-
Chương 2832: Giang Nam Vương
Trên mặt của Triệu Vân Cơ lộ ra vẻ khó xử: “Công tử, chuyện lớn như thế, chỉ sợ phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý”.
Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Ông ta không đồng ý chỉ là vì không đủ lợi ích. Bây giờ cô lập tức nói lại với Tống đế, chỉ cần ông ta chịu rời khỏi tỉnh Giang Nam thì nước Tống có thể được sự ủng hộ của vương tộc”.
Triệu Vân Cơ ngẩn ra: “Vương tộc?”
Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Không sai, tôi chính là vị vương tộc kia!”
Triệu Vân Cơ hít sâu một hơi, hỏi: “Anh có thể nói rõ được không?”
Ngô Bình: “Tôi là người sở hữu vương tọa kiếm đạo, là người được chọn của tiên giới Vạn Kiếm. Tống Đế không phải người bình thường, ông ta sẽ biết những lời này đại diện cho chuyện gì”.
Triệu Vân Cơ gật đầu thật mạnh: “Được, tôi sẽ thông tri cho phụ hoàng!”
Cô ta đi đến một bên, bấm một dãy số gồm mười hai số.
Sau khi điện thoại được nối máy, trong đó truyền ra giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông. Tuy Triệu Vân Cơ được Tống Đế cưng chiều, nhưng ở trước chuyện đại sự, cô ta cũng không dám tự mình làm chỉ, vì thế từ đầu đến cuối cô ta đều lặp lại những lời mà Ngô Bình đã nói một lần.
Tống Đế nghe xong, rất lâu cũng không nói gì. Sau đó ước chừng đã qua hơn một phút, Tống Đế nói: “Con để cậu Ngô nghe máy đi”.
Triệu Vân Cơ đưa điện thoại cho Ngô Bình, trong điện thoại, Tống đế nói: “Tôi cũng đã nhận được tin, tiên giới Vạn Kiếm có một vị kỳ tài, đạt được đệ nhất kiếm bảng, đoạt được vương tọa kiếm tọa, trở thành Tinh Anh kiếm đường. Không nghĩ đến, vị kỳ tài kia thế mà lại xuất thân từ thế tục!”
Ngô Bình: “Tống Đế, thân phận của tôi có tư cách để nói điều kiện với ông không?”
“Đương nhiên là có”. Tống Đế nói: “Đừng nói là muốn một cái tỉnh Giang Nam, cho dù có là nửa nước Tống, cũng có thể thương lượng được”.
Thương lượng là thương lượng, Ngô Bình biết rõ mình cần phải lấy lợi thế ra, cậu nói: “Tống Đế có điều kiện gì, có thể nói ra tôi nghe xem”.
Tống Đế tên Triệu Huyền Long, ông ta nói: “Điều kiện rất đơn giản. Quân Tống có thể rời khỏi Giang Nam, nhưng Giang Nam cũng không thể lại thuộc về Đại Hạ. Sau này, cậu Ngô chính là Giang Nam Vương của Đại Tống, cậu nghĩ thế nào?”
Ngô Bình khẽ nhíu mày, điều kiện này của Triệu Huyền Long vô cùng cao minh. Nếu cậu trở thành Giang Nam Vương nước Tống, vậy tất nhiên sẽ bị bá tánh và triều đình Đại Hạ sẽ coi là phản tặc. Kể từ đó, sau này cậu sẽ không có khả năng lại đứng cùng một chiến tuyến với Đại Hạ.
Cậu im lặng một lát, nói: “Có thể đổi điều kiện khác?”
Tống Đế nói: “cậu Ngô, tỉnh Giang Nam không thể một ngày không có chủ, cậu không làm Giang Nam Vương thì Giang Nam sẽ lập tức trở nên loạn lạc!”
Ngô Bình: “Tôi có thể làm Giang Nam Vương, nhưng chức Vương này không liên quan đến Đại Tống hay Đại Hạ”.
Tống Đế cười nói: “Như thế cũng không phải không thể, nhưng tôi có thêm một điều kiện”.
Ngô Bình hỏi: “Điều kiện gì?”
Ngô Bình: “Thỉnh cậu Ngô cưới con gái Vân Cơ của tôi. Công tử là vương tộc, sau này cháu ngoại của tôi cũng là vương tộc!”
Ngô Bình liếc nhìn Triệu Vân Cơ một cái: “Loại chuyện này, còn phải cần công chúa Vân Cơ đồng ý mới được”.
“Chỉ cần công tử bằng lòng thì tất nhiên Vân Cơ cũng sẽ đồng ý. Con bé là một cô gái thông minh, hơn nữa công tử ưu tú như thế, con bé lại có lý do gì mà cự tuyệt đâu chứ? Thật không dám giấu giếm, vốn dĩ lúc trước ta đã tính toán gả Vân Cơ cho con của một võ tướng. Thế nhưng hình như Vân Cơ cũng không thích con của võ tướng kia”.
Ngô Bình nghĩ đến địa vị bất phàm của Triệu Vân Cơ, lập tức đáp ứng: “Nếu như công chúa đã đồng ý, tôi có thể đáp ứng điều kiện của Tống Đế”.
Tống đế cười “ha ha”: “Cậu Ngô! Chúng ta đã thoả thuận xong rồi nhé. Trong vòng ba ngày, quân Tống rời khỏi tỉnh Giang Nam. Trong thời gian đó, cậu Ngô hãy chuẩn bị thật tốt”.
Nói xong, Tống Đế lại nói vài câu với Triệu Vân Cơ, tức khắc hai tai của Triệu Vân Cơ đỏ bừng, thỉnh thoảng nhìn trộm Ngô Bình.
Cha con hai người trò chuyện với nhau ước chừng nửa giờ mới kết thúc, Triệu Vân Cơ tiến lên hành lễ: “Công tử, phụ hoàng lệnh cho tôi trở về, Vân Cơ sẽ không quấy rầy anh nữa”.
Nhìn Triệu Vân Cơ rời đi như bỏ trốn, Ngô Bình khẽ lắc đầu.
Tự hỏi một lát, Ngô Bình biết rõ chuyện này cần một vị cao nhân tinh thông chính sự để thỉnh giáo, mà cậu thì lại dốt đặc cán mai với chuyện cai trị này.
Vì thế, cậu đã đến tìm Lý Thần Cương: “Lão Lý, hiện tại tôi cần vài người có khả năng trị thế, ông có thể giúp tôi chọn ra vài người trong muôn nghìn chúng sinh không?”
Lý Thần Cương cười nói: “Chuyện này dễ thôi, công tử đợi tôi một lát”.
Nói xong, ông ta nhắm mắt lại. Sau đó, trên bầu trời tỉnh Giang Nam, xuất hiện một đôi mắt xám nhạt màu. Đôi mắt này chỉ tồn tại trong vài giây rồi biến mất.
Ngay sau đó, Lý Thần Cương lập tức cho Ngô Bình ba địa chỉ, nói: “Ba người này, có một người có khả năng cai trị đại quốc; hai người có khả năng quản lý tiểu quốc; ba người đều là đại thần trị thế”.
Ngô Bình có được địa chỉ thì lập tức đi tìm.
Tỉnh Giang Nam, huyện An Hòa, bên trong một trường trung học bình thường.
Dương Ngọc Thanh ba mươi tuổi, vốn là ban chủ nhiệm của một lớp của trường trung học cơ sở trọng điểm trong huyện, lúc này đang ở trong văn phòng để nói chuyện với một người có thành tích trung bình.
Dương Ngọc Thanh là người ăn nói lưu loát, lời nói như châu ngọc, giọng điệu ôn hòa lại không mất đi tính nghiêm túc, cho nên đám học sinh vừa kính vừa sợ anh ta, mà lớp chọn dưới tay anh ta đều có mười mấy người thi đậu vào các trường danh tiếng mỗi năm. Bởi vậy, Dương Ngọc Thanh được cả trường coi là bảo bối, tiền lương cũng rất cao.
Dương Ngọc Thanh tuy chỉ có ba mươi tuổi, nhưng tóc đã trắng bệch, trên mặt có nét tang thương. Có rất ít người biết, năm đó anh ta được gọi là thần đồng, là người điểm cao nhất toàn tỉnh, nhập học đại học Thần Kinh.
Nhưng khi đó, khi còn trẻ vì hăng máu mà đắc tội đến con cháu quyền quý, kết quả bị trường học xóa tên vĩnh viễn, còn bị giam nửa năm.
Sau khi ra ngoài, anh ta mất đi tất cả vinh quang đã sở hữu, tên con cháu quyền quý cũng phá hỏng mọi con đường thăng tiến của anh ta. Không thể làm quan, không thể mở công ty, thậm chí còn không thể làm việc!
Cho đến ba năm trước đây, anh ta mới dùng thân phận của em họ đến trường này dạy học. Anh ta vô cùng cẩn thận, đa số thời gian đi làm đều mang khẩu trang, bởi vì nguyên nhân này, mà tai của anh ta thậm chí bị thít chặt đến chảy máu, thường xuyên bị nhiễm trùng chảy máu.
Sau khi để học sinh rời đi, Dương Ngọc Thanh ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Anh ta đã uổng phí hoài bão, học thức của mình suốt bao nhiêu năm, chỉ có thể sống sót trong thế giới bằng cách giả danh người khác, ẩn thân bên trong một trường trung học.
Dáng người anh ta rất cao, vẻ ngoài cũng rất anh tuấn, khi còn trẻ nhất định chính là một người cực kỳ đẹp trai.
Bỗng nhiên, có người đến gõ cửa. Trong văn phòng chỉ có một mình anh ta: “Vào đi”.
Có một người đẩy cửa đi đến, người đến thân hình cao lớn, trên mặt mỉm cười, toàn thân có một loại khí chất độc đáo.
Dương Ngọc Thanh lập tức nói: “Cậu tìm ai?”
Người đến đóng cửa lại, cậu cười nói: “Tôi là Ngô Bình, đến tìm thầy Dương”.
Tim của Dương Ngọc Thanh nảy thịch một tiếng, chẳng lẽ thân phận bại lộ?
Thế nhưng, trên mặt anh ta không có biến hóa gì, nói: “Cậu đến tìm tôi có việc à?”
Ngô Bình kéo ghế dựa đến, ngồi ở phía đối diện, cười nói: “Nước Tống đã đồng ý sẽ lui binh. Tiếp theo, tôi sẽ cai trị toàn bộ tỉnh Giang Nam. Chỉ là, tôi không có kinh nghiệm quản lý, nên cần có một người giúp đỡ tôi”.
Dương Ngọc Thanh sợ đến ngây người, cai trị toàn bộ Giang Nam?
Anh ta cẩn thận đánh giá Ngô Bình vài lần, hỏi: “Rốt cuộc thì cậu là ai?”
Ngô Bình: “Giang Nam Vương tương lai”.
Dương Ngọc Thanh không phải là nhân vật bình thường, trong đầu anh ta lóe lên vô số ý tưởng nên mở miệng hỏi: “Không phải tỉnh Giang Nam vốn thuộc về Đại Hạ hay sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Giang Nam không thuộc về Đại Hạ, cũng không thuộc về nước Tống. Thế nhưng, sau này Giang Nam sẽ làm trạm trung chuyển giữa nước Tống và Đại Hạ, cho dù là vật tư hay là nhân viên thì giữa hai nước đều sẽ lưu thông qua tỉnh Giang Nam. Hơn nữa, bá tánh Giang Nam Nam cũng có thể ra vào Đại Hạ và nước Tống tùy ý”.
Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Ông ta không đồng ý chỉ là vì không đủ lợi ích. Bây giờ cô lập tức nói lại với Tống đế, chỉ cần ông ta chịu rời khỏi tỉnh Giang Nam thì nước Tống có thể được sự ủng hộ của vương tộc”.
Triệu Vân Cơ ngẩn ra: “Vương tộc?”
Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Không sai, tôi chính là vị vương tộc kia!”
Triệu Vân Cơ hít sâu một hơi, hỏi: “Anh có thể nói rõ được không?”
Ngô Bình: “Tôi là người sở hữu vương tọa kiếm đạo, là người được chọn của tiên giới Vạn Kiếm. Tống Đế không phải người bình thường, ông ta sẽ biết những lời này đại diện cho chuyện gì”.
Triệu Vân Cơ gật đầu thật mạnh: “Được, tôi sẽ thông tri cho phụ hoàng!”
Cô ta đi đến một bên, bấm một dãy số gồm mười hai số.
Sau khi điện thoại được nối máy, trong đó truyền ra giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông. Tuy Triệu Vân Cơ được Tống Đế cưng chiều, nhưng ở trước chuyện đại sự, cô ta cũng không dám tự mình làm chỉ, vì thế từ đầu đến cuối cô ta đều lặp lại những lời mà Ngô Bình đã nói một lần.
Tống Đế nghe xong, rất lâu cũng không nói gì. Sau đó ước chừng đã qua hơn một phút, Tống Đế nói: “Con để cậu Ngô nghe máy đi”.
Triệu Vân Cơ đưa điện thoại cho Ngô Bình, trong điện thoại, Tống đế nói: “Tôi cũng đã nhận được tin, tiên giới Vạn Kiếm có một vị kỳ tài, đạt được đệ nhất kiếm bảng, đoạt được vương tọa kiếm tọa, trở thành Tinh Anh kiếm đường. Không nghĩ đến, vị kỳ tài kia thế mà lại xuất thân từ thế tục!”
Ngô Bình: “Tống Đế, thân phận của tôi có tư cách để nói điều kiện với ông không?”
“Đương nhiên là có”. Tống Đế nói: “Đừng nói là muốn một cái tỉnh Giang Nam, cho dù có là nửa nước Tống, cũng có thể thương lượng được”.
Thương lượng là thương lượng, Ngô Bình biết rõ mình cần phải lấy lợi thế ra, cậu nói: “Tống Đế có điều kiện gì, có thể nói ra tôi nghe xem”.
Tống Đế tên Triệu Huyền Long, ông ta nói: “Điều kiện rất đơn giản. Quân Tống có thể rời khỏi Giang Nam, nhưng Giang Nam cũng không thể lại thuộc về Đại Hạ. Sau này, cậu Ngô chính là Giang Nam Vương của Đại Tống, cậu nghĩ thế nào?”
Ngô Bình khẽ nhíu mày, điều kiện này của Triệu Huyền Long vô cùng cao minh. Nếu cậu trở thành Giang Nam Vương nước Tống, vậy tất nhiên sẽ bị bá tánh và triều đình Đại Hạ sẽ coi là phản tặc. Kể từ đó, sau này cậu sẽ không có khả năng lại đứng cùng một chiến tuyến với Đại Hạ.
Cậu im lặng một lát, nói: “Có thể đổi điều kiện khác?”
Tống Đế nói: “cậu Ngô, tỉnh Giang Nam không thể một ngày không có chủ, cậu không làm Giang Nam Vương thì Giang Nam sẽ lập tức trở nên loạn lạc!”
Ngô Bình: “Tôi có thể làm Giang Nam Vương, nhưng chức Vương này không liên quan đến Đại Tống hay Đại Hạ”.
Tống Đế cười nói: “Như thế cũng không phải không thể, nhưng tôi có thêm một điều kiện”.
Ngô Bình hỏi: “Điều kiện gì?”
Ngô Bình: “Thỉnh cậu Ngô cưới con gái Vân Cơ của tôi. Công tử là vương tộc, sau này cháu ngoại của tôi cũng là vương tộc!”
Ngô Bình liếc nhìn Triệu Vân Cơ một cái: “Loại chuyện này, còn phải cần công chúa Vân Cơ đồng ý mới được”.
“Chỉ cần công tử bằng lòng thì tất nhiên Vân Cơ cũng sẽ đồng ý. Con bé là một cô gái thông minh, hơn nữa công tử ưu tú như thế, con bé lại có lý do gì mà cự tuyệt đâu chứ? Thật không dám giấu giếm, vốn dĩ lúc trước ta đã tính toán gả Vân Cơ cho con của một võ tướng. Thế nhưng hình như Vân Cơ cũng không thích con của võ tướng kia”.
Ngô Bình nghĩ đến địa vị bất phàm của Triệu Vân Cơ, lập tức đáp ứng: “Nếu như công chúa đã đồng ý, tôi có thể đáp ứng điều kiện của Tống Đế”.
Tống đế cười “ha ha”: “Cậu Ngô! Chúng ta đã thoả thuận xong rồi nhé. Trong vòng ba ngày, quân Tống rời khỏi tỉnh Giang Nam. Trong thời gian đó, cậu Ngô hãy chuẩn bị thật tốt”.
Nói xong, Tống Đế lại nói vài câu với Triệu Vân Cơ, tức khắc hai tai của Triệu Vân Cơ đỏ bừng, thỉnh thoảng nhìn trộm Ngô Bình.
Cha con hai người trò chuyện với nhau ước chừng nửa giờ mới kết thúc, Triệu Vân Cơ tiến lên hành lễ: “Công tử, phụ hoàng lệnh cho tôi trở về, Vân Cơ sẽ không quấy rầy anh nữa”.
Nhìn Triệu Vân Cơ rời đi như bỏ trốn, Ngô Bình khẽ lắc đầu.
Tự hỏi một lát, Ngô Bình biết rõ chuyện này cần một vị cao nhân tinh thông chính sự để thỉnh giáo, mà cậu thì lại dốt đặc cán mai với chuyện cai trị này.
Vì thế, cậu đã đến tìm Lý Thần Cương: “Lão Lý, hiện tại tôi cần vài người có khả năng trị thế, ông có thể giúp tôi chọn ra vài người trong muôn nghìn chúng sinh không?”
Lý Thần Cương cười nói: “Chuyện này dễ thôi, công tử đợi tôi một lát”.
Nói xong, ông ta nhắm mắt lại. Sau đó, trên bầu trời tỉnh Giang Nam, xuất hiện một đôi mắt xám nhạt màu. Đôi mắt này chỉ tồn tại trong vài giây rồi biến mất.
Ngay sau đó, Lý Thần Cương lập tức cho Ngô Bình ba địa chỉ, nói: “Ba người này, có một người có khả năng cai trị đại quốc; hai người có khả năng quản lý tiểu quốc; ba người đều là đại thần trị thế”.
Ngô Bình có được địa chỉ thì lập tức đi tìm.
Tỉnh Giang Nam, huyện An Hòa, bên trong một trường trung học bình thường.
Dương Ngọc Thanh ba mươi tuổi, vốn là ban chủ nhiệm của một lớp của trường trung học cơ sở trọng điểm trong huyện, lúc này đang ở trong văn phòng để nói chuyện với một người có thành tích trung bình.
Dương Ngọc Thanh là người ăn nói lưu loát, lời nói như châu ngọc, giọng điệu ôn hòa lại không mất đi tính nghiêm túc, cho nên đám học sinh vừa kính vừa sợ anh ta, mà lớp chọn dưới tay anh ta đều có mười mấy người thi đậu vào các trường danh tiếng mỗi năm. Bởi vậy, Dương Ngọc Thanh được cả trường coi là bảo bối, tiền lương cũng rất cao.
Dương Ngọc Thanh tuy chỉ có ba mươi tuổi, nhưng tóc đã trắng bệch, trên mặt có nét tang thương. Có rất ít người biết, năm đó anh ta được gọi là thần đồng, là người điểm cao nhất toàn tỉnh, nhập học đại học Thần Kinh.
Nhưng khi đó, khi còn trẻ vì hăng máu mà đắc tội đến con cháu quyền quý, kết quả bị trường học xóa tên vĩnh viễn, còn bị giam nửa năm.
Sau khi ra ngoài, anh ta mất đi tất cả vinh quang đã sở hữu, tên con cháu quyền quý cũng phá hỏng mọi con đường thăng tiến của anh ta. Không thể làm quan, không thể mở công ty, thậm chí còn không thể làm việc!
Cho đến ba năm trước đây, anh ta mới dùng thân phận của em họ đến trường này dạy học. Anh ta vô cùng cẩn thận, đa số thời gian đi làm đều mang khẩu trang, bởi vì nguyên nhân này, mà tai của anh ta thậm chí bị thít chặt đến chảy máu, thường xuyên bị nhiễm trùng chảy máu.
Sau khi để học sinh rời đi, Dương Ngọc Thanh ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Anh ta đã uổng phí hoài bão, học thức của mình suốt bao nhiêu năm, chỉ có thể sống sót trong thế giới bằng cách giả danh người khác, ẩn thân bên trong một trường trung học.
Dáng người anh ta rất cao, vẻ ngoài cũng rất anh tuấn, khi còn trẻ nhất định chính là một người cực kỳ đẹp trai.
Bỗng nhiên, có người đến gõ cửa. Trong văn phòng chỉ có một mình anh ta: “Vào đi”.
Có một người đẩy cửa đi đến, người đến thân hình cao lớn, trên mặt mỉm cười, toàn thân có một loại khí chất độc đáo.
Dương Ngọc Thanh lập tức nói: “Cậu tìm ai?”
Người đến đóng cửa lại, cậu cười nói: “Tôi là Ngô Bình, đến tìm thầy Dương”.
Tim của Dương Ngọc Thanh nảy thịch một tiếng, chẳng lẽ thân phận bại lộ?
Thế nhưng, trên mặt anh ta không có biến hóa gì, nói: “Cậu đến tìm tôi có việc à?”
Ngô Bình kéo ghế dựa đến, ngồi ở phía đối diện, cười nói: “Nước Tống đã đồng ý sẽ lui binh. Tiếp theo, tôi sẽ cai trị toàn bộ tỉnh Giang Nam. Chỉ là, tôi không có kinh nghiệm quản lý, nên cần có một người giúp đỡ tôi”.
Dương Ngọc Thanh sợ đến ngây người, cai trị toàn bộ Giang Nam?
Anh ta cẩn thận đánh giá Ngô Bình vài lần, hỏi: “Rốt cuộc thì cậu là ai?”
Ngô Bình: “Giang Nam Vương tương lai”.
Dương Ngọc Thanh không phải là nhân vật bình thường, trong đầu anh ta lóe lên vô số ý tưởng nên mở miệng hỏi: “Không phải tỉnh Giang Nam vốn thuộc về Đại Hạ hay sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Giang Nam không thuộc về Đại Hạ, cũng không thuộc về nước Tống. Thế nhưng, sau này Giang Nam sẽ làm trạm trung chuyển giữa nước Tống và Đại Hạ, cho dù là vật tư hay là nhân viên thì giữa hai nước đều sẽ lưu thông qua tỉnh Giang Nam. Hơn nữa, bá tánh Giang Nam Nam cũng có thể ra vào Đại Hạ và nước Tống tùy ý”.
Bình luận facebook