• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (3 Viewers)

  • Chương 2833: Tự lập làm Vương

Dương Ngọc Thanh nghe những lời này thì thấy như đang nghe chuyện cổ tích, anh ta khó mà tin được, nhưng anh ta vẫn nói: “Tôi chỉ là một giáo viên, chỉ sợ không thể giúp được gì”.

Ngô Bình nhìn thẳng anh ta, nói: “Đôi mắt của anh không lừa người được, anh không phải là người tình nguyện trở thành người bình thường. Với trí tuệ và tài học của anh, hoàn toàn có khả năng cai trị tốt tỉnh Giang Nam”.

Dương Ngọc Thanh sẽ không vì mấy câu nói mà tin tưởng Ngô Bình, anh ta nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ là một người bình thường, đừng đánh giá cao tôi”.

“Không tin sao?”

Ngô Bình duỗi một lóng tay, hình ảnh cậu và Tống đế nói chuyện với nhau xuất hiện trực tiếp trong đầu Dương Ngọc Thanh.

Đã biết tiền căn hậu quả, Dương Ngọc Thanh vô cùng giật mình, anh ta nói: “Nói như thế, thân phận của cậu khiến nước Tống không thể không nhượng bộ?”

Ngô Bình: “Có thể nói là như thế. Tôi làm như vậy không phải là vì muốn làm Giang Nam Vương, chỉ là tôi không hy vọng bá tánh Giang Nam vì hai nước Tống Hạ giao chiến mà chịu thương tổn”.

Dương Ngọc Thanh hít sâu một hơi, nói: “Tiểu nhân nguyện ý toàn lực ứng phó, hiệp trợ Vương của tôi”.

Ngô Bình nói: “Như vậy nhìn vào cục diện trước mắt, thầy Dương có ý tưởng gì?”

Dương Ngọc Thanh tự hỏi một lát, nói: “Chuyện này đầu tiên phải được Đại Hạ tán thành. Trong thời gian ngắn Đại Hạ không thể thu phục Giang Nam, nếu Vương của tôi có thể để Giang Nam thoát khỏi nước Tống thì Đại Hạ nhất định sẽ thấy vui mừng! Bởi thế, Vương có thể đến Đại Hạ trước, yêu cầu Đại Hạ phối hợp toàn lực, sách phong ngài là Giang Nam Vương trước”.

Ngô Bình chớp chớp mắt: “Làm như thế, Tống đế sẽ đáp ứng sao?”

Dương Ngọc Thanh nói: “Giang Nam Vương là do hoàng đế Đại Hạ sách phong, không phải là Vương của tôi muốn, Tống Đế cho dù có bất mãn cũng sẽ không làm ra chuyện xấu gì. Dẫu sao, sách phong một Vương, cũng chỉ cần một lời của hoàng đế Đại Hạ”.

Ngô Bình gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Quân Tống rút lui trong ba ngày, mà tỉnh Giang Nam lớn như vậy, làm sao tôi có thể cai trị được?”

Dương Ngọc Thanh: “Tất cả đều phải lấy ổn định làm mục tiêu, Vương có thể thông qua con đường vốn có mà hạ lệnh, giữ lại các tổ chức đã có sẵn. Những chuyện còn lại cứ giao cho tiểu nhân, tiểu nhân sẽ từng bước tinh giản hoàn thiện, dùng những thứ phù hợp cho tương lai của tỉnh Giang Nam”.

Ngô Bình rất hài lòng, nói: “Còn hai người nữa, bọn họ đều là người tài có khả năng trị quốc, anh đi bái phỏng bọn họ, làm phụ tá đắc lực của anh”.

Dương Ngọc Thanh gật đầu: “Được”.

Sau đó, anh ta đưa ra nghi ngờ của chính mình: “Vương sao có thể tìm được tiểu nhân? Tiểu nhân ẩn ở nơi này, người biết rất ít, chỉ có người thân của tôi mới biết”.

Ngô Bình cười nói: “Đây chính là khả năng của tiên gia, sau này anh sẽ biết”.

Dương Ngọc Thanh không chuẩn bị gì, lập tức rời đi cùng Ngô Bình, đi đến tỉnh phủ cơ quan nhà nước ban đầu.

Bây giờ, cơ quan nhà nước cấp tỉnh, biến thành một ngục giam, người trong cơ quan nhà nước đều dựa theo chức vụ mà bị nhốt bên trong. Bọn họ đã không ăn không uống gì hơn một ngày, có một số người sắp không kiên trì được.

Thế nhưng, lúc này, quân Tống dần dần rút khỏi, hiện tại đã không ai quản lý. Thế nhưng người bên trong không biết tình huống như thế nào, một đám người đều rũ đầu, trong lòng tuyệt vọng. Bọn họ đều từng là người cao cao tại thượng, nhưng khi quân địch đến, bọn họ lập tức biến thành tù nhân.

Cũng trong lúc đó, Ngô Bình thông qua Đông Vương, có được cách liên lạc với Thái Hậu. Hai người trước đây từng có qua lại, Thái Hậu gặp mặt Ngô Bình ở Ngọc Khôn Cung.

Vừa thấy Ngô Bình đến, vị Thái Hậu đương triều này thế mà lại đứng dậy đón chào, nói: “Chúc mừng cậu Ngô đã trở thành đệ nhất kiếm bảng!”

Ngô Bình: “Thái Hậu quá khen. Tôi đến đây là muốn thương lượng một chuyện”.

Thái Hậu: “Công tử mời nói”.

Lấy thân phận, địa vị hiện tại của Ngô Bình, thật ra bà ta còn không bằng được công tử hoàng triều, bởi thế trong lời nói có không ít khách khí.

Ngô Bình: “Quân Tống dẹp xong tỉnh Giang Nam, Đại Hạ không làm gì cả. Tôi không đành lòng nhìn thấy cảnh sinh linh, cho nên tôi đi gặp Tống Đế”.

Ánh mắt của Thái Hậu chợt loé: “Với thân phận và lực ảnh hưởng của công tử, Tống Đế cũng sẽ cho vài phần thể diện”.

Ngô Bình: “Thể diện tuy rằng là cho, nhưng Tống Đế cũng đưa ra yêu cầu, Đại Hạ không được có bất kỳ ảnh hưởng nào đến Giang Nam”.

Thái Hậu: “Cho nên, mục đích công tử đến đây là gì?”

Ngô Bình: “Theo ý của tôi, so với việc tỉnh Giang Nam bị nước Tống thâu tóm, tăng trưởng thực lực của ông ta. Còn không bằng để tỉnh Giang Nam trở thành một quốc gia trung gian không thuộc về thế lực nào”.

Thái Hậu trầm ngâm một lát, nói: “Công tử cần Đại Hạ làm gì?”

Ngô Bình: “Cho Giang Nam tất cả mọi quyền lợi, các tổ chức hợp pháp, đơn vị ban bố pháp lệnh, nhâm mệnh tôi là Giang Nam Vương, tất cả nhân viên từ đây về sau chỉ tuân theo mệnh của tôi”.

Thái Hậu: “Việc này đơn giản thôi”.

“Ngoài ra, Giang Nam sau này là nước trung tâm giao lưu, trung tâm lưu chuyển hành khách, của Tống - Hạ. Bá tánh Giang Nam có thể tùy ý xuất nhập Đại Hạ, được hưởng hết thảy quyền lợi của công dân”.

Thái Hậu cười nói: “Điều kiện này có chút vượt quá giới hạn. Giang Nam nếu không thuộc về Đại Hạ thì không nên được hưởng quyền lợi của công dân Đại Hạ”.

Ngô Bình: “Đương nhiên tôi cũng sẽ cho Thái Hậu một số lợi ích”.

“Như là?”. Thái Hậu cảm thấy vô cùng hứng thú.

Ngô Bình: “Tuy Thái Hậu xuất thân hoàng tộc, nhưng có một số đồ vật, chắc gì Thái hậu đã có được!

“Ví dụ như?” Thái Hậu nhìn cậu.

“Giống như đan Bát Môn Kim Thủy cực phẩm”. Ngô Bình nói, lập tức lấy ra một viên đan Bát Môn Kim Thủy.

Nhìn đến viên đan này, thần sắc của Thái Hậu hơi dao động, nói: “Cậu Ngô, đây là đan Bát Môn Kim Thủy cực phẩm?”

Ngô Bình: “Không sai. Loại đan dược có tác dụng thần kỳ, đan dược này có tiền cũng không mơ tưởng được. Bởi vì trong thiên hạ, chỉ có tôi có thể luyện chế ra loại đan dược này”.

Thái Hậu hít sâu một hơi, sảng khoái nói: “Nếu công tử chịu nhượng lại đan này, tôi có thể đáp ứng được tất cả điều kiện”.

Ngô Bình: “Sau này, mỗi năm Đại Hạ có thể mua đan Bát Môn Kim Thủy, giá cả tính theo giá thị trường”.

Thái Hậu gật đầu: “Thành giao!”

Hai bên đạt được thành ước định, Ngô Bình cáo từ. Không lâu sau đó, cậu xuất hiện ở đại học Thần Kinh.

Y Mị đã đến, hai người chạm mặt dưới gốc cổ thụ, hai người ngồi ở gốc cây dưới vườn trường.

“Diệp Nhu Tâm đang ở nơi nào?”, Ngô Bình hỏi.

“Lúc này mới vừa tan học, cô ấy hẳn đang đi dạo quanh đây. Mỗi lần tan học, cô ấy đều sẽ tản bộ tám phút, một giây đồng hồ cũng sẽ không hơn, một giây đồng hồ cũng không thiếu”.

Trên một con đường rợp bóng cây, một cô gái mặc váy trơn đang bước đi không nhanh không chậm, chân trái hơi có vấn đề, mỗi lần bước một bước, bả vai lại nhích lên bên trái, nhìn rất quái dị.

Nữ sinh cao một mét sáu mươi lăm, làn da ám vàng, trên mặt có rất nhiều tàn nhang, tóc khô vàng, trên mặt trái có một cái bướu đỏ to bằng quả óc chó. Trừ cái này ra, ngũ quan của cô đoan chính, nếu không có cái bướu kia, nếu không có cái bướu kia, dung mạo hẳn là có thể ghi được bảy điểm.

Tuy trên cơ thể nữ sinh này có chút vấn đề, nhưng trên mặt cô ấy không có chút tự ti nào, nhìn qua vô cùng bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc dao động.

Ngô Bình đi nhanh vài bước, sóng vai với nữ sinh, cậu cười hỏi: “Bạn học, tản bộ hả?”

Nữ sinh nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Ừm”.

Ngô Bình nói: “Bạn ơi, tôi có chút chuyện gấp, tôi bị rớt điện thoại, có thể cho tôi mượn chút tiền không?”

Nữ sinh do dự một chút, hỏi: “Anh cần bao nhiêu?”

Cô ấy do dự là bởi vì bản thân không mang nhiều tiền, số tiền có thể cho mượn cũng không có bao nhiêu.

Ngô Bình: “Bạn có thể cho tôi mượn bao nhiêu?”

Nữ sinh lấy ra một tờ tiền trị giá năm mươi, nói: “Tôi có bảy mươi, nhiều nhất chỉ có thể cho mượn năm mươi. Còn hai mươi còn lại, tôi để dành ăn tối, mua thêm ít đồ”.

Trong lòng Ngô Bình nhủ thầm, đúng là một cô gái lương thiện, đối với người xưa nay chưa từng quen biết thế mà vẫn cho mượn tiền.

Cậu cười nói: “Cảm ơn. Cho tôi số điện thoại đi, sau đó tôi nhất định sẽ trả lại bạn”.

Nữ sinh nói: “Tôi không có điện thoại”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom