• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (5 Viewers)

  • Chương 286-290

Chương 286: Bình Loạn Hầu

“Bình Loạn Hầu?”

Ngô Bình quan sát một lúc thì gần như đã biết thân phận của chủ nhân ngôi mộ. Đây là người của triều Nguyên nước Tiên, mười tuổi nhập ngũ, ba mươi hai tuổi đã lập công dẹp loạn, giết chết Man vương và được triều định phong làm Bình Loạn Hầu.

Bên trên còn biết khi Bình Loạn hầu 120 tuổi thì chết vì lịch thiên kiếp, thi thể được bảo toàn, người nhà đã chôn cất ông ấy cùng những vật mà ông ấy yêu thích khi còn sống, đây chính là lai lịch của mộ tiên này.

Ngoài ra còn có thông tin về con cháu và vợ của Bình Loạn Hầu, cùng công lao và những chuyện ông ấy từng trải qua.

“Ra là mồ chôn di vật”, Ngô Bình nhìn xuyên qua nắp quan tài thì thấy quả nhiên bên trong không có thi thể, mà chỉ có các đồ chôn cất cùng gồm cái gương, đoản kiếm, áo giáp, hạt châu, vật sáng chói nhất trong số đó là một chiếc nhẫn bằng kim loại được để riêng trong một cái hộp.

Ngô Bình nhảy xuống khỏi quan tài rồi chắp tay nói: “Bình Loạn Hầu tiền bối, ông đã chết hoá thành tro bụi, những món đồ này để ở đây cũng phí, vãn bối xin phép được mang đi”.

Dứt lời, anh mở nắp quan tài, sau đó lấy cái hộp ra ra đầu tiên, anh mở hộp thì nhìn thấy một chiếc nhẫn có khắc chữ tiên.

Anh dùng khả năng xuyên thấu để quan sát chiếc nhẫn thì phát hiện bên trong nó còn có một không gian lặp cỡ nhỏ. Không gian này dài năm mét, rộng bốn mét, cao bốn mét, bên trong có một bức tranh.

“Pháp khí không gian?”, Ngô Bình kinh ngạc đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Pháp khí không gian được giới thiệu rất nhiều trong phiến ngọc, nhưng anh chưa từng thấy bao giờ, cuối cùng thì hôm nay cũng được mục sở thị rồi. Muốn mở pháp khí không gian ra thì phải khởi động thần niệm, mà giờ thì anh lại chưa có.

Nhưng nếu chỉ bỏ đồ vào bên trong thì đơn giản, chỉ cần truyền thần thức vào chiếc nhẫn, sau đó chạm nó vào thứ mình muốn cất vào bên trong là được.

Vì thế, Ngô Bình lập tức đeo chiếc nhẫn lên ngón tay cái, sau đó vận chuyển thần thức rồi chạm vào thanh đoản kiếm. Không gian khẽ biến chuyển, ngay sau đó thanh đoản kiếm đã biến mất.

Ngô Bình mừng rỡ rồi lại chạm vào cái gương cổ, bộ khôi giáp và những thứ chôn cất cùng khác cho đến khi thu hết vào pháp khí mới thôi.

Sau khi lấy được hết đồ, anh lại đậy nắp quan tài lại như cũ, sau đó tìm cách ra ngoài.

Anh đi quanh mộ thất một vòng thì phát hiện ở một góc có lối ra bị giấu kín, ai đó đã dùng kim loại để che nó lại. Anh đạp vào đó, tấm che chắn rung lên rồi bung ra, một khe hở vừa cho một người kui lọt xuất hiện.

Ngô Bình bò vào trong, sau đó còn tiện tay cầm mảnh kim loại che lại như cũ. Lối này rất hẹp, anh chỉ có thể bò, sau khi bò được hơn trăm mét thì anh nghe thấy tiếng nước chảy.

Ngô Bình tiếp tục bò thêm hơn 50 mét nữa thì nhìn thấy lối ra, nó ở ngay trên sườn núi, bên dưới là một con sông ngầm, tiếng nước chảy phát ra từ đây.

Ngô Bình hít sâu một hơi rồi nhảy xuống, nước sâu bốn, năm mươi mét, dòng nước chảy rất xiết, anh nín thở rồi bơi theo dòng chảy. Không biết phải bơi qua bao nhiêu khúc quẹo, con dốc, mãi sau Ngô Bình mới nhìn thấy ánh sáng.

Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã nghe thấy tiếng nước chảy mạnh, người anh chợt bị hút xuống dưới rồi rơi xuống một đầm nước.

Anh ngoi lên mặt nước rồi nhìn lên phía trước thì thấy là có một thác nước cao mười mấy mét đang chảy xuống rồi hình thành nên đầm nước này, mà đầm nước này lại nối liền với một con sông nhỏ ở tít phía xa.

Anh hít sâu một hơi rồi lẩm bầm: “May quá!”

Ngô Bình nhảy lên bờ rồi cởi quần áo ra vắt nước, sau đó treo lên các cành cây ở gần đó để hong kho. Mắt trời chiếu gay gắt, loáng cái quần áo anh đã khô cong.

“Có nên quay lại xem thế nào không nhỉ?”, Ngô Bình nghĩ thầm.

Nghĩ sao làm vậy, anh vẫn quyết định quay lại xem tình hình. Vì lối vào ở gần đây nên anh đi vài cây số là tìm thấy, sau đó cứ thế bò vào theo cửa động.

Ngô Bình dò dẫm đi vào bên trong thì chợt nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, sau đó đã có một tốp người chạy ra.

Anh giật bắn mình rồi nhảy ngay ra ngoài, sau đó chạy lên vách đá.

Anh vừa trèo lên đỉnh thì đã thấy Trương Tây Linh cõng giáo chủ Hắc Thiên chạy ra ngoài, Trương Tây Linh đã mất một cánh tay, hiện trông rất nhếch nhác. Cùng với đó là nhóm hoà thượng Suraiya và Thiên Độc Đồng Tử cũng chạy ra theo, tất cả họ đều bị thương, không mất tay thì mất chân.

Bọn họ hoảng loạn bỏ chạy, vừa ra ngoài đã nhảy xuống núi, sau đó mượn lực ở vị trí vách đá nhô ra để đáp đất.

“Gào…”

Ngô Bình nghe thấy một tiếng gầm không giống của con người vọng từ trong hang động ra, anh nghi đó là tiếng kêu của cương thi, vì thế lập tức quay đầu bỏ chạy ngay, anh băng qua mấy dãy núi rồi mới thong thả bước chân.

Anh lại đi thêm nửa tiếng nữa thì đã quay lại thị trấn nhỏ lúc trước, sau đó thuê một phòng khách sạn. Vì đi quá nhanh nên quần áo của anh đã rách, giờ trông rất nhếch nhác.

Vừa quay lại, anh đã gọi ngay cho Diệp Thiên Tông: “Sư huynh, có cương thi xuất hiện”.

Ngô Bình nhanh chóng kể lại tình hình, Diệp Thiên Tông nói: “Cương thi là trách nhiệm của Thiên Long, để anh báo cho họ ngay”.

Ngô Bình: “Sư huynh, mọi người vẫn đang ở cốc Phong Diệp ạ? Em sẽ đến ngay”.

Diệp Thiên Tông: “Không cần nữa đâu, sư phụ đã đi rồi, anh với Mộ Bạch cũng đang trên đường về Thiên Kinh”.

Ông ấy nói tiếp: “Sư đệ, Diệp Huyền đến Vân Kinh rồi, bảo là muốn phát triển sự nghiệp ở đấy, nhưng anh không yên tâm, cậu đến ngó nghiêng hộ anh cái”.

Ngô Bình: “Sư huynh yên tâm, có chuyện gì thì em sẽ báo ngay”.

Ngắt máy xong, Ngô Bình đi mua quần áo mới, sau đó chạy tới đồn cảnh sát khu vực rút thẻ ngành ra rồi mượn một chiếc xe.

Khi đi qua huyện Thanh Sơn, anh chợt nhớ ra một chuyện rồi thay đổi đường đi, rẽ vào một con đường.

Bây giờ đã là hơn ba giờ chiều, có rất nhiều xe sang đỗ ở đây. Anh Lang bị Ngô Bình tẩn cho hôm qua vẫn đang nằm co quắp dưới đất, thi thoảng lại cất những tiếng kêu rên vô lực.

Có một người đàn ông hơn 40 ngồi trên một chiếc Land Rover, mặt gã chi chít sẹo. Người này tên là Chu Hồng Quang, từng ngồi tù ba lần, tất cả tài xế taxi đều làm công cho gã. Ngoài ra, gã còn mở hai show room ô tô, một công ty xe tải, kinh doanh hai nhà máy sát, lợi nhuận hàng năm đều rất cao.

Nhờ có tiền, cùng thủ đoạn độc ác và nhiều mối quan hệ nên Chu Hồng Quang cũng trở thành một trong năm ông trùm đường xá ở huyện Thanh Sơn.

Hôm qua, sau khi nhận được tin người của mình bị đánh, gã nổi điên, biết người đánh sẽ quay lại nên gã đã đến đây chờ từ sáng sớm. Nhưng chờ mãi mà tới khi mặt trời sắp lặn cũng không thấy người đó xuất hiện.

Lúc này, một tên đàn em nói: “Đại ca, chắc nó không dám quay lại rồi, chúng ta đừng chờ nữa”.

Chu Hồng Quang nhả ra một làn khói rồi chửi thề bằng tiếng địa phương, gã đang định về thì thấy một chiếc xe cảnh sát phóng tới, sau đó phanh kít một tiếng, dừng cách đầu xe gã nửa mét, suýt thì đâm trúng.
Chương 287: Bán tranh Luyện Thần

Ngô Bình mở cửa xe rồi bước xuống.

Trông thấy anh, người tài xế hôm qua lập tức hô lên: “Đại ca, là nó đánh anh Lang”.

Chu Hồng Quang nhảy xuống xe, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Bình, thấy anh lái xe cảnh sát, gã hơi cau mày: “Mày là cớm à?”

Ngô Bình tươi cười nói: “Không, cho nên các người không phải sợ, cứ ra tay đi”.

Chu Hồng Quang lạnh mặt nói: “Không phải cớm mà mày dám động vào người của tao?”

Bụp!

Chu Hồng Quang vừa nói dứt câu thì mắt đã hoa lên, còn người thì bay xa hơn chục mét rồi đập mạnh mặt xuống đất, mũi chảy máu ròng ròng.

Đám đàn em của gã nghệt mặt ra, một tên phản ứng lại nhanh, rút ngay khẩu sung ở eo ra.

Vèo

Nhưng tay hắn vừa chạm vào eo thì Ngô Bình đã bắn một chỉ phong tới, xuyên qua cổ tay hắn. Tên đó ôm tay hét lớn, sau đó bị Ngô Bình đá bay.

Những người khác đều sợ hết hồn, kiểu đá bay người này là võ công gì vậy?

Ngô Bình túm tóc tên tài xế hom qua, sau đó kéo anh ta tới trước mặt Chu Hồng Quang rồi nói: “Hôm qua anh ngông như vậy là nhờ ông ta hả?”

Người tài xế run như cầy sấy đáp: “Vâng…”

Ngô Bình gật đầu, sau đó lấy lọ thuốc ra chấm một chút vào đầu mũi Chu Hồng Quang, sau đó anh lẩm bẩm thần chú rồi ra lệnh: “Chuyển hết tiền của ông vài số tài khoản này, xong xuôi thì hãy lên tỉnh đầu thú, khai báo hết mọi tội lỗi của mình, cả những ai đã bao che cho ông nữa”.

Chu Hồng Quang đã bị thương nặng, nhưng vẫn rất nghe lời: “Vâng”.

Ngô Bình rất hài lòng, anh bảo Chu Hồng Quang đưa xe cảnh sát về đồn trả, sau đó ngồi lên chiếc Land Rover của gã, chiếc xe này có giá hơn ba triệu, động cơ 5.0, xe nặng nhưng tăng tốc lên 100 km/h chỉ mất năm giây, động lực rất mạnh.

Ngô Bình nhấn ga rồi phóng vụt đi.

Trước khi trời tối, anh đã về đến Vân Kinh, sau đó lái xe đến sơn trang Vân Đỉnh.

Anh vừa dừng xe thì quản gia của nhà họ Đường đã ra nghênh đón: “Cậu Ngô, ông Lạc tới chơi, cô chủ bảo cậu mà về thì mới cậu tới”.

Ông Lạc này chính là Lạc Thần Duyên muốn mua bức tranh Luyện Thần, người của gia tộc Rockefeller, Ngô Bình không ngờ ông ta lại tới.

“Ừm”, Ngô Bình gật đầu.

Lạc Trần Duyên đang ngồi trên ghế ở phòn khách của nhà họ Đường, hai vệ sĩ và bốn người khác đứng hai bên, ông ta đang nói chuyện với Đường Minh Huy và Đường Tử Di.

“Cô Đường, năm tỷ là nhiều rồi, tôi nghĩ ngoài tôi ra thì chắc không ai trả giá cao vậy nữa đâu”, ông ta nói.

Lúc này, Đường Tử Di đã thoáng do dự, đang không biết phải làm sao thì Ngô Bình đã tới, cô ấy mỉm cười nói: “Ngô Bình, anh về rồi à?”

Ngô Bình gật đầu, anh cởi áo khoác ngoài đưa cho quản gia rồi cười nói với Lạc Trần Duyên: “Ông Lạc, chắc lần này lại khiến ông thất vọng rồi, hoà thượng Suraiya đã mua bức tranh ấy mất rồi”.

Lạc Trần Duyên nhìn thấy Ngô Bình một cái là nhăn mặt: “Cậu Ngô, đây là chuyện giữa tôi và nhà họ Đường, cậu đừng xen vào”.

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Tôi là một cổ đông của Đường Thị, hợp tác nhiều mặt với nhà họ Đường, cho nên chuyện của nhà họ Đường cũng là chuyện của tôi”.

Lạc Trần Duyên lẩm bẩm trách mình xui xẻo rồi nói: “Cậu đừng lòng vòng nữa, chốt một cái giá luôn đi”.

Ngô Bình sờ mũi, sau đó lấy một tờ chi phiếu ra. Đó là tờ chi phiếu 500 triệu mà Trương Tây Linh đã đưa cho anh, có thể đổi sang tiền mặt ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới.

Anh nói: “Hoà thượng Suraiya đã đưa cho tôi tấm chi phiếu này, chúng tôi đã giao hẹn nếu tôi không bán bức tranh cho ông ấy thì sẽ phải đền bù gấp mười lần số này”.

Lạc Trần Duyên cau mày: “Hoà thượn Suraiya? Người này chết lâu rồi cơ mà?”

Ngô Bình: “Nếu ông ta chết thì đưa chi phiếu cho tôi kiểu gì? Ông ta chết đâu mà, đang làm việc cho Hắc Thiên Giáo kia kìa”.

Hắc Thiên Giáo? Lạc Trần Duyên kinh hãi, mặt nhăn như khỉ, ông ta do dự rồi hỏi: “Cho tôi xem tờ chi phiếu ấy được không?”

“Được chứ”, Ngô Bình giơ tờ chi phiếu ra.

Một người đứng cạnh Lạc Trần Duyên đưa tay ra nhận rồi kiểm tra tại chỗ, một lát sau thì nói: “Ông chủ, là thật”.

Lạc Trần Duyên thở dài nói: “Nếu thế thì cậu Ngô ra giá đi”.

Ngô Bình: “Tôi lấy ông 10 tỷ, ngoài ra tôi còn thu thêm 4.5 tỷ tiền đền bù cho hoà thượng Suraiya, tổng cộng là 14.5 tỷ”.

14.5 tỷ? Dù Lạc Trần Duyên là người của một gia tộc lớn thì cũng không thể chấp nhận mức giá này được, ông ta trầm giọng nói: “Cậu Ngô, thế thì đắt quá”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông Lạc, ngày mai hoà thượng Suraiya sẽ đến lấy tranh, nếu hôm nay ông không mua thì không còn cơ hội nữa đâu”.

Lạc Trần Duyên ngạc nhiên rồi đứng dậy nói: “Để tôi đi gọi điện đã”.

Ông ta đứng dậy đi sang một phòng khác để gọi điện, năm phút sau, ông ta bần thần quay lại nói: “Cậu Ngô, chúng tôi mua”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Lạc thật sáng suốt, chờ một lát để tôi đi lấy tranh”.

Ngô Bình đã cất bức tranh ấy trong kho cùng với phỉ thuý, anh đích thân đi lấy rồi mang ra đưa cho Lạc Trần Duyên.

Sau khi xác định bức tranh không có vấn đề gì, Lạc Trần Duyên đã vui vẻ chuyển tiền cho Đường Tử Di, sau đó mang tranh đi về.

Bọn họ vừa đi thì Đường Tử Di đã hô lên rồi ôm chầm lấy Ngô Bình: “Anh siêu thế!”

Nhà họ Đường đang lúc thiếu tiền, Ngô Bình loáng cái đã kiếm về 14.5 tỷ cho họ, đúng là đúng lúc đúng chỗ.

Ngô Bình cười nói: “Anh đã nói là bức tranh này rất đáng giá mà”.

Sau đó, anh đưa tờ chi phiếu 500 triệu cho Đường Tử Di: “Đổi sang tiền mặt cho anh, càng nhanh càng tốt”.

Đường Tử Di gật đầu: “Được, chờ em một lát”.

Đường Tử Di đi đổi tiền, Đường Minh Huy cười tươi vỗ vai Ngô Bình: “Ngô Bình, hôm nay may mà có cháu, chứ là chú thì đã bán với giá một tỷ rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Chú Đường quá khen”.

Đường Minh Huy nói: “Tiểu Ngô, hôm nay chú đã gọi cho mẹ cháu, hẹn ngày mai đến nhà chú chơi. Ha ha, mai cháu phải bớt chút thời gian để hai nhà ăn bữa cơm chung nhé”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Sao cơ ạ? Chú gọi cho mẹ cháu ư?”

Đường Minh Huy cười nói: “Ngạc nhiên quá phải không? Mẹ cháu bảo em gái cũng tới, còn ở lại nhà chú mấy ngày”.

Ngô Bình cạn lời: “Chú Đường, cháu đang có việc gấp nên phải đi rồi”.

Nói rồi, mặc kệ Đường Minh Huy gặng hỏi, Ngô Bình đã chạy mất dạng, vừa đi anh vừa gọi cho Trương Lệ.

“Mẹ, chú Đường gọi cho mẹ ạ?”, anh vội hỏi.

Trương Lệ: “Ừ, mới chiều nay xong, ông ấy mời nhà mình lên Vân Kinh chơi. Mẹ không từ chối được nên đồng ý rồi, mẹ với Tiểu Mi thu dọn hành lý xong rồi, mai sẽ đi sớm”.

Ngô Bình vội cản: “Mẹ đừng đến đây vội…”

Trương Lệ tò mò hỏi: “Sao thế?”

Ngô Bình ho khan nói: “Mẹ, dạo này con bận lắm, không có thời gian đi chơi với mọi người đâu. Vài hôm nữa con rảnh rồi tính nhé?”
Chương 288: Cuộc gọi của Lư Tuấn Phi

Trương Lệ nói: “Tiểu Bình, con bận gì thì cứ làm, có Tử Di tiếp mẹ là được rồi”.

Sau đó, Ngô Mi đã cầm lấy điện thoại, cô bé nói: “Anh, mãi em mới được nghỉ, em muốn đến Vân Kinh chơi”.

Ngô Bình chán ngán nói: “Vân Kinh thì có gì hay đâu, hay em với mẹ lên tỉnh đi, anh sẽ bảo Thanh Nghiên đón hai người”.

Ngô Mi đã lâu không gặp Chu Thanh Nghiên, trong lòng cũng thấy nhơ nhớ nên vội nói: “Thế cũng được, đi tỉnh vậy”.

Ngô Bình: “Ừm, để anh gọi cho Thanh Nghiên bảo cô ấy đón em với mẹ”.

Ngắt máy xong, Ngô Bình thở phào một hơi. Anh mới hơn hai mươi nên chưa muốn tính chuyện cưới xin, anh còn muốn ăn chơi thêm vài năm nữa.

Ngô Bình quay về nhà mình rồi tiếp tục tu luyện thầ thức, lần trước anh đã mở Nhãn thức, giờ sẽ tu luyện Ý thức.

Ý thức là phần khó tu luyện nhất trong thần thức, nhưng lại có uy lực mạnh nhất. Nếu luyện thành thì có thể thi triển được các bí pháp, ví dụ như thuật thôi miên, lợi dụng Ý thức để thôi miên người bình thường mà không cần dùng đến thuốc.

Lúc này, có một ông lão gầy gò xuất hiện ở sơn trang Thái Khang, ông lão đã già, gương mặt nhăn nheo, nhưng bước đi rất vững chắc, không giống người cao tuổi chút nào.

Ông lão mặc đồ màu đen, sau khi đi một vòng quanh núi thì sầm mặt rồi đi tới một công viên của sơn trang Thái Khang.

Có bốn người đang đứng ở đây, họ lễ phép đi tới rồi chắp tay hành lễ: “Sư phụ”.

Ông lão lạnh giọng nói: “Trận Quỷ mẹ con mà ta vất vả bao năm mới bày bố ở đây được đã bị người ta phá mất. Trận pháp này là một bước quan trọng trong kế hoạc của ta, thế mà lại bị phá mất. Mau đi điều tra xem là ai, để ta còn băm vằm nó ra”.

“Vâng!”, bốn người đó nhận lệnh.

Trong một phòng hát karaoke của một quán bar, Lư Tuấn Phi đang ôm hai cô gái trong lòng, ngồi cạnh đó còn có Vương Kiêu Đằng, Tôn Tinh và Triệu Kỳ Lượng cùng các bạn học khác.

Dù Lư Tuấn Phi đã mất một khoản tiền lớn vì Ngô Bình, nhưng nhà họ Lư vẫn còn mấy tỷ nên anh ta vẫn là cậu ấm, vì vậy nhóm Vương Kiêu Đằng vẫn đi theo để nịnh bợ.

Lư Tuấn Phi đang rất chán đời, gần đây anh ta nghe được một tin là Ngô Bình đã trở thành một cổ đông của Đường Thị. Điều này khiến anh ta vừa cay cú vừa ghen tức, anh ta luôn thấy nhờ có Đường Tử Di thì Ngô Bình mới có được thành tựu như hôm nay.

“Ngô Bình, nếu có cơ hội, nhất định tao sẽ giẫm đạp mày dưới chân! Cho mày không bao giờ ngóc đầu lên được nữa”, anh ta thầm nghĩ, sau đó nhéo hai cô gái trong lòng thật mạnh, làm họ hét lên.

Đột nhiên điện thoại anh ta đổ chuông, thấy bố mình gọi, Lư Tuấn Phi bực bội tắt máy. Sau chuyện lần trước, hai bố con họ vẫn hậm hực với nhau.

Lư Chấn Sơn luôn trách Lư Tuấn Phi không chịu bàn bạc với mình trước khi làm gì đó, còn Lư Tuấn Phi thì cho rằng bố mình không nhắc nhở kịp thời, nếu không thì nhà họ Lư đã phất lên lâu rồi.

Một lát sau, điện thoại lại đổ chuông, Lư Tuấn Phi nổi điên rồi ấn nút nghe: “Có chuyện gì?”

Phía bên kia vang lên một giọng nói lạnh băng, khiến người nghe nổi da gà: “Bố mẹ mày đang ở trong tay bọn tao, không muốn họ chết thì về nhà ngay!”

Cái gì? Bố mẹ bị bắt cóc ư? Suy nghĩ đầu tiên của Lư Tuấn Phi là báo cảnh sát, nhưng bên kia lại nói: “Không được báo cảnh sát, không thì cả nhà mày sẽ chết”.

Lư Tuấn Phi cố gắng trấn tĩnh nói: “Các người đừng làm gì bố mẹ tôi, tôi sẽ về ngay”.

Bên kia: “Cho mày 15 phút, không nhanh thì về mà hốt xác”.

Ngắt máy xong, Lư Tuấn Phi không nói không rằng mà cầm áo khoác chạy đi ngay.

Vương Kiêu Đằng kéo anh ta lại: “Cậu Lư, cậu đi đâu thế?”

Lư Tuấn Phi nổi quạo: “Có việc”.

Vương Kiêu Đằng vẫn chưa chịu buông tay mà cười nói: “Cậu Lư, đừng quên thanh toán nhé, hôm nay tiêu hết 70 nghìn liền, bọn tôi không trả nổi đâu”.

Lư Tuấn Phi bỗng thấy chán ghét, tại sao anh ta lại chơi với đám người này chứ, giờ có chuyện cũng không nhờ vả ai được.

Anh ta ngồi lên xe rồi phóng như bay về nhà, nhưng anh ta chợt đi chậm dần, khi sắp tới nhà thì chợt dừng xe lại.

Nếu bọn bắt cóc giết cả nhà anh ta thì sao? Giờ anh ta về nhà không phải sẽ gặp nguy hiểm ư?

Giờ anh ta muốn tìm người giúp mình, nhưng nghĩ mãi không ra ai.

Lúc này, điện thoại lại đổ chuông, người kia nói: “Còn một phút nữa”.

Dẫu sao cũng là bố mẹ ruột của mình, Lư Tuấn Phi cắn răng rồi lái xe vào tiểu khu, cuối cùng đỗ trước một căn biệt thự.

Cửa mở, có hai người mặc đồ đen bước ra rồi hỏi: “Mày là Lư Tuấn Phi hả?”

“Đúng”, anh ta cố gắng bình tĩnh, nhưng người thì đang run lên.

Người áo đen ấn vai anh ta rồi đẩy vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.

Bố mẹ Lư Tuấn Phi đang hoảng loạn ngồi trong một góc ở phòng khách, một người đàn ông trung tuổi đang ngồi trên sofa, mặt ông ta trắng như tờ giấy, không có một chút huyết sắc nào, tròng mắt thì đỏ au, mí mắt thì sụp.

Người đàn ông hỏi: “Là mày nhờ người phá Trận Quỷ mẹ con ở sơn trang Thái Khang hả?”

Lư Tuấn Phi run sợ nói: “Không liên quan đến tôi, là một người tên Ngô Bình làm, anh ta là cổ đông của tập đoàn Đường Thị, sau này nhà họ Đường cũng đã mua lại sơn trang Thái Khang rồi”.

Người đàn ông: “Ngô Bình? Nó ở đâu, mày có liên lạc được với nó không?”

Lư Tuấn Phi vội nói: “Có, để tôi gọi cho anh ta”.

Người đàn ông thờ ơ nói: “Cho mày nửa tiếng để gọi nó đến, không thì tao sẽ giết bố mẹ mày, sau đó sẽ xử mày sau”.

Lư Tuấn Phi run như cầy sấy, nhớ đến sự khủng khiếp của trận Quỷ mẹ con, anh ta sợ muốn chết nên không nghĩ ngợi nhiều mà gọi cho Ngô Bình ngay.

Thấy Lư Tuấn Phi gọi đến, Ngô Bình ngẩn ra rồi thoáng do dự, nhưng anh vẫn nghe máy: “Lư Tuấn Phi, vẫn còn mặt mũi mà gọi cho tôi à?”

Lư Tuấn Phi run rẩy nói: “Ngô Bình, anh mau đến sơn trang Thái Khang đi, tôi thấy có mấy người trông quỷ quái lắm, họ cứ đi qua đi lại ở chỗ mình từng đào. Tôi sợ họ có liên quan đến trận Quỷ mẹ con. Ngô Bình, nhà họ Đường còn giữ nhiều căn nhà của sơn trang này lắm, anh mà không đến, nhỡ có chuyện gì thì nhà họ Đường sẽ tổn thất nặng đấy”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Biết rồi”, sau đó anh ngắt máy.

Ngô Bình nhìn đồng hồ thấy đã hơn chín giờ tối, anh bảo quản gia chuẩn bị xe rồi đi tới sơn trang Thái Khang.

Căn biệt thự số một ở đó là của anh, không biết Lư Tuấn Phi nói thật hay đùa thì anh vẫn phải đến xem sao.

Hai mươi phút sau, xe của anh đã tới nơi, sau đó anh gọi cho Lư Tuấn Phi, anh ta nói một vị trí rồi Ngô Bình lái xe đến đó.

Chiếc xe dừng trước một căn nhà, Lư Tuấn Phi đẩy cửa đi ra nói: “Ngô Bình, vào đi”.
Chương 289: Đá ngã bằng một cước

Ngô Bình vừa bước vào cửa đã thấy có gì đó là lạ, người đứng trong nhà đều biết võ công.

Anh vừa đi vào thì đã có hai người tấn công từ hai phía và chặn đường lùi.

Một người đàn ông trung niên mặt trắng nhợt ngồi trên sofa, ông ta quan sát Ngô Bình rồi nghiêm giọng hỏi: “Chính mày đã phá trận Quỷ mẹ con của tao phải không?”

Ngô Bình lập tức hiểu ra vấn đề, tf lại bẫy anh thêm lần nữa, anh ngoảnh lại nhìn anh ta thì tf cắn răng nói: “Tôi cũng bị dồn vào bước đường cùng, nếu không dụ anh đến đây thì họ sẽ giết tôi”.

Ngô Bình khẽ thở dài rồi nói: “Cậu được nhử được tôi đến đây thì sẽ giữ được mạng chắc?”

Tf chột dạ, định nói gì đó, nhưng Ngô Bình đã quay đi rồi nói với người đàn ông kia: “Xem ra chính các người đã bày trận Quỷ mẹ con hả?”

Một người đàn ông cười lạnh: “Đúng! Dám phá hỏng chuyện lớn của sư phụ tao, mày giỏi đấy!”

Ngô Bình gật đầu rồi lấy điện thoại ra, sau đó gọi cho Lý Kim Tượng của Giang Nam Đường: “Đường chủ, tôi đã bắt được hung thủ bày trận Quỷ mẹ con, họ đang ở nhà của Lư Chấn Sơn tại sơn trang Thái Khang. Ừm, các ông đến nhanh lên”.

Nghe thấy Ngô Bình gọi điện xong, ai ở đây cũng nghệt mặt ra, trong lúc này rồi mà Ngô Bình vẫn dám gọi điện cho người khác ư?

“Bắt nó”, người đàn ông cao tuổi lạnh giọng nói.

Hai người mặc đồ đen ở phía đối diện lao tới, họ đều là cao thủ cảnh giới Khí, đã luyện ra canh khí nên thực lực rất khá. Song, lại chưa là gì với Ngô Bình cả.

Chát chát!

Ngô Bình đứng yên, chỉ giơ tay lên tát hai cái, mà hai tên kia đã ngất xỉu, sau đó anh đi tới gần người đàn ông trung niên rồi nghiêm giọng nói: “Thần Võ Ti phá án!”

Người đàn ông hoảng hốt: “Mày là người của Thần Võ Ti ư?”

Ông ta vừa nói dứt câu thì đã Ngô Bình đã tung một quyền tới.

Hai người đều ở cảnh giới Thần, nhưng một người là cao thủ, còn người kia đã là tông sư. Người đàn ông không thể né được đòn tấn công của Ngô Bình, chưa biết phải ứng phó thế nào thì đã trúng một đòn vào ngực.

Ầm!

Cả người ông ta và chiếc sofa đều lộn nhào, người đàn ông hộc máu.

Những người còn lại đều cả kinh, sau đó hét lên rồi cùng xông lên. Nhưng tiếc rằng họ chỉ ở cảnh giới Khí, Ngô Bình chỉ tung vài chiêu đã hạ gục hết, ai cũng bị thương nặng.

Cảnh tượng này khiến tf sợ xanh mặt, Lư Chấn Sơn thì run rẩy đứng dậy nói: “Ngô Bình, là Tuấn Phi có lỗi với cháu…”

“Thôi, tôi với cậu ta không còn quan hệ gì hết”, Ngô Bình lạnh giọng nói, sau đó lôi cổ người đàn ông trung niên dậy hỏi: “Ông bảo sư phụ ông đã bày sát trận, vậy lão ta đâu?”

Người đàn ông tỏ vẻ thâm độc nói: “Thằng chó, sư phụ tao là đại sư trận pháp! Mày đã đắc tội với người thì kiểu gì cũng chết thảm thôi”.

Ngô Bình: “Đó là chuyện của tôi, không phiền ông lo. Tôi đang hỏi ông là lão già kia đâu?”

Người đàn ông rất tin tưởng vào sư phụ mình nên lạnh giọng đáp: “Ở đây”.

Đúng lúc này, có một người mở cửa đi vào, một ông lão mặc đồ đen liếc nhìn những người bị thương dưới đất rồi thở dài nòi: “Vô dụng!”

Lão ta ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào Ngô Bình, anh cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Ông lão này là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa đã luyện ra thần niệm nên cực khó đối phó! Trên người lão ta còn có nhiều bùa chú, xem ra còn biết chế tạo bùa.

Ông lão nhìn Ngô Bình rồi bật cười nói: “Cậu có thể phá trận Quỷ mẹ con của tôi chứng tỏ cũng có chút tài năng. Bây giờ, tôi cho cậu một cơ hội sống, mau quỳ xuống nhận tôi làm sư phụ, tôi sẽ tha cho cậu tội chết. Nhưng cậu sẽ phải làm việc cho tôi cả đời tuyệt đối trung thành”.

Ngô Bình nhìn lão ta như nhìn một lão già điên: “Chút tài mọn của ông mà cũng đòi làm sư phụ tôi à?”

Ông lão sầm mặt nói: “Vậy thì chết đi!”

Dứt lời, ông lão giơ tay lên rồi ném một tờ bùa chú màu đen ra, gió lạnh nổi lên trong phòng khách, một ảo ảnh hình quỷ mơ hồ thét gào rồi bổ nhào về phía Ngô Bình.

Anh đứng yên tại chỗ, sau đó ném tiền phép ra, hai bên va chạm rồi vang lên tiếng nổ mạnh, tiền phép rơi lả tả, còn ảo ảnh kia cũng biến mất.

Ông lão ngạc nhiên, lão ta mất nửa tháng trời mới luyện thành loại bùa chú này, uy lực của nó đủ để giết cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, vậy mà lại bị tên này phá mất.

Lão ta vẫn còn bùa chú trên người nhưng quyết định không dùng tới nữa, thấy Ngô Bình chỉ ở cảnh giới Thần nên lão ta hừ lạnh một tiếng rồi giơ tay đánh vào gáy anh.

Thấy thế, người đàn ông trung niên hô lên: “Cửu U Quỷ Trảo! Thằng kia, mày chết chắc rồi!”

Ngô Bình vội lùi lại tránh, nhưng tốc độ của ông lão quá nhanh, tay lão ta vươn dài ra rồi chộp xuống.

Ngô Bình ngửa người ra sau, ông lão đã túm được ngực anh. Sau đó, mắt lão ta loé lên một tia cay độc, Cửu U Quỷ Trảo có uy lực rất kỳ diệu, dù trúng bất kỳ chỗ nào của đối thủ cũng có thể giết được người đó.

Xẹt!

Song, điều khiến người ta bất ngờ là móng tay sắc nhọn của lão ta vừa chạm vào người Ngô Bình như chộp trúng thứ gì đó còn cứng hơn kim loại, móng tay của lão ta gãy hết, lão ta tức đến mức gào lên.

Thì ra, lão ta đã chộp vào đúng bộ giáp của Ngô Bình.

Đúng lúc này, anh bật tung người lên rồi đá vào mặt lão ta.

Ông lão chắc chắn có thể hạ được Ngô Bình sau đòn vừa rồi nên đã để lộ sơ hở, vì thế không thể né được đòn của anh, sau đó cứ thế bị đá trúng mặt.

Phụt!

Mặt lão ta gần như bị đá cho bẹp dí, người thì bay lùi lại mười mấy mét, sau đó đập mạnh xuống một chiếc bàn.

Ngô Bình nhào tới ngay, nhân lúc lão ta đang choáng váng thì tung thêm ba quyền nữa, ông lão bị đánh cho không còn sức để phản kháng.

Rắc!

Ngô Bình tung đòn cuối vào cổ lão, làm người lão ta tê liệt.

Anh lục tìm trên người lão ta thì thấy một cái túi bùa chú và một cái túi bách thảo, bên trong có rất nhiều đồ lộn xộn.

Cất đồ đi xong, anh hỏi lão ta: “Ông là ai?”

Ông lão đang rất phẫn hận, mình là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên mà lại thua dưới tay một thẳng trẻ ranh. Lão ta không cam tâm, tức giận, sau đó đã ngất xỉu vì quá phẫn nộ.

Những người nằm dưới đất đều tỏ vẻ tuyệt vọng, đến sư phụ còn thua thì họ xong đời rồi.

Tầm chục phút sau, một người đàn ông cao lớn dẫn theo một nhóm người xông vào. Người đó chính là Lý Kim Tượng, ông ta cười nói: “Phó đường chủ, không ngờ cậu ra tay nhanh thế, một mình mà giải quyết được cả đám thế này”.

Ngô Bình bắt tay với Lý Kim Tượng: “Đường chủ Lý, tôi chờ mọi người mãi”.

Lý Kim Tượng cười nói: “Chúng tôi đến rồi đây”.

Sau đó, ông ta liếc nhìn ông lão nằm dưới đất rồi ngạc nhiên nói: “Lệ Cửu U! Phó đường chủ Ngô, đây là tội phạm bị truy nã cấp S+, thế mà cậu hạ được, giỏi quá!”
Chương 290: Cược xúc xắc

“Hả? Lão ta chính là Lệ Cửu U sao?”, Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Quỷ trận mẹ con chính là kiệt tác của hắn ta. Mọi người giải lão về xong phải thẩm vấn cho rõ ràng”.

“Yên tâm đi”, Lý Kim Tượng đáp: “Lão sẽ phải khai thôi”.

Tất cả chín người đều bị giải đi. Lý Kim Tượng dặn dò thêm vài câu rồi cũng đi khỏi đó. Con cá lớn như Lệ Cửu U ông ta phải đích thân thẩm vấn.

Đến lúc này, Lư Tuấn Phi nãy giờ sợ hãi đến không dám thở mạnh mới cẩn trọng hỏi: “Ngô Bình, rốt cuộc anh là người thế nào vậy?”

Ngô Bình quay đầu sang lạnh lùng nói: “Tôi là người thế nào thì liên quan gì đến cậu?”

Lư Tuấn Phi cứng họng, há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.

“Đừng gọi điện cho tôi nữa”, Ngô Bình dứt lời rồi đi ra khỏi nhà họ Lư, bóng anh khuất dần.

Một hồi lâu sau, Lư Tuấn Phi đột nhiên đưa tay tự tát mình đánh bốp một cái, lầm bầm: “Mình đúng là đồ ngu! Sao mình không nhận ra anh ta không phải người bình thường từ sớm chứ!”

Lư Chấn Sơn vỗ vai con trai mình nói: “Tuấn Phi, cũng may cậu ấy là người trung hậu, nếu là người khác thì chúng ta đã chết không rõ lý do rồi. Sau này con đừng chọc giận cậu ấy nữa”.

Lư Tuấn Phi thở dài, bất lực ngồi phệt xuống đất lẩm bẩm: “Bọn con vốn là anh em tốt. Nếu như…”, nói được nửa chừng, anh ta cúi đầu, im lặng không nói nữa.

Ngô Bình tiện đường quay lại biệt thự Thái Khang xem xét qua nhà cửa. Đường Tử Di đã cử tới một người giúp việc giúp anh quét dọn nhà cửa, thuận tiện cho anh có thể vào ở bất cứ lúc nào.

Đêm đó anh ở lại biệt thự Thái Khang. Sau khi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ xong, anh lên tầng thượng, bắt đầu luyện Đoàn Thể Thuật.

Anh đã thành thục toàn bộ nhóm tám động tác đầu, hiện giờ tập liền mạch đem lại hiệu quả rất lớn. Vừa luyện được hai lần thì Diệp Huyền gọi tới, tiếng trong điện thoại rất ồn, có cả tiếng người nói và tiếng nhạc.

“Tiền bối, đệ tử đang ở quán bar Hắc Long. Ở đây có vài em xinh tươi, tiền bối mau tới đây”.

Ngô Bình hạn hán lời: “Tôi không có hứng thú với các cô xinh tương, anh cứ thụ lộc một mình đi”.

Diệp Huyền vội vã nói: “Tiền bối, thật đó, là cực phẩm luôn đó, tiền bối mà không đến là hối hận đấy nhé. Hơn nữa đệ tử sắp hết tiền rồi, người mang cho đệ tử một ít tới đây đi”.

Ngô Bình thoáng giật mình. Diệp Huyền dù là một gã lăng nhăng nhưng anh là sư thúc tổ của anh ta, vốn dĩ những chuyện thế này Diệp Huyền sẽ không tìm tới anh. Vậy mà hôm nay Diệp Huyền lại gọi điện nói như vậy, có lẽ nào là do có nguyên nhân khác?

Nghĩ vậy, anh đáp: “Được, tôi lập tức tới”.

Anh dứt lời thì Diệp Huyền cũng cúp điện thoại.

Ngô Bình vội vã thay quần áo, mở định vị rồi lái xe tới quán bar Hắc Long.

Quán bar này cách chỗ anh chừng bảy cây số, lúc đó không nhiều xe nên chưa tới tám phút Ngô Bình đã tới quán bar đó rồi.

Ở cửa quán bar có một đám thanh niên, trai có gái có đang hút cần. Thấy Ngô Bình đi tới, một tên ở cạnh đó gọi anh lại hỏi: “Có mã số không?”

Ngô Bình không biết mã số là gì, cười đáp: “Bạn tôi đang ở bên trong, cậu ta gọi tôi đến chơi cùng”.

Tên kia đánh giá Ngô Bình một lượt rồi đáp: “Không có mã số thì khỏi vào”.

Ngô Bình rút ví ra, lấy một nghìn tệ đưa cho tên gác cửa, cười nói: “Người anh em, giúp đỡ tôi chút nhé”.

Có tiền thì việc gì cũng dễ giải quyết, gã thanh niên kia khua khua tờ chi phiếu trong tay, nói: “Vào đi, lần sau không chiếu cố cho nữa đâu”.

Ngô Bình đẩy cửa bước vào, bên trong toàn những mùi kỳ lạ. Những đôi trai gái quấn lấy nhau, lắc lư điên loạn theo tiếng nhạc.

Trên thế giới này có hai kiểu người. Một là người thích bar sàn bay lắc, hai là người không ưa những chốn này. Ngô Bình là kiểu thứ hai, cho nên không gian ở đây anh không thể nào thích ứng nổi. Anh đưa mắt tìm kiếm Diệp Huyền.

Quán bar này không nhỏ, anh tìm một vòng mà vẫn không thấy Diệp Huyền đâu. Anh mở mắt thấu thị, nhìn vào bên trong các phòng. Trong lúc mở mắt thấu thị anh không suy nghĩ gì nhiều. Thế nhưng vừa quét qua vài căn phòng thì anh trợn tròn mắt lên.

Trong căn phòng nhỏ đó có một đôi nam nữ đang thử đủ loại “tư thế vận động”, còn đặc sắc hơn cả trong phim.

Trong một căn phòng khác, Diệp Huyền tay đang ôm hai cô gái. Đối diện anh ta là hai người đàn ông, hai bên đang cược tiền chơi trò gì đó. Diệp Huyền hình như đã thua rất nhiều, Ngô Bình thấy trán anh ta đã toát mồ hôi.

Ngô Bình lập tức đi về phía căn phòng đó, nhưng đang định đẩy cửa bước vào thì bị một kẻ chặn lại, hỏi: “Làm gì đấy?”

Anh đáp: “Bạn tôi ở bên trong, cậu ta hẹn tôi đến cá cược”.

Nghe nói đến cá cược, kẻ kia mới gật đầu cho anh vào.

Cửa mở ra, Diệp Huyền đang ngồi trong phòng. Thấy Ngô Bình tới, anh ta như thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tiền bối, người đến rồi, đệ tử sắp thua sạch tiền rồi”.

Ngô Bình ngồi xuống cạnh Diệp Huyền, sau đó đánh giá hai người đàn ông ngồi đối diện. Hai người này đều có tu vi nhưng cũng không cao. Loại người như vậy mà Diệp Huyền cũng sợ sao?”

Nhưng Ngô Bình nhanh chóng phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm. Diệp Huyền vô cùng lo sợ, nói nhỏ với anh: “Tiền bối, người đặt cược giúp đệ tử, đệ tử sẽ từ từ nói với người”.

Ngô Bình gật đầu. Hai bên chơi xúc xắc, cược to nhỏ, mỗi ván năm triệu tệ, Diệp Huyền đã thua hơn hai trăm triệu tệ rồi. Đối phương là kẻ lão luyện, nếu còn cược tiếp thì Diệp Huyền chắc chắn sẽ thua hết sạch.

Bên cạnh có một nữ phục vụ lắc xúc xắc. Nữ phục vụ này rất nghiệp dư, thế nhưng càng nghiệp dư thì càng dễ giở thủ đoạn.

Nữ phục vụ úp xúc xắc xuống, người đàn ông đối diện hỏi: “Đặt cửa to hay cửa nhỏ?”

Ngô Bình cười đáp: “Cửa nhỏ”.

Người đàn ông kia có kỹ năng nghe xúc xắc thần sầu biết âm thanh này chỉ có thể là cửa to nên hắn ta đáp: “Được, vậy tôi đặt cửa to!”

Ngô Bình: “Khoan đã, năm triệu tệ còn ít quá, chơi hẳn một trăm triệu đi”.

Đối phương càng cười rạng rỡ hơn, đáp: “Một trăm triệu? Được, vậy theo ý cậu!”

Hắn ta lấy ra một tờ chi phiếu, để lên bàn.

Ngô Bình hỏi Diệp Huyền: “Còn tiền không?”

Diệp Huyền lấy ra mấy tờ chi phiếu, có tờ một trăm triệu, có tờ hai trăm triệu.

Anh ta lấy ra tờ chi phiếu một trăm triệu tệ đập lên bàn, nói: “Mở đi”.

Người phục vụ nhấc cái chụp xúc xắc lên. Khi người phục vụ nhấc lên, Ngô Bình nhanh chóng dùng thị lực điều chỉnh con xúc xắc. Vốn dĩ là mười ba điểm, cửa to thắng nhưng giờ chỉ còn chín điểm, cửa nhỏ thắng.

Người đàn ông ngồi đối diện mặt biến sắc, nhìn đi nhìn lại. Không sai, là chín điểm. Nhưng không đúng, khả năng nghe xúc xắc của hắn ta là thiên hạ vô song, không thể sai được. Hơn nữa xúc xắc này hắn đã kiểm tra, không có vấn đề gì.

Hắn ta nheo mắt lại đánh giá Ngô Bình rồi hỏi: “Anh bạn luyện kungfu sao?”

Ngô Bình đáp: “Tôi luyện cái gì thì liên quan gì đến việc đặt cược?”

Đối phương cười lạnh: “Tôi nghe nói có một số cao thủ có thể dùng nội công làm rung bàn, thay đổi điểm số của xúc xắc. Anh bạn làm được việc này sao?”

Ngô Bình nhìn hắn ta đáp: “Anh nghi ngờ tôi ăn gian sao?”

Anh đứng dậy nói: “Thế này đi, tôi sẽ đứng ra xa, không chạm vào bàn. Anh thấy thế nào?”

Người đàn ông gật đầu: “Như vậy là tốt nhất!”

Diệp Huyền mỉm cười nhận lấy tờ chi phiếu, vòng cược thứ hai bắt đầu.

Nữ phục vụ lắc khoảng nửa phút thì hạ xúc xắc xuống mặt bàn. Người đàn ông kia suy nghĩ chừng mười giây rồi nói: “Tôi đặt cửa lớn! Lần này tôi cược hai trăm triệu tệ!”

Ngô Bình đáp: “Vậy thì tôi chỉ có thể đặt cửa nhỏ”, nói rồi anh cầm tờ chi phiếu ném lên bàn.

Nữ phục vụ mở cái chụp ra, tất cả mọi ánh nhìn dồn vào những con xúc xắc.

“Bảy điểm!”, DIệp Huyền cười lớn: “Tiền bối, người quá đỉnh!”

Thấy Diệp Huyền đã thu hồi vốn, người đàn ông kia mặt sầm lại, nhìn chòng chọc Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Cậu ăn gian kiểu gì vậy?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom