-
Chương 2733-2734
Chương 2733: Sự thức tỉnh đáng sợ
Ngô Bình bắt đầu hơi đồng tình với Thạch Thiên Phấn, mục đích chuyến đi này của cậu đã đạt được, sau đó cậu và mấy người đó bàn bạc có nên đi tiếp hay quay về.
Thạch Thiên Phấn lặng lẽ rời đi trở về Thạch Lâm, Ngô Bình cũng không gây khó dễ cho anh ta nữa.
Càn Tiêu Trần mất hứng nói: “Anh Ngô, tôi muốn tự đi thăm dò”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, anh Càn đi đường bình an”.
Sau khi Càn Tiêu Trần đi, những người khác cũng đi theo. Ngô Bình suy xét một lúc, quyết định quay lại từ nơi này, dù sao cậu cũng không thể ở lại cấm địa thượng cổ quá lâu.
Không bao lâu sau khi vài người trở về, toàn bộ cấm địa thượng cổ bỗng vang lên tiếng “ầm ầm”, mặt đất rung chuyển, bầu trời bị bao phủ bởi một lớp màu máu, luồng khí tức đáng sợ lao xuống khiến người ta cảm thấy bất an.
Ngô Bình nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Phương Lập nghiêm túc nói: “Có thứ đáng sợ thức tỉnh”.
Thanh Chi vội nói: “Tôi cũng nghe thấy vài loài yêu xung quanh từng nhắc trong cấm địa thượng cổ có phong ấn vài sự tồn tại đáng sợ, chắc là cái gì đó thức tỉnh”.
Lúc này, Lăng Bộ Phi và Ngô Bình gần như nhận được tin cùng lúc, học viện Hoàng Gia yêu cầu tất cả thành viên rời khỏi cấm địa thượng cổ ngay lập tức, không được ở lại.
Lăng Bộ Phi nhận được lệnh tương tự, tông môn yêu cầu bà ta lập tức quay về, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ngô Bình lập tức nói: “Đi thôi”.
Không lâu sau, trong không trung xuất hiện một cánh cửa dịch chuyển, chỉ là cách họ rất xa. Ngô Bình thi triển thuật độn dẫn mọi người nhanh chóng chạy đi.
Lúc mọi người bỏ chạy, bầu trời phía sau càng lúc càng đỏ rực, cuối cùng trở nên như màu máu. Màu máu liên tục lan rộng về phía bên này.
Hơn một tiếng sau, mọi người chạy vào cánh cổng quay lại trong đại sảnh học viện Hoàng Gia.
Lúc đó rất nhiều người đi vào nhưng bây giờ chỉ còn lại hơn một nửa còn có thể sống sót đi ra, ít nhất có bốn mươi phần trăm ở lại cấm địa thượng cổ mãi mãi.
Viện phó Mộng San đang đợi mọi người quay lại, lúc bà ta nhìn thấy mấy người Ngô Bình bước ra thì mỉm cười gật đầu.
Lại một tiếng trôi qua, người đi ra ngày càng ít, lúc này tất cả các thành viên của học viện Hoàng Gia chỉ có sáu người Ngô Bình, những người còn lại chưa thể ra ngoài.
Tâm trạng của những người này đã ra ngoài này đều khác nhau, có người thì đắc ý, có người thì vẻ mặt rất nghiêm trọng, có người thì im lặng không. Mọi người đều có được có mất, có người buồn có người vui, nhưng không ai nói gì với người ngoài.
Chờ một lúc nữa vẫn không có ai ra ngoài nữa, Mộng San nói: “Các vị có thể ở lại học viện Hoàng Gia nghỉ ngơi, cũng có thể quay về sớm. Nếu có gì cần giúp đỡ, có thể hỏi giáo viên ở đây, bọn họ sẽ giúp đỡ trong khả năng của mình”.
Mộng San nhìn Ngô Bình nói: “Ngô Bình, cậu đến văn phòng với tôi”.
Ngô Bình gật đầu, nói với mấy người Lăng Bộ Phi: “Trương Tỉnh, anh đưa họ đi tìm nơi nào đó nghỉ ngơi trước đi. Nếu không có việc gì gấp, trước tiên đừng đi đâu trước khi tôi quay lại”.
Cùng nhau trải qua nhiều nguy hiểm như thế, mọi người đều đã xem Ngô Bình là người được tin tưởng nhất, họ đều gật đầu.
Mộng San đã đi phía trước, Ngô Bình nhanh chân đi theo bên cạnh bà ta.
Mộng San nở nụ cười, bà ta hỏi: “Chuyến đi đến cấm địa thượng cổ lần này có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình: “Vẫn khá ổn, quen được vài người bạn, tìm được không ít dược liệu”.
Mộng San: “Tất cả thu hoạch từ cấm địa thượng cổ đều thuộc về cậu. Nhưng nếu không dùng đến thì có thể bán cho học viện. Giá của học viện cao hơn bên ngoài nhiều lắm”.
Ngô Bình khẽ cười: “Biết rồi”.
Đi đến văn phòng của Mộng San, Mộng San bảo cậu đóng cửa lại rồi ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Bà ta tự tay pha cho Ngô Bình một tách trà, nói: “Lần này cấm địa thượng cổ rất không may, bên trong làm thức tỉnh một tia suy nghĩ nên các cậu phải ra ngoài trước”. Ngô Bình: “Không sao, sau này vẫn có thể quay lại”.
Mộng San cười khổ: “Trong mấy trăm năm, e là không ai dám vào cấm địa thượng cổ nữa, trừ khi chắc chắn sự đáng sợ đó lại ngủ đông”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Viện phó, thứ ngủ đông trong cấm địa thượng cổ rốt cuộc là gì thế?”
Mộng San: “Rất khó giải thích, nói một cách đơn giản thì chúng xuất hiện sớm hơn các thần linh. Ở thời kỳ viễn cổ, các thần linh cũng chỉ là con mồi của chúng. Loại sinh vật này có sức mạnh khó lường, là tai họa chung của tất cả các chủng tộc, nó được gọi là “Sự đáng sợ”.”
Ngô Bình nhíu mày: “Sự tồn tại mà săn bắt thần linh sao?”
Mộng San: “Anh biết thôi là được, đừng nghĩ nhiều đến nó, vì nó cách chúng ta rất xa. Cho dù những sự đáng sợ này lại xuất hiện trên thế giới, cũng sẽ có thế lực mạnh mẽ đối phó với chúng”.
Ngô Bình gật đầu: “Viện phó tìm tôi đến có gì dặn dò à?”
Mộng San nhìn cậu: “Sau khi vào cấm địa thượng cổ, cậu có cảm giác gì đặc biệt không?”
Ngô Bình chớp mắt: “Ý viện phó nói là Thánh Xúc à?”
Phương Lập đã nói với cậu rất nhiều về Thánh Xúc, Lâm Lãnh Thiền thì nhắc đến nhiều hơn, thế nên cậu biết về Thánh Xúc.
Mộng San cười nói: “Nếu cậu đã biết đến Thánh Xúc, muốn có thu hoạch đúng không?”
Ngô Bình nghĩ cảm thấy tốt nhất không nên kể hết mọi chuyện, nếu không sẽ hù dọa người trước mặt, dù sao lúc đó ngay cả Phương Lập cũng sợ.
Cậu nói: “Mở ba đạo mạch, trong đó có một đạo mạch là huyền cấp, hai đạo mạch còn lại là tử cấp”.
Mộng San hít sâu một hơi: “Cậu thế mà lại mở được đạo mạch huyền cấp”.
Cũng khó trách sao bà ta lại ngạc nhiên thế, từ xưa đến nay rất ít người có thể mở được huyền mạch, huống chi Ngô Bình còn khai mở được hai tử mạch. Điều này chứng tỏ cậu là thiên tài tu hành, bà ta không nhìn lầm người.
Ngô Bình thở dài: “Viện phó, có phải ít quá không?”
Mộng San ho khụ một tiếng nói: “Một huyền mạch cũng đã là khá lắm rồi, hơn nữa cậu có đến ba đạo mạch”.
Sau khi bình tĩnh lại, bà ta nói: “Tôi có một bộ ghi chép Cơ Trúc, cậu cầm về nghiên cứu, tranh thủ đạt đến Cơ Trúc để nhanh chóng vào Thánh Môn”.
Cả hai đã thống nhất, Ngô Bình phải nhanh chóng hoàn thành Cơ Trúc, sau đó đi vào Thánh Cổ Đại Lục thông qua Thánh Môn, hai bên đều có lợi cho nhau.
Ngô Bình đã là Cơ Trúc từ lâu, nhưng cậu không nói, mà hai tay nhận lấy ghi chép nói: “Cảm ơn viện phó”.
Mộng San cười nói: “Tôi thấy mấy người bạn của cậu còn đang đợi đấy, về đi, có vấn đề gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào”.
Thế là Ngô Bình xin phép đi trước, cất kỹ quyển ghi chép vào rồi đến chỗ Trương Tỉnh ở. Lăng Bộ Phi, Điền Mỹ Mỹ, Phương Lập, Thanh Chi, Mạc Khinh Ngữ đều đang đợi cậu ở đây.
Trương Tỉnh lấy hết các món bảo bối của mình ra để chiêu đãi những người bạn mới này. Vì tính cách quá thẳng thắn nên anh ta không có nhiều bạn ở trường học viện, lần này đột nhiên có thêm vài người bạn, anh ta vô cùng vui vẻ.
Ngô Bình đẩy cửa bước vào, Trương Tỉnh vội bước đến đón cười nói: “Sư huynh, mời vào”.
Ngô Bình được sắp xếp ngồi vào vị trí chính giữa, Trương Tỉnh tự mình rót trà cho cậu.
Uống vài ngụm trà, trò chuyện một lúc, Ngô Bình nói: “Mọi người đã đi theo tôi suốt chặng đường, cũng chưa đi khám phá những nơi khác, nếu không có lẽ mọi người đã thu hoạch được nhiều hơn”.
Mạc Khinh Ngữ: “Không thể nói thế được, nếu không nhờ cậu cứu giúp thì tôi đã chết trong đó từ lâu rồi, còn nói gì đến thu hoạch”.
Trương Tỉnh cười nói: “Đúng thế, không nhờ sư huynh thì tôi đã bị chúng giày vò đến chết rồi”.
Lăng Bộ Phi cười nói: “Có thể đi cùng anh Ngô là ký ức đẹp nhất trong đời tôi. Chuyến đi này xem như tôi được mở mang tầm mắt, nhìn thấy được thiên kiêu thật sự”.
Ngô Bình cười nói: “Trước đây tôi đã hứa với mọi người là sẽ luyện chế một ít đan dược. Trong tay tôi có rất nhiều đan dược, hai ngày tới tôi sẽ nghiên cứu xem có thể luyện chế được loại đan dược nào thích hợp”.
Chương 2734: Ngô Đại Hưng bị bắt
Sau đó cậu lấy ra một vài chai nhỏ màu xanh, cậu đã bỏ một ít thần lộ vào trong những lọ này trước rồi, mỗi lọ ba mươi giọt.
“Đây là một loại dịch thuốc có thể giúp người tiến hóa, nâng cao mọi mặt, tôi đưa mỗi người một phần. Mỗi lần dùng một giọt, sau đó luyện hóa. Thể chất mỗi người khác nhau, tình hình cũng khác, mọi người cứ thử trước, đừng ham mà dùng nhiều”.
Mọi người vui mừng, tự mình đến nhận lọ thuốc, liên tục cám ơn Ngô Bình. Ngay cả Phương Lập cũng có một lọ, hơn nữa số lượng của ông ta rõ ràng nhiều hơn, bên trong có đủ một trăm giọt!
Ngô Bình trong lúc nói chuyện với bọn họ thì tiện tay mở điện thoại. Điện thoại vừa mở thì bên trong đã có hơn trăm cuộc gọi nhỡ, và vô số tin nhắn hiện ra.
Trước khi tiến vào cấm địa Thượng Cổ, cậu đã nói với người nhà và Hàn Băng Nghiên, gọi đến nhiều như vậy, chỉ sợ là có chuyện gấp xảy ra thôi.
Cậu lập tức đi đến chỗ yên tĩnh, gọi cho Ngô Đại Hưng trước, bởi vì mấy cuộc điện thoại sớm nhất đều là bố gọi đến.
Gọi cả nửa ngày nhưng không ai nghe, cậu lại gọi cho mẹ, nhưng vẫn không ai nghe máy.
Bất giác cậu nhíu bày, bố mẹ đều ở sơn trang Hoàng Long, có cao thủ như Liễu Kim Long ở đó, lại có Nghiêm Lãnh Thạch chăm sóc, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Cậu lập tức gọi cho Hàn Băng Nghiên, bên kia nhận máy ngay lập tức.
“Anh Bình, anh đang ở đâu vậy!”. Chỉ nói một câu, Hàn Băng Nghiên đã khóc nức nở.
Ngô Bình cố gắng giữ giọng điệu mình bình tĩnh: “Băng Nghiên, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Anh gọi điện nhưng bố mẹ anh đều không nghe máy”.
Hàn Băng Nghiên khịt mũi nói: “Chú bị người ta lừa ra nước ngoài, ở bên đó liên tục đòi tiền chuộc. Lần thứ nhất đưa ba mươi triệu, bọn họ không thả; lần thứ hai lại đưa một tỷ, bọn họ vẫn không thả. Sau mấy lần tống tiền, Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch cũng đã đi qua đó cứu người, nhưng sau khi đi thì vẫn chưa quay lại, hơn nữa vẫn không liên lạc được. Bây giờ trong nhà loạn hết rồi, công ty xe taxi cũng bị chuyển sang tên người khác. Còn cả sản nghiệp của Nghiêm Lãnh Thạch, chỉ trong một đêm đã đổi chủ. Đúng rồi, bên chỗ chú Âu Dương cũng bị uy hiếp”.
Ánh mắt Ngô Bình chợt lạnh lẽo, cậu hỏi: “Băng Nghiên, bây giờ em có an toàn không?”
Hàn Băng Nghiên: “Em không sao, bây giờ người bên kia vẫn chỉ liên lạc với em, muốn tiếp tục tống tiền. Chú Âu Dương nói trước tiên đừng đưa tiền, đây chỉ là một cái động không đáy, đưa bao nhiêu thì bọn họ cũng sẽ không thả người”.
Ngô Bình: “Bố nuôi nói không sai, bọn họ căn bản không thể thả người. Không sao, em đừng sợ, anh về ngay”.
Sắc mặt Ngô Bình lạnh lẽo quay về phòng khách, thấy vẻ mặt cậu khó coi, Lăng Bộ Phi vội hỏi: “Anh Ngô, xảy ra chuyện gì sao?”
Ngô Bình nói: “Có người bắt bố tôi, bây giờ bọn họ không ngừng đòi tiền, nhưng không chịu thả người. Bây giờ người bên cạnh tôi đều bị tấn công, tôi cảm thấy có người đang nhằm vào tôi”.
Trương Tỉnh tức giận nói: “Bọn họ chán sống rồi sao! Sư huynh, tôi đi cùng anh dạy dỗ bọn họ một trận!”
Lăng Bộ Phi: “Đúng. Bọn họ kiếm chuyện với anh Ngô, chính là kiếm chuyện với chúng tôi!”
Ánh mắt Phương Lập lóe lên sát ý, nói: “Chủ nhân yên tâm, tôi sẽ giải quyết bọn họ!”
Điền Mỹ Mỹ và Thanh Chi cũng nghiến răng nghiến lợi, nói muốn đi cùng Ngô Bình dạy dỗ mấy tên không có mắt kia.
Ngô Bình biết, loại chuyện như vậy không tiện đưa theo quá nhiều người, lập tức nói: “Cám ơn mọi người, nhưng chuyện này tôi có thể giải quyết. Mấy ngày tới, mọi người cứ bế quan tu luyện trước, đợi tôi quay lại luyện đan”.
Chuyện gấp rút, cậu nói đơn giản một câu rồi chỉ đưa theo Phương Lập rời đi.
Dùng độn thuật đi một đường, không lâu sau đã đến nhà Hàn Băng Nghiên.
Hàn Băng Nghiên đứng trông ngóng ở cửa, bỗng có một luồng sáng từ trên trời giáng xuống, Ngô Bình và một người đàn ông uy nghiêm xuất hiện trước mặt.
“Anh Bình!”. Cô ấy lao vào lòng Ngô Bình, khóc nức nở.
Lúc này vợ chồng Hàn Chí Thành, với cả Âu Dương Trí Viễn đều chạy ra, nhận được điện thoại Hàn Băng Nghiên, bọn họ đều vội chạy đến đây.
Âu Dương Trí Viễn: “Tiểu Bình, bố cảm thấy có người sắp xếp cái bẫy rất lớn, muốn nhổ tận gốc chúng ta! Bây giờ, Liễu Kim Long, Nghiêm Lãnh Thạch đều không có đây, sản nghiệp dưới tên bọn họ lần lượt bị đổi chủ, rất nhiều thuộc hạ làm phản. Tình hình hoàn toàn mất khống chế. Hai ngày gần đây, rất nhiều người của tòa án cũng đến muốn kiếm tra công ty chúng ta, bố cảm thấy bọn họ muốn ra tay với chúng ta ở mọi mặt!”
Ngô Bình vừa đến, tất cả mọi người đều yên lòng hơn, Âu Dương Trí Viễn lập tức nói ra phán đoán của ông ấy.
Ngô Bình lắng nghe cẩn thận, không nói lời nào, đợi mọi người nói xong cậu mới nói: “Mỗi ngày bọn bắt cóc đều liên lạc sao?”
Âu Dương Trí Viễn: “Hôm kia vừa gửi năm tỷ, nhưng bọn họ vẫn không chịu thả người, hôm qua lại bảo chuyển ba mươi tỷ. Hôm nay, lại gọi đế mấy lần, không ngừng hối chúng ta chuyển tiền”.
Ngay lúc này, điện thoại Hàn Băng Nghiên vang lên, bên trên hiện ra số từ nước Tống.
Hàn Băng Nghiên căng thẳng, vội nói: “Anh Bình, là bọn họ gọi đến!”
Ngô Bình cầm điện thoại, nhấn nhận cuộc gọi, bên trong vang lên âm thanh lạnh lẽo: “Không gửi tiền sao? Trong vòng nửa tiếng đồng hồ không nhận được tiền, chúng tôi sẽ chặt một bàn tay của Ngô Đại Hưng! Một tiếng không nhận được tiền, sẽ chặt một cánh tay của ông ta. Nếu vẫn không chịu chuyển tiền, tôi sẽ…”
“Tiền thì dễ nói”. Ngô Bình nói: “Các anh ra con số cuối cùng đi, nếu có thể bỏ ra được thì tôi không đưa thiếu một đồng, chắc chắn không trả giá”.
Đối phương sững người, hỏi: “Anh không phải cô gái kia sao? Anh là ai?”
“Ngô Đại Hưng là bố tôi, tôi là Ngô Bình”.
Đối phương cười ha ha: “Cuối cùng chính chủ cũng xuất hiện rồi. Tốt lắm! Tên họ Ngô, ý của cậu là, chúng tôi muốn bao nhiêu, cậu cũng có thể đưa đủ sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên. Nhưng các anh chỉ có một cơ hội ra giá”.
Đối phương hừ một tiếng: “Nhóc con, bố mày đang ở trong tay bọn tao, mày đừng có hống hách”.
Ngô Bình: “Các anh có thể tùy ý ra giá, sao lại là tôi hống hách chứ?”
Tên bắt cóc im lặng mấy phút, như đang thương lượng với người khác vậy. Trong lúc đó, Ngô Bình chỉ yên lặng chờ đợi, khẽ gật đầu với Phương Lập.
Phương Lập lẳng lặng rời đi, bay về phía nước Tống. Thân là cao thủ Thần Thông hậu kỳ, lại có xuất thân từ Thánh Cổ Đại Lục, độn thuật của anh ta bất phàm, chỉ mấy phút đã đi vào bên trong nước Tống.
Lúc này, Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, cậu phát ra một loại sóng âm. Loại sóng âm này người bình thường không nghe được, nhưng nó có thể thông qua ống nghe đối diện truyền ra khắp trăm dặm. Loại sóng âm này chỉ có tu sĩ Thần Thông Cảnh mới có, mới có thể cảm nhận được.
Lúc này, Phương Lập bay trong phạm vi nước Tống, tìm kiếm sóng âm mà Ngô Bình phát qua điện thoại.
Lúc này, tên bắt cóc bên kia điện thoại lại nói tiếp: “Nếu mày đã thoải mái như vậy thì chúng tôi cũng thoải mái vậy, một nghìn tỷ! Chỉ cần bỏ ra một nghìn tỷ, lần này thật sự sẽ thả Ngô Đại Hưng ra”.
Ngô Bình: “Một nghìn tỷ sao? Con số này, không thể chuyển qua tài khoản ngân hàng được. Như vậy đi, tôi sẽ đưa số tiền tương đương bằng tiền tiên, các anh thấy thế nào?”
Bên kia lại im lặng một lúc, trông có vẻ như lại đang thương lượng với người khác.
Lần này sau năm phút, tên bắt cóc nói: “Nếu là tiền tiên thì cũng được. Nhưng, một tiền tiên, chỉ có thể tính cho mày là năm triệu”.
Trên thị trường, một tiền tiên có thể đổi được mười đến hai mươi triệu Hạ tệ, hơn nữa muốn mua cũng không có. Đối phương đưa ra con số năm triệu, không khác gì chém Ngô Bình một đao.
“Không vấn đề. Vậy là hai trăm nghìn tiền tiên. Các anh nói địa điểm, tôi cử người đưa tiền tiên qua”.
Đối phương đợi sau ba phút lại nói tiếp: “Địa chỉ gửi đến tin nhắn điện thoại. Cho mày một tiếng đồng hồ, đem tiền tiên đến!”
“Không vấn đề. Nhưng không thể làm hại bố tôi, nếu không các anh không chỉ không lấy được tiền, mà còn sẽ chết rất khó coi”.
Tên bắt cóc hừ nặng một tiếng: “Nhóc con, tao nói rồi, mày đừng có hống hách”.
Ngô Bình: “Tôi muốn chắc chắn bố tôi an toàn. Các anh mở điện thoại, tôi muốn gọi video”.
Ngô Bình bắt đầu hơi đồng tình với Thạch Thiên Phấn, mục đích chuyến đi này của cậu đã đạt được, sau đó cậu và mấy người đó bàn bạc có nên đi tiếp hay quay về.
Thạch Thiên Phấn lặng lẽ rời đi trở về Thạch Lâm, Ngô Bình cũng không gây khó dễ cho anh ta nữa.
Càn Tiêu Trần mất hứng nói: “Anh Ngô, tôi muốn tự đi thăm dò”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, anh Càn đi đường bình an”.
Sau khi Càn Tiêu Trần đi, những người khác cũng đi theo. Ngô Bình suy xét một lúc, quyết định quay lại từ nơi này, dù sao cậu cũng không thể ở lại cấm địa thượng cổ quá lâu.
Không bao lâu sau khi vài người trở về, toàn bộ cấm địa thượng cổ bỗng vang lên tiếng “ầm ầm”, mặt đất rung chuyển, bầu trời bị bao phủ bởi một lớp màu máu, luồng khí tức đáng sợ lao xuống khiến người ta cảm thấy bất an.
Ngô Bình nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Phương Lập nghiêm túc nói: “Có thứ đáng sợ thức tỉnh”.
Thanh Chi vội nói: “Tôi cũng nghe thấy vài loài yêu xung quanh từng nhắc trong cấm địa thượng cổ có phong ấn vài sự tồn tại đáng sợ, chắc là cái gì đó thức tỉnh”.
Lúc này, Lăng Bộ Phi và Ngô Bình gần như nhận được tin cùng lúc, học viện Hoàng Gia yêu cầu tất cả thành viên rời khỏi cấm địa thượng cổ ngay lập tức, không được ở lại.
Lăng Bộ Phi nhận được lệnh tương tự, tông môn yêu cầu bà ta lập tức quay về, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ngô Bình lập tức nói: “Đi thôi”.
Không lâu sau, trong không trung xuất hiện một cánh cửa dịch chuyển, chỉ là cách họ rất xa. Ngô Bình thi triển thuật độn dẫn mọi người nhanh chóng chạy đi.
Lúc mọi người bỏ chạy, bầu trời phía sau càng lúc càng đỏ rực, cuối cùng trở nên như màu máu. Màu máu liên tục lan rộng về phía bên này.
Hơn một tiếng sau, mọi người chạy vào cánh cổng quay lại trong đại sảnh học viện Hoàng Gia.
Lúc đó rất nhiều người đi vào nhưng bây giờ chỉ còn lại hơn một nửa còn có thể sống sót đi ra, ít nhất có bốn mươi phần trăm ở lại cấm địa thượng cổ mãi mãi.
Viện phó Mộng San đang đợi mọi người quay lại, lúc bà ta nhìn thấy mấy người Ngô Bình bước ra thì mỉm cười gật đầu.
Lại một tiếng trôi qua, người đi ra ngày càng ít, lúc này tất cả các thành viên của học viện Hoàng Gia chỉ có sáu người Ngô Bình, những người còn lại chưa thể ra ngoài.
Tâm trạng của những người này đã ra ngoài này đều khác nhau, có người thì đắc ý, có người thì vẻ mặt rất nghiêm trọng, có người thì im lặng không. Mọi người đều có được có mất, có người buồn có người vui, nhưng không ai nói gì với người ngoài.
Chờ một lúc nữa vẫn không có ai ra ngoài nữa, Mộng San nói: “Các vị có thể ở lại học viện Hoàng Gia nghỉ ngơi, cũng có thể quay về sớm. Nếu có gì cần giúp đỡ, có thể hỏi giáo viên ở đây, bọn họ sẽ giúp đỡ trong khả năng của mình”.
Mộng San nhìn Ngô Bình nói: “Ngô Bình, cậu đến văn phòng với tôi”.
Ngô Bình gật đầu, nói với mấy người Lăng Bộ Phi: “Trương Tỉnh, anh đưa họ đi tìm nơi nào đó nghỉ ngơi trước đi. Nếu không có việc gì gấp, trước tiên đừng đi đâu trước khi tôi quay lại”.
Cùng nhau trải qua nhiều nguy hiểm như thế, mọi người đều đã xem Ngô Bình là người được tin tưởng nhất, họ đều gật đầu.
Mộng San đã đi phía trước, Ngô Bình nhanh chân đi theo bên cạnh bà ta.
Mộng San nở nụ cười, bà ta hỏi: “Chuyến đi đến cấm địa thượng cổ lần này có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình: “Vẫn khá ổn, quen được vài người bạn, tìm được không ít dược liệu”.
Mộng San: “Tất cả thu hoạch từ cấm địa thượng cổ đều thuộc về cậu. Nhưng nếu không dùng đến thì có thể bán cho học viện. Giá của học viện cao hơn bên ngoài nhiều lắm”.
Ngô Bình khẽ cười: “Biết rồi”.
Đi đến văn phòng của Mộng San, Mộng San bảo cậu đóng cửa lại rồi ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Bà ta tự tay pha cho Ngô Bình một tách trà, nói: “Lần này cấm địa thượng cổ rất không may, bên trong làm thức tỉnh một tia suy nghĩ nên các cậu phải ra ngoài trước”. Ngô Bình: “Không sao, sau này vẫn có thể quay lại”.
Mộng San cười khổ: “Trong mấy trăm năm, e là không ai dám vào cấm địa thượng cổ nữa, trừ khi chắc chắn sự đáng sợ đó lại ngủ đông”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Viện phó, thứ ngủ đông trong cấm địa thượng cổ rốt cuộc là gì thế?”
Mộng San: “Rất khó giải thích, nói một cách đơn giản thì chúng xuất hiện sớm hơn các thần linh. Ở thời kỳ viễn cổ, các thần linh cũng chỉ là con mồi của chúng. Loại sinh vật này có sức mạnh khó lường, là tai họa chung của tất cả các chủng tộc, nó được gọi là “Sự đáng sợ”.”
Ngô Bình nhíu mày: “Sự tồn tại mà săn bắt thần linh sao?”
Mộng San: “Anh biết thôi là được, đừng nghĩ nhiều đến nó, vì nó cách chúng ta rất xa. Cho dù những sự đáng sợ này lại xuất hiện trên thế giới, cũng sẽ có thế lực mạnh mẽ đối phó với chúng”.
Ngô Bình gật đầu: “Viện phó tìm tôi đến có gì dặn dò à?”
Mộng San nhìn cậu: “Sau khi vào cấm địa thượng cổ, cậu có cảm giác gì đặc biệt không?”
Ngô Bình chớp mắt: “Ý viện phó nói là Thánh Xúc à?”
Phương Lập đã nói với cậu rất nhiều về Thánh Xúc, Lâm Lãnh Thiền thì nhắc đến nhiều hơn, thế nên cậu biết về Thánh Xúc.
Mộng San cười nói: “Nếu cậu đã biết đến Thánh Xúc, muốn có thu hoạch đúng không?”
Ngô Bình nghĩ cảm thấy tốt nhất không nên kể hết mọi chuyện, nếu không sẽ hù dọa người trước mặt, dù sao lúc đó ngay cả Phương Lập cũng sợ.
Cậu nói: “Mở ba đạo mạch, trong đó có một đạo mạch là huyền cấp, hai đạo mạch còn lại là tử cấp”.
Mộng San hít sâu một hơi: “Cậu thế mà lại mở được đạo mạch huyền cấp”.
Cũng khó trách sao bà ta lại ngạc nhiên thế, từ xưa đến nay rất ít người có thể mở được huyền mạch, huống chi Ngô Bình còn khai mở được hai tử mạch. Điều này chứng tỏ cậu là thiên tài tu hành, bà ta không nhìn lầm người.
Ngô Bình thở dài: “Viện phó, có phải ít quá không?”
Mộng San ho khụ một tiếng nói: “Một huyền mạch cũng đã là khá lắm rồi, hơn nữa cậu có đến ba đạo mạch”.
Sau khi bình tĩnh lại, bà ta nói: “Tôi có một bộ ghi chép Cơ Trúc, cậu cầm về nghiên cứu, tranh thủ đạt đến Cơ Trúc để nhanh chóng vào Thánh Môn”.
Cả hai đã thống nhất, Ngô Bình phải nhanh chóng hoàn thành Cơ Trúc, sau đó đi vào Thánh Cổ Đại Lục thông qua Thánh Môn, hai bên đều có lợi cho nhau.
Ngô Bình đã là Cơ Trúc từ lâu, nhưng cậu không nói, mà hai tay nhận lấy ghi chép nói: “Cảm ơn viện phó”.
Mộng San cười nói: “Tôi thấy mấy người bạn của cậu còn đang đợi đấy, về đi, có vấn đề gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào”.
Thế là Ngô Bình xin phép đi trước, cất kỹ quyển ghi chép vào rồi đến chỗ Trương Tỉnh ở. Lăng Bộ Phi, Điền Mỹ Mỹ, Phương Lập, Thanh Chi, Mạc Khinh Ngữ đều đang đợi cậu ở đây.
Trương Tỉnh lấy hết các món bảo bối của mình ra để chiêu đãi những người bạn mới này. Vì tính cách quá thẳng thắn nên anh ta không có nhiều bạn ở trường học viện, lần này đột nhiên có thêm vài người bạn, anh ta vô cùng vui vẻ.
Ngô Bình đẩy cửa bước vào, Trương Tỉnh vội bước đến đón cười nói: “Sư huynh, mời vào”.
Ngô Bình được sắp xếp ngồi vào vị trí chính giữa, Trương Tỉnh tự mình rót trà cho cậu.
Uống vài ngụm trà, trò chuyện một lúc, Ngô Bình nói: “Mọi người đã đi theo tôi suốt chặng đường, cũng chưa đi khám phá những nơi khác, nếu không có lẽ mọi người đã thu hoạch được nhiều hơn”.
Mạc Khinh Ngữ: “Không thể nói thế được, nếu không nhờ cậu cứu giúp thì tôi đã chết trong đó từ lâu rồi, còn nói gì đến thu hoạch”.
Trương Tỉnh cười nói: “Đúng thế, không nhờ sư huynh thì tôi đã bị chúng giày vò đến chết rồi”.
Lăng Bộ Phi cười nói: “Có thể đi cùng anh Ngô là ký ức đẹp nhất trong đời tôi. Chuyến đi này xem như tôi được mở mang tầm mắt, nhìn thấy được thiên kiêu thật sự”.
Ngô Bình cười nói: “Trước đây tôi đã hứa với mọi người là sẽ luyện chế một ít đan dược. Trong tay tôi có rất nhiều đan dược, hai ngày tới tôi sẽ nghiên cứu xem có thể luyện chế được loại đan dược nào thích hợp”.
Chương 2734: Ngô Đại Hưng bị bắt
Sau đó cậu lấy ra một vài chai nhỏ màu xanh, cậu đã bỏ một ít thần lộ vào trong những lọ này trước rồi, mỗi lọ ba mươi giọt.
“Đây là một loại dịch thuốc có thể giúp người tiến hóa, nâng cao mọi mặt, tôi đưa mỗi người một phần. Mỗi lần dùng một giọt, sau đó luyện hóa. Thể chất mỗi người khác nhau, tình hình cũng khác, mọi người cứ thử trước, đừng ham mà dùng nhiều”.
Mọi người vui mừng, tự mình đến nhận lọ thuốc, liên tục cám ơn Ngô Bình. Ngay cả Phương Lập cũng có một lọ, hơn nữa số lượng của ông ta rõ ràng nhiều hơn, bên trong có đủ một trăm giọt!
Ngô Bình trong lúc nói chuyện với bọn họ thì tiện tay mở điện thoại. Điện thoại vừa mở thì bên trong đã có hơn trăm cuộc gọi nhỡ, và vô số tin nhắn hiện ra.
Trước khi tiến vào cấm địa Thượng Cổ, cậu đã nói với người nhà và Hàn Băng Nghiên, gọi đến nhiều như vậy, chỉ sợ là có chuyện gấp xảy ra thôi.
Cậu lập tức đi đến chỗ yên tĩnh, gọi cho Ngô Đại Hưng trước, bởi vì mấy cuộc điện thoại sớm nhất đều là bố gọi đến.
Gọi cả nửa ngày nhưng không ai nghe, cậu lại gọi cho mẹ, nhưng vẫn không ai nghe máy.
Bất giác cậu nhíu bày, bố mẹ đều ở sơn trang Hoàng Long, có cao thủ như Liễu Kim Long ở đó, lại có Nghiêm Lãnh Thạch chăm sóc, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Cậu lập tức gọi cho Hàn Băng Nghiên, bên kia nhận máy ngay lập tức.
“Anh Bình, anh đang ở đâu vậy!”. Chỉ nói một câu, Hàn Băng Nghiên đã khóc nức nở.
Ngô Bình cố gắng giữ giọng điệu mình bình tĩnh: “Băng Nghiên, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Anh gọi điện nhưng bố mẹ anh đều không nghe máy”.
Hàn Băng Nghiên khịt mũi nói: “Chú bị người ta lừa ra nước ngoài, ở bên đó liên tục đòi tiền chuộc. Lần thứ nhất đưa ba mươi triệu, bọn họ không thả; lần thứ hai lại đưa một tỷ, bọn họ vẫn không thả. Sau mấy lần tống tiền, Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch cũng đã đi qua đó cứu người, nhưng sau khi đi thì vẫn chưa quay lại, hơn nữa vẫn không liên lạc được. Bây giờ trong nhà loạn hết rồi, công ty xe taxi cũng bị chuyển sang tên người khác. Còn cả sản nghiệp của Nghiêm Lãnh Thạch, chỉ trong một đêm đã đổi chủ. Đúng rồi, bên chỗ chú Âu Dương cũng bị uy hiếp”.
Ánh mắt Ngô Bình chợt lạnh lẽo, cậu hỏi: “Băng Nghiên, bây giờ em có an toàn không?”
Hàn Băng Nghiên: “Em không sao, bây giờ người bên kia vẫn chỉ liên lạc với em, muốn tiếp tục tống tiền. Chú Âu Dương nói trước tiên đừng đưa tiền, đây chỉ là một cái động không đáy, đưa bao nhiêu thì bọn họ cũng sẽ không thả người”.
Ngô Bình: “Bố nuôi nói không sai, bọn họ căn bản không thể thả người. Không sao, em đừng sợ, anh về ngay”.
Sắc mặt Ngô Bình lạnh lẽo quay về phòng khách, thấy vẻ mặt cậu khó coi, Lăng Bộ Phi vội hỏi: “Anh Ngô, xảy ra chuyện gì sao?”
Ngô Bình nói: “Có người bắt bố tôi, bây giờ bọn họ không ngừng đòi tiền, nhưng không chịu thả người. Bây giờ người bên cạnh tôi đều bị tấn công, tôi cảm thấy có người đang nhằm vào tôi”.
Trương Tỉnh tức giận nói: “Bọn họ chán sống rồi sao! Sư huynh, tôi đi cùng anh dạy dỗ bọn họ một trận!”
Lăng Bộ Phi: “Đúng. Bọn họ kiếm chuyện với anh Ngô, chính là kiếm chuyện với chúng tôi!”
Ánh mắt Phương Lập lóe lên sát ý, nói: “Chủ nhân yên tâm, tôi sẽ giải quyết bọn họ!”
Điền Mỹ Mỹ và Thanh Chi cũng nghiến răng nghiến lợi, nói muốn đi cùng Ngô Bình dạy dỗ mấy tên không có mắt kia.
Ngô Bình biết, loại chuyện như vậy không tiện đưa theo quá nhiều người, lập tức nói: “Cám ơn mọi người, nhưng chuyện này tôi có thể giải quyết. Mấy ngày tới, mọi người cứ bế quan tu luyện trước, đợi tôi quay lại luyện đan”.
Chuyện gấp rút, cậu nói đơn giản một câu rồi chỉ đưa theo Phương Lập rời đi.
Dùng độn thuật đi một đường, không lâu sau đã đến nhà Hàn Băng Nghiên.
Hàn Băng Nghiên đứng trông ngóng ở cửa, bỗng có một luồng sáng từ trên trời giáng xuống, Ngô Bình và một người đàn ông uy nghiêm xuất hiện trước mặt.
“Anh Bình!”. Cô ấy lao vào lòng Ngô Bình, khóc nức nở.
Lúc này vợ chồng Hàn Chí Thành, với cả Âu Dương Trí Viễn đều chạy ra, nhận được điện thoại Hàn Băng Nghiên, bọn họ đều vội chạy đến đây.
Âu Dương Trí Viễn: “Tiểu Bình, bố cảm thấy có người sắp xếp cái bẫy rất lớn, muốn nhổ tận gốc chúng ta! Bây giờ, Liễu Kim Long, Nghiêm Lãnh Thạch đều không có đây, sản nghiệp dưới tên bọn họ lần lượt bị đổi chủ, rất nhiều thuộc hạ làm phản. Tình hình hoàn toàn mất khống chế. Hai ngày gần đây, rất nhiều người của tòa án cũng đến muốn kiếm tra công ty chúng ta, bố cảm thấy bọn họ muốn ra tay với chúng ta ở mọi mặt!”
Ngô Bình vừa đến, tất cả mọi người đều yên lòng hơn, Âu Dương Trí Viễn lập tức nói ra phán đoán của ông ấy.
Ngô Bình lắng nghe cẩn thận, không nói lời nào, đợi mọi người nói xong cậu mới nói: “Mỗi ngày bọn bắt cóc đều liên lạc sao?”
Âu Dương Trí Viễn: “Hôm kia vừa gửi năm tỷ, nhưng bọn họ vẫn không chịu thả người, hôm qua lại bảo chuyển ba mươi tỷ. Hôm nay, lại gọi đế mấy lần, không ngừng hối chúng ta chuyển tiền”.
Ngay lúc này, điện thoại Hàn Băng Nghiên vang lên, bên trên hiện ra số từ nước Tống.
Hàn Băng Nghiên căng thẳng, vội nói: “Anh Bình, là bọn họ gọi đến!”
Ngô Bình cầm điện thoại, nhấn nhận cuộc gọi, bên trong vang lên âm thanh lạnh lẽo: “Không gửi tiền sao? Trong vòng nửa tiếng đồng hồ không nhận được tiền, chúng tôi sẽ chặt một bàn tay của Ngô Đại Hưng! Một tiếng không nhận được tiền, sẽ chặt một cánh tay của ông ta. Nếu vẫn không chịu chuyển tiền, tôi sẽ…”
“Tiền thì dễ nói”. Ngô Bình nói: “Các anh ra con số cuối cùng đi, nếu có thể bỏ ra được thì tôi không đưa thiếu một đồng, chắc chắn không trả giá”.
Đối phương sững người, hỏi: “Anh không phải cô gái kia sao? Anh là ai?”
“Ngô Đại Hưng là bố tôi, tôi là Ngô Bình”.
Đối phương cười ha ha: “Cuối cùng chính chủ cũng xuất hiện rồi. Tốt lắm! Tên họ Ngô, ý của cậu là, chúng tôi muốn bao nhiêu, cậu cũng có thể đưa đủ sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên. Nhưng các anh chỉ có một cơ hội ra giá”.
Đối phương hừ một tiếng: “Nhóc con, bố mày đang ở trong tay bọn tao, mày đừng có hống hách”.
Ngô Bình: “Các anh có thể tùy ý ra giá, sao lại là tôi hống hách chứ?”
Tên bắt cóc im lặng mấy phút, như đang thương lượng với người khác vậy. Trong lúc đó, Ngô Bình chỉ yên lặng chờ đợi, khẽ gật đầu với Phương Lập.
Phương Lập lẳng lặng rời đi, bay về phía nước Tống. Thân là cao thủ Thần Thông hậu kỳ, lại có xuất thân từ Thánh Cổ Đại Lục, độn thuật của anh ta bất phàm, chỉ mấy phút đã đi vào bên trong nước Tống.
Lúc này, Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, cậu phát ra một loại sóng âm. Loại sóng âm này người bình thường không nghe được, nhưng nó có thể thông qua ống nghe đối diện truyền ra khắp trăm dặm. Loại sóng âm này chỉ có tu sĩ Thần Thông Cảnh mới có, mới có thể cảm nhận được.
Lúc này, Phương Lập bay trong phạm vi nước Tống, tìm kiếm sóng âm mà Ngô Bình phát qua điện thoại.
Lúc này, tên bắt cóc bên kia điện thoại lại nói tiếp: “Nếu mày đã thoải mái như vậy thì chúng tôi cũng thoải mái vậy, một nghìn tỷ! Chỉ cần bỏ ra một nghìn tỷ, lần này thật sự sẽ thả Ngô Đại Hưng ra”.
Ngô Bình: “Một nghìn tỷ sao? Con số này, không thể chuyển qua tài khoản ngân hàng được. Như vậy đi, tôi sẽ đưa số tiền tương đương bằng tiền tiên, các anh thấy thế nào?”
Bên kia lại im lặng một lúc, trông có vẻ như lại đang thương lượng với người khác.
Lần này sau năm phút, tên bắt cóc nói: “Nếu là tiền tiên thì cũng được. Nhưng, một tiền tiên, chỉ có thể tính cho mày là năm triệu”.
Trên thị trường, một tiền tiên có thể đổi được mười đến hai mươi triệu Hạ tệ, hơn nữa muốn mua cũng không có. Đối phương đưa ra con số năm triệu, không khác gì chém Ngô Bình một đao.
“Không vấn đề. Vậy là hai trăm nghìn tiền tiên. Các anh nói địa điểm, tôi cử người đưa tiền tiên qua”.
Đối phương đợi sau ba phút lại nói tiếp: “Địa chỉ gửi đến tin nhắn điện thoại. Cho mày một tiếng đồng hồ, đem tiền tiên đến!”
“Không vấn đề. Nhưng không thể làm hại bố tôi, nếu không các anh không chỉ không lấy được tiền, mà còn sẽ chết rất khó coi”.
Tên bắt cóc hừ nặng một tiếng: “Nhóc con, tao nói rồi, mày đừng có hống hách”.
Ngô Bình: “Tôi muốn chắc chắn bố tôi an toàn. Các anh mở điện thoại, tôi muốn gọi video”.
Bình luận facebook