• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (6 Viewers)

  • Chương 2871-2875

Chương 2871: Đệ nhất kiếm tông

Từ Thiên Tượng rất dứt khoát, ném Thiên Viêm Kiếm ban nãy đến chỗ của Ngô Bình.

Sau khi cầm kiếm, xác định là không nhầm, Ngô Bình cười nói: “Hiện tại anh có hai lựa chọn, một là bị ta giết chết, đây chính là kết cục của người khiêu chiến cường giả kiếm bảng. Đương nhiên, nếu Thiên Hằng Kiếm Tông các người có thể lấy ra một số tiền để chuộc mạng thì có thể thoát chết”.

Một bóng xám dừng ở cách Ngô Bình không xa, là một bà lão, tóc đã hoa râm, nhưng trên mặt lại không có nếp nhăn, nhìn thoáng qua trông như Từ Thiên Tượng, hỏi Ngô Bình: “Ngô công tử thật sự ghê gớm, cháu trai của ta thế mà lại không thể tiếp được một chiêu nào. Ngô công tử muốn gì, chỉ cần nói ra”.

Ngô Bình gật đầu: “Mười tỷ kho phiếu. Thiên Hằng Kiếm Tông của các người ở Hỗn Độn Giới có cả tông môn, chắc là có tư cách có được kho phiếu”.

Ngô Bình trở thành đệ tử Huyền Quang, khen thưởng mà kiếm đường cho cậu cũng chỉ có năm trăm triệu kho phiếu, mười tỷ kho phiếu chắc chắn là một con số lớn.

Bà lão im lặng hai giây, nói: “Mười tỷ có hơi nhiều. Cháu trai của ta tuy là Thiên Kiêu của Thiên Hằng Kiếm Tông, nhưng chỉ có thể lấy được một phần tài nguyên. Ngô công tử, có thể nương tay với nhà họ Từ - Thiên Hằng ta, giảm một chút được không?”

Ngô Bình cũng biết rõ, bản thân muốn nhiều quá, nhà này sợ là cũng không có đủ, cậu nói: “Vậy thì năm tỷ, không giảm thêm nữa”.

Tuy cậu không có lòng tham, nhưng cũng không thể lợi dụng đối phương. Dẫu sao, trận chiến này, nếu người thua là cậu, không chỉ bỏ đi Vương Tọa Kiếm Đạo và Nhu Thủy Kiếm, mà còn giống như bọn họ, dùng tiền mua mạng, đây chính là quy tắc!

Bà lão cắn răng: “Có thể! Ân tình của công tử, nhà họ Từ ở Thiên Hằng của ta sẽ ghi nhớ!”

Dường như bà đang nói với ai đó trong giây lát, không lâu sau đã lấy ra một cái túi giao cho Ngô Bình. Ngô Bình cầm lấy, nhìn sơ một chút, trong túi vừa có đủ năm tỷ kho phiếu.

Cậu hơi mỉm cười, Cấm Thần nhắm hai mắt lại, nói: “Anh Từ, sau này chúng ta còn gặp lại”.

Vẻ mặt của Từ Thiên Tượng đầy phức tạp mà nhìn Ngô Bình, gật đầu, rồi đi theo bà lão rời khỏi kiếm bảng.

Ngô Bình trở lại trên Vọng Kiếm Đài, người xung quanh lập tức lần lượt đi lên bái kiến, hy vọng có thể nói chuyện với cậu một câu, tốt nhất là có thể làm quen được.

Còn có một ít tu sĩ trẻ tuổi cầm theo thanh kiếm yêu quý của mình đi đến, hy vọng Ngô Bình có thể khắc tên mình lên kiếm của họ, làm kỷ niệm. Thật hiển nhiên, những người này đều đã trở thành người hâm mộ của Ngô Bình.

“Ngô công tử, có thể khắc tên cho tôi không?”. Một nữ tu xinh đẹp nũng nịu hỏi, đôi mắt xinh đẹp như có thể chảy nước ra.

Ngô Bình cười nói: “Có thể”.

Ngô Bình cầm kiếm bằng tay trái, bảo kiếm “xoẹt” một tiếng ra khỏi vỏ, lộ ra trọng tải. Tay phải của cậu xuất hiện một tia kiếm quang, dùng tay thay viết, điểm vài đường, trên thân kiếm đã xuất hiện hai chữ cổ “Ngô Bình”, phiêu dật sắc bén, thực sự khiến thanh kiếm này có thêm một phần sát khí!

Nữ tu vô cùng vui mừng, nói lời cảm tạ liên tiếp.

Những người còn lại thấy Ngô Bình gần gũi bình dị như thế, lần lượt thỉnh cầu cậu ký tên.

Sau đó, Ngô Bình đứng trên Vọng Kiếm Đài, khắc tên lên binh khí cho hơn một ngàn người.

Sau đó Thần Nguyệt không chờ nổi nữa, vung tay ngọc lên, một luồng sức mạnh đẩy những người xung quanh ra, lúc này mới kéo Ngô Bình đi vào thành Vạn Kiếm.

Tất cả bọn họ đều đến, chuẩn bị đi dạo trong thành Vạn Kiếm một chút. Thành Vạn Kiếm có không ít cửa hàng và đồ ăn ngon, đáng giá để bọn họ ghé thăm.

Chỉ là Ngô Bình quá nổi danh, hôm nay lại đánh bại Từ Thiên Tượng khiêu chiến cậu một cách nhẹ nhàng, lại càng nổi danh hơn ở thành Vạn Kiếm, đi đến chỗ nào cũng đều có người nhiệt tình mời cậu. Từ ông chủ quán trọ đến ông chủ quán rượu đều hy vọng Ngô Bình có thể đến đó ngồi, dùng dịch vụ tốt nhất, lại không lấy bất kỳ phí gì.

Cuối cùng Ngô Bình chọn một quán rượu nổi danh, ngồi vào chỗ ngồi tốt nhất. Cậu vừa mới ngồi xuống, Thẩm Huyền Tông lập tức đẩy cửa đi đến.

Hóa ra, ông ấy đến trước Ngô Bình một bước, có cao thủ muốn khiêu chiến đồ đệ của mình, ba sư tôn đương nhiên không yên lòng, Thẩm Huyền Tông lập tức đi theo trước. Một khi Ngô Bình gặp phải nguy hiểm, ông ấy sẽ ra tay ứng cứu kịp thời.

“Sư tôn”. Ngô Bình vô cùng vui vẻ: “Con cảm giác được khí tức của người, chỉ là không biết ẩn giấu ở đâu”.

Thẩm Huyền Tông cười nói: “Có đồ ăn miễn phí, ta lập tức đến đây ăn ké một bữa”.

Trong khi nói chuyện, ông ấy nhìn về phía Thần Nguyệt: “Vị đạo hữu này là?”

Ngô Bình vội nói: “Sư tôn, đây là bằng hữu của con ở Thánh Cổ Đại Lục, Thần Nguyệt, là một Thánh Nhân”.

Thẩm Huyền Tông vội ôm quyền: “Thần đạo hữu, hạnh ngộ”.

Thần Nguyệt khẽ gật đầu.

Thẩm Huyền Tông nói đến vấn đề chính, nói: “Tiểu Bình, hiện tại con quá nổi tiếng, hơn nữa tu vi cũng đã đạt đến Thần Thông Cảnh. Cho nên mấy vi sư thương lượng, quyết định chính thức lập tông môn. Lập tông thì dễ, chiêu mộ đệ tử mới là chuyện khó, cho nên bọn ta quyết định giao chuyện chiêu mộ đệ tử cho con làm”.

Ngô Bình ngơ ngác: “Giao cho con?”

Thẩm Huyền Tông: “Tiểu Bình, con là Đệ Nhất Kiếm Bảng, sở hữu Kiếm Đạo Vương Tọa, lại còn là đệ tử Huyền Quang của Chí Tôn Kiếm Đường, hơn nữa, con vừa mới đánh bại Từ Thiên Tượng, bây giờ con vô cùng nổi bật, để con ra mặt nhận người không có gì tốt hơn”.

Ngô Bình gãi gãi đầu: “Vậy tuyển chọn như thế nào?”

Thẩm Huyền Tông: “Đơn giản thôi. Ngày mai con ở trong thành Vạn Kiếm, công khai chiêu mộ sư đệ. Con chính là đại sư huynh của Đệ Nhất Kiếm Tông, cho dù có ai muốn vào, cũng phải qua khảo hạch của con”.

Ngô Bình cười khổ, cậu biết sư tôn giao cho cậu một vấn đề lớn. Nghĩ một lát, cậu nói: “Sư tôn, Đệ Nhất Kiếm Tông và tông phái khác có gì khác nhau sao?”

Thẩm Huyền Tông: “Đương nhiên là có khác nhau. Đệ Nhất Kiếm Tông, có Vô Thượng Kiếm Điển, còn có con, chủ nhân Vương Tọa Kiếm Đạo”.

Ngô Bình nghĩ một lát: “Chỉ là nhiêu đây vẫn còn chưa đủ, không bằng là thêm một điều kiện nữa. Một trăm đệ tử báo danh đầu tiên của Đệ Nhất Kiếm Tông mỗi người được thường mười triệu kho phiếu và một viên Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm”.

Thẩm Huyền Tông lắp bắp kinh hãi: “Mười triệu kho phiếu thì dễ, nhưng nhiều Thiên Kiêu Đan như thế thì đi đâu mà có?”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên là con luyện chế ra. Còn có thể thêm một cái nữa, nếu tu vi sắp đột phá đến Đạo Cảnh, có thể có thêm một viên Đạo Kiếp Đan”.

Ở Thánh Cổ Đại Lục có một loại Thánh Kiếp Đan, hiệu quả tương tự như Đạo Kiếp Đan ở Tiên Giới, đều có thể trợ giúp tu sĩ bình an vượt qua đại kiếp nạn. Chỉ là, so với Thánh Kiếp Đan, thì Đạo Kiếp Đan lại vô cùng khó để luyện chế, cho dù có luyện ra được, thì cũng khó có được viên đan có phẩm chất cao. Bởi vậy từ xưa đến nay, người có thể luyện chế Đạo Kiếp Đan cũng chưa đến hai mươi người, mà Đạo Kiếp Đan truyền lại cho đời sau đa số là trung phẩm và trung hạ phẩm.

Thẩm Huyền Tông cười “ha ha”: “Điều kiện tốt như thế, cho dù là ta, cũng sẽ động lòng”.

Sau khi thương lượng xong, bọn họ lập tức bắt tay chuẩn bị. Đầu tiên là Thẩm Huyền Tông ra mặt, mua một khoảng trang viên ở thành Vạn Kiếm. Nơi này vốn là một tiêu cục, bây giờ sửa lại làm chỗ chiêu sinh, vô cùng thích hợp.

Ở lối vào của trang viên, có một khoảng trống và một cái đài cao, Ngô Bình dựng lên một tấm biển, nói Đệ Nhất Kiếm Tông tuyển đệ tử, điều kiện khắc nghiệt. Thế nhưng, một khi vượt qua, có thể trở thành đệ tử của Đệ Nhất Kiếm Tông, là có thể được mười triệu kho phiếu, cùng với một viên Thiên Kiêu Đan. Ngoài ra, nếu sau này đột phá được Đạo Cảnh, còn có thể có được một viên Đạo Kiếp Đan!

Điều kiện Đệ Nhất Kiếm Tông đưa ra, đối với đại đa số tu sĩ đều có lực hấp dẫn cực lớn. Thành Vạn Kiếm vốn dĩ là nơi tụ hội của tu sĩ từ khắp nơi, rất nhanh đã có hơn một trăm người đến thử, hy vọng có thể gia nhập Đệ Nhất Kiếm Tông.

Thẩm Huyền Tông đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, bố trí ba tầng sàng lọc, trên cơ bản có thể vượt qua ba tầng này, tư chất sẽ không kém, đều có cơ hội đạt tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ.

Sau đó không lâu, có hơn một trăm người đăng kí, bắt đầu tham gia bài kiểm tra. Những người này có tư chất không tồi, nhưng cuối cùng chỉ có ba mươi bảy người đi vào tầng thứ hai.

Chờ đến khi ba tầng đều xong, chỉ còn có năm người, bọn họ lại tiến hành bài kiểm tra nhập môn cuối cùng.

Rất nhanh, nhóm người thứ hai lại đến, tiếp tục sàng lọc.

Lúc này Âu Dương Thiên Tế, La Vô Phi đều đã đến, còn dẫn theo một số trưởng lão, mọi người đều tham gia vào bài kiểm tra.

Một ngày trôi qua, hôm đó có hơn ba ngàn sáu trăm người báo danh, cuối cùng, chỉ có bốn mươi hai người ở lại trở thành đệ tử của Đệ Nhất Kiếm Tông. Thế nhưng, bốn mươi hai người này, cũng đã nhận được phần thưởng trong ngày hôm đó, bao gồm mười triệu kho phiếu và một viên Thiên Kiêu Đan!
Chương 2872: Chiến trận Bát Quái

Ngoài ra, Ngô Bình cũng giữ rất nhiều pháp khí, bùa chú nên cậu lấy ra một ít phân phát cho các sư đệ hết.

Tiêu chuẩn tuyển nhận người của Đệ Nhất Kiếm Tông rất cao, tiêu chuẩn này còn cao hơn cả tiêu chuẩn gia nhập vào Chí Tôn kiếm đường nữa.

Ngày hôm sau, tin tức lan nhanh hơn gió. Nhờ đó mà có rất nhiều tu sĩ thiên tài nghe được, vội vàng chạy đến Thành Vạn Kiếm.

Cứ như thế liên tục ba ngày, Ngô Bình chiêu mộ được tổng cộng 129 đệ tử. Trong ba ngày này, ban ngày Ngô Bình vội vàng chiêu mộ đệ tử, buổi tối dồn hết sức lực để luyện đan.

Sau ba ngày chiêu mộ, Ngô Bình lập tức dẫn những đệ tử này vào sơn môn của Nhất Kiếm Tông.

Sau mấy tháng chuẩn bị, Đệ Nhất Kiếm tông đã được xây dựng xong. Trong Thập Vạn Đại Sơn của Vạn Kiếm Tiên giới có linh khí dồi dào, khung cảnh vô cùng xinh đẹp, là một nơi bảo địa hiếm có.

Do tiếng tăm tốt đã lan truyền ra ngoài nên đoàn người vừa mới đến là đã có người tới tìm, mong có thể gia nhập vào Đệ Nhất Kiếm tông.

Những chuyện còn lại để cho các trưởng lão có chuyên môn phụ trách, còn việc Ngô Bình cần làm trước mắt là thông qua Thánh Môn đưa nhóm người đến Thánh Cổ Đại Lục, rồi hướng dẫn họ hoàn thành việc Thánh Xúc.

Đương nhiên đám người này không biết họ sẽ đến Thánh Cổ Đại Lục, họ chỉ biết mình vào một động thiên. Ngược lại khi đến nơi, Ngô Bình lại bắt đầu giúp đỡ họ mở ra Thánh Xúc.

Những người này được cậu giúp đỡ đã khai mở ra được tử mạch của mình gần hết, còn vài người thì mở ra huyền mạch. Sau khi họ mở ra những mạch này, nó sẽ rất có ích cho việc tu luyện trong tương lai.

Ngô Bình vào Đệ Nhất Kiếm tông ngày thứ ba đã lập tức luyện ra 300 viên Thiên Kiêu đan, mà đệ tử bấy giờ cũng đúng ba trăm người.

Những đệ tử này nhờ dùng Thiên Kiêu Đan và Thánh Xúc mở ra đạo mạch, cũng tăng tư chất lên rất nhiều.

Nhưng chưa đến hai ngày sau, Thái Hoàng Giáo tại Chân Hoàng Tiên giới bên kia truyền ra một tin tức rằng đại quân của Huyền U Tiên Triều đã xâm lược vào Chân Hoàng Tiên giới. Bây giờ, họ đã chiếm địa bàn của Thái Hoàng Giáo.

Thái Hoàng Giáo liên kết với rất nhiều môn phái để thành lập ra một liên minh chống địch, từ đó bắt đầu chém giết với đại quân của Huyền U Tiên Triều. Nhưng đại quân Huyền U Tiên Triều đã là một đội quân thống nhất, hoàn chỉnh nên có ưu thế bẩm sinh so với một đội quân mới lập mà rời rạc kia. Vậy nên Thái Hoàng Giáo bên này bị ăn hành khá nhiều, rất nhiều đệ tử chết trận mà đại quân tinh nhuệ của Huyền U Tiên Triều vẫn còn cuồn cuộn tiến lên không ngừng.

Thẩm Huyền Tông nghe tin tức, lập tức cử Ngô Bình đến xem tình hình. Nếu bên đó thật sự muốn chi viện, thì Đệ Nhất Kiếm Tông sẽ đến giúp đỡ Thái Hoàng Giáo để dốc hết sức đón địch.

Chuyện này phải nói thêm là dù sao Ngô Bình cũng là đệ tử hạch tâm của Thái Hoàng Giáo, tuy hiện tại trọng tâm của cậu không ở Thái Hoàng Giáo nhưng không thể vứt bỏ mối quan hệ này được. Hiện giờ Thái Hoàng Giáo gặp chuyện phiền phức, đương nhiên cậu không thể mặc kệ ngồi nhìn được.

Cậu bảo Mộ Dung Băng và Nhan Vũ Sương về Chí Tôn kiếm đường trước, còn cậu dẫn Thần Nguyệt đến Chân Hoàng Tiên giới.

Trước sơn môn của Thái Hoàng Giáo.

Có rất nhiều đệ tử của Thái Hoàng Giáo đáp trước xuống trước sơn môn, trên người bọn họ ít nhiều gì đều bị thương. Có người bị mù mắt, có người bị chặt đứt tay chân, có người chỉ còn được người khác cõng về. Những người không bị thương đều đã kiệt quệ sức mạnh, tổn thương không thể chiến đấu tiếp.

Lúc này một tia sáng rơi xuống, không ai khác là Thần Nguyệt và Ngô Bình. Hai người nhìn hoàn cảnh thê thảm của Thái Hoàng Giáo, cũng hơi nhíu mày.

Có một đệ tử mắt sắc thấy Ngô Bình, vui mừng đến mức mắt sáng rực lên, vội vàng gọi: “Sư huynh!”

Ngô Bình gật đầu hỏi ngay: “Tình hình chiến trận ngoài kia thế nào rồi?”

Đệ tử này nói: “Đại quân Huyền U tên là ‘Liệt Hỏa quân’ đã luyện ra 100 nghìn đạo binh, những đạo binh này có thể ngưng tụ thành đại trận Viêm Long đốt cháy mọi vật. Bọn đệ đã có rất nhiều người bị thiêu chết, hoàn toàn không có cách nào đến gần đám giặc đó!”

“Chẳng lẽ không có cách nào sao?”, Ngô Bình nhíu mày.

Đệ tử này lắc đầu: “100 nghìn đạo binh kết thành một đại trận, khí thế của nó có thể so sánh ngang với cường giả Hỗn Độn, dùng bất cứ pháp thuật nào cũng không thể phá vỡ được. Ngay cả giáo chủ đã tự tấn công, cũng chỉ có thể đánh lui chứ không thể dập tắt được Liệt Hỏa đại trận”.

Ngô Bình lập tức bảo: “Dẫn ta đến đó!”

Đệ tử này đã mệt mỏi đến kiệt sức, nhưng Ngô Bình bảo cậu ta dẫn đường thì lập tức đi ngay. Ba người nhanh chóng bay vút đi, rất nhanh đã đến chiến trường.

Cậu có thể nhìn thấy một con rồng lửa khổng lồ từ ở đằng xa, con rồng này cao mười nghìn trượng đang bơi lội giữa không trung, ngọn lửa nóng khủng khiếp bốc lên cả trời đất làm mọi vật xung quanh nó đều hóa thành đất khô cằn.

Dưới con rồng khổng lồ có một trăm đạo binh đang điều khiển nó, bọn đó liên tục đẩy mạnh nó về phía trước. Ở một nơi xa khác, Thái Hoàng Giáo và mấy trăm nghìn tu sĩ của các tông phái khác liên tục phong ra pháp bảo, bùa chú, thần thông, có khí tức năm ánh sáng bảy sắc cầu vồng nhắm vào con rồng lửa. Đáng tiếc, những thứ này gây rất ít vết thương cho con rồng lửa kia.

Ngô Bình tìm được giáo chủ Thái Hoàng Giáo, lập tức hạ xuống trước mặt ông ta.

Vẻ mặt của Thái Hoàng Giáo đã bị sự mệt mỏi che phủ, ông ta vừa thấy Ngô Bình đã gật đầu hỏi: “Sư tôn của con đến rồi à Ngô Bình?”

Ngô Bình nói: “Sư tôn cử con đến xem xét tình hình ra sao”.

Giáo chủ Thái Hoàng Giáo nói: “Đại trận đạo binh của quân Huyền U rất ghê gớm, ta đã dốc toàn lực đánh nhưng chỉ có thể đánh lui”.

Ngô Bình nói: “Con vừa kiểm tra phát hiện, bên đạo binh của kẻ địch toàn là tu sĩ Thần Thông và Bí Cảnh rồi. Họ tu luyện cùng một loại công pháp, sử dụng thần thông giống nhau mới có thể kết thành đại trận. Cách làm này không có gì mới, nhưng ít người làm, sức mạnh lại rất đáng gờm”.

“Đúng vậy, đối phương cứ tiếp tục đẩy mạnh như thế thì chẳng bao lâu nữa sẽ chém giết đến trước sơn môn Thái Hoàng Giáo của chúng ta mất”. Giáo chủ Thái Hoàng Giáo vô cùng sầu lo nói.

Lúc này đột nhiên Thần Nguyệt lên tiếng: “Tu sĩ Thánh Nhân Cảnh ở Thánh Cổ Đại Lục có thể kiểm soát được thánh binh, thánh binh với đạo binh là cùng một loại. Nhưng sức mạnh của thánh binh lại mạnh hơn, cách kiểm soát cũng càng linh hoạt hơn”.

Ngô Bình nghe thế vui mừng, mắt sáng rực nói: “Chị có thể điều khiển được thánh binh à?”

Thần Nguyệt gật đầu: “Chuyện này rất dễ, chỉ cần tu vi đạt Nguyên Anh là đã có thể kiểm soát chúng rồi, chứ không cần tu luyện mấy công pháp giống nhau”.

Ngô Bình xoay sang hỏi giáo chủ Thái Hoàng Giáo: “Bên chúng ta có bao nhiêu tu sĩ Thần Thông vậy giáo chủ? Với lại có bao nhiêu tu sĩ Đạo Cảnh?”

Giáo chủ Thái Hoàng Giáo nói: “Bây giờ có thể sử dụng 36 nghìn tu sĩ Thần Thông Cảnh, tu sĩ Đạo Cảnh thì có được 100 người thôi”.

Ngô Bình lại xoay sang Thần Nguyệt: “Chị có thể kiểm soát được bao nhiêu thánh binh, điều khiển họ cần thời gian lâu không?”

Thần Nguyệt trả lời: “Ta chỉ thao túng được 5,60 người thôi, còn chuyện điều khiển rất dễ, chỉ cần hai canh giờ đã đủ. Vả lại, không mất quá nhiều thể lực”.

Ngô Bình vui mừng nói: “Vậy chúng ta bày ra một đại trận đi chị, để đám giặc kia nhìn thấy sự ghê gớm của chúng ta!”

Thần Nguyệt lại nói: “Nhưng nơi này không thích hợp cho ta tạo sát trận”.

Ngô Bình nói: “Chuyện này thì dễ, Tiên Thiên Bát Quái Đồ của ta có thể tạo ra một Tiên Thiên Bát Quái trận. Bây giờ, tôi dạy chị”.

Cậu lập tức lấy truyền Bát Quái Sát trận cho Thần Nguyệt. Thần Nguyệt là Thánh Nhân, nên có sức lĩnh ngộ siêu việt, rất nhanh cô đã hiểu rõ được tinh túy trong trận này.

Sau lưng là một mảnh đất trống trải, đã có hơn 30 nghìn tu sĩ cảnh giới Thần Thông và 128 tu sĩ Đạo Cảnh được giáo chủ Thái Hoàng Giáo triệu hồi tới. Họ lần lượt đi tới trước Thần Nguyệt, cô vươn ngón tay ngọc ra nhẹ nhàng rót từng sợi thánh lực vào cơ thể họ rồi hình thành một ấn ký.

Ấn ký này có thể quản lý sức mạnh của mọi người rồi tụ hội lại, kết hợp thành Bát Quái Sát trận.

Sau hai canh giờ, Viêm Long đại trận bằng đạo binh của đối phương đã đến gần một trăm dặm. Khoảng cách họ đã cách đám người Ngô Bình, chưa đầy mười dặm.

Mà lúc này thánh binh của Thần Nguyệt cũng hoàn thành, 128 tu sĩ Đạo Cảnh của Thái Hoàng Giáo tập trung giữa, 32 tu sĩ Thần Thông đứng bên ngoài kết thành Bát Quái Sát trận!

Lúc này, mọi người đứng thành một hình bát quái xung quanh Thần Nguyệt, bên trong là vài vòng tu sĩ Đạo Cảnh, bên ngoài là lớp của tu sĩ Thần Thông, tổng cộng mười lăm vòng người!

Thần Nguyệt đứng ở chính giữa điều khiển, cô cầm Thánh Vương Bảo kiếm, khí tức bốc lên xung quanh cơ thể cô mạnh mẽ. Những thứ này đều là pháp bảo do chúa tể tặng, cũng là thứ quan trọng nhất trong sát trận.

Bảo kiếm phát ra ánh sáng lấp lánh lóa cả mắt, đồng thời trên đỉnh đầu mọi người cũng xuất hiện một ảo ảnh bát quái thật lớn với đường kính ba mươi nghìn trượng.

Bát Quái Sát trận này cần có “Sát thần” trấn giữ bên trong, người này phải ra tay sát phạt một cách mạnh mẽ và tàn bạo nhất. Ngô Bình biết thế đã bay lên, đứng giữa bát quái.

Ngay lập tức sức mạnh to lớn của Bát Quái Sát trận đã rót vào cơ thể của cậu, khiến hơi thở của cậu càng trở nên mạnh mẽ hơn. Lúc này, cậu chính là mắt trận của Bát Quái Sát trận, ngay cả Thần Nguyệt cũng phải phối hợp với cậu!
Chương 2873: Truyền nhân của Nghệ Hoàng

Lúc này, trông Ngô Bình thật sự giống như một sát thần, hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tay phải giơ Bạch Hổ Tiên Kiếm lên, xung quanh lập tức hiện lên mười cây cự kiếm. Cậu muốn thi triển Thập Kiếm Trọng Sơn, giết chết Rồng lửa đối diện!

“Ầm ầm!

Hư không chấn động, mười thanh kiếm lao lên cùng lúc, dưới sự hỗ trợ của Bát Quái Sát Trận, một đường kiếm này của Ngô Bình có uy lực không thể tưởng tượng được! Cậu vung tay lên, một đường kiếm quang rực rỡ chém xuống, không gian vặn vẹo, thời gian nghịch chuyển, kiếm quang đột nhiên xuất hiện.

Một đường kiếm quang vàng kim lóe lên, rồng lửa khổng lồ kia đột nhiên im lặng, sau đó phát ra một tiếng hét thảm thiết, hóa thành hàng nghìn tia pháo hoa, lần lượt rơi xuống.

100 nghìn đạo binh chịu phản phệ, chín phần thì hộc máu, còn gần một phần còn lại thì chết bất đắc kỳ tử! Tử thương vô cùng thể thảm, nghiêm trọng!

Chủ trận là một người cường giả mới vào được một nửa của Hỗn Độn cảnh, ông ta ta phun ra một ngụm máu già, lạnh lùng nói: “Rút!”

Trong lúc nhất thời, đám người này lập tức rút lui ra sau.

Ngô Bình không truy đuổi, chỉ là thờ ơ nhìn bọn họ.

Giáo chủ Thái Hoàng cười to “ha ha”, ông ta bay lên không trung, lớn tiếng: “Ngô Bình! Đại doanh của đối phương ở phía trước, chúng ta qua đó giết bọn họ!”

Ngô Bình gật đầu, vung tay lên, Bát Quái Sát Trận nhanh chóng di chuyển lên phía trước.

Cách nơi này ba nghìn dặm, có một doanh trại. Tin tức đại trận rồng lửa bị phá, đã lan đến đây, ở trong lều lớn có một người chỉ hủy, là một vị tướng quân trung niên, người này là một thượng tướng của Huyền U tiên triều, tên Trương Hiện Long.

Nghe được báo cáo của thuộc hạ, đại trận rồng lửa kiên cố không thể vá vỡ được thế mà lại bị phá, ông ta ta lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt đảo qua các chư tướng dưới trướng, hỏi: “Các người có ý kiến gì không?”

Một lão tướng nói: “Đại soái, Đại trận rồng lửa kia, ngay cả giáo chủ Thái Hoàng cũng không có cách nào đối phó, bây giờ đột nhiên bị phá, chắc hẳn đối phương đã mời đến cao thủ tuyệt đỉnh. Hoặc là, có được một đại trận cùng loại!”

Một vị tướng quân khác nói: “Đại soái, cho dù là bất kỳ nguyên nhân gì, chúng ta đều đã gặp phải kình địch, trước tiên tạm lui một lúc, tìm cách phá giải trận này”.

Trong lúc nhóm người này đang thương nghị, bỗng nhiên đại doanh rung chuyển, một luồng áp lực kinh thiên rơi xuống. Thượng tướng Trương Hiện Long tối sầm, ông ta đi ra lều lớn, lập tức nhìn đến Bát Quái Đồ cực lớn đang xuất hiện ở bên trên bầu trời phía đông, ở giữa đó có một người đàn ông đang đứng, khí thế như thiên!

Sắc mặt Trương Hiện Long vô cùng khó coi, ông ta quát: “Mở Đại Trận Hộ Quân!”

Đại Trận Hộ Quân này, được tạo thành từ 360 nghìn đạo binh, uy lực mạnh mẽ. Thế nhưng, nó chỉ có tác dụng phòng ngự, cũng không thể tấn công. Lúc Thái Hoàng Giáo giết đến, ông ta mới phải mở trận này.

“Ầm!”

Ba trăm sáu mươi nghìn đại binh vào chỗ, đại địa chấn động, một con rắn chín đầu khổng lồ xuất hiện. Con rắn này to lớn hơn núi, dài 37 nghìn trượng, nó bao vây lấy doanh trại, chính cái đầu khủng bố nhìn về phía không trung.

Bát Quái Sát Trận xuất hiện ở trên đầu của rắn chín đầu, nhìn thấy con rắn này, Ngô Bình nở nụ cười, nói: “Con rắn nhỏ thế này, sao có thể địch lại được Bát Quái Sát Trận của ta? Cửu Kiếm phát động, trảm cho ta!”

Bạch Hổ Tiên Kiếm vung lên, mười cây cự kiếm đồng loạt xuất hiện, chín cây kiếm rơi xuống, cắt lấy từng cái đầu rắn một.

“Ầm! Ầm!”

Chín cái đầu rắn lần lượt nổ tung, tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp chú ý đến thì ba mươi sáu nghìn đạo binh đã nổ tan xác, máu chảy thành sống!

Lúc này, Bát Quái Bàn nghịch chuyển, những cái xác bị nổ tan kia biến thành tinh huyết bị hút vào Bát Quái Bàn, bởi vì lực hút quá mạnh, mà huyết vụ tạo thành một con huyết long.

Bát Quái luân chuyển ba lần, mấy vạn sinh mệnh lực thuần khiết xuyên qua thần nguyệt, chuyển đến mấy vạn thánh binh, tẩm bổ thân thể!

Ngô Bình ở trung tâm của Bát Quái Sát Trận, đương nhiên là hấp thu được nhiều nhất, số sinh mệnh lực này, có một phần đã đến trong người của cậu.

Mọi người giống như được tiêm máu gà, Bát Quái Sát Trận điên cuồng duy chuyển, uy lực đã tăng lên gấp đôi!

Trương Hiện Long ở phía dưới đại kinh thất sắc, 360 nghìn đại binh lại biến mất như thế! Huyền U tiên triều tích lũy nghìn năm cũng chỉ bồi dưỡng được năm trăm đạo binh!

“Giáo chủ Thái Hoàng!”, Trương Hiện Long đột nhiên hét lớn một tiếng.

Giáo chủ Thái Hoàng xuất hiện, ông ta nhìn Trương Hiện Long, lạnh lùng nói: “Trương tướng quân, Bát Quái Sát Trận của Thái Hoàng Giáo của ta như thế nào? Ông còn bao nhiêu đạo binh, lấy ra hết đi!”

Trương Hiện Long hít vào một hơi, ôm quyền nói: “Giáo chủ Thái Hoàng, ta nghĩ mọi người không cần phải đánh đến chết. Chỉ cần Thái Hoàng Giáo chịu hợp tác, Huyền U tiên triều ta nhất định sẽ không bạc đãi”.

Giáo chủ Thái Hoàng cười lạnh: “Lúc trước còn muốn tiêu diệt Thái Hoàng Giáo của ta, bây giờ đánh không lại thì muốn hợp tác với giáo của ta? Ông cảm thấy ta sẽ đồng ý?”

Sắc mặt Trương Hiện Long tối sầm, nói: “Bên trong Huyền U tiên triều vượt xa những gì các người đã thấy! Thái Hoàng Giáo nếu khăng khăng muốn đối kháng với Huyền U tiên triều, thì cuối cùng các người đều sẽ diệt vong!”

Giáo Chủ Thái Hoàng cười lạnh, nói: “Trương Hiện Long! Bây giờ tôi sẽ diệt trăm vạn đại quân này của ông!”

Trương Hiện Long cười lạnh một tiếng: “Tuy lần này ta bại, nhưng lần sau người của bọn ta sẽ mạnh hơn. Các người chờ bị diệt vong đi!”

Nói xong, ông ta vung tay lên, cả đại doanh đều sáng lên, sau đó trong nháy mắt, cả doanh trướng và trăm vạn đại quân đều biến mất không dấu vết. Đối phương không biết đã dùng thủ đoạn gì, thế mà lại có thể đưa mọi người đi trong nháy mắt!

Quân Huyền U rút lui, mọi người đều thở dài một hơi. Nếu trước đó Ngô Bình không đến, Thái Hoàng Giáo chỉ sợ đã đối mặt với chuyện sinh tử.

Giáo chủ Thái Hoàng mời Ngô Bình ở lại Thái Hoành Giáo để ăn mừng chiến thắng, nhưng Ngô Bình lại từ chối, cậu còn có chuyện khác cần phải hoàn thành.

Lúc trước cậu thi triển Tam Hoàng Tề Lâm đã cảm ứng được, ở Tiên Giới Chân Hoàng đã có một số nơi có vật mạnh mẽ nào đó thức tỉnh. Lần này đến Tiên Giới Chân Hoàng, cậu chuẩn bị đi điều tra xem, nhìn xem mấy thứ kia trông như thế nào.

Trước đây, cậu cảm ứng được ở ba chỗ, có thứ mạnh mẽ nào đó thức tỉnh. Chỗ thứ nhất, ở trong một cái hồ rất lớn.

Ngô Bình và Thần Nguyệt đứng ở phía trên mặt hồ, lại không thể cảm nhận được luồng khí tức kia.

Ngô Bình lập tức thi triển Tam Hoàng Tề Lâm một lần nữa, bên trên hồ xuất hiện bóng dáng của ba vị cổ hoàng. Lát sau, hồ nước cuồn cuộn sóng, một luồng khí tức khủng bố phóng ra, ngay cả Thánh Nhân như Thần Nguyệt cũng hơi thay đổi sắc mặt.

“Em trai, thứ trong hồ này vô cùng mạnh mẽ, nhất định là một thứ kỳ quái!”

Mèo đen đã lâu rồi không xuất hiện, vào lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở trên vai Ngô Bình, nó “meo” một tiếng, nói: “Công tử, thứ quỷ dị trong hồ còn mạnh hơn cả Tiểu Tuấn”.

Tiểu Tuấn được sinh ra từ một quả trứng vàng, lúc ấy đã có được Thất Trọng Cấm, nhưng thứ trong hồ hiển nhiên là còn mạnh hơn một chút.

Ngô Bình nhíu mày: “Ở đây sao lại có thứ mạnh mẽ như thế tồn tại?”

Mèo đen: “Công tử yên tâm, vật ấy bị trấn áp ở đây, không gây ra sóng to được, chúng ta đi nhìn thử xem”.

Móng vuốt mèo vung lên, hồ nước tự động tách ra, ở bên dưới lộ ra một cung điện màu đen.

Hai người một mèo dừng ở phía trước cung điện, cửa lớn của điện đóng chặt. Ngô Bình nhìn phù điêu trên cửa, trong lòng chợt động, lẩm bẩm: “Đây là đồ án ký lục của Thái Thượng Hoàng thiên kinh!”

Mèo đen: “Nếu như thế, hẳn là công tử có thể mở được cửa điện này”.

Ngô Bình duỗi tay ấn ở phía trên cửa điện, khởi động công pháp Thái Thượng Hoàng thiên kinh. Lập tức, cậu cảm giác được trên cửa truyền ra một luồng khí tức quen thuộc, dung hợp với sức mạnh của cậu.

“Kẽo kẹt!”

Cửa lớn dày nặng màu đen từ tử mở ra, một luồng khói đen trào ra, tràn ngập sức mạnh quỷ dị.

Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu mọi người.

“Cuối cùng cũng có người mở ra cánh cửa này, cậu chính là truyền nhân của Nghệ Hoàng?”

Nghệ Hoàng? Ngô Bình nhớ đến những chuyện trải qua khi ở trong điện Nghệ Hoàng, mũi tên xanh, mũi tên tím, mũi tên vàng kim biến thành phù văn, một sợi ý niệm của cậu bay vào trong điện.

Giọng nói kia lập tức hét lên một tiếng: “Quả nhiên là truyền nhân của Nghệ Hoàng! Tiểu tử, nhất định là Nghệ Hoàng phái cậu đến để luyện hóa ta đúng không? Hừ, ta tuyệt đối sẽ không để cậu được như ý nguyện!”
Chương 2874: Nhị trọng cấm!

Trong lòng Ngô Bình chấn động, hiện tại cậu đã biết được hai chuyện. Chuyện thứ nhất là Nghệ Hoàng đã trấn áp thứ đó ở đây; chuyện thứ hai là Nghệ Hoàng đã lên kế hoạch từ sớm, để truyền nhân của mình đến đây để luyện hóa thứ này!

Cậu hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu đã biết như thế, vậy ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Nghệ Hoàng đã sắp đặt tất cả từ sớm, nếu muốn phản kháng lại thì cũng vô dụng thôi!”

Nói rồi, Ngô Bình lập tức đi vào, sương đen bên trong lập tức tản ra. Cậu lập tức nhìn thấy, ở giữa đại điện, có một cái bệ hình trụ, trên đó có một khối thủy tinh màu tím, bên trong thủy tinh có một luồng khói đen. Luồng khói đen điên cuồng đập vào bức tường pha lê, nhưng có như thế nào cũng không thoát khỏi đó được.

Ngay phía trên, có một chiếc cung cực lớn, bên ngoài cung khắc nhật nguyệt sao trời, còn có chín con rồng, phóng ra khí tức đáng sợ áp chế khói đen bên trong thủy tinh.

Mèo đen nhìn khói đen bên trong thủy tinh, không khỏi liếm môi một cái nói: “Công tử, nó cũng là Cấm Linh, chỉ là cấp bậc không cao bằng ta. Hay là công tử tặng nó cho ta?”

Ngô Bình cười nói: “Muốn cắn nuốt nó?”

Mèo đen gật đầu: “Cắn nuốt nó rồi, ta có thể hình thành Thập Nhất Trọng Cấm!”

Ngô Bình biết, trong cấm kỵ có trọng lượng khô cấm, Tam Trọng Cấm là Tiểu Thiên Cấm Kỵ; Lục Trọng Cấm là Trung Thiên Cấm Kỵ; Cửu Trọng Cấm là Đại Thiên Cấm Kỵ; nếu có thể qua được Thập Nhị Cấm Kỵ, thì chính là Tối Cao Cấm Kỵ.

Mèo đen có trợ giúp rất lớn với Ngô Bình, đương nhiên cậu cũng sẽ không keo kiệt, cười nói: “Đương nhiên là có thể”.

Mèo đen vô cùng vui mừng, nhìn thoáng qua cây cung kia, nói: “Công tử, nhận lấy cây cung đi, đó là một món bảo vật”.

Luồng khói đen kia vừa thấy mèo đen đã cảm giác được không ổn, hét to: “Ngươi là cái thứ gì! Sao lại có Thập Trọng Cấm! Ngươi rốt cuộc là ai?”

Thần Nguyệt nghi ngờ nhìn về phía cung khổng lồ, nói: “Em trai, tôi cảm thấy vật này là pháp bảo cấp Thánh Hoàng. Ở Tiên Giới sao lại có đồ của Thánh Hoàng?”

Phải biết là, Thánh Cổ Đại Lục chỉ có hai vị Thánh Hoàng, khí tức của bọn họ Thẩm Nguyệt vô cùng quen thuộc, tuyệt đối không phải vị Nghệ Hoàng này!

Ngô Bình cũng có hiểu biết hữu hạn về chuyện này, cậu nghĩ một chút, nói: “Chị, có lẽ có người đã từng vào Tiên Giới, sau đó đạt được Thánh Hoàng ở chỗ này?”

Cậu thi triển Tam Hoàng hội tụ, ba vị cổ hoàng rõ ràng đều là Thánh Hoàng, chuyện này chứng tỏ ở Tiên Giới bên này còn có hơn một vị Thánh Hoàng

Khi nói chuyện, Ngô Bình duỗi tay nắm lấy cung khổng lồ. Cây cung kia cảm nhận được ba tấm phù văn huyền ảo bên trong cơ thể nó lập tức chấn động một chút, sau đó thu nhỏ lại còn hơn một mét, bay đến trong tay của Ngô Bình.

Vừa mới tiếp xúc với cây cung, ba tấm phù văn trong cơ thể Ngô Bình lập tức hợp thành một, thần niệm của cậu cũng không ngừng rót vào trong đó.

Mấy phút sau, cung sáng lên, sau lưng Ngô Bình hiện lên chín lốc xoáy, mỗi cái lốc xoáy đều có một Cấm Kỵ khủng bố, chói mắt. Hiển nhiên, chín Cấm Kỵ này tất cả đều là Đại Thiên Cấm Kỵ!

Hai mắt Ngô Bình sáng lên, nói: “Trong truyền thuyết, Nghệ Hoàng đã bắn hạ chín mặt trời, xem ra cái gọi là chín mặt trời, thực chất là chín Cấm Kỵ mạnh mẽ!”

Mèo đen đi đi đến trụ thủy tinh, há miệng hít vào, trụ thủy tinh vỡ vụn, luồng khói đen kêu lên thảm thiết, lại bị hút hết vào miệng, trở thành món ngon của mèo đen.

Sau khi ợ hơi, mèo đen lại nhảy đến trên vai Ngô Bình: “Công tử. Trong cung này, phong ấn chín Đại Thiên Cấm Chế, hơn nữa đều là Thập Nhất Cấm Kỵ!”

Ngô Bình: “Sức mạnh của cây cung này quá lớn, bây giờ ta không thể khống chế tốt được”.

Thần Nguyệt: “Nếu thi triển Bát Quái Sát Trận một lần nữa, đem thứ này làm trung tâm. Bằng sức mạnh của Bát Quái Sát Trận, hẳn là em trai có thể phát huy hơn một nửa sức mạnh của cây cung này”.

Ngô Bình gật đầu: “Không sai”.

Lúc này, Thần Nguyệt đã phát hiện trên cây cung có ba chữ nhỏ, thì thầm: “Xạ Nhật Cung!”

Ngô Bình cười nói: “Vậy không sai, chuyện Hậu Nghệ bắn mặt trời, tôi đã nghe từ nhỏ”.

Thu hồi Xạ Nhật Cung, Ngô Bình bắt đầu tìm kiếm trong điện, cuối cùng phát hiện sau điện có chín bức tranh khắc đá, trong mỗi bức tranh đều khắc hình ảnh một người đàn ông uy nghiêm đang giương cung bắn tên.

Động tác của người đàn ông rất đơn giản, nhưng lại truyền tải một ý cảnh huyền diệu, Ngô Bình lập tức nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Ở trước bức tranh đầu tiên, cậu đã đứng hai canh giờ.

Thần Nguyệt cũng đứng xem, nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác thấy được ý cảnh huyền diệu.

Mèo đen: “Đây là một phương pháp truyền thần, người ngoài không học được”.

Hai canh giờ sau, cơ thể Ngô Bình giật vài cái: “Đây là Truy Quang Quyết, dùng nó bắn tên, tốc độ vượt qua cả tốc độ của ánh sáng, từ đó làm cho thời gian ngừng lại!

Cậu nói, hai tay bày thế, trên người bùng nổ sát khí khủng bố, không gian chung quanh vặn vẹo, trong không khí xuất hiện tia chớp nhỏ màu đen.

Mèo đen mở to mắt: “Công tử, pháp quyết này thật khủng bố!”

Ngô Bình: “Pháp quyết này có chín tầng, tôi chỉ mới tìm hiểu tầng thứ nhất”.

Mèo đen: “Xem ra, còn tám bức tranh, tương đương tầng thứ 2 tới tầng thứ chín!”

Ngô Bình vung tay, toàn bộ rơi vào trong túi: “Có thời gian rảnh sẽ tìm hiểu sau, tới chỗ thứ hai nào!”

Cậu nhớ vị trí của chỗ thứ hai, là ngọn núi vô danh nằm trong dãy núi khổng lồ, cực kỳ ít khói của nhà dân. Khi hai người và một mèo bay lên không của ngọn núi, Ngô Bình thi triển Tam Hoàng hội tụ lần nữa.

Thần Nguyệt nhìn ảo ảnh của Tam Hoàng thì nói: “Một trong ba người này là Nghệ Hoàng!”

Nhưng đúng lúc này, từ trong núi có luồng khói vàng bay ra, khói vàng bay lên không, ngưng tụ thành một cái đầu lâu khổng lồ, trong mắt có lửa tím bùng lên.

Ngô Bình bay về phía luồng khói, phát hiện nó bay ra từ trong một cái hang khổng lồ, sâu không thấy đáy, đường kính hơn trăm mét.

Mèo đen nhìn thoáng qua: “Công tử, bên dưới này có một cấm linh!”

Ngô Bình: “Kỳ quái thật, vì sao những nơi này đều có phong ấn cấm linh!”

Dứt lời, cậu đáp đất vào hang, hang sâu hoắm, xuống hồi lâu mới giẫm được lên đất.

Dưới mặt đất là một tầng cát vàng, chung quanh rộng rãi. Cậu đi một đoạn, thấy một cung điện màu vàng.

Đi tới trước cung điện, Ngô Bình cũng cảm nhận được sức mạnh cấm kỵ của Thánh Hoàng đã dung hợp với mình trước đó đã phản ứng. Lúc trước, cái đầu ảo thuộc về Thánh Hoàng, chẳng lẽ đây là cung điện của Thánh Hoàng nào đó?

Nghĩ thế, cậu thử tới trước cửa điện, đặt tay lên cánh cửa, một nguồn sức mạnh giao hoà với năng lượng của mình, sau đó cửa ầm ầm mở ra.

Trong đại điện, kim quang lấp loé, đôi mắt màu tím đậm hiện lên, một âm thanh lạnh lùng cũng vang lên theo: “Cậu là truyền nhân của Vũ Hoàng?”

Ngô Bình đã biết, sinh linh nơi này giống với nơi trước đó, đều là cấm linh, cậu thản nhiên nói: “Là ta, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Giọng nói trở nên hận thù: “Trước đây, Vũ Hoàng trấn áp ta tại nơi này, đến nay đã qua không biết bao nhiêu năm tháng, mục đích là vì để bồi dưỡng kẻ truyền nhân là cậu!”

Ngô Bình đi vào, thấy một người khổng lồ ngưng tụ từ hạt cát ngồi trong điện, một cái lồng ánh sáng đang phủ quanh người hắn, nhốt hắn lại.

Ngô Bình hỏi mèo đen: “Muốn cắn nuốt nữa không?”

Mèo đen: “Cái trước tôi phải tốn nửa năm mới tiêu hoá nổi, còn cái này phải do công tử căn nuốt rồi. Cám linh, nói trắng ra là trí tuệ của cấm kỵ, Công tử cắn nuốt nó, sức mạnh cấm kỵ sẽ tăng lên một tầng!”

Ngô Bình nhìn người khổng lồ cao cả mười trượng và uy áp đáng sợ nó toả ra, cười khổ: “Thứ này thấp nhất cũng cấp Chúa tể, e là không nuốt nổi!”

Mèo đen: “Công tử đừng lo, cấm linh này có cửu trọng cấm, tôi có thể áp chế, mời mở cấm chế!”

Ngô Bình nhấn một cái lên lồng ánh sáng, hào quang nhạt dần. Lúc này móng vuốt của mèo đen vung lên, một bóng đen bay ra, người khổng lồ quát: “Ta và ngươi đều là cấm linh, sao lại giúp Nhân tộc đối phó ta?”

Mèo đen làm lơ nó, chỉ phun ra một luồng hơi, một ngọn lửa màu tím bay ra, người khổng lồ tan ra, hạt cát bị nóng chảy thành chất lỏng màu vàng.

Mèo đen vung vuốt, chất lỏng bay trong cung thứ nhất của Ngô Bình. Nơi này, cấm thần cấm kỵ Nhân tộc đầu tiên của Ngô Bình mở mắt. Chất lỏng màu vàng rơi trước mặt nó, ngưng tụ thành một cái ao, trong ao đều là nước màu vàng tượng trưng cho sức mạnh cấm kỵ.

Hai mắt cấm thần sáng lên, há miệng hút vào, trên mặt ao hiện lên tầng ánh sáng vàng bị cấm thần hấp thu và luyện hoá, trở thành chất dinh dưỡng cho cấm thần.

Chỉ hút một hơi mà Ngô Bình đã cảm nhận được sự thay đổi thần kỳ, cấm kỵ của cậu vốn chỉ là Nhất Trọng Cấm mà giờ lại đang hình thành Nhị Trọng Cấm rồi.
Chương 2875: Cấm Kỵ ký sinh

Chưa đầy vài phút, Cấm Thần lại hút vào khối kim quang thứ hai, Lúc này, Nhị Trọng Cấm đã nhanh chóng hiện ra. Nếu như phóng to hai Trọng Cấm ra, là có thể thấy được nó được cấu tạo từ một sợi dây xích có cấu trúc tám vòng xoắn ốc, mỗi một vòng xoắn được tạo ra từ mấy vạn phù văn nhỏ bé!

Hai mắt Ngô Bình sáng lên, cười nói: “Ta đã có được Nhị Trọng Cấm”.

Mèo đen: “Uy lực của Tam Trọng Cấm còn gấp mười lần Nhị Trọng Cấm, cho nên sau này sẽ càng ngày càng khó đối phó. Chờ cậu hấp thu xong hết thứ dung dịch vàng kim này, thì cũng đã có thể đạt đến Bát Trọng Cấm”.

Bát Trọng Cấm thuộc về Trung Thiên Cấm Kỵ, vốn đã vô cùng mạnh mẽ.

Sau đó, Ngô Bình quét mắt ở trong cung điện một vòng, phát hiện một cái hộp đồng, sau khi mở ra, thấy bên trong bày mấy trăm con rối lớn cỡ lòng bàn tay. Những con rối này tuy nhỏ người, nhưng lại phát ra khí tức khủng bố, giống như mỗi một con đều là một cường giả tuyệt thể!

Đang lúc Ngô Bình cầm lấy một con rối trong số đó, một dòng ý niệm mạnh mẽ buông xuống, truyền thụ một chiêu thức võ công cho cậu! Cậu lập tức biết, những con búp bê này, thật ra là do những chiêu thức mạnh mẽ nhất của Võ Hoàng biến thành, mỗi một con đều đại diện cho một chiêu thức nhất định!

Chỉ là một chiêu thức võ công, lại khiến Ngô Bình cảm thấy da đầu tê dại, hai mắt mở to trừng trừng, lẩm bẩm nói: “Lợi hại! Võ công như thế, quả thật nghịch thiên!”

Cậu không có thời gian học tập nhất định, lập tức thu hồi rương đồng.

Lúc này tâm tình của cậu vô cùng tốt, cười nói: “Đi đến chỗ thứ ba!”

Chỗ thứ ba, là một thảo nguyên rộng lớn. Thảo nguyên vô biên vô hạn, có thể nhìn thấy có rất nhiều người chăn nuôi đang chăn thả, còn có từng đàn ngựa hoang, cừu hoang rải rác khắp nơi, chỉ cần gió thổi là có thể nhìn thấy đám dê bò.

Cách đó không xa, là một gò đất cao trên trăm mét, cỏ trên gò đất vô cùng tươi tốt, nhưng chuyện kỳ quái chính là, dê bò đều không muốn đến đó để ăn cỏ.

Lúc đi đến gò đất, Ngô Bình vẫn thi triển ra Tam Hoàng hội tụ. Gò đất lập tức rung động, ánh sáng vàng xanh phun ra từ mép gò đất.

Nhìn thấy luồng sáng này, đôi mắt vốn dĩ đã to của mèo đen lại càng trừng lớn hơn nữa, nói: “Công tử, Cấm Kỵ ở bên dưới rất có thể là Cấm Kỵ Ký Sinh!”

Ngô Bình khó hiểu: “Cái gì là Cấm Kỵ Ký Sinh?”

Mèo đen: “Bản thân Cấm Kỵ Ký Sinh cũng không có sức mạnh to lớn gì, nhưng một khi nó ký sinh bên trong cơ thể sinh vật, có thể tăng sức mạnh của vật chủ lên đến cực đại, cho nên Cấm Kỵ Ký Sinh chính là đồ vật mà cường giả nào cũng tha thiết có thể sở hữu”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Cấm Kỵ Ký Sinh vô hại với vật chủ?”

Mèo đen lắc đầu: “Chuyện trên đời, có lợi thì sẽ có hại, Cấm Kỵ Ký Sinh cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, chuyện này cũng không phải là vấn đề với công tử, có Tháp Thiên Mệnh và Cửu Liên Đài ở đây, Cấm Kỵ Ký Sinh chỉ có trăm lợi không có một hại với công tử”.

Nghe mèo đen nói như vậy, cậu lập tức cảm thấy hứng thú, lập tức một kiếm bổ gò đất ra, lộ ra một cung điện màu xám bạc.

Đi đến trước cung điện, Ngô Bình vừa muốn đẩy cửa điện ra, thì đại môn cũng đã cảm ứng được khí tức Thánh Hoàng của cậu, đại môn đột nhiên “Ầm” một tiếng rồi mở ra.

Trong cung điện, một quả cầu lỏng màu vàng lam đang quay cuồng bên trong một cái ngọc đỉnh. Bên trong ngọc đỉnh lại hình thành một màng ánh sáng, vây nó ở bên trong đó.

Mèo đen: “Chủ nhân, đây là Cấm Kỵ Ký Sinh! Chỉ là không nhìn ra nó có năng lực gì”.

Ngô Bình đi đến trước ngọc đỉnh, duỗi tay chạm vào, ánh sáng bên ngoài ngọc đỉnh lập tức mờ dần. Trong nhất thời lúc màng quang biến mất, cục dịch kia lại đột nhiên bay lên, trong nháy mắt đã bao lấy Ngô Bình, sau đó từ từ thẩm thấu vào da cậu.

Thứ này vô cùng mạnh mẽ, vừa tiến đến đã muốn chiếm lấy thân thể Ngô Bình, một luồng ý chí mạnh mẽ tìm thấy Cấm Thần của cậu, lập tức cắn nuốt nó! Lại một luống sức mạnh khác, đi vào Thánh Mạch của cậu, muốn chiếm cứ nơi này. Trong Thánh Mạch, Cửu Liên Đài phát ra một luồng ánh sáng kỳ lạ, luồng sức mạnh này tức khắc đã sợ đến không dám nhúc nhích, co rúm lại thành một cục.

Ngô Bình hơi hơi mỉm cười, Cấm Thần thứ nhất của cậu mở mắt ra, muốn cắn nuốt Cấm Kỵ Ký Sinh, nhưng lại bị cậu cản lại. Có Cửu Liên Đài trấn áp, Cấm Kỵ Ký Sinh này chắc chắn không dám làm liều, ngược lại sẽ ngoan ngoãn phối hợp với cậu, dẫu sau một người vinh thì hai người cũng vinh, Ngô Bình mạnh lên cũng sẽ có trợ giúp cho nó vào sau này.

Quả nhiên, giây tiếp theo, những sức mạnh đó lập tức thẩm thấu đến mỗi tế bào của Ngô Bình, mỗi một kinh mạch và huyệt đạo bên trong cơ thể, lập tức khiến cho thể chất của cậu, Cấm Thần, cao lên một bậc, đạt tới độ cao chưa từng có! Cậu cảm giác, thực lực thật sự của bản thân đã đạt đến Thánh Nhân Cảnh, thậm chí là còn mạnh hơn!

Sau nửa canh giờ, quá trình này mới kết thúc.

Thần Nguyệt: “Em trai, đi nhìn xung quanh xem, hẳn là có đồ vật mà Thánh Hoàng đã để lại”.

Ngô Bình tìm kiếm một lát, phát hiện bên trong có một chiếc gương cổ, lớn cỡ bàn tay, khi chiếu về phía trước thì có một chùm sáng đỏ bay ra. Cậu phát hiện, ánh sáng đỏ này có thể khiến cho kẻ địch suy yếu, hơn nữa khi khởi động cũng không cần đến năng lượng của cậu, chắc chắn là một món chí bảo!

Nhìn kỹ hơn, mặt sau của chiếc gương, có khắc ba chữ cổ Gương U Hoàng!

“Hóa ra là U Hoàng!”

Thần Nguyệt: “Lúc trước, những người đến từ Thánh Cổ Đại Lục, tất nhiên là có một nhóm Tuyệt Thế Thiên Kiêu, bọn họ chứng đạo ở Tiên Giới, trở thành Thánh Hoàng. Chỉ là không biết tại sao, bọn họ lại không trở về”.

Ngô Bình gật đầu: “Đáng lẽ nên là như vậy. Toàn bộ Thánh Cổ Đại Lục mới có được hai vị Thánh Hoàng, nhưng ở Tiên Giới lại có đến ba vị!”

Mèo đem: “”Hiển nhiên là ở Tiên Giới dễ dàng xuất hiện Thánh Hoành. Bây giờ hẳn là cũng có Thánh Hoàng tồn tại, chỉ là chúng ta không biết mà thôi”.

Ngô Bình hỏi mèo đen: “Nếu mày trở thành Cấm Kỵ Tối Cao, thực lực có thể ngang bằng với Thánh Hoàng không?”

Mèo đen suy nghĩ, nói: “Có lẽ là có. Chỉ là về Thánh Hoàng, tôi chưa thể hiểu hết được, không biết nên phán đoán thế nào”.

Bây giờ Ngô Bình đã đi qua nhiều nơi, thấy thời gian đã không còn sớm, hai người một mèo lập tức trở về Thái Hoàng Giáo. Cậu biết rõ, tiên triều Huyền U không có khả năng từ bỏ dễ dàng như vậy, cậu vẫn phải ở đây tọa trấn một thời gian.

Lúc này ở Thái Hoàng Giáo còn chìm đắm trong vui sướng của sự thắng lợi, từng nhà một đều sáng trưng đèn đuốc, đốt pháo hoa. Nhưng mà, lúc này cũng có mấy vạn tu sĩ Huyền U tiên triều từng giờ từng khắc chuẩn bị phản công, bọn họ nên là người tỉnh táo nhất.

Ngô Bình đi đến trước mặt mấy vạn tu sĩ, lúc này cậu mượn sức của Cấm Kỵ Ký Sinh, một mình mạnh mẽ không thua kém Thánh Nhân, hơn nữa, có thể mượn sức mạnh của Cấm Kỵ Ký Sinh, trực tiếp giác ngộ tu sĩ, tổ chức đội quân Cấm Kỵ!

Giáo Chủ Thái Hoàng cũng ở đây, Ngô Bình nói thẳng: “Giáo chủ, con muốn 300 nghìn tu sĩ tu vi từ Bí Anh Cảnh đổ lên, xây dựng một đội hình thứ hai!”

Hai mắt Giáo Chủ Thái Hoàng sáng lên: “Không thành vấn đề! Thắng lợi hôm nay đã khiến cho Thái Hoàng Giáo của chúng ta trở nên nổi tiếng. Vừa rồi, tất cả cả tông môn thực lực hùng mạnh đã đến tìm ta, bọn họ đồng ý xuất nhân lực!”

Ngô Bình: “Được! Tu vi càng cao càng tốt, người càng nhiều thì càng tốt! Huyền U tiên triều nhất định sẽ không từ bỏ, sắp tới nhất định sẽ còn ra tay nữa. Đến lúc đó, chúng ta đánh bọn chúng thật tàn nhẫn, đánh bại bọn họ hoàn toàn!”

Giáo Chủ Thái Hoàng cười nói: “Ngô Bình, cho ta thời gian một ngày. Ngày mai trước lúc giữa trưa, ta nhất định tìm đủ người!”

Đêm đó, Thái Hoàng Giáo tổ chức họp khẩn cấp, tất cả tông môn hạng ba đổ lên, thế gia gia tộc đều lần lượt đến, ai có tiền ra tiền, ai có người ra người!

Thứ hai, mặt trời vừa lên, trong giáo trường mới xây đã đứng 420 nghìn tu sĩ! Trong số những tu sĩ này, có 120 nghìn người là tu sĩ Thần Thông Cảnh, hơn ba ngàn tu sĩ đã nửa bước vào Đạo Cảnh, 280 tu sĩ Đạo Cảnh, còn lại đều là tu sĩ hậu kỳ Bí cảnh!

Nhìn thấy có nhiều người như thế, Ngô Bình thật vừa lòng. Cậu bay cao lên trời, vung tay lên, Cấm Kỵ Ký Sinh phát động toàn diện, mấy trăm nghìn sợi tơ xanh như lụa bay xuống, mỗi một sợi tơ đều chui vào cơ thể của một tu sĩ. Bằng sợi tơ này, một phần nhỏ Cấm Kỵ Ký Sinh chui vào trong người của tu sĩ, tăng thực lực và tiềm lực lên toàn diện! Chuyện quang trọng hơn là, nhờ vào sợi tơ, Ngô Bình có thể điều chỉnh thực lực của mọi người tương đương nhau, còn hiệu quả hơn cả Thánh Binh của Thần Nguyệt!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom