Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246-249
Chương 246: Thuốc dưỡng thần bổ huyết
Ăn trưa xong, các trưởng phòng ban của nhà máy đều bị Ngô Bình chuốc say hết, ai nấy đều phải nhờ người đỡ về.
Bọn họ đều hoảng trước tửu lượng của Ngô Bình, đến những người ở phòng quan hệ xã hội chuyên đi uống rượu cũng đều nôn oẹ hết.
Hai người đi về khách sạn, Đường Tử Di thả người xuống sofa: “Mệt quá! Ngô Bình, bóp vai hộ em với!”
Thư ký đã về nên giờ chỉ còn mỗi Ngô Bình và Đường Tử Di ở trong phòng, anh đi tới cạnh rồi bóp vai cho cô ấy. Mỗi động tác của anh đều có chân khí truyền vào người Đường Tử Di nên cô ấy thấy vô cùng khoan khoái, chẳng mấy chốc đã nhắm mắt lại vì cơn buồn ngủ ập đến.
Ngô Bình nắn bóp thêm một lúc, đang định táy máy chân tay một chút thì phát hiện Đường Tử Di đã ngủ mất rồi. Hôm qua, cô ấy chỉ ngủ mấy tiếng, hôm nay lại chạy đôn chạy đáo cả ngày nên chắc mệt lắm.
Ngô Bình khẽ thở dài rồi bế Đường Tử Di đặt lên giường, sau đó còn đắp chăn cho cô ấy.
Thấy vẫn còn sớm, anh bèn gọi cho Lý Quảng Long, hai người hẹn gặp nhau ở nhà máy sản xuất thuốc.
Nhà máy nằm ở huyện Công Nham gần cuối tỉnh, giao thông rất thuận tiện.
Khi Ngô Bình đến nơi thì đã thấy Lý Quảng Long ngồi chờ sẵn trong xe rồi, thấy anh, anh ta cười nói: “Chú đến rồi hả”.
Ngô Bình liếc nhìn nhà máy khổng lồ ở phía sau rồi cười nói: “Tiến độ nhanh thế”.
Lý Quảng Long cười nói: “Chẳng, anh chú sắp chạy gãy cả chân rồi đây này, đi, anh dẫn chú đi tham quan một vòng”.
Nhà máy đã xây xong nền móng, chuẩn bị chính thức vận hành thử, sang tháng sẽ cho ra lô hàng đầu tiên. Đến lúc ấy, họ sẽ sản xuất ra sản lượng lớn.
Lý Quảng Long nói mình đã thâu tóm hết sản nghiệp của nhà họ Cung, trong đó còn có các nhà máy sản xuất thuốc, hiện giờ anh ta đang cải tạo lại, nhưng có vài nhà máy đã bắt đầu hoạt động rồi.
Nhưng sản lượng có hạn, vì thế anh ta vẫn đang tích hàng, tháng sau mới chính thức tung ra thị trường.
Lý Quảng Long cười nói: “Anh đổ hết tiền của nhà họ Cung vào các nhà máy sản xuất thuốc đấy, còn đăng ký bản quyền nữa, anh cũng nghĩ ra tên rồi, gọi là thuốc dưỡng thần bổ huyết”.
Ngô Bình nhận xét: “Tên hơi thô nhưng đúng sự thật”.
Lý Quảng Long cười ha hả: “Anh thuê quảng cáo rồi, sang tháng sẽ sản xuất được 10 triệu hộp, giá tạm thời là 300 một hộp”.
Ngô Bình: “Vậy là sẽ thu được 3 tỷ một tháng à?”
Lý Quảng Long: “Đây là giai đoạn đầu thôi, sau này còn tăng nhiều nữa, sang năm khéo còn đến 20 triệu hộp một tháng ý chứ”.
Ngô Bình gật gù: “Được, chỉ cần vụ này thành công thì anh sẽ thành đại gia của tỉnh K ngay”.
Lý Quảng Long cười phá lên: “Tất cả là nhờ chú hết, nhưng nếu chỉ có mỗi loại thuốc này thì sản phẩm của mình hơi đơn điệu, chú có thể nghiên cứu thêm vài loại thuốc nữa được không?”
Ngô Bình: “Chuyện này đơn giản mà, hôm nào em sẽ đưa cho anh thêm vài đơn thuốc nữa. Cứ bình tĩnh mà làm, chờ khi nào lô thuốc này bán ổn định thì mình làm loại thuốc mới cũng chưa muộn”.
Hai người đi một vòng quanh nhà máy, sau đó Lý Quảng Long dẫn Ngô Bình đi uống rượu, hơn nữa còn gọi thêm Từ Khắc Mẫn đến.
Ba người uống đến tận khuya, sau đó lại bị Lý Quảng Long lôi đến trung tâm nghỉ dưỡng ngâm mình. Trung tâm này là của Lý Quảng Long, có vài dịch vụ anh ta chỉ dành để tiếp khách quý.
Do đã uống khá nhiều nên Lý Quảng Long đã ngà say, anh ta mỉm cười rồi nói nhỏ gì đó với nhân viên. Một lát sau, một cô gái chân dài xinh đẹp mặc bikini đã bước xuống bể nước, mỗi người đều có hai cô ngồi cạnh, người bóp tay, người nắn chân.
Các cô gái này đều khá trẻ, chỉ khoảng 19, 20 tuổi, ai cũng trang điểm đậm.
Lý Quảng Long cười lớn nói: “Các chú cứ hưởng thụ đi, các em này đều là sinh viên nên sạch lắm”.
Từ Khắc Mẫn làm việc ở cơ quan nhà nước nên đã quen với cảnh này, anh ta lập tức sờ soạng khắp người hai cô gái, làm họ bật cười khúc khích.
Chỉ có Ngô Bình vẫn ngồi im: “Hai cô sang với anh Long đi”.
Hai cô gái bĩu môi rồi tỏ vẻ không hài lòng, so với ông béo bụng bự như Lý Quảng Long thì họ thích ngồi với Ngô Bình hơn.
Lý Quảng Long cười nói: “Sao thế? Hay chú chê hai em này chưa đủ ngon, vậy để anh gọi người khác nhé?”
Ngô Bình: “Em sợ các anh sắp không nhịn được nữa rồi, thôi em đi mát xa đây, hai anh cứ chơi đi”.
Nói rồi, Ngô Bình đứng dậy, sau đó bước ra khỏi bồn tắm rồi đi tới phòng mát xa.
Lúc này, mọi sự việc ở đây đang hiển thị trên màn hình lớn ở một khách sạn gần đó, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang ngậm kẹo theo dõi chăm chú lên màn hình.
Cô ta cười nói: “Đại ca, Ngô Bình này không động lòng”.
Một cô gái hơn 20 tuổi ngồi trên một chiếc sofa các đó không xa, cô ấy để tóc ngắn, mặc quần bó phối với áo ba lỗ trắng trông rất xinh và gợi cảm với khí chất cao quý, cô ấy có dáng người mê hồn, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa vẻ nguy hiểm.
Cô ấy bê tách trà lên rồi nhấp một ngụm, sau đó ngẩng lên nhìn màn hình, nói: “Có thể hắn không thích phụ nữ”.
“Eo, chị đừng đùa thế chứ!”, cô gái tóc đuôi ngựa hoảng luôn.
“Bình thường mà, em nhìn da dẻ nõn nà của hắn đi, trông chẳng khoẻ khoắn tẹo nào, khéo còn thua anh”, một người thanh niên mặc áo sơ mi bước vào, một tay làm thế lan hoa chỉ, một tay cầm dao phẫu thuật.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cười nói: “Thôi đi, trông anh mới yếu đuối thì có”.
“Hừ!”, người thanh niên tức đến mức giậm chân, sau đó lắc eo bỏ đi.
Cô gái tóc ngắn bỏ tách trà xuống rồi nói: “Hoa Hồng”.
Một cô gái vô cùng hấp dẫn bước vào, bộ ngực đồ sộ của cô ả lớn đến mức sắp nhảy ra khỏi áo đến nơi. Tóc cô ả uốn gợn sóng, môi đỏ như lửa, đôi mắt đưa tình, đúng kiểu đàn ông chỉ liêc nhìn một cái sẽ say ngay.
Chương 247: Ám sát
“Đại ca bảo em đi thử hắn à?”
Cô gái tóc ngắn nói: “Ừm, đi thử xem sao”.
Cô gái tóc xoăn cười nói: “Đại ca, anh này đẹp trai thế cơ mà, chị không thích thì để em vậy”.
Cô gái tóc ngắn: “Nói linh tinh vừa thôi, mau đi đi”.
Cô gái tóc xoăn khẽ mỉm cười rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói: “Đại ca, người này là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh siêu nổi tiếng đấy. Hoa Hồng xuống tay mạnh lắm, nhỡ phế tu vi của hắn thì mình biết ăn nói thế nào”.
Cô gái tóc ngắn: “Nếu đến Hoa Hồng mà hắn còn thua thì không xứng làm đệ tử của Đông Phật tiên sinh, bị phế cũng đáng”.
Cô gái tóc đuôi ngựa chẹp miệng nói: “Đại ca, em chưa có bạn trai, nếu chị không thích thì để em thử nhé”.
Cô gái tóc ngắn coi như không nghe thấy, sau đó cất tiếng gọi: “King Kong”.
Một người da đen cao 2m2 đi vào, mỗi bước đi của gã đều khiến mặt sàn rung chuyển, người gã có cơ bắp cuồn cuộn, khí thế rất bức người.
“Đại ca”, tên da đen nói tiếng Viêm Long rất chuẩn, nếu không nhìn thấy người thì chắc không ai biết gã là người ngoại quốc.
Cô gái tóc ngắn: “Anh cũng đi đi, nếu Hoa Hồng thất bại thì anh ra tay”.
King Kong: “Vâng”.
Gã da đen cũng đi ra ngoài, cô gái tóc đuôi ngựa thở dài nói: “Đại ca, chị lấy chồng chứ có lấy sát thủ đâu mà thử kỹ thế?”
Cô gái tóc ngắn cười lạnh nói: “Nếu đến chút nguy hiểm này cũng không chống lại được thì vào Đường Môn rồi cũng chết thôi, thế thà chết luôn đi cho xong”.
Cô gái tóc đuôi ngựa nhún vai: “Haizz, làm rể Đường Môn nhà chị đúng là khó thât”.
Cô gái tóc ngắn: “Rể của Đường Môn đều không đơn giản, tranh giành quyền lực, tàn độc cay nghiệt, nếu không có bản lĩnh thì không đủ tư cách đảm đương đâu”.
Lúc này, Ngô Bình đang nằm trên một chiếc giường mát xa rất lớn, chờ một lúc không thấy ai vào, anh cũng chẳng buồn gọi, mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau, anh cảm thấy có người bước vào nên mới mở mắt ra. Ngay sau đó, anh nhìn thấy một cô gái tóc gợn sóng có dáng người rất bốc lửa đi vào, cô ả rất xinh, bộ ngực thì siêu to khổng lồ, khi cô ả bước đến gần, anh còn thấy hơi ngộp thở.
Cô ả mặc bộ đồng phục của nhân viên mát xa: “Chào anh, em đến phục vụ cho anh ạ”.
Một cô gái thế này rất dễ khiến người ta buông bỏ phòng bị, nhưng Ngô Bình thì khác, anh vừa liếc nhìn đã thấy trên người cô ả có dắt một con dao găm, hai cái thích đã tẩm độc, móng tay và tóc đều có lẫn các mảnh dao nhỏ.
Điều quan trọng hơn là tu vi của cô ả rất cao, đã là một tông sư cảnh giới Thần.
“Em là Tiểu Thanh à?”, Ngô Bình cười hỏi, sau đó nhìn cô ả từ đầu đến chân với ánh mắt như nói “Anh muốn ăn em!”
Cô ả vén tóc rồi đáp: “Vâng, em là Tiểu Thanh đây”.
Nói rồi, cô ả đã bước lại gần Ngô Bình, bàn tay trắng nõn chạm vào bàn chân anh: “Em mát xa chân cho anh trước nhé?”
“Ừ”, Ngô Bình nói mà vẫn nhìn cô ả đăm đăm, vì anh không gọi cô nhân viên mát xa nào tên là Tiểu Thanh cả.
Bàn tay của cô ả ấn vào huyệt Dũng Tuyền của Ngô Bình, cô ả xẹt qua tia lạnh lùng rồi bấm móng tay vào.
Đúng lúc này, cô ả chợt hoa mắt vì bị trúng một đạp của Ngô Bình. Mũi cô ả nóng lên như bị bôi một loại thuốc gì đó, tiếp theo cô ả thấy mắt mình hoa lên, đầu thì vang lên những tiếng ù ù, người thì dần đờ đẫn.
Vù vù!
Ngô Bình bắn vài đường chỉ phong vào các huyệt đạo của cô ả làm ả đứng im tại chỗ, không thể cử động.
Bây giờ, cô ả rất thảm, xương mũi bị gãy, miệng chảy máu, mọi nét đẹp và thanh nhã đều biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ và nhếch nhác.
“Chết tiệt!”, cô ả gào lên.
Bụp!
Cửa bị ai đó đạp mở, một người da đen cao lớn bước vào.
Tu vi của gã không cao, chỉ ở cảnh giới Khí tiểu chu thiên, song người hắn rất đô, thực lực chắc chắn ăn đứt cô ả này.
Gã hé lên rồi tung một quyền về phía Ngô Bình.
Anh không lùi bước mà vận chuyển cang khí, một quyền pháp mang theo quyền khí lờ mò đã ập về phía tên da đen.
Sau quyền đó, tên da đen cảm thấy Ngô Bình như một ngọn núi, khiến gã thấy rất áp bách.
Ngô Bình đã dung hợp rất nhiều quyền pháp vào chiêu này nên nó rất ngang tàng, mạnh mẽ và tuyệt diệu.
Uỳnh!
Hai quyền cước va chạm, tên da đến thấy phía trước trống nên tiến thêm một bước, ngay lúc này, Ngô Bình đã tung quyền thứ hai ra.
Bụp!
Tên da đen trợn tròn mắt rồi gập người như con tôm, gã thấy sườn mình đau nhói.
Bịch.
Ngô Bình lại bồi thêm một quyền nữa vào mặt làm gã sấp xuống sàn, không thể nhúc nhích.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa xem đến đoạn này mà cả kinh hô lên: “Đại ca, hỏng rồi…”
Cô ta ngoảnh lại thì không còn thấy cô gái tóc ngắn đâu nữa.
Ngô Bình lấy một con dao bằng hợp kim từ người của tên da đen, sau đó híp mắt đi tới cạnh cô gái tóc xoăn: “Nói đi, ai sai cô đến đây?”
Cô gái tóc xoăn lườm Ngô Bình rồi nói: “Khốn kiếp!”
Phập!
Con dao đã cắm vào hõm vai của cô ả, chỉ cần Ngô Bình dùng sức một chút là sẽ cắt đứt động mạch chủ của cô ả.
Cô ả gào thét thảm thiết, ánh mắt càng thêm phẫn hận: “Anh sẽ phải hối hận”.
“Thả cô ấy ra…”, tên da đen nằm dưới đất cử động một chút, nhưng sau đó lại Ngô Bình đá cho ngất xỉu tiếp.
“Nếu cô không nói thì tôi sẽ dùng con dao này rồi lột từng lớp da mặt của cô, cô xinh thế này cơ mà, tôi sẽ lột mang về làm kỷ niệm”.
“Anh dám!”
Một giọng nói từ bên ngoài vang lên, một cô gái tóc ngắn bước vào, khí tức của cô ấy rất mạnh, hoá ra là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
Ngô Bình híp mắt lại, trẻ thế này mà đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, rốt cuộc cô gái này là ai?
Cô gái bước tới cách anh ba mét rồi nói: “Tôi là Đường Băng Vân của Đường Môn”.
Ngô Bình ngạc nhiên, đây là Đường Băng Vân ư?
Ngay sau đó, anh đã sa sầm mặt: “Cô là Đường Băng Vân? Hai người này là thuộc hạ của cô?”
Đường Băng Vân: “Đúng, nếu anh không vượt qua được bài kiểm tra thì không đủ tư cách gặp tôi”.
Ngô Bình cười phá lên: “Kiểm tra kết thúc rồi, các người đi đi”.
Cô gái tóc xoăn trừng mắt nói: “Anh có ý gì?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ý của tôi là các người mau biến hết đi!”
Chương 248: Đường Băng Vân hung hãn, Sơ Ngộ
Đường Băng Vân: “Anh đuổi tôi ư?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Đường Băng Vân lườm anh rồi gằn giọng nói: “Đuổi chúng tôi không dễ vậy đâu”.
“Gì cơ?”, Ngô Bình cau mày: “Sư huynh tôi bảo muốn giới thiệu một cô gái họ Đường khá ưa nhìn cho tôi gặp, ra cũng chỉ vậy thôi”.
Khá ưa nhìn? Giới thiệu cho gặp? Đường Băng Vân sầm mặt xuống: “Anh coi đó là đi xem mắt chắc?”
“Chẳng lẽ không phải?”, Ngô Bình liếc nhìn ngực cô ấy rồi chẹp miệng: “Cũng to đấy, nhưng không biết có bị thâm không, nếu thâm thì tôi không thèm đâu”.
Ầm!
Mặt đất rung chuyển, một bóng người lao vụt tới, sau đó tung ra ba quyền và một cước tấn công vào chỗ hiểm của Ngô Bình.
Ngô Bình trông có vẻ như đang bỡn cợt, nhưng thực chất đang tập trung tinh thần. Đường Băng Vân vừa tấn công thì anh cũng nghênh chiến ngay, anh nghiêng người rồi đánh vào khuỷu tay của cô ấy.
Đường Băng Vân chú ý thấy thì đánh văng tay Ngô Bình ra rồi tung một quyền vào ngực anh.
Ngô Bình cúi xuống rồi vòng qua người Đường Băng Vân, sau đó đánh vào lưng cô ấy.
Bụp!
Anh ra tay rất nhanh, sau đó đánh vào mông Đường Băng Vân, xúc cảm mang lại khá tuyệt.
Đường Băng Vân suýt nữa nhảy dựng lên, cô ấy hét lớn rồi tấn công như vũ bão. Lúc này, cô ấy đã phát hiện Ngô Bình tu luyện quyền ý, kiến thức của anh rất rộng, quyền cước thì nhiều, anh toàn tung ra những đòn mà cô ấy chưa từng thấy.
Hai người dồn toàn lực chiến đấu trong một không gian hẹp, quyền qua cước lại, từng chiêu thức chí mạng như muốn tiêu diệt nhau.
Đường Băng Vân mới đột phá nên tu vi chưa ổn định, Ngô Bình thì đã tu luyện được thần ý, sắp tới quyền ý. Hơn nữa, kiến thức của anh lại nhiều, nền móng vững chắc nên hai người khó phân thắng bại.
Nhưng dẫu sao Đường Băng Vân cũng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, từng đòn tấn công của cô ấy đều có uy lực phi phàm, khiến Ngô Bình phải tập trung tinh thần cao độ và dồn toàn lực ứng phó.
Hai người đánh từ trong phòng ra đến hành lang rồi tới đại sảnh, bàn ghế vỡ toang, cửa sổ kính cũng vỡ nát.
Đường Băng Vân như đã dùng đến sát chiêu, Ngô Bình hơi đuối sức, rõ ràng anh có thể nhìn rõ từng chiêu thức của cô ấy, thậm chí có thể đánh bại cô ấy bằng một chiêu ngay, nhưng lực bất tòng tâm nên anh đang thấy rất tiếc nuối.
Cảm giác tiếc nuối này khiến anh nảy ra một ý, đó là học thêm các chiêu thức của Đường Băng Vân.
Sau vài lần, anh đã loại bỏ những chỗ không phù hợp để hoàn thiện những động tác riêng cho mình.
Hiện giờ, anh đã tiến vào cảnh giới thứ ba Quan Thông trong bảy cảnh giới của quyền ý. Cuối cùng thì anh đã có thể nắm rõ hết các chiêu thức, tuyệt học và biến nó thành kiến thức của mình.
Đường Băng Vân cảm thấy quyền pháp của Ngô Bình đột ngột thay đổi. Trước đó, tuy quyền pháp của anh phức tạp, nhưng giống đồ đi mượn, còn bây giờ thì khác, từng chiêu thức của anh đều như đã khổ luyện cả nghìn lần nên vô cùng thông thuộc.
Dần dà, quanh người anh đã phủ kiến Như Lai Thần Canh, từng quyền cước ngày càng nhuần nhuyễn.
Dưới sự chèn ép mạnh mẽ của Đường Băng Vân, Ngô Bình đã bất ngờ đột phá cảnh giới thứ tư của quyền ý – Sơ Ngộ.
Lúc này, anh đã bắt đầu ngộ ra được một chút kiến thức về quyền ý. Quyền ý giúp mình có ý thức và trí tuệ, là một cảnh giới mà phải trải qua muôn vàn thử thách mới có thể đột phá được.
Đường Băng Vân cảm thấy có gì đó sai sai, Ngô Bình ngày càng có vẻ thư thái hơn, cuối cùng thì mỉm cười, thậm chí anh còn không thèm nhìn cô ấy, mà vẫn có thể tung ra những chiêu thức khiếp đảm, phản đòn cũng ngày càng tinh vi hơn.
“Tôi không tin một người ở cảnh giới Thần như anh có thể đấu lại tôi”, Đường Băng Vân không phục nên phóng chân khí ra, tốc độ tấn công cũng nhanh hơn.
Song, dù cô ấy có tung bao nhiêu đòn ra thì Ngô Bình cũng né được hết, điều này khiến Đường Băng Vân rất bực, như thể mọi đòn tấn công của cô ấy đều nằm trong dự liệu của anh vậy.
Hai người lại đánh thêm hơn trăm chiêu nữa, Đường Băng Vân tức điên rồi quát: “Không đánh nữa”.
Ngô Bình thu tay, sau đó cười híp mắt đứng yên tại chỗ: “Cảm ơn”.
Đường Băng Vân: “Anh cảm ơn tôi ư?”
Ngô Bình: “Tôi vừa lĩnh ngộ ra quyền ý, cảm ơn cô đã cho tôi áp lực”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Anh lĩnh ngộ quyền ý rồi ư? Không thể nào! Cả trăm năm rồi chưa có ai làm được điều đó”.
Ngô Bình: “Thì giờ có tôi làm được”.
Đường Băng Vân trợn tròn mắt, cô ấy không ngờ sự truy sát của mình lại giúp Ngô Bình lĩnh ngộ ra quyền ý, giờ cô ấy biết nói gì nữa đây?
Ngô Bình: “Xin lỗi, giờ tôi phải củng cố tu vi rồi, tạm biệt!”
Dứt lời, anh vào phòng thay đồ rồi đi luôn.
Đường Băng Vân chợt nói: “Nếu anh muốn tìm nơi luyện quyền thì tôi biết một chỗ”.
Ngô Bình do dự một lúc rồi nói: “Thôi, chúng ta ai đi đường nấy”.
Cô gái này đẹp thì đẹp thật, nhưng quá đanh đá, tu vi lại cao, lấy cô ấy thì phúc hoạ ngang nhau, chưa chắc anh đã chịu nổi.
“Anh!”, Đường Băng Vân tức đến mức lại muốn đánh nhau tiếp.
Lúc này, gã da đen đã tỉnh lại, sau đó ôm bụng đi tới nói: “Đại ca, hắn đã hạ ám thủ với tôi”.
Ngô Bình đạp vào bụng khiến gã bay xa bảy mét rồi ngã mạnh xuống đất, nhưng sau đó gã không thấy sườn mình đau nữa, Ngô Bình đã giải ám thủ cho gã.
Không lâu sau, cô gái tóc xoăn cũng bước tới rồi lườm Ngô Bình: “Anh dám đánh gãy mũi tôi, anh có biết tôi làm hết bao nhiêu tiền không?”
Ngô Bình nhún vai: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ đánh chỗ khác”.
“Khốn khiếp, còn có lần sau nữa ư?”, cô gái tóc xoăn chỉ muốn đập chết anh.
Chương 249: Lính đánh thuê Ma Ám
Ngô Bình chợt đi đến gần cô gái tóc uốn, làm cô ả sợ đến mức lùi lại rồi tức tối quát: “Anh định làm gì?”
Ngô Bình bình thản nói: “Tôi là bác sĩ, đứng im!”
Dứt lời, anh giơ tay ra nắn nhẹ vào đoạn mũi bị gãy của cô ả, sau đó động nội lực, phần xương mũi bị gãy nhanh chóng nối liền, chân khí màu vàng cũng được truyền vào bên trong.
Cô ả thấy mũi mình nóng nên thì mới biết Ngô Bình đang chữa trị cho mình: “Ra tay với phụ nữ quá thâm độc, tôi phục anh đấy”.
Ngô Bình: “Quá khen”.
Cô ả lừ mắt với anh: “Tôi là Hoa Hồng”.
Ngô Bình: “Chắc tôi không cần tự giới thiệu nữa”.
Hoa Hồng xoa vết thương trên vai mình thì thấy đã không còn chảy máu nữa, cô ả cảm thán: “Mũi đao ấy của anh chuẩn thật, chỉ lệch động mạch chủ có một chút thôi”.
“Đó là vì tôi không cảm nhận được sát ý trên người cô, không thì cô đã về gặp tổ tiên lâu rồi”, Ngô Bình bình tĩnh nói.
Sau khi có thần ý, Ngô Bình rất nhạy bén với sát ý, nếu anh không cảm nhận được sát ý từ người khác thì chứng tỏ họ không đính giết anh.
Hoa Hồng toát mồ hôi hột, đúng là nguy hiểm!
Dưới sự hỗ trợ của chân khí màu vàng, mũi của Hoa Hồng đã bình thường trở lại, Ngô Bình buông tay rồi nói: “Xem ra các người là một nhóm, việc chính là gì thế?”
Ngô Bình liếc nhìn Đường Băng Vân, thấy cô ấy không nói gì thì mới trả lời: “Anh có biết lính đánh thuê không?”
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Các cô là lính đánh thuê ư?”
Hoa Hồng sờ mũi thấy không còn đau nữa, hình như mũi cô ả đã thẳng lại bình thường, cô ả rất kinh ngạc và cùng biết ơn Ngô Bình: “Ừm, chúng tôi là một trong những nhóm lính đánh thuê mạnh nhất toàn cầu, chúng tôi là nhóm Ma Ám”.
Ngô Bình: “Đỉnh!”
Đường Băng Vân: “Anh đã qua được vòng kiểm tra thứ nhất, giờ đến vòng thứ hai”.
Ngô Bình cau mày: “Gì mà vòng thứ hai? Xin lỗi nha, tôi không rảnh”.
Đường Băng Vân: “Nếu anh từ chối thì tôi sẽ bảo với sư phụ anh là anh sợ rồi”.
“Sợ?”, Ngô Bình cười lạnh.
“Nếu không sợ thì anh tham gia vòng hai đi”, Đường Băng Vân nhìn vào mắt anh: “Cùng tôi tham gia thực chiến với nhóm lính đánh thuê một tuần”.
“Tham gia thực chiến của lính đánh thuê?”, Ngô Bình sáng mắt lên, anh rất thích súng ống, hồi còn học cấp ba, anh còn là fan của quân sự. Bây giờ có cơ hội thực chiến nên anh thấy rất hồi hộp.
Ngô Bình thoáng do dự rồi nói: “Được, tôi tham gia”.
Đường Băng Vân: “Tốt, khi nào sắp xếp xong, chúng tôi sẽ nhắn cho anh”, dứt lời, cô ấy dẫn King Kong và Hoa Hồng rời đi.
Bên này có động tĩnh quá lớn, nhưng Lý Quảng Long và Từ Khắc Mẫn đang hưởng thụ nên không nghe thấy gì cả. Chờ họ vui vẻ xong thì Ngô Bình đã về lâu rồi.
Trời sắp tối, anh lái chiếc X7 của Lý Quảng Long đi gặp Chu Thanh Nghiên.
Cô ấy vẫn chưa tan làm, nghe thấy Ngô Bình tới thì lập tức chạy vào nhà vệ sinh dặm lại phấn, sau đó lái chiếc S5 tới một quán cà phê đã hẹn với anh.
Chu Thanh Nghiên vừa lái xe ra ngoài nhà máy thì đã có một chiếc xe khác của Nhật đã đi theo. Nhà mày nằm ở một nơi khá hoang vắng, trời đang chạng vạng tối nên Chu Thanh Nghiên không lái nhanh được.
Đột nhiên có hai chiếc xe chở hàng xuất hiện ở phía trước rồi phanh gấp. Chu Thanh Nghiên giật bắn mình, vội vàng đạp phanh, khó khăn lắm mới dừng xe sát xe phía trên mà không đâm sầm vào.
Lúc này, chiếc xe của Nhật ở phía sau đã đi tới, sau đó đâm mạnh vào đuôi xe của cô ấy, làm Chu Thanh Nghiên kẹt ở trong xe. Thấy tình hình không ổn, Chu Thanh Nghiên lập tức gọi cho Ngô Bình ngay.
Có bốn người bước xuống từ chiếc xe phía sau, sau đó vây quanh xe của cô ấy, một người gõ vào cửa kính rồi nói: “Người đẹp, xin lỗi nhé, chúng tôi đâm trúng xe của cô rồi”.
Lúc này, giọng của Ngô Bình đã vang lên: “Thanh Nghiên, anh sắp đến rồi”.
Chu Thanh Nghiên lo lắng nói: “Anh Ngô, em bị đâm vào đuôi xe, hình như là họ cố ý”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Em đừng mở cửa, cứ cầm cự với họ, gửi địa chỉ ngay cho anh”.
“Vâng”, Chu Thanh Nghiên nhanh chóng gửi định vị cho Ngô Bình.
Thấy Chu Thanh Nghiên đang gọi điện trong xe, mấy người bên ngoài liếc nhìn nhau rồi lấy vũ khí ra bắt đầu ra sức đập kính xe, cửa kính thuỷ tinh bắt đầu bị nứt, Chu Thanh Nghiên tái mặt nhưng vẫn bình tĩnh, dẫu sao cô ấy cũng là người có tu vi.
Nghe thấy tiếng đập cửa kính xe, Ngô Bình vừa tức vừa cuống nói: “Thanh Nghiên, đứng sợ, lùi xe đi”.
Chu Thanh Nghiên lập tức gạt cần số rồi nhấn ga, chiếc S5 lùi mạnh lại, làm chiếc xe của Nhật bay ra xa mấy mét.
Ngô Bình: “Em hãy quay đầu xe đi vào nhà máy, anh sẽ đến ngay”.
Ngô Bình phóng xe như bay trên đường, may sao đoạn đường này vắng nên anh không gặp cản trở.
Thấy Chu Thanh Nghiên có hành động bất ngờ, mấy người kia sợ hết hồn nên nhanh chóng leo lên xe rồi đuổi theo. Nhưng chiếc xe Nhật của họ không tăng tốc nhanh như chiếc S5, vì thế không thể đuổi kịp cô ấy.
Một người đàn ông trên xe gọi điện thoại: “Sếp, cô ta chạy rồi”.
Phái bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Vô dụng! Đuổi theo mau, dù có phải đuổi vào tận nhà máy thì cũng phải bắt cô ta về đây cho tao”.
“Vâng, sếp yên tâm”.
Tên đó ngắt máy rồi nghiến răng nói: “Vào nhà máy, sếp bảo nhất định phải bắt được cô ta”.
Ăn trưa xong, các trưởng phòng ban của nhà máy đều bị Ngô Bình chuốc say hết, ai nấy đều phải nhờ người đỡ về.
Bọn họ đều hoảng trước tửu lượng của Ngô Bình, đến những người ở phòng quan hệ xã hội chuyên đi uống rượu cũng đều nôn oẹ hết.
Hai người đi về khách sạn, Đường Tử Di thả người xuống sofa: “Mệt quá! Ngô Bình, bóp vai hộ em với!”
Thư ký đã về nên giờ chỉ còn mỗi Ngô Bình và Đường Tử Di ở trong phòng, anh đi tới cạnh rồi bóp vai cho cô ấy. Mỗi động tác của anh đều có chân khí truyền vào người Đường Tử Di nên cô ấy thấy vô cùng khoan khoái, chẳng mấy chốc đã nhắm mắt lại vì cơn buồn ngủ ập đến.
Ngô Bình nắn bóp thêm một lúc, đang định táy máy chân tay một chút thì phát hiện Đường Tử Di đã ngủ mất rồi. Hôm qua, cô ấy chỉ ngủ mấy tiếng, hôm nay lại chạy đôn chạy đáo cả ngày nên chắc mệt lắm.
Ngô Bình khẽ thở dài rồi bế Đường Tử Di đặt lên giường, sau đó còn đắp chăn cho cô ấy.
Thấy vẫn còn sớm, anh bèn gọi cho Lý Quảng Long, hai người hẹn gặp nhau ở nhà máy sản xuất thuốc.
Nhà máy nằm ở huyện Công Nham gần cuối tỉnh, giao thông rất thuận tiện.
Khi Ngô Bình đến nơi thì đã thấy Lý Quảng Long ngồi chờ sẵn trong xe rồi, thấy anh, anh ta cười nói: “Chú đến rồi hả”.
Ngô Bình liếc nhìn nhà máy khổng lồ ở phía sau rồi cười nói: “Tiến độ nhanh thế”.
Lý Quảng Long cười nói: “Chẳng, anh chú sắp chạy gãy cả chân rồi đây này, đi, anh dẫn chú đi tham quan một vòng”.
Nhà máy đã xây xong nền móng, chuẩn bị chính thức vận hành thử, sang tháng sẽ cho ra lô hàng đầu tiên. Đến lúc ấy, họ sẽ sản xuất ra sản lượng lớn.
Lý Quảng Long nói mình đã thâu tóm hết sản nghiệp của nhà họ Cung, trong đó còn có các nhà máy sản xuất thuốc, hiện giờ anh ta đang cải tạo lại, nhưng có vài nhà máy đã bắt đầu hoạt động rồi.
Nhưng sản lượng có hạn, vì thế anh ta vẫn đang tích hàng, tháng sau mới chính thức tung ra thị trường.
Lý Quảng Long cười nói: “Anh đổ hết tiền của nhà họ Cung vào các nhà máy sản xuất thuốc đấy, còn đăng ký bản quyền nữa, anh cũng nghĩ ra tên rồi, gọi là thuốc dưỡng thần bổ huyết”.
Ngô Bình nhận xét: “Tên hơi thô nhưng đúng sự thật”.
Lý Quảng Long cười ha hả: “Anh thuê quảng cáo rồi, sang tháng sẽ sản xuất được 10 triệu hộp, giá tạm thời là 300 một hộp”.
Ngô Bình: “Vậy là sẽ thu được 3 tỷ một tháng à?”
Lý Quảng Long: “Đây là giai đoạn đầu thôi, sau này còn tăng nhiều nữa, sang năm khéo còn đến 20 triệu hộp một tháng ý chứ”.
Ngô Bình gật gù: “Được, chỉ cần vụ này thành công thì anh sẽ thành đại gia của tỉnh K ngay”.
Lý Quảng Long cười phá lên: “Tất cả là nhờ chú hết, nhưng nếu chỉ có mỗi loại thuốc này thì sản phẩm của mình hơi đơn điệu, chú có thể nghiên cứu thêm vài loại thuốc nữa được không?”
Ngô Bình: “Chuyện này đơn giản mà, hôm nào em sẽ đưa cho anh thêm vài đơn thuốc nữa. Cứ bình tĩnh mà làm, chờ khi nào lô thuốc này bán ổn định thì mình làm loại thuốc mới cũng chưa muộn”.
Hai người đi một vòng quanh nhà máy, sau đó Lý Quảng Long dẫn Ngô Bình đi uống rượu, hơn nữa còn gọi thêm Từ Khắc Mẫn đến.
Ba người uống đến tận khuya, sau đó lại bị Lý Quảng Long lôi đến trung tâm nghỉ dưỡng ngâm mình. Trung tâm này là của Lý Quảng Long, có vài dịch vụ anh ta chỉ dành để tiếp khách quý.
Do đã uống khá nhiều nên Lý Quảng Long đã ngà say, anh ta mỉm cười rồi nói nhỏ gì đó với nhân viên. Một lát sau, một cô gái chân dài xinh đẹp mặc bikini đã bước xuống bể nước, mỗi người đều có hai cô ngồi cạnh, người bóp tay, người nắn chân.
Các cô gái này đều khá trẻ, chỉ khoảng 19, 20 tuổi, ai cũng trang điểm đậm.
Lý Quảng Long cười lớn nói: “Các chú cứ hưởng thụ đi, các em này đều là sinh viên nên sạch lắm”.
Từ Khắc Mẫn làm việc ở cơ quan nhà nước nên đã quen với cảnh này, anh ta lập tức sờ soạng khắp người hai cô gái, làm họ bật cười khúc khích.
Chỉ có Ngô Bình vẫn ngồi im: “Hai cô sang với anh Long đi”.
Hai cô gái bĩu môi rồi tỏ vẻ không hài lòng, so với ông béo bụng bự như Lý Quảng Long thì họ thích ngồi với Ngô Bình hơn.
Lý Quảng Long cười nói: “Sao thế? Hay chú chê hai em này chưa đủ ngon, vậy để anh gọi người khác nhé?”
Ngô Bình: “Em sợ các anh sắp không nhịn được nữa rồi, thôi em đi mát xa đây, hai anh cứ chơi đi”.
Nói rồi, Ngô Bình đứng dậy, sau đó bước ra khỏi bồn tắm rồi đi tới phòng mát xa.
Lúc này, mọi sự việc ở đây đang hiển thị trên màn hình lớn ở một khách sạn gần đó, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang ngậm kẹo theo dõi chăm chú lên màn hình.
Cô ta cười nói: “Đại ca, Ngô Bình này không động lòng”.
Một cô gái hơn 20 tuổi ngồi trên một chiếc sofa các đó không xa, cô ấy để tóc ngắn, mặc quần bó phối với áo ba lỗ trắng trông rất xinh và gợi cảm với khí chất cao quý, cô ấy có dáng người mê hồn, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa vẻ nguy hiểm.
Cô ấy bê tách trà lên rồi nhấp một ngụm, sau đó ngẩng lên nhìn màn hình, nói: “Có thể hắn không thích phụ nữ”.
“Eo, chị đừng đùa thế chứ!”, cô gái tóc đuôi ngựa hoảng luôn.
“Bình thường mà, em nhìn da dẻ nõn nà của hắn đi, trông chẳng khoẻ khoắn tẹo nào, khéo còn thua anh”, một người thanh niên mặc áo sơ mi bước vào, một tay làm thế lan hoa chỉ, một tay cầm dao phẫu thuật.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cười nói: “Thôi đi, trông anh mới yếu đuối thì có”.
“Hừ!”, người thanh niên tức đến mức giậm chân, sau đó lắc eo bỏ đi.
Cô gái tóc ngắn bỏ tách trà xuống rồi nói: “Hoa Hồng”.
Một cô gái vô cùng hấp dẫn bước vào, bộ ngực đồ sộ của cô ả lớn đến mức sắp nhảy ra khỏi áo đến nơi. Tóc cô ả uốn gợn sóng, môi đỏ như lửa, đôi mắt đưa tình, đúng kiểu đàn ông chỉ liêc nhìn một cái sẽ say ngay.
Chương 247: Ám sát
“Đại ca bảo em đi thử hắn à?”
Cô gái tóc ngắn nói: “Ừm, đi thử xem sao”.
Cô gái tóc xoăn cười nói: “Đại ca, anh này đẹp trai thế cơ mà, chị không thích thì để em vậy”.
Cô gái tóc ngắn: “Nói linh tinh vừa thôi, mau đi đi”.
Cô gái tóc xoăn khẽ mỉm cười rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói: “Đại ca, người này là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh siêu nổi tiếng đấy. Hoa Hồng xuống tay mạnh lắm, nhỡ phế tu vi của hắn thì mình biết ăn nói thế nào”.
Cô gái tóc ngắn: “Nếu đến Hoa Hồng mà hắn còn thua thì không xứng làm đệ tử của Đông Phật tiên sinh, bị phế cũng đáng”.
Cô gái tóc đuôi ngựa chẹp miệng nói: “Đại ca, em chưa có bạn trai, nếu chị không thích thì để em thử nhé”.
Cô gái tóc ngắn coi như không nghe thấy, sau đó cất tiếng gọi: “King Kong”.
Một người da đen cao 2m2 đi vào, mỗi bước đi của gã đều khiến mặt sàn rung chuyển, người gã có cơ bắp cuồn cuộn, khí thế rất bức người.
“Đại ca”, tên da đen nói tiếng Viêm Long rất chuẩn, nếu không nhìn thấy người thì chắc không ai biết gã là người ngoại quốc.
Cô gái tóc ngắn: “Anh cũng đi đi, nếu Hoa Hồng thất bại thì anh ra tay”.
King Kong: “Vâng”.
Gã da đen cũng đi ra ngoài, cô gái tóc đuôi ngựa thở dài nói: “Đại ca, chị lấy chồng chứ có lấy sát thủ đâu mà thử kỹ thế?”
Cô gái tóc ngắn cười lạnh nói: “Nếu đến chút nguy hiểm này cũng không chống lại được thì vào Đường Môn rồi cũng chết thôi, thế thà chết luôn đi cho xong”.
Cô gái tóc đuôi ngựa nhún vai: “Haizz, làm rể Đường Môn nhà chị đúng là khó thât”.
Cô gái tóc ngắn: “Rể của Đường Môn đều không đơn giản, tranh giành quyền lực, tàn độc cay nghiệt, nếu không có bản lĩnh thì không đủ tư cách đảm đương đâu”.
Lúc này, Ngô Bình đang nằm trên một chiếc giường mát xa rất lớn, chờ một lúc không thấy ai vào, anh cũng chẳng buồn gọi, mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau, anh cảm thấy có người bước vào nên mới mở mắt ra. Ngay sau đó, anh nhìn thấy một cô gái tóc gợn sóng có dáng người rất bốc lửa đi vào, cô ả rất xinh, bộ ngực thì siêu to khổng lồ, khi cô ả bước đến gần, anh còn thấy hơi ngộp thở.
Cô ả mặc bộ đồng phục của nhân viên mát xa: “Chào anh, em đến phục vụ cho anh ạ”.
Một cô gái thế này rất dễ khiến người ta buông bỏ phòng bị, nhưng Ngô Bình thì khác, anh vừa liếc nhìn đã thấy trên người cô ả có dắt một con dao găm, hai cái thích đã tẩm độc, móng tay và tóc đều có lẫn các mảnh dao nhỏ.
Điều quan trọng hơn là tu vi của cô ả rất cao, đã là một tông sư cảnh giới Thần.
“Em là Tiểu Thanh à?”, Ngô Bình cười hỏi, sau đó nhìn cô ả từ đầu đến chân với ánh mắt như nói “Anh muốn ăn em!”
Cô ả vén tóc rồi đáp: “Vâng, em là Tiểu Thanh đây”.
Nói rồi, cô ả đã bước lại gần Ngô Bình, bàn tay trắng nõn chạm vào bàn chân anh: “Em mát xa chân cho anh trước nhé?”
“Ừ”, Ngô Bình nói mà vẫn nhìn cô ả đăm đăm, vì anh không gọi cô nhân viên mát xa nào tên là Tiểu Thanh cả.
Bàn tay của cô ả ấn vào huyệt Dũng Tuyền của Ngô Bình, cô ả xẹt qua tia lạnh lùng rồi bấm móng tay vào.
Đúng lúc này, cô ả chợt hoa mắt vì bị trúng một đạp của Ngô Bình. Mũi cô ả nóng lên như bị bôi một loại thuốc gì đó, tiếp theo cô ả thấy mắt mình hoa lên, đầu thì vang lên những tiếng ù ù, người thì dần đờ đẫn.
Vù vù!
Ngô Bình bắn vài đường chỉ phong vào các huyệt đạo của cô ả làm ả đứng im tại chỗ, không thể cử động.
Bây giờ, cô ả rất thảm, xương mũi bị gãy, miệng chảy máu, mọi nét đẹp và thanh nhã đều biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ và nhếch nhác.
“Chết tiệt!”, cô ả gào lên.
Bụp!
Cửa bị ai đó đạp mở, một người da đen cao lớn bước vào.
Tu vi của gã không cao, chỉ ở cảnh giới Khí tiểu chu thiên, song người hắn rất đô, thực lực chắc chắn ăn đứt cô ả này.
Gã hé lên rồi tung một quyền về phía Ngô Bình.
Anh không lùi bước mà vận chuyển cang khí, một quyền pháp mang theo quyền khí lờ mò đã ập về phía tên da đen.
Sau quyền đó, tên da đen cảm thấy Ngô Bình như một ngọn núi, khiến gã thấy rất áp bách.
Ngô Bình đã dung hợp rất nhiều quyền pháp vào chiêu này nên nó rất ngang tàng, mạnh mẽ và tuyệt diệu.
Uỳnh!
Hai quyền cước va chạm, tên da đến thấy phía trước trống nên tiến thêm một bước, ngay lúc này, Ngô Bình đã tung quyền thứ hai ra.
Bụp!
Tên da đen trợn tròn mắt rồi gập người như con tôm, gã thấy sườn mình đau nhói.
Bịch.
Ngô Bình lại bồi thêm một quyền nữa vào mặt làm gã sấp xuống sàn, không thể nhúc nhích.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa xem đến đoạn này mà cả kinh hô lên: “Đại ca, hỏng rồi…”
Cô ta ngoảnh lại thì không còn thấy cô gái tóc ngắn đâu nữa.
Ngô Bình lấy một con dao bằng hợp kim từ người của tên da đen, sau đó híp mắt đi tới cạnh cô gái tóc xoăn: “Nói đi, ai sai cô đến đây?”
Cô gái tóc xoăn lườm Ngô Bình rồi nói: “Khốn kiếp!”
Phập!
Con dao đã cắm vào hõm vai của cô ả, chỉ cần Ngô Bình dùng sức một chút là sẽ cắt đứt động mạch chủ của cô ả.
Cô ả gào thét thảm thiết, ánh mắt càng thêm phẫn hận: “Anh sẽ phải hối hận”.
“Thả cô ấy ra…”, tên da đen nằm dưới đất cử động một chút, nhưng sau đó lại Ngô Bình đá cho ngất xỉu tiếp.
“Nếu cô không nói thì tôi sẽ dùng con dao này rồi lột từng lớp da mặt của cô, cô xinh thế này cơ mà, tôi sẽ lột mang về làm kỷ niệm”.
“Anh dám!”
Một giọng nói từ bên ngoài vang lên, một cô gái tóc ngắn bước vào, khí tức của cô ấy rất mạnh, hoá ra là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
Ngô Bình híp mắt lại, trẻ thế này mà đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, rốt cuộc cô gái này là ai?
Cô gái bước tới cách anh ba mét rồi nói: “Tôi là Đường Băng Vân của Đường Môn”.
Ngô Bình ngạc nhiên, đây là Đường Băng Vân ư?
Ngay sau đó, anh đã sa sầm mặt: “Cô là Đường Băng Vân? Hai người này là thuộc hạ của cô?”
Đường Băng Vân: “Đúng, nếu anh không vượt qua được bài kiểm tra thì không đủ tư cách gặp tôi”.
Ngô Bình cười phá lên: “Kiểm tra kết thúc rồi, các người đi đi”.
Cô gái tóc xoăn trừng mắt nói: “Anh có ý gì?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ý của tôi là các người mau biến hết đi!”
Chương 248: Đường Băng Vân hung hãn, Sơ Ngộ
Đường Băng Vân: “Anh đuổi tôi ư?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Đường Băng Vân lườm anh rồi gằn giọng nói: “Đuổi chúng tôi không dễ vậy đâu”.
“Gì cơ?”, Ngô Bình cau mày: “Sư huynh tôi bảo muốn giới thiệu một cô gái họ Đường khá ưa nhìn cho tôi gặp, ra cũng chỉ vậy thôi”.
Khá ưa nhìn? Giới thiệu cho gặp? Đường Băng Vân sầm mặt xuống: “Anh coi đó là đi xem mắt chắc?”
“Chẳng lẽ không phải?”, Ngô Bình liếc nhìn ngực cô ấy rồi chẹp miệng: “Cũng to đấy, nhưng không biết có bị thâm không, nếu thâm thì tôi không thèm đâu”.
Ầm!
Mặt đất rung chuyển, một bóng người lao vụt tới, sau đó tung ra ba quyền và một cước tấn công vào chỗ hiểm của Ngô Bình.
Ngô Bình trông có vẻ như đang bỡn cợt, nhưng thực chất đang tập trung tinh thần. Đường Băng Vân vừa tấn công thì anh cũng nghênh chiến ngay, anh nghiêng người rồi đánh vào khuỷu tay của cô ấy.
Đường Băng Vân chú ý thấy thì đánh văng tay Ngô Bình ra rồi tung một quyền vào ngực anh.
Ngô Bình cúi xuống rồi vòng qua người Đường Băng Vân, sau đó đánh vào lưng cô ấy.
Bụp!
Anh ra tay rất nhanh, sau đó đánh vào mông Đường Băng Vân, xúc cảm mang lại khá tuyệt.
Đường Băng Vân suýt nữa nhảy dựng lên, cô ấy hét lớn rồi tấn công như vũ bão. Lúc này, cô ấy đã phát hiện Ngô Bình tu luyện quyền ý, kiến thức của anh rất rộng, quyền cước thì nhiều, anh toàn tung ra những đòn mà cô ấy chưa từng thấy.
Hai người dồn toàn lực chiến đấu trong một không gian hẹp, quyền qua cước lại, từng chiêu thức chí mạng như muốn tiêu diệt nhau.
Đường Băng Vân mới đột phá nên tu vi chưa ổn định, Ngô Bình thì đã tu luyện được thần ý, sắp tới quyền ý. Hơn nữa, kiến thức của anh lại nhiều, nền móng vững chắc nên hai người khó phân thắng bại.
Nhưng dẫu sao Đường Băng Vân cũng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, từng đòn tấn công của cô ấy đều có uy lực phi phàm, khiến Ngô Bình phải tập trung tinh thần cao độ và dồn toàn lực ứng phó.
Hai người đánh từ trong phòng ra đến hành lang rồi tới đại sảnh, bàn ghế vỡ toang, cửa sổ kính cũng vỡ nát.
Đường Băng Vân như đã dùng đến sát chiêu, Ngô Bình hơi đuối sức, rõ ràng anh có thể nhìn rõ từng chiêu thức của cô ấy, thậm chí có thể đánh bại cô ấy bằng một chiêu ngay, nhưng lực bất tòng tâm nên anh đang thấy rất tiếc nuối.
Cảm giác tiếc nuối này khiến anh nảy ra một ý, đó là học thêm các chiêu thức của Đường Băng Vân.
Sau vài lần, anh đã loại bỏ những chỗ không phù hợp để hoàn thiện những động tác riêng cho mình.
Hiện giờ, anh đã tiến vào cảnh giới thứ ba Quan Thông trong bảy cảnh giới của quyền ý. Cuối cùng thì anh đã có thể nắm rõ hết các chiêu thức, tuyệt học và biến nó thành kiến thức của mình.
Đường Băng Vân cảm thấy quyền pháp của Ngô Bình đột ngột thay đổi. Trước đó, tuy quyền pháp của anh phức tạp, nhưng giống đồ đi mượn, còn bây giờ thì khác, từng chiêu thức của anh đều như đã khổ luyện cả nghìn lần nên vô cùng thông thuộc.
Dần dà, quanh người anh đã phủ kiến Như Lai Thần Canh, từng quyền cước ngày càng nhuần nhuyễn.
Dưới sự chèn ép mạnh mẽ của Đường Băng Vân, Ngô Bình đã bất ngờ đột phá cảnh giới thứ tư của quyền ý – Sơ Ngộ.
Lúc này, anh đã bắt đầu ngộ ra được một chút kiến thức về quyền ý. Quyền ý giúp mình có ý thức và trí tuệ, là một cảnh giới mà phải trải qua muôn vàn thử thách mới có thể đột phá được.
Đường Băng Vân cảm thấy có gì đó sai sai, Ngô Bình ngày càng có vẻ thư thái hơn, cuối cùng thì mỉm cười, thậm chí anh còn không thèm nhìn cô ấy, mà vẫn có thể tung ra những chiêu thức khiếp đảm, phản đòn cũng ngày càng tinh vi hơn.
“Tôi không tin một người ở cảnh giới Thần như anh có thể đấu lại tôi”, Đường Băng Vân không phục nên phóng chân khí ra, tốc độ tấn công cũng nhanh hơn.
Song, dù cô ấy có tung bao nhiêu đòn ra thì Ngô Bình cũng né được hết, điều này khiến Đường Băng Vân rất bực, như thể mọi đòn tấn công của cô ấy đều nằm trong dự liệu của anh vậy.
Hai người lại đánh thêm hơn trăm chiêu nữa, Đường Băng Vân tức điên rồi quát: “Không đánh nữa”.
Ngô Bình thu tay, sau đó cười híp mắt đứng yên tại chỗ: “Cảm ơn”.
Đường Băng Vân: “Anh cảm ơn tôi ư?”
Ngô Bình: “Tôi vừa lĩnh ngộ ra quyền ý, cảm ơn cô đã cho tôi áp lực”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Anh lĩnh ngộ quyền ý rồi ư? Không thể nào! Cả trăm năm rồi chưa có ai làm được điều đó”.
Ngô Bình: “Thì giờ có tôi làm được”.
Đường Băng Vân trợn tròn mắt, cô ấy không ngờ sự truy sát của mình lại giúp Ngô Bình lĩnh ngộ ra quyền ý, giờ cô ấy biết nói gì nữa đây?
Ngô Bình: “Xin lỗi, giờ tôi phải củng cố tu vi rồi, tạm biệt!”
Dứt lời, anh vào phòng thay đồ rồi đi luôn.
Đường Băng Vân chợt nói: “Nếu anh muốn tìm nơi luyện quyền thì tôi biết một chỗ”.
Ngô Bình do dự một lúc rồi nói: “Thôi, chúng ta ai đi đường nấy”.
Cô gái này đẹp thì đẹp thật, nhưng quá đanh đá, tu vi lại cao, lấy cô ấy thì phúc hoạ ngang nhau, chưa chắc anh đã chịu nổi.
“Anh!”, Đường Băng Vân tức đến mức lại muốn đánh nhau tiếp.
Lúc này, gã da đen đã tỉnh lại, sau đó ôm bụng đi tới nói: “Đại ca, hắn đã hạ ám thủ với tôi”.
Ngô Bình đạp vào bụng khiến gã bay xa bảy mét rồi ngã mạnh xuống đất, nhưng sau đó gã không thấy sườn mình đau nữa, Ngô Bình đã giải ám thủ cho gã.
Không lâu sau, cô gái tóc xoăn cũng bước tới rồi lườm Ngô Bình: “Anh dám đánh gãy mũi tôi, anh có biết tôi làm hết bao nhiêu tiền không?”
Ngô Bình nhún vai: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ đánh chỗ khác”.
“Khốn khiếp, còn có lần sau nữa ư?”, cô gái tóc xoăn chỉ muốn đập chết anh.
Chương 249: Lính đánh thuê Ma Ám
Ngô Bình chợt đi đến gần cô gái tóc uốn, làm cô ả sợ đến mức lùi lại rồi tức tối quát: “Anh định làm gì?”
Ngô Bình bình thản nói: “Tôi là bác sĩ, đứng im!”
Dứt lời, anh giơ tay ra nắn nhẹ vào đoạn mũi bị gãy của cô ả, sau đó động nội lực, phần xương mũi bị gãy nhanh chóng nối liền, chân khí màu vàng cũng được truyền vào bên trong.
Cô ả thấy mũi mình nóng nên thì mới biết Ngô Bình đang chữa trị cho mình: “Ra tay với phụ nữ quá thâm độc, tôi phục anh đấy”.
Ngô Bình: “Quá khen”.
Cô ả lừ mắt với anh: “Tôi là Hoa Hồng”.
Ngô Bình: “Chắc tôi không cần tự giới thiệu nữa”.
Hoa Hồng xoa vết thương trên vai mình thì thấy đã không còn chảy máu nữa, cô ả cảm thán: “Mũi đao ấy của anh chuẩn thật, chỉ lệch động mạch chủ có một chút thôi”.
“Đó là vì tôi không cảm nhận được sát ý trên người cô, không thì cô đã về gặp tổ tiên lâu rồi”, Ngô Bình bình tĩnh nói.
Sau khi có thần ý, Ngô Bình rất nhạy bén với sát ý, nếu anh không cảm nhận được sát ý từ người khác thì chứng tỏ họ không đính giết anh.
Hoa Hồng toát mồ hôi hột, đúng là nguy hiểm!
Dưới sự hỗ trợ của chân khí màu vàng, mũi của Hoa Hồng đã bình thường trở lại, Ngô Bình buông tay rồi nói: “Xem ra các người là một nhóm, việc chính là gì thế?”
Ngô Bình liếc nhìn Đường Băng Vân, thấy cô ấy không nói gì thì mới trả lời: “Anh có biết lính đánh thuê không?”
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Các cô là lính đánh thuê ư?”
Hoa Hồng sờ mũi thấy không còn đau nữa, hình như mũi cô ả đã thẳng lại bình thường, cô ả rất kinh ngạc và cùng biết ơn Ngô Bình: “Ừm, chúng tôi là một trong những nhóm lính đánh thuê mạnh nhất toàn cầu, chúng tôi là nhóm Ma Ám”.
Ngô Bình: “Đỉnh!”
Đường Băng Vân: “Anh đã qua được vòng kiểm tra thứ nhất, giờ đến vòng thứ hai”.
Ngô Bình cau mày: “Gì mà vòng thứ hai? Xin lỗi nha, tôi không rảnh”.
Đường Băng Vân: “Nếu anh từ chối thì tôi sẽ bảo với sư phụ anh là anh sợ rồi”.
“Sợ?”, Ngô Bình cười lạnh.
“Nếu không sợ thì anh tham gia vòng hai đi”, Đường Băng Vân nhìn vào mắt anh: “Cùng tôi tham gia thực chiến với nhóm lính đánh thuê một tuần”.
“Tham gia thực chiến của lính đánh thuê?”, Ngô Bình sáng mắt lên, anh rất thích súng ống, hồi còn học cấp ba, anh còn là fan của quân sự. Bây giờ có cơ hội thực chiến nên anh thấy rất hồi hộp.
Ngô Bình thoáng do dự rồi nói: “Được, tôi tham gia”.
Đường Băng Vân: “Tốt, khi nào sắp xếp xong, chúng tôi sẽ nhắn cho anh”, dứt lời, cô ấy dẫn King Kong và Hoa Hồng rời đi.
Bên này có động tĩnh quá lớn, nhưng Lý Quảng Long và Từ Khắc Mẫn đang hưởng thụ nên không nghe thấy gì cả. Chờ họ vui vẻ xong thì Ngô Bình đã về lâu rồi.
Trời sắp tối, anh lái chiếc X7 của Lý Quảng Long đi gặp Chu Thanh Nghiên.
Cô ấy vẫn chưa tan làm, nghe thấy Ngô Bình tới thì lập tức chạy vào nhà vệ sinh dặm lại phấn, sau đó lái chiếc S5 tới một quán cà phê đã hẹn với anh.
Chu Thanh Nghiên vừa lái xe ra ngoài nhà máy thì đã có một chiếc xe khác của Nhật đã đi theo. Nhà mày nằm ở một nơi khá hoang vắng, trời đang chạng vạng tối nên Chu Thanh Nghiên không lái nhanh được.
Đột nhiên có hai chiếc xe chở hàng xuất hiện ở phía trước rồi phanh gấp. Chu Thanh Nghiên giật bắn mình, vội vàng đạp phanh, khó khăn lắm mới dừng xe sát xe phía trên mà không đâm sầm vào.
Lúc này, chiếc xe của Nhật ở phía sau đã đi tới, sau đó đâm mạnh vào đuôi xe của cô ấy, làm Chu Thanh Nghiên kẹt ở trong xe. Thấy tình hình không ổn, Chu Thanh Nghiên lập tức gọi cho Ngô Bình ngay.
Có bốn người bước xuống từ chiếc xe phía sau, sau đó vây quanh xe của cô ấy, một người gõ vào cửa kính rồi nói: “Người đẹp, xin lỗi nhé, chúng tôi đâm trúng xe của cô rồi”.
Lúc này, giọng của Ngô Bình đã vang lên: “Thanh Nghiên, anh sắp đến rồi”.
Chu Thanh Nghiên lo lắng nói: “Anh Ngô, em bị đâm vào đuôi xe, hình như là họ cố ý”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Em đừng mở cửa, cứ cầm cự với họ, gửi địa chỉ ngay cho anh”.
“Vâng”, Chu Thanh Nghiên nhanh chóng gửi định vị cho Ngô Bình.
Thấy Chu Thanh Nghiên đang gọi điện trong xe, mấy người bên ngoài liếc nhìn nhau rồi lấy vũ khí ra bắt đầu ra sức đập kính xe, cửa kính thuỷ tinh bắt đầu bị nứt, Chu Thanh Nghiên tái mặt nhưng vẫn bình tĩnh, dẫu sao cô ấy cũng là người có tu vi.
Nghe thấy tiếng đập cửa kính xe, Ngô Bình vừa tức vừa cuống nói: “Thanh Nghiên, đứng sợ, lùi xe đi”.
Chu Thanh Nghiên lập tức gạt cần số rồi nhấn ga, chiếc S5 lùi mạnh lại, làm chiếc xe của Nhật bay ra xa mấy mét.
Ngô Bình: “Em hãy quay đầu xe đi vào nhà máy, anh sẽ đến ngay”.
Ngô Bình phóng xe như bay trên đường, may sao đoạn đường này vắng nên anh không gặp cản trở.
Thấy Chu Thanh Nghiên có hành động bất ngờ, mấy người kia sợ hết hồn nên nhanh chóng leo lên xe rồi đuổi theo. Nhưng chiếc xe Nhật của họ không tăng tốc nhanh như chiếc S5, vì thế không thể đuổi kịp cô ấy.
Một người đàn ông trên xe gọi điện thoại: “Sếp, cô ta chạy rồi”.
Phái bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Vô dụng! Đuổi theo mau, dù có phải đuổi vào tận nhà máy thì cũng phải bắt cô ta về đây cho tao”.
“Vâng, sếp yên tâm”.
Tên đó ngắt máy rồi nghiến răng nói: “Vào nhà máy, sếp bảo nhất định phải bắt được cô ta”.
Bình luận facebook