• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (6 Viewers)

  • Chương 2735-2736

Chương 2735: Người và tiên đánh nhau

Kẻ bắt cóc: “Không được”.

Ngô Bình: “Không được thì thôi”, nói rồi cậu cúp máy.

Cách mấy phút sau, tên bắt cóc lại gọi đến, lần này là gọi video, Ngô Bình lập tức bắt máy.

Điện thoại được mở lên, trong camera là Ngô Đại Hưng bị trói vào ghế sắt, chân ghế hàn chặt xuống đất, trên người có nhiều vết thương, xem ra đã phải chịu khổ.

Ngô Đại Hưng đối diện không nhìn thấy cảnh tượng của Ngô Bình, nhưng ông ấy biết đang gọi video, vội nói: “Tiểu Bình, đừng đưa tiền cho chúng, chúng không tin tưởng được đâu…”

Ông ấy còn chưa nói hết thì đã có một người đàn ông che mặt đi đến đấm đá vào người ông ấy, mà Ngô Đại Hưng nghiến răng không rên một tiếng.

Ngô Bình: “Bố, đưa tiền thôi mà, bố yên tâm, lần này chắc chắn họ sẽ không nuốt lời”.

Ngô Đại Hưng: “Tiểu Bình, còn nhớ năm con lớp chín không?”

Nhưng đám người đó đã không để Ngô Đại Hưng nói nữa, lấy điện thoại ra, người che mặt lạnh lùng nói: “Cậu đã nhìn thấy người rồi, lúc nào thì tiền Tiên đến?”

Ngô Bình: “Sau khi nhận được địa chỉ, tôi lập tức bảo người đưa đến”.

“Được, mong cậu không lừa bọn tôi, nếu không Ngô Đại Hưng sẽ chết rất thê thảm”.

Cúp điện thoại xong, Ngô Bình nheo mắt lại, năm lớp chín, trước khi vào cấp ba, cậu và bố từng đi du lịch ở Sài Bắc. Ở đó Ngô Bình đã học cưỡi ngựa, còn làm bạn với một thiếu niên chăn cừu. Người chăn cừu rất hiếu khách, uống say rồi còn bảo Ngô Bình và con trai ông ta kết nghĩa thành anh em.

Lúc này Phương Lập quay lại nói: “Chủ nhân, không tìm thấy ông ấy trong nước Tống”.

Ngô Bình: “Ở Sài Bắc, mặc dù Sài Bắc khá rộng nhưng chỉ có mấy thành phố đó, chắc không khó tìm đâu”.

Cậu nói với Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, các em ở lại đây đi, đừng đi đâu cả, đợi tin tức của anh”.

Âu Dương Chí Viễn: “Tiểu Bình, con nhất định phải cẩn thận”.

“Bố nuôi yên tâm, đám người này chỉ là đám tôm tép thôi, không gây ra chuyện lớn gì được đâu”.

Dặn dò vài câu, cậu lập tức đến Sài Bắc với Phương Lập.

Từ xưa, Sài Bắc đã là nơi cực kỳ lạnh, có cao nguyên tuyết, sa mạc Gobi, tất nhiên cũng có những đồng cỏ bất tận.

Lúc này, Ngô Bình và Phương Lập xuất hiện ở thành phố Hồ - một thành phố nhỏ ở biên giới. Thành phố Hồ có khá ít người sinh sống, chỉ khoảng một triệu người, vừa có sa mạc Gobi vừa có là đồng cỏ, hàng năm đều có rất nhiều người đến đây du lịch nên ngành du lịch và công thương nghiệp tương đối phát triển.

Lúc này Ngô Bình đứng trên tầng cao của một tòa nhà mấy chục tầng, cậu đang đợi điện thoại của tên bắt cóc.

Quả nhiên nửa tiếng sau cuộc gọi lần trước, tên bắt cóc lại gọi đến, đối phương hỏi: “Cậu đã bảo người mang tiền Tiên đến chưa?”

Ngô Bình: “Chẳng phải đã hẹn một tiếng sao? Tôi vẫn đang trên đường đi, nơi anh nói rất xa chỗ tôi, chạy qua đó cần chút thời gian”.

“Này nhóc, cậu tốt nhất đừng giở trò”, nói rồi đối phương lập tức cúp máy.

Mấy phút sau, Phương Lập bỗng từ trên không trung rơi xuống, nhẹ nhàng đứng trước mặt Ngô Bình, nói: “Chủ nhân, tìm được hướng rồi, chúng trói ông ấy vào một cái ghế sắt. Bảy người phụ trách canh gác, bốn người ở trong nhà, ba người ở bên ngoài. Nhưng cách chúng mấy trăm mét có một cái sân nhỏ, bên trong có khí tức của tu sĩ Bí Cảnh”.

Ngô Bình gật đầu: “Đi thôi”.

Cách thành phố Hồ ba trăm năm mươi cây số có một thành phố nhỏ hơn, tên là thành phố Ký. Người mua nhà ở thành phố Kỳ đều là dân chăn nuôi ở gần đó, mục đích là để tiện cho con đi học.

Lúc này, trong một căn nhà riêng ở ngoại ô thành phố Ký, ba người đàn ông đang ngồi trò chuyện trong sân, đột nhiên có tiếng gõ cửa, một người đàn ông đứng ở cửa hút thuốc bước tới hỏi: “Ai?”

“Tôi!”, vừa dứt lời, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa bị đạp bay khiến người sau cánh cửa văng ra xa, thổ huyết chết.

Hai người còn lại vô cùng hoảng sợ, lập tức sờ đến thắt lưng. Thế nhưng tay vào đặt vào phía sau thì đã có hai tia sáng phóng đến trúng vào giữa trán chúng.

Đó là hai viên đá, đập vỡ đầu hai người đó, hai người này chết.

Người ra tay là Phương Lập, còn Ngô Bình đã vào đến trong phòng, sau khi vài tiếng hét lên, sau đó cánh cửa bị mở ra, Ngô Bình dìu Ngô Đại Hưng đi ra.

Sắc mặt Ngô Đại Hưng khá tốt, nhưng trên da có rất nhiều vết thương, ông ấy cười toe toét: “Tiểu Bình, bố biết con sẽ tới cứu bố. Cái đám này đúng là xui xẻo”.

Ngô Đại Hưng vẫn rất tự tin, ông ấy biết con trai mình có bản lĩnh.

Ngô Bình: “Bố, bố đánh bạc à?”

Ngô Đại Hưng: “Con cũng không phải không biết, bình thường bố cũng chơi nhưng chỉ chơi nhỏ thôi. Nhưng lần này không biết đối phương đã dùng thủ đoạn gì mà dần dần bố cược ngày càng lớn. Bố không đem theo nhiều tiền, chúng bèn cho bố mượn. Cứ thế, bố nợ chùn mấy triệu. Bố thấy mấy triệu đã nhiều lắm rồi nên sau đó không chơi nữa”.

Nói đến đây, ông ấy ra vẻ tức giận nói: “Ai ngờ lãi suất chúng đưa ra cao như vậy, cứ một tiếng lại tăng gấp đôi. Tôi vay cả mấy triệu, nhưng chúng lại bắt bố trả cả trăm triệu. Dĩ nhiên là bố không chịu, chúng bắt cóc bố luôn”.

Ngô Bình: “Con biết rồi, con bảo Phương Lập đưa bố về”.

Cậu ra hiệu cho Phương Lập rời đi, Phương Lập đến trước mặt: “Ông cụ, tôi là người bên cạnh chủ nhân, tôi tên là Phương Lập, sau này ông có việc gì có thể sai bảo tôi”.

Ngô Đại Hưng nói: “Được, tôi gọi ông là ông Phương nhé”.

Phương Lập dẫn Ngô Đại Hưng về Trung Châu trước.

Ngô Bình quay lại vào trong căn nhà, đánh ngã mấy người bên trong, nhưng đều chưa chết, cậu còn muốn hỏi mấy câu.

Một người trong đó vẻ mặt khá hung dữ, mặc dù đeo mặt nạ nhưng Ngô Bình vẫn nhận ra hắn là tên bắt cóc xuất hiện trong video.

“Ông chủ của các anh là ai?”, Ngô Bình hỏi, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Tên bắt cóc nhìn Ngô Bình, cười nhạo: “Chúng tôi biết cậu rất mạnh nhưng không có tác dụng, bên bọn tôi cũng có người mạnh vậy”.

Ngô Bình: “Vậy thì nói tôi nghe thử xem nhân vật lợi hại bên các anh đi”.

Tên bắt cóc hừ một tiếng, tỏ vẻ mạnh miệng.

Ngô Bình giơ tay bóp chân hắn lập tức nghe được tiếng “rắc”, đầu gối hắn bị gãy, đau đớn khiến tên bắt cóc kêu thảm thiết.

Ngô Bình vỗ vài cái lên người hắn nói: “Tôi sẽ khiến anh đau gấp mười lần, còn đảm bảo anh sẽ không choáng chết”.

Tên bắt cóc không chịu nổi kêu thảm thiết: “Giết tôi đi”.

Ngô Bình lắc đầu: “Anh sẽ không chết, cho dù anh có chết thật, tôi cũng có thể làm anh sống lại, tiếp tục chịu đau đớn. Đến lúc đó anh sẽ hiểu sâu sắc cái gì gọi là sống không bằng chết”.

Cuối cùng ánh mắt tên bắt cóc cũng hiện lên vẻ sợ hãi, hắn là một kẻ liều lĩnh, cả đời đã giết hại hàng chục người, hơn nữa rất nhiều người trong số đó đã bị hắn tra tấn đến chết. Bây giờ tất cả những việc đó hiện lên trong đầu hắn, hắn đột nhiên tràn ngập sợ hãi…

“Tôi nói này, cậu cho tôi chết sảng khoái đi”, hắn nghiến răng nói.

Ngô Bình: “Anh tốt nhất nên nói thật, vì cho dù anh không nói, tôi cũng có thể lục tìm ký ức của anh”.

Cuối cùng tên bắt cóc cũng tuyệt vọng, hắn biết người trước mặt không phải là người bình thường, mà là một người tu tiên, sao con người có thể đánh nhau với tiên được? Tại sao chủ nhân đứng sau hắn vẫn chưa xuất hiện?

Dưới áp lực tinh thần cực lớn và sự đau đớn, cuối cùng hắn cũng ngoan ngoãn nói ra tất cả.
Chương 2736: Thần công tử

“Chúng tôi đều gọi là “Thần công tử”. Thần công tử là thiên kiêu của Tiên Giới, thân phận hiển hách, ngay cả trong mắt một vài lão thần tiên chúng tôi, đều cam lòng làm người hầu của anh ta! Người như vậy, chúng tôi có thể bán mạng vì anh ta, là vinh quang của cả đời của chúng tôi, chết không hối hận”.

“Thân phận cụ thể của Thần công tử này, anh có biết rõ không?”. Suy nghĩ một lúc, Ngô Bình hỏi tiếp.

Tên cướp lắc đầu: “Không rõ, chúng tôi chỉ biết anh ta có huyết mạch hoàng gia, là nòng cốt của đại giáo. Tên của anh ta, tôi chỉ từng nghe người ta nhắc đến một lần, là Thần Vân Đô”.

Ngô Bình ghi nhớ cái tên này, tiếp tục thẩm vấn.

“Tại sao Thần công tử muốn nhắm vào tôi? Anh ta có thù với tôi sao?”

Tên cướp lập tức nói: “Tôi cấp bậc thấp, không biết nhiều, nhưng vừa hay lại biết chuyện này. Thần công tử muốn đối phó cậu, đó là một trong vô số mệnh lệnh, không hẳn là chuyện lớn”.

“Ồ, nói như vậy anh ta không xem tôi ra gì sao?”, Ngô Bình hỏi.

Tên cướp có vẻ kính trọng nói: “Chuyện lớn mà Thần công tử muốn làm rất nhiều, chuyện của cậu đương nhiên không tính là gì”.

“Nguyên do anh ta muốn đối phó với tôi là gì?”, Ngô Bình hỏi.

Tên cướp cũng nhiều chuyện, bèn nói: “Thần công tử phong lưu phóng khoáng, người theo đuổi rất nhiều, trong đó cũng có không ít cô gái trẻ trung xinh đẹp. Có mấy người Thần công tử nhìn trúng, nên giữ lại bên cạnh. Có một cô gái trong đó tên Vương Nhiễm, trước đây từng theo Thần công tử mấy đêm. Vương Nhiễm kia nói nhà họ Vương cô ấy vốn là đại tộc ở Trung Châu, sau này bị cậu và mấy người khác liên thủ hạ bệ, nên mới cầu xin Thần công tử giúp cô ấy, nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy”.

Ngô Bình cũng cạn lời, cậu không ngờ tất thảy mọi chuyện đều là vì một cô gái của nhà họ Vương. Ban đầu Nghiêm Lãnh Thạch vốn định giết sạch tận gốc, không giữ lại mầm họa, chỉ là Ngô Bình cảm thấy không cần thiết, nên giữ lại không ít người nhà họ Vương.

“Nghiêm Lãnh Thạch và Liễu Kim Long thì sao?”, cậu hỏi.

“Hai người này cũng nằm trong kế hoạch, bọn họ bị một cao thủ bên cạnh Thần công tử bắt đi, bây giờ đang bị khống chế, muốn ông ta từ từ nhả ra lại mọi thứ đã lấy của nhà họ Vương năm đó, hơn nữa còn phải trả gấp đôi”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc: “Nói như vậy, Thần công tử chỉ là sắp xếp mọi chuyện, sau đó có một người thực hiện?”

“Không sai”. Tên bắt cóc nói: “Anh ta tên Luyện Tử Đấu, là cấp trên trực tiếp của tôi, toàn quyền trách nhiệm trong chuyện này. Người như Luyện Tử Đấu, bên cạnh Thần công tử có mấy chục người, mỗi người đều có năng lực trấn giữ một vùng”.

Ngô Bình: “Anh biết Luyện Tử Đấu đang ở đâu không?”

Tên bắt cóc lắc đầu: “Thậm chí tôi còn chưa gặp anh ta, bình thường đều có người truyền lời cho tôi”.

Ngô Bình: “Vậy thì liên lạc cho anh ta”.

Tên bắt cóc cầm điện thoại, bấm một dãy số, cuộc gọi được kết nối, có giọng của phụ nữ vang lên, rất cộc cằn: “Lại có chuyện gì?”

Ngô Bình lập tức giả giọng tên bắt cóc, nói: “Xảy ra vài vấn đề, Ngô Đại Hưng không chịu phối hợp, kết quả bị chúng tôi đánh bị thương, vết thương rất nặng, có thể cử người đến chữa trị không?”

Cô gái vừa nghe thì tức giận nói: “Một đám ăn hại! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đánh chết người, các anh điếc cả rồi sao?”

Ngo Bình: “Bọn họ xuống tay không biết nặng nhẹ, nhất định tôi sẽ dạy dỗ bọn họ”.

Cô gái im lặng mấy giây rồi nói: “Đưa người đến đây! Nếu ông ta mà chết thì các anh cũng sống không nổi đâu!”

Ngô Bình: “Đưa đến thế nào?”

“Tôi gửi định vị vào điện thoại cho anh, đưa đến ngay lập tức!” Nói xong, cô gái đã cúp điện thoại.

Ngô Bình hỏi tên bắt cóc: “Người nhận điện thoại chính là Luyện Tử Đấu?”

Tên bắt cóc lắc đầu: “Cô ta là một trong bốn mỹ nhân bên cạnh Luyện Tử Đấu. Luyện Tử Đấu này cũng noi theo Thần công tử, bên cận nhận đến mấy người đẹp hầu hạ, người vừa nãy làm việc khá tốt, nên giúp Luyện Tử Đấu công việc. Giống như bên tôi, mười lần thì đến tám lần là cô ta phụ trách truyền lệnh”.

Ngô Bình: “Đi lái xe đi”.

Ngô Bình kéo tên bắt cóc lên một chiếc xe ngoài sân, anh ta khởi động xe, đi theo định vị trong điện thoại tên bắt cóc.

Trên đường, chiếc xe chạy với tốc độ hơn trăm cây số trên giờ, chưa đến nửa tiếng, bọn họ đã đến trước một căn nhà ba tầng. Trước căn nhà có một sân nhỏ, có mười mấy chiếc xe đậu ở đó, kiểu xe gì cũng đều có, có mấy chiếc còn là kiểu xe sang cả triệu đô.

Xe hai người vừa dừng thì có một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi đi đến, trông không tệ, là kiểu mỹ nữ đầy đặn.

Ngô Bình xuống xe, tên bắt cóc cũng đi xuống theo.

Cô gái liếc nhìn Ngô Bình, cảm thấy khí chất cậu không giống người bình thường, bất giác nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình nói: “Tôi là Ngô Bình, Ngô Đại Hưng mà các người bắt đi là bố tôi, tôi đến tìm Luyện Tử Đấu”.

Nghe thấy lời này, cô gái lùi lại mất bước, sau đó vung tay lên: “Bắt anh ta lại!”

Hai võ giả rõ ràng là cấp bậc Luyện Khí đi đến, Ngô Bình chẳng buồn liếc nhìn, tay nhẹ nhàng vung lên, hai người kia đã bị gió cuốn bay như bù nhìn vậy, nặng nề đập vào tường, cả tòa nhà cũng chấn động.

Ngô Bình dùng thần niệm tìm kiếm, phát hiện vị trí ở tầng ba có một người khí thế không thấp, cậu nhảy lên không trung, trực tiếp phá vỡ cửa sổ tầng ba, tiến vào trong căn phòng.

Căn phòng này trang trí màu hồng phấn, bên trong có một cái giường rộng hơn ba mét, dài hơn năm mét, bên trên có ba cô gái đang nằm, bày ra đủ loại tư thế, sau đó có một người đàn ông có khuôn mặt còn dài hơn cả lừa đang chuẩn bị làm gì đó.

Ngô Bình đột nhiên phá cửa sổ tiến vào, người này giật mình kinh ngạc, vươn tay chỉ vào Ngô Bình, hung hăng nói: “Mày muốn chết sao!”

Nào ngờ, Ngô Bình nắm lấy ngón tay anh ta, trực tiếp kéo ra cửa sổ, sau đó ném mạnh anh ta xuống đất.

“Rầm!”

Cú ném này, cậu dùng nửa phần sức mạnh, cả người đàn ông đập xuống sàn bê tông, lục phủ ngũ tạng đau đớn, sắc mặt tái nhợt.

Tu vi của anh ta không thấp, nhưng cũng chỉ là Bí Cảnh tầng một hơn nữa trình độ cũng chẳng ra sao, căn cơ cũng không vững.

Người đàn ông chính là Luyện Tử Đấu, anh ta không ngừng phun ra máu, máu lại xộc lên cổ họng, sau đó không ngừng ho khan.

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt an ta, nhìn anh ta chằm chằm hỏi: “Anh biết tôi sao?”

Cô gái kia nhìn thấy người đàn ông của mình không đỡ nổi một chiêu, lập tức biến sức, trốn tránh ở phía xa, nhưng cô ta vẫn nhắc nhở nói: “Anh ta chính là Ngô Bình!”

“Ngô Bình!”. Sắc mặt Luyện Tử Đấu khó coi: “Người phụ nữ kia lại dám lừa tôi, cô ta nói anh không có lai lịch gì lợi hại cả, thực lực cũng bình thường. Bây giờ xem ra, là tôi nhầm to rồi!”

Ngô Bình: “Nói hết tiền căn hậu quả cho tôi!”

Luyện Tử Đấu biết lúc này nếu không thành thật khai báo thì kết cục chỉ có chết, anh ta không muốn chết, tuy anh ta chỉ là Bí Cảnh tầng một, nhưng ở giới thế tục vẫn có thể hô mưa gọi gió, ai ai cũng cung phụng anh ta như khách quỷ, anh ta có vô số mỹ nữ hầu ạ, có tiền tài tiêu không hết. Cuộc sống đẹp đẽ như vậy, sao anh nỡ chết được chứ?

Luyện Tử Đấu kể, cũng giống với những gì tên bắt cóc nói, Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ anh gọi điện cho chủ nhân, cứ nói nếu nửa tiếng sau anh ta không mau chóng đến đây thì anh sẽ chết”.

Sắc mặt Luyện Tử Đấu tái nhợt, nhưng anh ta lập tức cầm lấy một miếng bùa truyền tin. Lúc này, ngọc phù kia bỗng phát sáng, bên trong truyền ra giọng người đàn ông cao cao tại thượng: “Chuyện gì?”

Luyện Tử Đấu liếc nhìn Ngô Bình, nói: “Chủ nhân, cậu Ngô kia xuất hiện rồi, hiện tại anh ta đang ở bên chỗ tôi. Thực lực anh ta rất mạnh, tôi không phải đối thủ. Cậu Ngô nói, hy vọng chủ nhân có thể đến một chuyến, nếu chủ nhân không thể xuất hiện trong vòng nửa tiếng, anh ta sẽ giết tôi”.

Thần công tử ở bên kia im lặng mấy giây, sau đó cười lạnh: “Cậu Ngô? Chính là Ngô Bình kia sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom