-
Chương 2811: Đến Vạn Kiếm
Ba vị sư tôn cười “haha”, Thẩm Huyền Tông nói: “Đồ nhi, trong số mười người đứng đầu kiếm bảng có ba người là đời sau hoặc đệ tử của kẻ thù của ba sư phụ, con phải chiến đấu với từng người một”.
La Vô Phi: “Người con phải chiến đấu đầu tiên là Từ Luyện Chân, người đứng thứ năm trên kiếm bảng, bố của cậu ta là Từ Bằng Công, là gia chủ của nhà họ Từ. Người thứ hai là Triệu Nhạc, là đệ tử cưng của Nam Vọng Kiếm Tôn, được nhận toàn bộ kiếm pháp chân truyền của Nam Vọng. Người thứ ba là Nam Cung Tường, là đệ tử được coi trọng nhất của Bắc Đẩu Kiếm Tôn. Đối đầu với ba người này thì con không được nhân từ, vì mệnh lệnh mà họ nhận được là dùng hết mọi cách để giết chết con. Con không giết họ thì họ cũng sẽ giết con”.
Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử đã hiểu, sư phụ, năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Những người này đều có tham gia sao?”
Âu Dương Thiên Tế: “Giờ cũng là lúc nói cho con biết rồi. Năm xưa, khi ba người chúng ta phát hiện ra tung tích của Vô Thượng Kiếm Phổ thì đã bố trí đại trận xung quanh, sống trong kết giới rồi tuyên bố với thế giới rằng phải lĩnh hội một môn kiếm pháp để che giấu những người bên ngoài. Nửa năm sau, mỗi người chúng ta đã học được một phần trong Vô Thượng Kiếm Phổ và đã quay về tông môn”.
“Nhưng không viết tại sao, bên ngoài lại biết chuyện của Vô Thượng Kiếm Phổ, Từ Bằng Công, Nam Vọng Kiếm Tôn và Bắc Đẩu Kiếm Tôn đã cầm đầu, dẫn theo hơn một trăm tu sĩ đến tận cửa, yêu cầu chúng ta giao Vô Thượng Kiếm Phổ ra. Đương nhiên chúng ta không thừa nhận có Vô Thượng Kiếm Phổ, nhưng họ không hề tin. Hai bên không kiềm chế được nữa, Nam Vọng Kiếm Tôn đã ra tay trước và một cuộc chiến ác liệt đã nổ ra giữa hai bên. Đối phương có quá nhiều cao thủ, mặc dù mỗi người trong chúng ta đều có một bộ Vô Thượng Kiếm Phổ, giết chết được không ít, nhưng cuối cùng vẫn bị trọng thương. Tất cả đệ tử của Thiên Nguyên Tông cũng bị bọn họ giết sạch, sự nghiệp gầy dựng bao năm cũng bị hủy trong chớp mắt. Trong thời khắc nguy hiểm, chúng ta nói sẽ dùng đến chiêu nguy hiểm nhất của Vô Thượng Kiếm Phổ, cùng chết với tất cả những người có mặt ở đó. Đám người đó sợ hãi, tạm thời rút khỏi, chúng ta mới dùng hết sức thi triển kiếm độn, rời khỏi Thiên Nguyên Tông, đến Chân Hoàng Tiên giới để lánh nạn”.
Âu Dương Thiên Tế: “Thế là trốn mất bao năm nay, trong thời gian đó, chúng ta có gặp sư tổ của Thái Hoàng giáo, tư chất của người đó rất tốt, cũng rất tôn trọng chúng ta. Thế nên chúng ta đã giúp ông ta lập nên Thái Hoàng giáo. Để đền đáp, ông ta đã hứa xây dựng Kiếm Các và để chúng ta trấn giữ, Kiếm Các có thể chọn đệ tử xuất sắc từ Thái Hoàng giáo bất cứ lúc nào, vậy thì chúng ta cũng sẽ có điều kiện để gầy dựng lại Thiên Nguyên Tông”.
La Nguyên Phi: “Chỉ là trước đây chúng ta bị thương nặng, thực lực chẳng còn được bao nhiêu, vì vậy luôn rất khép mình. May mà ông trời thương xót, để chúng ta gặp được con, nếu không thì không bao lâu nữa chúng ta đều sẽ về với đất hết”.
Ngô Bình: “Các sư phụ hồng phúc tề thiên, dù không có đệ tử thì cũng sẽ gặp hung hóa cát”.
Thẩm Huyền Tông cười, nói: “Dù có thế nào thì tất cả đều nhờ có con. Sau khi thách đấu với cao thủ trên kiếm bảng, con hãy đến kiếm đường Chí Tôn, sau đó giành lấy vương tọa Kiếm Đạo. Chỉ cần con lấy được vương tọa Kiếm Đạo thì chúng ta sẽ có thể tập hợp người quen năm xưa, xây dựng lại Đệ Nhất Kiếm Tông”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Đệ Nhất Kiếm Tông, cái tên khét thật”.
“Con có được vương tọa Kiếm Đạo thì sẽ là đệ nhất vương đạo, chúng ta xứng đáng với cái tên đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, con nghe hết theo sự sắp đặt của các sư phụ”.
Thẩm Huyền Tông: “Con lấy được vương tọa Kiếm Đạo thì hãy bế quan tu luyện một thời gian, tiếp tục nâng cao tu vi trước đã. Mặc dù thực lực của con mạnh nhưng dù sao thì cảnh giới cũng thấp, cần phải nhanh chóng đột phá đến cảnh giới thần thông, luyện hóa vương tọa Kiếm Đạo đến mức sâu hơn”.
La Vô Phi: “Không sai, đến khi con tu luyện đến cảnh giới Thần Anh thì dù gặp phải kiếm đạo chí tôn cũng có thể đánh được”.
Nhắc đến bế quan, Ngô Bình nghĩ đến đại lục Thánh Cổ, nhất định cậu phải đến đó một chuyến, mượn tài nguyên ở đó để nâng cao thực lực. Cậu hiểu chuyện ba sư phụ đang lo lắng, một khi cậu có được vương tọa Kiếm Đạo thì sẽ có rất nhiều người để ý đến cậu, cậu sẽ ở trong trạng thái nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nếu cậu không có sức mạnh để tự bảo vệ mình thì rất có khả năng sẽ không giữ được vương tọa Kiếm Đạo.
Ngô Bình nghĩ thông thì nói: “Vâng, đến lúc đó con sẽ đến một nơi an toàn, đợi khi thực lực đủ mạnh thì mới quay lại”.
Ngô Bình đi gặp Diệp Ngưng Băng và một số người quen, nói vài câu rồi cùng ba vị sư phụ đến Vạn Kiếm tiên giới.
Ngô Bình lần đầu đến Vạn Kiếm tiên giới, môi trường ở đây rất khác với những tiên giới khác, trời đất tràn ngập kiếm khí và kiếm ý, thậm chí linh khí ở đây cũng sắc bén như thể kiếm khí”.
Ngô Bình vừa vào tiên giới Vạn Kiếm thì liền cảm thấy Bạch Hổ tiên kiếm và Thất Tinh Long Uyên mà cậu mang theo bên người, thậm chí đến cả Nhu Thủy kiếm trong thần hồn của cậu cũng trở nên năng động, dường như chúng đều được một loại sức mạnh nào đó tiếp thêm sức sống.
Bốn người cùng đáp xuống một ngọn núi cao, đỉnh núi có một căn nhà đổ nát. Thẩm Huyền Tông đến trước căn nhà xập xệ, bình thản nói: “Lúc ta vừa mới tu hành đã sống ở đây một thời gian, kỳ ngộ đầu tiên xuất hiện trong một sơn động cách chỗ này không xa”.
La Vô Phi cười, nói: “Năm xưa ông mới có chút tuổi mà đã trở thành thiên kiêu của tiên giới Vạn Kiếm khiến biết bao nữ tu phải mê mệt”.
Thẩm Huyền Tông phất tay: “Đã là chuyện lâu lắm rồi”.
Ông ta bỗng hỏi Ngô Bình: “Đồ nhi, có phải con đã cảm nhận được tiên giới Vạn Kiếm không giống với bên ngoài rồi không?”
Ngô Bình gật đầu: “Môi trường ở đây có mức độ cường hóa rất với với kiếm tu. Nếu con thi triển kiếm đạo thì uy lực sẽ mạnh hơn ít nhất ba lần so với bên ngoài”.
Thẩm Huyền Tông gật đầu: “Không sai. Tiên giới Vạn Kiếm là thế giới được đại tiên tôn Vạn Kiếm tạo ra, mỗi cành cây ngọn cỏ cùng vô số sinh linh ở đây đều đắm mình trong kiếm ý, vì vậy rất dễ sinh ra thiên tài kiếm đạo”.
Âu Dương Thiên Tế: “Tu luyện kiếm đạo ở đây thì đã nắm được một nửa thành công rồi. Chúng ta hộ pháp cho con, con hãy ở đây lĩnh ngộ Vô Thượng Kiếm Phổ, xem thử có thể tiến thêm bước nữa không”.
Ông ta nói xong thì phất tay áo, tường vách đổ nát liền khôi phục lành lặn trở lại, một căn nhà liền xuất hiện trước mặt họ, như thể vừa mới được xây.
Mấy người họ vào trong nhà, ba vị sư phụ ngồi thiền ở ba căn phòng khác nhau còn Ngô Bình thì ở lại trong sảnh.
Trước đó cậu đã lĩnh ngộ được kiếm phổ Vô Thương, có được kiếm khí Vô Thượng nhưng dù sao thì chỉ mới là sơ kỳ, trong kiếm phổ có rất nhiều chiêu đáng gờm, tuyệt kỹ giết người mà cậu vẫn chưa chính thức luyện tập.
Lúc này cậu có một suy nghĩ, đó là hợp nhất Vô Thượng Kiếm Phổ và Trảm Đạo Thập Tam Kiếm mà cậu tu luyện với nhau. Có điều cậu đã hợp nhất Cửu Trùng Sơn trước vì hiện tại nó đã được luyện đến Thất Kiếm Trùng Sơn rồi.
Nhưng kiểu hợp nhất này là hợp nhất bằng sức mạnh, không phải kỹ thuật kiếm đạo, Ngô Bình nghĩ đến việc tìm kiếm một loại kỹ thuật kiếm đạo trong Vô Thượng Kiếm Phổ để kết hợp với Kiếm Trùng Sơn, vậy thì nhất định uy lực sẽ mạnh hơn một bậc.
Cậu nhanh chóng bắt đầu nghiên cứu kiếm kỹ trong Vô Thượng Kiếm Phổ, Tuyệt Thế Nhất Kiếm.
Tuyệt Thế Nhất Kiếm này chỉ có một chiêu, thành bại chỉ nhằm trong một chiêu đó thôi.
Muốn luyện Tuyệt Thế Nhất Kiếm thì trước tiên phải luyện sáu mươi tư động tác căn bản, sau đó mới kết hợp những động tác này lại thành một động tác. Chỗ khó của Tuyệt Thế Nhất Kiếm nằm ở chỗ phải hợp nhất sáu mươi bốn động tác lại với nhau, điều này đòi hỏi phải có ngộ tính cao, cũng như cơ thể phải đủ khả năng chịu đựng.
Trong Huyền Thiên Mộng Cảnh, Ngô Bình khổ luyện sáu mươi bốn động tác hết mười năm và không ngừng tính toán. Nửa tiếng sau, cậu đột ngột mở mắt và bất ngờ xuất hiện trong sân, cầm tiên kiếm Bạch Hổ và chĩa lên trời cao.
La Vô Phi: “Người con phải chiến đấu đầu tiên là Từ Luyện Chân, người đứng thứ năm trên kiếm bảng, bố của cậu ta là Từ Bằng Công, là gia chủ của nhà họ Từ. Người thứ hai là Triệu Nhạc, là đệ tử cưng của Nam Vọng Kiếm Tôn, được nhận toàn bộ kiếm pháp chân truyền của Nam Vọng. Người thứ ba là Nam Cung Tường, là đệ tử được coi trọng nhất của Bắc Đẩu Kiếm Tôn. Đối đầu với ba người này thì con không được nhân từ, vì mệnh lệnh mà họ nhận được là dùng hết mọi cách để giết chết con. Con không giết họ thì họ cũng sẽ giết con”.
Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử đã hiểu, sư phụ, năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Những người này đều có tham gia sao?”
Âu Dương Thiên Tế: “Giờ cũng là lúc nói cho con biết rồi. Năm xưa, khi ba người chúng ta phát hiện ra tung tích của Vô Thượng Kiếm Phổ thì đã bố trí đại trận xung quanh, sống trong kết giới rồi tuyên bố với thế giới rằng phải lĩnh hội một môn kiếm pháp để che giấu những người bên ngoài. Nửa năm sau, mỗi người chúng ta đã học được một phần trong Vô Thượng Kiếm Phổ và đã quay về tông môn”.
“Nhưng không viết tại sao, bên ngoài lại biết chuyện của Vô Thượng Kiếm Phổ, Từ Bằng Công, Nam Vọng Kiếm Tôn và Bắc Đẩu Kiếm Tôn đã cầm đầu, dẫn theo hơn một trăm tu sĩ đến tận cửa, yêu cầu chúng ta giao Vô Thượng Kiếm Phổ ra. Đương nhiên chúng ta không thừa nhận có Vô Thượng Kiếm Phổ, nhưng họ không hề tin. Hai bên không kiềm chế được nữa, Nam Vọng Kiếm Tôn đã ra tay trước và một cuộc chiến ác liệt đã nổ ra giữa hai bên. Đối phương có quá nhiều cao thủ, mặc dù mỗi người trong chúng ta đều có một bộ Vô Thượng Kiếm Phổ, giết chết được không ít, nhưng cuối cùng vẫn bị trọng thương. Tất cả đệ tử của Thiên Nguyên Tông cũng bị bọn họ giết sạch, sự nghiệp gầy dựng bao năm cũng bị hủy trong chớp mắt. Trong thời khắc nguy hiểm, chúng ta nói sẽ dùng đến chiêu nguy hiểm nhất của Vô Thượng Kiếm Phổ, cùng chết với tất cả những người có mặt ở đó. Đám người đó sợ hãi, tạm thời rút khỏi, chúng ta mới dùng hết sức thi triển kiếm độn, rời khỏi Thiên Nguyên Tông, đến Chân Hoàng Tiên giới để lánh nạn”.
Âu Dương Thiên Tế: “Thế là trốn mất bao năm nay, trong thời gian đó, chúng ta có gặp sư tổ của Thái Hoàng giáo, tư chất của người đó rất tốt, cũng rất tôn trọng chúng ta. Thế nên chúng ta đã giúp ông ta lập nên Thái Hoàng giáo. Để đền đáp, ông ta đã hứa xây dựng Kiếm Các và để chúng ta trấn giữ, Kiếm Các có thể chọn đệ tử xuất sắc từ Thái Hoàng giáo bất cứ lúc nào, vậy thì chúng ta cũng sẽ có điều kiện để gầy dựng lại Thiên Nguyên Tông”.
La Nguyên Phi: “Chỉ là trước đây chúng ta bị thương nặng, thực lực chẳng còn được bao nhiêu, vì vậy luôn rất khép mình. May mà ông trời thương xót, để chúng ta gặp được con, nếu không thì không bao lâu nữa chúng ta đều sẽ về với đất hết”.
Ngô Bình: “Các sư phụ hồng phúc tề thiên, dù không có đệ tử thì cũng sẽ gặp hung hóa cát”.
Thẩm Huyền Tông cười, nói: “Dù có thế nào thì tất cả đều nhờ có con. Sau khi thách đấu với cao thủ trên kiếm bảng, con hãy đến kiếm đường Chí Tôn, sau đó giành lấy vương tọa Kiếm Đạo. Chỉ cần con lấy được vương tọa Kiếm Đạo thì chúng ta sẽ có thể tập hợp người quen năm xưa, xây dựng lại Đệ Nhất Kiếm Tông”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Đệ Nhất Kiếm Tông, cái tên khét thật”.
“Con có được vương tọa Kiếm Đạo thì sẽ là đệ nhất vương đạo, chúng ta xứng đáng với cái tên đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, con nghe hết theo sự sắp đặt của các sư phụ”.
Thẩm Huyền Tông: “Con lấy được vương tọa Kiếm Đạo thì hãy bế quan tu luyện một thời gian, tiếp tục nâng cao tu vi trước đã. Mặc dù thực lực của con mạnh nhưng dù sao thì cảnh giới cũng thấp, cần phải nhanh chóng đột phá đến cảnh giới thần thông, luyện hóa vương tọa Kiếm Đạo đến mức sâu hơn”.
La Vô Phi: “Không sai, đến khi con tu luyện đến cảnh giới Thần Anh thì dù gặp phải kiếm đạo chí tôn cũng có thể đánh được”.
Nhắc đến bế quan, Ngô Bình nghĩ đến đại lục Thánh Cổ, nhất định cậu phải đến đó một chuyến, mượn tài nguyên ở đó để nâng cao thực lực. Cậu hiểu chuyện ba sư phụ đang lo lắng, một khi cậu có được vương tọa Kiếm Đạo thì sẽ có rất nhiều người để ý đến cậu, cậu sẽ ở trong trạng thái nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nếu cậu không có sức mạnh để tự bảo vệ mình thì rất có khả năng sẽ không giữ được vương tọa Kiếm Đạo.
Ngô Bình nghĩ thông thì nói: “Vâng, đến lúc đó con sẽ đến một nơi an toàn, đợi khi thực lực đủ mạnh thì mới quay lại”.
Ngô Bình đi gặp Diệp Ngưng Băng và một số người quen, nói vài câu rồi cùng ba vị sư phụ đến Vạn Kiếm tiên giới.
Ngô Bình lần đầu đến Vạn Kiếm tiên giới, môi trường ở đây rất khác với những tiên giới khác, trời đất tràn ngập kiếm khí và kiếm ý, thậm chí linh khí ở đây cũng sắc bén như thể kiếm khí”.
Ngô Bình vừa vào tiên giới Vạn Kiếm thì liền cảm thấy Bạch Hổ tiên kiếm và Thất Tinh Long Uyên mà cậu mang theo bên người, thậm chí đến cả Nhu Thủy kiếm trong thần hồn của cậu cũng trở nên năng động, dường như chúng đều được một loại sức mạnh nào đó tiếp thêm sức sống.
Bốn người cùng đáp xuống một ngọn núi cao, đỉnh núi có một căn nhà đổ nát. Thẩm Huyền Tông đến trước căn nhà xập xệ, bình thản nói: “Lúc ta vừa mới tu hành đã sống ở đây một thời gian, kỳ ngộ đầu tiên xuất hiện trong một sơn động cách chỗ này không xa”.
La Vô Phi cười, nói: “Năm xưa ông mới có chút tuổi mà đã trở thành thiên kiêu của tiên giới Vạn Kiếm khiến biết bao nữ tu phải mê mệt”.
Thẩm Huyền Tông phất tay: “Đã là chuyện lâu lắm rồi”.
Ông ta bỗng hỏi Ngô Bình: “Đồ nhi, có phải con đã cảm nhận được tiên giới Vạn Kiếm không giống với bên ngoài rồi không?”
Ngô Bình gật đầu: “Môi trường ở đây có mức độ cường hóa rất với với kiếm tu. Nếu con thi triển kiếm đạo thì uy lực sẽ mạnh hơn ít nhất ba lần so với bên ngoài”.
Thẩm Huyền Tông gật đầu: “Không sai. Tiên giới Vạn Kiếm là thế giới được đại tiên tôn Vạn Kiếm tạo ra, mỗi cành cây ngọn cỏ cùng vô số sinh linh ở đây đều đắm mình trong kiếm ý, vì vậy rất dễ sinh ra thiên tài kiếm đạo”.
Âu Dương Thiên Tế: “Tu luyện kiếm đạo ở đây thì đã nắm được một nửa thành công rồi. Chúng ta hộ pháp cho con, con hãy ở đây lĩnh ngộ Vô Thượng Kiếm Phổ, xem thử có thể tiến thêm bước nữa không”.
Ông ta nói xong thì phất tay áo, tường vách đổ nát liền khôi phục lành lặn trở lại, một căn nhà liền xuất hiện trước mặt họ, như thể vừa mới được xây.
Mấy người họ vào trong nhà, ba vị sư phụ ngồi thiền ở ba căn phòng khác nhau còn Ngô Bình thì ở lại trong sảnh.
Trước đó cậu đã lĩnh ngộ được kiếm phổ Vô Thương, có được kiếm khí Vô Thượng nhưng dù sao thì chỉ mới là sơ kỳ, trong kiếm phổ có rất nhiều chiêu đáng gờm, tuyệt kỹ giết người mà cậu vẫn chưa chính thức luyện tập.
Lúc này cậu có một suy nghĩ, đó là hợp nhất Vô Thượng Kiếm Phổ và Trảm Đạo Thập Tam Kiếm mà cậu tu luyện với nhau. Có điều cậu đã hợp nhất Cửu Trùng Sơn trước vì hiện tại nó đã được luyện đến Thất Kiếm Trùng Sơn rồi.
Nhưng kiểu hợp nhất này là hợp nhất bằng sức mạnh, không phải kỹ thuật kiếm đạo, Ngô Bình nghĩ đến việc tìm kiếm một loại kỹ thuật kiếm đạo trong Vô Thượng Kiếm Phổ để kết hợp với Kiếm Trùng Sơn, vậy thì nhất định uy lực sẽ mạnh hơn một bậc.
Cậu nhanh chóng bắt đầu nghiên cứu kiếm kỹ trong Vô Thượng Kiếm Phổ, Tuyệt Thế Nhất Kiếm.
Tuyệt Thế Nhất Kiếm này chỉ có một chiêu, thành bại chỉ nhằm trong một chiêu đó thôi.
Muốn luyện Tuyệt Thế Nhất Kiếm thì trước tiên phải luyện sáu mươi tư động tác căn bản, sau đó mới kết hợp những động tác này lại thành một động tác. Chỗ khó của Tuyệt Thế Nhất Kiếm nằm ở chỗ phải hợp nhất sáu mươi bốn động tác lại với nhau, điều này đòi hỏi phải có ngộ tính cao, cũng như cơ thể phải đủ khả năng chịu đựng.
Trong Huyền Thiên Mộng Cảnh, Ngô Bình khổ luyện sáu mươi bốn động tác hết mười năm và không ngừng tính toán. Nửa tiếng sau, cậu đột ngột mở mắt và bất ngờ xuất hiện trong sân, cầm tiên kiếm Bạch Hổ và chĩa lên trời cao.
Bình luận facebook