tìm bà ấy sao?” Ngô Bình hỏi.
Thanh Chi lắc đầu: “Mẹ tôi nói, trừ khi tôi tu luyện thành Thần Anh, nếu không không được phép rời khỏi nơi này”.
Ngô Bình chợt cảm thấy đồng cảm, nói: “Mẹ cô có lẽ là lo lắng cô gặp nguy hiểm, dù sao cô cũng quen thuộc với nơi này”.
Lăng Bộ Phi: “Thanh Chi, cô sống ở đây lâu như vậy rồi, chưa từng có ai đến sao?”
Than Chi: “Cũng có mấy lần, những người đó cũng giống như mấy người lần này xem tôi như Chi Tiên, cũng may cha tôi đã cứu tôi”.
Ngô Bình sững sờ: “Cha cô chẳng phải đã…”
Thanh Chi: “Tuy cha tôi vì cứu mẹ tôi nên mấy đi hình hài con người, nhưng bản thể của ông ấy vẫn ở gần đây, đây cũng là nguyên do tôi vẫn luôn ở đây. Vừa nãy lúc anh ra tay, cha tôi cũng sẽ dạy dỗ bọn họ một trận”.
Ngô Bình gật đầu: “Thì ra là vậy”.
“Chuyện mẹ cô rời đi, bác trai không biết rõ sao?” Lăng Bộ Phi hỏi.
Thanh Chi lắc đầu: “Cha tôi thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nhưng ông ấy không chịu nói gì cả”.
Lúc này, Càn Long Tử đã xử lý xong xuôi, anh ta đi đến cửa, trông ngóng nhìn Ngô Bình: “Cậu còn chuyện gì khác cần dặn dò không?”
Ngô Bình liếc nhìn anh ta, hỏi: “Mục đích anh đến cấm địa Thượng Cổ là gì?”
Càn Long Tử: “Nghe nói người đi vào cấm địa Thượng Cổ sẽ mở được một lần tiến hóa. Hôm đó quả thật tôi cũng thu hoạch được chút ít rồi. Đương nhiên, nếu có thể phát hiện thêm cài thứ quý giá trong cấm địa thì càng tốt”.
“Anh đi được rồi”. Ngô Bình xua tay.
Càn Long Tử thở phào, vội vàng chắp tay thi lễ rồi mới tạm biệt rời đi.
Ngay khi Càn Long Tử vừa mới rời đi, sau lưng anh ta bỗng xuất hiện một cái miệng lớn, một ngụm đã nuốt chửng Càn Long Tử. Càn Long Tử kêu thét thảm thương, bị cái miệng lớn cắn đứt ngay thắt lưng.
Giây tiếp theo, cái miệng biến mất, hiện trường chỉ còn lại nửa thân dưới của Càn Long Tử.
Ngô Bình đứng bật dậy, cậu nhìn chằm chằm Thanh Chi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thanh Chi không hề kinh ngạc, chỉ thản nhiên nói: “Nơi này là cấm địa, chỉ có tôi mới có thể ra vào. Nếu là người ngoài, sẽ bị cha tôi ăn mất”.
Ngô Bình nheo mắt, trong đầu bỗng xuất hiện một vài thông tin, cậu hỏi: “Nói như vậy, cha cô vốn không phải Linh Chi, mà là Thực Nhân Chi?”
Thanh Chi nghi hoặc: “Thực Nhân Chi là gì?”
Ngô Bình nhìn cô ấy chằm chằm, nói: “Một loại cỏ ăn thịt người, ăn thịt càng nhiều người càng tích lũy được nhiều nhân khí. Ăn đủ một nghìn người, nó sẽ là Chi Vương, ăn một triệu người, nó có thể tiến hóa thành Chi Tiên! Nói như vậy, cha cô đã ăn thịt không ít người!”
Thanh Chi nhíu mày: “Anh nói cha tôi ăn thịt một triệu người?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ông ta không những ăn thịt người khác, mà ngay cả mẹ cô sợ ràng cũng đã bị ông ta ăn rồi!”
Thanh Chi tức giận: “Anh nói bậy! Cha sao lại ăn thịt mẹ tôi chứ, tuyệt đối không thể!”
Ngô Bình cười lạnh: “Thực Nhân Chi ăn thịt người mới sống được, sao có thể có tình cảm với loài người được chứ? Hơn nữa cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Mẹ cô sớm không biến mất, muộn không biến mất, mà chỉ khi cô lớn hơn một chút, có thể tự mình tự mình sinh hoạt thì mới đột nhiên rời đi”.
Sắc mặt Thanh Chi đầy vẻ kinh sợ, lầm bầm nói: “Không đâu!”
Ngô Bình nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Thực Nhân Chi còn có một đặc điểm, ăn thịt con cái mình sẽ tiến hóa được đến cấp cuối cùng! Bởi vì sinh vật được sinh từ Thực Nhân Chi và Nhân Tộc là linh đan thần dược vô thượng đối với Thực Nhân Chi!”
Đôi mắt Thanh Chi ngấn nước, hói: “Vậy tại sao ông ấy vẫn chưa ăn thịt tôi?”
Ngô Bình thương xót: “Bởi vì cô vẫn chưa thành niên. Nếu tôi không nhầm, năm năm cô mười bảy đúng chứ?”
Thanh Chi vô lực ngồi xuống đất, nói: “Tháng sau là sinh nhật mười bảy của tôi”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Vì vậy, cô chỉ là thức ăn mà ông ta nuôi dưỡng mà thôi. Hơn nữa chuyện mà cô kể trước đó, có lẽ cũng là do nó lừa cô thôi. Thực Nhân Chi trước giờ chưa từng có hình người, bởi vì chỉ sau khi ăn thịt các cô thì nó mới thật sự biến hình”.
Thanh Chi ngơ ngác: “Chúng tôi?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Tôi có thể nhìn ra, cô có rất nhiều anh chị em. Có lẽ bọn họ cũng giống như cô, được nuôi dưỡng ở nơi nào đó, đợi đến khi thành niên sẽ bị Thực Nhân Chi ăn! Theo tôi biết, Thực Nhân Chi ăn thịt bốn mươi chín người con thì mới có thể hoàn thành tiến hóa, biến thành hình người”.
“Rầm!”
Mặt đất bỗng chấn động, nứt ra, bên trong có một xúc tu tối đen phóng ra, hung hăng đâm và ngực Ngô Bình.
Vẻ mặt Ngô Bình lạnh như băng, một tay cậu bắt lấy xúc tu, Thái Cổ Ma Điệp trong bí khiếu vung cánh, sức mạnh kinh người khống chế xúc tu. Nó điên cuồng giãy dụa, nhưng không thoát được tay của Ngô Bình. Đồng thời, Chân Phù trong người Ngô Bình phát sáng, một luồng sức mạnh mục nát tràn vào xúc tay. Xúc tay này mau chóng thối rữa, mục nát thấy rõ, nhanh chóng biến thành tro bụi.
“Rầm!”
Mặt đất lại rung chuyển dữ dội, từ sâu dưới lòng đất truyền đến tiếng gầm thét không giống người.
Ngô Bình nhìn ánh mắt ngây dại của Thanh Chi, hỏi: “Cô có muốn báo thù cho mẹ mình không?”
Thanh Chi mắt ngấn lệ: “Muốn!”
Ngô Bình: “Được! Vậy tôi sẽ tiêu diệt ác ma này!”. Dứt lời, cậu lấy Thất Tinh Long Uyên Kiếm giơ lên cao. Lúc này, sau lưng cậu xuất hiện sáu bóng kiếm khổng lồ, sức mạnh của kiếm thứ sáu Trảm Đạo nhập vào trong kiếm, đâm mạnh xuống đất. Kiếm quang sắc bén phá vỡ mặt đất, lớp đất đá dày đặc cũng không thể ngăn cản được sự sắc bén của nó. Kiếm quang xuyên sâu xuống cả nghìn mét dưới đất, chém một quái vật màu đen khổng lồ thành hai đoạn.
Quái vật màu đen này có đường kính hơn ba trăm mét, mặt ngoài có vô số xúc tu, trên mỗi xúc tu đều có một lớp da mặt người, hốc mắt có hai tròng mắt đen vô hồn. Những lớp da mặt này đều là loài người bị ông ta ăn thịt, trong đó có một vài người là con cái nó!
Quái vật đen bị chém thành hai đoạn, chất nhầy đen chảy ra ồ ạt, chất nhầy này tựa như có sinh mạng vậy, lại mau chóng ngưng tụ, mong muốn được sống lại!
Thế nhưng, sức mạnh Mục Nát, sức mạnh Suy yếu trong kiếm của Ngô Bình đã khiến nỗ lực của nó thất bại nhanh chóng, chất nhầy lại tan chảy. Lúc này, một viên ngọc xanh lam bỗng di chuyển trong chất nhầy.
Ngay lúc này, viên ngọc kia như bị hút lấy, đột nhiên chui lên mặt đất, rơi vào trong tay Ngô Bình.
Cầm viên ngọc trong tay, Ngô Bình nheo mắt, cậu cảm nhận được bên trong viên ngọc chứa rất nhiều huyết mạch Nhân Tộc đã qua tinh chế. Cảm nhận được sức mạnh trong viên ngọc, từng tế bào trên người Ngô Bình bỗng trở nên đói khát. Đó là cảm giác đói khát xuất phát từ linh hồn, cậu chỉ hận không thể lập tức nuốt lấy viên ngọc, hấp thụ hết năng lượng bên trong nó!
Chương 2719: Thần nhện tám tay
Thế nhưng, cuối cùng cậu vẫn kiềm chế được, cất viên ngọc sau đó nhìn xuống mặt đất. Cậu cảm thấy sức mạnh sinh mệnh của Thực Nhân Chi này rất mạnh, cả sơn cốc này cũng chỉ là một bộ phận thân thể của ông ta, muốn giết chết kiểu quái vật khổng lồ này gần như là không thể.
Cậu lập tức nói: “Nhân lúc nó chưa hồi phục, chúng ta đi thôi!”
Vì thế, cậu dân theo Thanh Chi, nhóm người mau chóng rời đi.
Bay đi mấy nghìn dặm, mãi đến khi Ngô Bình không cảm nhận được hơi thở của Thực Nhân Chi nữa thì mới dừng lại.
Thanh Chi mù mờ nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, nói: “Trước giờ tôi chưa từng đi xa đến vậy”.
Ngô Bình: “Lúc trước tựu chung cô không đi xa được là vì Thực Nhân Chi đang thao túng suy nghĩ của cô. Cô cẩn thận nghĩ lại xem, có phải từ nhỏ đến lớn, cô chỉ sinh hoạt trong phạm vi nghìn dặm thôi đúng không?”
Thanh Chi gật đầu: “Đúng vậy, nhiều nhất là đi xa trăm dặm, trước giờ chưa từng đi xa nhà cả nghìn dặm”.
Cô ấy hỏi Ngô Bình: “Nó vẫn có thể tìm được tôi sao?”
Ngô Bình an ủi cô ấy: “Yên tâm đi. Chỉ cần đừng ở trong địa bàn của nó, nó sẽ không làm được gì cô. Thực Nhân Chi cũng được gọi là Linh Chi, nguồn gốc của nó có lẽ là lòng tham không đáy của cao thủ loài người”.
Điền Mỹ Mỹ tò mò hỏi: “Sư huynh, Nhân Thực Chi sau khi thành người, có phải sẽ càng kinh khủng hơn không?”
Ngô Bình gật đầu: “Một khi Nhân Thực Chi thành người, ít nhất cũng phải có thực lực Đạo Cảnh cấp ba. Hơn nữa, nó sở hữu năng lực chiếm đoạt Nhân Tộc, có thể nhanh chóng nâng cao thực lực, cuối cùng trở thành Tai Tinh! Tai tinh sẽ mang đến vận rủi cho Nhân Tộc!”
Những chuyện này đương nhiên đều là do Phương Lập âm thầm nói cho Ngô Bình, cậu chỉ là thuật lại mà thôi.
Điền Mỹ Mỹ: “Sư huynh, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
Ngô Bình nhìn xung quanh, bọn họ đã đến bên rìa khu rừng, hơn nữa con cách mục tiêu trên bản đồ cậu muốn đi cũng rất gần.
Cậu không biết nơi đó có nguy hiểm hay không, bèn nói với mọi người: “Mọi người cứ tìm kiếm vùng lân cận, có thể gặp phải vận may. Sau khi trời tối, chúng ta sẽ tập hợp tại đây”.
Mọi người đều gật đầu, Ngô Bình một mình đi đến địa điểm mục tiêu.
Chẳng mấy chốc, cậu đến một cái hồ nhỏ, hồ nước ẩn nấp trong rừng rậm, xung quanh đều là cây cối dày đặc, nếu không phải ở gần nơi này thì căn bản không phát hiện ra được có hồ nước ở đây.
Ngô Bình đáp xuống trên cây, quan sát hồ nước nhỏ. Mặt hồ tĩnh lặng, thi thoảng lại có cá xuất hiện. Ngoài ra, cậu không phát hiện thêm được gì.
“Nơi này không có gì kỳ bí cả, sao lại bị người khác đánh đánh dấu trên bản đồ chứ?”
Đang lúc cậu suy nghĩ thì mặt hồ lại gợn sóng, một cánh tay trắng như ngọc vươn lên từ dưới mặt hồ, sau đó đến cánh tay thứ hai, cánh tay thứ ba, lần lượt có tám cánh tay vươn ra, bàn tay nào trông cũng rất đẹp. Thế nhưng những cánh tay đều thuộc về mọt quái vật, một con quái vật có bụng như nhện, mọc ra tám cánh tay, bên trên là đầu của một mỹ nữ.
Tay nó chống trên mặt nước như đi trên mặt đất vậy, nhanh chóng đi đến bờ hồ, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, đi về phía xa.
Ngô Bình trừng lớn mắt, đây là quái vật gì vậy?
“Nhện thần tám tay!”, Phương Lập lên tiếng: “Thứ này ở Thượng Cổ Đại Lục đã bị truy giết tuyệt chủng rồi, không ngờ ở cấm địa Thượng Cổ vẫn còn, đúng là khó thấy!”
Ngô Bình cảm nhận được sự tham lam trong giọng điệu của Phương Lập, cậu hỏi: “Nhện thần tám tay mà ông nói là thứ gì vậy?”
“Dị chủng Thái Cổ, là do Thần Nhận và một vị chúa tể Thượng Cổ sinh ra, tơ nhả ra rất lợi hại, đồng thời lại vô cùng cứng cáp, gần như không có thứ gì có thể cắt được nó, có thể cắt được mọi thứ, được gọi là tơ nhện thiên đao, mau đi vào hang ổ của nó, bên trong chắc chắn có rất nhiều tơ nhện. Dù chỉ lấy được một sợi tơ cũng có thể đổi được một tòa thành Thánh Cổ Đại Lục!”
Ngô Bình: “Thần Nhện Tám Tay rất lợi hại sao?”
Phương Lập “Nói chung chủ nhân mà nhìn thấy nó thì tốt nhất cứ quay đầu mà chạy”.
Ngô Bình không nói hai lời, nhảy vào trong hồ nước.
Cậu lặn xuống đáy hồ, thanh kiếm trong tay vung vẩy xung quanh. Kết quả không lâu sau, kiếm đã đụng phải thứ gì đó, lực đàn hồi mạnh mẽ đẩy ngược kiếm cậu.
Thất Tinh Long Uyên Kiếm vô cùng sắc bén mà cũng không thể cắt đứt được nó! Ngô Bình đoán, xung quanh đây chắc chắn là tơ nhện mà Thần Nhện Tám Tay nhả ra.
Vì thế cậu cẩn thận xác định, chém mấy tảng đá ngầm bên cạnh, cuộn mạng nhện thành một cuộn đường kính hơn ba mươi mét sau đó ném vào trong không gian chứa đồ.
Cậu tiếp tục tiến về trước, phát hiện hang động cao chừng nửa người. Cậu khom người đi vào hang, vừa đi vừa vung kiếm, kết quả lại phát hiện ba lớp tơ nhện, thu lấy toàn bộ.
Sau khi thông qua ba tầng phòng ngực, cậu đến được một không gian lớn hơn. Nơi này có rất nhiều xương cốt của các loại cá và thú dữ, còn có một ít kim loại, viên thủy tinh, bảo thạch… Trông có lẽ đều là Nhện Thần Tám Tay cất giữ.
Ngoài ra, bên cạnh còn có một thứ gì đó màu bạc, thô to như thùng nước. Thứ này chạm vào thì rất cứng, nhìn kỹ thì là do tơ nhện cuộn lại, ít nhất cũng mấy trăm cân!
Phương Lập kinh ngạc thốt lên: “Chủ nhân, đây chính là tơ nhện thiên đao! Trời đất, nhiều vậy sao!”
Ngô Bình cất lấy cuộn tơ kia, quay người đi ra ngoài.
Ngay lúc này, Thần Nhện Tám Tay đang nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi xuống đáy hồ.
Ngô Bình cảm nhận được dòng nước dao động, lập tức đi sát bờ hồ, đồng thời sử dụng năng lực Thái Cổ Ma Điệp, hóa thành một luồng sương mù mờ ảo.
Ngô Bình vừa ra khỏi mặt nước đã cảm nhận được tiếng thét gào truyền lên từ dưới nước, cậu không nói gì chớp mắt đã biến mất tại chỗ!
Điên cuồng chạy cả nghìn dặm, cậu mới dừng lại trên một gốc cây.
Phương Lập: “Chủ nhân thủ đoạn hay thật, vậy mà lại lấy được nhiều tơ nhện thiên đạo như vậy”.
Ngô Bình: “Loại tơ nhện này có tác dụng gì?”
Phương Lập cười nói: “Tác dụng rất nhiều, dùng nhiều nhất chính là cắt gọt. Có người từng dùng mười sợi tơ thiên đao gộp thành một cây, tôi luyện thành một phi tơ tiên đao dài ba nghìn mét. Kết quả người kia tung hoành cả trăm năm, mỗi lần đụng độ với kẻ địch đều ra tay, mặc kệ có bao nhiêu người cũng bị ông ta giết sạch không chừa ai”.
Ngô Bình hỏi: “Mười sợi tơ nhện thiên đao trong tay người kia cộng lại thì nặng bao nhiêu?”
Phương Lập: “Ba cân hai! Đó là do tên đó may mắn, nếu không có đến mười kiếp cũng không gom được nhiều tơ nhện thiên đao được như vậy, huống chi là đến ba nghìn mét tơ nhện!”
“Đúng rồi chủ nhân! Tơ nhện càng dài, giá cả càng cao, ví dụ như tơ nhện dài một trượng thì khoảng ba mươi nghìn thánh thủ. Nhưng nếu là tơ nhện thiên đao thì ít nhất cũng phải một triệu thánh thủ!”
Ngô Bình biết thánh thủ có lẽ là tiền tệ ở Thánh Cổ Đại Lục, cậu hỏi: “Giá trị của thánh thủ thế nào? Một thánh thủ có thể mua được gì?”
Phương Lập cười nói: “Giá trị của thánh thủ rất mạnh, nên người bình thường đều dùng linh thủ, một nghìn linh thủ có thể đổi một tinh thủ, hai trăm tinh thủ mới đổi được một thánh thủ! Trong một vài thành lớn ở Thánh Cổ Đại Lục, sân viện lớn ở khu vực trung tâm cũng chỉ trị giá năm sáu mươi triệu linh thủ, cũng chỉ tương đương khoảng hai ba mươi thánh thủ!”
Ngô Bình kinh ngạc, nói vậy, giá trị của thánh thủ quả thực rất đáng sợ!
Phương Lập: “Mấy tơ nhện thiên đao này của chủ nhân, nhất định đừng để người ngoài nhìn thấy, nếu không rất dễ dẫn đến tai họa!”
Ngô Bình hỏi: “Loại tơ nhện này rất kiên cố, phải làm sao mới cắt được nó?”
Phương Lập: “Đóng băng. Ở trạng thái đóng băng, tơ nhện thiên đao sẽ rất giòn, một nhát là sẽ gãy. Nhưng kiểu đóng băng này phải là trạng thái cực lạnh, đóng băng thông thường sẽ không có tác dụng”.
Ngô Bình bắt đầu thử nghiệm, cậu lấy xuống một sợi tơ thiên đao. Loại tơ nhện này rất dài, cuối cùng dài đến hơn một nghìn năm trăm mét.
Cậu sử dụng một loại bí thuật, nhiệt độ đầu ngón tay giảm xuống nhanh chóng, đến nhiệt độ thấp nhất, sau khi tơ nhện thiên đao bị đóng băng, cậu nhẹ nhàng làm gãy nó.
Cứ như vậy, cậu dùng cách đóng băng, chế tạo ra một trăm sợi tơ nhện có độ dài chừng năm trăm trượng. Tiếp đó, cậu thử điều khiển tơ nhện.
Khi cậu dùng Thất Tinh Bí Lực điều khiển tơ nhện, tơ nhện sống động như có sinh mệnh vậy, nhảy múa khắp trời. Bởi vì nó rất mỏng, nên người bình thường rất khó phát hiện. Mà cho dù có phát hiện, cũng không thoát được lưỡi cắt sắc bén nhanh như chớp của nó!
Bình luận facebook