-
Chương 2831: Công chúa Vân Cơ
Cô gái cười khổ: “Quả nhiên không thể gạt được anh! Tôi là Triệu Vân Cơ, con gái út của Tống Đế. Tôi bị bệnh nan y, sống không quá ba tháng. Chẳng lâu trước đây, tôi gặp một cao nhân chỉ điểm, nên muốn tới gặp anh một lần. Nhưng anh vẫn luôn không có ở nhà, tôi hết cách mới ra kế sách này để dẫn dụ anh quay về”.
Ngô Bình hỏi: “Vì sao nước Tống lại muốn đánh Đại Hạ”.
Triệu Vân Cơ đáp: “Là ý của những người phía trên, phụ hoàng của tôi chỉ nghe lệnh làm việc, thật ra ông ấy cũng không muốn khai chiến”.
Ngô Bình: “Mục tiêu của nước Tống là gì, để diệt Đại Hạ à?”
Triệu Vân Cơ: “Sau lưng Đại Hạ cũng có thế lực mạnh mẽ nên mục đích của chúng tôi là xâm chiếm lãnh thổ phía nam của Đại Hạ. Kinh tế phía nam thịnh vượng nhất, nếu mất đi phía nam, Đại Hạ cũng không chống đỡ nổi”.
“Cô cảm thấy các người sẽ thành công sao?”
Triệu Vân Cơ gật đầu: “Đương nhiên, bên trên yêu cầu nước tôi làm vì thì chứng tỏ họ đã đấu rồi, hơn nữa Đại Hạ còn là bên bị thua!”
Ngô Bình nhíu mày: “Nói vậy là Đại Hạ đã không còn cơ hội lấy lại lãnh thổ?”
Triệu Vân Cơ: “Trừ phi bên trên chiếm được ưu thế lần nữa!”
Ngô Bình không mấy quan tâm những việc này, ai là hoàng đế cũng không phải do Hạ Hoàng và Tống Đế quyết định, càng không thể do cậu chọn.
“Ai đã chỉ điểm cho cô?”, Ngô Bình hỏi.
“Một người tên Thạch Lan, chúng ta trở thành bạn, mấy hôm trước cô ấy nói tôi có thể tìm anh giúp đỡ”.
Nghe nói người do Thạch Lan giới thiệu, Ngô Bình cũng thả lỏng, gật đầu: “Bạn của Thạch Lan cũng là bạn của tôi, hiện tại cô ấy sao rồi?”
Triệu Vân Cơ: “Chị Lan nói còn vài việc cần giải quyết, một thời gian nữa mới tìm anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Công chúa Vân Cơ, mời vào nhà ngồi!”
Mời Triệu Vân Cơ vào trong phòng khách, Ngô Bình bảo Tiểu Tuấn đi chơi rồi nói: “Thạch Lan bảo cô tới tìm tôi, cô tìm đúng người rồi đó!”
Triệu Vân Cơ mừng rỡ: “Anh có thể cứu tôi à?”
Ngô Bình gật đầu, cậu quan sát Triệu Vân Cơ, phát hiện trong người cô ta có một loại sức mạnh kỳ lạ, sức mạnh này đang trong tình trạng ngủ say nhưng khi nó thức tỉnh rồi, máu huyết toàn thân Triệu Vân Cơ sẽ bị nó cắn nuốt hết, cô ta sẽ chết.
“Cô đừng cử động!”, nói xong cậu giơ tay đặt lên đỉnh đầu Triệu Vân Cơ, lúc này, bí anh thứ nhất từ đỉnh đầu Triệu Vân Cơ chui vào trong thần hồn.
Trong thần hồn của Triệu Vân Cơ có một đốm sáng màu đen, đốm sáng này có vô số xúc tua nhỏ xung quanh, không ngừng cử động. Hiện tại bí anh của Ngô Bình tới gần đốm sáng, miệng hút nhẹ, đốm sáng đã chui vào trong bụng bí anh. Đối với bí anh, thứ này là đổ bổ.
Cơ thể Triệu Vân Cơ run lên, cảm giác toàn thân thoải mái, cô ta giật mình nhìn Ngô Bình: “Tôi cảm thấy thứ kia không còn nữa!”
Ngô Bình cười nói: “Công chúa đã không sao rồi, trở về nghỉ ngơi vài hôm là có thể khôi phục lại bình thường!”
Triệu Vân Cơ đứng lên, khom lưng với Ngô Bình: “Cảm tạ ơn cứu mạng của anh! Vân Cơ không biết lấy gì báo đáp, mong anh nhận lấy thứ này!”
Cô ta lấy ra một cái hộp nhỏ được khắc hoa văn tinh xảo, sau khi mở ra, bên trong là một thanh kiếm nhỏ màu bạc, dài cỡ chiếc đũa, rộng nửa chỉ, bề mặt khắc chín con rồng vàng.
Thấy nó, Ngô Bình cảm nhận được một hơi thở đáng sợ ẩn bên trong, cậu biết thanh kiếm này bất phàm liền hỏi: “Bảo kiếm này bất phàm, công chúa thật sự tặng nó cho tôi à?”
Triệu Vân Cơ nghiêm mặt nói: “Đây là do một cựu thần dâng tặng ông tổ của tôi, sau này lại lọt vào tay phụ hoàng, bị tôi thấy nên cầm lấy chơi đùa!”
Ngô Bình nhìn kiếm: “Kiếm này quý giá, tôi không thể lấy không của cô”.
Cậu nghĩ ngợi rồi lấy ra một viên đan Thiên Kiêu đưa cho Triệu Vân Cơ: “Công chúa, ăn viên thuốc này vào, thiên phú của cô sẽ tăng lên rất nhiều, dễ dàng đạt đến cảnh giới Thần Thông như trở bàn tay”.
Triệu Vân Cơ mừng rỡ: “Thật sao? Cảm ơn anh!”
Cô ta vui mừng nhận đan dược, không chút do dự mà nuốt vào bụng. Đan dược hoá thành một dòng nước ấm rót vào trong cơ thể, sau đó vài luồng sức mạnh bắt đầu thay đổi thể chất của Triệu Vân Cơ.
Ngô Bình bảo Phương Lập đứng theo dõi quan tâm một chút rồi gọi hỏi thăm tình hình Hàn Băng Nghiên ở Thần Kinh.
Cậu vốn cho rằng Đại Hạ rơi vào hỗn loạn rồi, nào ngờ hỏi ra mới biết mọi người hoàn toàn không biết. Chuyện phía nam bị vứt bỏ còn không hề được báo đài đưa tin. Hoàng đế Đại Hạ còn hạ chỉ các nơi tiếp tục tuyển tú, trong ba tháng phải tuyển ra một đám cung nữ mới, đương nhiên trong đám cung nữ này có các phi tần tương lai.
Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, mấy hôm trước Y Mị có tới tìm anh nhưng anh không ở, em cũng không liên lạc được cho anh”.
Ngô Bình: “Ừ, anh biết rồi!”
Nói chuyện với Hàn Băng Nghiên một hồi, cậu lại liên lạc với Y Mị.
Điện thoại kết nối, Y Mị lên tiếng: “Dạo gần đây anh đi đâu mà không thể nào liên lạc được vậy?”
Ngô Bình: “Tới Vạn Kiếm Tiên giới!”
Y Mị cười: “Chúc mừng, chắc anh có thu hoạch không tệ nhỉ!”
Ngô Bình: “Cũng được, lấy được vương toạ kiếm đạo!”
Y Mị: “Lợi hại!”
“Tìm anh có việc gì?”, cậu hỏi thẳng.
“À, Lâm Tôn đã có hành động, em phát hiện dạo này hắn đang nịnh bợ một cô gái!”
Ngô Bình nghe thế thì thấy kỳ quái: “Lâm Tôn là đệ tử nòng cốt của Thiên Trần, người như thế sao lại nịnh bợ một cô gái? Cho dù là con gái theo đuổi hắn, hắn còn chẳng thèm liếc một cái nữa!”
“Nên em mới thấy kỳ quái, hơn nữa cô gái kia cũng không xinh đẹp, trông khá bình thường, mà cô gái kia còn bị tàn tật nữa!”
Ngô Bình chợt có hứng thú: “A, còn có chuyện này à!”
Y Mị: “Tuy em còn không rõ nguyên nhân nhưng Lâm Tôn là loại không có lợi thì không dậy sớm. Hắn làm thế nhất định là có mục đích không thể cho ai biết!”
Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Ngày mai anh sẽ quay lại trường, đi xem cô gái kia thử, cô ta tên gì?”
“Diệp Nhu Tâm, là một cô gái đi ra từ miền núi, bố mẹ đều không còn, được nuôi lớn bởi bà nội bị mù. Cô ta có thể thi đậu đại học Thần Kinh, đúng là không dễ dàng!”
Ngô Bình: “Được, ngày mai rồi nói tiếp!”
Một lát sau Ngô Bình đi gặp Triệu Vân Cơ, lúc này cô ta đã tắm rửa thay quần áo, mặc chiếc váy dài của Hàn Băng Nghiên. Ban đầu, khi đã uống viên thuốc, cơ thể ra rất nhiều tạp chất bẩn, trên người bốc mùi, chỉ có thể thay đồ.
Khi chào tạm biệt Ngô Bình, Triệu Vân Cơ khom lưng cúi đầu rất sâu: “Ơn nghĩa của anh, không biết nói thế nào để cảm tạ. Sau này nếu có gì cần tới Vân Cơ, xin hãy tự nhiên đừng khách sáo!”
Ngô Bình cười nói: “Công chúa không cần khách sáo!”
Cậu ngừng một lát mới nói: “Nước Tống tiến vào Giang Nam làm chết không ít dân thường, công chúa có thể lệnh cho quân lính đừng quá hung hăng, ức hiếp dân chúng được không?”
Triệu Vân Cơ nghiêm mặt: “Thật ra tôi đã ra lệnh từ lâu, bằng không Giang Nam không chỉ chết bấy nhiêu. Hôm nay, tôi đã ra lệnh giết hơn nghìn binh lính trái lệnh rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi xin thay dân chúng Giang Nam cảm ơn công chúa!”
Triệu Vân Cơ: “Tỉnh Giang Nam vốn là lãnh thổ cũ của nước Tống, phụ hoàng tôi cũng không muốn huỷ hoại Giang Nam. Chỉ là Giang Nam bị Đại Hạ thống trị mấy trăm năm, người dân không quá thân thiện với nước Tống, đặc biệt là nhân sĩ võ lâm, người tu hành. Họ mang lại uy hiếp lớn đối với lính nước Tống, chỉ khi bất đắc dĩ, chúng tôi mới bắt giết thôi”.
Ngô Bình im lặng một lát: “Vừa rồi công chúa đã nói nếu có việc cứ nói, tôi đây xin nhờ công chúa một việc!”
Triệu Vân Cơ vui mừng: “Mời anh nói!”
Ngô Bình: “Tôi hi vọng quân Tống rút khỏi Giang Nam!”
Ngô Bình hỏi: “Vì sao nước Tống lại muốn đánh Đại Hạ”.
Triệu Vân Cơ đáp: “Là ý của những người phía trên, phụ hoàng của tôi chỉ nghe lệnh làm việc, thật ra ông ấy cũng không muốn khai chiến”.
Ngô Bình: “Mục tiêu của nước Tống là gì, để diệt Đại Hạ à?”
Triệu Vân Cơ: “Sau lưng Đại Hạ cũng có thế lực mạnh mẽ nên mục đích của chúng tôi là xâm chiếm lãnh thổ phía nam của Đại Hạ. Kinh tế phía nam thịnh vượng nhất, nếu mất đi phía nam, Đại Hạ cũng không chống đỡ nổi”.
“Cô cảm thấy các người sẽ thành công sao?”
Triệu Vân Cơ gật đầu: “Đương nhiên, bên trên yêu cầu nước tôi làm vì thì chứng tỏ họ đã đấu rồi, hơn nữa Đại Hạ còn là bên bị thua!”
Ngô Bình nhíu mày: “Nói vậy là Đại Hạ đã không còn cơ hội lấy lại lãnh thổ?”
Triệu Vân Cơ: “Trừ phi bên trên chiếm được ưu thế lần nữa!”
Ngô Bình không mấy quan tâm những việc này, ai là hoàng đế cũng không phải do Hạ Hoàng và Tống Đế quyết định, càng không thể do cậu chọn.
“Ai đã chỉ điểm cho cô?”, Ngô Bình hỏi.
“Một người tên Thạch Lan, chúng ta trở thành bạn, mấy hôm trước cô ấy nói tôi có thể tìm anh giúp đỡ”.
Nghe nói người do Thạch Lan giới thiệu, Ngô Bình cũng thả lỏng, gật đầu: “Bạn của Thạch Lan cũng là bạn của tôi, hiện tại cô ấy sao rồi?”
Triệu Vân Cơ: “Chị Lan nói còn vài việc cần giải quyết, một thời gian nữa mới tìm anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Công chúa Vân Cơ, mời vào nhà ngồi!”
Mời Triệu Vân Cơ vào trong phòng khách, Ngô Bình bảo Tiểu Tuấn đi chơi rồi nói: “Thạch Lan bảo cô tới tìm tôi, cô tìm đúng người rồi đó!”
Triệu Vân Cơ mừng rỡ: “Anh có thể cứu tôi à?”
Ngô Bình gật đầu, cậu quan sát Triệu Vân Cơ, phát hiện trong người cô ta có một loại sức mạnh kỳ lạ, sức mạnh này đang trong tình trạng ngủ say nhưng khi nó thức tỉnh rồi, máu huyết toàn thân Triệu Vân Cơ sẽ bị nó cắn nuốt hết, cô ta sẽ chết.
“Cô đừng cử động!”, nói xong cậu giơ tay đặt lên đỉnh đầu Triệu Vân Cơ, lúc này, bí anh thứ nhất từ đỉnh đầu Triệu Vân Cơ chui vào trong thần hồn.
Trong thần hồn của Triệu Vân Cơ có một đốm sáng màu đen, đốm sáng này có vô số xúc tua nhỏ xung quanh, không ngừng cử động. Hiện tại bí anh của Ngô Bình tới gần đốm sáng, miệng hút nhẹ, đốm sáng đã chui vào trong bụng bí anh. Đối với bí anh, thứ này là đổ bổ.
Cơ thể Triệu Vân Cơ run lên, cảm giác toàn thân thoải mái, cô ta giật mình nhìn Ngô Bình: “Tôi cảm thấy thứ kia không còn nữa!”
Ngô Bình cười nói: “Công chúa đã không sao rồi, trở về nghỉ ngơi vài hôm là có thể khôi phục lại bình thường!”
Triệu Vân Cơ đứng lên, khom lưng với Ngô Bình: “Cảm tạ ơn cứu mạng của anh! Vân Cơ không biết lấy gì báo đáp, mong anh nhận lấy thứ này!”
Cô ta lấy ra một cái hộp nhỏ được khắc hoa văn tinh xảo, sau khi mở ra, bên trong là một thanh kiếm nhỏ màu bạc, dài cỡ chiếc đũa, rộng nửa chỉ, bề mặt khắc chín con rồng vàng.
Thấy nó, Ngô Bình cảm nhận được một hơi thở đáng sợ ẩn bên trong, cậu biết thanh kiếm này bất phàm liền hỏi: “Bảo kiếm này bất phàm, công chúa thật sự tặng nó cho tôi à?”
Triệu Vân Cơ nghiêm mặt nói: “Đây là do một cựu thần dâng tặng ông tổ của tôi, sau này lại lọt vào tay phụ hoàng, bị tôi thấy nên cầm lấy chơi đùa!”
Ngô Bình nhìn kiếm: “Kiếm này quý giá, tôi không thể lấy không của cô”.
Cậu nghĩ ngợi rồi lấy ra một viên đan Thiên Kiêu đưa cho Triệu Vân Cơ: “Công chúa, ăn viên thuốc này vào, thiên phú của cô sẽ tăng lên rất nhiều, dễ dàng đạt đến cảnh giới Thần Thông như trở bàn tay”.
Triệu Vân Cơ mừng rỡ: “Thật sao? Cảm ơn anh!”
Cô ta vui mừng nhận đan dược, không chút do dự mà nuốt vào bụng. Đan dược hoá thành một dòng nước ấm rót vào trong cơ thể, sau đó vài luồng sức mạnh bắt đầu thay đổi thể chất của Triệu Vân Cơ.
Ngô Bình bảo Phương Lập đứng theo dõi quan tâm một chút rồi gọi hỏi thăm tình hình Hàn Băng Nghiên ở Thần Kinh.
Cậu vốn cho rằng Đại Hạ rơi vào hỗn loạn rồi, nào ngờ hỏi ra mới biết mọi người hoàn toàn không biết. Chuyện phía nam bị vứt bỏ còn không hề được báo đài đưa tin. Hoàng đế Đại Hạ còn hạ chỉ các nơi tiếp tục tuyển tú, trong ba tháng phải tuyển ra một đám cung nữ mới, đương nhiên trong đám cung nữ này có các phi tần tương lai.
Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, mấy hôm trước Y Mị có tới tìm anh nhưng anh không ở, em cũng không liên lạc được cho anh”.
Ngô Bình: “Ừ, anh biết rồi!”
Nói chuyện với Hàn Băng Nghiên một hồi, cậu lại liên lạc với Y Mị.
Điện thoại kết nối, Y Mị lên tiếng: “Dạo gần đây anh đi đâu mà không thể nào liên lạc được vậy?”
Ngô Bình: “Tới Vạn Kiếm Tiên giới!”
Y Mị cười: “Chúc mừng, chắc anh có thu hoạch không tệ nhỉ!”
Ngô Bình: “Cũng được, lấy được vương toạ kiếm đạo!”
Y Mị: “Lợi hại!”
“Tìm anh có việc gì?”, cậu hỏi thẳng.
“À, Lâm Tôn đã có hành động, em phát hiện dạo này hắn đang nịnh bợ một cô gái!”
Ngô Bình nghe thế thì thấy kỳ quái: “Lâm Tôn là đệ tử nòng cốt của Thiên Trần, người như thế sao lại nịnh bợ một cô gái? Cho dù là con gái theo đuổi hắn, hắn còn chẳng thèm liếc một cái nữa!”
“Nên em mới thấy kỳ quái, hơn nữa cô gái kia cũng không xinh đẹp, trông khá bình thường, mà cô gái kia còn bị tàn tật nữa!”
Ngô Bình chợt có hứng thú: “A, còn có chuyện này à!”
Y Mị: “Tuy em còn không rõ nguyên nhân nhưng Lâm Tôn là loại không có lợi thì không dậy sớm. Hắn làm thế nhất định là có mục đích không thể cho ai biết!”
Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Ngày mai anh sẽ quay lại trường, đi xem cô gái kia thử, cô ta tên gì?”
“Diệp Nhu Tâm, là một cô gái đi ra từ miền núi, bố mẹ đều không còn, được nuôi lớn bởi bà nội bị mù. Cô ta có thể thi đậu đại học Thần Kinh, đúng là không dễ dàng!”
Ngô Bình: “Được, ngày mai rồi nói tiếp!”
Một lát sau Ngô Bình đi gặp Triệu Vân Cơ, lúc này cô ta đã tắm rửa thay quần áo, mặc chiếc váy dài của Hàn Băng Nghiên. Ban đầu, khi đã uống viên thuốc, cơ thể ra rất nhiều tạp chất bẩn, trên người bốc mùi, chỉ có thể thay đồ.
Khi chào tạm biệt Ngô Bình, Triệu Vân Cơ khom lưng cúi đầu rất sâu: “Ơn nghĩa của anh, không biết nói thế nào để cảm tạ. Sau này nếu có gì cần tới Vân Cơ, xin hãy tự nhiên đừng khách sáo!”
Ngô Bình cười nói: “Công chúa không cần khách sáo!”
Cậu ngừng một lát mới nói: “Nước Tống tiến vào Giang Nam làm chết không ít dân thường, công chúa có thể lệnh cho quân lính đừng quá hung hăng, ức hiếp dân chúng được không?”
Triệu Vân Cơ nghiêm mặt: “Thật ra tôi đã ra lệnh từ lâu, bằng không Giang Nam không chỉ chết bấy nhiêu. Hôm nay, tôi đã ra lệnh giết hơn nghìn binh lính trái lệnh rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi xin thay dân chúng Giang Nam cảm ơn công chúa!”
Triệu Vân Cơ: “Tỉnh Giang Nam vốn là lãnh thổ cũ của nước Tống, phụ hoàng tôi cũng không muốn huỷ hoại Giang Nam. Chỉ là Giang Nam bị Đại Hạ thống trị mấy trăm năm, người dân không quá thân thiện với nước Tống, đặc biệt là nhân sĩ võ lâm, người tu hành. Họ mang lại uy hiếp lớn đối với lính nước Tống, chỉ khi bất đắc dĩ, chúng tôi mới bắt giết thôi”.
Ngô Bình im lặng một lát: “Vừa rồi công chúa đã nói nếu có việc cứ nói, tôi đây xin nhờ công chúa một việc!”
Triệu Vân Cơ vui mừng: “Mời anh nói!”
Ngô Bình: “Tôi hi vọng quân Tống rút khỏi Giang Nam!”
Bình luận facebook