-
Chương 2741-2742
Chương 2741: Thất Tinh Trảm Đạo Phù.
“Phi Long Bảo Tương đan”. Ngô Bình nói: “Nó sẽ khiến cho khí tức của ông càng gần với thiên đạo tự nhiên hơn, từ đó sẽ tu hành dễ dàng hơn”.
Nghiêm Lãnh Thạch tròn mắt: “Không ngờ lại có công hiệu thần kì đến thế”.
Ngô Bình: “Hiệu quả của đan dược này không phải nhất thời, thời gian càng lâu thì ông càng nhận ra được lợi ích mà nó mang lại”.
Sau đó, Liễu Kim Long cũng bước ra, tình trạng của ông ta cũng tương tự như Nghiêm Lãnh Thạch, khí chất trên người đã thay đổi hẳn.
Sau khi Liễu Kim Long biết được hiệu quả thần kỳ của đan dược thì cũng vô cùng bất ngờ, vội vái lạy cảm ơn Ngô Bình.
Chính vào lúc đó, một bóng người đáp xuống ngoài cửa, Đào Thành hoảng hốt đẩy cửa chạy vào. Cậu ta nhìn quanh, khi thấy Ngô Bình thì vội chạy qua, nói: “Lão đại, anh ta đã đuổi đến rồi”.
Ngô Bình nhìn Đào Thành và lắc đầu liên tục, nói: “Cậu bị anh vợ truy sát, phải chăng là vì còn làm chuyện gì khác nữa?”
Đào Thành hơi ngượng ngùng, nói: “Em họ của bạn gái em vừa gặp em đã thích, cứ đòi theo em nên em…”
Ngô Bình cười khẩy: “Vì vậy cậu cũng làm cho con nhỏ có bầu rồi?”
Đào Thành vội phất tay: “Không có, không có, chúng em chỉ ở bên nhau mấy ngày thôi”.
Ngô Bình thở dài, nếu cậu là ông anh vợ đó thì cậu cũng sẽ đánh chết tên khốn này.
“Ầm”.
Một âm thanh lớn vang lên bên ngoài, mặt đất rung chuyển nhẹ.
Đào Thành tái mặt: “Anh ta đến rồi”.
Phương Lập là người đầu tiên xông ra, hỏi với giọng nặng nề: “Ai đó?”
Đối phương lạnh lùng đáp: “Giao Đào Thành ra đây thì sẽ tha chết cho các người”.
“Cũng lớn giọng đấy”. Phương Lập hừm một tiếng rồi lập tức xuất chiêu từ hai bên.
Ngô Bình không ra ngoài, cậu cầm cốc trà lên uống một ngụm, bình thản hỏi: “Anh vợ cậu có tu vi thế nào?”
“Thần Thông Tam Cảnh”. Đào Thành đáp.
“Đến cả Thần Thông Tam Cảnh cũng đánh không lại, gần đây cậu đã làm gì? Không tu luyện sao?”
Đào Thành cứng miệng: “Lão đại, anh tưởng ai cũng giỏi được như anh sao? Em đã tu luyện được đến Bí Cảnh tầng năm trong thời gian ngắn như thế đã lợi hại lắm rồi. Nhưng dù như vậy thì em vẫn không đánh lại được Thần Thông tam cảnh”.
Ngô Bình: “Trước hết cậu đừng chạy lung tung nữa, đợi lát tôi sẽ đưa cậu đến chỗ này”.
Đào Thành vội hỏi: “Đi lánh mặt sao?”
“Lánh mặt gì? Lát nữa ông anh vợ đó của cậu sẽ ngoan ngoãn nhìn nhận cậu thôi”.
Chính vào lúc đó, bên ngoài bỗng trở nên yên lặng, Phương Lập kéo theo một người bước vào. Người đó cao to tuấn tú, nhưng đã bị thương nặng, mặt trắng bệch, miệng và mũi đều không ngừng chảy máu.
Phương Lập vứt anh ta lên nền đất, nói: “Cậu chủ, có cần giết chết anh ta không?”
Ngô Bình: “Dù sao thì cũng là anh vợ Đào Thành, sao có thể giết được”.
Người đó vừa buồn vừa giận, anh ta không ngờ đằng sau tên khốn nạn Đào Thành còn có cao thủ chống lưng.
“Tôi là thiếu tông chủ của Thiên Nhạc Tông, Nhạc Cương Cực”.
Ngô Bình: “Tôi còn tưởng là thế lực ghê gớm nào nữa, thì ra là một tông môn nhỏ nhị phẩm, ai đã cho anh lá gan lớn đến mức dám truy sát đệ tử của Thái Hoàng giáo
Nhạc Cương Cực ngây ra: “Thái Hoàng giáo?”
Ngô Bình: “Đào Thành là đệ tử kiếm các của Thái Hoàng giáo, còn tôi là trưởng lão của kiếm các.
Nhạc Cương Cực tròn mắt, tên nhóc này là đệ tử của đại giáo, Sao có thể chứ? Nếu là thật thì sao sau đó lại không nói.
Đào Thành ngơ ngác, nói: “Lão đại, anh là trưởng lão của kiếm các sao?”
Ngô Bình: “Có thể giả được sao? Ba vị kiếm lão là sư phụ của tôi”.
Đào Thành hít một hơi thật sâu, lập tức đứng thẳng lưng, đi đến trước mặt Nhạc Cương Cực, cười, nói: “Anh vợ, bây giờ anh có còn muốn giết tôi nữa không?”
Nhạc Cương Cực im lặng, dù cho anh ta có tức giận hơn nữa thì cũng sẽ không dám giết đệ tử của Thái Hoàng giáo. Thiên Nhạc Tông chỉ là một tông môn nhị phẩm, đến cả tông môn nhất phẩm cũng không dám đắc tội, sao có thể đắc tội với thế lực siêu cấp như Thái Hoàng giáo.
Anh ta không nói gì, vẻ mặt rất khó coi.
Đào Thành đỡ anh ta dậy, thở dài, nói: “Anh vợ, tôi và Chân Chân yêu nhau thật lòng, việc gì anh phải phản đối chứ?”
Nhạc Cương Cực hừm một tiếng nặng nề, không nói gì.
Ngô Bình: “Thiếu tông chủ Nhạc, anh hãy về đi. Anh có thể suy nghĩ kỹ về chuyện này rồi cho chúng tôi một câu trả lời”.
Nhạc Cương Cực liếc nhìn Ngô Bình rồi quay đầu bỏ đi.
Đào Thành vội hỏi: “Lão đại, em còn muốn đánh thêm cho anh ta một trận nữa”.
Ngô Bình cười khẩy: “Được thôi, cậu đuổi theo đánh đi”.
Đào Thành cười gượng, nói: “Thôi vậy, tha cho anh ta lần này, ai bảo anh ta là anh vợ của em làm gì”.
Ngô Bình: “Cậu không cần lo lắng, anh ta sẽ đích thân đưa em gái mình đến trước mặt cậu. Bây giờ cậu hãy theo tôi đến chỗ này”.
Cậu vừa nói vừa lấy cánh cửa đó ra, một cánh cửa cổ kính, cũ kĩ liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Ngô Bình đẩy cửa, đưa mấy người Đào Thành, Nghiêm Lãnh Thạch vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Thế giới trong cánh cửa thật ra tương tự như thế giới ở thánh địa Thượng Cổ, vì vậy ở đây cũng có thể sẽ có thánh xúc.
Ngô Bình bảo mấy người đó đứng một chỗ đợi, còn cậu thì đến tiệm thuốc xem dược liệu. Hoàng Phu ra đón cậu, sau đó lại hỏi thêm được một vài vấn đề.
Nửa ngày sau, cậu về lại chỗ cũ, cậu hỏi mọi người: “Có cảm giác gì đặc biệt không?”
Đào Thành nói: “Em cảm thấy khí tức đại đạo ở đây khác hẳn với bên ngoài”.
Ngô Bình: “Không sai, khí tức đại đạo ở đây thuộc đại lục Thánh Cổ, giờ tôi sẽ chỉ mọi người làm sao để tìm kiếm lợi ích từ bên trong”.
Sau đó cậu dựa theo phương pháp trước đây từng dạy mấy người Lăng Bộ Phi để truyền thụ cho họ cách nâng cao thánh xúc hiệu quả.
Sau khi mấy người họ bắt đầu, Ngô Bình đã ra khỏi cửa và để ba người họ lại bên trong.
Sáng hôm sau cậu mới đẩy cửa vào trong, kiểm tra tình hình của họ. Lúc này ba người họ đều đã hồi phục, ai cũng có thu hoạch.
Đào Thành rất bất ngờ, nói: “Lão đại, trong cơ thể em có thêm năm kinh mạch nữa”.
Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Cậu chủ, trong cơ thể tôi cũng có thêm bốn kinh mạch”.
Liễu Kim Long: “Tôi cũng có thêm bốn kinh mạch”.
Ngô Bình cười, nói: “Đấy không phải là kinh mạch mà là đạo mạch, để tôi xem thử mọi người đã khơi thông được những đạo mạch như thế nào rồi”.
Cậu nhìn sơ qua, phát hiện đúng là trong cơ thể của Nghiêm Lãnh Thạch đã có thêm bốn đạo mạch, trong đó có một Tử Mạch và ba Hoàng Mạch. Liễu Kim Long khá hơn một chút, được hai Tử Mạch và hai Hoàng Mạch.
Đào Thành thu hoạch nhiều nhất, cậu ta có được sáu đạo mạch, trong đó có một Huyền Mạch, năm đạo mạch còn lại đều là Tử Mạch.
Cậu gật đầu, cười, nói: “Khá lắm, có được một Huyền Mạch”.
Đào Thành chớp mắt, hỏi: “Lão đại, Huyền Mạch này có lợi ích gì?”
Ngô Bình: “Sau này cậu sẽ biết lợi ích của nó là gì”.
Cậu cho mấy người họ làm quen với đạo mạch, sau đó quay về học viện Hoàng gia. Cậu đã hứa sẽ cho mấy người họ đan dược, mà Phi Long Bảo Tương đan cậu luyện vừa hay lại rất thích hợp.
Cậu tặng cho nhóm của Lăng Bộ Phi mỗi người một viên Phi Long Bảo Tương đan. Lăng Bộ Phi, Mạc Khinh Ngữ đều phải về sư môn phục mệnh, hôm đó cả hai đều lần lượt đi chấp hành.
Ngô Bình tiễn hai cô gái đi xong thì đưa Thanh Chi về lại Hoàng Long sơn trang.
Sau khi sắp xếp cho Thanh Chi xong, cậu bắt đầu tu luyện, lấy Thất Tinh Trảm Đạo làm cơ sở, ngưng tụ chân phù thứ hai, Thất Tinh Trảm Đạo Phù.
Thất Tinh Trảm Đạo chỉ là cơ sở của chân phù, Ngô Bình có thể tự phát huy trên cơ sở này, vì vậy cậu cần phải ngưng tụ nhiều loại Thất Tinh Trảm Đạo Phù. Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định lấy Trảm Đạo Thập Tam Kiếm làm gốc, luyện nên Thất Tinh Trảm Đạo Chân Phù.
Chương 2742: Bí mật Thiên Nhạc Tông
Trước khi tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Phù, Ngô Bình quyết định tu luyện kiếm thứ bảy trong Trảm Đạo Thập Tam Kiếm trước.
Kiếm thứ bảy có tên là kiếm Phản Kích. Tu luyện kiếm này thành công có thể biến ba phần sức mạnh từ đòn tấn công của kẻ địch thành sức mạnh phản công, dùng sức mạnh của chính mình tấn công kẻ thù.
Có mười hai mạch đạo hỗ trợ, lần này tu luyện cũng mất hơn một ngày, mãi đến xế chiều ngày hôm sau cậu mới luyện thành công kiếm thứ bảy. Chỉ nhìn thấy một thanh kiếm khổng lồ màu bạc xuất hiện phía sau, trên mũi kiếm có vô số phù chú, thấy rõ sự bất phàm.
Chân phù này dùng bảy loại Bí Lực ngưng tụ tạo thành nền tảng Thất Tinh Trảm Đạo Bí Lực, dùng Thất Tinh Trảm Đạo Kiếm làm vật dẫn, nên về bản chất thì nó là một kiếm phù.
Thất Tinh Trảm Đảo Bí Lực, dung hợp bảy loại Bí Lực Thần Cấp, uy lực của có vượt xa bất kỳ loại Bí Lực Thần Cấp nào khác, cũng vượt xa Thất Đại Bí Lực Thần Cấp cộng lại! Có thêm hiệu quả của Thất Kiếm, chân phù này của Ngô Bình thực sự có thể nói là kinh thiên động địa, chấn động từ xưa lẫn nay!
Lúc này, Thất Đại Bí Khiếu trỗi dậy, Bí Lực bên trong đều tuôn ra, tiến vào trong huyền mạch, sau đó mở một huyệt đạo trong huyền mạch, huyệt đạo này cao cấp hơn cả Bí Khiếu, không gian bên trong rộng lớn, gọi là Pháp Khiếu, có thể cất giữ được chân phù, thần thông.
Chốc lát sau, bí ấn ngưng tụ trong Pháp Khiếu, kết thành một chân phù khổng lồ, chính là Thất Tinh Trảm Đạo Phù!
Phù này vừa xuất hiện, trên đầu Ngô Bình đã có một luồng kiếm khí phóng lên trời, kinh thiên động địa!
Thế nhưng giây tiếp theo, hơi thở bỗng biến mất, Ngô Bình cũng mở bừng mắt.
Cậu đẩy cửa đi ra, phát hiện Hàn Băng Nghiên đang đợi bên ngoài. Thấy cậu đi ra thì vội nói: “Anh Bình, tông chủ Thiên Nhạc Tông đích thân đưa con trai con gái mình đến, đã đợi ở phòng khách hơn một tiếng đồng hồ rồi”.
Người từ xa đến là khách, Ngô Bình vội vàng đến phòng khách gặp mặt.
Lúc này, trong phòng khách có hai người đang ngồi, một người trong đó là người đàn ông trung niên, mặt đỏ, để râu dài màu xanh, mắt phượng mày dài, uy phong lẫm liệt. Người còn lại chính là thiếu tông chủ của Thiên Nhạc Tông lúc trước, Nhạc Cương Cực.
Vẻ mặt Nhạc Cương Cực không được tự nhiên, cũng có phần không tình nguyện. Anh ta nhìn lên lầu hai, em gái đang nói cười với cái tên nhóc kia, lại càng tức giận hơn. Nhưng chuyện này cha đã quyết định, anh ta không thể ngăn cản.
Ngô Bình bước nhanh đến, chắp tay cười nói: “Nhạc tông chủ, đã để ông đợi lâu”.
Người đàn ông trung niên vội đứng dậy, chắp tay ôm quyền, cười nói: “Cậu đây chắc hẳn là Ngô trưởng lão, tại hạ Nhạc Thiên Ba, được gặp mặt với các hạ”.
Hàn huyên vài câu, Nhạc Thiên Ba nói đến chuyện chính, ông ta nói: “Con gái nhà tôi đã mang thai, tôi và Cương Cực nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn nên thuận theo tự nhiên, để con bé và Đào Thành thành hôn. Nhưng Đào Thành là đệ tử quý giáo, vì vậy ba cha con chúng ta mới đến cửa bàn bạc chuyện này”.
Ngô Bình nghiêng đầu nói: “Đào Thành, xuống đây”.
Đào Thanh đang nói cười vui vẻ, nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, mau chóng xuống lầu.
Anh ta nhìn mọi người, cười nói: “Lão đại, anh có gì dặn dò sao?”
“Nhà họ Nhạc đến bàn hôn sự, anh có gì muốn nói không?”
Đào Thành cười nói: “Đương nhiên là cầu còn không được”.
“Vậy được, chuyện kết hôn này cứ quyết định như vậy, chọn ngày lành tháng tốt rồi hai người thành hôn”.
Sau đó, lại nói thêm vài câu hàn huyên. Ngô Bình cho người chuẩn bị một bàn tiệc rượu, uống mấy ly với cha con họ Nhạc.
Rượu quá ba chén, thức ăn đủ vị, Nhạc Thiên Ba khẽ thở dài, nói: “Thiên Nhạc Tông gặp nguy sớm tối, con gái tôi có thể tìm được chỗ về lúc này, tôi và Cương Cực cũng an tâm rồi”.
Bạn gái của Đào Thành lập tức ửng đỏ mắt, khẽ lau nước mắt.
Đào Thành sững người, vội hỏi: “Nhạc phụ đại nhân, có nguy hiểm gì?”
Nhạc Cương Cực uống cạn một chén rượu, nói: “Một kẻ thù năm đó của tôi, đã gia nhập vào tông môn nhất phẩm Lưu Vân Tông.
Lại còn trở thành chức vụ trưởng lão của Lưu Vân Tông. Không lâu trước đó, anh ta đại diện cho Lưu Vân Tông đến Thiên Nhạc Tông, yêu cầu Thiên Nhạc Tông gia nhập Lưu Vân Tông. Tôi không đồng ý, anh ta tuyên bố trong vòng một tháng sẽ tiêu diệt Thiên Nhạc Tông!”
Đào Thành đập bàn một cái: “Đúng là ức hiếp người quá đáng! Nhạc phụ yên tâm, con nhất định đứng bên cạnh Thiên Nhạc Tông!”
Nhạc Thiên Ba lắc đầu: “Con chăm sóc con gái cha cho tốt, chuyện này không cần lo”.
Ngô Bình và đối phương chạm ly, một hơi uống cạn, chợt hỏi: “Nhạc tông chủ, Lưu Vân Tông làm như vậy, chỉ là vì báo thù sao?”
Nhạc Thiên Ba khẽ thở dài, nói: “Nơi lập ra Thiên Nhạc Tông là một Thần Sơn tên “Thiên Nhạc”. Thiên Nhạc Thần Sơn cất giấu một vài bí mật, mà đúng lúc kẻ thù kia của tôi biết được, nên anh ta nhất định sẽ tấn công Thiên Nhạc Tông”.
Ngô Bình không hỏi bí mật của Thiên Nhạc Tông là gì, bởi vì đây là bí mật của tông môn.
Nhạc Thiên Ba nhìn Ngô Bình, nói: “Nghe danh kiếm các đã lâu, Ngô trưởng lão là đệ tử Kiếm Lão, tiền đồ vô lượng, tư chất trác tuyệt, nói không chừng có thể thấu hiểu được bí ẩn của Thiên Nhạc Thần Sơn”.
Ngô Bình bình tĩnh: “Ý của ông là?”
Nhạc Thiên Ba: “Trên Thiên Nhạc Thần Sơn, có ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí, loại sức mạnh này rất khó lĩnh ngộ, hơn nữa quá trình lĩnh ngộ vô cùng nguy hiểm. Lúc đầu, tổ sư Thiên Nhạc Tông chúng tôi lĩnh ngộ được ba trăm nay, cũng chỉ ngộ ra được một sát chiêu trong đó, nhờ đó sáng chế ra Thiên Nhạc Lục Thức, tung hoành khắp nơi, đánh bại rất nhiều thiên kiêu, cuối cùng sáng lập ra Thiên Nhạc Tông”.
Nói đến đây, Nhạc Tiên Ba lại thở dài nói: “Thật ra, Thiên Nhạc Tông năm đó đã từng là một tông môn nhất phẩm hùng mạnh. Nhưng từ sau khi tổ sư tọa hóa, thì không còn ai học được Thiên Nhạc Lục Thức, vì thế thực lực Thiên Nhạc Tông tôi đời sau không bằng đời trước. Đến đời tôi đã hạ xuống tông môn nhị phẩm! Tôi có lỗi với tổ sư Thiên Nhạc Tông!”
Ánh mắt Nhạc Thiên Ba mang theo sự không cam tâm và áy náy.
Ngô Bình dành toàn bộ quan tâm vào Thiên Nhạc Thần Sơn, cậu hỏi Nhạc Thiên Ba: “Nhạc tông chủ cũng từng lĩnh ngộ sức mạnh thần bí đó rồi?”
Nhạc Thiên Ba cười khổ, ánh mắt ông ta có chút tuyệt vọng và bất đắc dĩ, nói: “Quá khó! Khi tôi vừa tiếp xúc với sức mạnh đó thì đã bị đánh bay, hôn mê tròn bảy ngày bảy đêm. Sau khi tỉnh lại, tu vi giáng xuống ba năm sau mới miễn cưỡng khôi phục được Từ sau lần đó, tôi không dám lĩnh ngộ nữa!”
Ngô Bình nhíu mày: “Nguy hiểm đến vậy sao?”
Nhạc Thiên Ba: “Trước tôi có không ít người đã chết trong lúc lĩnh ngộ”.
“Luồng sức mạnh đó như thế nào?” Ngô Bình lại càng tò mò hỏi.
“Rất nhanh, cảm giá như một luồng sức mạnh tiêu diệt mọi thứ, trấn áp vạn cổ đánh mạnh vào tinh thần tôi vậy. Khống chế thân thể tôi, sau đó tôi đã mất tri giác!”
Ngô Bình gật đầu: “Nói như vậy, luồng sức mạnh này quả thực rất mạnh. Vậy ban đầu tổ sư Thiên Nhạc đã lĩnh ngộ thế nào?”
Nhạc Tiên Ba: “Ông ấy trộm lấy một vài ít sức mạnh, dùng nó tạo ra Thiên Nhạc Lục Thức. Đáng tiếc, đệ tử đời sau không ai thành công cả!”
Ngô Bình trong lòng hốt hoảng, một luồng sức mạnh đã có thể tạo ra được Thiên Nhạc Lục Thức tung hoành khắp nơi, rốt cuộc đây là sức mạnh gì vậy?
“Người biết đến sức mạnh này rất ít đúng không?”
“Đúng vậy, lúc đầu chỉ có lão tổ chúng tôi biết. Cho dù đến bây giờ, nội bộ Thiên Nhạc Tông cũng có rất ít người biết bí mật này, tính cả cha con chúng tôi và kẻ thù kia của tôi thì cũng chỉ có bảy người”.
Ngô Bình: “Nhưng Nhạc tông chủ bây giờ lại nói cho chúng tôi biết”.
Nhạc Thiên Ba nghiêm túc nói: “Hy vọng Ngô trưởng lão có thể thử xem”.
Ngô Bình cười nói: “Vô công không hưởng lộc, Nhạc tông chủ cần tôi làm gì?”
Nhạc Thiên Ba nói: “Hy vọng Thái Hoàng Giáo có thể tạo áp lực cho Lưu Vân Tông, không tấn công Thiên Nhạc Tông nữa!”
“Phi Long Bảo Tương đan”. Ngô Bình nói: “Nó sẽ khiến cho khí tức của ông càng gần với thiên đạo tự nhiên hơn, từ đó sẽ tu hành dễ dàng hơn”.
Nghiêm Lãnh Thạch tròn mắt: “Không ngờ lại có công hiệu thần kì đến thế”.
Ngô Bình: “Hiệu quả của đan dược này không phải nhất thời, thời gian càng lâu thì ông càng nhận ra được lợi ích mà nó mang lại”.
Sau đó, Liễu Kim Long cũng bước ra, tình trạng của ông ta cũng tương tự như Nghiêm Lãnh Thạch, khí chất trên người đã thay đổi hẳn.
Sau khi Liễu Kim Long biết được hiệu quả thần kỳ của đan dược thì cũng vô cùng bất ngờ, vội vái lạy cảm ơn Ngô Bình.
Chính vào lúc đó, một bóng người đáp xuống ngoài cửa, Đào Thành hoảng hốt đẩy cửa chạy vào. Cậu ta nhìn quanh, khi thấy Ngô Bình thì vội chạy qua, nói: “Lão đại, anh ta đã đuổi đến rồi”.
Ngô Bình nhìn Đào Thành và lắc đầu liên tục, nói: “Cậu bị anh vợ truy sát, phải chăng là vì còn làm chuyện gì khác nữa?”
Đào Thành hơi ngượng ngùng, nói: “Em họ của bạn gái em vừa gặp em đã thích, cứ đòi theo em nên em…”
Ngô Bình cười khẩy: “Vì vậy cậu cũng làm cho con nhỏ có bầu rồi?”
Đào Thành vội phất tay: “Không có, không có, chúng em chỉ ở bên nhau mấy ngày thôi”.
Ngô Bình thở dài, nếu cậu là ông anh vợ đó thì cậu cũng sẽ đánh chết tên khốn này.
“Ầm”.
Một âm thanh lớn vang lên bên ngoài, mặt đất rung chuyển nhẹ.
Đào Thành tái mặt: “Anh ta đến rồi”.
Phương Lập là người đầu tiên xông ra, hỏi với giọng nặng nề: “Ai đó?”
Đối phương lạnh lùng đáp: “Giao Đào Thành ra đây thì sẽ tha chết cho các người”.
“Cũng lớn giọng đấy”. Phương Lập hừm một tiếng rồi lập tức xuất chiêu từ hai bên.
Ngô Bình không ra ngoài, cậu cầm cốc trà lên uống một ngụm, bình thản hỏi: “Anh vợ cậu có tu vi thế nào?”
“Thần Thông Tam Cảnh”. Đào Thành đáp.
“Đến cả Thần Thông Tam Cảnh cũng đánh không lại, gần đây cậu đã làm gì? Không tu luyện sao?”
Đào Thành cứng miệng: “Lão đại, anh tưởng ai cũng giỏi được như anh sao? Em đã tu luyện được đến Bí Cảnh tầng năm trong thời gian ngắn như thế đã lợi hại lắm rồi. Nhưng dù như vậy thì em vẫn không đánh lại được Thần Thông tam cảnh”.
Ngô Bình: “Trước hết cậu đừng chạy lung tung nữa, đợi lát tôi sẽ đưa cậu đến chỗ này”.
Đào Thành vội hỏi: “Đi lánh mặt sao?”
“Lánh mặt gì? Lát nữa ông anh vợ đó của cậu sẽ ngoan ngoãn nhìn nhận cậu thôi”.
Chính vào lúc đó, bên ngoài bỗng trở nên yên lặng, Phương Lập kéo theo một người bước vào. Người đó cao to tuấn tú, nhưng đã bị thương nặng, mặt trắng bệch, miệng và mũi đều không ngừng chảy máu.
Phương Lập vứt anh ta lên nền đất, nói: “Cậu chủ, có cần giết chết anh ta không?”
Ngô Bình: “Dù sao thì cũng là anh vợ Đào Thành, sao có thể giết được”.
Người đó vừa buồn vừa giận, anh ta không ngờ đằng sau tên khốn nạn Đào Thành còn có cao thủ chống lưng.
“Tôi là thiếu tông chủ của Thiên Nhạc Tông, Nhạc Cương Cực”.
Ngô Bình: “Tôi còn tưởng là thế lực ghê gớm nào nữa, thì ra là một tông môn nhỏ nhị phẩm, ai đã cho anh lá gan lớn đến mức dám truy sát đệ tử của Thái Hoàng giáo
Nhạc Cương Cực ngây ra: “Thái Hoàng giáo?”
Ngô Bình: “Đào Thành là đệ tử kiếm các của Thái Hoàng giáo, còn tôi là trưởng lão của kiếm các.
Nhạc Cương Cực tròn mắt, tên nhóc này là đệ tử của đại giáo, Sao có thể chứ? Nếu là thật thì sao sau đó lại không nói.
Đào Thành ngơ ngác, nói: “Lão đại, anh là trưởng lão của kiếm các sao?”
Ngô Bình: “Có thể giả được sao? Ba vị kiếm lão là sư phụ của tôi”.
Đào Thành hít một hơi thật sâu, lập tức đứng thẳng lưng, đi đến trước mặt Nhạc Cương Cực, cười, nói: “Anh vợ, bây giờ anh có còn muốn giết tôi nữa không?”
Nhạc Cương Cực im lặng, dù cho anh ta có tức giận hơn nữa thì cũng sẽ không dám giết đệ tử của Thái Hoàng giáo. Thiên Nhạc Tông chỉ là một tông môn nhị phẩm, đến cả tông môn nhất phẩm cũng không dám đắc tội, sao có thể đắc tội với thế lực siêu cấp như Thái Hoàng giáo.
Anh ta không nói gì, vẻ mặt rất khó coi.
Đào Thành đỡ anh ta dậy, thở dài, nói: “Anh vợ, tôi và Chân Chân yêu nhau thật lòng, việc gì anh phải phản đối chứ?”
Nhạc Cương Cực hừm một tiếng nặng nề, không nói gì.
Ngô Bình: “Thiếu tông chủ Nhạc, anh hãy về đi. Anh có thể suy nghĩ kỹ về chuyện này rồi cho chúng tôi một câu trả lời”.
Nhạc Cương Cực liếc nhìn Ngô Bình rồi quay đầu bỏ đi.
Đào Thành vội hỏi: “Lão đại, em còn muốn đánh thêm cho anh ta một trận nữa”.
Ngô Bình cười khẩy: “Được thôi, cậu đuổi theo đánh đi”.
Đào Thành cười gượng, nói: “Thôi vậy, tha cho anh ta lần này, ai bảo anh ta là anh vợ của em làm gì”.
Ngô Bình: “Cậu không cần lo lắng, anh ta sẽ đích thân đưa em gái mình đến trước mặt cậu. Bây giờ cậu hãy theo tôi đến chỗ này”.
Cậu vừa nói vừa lấy cánh cửa đó ra, một cánh cửa cổ kính, cũ kĩ liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Ngô Bình đẩy cửa, đưa mấy người Đào Thành, Nghiêm Lãnh Thạch vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Thế giới trong cánh cửa thật ra tương tự như thế giới ở thánh địa Thượng Cổ, vì vậy ở đây cũng có thể sẽ có thánh xúc.
Ngô Bình bảo mấy người đó đứng một chỗ đợi, còn cậu thì đến tiệm thuốc xem dược liệu. Hoàng Phu ra đón cậu, sau đó lại hỏi thêm được một vài vấn đề.
Nửa ngày sau, cậu về lại chỗ cũ, cậu hỏi mọi người: “Có cảm giác gì đặc biệt không?”
Đào Thành nói: “Em cảm thấy khí tức đại đạo ở đây khác hẳn với bên ngoài”.
Ngô Bình: “Không sai, khí tức đại đạo ở đây thuộc đại lục Thánh Cổ, giờ tôi sẽ chỉ mọi người làm sao để tìm kiếm lợi ích từ bên trong”.
Sau đó cậu dựa theo phương pháp trước đây từng dạy mấy người Lăng Bộ Phi để truyền thụ cho họ cách nâng cao thánh xúc hiệu quả.
Sau khi mấy người họ bắt đầu, Ngô Bình đã ra khỏi cửa và để ba người họ lại bên trong.
Sáng hôm sau cậu mới đẩy cửa vào trong, kiểm tra tình hình của họ. Lúc này ba người họ đều đã hồi phục, ai cũng có thu hoạch.
Đào Thành rất bất ngờ, nói: “Lão đại, trong cơ thể em có thêm năm kinh mạch nữa”.
Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Cậu chủ, trong cơ thể tôi cũng có thêm bốn kinh mạch”.
Liễu Kim Long: “Tôi cũng có thêm bốn kinh mạch”.
Ngô Bình cười, nói: “Đấy không phải là kinh mạch mà là đạo mạch, để tôi xem thử mọi người đã khơi thông được những đạo mạch như thế nào rồi”.
Cậu nhìn sơ qua, phát hiện đúng là trong cơ thể của Nghiêm Lãnh Thạch đã có thêm bốn đạo mạch, trong đó có một Tử Mạch và ba Hoàng Mạch. Liễu Kim Long khá hơn một chút, được hai Tử Mạch và hai Hoàng Mạch.
Đào Thành thu hoạch nhiều nhất, cậu ta có được sáu đạo mạch, trong đó có một Huyền Mạch, năm đạo mạch còn lại đều là Tử Mạch.
Cậu gật đầu, cười, nói: “Khá lắm, có được một Huyền Mạch”.
Đào Thành chớp mắt, hỏi: “Lão đại, Huyền Mạch này có lợi ích gì?”
Ngô Bình: “Sau này cậu sẽ biết lợi ích của nó là gì”.
Cậu cho mấy người họ làm quen với đạo mạch, sau đó quay về học viện Hoàng gia. Cậu đã hứa sẽ cho mấy người họ đan dược, mà Phi Long Bảo Tương đan cậu luyện vừa hay lại rất thích hợp.
Cậu tặng cho nhóm của Lăng Bộ Phi mỗi người một viên Phi Long Bảo Tương đan. Lăng Bộ Phi, Mạc Khinh Ngữ đều phải về sư môn phục mệnh, hôm đó cả hai đều lần lượt đi chấp hành.
Ngô Bình tiễn hai cô gái đi xong thì đưa Thanh Chi về lại Hoàng Long sơn trang.
Sau khi sắp xếp cho Thanh Chi xong, cậu bắt đầu tu luyện, lấy Thất Tinh Trảm Đạo làm cơ sở, ngưng tụ chân phù thứ hai, Thất Tinh Trảm Đạo Phù.
Thất Tinh Trảm Đạo chỉ là cơ sở của chân phù, Ngô Bình có thể tự phát huy trên cơ sở này, vì vậy cậu cần phải ngưng tụ nhiều loại Thất Tinh Trảm Đạo Phù. Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định lấy Trảm Đạo Thập Tam Kiếm làm gốc, luyện nên Thất Tinh Trảm Đạo Chân Phù.
Chương 2742: Bí mật Thiên Nhạc Tông
Trước khi tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Phù, Ngô Bình quyết định tu luyện kiếm thứ bảy trong Trảm Đạo Thập Tam Kiếm trước.
Kiếm thứ bảy có tên là kiếm Phản Kích. Tu luyện kiếm này thành công có thể biến ba phần sức mạnh từ đòn tấn công của kẻ địch thành sức mạnh phản công, dùng sức mạnh của chính mình tấn công kẻ thù.
Có mười hai mạch đạo hỗ trợ, lần này tu luyện cũng mất hơn một ngày, mãi đến xế chiều ngày hôm sau cậu mới luyện thành công kiếm thứ bảy. Chỉ nhìn thấy một thanh kiếm khổng lồ màu bạc xuất hiện phía sau, trên mũi kiếm có vô số phù chú, thấy rõ sự bất phàm.
Chân phù này dùng bảy loại Bí Lực ngưng tụ tạo thành nền tảng Thất Tinh Trảm Đạo Bí Lực, dùng Thất Tinh Trảm Đạo Kiếm làm vật dẫn, nên về bản chất thì nó là một kiếm phù.
Thất Tinh Trảm Đảo Bí Lực, dung hợp bảy loại Bí Lực Thần Cấp, uy lực của có vượt xa bất kỳ loại Bí Lực Thần Cấp nào khác, cũng vượt xa Thất Đại Bí Lực Thần Cấp cộng lại! Có thêm hiệu quả của Thất Kiếm, chân phù này của Ngô Bình thực sự có thể nói là kinh thiên động địa, chấn động từ xưa lẫn nay!
Lúc này, Thất Đại Bí Khiếu trỗi dậy, Bí Lực bên trong đều tuôn ra, tiến vào trong huyền mạch, sau đó mở một huyệt đạo trong huyền mạch, huyệt đạo này cao cấp hơn cả Bí Khiếu, không gian bên trong rộng lớn, gọi là Pháp Khiếu, có thể cất giữ được chân phù, thần thông.
Chốc lát sau, bí ấn ngưng tụ trong Pháp Khiếu, kết thành một chân phù khổng lồ, chính là Thất Tinh Trảm Đạo Phù!
Phù này vừa xuất hiện, trên đầu Ngô Bình đã có một luồng kiếm khí phóng lên trời, kinh thiên động địa!
Thế nhưng giây tiếp theo, hơi thở bỗng biến mất, Ngô Bình cũng mở bừng mắt.
Cậu đẩy cửa đi ra, phát hiện Hàn Băng Nghiên đang đợi bên ngoài. Thấy cậu đi ra thì vội nói: “Anh Bình, tông chủ Thiên Nhạc Tông đích thân đưa con trai con gái mình đến, đã đợi ở phòng khách hơn một tiếng đồng hồ rồi”.
Người từ xa đến là khách, Ngô Bình vội vàng đến phòng khách gặp mặt.
Lúc này, trong phòng khách có hai người đang ngồi, một người trong đó là người đàn ông trung niên, mặt đỏ, để râu dài màu xanh, mắt phượng mày dài, uy phong lẫm liệt. Người còn lại chính là thiếu tông chủ của Thiên Nhạc Tông lúc trước, Nhạc Cương Cực.
Vẻ mặt Nhạc Cương Cực không được tự nhiên, cũng có phần không tình nguyện. Anh ta nhìn lên lầu hai, em gái đang nói cười với cái tên nhóc kia, lại càng tức giận hơn. Nhưng chuyện này cha đã quyết định, anh ta không thể ngăn cản.
Ngô Bình bước nhanh đến, chắp tay cười nói: “Nhạc tông chủ, đã để ông đợi lâu”.
Người đàn ông trung niên vội đứng dậy, chắp tay ôm quyền, cười nói: “Cậu đây chắc hẳn là Ngô trưởng lão, tại hạ Nhạc Thiên Ba, được gặp mặt với các hạ”.
Hàn huyên vài câu, Nhạc Thiên Ba nói đến chuyện chính, ông ta nói: “Con gái nhà tôi đã mang thai, tôi và Cương Cực nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn nên thuận theo tự nhiên, để con bé và Đào Thành thành hôn. Nhưng Đào Thành là đệ tử quý giáo, vì vậy ba cha con chúng ta mới đến cửa bàn bạc chuyện này”.
Ngô Bình nghiêng đầu nói: “Đào Thành, xuống đây”.
Đào Thanh đang nói cười vui vẻ, nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, mau chóng xuống lầu.
Anh ta nhìn mọi người, cười nói: “Lão đại, anh có gì dặn dò sao?”
“Nhà họ Nhạc đến bàn hôn sự, anh có gì muốn nói không?”
Đào Thành cười nói: “Đương nhiên là cầu còn không được”.
“Vậy được, chuyện kết hôn này cứ quyết định như vậy, chọn ngày lành tháng tốt rồi hai người thành hôn”.
Sau đó, lại nói thêm vài câu hàn huyên. Ngô Bình cho người chuẩn bị một bàn tiệc rượu, uống mấy ly với cha con họ Nhạc.
Rượu quá ba chén, thức ăn đủ vị, Nhạc Thiên Ba khẽ thở dài, nói: “Thiên Nhạc Tông gặp nguy sớm tối, con gái tôi có thể tìm được chỗ về lúc này, tôi và Cương Cực cũng an tâm rồi”.
Bạn gái của Đào Thành lập tức ửng đỏ mắt, khẽ lau nước mắt.
Đào Thành sững người, vội hỏi: “Nhạc phụ đại nhân, có nguy hiểm gì?”
Nhạc Cương Cực uống cạn một chén rượu, nói: “Một kẻ thù năm đó của tôi, đã gia nhập vào tông môn nhất phẩm Lưu Vân Tông.
Lại còn trở thành chức vụ trưởng lão của Lưu Vân Tông. Không lâu trước đó, anh ta đại diện cho Lưu Vân Tông đến Thiên Nhạc Tông, yêu cầu Thiên Nhạc Tông gia nhập Lưu Vân Tông. Tôi không đồng ý, anh ta tuyên bố trong vòng một tháng sẽ tiêu diệt Thiên Nhạc Tông!”
Đào Thành đập bàn một cái: “Đúng là ức hiếp người quá đáng! Nhạc phụ yên tâm, con nhất định đứng bên cạnh Thiên Nhạc Tông!”
Nhạc Thiên Ba lắc đầu: “Con chăm sóc con gái cha cho tốt, chuyện này không cần lo”.
Ngô Bình và đối phương chạm ly, một hơi uống cạn, chợt hỏi: “Nhạc tông chủ, Lưu Vân Tông làm như vậy, chỉ là vì báo thù sao?”
Nhạc Thiên Ba khẽ thở dài, nói: “Nơi lập ra Thiên Nhạc Tông là một Thần Sơn tên “Thiên Nhạc”. Thiên Nhạc Thần Sơn cất giấu một vài bí mật, mà đúng lúc kẻ thù kia của tôi biết được, nên anh ta nhất định sẽ tấn công Thiên Nhạc Tông”.
Ngô Bình không hỏi bí mật của Thiên Nhạc Tông là gì, bởi vì đây là bí mật của tông môn.
Nhạc Thiên Ba nhìn Ngô Bình, nói: “Nghe danh kiếm các đã lâu, Ngô trưởng lão là đệ tử Kiếm Lão, tiền đồ vô lượng, tư chất trác tuyệt, nói không chừng có thể thấu hiểu được bí ẩn của Thiên Nhạc Thần Sơn”.
Ngô Bình bình tĩnh: “Ý của ông là?”
Nhạc Thiên Ba: “Trên Thiên Nhạc Thần Sơn, có ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí, loại sức mạnh này rất khó lĩnh ngộ, hơn nữa quá trình lĩnh ngộ vô cùng nguy hiểm. Lúc đầu, tổ sư Thiên Nhạc Tông chúng tôi lĩnh ngộ được ba trăm nay, cũng chỉ ngộ ra được một sát chiêu trong đó, nhờ đó sáng chế ra Thiên Nhạc Lục Thức, tung hoành khắp nơi, đánh bại rất nhiều thiên kiêu, cuối cùng sáng lập ra Thiên Nhạc Tông”.
Nói đến đây, Nhạc Tiên Ba lại thở dài nói: “Thật ra, Thiên Nhạc Tông năm đó đã từng là một tông môn nhất phẩm hùng mạnh. Nhưng từ sau khi tổ sư tọa hóa, thì không còn ai học được Thiên Nhạc Lục Thức, vì thế thực lực Thiên Nhạc Tông tôi đời sau không bằng đời trước. Đến đời tôi đã hạ xuống tông môn nhị phẩm! Tôi có lỗi với tổ sư Thiên Nhạc Tông!”
Ánh mắt Nhạc Thiên Ba mang theo sự không cam tâm và áy náy.
Ngô Bình dành toàn bộ quan tâm vào Thiên Nhạc Thần Sơn, cậu hỏi Nhạc Thiên Ba: “Nhạc tông chủ cũng từng lĩnh ngộ sức mạnh thần bí đó rồi?”
Nhạc Thiên Ba cười khổ, ánh mắt ông ta có chút tuyệt vọng và bất đắc dĩ, nói: “Quá khó! Khi tôi vừa tiếp xúc với sức mạnh đó thì đã bị đánh bay, hôn mê tròn bảy ngày bảy đêm. Sau khi tỉnh lại, tu vi giáng xuống ba năm sau mới miễn cưỡng khôi phục được Từ sau lần đó, tôi không dám lĩnh ngộ nữa!”
Ngô Bình nhíu mày: “Nguy hiểm đến vậy sao?”
Nhạc Thiên Ba: “Trước tôi có không ít người đã chết trong lúc lĩnh ngộ”.
“Luồng sức mạnh đó như thế nào?” Ngô Bình lại càng tò mò hỏi.
“Rất nhanh, cảm giá như một luồng sức mạnh tiêu diệt mọi thứ, trấn áp vạn cổ đánh mạnh vào tinh thần tôi vậy. Khống chế thân thể tôi, sau đó tôi đã mất tri giác!”
Ngô Bình gật đầu: “Nói như vậy, luồng sức mạnh này quả thực rất mạnh. Vậy ban đầu tổ sư Thiên Nhạc đã lĩnh ngộ thế nào?”
Nhạc Tiên Ba: “Ông ấy trộm lấy một vài ít sức mạnh, dùng nó tạo ra Thiên Nhạc Lục Thức. Đáng tiếc, đệ tử đời sau không ai thành công cả!”
Ngô Bình trong lòng hốt hoảng, một luồng sức mạnh đã có thể tạo ra được Thiên Nhạc Lục Thức tung hoành khắp nơi, rốt cuộc đây là sức mạnh gì vậy?
“Người biết đến sức mạnh này rất ít đúng không?”
“Đúng vậy, lúc đầu chỉ có lão tổ chúng tôi biết. Cho dù đến bây giờ, nội bộ Thiên Nhạc Tông cũng có rất ít người biết bí mật này, tính cả cha con chúng tôi và kẻ thù kia của tôi thì cũng chỉ có bảy người”.
Ngô Bình: “Nhưng Nhạc tông chủ bây giờ lại nói cho chúng tôi biết”.
Nhạc Thiên Ba nghiêm túc nói: “Hy vọng Ngô trưởng lão có thể thử xem”.
Ngô Bình cười nói: “Vô công không hưởng lộc, Nhạc tông chủ cần tôi làm gì?”
Nhạc Thiên Ba nói: “Hy vọng Thái Hoàng Giáo có thể tạo áp lực cho Lưu Vân Tông, không tấn công Thiên Nhạc Tông nữa!”
Bình luận facebook