Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 250-255
Chương 250: Chu Thanh Nghiên gặp nguy hiểm
Việt
Ngô Bình mất chưa đến mười phút để đi hết quãng đường hơn chục cây số. Sau khi đến nơi, anh thấy các mảnh vụn do va chạm xe gây ra, sau đó anh đạp chân ga rồi tiếp tục phóng đi.
Điện thoại anh vẫn đang nối máy với Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, ngoài cổng nhà máy có bảo vệ không?”
Chu Thanh Nghiên: “Hôm nay bảo vệ mới xin nghỉ xong, các công nhân thì về hết rồi, chỉ có vài người ở lại trông nhà máy thôi”.
Ngô Bình: “Em vào trong rồi khoá cổng lại, anh đến ngay”.
“Vâng”.
Chu Thanh Nghiên không quá lo lắng, tốt xấu gì thì cô ấy cũng biết võ, nhưng khi gặp phải chuyện này thì vẫn nên cẩn thận, nhớ đám người kia có súng thì sao?
Ngô Bình phóng như bay tới, khi đến nơi thì anh nhìn thấy cổng nhà máy đã bị xe đâm hỏng, hai người bảo vệ bị đánh ngã dưới đất, máu chảy lênh láng.
Anh không vội kiểm tra họ ngay mà lái xe vào bên trong, vừa đi được một đoạn thì anh thấy có một nhóm người đang dồn một cô gái vào trong góc, đó chính là Chu Thanh Nghiên.
Lúc này, Chu Thanh Nghiên đang vào đứng vào thế võ, không chút sợ hãi nói: “Các người làm thế này là phạm pháp, nếu giờ đi ngay thì tôi sẽ không truy cứu”.
Một người đàn ông bật cười càn rỡ: “Sếp Chu, xin lỗi nhé, chúng tôi nhận lệnh đến bắt cô, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp để tránh những rủi ro không đáng có”.
Hắn vừa nói dứt câu thì xe của Ngô Bình lao đến, đám người đó hoảng sợ rồi tránh hết sang một bên.
Chiếc xe phanh kít lại, cách Chu Thanh Nghiên không xa.
Ngô Bình nhảy xuống xe, Chu Thanh Nghiên bước nhanh tới ròi ôm lấy anh.
“Không sao rồi”, Ngô Bình thở phào một hơi, may mà anh đến kịp.
“Thằng kia, mày chán sống rồi à?”
Một người đàn ông ở phía sau giận dữ rút một con dao gấp ra định đâm vào lưng Ngô Bình.
Anh như có mắt mọc sau gáy, lập tức đá bay gã. Cú đá này chứa cả cơn giận dữ nên đã đạp nát lục phủ ngũ tạng của tên đó, gã ngã vật ra đất rồi chảy máu ròng ròng khắp các lỗ trên cơ thể, sau đó co giật vài cái rồi chết.
Những người khác hoảng hốt rồi nhìn Ngô Bình như thấy ma quỷ.
“Quỳ xuống!”, anh lạnh giọng quát.
Đám đó quay đầu bỏ chạy, anh giơ tay lên bắn liên tục các chỉ phong ra vào đầu gối của họ, ai nấy đều kêu la thảm thiết rồi ngã xuống.
Ngô Bình giậm lên đầu gối của một người, anh hơi dùng sức một chút là người đó đã kêu oai oái.
“Nói, ai sai các người đến đây?”
“Là ông chủ Hoàng, ông ấy sai chúng tôi đến”.
“Ông chủ Hoàng ư?”, Ngô Bình cau mày: “Ông chủ Hoàng nào?”
“Là Hoàng Uy!”
Chu Thanh Nghiên ngẩn ra: “Hoàng Uy?”
Ngô Bình: “Em biết ông ta à?”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Chính là người muốn mua lại nhà máy đấy anh, cũng chính ông ta đã gọi điện đe doạ em”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, anh hiểu rồi”.
Ngô Bình gọi một cuộc điện thoại, một lát sau, người của đội điều tra tỉnh đã tới, sau đó giải hết đám người này đi. Trong số các cảnh sát đến, có một người đàn ông ngoài 40 tuổi, tên là Triệu Học Phong - là phó đội trưởng của đội này.
Triệu Học Phong lịch sự chào hỏi: “Chào tổng đội trưởng”.
Ngô Bình gật đầu: “Phiền ông rồi, đám này ra tay độc ác, chắc đã phạm tội nhiều, ông hãy điều tra cho kỹ”.
Triệu Học Phong: “Vâng, tổng đội trưởng yên tâm, tôi sẽ tra rõ ràng”.
Triệu Học Phong rất kính trọng Ngô Bình, ông ấy là người có kinh nghiệm trong ngành nên biết Ngô Bình có bối cảnh lớn cỡ nào, một trăm ông ấy cũng không bằng một câu nói của người hậu thuẫn cho anh, nên đương nhiên ông ấy phải có thái độ lễ phép nhất có thể.
Cảnh sát đi rồi, Ngô Bình lái xe đưa Chu Thanh Nghiên về nhà cô ấy rồi nói: “Thanh Nghiên, Hoàng Uy này là tai hoạ đấy, tối nay anh sẽ xử lý ông ta cho em”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Anh nhớ cẩn thận”.
“Ừm”.
Ngô Bình đi tới nhà của Hoàng Uy, ông ta sống trong khu dành cho nhà giàu tên là Lệ Thuỷ ở tỉnh. Hai bên đường là những căn biệt thự sang trọng, xe sang đỗ nhiều không kể hết, rẻ nhất cũng phải là xe hơn một triệu.
Tiếp đó là tới những nhà hàng, khách sạn chuyên phục vụ cho người có tiền và thẻ hội viên.
Ngô Bình đỗ xe rồi mở điện thoại xem hết thông tin về Hoàng Uy. Ông ta năm nay 49 tuổi, là chủ của tập đoàn Uy Thắng, thu nhập một năm của tập đoàn này là hơn 40 tỷ, lợi nhuận khoảng vài tỷ, đã có vài công ty ra mắt thị trường, trong số đó, Hoàng Uy chiếm hơn 30 phần trăm cổ phần với tổng vốn là gần 20 tỷ.
Ông ta kinh doanh cả hai giới hắc bạch, ngoài mặt thì làm ăn chân chính, nhưng thật ra cũng tham gia rửa tiền, hoặc tham gia các vụ làm ăn phi pháp.
Vì có người hậu thuẫn nên nhiều năm qua, vẫn chưa có ai dám động đến ông ta.
Đọc xong, Ngô Bình quyết định gọi cho Từ Bá Nhân, nếu anh muốn xử Hoàng Uy thì cần phải báo cho Từ Bá Nhân một tiếng.
Điện thoại kết nối, Từ Bá Nhân nghe Ngô Bình kể xong thì tức giận nói: “Hoàng Uy này đúng là to gan, dám bắt cóc người vào ban ngay ban mặt”.
Ngô Bình: “Anh Từ, người này đã phạm pháp nhiều, nhưng người chống lưng cho ông ta rất mạnh”.
Từ Bá Nhân hừ lạnh nói: “Không cần biết ai chống lưng cho ông ta, nhưng lần này tôi sẽ tra đến cùng. Nhưng chắc sẽ mất chút thời gian nên không thể trút giận cho cậu ngay được”.
Ngô Bình: “Anh Từ, em có một cách này, nhưng anh phải cử người tới lấy khẩu cung của Hoàng Uy”.
Chương 251: Chính khí
Từ Bá Nhân đồng ý ngay: “Được, tôi sẽ cho người đến ngay”.
Ngô Bình: “Anh Từ, giờ em đang giữ chức đội trưởng đội truy bắt, có thể quy công lao này cho đội em được không?”
Từ Bá Nhân cười lớn nói: “Được chứ, tôi sẽ ghi công cho đội cậu”.
Vì thế, Ngô Bình đã gọi cho Triệu Học Phong dẫn người đến. Sau đó, người của tỉnh cũng lục đục tới, họ nhận lệnh sẽ nghe theo chỉ đạo của Ngô Bình trong hành động lần này.
Do đó, dù Ngô Bình không có chức vụ cao nhất, nhưng tất cả mọi người phải nghe lệnh anh. Sau khi chào hỏi, Ngô Bình vào luôn chủ đề chính: “Các vị, chúng ta sẽ tấn công vào nhà của Hoàng Uy, sau đó bắt ông ta thừa nhận các hành vi phạm pháp”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một lãnh đạo của tỉnh tên là Mã Thủ Nhân đã ngoài 50, vóc dáng nhỏ con nói: “Giám sát Ngô, ông ta sẽ không dễ dàng nhận tội vậy đâu, chuyện này phải điều tra và thu thập chứng cứ dần dần”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Ông Mã, chúng ta đại diện cho chính nghĩa, còn Hoàng Uy là phần tử phạm tội, là người xấu, khi gặp chúng ta nhất định ông ta sẽ sợ hãi và thừa nhận mội tội lỗi”.
Mọi người đều như phát điên, chuyện gì vậy trời? Chính nghĩa sẽ làm kẻ xấu sợ như thế sao?
Nhưng Ngô Bình là tổng chỉ huy nên họ không dám nói gì, sau tiếng hô của anh, mọi người đều tiến tới nhà của Hoàng Uy.
Lúc này, Hoàng Uy đang ăn tối với gia đình. Dù làm nhiều chuyện xấu bên ngoài, nhưng Hoàng Uy đối xử rất tốt với vợ mình. Vì khi xưa, không có ai tốt với ông ta, chỉ có người vợ tào khang luôn ở cạnh động viên và cổ vũ ông ta. Dù ông ta có bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài thì vẫn yêu thương và kính trọng nhất người vợ chính thức của mình.
Hoàng Uy có hai người con, một trai một gái, cả hai đều đã trưởng thành, một người đang học, một người đã lập gia đình nên bây giờ có cả con rể của ông ta ở đây.
Khi nhóm Ngô Bình xông vào, Hoàng Uy ngẩn ra nói: “Các người là ai?”
Ngô Bình bước lên rồi lén bắn một ít thuốc vào mũi ôn ta, sau đó còn lẩm bẩm thần chú, chẳng mấy chốc đã khống chế ý thức của Hoàng Uy.
“Hoàng Uy, ông bị tình nghi có liên quan đến vụ án rửa tiền và tham gia tổ chức xã hội đen, bắt cóc, giết người làm chuyện phi pháp. Chúng tôi đến bắt ông, hi vọng ông thành thực khai báo để được khoan hồng”.
Ngô Bình vừa nói dứt câu thì những người khác trong đội đều lắc đầu, không ai nghĩ anh làm vậy sẽ có tác dụng.
Song, cảnh tượng tiếp theo đã khiến họ phải há hốc miệng.
Hoàng Uy đứng bật dậy rồi thành khẩn nói: “Tôi nhận tội”.
Sau đó, ông ta kể lại hết mọi tội lỗi của mình, Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn nên gọi người vào ghi âm, quay hình lại ngay.
Những việc sau đó không cần anh tham gia nữa, anh bảo những người khác ở lại, còn mình thì ra ngoài hút thuốc.
Hoàng Uy này đã phạm quá nhiều tội, chắc phải khai báo cả buổi tối mới xong. Ngô Bình không muốn ở lại nên chào mọi người rồi đi tìm Chu Thanh Nghiên.
Chu Thanh Nghiên vẫn đang chờ anh, thấy anh về thì cô ấy mới thở phào một hơi: “Anh Ngô Bình, giải quyết xong việc rồi ạ?”
Cô ấy luôn tin tưởng Ngô Bình vô điều kiện, thậm chí còn thấy không có chuyện gì trên đời này mà anh không làm được.
Ngô Bình gật đầu: “Hoàng Uy đã nhận tội rồi, ông ta sẽ bị pháp luật chừng trị”.
Lời nói của anh rất chính nghĩa, làm Chu Thanh Nghiên không nhịn được cười.
Ngô Bình lúng túng nói: “Em cười cái gì, anh giờ là đội trưởng của đội điều tra đấy nên phải để ý ăn nói chứ”.
“Em xin lỗi”, Chu Thanh Nghiên mỉm cười rồi kéo anh vào nhà.
Đây là một căn nhà rộng hơn 200 mét vuông ở Nam Thành, trang thiết bị trong nhà đều rất hiện đại, vì nơi này gần nhà máy nên tạm thời Chu Thanh Nghiên sống ở đây.
Chỉ có một mình Chu Thanh Nghiên ở trong căn nhà rộng rãi nên rất trống trải.
Ngô Bình đi vào phòng khách, Chu Thanh Nghiên cội lấy bánh và hoa quả ra mời anh.
Ngô Bình liếc nhìn một vòng rồi nói: “Thanh Nghiên, em không thuê giúp việc à? Ở một mình không sợ sao?”
Chu Thanh Nghiên: “Em chỉ về đây ngủ buổi tối thôi nên không thuê giúp việc”.
Ngô Bình lắc đầu: “Dạo này em vất vả lắm đúng không? À, ông nội sao rồi?”
Chu Thanh Nghiên: “Thôi anh đừng nhắc nữa, bây giờ ngày nào hai ông bà cũng đi du lịch, bỏ hết việc lại cho em”.
Ngô Bình: “Tại em có thực lực, nhưng nhiều việc thế này thì em nên tìm một trợ thủ”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Em đang tìm đấy chứ, nhưng gấp quá nên chưa tìm được”.
Sau đó, cô ấy bê một đống giấy tờ đến cho Ngô Bình ký tên, đó là thoả thuận chuyển nhượng cổ phần của nhà máy hoá chất. Theo thoả thuận thì Ngô Bình đầu tư 10 tỷ nên được chia 30 phần trăm cổ phần.
Ngô Bình vốn chỉ định cho Chu Thanh Nghiên vay tiền thôi, ai dè cô ấy cứ đòi chia cổ phần cho anh nên anh đành nhận vậy.
Ký tên xong, Chu Thanh Nghiên cười nói: “Anh Ngô Bình, em gọi đồ ăn rồi, mình ăn chung nhé”.
Một lát sau đã có người gõ cửa, một người đẩy cả xe thức ăn vào, sau đó bày biện lên bàn.
Khách sạn giao đồ ăn này ở ngay phía đối diện, đồ ăn ở đây khá ngon nên Chu Thanh Nghiên thường đặt món ở đây.
Ngô Bình cũng đã đói meo nên hai người dùng bữa lên. Anh ăn rất tốt, loáng cái đã xử lý xong cả bàn đồ ăn, vậy mà vẫn mới lửng dạ.
Ăn uống xong, hai người trò chuyện thêm một lúc. Loáng cái đã 11 giờ đêm, đồng hồ đổ chuông, Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô Bình, muộn rồi hay anh đừng về nữa”.
Tim Ngô Bình đập thình thịch, không về nữa ư? Thế ở lại làm gì?
Chương 252: Xem phim
Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Chuyện hôm nay làm em sợ quá hả, vậy để anh ở lại cùng”.
Chu Thanh Nghiên bật cười rồi khoác tay anh, nói: “Anh Ngô Bình, bọn mình xem phim đi”.
Ngô Bình: “Ừ!”
Nhà Chu Thanh Nghiên có máy chiếu, cô ấy chọn một bộ phim tình yêu. Hai người xem được một lúc thì cô ấy lúc khóc lúc cười.
Ngô Bình không hề để tâm vào bộ phim, tay anh đặt ở vòng eo thon gọn của Chu Thanh Nghiên, người thì đang rạo rực.
Khi tới cảnh nam nữ chính hôn môi cuồng nhiệt, Chu Thanh Nghiên chợt ngửa đầu lên rồi nhìn anh với vẻ chờ mong.
Ngô Bình áp môi xuống, bờ môi mềm mại của Chu Thanh Nghiên khiến máu huyết trong người anh sôi trào, nhất thời không thể kiềm chế được.
Không biết ai bắt đầu trước, nhưng cả hai đã lăn xuống thảm, quần áo rơi lả tả, ngay sau đó đã có âm thanh ám muội vang lên khắp căn phòng.
Bộ phim tình yêu kết thúc, sau đó tự động phát ca nhạc. Tiếng nhạc này khiến người Chu Thanh Nghiên siết chặt, như một linh hồn muốn bay khỏi trái đất.
Bài hát cũng kết thúc, cô ấy mướt mải mồ hôi nằm trong lòng Ngô Bình.
Anh châm một điếu thuốc rồi hít một hơi vô cùng thoả mãn, anh chưa mặc đồ, cơ bắp cùng da thịt rắn chắt ẩn chứa một sức mạnh kinh người.
Chu Thanh Nghiên nằm áp lên lồng ngực anh, sau đó hít hà mùi thương nhàn hạt rất dễ chịu. Đây chính là hương thơm sẽ toả ra khi người ta tu luyện đến một trình độ nhất định.
Không phải ai tu luyện cũng toả ra được mùi hương này, chỉ có nhân tài như Ngô Bình mới làm được.
Ngô Bình chợt nói: “Thanh Nghiên, giờ anh giúp em đả thông kinh mạch nhé”.
Chu Thanh Nghiên kinh ngạc nói: “Anh Bình, em cũng có thể luyện khí ư?”
Ngô Bình nói: “Em thông minh mà”.
Anh lập tức truyền chân khí màu vàng vào người Chu Thanh Nghiên để đả thông hai mạch nhâm đốc cho cô ấy, ngoài ra anh còn đả thông kinh mạch cấp hai cho cô ấy luôn.
Ngay sau đó, Chu Thanh Nghiên đã thấy toàn thân khoan khoái như thay da đổi thịt, người cô ấy bỗng nhẹ bẫng.
Ngô Bình đã thức cả đêm để giúp Chu Thanh Nghiên đột phá tu vi, tiện thể thử nghiệm một bộ thần pháp có tên Âm Dương Đại Hoan Hỉ trong phiến ngọc. Bộ thần công này yêu cầu nam nữ cùng tu luyện, cụ thể là thông qua việc ân ái để tu luyện tinh thần.
Nhưng đây không phải công pháp tà môn, nó không chỉ tu luyện nhanh, mà còn hỗ trợ nâng cao tinh thần.
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Nghiên gọi đồ ăn sáng rồi bê đến cho Ngô Bình. Anh nằm thẳng cẳng dưới đất, vì hôm qua quá mệt nên cần phải nghỉ ngơi.
“Anh Bình, em đi làm đây, anh ngủ thêm đi”, Chu Thanh Nghiên hôn Ngô Bình một cái rồi sửa soạn đi làm.
Ăn sáng xong, Ngô Bình gọi điện thoại hỏi Triệu Phong Học Phong về tình hình của Hoàng Uy. Ông ấy bảo Hoàng Uy đã nhận hết tội, hơn nữa còn khai báo rõ ràng từng ngân hàng, số tài khoản…
Một vụ án lớn dính dáng đến ba người ở tỉnh đều được Hoàng Uy khai ra hết, vụ án này liên quan đến một khoản tiền lớn mấy chục tỷ. Hoàng Uy tham gia rửa tiền cho vụ này, khoản tiền phi pháp đã vẫn đang không ngừng tăng thêm.
Trên tỉnh rất coi trọng vụ án này, Từ Bá Nhân đã lệnh lập tổ chuyên án, còn bộ Công an thì thúc giục.
Từ Bá Nhân đã đề xuất cho Ngô Bình được khen thưởng, ngoài ra còn mấy người nữa.
Ngô Bình vừa ngắt máy thì Từ Bá Nhân đã gọi tới, ông ấy vui vẻ nói: “Đội trưởng Ngô, chúc mừng cậu lập được công lớn”.
Ngô Bình cười nói: “Tất cả là nhờ phương án của anh”.
Hai người trò chuyện một lúc, Ngô Bình mới biết ba người mà Hoàng Uy khai đều đang bị cấm rời khỏi nơi cư trú và bị điều tra. Ba người này không thuộc phe của Từ Bá Nhân, mà dính dáng đến những lãnh đạo khác của tỉnh.
Vụ án này rất lớn, cấp trên đã tiếp nhận và cử người tới, nhưng chuyện này rất có lợi cho Từ Bá Nhân.
Ngắt máy xong, Ngô Bình không khỏi cảm thán mình xử lý Hoàng Uy thế nào lại thành giúp Từ Bá Nhân. Nếu đúng như anh đoán thì chắc ông ấy lại sắp được thăng chức rồi.
Ngô Bình rời khỏi nhà của Chu Thanh Nghiên, thấy mình hay lên tỉnh, anh bỗng muốn mau một ngôi nhà ở đây cho tiện.
Anh thấy con phố mà Hoàng Uy khá được nên mở điện thoại lên tra, quả nhiên có nhà đang rao bán, anh đã đặt lịch hẹn đến đó xem nhà.
Trong đó có một căn nhà rộng ba nghìn mét vuông, là một căn biệt thự ba tầng, có vườn hoa ở cả trước và sau nhà.
Nhưng căn nhà này có giá cực cao, những 40 nghìn một mét vuông, thêm tiền thủ tục sang tên nữa thì đúng là giá trên trời.
Mọi thiết kế và vật dụng trong nhà đều rất xa hoa, toàn bộ đẳng cấp, ngoài ra còn có phòng xem phim, phòng tập và bể bơi.
Ngô Bình xem xong thì rất hài lòng, anh suy nghĩ một lát rồi quyết định mua luôn.
Chương 253: Triệu Cử Bằng
Hiện giờ trong tay anh còn khoảng chục tỷ tệ, lấy ra một trăm tám mươi triệu tệ mua một căn hộ là chuyện nhỏ. Anh trả hết tiền mặt chỉ trong một lần, sau đó uỷ thác cho người trung gian làm thủ tục sang tên căn hộ.
Đến buổi trưa, Ngô Bình đã trở thành chủ nhân của căn biệt thự này. Có một căn nhà rộng thế này cũng thuận lợi cho anh luyện công.
Khu vườn phía sau vô cùng yên tĩnh, Ngô Bình đi tới chỗ dàn nho, bắt đầu nghiên cứu quyền ý Sơ Ngộ. Lúc này, mỗi chiêu thức anh tập đều vô cùng chậm rãi để cảm nhận được từng thay đổi nhỏ mà quyền ý mang đến.
Mải mê luyện quyền ý, chẳng mấy chốc đã đến chiều tối, cảm giác đói bụng kéo Ngô Bình quay lại với thực tại.
Bụng anh lúc này đã kêu ọc ọc, cho nên anh đã gọi đồ ăn ship từ bên ngoài. Ăn qua loa vài món xong, anh muốn tranh thủ thời gian, thăng cấp thật nhanh lên cảnh giới “Ngưng Ý” nên tiếp tục tập luyện. Ngưng Ý thực chất có nghĩa là tập trung, đúc kết được tinh thần của võ đạo. Đến được bước này là quyền ý đã tương đối hoàn thiện.
Tiếp theo, chính là giai đoạn mài giũa quyền ý để ngày càng thuần thục và hoàn thiện hơn.
Có điều, Ngưng Ý này đương nhiên khá khó luyện. Ngô Bình luyện một mạch từ chiều đến bảy giờ tối mà vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Trong lòng anh có chút buồn bực nên không luyện quyền ý nữa mà chuyển sang luyện Đoàn Thể Thuật, Vừa luyện được vài động tác thì Đường Tử Di gọi điện, nói cô ấy đang trên đường tới. Cô ấy muốn xem căn nhà anh mới mua.
Ngô Bình đã nói với Đường Tử Di chuyện anh mới mua nhà. Ngô Bình nghĩ mỗi lần Đường Tử Di đến tỉnh bàn dự án, ở khách sạn hoài cũng không thuận tiện, chẳng thà đến ở tạm nhà anh.
Nửa tiếng sau, Đường Tử Di cùng thư ký và vài người nữa đến biệt thự. Cả thảy là bảy người và ba chiếc xe.
Đường Tử Di bước vào, ngắm nghía xung quanh rồi khen: “Chủ nhân căn nhà này bài trí không tệ, ở đây cũng hợp lý đấy. Sau này em đến tỉnh công tác thì không cần phải thuê khách sạn nữa rồi”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh đã cho đánh thêm một bộ chìa khoá, đánh xong anh sẽ đưa cho em, em có thể đến bất cứ lúc nào”.
Đường Tử Di còn chưa ăn cơm tối nên Ngô Bình mời cô tới một nhà hàng trên phố Lệ Thuỷ dùng bữa. Món ăn ở đây khá ngon, đến người kén ăn như Đường Tử Di mà cũng phải khen.
Vì có tận tám người ăn cơm nên Ngô Bình thuê hẳn một phòng riêng, gọi một bàn đầy món ăn. Đường Tử Di chạy quanh công trường xây dựng cả ngày nên vừa đói vừa mệt, cho nên ăn được kha khá.
Đang ăn thì ở ngoài cửa bỗng có tiếng ồn ào, sau đó cửa phòng bị đẩy ra. Một người đàn ông thô kệch, đầu to tai lớn đưa theo người xông vào bên trong.
“Mấy người ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi mau đi, ông chủ bọn tao cần mời một vị khách quý!”, người đàn ông kia lớn tiếng đòi đuổi mấy người Ngô Bình ra khỏi đó.
Ông chủ nhà hàng vội vã theo vào, tươi cười nói: “Ông Bằng, đây đều là khách của nhà hàng. Làm như vậy không hay cho lắm!”
“Hay cái đầu ông!”, người được gọi là “ông Bằng kia” vừa quát lớn vừa giơ tay tát ông chủ nhà hàng cái bốp khiến miệng ông ấy chảy máu.
Ông chủ nhà hàng bị đánh, ban đầu có vẻ rất tức giận nhưng sau đó vẫn phải nuốt cơn giận vào trong. Rõ ràng ông ấy rất tức giận nhưng không dám tỏ thái độ vì sợ ông Bằng này.
Ngô Bình cũng vô cùng tức giận, mình đang ăn cơm ngon lành tự nhiên ở đâu nhảy ra tên thần kinh này. Thế giới đúng là loạn lạc thật!
Anh đứng dậy đi ra cửa, hỏi ông chủ nhà hàng: “Ông chủ, chúng tôi là khách của nhà hàng, cũng là cư dân khu phố Lệ Thuỷ. Các ông tiếp đãi khách khứa như vậy sao?”
Ông chủ cửa hàng cười khổ đáp: “Xin lỗi cậu Ngô, bên ngoài chúng tôi đã hết phòng. Vị này là ông Bằng, khách quen của quán chúng tôi”.
Ngô Bình đánh giá “ông Bằng” này một lượt. Người này không có tu vi, thế nhưng trong đám người đi theo sau có hai người từng luyện kungfu.
Anh cười lạnh, nói: “Giờ kẻ nào cũng dám tuỳ tiện xưng “ông”, đúng là nực cười”.
Ông Bằng nổi trận lôi đình, chỉ thẳng mặt Ngô Bình mà chửi: “Thằng ranh con, biết ông mày là ai không hả?”
“Bốp!”
Ngô Bình giơ tay tát một phát khiến ông Bằng bay ra xa, sau đó anh lại bồi thêm một cú đá. Anh ra tay có chừng mực, không chết người nhưng đủ khiến đối phương đau điếng.
Ông Bằng kêu la thảm thiết, mấy tay thuộc hạ của hắn thấy vậy thì vội vã lao tới ngăn Ngô Bình nhưng tên nào tên nấy bị anh tát cho ngã chỏng gọng ra đất.
Một cảnh tượng khó tin xảy ra, Ngô Bình một mình đánh ngã đám người kia, sau đó đạp cho mỗi tên một cái. Mà sau mỗi cú đạp của anh là tiếng “rắc rắc” và tiếng kêu la thảm thiết.
Ông chủ nhà hàng đứng nhìn trân trân, nhưng thực ra trong lòng lại cảm thấy khá đắc chí. Vốn ông ấy rất ghét đám người này, chẳng qua vì bọn chúng có quyền có thế nên mới không dám phản kháng.
Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, hôm nay ông Bằng kia lại bị vị cao nhân này xử lý, thấy cảnh này ông ấy không khỏi âm thầm vui mừng.
Vui thì vui thật nhưng ông ấy vẫn tốt bụng nhắc nhở Ngô Bình: “Cậu Ngô, sư phụ của ông Bằng là cao thủ ở tỉnh này, Chu Phật Sinh”.
Chu Phật Sinh? Ngô Bình ngẩn người, người này anh đương nhiên có biết. Ông ta chính là cao thủ cảnh giới Thần duy nhất ở tỉnh K, còn mạnh hơn cả Từ Quý Phi. Một núi không thể có hai hổ, Từ Quý Phi cũng gặp không ít khó khăn ở Vân Kinh vì sự tồn tại của Chu Phật Sinh này. Ở tỉnh K, Chu Phật Sinh có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu phải ví von thì ông ta là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn. Đệ tử của ông ta đương nhiên cũng ngang tàng hống hách, không coi ai ra gì.
Nhưng Ngô Bình sau khi nghe xong thân phận của đám người này thì còn đá mạnh hơn. Ông Bằng không chịu nổi nữa kêu oai oái: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Sai ở đâu vậy?”
Ông Bằng: “Tôi không nên ngang ngược hống hách, làm phiền khi các vị đang dùng bữa. Tôi sai rồi”.
Ngô Bình: “Biết sai mà sửa là tốt. Có điều anh làm tôi mất hứng ăn cơm rồi, anh định bồi thường thế nào đây?”
Ông Bằng sững người hỏi lại: “Vậy tôi nên đền thế nào?”
Ngô Bình: “Thế này đi, đưa tôi năm triệu tệ thì tôi sẽ cho qua chuyện này”.
Ngô Bình ra giá năm triệu tệ nhưng ông Bằng này cũng không cho là quá đáng. Hắn ta chỉ cảm thấy bất bình vì nếu Ngô Bình nói sớm là muốn tiền thì hắn đã sớm nôn tiền ra, không phải ăn một trận đòn đau như vậy.
“Được rồi được rồi, năm triệu”, hắn ta lập tức viết một tờ chi phiếu, đưa cho Ngô Bình bằng hai tay.
Ngô Bình nhìn tờ chi phiếu, thấy bên trên viết bốn chữ “tập đoàn Phật Quang”. Nhìn thấy dòng chữ này, Ngô Bình hơi ngạc nhiên bởi đây là một tập đoàn rất lớn, có thể lọt vào top ba của tỉnh này, sức ảnh hường của nó cũng vô cùng khủng khiếp.
Nhận tờ chi phiếu xong anh hỏi: “Anh giữ chức vụ gì ở tập đoàn Phật Quang?”
Ông Bằng vội vã đáp: “Tôi tên Triệu Cử Bằng, là tổng giám đốc phòng bất động sản của tập đoàn Phật Quang”.
Ngô Bình: “Ban nãy tôi nghe anh nói ông chủ của anh muốn mời khách dùng bữa ở đây. Ông chủ anh là ai vậy?”
Triệu Cử Bằng đáp: “Là đại sư huynh của tôi Vương Hành Thông. Anh ấy muốn mời một vị khách quan trọng đến từ Thiên Kinh, tên là Lâm Thiên Vương.
Lâm Thiên Vương? Ngô Bình nheo mắt lại. Kể ra thì anh và Lâm Thiên Vương này có thù. Em trai anh ta là Lâm Thiên Hổ bị anh âm thầm xuống tay, có lẽ giờ vẫn đang nằm viện.
Ngô Bình thấy việc này thật quá trùng hợp nên hỏi tiếp: “Lâm Thiên Vương đến đây làm gì vậy?”
Triệu Cử Bằng đáp: “Lâm Thiên Vương nói phải tới đây giải quyết chuyện gì đó. Sư huynh tôi nghe tin anh ta tới, muốn kết bạn nên mới mời ăn cơm”.
Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ kết bạn thôi sao?”
Triệu Cử Bằng vội đáp: “Việc này tôi thực sự không rõ”.
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Anh gọi điện cho sư huynh anh rồi nói mọi thứ bên này đã chuẩn bị xong xuôi, bảo anh ta mời Lâm Thiên Vương đến đây ăn cơm”.
Chương 254: Lâm Thiên Vương
Triệu Cử Bằng ngây người, vẫn chưa hiểu Ngô Bình định làm gì.
Ngô Bình cười nói: "Tôi và Lâm Thiên Vương là người quen cũ. Nếu anh ấy đã đến đây thì tôi cũng muốn gặp".
Triệu Cử Bằng đáp: "Hóa ra cậu cũng quen Lâm Thiên Vương. Vậy tốt quá rồi, tôi lập tức gọi điện cho sư huynh tôi".
Chưa cần Triệu Cử Bằng gọi thì Vương Hành Thông đã xuất hiện. Hắn ta đang dẫn Lâm Thiên Vương đi lên lầu.
Nhà hàng này khá nổi tiếng trong tỉnh, đầu bếp tuyển vào đều là đầu bếp nổi danh toàn quốc nên Vương Hành Thông nhất quyết yêu cầu phải mở tiệc thết đãi Lâm Thiên Vương ở đây.
Trước đó, Ngô Bình đã kịp thông báo cho mấy người Đường Tử Di quay về biệt thự nghỉ ngơi trước còn anh một mình ở lại đó, muốn gặp người tên Lâm Thiên Vương này!
Lâm Thiên Vương có thù với anh. Kẻ thù mà xuất hiện ở cùng một thành phố chỉ e không phải sự trùng hợp. Việc này Ngô Bình chắc chắn phải làm rõ.
Hơn nữa, quyền ý Sơ Ngộ của anh vừa luyện thành, muốn đột phá lên quyền ý Ngưng Ý thì cần phải có một trận chiến kịch liệt. Lần trước, anh đấu một trận với cao thủ Tiên Thiên Đường Băng Vân, kết quả đột phá lên tới quyền ý Sơ Ngộ.
Hôm nay, nếu anh đấu với Lâm Thiên Vương một trận thì chắc chắn sẽ đạt được thành quả nào đó.
Vương Hành Thông tươi cười dẫn một người thanh niên đi vào nhà hàng. Người thanh niên này ngoài ba mươi tuổi, là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên. Từ anh ta toát ra khí phách khiến người khác phải e sợ, đôi mắt sắc như dao.
Người thanh niên đó chính là Lâm Thiên Vương, anh trai của Lâm Thiên Hổ.
Lâm Thiên Vương vừa bước vào mắt đã nhìn Ngô Bình chằm chằm. Anh ta sớm đã xem ảnh Ngô Bình rồi nên vừa nhìn là nhận ra ngay.
“Là cậu sao?”, đôi mắt Lâm Thiên Vương đầy vẻ lạnh lẽo chết chóc.
Ngô Bình bình thản đáp: “Là tôi. Tôi đã chờ anh lâu rồi, Lâm Thiên Vương”.
Lâm Thiên Vương cười lạnh: “Tôi đang định tìm cậu mà không ngờ cậu đã tự tìm chỗ chết! Được, quá được!”
Ngô Bình nhướn mày: “Nói vậy thì anh đến đây chính là vì muốn tìm tôi đúng không?”
Lâm Thiên Vương: “Mặc dù tôi muốn giết cậu báo thù cho em trai, nhưng cũng chưa đến mức phải cất công tới đây chỉ vì mục đích đó”.
Ngô Bình nhìn anh ta, nói: “Mới hơn ba mươi tuổi mà đã là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, quả thực là đáng khâm phục!”.
Lâm Thiên Vương: “Khỏi phải nịnh bợ, giờ bất kể cậu có nói gì thì cũng sẽ phải chết!”
Ngô Bình: “Ồ, anh tự tin đến vậy sao?”
“Cùng lắm cậu chỉ là cao thủ cảnh giới Thần, đứng trước mặt tôi thì chịu được mấy chiêu cơ chứ? Nếu không phải do có sư huynh cậu bảo vệ thì tôi đã sớm giết cậu rồi!”
Ngô Bình nhìn anh ta đáp: “Anh quá đề cao bản thân rồi. Mặc dù tôi không phải cao thủ Tiên Thiên nhưng cũng đủ trình đánh bại anh”.
Lâm Thiên Vương cười lạnh: “Chỉ nói miệng thì không có ý nghĩa gì! Sớm muộn cậu cũng chết trong tay tôi thôi!”
Vương Hành Thông cau mày nhìn Triệu Cử Bằng, sau đó vội vã nói: “Anh Lâm, việc này tạm bỏ qua đã, hôm nay chúng ta còn việc chính cần bàn”.
Lâm Thiên Vương im lặng một lát, sau đó nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, cái đầu của cậu tạm thời vẫn để trên cổ, nhưng hôm sau tôi sẽ đến lấy!”
Ngô Bình: “Không nên nói trước như vậy, nhỡ đâu bị tôi đánh bại thì anh không còn lỗ nẻ nào mà chui xuống đâu”.
Hai bên anh một câu tôi một câu, không ai chịu ai một lúc rồi cũng dừng lại, sau đó Ngô Bình đi ra khỏi nhà hàng. Vương Hành Thông cũng không nói với anh câu nào, chắc là do sợ lại phải đôi co rồi lỡ việc.
Ngô Bình thực ra chỉ giả vờ ra khỏi nhà hàng rồi lại quay lại, ngồi ở căn phòng sát vách. Sau đó anh dùng đôi mắt thấu thị quan sát, anh muốn biết Lâm Thiên Vương này rốt cuộc đang làm trò quỷ gì.
Vương Hành Thông bảo thuộc hạ lui hết xuống, trong căn phòng chỉ còn lại ba người là Vương Hành Thông, Triệu Cử Bằng và Lâm Thiên Vương.
Bọn họ uống vài chén, sau đó nói vào việc chính. Vương Hành Thông nói: “Anh Lâm, từ lâu đã nghe danh anh là cao thủ Tiên Thiên, khí chất hơn người, trong lòng bội phục đã lâu”.
Lâm Thiên Vương đáp: “Có việc gì xin anh Vương cứ nói thẳng”.
Vương Hành Thông mỉm cười đáp: “Là thế này, tôi muốn nhờ anh giúp xử lý một người”.
“Ồ? Là ai vậy?”, Lâm Thiên Vương hỏi.
Hai người họ nói chuyện, Ngô Bình không thể nghe thấy. Thế nhưng thông qua việc đọc khẩu hình, anh cũng đoán được nội dung cuộc trò chuyện.
Vương Hành Thông nói nhỏ: “Anh Lâm, tôi muốn tiêu diệt Từ Quý Phi!”
Lâm Thiên Vương nhướn mày. Mỗi tỉnh đều chỉ có vài tông sư cảnh giới Thần, vài vị cao thủ cảnh giới Tiên Thiên nên vừa nghe cái tên Từ Quý Phi là anh ta biết ngay.
“Từ Quý Phi khá mạnh, cũng là tông sư cảnh giới Thần như sư phụ anh. Tại sao anh lại muốn tiêu diệt ông ta?”
Vương Hành Thông thở dài, đáp: “Chỉ e là không lâu nữa, Từ Quý Phi sẽ tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên. Anh nghĩ xem, đến lúc đó làm gì còn chốn dung thân cho sư phụ tôi nữa chứ?”
Lâm Thiên Vương vô cùng ngạc nhiên, đáp: “Không phải chứ? Theo tôi được biết thì Từ Quý Phi không phải đệ tử chân truyền của môn phái chính tông nào cả, chỉ tự luyện những loại kungfu rời rạc. Tu luyện như ông ta thì không thể nào trở thành cao thủ Tiên Thiên được”.
Cảnh giới Tiên Thiên không phải cứ dựa vào vài ba quyển kungfu mà luyện thành được mà cần có tiền bối chỉ dạy. Nếu không có kinh nghiệm của người đi trước truyền lại thì đừng nói là cảnh giới Tiên Thiên, mà bậc sau của cảnh giới Thần cũng khó mà tu luyện được, dễ bị tẩu hoả nhập ma.
Vương Hành Thông: “Nhưng theo tin tình báo mà tôi nhận được, Từ Quý Phi đã học được một phương pháp hít thở cực kỳ lợi hại. Nhờ có nó mà không những ông ta có khả năng đột phá cảnh giới Tiên Thiên mà thậm chí còn có thể đi xa hơn nữa”.
“Phương pháp hít thở lợi hai sao?”, Lâm Thiên Vương nheo mắt lại, hỏi: “Anh chắc chắn chứ?”
Vương Hành Thông gật đầu: “Tôi chắc chắn, là do chính đồ đệ của ông ta nói nên sẽ không sai được. Phương pháp hít thở của Từ Quý Phi thậm chí còn cao minh hơn cả Cửu Tiết Phật Phong của sư phụ tôi”.
Còn lợi hại hơn cả Cửu Tiết Phật Phong sao? Trong mắt Lâm Thiên Vương loé lên một tia sáng kỳ dị. Phương pháp hít thở của anh ta thực ra còn không lợi hại bằng Cửu Tiết Phật Phong, điều đó gây cản trở rất lớn trong quá trình tu luyện. Hiện giờ lại có một phương pháp hít thở còn lợi hại hơn cả Cửu Tiết Phật Phong ở ngay trước mắt, anh ta không thể không động lòng thèm muốn!
“Khi nào Từ Quý Phi sẽ đột phá cảnh giới Tiên Thiên?”, Lâm Thiên Vương hỏi.
Vương Hành Thông: “Có lẽ sẽ không lâu nữa, cho nên chúng ta phải ra tay thật sớm. Nhỡ đâu ông ta đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên rồi thì sẽ rất khó xử lý”.
Lâm Thiên Vương trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Từ Quý Phi này không có kẻ nào lợi hại chống lưng nên giết ông ta không khó. Có điều, nếu lấy được phương pháp hít thở đó thì chúng ta nên chia thế nào?”
Vương Hành Thông cười đáp: “Anh Lâm là người mất nhiều công sức nhất nên phương pháp hít thở đó đương nhiên phải thuộc về anh!”
Lâm Thiên Vương hài lòng đáp: “Rất tốt! Tôi đồng ý làm việc này!”
Vương Hành Thông mừng rỡ: “Được! Anh Lâm, tôi kính anh một ly!”
Sau đó, hai người họ tiếp tục bàn bạc chi tiết kế hoạch. Ngô Bình ngồi nghe tới đây thì mặt đã đằng đằng sát khí. Tên Vương Hành Thông đáng chết này lại dám nảy sinh ý đồ giết anh Ba của anh.
Anh đương nhiên biết mục đích của Vương Hành Thông. Hiện giờ Chu Phật Sinh còn đang hô mưa gọi gió ở tỉnh K nhưng chỉ cần Từ Quý Phi đột phá cảnh giới Tiên Thiên thì địa vị của Chu Phật Sinh sẽ xuống dốc không phanh. Thậm chí Từ Quý Phi có thể hất cẳng ông ta ra khỏi tỉnh K bất cứ lúc nào. Chỉ cần Từ Quý Phi bị tiêu diệt thì sẽ tiêu trừ được mầm hoạ lớn cho Chu Phật Sinh.
Còn tên đồ đệ tiết lộ thông tin về Từ Quý Phi là kẻ nào?
Ngồi lại thêm một lúc, Ngô Bình đã nắm rõ kế hoạch của bọn họ nên anh lặng lẽ rút. Khi về tới biệt thự, anh lập tức gọi cho Từ Quý Phi để hỏi chuyện cho rõ ràng.
Trong điện thoại vọng ra tiếng cười sảng khoái của Từ Quý Phi: “Em trai, lâu lắm chú không gọi cho anh rồi đấy”.
Ngô Bình hỏi ngay vào việc chính: “Anh Ba, anh có mấy đệ tử?”
Từ Quý Phi ngẩn người, nhưng vẫn trả lời: “Tính cả Trác Khang thì tổng là ba. Sao vậy? Có đệ tử nào của anh gây hoạ sao?”
Chương 255: Từ Quý Phi thăng cấp Tiên Thiên
Ngô Bình dừng lại một lát rồi hỏi tiếp: “Anh Ba, vậy phương pháp hít thở mà anh đang luyện, anh có từng nói với ai không?”
Từ Quý Phi suy nghĩ vài giây, sau đó đáp: “Em trai, người biết phương pháp hít thở của anh chỉ có đệ tử nhỏ nhất là Mạnh Hãn”.
Ngô Bình: “Anh Ba, đệ tử của Chu Phật Sinh là Vương Hành Thông đang cấu kết với Lâm Thiên Vương, bọn chúng đang định hại anh để cướp lấy phương pháp hít thở kia. Vương Hành Thông nói thông tin về phương pháp hít thở của anh, hắn nghe được từ chỗ đệ tử của anh”.
Câu nói của Ngô Bình khiến Từ Quý Phi chết đứng, ông ấy chắc hẳn phải cảm thấy rất đau lòng. Từ Quý Phi trầm giọng nói: “Em trai, chuyện này không thể nói rõ qua điện thoại. Anh đang ở tỉnh, chú đang ở đâu, anh đến tìm chú”.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Anh đang ở tỉnh sao? Vậy thì quá tốt rồi, em đang ở phố Lệ Thuỷ”.
Lúc đó đã là chín giờ tối, Từ Quý Phi thoắt ẩn thoắt hiện, xuất hiện ở trong vườn nhà Ngô Bình như một bóng ma. Từ Quý Phi vừa đến, Ngô Bình lập tức biết ngay. Anh vội vã mời Từ Quý Phi vào phòng đọc sách.
Đoàn công tác của Đường Tử Di ai nấy đều mệt rã rời nên đã đi ngủ từ lâu. Từ Quý Phi và Ngô Bình nói chuyện nhỏ tiếng để không làm phiền những người khác.
Từ Quý Phi vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, nói: “Em trai, việc này anh phải xin lỗi chú, vốn anh không nên tiết lộ với người khác về phương pháp hít thở này. Nhưng có một hôm anh uống say, đã tiết lộ với đệ tử Mạnh Hãn một số chuyện. Ngoài cậu ấy ra thì không ai biết anh đang luyện một phương pháp hít thở lợi hại cả”.
Ngô Bình lắc đầu đáp: “Anh Ba, giờ không phải lúc tự trách mình. Anh nghĩ có phải do Mạnh Hãn tiết lộ thông tin này cho đối phương không?”
Từ Quý Phi thở dài đáp: “Nhưng ngoại trừ hai chúng ta, chỉ có cậu ấy biết được chuyện đó, thậm chí đến Trác Khang còn không biết. Nếu không phải do cậu ấy tiết lộ thì còn có thể là ai được kia chứ?”
Ngô Bình: “Anh Ba, vậy em hỏi anh một câu. Anh cho rằng cậu ấy tiết lộ có chủ ý hay chỉ vô tình?”
Từ Quý Phi thoáng chút do dự, đáp: “Mạnh Hãn là đứa trẻ đến từ nông thôn, tâm địa lương thiện, lại vô cùng thật thà. Anh thực sự không tin cậu ấy sẽ bán đứng anh”.
Ngô Bình: “Bất luận là tin hay không tin, cố tình hay vô ý thì chúng ta cũng phải điều tra rõ ràng. Anh Ba, anh bảo Mạnh Hãn đến đây một chuyến được không?”
Từ Quý Phi gật đầu, lấy điện thoại gọi cho Mạnh Hãn. Thế nhưng, đầu dây bên kia không ai nhấc máy. Điều đó khiến tâm trạng ông ấy càng trùng xuống.
Ngô Bình an ủi: “Anh Ba, Mạnh Hãn không nghe điện thoại không có nghĩa là cậu ấy đã phản bội anh”.
Từ Quý Phi mặt sầm lại, nói: “Em trai, hôm nay anh ở lại nhà chú đột phá cảnh giới Tiên Thiên”.
Ngô Bình không hề ngạc nhiên. Ngay khi Từ Quý Phi vừa tới, anh đã biết ông ấy có thể đột phá cảnh giới rồi. Từ Quý Phi khổ luyện cảnh giới Thần nhiều năm, cái gốc đã vững. Sau đó lại được Ngô Bình truyền cho phương pháp hít thở lợi hại nên tu vi tăng lên nhanh chóng, trong thời gian ngắn đã luyện được thần ý, thần thức. Mặc dù hiện giờ chưa luyện được quyền ý nhưng trình độ của ông ấy đã hơn xa một cao thủ cảnh giới Thần thông thường.
“Vậy cũng tốt, em sẽ bảo vệ anh”, Ngô Bình đáp.
Cảnh giới Tiên Thiên hay còn gọi là cảnh giới Trúc Cơ. Để lên tới cảnh giới Tiên Thiên thì cần phải chú ý đến rất nhiều tiểu tiết, nếu không có sư phụ truyền dạy thì rất khó tự ngộ ra. Ngô Bình từng đọc rất nhiều sách về cảnh giới Tiên Thiên, có anh ở bên cạnh chỉ điểm thì Từ Quý Phi có thể đột phá cảnh giới một cách thuận lợi hơn.
Một nén hương được đốt lên, hai người họ tắm rửa thay quần áo, thả lỏng tinh thần rồi ngồi xuống thiền, chuẩn bị đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Có nhiều người trong thiên hạ phải thử đến bảy tám lần mới đột phá cảnh giới này thành công. Một số người có tố chất tốt hơn thì hai ba lần, sau khi tích luỹ đủ kinh nghiệm thì mới đột phá thành công.
Nhưng Từ Quý Phi thì không cần, bởi Ngô Bình nắm rõ mọi thứ liên quan đến cảnh giới Tiên Thiên. Cho nên mỗi khi Từ Quý Phi làm sai gì là anh lập tức nhắc nhở.
Cứ như vậy, việc đột phá cảnh giới của Từ Quý Phi thuận lợi một cách khác thường, chẳng khác nào tuần tự đi hết một quy trình. Chỉ trong vòng ba tiếng, Từ Quý Phi đã thành công bước vào bậc đầu tiên của cảnh giới Tiên Thiên là Bão Đan.
Sau khi Từ Quý Phi thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, trên người có sự thay đổi lớn, khí tức cũng mạnh mẽ hơn.
Ngô Bình: “Bão Đan mới là bậc đầu của Tiên Thiên. Tiên Thiên có tổng cộng năm bậc. Đầu tiên là Bão Đan, khi tích đủ thần khí có thể thăng cấp lên bậc thứ hai là Luyện Hình. Khi khí lực đủ mạnh sẽ lên tiếp bậc ba là Sinh Niệm, ở bậc này sẽ sinh ra Thần Niệm. Bậc thứ tư là Đan Thành, cũng có thể gọi là Nhân Tiên. Bậc cuối cùng cực kỳ quan trọng, gọi là Linh Cảm. Nếu không tu luyện được đến bậc này thì đừng trông mong tới được cảnh giới Địa Tiên”.
Tiếp đó, anh tiếp tục giải thích tường tận về năm cảnh giới của Địa Tiên. Những điều anh nói, thậm chí đến Đông Phật tiên sinh còn chưa chắc đã biết, đều là những tri thức hiếm có khó tìm.
Từ Quý Phi nghe xong thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Ông ấy không khỏi ngạc nhiên bởi sự uyên thâm của Ngô Bình. Trong khi Ngô Bình nói, Từ Quý Phi không dám ngắt lời vì sợ làm gián đoạn mạch suy nghĩ của anh.
Ngô Bình giảng giải xong một lần liền nói với Từ Quý Phi: “Anh cứ nghe hiểu đại khái như vậy đã, sau này mỗi khi vượt qua một cảnh giới, em sẽ giải thích chi tiết hơn cho anh nghe”.
Từ Quý Phi đứng dậy, cúi đầu chắp tay nói với Ngô Bình: “Em trai, ơn em không thể cảm tạ bằng lời, anh sẽ khắc ghi trong lòng”.
Ngô Bình cười ha ha, dìu Từ Quý Phi đứng dậy, nói: “Anh nói như vậy thì khác gì xem em là người ngoài. Anh em như thể tay chân, em đương nhiên phải dốc sức giúp đỡ anh”.
Từ Quý Phi gật đầu đáp: “Em trai, anh nghi ngờ Mạnh Hãn bị kẻ khác bắt rồi uy hiếp, anh phải đi cứu cậu ấy”.
Ngô Bình: “Hôm qua em nghe được kế hoạch của bọn chúng, đầu tiên là dụ anh ra rồi để Lâm Thiên Vương tiêu diệt anh. Trong đó không hề thấy nhắc tới đệ tử Mạnh Hãn của anh”.
Từ Quý Phi: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha, anh phải tìm được cậu ấy”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Để em nhờ bạn điều tra giúp”.
Anh gọi điện cho Hàn Bạch, cung cấp thông tin của Mạnh Hãn để nhờ điều tra. Khoảng nửa tiếng sau thì Hàn Bạch đã liên lạc lại. Qua camera giám sát có thể thấy ba giờ chiều hôm qua, Mạnh Hãn vào một quán karaoke rồi không thấy ra nữa.
Mà ông chủ quán karaoke đó không ai khác ngoài Vương Hành Thông.
Đôi mắt Từ Quý Phi trở nên lạnh lẽo, ông ấy nói: “Em trai, anh phải đi một chuyến tra cho rõ chuyện này”.
Ngô Bình: “Em đi cùng anh”.
Từ Quý Phi xua tay đáp: “Không cần đâu, phía sau còn có một trận chiến ác liệt, lúc đó anh mới cần chú giúp”.
Ngô Bình cũng không chèo kéo thêm. Đây là việc của đồ đệ Từ Quý Phi thì ông ấy tự ra mặt cũng là lẽ thường.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Từ Quý Phi lặng lẽ rời khỏi nhà Ngô Bình, đi tới quán karaoke kia.
Ngô Bình vất vả cả đêm qua nên vô cùng mệt mỏi. Vừa đặt lưng xuống anh đã ngủ ngay, khi tỉnh lại đã là chín giờ sáng.
Đường Tử Di phải gặp đối tác bàn chuyện làm ăn nên đã rời khỏi nhà anh. Cô để lại một mảnh giấy nhắn Ngô Bình khi nào ngủ dậy thì gọi cho cô.
Ngô Bình đọc xong mảnh giấy thì vội vã vơ lấy điện thoại gọi cho Đường Tử Di. Trong điện thoại vọng ra giọng Đường Tử Di: “Con sâu lười đã tỉnh ngủ chưa?”
Ngô Bình: “Tử Di, có chuyện gì vậy?”
Đường Tử Di: “Buổi chiều em muốn mời phó chủ tịch tỉnh Từ đi ăn cơm. Em biết hai người có quan hệ rất tốt nên muốn nhờ anh đi cùng”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Nhà họ Đường làm dự án ở tỉnh K sao?”
Đường Tử Di: “Anh từng nghe nói đến dự án treo lớn nhất của tỉnh K chưa?”
Ngô Bình ngạc nhiên. Dự án treo lớn nhất tỉnh K này mười năm trước anh đã biết đến rồi. Đó là một dự án siêu khủng, mười năm trước đã có mức đầu tư dự kiến là ba trăm tỷ tệ. Dự án đó là dự án xây dựng một khu đô thị mới, gọi là Giang Nam Thành.
Giang Nam Thành với tổng diện tích là mười hai triệu mét vuông, có thể trở thành nơi sinh sống và làm việc cho nửa triệu người. Theo kế hoạch, bệnh viện, trường học, trung tâm thương mại, rạp chiếu phim tốt nhất tỉnh K sẽ được đặt ở trong đó.
Tư duy thiết kế của khu đô thị đó vô cùng đi trước thời đại, cho dù đặt trong bối cảnh hiện tại cũng không bị lạc hậu. Khi đó, tập đoàn lớn nhất tỉnh K là tập đoàn Vạn Thắng đã nhận thầu công trình này. Trong giai đoạn đầu họ đã đổ vào đó năm mươi tỷ tệ. Còn lại là những tập đoàn tài chính khác cũng đổ hơn ba mươi tỷ tệ vào đó.
Việt
Ngô Bình mất chưa đến mười phút để đi hết quãng đường hơn chục cây số. Sau khi đến nơi, anh thấy các mảnh vụn do va chạm xe gây ra, sau đó anh đạp chân ga rồi tiếp tục phóng đi.
Điện thoại anh vẫn đang nối máy với Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, ngoài cổng nhà máy có bảo vệ không?”
Chu Thanh Nghiên: “Hôm nay bảo vệ mới xin nghỉ xong, các công nhân thì về hết rồi, chỉ có vài người ở lại trông nhà máy thôi”.
Ngô Bình: “Em vào trong rồi khoá cổng lại, anh đến ngay”.
“Vâng”.
Chu Thanh Nghiên không quá lo lắng, tốt xấu gì thì cô ấy cũng biết võ, nhưng khi gặp phải chuyện này thì vẫn nên cẩn thận, nhớ đám người kia có súng thì sao?
Ngô Bình phóng như bay tới, khi đến nơi thì anh nhìn thấy cổng nhà máy đã bị xe đâm hỏng, hai người bảo vệ bị đánh ngã dưới đất, máu chảy lênh láng.
Anh không vội kiểm tra họ ngay mà lái xe vào bên trong, vừa đi được một đoạn thì anh thấy có một nhóm người đang dồn một cô gái vào trong góc, đó chính là Chu Thanh Nghiên.
Lúc này, Chu Thanh Nghiên đang vào đứng vào thế võ, không chút sợ hãi nói: “Các người làm thế này là phạm pháp, nếu giờ đi ngay thì tôi sẽ không truy cứu”.
Một người đàn ông bật cười càn rỡ: “Sếp Chu, xin lỗi nhé, chúng tôi nhận lệnh đến bắt cô, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp để tránh những rủi ro không đáng có”.
Hắn vừa nói dứt câu thì xe của Ngô Bình lao đến, đám người đó hoảng sợ rồi tránh hết sang một bên.
Chiếc xe phanh kít lại, cách Chu Thanh Nghiên không xa.
Ngô Bình nhảy xuống xe, Chu Thanh Nghiên bước nhanh tới ròi ôm lấy anh.
“Không sao rồi”, Ngô Bình thở phào một hơi, may mà anh đến kịp.
“Thằng kia, mày chán sống rồi à?”
Một người đàn ông ở phía sau giận dữ rút một con dao gấp ra định đâm vào lưng Ngô Bình.
Anh như có mắt mọc sau gáy, lập tức đá bay gã. Cú đá này chứa cả cơn giận dữ nên đã đạp nát lục phủ ngũ tạng của tên đó, gã ngã vật ra đất rồi chảy máu ròng ròng khắp các lỗ trên cơ thể, sau đó co giật vài cái rồi chết.
Những người khác hoảng hốt rồi nhìn Ngô Bình như thấy ma quỷ.
“Quỳ xuống!”, anh lạnh giọng quát.
Đám đó quay đầu bỏ chạy, anh giơ tay lên bắn liên tục các chỉ phong ra vào đầu gối của họ, ai nấy đều kêu la thảm thiết rồi ngã xuống.
Ngô Bình giậm lên đầu gối của một người, anh hơi dùng sức một chút là người đó đã kêu oai oái.
“Nói, ai sai các người đến đây?”
“Là ông chủ Hoàng, ông ấy sai chúng tôi đến”.
“Ông chủ Hoàng ư?”, Ngô Bình cau mày: “Ông chủ Hoàng nào?”
“Là Hoàng Uy!”
Chu Thanh Nghiên ngẩn ra: “Hoàng Uy?”
Ngô Bình: “Em biết ông ta à?”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Chính là người muốn mua lại nhà máy đấy anh, cũng chính ông ta đã gọi điện đe doạ em”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, anh hiểu rồi”.
Ngô Bình gọi một cuộc điện thoại, một lát sau, người của đội điều tra tỉnh đã tới, sau đó giải hết đám người này đi. Trong số các cảnh sát đến, có một người đàn ông ngoài 40 tuổi, tên là Triệu Học Phong - là phó đội trưởng của đội này.
Triệu Học Phong lịch sự chào hỏi: “Chào tổng đội trưởng”.
Ngô Bình gật đầu: “Phiền ông rồi, đám này ra tay độc ác, chắc đã phạm tội nhiều, ông hãy điều tra cho kỹ”.
Triệu Học Phong: “Vâng, tổng đội trưởng yên tâm, tôi sẽ tra rõ ràng”.
Triệu Học Phong rất kính trọng Ngô Bình, ông ấy là người có kinh nghiệm trong ngành nên biết Ngô Bình có bối cảnh lớn cỡ nào, một trăm ông ấy cũng không bằng một câu nói của người hậu thuẫn cho anh, nên đương nhiên ông ấy phải có thái độ lễ phép nhất có thể.
Cảnh sát đi rồi, Ngô Bình lái xe đưa Chu Thanh Nghiên về nhà cô ấy rồi nói: “Thanh Nghiên, Hoàng Uy này là tai hoạ đấy, tối nay anh sẽ xử lý ông ta cho em”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Anh nhớ cẩn thận”.
“Ừm”.
Ngô Bình đi tới nhà của Hoàng Uy, ông ta sống trong khu dành cho nhà giàu tên là Lệ Thuỷ ở tỉnh. Hai bên đường là những căn biệt thự sang trọng, xe sang đỗ nhiều không kể hết, rẻ nhất cũng phải là xe hơn một triệu.
Tiếp đó là tới những nhà hàng, khách sạn chuyên phục vụ cho người có tiền và thẻ hội viên.
Ngô Bình đỗ xe rồi mở điện thoại xem hết thông tin về Hoàng Uy. Ông ta năm nay 49 tuổi, là chủ của tập đoàn Uy Thắng, thu nhập một năm của tập đoàn này là hơn 40 tỷ, lợi nhuận khoảng vài tỷ, đã có vài công ty ra mắt thị trường, trong số đó, Hoàng Uy chiếm hơn 30 phần trăm cổ phần với tổng vốn là gần 20 tỷ.
Ông ta kinh doanh cả hai giới hắc bạch, ngoài mặt thì làm ăn chân chính, nhưng thật ra cũng tham gia rửa tiền, hoặc tham gia các vụ làm ăn phi pháp.
Vì có người hậu thuẫn nên nhiều năm qua, vẫn chưa có ai dám động đến ông ta.
Đọc xong, Ngô Bình quyết định gọi cho Từ Bá Nhân, nếu anh muốn xử Hoàng Uy thì cần phải báo cho Từ Bá Nhân một tiếng.
Điện thoại kết nối, Từ Bá Nhân nghe Ngô Bình kể xong thì tức giận nói: “Hoàng Uy này đúng là to gan, dám bắt cóc người vào ban ngay ban mặt”.
Ngô Bình: “Anh Từ, người này đã phạm pháp nhiều, nhưng người chống lưng cho ông ta rất mạnh”.
Từ Bá Nhân hừ lạnh nói: “Không cần biết ai chống lưng cho ông ta, nhưng lần này tôi sẽ tra đến cùng. Nhưng chắc sẽ mất chút thời gian nên không thể trút giận cho cậu ngay được”.
Ngô Bình: “Anh Từ, em có một cách này, nhưng anh phải cử người tới lấy khẩu cung của Hoàng Uy”.
Chương 251: Chính khí
Từ Bá Nhân đồng ý ngay: “Được, tôi sẽ cho người đến ngay”.
Ngô Bình: “Anh Từ, giờ em đang giữ chức đội trưởng đội truy bắt, có thể quy công lao này cho đội em được không?”
Từ Bá Nhân cười lớn nói: “Được chứ, tôi sẽ ghi công cho đội cậu”.
Vì thế, Ngô Bình đã gọi cho Triệu Học Phong dẫn người đến. Sau đó, người của tỉnh cũng lục đục tới, họ nhận lệnh sẽ nghe theo chỉ đạo của Ngô Bình trong hành động lần này.
Do đó, dù Ngô Bình không có chức vụ cao nhất, nhưng tất cả mọi người phải nghe lệnh anh. Sau khi chào hỏi, Ngô Bình vào luôn chủ đề chính: “Các vị, chúng ta sẽ tấn công vào nhà của Hoàng Uy, sau đó bắt ông ta thừa nhận các hành vi phạm pháp”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một lãnh đạo của tỉnh tên là Mã Thủ Nhân đã ngoài 50, vóc dáng nhỏ con nói: “Giám sát Ngô, ông ta sẽ không dễ dàng nhận tội vậy đâu, chuyện này phải điều tra và thu thập chứng cứ dần dần”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Ông Mã, chúng ta đại diện cho chính nghĩa, còn Hoàng Uy là phần tử phạm tội, là người xấu, khi gặp chúng ta nhất định ông ta sẽ sợ hãi và thừa nhận mội tội lỗi”.
Mọi người đều như phát điên, chuyện gì vậy trời? Chính nghĩa sẽ làm kẻ xấu sợ như thế sao?
Nhưng Ngô Bình là tổng chỉ huy nên họ không dám nói gì, sau tiếng hô của anh, mọi người đều tiến tới nhà của Hoàng Uy.
Lúc này, Hoàng Uy đang ăn tối với gia đình. Dù làm nhiều chuyện xấu bên ngoài, nhưng Hoàng Uy đối xử rất tốt với vợ mình. Vì khi xưa, không có ai tốt với ông ta, chỉ có người vợ tào khang luôn ở cạnh động viên và cổ vũ ông ta. Dù ông ta có bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài thì vẫn yêu thương và kính trọng nhất người vợ chính thức của mình.
Hoàng Uy có hai người con, một trai một gái, cả hai đều đã trưởng thành, một người đang học, một người đã lập gia đình nên bây giờ có cả con rể của ông ta ở đây.
Khi nhóm Ngô Bình xông vào, Hoàng Uy ngẩn ra nói: “Các người là ai?”
Ngô Bình bước lên rồi lén bắn một ít thuốc vào mũi ôn ta, sau đó còn lẩm bẩm thần chú, chẳng mấy chốc đã khống chế ý thức của Hoàng Uy.
“Hoàng Uy, ông bị tình nghi có liên quan đến vụ án rửa tiền và tham gia tổ chức xã hội đen, bắt cóc, giết người làm chuyện phi pháp. Chúng tôi đến bắt ông, hi vọng ông thành thực khai báo để được khoan hồng”.
Ngô Bình vừa nói dứt câu thì những người khác trong đội đều lắc đầu, không ai nghĩ anh làm vậy sẽ có tác dụng.
Song, cảnh tượng tiếp theo đã khiến họ phải há hốc miệng.
Hoàng Uy đứng bật dậy rồi thành khẩn nói: “Tôi nhận tội”.
Sau đó, ông ta kể lại hết mọi tội lỗi của mình, Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn nên gọi người vào ghi âm, quay hình lại ngay.
Những việc sau đó không cần anh tham gia nữa, anh bảo những người khác ở lại, còn mình thì ra ngoài hút thuốc.
Hoàng Uy này đã phạm quá nhiều tội, chắc phải khai báo cả buổi tối mới xong. Ngô Bình không muốn ở lại nên chào mọi người rồi đi tìm Chu Thanh Nghiên.
Chu Thanh Nghiên vẫn đang chờ anh, thấy anh về thì cô ấy mới thở phào một hơi: “Anh Ngô Bình, giải quyết xong việc rồi ạ?”
Cô ấy luôn tin tưởng Ngô Bình vô điều kiện, thậm chí còn thấy không có chuyện gì trên đời này mà anh không làm được.
Ngô Bình gật đầu: “Hoàng Uy đã nhận tội rồi, ông ta sẽ bị pháp luật chừng trị”.
Lời nói của anh rất chính nghĩa, làm Chu Thanh Nghiên không nhịn được cười.
Ngô Bình lúng túng nói: “Em cười cái gì, anh giờ là đội trưởng của đội điều tra đấy nên phải để ý ăn nói chứ”.
“Em xin lỗi”, Chu Thanh Nghiên mỉm cười rồi kéo anh vào nhà.
Đây là một căn nhà rộng hơn 200 mét vuông ở Nam Thành, trang thiết bị trong nhà đều rất hiện đại, vì nơi này gần nhà máy nên tạm thời Chu Thanh Nghiên sống ở đây.
Chỉ có một mình Chu Thanh Nghiên ở trong căn nhà rộng rãi nên rất trống trải.
Ngô Bình đi vào phòng khách, Chu Thanh Nghiên cội lấy bánh và hoa quả ra mời anh.
Ngô Bình liếc nhìn một vòng rồi nói: “Thanh Nghiên, em không thuê giúp việc à? Ở một mình không sợ sao?”
Chu Thanh Nghiên: “Em chỉ về đây ngủ buổi tối thôi nên không thuê giúp việc”.
Ngô Bình lắc đầu: “Dạo này em vất vả lắm đúng không? À, ông nội sao rồi?”
Chu Thanh Nghiên: “Thôi anh đừng nhắc nữa, bây giờ ngày nào hai ông bà cũng đi du lịch, bỏ hết việc lại cho em”.
Ngô Bình: “Tại em có thực lực, nhưng nhiều việc thế này thì em nên tìm một trợ thủ”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Em đang tìm đấy chứ, nhưng gấp quá nên chưa tìm được”.
Sau đó, cô ấy bê một đống giấy tờ đến cho Ngô Bình ký tên, đó là thoả thuận chuyển nhượng cổ phần của nhà máy hoá chất. Theo thoả thuận thì Ngô Bình đầu tư 10 tỷ nên được chia 30 phần trăm cổ phần.
Ngô Bình vốn chỉ định cho Chu Thanh Nghiên vay tiền thôi, ai dè cô ấy cứ đòi chia cổ phần cho anh nên anh đành nhận vậy.
Ký tên xong, Chu Thanh Nghiên cười nói: “Anh Ngô Bình, em gọi đồ ăn rồi, mình ăn chung nhé”.
Một lát sau đã có người gõ cửa, một người đẩy cả xe thức ăn vào, sau đó bày biện lên bàn.
Khách sạn giao đồ ăn này ở ngay phía đối diện, đồ ăn ở đây khá ngon nên Chu Thanh Nghiên thường đặt món ở đây.
Ngô Bình cũng đã đói meo nên hai người dùng bữa lên. Anh ăn rất tốt, loáng cái đã xử lý xong cả bàn đồ ăn, vậy mà vẫn mới lửng dạ.
Ăn uống xong, hai người trò chuyện thêm một lúc. Loáng cái đã 11 giờ đêm, đồng hồ đổ chuông, Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô Bình, muộn rồi hay anh đừng về nữa”.
Tim Ngô Bình đập thình thịch, không về nữa ư? Thế ở lại làm gì?
Chương 252: Xem phim
Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Chuyện hôm nay làm em sợ quá hả, vậy để anh ở lại cùng”.
Chu Thanh Nghiên bật cười rồi khoác tay anh, nói: “Anh Ngô Bình, bọn mình xem phim đi”.
Ngô Bình: “Ừ!”
Nhà Chu Thanh Nghiên có máy chiếu, cô ấy chọn một bộ phim tình yêu. Hai người xem được một lúc thì cô ấy lúc khóc lúc cười.
Ngô Bình không hề để tâm vào bộ phim, tay anh đặt ở vòng eo thon gọn của Chu Thanh Nghiên, người thì đang rạo rực.
Khi tới cảnh nam nữ chính hôn môi cuồng nhiệt, Chu Thanh Nghiên chợt ngửa đầu lên rồi nhìn anh với vẻ chờ mong.
Ngô Bình áp môi xuống, bờ môi mềm mại của Chu Thanh Nghiên khiến máu huyết trong người anh sôi trào, nhất thời không thể kiềm chế được.
Không biết ai bắt đầu trước, nhưng cả hai đã lăn xuống thảm, quần áo rơi lả tả, ngay sau đó đã có âm thanh ám muội vang lên khắp căn phòng.
Bộ phim tình yêu kết thúc, sau đó tự động phát ca nhạc. Tiếng nhạc này khiến người Chu Thanh Nghiên siết chặt, như một linh hồn muốn bay khỏi trái đất.
Bài hát cũng kết thúc, cô ấy mướt mải mồ hôi nằm trong lòng Ngô Bình.
Anh châm một điếu thuốc rồi hít một hơi vô cùng thoả mãn, anh chưa mặc đồ, cơ bắp cùng da thịt rắn chắt ẩn chứa một sức mạnh kinh người.
Chu Thanh Nghiên nằm áp lên lồng ngực anh, sau đó hít hà mùi thương nhàn hạt rất dễ chịu. Đây chính là hương thơm sẽ toả ra khi người ta tu luyện đến một trình độ nhất định.
Không phải ai tu luyện cũng toả ra được mùi hương này, chỉ có nhân tài như Ngô Bình mới làm được.
Ngô Bình chợt nói: “Thanh Nghiên, giờ anh giúp em đả thông kinh mạch nhé”.
Chu Thanh Nghiên kinh ngạc nói: “Anh Bình, em cũng có thể luyện khí ư?”
Ngô Bình nói: “Em thông minh mà”.
Anh lập tức truyền chân khí màu vàng vào người Chu Thanh Nghiên để đả thông hai mạch nhâm đốc cho cô ấy, ngoài ra anh còn đả thông kinh mạch cấp hai cho cô ấy luôn.
Ngay sau đó, Chu Thanh Nghiên đã thấy toàn thân khoan khoái như thay da đổi thịt, người cô ấy bỗng nhẹ bẫng.
Ngô Bình đã thức cả đêm để giúp Chu Thanh Nghiên đột phá tu vi, tiện thể thử nghiệm một bộ thần pháp có tên Âm Dương Đại Hoan Hỉ trong phiến ngọc. Bộ thần công này yêu cầu nam nữ cùng tu luyện, cụ thể là thông qua việc ân ái để tu luyện tinh thần.
Nhưng đây không phải công pháp tà môn, nó không chỉ tu luyện nhanh, mà còn hỗ trợ nâng cao tinh thần.
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Nghiên gọi đồ ăn sáng rồi bê đến cho Ngô Bình. Anh nằm thẳng cẳng dưới đất, vì hôm qua quá mệt nên cần phải nghỉ ngơi.
“Anh Bình, em đi làm đây, anh ngủ thêm đi”, Chu Thanh Nghiên hôn Ngô Bình một cái rồi sửa soạn đi làm.
Ăn sáng xong, Ngô Bình gọi điện thoại hỏi Triệu Phong Học Phong về tình hình của Hoàng Uy. Ông ấy bảo Hoàng Uy đã nhận hết tội, hơn nữa còn khai báo rõ ràng từng ngân hàng, số tài khoản…
Một vụ án lớn dính dáng đến ba người ở tỉnh đều được Hoàng Uy khai ra hết, vụ án này liên quan đến một khoản tiền lớn mấy chục tỷ. Hoàng Uy tham gia rửa tiền cho vụ này, khoản tiền phi pháp đã vẫn đang không ngừng tăng thêm.
Trên tỉnh rất coi trọng vụ án này, Từ Bá Nhân đã lệnh lập tổ chuyên án, còn bộ Công an thì thúc giục.
Từ Bá Nhân đã đề xuất cho Ngô Bình được khen thưởng, ngoài ra còn mấy người nữa.
Ngô Bình vừa ngắt máy thì Từ Bá Nhân đã gọi tới, ông ấy vui vẻ nói: “Đội trưởng Ngô, chúc mừng cậu lập được công lớn”.
Ngô Bình cười nói: “Tất cả là nhờ phương án của anh”.
Hai người trò chuyện một lúc, Ngô Bình mới biết ba người mà Hoàng Uy khai đều đang bị cấm rời khỏi nơi cư trú và bị điều tra. Ba người này không thuộc phe của Từ Bá Nhân, mà dính dáng đến những lãnh đạo khác của tỉnh.
Vụ án này rất lớn, cấp trên đã tiếp nhận và cử người tới, nhưng chuyện này rất có lợi cho Từ Bá Nhân.
Ngắt máy xong, Ngô Bình không khỏi cảm thán mình xử lý Hoàng Uy thế nào lại thành giúp Từ Bá Nhân. Nếu đúng như anh đoán thì chắc ông ấy lại sắp được thăng chức rồi.
Ngô Bình rời khỏi nhà của Chu Thanh Nghiên, thấy mình hay lên tỉnh, anh bỗng muốn mau một ngôi nhà ở đây cho tiện.
Anh thấy con phố mà Hoàng Uy khá được nên mở điện thoại lên tra, quả nhiên có nhà đang rao bán, anh đã đặt lịch hẹn đến đó xem nhà.
Trong đó có một căn nhà rộng ba nghìn mét vuông, là một căn biệt thự ba tầng, có vườn hoa ở cả trước và sau nhà.
Nhưng căn nhà này có giá cực cao, những 40 nghìn một mét vuông, thêm tiền thủ tục sang tên nữa thì đúng là giá trên trời.
Mọi thiết kế và vật dụng trong nhà đều rất xa hoa, toàn bộ đẳng cấp, ngoài ra còn có phòng xem phim, phòng tập và bể bơi.
Ngô Bình xem xong thì rất hài lòng, anh suy nghĩ một lát rồi quyết định mua luôn.
Chương 253: Triệu Cử Bằng
Hiện giờ trong tay anh còn khoảng chục tỷ tệ, lấy ra một trăm tám mươi triệu tệ mua một căn hộ là chuyện nhỏ. Anh trả hết tiền mặt chỉ trong một lần, sau đó uỷ thác cho người trung gian làm thủ tục sang tên căn hộ.
Đến buổi trưa, Ngô Bình đã trở thành chủ nhân của căn biệt thự này. Có một căn nhà rộng thế này cũng thuận lợi cho anh luyện công.
Khu vườn phía sau vô cùng yên tĩnh, Ngô Bình đi tới chỗ dàn nho, bắt đầu nghiên cứu quyền ý Sơ Ngộ. Lúc này, mỗi chiêu thức anh tập đều vô cùng chậm rãi để cảm nhận được từng thay đổi nhỏ mà quyền ý mang đến.
Mải mê luyện quyền ý, chẳng mấy chốc đã đến chiều tối, cảm giác đói bụng kéo Ngô Bình quay lại với thực tại.
Bụng anh lúc này đã kêu ọc ọc, cho nên anh đã gọi đồ ăn ship từ bên ngoài. Ăn qua loa vài món xong, anh muốn tranh thủ thời gian, thăng cấp thật nhanh lên cảnh giới “Ngưng Ý” nên tiếp tục tập luyện. Ngưng Ý thực chất có nghĩa là tập trung, đúc kết được tinh thần của võ đạo. Đến được bước này là quyền ý đã tương đối hoàn thiện.
Tiếp theo, chính là giai đoạn mài giũa quyền ý để ngày càng thuần thục và hoàn thiện hơn.
Có điều, Ngưng Ý này đương nhiên khá khó luyện. Ngô Bình luyện một mạch từ chiều đến bảy giờ tối mà vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Trong lòng anh có chút buồn bực nên không luyện quyền ý nữa mà chuyển sang luyện Đoàn Thể Thuật, Vừa luyện được vài động tác thì Đường Tử Di gọi điện, nói cô ấy đang trên đường tới. Cô ấy muốn xem căn nhà anh mới mua.
Ngô Bình đã nói với Đường Tử Di chuyện anh mới mua nhà. Ngô Bình nghĩ mỗi lần Đường Tử Di đến tỉnh bàn dự án, ở khách sạn hoài cũng không thuận tiện, chẳng thà đến ở tạm nhà anh.
Nửa tiếng sau, Đường Tử Di cùng thư ký và vài người nữa đến biệt thự. Cả thảy là bảy người và ba chiếc xe.
Đường Tử Di bước vào, ngắm nghía xung quanh rồi khen: “Chủ nhân căn nhà này bài trí không tệ, ở đây cũng hợp lý đấy. Sau này em đến tỉnh công tác thì không cần phải thuê khách sạn nữa rồi”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh đã cho đánh thêm một bộ chìa khoá, đánh xong anh sẽ đưa cho em, em có thể đến bất cứ lúc nào”.
Đường Tử Di còn chưa ăn cơm tối nên Ngô Bình mời cô tới một nhà hàng trên phố Lệ Thuỷ dùng bữa. Món ăn ở đây khá ngon, đến người kén ăn như Đường Tử Di mà cũng phải khen.
Vì có tận tám người ăn cơm nên Ngô Bình thuê hẳn một phòng riêng, gọi một bàn đầy món ăn. Đường Tử Di chạy quanh công trường xây dựng cả ngày nên vừa đói vừa mệt, cho nên ăn được kha khá.
Đang ăn thì ở ngoài cửa bỗng có tiếng ồn ào, sau đó cửa phòng bị đẩy ra. Một người đàn ông thô kệch, đầu to tai lớn đưa theo người xông vào bên trong.
“Mấy người ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi mau đi, ông chủ bọn tao cần mời một vị khách quý!”, người đàn ông kia lớn tiếng đòi đuổi mấy người Ngô Bình ra khỏi đó.
Ông chủ nhà hàng vội vã theo vào, tươi cười nói: “Ông Bằng, đây đều là khách của nhà hàng. Làm như vậy không hay cho lắm!”
“Hay cái đầu ông!”, người được gọi là “ông Bằng kia” vừa quát lớn vừa giơ tay tát ông chủ nhà hàng cái bốp khiến miệng ông ấy chảy máu.
Ông chủ nhà hàng bị đánh, ban đầu có vẻ rất tức giận nhưng sau đó vẫn phải nuốt cơn giận vào trong. Rõ ràng ông ấy rất tức giận nhưng không dám tỏ thái độ vì sợ ông Bằng này.
Ngô Bình cũng vô cùng tức giận, mình đang ăn cơm ngon lành tự nhiên ở đâu nhảy ra tên thần kinh này. Thế giới đúng là loạn lạc thật!
Anh đứng dậy đi ra cửa, hỏi ông chủ nhà hàng: “Ông chủ, chúng tôi là khách của nhà hàng, cũng là cư dân khu phố Lệ Thuỷ. Các ông tiếp đãi khách khứa như vậy sao?”
Ông chủ cửa hàng cười khổ đáp: “Xin lỗi cậu Ngô, bên ngoài chúng tôi đã hết phòng. Vị này là ông Bằng, khách quen của quán chúng tôi”.
Ngô Bình đánh giá “ông Bằng” này một lượt. Người này không có tu vi, thế nhưng trong đám người đi theo sau có hai người từng luyện kungfu.
Anh cười lạnh, nói: “Giờ kẻ nào cũng dám tuỳ tiện xưng “ông”, đúng là nực cười”.
Ông Bằng nổi trận lôi đình, chỉ thẳng mặt Ngô Bình mà chửi: “Thằng ranh con, biết ông mày là ai không hả?”
“Bốp!”
Ngô Bình giơ tay tát một phát khiến ông Bằng bay ra xa, sau đó anh lại bồi thêm một cú đá. Anh ra tay có chừng mực, không chết người nhưng đủ khiến đối phương đau điếng.
Ông Bằng kêu la thảm thiết, mấy tay thuộc hạ của hắn thấy vậy thì vội vã lao tới ngăn Ngô Bình nhưng tên nào tên nấy bị anh tát cho ngã chỏng gọng ra đất.
Một cảnh tượng khó tin xảy ra, Ngô Bình một mình đánh ngã đám người kia, sau đó đạp cho mỗi tên một cái. Mà sau mỗi cú đạp của anh là tiếng “rắc rắc” và tiếng kêu la thảm thiết.
Ông chủ nhà hàng đứng nhìn trân trân, nhưng thực ra trong lòng lại cảm thấy khá đắc chí. Vốn ông ấy rất ghét đám người này, chẳng qua vì bọn chúng có quyền có thế nên mới không dám phản kháng.
Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, hôm nay ông Bằng kia lại bị vị cao nhân này xử lý, thấy cảnh này ông ấy không khỏi âm thầm vui mừng.
Vui thì vui thật nhưng ông ấy vẫn tốt bụng nhắc nhở Ngô Bình: “Cậu Ngô, sư phụ của ông Bằng là cao thủ ở tỉnh này, Chu Phật Sinh”.
Chu Phật Sinh? Ngô Bình ngẩn người, người này anh đương nhiên có biết. Ông ta chính là cao thủ cảnh giới Thần duy nhất ở tỉnh K, còn mạnh hơn cả Từ Quý Phi. Một núi không thể có hai hổ, Từ Quý Phi cũng gặp không ít khó khăn ở Vân Kinh vì sự tồn tại của Chu Phật Sinh này. Ở tỉnh K, Chu Phật Sinh có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu phải ví von thì ông ta là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn. Đệ tử của ông ta đương nhiên cũng ngang tàng hống hách, không coi ai ra gì.
Nhưng Ngô Bình sau khi nghe xong thân phận của đám người này thì còn đá mạnh hơn. Ông Bằng không chịu nổi nữa kêu oai oái: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Sai ở đâu vậy?”
Ông Bằng: “Tôi không nên ngang ngược hống hách, làm phiền khi các vị đang dùng bữa. Tôi sai rồi”.
Ngô Bình: “Biết sai mà sửa là tốt. Có điều anh làm tôi mất hứng ăn cơm rồi, anh định bồi thường thế nào đây?”
Ông Bằng sững người hỏi lại: “Vậy tôi nên đền thế nào?”
Ngô Bình: “Thế này đi, đưa tôi năm triệu tệ thì tôi sẽ cho qua chuyện này”.
Ngô Bình ra giá năm triệu tệ nhưng ông Bằng này cũng không cho là quá đáng. Hắn ta chỉ cảm thấy bất bình vì nếu Ngô Bình nói sớm là muốn tiền thì hắn đã sớm nôn tiền ra, không phải ăn một trận đòn đau như vậy.
“Được rồi được rồi, năm triệu”, hắn ta lập tức viết một tờ chi phiếu, đưa cho Ngô Bình bằng hai tay.
Ngô Bình nhìn tờ chi phiếu, thấy bên trên viết bốn chữ “tập đoàn Phật Quang”. Nhìn thấy dòng chữ này, Ngô Bình hơi ngạc nhiên bởi đây là một tập đoàn rất lớn, có thể lọt vào top ba của tỉnh này, sức ảnh hường của nó cũng vô cùng khủng khiếp.
Nhận tờ chi phiếu xong anh hỏi: “Anh giữ chức vụ gì ở tập đoàn Phật Quang?”
Ông Bằng vội vã đáp: “Tôi tên Triệu Cử Bằng, là tổng giám đốc phòng bất động sản của tập đoàn Phật Quang”.
Ngô Bình: “Ban nãy tôi nghe anh nói ông chủ của anh muốn mời khách dùng bữa ở đây. Ông chủ anh là ai vậy?”
Triệu Cử Bằng đáp: “Là đại sư huynh của tôi Vương Hành Thông. Anh ấy muốn mời một vị khách quan trọng đến từ Thiên Kinh, tên là Lâm Thiên Vương.
Lâm Thiên Vương? Ngô Bình nheo mắt lại. Kể ra thì anh và Lâm Thiên Vương này có thù. Em trai anh ta là Lâm Thiên Hổ bị anh âm thầm xuống tay, có lẽ giờ vẫn đang nằm viện.
Ngô Bình thấy việc này thật quá trùng hợp nên hỏi tiếp: “Lâm Thiên Vương đến đây làm gì vậy?”
Triệu Cử Bằng đáp: “Lâm Thiên Vương nói phải tới đây giải quyết chuyện gì đó. Sư huynh tôi nghe tin anh ta tới, muốn kết bạn nên mới mời ăn cơm”.
Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ kết bạn thôi sao?”
Triệu Cử Bằng vội đáp: “Việc này tôi thực sự không rõ”.
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Anh gọi điện cho sư huynh anh rồi nói mọi thứ bên này đã chuẩn bị xong xuôi, bảo anh ta mời Lâm Thiên Vương đến đây ăn cơm”.
Chương 254: Lâm Thiên Vương
Triệu Cử Bằng ngây người, vẫn chưa hiểu Ngô Bình định làm gì.
Ngô Bình cười nói: "Tôi và Lâm Thiên Vương là người quen cũ. Nếu anh ấy đã đến đây thì tôi cũng muốn gặp".
Triệu Cử Bằng đáp: "Hóa ra cậu cũng quen Lâm Thiên Vương. Vậy tốt quá rồi, tôi lập tức gọi điện cho sư huynh tôi".
Chưa cần Triệu Cử Bằng gọi thì Vương Hành Thông đã xuất hiện. Hắn ta đang dẫn Lâm Thiên Vương đi lên lầu.
Nhà hàng này khá nổi tiếng trong tỉnh, đầu bếp tuyển vào đều là đầu bếp nổi danh toàn quốc nên Vương Hành Thông nhất quyết yêu cầu phải mở tiệc thết đãi Lâm Thiên Vương ở đây.
Trước đó, Ngô Bình đã kịp thông báo cho mấy người Đường Tử Di quay về biệt thự nghỉ ngơi trước còn anh một mình ở lại đó, muốn gặp người tên Lâm Thiên Vương này!
Lâm Thiên Vương có thù với anh. Kẻ thù mà xuất hiện ở cùng một thành phố chỉ e không phải sự trùng hợp. Việc này Ngô Bình chắc chắn phải làm rõ.
Hơn nữa, quyền ý Sơ Ngộ của anh vừa luyện thành, muốn đột phá lên quyền ý Ngưng Ý thì cần phải có một trận chiến kịch liệt. Lần trước, anh đấu một trận với cao thủ Tiên Thiên Đường Băng Vân, kết quả đột phá lên tới quyền ý Sơ Ngộ.
Hôm nay, nếu anh đấu với Lâm Thiên Vương một trận thì chắc chắn sẽ đạt được thành quả nào đó.
Vương Hành Thông tươi cười dẫn một người thanh niên đi vào nhà hàng. Người thanh niên này ngoài ba mươi tuổi, là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên. Từ anh ta toát ra khí phách khiến người khác phải e sợ, đôi mắt sắc như dao.
Người thanh niên đó chính là Lâm Thiên Vương, anh trai của Lâm Thiên Hổ.
Lâm Thiên Vương vừa bước vào mắt đã nhìn Ngô Bình chằm chằm. Anh ta sớm đã xem ảnh Ngô Bình rồi nên vừa nhìn là nhận ra ngay.
“Là cậu sao?”, đôi mắt Lâm Thiên Vương đầy vẻ lạnh lẽo chết chóc.
Ngô Bình bình thản đáp: “Là tôi. Tôi đã chờ anh lâu rồi, Lâm Thiên Vương”.
Lâm Thiên Vương cười lạnh: “Tôi đang định tìm cậu mà không ngờ cậu đã tự tìm chỗ chết! Được, quá được!”
Ngô Bình nhướn mày: “Nói vậy thì anh đến đây chính là vì muốn tìm tôi đúng không?”
Lâm Thiên Vương: “Mặc dù tôi muốn giết cậu báo thù cho em trai, nhưng cũng chưa đến mức phải cất công tới đây chỉ vì mục đích đó”.
Ngô Bình nhìn anh ta, nói: “Mới hơn ba mươi tuổi mà đã là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, quả thực là đáng khâm phục!”.
Lâm Thiên Vương: “Khỏi phải nịnh bợ, giờ bất kể cậu có nói gì thì cũng sẽ phải chết!”
Ngô Bình: “Ồ, anh tự tin đến vậy sao?”
“Cùng lắm cậu chỉ là cao thủ cảnh giới Thần, đứng trước mặt tôi thì chịu được mấy chiêu cơ chứ? Nếu không phải do có sư huynh cậu bảo vệ thì tôi đã sớm giết cậu rồi!”
Ngô Bình nhìn anh ta đáp: “Anh quá đề cao bản thân rồi. Mặc dù tôi không phải cao thủ Tiên Thiên nhưng cũng đủ trình đánh bại anh”.
Lâm Thiên Vương cười lạnh: “Chỉ nói miệng thì không có ý nghĩa gì! Sớm muộn cậu cũng chết trong tay tôi thôi!”
Vương Hành Thông cau mày nhìn Triệu Cử Bằng, sau đó vội vã nói: “Anh Lâm, việc này tạm bỏ qua đã, hôm nay chúng ta còn việc chính cần bàn”.
Lâm Thiên Vương im lặng một lát, sau đó nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, cái đầu của cậu tạm thời vẫn để trên cổ, nhưng hôm sau tôi sẽ đến lấy!”
Ngô Bình: “Không nên nói trước như vậy, nhỡ đâu bị tôi đánh bại thì anh không còn lỗ nẻ nào mà chui xuống đâu”.
Hai bên anh một câu tôi một câu, không ai chịu ai một lúc rồi cũng dừng lại, sau đó Ngô Bình đi ra khỏi nhà hàng. Vương Hành Thông cũng không nói với anh câu nào, chắc là do sợ lại phải đôi co rồi lỡ việc.
Ngô Bình thực ra chỉ giả vờ ra khỏi nhà hàng rồi lại quay lại, ngồi ở căn phòng sát vách. Sau đó anh dùng đôi mắt thấu thị quan sát, anh muốn biết Lâm Thiên Vương này rốt cuộc đang làm trò quỷ gì.
Vương Hành Thông bảo thuộc hạ lui hết xuống, trong căn phòng chỉ còn lại ba người là Vương Hành Thông, Triệu Cử Bằng và Lâm Thiên Vương.
Bọn họ uống vài chén, sau đó nói vào việc chính. Vương Hành Thông nói: “Anh Lâm, từ lâu đã nghe danh anh là cao thủ Tiên Thiên, khí chất hơn người, trong lòng bội phục đã lâu”.
Lâm Thiên Vương đáp: “Có việc gì xin anh Vương cứ nói thẳng”.
Vương Hành Thông mỉm cười đáp: “Là thế này, tôi muốn nhờ anh giúp xử lý một người”.
“Ồ? Là ai vậy?”, Lâm Thiên Vương hỏi.
Hai người họ nói chuyện, Ngô Bình không thể nghe thấy. Thế nhưng thông qua việc đọc khẩu hình, anh cũng đoán được nội dung cuộc trò chuyện.
Vương Hành Thông nói nhỏ: “Anh Lâm, tôi muốn tiêu diệt Từ Quý Phi!”
Lâm Thiên Vương nhướn mày. Mỗi tỉnh đều chỉ có vài tông sư cảnh giới Thần, vài vị cao thủ cảnh giới Tiên Thiên nên vừa nghe cái tên Từ Quý Phi là anh ta biết ngay.
“Từ Quý Phi khá mạnh, cũng là tông sư cảnh giới Thần như sư phụ anh. Tại sao anh lại muốn tiêu diệt ông ta?”
Vương Hành Thông thở dài, đáp: “Chỉ e là không lâu nữa, Từ Quý Phi sẽ tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên. Anh nghĩ xem, đến lúc đó làm gì còn chốn dung thân cho sư phụ tôi nữa chứ?”
Lâm Thiên Vương vô cùng ngạc nhiên, đáp: “Không phải chứ? Theo tôi được biết thì Từ Quý Phi không phải đệ tử chân truyền của môn phái chính tông nào cả, chỉ tự luyện những loại kungfu rời rạc. Tu luyện như ông ta thì không thể nào trở thành cao thủ Tiên Thiên được”.
Cảnh giới Tiên Thiên không phải cứ dựa vào vài ba quyển kungfu mà luyện thành được mà cần có tiền bối chỉ dạy. Nếu không có kinh nghiệm của người đi trước truyền lại thì đừng nói là cảnh giới Tiên Thiên, mà bậc sau của cảnh giới Thần cũng khó mà tu luyện được, dễ bị tẩu hoả nhập ma.
Vương Hành Thông: “Nhưng theo tin tình báo mà tôi nhận được, Từ Quý Phi đã học được một phương pháp hít thở cực kỳ lợi hại. Nhờ có nó mà không những ông ta có khả năng đột phá cảnh giới Tiên Thiên mà thậm chí còn có thể đi xa hơn nữa”.
“Phương pháp hít thở lợi hai sao?”, Lâm Thiên Vương nheo mắt lại, hỏi: “Anh chắc chắn chứ?”
Vương Hành Thông gật đầu: “Tôi chắc chắn, là do chính đồ đệ của ông ta nói nên sẽ không sai được. Phương pháp hít thở của Từ Quý Phi thậm chí còn cao minh hơn cả Cửu Tiết Phật Phong của sư phụ tôi”.
Còn lợi hại hơn cả Cửu Tiết Phật Phong sao? Trong mắt Lâm Thiên Vương loé lên một tia sáng kỳ dị. Phương pháp hít thở của anh ta thực ra còn không lợi hại bằng Cửu Tiết Phật Phong, điều đó gây cản trở rất lớn trong quá trình tu luyện. Hiện giờ lại có một phương pháp hít thở còn lợi hại hơn cả Cửu Tiết Phật Phong ở ngay trước mắt, anh ta không thể không động lòng thèm muốn!
“Khi nào Từ Quý Phi sẽ đột phá cảnh giới Tiên Thiên?”, Lâm Thiên Vương hỏi.
Vương Hành Thông: “Có lẽ sẽ không lâu nữa, cho nên chúng ta phải ra tay thật sớm. Nhỡ đâu ông ta đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên rồi thì sẽ rất khó xử lý”.
Lâm Thiên Vương trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Từ Quý Phi này không có kẻ nào lợi hại chống lưng nên giết ông ta không khó. Có điều, nếu lấy được phương pháp hít thở đó thì chúng ta nên chia thế nào?”
Vương Hành Thông cười đáp: “Anh Lâm là người mất nhiều công sức nhất nên phương pháp hít thở đó đương nhiên phải thuộc về anh!”
Lâm Thiên Vương hài lòng đáp: “Rất tốt! Tôi đồng ý làm việc này!”
Vương Hành Thông mừng rỡ: “Được! Anh Lâm, tôi kính anh một ly!”
Sau đó, hai người họ tiếp tục bàn bạc chi tiết kế hoạch. Ngô Bình ngồi nghe tới đây thì mặt đã đằng đằng sát khí. Tên Vương Hành Thông đáng chết này lại dám nảy sinh ý đồ giết anh Ba của anh.
Anh đương nhiên biết mục đích của Vương Hành Thông. Hiện giờ Chu Phật Sinh còn đang hô mưa gọi gió ở tỉnh K nhưng chỉ cần Từ Quý Phi đột phá cảnh giới Tiên Thiên thì địa vị của Chu Phật Sinh sẽ xuống dốc không phanh. Thậm chí Từ Quý Phi có thể hất cẳng ông ta ra khỏi tỉnh K bất cứ lúc nào. Chỉ cần Từ Quý Phi bị tiêu diệt thì sẽ tiêu trừ được mầm hoạ lớn cho Chu Phật Sinh.
Còn tên đồ đệ tiết lộ thông tin về Từ Quý Phi là kẻ nào?
Ngồi lại thêm một lúc, Ngô Bình đã nắm rõ kế hoạch của bọn họ nên anh lặng lẽ rút. Khi về tới biệt thự, anh lập tức gọi cho Từ Quý Phi để hỏi chuyện cho rõ ràng.
Trong điện thoại vọng ra tiếng cười sảng khoái của Từ Quý Phi: “Em trai, lâu lắm chú không gọi cho anh rồi đấy”.
Ngô Bình hỏi ngay vào việc chính: “Anh Ba, anh có mấy đệ tử?”
Từ Quý Phi ngẩn người, nhưng vẫn trả lời: “Tính cả Trác Khang thì tổng là ba. Sao vậy? Có đệ tử nào của anh gây hoạ sao?”
Chương 255: Từ Quý Phi thăng cấp Tiên Thiên
Ngô Bình dừng lại một lát rồi hỏi tiếp: “Anh Ba, vậy phương pháp hít thở mà anh đang luyện, anh có từng nói với ai không?”
Từ Quý Phi suy nghĩ vài giây, sau đó đáp: “Em trai, người biết phương pháp hít thở của anh chỉ có đệ tử nhỏ nhất là Mạnh Hãn”.
Ngô Bình: “Anh Ba, đệ tử của Chu Phật Sinh là Vương Hành Thông đang cấu kết với Lâm Thiên Vương, bọn chúng đang định hại anh để cướp lấy phương pháp hít thở kia. Vương Hành Thông nói thông tin về phương pháp hít thở của anh, hắn nghe được từ chỗ đệ tử của anh”.
Câu nói của Ngô Bình khiến Từ Quý Phi chết đứng, ông ấy chắc hẳn phải cảm thấy rất đau lòng. Từ Quý Phi trầm giọng nói: “Em trai, chuyện này không thể nói rõ qua điện thoại. Anh đang ở tỉnh, chú đang ở đâu, anh đến tìm chú”.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Anh đang ở tỉnh sao? Vậy thì quá tốt rồi, em đang ở phố Lệ Thuỷ”.
Lúc đó đã là chín giờ tối, Từ Quý Phi thoắt ẩn thoắt hiện, xuất hiện ở trong vườn nhà Ngô Bình như một bóng ma. Từ Quý Phi vừa đến, Ngô Bình lập tức biết ngay. Anh vội vã mời Từ Quý Phi vào phòng đọc sách.
Đoàn công tác của Đường Tử Di ai nấy đều mệt rã rời nên đã đi ngủ từ lâu. Từ Quý Phi và Ngô Bình nói chuyện nhỏ tiếng để không làm phiền những người khác.
Từ Quý Phi vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, nói: “Em trai, việc này anh phải xin lỗi chú, vốn anh không nên tiết lộ với người khác về phương pháp hít thở này. Nhưng có một hôm anh uống say, đã tiết lộ với đệ tử Mạnh Hãn một số chuyện. Ngoài cậu ấy ra thì không ai biết anh đang luyện một phương pháp hít thở lợi hại cả”.
Ngô Bình lắc đầu đáp: “Anh Ba, giờ không phải lúc tự trách mình. Anh nghĩ có phải do Mạnh Hãn tiết lộ thông tin này cho đối phương không?”
Từ Quý Phi thở dài đáp: “Nhưng ngoại trừ hai chúng ta, chỉ có cậu ấy biết được chuyện đó, thậm chí đến Trác Khang còn không biết. Nếu không phải do cậu ấy tiết lộ thì còn có thể là ai được kia chứ?”
Ngô Bình: “Anh Ba, vậy em hỏi anh một câu. Anh cho rằng cậu ấy tiết lộ có chủ ý hay chỉ vô tình?”
Từ Quý Phi thoáng chút do dự, đáp: “Mạnh Hãn là đứa trẻ đến từ nông thôn, tâm địa lương thiện, lại vô cùng thật thà. Anh thực sự không tin cậu ấy sẽ bán đứng anh”.
Ngô Bình: “Bất luận là tin hay không tin, cố tình hay vô ý thì chúng ta cũng phải điều tra rõ ràng. Anh Ba, anh bảo Mạnh Hãn đến đây một chuyến được không?”
Từ Quý Phi gật đầu, lấy điện thoại gọi cho Mạnh Hãn. Thế nhưng, đầu dây bên kia không ai nhấc máy. Điều đó khiến tâm trạng ông ấy càng trùng xuống.
Ngô Bình an ủi: “Anh Ba, Mạnh Hãn không nghe điện thoại không có nghĩa là cậu ấy đã phản bội anh”.
Từ Quý Phi mặt sầm lại, nói: “Em trai, hôm nay anh ở lại nhà chú đột phá cảnh giới Tiên Thiên”.
Ngô Bình không hề ngạc nhiên. Ngay khi Từ Quý Phi vừa tới, anh đã biết ông ấy có thể đột phá cảnh giới rồi. Từ Quý Phi khổ luyện cảnh giới Thần nhiều năm, cái gốc đã vững. Sau đó lại được Ngô Bình truyền cho phương pháp hít thở lợi hại nên tu vi tăng lên nhanh chóng, trong thời gian ngắn đã luyện được thần ý, thần thức. Mặc dù hiện giờ chưa luyện được quyền ý nhưng trình độ của ông ấy đã hơn xa một cao thủ cảnh giới Thần thông thường.
“Vậy cũng tốt, em sẽ bảo vệ anh”, Ngô Bình đáp.
Cảnh giới Tiên Thiên hay còn gọi là cảnh giới Trúc Cơ. Để lên tới cảnh giới Tiên Thiên thì cần phải chú ý đến rất nhiều tiểu tiết, nếu không có sư phụ truyền dạy thì rất khó tự ngộ ra. Ngô Bình từng đọc rất nhiều sách về cảnh giới Tiên Thiên, có anh ở bên cạnh chỉ điểm thì Từ Quý Phi có thể đột phá cảnh giới một cách thuận lợi hơn.
Một nén hương được đốt lên, hai người họ tắm rửa thay quần áo, thả lỏng tinh thần rồi ngồi xuống thiền, chuẩn bị đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Có nhiều người trong thiên hạ phải thử đến bảy tám lần mới đột phá cảnh giới này thành công. Một số người có tố chất tốt hơn thì hai ba lần, sau khi tích luỹ đủ kinh nghiệm thì mới đột phá thành công.
Nhưng Từ Quý Phi thì không cần, bởi Ngô Bình nắm rõ mọi thứ liên quan đến cảnh giới Tiên Thiên. Cho nên mỗi khi Từ Quý Phi làm sai gì là anh lập tức nhắc nhở.
Cứ như vậy, việc đột phá cảnh giới của Từ Quý Phi thuận lợi một cách khác thường, chẳng khác nào tuần tự đi hết một quy trình. Chỉ trong vòng ba tiếng, Từ Quý Phi đã thành công bước vào bậc đầu tiên của cảnh giới Tiên Thiên là Bão Đan.
Sau khi Từ Quý Phi thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, trên người có sự thay đổi lớn, khí tức cũng mạnh mẽ hơn.
Ngô Bình: “Bão Đan mới là bậc đầu của Tiên Thiên. Tiên Thiên có tổng cộng năm bậc. Đầu tiên là Bão Đan, khi tích đủ thần khí có thể thăng cấp lên bậc thứ hai là Luyện Hình. Khi khí lực đủ mạnh sẽ lên tiếp bậc ba là Sinh Niệm, ở bậc này sẽ sinh ra Thần Niệm. Bậc thứ tư là Đan Thành, cũng có thể gọi là Nhân Tiên. Bậc cuối cùng cực kỳ quan trọng, gọi là Linh Cảm. Nếu không tu luyện được đến bậc này thì đừng trông mong tới được cảnh giới Địa Tiên”.
Tiếp đó, anh tiếp tục giải thích tường tận về năm cảnh giới của Địa Tiên. Những điều anh nói, thậm chí đến Đông Phật tiên sinh còn chưa chắc đã biết, đều là những tri thức hiếm có khó tìm.
Từ Quý Phi nghe xong thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Ông ấy không khỏi ngạc nhiên bởi sự uyên thâm của Ngô Bình. Trong khi Ngô Bình nói, Từ Quý Phi không dám ngắt lời vì sợ làm gián đoạn mạch suy nghĩ của anh.
Ngô Bình giảng giải xong một lần liền nói với Từ Quý Phi: “Anh cứ nghe hiểu đại khái như vậy đã, sau này mỗi khi vượt qua một cảnh giới, em sẽ giải thích chi tiết hơn cho anh nghe”.
Từ Quý Phi đứng dậy, cúi đầu chắp tay nói với Ngô Bình: “Em trai, ơn em không thể cảm tạ bằng lời, anh sẽ khắc ghi trong lòng”.
Ngô Bình cười ha ha, dìu Từ Quý Phi đứng dậy, nói: “Anh nói như vậy thì khác gì xem em là người ngoài. Anh em như thể tay chân, em đương nhiên phải dốc sức giúp đỡ anh”.
Từ Quý Phi gật đầu đáp: “Em trai, anh nghi ngờ Mạnh Hãn bị kẻ khác bắt rồi uy hiếp, anh phải đi cứu cậu ấy”.
Ngô Bình: “Hôm qua em nghe được kế hoạch của bọn chúng, đầu tiên là dụ anh ra rồi để Lâm Thiên Vương tiêu diệt anh. Trong đó không hề thấy nhắc tới đệ tử Mạnh Hãn của anh”.
Từ Quý Phi: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha, anh phải tìm được cậu ấy”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Để em nhờ bạn điều tra giúp”.
Anh gọi điện cho Hàn Bạch, cung cấp thông tin của Mạnh Hãn để nhờ điều tra. Khoảng nửa tiếng sau thì Hàn Bạch đã liên lạc lại. Qua camera giám sát có thể thấy ba giờ chiều hôm qua, Mạnh Hãn vào một quán karaoke rồi không thấy ra nữa.
Mà ông chủ quán karaoke đó không ai khác ngoài Vương Hành Thông.
Đôi mắt Từ Quý Phi trở nên lạnh lẽo, ông ấy nói: “Em trai, anh phải đi một chuyến tra cho rõ chuyện này”.
Ngô Bình: “Em đi cùng anh”.
Từ Quý Phi xua tay đáp: “Không cần đâu, phía sau còn có một trận chiến ác liệt, lúc đó anh mới cần chú giúp”.
Ngô Bình cũng không chèo kéo thêm. Đây là việc của đồ đệ Từ Quý Phi thì ông ấy tự ra mặt cũng là lẽ thường.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Từ Quý Phi lặng lẽ rời khỏi nhà Ngô Bình, đi tới quán karaoke kia.
Ngô Bình vất vả cả đêm qua nên vô cùng mệt mỏi. Vừa đặt lưng xuống anh đã ngủ ngay, khi tỉnh lại đã là chín giờ sáng.
Đường Tử Di phải gặp đối tác bàn chuyện làm ăn nên đã rời khỏi nhà anh. Cô để lại một mảnh giấy nhắn Ngô Bình khi nào ngủ dậy thì gọi cho cô.
Ngô Bình đọc xong mảnh giấy thì vội vã vơ lấy điện thoại gọi cho Đường Tử Di. Trong điện thoại vọng ra giọng Đường Tử Di: “Con sâu lười đã tỉnh ngủ chưa?”
Ngô Bình: “Tử Di, có chuyện gì vậy?”
Đường Tử Di: “Buổi chiều em muốn mời phó chủ tịch tỉnh Từ đi ăn cơm. Em biết hai người có quan hệ rất tốt nên muốn nhờ anh đi cùng”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Nhà họ Đường làm dự án ở tỉnh K sao?”
Đường Tử Di: “Anh từng nghe nói đến dự án treo lớn nhất của tỉnh K chưa?”
Ngô Bình ngạc nhiên. Dự án treo lớn nhất tỉnh K này mười năm trước anh đã biết đến rồi. Đó là một dự án siêu khủng, mười năm trước đã có mức đầu tư dự kiến là ba trăm tỷ tệ. Dự án đó là dự án xây dựng một khu đô thị mới, gọi là Giang Nam Thành.
Giang Nam Thành với tổng diện tích là mười hai triệu mét vuông, có thể trở thành nơi sinh sống và làm việc cho nửa triệu người. Theo kế hoạch, bệnh viện, trường học, trung tâm thương mại, rạp chiếu phim tốt nhất tỉnh K sẽ được đặt ở trong đó.
Tư duy thiết kế của khu đô thị đó vô cùng đi trước thời đại, cho dù đặt trong bối cảnh hiện tại cũng không bị lạc hậu. Khi đó, tập đoàn lớn nhất tỉnh K là tập đoàn Vạn Thắng đã nhận thầu công trình này. Trong giai đoạn đầu họ đã đổ vào đó năm mươi tỷ tệ. Còn lại là những tập đoàn tài chính khác cũng đổ hơn ba mươi tỷ tệ vào đó.
Bình luận facebook