-
Chương 2758-2759
Chương 2758: Kinh Vô Trần, Hoàng Thiên Ấn
Giáo chủ Thái Hoàng giáo cười “haha”, nói: “Khá lắm. Hôm nay mấy đệ tử trong tông muốn trau dồi thêm với các cậu, cậu có hứng thú tham gia không?”
Ngô Bình nói: “Gần đây đệ tử thường xuyên luyện tập, đang muốn khởi động gân cốt, nếu có thể trau dồi với các sư đệ trong tông thì còn gì bằng nữa”.
Xu Thiên ở phía sau, tâm trạng rối bời, anh ta vừa thất vọng lại vừa thấy nhẹ nhõm. Mấy ngày trước, anh ta đã cho người đi nghe ngóng về tình hình của Kinh Vô Trần, sau khi cẩn thận so sánh, anh ta cảm thấy mình không nắm được phần thắng nào. Nếu dốc toàn lực thì nhiều lắm cũng chỉ nắm được hai mươi, ba mươi phần trăm là có thể hòa. Còn việc đánh bại Kinh Vô Trần thì anh ta không dám mơ tưởng.
Hùng Phi Kinh bình thản đáp: “Cậu ta cũng là một thiên tài, nếu Vô Trần đánh bại cậu ta thì e rằng sẽ hút hết khí vận của cậu ta đó. Sư huynh, đến lúc đó đừng hối hận đó”.
Giáo chủ Thái Hoàng giáo bình thản nói: “Sư đệ, nếu Ngô Bình thắng, chẳng phải kết quả cũng như nhau sao? Họ đều là con cưng của trời, cứ nghe theo ý trời thôi”.
Thật ra Hùng Phi Kinh hơi giả tạo, mặc dù Kinh Vô Trần may mắn nhưng Ngô Bình lại là người có ngộ tính nghịch thiên, vượt cả sư tổ, so ra thì Kinh Vô Trần còn kém hơn Ngô Bình một chút.
Lúc này, ông ta nhìn sang Kinh Vô Trần, mặt Kinh Vô Trần không chút cảm xúc, anh ta từ từ bước ra, đi vào giữa đám đông, rõ ràng anh ta vẫn rất tự tin về bản thân mình.
Hùng Phi Kinh thở phào, thái độ của Kinh Vô Trần một lần nữa khiến ông ta tự tin hơn, ông ta hạ giọng nói: “Vô Trần, nếu hôm nay con đánh bại được Ngô Bình thì sau này con sẽ là đệ tử số một của Thái Hoàng giáo”.
Giáo chủ Thái Hoàng giáo thì cười, nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, cố hết sức, giữ an toàn”.
Có thể thấy tâm thái của hai bên hoàn toàn khác nhau, giáo chủ Thái Hoàng giáo chỉ hi vọng Ngô Bình được bình an, còn Hùng Phi Kinh thì lại muốn giành phần thắng, vì ông ta không thể thua.
Đột nhiên, ba luồng kiếm quang từ trên trời chiếu xuống, ba vị kiếm đạo chí tôn là Thẩm Huyền Tông, La Vô Phi, Âu Dương Thiên Tế xuất hiện.
Tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ và mời ba người đến vị trí ngồi trang trọng nhất. Đến cả Hùng Phi Kinh cũng vô cùng kính trọng, chào ba người họ bằng lễ nghi của người bề dưới.
“Đồ nhi, phát huy cho tốt nhé”. Thẩm Huyền Tông cười, nói.
Ngô Bình gật đầu nhẹ, quay người đi về giữa, đứng trước mặt Kinh Vô Trần.
Lúc này, hai người họ chỉ cách nhau mười bước, ánh mắt Kinh Vô Trần thoáng vẻ lạnh lùng.
“Anh cũng có chút thú vị đó”. Kinh Vô Trần bình thản nói: “Nhưng so với tôi thì anh chẳng là gì”.
Người đó cực kỳ tự tin, dù biết Ngô Bình có thể đạt đến Tam Hoàng Tề Lâm nhưng anh ta vẫn cảm thấy Ngô Bình chẳng là gì.
Ngô Bình: “Nói những lời này có ích gì? Đánh đi rồi mới biết anh mạnh ai yếu”.
“Ầm”.
Một luồng khí tức kinh người bộc phát từ trên người Kinh Vô Trần, mọi người cảm thấy khí tức đó rất kỳ lạ nhưng Ngô Bình thì lại giật mình.
“Sức mạnh cấm kỵ?”Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm, cậu có thể cảm nhận được rất rõ trong cơ thể của đối phương có một luồng sức mạnh cấm kỵ không hề yếu, có lẽ sức mạnh cấm kỵ đó là cấm kỵ Tiểu Thiên.
Nếu là trước đây, Ngô Bình gặp phải loại cấm kỵ này thì nhất định sẽ rất đau đầu, nhưng bây giờ Cửu Dương Hóa Cấm của cậu đã luyện hóa thành cấm kỵ Đại Thiên, cấm kỵ Tiểu Thiên cỏn con đó có đáng là gì?
“Trói”.
Kinh Vô Trần chỉ về phía Ngô Bình, một luồng sức mạnh kỳ lạ hình thành giữa hư không, trói chặt lấy Ngô Bình khiến cậu không thể động đậy. Mỗi một thớ thịt trên tay chân cậu đều không thể cử động, đến cả suy nghĩ cũng chậm lại.
Kinh Vô Trần giơ đao Long Phụng lên, từ từ tiến về phía Ngô Bình, càng lúc càng tiến đến gần, tám bước, bảy bước rồi sáu bước. Lúc này, anh ta chỉ cần giơ đao lên và chém thì sẽ có thể lấy mạng được Ngô Bình ngay.
Ngô Bình vẫn còn đang cảm nhận sức mạnh trói buộc đó, cậu cảm giác luồng sức mạnh đó không quá mạnh, chỉ cần dùng đến Cấm Kỵ chân phù thì cậu đã có thể phá được sự trói buộc đó rồi.
“Mở”.
Cậu hét nhẹ, sức mạnh trói buộc đó bị một sức mạnh rất lớn từ trong truyền ra ngoài phá giải.
Kinh Vô Trần rùng mình, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sức mạnh cấm kỵ vô cùng kỳ lạ và mạnh mẽ, cậu đã từng thử với rất nhiều cao thủ. Thậm chí có lần cậu còn ra tay với một tu sĩ đạo cảnh tầng hai, kết quả suýt chút đã giết chết đối thủ. Cậu đã làm gì để phá được sức mạnh lớn như thế?
“Sức mạnh này khá thú vị”. Ngô Bình nhún vai, nói với Kinh Vô Trần: “Anh cũng thử chiêu của tôi đi”.
Cậu vừa dứt lời thì đã đưa tay phải ra tóm lấy anh ta, sức mạnh làm thối rữa truyền vào cơ thể Kinh Vô Trần, bắt đầu cướp đi sự sống của anh ta.
Kinh Vô Trần giật mình, thi triển toàn bộ sức mạnh cấm kỵ trong cơ thể để chống lại luồng sức mạnh này. Nhưng sức mạnh cấm kỵ của Ngô Bình càng thâm hậu hơn, đẳng cấp cũng cao hơn, khiến anh ta chống trả khá vất vả.
Lúc này, Kinh Vô Trần bị bao trùm bởi một luồng khói đen, sự sống trong cơ thể anh ta không ngừng biến mất, mặt anh ta bắt đầu xuất hiện vết nhăn, mắt cũng từ từ trở nên vẫn đục.
“Đấy là chiêu thức gì?”. Giáo chủ Thái Hoàng giáo cũng kinh ngạc thốt lên, hỏi ba trưởng lão.
Thẩm Huyền Tông nói với vẻ như đã nghĩ ra gì đó: “Xem ra cậu ấy không uổng công đến cấm địa Thượng Cổ, cậu ấy đã có được sức mạnh cấm kỵ”.
Tim Hùng Phi Kinh đập thình thịch, ông ta biết sức mạnh cấm kỵ của Kinh Vô Trần, nó được xem như một quân át chủ bài. Nhưng ông ta không thể nào ngờ tới, Ngô Bình cũng có sức mạnh cấm kỵ.
Kinh Vô Trần cố sứ giằng co, anh ta đột ngột hét lớn, vung đao Long Phượng rồi chém mạnh về phía Ngô Bình.
Đao đó rất mạnh, bộc phát ra sức mạnh mà hắn thật sự đang có.
Ngô Bình rút kiếm Thất Tinh Long Uyên ra khỏi vỏ, thời gian này cậu cũng có lĩnh ngộ được một chút kiếm phổ Vô Thượng, từ đó ngộ ra các chiêu kiếm pháp.
“Keng”.
Kiếm quang lóe lên, ba mươi ba luồng sức mạnh kỳ diệu không ngừng gây chấn động, Kinh Vô Trần tê tay, đao Long Phụng vút khỏi tay, anh ta vội vã lùi về sau.
Ngô Bình đưa tay ra đón lấy đao Long Phụng và cất vào trong túi rồi bình thản nói: “Anh có nhận thua không?”
“Tôi sẽ không thua”. Kinh Vô Trần một lần nữa giận dữ, anh ta cắn đứt lưỡi, phun ra một ngụm sương máu, trong màn sương, máy ngưng tụ thành một cái đầu lâu ma quỷ khổng lồ, tóc đỏ, mắt xanh, răng nanh, trên mặt có vô số phù văn méo mó.
Con ma đó vừa xuất hiện thì trời đất liền rúng động, muôn thú trong rừng đều hoảng hốt, chim bay tán loạn.
“Không ngờ anh ta lại hiến tế cho yêu quái”. Mặt giáo chủ Thái Hoàng giáo biến sắc, mắt đằng đằng sát khí.
Hùng Phi Kinh cũng giật mình: “Cậu ta đã luyện Tế Ma Kinh sao?”
Giáo chủ Thái Hoàng giáo chau mày: “Anh đã đến Thập Ma Địa sao?”
Hùng Phi Thiên nói với vẻ mặt rất khó coi: “Từng đến, nhưng tôi không biết cậu ta luyện Tế Ma Kinh”.
Sau đó ông ta nhìn giáo chủ Thái Hoàng giáo: “Trong thỏa thuận của chúng ta không nói không thể dùng ma đạo”.
Giáo chủ Thái Hoàng giáo thở dài, nói: “Nếu anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc thì cứ tiếp tục xem”.
Ma vật thò tay từ trong sương máu ra ngoài, xé toạc không gian, để lộ một vết rách tối đen, ma khí cuồn cuộn cùng sát khí kinh người từ bên trong tuôn ra, khiến những người có tu vi thấp đều nôn mửa, một số người còn ngất xỉu.
Ngô Bình chau mày, mặc dù cậu không rõ Kinh Vô Trần dùng thủ đoạn gì nhưng cũng biết đấy là một loại tà môn. Cậu thấy ma vật đó sắp xé toạc không gian, bước đến từ một thế giới khác thì lập tức thi triển Thái Hoàng Thất Chương, hai tay đan thành thủ ấn, hư không liền xuất hiện một đại ấn với vô số ánh sáng nhiều màu sắc. Trên đại ấn có bốn chữ lớn “Nghe Theo Mệnh Trời”.
Ấn này hình thành thì liền có uy áp vô lượng được giải phóng ra, trên đại ấn xuất hiện năm ảo ảnh của các vị vua xưa, uy lực kinh thiên chấn động tám phương, các sinh linh trên trời dưới đất đều quỳ lạy đại ấn.
“Đấy là… Hoàng Thiên Ấn”. Lúc này, đến cả giáo chủ Thái Hoàng giáo cũng phải thốt lên kinh ngạc, ba trưởng lão thì vui mừng, thi nhau khen hay.
Chương 2759: Át chủ bài thật sự
Hùng Phi Kinh ngây người, không dám tin mọi thứ mình nhìn thấy trước mặt.
Hàng trăm ngàn tia chớp xuất hiện xung quanh đại ấn, bao phủ ba tầng Thiên Hỏa, khí thế kinh người khiến đám quái vật sắp lao vào thế giới này cũng nheo mắt, rụt đầu lại.
Đây là chiêu thức rất mạnh của Thái Hoàng Thất Chương, tên là Hoàng Thiên Ấn, Ngô Bình cũng phải mượn sức mạnh của bướm ma Thái Cổ và ba mươi ngàn đôi tay ma mới miễn cưỡng thi triển được, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu.
“Trấn áp!”
Ngô Bình chỉ ngón tay lên không trung, đại ấn trong không trung bỗng rơi vào con quái vật. Đại ấn vẫn còn ở trong không trung thì một tia sát quang rơi xuống, con quái vật hét lên, cả người nó bị ngọn lửa đốt cháy.
Nó muốn chạy thoát nhưng Hoàng Thiên Ấn đã trấn áp nói, chỉ có thể trơ mắt bị đại ấn đó đập xuống.
“Ầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, quái vật bị bẹp dẹp, sức tấn công cực lớn Kinh Vô Trần cũng bị đẩy sang một bên, nôn ra máu.
Ngô Bình vung tay lên, đại ấn biến mất. Dưới Hoàng Thiên Ấn xuất hiện một bức tranh, trong tranh có một quái vật mặt xanh hung dữ, đang dồn sức vung hai móng vuốt về phía không trung như thể đang liều mạng vùng vẫy.
Ngô Bình cất bức tranh này đi, sau đó nhìn Kinh Vô Trần.
Hùng Phi Kinh liên tục biến sắc, ông ta lớn giọng nói: “Không thể nhận thua”.
Kinh Vô Trần lại nôn ra máu, lẩm bẩm: “Tại sao! Rõ ràng tôi có khí vận hỗ trợ, tại sao lại thua cậu ta?”
Lúc này, một tia sáng từ bắn ra trên đầu anh ta, vừa huyền ảo vừa kỳ diệu, sau khi bay lên không trung, ngưng tụ thành một đóa sen vàng, sau đó lơ lửng trong chốc lát rồi rơi xuống chỗ Ngô Bình.
Đóa sen vàng rơi xuống trên đầu Ngô Bình rồi bỗng biến mất. Nhưng cậu có thể cảm nhận được có sức mạnh bí ẩn đang tiến vào sâu trong thần hồn mình, tựa như cậu đã thu được vài thứ tốt.
“Chúc mừng công tử đã được vận khí giới này hỗ trợ”, giọng mèo đen vang lên trong đầu cậu.
Kinh Vô Trần như đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra, anh ta kêu lên thảm thiết, lại nôn ra máu, sau đó hai mắt trợn trắng, ngất xỉu.
Hùng Phi Kinh cũng mặt xám như tro, ông ta biết tia khí vận mà Kinh Vô Trần có được từ nhỏ đã bị Ngô Bình lấy mất.
Lúc này Ngô Bình vung tay lên lấy đi sức mạnh thối rữa, để cơ thể Kinh Vô Thần không còn bị thối rữa nữa. Nhưng cho dù như thế, cơ thể và thần hồn của anh ta cũng bị tổn thương không thể cứu vãn, cả người trông rất thống khổ.
Hung Phi Kinh vung tay lên tỏ ý thuộc hạ đưa Kinh Vô Trần xuống.
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo lạnh nhạt nói: “Sư đệ, còn thi đấu nữa không?”
“Đương nhiên là tiếp tục rồi”.
Hùng Phi Kinh trầm giọng nói: “Còn hai trận nữa, bọn tôi chưa chắc sẽ thua”.
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo: “Được, vậy tiếp tục”.
Bên cạnh Hùng Phi Kinh còn có một thiếu niên đang rót rượu cho ông ta, dáng vẻ giản dị, ăn mặc cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Lúc này cậu ta để bình rượu xuống, sải bước đi đến vị trí chính giữa, sau đó chắp tay với Ngô Bình: “Diệp Uy Thánh, mời”.
Nhìn thấy Diệp Uy Thánh xuất hiện, vẻ mặt Hùng Phi Kinh lại trở nên tự tin, bình tĩnh nói: “Sư huynh, cậu ấy tên là Diệp Uy Thánh, hôm qua vừa mới xuất quan. Tôi thu nhận Kinh Vô Trần một năm rưỡi mới thu nhận cậu ấy làm đệ tử. Tư chất của Diệp Uy Thành cao hơn Kinh Vô Trần, cho nên mấy năm nay Kinh Vô Trần vẫn luôn làm đá mài của Diệp Uy Thánh”.
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo cũng khá ngạc nhiên: “Hóa ra Diệp Uy Thánh mới là vương bài trong tay chú. Sư đệ, kế của chú rất thâm”.
Hùng Phi Kinh đắc ý nói: “Nếu không chuẩn bị nhiều một chút, sao tôi có thể đấu lại sư huynh được chứ?”
“Chú chắc là cậu ta có thể đánh bại Ngô Bình à?”, giáo chủ Thái Hoàng Giáo cười ẩn ý nhìn ông ta.
Hùng Phi Kinh nở nụ cười bí ẩn, nói: “Hôm qua Diệp Uy Thánh đã được “Kị Bạch” mà có quyền cao nhất Tiên Giới chúc phúc, hôm nay cậu ấy sẽ không thất bại”.
Nghe thế, giáo chủ Thái Hoàng Giáo sầm mặt: “Chú gian lận”.
Hùng Phi Kinh vô cùng đắc ý: “Không hề dối trá! Sư huynh, hai trận còn lại, anh thua chắc rồi”.
Thẩm Huyền Tông: “Không vội, cứ xem đi đã”, ông ta rất có lòng tin vào Ngô Bình.
Hùng Phi Kinh: “Ông Thẩm, tôi biết cậu ta là đệ tử của ông, nhưng chúc phúc của Kị Bạch sẽ không thay đổi”.
Ngô Bình cũng nghe được đoạn nói chuyện của đối phương, cậu thầm nói Hùng Phi Kinh này vì thắng lợi mà tính đủ mưu kế.
Thực lực của Diệp Uy Thánh vốn dĩ đã hơn Kinh Vô Trần, bây giờ có được chúc phúc của Kị Bạch thì phần thắng sẽ cao hơn.
“Sư tôn, Kị Bạch là gì thế?”
“Một sinh vật ngoài hành tinh, không biết dùng cách gì mà dung hợp vào ý chí của Chân Hoàng Tiên Giới. Trận chiến này, con phải tự bảo vệ mình, nếu có thua cũng được, chẳng có gì to tát cả”, Thẩm Huyền Tông truyền âm nói.
Lúc này, Diệp Uy Thánh bỗng tiến lên một bước, đấm một quyền vào ngực. Đòn tấn công có vẻ bình thường nhưng ẩn chứa uy lực cực lớn. Trước khi cú đấm giáng xuống, Ngô Bình cảm giác như có ba ngàn quyền ấn nổ tung cách mình ba thước, đồng loạt đều bắn phá về phía cậu.
“Ba ngàn quyền! Cậu ta tu được rồi!”, tất cả đệ tử Chân Hoàng Tông đều ngạc nhiên thốt lên. Ba ngàn quyền là một tuyệt học của võ đạo.
Hùng Phi Kinh đã có được nó từ lâu, cũng bảo đệ tử tông môn tu luyện. Chỉ là mấy trăm năm nay chưa từng có ai thành công, người giỏi nhất trong đó cũng chỉ tu luyện được ba trăm hai mươi quyền.
Nhưng Diệp Uy Thánh lại làm được, tu ba ngàn quyền toàn vẹn, đạt đến cảnh giới một quyền ba ngàn.
Cảm nhận được sự đáng sợ của ba ngàn quyền này, sức mạnh cấm kỵ trong pháp khiếu của Ngô Bình chấn động.
“Ầm!”
Cả đỉnh núi đều tĩnh lặng, thời gian trôi ngược về mấy ngày trước. Lúc này, Diệp Uy Thánh vẫn đang bế quan tu luyện, ký ức và trạng thái của cậu ta lập tức quay trở lại thời điểm đó.
Lúc này là ba ngày trước, cậu ta vẫn chưa có được chúc phúc, cũng chưa đột phá cảnh giới.
Ngô Bình đánh một đấm vào ngực Diệp Uy Thánh, sau đó nghe được tiếng “răng rắc”, ngực Diệp Uy Thánh lõm vào trong, bảy tám cái xương gãy, bay đi mấy mét.
Ngô Bình hạ gục Diệp Uy Thánh chỉ với một đòn tấn công, sau đó thời gian lại quay lại như cũ, Diệp Uy Thánh vẫn đứng ở chỗ đó, nhưng ngay sau đó ngực cậu ta bỗng lõm xuống, phun ra một ngụm máu.
Người đứng bên ngoài không cảm nhận được thời gian bị đảo ngược, chỉ nhìn thấy Diệp Uy Thánh vừa đấm một cú thì ngực cậu ta bỗng lõm xuống, sau đó nôn ra máu và bị thương nặng, chuyện gì thế này?
“Uy Thánh!”, Hùng Phi Kinh ngạc nhiên, vội chạy đến đỡ Diệp Uy Thánh.
Diệp Uy Thánh mê mang nói: “Sư tôn, tại sao lại thua rồi? Rõ ràng con đã tấn công rồi nhưng đột nhiên lại bị thương nặng, cậu ta đã làm gì con?”
Hùng Phi Kinh nhìn Ngô Bình, cậu mỉm cười, chắp tay lại rồi quay về bên cạnh sư tôn.
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo nói: “Sư đệ, ba trận thách đấu hôm nay, chú đã thua hai trận, trận sau đó đã không cần thiết nữa rồi”.
Hùng Phi Kinh ôm lấy Diệp Uy Thánh, nhìn chằm chằm giáo chủ Thái Hoàng Giáo nói: “Tôi nhận thua”, nói rồi ông ta bay lên không trung, dẫn theo thuộc hạ quay về Chân Hoàng Tông.
Người của Chân Hoàng Tông lần lượt rời đi, sau khi mọi người rời đi, các đệ tử của Thái Hoàng Giáo ở đó đều vui mừng hoan hô, có đệ tử nữ ngượng ngùng mang hoa đến tặng cho Ngô Bình rồi đỏ mặt rời đi.
Một lúc sau, bên cạnh Ngô Bình chất đầy hoa và quà. Mấy người Thẩm Huyền Tông nhìn nhau cười, nhanh chóng rời đi để đi dự tiệc mừng với các nhân vật tầm cỡ như giáo chủ Thái Hoàng Giáo.
Thấy các đệ tử nữ ngày càng nhiều, Ngô Bình vội gọi mấy người Tử Hi đến giúp cậu chặn người lại, sau đó chạy khỏi đó.
Đã đến đây được một thời gian, cậu vẫn luôn muốn gặp Diệp Ngưng Băng, nhưng cô ta lại đang bế quan. Tính thời gian thì hôm nay cô ta sẽ xuất quan, cậu bèn lập tức bay đến nơi Diệp Ngưng Băng bế quan.
Giáo chủ Thái Hoàng giáo cười “haha”, nói: “Khá lắm. Hôm nay mấy đệ tử trong tông muốn trau dồi thêm với các cậu, cậu có hứng thú tham gia không?”
Ngô Bình nói: “Gần đây đệ tử thường xuyên luyện tập, đang muốn khởi động gân cốt, nếu có thể trau dồi với các sư đệ trong tông thì còn gì bằng nữa”.
Xu Thiên ở phía sau, tâm trạng rối bời, anh ta vừa thất vọng lại vừa thấy nhẹ nhõm. Mấy ngày trước, anh ta đã cho người đi nghe ngóng về tình hình của Kinh Vô Trần, sau khi cẩn thận so sánh, anh ta cảm thấy mình không nắm được phần thắng nào. Nếu dốc toàn lực thì nhiều lắm cũng chỉ nắm được hai mươi, ba mươi phần trăm là có thể hòa. Còn việc đánh bại Kinh Vô Trần thì anh ta không dám mơ tưởng.
Hùng Phi Kinh bình thản đáp: “Cậu ta cũng là một thiên tài, nếu Vô Trần đánh bại cậu ta thì e rằng sẽ hút hết khí vận của cậu ta đó. Sư huynh, đến lúc đó đừng hối hận đó”.
Giáo chủ Thái Hoàng giáo bình thản nói: “Sư đệ, nếu Ngô Bình thắng, chẳng phải kết quả cũng như nhau sao? Họ đều là con cưng của trời, cứ nghe theo ý trời thôi”.
Thật ra Hùng Phi Kinh hơi giả tạo, mặc dù Kinh Vô Trần may mắn nhưng Ngô Bình lại là người có ngộ tính nghịch thiên, vượt cả sư tổ, so ra thì Kinh Vô Trần còn kém hơn Ngô Bình một chút.
Lúc này, ông ta nhìn sang Kinh Vô Trần, mặt Kinh Vô Trần không chút cảm xúc, anh ta từ từ bước ra, đi vào giữa đám đông, rõ ràng anh ta vẫn rất tự tin về bản thân mình.
Hùng Phi Kinh thở phào, thái độ của Kinh Vô Trần một lần nữa khiến ông ta tự tin hơn, ông ta hạ giọng nói: “Vô Trần, nếu hôm nay con đánh bại được Ngô Bình thì sau này con sẽ là đệ tử số một của Thái Hoàng giáo”.
Giáo chủ Thái Hoàng giáo thì cười, nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, cố hết sức, giữ an toàn”.
Có thể thấy tâm thái của hai bên hoàn toàn khác nhau, giáo chủ Thái Hoàng giáo chỉ hi vọng Ngô Bình được bình an, còn Hùng Phi Kinh thì lại muốn giành phần thắng, vì ông ta không thể thua.
Đột nhiên, ba luồng kiếm quang từ trên trời chiếu xuống, ba vị kiếm đạo chí tôn là Thẩm Huyền Tông, La Vô Phi, Âu Dương Thiên Tế xuất hiện.
Tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ và mời ba người đến vị trí ngồi trang trọng nhất. Đến cả Hùng Phi Kinh cũng vô cùng kính trọng, chào ba người họ bằng lễ nghi của người bề dưới.
“Đồ nhi, phát huy cho tốt nhé”. Thẩm Huyền Tông cười, nói.
Ngô Bình gật đầu nhẹ, quay người đi về giữa, đứng trước mặt Kinh Vô Trần.
Lúc này, hai người họ chỉ cách nhau mười bước, ánh mắt Kinh Vô Trần thoáng vẻ lạnh lùng.
“Anh cũng có chút thú vị đó”. Kinh Vô Trần bình thản nói: “Nhưng so với tôi thì anh chẳng là gì”.
Người đó cực kỳ tự tin, dù biết Ngô Bình có thể đạt đến Tam Hoàng Tề Lâm nhưng anh ta vẫn cảm thấy Ngô Bình chẳng là gì.
Ngô Bình: “Nói những lời này có ích gì? Đánh đi rồi mới biết anh mạnh ai yếu”.
“Ầm”.
Một luồng khí tức kinh người bộc phát từ trên người Kinh Vô Trần, mọi người cảm thấy khí tức đó rất kỳ lạ nhưng Ngô Bình thì lại giật mình.
“Sức mạnh cấm kỵ?”Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm, cậu có thể cảm nhận được rất rõ trong cơ thể của đối phương có một luồng sức mạnh cấm kỵ không hề yếu, có lẽ sức mạnh cấm kỵ đó là cấm kỵ Tiểu Thiên.
Nếu là trước đây, Ngô Bình gặp phải loại cấm kỵ này thì nhất định sẽ rất đau đầu, nhưng bây giờ Cửu Dương Hóa Cấm của cậu đã luyện hóa thành cấm kỵ Đại Thiên, cấm kỵ Tiểu Thiên cỏn con đó có đáng là gì?
“Trói”.
Kinh Vô Trần chỉ về phía Ngô Bình, một luồng sức mạnh kỳ lạ hình thành giữa hư không, trói chặt lấy Ngô Bình khiến cậu không thể động đậy. Mỗi một thớ thịt trên tay chân cậu đều không thể cử động, đến cả suy nghĩ cũng chậm lại.
Kinh Vô Trần giơ đao Long Phụng lên, từ từ tiến về phía Ngô Bình, càng lúc càng tiến đến gần, tám bước, bảy bước rồi sáu bước. Lúc này, anh ta chỉ cần giơ đao lên và chém thì sẽ có thể lấy mạng được Ngô Bình ngay.
Ngô Bình vẫn còn đang cảm nhận sức mạnh trói buộc đó, cậu cảm giác luồng sức mạnh đó không quá mạnh, chỉ cần dùng đến Cấm Kỵ chân phù thì cậu đã có thể phá được sự trói buộc đó rồi.
“Mở”.
Cậu hét nhẹ, sức mạnh trói buộc đó bị một sức mạnh rất lớn từ trong truyền ra ngoài phá giải.
Kinh Vô Trần rùng mình, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sức mạnh cấm kỵ vô cùng kỳ lạ và mạnh mẽ, cậu đã từng thử với rất nhiều cao thủ. Thậm chí có lần cậu còn ra tay với một tu sĩ đạo cảnh tầng hai, kết quả suýt chút đã giết chết đối thủ. Cậu đã làm gì để phá được sức mạnh lớn như thế?
“Sức mạnh này khá thú vị”. Ngô Bình nhún vai, nói với Kinh Vô Trần: “Anh cũng thử chiêu của tôi đi”.
Cậu vừa dứt lời thì đã đưa tay phải ra tóm lấy anh ta, sức mạnh làm thối rữa truyền vào cơ thể Kinh Vô Trần, bắt đầu cướp đi sự sống của anh ta.
Kinh Vô Trần giật mình, thi triển toàn bộ sức mạnh cấm kỵ trong cơ thể để chống lại luồng sức mạnh này. Nhưng sức mạnh cấm kỵ của Ngô Bình càng thâm hậu hơn, đẳng cấp cũng cao hơn, khiến anh ta chống trả khá vất vả.
Lúc này, Kinh Vô Trần bị bao trùm bởi một luồng khói đen, sự sống trong cơ thể anh ta không ngừng biến mất, mặt anh ta bắt đầu xuất hiện vết nhăn, mắt cũng từ từ trở nên vẫn đục.
“Đấy là chiêu thức gì?”. Giáo chủ Thái Hoàng giáo cũng kinh ngạc thốt lên, hỏi ba trưởng lão.
Thẩm Huyền Tông nói với vẻ như đã nghĩ ra gì đó: “Xem ra cậu ấy không uổng công đến cấm địa Thượng Cổ, cậu ấy đã có được sức mạnh cấm kỵ”.
Tim Hùng Phi Kinh đập thình thịch, ông ta biết sức mạnh cấm kỵ của Kinh Vô Trần, nó được xem như một quân át chủ bài. Nhưng ông ta không thể nào ngờ tới, Ngô Bình cũng có sức mạnh cấm kỵ.
Kinh Vô Trần cố sứ giằng co, anh ta đột ngột hét lớn, vung đao Long Phượng rồi chém mạnh về phía Ngô Bình.
Đao đó rất mạnh, bộc phát ra sức mạnh mà hắn thật sự đang có.
Ngô Bình rút kiếm Thất Tinh Long Uyên ra khỏi vỏ, thời gian này cậu cũng có lĩnh ngộ được một chút kiếm phổ Vô Thượng, từ đó ngộ ra các chiêu kiếm pháp.
“Keng”.
Kiếm quang lóe lên, ba mươi ba luồng sức mạnh kỳ diệu không ngừng gây chấn động, Kinh Vô Trần tê tay, đao Long Phụng vút khỏi tay, anh ta vội vã lùi về sau.
Ngô Bình đưa tay ra đón lấy đao Long Phụng và cất vào trong túi rồi bình thản nói: “Anh có nhận thua không?”
“Tôi sẽ không thua”. Kinh Vô Trần một lần nữa giận dữ, anh ta cắn đứt lưỡi, phun ra một ngụm sương máu, trong màn sương, máy ngưng tụ thành một cái đầu lâu ma quỷ khổng lồ, tóc đỏ, mắt xanh, răng nanh, trên mặt có vô số phù văn méo mó.
Con ma đó vừa xuất hiện thì trời đất liền rúng động, muôn thú trong rừng đều hoảng hốt, chim bay tán loạn.
“Không ngờ anh ta lại hiến tế cho yêu quái”. Mặt giáo chủ Thái Hoàng giáo biến sắc, mắt đằng đằng sát khí.
Hùng Phi Kinh cũng giật mình: “Cậu ta đã luyện Tế Ma Kinh sao?”
Giáo chủ Thái Hoàng giáo chau mày: “Anh đã đến Thập Ma Địa sao?”
Hùng Phi Thiên nói với vẻ mặt rất khó coi: “Từng đến, nhưng tôi không biết cậu ta luyện Tế Ma Kinh”.
Sau đó ông ta nhìn giáo chủ Thái Hoàng giáo: “Trong thỏa thuận của chúng ta không nói không thể dùng ma đạo”.
Giáo chủ Thái Hoàng giáo thở dài, nói: “Nếu anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc thì cứ tiếp tục xem”.
Ma vật thò tay từ trong sương máu ra ngoài, xé toạc không gian, để lộ một vết rách tối đen, ma khí cuồn cuộn cùng sát khí kinh người từ bên trong tuôn ra, khiến những người có tu vi thấp đều nôn mửa, một số người còn ngất xỉu.
Ngô Bình chau mày, mặc dù cậu không rõ Kinh Vô Trần dùng thủ đoạn gì nhưng cũng biết đấy là một loại tà môn. Cậu thấy ma vật đó sắp xé toạc không gian, bước đến từ một thế giới khác thì lập tức thi triển Thái Hoàng Thất Chương, hai tay đan thành thủ ấn, hư không liền xuất hiện một đại ấn với vô số ánh sáng nhiều màu sắc. Trên đại ấn có bốn chữ lớn “Nghe Theo Mệnh Trời”.
Ấn này hình thành thì liền có uy áp vô lượng được giải phóng ra, trên đại ấn xuất hiện năm ảo ảnh của các vị vua xưa, uy lực kinh thiên chấn động tám phương, các sinh linh trên trời dưới đất đều quỳ lạy đại ấn.
“Đấy là… Hoàng Thiên Ấn”. Lúc này, đến cả giáo chủ Thái Hoàng giáo cũng phải thốt lên kinh ngạc, ba trưởng lão thì vui mừng, thi nhau khen hay.
Chương 2759: Át chủ bài thật sự
Hùng Phi Kinh ngây người, không dám tin mọi thứ mình nhìn thấy trước mặt.
Hàng trăm ngàn tia chớp xuất hiện xung quanh đại ấn, bao phủ ba tầng Thiên Hỏa, khí thế kinh người khiến đám quái vật sắp lao vào thế giới này cũng nheo mắt, rụt đầu lại.
Đây là chiêu thức rất mạnh của Thái Hoàng Thất Chương, tên là Hoàng Thiên Ấn, Ngô Bình cũng phải mượn sức mạnh của bướm ma Thái Cổ và ba mươi ngàn đôi tay ma mới miễn cưỡng thi triển được, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu.
“Trấn áp!”
Ngô Bình chỉ ngón tay lên không trung, đại ấn trong không trung bỗng rơi vào con quái vật. Đại ấn vẫn còn ở trong không trung thì một tia sát quang rơi xuống, con quái vật hét lên, cả người nó bị ngọn lửa đốt cháy.
Nó muốn chạy thoát nhưng Hoàng Thiên Ấn đã trấn áp nói, chỉ có thể trơ mắt bị đại ấn đó đập xuống.
“Ầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, quái vật bị bẹp dẹp, sức tấn công cực lớn Kinh Vô Trần cũng bị đẩy sang một bên, nôn ra máu.
Ngô Bình vung tay lên, đại ấn biến mất. Dưới Hoàng Thiên Ấn xuất hiện một bức tranh, trong tranh có một quái vật mặt xanh hung dữ, đang dồn sức vung hai móng vuốt về phía không trung như thể đang liều mạng vùng vẫy.
Ngô Bình cất bức tranh này đi, sau đó nhìn Kinh Vô Trần.
Hùng Phi Kinh liên tục biến sắc, ông ta lớn giọng nói: “Không thể nhận thua”.
Kinh Vô Trần lại nôn ra máu, lẩm bẩm: “Tại sao! Rõ ràng tôi có khí vận hỗ trợ, tại sao lại thua cậu ta?”
Lúc này, một tia sáng từ bắn ra trên đầu anh ta, vừa huyền ảo vừa kỳ diệu, sau khi bay lên không trung, ngưng tụ thành một đóa sen vàng, sau đó lơ lửng trong chốc lát rồi rơi xuống chỗ Ngô Bình.
Đóa sen vàng rơi xuống trên đầu Ngô Bình rồi bỗng biến mất. Nhưng cậu có thể cảm nhận được có sức mạnh bí ẩn đang tiến vào sâu trong thần hồn mình, tựa như cậu đã thu được vài thứ tốt.
“Chúc mừng công tử đã được vận khí giới này hỗ trợ”, giọng mèo đen vang lên trong đầu cậu.
Kinh Vô Trần như đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra, anh ta kêu lên thảm thiết, lại nôn ra máu, sau đó hai mắt trợn trắng, ngất xỉu.
Hùng Phi Kinh cũng mặt xám như tro, ông ta biết tia khí vận mà Kinh Vô Trần có được từ nhỏ đã bị Ngô Bình lấy mất.
Lúc này Ngô Bình vung tay lên lấy đi sức mạnh thối rữa, để cơ thể Kinh Vô Thần không còn bị thối rữa nữa. Nhưng cho dù như thế, cơ thể và thần hồn của anh ta cũng bị tổn thương không thể cứu vãn, cả người trông rất thống khổ.
Hung Phi Kinh vung tay lên tỏ ý thuộc hạ đưa Kinh Vô Trần xuống.
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo lạnh nhạt nói: “Sư đệ, còn thi đấu nữa không?”
“Đương nhiên là tiếp tục rồi”.
Hùng Phi Kinh trầm giọng nói: “Còn hai trận nữa, bọn tôi chưa chắc sẽ thua”.
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo: “Được, vậy tiếp tục”.
Bên cạnh Hùng Phi Kinh còn có một thiếu niên đang rót rượu cho ông ta, dáng vẻ giản dị, ăn mặc cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Lúc này cậu ta để bình rượu xuống, sải bước đi đến vị trí chính giữa, sau đó chắp tay với Ngô Bình: “Diệp Uy Thánh, mời”.
Nhìn thấy Diệp Uy Thánh xuất hiện, vẻ mặt Hùng Phi Kinh lại trở nên tự tin, bình tĩnh nói: “Sư huynh, cậu ấy tên là Diệp Uy Thánh, hôm qua vừa mới xuất quan. Tôi thu nhận Kinh Vô Trần một năm rưỡi mới thu nhận cậu ấy làm đệ tử. Tư chất của Diệp Uy Thành cao hơn Kinh Vô Trần, cho nên mấy năm nay Kinh Vô Trần vẫn luôn làm đá mài của Diệp Uy Thánh”.
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo cũng khá ngạc nhiên: “Hóa ra Diệp Uy Thánh mới là vương bài trong tay chú. Sư đệ, kế của chú rất thâm”.
Hùng Phi Kinh đắc ý nói: “Nếu không chuẩn bị nhiều một chút, sao tôi có thể đấu lại sư huynh được chứ?”
“Chú chắc là cậu ta có thể đánh bại Ngô Bình à?”, giáo chủ Thái Hoàng Giáo cười ẩn ý nhìn ông ta.
Hùng Phi Kinh nở nụ cười bí ẩn, nói: “Hôm qua Diệp Uy Thánh đã được “Kị Bạch” mà có quyền cao nhất Tiên Giới chúc phúc, hôm nay cậu ấy sẽ không thất bại”.
Nghe thế, giáo chủ Thái Hoàng Giáo sầm mặt: “Chú gian lận”.
Hùng Phi Kinh vô cùng đắc ý: “Không hề dối trá! Sư huynh, hai trận còn lại, anh thua chắc rồi”.
Thẩm Huyền Tông: “Không vội, cứ xem đi đã”, ông ta rất có lòng tin vào Ngô Bình.
Hùng Phi Kinh: “Ông Thẩm, tôi biết cậu ta là đệ tử của ông, nhưng chúc phúc của Kị Bạch sẽ không thay đổi”.
Ngô Bình cũng nghe được đoạn nói chuyện của đối phương, cậu thầm nói Hùng Phi Kinh này vì thắng lợi mà tính đủ mưu kế.
Thực lực của Diệp Uy Thánh vốn dĩ đã hơn Kinh Vô Trần, bây giờ có được chúc phúc của Kị Bạch thì phần thắng sẽ cao hơn.
“Sư tôn, Kị Bạch là gì thế?”
“Một sinh vật ngoài hành tinh, không biết dùng cách gì mà dung hợp vào ý chí của Chân Hoàng Tiên Giới. Trận chiến này, con phải tự bảo vệ mình, nếu có thua cũng được, chẳng có gì to tát cả”, Thẩm Huyền Tông truyền âm nói.
Lúc này, Diệp Uy Thánh bỗng tiến lên một bước, đấm một quyền vào ngực. Đòn tấn công có vẻ bình thường nhưng ẩn chứa uy lực cực lớn. Trước khi cú đấm giáng xuống, Ngô Bình cảm giác như có ba ngàn quyền ấn nổ tung cách mình ba thước, đồng loạt đều bắn phá về phía cậu.
“Ba ngàn quyền! Cậu ta tu được rồi!”, tất cả đệ tử Chân Hoàng Tông đều ngạc nhiên thốt lên. Ba ngàn quyền là một tuyệt học của võ đạo.
Hùng Phi Kinh đã có được nó từ lâu, cũng bảo đệ tử tông môn tu luyện. Chỉ là mấy trăm năm nay chưa từng có ai thành công, người giỏi nhất trong đó cũng chỉ tu luyện được ba trăm hai mươi quyền.
Nhưng Diệp Uy Thánh lại làm được, tu ba ngàn quyền toàn vẹn, đạt đến cảnh giới một quyền ba ngàn.
Cảm nhận được sự đáng sợ của ba ngàn quyền này, sức mạnh cấm kỵ trong pháp khiếu của Ngô Bình chấn động.
“Ầm!”
Cả đỉnh núi đều tĩnh lặng, thời gian trôi ngược về mấy ngày trước. Lúc này, Diệp Uy Thánh vẫn đang bế quan tu luyện, ký ức và trạng thái của cậu ta lập tức quay trở lại thời điểm đó.
Lúc này là ba ngày trước, cậu ta vẫn chưa có được chúc phúc, cũng chưa đột phá cảnh giới.
Ngô Bình đánh một đấm vào ngực Diệp Uy Thánh, sau đó nghe được tiếng “răng rắc”, ngực Diệp Uy Thánh lõm vào trong, bảy tám cái xương gãy, bay đi mấy mét.
Ngô Bình hạ gục Diệp Uy Thánh chỉ với một đòn tấn công, sau đó thời gian lại quay lại như cũ, Diệp Uy Thánh vẫn đứng ở chỗ đó, nhưng ngay sau đó ngực cậu ta bỗng lõm xuống, phun ra một ngụm máu.
Người đứng bên ngoài không cảm nhận được thời gian bị đảo ngược, chỉ nhìn thấy Diệp Uy Thánh vừa đấm một cú thì ngực cậu ta bỗng lõm xuống, sau đó nôn ra máu và bị thương nặng, chuyện gì thế này?
“Uy Thánh!”, Hùng Phi Kinh ngạc nhiên, vội chạy đến đỡ Diệp Uy Thánh.
Diệp Uy Thánh mê mang nói: “Sư tôn, tại sao lại thua rồi? Rõ ràng con đã tấn công rồi nhưng đột nhiên lại bị thương nặng, cậu ta đã làm gì con?”
Hùng Phi Kinh nhìn Ngô Bình, cậu mỉm cười, chắp tay lại rồi quay về bên cạnh sư tôn.
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo nói: “Sư đệ, ba trận thách đấu hôm nay, chú đã thua hai trận, trận sau đó đã không cần thiết nữa rồi”.
Hùng Phi Kinh ôm lấy Diệp Uy Thánh, nhìn chằm chằm giáo chủ Thái Hoàng Giáo nói: “Tôi nhận thua”, nói rồi ông ta bay lên không trung, dẫn theo thuộc hạ quay về Chân Hoàng Tông.
Người của Chân Hoàng Tông lần lượt rời đi, sau khi mọi người rời đi, các đệ tử của Thái Hoàng Giáo ở đó đều vui mừng hoan hô, có đệ tử nữ ngượng ngùng mang hoa đến tặng cho Ngô Bình rồi đỏ mặt rời đi.
Một lúc sau, bên cạnh Ngô Bình chất đầy hoa và quà. Mấy người Thẩm Huyền Tông nhìn nhau cười, nhanh chóng rời đi để đi dự tiệc mừng với các nhân vật tầm cỡ như giáo chủ Thái Hoàng Giáo.
Thấy các đệ tử nữ ngày càng nhiều, Ngô Bình vội gọi mấy người Tử Hi đến giúp cậu chặn người lại, sau đó chạy khỏi đó.
Đã đến đây được một thời gian, cậu vẫn luôn muốn gặp Diệp Ngưng Băng, nhưng cô ta lại đang bế quan. Tính thời gian thì hôm nay cô ta sẽ xuất quan, cậu bèn lập tức bay đến nơi Diệp Ngưng Băng bế quan.
Bình luận facebook