-
Chương 2756-2757
Chương 2756: Ba Hoàng Hội Tụ
Nghe Ngô Bình nói thế, mọi người đều gật đầu.
Không lâu sau, Tinh Viêm cầm một con gà nướng đi ra, vừa đi vừa nói: “Sư huynh, đi giết chúng”.
Mấy ngày nay, rất nhiều đệ tử Thái Hoàng Giáo, trong đó có mấy người Tinh Viêm đều đang kiềm chế cơn tức giận. Bên trên yêu cầu họ cố gắng không xảy ra xung đột, dù sao mấy đệ tử Hạ Tông này cũng có thể coi là người của mình. Nhưng người Hạ Tông ai cũng kiêu ngạo, ngược lại Càn Khôn lại xem thường đệ tử Thượng Giáo.
Ở Tiểu Ất Phong, mười mấy đệ tử Chân Hoàng Tông đang tụ tập trong sân uống rượu nói khoác, bên cạnh còn có mấy đệ tử tạp dịch họ dẫn đến để hầu hạ.
Đám người này đều là đệ tử tài giỏi của Chân Hoàng Tông, hoặc là đệ tử chân truyền, có địa vị rất cao trong tông.
Lúc này, một đệ tử tinh anh cười nói: “Hôm qua tôi đang đi dạo xuống núi thì gặp một đệ tử nữ Thái Hoàng Giáo, tôi kéo cô ta vào rừng tre bên cạnh, tận hưởng rất vui vẻ”.
Đệ tử tinh anh này vô cùng đắc ý, người xung quanh đều ồ lên một trận.
“Sư huynh Quách làm tốt lắm! Đám đệ tử Thái Hoàng Giáo này tự cho rằng mình là nhất, nhưng tôi nghĩ chúng chỉ có thế thôi. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ ngủ với các đệ tử nữ, trưởng lão nữ của Thái Hoàng Giáo, sử dụng tài nguyên của chúng, ha ha…”
Đám người này đều bật cười thật lớn như đám thổ phỉ, ánh mắt đều là vẻ phấn khích.
“Buồn cười lắm sao?”, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh đám người này.
Sư huynh Quách này ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi híp mắt lại nhìn hướng phát ra âm thanh.
Ngô Bình và mấy người Tử Hi, Tinh Viêm đứng ở đó, cũng không biết đến từ lúc nào.
“Sư huynh Quách” đó sầm mặt nói: “Các người là ai?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tiểu Ất Phong là địa bàn của Thái Hoàng Giáo, bọn tôi đến đi dạo”.
Ánh mắt vị này “sư huynh Quách” nhìn Tử Hi, sau đó cười nói: “Thì ra là người đẹp cô à, sao nào, hôm qua không ngủ được với tôi, hôm nay hối hận rồi nên mới đến đây gặp tôi à?”
“Bốp!”
Sư huynh Quách này còn chưa nói xong, Ngô Bình đã bước đến tát hắn một cái, mặt sư huynh Quách bị đánh lệch sang một bên, đồng tử lồi ra ngoài, xương hàm vỡ vụn, răng văng ra ngoài.
Cả người sư huynh Quách co giật, máu liên tục chảy ra từ trong miệng, có vẻ bị thương không nhẹ, ý thức đã mơ hồ.
Cái tát đó Ngô Bình đã sử dụng sức mạnh của Thất Tinh Trảm Đạo và kiếm Thương Hồn, không chỉ đánh vào cơ thể hắn mà còn làm tổn thương thần hồn của đối phương.
Những đệ tử khác của Chân Hoàng Tông đều vừa hoảng sợ vừa tức giận, đồng loạt đứng lên ra tay. Một bàn tay đen xì từ dưới đất lao tới, tóm lấy cổ chân của Ngô Bình. Ngô Bình giậm chân, tạo ra sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm đáng sợ, bàn tay đen vỡ vụn, người ra tay hét lên, phun ra một ngụm máu.
Sau đó tay phải cậu tóm lấy lưỡi kiếm, bẻ gãy thân kiếm, sau đó đá một cú khiến người cầm kiếm văng ra xa.
Những lúc này lại có một chưởng và một quyền, ba lưỡi đao lao về phía cậu.
“Keng!”
Cậu khẽ hô lên một tiếng, mười ngàn đôi bàn tay quỷ tấn công, cái khiên mặt quỷ màu vàng xanh bốn mặt xuất hiện xung quanh cậu, mặt quỷ gào lên đầy giận dữ khiến vài người chóng mặt hoa mắt, thần hồn chấn động.
Vũ khí và quyền chưởng đánh vào người Ngô Bình đều bị đánh văng ra xa. Hóa ra cậu không chỉ được tấm khiên mặt quỷ bảo vệ, mà còn có sức phản công của một thanh kiếm trắng bạc.
Ba vũ khí có hai thanh xuất hiện vết nứt, người tấn công bị gãy xương ngón tay, ai cũng kêu thảm thiết.
Ngô Bình mặt không cảm xúc nói: “Các người chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
Đám người vừa sợ vừa tức giận, còn chưa kịp phản bác thì Ngô Bình đã tấn công. Chỉ thấy tay phải của cậu bấm tay, ba mươi ngàn đôi tay quỷ trong cơ thể cũng đang bấm tay giống cậu, sau đó hét lên: “Hoàng Dụ, quỳ xuống!”
Tất cả đệ tử Chân Hoàng Tông ở đó đều quỳ xuống đất, họ đều lộ ra vẻ sợ kinh hoàng, đây là thế nào?
Hóa ra Ngô Bình đang thi triển chiêu thức của Thái Hoàng Ngũ Chương- Hoàng Dụ. Hoàng Dụ vừa xuất hiện thì có thể cộng hưởng với khí tức của các hoàng giả nhân tộc từ xưa đến nay, tạo nên sự trấn áp tinh thần với kẻ thù, buộc họ phải làm theo mệnh lệnh của Hoàng Dụ.
“Hoàng Dụ, tát vào mồm!”, Ngô Bình nói tiếp.
Đám người này đều giơ tay lên, đánh mạnh vào mặt mình.
Hoàng Dụ này rất khó thi triển, nếu Ngô Bình không đạt tới cảnh giới Bí Thiên, có thể mượn sức mạnh của trời đất thì cũng không thể thực hiện được chiêu thức siêu phàm như vậy.
Tử Hi lấy một miếng bùa ngọc ra, quay lại cảnh tượng này một cách hoàn chỉnh.
Đám người này giơ tay lên liên tục tát vào miệng mình, cho dù thế nào cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của Hoàng Dụ.
Sau đó, Ngô Bình giơ tay phải lên chỉ về phía xa, một màn sương mù xuất hiện, cậu thi triển chiêu thức của cảnh giới Huyền Thiên Mộng, đưa ý thức của đám người này vào trong mộng, để họ trải qua hàng ngàn lần luân hồi, vô số đau khổ, mỗi kiếp đều bị giày vò.
Thoáng chốc vẻ mặt của đám người này trở nên vặn vẹo, sau đó đông cứng lại, cả người như mất đi linh hồn, ngây người đứng đó như tượng.
Tinh Viêm tò mò nhìn đám người này hỏi: “Sư huynh, chúng sao thế?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Sau khi trải qua hàng ngàn kiếp tra tấn trong mộng cảnh, chúng phải nếm trải mọi nỗi đau trên đời hàng vạn lần”.
Da đầu Tinh Viêm tê cả lại: “Hàng ngàn vạn lần! Nếu là tôi, chắc tôi sẽ chết sớm quá”.
“Tự sát không có tác dụng, chúng sẽ không chết trong ảo ảnh. Sau khi chết cũng sẽ sống lại, sau đó trải qua đau đớn gấp đôi”.
Tử Hi thở dài: “Những người này thật quá đáng. Tôi thật không hiểu Chân Hoàng Tông sao lại có thể thu nhận những người như vậy làm đệ tử xuất sắc chứ”.
Ngô Bình: “Với tông môn bên dưới, chỉ cần có tư chất tốt thì ra sức đào tạo, phẩm chất của đệ tử thế nào tính sau”.
Đúng lúc này, một bóng người bay tới từ đằng xa, ông ta nhìn thoáng qua hiện trường, sắc mặt thay đổi, nghiêm nghị hỏi mấy người Ngô Bình: “Các người đang làm gì vậy?”
Ngô Bình nhìn người này hỏi: “Ông là ai?”
Người này tức giận nói: “Tôi là Ngô Nghĩa Châu, thượng trưởng lão của Chân Hoàng Tông”.
Ngô Bình: “Trưởng lão Ngô, đám người này đánh đệ tử Thái Hoàng Giáo tôi, nhục mạ đệ tử nữ, theo quy định đệ tử môn phái bọn tôi thì nên giết. Nhưng xét thấy họ đều là nhân tài của Chân Hoàng Tông, tôi chỉ trừng phạt nhẹ thôi, chỉ giết chết mấy tên thủ lĩnh tàn ác thôi”.
“Cậu dám!”
Trưởng lão này nổi giận, tiến đến một bước, khí tức cảnh giới Thần Thông ập đến.
Ngô Bình không hề sợ hãi, bướm ma Thái Cổ trong bảy bí khiếu đều nhảy nhót, khí tức hung hãn bộc phát.
Ngô Nghĩa Châu chắp hai tay lại, sau lưng ông ta xuất hiện một tấm bia ánh sáng cực lớn, trên đó khắc hai mươi ba văn tự hoàng khí ngút trời. Đây chính là một trong những chiêu thức trong Tam chương của Thái Hoàng, tượng đài hoàng đế trấn áp thiên hạ. Thật ra là suy tưởng ra một bia hoàng, trên đó có viết chiếu chỉ, từ đó sinh ra uy lực to lớn.
Nhưng tu hành của Ngô Nghĩa Châu khá bình thường, trên bia chỉ có hai mươi ba chữ, hơn nữa chữ rất mờ, uy lực có hạn.
Ngô Bình khinh thường nói: “Ông là thượng trưởng lão mà luyện Thái Hoàng Cửu chương kém cỏi như vậy, đúng là khiến người khác thất vọng”.
Cậu vừa dứt lời, phía sau vang lên một tiếng “ầm” lớn, trên đầu cậu xuất hiện một cái tán cây khổng lồ, che khuất bầu trời, dưới tán cây ba hư ảnh của các vị hoàng đế cổ đại xuất hiện, khuôn mặt khá mờ, hoàng khí ngút trời trấn áp cả bầu trời.
Chiêu này là chiêu thức chương sáu trong Thái Hoàng Cửu Chương, tên là Ba Hoàng Hội Tụ. Ba Hoàng vừa xuất hiện, mỗi người đều như đang nói gì đó, âm thanh của đại đạo chấn động tứ phía, yêu ma trong thiên hạ đều sợ hãi, thần hồn đều lặng thinh.
Chương 2757: So tài
Nhưng vào lúc này, bóng dáng Thánh Hoàng trong tầng thứ năm của tháp Thiên Mệnh bỗng nhiên mở mắt, bóng của ba vị Hoàng thoáng chốc tỏa sáng chói mắt! Toàn bộ Chân Hoàng Tiên Giới có một số chỗ chấn động kịch liệt như có một vị cực kỳ khủng bố đang thức tỉnh.
Trong đầu Ngô Bình vừa nghĩ, lúc này ý thức của cậu dường như đã kết hợp làm một với Thiên Tôn Cổ Hoàng trên đỉnh đầu. Cậu lập tức nhận ra những nơi chấn động một cách khác thường kia và ghi nhớ!
"Bùm!"
Vị Hoàng đằng sau Ngô Nghĩa Châu thoáng chốc nát bấy, hóa thành vô số luồng khí Hoàng bị bóng của ba vị hấp thu. Còn anh lại quỳ rạp trên mặt đất, hoảng sợ nhìn bóng của ba vị Hoàng trên không!
"Ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện, sao có thể thế được!"
Phải biết rằng, đến cả tổ sư Thái Hoàng hồi đó cũng không thể khiến ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện. Bởi vì khi ba người họ cùng xuất hiện đồng nghĩa với việc Ngô Bình đã được ý chí của Cổ Hoàng có mặt trên khắp thế gian này công nhận!
Ngô Bình nhàn nhạt hỏi: "Chút tu vi ấy của anh mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ?"
Ngô Nghĩa Châu run rẩy rồi cúi gằm đầu xuống với Ngô Bình: "Xin cậu thứ tội!"
"Đứng lên rồi nói", Ngô Bình nhàn nhạt nói.
Ngô Nghĩa Châu không dám đứng dậy, vẫn quỳ dưới đất, run rẩy nói: "Thưa cậu, nếu mấy người thật sự làm những chuyện ấy thì cậu xử lý như thế nào cũng không quá".
Ngô Bình vung tay lên, đám người kia lập tức thoát ra khỏi ảo cảnh, cả đám mặt mày đờ đẫn, ánh mắt dại ra không chút cảm xúc.
Ngô Nghĩa Châu thấy thế thì hoảng sợ, nghĩ bụng đám chết tiệt này chọc ai không chọc, chọc phải anh tài có thể khiến ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện!
Lúc này, Ngô Bình đã tiếp nhận ba vị Hoàng, sau đó nói: "Giữ đầu sỏ lại, những người còn lại đuổi khỏi Thái Hoàng Giáo. Nếu dám ở lại, giết chết không tha!"
"Vâng!"
Chẳng mấy chốc, Ngô Nghĩa Châu dẫn theo đám người ngoài "Quách sư huynh" kia rời khỏi Tiểu Ất Phong, sau đó trực tiếp trở về Chân Hoàng Tông.
Còn "Quách sư huynh" kia thì Ngô Bình đã bảo Tinh Viêm đưa gã xuống nhà giam, tạm thời giam giữ, chờ sau khi khiêu chiến kết thúc sẽ xử tội gã sau.
Cấp cao của hai bên đều không có phản ứng gì đối với chuyện xảy ra bên này, Thái Hoàng Giáo không hỏi, Chân Hoàng Tông cũng mặc kệ.
Ngô Bình giải quyết xong chuyện này bèn hỏi: "Khi nào thì khiêu chiến bắt đầu?"
Tử Hi ngó thời gian rồi đáp: "Xế chiều nay còn có một trận chiến, còn lại khoảng nửa tiếng nữa đó".
"Ai là người nhận khiêu chiến đầu tiên?", Ngô Bình hỏi.
"Xu Thiên", Tử Hi đáp.
"Là anh ta?", Ngô Bình gật đầu: "Đến xem thử đi".
Thời gian quay trở lại mười mấy phút trước, trung tâm Thái Hoàng Giáo có một ngọn núi chiếm diện tích trăm mẫu lơ lửng trên không. Bên trong có trận pháp khiến cho linh khí ở nơi này sung túc, mọc vô số tiên dược quý hiếm.
Mà giờ phút này, các lãnh đạo của Thái Hoàng Giáo và Chân Hoàng Tông đều ngồi chung với nhau, trước mặt họ là một cái bàn ngọc, bên trên đặt một ít trái cây và bánh ngọt, mỗi loại đều thuộc hàng hiếm. Bên cạnh là những nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp rót rượu gắp thức ăn cho họ.
Tông chủ Chân Hoàng Tông là một người đàn ông râu tím, dáng người cao to, hai hàng lông mày dài rậm, quanh người tràn ngập khí thế.
Bên cạnh là giáo chủ Thái Hoàng Giáo, ông ta cười ha ha nói: "Hùng sư đệ, lần trước sau khi tạm biệt thì đã qua trăm năm rồi nhỉ, thời gian trôi qua nhanh ghê".
Tông chủ Chân Hoàng Tông kia tên là Hùng Phi Kinh, hồi đó từng cạnh tranh chức giáo chủ với giáo chủ Thái Hoàng Giáo, cuối cùng lại thua. Ông ta không cam lòng, trong cơn giận dữ đã rời khỏi chức trưởng lão chủ chốt đi xuống một chi nhánh của tông môn. Ông ta quản lý tông môn rất khá, ngắn ngủi mấy trăm năm mà Chân Hoàng Tông đã nhanh chóng phát triển.
Hùng Phi Kinh cười "ha ha" nói: "Nam sư huynh, bản thân tôi lại cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, vì chờ ngày này mà tôi đã nhịn mấy trăm năm rồi đó!"
Vẻ mặt giáo chủ Thái Hoàng Giáo vẫn như thường, cười bảo: "Hùng sư đệ, đệ vẫn y như hồi đó, vẫn thiếu kiên nhẫn ghê".
Hùng Phi Kinh cười khà khà hỏi: "Hay là sư huynh hối hận?"
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo khẽ thở dài: "Tôi không phải là hối hận, mà chỉ lo lỡ đệ thua thì lại chịu đả kích, rồi ảnh hưởng tới đạo tâm".
Hùng Phi Kinh nheo mắt lại nói: "Cảm ơn sư huynh đã quan tâm, lần này tôi chắc chắn sẽ không làm huynh thất vọng!"
Giáo chủ Thái Hoàng chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Nhưng đúng lúc này, mọi người thấy phía Tiểu Ất Phong xuất hiện ba bóng người Cổ Hoàng cao tới cả mấy chục ngàn mét. Ở trước mặt họ, những dãy núi trông có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Uy áp khủng bố trút xuống khiến cho mọi người muốn cúng bái và đều sửa sang lại quần áo.
Nguồn gốc của Chân Hoàng Tiên Giới có liên quan đến Cổ Hoàng. Ngọn nguồn của chín chương Thái Hoàng mà Thái Hoàng Hoàng Giáo tuấn luyện cũng có liên quan tới Cổ Hoàng!
Hùng Phi Kinh kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía giáo chủ Thái Hoàng, tên kia ra vẻ bình tĩnh, vẻ mặt suy tư khó lường.
"Sư huynh giấu kín thật, trong giáo thế mà có người tu luyện chín chương Thái Hoàng tới tầng thứ sáu, còn đạt được thành tựu 'Ba hoàng hội tụ' mà ngay cả sư tổ cũng không làm được!", Hùng Phi Kinh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.
Thực tế, giáo chủ Thái Hoàng cũng tò mò, rốt cuộc là ai mà lại có thủ đoạn cỡ đó. Ông ta vô cùng hiểu biết các cao thủ trong giáo, hoàn toàn không có ai có thể tìm hiểu được đến chương sáu của Thái hoàng, đến cả ông ta cũng không thể làm được!
Lẽ nào là cậu ta? Trong lòng giáo chủ Thái Hoàng chợt nghĩ đến một người, nở nụ cười nói: "Hùng sư đệ, đệ có biết tại sao lúc trước giáo chủ lại tuyển tôi làm người kế nhiệm không?"
Hùng Phi Kinh cười lạnh nói: "Bởi vì huynh giỏi nịnh bợ nhất, còn ra vẻ người tốt!"
Giáo chủ Thái Hoàng lắc đầu: "Bởi vì tôi có lòng rộng lượng. Lịch sử Thái Hoàng Giáo đã rất lâu đời, nếu muốn phát triển mãi không xuống dốc thì nhất định phải có lòng rộng lượng! Nếu không chấp nhận nổi người mạnh và giỏi hơn mình thì tông môn chắc chắn sẽ xuống dốc. Mà sư đệ lại không thể làm được điều đó.
Hùng Phi Kinh hừ thật mạnh nói: "Huynh đừng có ra vẻ nói như thế trước mặt tôi, điều đó có thể lừa người khác chứ tôi thì không ấp tín nghĩa một chữ nào hết!"
Giáo chủ Thái Hoàng khẽ thở dài nói: "Mong sao sau khi trải qua chuyện này, sư đệ có thể hiểu được".
Hùng Phi Kinh nghẹn một cơn tức trong lòng, nói: "Giáo chủ, tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, để bọn nhỏ lên đài so đấu đi!"
Ông ta vừa nói xong, bên phía Chân Hoàng Tông đã có một người đàn ông tóc đen bước ra, hai con ngươi đen kịt, mặc một chiếc áo giáp mềm mại màu đen, trong tay xách theo một cây đao dài nhỏ, thân đao quấn quanh hai luồng sáng xanh đỏ, màu xanh là linh hồn một con rồng, mà đỏ là một con Phượng Hoàng!
Giáo chủ Thái Hoàng thấy thanh đao đó thì nhàn nhạt nói: "Đao Long Phượng, đây là bảo vật của Long Phượng Song Tôn khi xưa, không ngờ lại rơi vào trong tay sư đệ".
Hùng Phi Kinh: "Đứa nhỏ Kinh Vô Trần này có ngộ tính rất cao, cậu ta đã tìm hiểu được Thiên Đao bí truyền. Thế nên, tốt nhất là huynh nên cử đệ tử nào ra hồn chút, chứ không sẽ bị một đao chém chết đó".
Xu Thiên ngồi phía sau giáo chủ Thánh Hoàng không xa, sắc mặt anh ta âm trầm rồi chậm rãi đứng lên.
Nhưng mà, giáo chủ Thái Hoàng cũng không có nhìn anh ta mà chỉ nhàn nhạt nói: "Sư đệ, Thái Hoàng Giáo mới thu một đệ tử mới, để cậu ta đến chỉ dạy cho các sư đệ của đệ đi".
Hùng Phi Kinh nhướng mày: "Ý huynh là đệ tử tên Ngô Bình kia? Tôi cũng có nghe nói, nhưng so với Kinh Vô Trần thì cậu ta chẳng đáng là gì. Chắc có lẽ sư huynh còn không biết nhỉ? Lúc Kinh Vô Trần sinh ra đã chiếm được số mệnh của Chân Hoàng Tiên Giới?"
Trái tim của giáo chủ Thái Hoàng Giáo chợt hẫng một nhịp: "Vậy ư? Hồi đó Cổ Hoàng trấn áp số mệnh của giới này đã có 12 luồng số mệnh chạy thoát, không ngờ đứa nhỏ Vô Trần kia có thể nhận được một trong số đó, kia quả thật là cơ duyên trời ban".
Hùng Phi Kinh khó nén vẻ đắc ý nói: "Vậy sư huynh cảm thấy, đứa con của số mệnh sẽ thua bởi một người bình thường?"
Giáo chủ Thái Hoàng cười, không có cãi lại lời ông ta mà nói: "Cậu ta đến rồi".
Lúc này, mấy người Ngô Bình đã xuất hiện ở trước mặt mọi người, chắp tay chào giáo chủ và những người có chức vị quan trọng khác rồi đứng sang bên xem trận chiến.
Giáo chủ Thái Hoàng cười bảo: "Ngô Bình, người này là Hùng Phi Kinh - tông chủ Chân Hoàng Tông và là sư đệ của tôi".
Ngô Bình khom lưng chào Hùng Phi Kinh: "Xin chào tông chủ".
Hùng Phi Kinh đánh giá Ngô Bình, trong lòng bỗng bồn chồn, mơ hồ có một cảm giác không tốt, không nhịn được hỏi: "Cậu có thấy cảnh tượng ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện hiếm có ban nãy không?"
Tinh Viêm đứng cạnh không kiềm được nói: "Ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện là do Ngô sư huynh của chúng tôi làm!"
Câu đó vừa nói ra thì mọi người có mặt ở đây đều hoảng sợ, những người giữ chức vụ quan trọng trong Thái Hoàng Giáo vừa mừng vừa sợ. Cho dù là giáo chủ Thái Hoàng luôn chín chắn đáng tin mà lúc này cũng không khỏi lộ ra nụ cười.
Sắc mặt Hùng Phi Kinh lập tức trở nên hết sức khó coi, trong lòng ông ta chỉ có một giọng nói đang không ngừng lặp đi lặp lại đó là không thể nào, tuyệt đối không thể thế được.
Nghe Ngô Bình nói thế, mọi người đều gật đầu.
Không lâu sau, Tinh Viêm cầm một con gà nướng đi ra, vừa đi vừa nói: “Sư huynh, đi giết chúng”.
Mấy ngày nay, rất nhiều đệ tử Thái Hoàng Giáo, trong đó có mấy người Tinh Viêm đều đang kiềm chế cơn tức giận. Bên trên yêu cầu họ cố gắng không xảy ra xung đột, dù sao mấy đệ tử Hạ Tông này cũng có thể coi là người của mình. Nhưng người Hạ Tông ai cũng kiêu ngạo, ngược lại Càn Khôn lại xem thường đệ tử Thượng Giáo.
Ở Tiểu Ất Phong, mười mấy đệ tử Chân Hoàng Tông đang tụ tập trong sân uống rượu nói khoác, bên cạnh còn có mấy đệ tử tạp dịch họ dẫn đến để hầu hạ.
Đám người này đều là đệ tử tài giỏi của Chân Hoàng Tông, hoặc là đệ tử chân truyền, có địa vị rất cao trong tông.
Lúc này, một đệ tử tinh anh cười nói: “Hôm qua tôi đang đi dạo xuống núi thì gặp một đệ tử nữ Thái Hoàng Giáo, tôi kéo cô ta vào rừng tre bên cạnh, tận hưởng rất vui vẻ”.
Đệ tử tinh anh này vô cùng đắc ý, người xung quanh đều ồ lên một trận.
“Sư huynh Quách làm tốt lắm! Đám đệ tử Thái Hoàng Giáo này tự cho rằng mình là nhất, nhưng tôi nghĩ chúng chỉ có thế thôi. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ ngủ với các đệ tử nữ, trưởng lão nữ của Thái Hoàng Giáo, sử dụng tài nguyên của chúng, ha ha…”
Đám người này đều bật cười thật lớn như đám thổ phỉ, ánh mắt đều là vẻ phấn khích.
“Buồn cười lắm sao?”, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh đám người này.
Sư huynh Quách này ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi híp mắt lại nhìn hướng phát ra âm thanh.
Ngô Bình và mấy người Tử Hi, Tinh Viêm đứng ở đó, cũng không biết đến từ lúc nào.
“Sư huynh Quách” đó sầm mặt nói: “Các người là ai?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tiểu Ất Phong là địa bàn của Thái Hoàng Giáo, bọn tôi đến đi dạo”.
Ánh mắt vị này “sư huynh Quách” nhìn Tử Hi, sau đó cười nói: “Thì ra là người đẹp cô à, sao nào, hôm qua không ngủ được với tôi, hôm nay hối hận rồi nên mới đến đây gặp tôi à?”
“Bốp!”
Sư huynh Quách này còn chưa nói xong, Ngô Bình đã bước đến tát hắn một cái, mặt sư huynh Quách bị đánh lệch sang một bên, đồng tử lồi ra ngoài, xương hàm vỡ vụn, răng văng ra ngoài.
Cả người sư huynh Quách co giật, máu liên tục chảy ra từ trong miệng, có vẻ bị thương không nhẹ, ý thức đã mơ hồ.
Cái tát đó Ngô Bình đã sử dụng sức mạnh của Thất Tinh Trảm Đạo và kiếm Thương Hồn, không chỉ đánh vào cơ thể hắn mà còn làm tổn thương thần hồn của đối phương.
Những đệ tử khác của Chân Hoàng Tông đều vừa hoảng sợ vừa tức giận, đồng loạt đứng lên ra tay. Một bàn tay đen xì từ dưới đất lao tới, tóm lấy cổ chân của Ngô Bình. Ngô Bình giậm chân, tạo ra sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm đáng sợ, bàn tay đen vỡ vụn, người ra tay hét lên, phun ra một ngụm máu.
Sau đó tay phải cậu tóm lấy lưỡi kiếm, bẻ gãy thân kiếm, sau đó đá một cú khiến người cầm kiếm văng ra xa.
Những lúc này lại có một chưởng và một quyền, ba lưỡi đao lao về phía cậu.
“Keng!”
Cậu khẽ hô lên một tiếng, mười ngàn đôi bàn tay quỷ tấn công, cái khiên mặt quỷ màu vàng xanh bốn mặt xuất hiện xung quanh cậu, mặt quỷ gào lên đầy giận dữ khiến vài người chóng mặt hoa mắt, thần hồn chấn động.
Vũ khí và quyền chưởng đánh vào người Ngô Bình đều bị đánh văng ra xa. Hóa ra cậu không chỉ được tấm khiên mặt quỷ bảo vệ, mà còn có sức phản công của một thanh kiếm trắng bạc.
Ba vũ khí có hai thanh xuất hiện vết nứt, người tấn công bị gãy xương ngón tay, ai cũng kêu thảm thiết.
Ngô Bình mặt không cảm xúc nói: “Các người chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
Đám người vừa sợ vừa tức giận, còn chưa kịp phản bác thì Ngô Bình đã tấn công. Chỉ thấy tay phải của cậu bấm tay, ba mươi ngàn đôi tay quỷ trong cơ thể cũng đang bấm tay giống cậu, sau đó hét lên: “Hoàng Dụ, quỳ xuống!”
Tất cả đệ tử Chân Hoàng Tông ở đó đều quỳ xuống đất, họ đều lộ ra vẻ sợ kinh hoàng, đây là thế nào?
Hóa ra Ngô Bình đang thi triển chiêu thức của Thái Hoàng Ngũ Chương- Hoàng Dụ. Hoàng Dụ vừa xuất hiện thì có thể cộng hưởng với khí tức của các hoàng giả nhân tộc từ xưa đến nay, tạo nên sự trấn áp tinh thần với kẻ thù, buộc họ phải làm theo mệnh lệnh của Hoàng Dụ.
“Hoàng Dụ, tát vào mồm!”, Ngô Bình nói tiếp.
Đám người này đều giơ tay lên, đánh mạnh vào mặt mình.
Hoàng Dụ này rất khó thi triển, nếu Ngô Bình không đạt tới cảnh giới Bí Thiên, có thể mượn sức mạnh của trời đất thì cũng không thể thực hiện được chiêu thức siêu phàm như vậy.
Tử Hi lấy một miếng bùa ngọc ra, quay lại cảnh tượng này một cách hoàn chỉnh.
Đám người này giơ tay lên liên tục tát vào miệng mình, cho dù thế nào cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của Hoàng Dụ.
Sau đó, Ngô Bình giơ tay phải lên chỉ về phía xa, một màn sương mù xuất hiện, cậu thi triển chiêu thức của cảnh giới Huyền Thiên Mộng, đưa ý thức của đám người này vào trong mộng, để họ trải qua hàng ngàn lần luân hồi, vô số đau khổ, mỗi kiếp đều bị giày vò.
Thoáng chốc vẻ mặt của đám người này trở nên vặn vẹo, sau đó đông cứng lại, cả người như mất đi linh hồn, ngây người đứng đó như tượng.
Tinh Viêm tò mò nhìn đám người này hỏi: “Sư huynh, chúng sao thế?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Sau khi trải qua hàng ngàn kiếp tra tấn trong mộng cảnh, chúng phải nếm trải mọi nỗi đau trên đời hàng vạn lần”.
Da đầu Tinh Viêm tê cả lại: “Hàng ngàn vạn lần! Nếu là tôi, chắc tôi sẽ chết sớm quá”.
“Tự sát không có tác dụng, chúng sẽ không chết trong ảo ảnh. Sau khi chết cũng sẽ sống lại, sau đó trải qua đau đớn gấp đôi”.
Tử Hi thở dài: “Những người này thật quá đáng. Tôi thật không hiểu Chân Hoàng Tông sao lại có thể thu nhận những người như vậy làm đệ tử xuất sắc chứ”.
Ngô Bình: “Với tông môn bên dưới, chỉ cần có tư chất tốt thì ra sức đào tạo, phẩm chất của đệ tử thế nào tính sau”.
Đúng lúc này, một bóng người bay tới từ đằng xa, ông ta nhìn thoáng qua hiện trường, sắc mặt thay đổi, nghiêm nghị hỏi mấy người Ngô Bình: “Các người đang làm gì vậy?”
Ngô Bình nhìn người này hỏi: “Ông là ai?”
Người này tức giận nói: “Tôi là Ngô Nghĩa Châu, thượng trưởng lão của Chân Hoàng Tông”.
Ngô Bình: “Trưởng lão Ngô, đám người này đánh đệ tử Thái Hoàng Giáo tôi, nhục mạ đệ tử nữ, theo quy định đệ tử môn phái bọn tôi thì nên giết. Nhưng xét thấy họ đều là nhân tài của Chân Hoàng Tông, tôi chỉ trừng phạt nhẹ thôi, chỉ giết chết mấy tên thủ lĩnh tàn ác thôi”.
“Cậu dám!”
Trưởng lão này nổi giận, tiến đến một bước, khí tức cảnh giới Thần Thông ập đến.
Ngô Bình không hề sợ hãi, bướm ma Thái Cổ trong bảy bí khiếu đều nhảy nhót, khí tức hung hãn bộc phát.
Ngô Nghĩa Châu chắp hai tay lại, sau lưng ông ta xuất hiện một tấm bia ánh sáng cực lớn, trên đó khắc hai mươi ba văn tự hoàng khí ngút trời. Đây chính là một trong những chiêu thức trong Tam chương của Thái Hoàng, tượng đài hoàng đế trấn áp thiên hạ. Thật ra là suy tưởng ra một bia hoàng, trên đó có viết chiếu chỉ, từ đó sinh ra uy lực to lớn.
Nhưng tu hành của Ngô Nghĩa Châu khá bình thường, trên bia chỉ có hai mươi ba chữ, hơn nữa chữ rất mờ, uy lực có hạn.
Ngô Bình khinh thường nói: “Ông là thượng trưởng lão mà luyện Thái Hoàng Cửu chương kém cỏi như vậy, đúng là khiến người khác thất vọng”.
Cậu vừa dứt lời, phía sau vang lên một tiếng “ầm” lớn, trên đầu cậu xuất hiện một cái tán cây khổng lồ, che khuất bầu trời, dưới tán cây ba hư ảnh của các vị hoàng đế cổ đại xuất hiện, khuôn mặt khá mờ, hoàng khí ngút trời trấn áp cả bầu trời.
Chiêu này là chiêu thức chương sáu trong Thái Hoàng Cửu Chương, tên là Ba Hoàng Hội Tụ. Ba Hoàng vừa xuất hiện, mỗi người đều như đang nói gì đó, âm thanh của đại đạo chấn động tứ phía, yêu ma trong thiên hạ đều sợ hãi, thần hồn đều lặng thinh.
Chương 2757: So tài
Nhưng vào lúc này, bóng dáng Thánh Hoàng trong tầng thứ năm của tháp Thiên Mệnh bỗng nhiên mở mắt, bóng của ba vị Hoàng thoáng chốc tỏa sáng chói mắt! Toàn bộ Chân Hoàng Tiên Giới có một số chỗ chấn động kịch liệt như có một vị cực kỳ khủng bố đang thức tỉnh.
Trong đầu Ngô Bình vừa nghĩ, lúc này ý thức của cậu dường như đã kết hợp làm một với Thiên Tôn Cổ Hoàng trên đỉnh đầu. Cậu lập tức nhận ra những nơi chấn động một cách khác thường kia và ghi nhớ!
"Bùm!"
Vị Hoàng đằng sau Ngô Nghĩa Châu thoáng chốc nát bấy, hóa thành vô số luồng khí Hoàng bị bóng của ba vị hấp thu. Còn anh lại quỳ rạp trên mặt đất, hoảng sợ nhìn bóng của ba vị Hoàng trên không!
"Ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện, sao có thể thế được!"
Phải biết rằng, đến cả tổ sư Thái Hoàng hồi đó cũng không thể khiến ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện. Bởi vì khi ba người họ cùng xuất hiện đồng nghĩa với việc Ngô Bình đã được ý chí của Cổ Hoàng có mặt trên khắp thế gian này công nhận!
Ngô Bình nhàn nhạt hỏi: "Chút tu vi ấy của anh mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ?"
Ngô Nghĩa Châu run rẩy rồi cúi gằm đầu xuống với Ngô Bình: "Xin cậu thứ tội!"
"Đứng lên rồi nói", Ngô Bình nhàn nhạt nói.
Ngô Nghĩa Châu không dám đứng dậy, vẫn quỳ dưới đất, run rẩy nói: "Thưa cậu, nếu mấy người thật sự làm những chuyện ấy thì cậu xử lý như thế nào cũng không quá".
Ngô Bình vung tay lên, đám người kia lập tức thoát ra khỏi ảo cảnh, cả đám mặt mày đờ đẫn, ánh mắt dại ra không chút cảm xúc.
Ngô Nghĩa Châu thấy thế thì hoảng sợ, nghĩ bụng đám chết tiệt này chọc ai không chọc, chọc phải anh tài có thể khiến ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện!
Lúc này, Ngô Bình đã tiếp nhận ba vị Hoàng, sau đó nói: "Giữ đầu sỏ lại, những người còn lại đuổi khỏi Thái Hoàng Giáo. Nếu dám ở lại, giết chết không tha!"
"Vâng!"
Chẳng mấy chốc, Ngô Nghĩa Châu dẫn theo đám người ngoài "Quách sư huynh" kia rời khỏi Tiểu Ất Phong, sau đó trực tiếp trở về Chân Hoàng Tông.
Còn "Quách sư huynh" kia thì Ngô Bình đã bảo Tinh Viêm đưa gã xuống nhà giam, tạm thời giam giữ, chờ sau khi khiêu chiến kết thúc sẽ xử tội gã sau.
Cấp cao của hai bên đều không có phản ứng gì đối với chuyện xảy ra bên này, Thái Hoàng Giáo không hỏi, Chân Hoàng Tông cũng mặc kệ.
Ngô Bình giải quyết xong chuyện này bèn hỏi: "Khi nào thì khiêu chiến bắt đầu?"
Tử Hi ngó thời gian rồi đáp: "Xế chiều nay còn có một trận chiến, còn lại khoảng nửa tiếng nữa đó".
"Ai là người nhận khiêu chiến đầu tiên?", Ngô Bình hỏi.
"Xu Thiên", Tử Hi đáp.
"Là anh ta?", Ngô Bình gật đầu: "Đến xem thử đi".
Thời gian quay trở lại mười mấy phút trước, trung tâm Thái Hoàng Giáo có một ngọn núi chiếm diện tích trăm mẫu lơ lửng trên không. Bên trong có trận pháp khiến cho linh khí ở nơi này sung túc, mọc vô số tiên dược quý hiếm.
Mà giờ phút này, các lãnh đạo của Thái Hoàng Giáo và Chân Hoàng Tông đều ngồi chung với nhau, trước mặt họ là một cái bàn ngọc, bên trên đặt một ít trái cây và bánh ngọt, mỗi loại đều thuộc hàng hiếm. Bên cạnh là những nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp rót rượu gắp thức ăn cho họ.
Tông chủ Chân Hoàng Tông là một người đàn ông râu tím, dáng người cao to, hai hàng lông mày dài rậm, quanh người tràn ngập khí thế.
Bên cạnh là giáo chủ Thái Hoàng Giáo, ông ta cười ha ha nói: "Hùng sư đệ, lần trước sau khi tạm biệt thì đã qua trăm năm rồi nhỉ, thời gian trôi qua nhanh ghê".
Tông chủ Chân Hoàng Tông kia tên là Hùng Phi Kinh, hồi đó từng cạnh tranh chức giáo chủ với giáo chủ Thái Hoàng Giáo, cuối cùng lại thua. Ông ta không cam lòng, trong cơn giận dữ đã rời khỏi chức trưởng lão chủ chốt đi xuống một chi nhánh của tông môn. Ông ta quản lý tông môn rất khá, ngắn ngủi mấy trăm năm mà Chân Hoàng Tông đã nhanh chóng phát triển.
Hùng Phi Kinh cười "ha ha" nói: "Nam sư huynh, bản thân tôi lại cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, vì chờ ngày này mà tôi đã nhịn mấy trăm năm rồi đó!"
Vẻ mặt giáo chủ Thái Hoàng Giáo vẫn như thường, cười bảo: "Hùng sư đệ, đệ vẫn y như hồi đó, vẫn thiếu kiên nhẫn ghê".
Hùng Phi Kinh cười khà khà hỏi: "Hay là sư huynh hối hận?"
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo khẽ thở dài: "Tôi không phải là hối hận, mà chỉ lo lỡ đệ thua thì lại chịu đả kích, rồi ảnh hưởng tới đạo tâm".
Hùng Phi Kinh nheo mắt lại nói: "Cảm ơn sư huynh đã quan tâm, lần này tôi chắc chắn sẽ không làm huynh thất vọng!"
Giáo chủ Thái Hoàng chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Nhưng đúng lúc này, mọi người thấy phía Tiểu Ất Phong xuất hiện ba bóng người Cổ Hoàng cao tới cả mấy chục ngàn mét. Ở trước mặt họ, những dãy núi trông có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Uy áp khủng bố trút xuống khiến cho mọi người muốn cúng bái và đều sửa sang lại quần áo.
Nguồn gốc của Chân Hoàng Tiên Giới có liên quan đến Cổ Hoàng. Ngọn nguồn của chín chương Thái Hoàng mà Thái Hoàng Hoàng Giáo tuấn luyện cũng có liên quan tới Cổ Hoàng!
Hùng Phi Kinh kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía giáo chủ Thái Hoàng, tên kia ra vẻ bình tĩnh, vẻ mặt suy tư khó lường.
"Sư huynh giấu kín thật, trong giáo thế mà có người tu luyện chín chương Thái Hoàng tới tầng thứ sáu, còn đạt được thành tựu 'Ba hoàng hội tụ' mà ngay cả sư tổ cũng không làm được!", Hùng Phi Kinh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.
Thực tế, giáo chủ Thái Hoàng cũng tò mò, rốt cuộc là ai mà lại có thủ đoạn cỡ đó. Ông ta vô cùng hiểu biết các cao thủ trong giáo, hoàn toàn không có ai có thể tìm hiểu được đến chương sáu của Thái hoàng, đến cả ông ta cũng không thể làm được!
Lẽ nào là cậu ta? Trong lòng giáo chủ Thái Hoàng chợt nghĩ đến một người, nở nụ cười nói: "Hùng sư đệ, đệ có biết tại sao lúc trước giáo chủ lại tuyển tôi làm người kế nhiệm không?"
Hùng Phi Kinh cười lạnh nói: "Bởi vì huynh giỏi nịnh bợ nhất, còn ra vẻ người tốt!"
Giáo chủ Thái Hoàng lắc đầu: "Bởi vì tôi có lòng rộng lượng. Lịch sử Thái Hoàng Giáo đã rất lâu đời, nếu muốn phát triển mãi không xuống dốc thì nhất định phải có lòng rộng lượng! Nếu không chấp nhận nổi người mạnh và giỏi hơn mình thì tông môn chắc chắn sẽ xuống dốc. Mà sư đệ lại không thể làm được điều đó.
Hùng Phi Kinh hừ thật mạnh nói: "Huynh đừng có ra vẻ nói như thế trước mặt tôi, điều đó có thể lừa người khác chứ tôi thì không ấp tín nghĩa một chữ nào hết!"
Giáo chủ Thái Hoàng khẽ thở dài nói: "Mong sao sau khi trải qua chuyện này, sư đệ có thể hiểu được".
Hùng Phi Kinh nghẹn một cơn tức trong lòng, nói: "Giáo chủ, tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, để bọn nhỏ lên đài so đấu đi!"
Ông ta vừa nói xong, bên phía Chân Hoàng Tông đã có một người đàn ông tóc đen bước ra, hai con ngươi đen kịt, mặc một chiếc áo giáp mềm mại màu đen, trong tay xách theo một cây đao dài nhỏ, thân đao quấn quanh hai luồng sáng xanh đỏ, màu xanh là linh hồn một con rồng, mà đỏ là một con Phượng Hoàng!
Giáo chủ Thái Hoàng thấy thanh đao đó thì nhàn nhạt nói: "Đao Long Phượng, đây là bảo vật của Long Phượng Song Tôn khi xưa, không ngờ lại rơi vào trong tay sư đệ".
Hùng Phi Kinh: "Đứa nhỏ Kinh Vô Trần này có ngộ tính rất cao, cậu ta đã tìm hiểu được Thiên Đao bí truyền. Thế nên, tốt nhất là huynh nên cử đệ tử nào ra hồn chút, chứ không sẽ bị một đao chém chết đó".
Xu Thiên ngồi phía sau giáo chủ Thánh Hoàng không xa, sắc mặt anh ta âm trầm rồi chậm rãi đứng lên.
Nhưng mà, giáo chủ Thái Hoàng cũng không có nhìn anh ta mà chỉ nhàn nhạt nói: "Sư đệ, Thái Hoàng Giáo mới thu một đệ tử mới, để cậu ta đến chỉ dạy cho các sư đệ của đệ đi".
Hùng Phi Kinh nhướng mày: "Ý huynh là đệ tử tên Ngô Bình kia? Tôi cũng có nghe nói, nhưng so với Kinh Vô Trần thì cậu ta chẳng đáng là gì. Chắc có lẽ sư huynh còn không biết nhỉ? Lúc Kinh Vô Trần sinh ra đã chiếm được số mệnh của Chân Hoàng Tiên Giới?"
Trái tim của giáo chủ Thái Hoàng Giáo chợt hẫng một nhịp: "Vậy ư? Hồi đó Cổ Hoàng trấn áp số mệnh của giới này đã có 12 luồng số mệnh chạy thoát, không ngờ đứa nhỏ Vô Trần kia có thể nhận được một trong số đó, kia quả thật là cơ duyên trời ban".
Hùng Phi Kinh khó nén vẻ đắc ý nói: "Vậy sư huynh cảm thấy, đứa con của số mệnh sẽ thua bởi một người bình thường?"
Giáo chủ Thái Hoàng cười, không có cãi lại lời ông ta mà nói: "Cậu ta đến rồi".
Lúc này, mấy người Ngô Bình đã xuất hiện ở trước mặt mọi người, chắp tay chào giáo chủ và những người có chức vị quan trọng khác rồi đứng sang bên xem trận chiến.
Giáo chủ Thái Hoàng cười bảo: "Ngô Bình, người này là Hùng Phi Kinh - tông chủ Chân Hoàng Tông và là sư đệ của tôi".
Ngô Bình khom lưng chào Hùng Phi Kinh: "Xin chào tông chủ".
Hùng Phi Kinh đánh giá Ngô Bình, trong lòng bỗng bồn chồn, mơ hồ có một cảm giác không tốt, không nhịn được hỏi: "Cậu có thấy cảnh tượng ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện hiếm có ban nãy không?"
Tinh Viêm đứng cạnh không kiềm được nói: "Ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện là do Ngô sư huynh của chúng tôi làm!"
Câu đó vừa nói ra thì mọi người có mặt ở đây đều hoảng sợ, những người giữ chức vụ quan trọng trong Thái Hoàng Giáo vừa mừng vừa sợ. Cho dù là giáo chủ Thái Hoàng luôn chín chắn đáng tin mà lúc này cũng không khỏi lộ ra nụ cười.
Sắc mặt Hùng Phi Kinh lập tức trở nên hết sức khó coi, trong lòng ông ta chỉ có một giọng nói đang không ngừng lặp đi lặp lại đó là không thể nào, tuyệt đối không thể thế được.
Bình luận facebook