-
Chương 2809: Chuyện bi thảm ở Tượng Sơn
Quá trình tu luyện khá thuận lợi, vì cậu đã có được bí anh thứ hai nên chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cậu đã ngưng tụ thành công bí anh thứ nhất.
Bí anh thứ nhất chú trọng nhất là khuôn mặt nên hình tượng của bí anh thứ nhất của cậu cũng khá kì lạ, có đến ba khuôn mặt. Hơn nữa, bí anh thứ nhất cũng cao đến chín trượng, nhất định sau này sẽ có thể trở thành bí thần cấm kị.
Mặt nạ bí anh vừa hình thành thì mèo đen liền xuất hiện, nói: “Bây giờ tôi sẽ dạy cho cậu cách khởi động cấm kị”.
Trước đó, mặc dù Ngô Bình có thể mượn sức mạnh của mặt nạ nhưng cách đó rất thiển cận. Bây giờ cậu ngưng tụ được bí anh thì mới chính thức có khả năng khởi động cấm kị.
Ba khuôn mặt của bí anh mặt nạ đều nhắm mắt, Ngô Bình làm theo lời dạy của mèo đen, niệm chú, đồng thời khởi động ba mươi ngàn đôi tay quỷ cùng bấm độn.
Mười lăm phút sau, một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, một khuôn mặt của mặt nạ mở mắt ra, không gian xung quanh bỗng bắt đầu méo mó. Ngô Bình biến mất, ẩn mình trong hư không.
Lúc này, Ngô Bình có thể ở bất cứ đâu trong phạm vi một ngàn dặm, chỉ cần cậu muốn thì sẽ có thể xuất hiện ở bất kì chỗ nào trong khu vực đó chỉ trong tích tắc, chỉ cần cậu muốn thì cũng có thể khiến người khác dịch chuyển đến bất cứ chỗ nào trong phạm vi này.
Không gian của khu vực này hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của cậu, đấy là sức mạnh của cấm kị, có khả năng thay đổi quy tắc, trật tự.
Sau khi khởi động một loại cấm kị, Ngô Bình cảm thấy trống rỗng.
Mèo đen: “Công ty hãy làm quen với sức mạnh này trước, chờ một thời gian rồi hẵng khởi động hai loại năng lượng còn lại”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Ngô Bình ra khỏi phòng luyện công, Xích Huyền Tử đang đứng canh ở một bên liền chạy đến. Từ sau khi Xích Huyền Tử quyết định đi theo Ngô Bình thì anh ta luôn ở trong Hoàng Long sơn trang, chạy vặt bên cạnh Liễu Kim Long, đồng thời làm bảo vệ. Anh ta đến từ đại tông của Kiếm Tiên giới, kinh nghiệm phong phú, mấy ngày nay Ngô Bình rất hài lòng với anh ta.
Anh ta tiến về trước: “Cuối cùng thì cậu cũng đã xuất quan, có cô Lý đến sơn trang chúng ta”.
Ngô Bình: “Cô Lý nào?”
Xích Huyền Tử: “Cô ta nói là Lý Nhu Phi của Tượng Sơn, đến để trả tiền”.
Anh ta vừa nói thì Ngô Bình liền nhớ ra, trước đó cậu đến đảo Linh Tê bán đồ đã gặp được một cô gái tên là Lý Nhu Phi, cậu đã bán cho cô ta một viên Tử Vi thần đan. Lúc đó cô ta không có đủ tiền nên trả trước một ít, vốn dĩ nói mấy ngày sau sẽ trả đủ nhưng không ngờ mãi đến hôm nay mới đến.
Cậu gật đầu: “Ừm, biết rồi”.
Ngô Bình đi về trước, Xích Huyền Tử đi theo phía sau,, nói: “Tôi có tin tức của Công tử Linh Hư”.
Công tử Linh Hư là người kế thừa của Tả Lãnh Hư, thực lực rất cao. Lần trước Ngô Bình đã cướp Chân Thủy và Nhu Thủy kiếm, hai bên đã có hiềm khích với nhau.
“Ồ, bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Xích Huyền Tử: “Công tử Linh Hư đang ở trần thế, khu vực biên giới của nước Đồ Na, hình như đến đó vì động thiên”.
Ngô Bình dừng bước, nhớ lại cuộc nói chuyện với Lục Hoàng Tử trước đó, biên giới nước Đồ Na có một khu vực mà ở đó có đến ba thời không, trong đó hai thời không là Kim Mẫu giới và Dược Vương giới. Lẽ nào công tử Linh Hư đến đấy vì Dược Vương giới và Kim Mẫu giới sao?
Thế nên cậu hỏi: “Công tử Linh Hư mang theo bao nhiêu cao thủ bên mình?”
Xích Huyền Tử: “Anh ta rất có danh tiếng, bên cạnh có rất nhiều người theo, còn có mấy cao thủ thần thông nữa. Phải rồi, còn có một thế lực xuất hiện ở đó nữa, gọi là Nhật Nguyệt tiên giáo”.
Ngô Bình: “Nhật Nguyệt tiên giáo sao? Những người đến đó là ai?”
“Là Nhật sứ và Nguyệt sứ của Nhật Nguyệt tiên giáo. Có vẻ như họ sắp có hành động lớn”.
“Ừ, hôm nay đến đó xem thử”.
Ngô Bình đến phòng khách thì quả nhiên đã nhìn thấy Lý Nhu Phi. Lý Nhu Phi mặc một bộ đồ trắng, sắc mặt tiều tụy, xinh đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng thương.
“Cô Lý, cô…”, Ngô Bình bất ngờ, cậu biết chắc chắn cô ta đã gặp phải chuyện gì đó.
Lý Nhu Phi cung kính hành lễ: “Cậu Ngô, số tiền nợ cậu trước đây mãi vẫn chưa trả được, Nhu Phi cảm thấy rất hổ thẹn”.
Ngô Bình vội nói “Không sao, nếu tôi không tin cô Lý thì lúc đầu đã không đưa đan dược cho cô rồi”.
Cậu bảo Lý Nhu Phi ngồi xuống, cô ta lấy ta một túi tiền, đặt lên bàn rồi nói: “Cậu Ngô, số tiền còn lại đều ở đây, thật sự xin lỗi vì đã để lâu vậy mới trả”.
Ngô Bình không kiềm được, hỏi: “Cô Lý, cô ăn mặc như thế này, phải chăng gia đình đã có chuyện gì?”
Lý Nhu Phi nghe cậu hỏi thì không kiềm được mà rơi lệ, sau đó hạ giọng nói: “Bố tôi bị kẻ thù hại chết, Tượng Sơn đã rơi vào tay kẻ xấu”.
Ngô Bình bất ngờ: “Tượng Sơn là địa phận của Lý Đạo Sư, sao có thể bị người khác cướp mất?”
Lý Nhu Phi: “Người đó tự xưng là công tử Linh Hư, mấy tháng trước đã chiếm Tượng Sơn. Bố tôi bị anh ta đánh trọng thương, ông đã đưa tôi và mẹ trốn khỏi đó, ẩn nấp bên ngoài một thời gian dài. Cách đây không lâu bố tôi không qua khỏi, mẹ tôi cũng đi theo ông, chỉ còn lại mình tôi cô đơn lẻ loi trên cõi đời này”.
Ngô Bình nheo mắt: “Lại là công tử Linh Hư”.
Lý Nhu Phi ngẩng đầu lên: “Cậu biết tên đó sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh ta là người tạo ra Lăng Hư tiên giới, đầu thai ở hạ giới, tên là Công tử Linh Hư, không lâu trước đây tôi từng có xích mích với anh ta”.
Sau đó cậu hỏi: “Mặc dù Tượng Sơn không tồi nhưng công tử Linh Hư đến từ tiên giới, có thứ gì mà chưa từng thấy, không đến mức đi cướp Tượng Sơn, liệu có ẩn tình gì bên trong không?”
Lý Nhu Phi căm hận nói: “Tượng Sơn có một vật chí bảo, được bố tôi nuôi dưỡng nhiều năm, sắp sửa trưởng thành. Công tử Linh Hư là nhằm vào thứ đó mà đến”.
“Bảo vật gì?”, Ngô Bình rất tò mò.
Lý Nhu Phi không giấu giếm, nói: “Địa Đàn”.
Ngô Bình nghe nói đến Địa Đàn thì tim đập loạn. Địa Đàn do tinh khí đại địa ngưng tụ mà thành, cần được nuôi lớn trong môi trường đặc biệt một tỷ năm mới thành hình, là vật chí bảo cầu cũng không được. Khắp tiên giới từ xưa đến nay có chưa đến năm viên.
“Đấy đúng là món đồ tốt, dùng nó có thể luyện chế Đại Địa Thần Đan, uống đan dược này có thể trở thành con của đất. Nếu kết hợp cùng Thiên Phách thì có thể luyện được Thiên Địa Huyền Đan, trở thành con của trời đất, có được sự chúc phúc và yêu thương của trời đất, cực kỳ may mắn”.
Lý Nhu Phi nghe xong thì ngây người, rõ ràng cô ta cũng không biết địa đàn lại đáng giá đến thế, cô ta nói: “May mà bố tôi đã có chuẩn bị từ sớm, mượn đại trận rời khỏi Tượng Sơn, trước khi đi ông đã kịp thời mang theo địa đàn”.
Lý Nhu Phi nói đến đây thì nhìn Ngô Bình: “Cậu Ngô và công tử Linh Hư từng giao đấu, không biết cậu có thể giết được anh ta không?”
Ngô Bình nhìn cô ta, hỏi: “Ý cô Lý là?”
Lý Nhu Phi nói: “Địa Đàn nằm trong tay tôi, nếu cậu có thể giết được công tử Linh Hư thì tôi bằng lòng tặng nó cho cậu”.
Ngô Bình im lặng vài giây rồi nói: “Đúng là tôi từng xung đột với công tử Linh Hư, anh ta cũng từng muốn giết tôi. Có điều bây giờ tôi vẫn chưa thể giết được anh ta, muốn giết anh ta cần có thời cơ”.
Lý Nhu Phi hỏi: “Thời cơ gì?”
“Tháng sau, vương tọa kiếm đạo sẽ xuất hiện trong tiên giới Vạn Kiếm, đến lúc đó, kỳ tài các giới sẽ cạnh tranh với nhau, tôi và công tử Linh Hư chắc chắn sẽ đánh với nhau một trận”.
Mắt Lý Nhu Phi sáng lên, cô ta giao chiếc hộp ngọc cho Ngô Bình, nói: “Tôi tin thực lực và tư chất của cậu, nhất định có thể giết chết được công tử Linh Hư. Viên Địa Đàn này tôi tặng cậu trước, hi vọng cậu giết được kẻ ác, giúp tôi báo thù cho bố tôi”.
Cô ta nói xong thì vái lại Ngô Bình.
Ngô Bình vội đỡ cô ta dậy, nói: “Cô Lý xin đừng làm vậy, tôi nhận Địa Đàn, nhưng tôi cũng sẽ không lấy không”.
Cậu lấy ra một viên Bát Môn Kim Thủy đan được cất trong một chiếc bình trong suốt, mùi đan dược thơm nức, dường như trong bình đan dược còn có một người tí hon đang ngồi thiền.
Bí anh thứ nhất chú trọng nhất là khuôn mặt nên hình tượng của bí anh thứ nhất của cậu cũng khá kì lạ, có đến ba khuôn mặt. Hơn nữa, bí anh thứ nhất cũng cao đến chín trượng, nhất định sau này sẽ có thể trở thành bí thần cấm kị.
Mặt nạ bí anh vừa hình thành thì mèo đen liền xuất hiện, nói: “Bây giờ tôi sẽ dạy cho cậu cách khởi động cấm kị”.
Trước đó, mặc dù Ngô Bình có thể mượn sức mạnh của mặt nạ nhưng cách đó rất thiển cận. Bây giờ cậu ngưng tụ được bí anh thì mới chính thức có khả năng khởi động cấm kị.
Ba khuôn mặt của bí anh mặt nạ đều nhắm mắt, Ngô Bình làm theo lời dạy của mèo đen, niệm chú, đồng thời khởi động ba mươi ngàn đôi tay quỷ cùng bấm độn.
Mười lăm phút sau, một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, một khuôn mặt của mặt nạ mở mắt ra, không gian xung quanh bỗng bắt đầu méo mó. Ngô Bình biến mất, ẩn mình trong hư không.
Lúc này, Ngô Bình có thể ở bất cứ đâu trong phạm vi một ngàn dặm, chỉ cần cậu muốn thì sẽ có thể xuất hiện ở bất kì chỗ nào trong khu vực đó chỉ trong tích tắc, chỉ cần cậu muốn thì cũng có thể khiến người khác dịch chuyển đến bất cứ chỗ nào trong phạm vi này.
Không gian của khu vực này hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của cậu, đấy là sức mạnh của cấm kị, có khả năng thay đổi quy tắc, trật tự.
Sau khi khởi động một loại cấm kị, Ngô Bình cảm thấy trống rỗng.
Mèo đen: “Công ty hãy làm quen với sức mạnh này trước, chờ một thời gian rồi hẵng khởi động hai loại năng lượng còn lại”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Ngô Bình ra khỏi phòng luyện công, Xích Huyền Tử đang đứng canh ở một bên liền chạy đến. Từ sau khi Xích Huyền Tử quyết định đi theo Ngô Bình thì anh ta luôn ở trong Hoàng Long sơn trang, chạy vặt bên cạnh Liễu Kim Long, đồng thời làm bảo vệ. Anh ta đến từ đại tông của Kiếm Tiên giới, kinh nghiệm phong phú, mấy ngày nay Ngô Bình rất hài lòng với anh ta.
Anh ta tiến về trước: “Cuối cùng thì cậu cũng đã xuất quan, có cô Lý đến sơn trang chúng ta”.
Ngô Bình: “Cô Lý nào?”
Xích Huyền Tử: “Cô ta nói là Lý Nhu Phi của Tượng Sơn, đến để trả tiền”.
Anh ta vừa nói thì Ngô Bình liền nhớ ra, trước đó cậu đến đảo Linh Tê bán đồ đã gặp được một cô gái tên là Lý Nhu Phi, cậu đã bán cho cô ta một viên Tử Vi thần đan. Lúc đó cô ta không có đủ tiền nên trả trước một ít, vốn dĩ nói mấy ngày sau sẽ trả đủ nhưng không ngờ mãi đến hôm nay mới đến.
Cậu gật đầu: “Ừm, biết rồi”.
Ngô Bình đi về trước, Xích Huyền Tử đi theo phía sau,, nói: “Tôi có tin tức của Công tử Linh Hư”.
Công tử Linh Hư là người kế thừa của Tả Lãnh Hư, thực lực rất cao. Lần trước Ngô Bình đã cướp Chân Thủy và Nhu Thủy kiếm, hai bên đã có hiềm khích với nhau.
“Ồ, bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Xích Huyền Tử: “Công tử Linh Hư đang ở trần thế, khu vực biên giới của nước Đồ Na, hình như đến đó vì động thiên”.
Ngô Bình dừng bước, nhớ lại cuộc nói chuyện với Lục Hoàng Tử trước đó, biên giới nước Đồ Na có một khu vực mà ở đó có đến ba thời không, trong đó hai thời không là Kim Mẫu giới và Dược Vương giới. Lẽ nào công tử Linh Hư đến đấy vì Dược Vương giới và Kim Mẫu giới sao?
Thế nên cậu hỏi: “Công tử Linh Hư mang theo bao nhiêu cao thủ bên mình?”
Xích Huyền Tử: “Anh ta rất có danh tiếng, bên cạnh có rất nhiều người theo, còn có mấy cao thủ thần thông nữa. Phải rồi, còn có một thế lực xuất hiện ở đó nữa, gọi là Nhật Nguyệt tiên giáo”.
Ngô Bình: “Nhật Nguyệt tiên giáo sao? Những người đến đó là ai?”
“Là Nhật sứ và Nguyệt sứ của Nhật Nguyệt tiên giáo. Có vẻ như họ sắp có hành động lớn”.
“Ừ, hôm nay đến đó xem thử”.
Ngô Bình đến phòng khách thì quả nhiên đã nhìn thấy Lý Nhu Phi. Lý Nhu Phi mặc một bộ đồ trắng, sắc mặt tiều tụy, xinh đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng thương.
“Cô Lý, cô…”, Ngô Bình bất ngờ, cậu biết chắc chắn cô ta đã gặp phải chuyện gì đó.
Lý Nhu Phi cung kính hành lễ: “Cậu Ngô, số tiền nợ cậu trước đây mãi vẫn chưa trả được, Nhu Phi cảm thấy rất hổ thẹn”.
Ngô Bình vội nói “Không sao, nếu tôi không tin cô Lý thì lúc đầu đã không đưa đan dược cho cô rồi”.
Cậu bảo Lý Nhu Phi ngồi xuống, cô ta lấy ta một túi tiền, đặt lên bàn rồi nói: “Cậu Ngô, số tiền còn lại đều ở đây, thật sự xin lỗi vì đã để lâu vậy mới trả”.
Ngô Bình không kiềm được, hỏi: “Cô Lý, cô ăn mặc như thế này, phải chăng gia đình đã có chuyện gì?”
Lý Nhu Phi nghe cậu hỏi thì không kiềm được mà rơi lệ, sau đó hạ giọng nói: “Bố tôi bị kẻ thù hại chết, Tượng Sơn đã rơi vào tay kẻ xấu”.
Ngô Bình bất ngờ: “Tượng Sơn là địa phận của Lý Đạo Sư, sao có thể bị người khác cướp mất?”
Lý Nhu Phi: “Người đó tự xưng là công tử Linh Hư, mấy tháng trước đã chiếm Tượng Sơn. Bố tôi bị anh ta đánh trọng thương, ông đã đưa tôi và mẹ trốn khỏi đó, ẩn nấp bên ngoài một thời gian dài. Cách đây không lâu bố tôi không qua khỏi, mẹ tôi cũng đi theo ông, chỉ còn lại mình tôi cô đơn lẻ loi trên cõi đời này”.
Ngô Bình nheo mắt: “Lại là công tử Linh Hư”.
Lý Nhu Phi ngẩng đầu lên: “Cậu biết tên đó sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh ta là người tạo ra Lăng Hư tiên giới, đầu thai ở hạ giới, tên là Công tử Linh Hư, không lâu trước đây tôi từng có xích mích với anh ta”.
Sau đó cậu hỏi: “Mặc dù Tượng Sơn không tồi nhưng công tử Linh Hư đến từ tiên giới, có thứ gì mà chưa từng thấy, không đến mức đi cướp Tượng Sơn, liệu có ẩn tình gì bên trong không?”
Lý Nhu Phi căm hận nói: “Tượng Sơn có một vật chí bảo, được bố tôi nuôi dưỡng nhiều năm, sắp sửa trưởng thành. Công tử Linh Hư là nhằm vào thứ đó mà đến”.
“Bảo vật gì?”, Ngô Bình rất tò mò.
Lý Nhu Phi không giấu giếm, nói: “Địa Đàn”.
Ngô Bình nghe nói đến Địa Đàn thì tim đập loạn. Địa Đàn do tinh khí đại địa ngưng tụ mà thành, cần được nuôi lớn trong môi trường đặc biệt một tỷ năm mới thành hình, là vật chí bảo cầu cũng không được. Khắp tiên giới từ xưa đến nay có chưa đến năm viên.
“Đấy đúng là món đồ tốt, dùng nó có thể luyện chế Đại Địa Thần Đan, uống đan dược này có thể trở thành con của đất. Nếu kết hợp cùng Thiên Phách thì có thể luyện được Thiên Địa Huyền Đan, trở thành con của trời đất, có được sự chúc phúc và yêu thương của trời đất, cực kỳ may mắn”.
Lý Nhu Phi nghe xong thì ngây người, rõ ràng cô ta cũng không biết địa đàn lại đáng giá đến thế, cô ta nói: “May mà bố tôi đã có chuẩn bị từ sớm, mượn đại trận rời khỏi Tượng Sơn, trước khi đi ông đã kịp thời mang theo địa đàn”.
Lý Nhu Phi nói đến đây thì nhìn Ngô Bình: “Cậu Ngô và công tử Linh Hư từng giao đấu, không biết cậu có thể giết được anh ta không?”
Ngô Bình nhìn cô ta, hỏi: “Ý cô Lý là?”
Lý Nhu Phi nói: “Địa Đàn nằm trong tay tôi, nếu cậu có thể giết được công tử Linh Hư thì tôi bằng lòng tặng nó cho cậu”.
Ngô Bình im lặng vài giây rồi nói: “Đúng là tôi từng xung đột với công tử Linh Hư, anh ta cũng từng muốn giết tôi. Có điều bây giờ tôi vẫn chưa thể giết được anh ta, muốn giết anh ta cần có thời cơ”.
Lý Nhu Phi hỏi: “Thời cơ gì?”
“Tháng sau, vương tọa kiếm đạo sẽ xuất hiện trong tiên giới Vạn Kiếm, đến lúc đó, kỳ tài các giới sẽ cạnh tranh với nhau, tôi và công tử Linh Hư chắc chắn sẽ đánh với nhau một trận”.
Mắt Lý Nhu Phi sáng lên, cô ta giao chiếc hộp ngọc cho Ngô Bình, nói: “Tôi tin thực lực và tư chất của cậu, nhất định có thể giết chết được công tử Linh Hư. Viên Địa Đàn này tôi tặng cậu trước, hi vọng cậu giết được kẻ ác, giúp tôi báo thù cho bố tôi”.
Cô ta nói xong thì vái lại Ngô Bình.
Ngô Bình vội đỡ cô ta dậy, nói: “Cô Lý xin đừng làm vậy, tôi nhận Địa Đàn, nhưng tôi cũng sẽ không lấy không”.
Cậu lấy ra một viên Bát Môn Kim Thủy đan được cất trong một chiếc bình trong suốt, mùi đan dược thơm nức, dường như trong bình đan dược còn có một người tí hon đang ngồi thiền.
Bình luận facebook