Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256-260
Chương 256: Trận quyết chiến
Sau khi số vốn tám mươi tỷ được đổ vào đó, công trình được khởi công. Nhưng nửa năm sau số vốn đầu tư đã hết, tập đoàn Vạn Thắng bị đứt gãy nguồn vốn, dự án khu đô thị Giang Nam Thành bị tạm dừng. Mà tạm dừng đến nay đã được tám năm.
Quy mô của dự án này quá lớn, hơn nữa hiện không thể nào tìm được đối tác để phân thầu xây dựng. Ngân hàng nhiều lần cho đấu thầu dự án khu đô thị Giang Nam Thành nhưng không có công ty nào dám nhận thầu. Bởi vậy công trình này mới đình công tới hiện tại. Cũng chính vì nó mà các ngân hàng tỉnh K phải chịu áp lực vô cùng lớn.
Mặc dù Ngô Bình không biết tường tận về tình hình của dự án khu đô thị Giang Nam Thành hồi trước nhưng anh cảm thấy bên trong chắc chắn có nội tình gì đó. Dự án này giống như hạt dẻ dại bên đường, không ai dám ăn vì sợ nó đắng.
“Tử Di, em phải nghĩ cho kỹ. Những dự án treo như vậy đều rất rắc rối, anh nghĩ em không nên dấn thân vào”, anh nói.
Đường Tử Di: “Cho nên em mới muốn mời phó chủ tịch Từ ăn cơm để thăm dò nội tình. Nếu có thể, em định sẽ nuốt trọn miếng thịt mỡ này. Em đã điều tra qua, nếu thầu dự án này thì tổng giá trị đầu tư không quá một trăm tỷ tệ. Còn giai đoạn sau, chúng ta có thể chia nhỏ thành từng đợt để xây dựng, sẽ không tốn quá nhiều vốn trong một lần”.
Ngô Bình vẫn cảm thấy kèo này không chắc, anh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chúng ta gặp nhau bàn bạc đi, việc này phải suy xét cẩn trọng, không được hành động hấp tấp”.
“Được, chiều nay gặp nhau nhé”.
Anh vừa cúp điện thoại thì lại có cuộc gọi tới, là thành viên của đội Sấm Sét – Chu Vũ.
“Đội trưởng, bạn tôi đã liên lạc với đội trưởng đội Thiên Thần. Đội trưởng đội đó muốn gặp mặt anh”.
Lần trước, Ngô Bình nghe tin toàn bộ đội Thiên Thần đã thiệt mạng, đội trưởng đội Thiên Thần cũng trúng kịch độc nên anh chỉ thuận miệng nói rằng mình chữa được độc. Thật không ngờ Chu Vũ lại để tâm đến lời anh nói rồi liên lạc với đối phương.
Ngô Bình: “Hiện giờ tôi đang có việc bận, bảo anh ta đến tìm tôi đi”.
Chu Vũ sững lại, đáp: “Đội trưởng, anh ấy là đội trưởng đội Thiên Thần, là người của Thiên Long”.
“Vậy thì đã sao? Không phải anh ta vẫn cần tôi chữa trị cho hay sao?”, Ngô Bình nói tiếp: “Nếu anh ta tới thì tôi sẽ bỏ thời gian trị độc giúp, còn nếu không tự tới được thì bỏ đi”.
Chu Vũ cười khổ: “Được rồi đội trưởng, tôi sẽ chuyển lời cho bạn tôi”.
Thiên Kinh, trụ sở Thiên Long.
Một người thanh niên một nửa mặt thối rữa đang ngâm mình trong bồn nước thuốc. Trên lưng anh ta đầy bọc mủ gây ra những cơn đau điếng người. Cảm giác đau đớn đó vượt quá khả năng chịu đựng của người thường, nhưng người thanh niên này lại không kêu than dù chỉ một tiếng, ngược lại còn vô cùng bình thản.
Lúc này, một cô gái vừa xinh đẹp vừa có khí chất, thân hình bốc lửa, tóc dài thở hổn hển chạy tới, nói: “Anh Long, tên khốn đó bảo anh phải tự đến chỗ hắn ta. Đúng là quá ngông cuồng!”
Người thanh niên kia chính là đội trưởng đội Thiên Thần, họ Đoàn tên Long, là một trong những cao thủ giỏi nhất của Thiên Long.
Đoàn Long vẻ mặt khá hứng thú, hỏi: “Ồ? Biết thân phận của tôi rồi mà vẫn bảo tôi phải tự đến đó sao?”
Cô gái tóc dài: “Đúng vậy, để em gọi điện cho người bạn kia, mắng cho hắn ta một trận”.
Đoàn Long xua tay nói: “Chuẩn bị đi, tới tỉnh K”.
Cô gái kia kinh ngạc: “Anh Long, anh…”
Đoàn Long đáp: “Khẩu khí của cậu ta lớn như vậy ngược lại khiến tôi có thêm hy vọng. Tôi không mong cậu ta có thể giải được hoàn toàn độc trên người, chỉ cần có thể giúp tôi kiềm chế được nó thì tôi đã cảm kích lắm rồi”.
Cô gái kia mắt đỏ hoe, đáp: “Anh Long, anh không được xảy ra chuyện gì đâu nhé!”
Đoàn Long bình thản đáp: “Là người ai cũng sẽ phải chết, không cần quá đau lòng. Hơn nữa, muốn lấy mạng tôi không dễ vậy đâu!”
Cô gái kia gật đầu: “Anh Long, em lập tức đi chuẩn bị. Một lát nữa chúng ta xuất phát”.
Mười giờ sáng, Từ Quý Phi quay lại. Gương mặt ông ấy đầy sát khí, quần áo dính máu. Rõ ràng là ông ấy vừa trở về từ một cuộc chiến đẫm máu.
Ngô Bình vội vã hỏi: “Anh Ba, đã điều tra ra chưa?”
Từ Quý Phi ngồi xuống, nói: “Mạnh Hãn bị Vương Hành Thông tra tấn đến chết. Trong lúc sắp chết, ý thức mơ hồ mới nói ra chuyện về phương pháp hít thở của anh”.
Nghe xong, vẻ mặt Ngô Bình cũng đằng đằng sát khí: “Lũ đáng chết này!”
Từ Quý Phi: “Đám thuộc hạ của Vương Hành Thông đều bị anh đánh chết rồi. Anh còn đến gặp Chu Phật Sinh, lão ta quả thực có chút bản lĩnh, chạy thoát được khỏi tay anh”.
Ngô Bình không khỏi bất ngờ: “Anh Ba, anh đánh bị thương Chu Phật Sinh sao?”
Từ Quý Phi: “Anh đã đánh gãy tay Chu Phật Sinh, đáng tiếc là chưa giết được lão ta. Vương Hành Thông đã khai nhận hết rồi, tất cả đều do Chu Phật Sinh đứng sau giật dây, sao anh có thể tha cho lão chứ?
Ngô Bình gật đầu: “Chết là đáng!”
Từ Quý Phi: “Ngô Bình, anh tới là có việc muốn bàn với chú”.
Ngô Bình: “Anh Ba cứ nói”.
Từ Quý Phi: “Chu Phật Sinh thua trận đã cút khỏi đây, giới giang hồ của tỉnh K sẽ đảo lộn trật tự. Hiện giờ rất cần một vị cao thủ trấn áp thế cục ở đây. Mà vị cao thủ đó phải có thực lực thật mạnh.
Ngô Bình kinh ngạc: “Anh Ba đang bảo em thay thế Chu Phật Sinh sao?”
Từ Quý Phi gật đầu: “Thực ra chú không cần làm gì cả, đám người đó sẽ tự kéo tới nịnh nọt xin kết giao với chú. Bởi vì sau này chú sẽ trở thành ông vua của thế giới ngầm ở đây".
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Sao anh Ba không về tỉnh K?”
Từ Quý Phi lắc đầu đáp: “Không được, anh cả của anh đang ở tỉnh K, nếu anh đến thì sẽ bất lợi cho anh ấy. Anh vẫn nên ở Vân Kinh thì tự do tự tại hơn”.
Ngô Bình: “Nhưng em chưa từng có kinh nghiệm làm việc này”.
Từ Quý Phi cười đáp: “Không cần phải có kinh nghiệm, chú là tông sư cảnh giới Thần, là đệ tử của Đông Phật tiên sinh, lại còn tinh thông y thuật. Như vậy thì làm gì còn ai dám động tới chú, bọn chúng sẽ đều phải tôn trọng chú, thậm chí là sợ chú nữa”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Anh Ba, đây là việc trọng đại, cho em thời gian suy nghĩ nhé”.
Từ Quý Phi gật đầu, nói: “Có điều anh tiết lộ cho chú một bí mật. Thời của Chu Phật Sinh, mỗi năm ở vị trí đó lão kiếm được vài tỷ tệ lợi nhuận, đó là còn chưa tính các tài sản như bất động sản, vàng bạc đá quý”.
Hai người họ đang nói chuyện thì đột nhiên dừng lại, đồng loạt nhìn ra cửa. Cửa lớn bị ai đó đẩy mở, sau đó Lâm Thiên Vương bước vào trong nhà.
“Hoá ra là lũ chuột trốn ở đây!”, Lâm Thiên Vương cười lạnh, mắt quét qua Từ Quý Phi và Ngô Bình rồi hỏi: “Tên nào muốn đầu thai trước?”
Từ Quý Phi bước lên phía trước, bình thản nói: “Lâm Thiên Vương, cậu định giết tôi để cướp lấy phương pháp hít thở nhưng lại không ngờ tôi đã ra tay giết Vương Hành Thông trước phải không?”
Lâm Thiên Vương nhếch miệng cười đáp: “Thế thì đã sao? Giờ tôi giết ông, chẳng phải vẫn lấy được phương pháp hít thở đó sao?”
Từ Quý Phi cười lớn đáp: “Lâm Thiên Vương, lẽ nào cậu không nhận ra giờ tôi cũng là cao thủ Tiên Thiên rồi sao?”
Lâm Thiên Vương cười lạnh: “Đương nhiên là biết, thế thì đã sao? Tôi đã lên tới cảnh giới thứ hai của Tiên Thiên rồi. Cơ thể tôi rắn chắc như kim cương, cho dù cả hai người liên thủ thì cũng không phải đối thủ của tôi!”
Nói rồi, Lâm Thiên Vương đột nhiên di chuyển, anh ta trườn trên mặt đất một cách kỳ dị, sau đó phóng một chưởng về phía Ngô Bình.
Từ Quý Phi gầm lên: “Mày dám!”, sau đó ông ấy lao tới tấn công Lâm Thiên Vương.
Lâm Thiên Vương giơ một tay lên là đủ đánh lại Từ Quý Phi. Cơ thể anh ta còn chẳng nhúc nhích mà Từ Quý Phi đã bị đánh bay ra xa mấy mét. Mặt ông ấy hơi nhợt đi, cú đánh vừa rồi đủ để thăm dò thực lực. Lâm Thiên Vương vẫn mạnh hơn ông ấy một chút.
Cũng là do Từ Quý Phi chỉ vừa mới thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên. Nếu ông ấy đã tu luyện Tiên Thiên ổn định chừng nửa năm, một năm rồi thì dù Lâm Thiên Vương có ở bậc cao hơn cũng không phải đối thủ của ông ấy.
Lúc đối phương tấn công, Ngô Bình nhanh chóng né sang một bên, cười lạnh nói: “Lâm Thiên Vương, hóa ra anh cũng chỉ được đến vậy!”
Chương 257: Nhát chém giận dữ
Dứt lời, Ngô Bình chủ động tấn công Lâm Thiên Vương, quyền pháp như điện, cước pháp như rồng, anh đã phát huy uy lực của Ngũ Long Thánh Quyền đến cực điểm.
Ầm!
Các cú đấm của Ngô Bình vừa nhanh vừa mạnh như đạn pháo, Lâm Thiên Vương cật lực chống trả, lơ là một chút đã bị trúng một cú đá vào mặt rồi bay cả cả mấy mét.
Anh ta vừa tức vừa ngạc nhiên, không ngờ mình ở cảnh giới Tiên Thiên rồi mà không đánh lại được Ngô Bình, đúng là mất mặt.
“Ngô Bình, chết đi!”, anh ta gào lên điên cuồng như hổ, sau đó bổ nhào về phía Ngô Bình. Ngô Bình quan sát động tác của anh ta thì phát hiện ông ta định áp sát rồi ôm mình.
Anh nhanh chóng tránh sang một bên, lúc này Từ Quý Phi cũng đã lao tới, hai người cùng nhau chống lại Lâm Thiên Vương. Gió lớn nổi lên, kình khí xao động, đồ đạc trong nhà đều vỡ nát, mặt sàn cũng nứt ra, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Ngô Bình nổi giận: “Khốn kiếp, nhà mới của tôi!”
Anh chạy vào phòng sách, sau đó rút thanh trường kiếm lấy ở sát địa ra rồi vung lên, kiếm quang bắn xa cả cây số.
Trông thấy tia sát sắc lạnh đó, Lâm Thiên Vương kinh hãi rồi vội vàng lách người né đi nhưng đã muộn. Quyền ý của Ngô Bình rất khó lường, anh ta vừa tránh đi thì Ngô Bình đã mai phục sẵn, thanh kiếm loé sáng rồi chém vào vai anh ta.
Da thịt Lâm Thiên Vương rách ra, máu chảy ròng ròng, Lâm Thiên Vương hét lên thảm thiết, mặt trắng như tờ giấy.
Ngô Bình lại tức giận gào lên: “Chết đi!”, anh vung kiếm lên rồi chém về phía Lâm Thiên Vương.
Lâm Thiên Vương hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ biết giơ một tay lên đỡ.
Phập!
Máu tươi bắn lên, một cánh tay và một cái đầu cũng bay lên theo, Lâm Thiên Vương đã chết.
Ngô Bình nhìn máu tươi dưới đất mà vẫn tức đến tái mặt, đây là nhà anh mới mua, mà giờ đã lanh tanh bành thế này, rồi biết ở kiểu gì đây?
Từ Quý Phi ngạc nhiên nhìn thanh trường kiếm trong tay anh rồi hỏi: “Đây là kiếm gì thế?”
Ngô Bình ném thanh kiếm sang một bên rồi nói: “Kiếm Sát, uy lực đủ dể giết tu sĩ cảnh giới Địa Tiên, Lâm Thiên Vương là cái thá gì chứ!”
Từ Quý Phi dựng ngón tay cái: “Quá đỉnh! Hôm nay mà không có chú thì chắc anh nguy mất”.
Sau đó, ông ấy cười nói: “Anh sẽ gọi người đến dọn nhà cho chú, đảm bảo sẽ trở lại nguyên dạng”.
Ngô Bình: “Vậy phiền anh rồi, à chiều nay em với Đường Tử Di mời anh cả anh đi ăn, anh đi cùng luôn nhé?”
Từ Quý Phi xua tay: “Thôi, mọi người đi ăn để bàn chuyện riêng thì anh đi làm gì. Này, chú suy nghĩ về chuyện trấn thủ ở tỉnh K đi nhé, anh chờ đấy”.
Không còn sớm nữa nên Từ Quý Phi ở lại xử lý hiện trường, còn Ngô Bình lái xe đến tìm Đường Tử Di, hai người đã hẹn chiều nay đi ăn với Từ Bá Nhân để bàn chuyện thành phố Giang Nam.
Bốn rưỡi chiều, Ngô Bình đã đến một khách sạn khá bình dân ở tỉnh, chi phí ăn uống ở đây không cao, nhưng đồ ăn cũng tạm được.
Đường Tử Di đã tới, cô ấy đang dặn dò chủ khách sạn gì đó.
“Tử Di, mình ăn ở đây à?”, anh hỏi.
Đường Tử Di gật đầu: “Ông Từ là người khiêm tốn, không thích phô trương, nên em mới chọn chỗ này. Đồ ở đây khá rẻ, nhưng ăn cũng ngon lắm”.
Ngô Bình: “Cùng được, thật ra đi uống trà thôi cũng được rồi, vì ông cả nhà họ Từ không biết uống rượu”.
Đường Tử Di: “Thế hay mình đổi chỗ khác”.
Ngô Bình xua tay: “Thôi, ông Từ cũng không phải người ngoài, ở đây luôn đi”.
Mười phút sau, một chiếc xe bình thường đã đỗ dưới khách sạn, Từ Bá Nhân dẫn theo hai người nữa bước xuống xe.
Ngô Bình chờ sẵn ở cửa rồi cười nói: “Anh Từ đến rồi ạ”.
Từ Bá Nhân vui vẻ đáp: “Tôi vốn không định đến đâu, nhưng nể mặt cậu đấy nhé”.
Ngô Bình cười nói: “Em biết mà, mời anh lên tầng”.
Từ Bá Nhân ngồi ở vị trí chủ toạ trong một căn phòng trang nhã ở tầng trên, Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi hai bên, trông như cấp dưới của ông ấy, có tất cả bảy người đang ngồi ở đây.
Từ Bá Nhân lên tiếng trước: “Cô Đường, nghe nói cô có hứng thú với Giang Nam Thành hả?”
Đường Tử Di cười đáp: “Vâng, không biết tập đoàn Đường Thị chúng tôi có tham gia được không?”
Từ Bá Nhân nâng tách trà lên rồi nói: “Thật ra tỉnh K chúng ta rất cầu những tập đoàn lớn như Đường Thị tham gia cùng, nhưng vì cô thân với Ngô Bình thì tôi khuyên không nên thì hơn”.
Đường Tử Di ngạc nhiên hỏi: “Ông Từ, tại sao vậy?”
Từ Bá Nhân lập tức kể vắn tắt lại mọi chuyện, Đường Tử Di nghe xong thì thấy da đầu mình tê dại, mồ hôi lạnh túa ra. Ngô Bình cũng nhíu chặt hàng lông mày, cảm thấy chuyện này quá rắc rối, nó đúng là một tổ ong, ai bén bảng đến sẽ bị chích cho xưng đầu.
Thì ra cổ đông chính của Giang Nam Thành là chủ của tập đoàn Vạn Thắng, tên là Vạn Trung Lương. Nhờ nguồn vốn dồi dào mà ông ta đã xây dựng nên tập đoàn Vạn Thắng chỉ trong mười năm.
Trước kia, tổng giá trị của tập đoàn này là hơn 3000 tỷ, hàng năm thu về cả trăm tỷ, lãi trên trăm tỷ, họ chuyên vể màng luyện kim, than đá, hoá thạch, bất động sản, tài chính, bảo hiểm, nói chung là đủ mọi lĩnh vực, bất cứ việc gì hay nơi nào có thể kiếm được tiền thì đều có bóng dáng của tập đoàn này.
Vào năm mà tập đoạn này đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp, tổng giá trị của năm mươi chín công ty là một con số trên trời.
Vạn Trung Lương trở thành người đứng đầu của tỉnh K, đại gia thứ năm cả nước, danh tiếng vang xa. Cũng chính trong năm đó, dự án Giang Nam Thành ra mắt, Vạn Trung Lương chỉ hô một tiếng là các ông lớn khác đều đổ vốn vào, người thì 300 triệu, người thì 500 triệu.
Sang đến năm thứ hai, Vạn Trung Lương chợt chết đột tử, toà nhà lớn của tập đoàn Vạn Thắng sụp đổ, sau đó vợ ông ta di cư sang nước ngoài, con trai thì chết ở ngoài đường, tập đoàn Vạn Thắng mất đi người chèo chống nên loạn cào cào.
Kể đến đây, Từ Bá Nhân nói: “Trước khi Vạn Trung Lương chết, cổ phiếu của ông ta đã chuyển hết cho tập đoàn Vạn Hướng, tổng cộng là 1000 tỷ”.
“Sau đó, họ bán số cổ phiếu này ra thị trường, đổi về được hơn 900 tỷ. Tiếp đó thì Vạn Trung Lương chết, giá cổ phiếu của các công ty thuộc tập đoàn Vạn Hướng cũng sụt giảm, đang từ công ty có giá trị hàng nghìn tỷ thì chỉ còn chưa nổi chục tỷ. Cuối cùng, những người khác chỉ mất hơn 30 tỷ để mua lại số cổ phiếu ấy, sau đó nhẹ nhàng kiếm được cả đống tiền”.
“Mà nào đã xong, những người này vốn là cổ đông của tập đoàn Vạn Hướng, họ lập tức mở cuộc họp cổ đông rồi chia năm xẻ bảy tập đoàn, lấy hết những gì đáng giá nhất về tay. Cuối cùng, tập đoàn Vạn Hướng chỉ còn lại nợ nần và cái vỏ trống rỗng”.
Nghe đến đây, Ngô Bình nói: “Vậy tập đoàn Vạn Hướng bị phân chia, bên thanh toán cuối cùng là ngân hàng, những người này đúng là thần thông quảng đại, to gan thật”.
Từ Bá Nhân: “Những người làm kinh doanh thì đâu biết nể nang gì, ai chẳng máu lạnh, khéo đến người thân còn trở mặt với nhau nữa là”.
Đường Tử Di: “Ông Từ, hiện giờ các tài sản đó đều thuộc sở hữu của ngân hàng, dù chúng tôi mua được cũng không liên quan đến tập đoàn Vạn Hướng đúng không?”
Từ Bá Nhân lắc đầu: “Vẫn liên quan chứ, người kế thừa của Vạn Trung Lương vẫn chưa từ bỏ, ông ta còn một cô cháu gái ở nước ngoài, chắc khoảng 21 tuổi gì đó, cô ấy chiếm một phần ba cổ phần của Giang Nam Thành, ngân hàng chỉ có thể bán đấu giá hai phần ba thôi”.
Chương 258: Thần Huy
Đường Tử Di ngạc nhiên nói: “Vạn Trung Lương phân chia tài sản từ trước rồi ư?”
Từ Bá Nhân: “Chắc ông ta phạt hiện ra chuyện gì đó nên mới sắp xếp trước, sau đó tặng một phần ba cổ phần của Giang Nam Thành và nhiều sản nghiệp cho cô cháu gái lúc ấy mới mười tuổi tên là Vạn Lộ Khả”.
“Cho nên bất kỳ ai muốn mua Giang Nam Thành đều làm lợi cho Vạn Lộ Khả. Mà những người khác thì không cho phép chuyện đó xảy ra”.
Đường Tử Di tái mặt nói: “Rốt cuộc họ là người như thế nào, sao lại mạnh đến vậy?”
Từ Bá Nhân: “Có một tổ chức tên là Thần Huy, nghe nói người giàu và có quyền thế nhất thế giới là một thành viên của tổ chức này. Không ai có thể ngăn cản được việc kinh doanh của tổ chức này, nếu họ muốn kiếm tiền thì không ai cản được.
“Thần Huy?”, Đường Tử Di thở dài một hơi: “Tôi từng nghe nói đến tổ chức này rồi, nhà họ Đường tôi cũng suýt tham gia vào mà. Nhưng khi ấy nhà tôi còn yếu thế, chưa đủ tư cách làm thành viên của họ”.
Từ Bá Nhân gật gù nói: “Được họ xem xét cho gia nhập là rất vinh hạnh rồi. Hơn nữa, với thế lực và vị trí hiện giờ của nhà họ Đường thì nếu muốn gia nhập chắc sẽ được ngay thôi”.
Ngô Bình: “Anh Từ, tóm lại là bây giờ nhà họ Đường không nên tham gia vào vụ này phải không?”
Từ Bá Nhân: “Ừ, nó như cái que hàn ấy, ai động vào sẽ bị bỏng ngay”.
Đường Tử Di cười trừ nói: “Thật ra Giang Nam Thành là một dự án rất tiềm năng, bỏ thế này thì tiếc quá”.
Từ Bá Nhân: “Chẳng có gì phải tiếc cả, sau này thiếu gì cơ hội kiếm tiền khác. Nếu cô thích, có thể xây dựng một Giang Nam Thành khác ở tỉnh K đây này”.
Đường Tử Di cười nói: “Nếu có cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ thử”.
Từ Bá Nhân rất bận nên chỉ ngồi thêm một lúc là về, Ngô Bình tiễn ông ấy xuống dưới, sau đó mới trở lên.
Đường Tử Di đầy thất vọng nói: “Không ngờ dự án này lại lắm vấn đề như vậy, thế là mừng hụt rồi”.
“Nhưng ít ra chúng ta đã biết đến Thần Huy và Từ Bá Nhân là một thành viên của tổ chức này”, Ngô Bình nói.
Đường Tử Di kinh ngạc: “Từ Bá Nhân là thành viên của Thần Huy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông ấy chiếm một vị trí quan trọng và rất có quyền thế, ngoài ra còn biết rất tường tận về tổ chức này, có lý do gì mà không gia nhập chứ? Điều quan trọng hơn nữa là em có để ý đến ngữ khí khi ông ấy nói chuyện không? Anh dám chắc đến 90 phần trăm luôn đấy”.
Đường Tử Di chớp mắt hỏi: “Anh cũng muốn gia nhập tổ chức này à?”
“Anh không hứng thú với những gì mình chưa biết, để xem thế nào đã”, Ngô Bình đáp. Anh không có ác cảm với Thần Huy, nhưng cũng không thấy hứng thú, chỉ thấy tổ chức này rất thần bí và lớn mạnh thôi.
Đường Tử Di thở dài nói: “Dự án tốt thế này mà lại hụt mất”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Nếu em muốn đầu tư để kiếm khoản lớn thì anh có thể giúp, chúng ta cùng thành lập một công ty đầu tư mạo hiểm, được không?”
Đường Tử Di tò mò hỏi: “Công ty như thế thì nhà em có rồi, sao phải mở riêng làm gì?”
Ngô Bình: “Người ta đầu tư sẽ xem dự án, còn anh thì xem con người”.
Nhắc đến thuật xem tướng, Ngô Bình có thể nhịn được vận mệnh của một người rồi dùng đó để phán đoán dự của người này có khả thi hay không, như vậy sẽ chắc ăn hơn.
Đường Tử Di nghe đến mức ngây ngẩn: “Xem người ư?”
Ngô Bình không giải thích mà cười nói: “Tóm lại em cứ tin anh là được”.
Đường Tử Di suy nghĩ rồi nói: “Em có vốn riêng khoảng 20 tỷ, anh cần bao nhiêu em sẽ chuyển bấy nhiêu”.
Ngô Bình cười nói: “Hai chúng ta mỗi người đầu tư 5 tỷ trước rồi tính tiếp”.
Đường Tử Di đồng ý: “Được, vậy mọi chuyện do anh quyết hết nhé”.
Ngô Bình: “Còn giấy tờ, thủ tục của công ty thì em lo nha”.
“Vâng”, Đường Tử Di nói: “Dự án Giang Nam Thành tan thành mây khói rồi, em về Vân Kinh đây, ở đó vẫn đang bận”.
Đường Tử Di dẫn cấp dưới đi luôn.
Nhà của Ngô Bình ở phố Lệ Thuỷ vẫn đang sửa chữa nên anh ở tạm khách sạn gần đó vài ngày.
Anh vừa đến khách sạn thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ, người đó hỏi: “Anh là Ngô Bình à?”
Ngô Bình: “Đúng rồi, ai vậy?”
Người kia: “Đại ca của chúng tôi sắp đến rồi, phiền anh cho tôi biết vị trí hiện tại”.
Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Cô là ai?”
Người kia như kiềm chế cơn giận rồi đáp: “Tôi là thành viên của đội Thiên Thần, tên là Hạ Liên”.
Ngô Bình à một tiếng rồi nói: “Đội trưởng của đội Thiên Thần đến nhờ tôi giải độc hả? Tôi đang ở khách sạn, các người đến đi, nhớ mang theo tiền khám chữa”.
Dứt lời, anh ngắt máy luôn.
Hạ Liên đang ngồi trên chiếc xe chạy trong nội thành: “Tên khốn này, không coi chúng ta ra gì cả, chưa gặp mà đã vòi tiền chữa bệnh rồi”.
Đoàn Long cười nói: “Tên khốn mà cô nói không đơn giản đâu, ông Triệu sắp chết rồi mà cậu ta vẫn cứu được đấy, cậu ta cũng giải độc cho Bạch Tử Quy đó”.
Hạ Liên ngạc nhiên: “Giỏi thế cơ á? Nhưng sao em chưa nghe nói bao giờ?”
Đoàn Long: “Tại cậu ta còn trẻ quá, cứu người cũng ít, nhưng kiểu gì cũng có ngày vang danh thiên hạ”.
Nói đến đây, anh ta thở dài một hơi: “Trong lần hành động vừa rồi, nếu có cậu ta ở đấy thì các anh em ta đã không chết”.
Hạ Liên vội nói: “Anh Long, lúc ấy thì đến thần tiên cũng không làm gì được, anh đừng suy nghĩ nữa”.
Đoàn Long chợt nói: “Tiểu Hạ, tôi bảo cậu ta gia nhập đội mình nhé?”
Hạ Liên ngẩn người: “Mời cậu ta gia nhập ư? Cậu ta đủ tư cách không?”
“Cậu ta đã giết cao thủ cảnh giới Tiên Thiên Lâm Thiên Vương, cô nói xem có đủ tư cách không?”, Đoàn Long nói.
Hạ Liên run lên: “Cái gì? Anh ta đã giết Lâm Thiên Vương ư?”
Đoàn Long: “Tôi cũng mới biết thôi, cậu ta và Từ Quý Phi bắt tay đuổi Chu Phật Sinh đi, sau đó giết đệ tử của ông ta và cả Lâm Thiên Vương”.
Hạ Liên: “Nếu anh ta có thể đánh ngang cơ với tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên thì đáng để chúng ta lôi kéo. Giờ mình đang thiếu thành viên nghiêm trọng nên rất cần những cao thủ như anh ta”.
Đoàn Long gật đầu: “Hơn nữa, cậu ta còn là người của Thần Võ Ti, điều động cũng dễ”.
Hạ Liên ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh Long, nhưng Thần Võ Ti có chịu cho anh ta đi không?”
Đoàn Long: “Diệp Thiên Tông nợ anh một ơn cứu mạng nên sẽ đồng ý thôi. Mà Ngô Bình là sư đệ của ông ấy, chắc ông ấy sẽ hiểu đội mình có tương lai hơn Thần Võ Ti”.
Hạ Liên: “Lát gặp Ngô Bình, để em hỏi ướm anh ta”.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đã tới khách sạn mà Ngô Bình ở, một đoàn năm người đi tới phòng anh rồi ấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên bảy giây thì Ngô Bình mới ra mở, anh đang gặm táo, sau đó quan sát những người này rồi dừng lại ở Đoàn Long đã bị thối rữa một nửa bên mặt: “Anh là đội trưởng của Thiên Thần hả?”
Đoàn Long gật đầu: “Đúng, chào bác sĩ Ngô”.
Ngô Bình tránh sang một bên: “Vào đi”.
Chương 259: Một trăm triệu Euro tiềm khám chữa bệnh
Năm người này cùng đi vào, Đoàn Long nói: “Bác sĩ Ngô, phiền cậu xem có chữa khỏi chất độc của tôi được không?”
Ngô Bình vừa gặm táo vừa quan sát gương mặt bị nát của anh ta, sau đó chẹp miệng nói: “Anh bị trúng độc, lại còn là độc cương thu, các người chán sống rồi hay sao mà lại chọc vào cương thi hả?”
Đoàn Long chấn động, Ngô Bình chỉ liếc nhìn một lát mà đã biết anh ta trúng độc cương thi, quả là người tinh tường.
“Đúng là độc cương thi, bác sĩ Ngô, còn chữa được không?”, trông Đoàn Long khá bình tĩnh, nhưng thực chất đang rất lo lắng, dẫu sao câu trả lời của Ngô Bình cũng liên quan đến sự sống còn của anh ta.
Ngô Bình ăn nốt quả táo rồi hỏi: “Anh ăn hoa quả không?”
Đoàn Long chỉ muốn phát điên: “Cảm ơn, tôi không ăn đâu”.
Ngô Bình lại hỏi Hạ Liên: “Các người ăn không?”
Hạ Liên đen mặt đáp: “Bác sĩ Ngô, xin anh hãy trả lời câu hỏi của đại ca, anh có chữa được không?”
Ngô Bình thở dài, tiếng thở dài của anh khiến tất cả mọi người hoảng loạn, lẽ nào không chữa được ư?
Ngô Bình lại cầm một chùm nho lên ăn rồi nói: “Chất độc này rất khó giải, nhưng các người yên tâm, tôi đảm bảo sẽ chữa được”.
Đoàn Long sáng mắt lên nói: “Bác sĩ Ngô, thật ư?”
Ngô Bình: “Ừm, nhưng phải dùng đến nhiều dược liệu đắt tiền lắm, anh mau sai người đi mua đi”, nói rồi, Ngô Bình viết một đơn thuốc rồi đưa cho Hạ Liên.
Hạ Liên nhìn một lượt, hầu hết đều là những dược liệu mà cô ấy chưa nghe đến bao giờ nên hỏi: “Đi đâu mua bây giờ?”
“Nhà họ Đường ở Vân Kinh sưu tầm khá nhiều dược liệu, cô đến đấy mà hỏi”, không phải anh kiếm mối làm ăn cho nhà họ Đường, mà đúng là chỉ nhà họ mới có các dược liệu này thôi, mỗi tội là giá rất đắt.
Hạ Liên ra sức gật đầu: “Tôi sẽ đi ngay”.
Hạ Liên dẫn người đi mua thuốc, trong phòng chỉ còn lại Ngô Bình và Đoàn Long cùng hai tên đàn em của anh ta.
Ngô Bình bảo Đoàn Long cởi quần áo xuống, sau đó anh thấy trên vai anh ta toàn các vết thương đã mưng mủ, vết nào cũng to như hạt lạc và đang bốc mùi khó chịu.
Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi chích từng vết một, sau đó nặn mủ ra rồi cho vào một cái bình nhỏ.
Sau khi châm được vài nốt, anh hỏi: “Sao các người lại chọc vào cương thi?”
Đoàn Long không giấu giếm mà kể lại mọi chuyện.
Khi ấy, Đoàn Long dẫn cac thành viên của Thiên Thần đi làm một nhiệm vụ, đó là hộ tống ba người châu Âu đến lăng mộ cổ ở sa mạc.
Những người đó cho rằng ở lăng mộ này có giấu những món đồ có giá trị lớn của thời tiền sử, vì thế không tiếc tiền thuê đội Thiên Thần đến hộ tống mình.
Vừa vào lăng mộ được một lúc thì họ đã gặp rất nhiều nguy hiểm, người chết liên tục, sau khi mở nắp quan tài thì có một chuyện khủng khiếp xảy ra. Có một cương thi nhảy từ trong quan tài ra, nó có thực lực rất mạnh, chỉ một chưởng đã có thể đánh bay Đoàn Long ở cảnh giới Võ Thần, làm anh ta ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau đó, nó cứ thế tàn sát hết mọi người, những thành viên của đội Thiên Thần tham gia vào vụ này đều chết cả, mấy người châu Âu kia cũng bỏ mạng.
Chờ khi Đoàn Long tỉnh dậy thì cương thi kia đang ăn xác chết ở một lăng mộ khác, anh ta nhân cơ hội đó lao ra ngoài gọi cứu viện. Chờ khi nhóm cứu viện tới thì anh ta đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Sau khi Đoàn Long tỉnh lại, nửa bên mặt đã thối rữa, lưng thì chi chít mụn nhọt, các bác sĩ hàng đầu đều nói anh ta chỉ còn sống được một tháng, nếu không nhờ có tu vi cảnh giới Võ Thần thì chắc anh ta đã chết luôn rồi.
Ngô Bình nghe xong thì ừm một tiếng, chứ không nói gì, chỉ tiếp tục châm các vết mủ. Sau khi xử lý hết các vết nhọt ấy xong, anh bắt đầu châm cứu cho Đoàn Long và truyền thụ cho anh ta một môn công pháp để giải độc.
Đoàn Long có tu vi rất cao, nhưng chỉ hơi vận công một chút là đã toá mồ hôi màu đen và bốc mùi hôi thối.
Ngô Bình mở vòi hoa sen trong phòng tắm ra rồi xối thẳng nước nóng xuống, sau đó bảo Đoàn Long đứng dưới vòi nước ấy, để khi chất độc chảy ra sẽ được nước rửa trôi đi.
Sau đó, anh đóng cửa lại rồi ngồi xem ti vi trong phòng khách. Ti vi đang phát buổi họp báo của diên viên Trần Lăng Sương, mới có một thời gian mà cô ấy đã vụt sáng và nổi đình nổi đám.
Vì thế, giá cổ phiếu của Sơn Hải cũng tăng vọt, so với lúc Ngô Bình mua vào thì đã tăng thêm hơn ba lần, đúng là vượt ngoài mong đợi của anh.
“Với giá hiện giờ là bán được rồi này”, anh lấy điện thoại ra rồi bắt đầu bán cổ phiếu đi, đầu tiên anh bán một triệu cổ và thu về hơn 15 triệu.
Anh vừa đăng bán đã có người mua ngay, vì thế anh bắt đầu tăng giá dần dần.
Cứ thế, Ngô Bình đã bán 30 triệu cổ với giá hơn 500 triệu.
Năm triệu cổ còn lại thì anh chờ thêm một lúc mới bán tiếp, như vậy khéo sẽ tăng giá thêm được.
Ngô Bình bán cổ phiếu xong thì Hạ Liên đã về, cô ấy xách một cái túi lớn rồi thở dốc nói: “Bác sĩ Ngô, thuốc anh cần có đủ rồi đây”.
Ngô Bình hơi kinh ngạc, mới hơn một tiếng mà cô ấy đã gom đủ thuốc rồi, nhanh thật đấy.
Anh mở thuốc ra xem thì thấy không có vấn đề gì, anh bảo đi đun nước trong một cái thùng lớn rồi thả thuốc vào, sau đó anh cũng giải độc cho Đoàn Long bằng cách đã làm với Bạch Tử Quy.
Nước sôi thì Đoàn Long ngồi vào bên trong ngâm mình, sau đó tiếp tục thi triển vài tâm pháp giải độc.
Ngô Bình tiếp tục chế các viên thuốc tễ cho anh ta uống để thúc đẩy quá trình giải độc.
Sau khi ngâm mình ba tiếng đồng hồ, da sau lưng của Đoàn Long đã chóc ra da chết để lộ lớp da mới, chứng tỏ cách chữa trị này có hiệu quả.
Ngoài ra, bên mặt bị thối rữa của anh ta cũng tái tạo được lớp da mới, với đà này thì chưa tới ba hôm nữa, mặt anh ta sẽ bình thường trở lại, thậm chí còn không có sẹo.
Đoàn Long biết độc tố trong người mình đang được bài tiết ra ngoài, anh ta cười nói: “Bác sĩ Ngô, tôi sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng của cậu. Sau này có gì cần tôi giúp thì cậu cứ nói”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Thế chúng ta nói đến tiền khám chữa nhé, mấy người châu Âu ấy trả anh bao nhiêu tiền?”
Hạ Liên tức giận nói: “Anh có ý gì thế hả? Định lấy tiền chắc?”
Đoàn Long cười nói: “Tiểu Liên, không được vô lễ. Dù có phải trả thêm mười lần số tiền ấy cũng không đủ để tôi bày tỏ lòng biết ơn đến bác sĩ Ngô đâu”.
“Không cần gấp mười đâu, một phần ba thôi là được rồi”, Ngô Bình nói.
Đoàn Long: “Những người đó trả thôi 300 triệu Euro, tôi sẽ trả cậu 100 triệu, được không?”
Đúng là một khoản tiền lớn.
Ngô Bình cười nói: “Được, anh chuyển tiền vào tài khoản cho tôi. Giờ anh ở phòng này luôn đi, à khi nào đi nhớ thanh toán tiền phòng”.
Hạ Liên nghiến răng nói: “Biết rồi”.
Ngô Bình: “Anh cứ ngâm mình liên tục 12 tiếng vào, thuốc thì uống duy trì thì sẽ khoẻ lại bình thường thôi. Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây”.
Dứt lời, Ngô Bình cầm một cái túi lên, sau đó bỏ những thứ mình đã trả tiền như rượu vang, đồ ăn vặt, xì gà vào đó rồi xách đi, còn tiền phòng thì đã có Đoàn Long lo.
Thấy thế, Hạ Liên tức đến mức xì khói, cô ấy liếc nhìn Đoàn Long rồi cố nhịn. Chờ Ngô Bình đi rồi, cô ấy mới nói: “Tốt xấu gì cũng kiếm cả đống tiền của người ta mà vẫn ki thế không biết, đúng là mất mặt!”
Đoàn Long cười lớn nói: “Tôi lại thấy cậu ta thú vị đấy chứ”.
Anh ta ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cô chọn vài chai rượu ngon và xì gà mà tôi cất cho bác sĩ Ngô nhé, coi như quà cảm ơn”.
Hạ Liên trợn tròn mắt: “Anh Long, chúng ta đã trả tiền rồi mà, còn tặng quà làm gì nữa?”
Đoàn Long cười nói: “Cậu ta đã cứu mạng tôi”.
Nghe thấy thế, Hạ Liên ngậm miệng ngay rồi ngoan ngoan gật đầu.
Rời khỏi khách sạn, Ngô Bình sa sầm mặt rồi về phố Lệ Thuỷ.
Nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, Từ Quý Phi đang ngồi điều chỉnh hơi thở ở phòng khách chờ anh về.
Chương 260: Bá chủ võ lâm
Nhà cửa đã trở lại như ban đầu, Ngô Bình nhìn trái ngó phải rồi vô cùng hài lòng, anh bỏ đồ lấy ở khách sạn xuống bàn rồi nói: “Anh ba, làm vài ly không?”
Khí tức của Từ Quý Phi vững như bàn thạch, tu vi ở cảnh giới Tiên Thiên đã vững vàng hơn, ông ấy cười nói: “Thôi, chú đã suy nghĩ xong chưa?”
Ông ấy đang nhắc đến chuyện muốn Ngô Bình tiếp quản địa bàn của Chu Phật Sinh.
Ngô Bình ngồi xuống chỗ đối diện với Từ Quý Phi, sau đó cầm đồ ăn vặt lên ăn rồi nói: “Anh ba, tỉnh K đâu chỉ có mỗi khu đó, các huyện bên dưới có nhiều nhân vật tài giỏi lắm. Trước khi ra quyết định, em cũng phải hiểu về tình hình của tỉnh K đã chứ”.
Từ Quý Phi cười nói: “Thế chú đã tìm hiểu chưa?”
Nếu nói về việc nắm bắt tình hình trong giang hồ thì không ai qua được Thần Võ Ti, khi ở khách sạn, Ngô Bình đã nhận được thông tin chi tiết về tất cả các nhân vật trong giới rồi.
Anh cảm thán nói: “Cao thủ ở tỉnh K nhiều thật, Chu Phật Sinh chỉ nổi ở một nơi thôi, chứ các bang phái và gia tộc võ lâm khác cũng ghê gớm lắm”.
Từ Quý Phi: “Đương nhiên, chú muốn thế vị trí của Chu Phật Sinh thì phải được những người đó công nhận. Nếu họ không phục thì vị trí của chú sẽ lung lay, sau đó sẽ liên tục có người tới quấy rối”.
Ngô Bình: “Khó ở chỗ là để họ phục mình, đến Chu Phật Sinh cũng miễn cưỡng làm được điều này thôi mà”.
Từ Quý Phi: “Chu Phật Sinh chưa phải cao thủ võ lâm ở tỉnh K đâu, ông ta đứng vững được là vì có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên tên là Liễu Trọng Hiên chống lưng cho thôi”.
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Cao thủ cảnh giới Tiên Thiên cũng có thể đại diện cho giới võ lâm ư?”
Từ Quý Phi: “Người này không chỉ là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, mà còn rất thân với chủ tịch tỉnh hiện giờ”.
Ngô Bình cười nói: “Có thực lực, có mối quan hệ, bảo sao mà chi phối giới võ lâm ở tỉnh K”.
Từ Quý Phi: “Chẳng mấy nữa, thực lực của chú còn vượt qua Liễu Trọng Hiên ấy chứ, thêm các mối quan hệ của chú nữa thì có ai ở tỉnh K dám không phục nào?”
Ngô Bình: “Anh ba, có gì thì anh nói luôn đi”.
Từ Quý Phi cười nói: “Bước thứ nhất là chú phải nắm được giới võ lâm ở Vân Đỉnh. Theo anh được biết thì ở đó có một thế lực thần bí, đến Liễu Trọng Hiên cũng không dám vớ vẩn, nếu chú chiếm được nơi đó thì chắc chắn tất cả mọi người sẽ nể phục”.
Ngô Bình: “Vân Đỉnh là quê em, chắc chắn em sẽ làm rồi”.
“Xử lý Vân Đỉnh xong thì có thể thuận thế lên tỉnh luôn, có uy của hai thành phố, thêm hỗ trợ của nhà họ Từ nữa thì mọi người trong giới cứ phải gọi là tới công chuyện với chú”.
Nói đến đây, Từ Quý Phi chợt lạnh mặt: “Bước thứ ba là giải quyết Liễu Trọng Hiên, ông ta phải chọn giữa khuất phục và biến khỏi nơi này”.
Ngô Bình: “Anh ba, nhất định phải trở mặt với nhau ư?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Chỉ có người thực lực bình bình mới phải sống trong thoả thuận, khi bên nào chèn ép được bên kia thì sẽ sẽ xảy ra tranh chấp và chiếm đoạt ngay”.
Ngô Bình thở dài nói: “Khi nào đến lúc đó hãy hay”.
Từ Quý Phi: “Nói vậy là chú đồng ý rồi hả?”
Ngô Bình gật đầu: “Em biết vị trí này khó mà ngồi được, nhưng nếu có nhà họ Từ giúp sức thì em không có lý do nào để từ chối cả”.
Từ Quý Phi bật cười: “Tốt, chuyện này coi như xong. Chú mau về Vân Đỉnh rồi lên kế hoạch đi”.
Ngô Bình: “Anh ba, có chuyện này em muốn nói với anh, em vừa giải độc cho Đoàn Long đấy”.
Từ Quý Phi: “Đoàn Long nào cơ?”
Ngô Bình kể vắn tắt lại chuyện về đội Thiên Long và Thiên Thần cho Từ Quý Phi nghe, ông ấy biến sắc mặt nói: “Tên này ra tay ác thật!”
Ngô Bình thở dài: “Anh ba cũng thấy vậy à?”
Từ Quý Phi cười lạnh nói: “Nếu anh đoán không nhầm thì người của đội Thiên Thần và cả mấy người châu Âu kia đều chết dưới tay của Đoàn Long đấy. Dù không phải đích thân hắn ra tay, nhưng chắc chắn có lên kế hoạch”.
Ngô Bình gật đầu: “Em cũng đoán vậy, lý do là em phát hiện dù Đoàn Long bị trúng độc cương thi, nhưng tim vẫn được bảo vệ. Chính xác mà nói thì anh ta hoàn toàn có thể đẩy chất độc ra ngoài được, chứ không cần mất tiền nhờ em chữa cho làm gì”.
Từ Quý Phi nhăn mặt nói: “Nếu đúng là Đoàn Long thì kiểu gì hắn cũng tìm cách giết chú”.
“Diệt em để diệt khẩu ư?”, Ngô Bình ngạc nhiên, trước đó anh đã thấy hơi lo rồi, giờ kế hoạch bị Từ Quý Phi vạch trần, anh nghe mà toát mồ hôi.
Từ Quý Phi: “Chẳng! Ngoài chú ra, còn ai trên đời này nghi ngờ hắn nữa?”
Ngô Bình: “Anh ta biết thân phận của em rồi mà, chẳng lẽ không sợ người của sư phụ em trả thủ sao?”
Từ Quý Phi: “Cho nên nhất định hắn sẽ khử chú một cách kín kẽ, hơn nữa hắn sẽ không đích thân ra tay đâu”.
Ngô Bình nghiến răng nói: “Miễn không phải tu sĩ cảnh giới Võ Vương thì em cân được hết”.
Từ Quý Phi lắc đầu: “Kệ đi, chuyện gì tới sẽ tới, có lo cũng không được, chú cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi”.
Ngô Bình rẫu rĩ, sao số anh đen vậy chứ, cứ tưởng kiếm được một món hời, ai dè lại bị cao thủ cảnh giới Võ Thần tính kế.
Từ Quý Phi vỗ vai anh: “Chuyện xấu rồi nên chú em lo mà tu luyện để nâng cao thực lực đi”.
Ngô Bình thở dài: “Thế giới này thật là tàn khốc”.
“Thế giới vốn vậy mà, chỉ có người bình thường mới bị lừa bởi các tuyên truyền của xã hội thôi”, Từ Quý Phi đứng dậy: “Anh đột phá Tiên Thiên rồi nên có thể tu luyện các công pháp khác, sắp tới anh sẽ bế quan một thời gian, bao giờ xong anh sẽ đi tìm chú”.
Tiễn Từ Quý Phi về xong, Ngô Bình tiếp tuc mày mò về quyền ý. Sau trận đấu với Lâm Thiên Vương, anh cảm thấy khoảng cách tới Ngưng Ý không còn bao xa nữa, nhưng muốn đột phá được cảnh giới này thì cực khó.
Ngô Bình tập bài luyện thể đến khi tập nhuần nhuyễn động tác thứ ba thì trời cũng đã sáng.
Một lát sau, Chu Thanh Nghiên đã hẹn gặp anh để bàn chuyện làm từ thiện. Mấy hôm vừa rồi, cô ấy đã tìm hiểu và lên kế hoạch cho anh, thậm chí còn lập một tổ công tác.
Bảy giờ sáng, Chu Thanh Nghiên đã đến nhà của Ngô Bình ở Lệ Thuỷ, ngoài ra còn dẫn theo năm thành viên của tổ công tác theo.
Chu Thanh Nghiên đặt một tập tài liệu trước mặt anh, Ngô Bình trố mắt nói: “Thanh Nghiên, em làm giúp anh đi, chứ anh không hiểu đâu”.
Chu Thanh Nghiên liếc anh một cái: “Thế anh định trả em bao nhiêu”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Năm nghìn”.
Chu Thanh Nghiên định đánh anh: “Không thèm”.
Sau đó, cô ấy bắt đầu vào việc một cách nghiêm túc. Chu Thanh Nghiên nói qua về kế hoạch cho Ngô Bình nghe, đại khái là họ sẽ thành lập một nhóm thiện nguyện chuyên nghiệp, vì làm từ thiện không đơn giản, cũng cần mua bán nhiều thứ.
Ngoài ra, Chu Thanh Nghiên còn thông báo các doanh nghiệp đứng sau như thị trấn phỉ thuý mà Ngô Bình đầu tư hay nhà máy hoá chất và nhà máy thuốc.
Như vậy thì những người ủng hộ sẽ vững tin hơn, và mua hàng của họ nhiều hơn.
Sau khi thành lập nhóm thì phải thu thập số liệu, kiểm tra thông tin và phối hợp với các cơ quan đoàn thể nên cần có bên chuyên môn hỗ trợ.
Cuối cùng mới đến công đoạn giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn, Chu Thanh Nghiên tính làm hết những việc này phải mất nửa năm.
Ngô Bình bỏ ra 300 triệu làm vốn cho doanh nghiệp của tổ chức từ thiện này, Chu Thanh Nghiên và anh sẽ nắm quyền quản lý.
Hai ngày sau, Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đều dính lấy nhau từ sáng đến tối, tới ngày thứ ba, anh bỗng nhận được điện thoại của Đường Băng Vân, cô ấy thông báo kế hoạch thực chiến bắt đầu.
Sau khi số vốn tám mươi tỷ được đổ vào đó, công trình được khởi công. Nhưng nửa năm sau số vốn đầu tư đã hết, tập đoàn Vạn Thắng bị đứt gãy nguồn vốn, dự án khu đô thị Giang Nam Thành bị tạm dừng. Mà tạm dừng đến nay đã được tám năm.
Quy mô của dự án này quá lớn, hơn nữa hiện không thể nào tìm được đối tác để phân thầu xây dựng. Ngân hàng nhiều lần cho đấu thầu dự án khu đô thị Giang Nam Thành nhưng không có công ty nào dám nhận thầu. Bởi vậy công trình này mới đình công tới hiện tại. Cũng chính vì nó mà các ngân hàng tỉnh K phải chịu áp lực vô cùng lớn.
Mặc dù Ngô Bình không biết tường tận về tình hình của dự án khu đô thị Giang Nam Thành hồi trước nhưng anh cảm thấy bên trong chắc chắn có nội tình gì đó. Dự án này giống như hạt dẻ dại bên đường, không ai dám ăn vì sợ nó đắng.
“Tử Di, em phải nghĩ cho kỹ. Những dự án treo như vậy đều rất rắc rối, anh nghĩ em không nên dấn thân vào”, anh nói.
Đường Tử Di: “Cho nên em mới muốn mời phó chủ tịch Từ ăn cơm để thăm dò nội tình. Nếu có thể, em định sẽ nuốt trọn miếng thịt mỡ này. Em đã điều tra qua, nếu thầu dự án này thì tổng giá trị đầu tư không quá một trăm tỷ tệ. Còn giai đoạn sau, chúng ta có thể chia nhỏ thành từng đợt để xây dựng, sẽ không tốn quá nhiều vốn trong một lần”.
Ngô Bình vẫn cảm thấy kèo này không chắc, anh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chúng ta gặp nhau bàn bạc đi, việc này phải suy xét cẩn trọng, không được hành động hấp tấp”.
“Được, chiều nay gặp nhau nhé”.
Anh vừa cúp điện thoại thì lại có cuộc gọi tới, là thành viên của đội Sấm Sét – Chu Vũ.
“Đội trưởng, bạn tôi đã liên lạc với đội trưởng đội Thiên Thần. Đội trưởng đội đó muốn gặp mặt anh”.
Lần trước, Ngô Bình nghe tin toàn bộ đội Thiên Thần đã thiệt mạng, đội trưởng đội Thiên Thần cũng trúng kịch độc nên anh chỉ thuận miệng nói rằng mình chữa được độc. Thật không ngờ Chu Vũ lại để tâm đến lời anh nói rồi liên lạc với đối phương.
Ngô Bình: “Hiện giờ tôi đang có việc bận, bảo anh ta đến tìm tôi đi”.
Chu Vũ sững lại, đáp: “Đội trưởng, anh ấy là đội trưởng đội Thiên Thần, là người của Thiên Long”.
“Vậy thì đã sao? Không phải anh ta vẫn cần tôi chữa trị cho hay sao?”, Ngô Bình nói tiếp: “Nếu anh ta tới thì tôi sẽ bỏ thời gian trị độc giúp, còn nếu không tự tới được thì bỏ đi”.
Chu Vũ cười khổ: “Được rồi đội trưởng, tôi sẽ chuyển lời cho bạn tôi”.
Thiên Kinh, trụ sở Thiên Long.
Một người thanh niên một nửa mặt thối rữa đang ngâm mình trong bồn nước thuốc. Trên lưng anh ta đầy bọc mủ gây ra những cơn đau điếng người. Cảm giác đau đớn đó vượt quá khả năng chịu đựng của người thường, nhưng người thanh niên này lại không kêu than dù chỉ một tiếng, ngược lại còn vô cùng bình thản.
Lúc này, một cô gái vừa xinh đẹp vừa có khí chất, thân hình bốc lửa, tóc dài thở hổn hển chạy tới, nói: “Anh Long, tên khốn đó bảo anh phải tự đến chỗ hắn ta. Đúng là quá ngông cuồng!”
Người thanh niên kia chính là đội trưởng đội Thiên Thần, họ Đoàn tên Long, là một trong những cao thủ giỏi nhất của Thiên Long.
Đoàn Long vẻ mặt khá hứng thú, hỏi: “Ồ? Biết thân phận của tôi rồi mà vẫn bảo tôi phải tự đến đó sao?”
Cô gái tóc dài: “Đúng vậy, để em gọi điện cho người bạn kia, mắng cho hắn ta một trận”.
Đoàn Long xua tay nói: “Chuẩn bị đi, tới tỉnh K”.
Cô gái kia kinh ngạc: “Anh Long, anh…”
Đoàn Long đáp: “Khẩu khí của cậu ta lớn như vậy ngược lại khiến tôi có thêm hy vọng. Tôi không mong cậu ta có thể giải được hoàn toàn độc trên người, chỉ cần có thể giúp tôi kiềm chế được nó thì tôi đã cảm kích lắm rồi”.
Cô gái kia mắt đỏ hoe, đáp: “Anh Long, anh không được xảy ra chuyện gì đâu nhé!”
Đoàn Long bình thản đáp: “Là người ai cũng sẽ phải chết, không cần quá đau lòng. Hơn nữa, muốn lấy mạng tôi không dễ vậy đâu!”
Cô gái kia gật đầu: “Anh Long, em lập tức đi chuẩn bị. Một lát nữa chúng ta xuất phát”.
Mười giờ sáng, Từ Quý Phi quay lại. Gương mặt ông ấy đầy sát khí, quần áo dính máu. Rõ ràng là ông ấy vừa trở về từ một cuộc chiến đẫm máu.
Ngô Bình vội vã hỏi: “Anh Ba, đã điều tra ra chưa?”
Từ Quý Phi ngồi xuống, nói: “Mạnh Hãn bị Vương Hành Thông tra tấn đến chết. Trong lúc sắp chết, ý thức mơ hồ mới nói ra chuyện về phương pháp hít thở của anh”.
Nghe xong, vẻ mặt Ngô Bình cũng đằng đằng sát khí: “Lũ đáng chết này!”
Từ Quý Phi: “Đám thuộc hạ của Vương Hành Thông đều bị anh đánh chết rồi. Anh còn đến gặp Chu Phật Sinh, lão ta quả thực có chút bản lĩnh, chạy thoát được khỏi tay anh”.
Ngô Bình không khỏi bất ngờ: “Anh Ba, anh đánh bị thương Chu Phật Sinh sao?”
Từ Quý Phi: “Anh đã đánh gãy tay Chu Phật Sinh, đáng tiếc là chưa giết được lão ta. Vương Hành Thông đã khai nhận hết rồi, tất cả đều do Chu Phật Sinh đứng sau giật dây, sao anh có thể tha cho lão chứ?
Ngô Bình gật đầu: “Chết là đáng!”
Từ Quý Phi: “Ngô Bình, anh tới là có việc muốn bàn với chú”.
Ngô Bình: “Anh Ba cứ nói”.
Từ Quý Phi: “Chu Phật Sinh thua trận đã cút khỏi đây, giới giang hồ của tỉnh K sẽ đảo lộn trật tự. Hiện giờ rất cần một vị cao thủ trấn áp thế cục ở đây. Mà vị cao thủ đó phải có thực lực thật mạnh.
Ngô Bình kinh ngạc: “Anh Ba đang bảo em thay thế Chu Phật Sinh sao?”
Từ Quý Phi gật đầu: “Thực ra chú không cần làm gì cả, đám người đó sẽ tự kéo tới nịnh nọt xin kết giao với chú. Bởi vì sau này chú sẽ trở thành ông vua của thế giới ngầm ở đây".
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Sao anh Ba không về tỉnh K?”
Từ Quý Phi lắc đầu đáp: “Không được, anh cả của anh đang ở tỉnh K, nếu anh đến thì sẽ bất lợi cho anh ấy. Anh vẫn nên ở Vân Kinh thì tự do tự tại hơn”.
Ngô Bình: “Nhưng em chưa từng có kinh nghiệm làm việc này”.
Từ Quý Phi cười đáp: “Không cần phải có kinh nghiệm, chú là tông sư cảnh giới Thần, là đệ tử của Đông Phật tiên sinh, lại còn tinh thông y thuật. Như vậy thì làm gì còn ai dám động tới chú, bọn chúng sẽ đều phải tôn trọng chú, thậm chí là sợ chú nữa”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Anh Ba, đây là việc trọng đại, cho em thời gian suy nghĩ nhé”.
Từ Quý Phi gật đầu, nói: “Có điều anh tiết lộ cho chú một bí mật. Thời của Chu Phật Sinh, mỗi năm ở vị trí đó lão kiếm được vài tỷ tệ lợi nhuận, đó là còn chưa tính các tài sản như bất động sản, vàng bạc đá quý”.
Hai người họ đang nói chuyện thì đột nhiên dừng lại, đồng loạt nhìn ra cửa. Cửa lớn bị ai đó đẩy mở, sau đó Lâm Thiên Vương bước vào trong nhà.
“Hoá ra là lũ chuột trốn ở đây!”, Lâm Thiên Vương cười lạnh, mắt quét qua Từ Quý Phi và Ngô Bình rồi hỏi: “Tên nào muốn đầu thai trước?”
Từ Quý Phi bước lên phía trước, bình thản nói: “Lâm Thiên Vương, cậu định giết tôi để cướp lấy phương pháp hít thở nhưng lại không ngờ tôi đã ra tay giết Vương Hành Thông trước phải không?”
Lâm Thiên Vương nhếch miệng cười đáp: “Thế thì đã sao? Giờ tôi giết ông, chẳng phải vẫn lấy được phương pháp hít thở đó sao?”
Từ Quý Phi cười lớn đáp: “Lâm Thiên Vương, lẽ nào cậu không nhận ra giờ tôi cũng là cao thủ Tiên Thiên rồi sao?”
Lâm Thiên Vương cười lạnh: “Đương nhiên là biết, thế thì đã sao? Tôi đã lên tới cảnh giới thứ hai của Tiên Thiên rồi. Cơ thể tôi rắn chắc như kim cương, cho dù cả hai người liên thủ thì cũng không phải đối thủ của tôi!”
Nói rồi, Lâm Thiên Vương đột nhiên di chuyển, anh ta trườn trên mặt đất một cách kỳ dị, sau đó phóng một chưởng về phía Ngô Bình.
Từ Quý Phi gầm lên: “Mày dám!”, sau đó ông ấy lao tới tấn công Lâm Thiên Vương.
Lâm Thiên Vương giơ một tay lên là đủ đánh lại Từ Quý Phi. Cơ thể anh ta còn chẳng nhúc nhích mà Từ Quý Phi đã bị đánh bay ra xa mấy mét. Mặt ông ấy hơi nhợt đi, cú đánh vừa rồi đủ để thăm dò thực lực. Lâm Thiên Vương vẫn mạnh hơn ông ấy một chút.
Cũng là do Từ Quý Phi chỉ vừa mới thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên. Nếu ông ấy đã tu luyện Tiên Thiên ổn định chừng nửa năm, một năm rồi thì dù Lâm Thiên Vương có ở bậc cao hơn cũng không phải đối thủ của ông ấy.
Lúc đối phương tấn công, Ngô Bình nhanh chóng né sang một bên, cười lạnh nói: “Lâm Thiên Vương, hóa ra anh cũng chỉ được đến vậy!”
Chương 257: Nhát chém giận dữ
Dứt lời, Ngô Bình chủ động tấn công Lâm Thiên Vương, quyền pháp như điện, cước pháp như rồng, anh đã phát huy uy lực của Ngũ Long Thánh Quyền đến cực điểm.
Ầm!
Các cú đấm của Ngô Bình vừa nhanh vừa mạnh như đạn pháo, Lâm Thiên Vương cật lực chống trả, lơ là một chút đã bị trúng một cú đá vào mặt rồi bay cả cả mấy mét.
Anh ta vừa tức vừa ngạc nhiên, không ngờ mình ở cảnh giới Tiên Thiên rồi mà không đánh lại được Ngô Bình, đúng là mất mặt.
“Ngô Bình, chết đi!”, anh ta gào lên điên cuồng như hổ, sau đó bổ nhào về phía Ngô Bình. Ngô Bình quan sát động tác của anh ta thì phát hiện ông ta định áp sát rồi ôm mình.
Anh nhanh chóng tránh sang một bên, lúc này Từ Quý Phi cũng đã lao tới, hai người cùng nhau chống lại Lâm Thiên Vương. Gió lớn nổi lên, kình khí xao động, đồ đạc trong nhà đều vỡ nát, mặt sàn cũng nứt ra, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Ngô Bình nổi giận: “Khốn kiếp, nhà mới của tôi!”
Anh chạy vào phòng sách, sau đó rút thanh trường kiếm lấy ở sát địa ra rồi vung lên, kiếm quang bắn xa cả cây số.
Trông thấy tia sát sắc lạnh đó, Lâm Thiên Vương kinh hãi rồi vội vàng lách người né đi nhưng đã muộn. Quyền ý của Ngô Bình rất khó lường, anh ta vừa tránh đi thì Ngô Bình đã mai phục sẵn, thanh kiếm loé sáng rồi chém vào vai anh ta.
Da thịt Lâm Thiên Vương rách ra, máu chảy ròng ròng, Lâm Thiên Vương hét lên thảm thiết, mặt trắng như tờ giấy.
Ngô Bình lại tức giận gào lên: “Chết đi!”, anh vung kiếm lên rồi chém về phía Lâm Thiên Vương.
Lâm Thiên Vương hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ biết giơ một tay lên đỡ.
Phập!
Máu tươi bắn lên, một cánh tay và một cái đầu cũng bay lên theo, Lâm Thiên Vương đã chết.
Ngô Bình nhìn máu tươi dưới đất mà vẫn tức đến tái mặt, đây là nhà anh mới mua, mà giờ đã lanh tanh bành thế này, rồi biết ở kiểu gì đây?
Từ Quý Phi ngạc nhiên nhìn thanh trường kiếm trong tay anh rồi hỏi: “Đây là kiếm gì thế?”
Ngô Bình ném thanh kiếm sang một bên rồi nói: “Kiếm Sát, uy lực đủ dể giết tu sĩ cảnh giới Địa Tiên, Lâm Thiên Vương là cái thá gì chứ!”
Từ Quý Phi dựng ngón tay cái: “Quá đỉnh! Hôm nay mà không có chú thì chắc anh nguy mất”.
Sau đó, ông ấy cười nói: “Anh sẽ gọi người đến dọn nhà cho chú, đảm bảo sẽ trở lại nguyên dạng”.
Ngô Bình: “Vậy phiền anh rồi, à chiều nay em với Đường Tử Di mời anh cả anh đi ăn, anh đi cùng luôn nhé?”
Từ Quý Phi xua tay: “Thôi, mọi người đi ăn để bàn chuyện riêng thì anh đi làm gì. Này, chú suy nghĩ về chuyện trấn thủ ở tỉnh K đi nhé, anh chờ đấy”.
Không còn sớm nữa nên Từ Quý Phi ở lại xử lý hiện trường, còn Ngô Bình lái xe đến tìm Đường Tử Di, hai người đã hẹn chiều nay đi ăn với Từ Bá Nhân để bàn chuyện thành phố Giang Nam.
Bốn rưỡi chiều, Ngô Bình đã đến một khách sạn khá bình dân ở tỉnh, chi phí ăn uống ở đây không cao, nhưng đồ ăn cũng tạm được.
Đường Tử Di đã tới, cô ấy đang dặn dò chủ khách sạn gì đó.
“Tử Di, mình ăn ở đây à?”, anh hỏi.
Đường Tử Di gật đầu: “Ông Từ là người khiêm tốn, không thích phô trương, nên em mới chọn chỗ này. Đồ ở đây khá rẻ, nhưng ăn cũng ngon lắm”.
Ngô Bình: “Cùng được, thật ra đi uống trà thôi cũng được rồi, vì ông cả nhà họ Từ không biết uống rượu”.
Đường Tử Di: “Thế hay mình đổi chỗ khác”.
Ngô Bình xua tay: “Thôi, ông Từ cũng không phải người ngoài, ở đây luôn đi”.
Mười phút sau, một chiếc xe bình thường đã đỗ dưới khách sạn, Từ Bá Nhân dẫn theo hai người nữa bước xuống xe.
Ngô Bình chờ sẵn ở cửa rồi cười nói: “Anh Từ đến rồi ạ”.
Từ Bá Nhân vui vẻ đáp: “Tôi vốn không định đến đâu, nhưng nể mặt cậu đấy nhé”.
Ngô Bình cười nói: “Em biết mà, mời anh lên tầng”.
Từ Bá Nhân ngồi ở vị trí chủ toạ trong một căn phòng trang nhã ở tầng trên, Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi hai bên, trông như cấp dưới của ông ấy, có tất cả bảy người đang ngồi ở đây.
Từ Bá Nhân lên tiếng trước: “Cô Đường, nghe nói cô có hứng thú với Giang Nam Thành hả?”
Đường Tử Di cười đáp: “Vâng, không biết tập đoàn Đường Thị chúng tôi có tham gia được không?”
Từ Bá Nhân nâng tách trà lên rồi nói: “Thật ra tỉnh K chúng ta rất cầu những tập đoàn lớn như Đường Thị tham gia cùng, nhưng vì cô thân với Ngô Bình thì tôi khuyên không nên thì hơn”.
Đường Tử Di ngạc nhiên hỏi: “Ông Từ, tại sao vậy?”
Từ Bá Nhân lập tức kể vắn tắt lại mọi chuyện, Đường Tử Di nghe xong thì thấy da đầu mình tê dại, mồ hôi lạnh túa ra. Ngô Bình cũng nhíu chặt hàng lông mày, cảm thấy chuyện này quá rắc rối, nó đúng là một tổ ong, ai bén bảng đến sẽ bị chích cho xưng đầu.
Thì ra cổ đông chính của Giang Nam Thành là chủ của tập đoàn Vạn Thắng, tên là Vạn Trung Lương. Nhờ nguồn vốn dồi dào mà ông ta đã xây dựng nên tập đoàn Vạn Thắng chỉ trong mười năm.
Trước kia, tổng giá trị của tập đoàn này là hơn 3000 tỷ, hàng năm thu về cả trăm tỷ, lãi trên trăm tỷ, họ chuyên vể màng luyện kim, than đá, hoá thạch, bất động sản, tài chính, bảo hiểm, nói chung là đủ mọi lĩnh vực, bất cứ việc gì hay nơi nào có thể kiếm được tiền thì đều có bóng dáng của tập đoàn này.
Vào năm mà tập đoạn này đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp, tổng giá trị của năm mươi chín công ty là một con số trên trời.
Vạn Trung Lương trở thành người đứng đầu của tỉnh K, đại gia thứ năm cả nước, danh tiếng vang xa. Cũng chính trong năm đó, dự án Giang Nam Thành ra mắt, Vạn Trung Lương chỉ hô một tiếng là các ông lớn khác đều đổ vốn vào, người thì 300 triệu, người thì 500 triệu.
Sang đến năm thứ hai, Vạn Trung Lương chợt chết đột tử, toà nhà lớn của tập đoàn Vạn Thắng sụp đổ, sau đó vợ ông ta di cư sang nước ngoài, con trai thì chết ở ngoài đường, tập đoàn Vạn Thắng mất đi người chèo chống nên loạn cào cào.
Kể đến đây, Từ Bá Nhân nói: “Trước khi Vạn Trung Lương chết, cổ phiếu của ông ta đã chuyển hết cho tập đoàn Vạn Hướng, tổng cộng là 1000 tỷ”.
“Sau đó, họ bán số cổ phiếu này ra thị trường, đổi về được hơn 900 tỷ. Tiếp đó thì Vạn Trung Lương chết, giá cổ phiếu của các công ty thuộc tập đoàn Vạn Hướng cũng sụt giảm, đang từ công ty có giá trị hàng nghìn tỷ thì chỉ còn chưa nổi chục tỷ. Cuối cùng, những người khác chỉ mất hơn 30 tỷ để mua lại số cổ phiếu ấy, sau đó nhẹ nhàng kiếm được cả đống tiền”.
“Mà nào đã xong, những người này vốn là cổ đông của tập đoàn Vạn Hướng, họ lập tức mở cuộc họp cổ đông rồi chia năm xẻ bảy tập đoàn, lấy hết những gì đáng giá nhất về tay. Cuối cùng, tập đoàn Vạn Hướng chỉ còn lại nợ nần và cái vỏ trống rỗng”.
Nghe đến đây, Ngô Bình nói: “Vậy tập đoàn Vạn Hướng bị phân chia, bên thanh toán cuối cùng là ngân hàng, những người này đúng là thần thông quảng đại, to gan thật”.
Từ Bá Nhân: “Những người làm kinh doanh thì đâu biết nể nang gì, ai chẳng máu lạnh, khéo đến người thân còn trở mặt với nhau nữa là”.
Đường Tử Di: “Ông Từ, hiện giờ các tài sản đó đều thuộc sở hữu của ngân hàng, dù chúng tôi mua được cũng không liên quan đến tập đoàn Vạn Hướng đúng không?”
Từ Bá Nhân lắc đầu: “Vẫn liên quan chứ, người kế thừa của Vạn Trung Lương vẫn chưa từ bỏ, ông ta còn một cô cháu gái ở nước ngoài, chắc khoảng 21 tuổi gì đó, cô ấy chiếm một phần ba cổ phần của Giang Nam Thành, ngân hàng chỉ có thể bán đấu giá hai phần ba thôi”.
Chương 258: Thần Huy
Đường Tử Di ngạc nhiên nói: “Vạn Trung Lương phân chia tài sản từ trước rồi ư?”
Từ Bá Nhân: “Chắc ông ta phạt hiện ra chuyện gì đó nên mới sắp xếp trước, sau đó tặng một phần ba cổ phần của Giang Nam Thành và nhiều sản nghiệp cho cô cháu gái lúc ấy mới mười tuổi tên là Vạn Lộ Khả”.
“Cho nên bất kỳ ai muốn mua Giang Nam Thành đều làm lợi cho Vạn Lộ Khả. Mà những người khác thì không cho phép chuyện đó xảy ra”.
Đường Tử Di tái mặt nói: “Rốt cuộc họ là người như thế nào, sao lại mạnh đến vậy?”
Từ Bá Nhân: “Có một tổ chức tên là Thần Huy, nghe nói người giàu và có quyền thế nhất thế giới là một thành viên của tổ chức này. Không ai có thể ngăn cản được việc kinh doanh của tổ chức này, nếu họ muốn kiếm tiền thì không ai cản được.
“Thần Huy?”, Đường Tử Di thở dài một hơi: “Tôi từng nghe nói đến tổ chức này rồi, nhà họ Đường tôi cũng suýt tham gia vào mà. Nhưng khi ấy nhà tôi còn yếu thế, chưa đủ tư cách làm thành viên của họ”.
Từ Bá Nhân gật gù nói: “Được họ xem xét cho gia nhập là rất vinh hạnh rồi. Hơn nữa, với thế lực và vị trí hiện giờ của nhà họ Đường thì nếu muốn gia nhập chắc sẽ được ngay thôi”.
Ngô Bình: “Anh Từ, tóm lại là bây giờ nhà họ Đường không nên tham gia vào vụ này phải không?”
Từ Bá Nhân: “Ừ, nó như cái que hàn ấy, ai động vào sẽ bị bỏng ngay”.
Đường Tử Di cười trừ nói: “Thật ra Giang Nam Thành là một dự án rất tiềm năng, bỏ thế này thì tiếc quá”.
Từ Bá Nhân: “Chẳng có gì phải tiếc cả, sau này thiếu gì cơ hội kiếm tiền khác. Nếu cô thích, có thể xây dựng một Giang Nam Thành khác ở tỉnh K đây này”.
Đường Tử Di cười nói: “Nếu có cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ thử”.
Từ Bá Nhân rất bận nên chỉ ngồi thêm một lúc là về, Ngô Bình tiễn ông ấy xuống dưới, sau đó mới trở lên.
Đường Tử Di đầy thất vọng nói: “Không ngờ dự án này lại lắm vấn đề như vậy, thế là mừng hụt rồi”.
“Nhưng ít ra chúng ta đã biết đến Thần Huy và Từ Bá Nhân là một thành viên của tổ chức này”, Ngô Bình nói.
Đường Tử Di kinh ngạc: “Từ Bá Nhân là thành viên của Thần Huy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông ấy chiếm một vị trí quan trọng và rất có quyền thế, ngoài ra còn biết rất tường tận về tổ chức này, có lý do gì mà không gia nhập chứ? Điều quan trọng hơn nữa là em có để ý đến ngữ khí khi ông ấy nói chuyện không? Anh dám chắc đến 90 phần trăm luôn đấy”.
Đường Tử Di chớp mắt hỏi: “Anh cũng muốn gia nhập tổ chức này à?”
“Anh không hứng thú với những gì mình chưa biết, để xem thế nào đã”, Ngô Bình đáp. Anh không có ác cảm với Thần Huy, nhưng cũng không thấy hứng thú, chỉ thấy tổ chức này rất thần bí và lớn mạnh thôi.
Đường Tử Di thở dài nói: “Dự án tốt thế này mà lại hụt mất”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Nếu em muốn đầu tư để kiếm khoản lớn thì anh có thể giúp, chúng ta cùng thành lập một công ty đầu tư mạo hiểm, được không?”
Đường Tử Di tò mò hỏi: “Công ty như thế thì nhà em có rồi, sao phải mở riêng làm gì?”
Ngô Bình: “Người ta đầu tư sẽ xem dự án, còn anh thì xem con người”.
Nhắc đến thuật xem tướng, Ngô Bình có thể nhịn được vận mệnh của một người rồi dùng đó để phán đoán dự của người này có khả thi hay không, như vậy sẽ chắc ăn hơn.
Đường Tử Di nghe đến mức ngây ngẩn: “Xem người ư?”
Ngô Bình không giải thích mà cười nói: “Tóm lại em cứ tin anh là được”.
Đường Tử Di suy nghĩ rồi nói: “Em có vốn riêng khoảng 20 tỷ, anh cần bao nhiêu em sẽ chuyển bấy nhiêu”.
Ngô Bình cười nói: “Hai chúng ta mỗi người đầu tư 5 tỷ trước rồi tính tiếp”.
Đường Tử Di đồng ý: “Được, vậy mọi chuyện do anh quyết hết nhé”.
Ngô Bình: “Còn giấy tờ, thủ tục của công ty thì em lo nha”.
“Vâng”, Đường Tử Di nói: “Dự án Giang Nam Thành tan thành mây khói rồi, em về Vân Kinh đây, ở đó vẫn đang bận”.
Đường Tử Di dẫn cấp dưới đi luôn.
Nhà của Ngô Bình ở phố Lệ Thuỷ vẫn đang sửa chữa nên anh ở tạm khách sạn gần đó vài ngày.
Anh vừa đến khách sạn thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ, người đó hỏi: “Anh là Ngô Bình à?”
Ngô Bình: “Đúng rồi, ai vậy?”
Người kia: “Đại ca của chúng tôi sắp đến rồi, phiền anh cho tôi biết vị trí hiện tại”.
Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Cô là ai?”
Người kia như kiềm chế cơn giận rồi đáp: “Tôi là thành viên của đội Thiên Thần, tên là Hạ Liên”.
Ngô Bình à một tiếng rồi nói: “Đội trưởng của đội Thiên Thần đến nhờ tôi giải độc hả? Tôi đang ở khách sạn, các người đến đi, nhớ mang theo tiền khám chữa”.
Dứt lời, anh ngắt máy luôn.
Hạ Liên đang ngồi trên chiếc xe chạy trong nội thành: “Tên khốn này, không coi chúng ta ra gì cả, chưa gặp mà đã vòi tiền chữa bệnh rồi”.
Đoàn Long cười nói: “Tên khốn mà cô nói không đơn giản đâu, ông Triệu sắp chết rồi mà cậu ta vẫn cứu được đấy, cậu ta cũng giải độc cho Bạch Tử Quy đó”.
Hạ Liên ngạc nhiên: “Giỏi thế cơ á? Nhưng sao em chưa nghe nói bao giờ?”
Đoàn Long: “Tại cậu ta còn trẻ quá, cứu người cũng ít, nhưng kiểu gì cũng có ngày vang danh thiên hạ”.
Nói đến đây, anh ta thở dài một hơi: “Trong lần hành động vừa rồi, nếu có cậu ta ở đấy thì các anh em ta đã không chết”.
Hạ Liên vội nói: “Anh Long, lúc ấy thì đến thần tiên cũng không làm gì được, anh đừng suy nghĩ nữa”.
Đoàn Long chợt nói: “Tiểu Hạ, tôi bảo cậu ta gia nhập đội mình nhé?”
Hạ Liên ngẩn người: “Mời cậu ta gia nhập ư? Cậu ta đủ tư cách không?”
“Cậu ta đã giết cao thủ cảnh giới Tiên Thiên Lâm Thiên Vương, cô nói xem có đủ tư cách không?”, Đoàn Long nói.
Hạ Liên run lên: “Cái gì? Anh ta đã giết Lâm Thiên Vương ư?”
Đoàn Long: “Tôi cũng mới biết thôi, cậu ta và Từ Quý Phi bắt tay đuổi Chu Phật Sinh đi, sau đó giết đệ tử của ông ta và cả Lâm Thiên Vương”.
Hạ Liên: “Nếu anh ta có thể đánh ngang cơ với tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên thì đáng để chúng ta lôi kéo. Giờ mình đang thiếu thành viên nghiêm trọng nên rất cần những cao thủ như anh ta”.
Đoàn Long gật đầu: “Hơn nữa, cậu ta còn là người của Thần Võ Ti, điều động cũng dễ”.
Hạ Liên ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh Long, nhưng Thần Võ Ti có chịu cho anh ta đi không?”
Đoàn Long: “Diệp Thiên Tông nợ anh một ơn cứu mạng nên sẽ đồng ý thôi. Mà Ngô Bình là sư đệ của ông ấy, chắc ông ấy sẽ hiểu đội mình có tương lai hơn Thần Võ Ti”.
Hạ Liên: “Lát gặp Ngô Bình, để em hỏi ướm anh ta”.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đã tới khách sạn mà Ngô Bình ở, một đoàn năm người đi tới phòng anh rồi ấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên bảy giây thì Ngô Bình mới ra mở, anh đang gặm táo, sau đó quan sát những người này rồi dừng lại ở Đoàn Long đã bị thối rữa một nửa bên mặt: “Anh là đội trưởng của Thiên Thần hả?”
Đoàn Long gật đầu: “Đúng, chào bác sĩ Ngô”.
Ngô Bình tránh sang một bên: “Vào đi”.
Chương 259: Một trăm triệu Euro tiềm khám chữa bệnh
Năm người này cùng đi vào, Đoàn Long nói: “Bác sĩ Ngô, phiền cậu xem có chữa khỏi chất độc của tôi được không?”
Ngô Bình vừa gặm táo vừa quan sát gương mặt bị nát của anh ta, sau đó chẹp miệng nói: “Anh bị trúng độc, lại còn là độc cương thu, các người chán sống rồi hay sao mà lại chọc vào cương thi hả?”
Đoàn Long chấn động, Ngô Bình chỉ liếc nhìn một lát mà đã biết anh ta trúng độc cương thi, quả là người tinh tường.
“Đúng là độc cương thi, bác sĩ Ngô, còn chữa được không?”, trông Đoàn Long khá bình tĩnh, nhưng thực chất đang rất lo lắng, dẫu sao câu trả lời của Ngô Bình cũng liên quan đến sự sống còn của anh ta.
Ngô Bình ăn nốt quả táo rồi hỏi: “Anh ăn hoa quả không?”
Đoàn Long chỉ muốn phát điên: “Cảm ơn, tôi không ăn đâu”.
Ngô Bình lại hỏi Hạ Liên: “Các người ăn không?”
Hạ Liên đen mặt đáp: “Bác sĩ Ngô, xin anh hãy trả lời câu hỏi của đại ca, anh có chữa được không?”
Ngô Bình thở dài, tiếng thở dài của anh khiến tất cả mọi người hoảng loạn, lẽ nào không chữa được ư?
Ngô Bình lại cầm một chùm nho lên ăn rồi nói: “Chất độc này rất khó giải, nhưng các người yên tâm, tôi đảm bảo sẽ chữa được”.
Đoàn Long sáng mắt lên nói: “Bác sĩ Ngô, thật ư?”
Ngô Bình: “Ừm, nhưng phải dùng đến nhiều dược liệu đắt tiền lắm, anh mau sai người đi mua đi”, nói rồi, Ngô Bình viết một đơn thuốc rồi đưa cho Hạ Liên.
Hạ Liên nhìn một lượt, hầu hết đều là những dược liệu mà cô ấy chưa nghe đến bao giờ nên hỏi: “Đi đâu mua bây giờ?”
“Nhà họ Đường ở Vân Kinh sưu tầm khá nhiều dược liệu, cô đến đấy mà hỏi”, không phải anh kiếm mối làm ăn cho nhà họ Đường, mà đúng là chỉ nhà họ mới có các dược liệu này thôi, mỗi tội là giá rất đắt.
Hạ Liên ra sức gật đầu: “Tôi sẽ đi ngay”.
Hạ Liên dẫn người đi mua thuốc, trong phòng chỉ còn lại Ngô Bình và Đoàn Long cùng hai tên đàn em của anh ta.
Ngô Bình bảo Đoàn Long cởi quần áo xuống, sau đó anh thấy trên vai anh ta toàn các vết thương đã mưng mủ, vết nào cũng to như hạt lạc và đang bốc mùi khó chịu.
Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi chích từng vết một, sau đó nặn mủ ra rồi cho vào một cái bình nhỏ.
Sau khi châm được vài nốt, anh hỏi: “Sao các người lại chọc vào cương thi?”
Đoàn Long không giấu giếm mà kể lại mọi chuyện.
Khi ấy, Đoàn Long dẫn cac thành viên của Thiên Thần đi làm một nhiệm vụ, đó là hộ tống ba người châu Âu đến lăng mộ cổ ở sa mạc.
Những người đó cho rằng ở lăng mộ này có giấu những món đồ có giá trị lớn của thời tiền sử, vì thế không tiếc tiền thuê đội Thiên Thần đến hộ tống mình.
Vừa vào lăng mộ được một lúc thì họ đã gặp rất nhiều nguy hiểm, người chết liên tục, sau khi mở nắp quan tài thì có một chuyện khủng khiếp xảy ra. Có một cương thi nhảy từ trong quan tài ra, nó có thực lực rất mạnh, chỉ một chưởng đã có thể đánh bay Đoàn Long ở cảnh giới Võ Thần, làm anh ta ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau đó, nó cứ thế tàn sát hết mọi người, những thành viên của đội Thiên Thần tham gia vào vụ này đều chết cả, mấy người châu Âu kia cũng bỏ mạng.
Chờ khi Đoàn Long tỉnh dậy thì cương thi kia đang ăn xác chết ở một lăng mộ khác, anh ta nhân cơ hội đó lao ra ngoài gọi cứu viện. Chờ khi nhóm cứu viện tới thì anh ta đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Sau khi Đoàn Long tỉnh lại, nửa bên mặt đã thối rữa, lưng thì chi chít mụn nhọt, các bác sĩ hàng đầu đều nói anh ta chỉ còn sống được một tháng, nếu không nhờ có tu vi cảnh giới Võ Thần thì chắc anh ta đã chết luôn rồi.
Ngô Bình nghe xong thì ừm một tiếng, chứ không nói gì, chỉ tiếp tục châm các vết mủ. Sau khi xử lý hết các vết nhọt ấy xong, anh bắt đầu châm cứu cho Đoàn Long và truyền thụ cho anh ta một môn công pháp để giải độc.
Đoàn Long có tu vi rất cao, nhưng chỉ hơi vận công một chút là đã toá mồ hôi màu đen và bốc mùi hôi thối.
Ngô Bình mở vòi hoa sen trong phòng tắm ra rồi xối thẳng nước nóng xuống, sau đó bảo Đoàn Long đứng dưới vòi nước ấy, để khi chất độc chảy ra sẽ được nước rửa trôi đi.
Sau đó, anh đóng cửa lại rồi ngồi xem ti vi trong phòng khách. Ti vi đang phát buổi họp báo của diên viên Trần Lăng Sương, mới có một thời gian mà cô ấy đã vụt sáng và nổi đình nổi đám.
Vì thế, giá cổ phiếu của Sơn Hải cũng tăng vọt, so với lúc Ngô Bình mua vào thì đã tăng thêm hơn ba lần, đúng là vượt ngoài mong đợi của anh.
“Với giá hiện giờ là bán được rồi này”, anh lấy điện thoại ra rồi bắt đầu bán cổ phiếu đi, đầu tiên anh bán một triệu cổ và thu về hơn 15 triệu.
Anh vừa đăng bán đã có người mua ngay, vì thế anh bắt đầu tăng giá dần dần.
Cứ thế, Ngô Bình đã bán 30 triệu cổ với giá hơn 500 triệu.
Năm triệu cổ còn lại thì anh chờ thêm một lúc mới bán tiếp, như vậy khéo sẽ tăng giá thêm được.
Ngô Bình bán cổ phiếu xong thì Hạ Liên đã về, cô ấy xách một cái túi lớn rồi thở dốc nói: “Bác sĩ Ngô, thuốc anh cần có đủ rồi đây”.
Ngô Bình hơi kinh ngạc, mới hơn một tiếng mà cô ấy đã gom đủ thuốc rồi, nhanh thật đấy.
Anh mở thuốc ra xem thì thấy không có vấn đề gì, anh bảo đi đun nước trong một cái thùng lớn rồi thả thuốc vào, sau đó anh cũng giải độc cho Đoàn Long bằng cách đã làm với Bạch Tử Quy.
Nước sôi thì Đoàn Long ngồi vào bên trong ngâm mình, sau đó tiếp tục thi triển vài tâm pháp giải độc.
Ngô Bình tiếp tục chế các viên thuốc tễ cho anh ta uống để thúc đẩy quá trình giải độc.
Sau khi ngâm mình ba tiếng đồng hồ, da sau lưng của Đoàn Long đã chóc ra da chết để lộ lớp da mới, chứng tỏ cách chữa trị này có hiệu quả.
Ngoài ra, bên mặt bị thối rữa của anh ta cũng tái tạo được lớp da mới, với đà này thì chưa tới ba hôm nữa, mặt anh ta sẽ bình thường trở lại, thậm chí còn không có sẹo.
Đoàn Long biết độc tố trong người mình đang được bài tiết ra ngoài, anh ta cười nói: “Bác sĩ Ngô, tôi sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng của cậu. Sau này có gì cần tôi giúp thì cậu cứ nói”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Thế chúng ta nói đến tiền khám chữa nhé, mấy người châu Âu ấy trả anh bao nhiêu tiền?”
Hạ Liên tức giận nói: “Anh có ý gì thế hả? Định lấy tiền chắc?”
Đoàn Long cười nói: “Tiểu Liên, không được vô lễ. Dù có phải trả thêm mười lần số tiền ấy cũng không đủ để tôi bày tỏ lòng biết ơn đến bác sĩ Ngô đâu”.
“Không cần gấp mười đâu, một phần ba thôi là được rồi”, Ngô Bình nói.
Đoàn Long: “Những người đó trả thôi 300 triệu Euro, tôi sẽ trả cậu 100 triệu, được không?”
Đúng là một khoản tiền lớn.
Ngô Bình cười nói: “Được, anh chuyển tiền vào tài khoản cho tôi. Giờ anh ở phòng này luôn đi, à khi nào đi nhớ thanh toán tiền phòng”.
Hạ Liên nghiến răng nói: “Biết rồi”.
Ngô Bình: “Anh cứ ngâm mình liên tục 12 tiếng vào, thuốc thì uống duy trì thì sẽ khoẻ lại bình thường thôi. Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây”.
Dứt lời, Ngô Bình cầm một cái túi lên, sau đó bỏ những thứ mình đã trả tiền như rượu vang, đồ ăn vặt, xì gà vào đó rồi xách đi, còn tiền phòng thì đã có Đoàn Long lo.
Thấy thế, Hạ Liên tức đến mức xì khói, cô ấy liếc nhìn Đoàn Long rồi cố nhịn. Chờ Ngô Bình đi rồi, cô ấy mới nói: “Tốt xấu gì cũng kiếm cả đống tiền của người ta mà vẫn ki thế không biết, đúng là mất mặt!”
Đoàn Long cười lớn nói: “Tôi lại thấy cậu ta thú vị đấy chứ”.
Anh ta ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cô chọn vài chai rượu ngon và xì gà mà tôi cất cho bác sĩ Ngô nhé, coi như quà cảm ơn”.
Hạ Liên trợn tròn mắt: “Anh Long, chúng ta đã trả tiền rồi mà, còn tặng quà làm gì nữa?”
Đoàn Long cười nói: “Cậu ta đã cứu mạng tôi”.
Nghe thấy thế, Hạ Liên ngậm miệng ngay rồi ngoan ngoan gật đầu.
Rời khỏi khách sạn, Ngô Bình sa sầm mặt rồi về phố Lệ Thuỷ.
Nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, Từ Quý Phi đang ngồi điều chỉnh hơi thở ở phòng khách chờ anh về.
Chương 260: Bá chủ võ lâm
Nhà cửa đã trở lại như ban đầu, Ngô Bình nhìn trái ngó phải rồi vô cùng hài lòng, anh bỏ đồ lấy ở khách sạn xuống bàn rồi nói: “Anh ba, làm vài ly không?”
Khí tức của Từ Quý Phi vững như bàn thạch, tu vi ở cảnh giới Tiên Thiên đã vững vàng hơn, ông ấy cười nói: “Thôi, chú đã suy nghĩ xong chưa?”
Ông ấy đang nhắc đến chuyện muốn Ngô Bình tiếp quản địa bàn của Chu Phật Sinh.
Ngô Bình ngồi xuống chỗ đối diện với Từ Quý Phi, sau đó cầm đồ ăn vặt lên ăn rồi nói: “Anh ba, tỉnh K đâu chỉ có mỗi khu đó, các huyện bên dưới có nhiều nhân vật tài giỏi lắm. Trước khi ra quyết định, em cũng phải hiểu về tình hình của tỉnh K đã chứ”.
Từ Quý Phi cười nói: “Thế chú đã tìm hiểu chưa?”
Nếu nói về việc nắm bắt tình hình trong giang hồ thì không ai qua được Thần Võ Ti, khi ở khách sạn, Ngô Bình đã nhận được thông tin chi tiết về tất cả các nhân vật trong giới rồi.
Anh cảm thán nói: “Cao thủ ở tỉnh K nhiều thật, Chu Phật Sinh chỉ nổi ở một nơi thôi, chứ các bang phái và gia tộc võ lâm khác cũng ghê gớm lắm”.
Từ Quý Phi: “Đương nhiên, chú muốn thế vị trí của Chu Phật Sinh thì phải được những người đó công nhận. Nếu họ không phục thì vị trí của chú sẽ lung lay, sau đó sẽ liên tục có người tới quấy rối”.
Ngô Bình: “Khó ở chỗ là để họ phục mình, đến Chu Phật Sinh cũng miễn cưỡng làm được điều này thôi mà”.
Từ Quý Phi: “Chu Phật Sinh chưa phải cao thủ võ lâm ở tỉnh K đâu, ông ta đứng vững được là vì có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên tên là Liễu Trọng Hiên chống lưng cho thôi”.
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Cao thủ cảnh giới Tiên Thiên cũng có thể đại diện cho giới võ lâm ư?”
Từ Quý Phi: “Người này không chỉ là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, mà còn rất thân với chủ tịch tỉnh hiện giờ”.
Ngô Bình cười nói: “Có thực lực, có mối quan hệ, bảo sao mà chi phối giới võ lâm ở tỉnh K”.
Từ Quý Phi: “Chẳng mấy nữa, thực lực của chú còn vượt qua Liễu Trọng Hiên ấy chứ, thêm các mối quan hệ của chú nữa thì có ai ở tỉnh K dám không phục nào?”
Ngô Bình: “Anh ba, có gì thì anh nói luôn đi”.
Từ Quý Phi cười nói: “Bước thứ nhất là chú phải nắm được giới võ lâm ở Vân Đỉnh. Theo anh được biết thì ở đó có một thế lực thần bí, đến Liễu Trọng Hiên cũng không dám vớ vẩn, nếu chú chiếm được nơi đó thì chắc chắn tất cả mọi người sẽ nể phục”.
Ngô Bình: “Vân Đỉnh là quê em, chắc chắn em sẽ làm rồi”.
“Xử lý Vân Đỉnh xong thì có thể thuận thế lên tỉnh luôn, có uy của hai thành phố, thêm hỗ trợ của nhà họ Từ nữa thì mọi người trong giới cứ phải gọi là tới công chuyện với chú”.
Nói đến đây, Từ Quý Phi chợt lạnh mặt: “Bước thứ ba là giải quyết Liễu Trọng Hiên, ông ta phải chọn giữa khuất phục và biến khỏi nơi này”.
Ngô Bình: “Anh ba, nhất định phải trở mặt với nhau ư?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Chỉ có người thực lực bình bình mới phải sống trong thoả thuận, khi bên nào chèn ép được bên kia thì sẽ sẽ xảy ra tranh chấp và chiếm đoạt ngay”.
Ngô Bình thở dài nói: “Khi nào đến lúc đó hãy hay”.
Từ Quý Phi: “Nói vậy là chú đồng ý rồi hả?”
Ngô Bình gật đầu: “Em biết vị trí này khó mà ngồi được, nhưng nếu có nhà họ Từ giúp sức thì em không có lý do nào để từ chối cả”.
Từ Quý Phi bật cười: “Tốt, chuyện này coi như xong. Chú mau về Vân Đỉnh rồi lên kế hoạch đi”.
Ngô Bình: “Anh ba, có chuyện này em muốn nói với anh, em vừa giải độc cho Đoàn Long đấy”.
Từ Quý Phi: “Đoàn Long nào cơ?”
Ngô Bình kể vắn tắt lại chuyện về đội Thiên Long và Thiên Thần cho Từ Quý Phi nghe, ông ấy biến sắc mặt nói: “Tên này ra tay ác thật!”
Ngô Bình thở dài: “Anh ba cũng thấy vậy à?”
Từ Quý Phi cười lạnh nói: “Nếu anh đoán không nhầm thì người của đội Thiên Thần và cả mấy người châu Âu kia đều chết dưới tay của Đoàn Long đấy. Dù không phải đích thân hắn ra tay, nhưng chắc chắn có lên kế hoạch”.
Ngô Bình gật đầu: “Em cũng đoán vậy, lý do là em phát hiện dù Đoàn Long bị trúng độc cương thi, nhưng tim vẫn được bảo vệ. Chính xác mà nói thì anh ta hoàn toàn có thể đẩy chất độc ra ngoài được, chứ không cần mất tiền nhờ em chữa cho làm gì”.
Từ Quý Phi nhăn mặt nói: “Nếu đúng là Đoàn Long thì kiểu gì hắn cũng tìm cách giết chú”.
“Diệt em để diệt khẩu ư?”, Ngô Bình ngạc nhiên, trước đó anh đã thấy hơi lo rồi, giờ kế hoạch bị Từ Quý Phi vạch trần, anh nghe mà toát mồ hôi.
Từ Quý Phi: “Chẳng! Ngoài chú ra, còn ai trên đời này nghi ngờ hắn nữa?”
Ngô Bình: “Anh ta biết thân phận của em rồi mà, chẳng lẽ không sợ người của sư phụ em trả thủ sao?”
Từ Quý Phi: “Cho nên nhất định hắn sẽ khử chú một cách kín kẽ, hơn nữa hắn sẽ không đích thân ra tay đâu”.
Ngô Bình nghiến răng nói: “Miễn không phải tu sĩ cảnh giới Võ Vương thì em cân được hết”.
Từ Quý Phi lắc đầu: “Kệ đi, chuyện gì tới sẽ tới, có lo cũng không được, chú cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi”.
Ngô Bình rẫu rĩ, sao số anh đen vậy chứ, cứ tưởng kiếm được một món hời, ai dè lại bị cao thủ cảnh giới Võ Thần tính kế.
Từ Quý Phi vỗ vai anh: “Chuyện xấu rồi nên chú em lo mà tu luyện để nâng cao thực lực đi”.
Ngô Bình thở dài: “Thế giới này thật là tàn khốc”.
“Thế giới vốn vậy mà, chỉ có người bình thường mới bị lừa bởi các tuyên truyền của xã hội thôi”, Từ Quý Phi đứng dậy: “Anh đột phá Tiên Thiên rồi nên có thể tu luyện các công pháp khác, sắp tới anh sẽ bế quan một thời gian, bao giờ xong anh sẽ đi tìm chú”.
Tiễn Từ Quý Phi về xong, Ngô Bình tiếp tuc mày mò về quyền ý. Sau trận đấu với Lâm Thiên Vương, anh cảm thấy khoảng cách tới Ngưng Ý không còn bao xa nữa, nhưng muốn đột phá được cảnh giới này thì cực khó.
Ngô Bình tập bài luyện thể đến khi tập nhuần nhuyễn động tác thứ ba thì trời cũng đã sáng.
Một lát sau, Chu Thanh Nghiên đã hẹn gặp anh để bàn chuyện làm từ thiện. Mấy hôm vừa rồi, cô ấy đã tìm hiểu và lên kế hoạch cho anh, thậm chí còn lập một tổ công tác.
Bảy giờ sáng, Chu Thanh Nghiên đã đến nhà của Ngô Bình ở Lệ Thuỷ, ngoài ra còn dẫn theo năm thành viên của tổ công tác theo.
Chu Thanh Nghiên đặt một tập tài liệu trước mặt anh, Ngô Bình trố mắt nói: “Thanh Nghiên, em làm giúp anh đi, chứ anh không hiểu đâu”.
Chu Thanh Nghiên liếc anh một cái: “Thế anh định trả em bao nhiêu”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Năm nghìn”.
Chu Thanh Nghiên định đánh anh: “Không thèm”.
Sau đó, cô ấy bắt đầu vào việc một cách nghiêm túc. Chu Thanh Nghiên nói qua về kế hoạch cho Ngô Bình nghe, đại khái là họ sẽ thành lập một nhóm thiện nguyện chuyên nghiệp, vì làm từ thiện không đơn giản, cũng cần mua bán nhiều thứ.
Ngoài ra, Chu Thanh Nghiên còn thông báo các doanh nghiệp đứng sau như thị trấn phỉ thuý mà Ngô Bình đầu tư hay nhà máy hoá chất và nhà máy thuốc.
Như vậy thì những người ủng hộ sẽ vững tin hơn, và mua hàng của họ nhiều hơn.
Sau khi thành lập nhóm thì phải thu thập số liệu, kiểm tra thông tin và phối hợp với các cơ quan đoàn thể nên cần có bên chuyên môn hỗ trợ.
Cuối cùng mới đến công đoạn giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn, Chu Thanh Nghiên tính làm hết những việc này phải mất nửa năm.
Ngô Bình bỏ ra 300 triệu làm vốn cho doanh nghiệp của tổ chức từ thiện này, Chu Thanh Nghiên và anh sẽ nắm quyền quản lý.
Hai ngày sau, Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đều dính lấy nhau từ sáng đến tối, tới ngày thứ ba, anh bỗng nhận được điện thoại của Đường Băng Vân, cô ấy thông báo kế hoạch thực chiến bắt đầu.
Bình luận facebook