Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276-280
Chương 276: Đường Tử Di nhờ giúp đỡ
Ngô Bình đón lấy quả cầu kim loại rồi quan sát thì phát hiện bên trong nó có rất nhiều lỗ hổng nhỏ. Khi ném nó lên không trung, không khí sẽ chui vào những lỗ nhỏ này.
Ngô Bình hơi bất ngờ, anh khẽ xoay hai ngón tay, quả bóng kim loại đột nhiên xoay tít. Mà khi nó xoay thì những phù văn và các lỗ hổng bên trên khiến nó có thể tự động lơ lửng trên không trung, đồng thời phát ra một loại sóng âm mà người thường không thể nghe thấy.
Loại sóng âm này khiến Ngô Bình và Đinh Mặc cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như nó có thể ảnh hưởng đến tâm trí của con người. Ngô Bình vội vã chụp lấy quả cầu rồi nói: “Thứ này quả nhiên rất thú vị”.
Cả thảy ba mươi bảy khối đá, to có nhỏ có. Ngô Bình đang định mở những khối đá còn lại ra xem bên trong có gì thì một đám người lao tới. Có vẻ bọn họ là dân bản địa.
Đi đầu là một người đàn ông, ông ta nói một ngôn ngữ hình như là tiếng địa phương. Người lái máy xúc nói với Đinh Mặc: “Ông chủ, những người này không cho chúng ta đào nữa. Họ nói nếu còn đào thì sẽ đánh chúng ta”.
Ngô Bình mặc dù không sợ những người này nhưng anh cũng ngại va chạm với dân bản địa nên anh nói với người lái máy xúc: “Anh nói với họ rằng chúng ta đang nghiên cứu địa chất, chỉ cần họ không làm to chuyện thì tôi sẽ cho thôn của họ một khoản tiền”.
Người lái máy xúc nói gì đó với đám người kia rồi quay đầu lại nói: “Ông chủ, bọn họ đòi mười nghìn Euro”.
Ngô Bình: “Được, bảo họ cử ra một người, tôi sẽ chuyển khoản cho người đó”.
Một lát sau, một người thanh niên cầm điện thoại đi tới. Người lái máy xúc làm phiên dịch còn Ngô Bình chuyển tiền vào tài khoản cho anh ta. Thấy tiền vê tài khoản, người thanh niên kia vô cùng phấn khởi, vội vã chạy về báo tin vui với những người dân khác. Mọi người ồ lên reo hò vui sướng.
Đinh Mặc nói với Ngô Bình: “Phỉ thuý dù rất có giá nhưng người dân chẳng được lợi lộc gì từ đó nên vẫn nghèo rớt mồng tơi. Như những người dân này, thu nhập mỗi năm của họ chỉ vào khoảng một trăm Euro. Chú cho họ mười nghìn Euro là bằng thu nhập trong nửa năm của cả thôn rồi”.
Ngô Bình gật đầu, chỉ cho người lái máy xúc vị trí đào thứ hai để tiếp tục khai quật. Anh cũng không mở những khối đá kia nữa mà chất luôn lên chiếc xe ben mà mình vừa gọi tới rồi chở về.
Đến buổi chiều, toàn bộ những khối đá bí ẩn ở những vị trí anh tìm thấy đã được đào hết lên, cả thảy hơn một trăm khối, to có nhỏ có, chất đầy một nửa thùng xe.
Bởi xe phải kéo đá, đường lại khó đi nên chiếc xe đi rất chậm. Đến khi ra tới đường lớn thì trời đã sắp tối. Họ quay về đến biệt thự thì đã là hơn mười giờ tối.
Tiết Thái Hổ thấy Ngô Bình kéo về một đống đá nhưng không phải nguyên thạch phỉ thuý thì tò mò hỏi: “Cậu chủ Ngô, đống đá này để làm gì vậy? Tôi thấy nó có vẻ không đáng tiền”.
Ngô Bình: “Ông không cần lo việc đó, cứ đóng gói lại rồi vận chuyển xuyên đêm về Vân Kinh cho tôi”.
Tiết Thái Hổ gật đầu đồng ý rồi lập tức đi sắp xếp người vận chuyển.
Hai anh em Ngô Bình vừa ngồi xuống uống hớp trà thì Đường Tử Di gọi điện tới. Trong điện thoại, giọng cô vô cùng phấn khích: “Ngô Bình, nguyên thạch anh mua đều là cực phẩm. Em đã cho người cưa hai khối ra, bên trong đặc là ngọc, nước ngọc lại còn là cực phẩm”.
Ngô Bình: “Hàng anh chọn thì đương nhiên không thể có vấn dề. Đúng rồi, em cứ cho người cưa hết số nguyên thạch đó ra đi. Anh đang định cho nó vào kho của thị trấn phỉ thuý”.
Đường Tử Di: “Được! Phỉ thuý là anh mua về, em sẽ cho người kê giá ra rồi chuyển khoản cho anh”.
Ngô Bình chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần của thị trấn phỉ thuý còn tập đoàn Đường Thị chiếm sáu mươi phần trăm còn lại. Vì lẽ đó, anh sẽ giảm giá cho họ một chút. Còn lại thì anh cũng không khách sáo từ chối mà chỉ nói nếu đang thiếu vốn cho dự án thì có thể trả sau. Ngoài ra, anh nhờ Đường Tử Di nhận giúp những khối đá kia. Bên trong những khối đá này có thứ gì đó, có lẽ còn giá trị hơn chỗ phỉ thuý kia nhiều.
Đêm đó, Đinh Mặc nhận được điện thoại và rời khỏi biệt thự. Anh ta nhận được tin tức, phải lập tức đi điều tra dấu vết của động Tiên.
Đinh Mặc không có ở đó, Ngô Bình thấy khá buồn chán. Cả đêm anh luyện đi luyện lại tám động tác đầu tiên của Đoàn Thể Thuật, đến tận khi trời sáng mới thôi.
Trời vừa sáng, Ngô Bình đi gọi Tiết Thái Hổ cùng quay về Biên Nam. Khi họ về đến Biên Nam thì đã là buổi chiều, trực thăng của họ đỗ xuống một căn biệt thự.
Cả Ngô Bình và Tiết Thái Hổ đều vô cùng hài lòng về chuyến đi lần này. Tiết Thái Hổ mời Ngô Bình ở lại vài hôm nhưng Ngô Bình có việc nên từ chối. Anh theo máy bay vận chuyển đá về Vân Kinh luôn.
Khi trời vừa tối thì máy bay đáp xuống Vân Kinh. Vừa hạ cánh thì vài chiếc xe tải đã đi tới, dẫn đầu đoàn là một chiếc xe công vụ. Cửa xe mở ra, Đường Tử Di bước xuống.
Cô cười tươi như hoa, chạy tới ôm lấy Ngô Bình: “Anh vất vả rồi”.
Ngô Bình cười đáp: “Làm việc cho bản thân, không có gì là vất vả cả”.
“Lên xe đi, em đã tổ chức tiệc chào mừng anh trở về”, Đường Tử Di kéo anh lên xe. Còn số đá trên máy bay do người cô đã sắp xếp vận chuyển về biệt thự Vân Đỉnh.
Vân Kinh, Đệ Nhất Lầu.
Đệ Nhất Lầu là nhà hàng cao cấp nhất Vân Kinh. Muốn ăn ở đây đương nhiên phải đặt trước. Có điều nhân vật lớn như Đường Tử Di thì không cần hẹn trước vì cô chính là cổ đông ở đây.
Hai người họ đi vào một căn phòng được thiết kế rất đặc biệt. Chỉ một thoáng sau, bốn món ăn đã được dọn lên, đây đều là những món rất phổ thông, đến nỗi Ngô Bình đã ăn những món đó không biết bao nhiêu lần.
Có điều, sau khi cầm đũa ăn thử anh mới phát hiện ra hoàn toàn không giống. Mỗi món đều được nấu hoàn hảo đến mức tuyệt đối.
Ngô Bình mắt sáng lên, khen: “Ngon quá, đầu bếp là ai vậy?”
Đường Tử Di cười đáp: “Đệ Nhất Lầu dạo này tuyển được một “vua đầu bếp”, đây là món đầu bếp đó làm. Mỗi ngày anh ta chỉ làm đúng mười hai món thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì anh có lộc ăn quá rồi”.
Đường Tử Di không ăn gì mấy, bốn món ăn đó đa số đều là Ngô Bình ăn. Đã có đồ ăn ngon thì đương nhiên phải có cả rượu ngon đi kèm. Người phục vụ bưng lên một bình rượu. Sau khi mở nắp ra, mùi rượu thơm nức mũi bay ra.
Đường Tử Di đích thân rót cho Ngô Bình một ly, nói: “Đây là rượu Trạng Nguyên Hồng của Giang Nam, đã ủ một trăm năm mươi năm rồi, là rượu ông nội em sưu tầm. Anh thử một ngụm xem”.
Rượu Trạng Nguyên Hồng thực ra chính là một loại rượu vang. Người cổ đại khi sinh con trai sẽ ngâm loại rượu này. Đợi khi con trai họ lớn, vào ngày vui của anh ta, rượu này sẽ được đào lên để đãi họ hàng, bạn bè.
Ngô Bình một hơi uống cạn, nói: “Chất rượu bình thường nhưng được ngâm lâu nên hậu vị rất độc đáo. Duyệt!”
Anh vừa nói dứt lời thì bốn món nữa lại được bày lên. Thế nhưng Ngô Bình không ăn nữa mà buông đũa nhìn Đường Tử Di hỏi: “Tử Di, thực sự đây chỉ là tiệc mừng anh trở lại sao?”
Đường Tử Di khẽ mỉm cười nói: “Cứ ăn đi đã, lát nữa em sẽ nói với anh”.
Ngô Bình: “Em nói trước đi, nếu không anh ăn không nổi nữa”.
Đường Tử Di khẽ vỗ tay một cái, đáp: “Được rồi, lại bị anh đoán trúng rồi. Có chuyện này em muốn nhờ anh giúp”.
Ngô Bình cười đáp: “Nói đi, việc anh làm được thì tuyệt đối không chối từ”.
Đường Tử Di cười ngọt ngào: “Em gái em sắp về nước rồi. Em mong anh nhận nó làm đồ đệ, truyền dạy y thuật cho nó”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Em có em gái sao? Sao anh chưa từng nghe nói tới?”
Đường Tử Di cười khổ: “Em gái em từ nhỏ đã bị bệnh tự kỷ nhưng lại cực kỳ thông minh. Nó không thích giao tiếp với người khác. Bác sĩ tâm lý nói nó bị thiếu khả năng đồng cảm. Cho nên nhiều năm nay, nó đều ở nước ngoài điều trị”.
“Vậy kết quả thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
“Cũng có chút hiệu quả, nhưng nó vẫn không thích tiếp xúc với người khác như trước. Có điều, từ nhỏ nó đã thích y học, đã tự học đến bậc tiến sĩ ở trường Y. Em nghĩ y thuật của anh lợi hại như vậy, nếu nó được gặp anh thì sẽ vô cùng hâm mộ anh. Hơn nữa nó có năng khiếu học y, cho nên em mới xin anh thu nhận nó làm đệ tử”.
Chương 277: Giới hạn thể chất
Ngô Bình nói: “Tử Di à, em ấy chỉ đơn thuần muốn theo anh học y?”
Đường Tử Di khẽ thở dài: “Dạo trước bác sĩ điều trị nói với em rằng gần đây Tử Yên có ý định tự tử, đã tự tử hai lần rồi, may mà được phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng”.
Ngô Bình hỏi: “Sao lại tự tử?”
Đường Tử Di đáp: “Em sợ muốn chết. Tử Yên bảo với em rằng y học là sở thích duy nhất của con bé. Nhưng con bé lại cảm thấy y học hiện đại đã đi vào ngõ cụt, không đáng để học nữa. Thế nên con bé thấy cuộc đời tẻ nhạt, không còn ý nghĩa nữa, muốn tìm cái chết để giải thoát”.
Lúc này Ngô Bình mới hiểu ra, Đường Tử Di muốn Đường Tử Yên học thêm những y thuật khó và kỳ diệu hơn, từ đó có mục tiêu mới trong đời, không tìm đến cái chết nữa.
Chuyện này, tất nhiên là anh phải giúp rồi. Anh nghĩ ngợi giây lát, bèn nói: “Được, anh đồng ý. Giờ em ấy đang ở đâu?”
Đường Tử Di mỉm cười, đi đến căn phòng đối diện rồi gọi: “Tử Yên, mau đến đây”.
Bước ra là một cô gái chừng mười tám mười chín tuổi, gương mặt có vài phần giống Đường Tử Di nhưng gầy hơn, mặc chiếc đầm tím, ánh mắt rất lạnh, xinh đẹp không kém gì chị gái.
Đó là cô gái mắc bệnh tự kỷ, Đường Tử Yên - em gái của Đường Tử Di.
Đường Tử Yên vừa bước ra đã nhìn thẳng vào Ngô Bình mà hỏi: “Anh là bác sĩ sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Đúng rồi, Tử Yên. Mời ngồi”.
Ngồi bên cạnh anh, Đường Tử Yên hỏi chuyện: “Chị em nói rằng anh giỏi y thuật thật sự. Anh có thể cho em biết, thế nào là ‘y thuật thật sự’ hay không?”
Ngô Bình gật đầu: “Câu hỏi rất hay nhưng anh sẽ không trả lời em vội. Em là tiến sĩ Y học, vậy em có thể cho anh biết giới hạn thể chất của một người là bao nhiêu không?
Đường Tử Yên đáp: “Giới hạn tốc độ của con người là mười hai mét một giây, nâng tạ tối đa là bốn trăm bảy mươi hai ký…”
“Được rồi”, Ngô Bình ngắt lời, “Em xuống lầu với anh”.
Anh đứng dậy rồi đi xuống lầu, Đường Tử Yên và Đường Tử Yên bèn cất bước theo sau. Khi xuống dưới nhà, đối diện họ là một khu vực tập thể thao cỡ nhỏ, có cả đường chạy một trăm mét.
Họ đi đến một đầu đường chạy. Ngô Bình nói với Đường Tử Yên: “Anh sẽ cho em thấy, giới hạn của một người vượt xa tưởng tượng của em. Em tính giờ đi, xem tốc độ của anh là bao nhiêu”.
Đường Tử Yên lấy điện thoại ra, vừa mở ứng dụng đếm giờ vừa nói: “Chuẩn bị, bắt đầu!”
“Ầm!”
Mặt đất hơi rung chuyển, gió lớn nổi lên, cuốn bụi bay mịt mù. Ngô Bình lao về phía trước như tên bắn. Chân anh gần như không chạm đất, sải một bước chân đã hai mươi, ba mươi mét, trọng tâm vững vàng, tựa như cưỡi gió lướt đi.
“Tích!”
Khi Ngô Bình chạy đến điểm cuối của đường chạy một trăm mét, Đường Tử Yên lập tức bấm dừng đồng hồ. Thời gian hiển thị Ngô Bình chỉ mất một phẩy chín mươi bảy giây!
“Một phẩy chín mươi bảy giây!”
Đường Tử Di hít một hơi lạnh: “Nhanh quá!”
Ngô Bình gần như “phanh” lại tại chỗ, sau đó mới chầm chậm tiến đến chỗ họ. Không đỏ mặt cũng chẳng thở dốc, trông như chẳng hề mệt mỏi, anh hỏi Đường Tử Yên: “Tốc độ của anh là bao nhiêu?”
Đôi mắt loé sáng, Đường Tử Yên đáp: “Hơn năm mươi mét một giây, tốc độ khoảng một trăm tám mươi ki-lô-mét mỗi giờ!”
Ngô Bình gật đầu: “Tầm đấy. Anh cần một chút thời gian để tăng tốc, sau đó tốc độ của anh đã nhanh hơn. Mà đây chỉ là tốc độ hiện tại của anh, sau này anh còn có thể nhanh hơn, mạnh hơn nữa”.
Đường Tử Yên vừa nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Sao anh lại mạnh như vậy? Anh đã sửa đổi gien à?”
Ngô Bình bật cười: “Khi tu hành đến một trình độ nhất định, tiến hoá gien cũng không phải là chuyện không thể. Nhưng hiện giờ anh chưa đạt được, đó là chuyện chỉ xảy ra sau khi đã trở thành địa tiên”.
Đôi mắt Đường Tử Yên sáng lên: “Anh có thể dạy em không?”
Ngô Bình nhìn vào mắt đối phương: “Em muốn học gì?”
“Tu hành ạ. Em muốn mạnh như anh”, Đường Tử Yên trả lời với ánh mắt ngập tràn vẻ chờ mong.
Ngô Bình nói: “Được thôi. Có điều em phải vâng lời anh. Em làm được chứ?”
Đường Tử Yên gật đầu: “Làm được ạ. Anh bảo em làm gì, em sẽ làm ngay”.
Ngô Bình gật gù: “Ôm chị em một cái đi, nói câu cảm ơn với cô ấy”.
Đường Tử Yên sững ra mất một lúc. Cô bé thiếu khả năng đồng cảm, không cảm nhận được những cảm xúc bình thường của con người, không có lòng biết ơn, không có tình thân, tình bạn, lại càng không hiểu thế nào là ghen tị hay căm hận. Đường Tử Yên như người máy, khuyết thiếu tình cảm của một con người.
Vậy nên, khi Ngô Bình đưa ra yêu cầu ấy, cô bé có phần không lý giải được. Có điều cô bé vẫn làm theo lời anh, vừa bước đến ôm lấy Đường Tử Di vừa nói: “Cảm ơn chị”.
Tuy động tác của Đường Tử Yên cứng đờ, giọng nói cũng lạnh lùng, nhưng Đường Tử Di vẫn cảm động phát khóc. Cô ấy ôm chầm lấy em gái: “Không cần cảm ơn đâu, Tử Yên, chị là chị của em mà”.
Ôm Đường Tử Di xong, cô bé hỏi Ngô Bình: “Tiếp theo em phải làm gì, thưa thầy?”
“Giờ thì ăn cơm thôi. Em thấy đấy, thức ăn ở đây rất ngon”, anh cười đáp.
Thế là hai chị em và Ngô Bình ăn hết tám món còn lại, mùi vị thật sự rất ngon. Giữa bữa, Ngô Bình rót một ly rượu, vừa đưa cho Đường Tử Yên vừa bảo: “Uống đi”.
Đường Tử Yên cảm thấy quái lạ: “Đây là rượu, có hại cho sức khoẻ. Tại sao em phải uống?”
Ngô Bình đáp: “Có đôi lúc rượu cũng là thứ tốt. Đừng nói nữa, uống đi”.
Thế là Đường Tử Yên đành bóp mũi, uống rượu. Tửu lưởng của cô bé dĩ nhiên rất kém, mới uống vài ly đã đỏ bừng mặt, lưỡi cũng líu cả lại.
“Thầy… Thầy ơi, hình như em say rồi ạ”.
“Ừ, phải say mà”. Ngô Bình cười rõ tươi, “Nào, uống thêm ly nữa”.
Vậy là Đường Tử Yên lại uống tiếp.
Đường Tử Di vội lên tiếng: “Ngô Bình, Tử Yên chưa uống rượu bao giờ. Con bé không thể uống nữa đâu”.
Ngô Bình trừng mắt: “Chính vì chưa từng uống nên mới uống nhiều hơn. Bây giờ em ấy phải làm những chuyện chưa từng làm, nếu không thì làm sao bình phục được?”
Đường Tử Di sững người: “Anh đang chữa trị cho con bé?”
Ngô Bình gật đầu: “Bệnh tự kỷ của Tử Yên không phải là bệnh tự kỷ theo nghĩa thông thường. Em ấy không giao lưu với thế giới bên ngoài, thật ra đây là một dạng tự bảo vệ mình”.
Đường Tử Di ngây ra: “Tự bảo vệ mình?”
Ngô Bình đáp: “Tử Yên quá thông minh. Cô bé có thể xem qua một lần là nhớ, nhìn bất kỳ sự việc nào cũng có thể nhìn ra ngay bản chất. Người thông minh như vậy sẽ không thích, cũng không bằng lòng tiếp xúc nhân tình thế thái, cảm thấy như thế là lãng phí thời gian, lãng phí cuộc đời. Thứ mà em ấy theo đuổi là sự lý tính tuyệt đối, là chân lý, là kiến thức chuẩn xác”.
Đường Tử Di gật đầu: “Tử Yên quả thật rất thông minh, năm lên mười đã tự học xong giáo trình đại học rồi. Nhưng thật sự có thể trị khỏi cho con bé sao?”
“Mưu sự tại nhân mà. Cứ thử thôi. Anh cảm thấy có năm mươi phần trăm cơ hội”, Ngô Bình nói.
Đường Tử Di vui mừng khôn tả: “Tốt quá rồi!”. Cô ấy không kìm lòng được bèn ôm chầm lấy Ngô Bình, còn hôn chóc chóc lên mặt anh.
Ngô Bình nghiêng bên má còn lại: “Hôn bên này nữa nào”.
“Ghét quá đi”, Đường Tử Di bật cười, đấm anh một cái.
Đường Tử Yên khó hiểu nhìn Đường Tử Di và Ngô Bình như nhìn hai tên ngốc, thầm nghĩ cú đấm ấy không đau cũng chẳng ngứa, có gì thú vị à? Tại sao chị mình lại hôn anh ấy? Tiếp xúc môi và mặt có ý nghĩa thế nào?
Chương 278: Vòng tay kỳ lạ
Dùng bữa xong, cả ba trở về biệt thự Vân Đỉnh.
Đường Tử Yên say quá nên vừa về đã ngủ mất. Đường Tử Di thì cùng Ngô Bình đi kiểm tra phỉ thuý mà anh vừa mua.
Nguyên thạch vừa chuyển đến đều được chất trong kho, có người trông giữ và bảo vệ nghiêm ngặt. Nguyên liệu ở kho số một đều đã được mở, và được trưng bày trong kho, cái nào cũng có dán nhãn, trên nhãn có ghi tính chất và giá được định.
Nguyên thạch của kho số một quả nhiên đều tốt cả, tuy có một số nguyên liệu khá kém, nhưng về tổng thể không có vấn đề gì.
Đường Tử Di nói: “Tổng giá trị của toàn bộ nguyên liệu ở đây ước chừng ba mươi tám phẩy năm tỷ, em sẽ nhờ người đánh giá chi tiết hơn”.
Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, cứ ghi giá là ba mươi lăm tỷ đi”.
Đường Tử Di vội lắc đầu: “Không được. Tập đoàn Đường thị nắm sáu mươi phần trăm cổ phần của thị trấn phỉ thuý, nhưng tập đoàn không hoàn toàn thuộc sở hữu của nhà họ Đường bọn em. Anh làm vậy là thiệt thòi đấy. Em sẽ tìm người đánh giá sau. Nên có giá bao nhiêu thì lấy giá bấy nhiêu, không được thiếu xu nào cả”.
Anh nhún vai: “Được rồi, nghe em vậy”.
Đường Tử Di nói tiếp: “Nguyên liệu được chuyển đến hôm nay cứ tạm đặt ở đây vậy. Chờ thị trấn phỉ thuý thành lập rồi có thể mang ra triển lãm”.
Như sực nhớ đến gì đó, cô ấy bảo: “Thị trấn phỉ thuý muốn mua lô nguyên liệu này của anh, cần anh cung cấp hoá đơn. Thế nên em đã nhờ Tiết Thái Hổ đăng ký một công ty mua bán đá quý ở Biên Nam rồi, lúc ấy sẽ chuyển vào tài khoản công ty anh”.
Ngô Bình biết đây chỉ là công ty “giả” thôi, bèn nói: “Anh không giỏi mấy chuyện này, em làm là được rồi”.
Thứ mà Ngô Bình quan tâm nhất không phải là phỉ thuý mà là hơn một trăm khối đá. Số đá này được chất bừa trong góc nhà kho, xem ra Đường Tử Di cũng không nghĩ chúng là đồ tốt.
Đi đến trước đống đá ấy, Đường Tử Di cười hỏi: “Số đá này có gì đặc biệt à?”
“Tất nhiên rồi”, Ngô Bình rút sát kiếm ra, huơ một cái đã bổ hòn đá to bằng quả bí làm đôi. Không ngờ trong hòn đá lại có một cái hốc, trong hốc đựng một chiếc vòng tay làm bằng ngọc, rất nhẹ, có màu tím nhạt, đeo vào tay có cảm giác ấm áp. Bề mặt vòng tay còn có hoa văn rất đẹp nữa.
Nhìn thấy chiếc vòng, Đường Tử Di kinh ngạc thốt lên: “Đẹp quá!”
Ngô Bình quan sát một lúc. Trong chiếc vòng này có một luồng năng lượng rất kỳ diệu, hình thành từ trường có ích cho con người. Nếu đeo lâu ngày, sẽ rất có lợi cho cơ thể.
Thấy cô ấy thích như vậy, Ngô Bình bèn nói: “Tặng cho em đấy”.
Đường Tử Di vui vẻ đáp: “Cảm ơn anh. Vậy em nhận nhé”. Sau đó cô ấy đeo vòng ngọc vào tay, cảm giác dễ chịu lập tức lan khắp toàn thân.
Cô ấy ngạc nhiên, vội vã tháo vòng ra, cảm giác ấy liền biến mất. Khi đeo vào, cảm giác dễ chịu ấy lại quay về.
“Thần kỳ ghê!”, Đường Tử Di ngỡ ngàng vô cùng: “Chiếc vòng này quý quá, em không nhận được đâu”. https://vietwriter.vn/
Cô ấy vội vàng tháo ra, trả cho Ngô Bình. Đã quen nhìn quen nghe từ bé, cô ấy có thể phán đoán được giá trị của chiếc vòng này rồi, e là không kém gì Luyện Thần Đồ!
Ngô Bình đảo mắt: “Mới nãy còn bảo nhận, giờ lại nói không dám nhận nữa? Được rồi, nếu em không cần thì anh tặng cho người khác vậy”.
Đường Tử Di lo lắng: “Anh định tặng ai?”
Ngô Bình gãi má: “Huyện Minh Dương có một cô cảnh sát xinh lắm, lần trước cô ấy bảo là muốn mua vòng tay. Thế thì anh tặng cho cô ấy thôi”.
“Sao lại tặng cô ấy chứ?”, Đường Tử Di liền đeo lại chiếc vòng vào cổ tay mình như thể sợ bị người ta cướp mất.
Ngô Bình cười toe toét: “Thế mới phải chứ. Thay vì đem cho người khác, chi bằng nhận lấy đi”.
Biết mình bị anh lừa, Đường Tử Di bèn tức tối quát: “Đồ xấu xa!”. Cô ấy giơ chân toan đá anh, nhưng lại bị Ngô Bình nắm chặt lấy cổ chân. Cảm giác mềm mại trơn mịn ấy khiến lòng anh xao động.
Đường Tử Di giật mình, lảo đảo chực ngã xuống đất. Ngô Bình vội vàng ôm eo cô ấy, gần như ôm trọn người đẹp vào lòng.
Dáng dấp yêu kiều ấy khiến Ngô Bình càng ôm chặt hơn.
Đường Tử Di thấy tim mình loạn nhịp, song không hề phản kháng.
Ngô Bình cũng chỉ ôm cô ấy một lúc thôi. Dù sao kho hàng cũng không phải là nơi để tình tứ. Anh buông tay, đoạn bảo: “Tử Di à, tối nay anh sẽ cắt số đá này ra để kiểm tra. Em về nghỉ ngơi trước đi”.
Gương mặt còn đỏ bừng, Đường Tử Di gật gật: “Để em sai người dọn dẹp phòng giúp anh. Sáng mai em mang bữa sáng đến cho anh nhé”.
Ngô Bình nán lại, chuẩn bị cắt thêm vài hòn đá nữa. Không tính hòn đá vừa rồi, ở đây tổng cộng có một trăm hai mươi ba viên đá. Thứ bao bọc bên trong chúng đều rất hỗn tạp, nhưng đều không phải là vật bình thường. Dù sao thì vật có thể được bảo quản hoàn chỉnh như vậy dưới nham thạch nhiệt độ cao nhất định không hề đơn giản.
Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, chọn một tảng đá cao mét rưỡi. Cái hốc trong tảng đá ấy chứa một bộ áo giáp mềm bằng kim loại. Bộ giáp mềm này được đặt trong hộp kim loại bằng phẳng, dệt bằng sợi kim loại và tám loại sợi khác, trông như một chiếc áo cổ tròn tay dài, có thể bảo vệ nửa thân trên.
Ngô Bình mặc áo giáp mềm vào, kích cỡ khá vừa vặn, bèn lẩm bẩm: “Áo giáp này không hề tầm thường, không biết hiệu quả thế nào nhỉ?”
Anh lấy dao găm ra, đâm thẳng vào cánh tay mình.
“Keng!”
Vào giây phút dao găm đâm vào người, áo giáp mềm trở nên cứng cáp lạ thường. Mũi dao găm gãy ngay, còn anh chẳng hề bị thương gì cả.
“Ể? Được đấy!”
Sau đó anh lại thực hiện Niêm Hoa Chỉ, Chỉ Phong đánh vào cánh tay trái. Song khi Chỉ Phong tác động vào áo giáp mềm, anh chỉ thấy nơi bị đánh vào hơi nóng lên, ngoài ra không còn cảm giác gì khác.
Mắt anh sáng rực: “Khá lắm. Đồ tốt!”
Tiếp theo, anh chọn ra bốn mươi sáu hòn đá từ một trăm hai mươi hai khối đá còn lại. Những hòn đá này không lớn, hòn lớn nhất to bằng quả dưa hấu, nhỏ hơn thì chỉ bằng nắm tay.
Anh cắt số đá ấy ra, bên trong mỗi hòn đá là một viên đá có màu sắc khác nhau, đó là tiên thạch! Bốn mươi sáu hòn đá, cắt ra bốn mươi sáu viên tiên thạch!
Tiên thạch là đồ tốt, dù bây giờ anh chưa cần dùng đến thì tương lai chắc chắn sẽ có lúc cần.
Sau khi cất tiên thạch vào, anh chọn ra ba mươi sáu viên đá trong số bảy mươi sáu khối đá còn lại, rồi cắt chúng ra.
Số đá này cũng có một điểm chung, ấy là bên trong chúng đều có một hạt châu màu vàng. Hạt châu chỉ to bằng quả nhãn, bề mặt có khắc tiên văn. Trên hạt châu còn có lỗ nhỏ, có lẽ trước đây chỉ người giàu mới đeo.
Lấy hạt châu ra, anh tìm một sợi chỉ chắc chắn và xâu ba mươi sáu hạt lại với nhau, trông giống như chuỗi hạt Phật vậy. Anh quan sát bên trong hạt châu, phát hiện trong các hạt châu đều chứa cấm chế cỡ nhỏ, không rõ sử dụng thế nào.
Lấy xong hạt châu thì trời cũng không còn sớm nữa. Anh thu dọn đồ đạc rồi trở về viện, luyện tập bộ đoàn thể thuật Bát cực đầu tiên. Với bộ đoàn thể thuật này, càng tu luyện, thể chất của anh càng tăng mạnh, có một nguồn năng lượng bí ẩn giữa trời đất đã xâm nhập vào cơ thể anh.
Sau nửa đêm, anh bắt đầu tập quyền. Tập đến rạng sáng, anh đột nhiên ngộ ra, lấy quyền ý làm nền tảng, dùng đoàn thể thuật để dẫn dắt. Một suy nghĩ loé lên trong đầu, anh nghĩ ra đứng tấn.
Đứng tấn chia làm năm giai đoạn, tiến hành từng bước một, nếu kiên trì, có thể tạo ra nền móng rất vững chắc.
Anh đích thân thực hành, lần lượt đứng tấn năm lần và điều chỉnh lại một chút. Đến khi trời sáng, năm thế đứng tấn đã thực hiện vô cùng hoàn hảo.
Lúc này, lòng anh thoáng động, cảm thấy quyền ý của mình đã có tiến bộ, bước vào cảnh giới tiểu thành.
Chương 279: Gã tài xế ác bá
Luyện đến tiểu thành quyền ý, anh cảm thấy rất vui, bèn lẩm bẩm: “Hiệu quả tốt như vậy, nếu tạo ra được một loại quyền thuật mới thì mình đạt đến tiểu thành quyền ý rồi?”
Sáng sớm, quả nhiên Đường Tử Di mang bữa sáng đến, Đường Tử Yên cũng đi cùng cô ấy.
Lúc dùng bữa, Ngô Bình có hỏi đến Hồng Lăng, vì sau khi gọi đến thì chẳng thấy cô ấy đâu nữa. Đường Tử Di mới bảo, hôm trước Đông Phật tiên sinh đã đến đón Hồng Lăng đi truyền dạy cách tu hành cho cô ấy.
Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ thiên vị thật, đến giờ vẫn chưa dạy gì cho anh”.
Đường Tử Di mỉm cười: “Đông Phật tiên sinh còn bảo là ông ấy không có gì để dạy cho anh cả”.
Ngô Bình giật mình: “Hả? Sư phụ anh nói thế à?”
Đường Tử Di gật đầu: “Ừ, ông ấy nhờ em chuyển lời rằng, nếu anh muốn tìm ông ấy thì cứ gọi cho Hồng Lăng. Ông ấy đang ở cùng Hồng Lăng đấy”.
Ngô Bình vội lấy điện thoại ra gọi cho Hồng Lăng ngay.
Chẳng bao lâu sau, Hồng Lăng đã cất giọng vui vẻ: “Sư huynh!”
Ngô Bình hỏi: “Hồng Lăng, em đang ở cạnh sư phụ à?”
“Vâng. em và sư phụ đang ở cốc Phong Diệp của Giang Bắc”, cô ấy trả lời.
Ngô Bình tò mò: “Cốc Phong Diệp? Là ở đâu vậy, sao anh chưa từng nghe?”
“Ở đây có một chị xinh lắm, là bạn gái của sư phụ đấy. Nơi này chắc là nơi sinh sống của họ”.
Cô ấy đang nói thì bị giật mất điện thoại. Đầu dây bên kia vang lên tiếng của Đông Phật tiên sinh. Ông ấy húng hắng: “Ngô Bình, con đừng nghe Hồng Lăng nói lung tung. Ta đưa nó đến đây để truyền dạy công phu, con không cần lo. Rảnh rỗi thì có thể ghé chơi”.
Ngô Bình hỏi: “Sư phụ à, sư mẫu của con cũng đang ở đó sao?”
Cao nhân như Đông Phật tiên sinh mà cũng hơi đỏ mặt: “Sư mẫu gì chứ? Đó là hồng nhan tri kỷ của ta, tên gọi trên giang hồ là Dược Tiên, chính là con gái Dược Vương năm xưa”.
“Ồ, ra là sư mẫu tương lai. Con hiểu rồi, sư phụ”, Ngô Bình đáp ngay.
Đông Phật tiên sinh tức giận vô cùng: “Nhóc con, đừng có nói lung tung”.
Ngô Bình cười hề hề, đoạn nói: “Con đùa thôi mà, sư phụ. Con có chuyện nghiêm túc muốn nói với sư phụ đây. Bây giờ sư phụ đang đạt đỉnh nhân tiên đúng không ạ?”
Đông Phật tiên sinh khẽ thở dài, hơi thất vọng: “Cửa ải ấy của địa tiên, e là sư phụ không thể đột phá rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Tại sao ạ?”
“Lớn tuổi rồi, đã qua thời hoàng kim. Thời trẻ đã không vượt qua được, bây giờ càng không thể. Ngoài ra, để trở thành địa tiên còn phải hấp thu tiên lực, mà tiên thạch đều ở Côn Luân, nằm trong tay của số ít các thế lực lớn”.
“Tiên thạch?”, Ngô Bình giật mình: “Sư phụ cần tiên thạch gì, số lượng bao nhiêu ạ? Con sẽ nghĩ cách”.
Đông Phật tiên sinh cũng chẳng để tâm, chỉ đáp: “Tiên thạch nào cũng được, tốt nhất là trên hai loại, mỗi loại ít nhất ba viên. Sư phụ vất vả tìm cả đời cũng chỉ có được ba viên. Ba viên còn lại, e là sẽ không bao giờ thu thập đủ”.
Ngô Bình nói: “Sư phụ cứ ở cốc Phong Diệp chờ con nhé. Con sẽ mang tiên thạch đến đó nhanh nhất có thể”.
Đông Phật tiên sinh chỉ cười cười, không tin rằng Ngô Bình sẽ tìm được tiên thạch. Song ông ấy không muốn đả kích lòng hiếu kính của anh nên chỉ bảo rằng: “Được, nếu con tìm thấy tiên thạch thì mang đến cho sư phụ”.
Cúp máy xong, Ngô Bình lập tức ăn thật nhanh, đoạn nói với Đường Tử Di: “ Tử Di à, lô nguyên liệu vừa chuyển đến tối qua, em cũng cho người định giá nhé”.
Đường Tử Di đáp: “Em đã sai người đi làm rồi. Còn nữa, vốn đầu tư ban đầu vào thị trấn phỉ thuý rất cao. Hai lô phỉ thuý của anh, em sẽ đưa anh trước một phần, khoản còn lại phải chờ đến năm sau mới gửi anh được”.
Ngô Bình nói: “Không thành vấn đề”. Hiện giờ anh chưa cần dùng tiền nhiều, đưa muộn một năm mấy cũng không sao.
Đường Tử Di cất lời: “Khi công ty do anh đứng tên được thành lập, em sẽ chuyển mười tỷ vào tài khoản công ty anh trước”.
Đứng ở bên cạnh, Đường Tử Yên cất tiếng hỏi: “Thầy có thể dạy em tu hành chưa ạ?”
Ngô Bình gật đầu. Anh vừa sáng tạo ra cách đứng tấn, bèn nói: “Giờ anh sẽ dạy em đứng tấn, em luyện chăm vào nhé”.
Sau đó anh dạy cho Đường Tử Yên đứng tấn. Với cách đứng này, anh đặt tên là Ngũ Thánh Trang, lấy từ Ngũ Long Thánh Quyền.
Được dạy Ngũ Thánh Trang, Đường Tử Yên làm theo ngay. Nhưng dù sao cô bé cũng không phải người tu hành, ngay từ thức đầu tiên đã vô cùng chật vật, làm cách nào cũng không đạt được tiêu chuẩn. Nhưng cô bé có nghị lực vô cùng, thử hết lần này đến lần khác, Ngô Bình thì đứng bên cạnh chỉ bảo.
Hai giờ sau, anh đã dạy xong toàn bộ Ngũ Thánh Trang cho Đường Tử Yên, dặn cô bé cố gắng luyện tập, luyện thạo rồi thì anh sẽ dạy cái khác.
Đường Tử Yên ngoan ngoãn đứng tấn. Ngô Bình gọi Đường Tử Di ra một góc, căn dặn: “Vào khoảng thời gian này, em chê bai em ấy nhiều vào nhé”.
Đường Tử Di ngây ra: “Chê bai?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, chê em ấy là đồ rác rưởi, vô dụng, kém cỏi, ngu ngốc, ngay cả đứng tấn mà cũng không đứng được, còn muốn tu hành à? Mấy câu kiểu như vậy ấy, em nói được không?”
Đường Tử Di liếc anh: “Anh muốn chị em em trở thành kẻ thù sao?”
Ngô Bình vội giải thích: “Không phải. Tử Yên không biết đồng cảm, em phải dùng cách này để khơi dậy cảm xúc của em ấy trong chuyện mà em ấy để tâm nhất”.
Đường Tử Di cười gượng: “Đây là cách chữa trị của anh đấy à?”
Ngô Bình đáp: “Tất nhiên rồi, nếu không thì anh bảo em chê bai em ấy làm gì? Cố lên nhé, anh phải đi rồi, một thời gian sau anh lại đến”.
Đường Tử Di gật đầu: “Ừ, để em thử xem”.
Ngô Bình không kịp cắt bốn mươi khối đá còn lại đã phải vội vàng đến Giang Bắc. Giang Bắc và Giang Tả chỉ cách nhau một con sông, không xa lắm.
Ngô Bình đi tàu cao tốc, chỉ mất nửa giờ đã đến thành phố Cửu Long của Giang Bắc.
Thành phố Cửu Long vẫn sầm uất như xưa. Phía Bắc thành phố Cửu Long có những dãy núi nối liền nhau, điểm đến lần này của Ngô Bình nằm ở ngã giao ba tỉnh. Ở đây có cốc Phong Diệp, toạ lạc ở huyện Thanh Sơn dưới thành phố Cửu Long.
Ra khỏi ga, anh bắt xe đến huyện Thanh Sơn. Huyện này nằm ở vùng núi, dân số hơn năm trăm nghìn người, kinh tế địa phương lạc hậu, thanh niên đều làm việc ở vùng khác, chỉ còn lại hầu hết là người già và trẻ xem.
Khi taxi sắp lái vào huyện Thanh Sơn, tài xế bỗng hỏi: “Anh đến huyện Thanh Sơn thăm người thân à?”
Ngô Bình đáp: “Ừ, đến tìm người”.
Tài xế bảo: “Ở huyện Thanh Sơn nhiều côn đồ lắm, tôi chỉ đưa anh đến rìa huyện được thôi. Anh muốn đi đâu thì tự bắt xe nhé”.
Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Tài xế ở đây không cho à?”
“Ừ. Dạo trước có tài xế vùng khác chở khách đến đây, cũng chỉ vì chở khách thôi mà, thế mà lại bị đập xe. Anh tài xế ấy cũng bị đánh nhừ tử, giờ còn nằm viện đấy”, tài xế kể.
Ngô Bình hỏi: “Sao lại lộng hành thế? Không ai quản lý à?”
Tài xế lắc đầu: “Ai dám quản? Phép vua thua lệ làng mà. Taxi, nước sạch, chợ, đều bị những kẻ có quan hệ làm lũng đoạn cả. Dân địa phương gọi bọn chúng là ác bá. Mà đám người ấy có chung một đại ca, là Dương Ngũ của huyện Thanh Sơn”.
Quả nhiên, người tài xế không dám lái vào trong mà cho Ngô Bình xuống xe ở đường vành đai. Không còn cách nào khác, Ngô Bình đành tự bắt xe, chờ năm phút mới thấy một chiếc taxi chạy ngang.
Anh gọi xe: “Đến cốc Phong Diệp”.
Tài xế ngậm điếu thuốc, nghe ra giọng anh là người vùng khác, bèn bảo: “Cốc Phong Diệp xa lắm, giá cước khá cao”.
Ngô Bình đáp: “Không sao, cứ chạy đi”.
Tài xế đạp ga, khởi động xe. Chạy được một đoạn, Ngô Bình mới thấy tài xế không bấm đồng hồ, mới hỏi: “Anh không bấm đồng hồ à?”
Gã tài xế ậm ừ: “Đường xa. Không bấm đồng hồ sẽ tiết kiệm hơn”.
Ngô Bình biết mình bị lừa rồi. Tuy anh không tiếc số tiền cỏn con này nhưng vẫn thấy khó chịu khi bị lừa như vậy, bèn hỏi: “Bao nhiêu?”
“Anh đưa ba trăm là được”, gã tài xế đáp, ra cái vẻ mình là kẻ chịu thiệt.
Ngô Bình hờ hững bảo: “Tuy tôi là người vùng khác nhưng anh cũng không thể đòi tiền vô lý như thế. Cốc Phong Diệp cách nơi này không quá mười cây số. Anh dám tính tôi ba trăm?”
Tài xế liếc anh: “Anh không đi nữa thì có thể xuống xe”. Dứt lời, gã phanh xe lại.
Chương 280: Đông Phật đột phá
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, tôi xuống xe”.
Tài xế nói: “Một trăm đồng”.
Anh ngẩn ra: “Một trăm gì cơ?”
Gã bèn đáp: “Tôi chở anh đi ba cây số, một trăm là tiền cước”.
Ngô Bình cáu rồi. Anh cười khẩy: “Đi ba cây số mà một trăm đồng? Anh nghĩ anh lái ô tô bạc triệu à?”
Gã tài xế hung dữ quát: “Ranh con, bớt nói nhảm đi. Nói thêm câu nữa là tao gọi người ra xử mày đấy!”
Ngô Bình buồn cười: “Xử tôi? Được thôi, gọi người ra đây đi”.
Gã cáu điên, bèn móc điện thoại ra gọi: “A lô, anh Sói, có một thằng vùng khác đi taxi không trả tiền. Các anh đến đây một chuyến đi”.
“Không trả tiền à? Ha ha, giỏi đấy. Trông chừng nó cho tao, đừng để nó chạy đấy!”, người trong điện thoại hung hăng nói.
Cúp máy rồi, gã tài xế cười khẩy, trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Ranh con, lát nữa đại ca tao mà đến thì không chỉ trả một trăm đồng thôi đâu!”
Ngô Bình ngồi ở ghế phó lái, vừa châm thuốc vừa thờ ơ đáp: “Kêu đại ca mày đến nhanh một tí, thời gian của tao quý lắm”.
Hai mươi phút sau, một chiếc 5 Series đỗ lại ngay bên cạnh. Bốn người xuống xe, tên cầm đầu đeo dây chuyền vàng, để đầu đinh, chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi.
Hắn chậm rãi tiến lại, lớn tiếng hỏi: “Đứa nào không trả tiền?”
Gã tài xế vội bước xuống xe, giở giọng nịnh nọt: “Đại ca, là thằng này ạ. Nó bảo giá đắt quá nên muốn xuống xe, còn không chịu trả tiền”.
Tên đeo dây chuyền vàng cười khẩy, hung hãn trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Ranh con, xuống xe!”
Ngô Bình vẫn ngồi im, hờ hững nói: “Còn tưởng ai, ra là loại như mày”.
Tên đeo dây chuyền vàng nổi điên: “Mẹ kiếp, ngứa đòn à!”. Nói rồi, hắn vươn tay định túm tóc Ngô Bình.
Ngô Bình đưa tay ra nắm chặt cổ tay hắn. Tên đeo dây chuyền cảm thấy nửa người đau đớn, lập tức hét lên thảm thiết.
Ngô Bình dùng tay kia gõ nhẹ vài cái lên người hắn rồi đá hắn ra.
Tên đeo dây chuyền vàng lập tức đau đến mức run rẩy cả người, như bị kiến cắn trong xương vậy. Hắn gào lên thảm thương. Mấy tên còn lại đều hoảng hồn, sững sờ nhìn hắn đang kêu gào mà chẳng dám đến gần.
Ngô Bình đạp lên mặt tên đeo dây chuyền vàng rồi bảo: “Giờ này ngày mai, ngay tại đây, tao chờ mày. Gọi thêm mấy đứa nữa”.
Dứt lời, anh đi thẳng về phía chiếc 5 Series. Xe còn chưa tắt máy, anh đạp ga phóng đi, để lại bọn người vẫn đang sửng sốt.
Tự chạy xe nhanh hơn nhiều, nửa giờ sau, anh đã đến cốc Phong Diệp. Cốc Phong Diệp rất hoang vu, đường vào hiểm trở, bị rừng đá chắn nên rất ít người bản địa vào.
Anh đỗ xe bên ngoài, băng qua rừng đá, đi thêm nửa giờ nữa mới đến nơi.
Không ngờ môi trường xung quanh cốc Phong Diệp rất tuyệt, rộng hơn năm trăm mét, bên trong có một rừng phong rộng lớn, đỏ rực cả vùng. Sâu trong rừng phong có một toà nhà nhỏ, chắc hẳn đó là nơi ở của sư phụ.
Vừa đặt chân đến nơi, anh đã thấy một cái bóng trắng vụt qua sau tảng đá. Đó là một con sói trắng, cao hơn một mét, vô cùng lực lưỡng, mắt màu đỏ, toả ra khí lạnh âm u.
Ngô Bình đứng im, gọi với vào trong: “Sư phụ, Hồng Lăng”.
Anh vừa gọi xong, Hồng Lăng lập tức chạy ra. Thấy Ngô Bình, cô ấy vui vẻ kêu lên: “Sư huynh đến rồi!”
Sau đó, cô ấy vẫy tay với con sói trắng: “Tiểu Bạch, đây là sư huynh, đừng doạ anh ấy nhé”.
Sói trắng như hiểu được tiếng người, bèn chậm rãi lùi lại, tò mò nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình bước đến vỗ nhẹ đầu Hồng Lăng, đoạn hỏi: “Sư phụ đâu?”
Hồng Lăng đáp: “Sư phụ đang ở trong sân, để em đưa anh vào”.
Cô ấy kéo Ngô Bình đến trước toà nhà, cửa đang mở. Trong sân có một cây phong rất lớn, có hai người ngồi ở gốc cây, một trong số đó là Đông Phật tiên sinh. Còn người kia là một cô gái mặc váy đỏ rất đẹp, trông khoảng hai mươi mấy tuổi, vô cùng duyên dáng.
Ngô Bình lật đật đến chào: “Sư phụ”.
Đông Phật tiên sinh gật đầu cười: “Ngô Bình, để ta giới thiệu với con, đây là Dược Tiên”.
Ngô Bình vội vàng tiến lại: “Chào Dược Tiên”.
Dược Tiên mỉm cười: “Không cần khách sáo, ngồi đi”. Nói đoạn, Dược Tiên rót cho anh một chén trà.
Ngô Bình nhận bằng hai tay, cảm ơn xong thì nhấp một ngụm.
Anh hỏi: “Sư phụ à, có phải thu thập đủ tiên thạch thì sư phụ có thể đột phá địa tiên không ạ?”
Đông Phật tiên sinh gật đầu: “Nếu có tiên thạch, ta sẽ nắm chắc được bảy, tám phần”.
Dược Tiên nói: “Thật ra năm xưa sư phụ cậu đã gom đủ tiên thạch, nhưng đem tặng cho anh em kết nghĩa rồi”.
Đông Phật tiên sinh xua tay: “Chuyện lâu lắm rồi, không nên nhắc nữa”.
Dược Tiên liếc nhìn ông ấy: “Anh vĩ đại quá mà. Anh em kết nghĩa đã thành địa tiên rồi, nhưng sau khi đến Côn Luân, có khi nào anh ta ghé thăm anh chưa?”
Đông Phật tiên sinh nhẹ nhàng nói: “Chắc là có việc, không thể đi được”.
Dược Tiên còn muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ lắc đầu: “Càng ngày, tiên thạch càng khó tìm. E là sau này anh chẳng còn hy vọng thăng cấp nữa”.
Đông Phật tiên sinh khẽ đáp: “Sống thêm vài trăm năm nữa cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Có em bên cạnh, anh không còn gì nuối tiếc”.
“Cạch”.
Ngô Bình đặt một chiếc túi lên bàn.
Đông Phật tiên sinh ngẩn ra hỏi: “Gì thế?”
Anh chớp mắt: “Sư phụ mở ra xem đi ạ”.
Tim ông ấy đập thình thịch. Mở túi ra, Đông Phật tiên sinh nhìn thấy sáu viên tiên thạch bèn sững người: “Tiên thạch!”
Dược Tiên cũng kinh ngạc kêu lên, giật lấy chiếc túi để xem rồi ngạc nhiên nói: “Đúng là tiên thạch!”
Đông Phật tiên sinh nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình: “Con lấy tiên thạch từ đâu vậy?”
Ngô Bình đáp: “Mấy hôm trước con gặp Đạo nhân dời núi, Đinh Mặc. Chúng con đến một di tích và tìm được tiên thạch ở đó. Nghe sư phụ bảo là cần nó để đột phá nên con vội mang đến đây cho sư phụ”.
Đông Phật tiên sinh thở phào: “Là con tự tìm được à, thế thì tốt”.
Rồi ông ấy bật cười: “Thằng nhóc này, ta vừa bảo cần dùng tiên thạch thì con đã mang đến rồi”.
Ngô Bình nói: “Sư phụ mau đột phá đi ạ”.
Đông Phật tiên sinh vừa nhìn anh vừa đáp: “Ta muốn đột phá thì phải đến Côn Luân, sau này không thể chăm sóc các con được”.
Ngô Bình cười bảo: “Sư phụ không cần lo lắng. Hai sư huynh của con có tu vi cao cường, con cũng đã luyện đến quyền ý, có mấy ai dám động vào bọn con nữa đâu ạ?”
Đông Phật tiên sinh gật gù: “Nói cũng phải. Chưa thành địa tiên thì các con đã đủ mạnh rồi”.
Dược Tiên cất lời: “Cậu ấy nói đúng đấy, chuyện này không thể chậm trễ, anh nên đột phá càng sớm càng tốt”.
Đông Phật tiên sinh khẽ gật đầu: “Được, các con hộ pháp cho ta!”
Chuẩn bị xong xuôi, Đông Phật tiên sinh đi tắm và thay quần áo, sau đó vào nơi bế quan rồi ngồi im lặng. Đám người Ngô Bình đều trông chừng bên ngoài, không dám quấy rầy.
Đến khi trời tối, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Ngô Bình lo lắng hỏi: “Dược Tiên à, sư phụ con đã tích luỹ nhiều năm như vậy, đột phá địa tiên chắc hẳn sẽ không gặp trở ngại gì đúng không?”
Dược Tiên đáp: “Theo lý là vậy. Tư chất của sư phụ cậu rất tốt, có rất nhiều người tư chất không bằng mà còn thành địa tiên rồi, không có lý gì sư phụ cậu lại thất bại”.
Hơn một giờ nữa trôi qua, cả cốc Phong Diệp bỗng xuất hiện thêm một loại khí tức rất đặc biệt. Khí tức này cuồn cuộn oai nghiêm, hùng vĩ muôn phần. Ngây giây tiếp theo, Đông Phật tiên sinh đã bước ra khỏi cửa với vẻ mặt rạng rỡ!
Ngô Bình đón lấy quả cầu kim loại rồi quan sát thì phát hiện bên trong nó có rất nhiều lỗ hổng nhỏ. Khi ném nó lên không trung, không khí sẽ chui vào những lỗ nhỏ này.
Ngô Bình hơi bất ngờ, anh khẽ xoay hai ngón tay, quả bóng kim loại đột nhiên xoay tít. Mà khi nó xoay thì những phù văn và các lỗ hổng bên trên khiến nó có thể tự động lơ lửng trên không trung, đồng thời phát ra một loại sóng âm mà người thường không thể nghe thấy.
Loại sóng âm này khiến Ngô Bình và Đinh Mặc cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như nó có thể ảnh hưởng đến tâm trí của con người. Ngô Bình vội vã chụp lấy quả cầu rồi nói: “Thứ này quả nhiên rất thú vị”.
Cả thảy ba mươi bảy khối đá, to có nhỏ có. Ngô Bình đang định mở những khối đá còn lại ra xem bên trong có gì thì một đám người lao tới. Có vẻ bọn họ là dân bản địa.
Đi đầu là một người đàn ông, ông ta nói một ngôn ngữ hình như là tiếng địa phương. Người lái máy xúc nói với Đinh Mặc: “Ông chủ, những người này không cho chúng ta đào nữa. Họ nói nếu còn đào thì sẽ đánh chúng ta”.
Ngô Bình mặc dù không sợ những người này nhưng anh cũng ngại va chạm với dân bản địa nên anh nói với người lái máy xúc: “Anh nói với họ rằng chúng ta đang nghiên cứu địa chất, chỉ cần họ không làm to chuyện thì tôi sẽ cho thôn của họ một khoản tiền”.
Người lái máy xúc nói gì đó với đám người kia rồi quay đầu lại nói: “Ông chủ, bọn họ đòi mười nghìn Euro”.
Ngô Bình: “Được, bảo họ cử ra một người, tôi sẽ chuyển khoản cho người đó”.
Một lát sau, một người thanh niên cầm điện thoại đi tới. Người lái máy xúc làm phiên dịch còn Ngô Bình chuyển tiền vào tài khoản cho anh ta. Thấy tiền vê tài khoản, người thanh niên kia vô cùng phấn khởi, vội vã chạy về báo tin vui với những người dân khác. Mọi người ồ lên reo hò vui sướng.
Đinh Mặc nói với Ngô Bình: “Phỉ thuý dù rất có giá nhưng người dân chẳng được lợi lộc gì từ đó nên vẫn nghèo rớt mồng tơi. Như những người dân này, thu nhập mỗi năm của họ chỉ vào khoảng một trăm Euro. Chú cho họ mười nghìn Euro là bằng thu nhập trong nửa năm của cả thôn rồi”.
Ngô Bình gật đầu, chỉ cho người lái máy xúc vị trí đào thứ hai để tiếp tục khai quật. Anh cũng không mở những khối đá kia nữa mà chất luôn lên chiếc xe ben mà mình vừa gọi tới rồi chở về.
Đến buổi chiều, toàn bộ những khối đá bí ẩn ở những vị trí anh tìm thấy đã được đào hết lên, cả thảy hơn một trăm khối, to có nhỏ có, chất đầy một nửa thùng xe.
Bởi xe phải kéo đá, đường lại khó đi nên chiếc xe đi rất chậm. Đến khi ra tới đường lớn thì trời đã sắp tối. Họ quay về đến biệt thự thì đã là hơn mười giờ tối.
Tiết Thái Hổ thấy Ngô Bình kéo về một đống đá nhưng không phải nguyên thạch phỉ thuý thì tò mò hỏi: “Cậu chủ Ngô, đống đá này để làm gì vậy? Tôi thấy nó có vẻ không đáng tiền”.
Ngô Bình: “Ông không cần lo việc đó, cứ đóng gói lại rồi vận chuyển xuyên đêm về Vân Kinh cho tôi”.
Tiết Thái Hổ gật đầu đồng ý rồi lập tức đi sắp xếp người vận chuyển.
Hai anh em Ngô Bình vừa ngồi xuống uống hớp trà thì Đường Tử Di gọi điện tới. Trong điện thoại, giọng cô vô cùng phấn khích: “Ngô Bình, nguyên thạch anh mua đều là cực phẩm. Em đã cho người cưa hai khối ra, bên trong đặc là ngọc, nước ngọc lại còn là cực phẩm”.
Ngô Bình: “Hàng anh chọn thì đương nhiên không thể có vấn dề. Đúng rồi, em cứ cho người cưa hết số nguyên thạch đó ra đi. Anh đang định cho nó vào kho của thị trấn phỉ thuý”.
Đường Tử Di: “Được! Phỉ thuý là anh mua về, em sẽ cho người kê giá ra rồi chuyển khoản cho anh”.
Ngô Bình chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần của thị trấn phỉ thuý còn tập đoàn Đường Thị chiếm sáu mươi phần trăm còn lại. Vì lẽ đó, anh sẽ giảm giá cho họ một chút. Còn lại thì anh cũng không khách sáo từ chối mà chỉ nói nếu đang thiếu vốn cho dự án thì có thể trả sau. Ngoài ra, anh nhờ Đường Tử Di nhận giúp những khối đá kia. Bên trong những khối đá này có thứ gì đó, có lẽ còn giá trị hơn chỗ phỉ thuý kia nhiều.
Đêm đó, Đinh Mặc nhận được điện thoại và rời khỏi biệt thự. Anh ta nhận được tin tức, phải lập tức đi điều tra dấu vết của động Tiên.
Đinh Mặc không có ở đó, Ngô Bình thấy khá buồn chán. Cả đêm anh luyện đi luyện lại tám động tác đầu tiên của Đoàn Thể Thuật, đến tận khi trời sáng mới thôi.
Trời vừa sáng, Ngô Bình đi gọi Tiết Thái Hổ cùng quay về Biên Nam. Khi họ về đến Biên Nam thì đã là buổi chiều, trực thăng của họ đỗ xuống một căn biệt thự.
Cả Ngô Bình và Tiết Thái Hổ đều vô cùng hài lòng về chuyến đi lần này. Tiết Thái Hổ mời Ngô Bình ở lại vài hôm nhưng Ngô Bình có việc nên từ chối. Anh theo máy bay vận chuyển đá về Vân Kinh luôn.
Khi trời vừa tối thì máy bay đáp xuống Vân Kinh. Vừa hạ cánh thì vài chiếc xe tải đã đi tới, dẫn đầu đoàn là một chiếc xe công vụ. Cửa xe mở ra, Đường Tử Di bước xuống.
Cô cười tươi như hoa, chạy tới ôm lấy Ngô Bình: “Anh vất vả rồi”.
Ngô Bình cười đáp: “Làm việc cho bản thân, không có gì là vất vả cả”.
“Lên xe đi, em đã tổ chức tiệc chào mừng anh trở về”, Đường Tử Di kéo anh lên xe. Còn số đá trên máy bay do người cô đã sắp xếp vận chuyển về biệt thự Vân Đỉnh.
Vân Kinh, Đệ Nhất Lầu.
Đệ Nhất Lầu là nhà hàng cao cấp nhất Vân Kinh. Muốn ăn ở đây đương nhiên phải đặt trước. Có điều nhân vật lớn như Đường Tử Di thì không cần hẹn trước vì cô chính là cổ đông ở đây.
Hai người họ đi vào một căn phòng được thiết kế rất đặc biệt. Chỉ một thoáng sau, bốn món ăn đã được dọn lên, đây đều là những món rất phổ thông, đến nỗi Ngô Bình đã ăn những món đó không biết bao nhiêu lần.
Có điều, sau khi cầm đũa ăn thử anh mới phát hiện ra hoàn toàn không giống. Mỗi món đều được nấu hoàn hảo đến mức tuyệt đối.
Ngô Bình mắt sáng lên, khen: “Ngon quá, đầu bếp là ai vậy?”
Đường Tử Di cười đáp: “Đệ Nhất Lầu dạo này tuyển được một “vua đầu bếp”, đây là món đầu bếp đó làm. Mỗi ngày anh ta chỉ làm đúng mười hai món thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì anh có lộc ăn quá rồi”.
Đường Tử Di không ăn gì mấy, bốn món ăn đó đa số đều là Ngô Bình ăn. Đã có đồ ăn ngon thì đương nhiên phải có cả rượu ngon đi kèm. Người phục vụ bưng lên một bình rượu. Sau khi mở nắp ra, mùi rượu thơm nức mũi bay ra.
Đường Tử Di đích thân rót cho Ngô Bình một ly, nói: “Đây là rượu Trạng Nguyên Hồng của Giang Nam, đã ủ một trăm năm mươi năm rồi, là rượu ông nội em sưu tầm. Anh thử một ngụm xem”.
Rượu Trạng Nguyên Hồng thực ra chính là một loại rượu vang. Người cổ đại khi sinh con trai sẽ ngâm loại rượu này. Đợi khi con trai họ lớn, vào ngày vui của anh ta, rượu này sẽ được đào lên để đãi họ hàng, bạn bè.
Ngô Bình một hơi uống cạn, nói: “Chất rượu bình thường nhưng được ngâm lâu nên hậu vị rất độc đáo. Duyệt!”
Anh vừa nói dứt lời thì bốn món nữa lại được bày lên. Thế nhưng Ngô Bình không ăn nữa mà buông đũa nhìn Đường Tử Di hỏi: “Tử Di, thực sự đây chỉ là tiệc mừng anh trở lại sao?”
Đường Tử Di khẽ mỉm cười nói: “Cứ ăn đi đã, lát nữa em sẽ nói với anh”.
Ngô Bình: “Em nói trước đi, nếu không anh ăn không nổi nữa”.
Đường Tử Di khẽ vỗ tay một cái, đáp: “Được rồi, lại bị anh đoán trúng rồi. Có chuyện này em muốn nhờ anh giúp”.
Ngô Bình cười đáp: “Nói đi, việc anh làm được thì tuyệt đối không chối từ”.
Đường Tử Di cười ngọt ngào: “Em gái em sắp về nước rồi. Em mong anh nhận nó làm đồ đệ, truyền dạy y thuật cho nó”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Em có em gái sao? Sao anh chưa từng nghe nói tới?”
Đường Tử Di cười khổ: “Em gái em từ nhỏ đã bị bệnh tự kỷ nhưng lại cực kỳ thông minh. Nó không thích giao tiếp với người khác. Bác sĩ tâm lý nói nó bị thiếu khả năng đồng cảm. Cho nên nhiều năm nay, nó đều ở nước ngoài điều trị”.
“Vậy kết quả thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
“Cũng có chút hiệu quả, nhưng nó vẫn không thích tiếp xúc với người khác như trước. Có điều, từ nhỏ nó đã thích y học, đã tự học đến bậc tiến sĩ ở trường Y. Em nghĩ y thuật của anh lợi hại như vậy, nếu nó được gặp anh thì sẽ vô cùng hâm mộ anh. Hơn nữa nó có năng khiếu học y, cho nên em mới xin anh thu nhận nó làm đệ tử”.
Chương 277: Giới hạn thể chất
Ngô Bình nói: “Tử Di à, em ấy chỉ đơn thuần muốn theo anh học y?”
Đường Tử Di khẽ thở dài: “Dạo trước bác sĩ điều trị nói với em rằng gần đây Tử Yên có ý định tự tử, đã tự tử hai lần rồi, may mà được phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng”.
Ngô Bình hỏi: “Sao lại tự tử?”
Đường Tử Di đáp: “Em sợ muốn chết. Tử Yên bảo với em rằng y học là sở thích duy nhất của con bé. Nhưng con bé lại cảm thấy y học hiện đại đã đi vào ngõ cụt, không đáng để học nữa. Thế nên con bé thấy cuộc đời tẻ nhạt, không còn ý nghĩa nữa, muốn tìm cái chết để giải thoát”.
Lúc này Ngô Bình mới hiểu ra, Đường Tử Di muốn Đường Tử Yên học thêm những y thuật khó và kỳ diệu hơn, từ đó có mục tiêu mới trong đời, không tìm đến cái chết nữa.
Chuyện này, tất nhiên là anh phải giúp rồi. Anh nghĩ ngợi giây lát, bèn nói: “Được, anh đồng ý. Giờ em ấy đang ở đâu?”
Đường Tử Di mỉm cười, đi đến căn phòng đối diện rồi gọi: “Tử Yên, mau đến đây”.
Bước ra là một cô gái chừng mười tám mười chín tuổi, gương mặt có vài phần giống Đường Tử Di nhưng gầy hơn, mặc chiếc đầm tím, ánh mắt rất lạnh, xinh đẹp không kém gì chị gái.
Đó là cô gái mắc bệnh tự kỷ, Đường Tử Yên - em gái của Đường Tử Di.
Đường Tử Yên vừa bước ra đã nhìn thẳng vào Ngô Bình mà hỏi: “Anh là bác sĩ sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Đúng rồi, Tử Yên. Mời ngồi”.
Ngồi bên cạnh anh, Đường Tử Yên hỏi chuyện: “Chị em nói rằng anh giỏi y thuật thật sự. Anh có thể cho em biết, thế nào là ‘y thuật thật sự’ hay không?”
Ngô Bình gật đầu: “Câu hỏi rất hay nhưng anh sẽ không trả lời em vội. Em là tiến sĩ Y học, vậy em có thể cho anh biết giới hạn thể chất của một người là bao nhiêu không?
Đường Tử Yên đáp: “Giới hạn tốc độ của con người là mười hai mét một giây, nâng tạ tối đa là bốn trăm bảy mươi hai ký…”
“Được rồi”, Ngô Bình ngắt lời, “Em xuống lầu với anh”.
Anh đứng dậy rồi đi xuống lầu, Đường Tử Yên và Đường Tử Yên bèn cất bước theo sau. Khi xuống dưới nhà, đối diện họ là một khu vực tập thể thao cỡ nhỏ, có cả đường chạy một trăm mét.
Họ đi đến một đầu đường chạy. Ngô Bình nói với Đường Tử Yên: “Anh sẽ cho em thấy, giới hạn của một người vượt xa tưởng tượng của em. Em tính giờ đi, xem tốc độ của anh là bao nhiêu”.
Đường Tử Yên lấy điện thoại ra, vừa mở ứng dụng đếm giờ vừa nói: “Chuẩn bị, bắt đầu!”
“Ầm!”
Mặt đất hơi rung chuyển, gió lớn nổi lên, cuốn bụi bay mịt mù. Ngô Bình lao về phía trước như tên bắn. Chân anh gần như không chạm đất, sải một bước chân đã hai mươi, ba mươi mét, trọng tâm vững vàng, tựa như cưỡi gió lướt đi.
“Tích!”
Khi Ngô Bình chạy đến điểm cuối của đường chạy một trăm mét, Đường Tử Yên lập tức bấm dừng đồng hồ. Thời gian hiển thị Ngô Bình chỉ mất một phẩy chín mươi bảy giây!
“Một phẩy chín mươi bảy giây!”
Đường Tử Di hít một hơi lạnh: “Nhanh quá!”
Ngô Bình gần như “phanh” lại tại chỗ, sau đó mới chầm chậm tiến đến chỗ họ. Không đỏ mặt cũng chẳng thở dốc, trông như chẳng hề mệt mỏi, anh hỏi Đường Tử Yên: “Tốc độ của anh là bao nhiêu?”
Đôi mắt loé sáng, Đường Tử Yên đáp: “Hơn năm mươi mét một giây, tốc độ khoảng một trăm tám mươi ki-lô-mét mỗi giờ!”
Ngô Bình gật đầu: “Tầm đấy. Anh cần một chút thời gian để tăng tốc, sau đó tốc độ của anh đã nhanh hơn. Mà đây chỉ là tốc độ hiện tại của anh, sau này anh còn có thể nhanh hơn, mạnh hơn nữa”.
Đường Tử Yên vừa nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Sao anh lại mạnh như vậy? Anh đã sửa đổi gien à?”
Ngô Bình bật cười: “Khi tu hành đến một trình độ nhất định, tiến hoá gien cũng không phải là chuyện không thể. Nhưng hiện giờ anh chưa đạt được, đó là chuyện chỉ xảy ra sau khi đã trở thành địa tiên”.
Đôi mắt Đường Tử Yên sáng lên: “Anh có thể dạy em không?”
Ngô Bình nhìn vào mắt đối phương: “Em muốn học gì?”
“Tu hành ạ. Em muốn mạnh như anh”, Đường Tử Yên trả lời với ánh mắt ngập tràn vẻ chờ mong.
Ngô Bình nói: “Được thôi. Có điều em phải vâng lời anh. Em làm được chứ?”
Đường Tử Yên gật đầu: “Làm được ạ. Anh bảo em làm gì, em sẽ làm ngay”.
Ngô Bình gật gù: “Ôm chị em một cái đi, nói câu cảm ơn với cô ấy”.
Đường Tử Yên sững ra mất một lúc. Cô bé thiếu khả năng đồng cảm, không cảm nhận được những cảm xúc bình thường của con người, không có lòng biết ơn, không có tình thân, tình bạn, lại càng không hiểu thế nào là ghen tị hay căm hận. Đường Tử Yên như người máy, khuyết thiếu tình cảm của một con người.
Vậy nên, khi Ngô Bình đưa ra yêu cầu ấy, cô bé có phần không lý giải được. Có điều cô bé vẫn làm theo lời anh, vừa bước đến ôm lấy Đường Tử Di vừa nói: “Cảm ơn chị”.
Tuy động tác của Đường Tử Yên cứng đờ, giọng nói cũng lạnh lùng, nhưng Đường Tử Di vẫn cảm động phát khóc. Cô ấy ôm chầm lấy em gái: “Không cần cảm ơn đâu, Tử Yên, chị là chị của em mà”.
Ôm Đường Tử Di xong, cô bé hỏi Ngô Bình: “Tiếp theo em phải làm gì, thưa thầy?”
“Giờ thì ăn cơm thôi. Em thấy đấy, thức ăn ở đây rất ngon”, anh cười đáp.
Thế là hai chị em và Ngô Bình ăn hết tám món còn lại, mùi vị thật sự rất ngon. Giữa bữa, Ngô Bình rót một ly rượu, vừa đưa cho Đường Tử Yên vừa bảo: “Uống đi”.
Đường Tử Yên cảm thấy quái lạ: “Đây là rượu, có hại cho sức khoẻ. Tại sao em phải uống?”
Ngô Bình đáp: “Có đôi lúc rượu cũng là thứ tốt. Đừng nói nữa, uống đi”.
Thế là Đường Tử Yên đành bóp mũi, uống rượu. Tửu lưởng của cô bé dĩ nhiên rất kém, mới uống vài ly đã đỏ bừng mặt, lưỡi cũng líu cả lại.
“Thầy… Thầy ơi, hình như em say rồi ạ”.
“Ừ, phải say mà”. Ngô Bình cười rõ tươi, “Nào, uống thêm ly nữa”.
Vậy là Đường Tử Yên lại uống tiếp.
Đường Tử Di vội lên tiếng: “Ngô Bình, Tử Yên chưa uống rượu bao giờ. Con bé không thể uống nữa đâu”.
Ngô Bình trừng mắt: “Chính vì chưa từng uống nên mới uống nhiều hơn. Bây giờ em ấy phải làm những chuyện chưa từng làm, nếu không thì làm sao bình phục được?”
Đường Tử Di sững người: “Anh đang chữa trị cho con bé?”
Ngô Bình gật đầu: “Bệnh tự kỷ của Tử Yên không phải là bệnh tự kỷ theo nghĩa thông thường. Em ấy không giao lưu với thế giới bên ngoài, thật ra đây là một dạng tự bảo vệ mình”.
Đường Tử Di ngây ra: “Tự bảo vệ mình?”
Ngô Bình đáp: “Tử Yên quá thông minh. Cô bé có thể xem qua một lần là nhớ, nhìn bất kỳ sự việc nào cũng có thể nhìn ra ngay bản chất. Người thông minh như vậy sẽ không thích, cũng không bằng lòng tiếp xúc nhân tình thế thái, cảm thấy như thế là lãng phí thời gian, lãng phí cuộc đời. Thứ mà em ấy theo đuổi là sự lý tính tuyệt đối, là chân lý, là kiến thức chuẩn xác”.
Đường Tử Di gật đầu: “Tử Yên quả thật rất thông minh, năm lên mười đã tự học xong giáo trình đại học rồi. Nhưng thật sự có thể trị khỏi cho con bé sao?”
“Mưu sự tại nhân mà. Cứ thử thôi. Anh cảm thấy có năm mươi phần trăm cơ hội”, Ngô Bình nói.
Đường Tử Di vui mừng khôn tả: “Tốt quá rồi!”. Cô ấy không kìm lòng được bèn ôm chầm lấy Ngô Bình, còn hôn chóc chóc lên mặt anh.
Ngô Bình nghiêng bên má còn lại: “Hôn bên này nữa nào”.
“Ghét quá đi”, Đường Tử Di bật cười, đấm anh một cái.
Đường Tử Yên khó hiểu nhìn Đường Tử Di và Ngô Bình như nhìn hai tên ngốc, thầm nghĩ cú đấm ấy không đau cũng chẳng ngứa, có gì thú vị à? Tại sao chị mình lại hôn anh ấy? Tiếp xúc môi và mặt có ý nghĩa thế nào?
Chương 278: Vòng tay kỳ lạ
Dùng bữa xong, cả ba trở về biệt thự Vân Đỉnh.
Đường Tử Yên say quá nên vừa về đã ngủ mất. Đường Tử Di thì cùng Ngô Bình đi kiểm tra phỉ thuý mà anh vừa mua.
Nguyên thạch vừa chuyển đến đều được chất trong kho, có người trông giữ và bảo vệ nghiêm ngặt. Nguyên liệu ở kho số một đều đã được mở, và được trưng bày trong kho, cái nào cũng có dán nhãn, trên nhãn có ghi tính chất và giá được định.
Nguyên thạch của kho số một quả nhiên đều tốt cả, tuy có một số nguyên liệu khá kém, nhưng về tổng thể không có vấn đề gì.
Đường Tử Di nói: “Tổng giá trị của toàn bộ nguyên liệu ở đây ước chừng ba mươi tám phẩy năm tỷ, em sẽ nhờ người đánh giá chi tiết hơn”.
Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, cứ ghi giá là ba mươi lăm tỷ đi”.
Đường Tử Di vội lắc đầu: “Không được. Tập đoàn Đường thị nắm sáu mươi phần trăm cổ phần của thị trấn phỉ thuý, nhưng tập đoàn không hoàn toàn thuộc sở hữu của nhà họ Đường bọn em. Anh làm vậy là thiệt thòi đấy. Em sẽ tìm người đánh giá sau. Nên có giá bao nhiêu thì lấy giá bấy nhiêu, không được thiếu xu nào cả”.
Anh nhún vai: “Được rồi, nghe em vậy”.
Đường Tử Di nói tiếp: “Nguyên liệu được chuyển đến hôm nay cứ tạm đặt ở đây vậy. Chờ thị trấn phỉ thuý thành lập rồi có thể mang ra triển lãm”.
Như sực nhớ đến gì đó, cô ấy bảo: “Thị trấn phỉ thuý muốn mua lô nguyên liệu này của anh, cần anh cung cấp hoá đơn. Thế nên em đã nhờ Tiết Thái Hổ đăng ký một công ty mua bán đá quý ở Biên Nam rồi, lúc ấy sẽ chuyển vào tài khoản công ty anh”.
Ngô Bình biết đây chỉ là công ty “giả” thôi, bèn nói: “Anh không giỏi mấy chuyện này, em làm là được rồi”.
Thứ mà Ngô Bình quan tâm nhất không phải là phỉ thuý mà là hơn một trăm khối đá. Số đá này được chất bừa trong góc nhà kho, xem ra Đường Tử Di cũng không nghĩ chúng là đồ tốt.
Đi đến trước đống đá ấy, Đường Tử Di cười hỏi: “Số đá này có gì đặc biệt à?”
“Tất nhiên rồi”, Ngô Bình rút sát kiếm ra, huơ một cái đã bổ hòn đá to bằng quả bí làm đôi. Không ngờ trong hòn đá lại có một cái hốc, trong hốc đựng một chiếc vòng tay làm bằng ngọc, rất nhẹ, có màu tím nhạt, đeo vào tay có cảm giác ấm áp. Bề mặt vòng tay còn có hoa văn rất đẹp nữa.
Nhìn thấy chiếc vòng, Đường Tử Di kinh ngạc thốt lên: “Đẹp quá!”
Ngô Bình quan sát một lúc. Trong chiếc vòng này có một luồng năng lượng rất kỳ diệu, hình thành từ trường có ích cho con người. Nếu đeo lâu ngày, sẽ rất có lợi cho cơ thể.
Thấy cô ấy thích như vậy, Ngô Bình bèn nói: “Tặng cho em đấy”.
Đường Tử Di vui vẻ đáp: “Cảm ơn anh. Vậy em nhận nhé”. Sau đó cô ấy đeo vòng ngọc vào tay, cảm giác dễ chịu lập tức lan khắp toàn thân.
Cô ấy ngạc nhiên, vội vã tháo vòng ra, cảm giác ấy liền biến mất. Khi đeo vào, cảm giác dễ chịu ấy lại quay về.
“Thần kỳ ghê!”, Đường Tử Di ngỡ ngàng vô cùng: “Chiếc vòng này quý quá, em không nhận được đâu”. https://vietwriter.vn/
Cô ấy vội vàng tháo ra, trả cho Ngô Bình. Đã quen nhìn quen nghe từ bé, cô ấy có thể phán đoán được giá trị của chiếc vòng này rồi, e là không kém gì Luyện Thần Đồ!
Ngô Bình đảo mắt: “Mới nãy còn bảo nhận, giờ lại nói không dám nhận nữa? Được rồi, nếu em không cần thì anh tặng cho người khác vậy”.
Đường Tử Di lo lắng: “Anh định tặng ai?”
Ngô Bình gãi má: “Huyện Minh Dương có một cô cảnh sát xinh lắm, lần trước cô ấy bảo là muốn mua vòng tay. Thế thì anh tặng cho cô ấy thôi”.
“Sao lại tặng cô ấy chứ?”, Đường Tử Di liền đeo lại chiếc vòng vào cổ tay mình như thể sợ bị người ta cướp mất.
Ngô Bình cười toe toét: “Thế mới phải chứ. Thay vì đem cho người khác, chi bằng nhận lấy đi”.
Biết mình bị anh lừa, Đường Tử Di bèn tức tối quát: “Đồ xấu xa!”. Cô ấy giơ chân toan đá anh, nhưng lại bị Ngô Bình nắm chặt lấy cổ chân. Cảm giác mềm mại trơn mịn ấy khiến lòng anh xao động.
Đường Tử Di giật mình, lảo đảo chực ngã xuống đất. Ngô Bình vội vàng ôm eo cô ấy, gần như ôm trọn người đẹp vào lòng.
Dáng dấp yêu kiều ấy khiến Ngô Bình càng ôm chặt hơn.
Đường Tử Di thấy tim mình loạn nhịp, song không hề phản kháng.
Ngô Bình cũng chỉ ôm cô ấy một lúc thôi. Dù sao kho hàng cũng không phải là nơi để tình tứ. Anh buông tay, đoạn bảo: “Tử Di à, tối nay anh sẽ cắt số đá này ra để kiểm tra. Em về nghỉ ngơi trước đi”.
Gương mặt còn đỏ bừng, Đường Tử Di gật gật: “Để em sai người dọn dẹp phòng giúp anh. Sáng mai em mang bữa sáng đến cho anh nhé”.
Ngô Bình nán lại, chuẩn bị cắt thêm vài hòn đá nữa. Không tính hòn đá vừa rồi, ở đây tổng cộng có một trăm hai mươi ba viên đá. Thứ bao bọc bên trong chúng đều rất hỗn tạp, nhưng đều không phải là vật bình thường. Dù sao thì vật có thể được bảo quản hoàn chỉnh như vậy dưới nham thạch nhiệt độ cao nhất định không hề đơn giản.
Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, chọn một tảng đá cao mét rưỡi. Cái hốc trong tảng đá ấy chứa một bộ áo giáp mềm bằng kim loại. Bộ giáp mềm này được đặt trong hộp kim loại bằng phẳng, dệt bằng sợi kim loại và tám loại sợi khác, trông như một chiếc áo cổ tròn tay dài, có thể bảo vệ nửa thân trên.
Ngô Bình mặc áo giáp mềm vào, kích cỡ khá vừa vặn, bèn lẩm bẩm: “Áo giáp này không hề tầm thường, không biết hiệu quả thế nào nhỉ?”
Anh lấy dao găm ra, đâm thẳng vào cánh tay mình.
“Keng!”
Vào giây phút dao găm đâm vào người, áo giáp mềm trở nên cứng cáp lạ thường. Mũi dao găm gãy ngay, còn anh chẳng hề bị thương gì cả.
“Ể? Được đấy!”
Sau đó anh lại thực hiện Niêm Hoa Chỉ, Chỉ Phong đánh vào cánh tay trái. Song khi Chỉ Phong tác động vào áo giáp mềm, anh chỉ thấy nơi bị đánh vào hơi nóng lên, ngoài ra không còn cảm giác gì khác.
Mắt anh sáng rực: “Khá lắm. Đồ tốt!”
Tiếp theo, anh chọn ra bốn mươi sáu hòn đá từ một trăm hai mươi hai khối đá còn lại. Những hòn đá này không lớn, hòn lớn nhất to bằng quả dưa hấu, nhỏ hơn thì chỉ bằng nắm tay.
Anh cắt số đá ấy ra, bên trong mỗi hòn đá là một viên đá có màu sắc khác nhau, đó là tiên thạch! Bốn mươi sáu hòn đá, cắt ra bốn mươi sáu viên tiên thạch!
Tiên thạch là đồ tốt, dù bây giờ anh chưa cần dùng đến thì tương lai chắc chắn sẽ có lúc cần.
Sau khi cất tiên thạch vào, anh chọn ra ba mươi sáu viên đá trong số bảy mươi sáu khối đá còn lại, rồi cắt chúng ra.
Số đá này cũng có một điểm chung, ấy là bên trong chúng đều có một hạt châu màu vàng. Hạt châu chỉ to bằng quả nhãn, bề mặt có khắc tiên văn. Trên hạt châu còn có lỗ nhỏ, có lẽ trước đây chỉ người giàu mới đeo.
Lấy hạt châu ra, anh tìm một sợi chỉ chắc chắn và xâu ba mươi sáu hạt lại với nhau, trông giống như chuỗi hạt Phật vậy. Anh quan sát bên trong hạt châu, phát hiện trong các hạt châu đều chứa cấm chế cỡ nhỏ, không rõ sử dụng thế nào.
Lấy xong hạt châu thì trời cũng không còn sớm nữa. Anh thu dọn đồ đạc rồi trở về viện, luyện tập bộ đoàn thể thuật Bát cực đầu tiên. Với bộ đoàn thể thuật này, càng tu luyện, thể chất của anh càng tăng mạnh, có một nguồn năng lượng bí ẩn giữa trời đất đã xâm nhập vào cơ thể anh.
Sau nửa đêm, anh bắt đầu tập quyền. Tập đến rạng sáng, anh đột nhiên ngộ ra, lấy quyền ý làm nền tảng, dùng đoàn thể thuật để dẫn dắt. Một suy nghĩ loé lên trong đầu, anh nghĩ ra đứng tấn.
Đứng tấn chia làm năm giai đoạn, tiến hành từng bước một, nếu kiên trì, có thể tạo ra nền móng rất vững chắc.
Anh đích thân thực hành, lần lượt đứng tấn năm lần và điều chỉnh lại một chút. Đến khi trời sáng, năm thế đứng tấn đã thực hiện vô cùng hoàn hảo.
Lúc này, lòng anh thoáng động, cảm thấy quyền ý của mình đã có tiến bộ, bước vào cảnh giới tiểu thành.
Chương 279: Gã tài xế ác bá
Luyện đến tiểu thành quyền ý, anh cảm thấy rất vui, bèn lẩm bẩm: “Hiệu quả tốt như vậy, nếu tạo ra được một loại quyền thuật mới thì mình đạt đến tiểu thành quyền ý rồi?”
Sáng sớm, quả nhiên Đường Tử Di mang bữa sáng đến, Đường Tử Yên cũng đi cùng cô ấy.
Lúc dùng bữa, Ngô Bình có hỏi đến Hồng Lăng, vì sau khi gọi đến thì chẳng thấy cô ấy đâu nữa. Đường Tử Di mới bảo, hôm trước Đông Phật tiên sinh đã đến đón Hồng Lăng đi truyền dạy cách tu hành cho cô ấy.
Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ thiên vị thật, đến giờ vẫn chưa dạy gì cho anh”.
Đường Tử Di mỉm cười: “Đông Phật tiên sinh còn bảo là ông ấy không có gì để dạy cho anh cả”.
Ngô Bình giật mình: “Hả? Sư phụ anh nói thế à?”
Đường Tử Di gật đầu: “Ừ, ông ấy nhờ em chuyển lời rằng, nếu anh muốn tìm ông ấy thì cứ gọi cho Hồng Lăng. Ông ấy đang ở cùng Hồng Lăng đấy”.
Ngô Bình vội lấy điện thoại ra gọi cho Hồng Lăng ngay.
Chẳng bao lâu sau, Hồng Lăng đã cất giọng vui vẻ: “Sư huynh!”
Ngô Bình hỏi: “Hồng Lăng, em đang ở cạnh sư phụ à?”
“Vâng. em và sư phụ đang ở cốc Phong Diệp của Giang Bắc”, cô ấy trả lời.
Ngô Bình tò mò: “Cốc Phong Diệp? Là ở đâu vậy, sao anh chưa từng nghe?”
“Ở đây có một chị xinh lắm, là bạn gái của sư phụ đấy. Nơi này chắc là nơi sinh sống của họ”.
Cô ấy đang nói thì bị giật mất điện thoại. Đầu dây bên kia vang lên tiếng của Đông Phật tiên sinh. Ông ấy húng hắng: “Ngô Bình, con đừng nghe Hồng Lăng nói lung tung. Ta đưa nó đến đây để truyền dạy công phu, con không cần lo. Rảnh rỗi thì có thể ghé chơi”.
Ngô Bình hỏi: “Sư phụ à, sư mẫu của con cũng đang ở đó sao?”
Cao nhân như Đông Phật tiên sinh mà cũng hơi đỏ mặt: “Sư mẫu gì chứ? Đó là hồng nhan tri kỷ của ta, tên gọi trên giang hồ là Dược Tiên, chính là con gái Dược Vương năm xưa”.
“Ồ, ra là sư mẫu tương lai. Con hiểu rồi, sư phụ”, Ngô Bình đáp ngay.
Đông Phật tiên sinh tức giận vô cùng: “Nhóc con, đừng có nói lung tung”.
Ngô Bình cười hề hề, đoạn nói: “Con đùa thôi mà, sư phụ. Con có chuyện nghiêm túc muốn nói với sư phụ đây. Bây giờ sư phụ đang đạt đỉnh nhân tiên đúng không ạ?”
Đông Phật tiên sinh khẽ thở dài, hơi thất vọng: “Cửa ải ấy của địa tiên, e là sư phụ không thể đột phá rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Tại sao ạ?”
“Lớn tuổi rồi, đã qua thời hoàng kim. Thời trẻ đã không vượt qua được, bây giờ càng không thể. Ngoài ra, để trở thành địa tiên còn phải hấp thu tiên lực, mà tiên thạch đều ở Côn Luân, nằm trong tay của số ít các thế lực lớn”.
“Tiên thạch?”, Ngô Bình giật mình: “Sư phụ cần tiên thạch gì, số lượng bao nhiêu ạ? Con sẽ nghĩ cách”.
Đông Phật tiên sinh cũng chẳng để tâm, chỉ đáp: “Tiên thạch nào cũng được, tốt nhất là trên hai loại, mỗi loại ít nhất ba viên. Sư phụ vất vả tìm cả đời cũng chỉ có được ba viên. Ba viên còn lại, e là sẽ không bao giờ thu thập đủ”.
Ngô Bình nói: “Sư phụ cứ ở cốc Phong Diệp chờ con nhé. Con sẽ mang tiên thạch đến đó nhanh nhất có thể”.
Đông Phật tiên sinh chỉ cười cười, không tin rằng Ngô Bình sẽ tìm được tiên thạch. Song ông ấy không muốn đả kích lòng hiếu kính của anh nên chỉ bảo rằng: “Được, nếu con tìm thấy tiên thạch thì mang đến cho sư phụ”.
Cúp máy xong, Ngô Bình lập tức ăn thật nhanh, đoạn nói với Đường Tử Di: “ Tử Di à, lô nguyên liệu vừa chuyển đến tối qua, em cũng cho người định giá nhé”.
Đường Tử Di đáp: “Em đã sai người đi làm rồi. Còn nữa, vốn đầu tư ban đầu vào thị trấn phỉ thuý rất cao. Hai lô phỉ thuý của anh, em sẽ đưa anh trước một phần, khoản còn lại phải chờ đến năm sau mới gửi anh được”.
Ngô Bình nói: “Không thành vấn đề”. Hiện giờ anh chưa cần dùng tiền nhiều, đưa muộn một năm mấy cũng không sao.
Đường Tử Di cất lời: “Khi công ty do anh đứng tên được thành lập, em sẽ chuyển mười tỷ vào tài khoản công ty anh trước”.
Đứng ở bên cạnh, Đường Tử Yên cất tiếng hỏi: “Thầy có thể dạy em tu hành chưa ạ?”
Ngô Bình gật đầu. Anh vừa sáng tạo ra cách đứng tấn, bèn nói: “Giờ anh sẽ dạy em đứng tấn, em luyện chăm vào nhé”.
Sau đó anh dạy cho Đường Tử Yên đứng tấn. Với cách đứng này, anh đặt tên là Ngũ Thánh Trang, lấy từ Ngũ Long Thánh Quyền.
Được dạy Ngũ Thánh Trang, Đường Tử Yên làm theo ngay. Nhưng dù sao cô bé cũng không phải người tu hành, ngay từ thức đầu tiên đã vô cùng chật vật, làm cách nào cũng không đạt được tiêu chuẩn. Nhưng cô bé có nghị lực vô cùng, thử hết lần này đến lần khác, Ngô Bình thì đứng bên cạnh chỉ bảo.
Hai giờ sau, anh đã dạy xong toàn bộ Ngũ Thánh Trang cho Đường Tử Yên, dặn cô bé cố gắng luyện tập, luyện thạo rồi thì anh sẽ dạy cái khác.
Đường Tử Yên ngoan ngoãn đứng tấn. Ngô Bình gọi Đường Tử Di ra một góc, căn dặn: “Vào khoảng thời gian này, em chê bai em ấy nhiều vào nhé”.
Đường Tử Di ngây ra: “Chê bai?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, chê em ấy là đồ rác rưởi, vô dụng, kém cỏi, ngu ngốc, ngay cả đứng tấn mà cũng không đứng được, còn muốn tu hành à? Mấy câu kiểu như vậy ấy, em nói được không?”
Đường Tử Di liếc anh: “Anh muốn chị em em trở thành kẻ thù sao?”
Ngô Bình vội giải thích: “Không phải. Tử Yên không biết đồng cảm, em phải dùng cách này để khơi dậy cảm xúc của em ấy trong chuyện mà em ấy để tâm nhất”.
Đường Tử Di cười gượng: “Đây là cách chữa trị của anh đấy à?”
Ngô Bình đáp: “Tất nhiên rồi, nếu không thì anh bảo em chê bai em ấy làm gì? Cố lên nhé, anh phải đi rồi, một thời gian sau anh lại đến”.
Đường Tử Di gật đầu: “Ừ, để em thử xem”.
Ngô Bình không kịp cắt bốn mươi khối đá còn lại đã phải vội vàng đến Giang Bắc. Giang Bắc và Giang Tả chỉ cách nhau một con sông, không xa lắm.
Ngô Bình đi tàu cao tốc, chỉ mất nửa giờ đã đến thành phố Cửu Long của Giang Bắc.
Thành phố Cửu Long vẫn sầm uất như xưa. Phía Bắc thành phố Cửu Long có những dãy núi nối liền nhau, điểm đến lần này của Ngô Bình nằm ở ngã giao ba tỉnh. Ở đây có cốc Phong Diệp, toạ lạc ở huyện Thanh Sơn dưới thành phố Cửu Long.
Ra khỏi ga, anh bắt xe đến huyện Thanh Sơn. Huyện này nằm ở vùng núi, dân số hơn năm trăm nghìn người, kinh tế địa phương lạc hậu, thanh niên đều làm việc ở vùng khác, chỉ còn lại hầu hết là người già và trẻ xem.
Khi taxi sắp lái vào huyện Thanh Sơn, tài xế bỗng hỏi: “Anh đến huyện Thanh Sơn thăm người thân à?”
Ngô Bình đáp: “Ừ, đến tìm người”.
Tài xế bảo: “Ở huyện Thanh Sơn nhiều côn đồ lắm, tôi chỉ đưa anh đến rìa huyện được thôi. Anh muốn đi đâu thì tự bắt xe nhé”.
Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Tài xế ở đây không cho à?”
“Ừ. Dạo trước có tài xế vùng khác chở khách đến đây, cũng chỉ vì chở khách thôi mà, thế mà lại bị đập xe. Anh tài xế ấy cũng bị đánh nhừ tử, giờ còn nằm viện đấy”, tài xế kể.
Ngô Bình hỏi: “Sao lại lộng hành thế? Không ai quản lý à?”
Tài xế lắc đầu: “Ai dám quản? Phép vua thua lệ làng mà. Taxi, nước sạch, chợ, đều bị những kẻ có quan hệ làm lũng đoạn cả. Dân địa phương gọi bọn chúng là ác bá. Mà đám người ấy có chung một đại ca, là Dương Ngũ của huyện Thanh Sơn”.
Quả nhiên, người tài xế không dám lái vào trong mà cho Ngô Bình xuống xe ở đường vành đai. Không còn cách nào khác, Ngô Bình đành tự bắt xe, chờ năm phút mới thấy một chiếc taxi chạy ngang.
Anh gọi xe: “Đến cốc Phong Diệp”.
Tài xế ngậm điếu thuốc, nghe ra giọng anh là người vùng khác, bèn bảo: “Cốc Phong Diệp xa lắm, giá cước khá cao”.
Ngô Bình đáp: “Không sao, cứ chạy đi”.
Tài xế đạp ga, khởi động xe. Chạy được một đoạn, Ngô Bình mới thấy tài xế không bấm đồng hồ, mới hỏi: “Anh không bấm đồng hồ à?”
Gã tài xế ậm ừ: “Đường xa. Không bấm đồng hồ sẽ tiết kiệm hơn”.
Ngô Bình biết mình bị lừa rồi. Tuy anh không tiếc số tiền cỏn con này nhưng vẫn thấy khó chịu khi bị lừa như vậy, bèn hỏi: “Bao nhiêu?”
“Anh đưa ba trăm là được”, gã tài xế đáp, ra cái vẻ mình là kẻ chịu thiệt.
Ngô Bình hờ hững bảo: “Tuy tôi là người vùng khác nhưng anh cũng không thể đòi tiền vô lý như thế. Cốc Phong Diệp cách nơi này không quá mười cây số. Anh dám tính tôi ba trăm?”
Tài xế liếc anh: “Anh không đi nữa thì có thể xuống xe”. Dứt lời, gã phanh xe lại.
Chương 280: Đông Phật đột phá
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, tôi xuống xe”.
Tài xế nói: “Một trăm đồng”.
Anh ngẩn ra: “Một trăm gì cơ?”
Gã bèn đáp: “Tôi chở anh đi ba cây số, một trăm là tiền cước”.
Ngô Bình cáu rồi. Anh cười khẩy: “Đi ba cây số mà một trăm đồng? Anh nghĩ anh lái ô tô bạc triệu à?”
Gã tài xế hung dữ quát: “Ranh con, bớt nói nhảm đi. Nói thêm câu nữa là tao gọi người ra xử mày đấy!”
Ngô Bình buồn cười: “Xử tôi? Được thôi, gọi người ra đây đi”.
Gã cáu điên, bèn móc điện thoại ra gọi: “A lô, anh Sói, có một thằng vùng khác đi taxi không trả tiền. Các anh đến đây một chuyến đi”.
“Không trả tiền à? Ha ha, giỏi đấy. Trông chừng nó cho tao, đừng để nó chạy đấy!”, người trong điện thoại hung hăng nói.
Cúp máy rồi, gã tài xế cười khẩy, trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Ranh con, lát nữa đại ca tao mà đến thì không chỉ trả một trăm đồng thôi đâu!”
Ngô Bình ngồi ở ghế phó lái, vừa châm thuốc vừa thờ ơ đáp: “Kêu đại ca mày đến nhanh một tí, thời gian của tao quý lắm”.
Hai mươi phút sau, một chiếc 5 Series đỗ lại ngay bên cạnh. Bốn người xuống xe, tên cầm đầu đeo dây chuyền vàng, để đầu đinh, chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi.
Hắn chậm rãi tiến lại, lớn tiếng hỏi: “Đứa nào không trả tiền?”
Gã tài xế vội bước xuống xe, giở giọng nịnh nọt: “Đại ca, là thằng này ạ. Nó bảo giá đắt quá nên muốn xuống xe, còn không chịu trả tiền”.
Tên đeo dây chuyền vàng cười khẩy, hung hãn trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Ranh con, xuống xe!”
Ngô Bình vẫn ngồi im, hờ hững nói: “Còn tưởng ai, ra là loại như mày”.
Tên đeo dây chuyền vàng nổi điên: “Mẹ kiếp, ngứa đòn à!”. Nói rồi, hắn vươn tay định túm tóc Ngô Bình.
Ngô Bình đưa tay ra nắm chặt cổ tay hắn. Tên đeo dây chuyền cảm thấy nửa người đau đớn, lập tức hét lên thảm thiết.
Ngô Bình dùng tay kia gõ nhẹ vài cái lên người hắn rồi đá hắn ra.
Tên đeo dây chuyền vàng lập tức đau đến mức run rẩy cả người, như bị kiến cắn trong xương vậy. Hắn gào lên thảm thương. Mấy tên còn lại đều hoảng hồn, sững sờ nhìn hắn đang kêu gào mà chẳng dám đến gần.
Ngô Bình đạp lên mặt tên đeo dây chuyền vàng rồi bảo: “Giờ này ngày mai, ngay tại đây, tao chờ mày. Gọi thêm mấy đứa nữa”.
Dứt lời, anh đi thẳng về phía chiếc 5 Series. Xe còn chưa tắt máy, anh đạp ga phóng đi, để lại bọn người vẫn đang sửng sốt.
Tự chạy xe nhanh hơn nhiều, nửa giờ sau, anh đã đến cốc Phong Diệp. Cốc Phong Diệp rất hoang vu, đường vào hiểm trở, bị rừng đá chắn nên rất ít người bản địa vào.
Anh đỗ xe bên ngoài, băng qua rừng đá, đi thêm nửa giờ nữa mới đến nơi.
Không ngờ môi trường xung quanh cốc Phong Diệp rất tuyệt, rộng hơn năm trăm mét, bên trong có một rừng phong rộng lớn, đỏ rực cả vùng. Sâu trong rừng phong có một toà nhà nhỏ, chắc hẳn đó là nơi ở của sư phụ.
Vừa đặt chân đến nơi, anh đã thấy một cái bóng trắng vụt qua sau tảng đá. Đó là một con sói trắng, cao hơn một mét, vô cùng lực lưỡng, mắt màu đỏ, toả ra khí lạnh âm u.
Ngô Bình đứng im, gọi với vào trong: “Sư phụ, Hồng Lăng”.
Anh vừa gọi xong, Hồng Lăng lập tức chạy ra. Thấy Ngô Bình, cô ấy vui vẻ kêu lên: “Sư huynh đến rồi!”
Sau đó, cô ấy vẫy tay với con sói trắng: “Tiểu Bạch, đây là sư huynh, đừng doạ anh ấy nhé”.
Sói trắng như hiểu được tiếng người, bèn chậm rãi lùi lại, tò mò nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình bước đến vỗ nhẹ đầu Hồng Lăng, đoạn hỏi: “Sư phụ đâu?”
Hồng Lăng đáp: “Sư phụ đang ở trong sân, để em đưa anh vào”.
Cô ấy kéo Ngô Bình đến trước toà nhà, cửa đang mở. Trong sân có một cây phong rất lớn, có hai người ngồi ở gốc cây, một trong số đó là Đông Phật tiên sinh. Còn người kia là một cô gái mặc váy đỏ rất đẹp, trông khoảng hai mươi mấy tuổi, vô cùng duyên dáng.
Ngô Bình lật đật đến chào: “Sư phụ”.
Đông Phật tiên sinh gật đầu cười: “Ngô Bình, để ta giới thiệu với con, đây là Dược Tiên”.
Ngô Bình vội vàng tiến lại: “Chào Dược Tiên”.
Dược Tiên mỉm cười: “Không cần khách sáo, ngồi đi”. Nói đoạn, Dược Tiên rót cho anh một chén trà.
Ngô Bình nhận bằng hai tay, cảm ơn xong thì nhấp một ngụm.
Anh hỏi: “Sư phụ à, có phải thu thập đủ tiên thạch thì sư phụ có thể đột phá địa tiên không ạ?”
Đông Phật tiên sinh gật đầu: “Nếu có tiên thạch, ta sẽ nắm chắc được bảy, tám phần”.
Dược Tiên nói: “Thật ra năm xưa sư phụ cậu đã gom đủ tiên thạch, nhưng đem tặng cho anh em kết nghĩa rồi”.
Đông Phật tiên sinh xua tay: “Chuyện lâu lắm rồi, không nên nhắc nữa”.
Dược Tiên liếc nhìn ông ấy: “Anh vĩ đại quá mà. Anh em kết nghĩa đã thành địa tiên rồi, nhưng sau khi đến Côn Luân, có khi nào anh ta ghé thăm anh chưa?”
Đông Phật tiên sinh nhẹ nhàng nói: “Chắc là có việc, không thể đi được”.
Dược Tiên còn muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ lắc đầu: “Càng ngày, tiên thạch càng khó tìm. E là sau này anh chẳng còn hy vọng thăng cấp nữa”.
Đông Phật tiên sinh khẽ đáp: “Sống thêm vài trăm năm nữa cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Có em bên cạnh, anh không còn gì nuối tiếc”.
“Cạch”.
Ngô Bình đặt một chiếc túi lên bàn.
Đông Phật tiên sinh ngẩn ra hỏi: “Gì thế?”
Anh chớp mắt: “Sư phụ mở ra xem đi ạ”.
Tim ông ấy đập thình thịch. Mở túi ra, Đông Phật tiên sinh nhìn thấy sáu viên tiên thạch bèn sững người: “Tiên thạch!”
Dược Tiên cũng kinh ngạc kêu lên, giật lấy chiếc túi để xem rồi ngạc nhiên nói: “Đúng là tiên thạch!”
Đông Phật tiên sinh nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình: “Con lấy tiên thạch từ đâu vậy?”
Ngô Bình đáp: “Mấy hôm trước con gặp Đạo nhân dời núi, Đinh Mặc. Chúng con đến một di tích và tìm được tiên thạch ở đó. Nghe sư phụ bảo là cần nó để đột phá nên con vội mang đến đây cho sư phụ”.
Đông Phật tiên sinh thở phào: “Là con tự tìm được à, thế thì tốt”.
Rồi ông ấy bật cười: “Thằng nhóc này, ta vừa bảo cần dùng tiên thạch thì con đã mang đến rồi”.
Ngô Bình nói: “Sư phụ mau đột phá đi ạ”.
Đông Phật tiên sinh vừa nhìn anh vừa đáp: “Ta muốn đột phá thì phải đến Côn Luân, sau này không thể chăm sóc các con được”.
Ngô Bình cười bảo: “Sư phụ không cần lo lắng. Hai sư huynh của con có tu vi cao cường, con cũng đã luyện đến quyền ý, có mấy ai dám động vào bọn con nữa đâu ạ?”
Đông Phật tiên sinh gật gù: “Nói cũng phải. Chưa thành địa tiên thì các con đã đủ mạnh rồi”.
Dược Tiên cất lời: “Cậu ấy nói đúng đấy, chuyện này không thể chậm trễ, anh nên đột phá càng sớm càng tốt”.
Đông Phật tiên sinh khẽ gật đầu: “Được, các con hộ pháp cho ta!”
Chuẩn bị xong xuôi, Đông Phật tiên sinh đi tắm và thay quần áo, sau đó vào nơi bế quan rồi ngồi im lặng. Đám người Ngô Bình đều trông chừng bên ngoài, không dám quấy rầy.
Đến khi trời tối, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Ngô Bình lo lắng hỏi: “Dược Tiên à, sư phụ con đã tích luỹ nhiều năm như vậy, đột phá địa tiên chắc hẳn sẽ không gặp trở ngại gì đúng không?”
Dược Tiên đáp: “Theo lý là vậy. Tư chất của sư phụ cậu rất tốt, có rất nhiều người tư chất không bằng mà còn thành địa tiên rồi, không có lý gì sư phụ cậu lại thất bại”.
Hơn một giờ nữa trôi qua, cả cốc Phong Diệp bỗng xuất hiện thêm một loại khí tức rất đặc biệt. Khí tức này cuồn cuộn oai nghiêm, hùng vĩ muôn phần. Ngây giây tiếp theo, Đông Phật tiên sinh đã bước ra khỏi cửa với vẻ mặt rạng rỡ!
Bình luận facebook