• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (2 Viewers)

  • Chương 2737-2738

Chương 2737: Thần Vân Đô

Luyện Tử Đấu: “Vâng thưa chủ nhân”.

Thần công tử: “Tốt lắm! Tôi dạo này cũng mới biết đến danh tiếng của anh ta, anh ta cũng có chút lai lịch. Anh nói với anh ta, tôi sẽ đi gặp anh ta!”

Nói xong, ánh sáng trên lá bùa biến mất, Luyện Tử Đấu hoảng sợ nhìn Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi đã nói rồi”.

Ngô Bình ừ một tiếng, hỏi: “Kể về Thần công tử đó xem nào, anh ta có lai lịch ra sao”.

Luyện Tử Đấu là thuộc hạ làm việc bên cạnh Thần công tử, tuy địa vị không quá cao, nhưng cũng biết không ít chuyện, anh ta vội nói: “Thần công tử là hoàng tử của hoàng triều Thần Tự lưu lạc đến nhân gian. Nhưng nửa năm trước, anh ấy đã nhận tổ quy tông rồi. Có vẻ như anh ấy đến giới thế tục để hoàn thành sứ mệnh nào đó. Nhưng chuyện cơ mật thế này, tôi cũng không biết được quá nhiều, những chuyện này cũng có mấy phần phỏng đoán”.

Ngô Bình hứng thú: “Hoàng tử lưu lạc đến nhân gian? Vậy đó chẳng phải là con riêng sao?”

Luyện Tử Đấu nói: “Có thể hiểu như vậy. Cậu Ngô, cao thủ bên cạnh Thần công tử không đếm xuể, tôi khuyên anh nên rời đi đi, nếu không…”

Ngô Bình: “Hoàng triều Thần Tự mà anh nói nằm ở đâu ở Tiên Giới?”

“Là hoàng triều mạnh nhất Vô Tự Tiên Giới, Vô Tự Thiên Giới trên có đại giáo dưới có tông môn nhỏ, mỗi giáo chủ nắm giữ một phương đều phải được hoàng đế sắc phong và cho phép mới được”.

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Ồ, hoàng triều Thần Tự này lại có thế lực lớn như vậy, đến cả thể lực cấp bậc như đại giáo mà cũng bị nó kiểm soát!”

Luyện Tử Đấu: “Tôi là tu sĩ Vô Tự Tiên Giới, lần này đi theo chủ nhân đến đây, là muốn gây dựng sự nghiệp”.

Ngô Bình: “Người mạnh nhất bên cạnh Thần Vân Đô là ai, anh ta có tu vi gì?”

Luyện Tử Đấu: “Trong giới thế tục không có ai là mạnh tuyệt đối, vì vậy tu sĩ bên cạnh anh ấy mạnh nhất cũng chỉ là Thần Thông thất cảnh”.

Thần Thông thất cảnh cũng chính là cảnh giới Tiểu Thần Kiếp, tu sĩ ở cảnh giới này rất khó đối phó.

Ngô Bình hỏi xong, lúc này mới bảo Luyện Tử Đấu bò ra từ dưới đất.

Cậu chuyển ghế dựa, rồi ngồi xuống trong sân, những người khác đều quỳ dưới đất, không dám động đậy.

Cậu vừa đợi, vừa lật xem đan kinh do Hoàng Sư Đạo để lại. Dược liệu của Thánh Cổ Đại Lục và của thế giới này khác nhau rất nhiều. Cùng một vị thuốc, ở Thánh Cổ Đại Lục có thể là thuốc hay, nhưng đến bên này lại trở thành thuốc độc. Bây giờ trong tay cậu đã có dược liệu của Thánh Cổ Đại Lục, cũng có dược liệu của thế giới này, vì vậy cậu nhất định phải hiểu rõ dược liệu của hai bên cùng với đan đạo mới được.

Đọc đan kinh một lúc, cậu lần lượt lấy ra một phần dược liệu vào miệng nhai, cảm nhận dược lực ẩn chứa bên trong.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, bỗng có một chiếc kiệu lớn tám người khiêng từ phía xa đi đến. Tám kiệu phu đều là cao thủ Bí Cảnh, bọn họ nâng kiệu rất vững vàng, tốc độ cũng rất nhanh, những chiếc xe được gọi là hạng sang trên thế giới cũng không thể sánh bằng. Hai bên kiệu lần lượt có bốn cao thủ. Tám cao thủ đều mang hơi thở của tu sĩ Thần Thông!

Kiệu dừng lại cách Ngô Bình không xa, hai cô gái áo vàng đi đến, vén rèm kiệu, bên trong có một người đàn ông thấp bé đi ra.

Người này cao chừng một mét sáu, cằm nhọn, trán khá rộng, tóc hơi thưa, mắt một mí, hàng mày vừa thô vừa ngắn trông như hai dấu chấm hình quả trứng được vẽ trong tranh vậy.

Nhìn thấy người được gọi là Thần công tử này, Ngô Bình cũng khá bất ngờ. Vốn dĩ cậu nghĩ anh ta dù không phải kiểu ngọc thụ lâm phong, thì ít nhất cũng phải uy phong nghiêm nghị, không ngờ lại có vẻ ngoài thế này.

Người đến chính là Thần Vân Đô, anh ta nhìn Ngô Bình nói: “Cậu chính là Ngô Bình, tôi đã nghe ngóng về cậu, biết mọi thứ về cậu”.

Ngô Bình vẫn thản nhiên ngồi đó: “Vậy sao, vậy anh nói xem, tôi là ai”.

Thần Vân Đô lắc đầu: “Cậu là ai không quan trọng.

Quan trọng là sự lựa chọn tiếp theo của cậu, chọn đúng, cậu sẽ một bước lên mây. Chọn sai, kết cục của cậu sẽ rất thê thảm. Không chỉ cậu, mà người nhà, bạn bè cậu đều sẽ thê thảm như vậy”.

Thần Vân Đô đang đe dọa cậu, nhưng Ngô Bình trước giờ không thích bị người khác đe dọa. Cậu đóng kinh đan lại, lạnh nhạt nói: “Hoàng đế Thần Tự năm đó không cần anh, đúng là có khả năng tiên tri. Với sự ngu xuẩn của các hạ, thực sự không xứng làm thành viên của hoàng thất”.

Thời niên thiếu bị vứt bỏ, đây là một cái gai trong lòng Thần Vân Đô, vừa chạm đã đau. Lúc này nghe thấy Ngô Bình nói vậy, anh ta bỗng tức giận, hung hăng nói: “Cậu dám cười nhạo bổn công tử!”

Ngô Bình cười lạnh: “Cười nhạo anh? Tôi chưa giết anh ngay lập tức đã là nhân từ lắm rồi! Dám động đến người nhà của tôi, anh đã chạm đến giới hạn của tôi rồi. Cho dù anh có thân phận gì, có phải là hoàng tử bị vứt bỏ hay không, hôm nay đều phải trả cái giá cả đời khó quên!”

Thần Vân Đô hừ một tiếng: “Bổn công tử vốn còn muốn thu cậu làm thuộc hạ, cho cậu một tiền đồ sáng lạn. Nhưng nếu đã không thức thời vậy thì đi chết đi!”

Nói xong, sau lưng anh ta có một người đàn ông thấp lùn như trái bí đao chạy ra, người này bụng tròn, đội mũ bát giác, mặc áo bào tím. Người này để ria mép dài hình chữ bát, anh ta vuốt râu, bước đi hình chữ bát về phía Ngô Bình, vừa đi vừa cười ha ha nói: “Dám vô lễ với chủ nhân chúng ta, màu đúng là tội đáng muôn chết. Nhưng ông trời từ bi, tao sẽ khiến mày chết trăm lần mới được”.

Nói rồi, anh ta vươn tay về phía Ngô Bình.

Người này là một cao thủ Thần Thông tầng ba Phản Phác Cảnh, thực lực vượt xa tu sĩ Bí Cảnh. Nhưng Ngô Bình không phải tu sĩ bình thường, cậu tích lũy kinh nghiệm thâm hậu, những người này không thể tưởng tượng hay hiểu nổi.

Một cánh tay vung tới đã có một lực hút kinh người xuất hiện. Vốn dĩ tên bí đao lùn này muốn hút Ngô Bình qua, sau đó dạy dỗ cậu một trận. Trong mắt anh ta, Ngô Bình có nhìn thế nào cũng chỉ là tu sĩ Bí Cảnh, loại nhân vật nhỏ bé như vậy chẳng phải rất dễ hạ gục sao?

Nhưng anh ta hút về, Ngô Bình lại lẳng lặng không đổi, còn anh ta thì lại bị phản lực kéo ngược qua.

Ngô Bình vung tay đã bóp chặt cổ anh ta. Sức lực cấm kỵ mục nát tiến vào thân thể đối phương, tên bí đao lùn lập tức cứng đờ người, sau đó da dẻ mục rửa nhanh chóng thấy rõ, tiếp đó cả người đều thối rữa, hóa thành tro bụi với tốc độ cực nhanh.

Xung quanh yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều trừng lớn mắt nhìn. Người đã chết này tuy không phải người có thực lực mạnh nhất trong số bọn họ, nhưng cũng là cao thủ Thần Thông Tam Cảnh, người như vậy sao nói chết là đã chết ngay vậy rồi? Anh ta sử dụng tà thuật hay sao?

Thần Vân Đô cũng kinh sợ, anh ta lạnh lùng nói: “Ngây ra đó làm gì? Lên!”

Thế nhưng, tất cả mọi người đều không động đậy. Dưới ánh mặt trời, trong cái bóng của bọn họ đều có một cái đinh đen tuyền ghim xuống đất. Đây chính là một thủ đoạn mở rộng của Huyền Ảnh Công, Định Ảnh Đinh!

Cậu dùng huyền ảnh của bản thân hóa thành những chiếc đinh bóng, sau đó đóng chặt bóng của những người này xuống đất. Cứ như vậy, thân thể bọn họ cũng sẽ bị liên lụy, không thể động đậy!

Vẻ mặt mọi người kinh sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thần Vân Đô nhìn Ngô Bình chằm chằm, anh ta không ngờ thủ đoạn của Ngô Bình lại kỳ dị như vậy, tám tu sĩ Thần Thông anh ta đem đến chỉ trong chớp mắt đã bị khống chế rồi!

“Tôi đánh giá thấp cậu rồi”. Thần Vân Đô hít sâu một hơi: “Tôi rút lại lời lúc nãy đã nói”.

“Lời đã nói ra như nước đổ đi, anh không rút về được”. Ngô Bình nhìn anh ta: “Bây giờ tôi cũng cho anh một cơ hội, hoặc là quỳ xuống, cầu xin tôi tha thứ. Hoặc là bây giờ tôi giết chết anh”.

Thần Vân Đô siết chặt nắm đấm, lạnh giọng nói: “Cậu dám bảo hoàng tử quỳ xuống, đúng là to gan!”

Ngô Bình cười lạnh: “Hoàng tử? Nếu anh thật sự có thân phận hoàng tử thì sẽ chạy đến giới thế tục làm nhiều chuyện đến như vậy sao?”
Chương 2738: Hoàng triều Thần Tự

Thần Vân Đô giật thót, anh ta quả thật không phải là hoàng tử thật, chỉ là người ngoài không biết chuyện này, sao cậu ta lại biết?

Ngô Bình: “Hai chọn một, anh nhanh quyết định đi”.

Thần Vân Đô nói: “Cậu Ngô, có thể nói chuyện riêng một lát không?”

Ngô Bình: “Được chứ”.

Hai người đi lên mái nhà, những người khác tiếp tục ở lại bên dưới.

Thần Vân Đô nói: “Cậu Ngô, tôi xin lỗi vì chuyện đã xảy ra trước đó. Trước khi cậu quyết định có tha thứ cho tôi hay không, tôi nói với cậu một chuyện trước”.

Ngô Bình nhìn anh ta nói: “Anh nói đi”.

Thần Vân Đô: “Thật ra mục đích tôi đến thế tục là tìm hoàng tử thật”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Hoàng tử thật?”

Thần Vân Đô gật đầu: “Thật ra tôi giả làm hoàng tử để che giấu mọi người, thu hút hỏa lực về phía tôi. Làm thế thì có thể bảo vệ được hoàng tử thật”.

“Nói rõ hơn đi”, Ngô Bình nói.

Thế là Thần Vân Đô giải thích cặn kẽ sự việc, thì ra lúc hoàng đế Thần Tự hiện giờ còn là hoàng tử đã từng ngao du một khoảng thời gian ở thế tục, lúc đó ông ta yêu một người phụ nữ phàm trần, thân mật thể xác với người đó. Sau đó người phụ nữ này sinh cho ông ta một đứa con trai.

Nhưng con trai của ông ta chưa đầy một tháng tuổi, ông ta bị ép buộc trở về hoàng triều để kế thừa. Sau khi lên ngôi, ông ta chỉ có thể củng cố hoàng quyền trong tay trước, không còn sức quan tâm đến hai mẹ con ở thế tục. Tất nhiên, ông ta làm thế là để bảo vệ sự an toàn của họ.

Chỉ là nhiều năm qua hoàng đế Thần Tự vẫn luôn không có người thừa kế. Trong nửa năm gần đây, các đại thần và hoàng thân quốc công đều thỉnh cầu hoàng đế lập thái tử. Nhưng ứng cử viên cho vị trí thái tử mà họ đề cử đều là các thế lực lớn chọn ra từ trong hoàng tộc.

Dĩ nhiên hoàng đế không muốn phong con cháu của người khác làm thái tử, nên ông ta muốn đón đứa con trai được sinh ra lúc mình còn là Vương gia về. Nhưng không được để người ngoài biết chuyện này nên đã phái một nhóm người cố tình giả làm con của hoàng đế để gây rối dư luận.

Thần Vân Đô là một trong số đó, thật ra Thần Vân Đô cũng không phải là tên của anh ta, mà là tên của hoàng tử thật kia.

Ngô Bình: “Các anh không biết hoàng tử đang ở đâu à?”

Anh ta lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa rõ, hai mẹ con đó đã mất tích bảy năm rồi. Tôi đã điều tra mấy ngày nay nhưng vẫn chưa có manh mối”.

“Hoàng đế muốn tìm đứa con trai này, sau đó lập anh ta làm thái tử?”

“Đúng thế, hoàng đế không muốn truyền cơ nghiệp của mình vào tay người ngoài”.

“Thân là hoàng đế, sinh con trai khó thế sao?”, Ngô Bình cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Thần Vân Đô: “Có một tin đồn, hoàng đế từng bị nguyền rủa, tất cả con của ông ta đều sẽ chết trong bụng mẹ”.

Ngô Bình trầm tư suy nghĩ: “Nói thế tức là có người âm mưu hại hoàng đế khiến cho hoàng đế không có hậu duệ, chỉ là kẻ bày mưu không ngờ trước đó hoàng đế từng có một đứa con trai”.

“Anh tên gì thế?”, cậu hỏi người có tên giả Thần Vân Đô này.

“Nhan Bình Triều”, đối phương nói.

“Hôm nay tôi tha cho anh, nhưng anh cũng phải trả giá”, Ngô Bình nói.

Nhan Bình Triều vội nói: “Cậu Ngô, hoàng đế phái tôi đến đây thật ra còn có một nhiệm vụ bí mật khác”.

Ngô Bình nhìn anh ta: “Nhiệm vụ của anh có liên quan gì đến tôi?”

Nhan Bình Triều vội nói: “Sở dĩ năm đó hoàng đế có thể xưng đế là vì ông ta đã đến một nơi, lấy được một tia hoàng khí ở đó, mà tôi thì biết nơi đó”.

“Hoàng khí?”, Ngô Bình suy ngẫm.

“Đúng thế, trong đó có hoàng khí mà Thánh Hoàng xưa kia để lại, hoàng đế chỉ hấp thu một ít, sau đó thành công lên ngôi. Bởi vì hoàng khí tương đương với khí vận của cả tộc người”.

Ngô Bình: “Anh biết Thánh Hoàng?”

Nhan Bình Triều: “Nghe nói ở thời đại cổ xưa, Thánh Hoàng từng xuất hiện ở nhân gian, cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm”.

“Nói tôi biết nơi có hoàng khí đó xem, đây là cái giá anh muốn đưa?”

Nhan Bình Triều cười khổ: “Cậu Ngô, nói cho cậu bí mật này là tôi đã mạo hiểm tính mạng rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Vẫn không đủ”.

Nhan Bình Triều thở dài: “Cậu Ngô còn muốn tôi thế nào nữa?”

“Hoàng triều Thần Tự lớn mạnh như vậy, quyền uy của hoàng đế to như trời. Anh được ông ta phái đến chắc cũng có thể liên hệ được với ông ta”.

Nhan Bình Triều chớp mắt: “Cậu Ngô muốn gặp hoàng đế?”

Ngô Bình: “Cũng không chắc. Hoàng đế phái anh đến làm nhiệm vụ thì chắc đã cho anh không ít tài nguyên nhỉ?”

Nhan Bình Triều biến sắc, đây là điều anh ta sợ nhất. Sở dĩ anh ta đến thế tục là vì nguồn tài nguyên khổng lồ mà hoàng đế đưa ra. Nhiệm vụ của anh ta không chỉ là tìm hoàng tử, mà còn là tạo ra một thế lực siêu cấp trong thế tục. Tuy nhiên, để tránh gây chú ý, hoàng đế không phái bất kỳ ai đi giúp anh ta, thứ ông ta có thể cho chỉ có tài nguyên. Nắm chắc được những tài nguyên này, Nhan Bình Triều mới có thể lập nghiệp.

“Chuyện này…”

“Vậy là có rồi. Tôi không cần nhiều, anh chia một nửa tài nguyên đó cho tôi, tôi tha cho anh”, Ngô Bình nói.

Nhan Bình Triều cười khổ: “Cậu Ngô, tôi chỉ có một ít tài nguyên, nhưng đó là phần thưởng hoàng đế bảo tôi đi làm việc, tôi thật sự không thể chia cho cậu một nửa”.

Ngô Bình không nói gì, Nhan Bình Triều cắn răng nói: “Cậu Ngô, hay là chúng ta hợp tác nhé?”

Ngô Bình nhìn anh ta: “Hợp tác cái gì?”

Nhan Bình Triều thở dài: “Đã đến bước này rồi, tôi cũng không giấu nữa. Hoàng đế còn có một nhiệm vụ khác, đó là thiết lập một thế lực trong thế tục, sau này thế lực này sẽ phục vụ cho hoàng tử điện hạ”.

Ngô Bình không có hứng thú với thế lực gì đó, cậu hỏi tiếp: “Hoàng đế đã cho anh bao nhiêu tài nguyên?”

Nhan Bình Triều hít sâu một hơi nói: “Tài nguyên khổng lồ, hơn nữa chỉ cần lấy được thành tích thì sau đó muốn bao nhiêu sẽ được bấy nhiêu”.

Mắt Ngô Bình sáng rực: “Hoàng đế bảo anh làm thế chỉ là vì phục vụ cho hoàng tử?”

Nhan Bình Triều lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, tư duy của người đứng đầu không phải là thứ tôi có thể hiểu”.

Ngô Bình: “Anh nói hợp tác là hợp tác thế nào?”

“Tôi muốn xây dựng thế lực này thì phải tuyển người và làm nhiều việc, người của cậu Ngô có thể vào đó. Đồ tôi mua cũng có thể mua lại với giá cao từ chỗ cậu”.

Ngô Bình: “Vậy thì hiện giờ thứ anh cần nhất là gì?”

“Đan dược”, Nhan Bình Triều nói: “Đan dược hoàng thất có đặc tính quá rõ ràng nên tôi phải mua từ bên ngoài mới được. Nếu cậu có thể cung cấp đan dược, hơn nữa chất lượng đủ tốt, giá cả có thể thương lượng”.

Ngô Bình động lòng, đan dược chẳng phải là thứ cậu am hiểu đó sao?

“Nếu là đan dược cao cấp, anh cũng có thể mua với số lượng nhiều?”

Nhan Bình Triều nói: “Tôi đã nói rồi, tiền không phải là vấn đề, hơn nữa càng hiếm, càng trân quý thì bên trên càng dễ phê duyệt đưa tiền ra”.

Ngô Bình nhìn anh ta: “Trên anh còn có người phê duyệt nữa à?”

Nhan Bình Triều nói: “Chuyện này rất bình thường, nếu không được chấp thuận, chẳng phải những tài nguyên này là của tôi sao? Hơn nữa bên ngoài còn có mấy người tranh giành với tôi, ai trong bọn tôi có năng lực hơn thì sẽ có được nhiều tài nguyên hơn”.

Ngô Bình suy ngẫm một lúc rồi nói: “Anh muốn đan dược quý, tôi có thể cung cấp cho anh, hơn nữa đảm bảo cấp trên của anh hài lòng”.

Mắt Nhan Bình Triều sáng lên nói: “Được, chỉ cần cậu Ngô có đan dược tốt, tôi có thể tăng giá lên gấp mấy lần”.

Ngô Bình: “Ngoài đan dược, anh còn cần gì không?”

“Nhân tài”, Nhan Bình Triều nói: “Bây giờ tôi thiếu nhân lực, nhất là cao thủ cảnh giới Thần Thông”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom