-
Chương 2876-2878
Chương 2876: Một mũi tên giết chết trăm vạn binh
Phía trên đỉnh đầu hiện lên bóng ảnh Bát Quái, Ngô Bình đứng ở trung tâm của Bát Quái trận, U Hoàng Kính ở phía trên đỉnh đầu của cậu, tay cầm Xạ Nhật Cung, khí tức khủng bố trấn áp tám phương, đẩy lùi mọi thứ!
“Sát Trận mạnh mẽ thật!”. Giáo Chủ Thái Hoàng là bậc Cường Giả mà cũng vì trận này mà đại kinh thất sắc. Phải biết là, Giáo Chủ Thái Hoàng là người đã bước nửa bước vào Hỗn Độn Cảnh, nhưng trong tay ông ta có pháp bảo cấp Hỗn Độn, sức lực cũng không thua kém gì người ở Hỗn Độn Cảnh. Ngay cả một người như ông ta vậy mà ở trước Bát Quái Sát Trận của Ngô Bình cũng phải cảm thấy sợ hãi, có một loại cảnh giác bị uy hiếp đến tính mạng vô cùng mãnh liệt!
Những người khác thì càng khỏi phải nói, trận này vừa phát, người bên ngoài trận pháp đều lần lượt ngã xuống, đến cả ý muốn phản kháng cũng không dám có!
Ngô Bình chỉ tay về phía trước, sau đó giương cung lên, Xạ Nhật Cung ở trong tay phóng ra sát khí kinh thiên, phía sau cậu xuất hiện chín vòng xoáy nước lớn, các sinh linh Cấm Kỵ bên trong trung tâm vòng xoáy lúc này đều đã thức tỉnh, khí tức khủng bố khiến cả Chân Hoàng Tiên Giới đều run rẩy!
“Vèo!”
Một mũi tên rực rỡ bắn ra, giống như một dải cầu vồng dài, xuyên thủng mây ở trời cao, không gian ở phía trước mũi tên bị ép lại vặn vẹo, trong nháy mắt đã bay ra hàng trăm triệu dặm! Ngay phía trước, một ngôi sao khổng lồ bị mũi tên ánh sáng đâm trúng!
“Ầm!”
Ánh sáng mãnh liệt chiêu rọi khắp tứ phương tám hướng, ngôi sao này nổ tung trong nháy mắt, cảnh tượng này, đều được người trong toàn bộ Chân Hoàng Tiên Giới nhìn thấy, tất cả đều khiếp sợ!
Sau khi bắn một mũi tên, Ngô Bình vẫn không tốn bao nhiêu thể lực, cậu rất hài lòng với hiệu quả của Cấm Kỵ Chi Binh, lập tức vung tay lên, thu hồi sợi tơ lại.
Khi không có sức mạnh của Cấm Kỵ Ký Sinh thêm vào, khí tức của mọi người đều vì chuyện này mà yếu đi, sinh ra một loại cảm giác trống trải.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Từ giờ trở đi, các người đều đã lệ thuộc với “Cửu Thiên Quân”, các vị đều phải nghe theo, một khi có hiệu kên, người trong Cửu Thiên Quân đều phải tập trung ở đây ngay lập tức!”
“Tuân lệnh!”. Mọi người đồng thanh đáp lại.
Sau đó, Ngô Bình và Thần Nguyệt trở về Vô Lượng Kiếm Cung. Cậu muốn tu luyện Truy Quang Quyết trên tám bức tranh khắc đám cùng với tuyệt học võ công được Võ Hoàng phong ấn bên trong người rối! Thần Nguyệt cũng không nhàn rỗi, tu luyện Thái Thượng Hỗn Độn Nguyên Đại Đạo Kinh.
Hai người tu luyện, không biết đến sự thay đổi của thời gian, chớp mắt đã trôi qua bảy ngày. Trong bảy ngày này, Ngô Bình đã học xong được chiêu Truy Quang Quyết; con rối của Võ Hoàng, cậu cũng đã tìm hiểu được tám con.
Tuyệt học của Võ Hoàng cũng không phải nhỏ, cậu càng luyện tập càng cảm thấy lợi hại, càng luyện càng có thêm những hiểu biết mới.
Cùng lúc đó, Cấm Kỵ của Ngô Bình mỗi ngày cũng hấp thụ kim quang, từ Nhị Trọng Cấm, rất nhanh đã tăng lên Ngũ Trọng Cấm! Chỉ là, muốn đột phá lên Lục Trọng Cấm, thì cần phải có thời gian rất dài, ít nhất cũng đến nửa tháng.
Sáng sớm ngày thứ bảy.
Ngô Bình còn đang tu luyện, Giáo Chủ Thái Hoàng đã đi vào trong viện, nói: “Tiểu Ngô! Huyền U lại phát binh một lần nữa, lần này đến năm triệu đại quân!”
Ngô Bình đẩy cửa bước ra, nhàn nhạt nói: “Được lắm!”
Cậu lập tức bay lên không trung, lạnh lùng nói: “Cửu Thiên Quân! Tập hợp!”
Lập tức, có hàng trăm ngàn tu sĩ từ khắp nơi tập hợp lại đây, đủ loại màu sắc giống như sao băng, tất cả đều tập trung ở trên giáo trường.
Chưa đầy mười lăm phút, hàng trăm ngàn đại quân đã tập hợp đông đủ.
Ngô Bình liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Các vị! Đại quân Huyền U lại xâm lấn Chân Hoàng Tiên Giới một lần nữa! Vợ con cha mẹ gia đình chúng ta đều ở sau lưng! Nếu chúng ta lùi bước, chúng ta thất bại, thì bọn họ sẽ bị đại quân Huyền U tiêu diệt! Bây giờ, theo tôi xuất chinh, tiêu diệt Huyền U!”
“Tiêu diệt Huyền U!” Mọi người hô to, chấn động Cửu Tiêu!
Ngô Bình khởi động Cấm Kỵ Ký Sinh, mấy chục vạn sợi tơ buông xuống, Bát Quái Sát Trận hình thành! Cậu giẫm lên Bát Quái, bay đến hướng của đại quân Huyền U!
Cách nơi này năm ngàn dặm, Huyền U Tiên Triều tu sửa một Truyền Tống Trận có quy mô cực lớn, đại quân của Huyền U đang cuồn cuộn đi đến. Chỉ có nhóm đầu tiên, mà đã có năm triệu binh!
Trong năm triệu đại quân, có một triệu người tập hợp ở cách đó không xa, bọn họ chính là tổ đội mạnh mẽ nhất của Huyền U Tiên Triều, Thiên Cương Sát Trận!
Thiên Cương Sát Trận có hàng triệu đạo binh, uy lực còn mạnh hơn rất nhiều so với Viêm Long Đại Trận trước đó! Bên trong đạo binh không chỉ có tám trăm cường giả Đạo Cảnh, mà còn có một bị đã bước một nửa vào Hỗn Độn Cảnh tọa trấn,, cùng với một món pháp bảo cấp Hỗn Độn!
Đại quân Huyền U lần này vô cùng tin tưởng, muốn một trận dẹp yên Thái Hoàng Giáo!
Nhưng vào lúc này, một cái Bát Quái Bàn cực lớn bay từ phương đông đến, tốc độ cực nhanh. Thấy cảnh tượng như vậy, người điều khiển Thiên Cương Sát Trận, vị cường giả bước nửa bước vào Hỗn Độn cảnh kia lớn tiếng nói: “Khởi trận!”
Đột nhiên, một con quái vật có chiều cao hơn ba ngàn trượng xuất hiện, nó có hai đầu, một đầu thở ra lửa, một đầu khác phun ra khói, trong khói có sấm chớp, trong lửa không ngừng nổ mạnh!
Quái vật gầm lên một tiếng, tay cầm theo một thanh rìu lớn, tấn công về phía Bát Quái Trận.
Ngô Bình đã chuẩn bị từ sớm, U Hoàng Kính trên đỉnh đầu chiếu xuống, hồng quang rọi xuống, con quái vật lập tức bị suy yếu, chiếc rìu trong tay đột nhiên không thể đánh xuống được. Cùng lúc đó, cậu kéo Xạ Nhật Cung.
Lần trước cậu chỉ học được cấp thứ nhất của cách bắn, bây giờ đã học được bốn cấp!
“Vèo!”
Mũi tên bắn trúng quái vật, xuyên qua hai cái đầu của nó, đầu nổ tung, cơ thể sau đó cũng sụp đổ. Vị chủ trận kia biến đổi sắc mặt, phun ra một ngụm máu đen! Mà trăm vạn đạo binh bên trong Thiên Cương Sát Trận, một phần ba đều hộc máu ngã xuống đất, có một phần đã mất mạng!
Chủ trận đại kinh thất sắc, lập tức hét lên điên cuồng: “Lập tức lui về Truyền Tống Đại Trận!”
Ngô Bình thấy đối phương rút lui, cũng không đuổi theo, chỉ là lạnh lùng nói: “Huyền U Tiên Triều nếu còn dám đến đây nữa, Chân Hoàng sẽ phát binh đến Huyền U Tiên Giới, ăn miếng trả miếng!”
Hàng triệu người, hoang mang rối loạn rút lui vào Truyền Tống Đại Trận, ánh sáng của đại trận lập lòe điên cuồng. Sau nửa canh giờ, đại quân Huyền U đều đã chạy thoát trở về, Truyền Tống Đại Trận cũng bị hủy diệt, hiện trường chỉ còn lại một đống hỗn độn.
Thấy Ngô Bình không thừa thắng xông lên, mấy người Giáo Chủ Thái Hoàng có hơi khó hiểu, nhưng đến khu quân địch bại lui, Giáo Chủ Thái Hoàng mới nói: “Nếu có thể giết thêm một số Huyền U binh, sẽ càng có nhiều khả năng uy hiếp hơn”.
Ngô Bình nhìn ông ta một cái, nói: “Người đầu sỏ gây tội, là đám người đứng đầu Huyền U Tiên Triều kia. Nhưng Huyền U Tiên Triều có căn cơ thâm sâu, chúng ta không nên đánh tới cùng với bọn họ, chuyển biến tốt thì thu binh lại”.
Giáo Chủ Thái Hoàng gật đầu: “Con nói đúng”.
Ngô Bình: “Khi nào thì giáo chủ chính thức bước vào Hỗn Độn Cảnh?”
Giáo Chủ Thái Hoàng nhẹ thở dài: “Cuộc đời này của ta chỉ sợ là không có cơ hội”.
Ngô Bình: “Thế cũng không sao. Mấy ngày tiếp theo, tôi sẽ truyền lại Bát Quái Sát Trận cho giáo chủ. Nếu có địch nhân đến phạm, thì dùng đạo binh kết trận, như vậy sẽ không có bất kỳ bất lợi nào với Huyền U đạo binh”.
Giáo Chủ Thái Hoàng gật đầu: “Cảm ơn. Lần này nếu như không phải con, toàn bộ Chân Hoàng Tiên Giới chỉ sợ là đã máu chảy thành sông!”
Ngô Bình: “Đệ Nhất Kiếm Tông sắp thành lập, Thái Hoàng Giáo bên này, có thể phái một số đệ tử tinh anh qua để hỗ trợ không? Sau này họ chính là đệ tử song phương của hai bên, có thể nhận được tài nguyên tu hành của cả hai bên”.
Giáo Chủ Thái Hoàng đương nhiên vui vẻ, ông ta ước gì có thể gắn bó sâu sắc với thầy trò Ngô Bình, dẫu sao vị này chính là nhân vật tuyệt thế có được Kiếm Đạo Vương Tọa, tiền đồ vô lượng!
Đại quân Huyền U hoàn toàn bại lui, hàng ngàn tỷ sinh linh của Chân Hoàng Tiên Giới, Thái Giáo Hoàng tuyên truyền khắp nơi, cũng xây dựng Ngô Bình như chúa tể cứu thế, mượn cơ hội tăng lên địa vị của Thái Giáo Hoàng ở Chân Hoàng Tiên Giới.
Trong lúc nhất thời, trong lòng vô số bá tánh ở Chân Hoàng Tiên Giới đều cảm kích Ngô Bình. Bây giờ bọn họ biết, nếu Ngô Bình không xuất hiện, Thái Hoàng Giáo sẽ không thể nào đánh đuổi được đại quân Huyền U xâm lấn. Một khi chuyện đó xảy ra, bọn họ rất có khả năng sẽ trôi dạt khắp nơi, ngay cả mạng sống cũng không thể đảm bảo. Sự thật cũng là như thế, trước đây đại quân Huyền U sau khi đi qua, đã đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, thập thất cửu vô, cửu tử nhất sinh!
Hôm nay, sau khi Ngô Bình truyền thụ Bát Quái Sát Trận cho Giáo Chủ Thái Hoàng thì trở lại chỗ ở của mình.
Đã nửa ngày, Bia Công Đức của cậu vẫn luôn chấn động, cậu biết có khả năng công đức sẽ tăng lên, chỉ là không thấy được. Bây giờ không có việc gì, cậu lập tức nhìn lướt qua Bia Công Đức. Nhìn sơ qua, khiến cậu không khỏi hoảng sợ, giật mình kêu kên: “Nhiều như vậy!”
Chỉ thấy, con số trên mặt bia, đã tăng đến hơn bảy ngàn năm trăm ngàn tỷ, đã tăng gấp mấy chục lần so với một trăm tám mươi ngàn tỷ! Chuyện càng khủng bố hơn chính là, số lượng công đức còn tăng lên nhanh chóng, trong chớp mắt đã tăng lên vài tỷ!
Chương 2877: Kiếp trước thức tỉnh
“Xem ra hành động của mình cũng giúp dân chúng Nhân tộc ở Chân Hoàng tiên giới tránh khỏi thương vong, đây cũng là một công đức!”, Ngô Bình vô cùng vui mừng, làm chuyện tốt thì có phần thưởng, đúng là quá đã!
Lại qua ba ngày, khi giáo chủ Thái Hoàng giáo đã thuần thục Bát quái sát trận, Ngô Bình cũng chọn lựa 50 đệ tử tinh anh theo mình về Vạn Kiếm tiên giới – Đệ Nhất Kiếm Tông.
Đệ Nhất Kiếm Tông, khi Ngô Bình dẫn 50 đệ tử tới trước mặt mấy người Thẩm Huyền Tông thì ai cũng bất ngờ, hơn nữa còn là mừng rỡ. Có 50 đệ tử này gia nhập. Đệ Nhất Kiếm Tông lập tức sẽ quật khởi.
Kiếm tông vẫn đang tuyển chọn chiêu mộ người, Ngô Bình không có việc gì, mỗi ngày trừ tu luyện Thần Nguyệt thì đều là đi dạo khắp nơi.
Tạm thời Đệ Nhất Kiếm Tông có ba vị tông chủ, theo thứ tự đứng đầu là đại tông chủ Thẩm Huyền Tông, nhị tông chủ Âu Dương Thiên Tế, tam tông chủ La Vô Phi cùng quản lý, đồng thời họ cũng giữ những chức vụ trưởng lão quan trọng. Ngoài ra còn có chín trưởng lão giữ chức vị trọng yếu, tạm thời chỉ có Ngô Bình là đệ tử trọng yếu, đệ tử trọng yếu được hưởng đãi ngộ và giữ chức vụ, quyền lực tương đương trưởng lão trọng yếu, địa vị cao hơn đệ tử nòng cốt rất nhiều.
Ở trong tông vài ngày, Ngô Bình định ra ngoài, cùng Thần Nguyệt quay về vương phủ Giang Nam, chuẩn bị đoàn tụ với người nhà.
Lúc này, chỉ còn cách năm mới bảy ngày nhưng vương phủ đã bận rộn lu bù, chuẩn bị hàng tết, đốt đèn lồng và mấy công việc đón năm mới.
Ngô Bình lúc này nào còn đóng vai nhân vật lớn, cậu là con của Ngô Đại Hưng, phải làm những việc của con cháu trong năm mới.
Tết đến thì ai cũng có thói quen thăm viếng bề trên, Ngô Bình mang theo vài bình đan dược tới bên nhà cô mình. Cô rất yêu thương cậu, coi cậu như con trai ruột, tất nhiên cậu phải báo đáp rồi .
Nhà cô của cậu lúc này đã là biệt thự, do chính Ngô Đại Hưng chọn lựa và lắp đặt thiết bị xa xỉ.
Giờ phút này, cô và dượng của Ngô Bình đang ở trong phòng khách nghỉ ngơi, hiện tại họ đã giao việc làm ăn cho chuyên gia quản lý, có thời gian dạo chơi, thường ngày đều ở nhà.
Trương Bân cũng ở nhà, cậu ta đang ôm điện thoại, tặng quà cho một nữ streamer.
Thấy Ngô Bình, cô của cậu vui mừng: “Tiểu Bình, bố mẹ cháu đâu?”
Ngô Bình: “Họ đi nhà
Trương Bân vừa nghe tới đan dược, cậu ta cũng biết anh họ của mình hiện là thần tiên, vội nói: “Anh Bình, có phần của em không?”
Ngô Bình ném cho cậu ta một cái bình nhỏ, cậu phát hiện Trương Bân có triệu chứng thận yếu: “Tiểu Bân, đừng ngày nào cũng chơi gái, anh dạy em công phu, em rảnh thì nhớ luyện tập siêng năng!”
Trương Bân cười ha ha: “Có anh ở, em luyện hay không cũng thế mà!”
Ngô Bình nhìn thoáng qua streamer tên Từ Tử Yên trên điện thoại của Trương Bân, trông đúng là trong sáng đáng yêu. Thấy mặt đối phương, cậu sửng sốt một chút, trong đầu có thêm rất nhiều ký ức.
Thấy Ngô Bình đột nhiên ngẩn ra, không nói gì hồi lâu, Trương Bân huơ tay: “Anh, anh cũng khoái rồi à? Em nói anh nghe, Từ Tử Yên này hát hay lắm!”
Ngô Bình phục hồi tinh thần: “Đúng là hay thật!”
Cậu đi tới nói chuyện với cô của mình, sau đó rời đi mà chẳng nán lại ăn cơm.
Ra khỏi biệt thự, Ngô Bình vứt xe lại, bay lên trời, tới ngọn núi hoang xa mấy trăm cây số. Cậu tìm một tảng đá ngồi xuống, chẳng bao lâu sau, sức mạnh bàng bạc trong Vu Thần Môn không ngừng phóng ra.
Giờ phút này, cuối cùng cậu cũng khôi phục trí nhớ.
Cảm nhận được sức mạnh tăng lên trong cơ thể, công lực gia tăng, thực lực cũng nâng cao, cậu đọc một đoạn chú: “Ông Liễu!”
Một tia sáng bay tới từ xa, dạo quanh một vòng, phát hiện Ngô Bình thì lại rơi xuống trước mặt cậu, người tới là Liễu Tam Tương.
Liễu Tam Tương cười nói: “Chúng mừng công tử đã khôi phục trí nhớ, không biết lần này lịch kiếp có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình thở dài: “Như một giấc mộng dài! Ngô Bình bên này, ông có đưa đến không!”
Liễu Tam Tương gật đầu: “Đã đưa tới!”
Vừa dứt lời, ông ta vung tay, một Ngô Bình xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Mấy hôm nay, người này được bỏ vào một nơi sung sướng, vui vẻ vô cùng.
Thấy Ngô Bình, “Ngô Bình” vội gọi: “Công tử!”
Ngô Bình cười nói: “Hiện tại, cậu đã khôi phục thân phận, tuy đây chỉ là lịch kiếp nhưng sau này cậu sẽ là anh em của tôi!”
“Ngô Bình” vô cùng kích động: “Đại ca!”
Ngô Bình gật đầu: “Cậu về nhà đi! Nhớ bầu bạn với bố mẹ, có tôi ở đây, cả đời cậu sẽ được vinh hoa phú quý!”
Nói xong, cậu lau một cái trên mặt, vẻ ngoài thay đổi, khôi phục dáng vẻ trước kia.
Đầu tiên là đưa “Ngô Bình” về vương phủ, tự mình tiết lộ bí mật cho những người quan trọng như Nghiêm Lãnh Thạch, Liễu Kim Long, Lý Thần Cương...
Về phần Ngô Đại Hưng, anh không nói rõ, con trai ruột đã về bên cạnh, như vậy có nói hay cũng chẳng khác gì cả. Hơn nữa có anh thì cuộc sống của anh sẽ không có thay đổi gì.
Hiện tại, người đầu tiên mà Ngô Bình muốn gặp là Hàn Băng Nghiên, bây giờ mình thay đổi vẻ ngoài, không biết cô có chấp nhận không.
Đại học đã cho nghỉ đông, Hàn Băng Nghiên đang ở trong nhà, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Ngô Bình, nói đang ở ngoài chờ cô.
Hàn Băng Nghiên vui vẻ, mang dép lê ra cửa.
Từ dưới bóng cây có một người đi ra, cao lớn phi phàm, nhưng gương mặt đó không phải “Ngô Bình”, khí chất lại chẳng hề thay đổi.
Hàn Băng Nghiên ngẩn ra: “Anh...”
Ngô Bình nói: “Băng Nghiên, anh là Ngô Bình, chỉ là thân phận đã khác trước!”, anh nhanh chóng nói ra tiền căn hậu quả cho Hàn Băng Nghiên nghe.
Hàn Băng Nghiên như đang nghe truyện thần thoại, đã lâu vẫn không thể bình tĩnh, miệng lẩm bẩm: “Hoá ra là như vậy!”
Ngô Bình còn muốn nói gì nữa, cô đã nhào vào lòng anh, cười nói: “Nhưng dù thế nào anh vẫn là anh Bình của em!”
Ngô Bình mỉm cười: “Anh còn lo em không thể chấp nhận!”
Hàn Băng Nghiên nháy mắt mấy cái: “Em đương nhiên có thể chấp nhận, anh còn đẹp trai hơn trước. Em chỉ lo bố mẹ tạm thời không thể chấp nhận thôi!”
Ngô Bình: “Ngô Bình thật sự đã quay lại, vẫn nên giải thích rõ ràng!”
Hàn Băng Nghiên gật đầu: “Được, có thời gian em sẽ nói với bố mẹ, anh Bình, có phải anh phải quay về không!”
Ngô Bình cươi nói: “Thế tục rất tốt, an toàn hơn tiên giới nên anh định đưa người nhà xuống thế tục!”
Thế tục có quy tắc ẩn hình, có mạnh hơn cũng không thể làm bậy, nếu không sẽ bị Thiên Tuần Nha Môn truy nã, vả lại anh cũng có thực lực mạnh mẽ, ít ai trong thế tục dám trêu vào.
Ngô Bình đang bàn chuyện với Hàn Băng Nghiên thì ba bóng người xuất xuất hiện cách đó không xa: “Các hạ không phải tu giả của thế tục?”
Trong lòng Ngô Bình tự nhủ, nhanh quá, trước đây anh dùng thân thể của Ngô Bình thế tục, nên dù tu vi có cao cỡ nào, đánh nhau ra sao thì Thiên Tuần Nha Môn đều mặc kệ.
Nhưng hiện tại đã khác, anh là cường giả Thần Thông hậu kỳ, không thuộc về thế tục nên Thiên Tuần Nha Môn nhanh chóng phát hiện.
Chương 2878: Về nhà thăm người thân
“Người của Thiên Tuần Nha Môn?”, Ngô Bình hỏi.
“Không sai. Các hạ không phải tu sĩ thế tục, bọn tôi đến đây hỏi mấy câu”.
Ngô Bình nói với Hàn Băng Nghiên nói: “Băng Nghiên, em về trước đi, ngày mai tôi lại tìm cô”.
Hàn Băng Nghiên nhẹ gật đầu: “Được, vậy anh cẩn thận một chút”. Nói xong cô nhìn thoáng qua mấy người xa lạ, rồi xoay người về nhà.
“Đi nơi khác nói chuyện đi”. Ngô Bình nói.
Người nọ gật đầu, đi theo Ngô Bình đến một quán trà ở gần đó.
Trong quán trà không có nhiều người lắm, Ngô Bình mời mấy người lên lầu ba, gọi một ấm trà, nói phục vụ đi pha trà mà anh mang đến.
“Ba vị, mời dùng trà”.
Hương trà bay bốn phía, ba người đều nhướng mày, lần lượt nâng chén uống trà.
Ngô Bình: “Ba vị đến tìm tôi, có chuyện gì sao?”
Người ở giữa nói: “Tôi là La Đăng, phụ trách tuần tra khu vực Giang Nam của Thiên Tuần Nha Môn. Bọn tôi biết tin, anh đến từ Tiên Giới, đảm nhận chức Giang Nam Vương. Dựa theo quy tắc của Thiên Tuần Nha Môn, người Tiên Giới không được làm quan”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết. Chức vị Giang Nam Vương này, tôi không có hứng thú. Cho tôi ba ngày, Giang Nam Vương sẽ đổi thành người khác”.
La Đăng nói: “Không chỉ không thể làm Giang Nam Vương, mà cũng không được chọn người để làm Giang Nam Vương”.
Ngô Bình nhíu mày: “Nói cách khác, sau này Giang Nam Vương là ai, tôi cũng không được quản?”
“Không sai”. La Đăng nói: “Sau này các hạ đi đến bất cứ nơi nào ở thế tục, đều bị chịu giám thị. Nếu mà vô cớ thi triển thần thông, sẽ bị định tội”.
Ngô Bình nghĩ một lúc: “Có cách nào có được đặc quyền không?”
La Đăng lắc đầu: “Không có. Trừ phi các hạ giống như bọn tôi, trở thành người của Thiên Tuần Nha Môn”.
Nghe đến đây, hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Không biết cần phải như thế nào mới có thể gia nhập Thiên Tuần Nha Môn?”
La Đăng: “Mười đại Tiên Giới, Hỗn Độn Giới, các thế lực lớn đều có vị trí ở Thiên Tuần Nha Môn”.
Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Thế Thái Ất Hoàng Triều, núi Nguyên Thủy có hay không?”
Vừa nói dứt câu, La Đăng sửng sốt một lúc: “Các hạ là người của Thái Ất Hoàng Triều?”
Ngô Bình: “Tôi là Đại Đan Tư đan uyển của Thái Ất Hoàng Triều, cũng là viện chủ của Nguyên Thủy Sơn Đan viện, muốn một danh ngạch chắc hẳn không là vấn đề chứ”.
Vừa nghe Ngô Bình là đại nhân vật như thế, La Đăng hoảng sợ, hắn ta vội vàng đứng dậy, nói: “Thất kính! Tiểu Nhân đến từ Nguyên Thủy Tiên Giới!”
Ngô Bình cười nói: “Mời anh La ngồi. Không biết trong Thiên Tuần Nha Môn còn danh ngạch hay không?”
La Đăng nhìn xung quanh, nói: “Nếu Ngô công tử yêu cầu, tôi có thể dẫn anh đến giới thiệu cho tổng quản của Thiên Tuần Nha Môn bọn tôi, Ngưu đại nhân. Trong tay Ngưu đại nhân có không ít chức quan nhàn tản”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì tìm thời gian, tôi sẽ đi bái phỏng Ngưu đại nhân một chút”.
Trước mắt La Đăng chỉ muốn nịnh bợ Ngô Bình một chút, dẫu sao anh cũng là đại nhân vật quản lý chuyện luyện đan, sau này nếu cần mua chút đan dược, không thể nào không nhờ Ngô Bình hỗ trợ.
“Được, việc này cứ giao cho tôi. Ngô công tử, chúng ta để lại phương thức liên hệ, có việc thì có thể gọi điện thoại”. La Đăng vô cùng khách khí.
Ngô Bình không ngồi lại đó nữa, uống thêm một chén trà rồi xin lỗi đi trước. Trước khi đi, anh đưa cho ba người, mỗi người một túi trà. Lá trà do chính tay anh rang, người ngoài có tiền cũng không mua được, là trân phẩm trong trân phẩm, ba người vui vẻ nhận lấy.
Chờ đến khi Ngô Bình đi rồi, người bên tay trái nói: “Đội trưởng, địa vị của viện chủ Nguyên Thủy Sơn Đan Viện rất cao à? Sao ngày lại khách khí với hắn ta như thế?”
La Đăng nhìn hắn một cái, nói: “Núi Nguyên Thủy là chỗ cao cấp nhất ở Nguyên Thủy Tiên Giới. Đạn Đạo Viện tôi cũng từng nghe nói, nghe bảo vị viện chủ kia vô cùng ghê gớm, luyện chế ra nhưng loại thuốc không ai biết được. Nhân vật như thế, tôi không nên cẩn thận một chút à?”
Người bên phải cảm khái nói: “Không nghĩ đến, có thể gặp được nhân vật cỡ này, cũng coi như chuyến đi này của chúng ta không tệ”.
La Đăng đứng dậy: “Đi thôi, đi tìm Ngưu đại nhân, kịp thời báo cáo chuyện này. Dù nói thế nào, tổng quản cũng sẽ thưởng cho chúng ta!”
Ngô Bình tìm được Liễu Tam Tương, hai người thương lượng một chút, quyết định về núi Nguyên Thủy trước một chuyến, muốn một danh ngạch của Thiên Tuần Nha Môn. Hơn nữa, anh cũng đã lâu không về nhà, cũng phải đi hỏi thăm người trong nhà một chút.
Vạn Phúc Thần Thổ, nằm ở Nguyên Thủy Thượng Cảnh, cũng là Nguyên Thủy Thượng Phủ. Ngô Bình biết người nhà sống ở rìa của Vạn Phúc Thần Thổ hơn nữa người xung quanh cũng không biết thân phận thật của anh.
Lần này đi, anh đã đi hơn một năm, cha mẹ vợ con đều nhớ anh. Anh vừa về đến, đã cảm nhận được khí tức của mấy chục cường giả Đạo Cảnh vây lấy anh, khí tức này vô cùng quen thuộc, như Đường Tử Di, Lạc Ngưng Đan vân vân. Mọi người phát hiện ra Ngô Bình đã về, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, trong nháy mắt mọi người đã vây quanh anh.
Xa nhà hơn một năm, Ngô Bình cũng vô cùng kích động, ôm lấy nhóm già trẻ vợ con, qua rất lâu cũng chưa buông tay ra.
Khi về đến nhà, Ngô Bình đã nói hết lại cho mọi người những chuyện đã trải qua mấy năm nay, nghe nói anh đã trải qua một đời ở thế tục, mọi người đều vô cùng đau lòng.
Rời nhà một năm, tu vi của người nhà cũng tiến bộ vượt bậc. Trước khi anh rời đi đã luyện chế một ít đan dược nghịch thiên sửa mệnh, nhờ công dụng của đan dược nghịch thiên mà phụ nữ đều đã đạt đến hậu kỳ của Đạo Cảnh, về cảnh giới đã cao hơn Ngô Bình.
Đương nhiên, cái này chỉ là cảnh giới, luận về thực lực, các cô vẫn không phải đối thủ của Ngô Bình. Trải qua trùng tu một đời này, anh đã bù đắp những khuyết điểm khi tu luyện ở hai vũ trụ, đạo cơ viên mãn. Hơn nữa, mượn sức mạnh của Cấm Kỵ và mười hai đạo mạch, thành tựu tương lai của Ngô Bình còn có thể vượt xa hơn so với trước khi lịch kiếp. Nếu nói, lúc trước có thể xem anh như một Thiên Kiêu chín mươi chín phần, thì bây giờ đã là một Thiên Kiêu một trăm hai mươi phần hoàn mỹ!
Sau khi Ngô Bình về nhà, ba ngày liên tiếp cũng không bước ra khỏi cửa, chỉ ở bên cạnh già trẻ thê nhi. Cho đến ba ngày sau, anh mới có thời gian trở lại dưới núi Nguyên Thủy.
Anh thân là viện chủ của Đan Đạo Viện, có một phần chức trách ở đó. Tuy rằng bản thân nói là vì bế quan đột phá mà không thể trở về, nhưng hiện giờ có thời gian, nên tự nhiên muốn lộ mặt.
Trước đây, anh cũng đã bồi dưỡng một lượng lớn luyện đan sư có thể luyện chế một hai loại đan dược, bây giờ bọn họ đã trải qua một năm luyện tập nên đã tăng lên, phẩm chất đan dược được luyện ra đã vượt xa so với lúc trước, Ngô Bình vô cùng vui mừng.
Sau khi chỉ điểm một chút cho các đan sư, buổi chiều anh đi gặp vài vị trưởng lão núi Nguyên Thủy. Nói lấy danh ngạch của Thiên Tuần Nha Môn, loại chuyện này, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, anh quyết định đi hỏi trực tiếp các vị trưởng lão trung tâm muốn thế nào.
Sau khi Ngô Bình trở về, các trưởng lão cực kỳ vui mừng, lần lượt hỏi anh hiệu quả bế quan như thế nào, khi nào có thể đột phá. Ngô Bình nói, trong vòng một năm là anh có thể đột phá.
Sống lại một đời, căn cơ anh đã quá thâm hậu, đừng nói là trong một năm, chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể đột phá! Thế nhưng, anh cũng không đảm bảo quá chắc chắn, chỉ nói một kỳ hạn, trong vòng một năm.
Các trưởng lão đều rất vui vẻ, tu vi của Ngô Bình càng cao, đan dược luyện chế ra nhất định sẽ càng lợi hại. Bây giờ, Đan Đạo Viện đã đứng vững, có thể cân sức cân tài với đám người luyện đan sư của Thượng Viện. Trước kia Hạ Phủ đều phải phụ thuộc, muốn mua đan dược, còn phải xem sắc mặt của Thượng Phủ. Nếu tâm tình của Thượng Phủ không tốt, bọn họ cũng không lấy được đủ số đan dược và đan dược đủ chất lượng.
Bây giờ thì đã khác, có Ngô Bình ở đây, có anh bồi dưỡng những phế đan sư này, trên cơ bản thì Hạ Phủ có thể có năng lực tự túc đan dược. Dẫu sao đan dược mà Hạ Phủ cần đều là trân quý nhất, bọn họ có thể mình tự luyện chế ra một phần lớn đan dược.
“Ngô viện chủ, anh đến thì tốt! Nửa năm trước, Thượng Phủ hy vọng anh có thể đi một chuyến, bọn ta nói anh còn đang bế quan. Bây giờ anh xuất quan, cho dù có như thế nào cũng đi một chuyến đến Thượng Phủ”.
Ngô Bình có thể nhìn ra trong ánh mắt của các trưởng lão, có chút không cam lòng, anh không nhịn được mà hỏi: “Đột nhiên Thượng Phủ gọi tôi như thế à, có chuyện gì sao?”
Phía trên đỉnh đầu hiện lên bóng ảnh Bát Quái, Ngô Bình đứng ở trung tâm của Bát Quái trận, U Hoàng Kính ở phía trên đỉnh đầu của cậu, tay cầm Xạ Nhật Cung, khí tức khủng bố trấn áp tám phương, đẩy lùi mọi thứ!
“Sát Trận mạnh mẽ thật!”. Giáo Chủ Thái Hoàng là bậc Cường Giả mà cũng vì trận này mà đại kinh thất sắc. Phải biết là, Giáo Chủ Thái Hoàng là người đã bước nửa bước vào Hỗn Độn Cảnh, nhưng trong tay ông ta có pháp bảo cấp Hỗn Độn, sức lực cũng không thua kém gì người ở Hỗn Độn Cảnh. Ngay cả một người như ông ta vậy mà ở trước Bát Quái Sát Trận của Ngô Bình cũng phải cảm thấy sợ hãi, có một loại cảnh giác bị uy hiếp đến tính mạng vô cùng mãnh liệt!
Những người khác thì càng khỏi phải nói, trận này vừa phát, người bên ngoài trận pháp đều lần lượt ngã xuống, đến cả ý muốn phản kháng cũng không dám có!
Ngô Bình chỉ tay về phía trước, sau đó giương cung lên, Xạ Nhật Cung ở trong tay phóng ra sát khí kinh thiên, phía sau cậu xuất hiện chín vòng xoáy nước lớn, các sinh linh Cấm Kỵ bên trong trung tâm vòng xoáy lúc này đều đã thức tỉnh, khí tức khủng bố khiến cả Chân Hoàng Tiên Giới đều run rẩy!
“Vèo!”
Một mũi tên rực rỡ bắn ra, giống như một dải cầu vồng dài, xuyên thủng mây ở trời cao, không gian ở phía trước mũi tên bị ép lại vặn vẹo, trong nháy mắt đã bay ra hàng trăm triệu dặm! Ngay phía trước, một ngôi sao khổng lồ bị mũi tên ánh sáng đâm trúng!
“Ầm!”
Ánh sáng mãnh liệt chiêu rọi khắp tứ phương tám hướng, ngôi sao này nổ tung trong nháy mắt, cảnh tượng này, đều được người trong toàn bộ Chân Hoàng Tiên Giới nhìn thấy, tất cả đều khiếp sợ!
Sau khi bắn một mũi tên, Ngô Bình vẫn không tốn bao nhiêu thể lực, cậu rất hài lòng với hiệu quả của Cấm Kỵ Chi Binh, lập tức vung tay lên, thu hồi sợi tơ lại.
Khi không có sức mạnh của Cấm Kỵ Ký Sinh thêm vào, khí tức của mọi người đều vì chuyện này mà yếu đi, sinh ra một loại cảm giác trống trải.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Từ giờ trở đi, các người đều đã lệ thuộc với “Cửu Thiên Quân”, các vị đều phải nghe theo, một khi có hiệu kên, người trong Cửu Thiên Quân đều phải tập trung ở đây ngay lập tức!”
“Tuân lệnh!”. Mọi người đồng thanh đáp lại.
Sau đó, Ngô Bình và Thần Nguyệt trở về Vô Lượng Kiếm Cung. Cậu muốn tu luyện Truy Quang Quyết trên tám bức tranh khắc đám cùng với tuyệt học võ công được Võ Hoàng phong ấn bên trong người rối! Thần Nguyệt cũng không nhàn rỗi, tu luyện Thái Thượng Hỗn Độn Nguyên Đại Đạo Kinh.
Hai người tu luyện, không biết đến sự thay đổi của thời gian, chớp mắt đã trôi qua bảy ngày. Trong bảy ngày này, Ngô Bình đã học xong được chiêu Truy Quang Quyết; con rối của Võ Hoàng, cậu cũng đã tìm hiểu được tám con.
Tuyệt học của Võ Hoàng cũng không phải nhỏ, cậu càng luyện tập càng cảm thấy lợi hại, càng luyện càng có thêm những hiểu biết mới.
Cùng lúc đó, Cấm Kỵ của Ngô Bình mỗi ngày cũng hấp thụ kim quang, từ Nhị Trọng Cấm, rất nhanh đã tăng lên Ngũ Trọng Cấm! Chỉ là, muốn đột phá lên Lục Trọng Cấm, thì cần phải có thời gian rất dài, ít nhất cũng đến nửa tháng.
Sáng sớm ngày thứ bảy.
Ngô Bình còn đang tu luyện, Giáo Chủ Thái Hoàng đã đi vào trong viện, nói: “Tiểu Ngô! Huyền U lại phát binh một lần nữa, lần này đến năm triệu đại quân!”
Ngô Bình đẩy cửa bước ra, nhàn nhạt nói: “Được lắm!”
Cậu lập tức bay lên không trung, lạnh lùng nói: “Cửu Thiên Quân! Tập hợp!”
Lập tức, có hàng trăm ngàn tu sĩ từ khắp nơi tập hợp lại đây, đủ loại màu sắc giống như sao băng, tất cả đều tập trung ở trên giáo trường.
Chưa đầy mười lăm phút, hàng trăm ngàn đại quân đã tập hợp đông đủ.
Ngô Bình liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Các vị! Đại quân Huyền U lại xâm lấn Chân Hoàng Tiên Giới một lần nữa! Vợ con cha mẹ gia đình chúng ta đều ở sau lưng! Nếu chúng ta lùi bước, chúng ta thất bại, thì bọn họ sẽ bị đại quân Huyền U tiêu diệt! Bây giờ, theo tôi xuất chinh, tiêu diệt Huyền U!”
“Tiêu diệt Huyền U!” Mọi người hô to, chấn động Cửu Tiêu!
Ngô Bình khởi động Cấm Kỵ Ký Sinh, mấy chục vạn sợi tơ buông xuống, Bát Quái Sát Trận hình thành! Cậu giẫm lên Bát Quái, bay đến hướng của đại quân Huyền U!
Cách nơi này năm ngàn dặm, Huyền U Tiên Triều tu sửa một Truyền Tống Trận có quy mô cực lớn, đại quân của Huyền U đang cuồn cuộn đi đến. Chỉ có nhóm đầu tiên, mà đã có năm triệu binh!
Trong năm triệu đại quân, có một triệu người tập hợp ở cách đó không xa, bọn họ chính là tổ đội mạnh mẽ nhất của Huyền U Tiên Triều, Thiên Cương Sát Trận!
Thiên Cương Sát Trận có hàng triệu đạo binh, uy lực còn mạnh hơn rất nhiều so với Viêm Long Đại Trận trước đó! Bên trong đạo binh không chỉ có tám trăm cường giả Đạo Cảnh, mà còn có một bị đã bước một nửa vào Hỗn Độn Cảnh tọa trấn,, cùng với một món pháp bảo cấp Hỗn Độn!
Đại quân Huyền U lần này vô cùng tin tưởng, muốn một trận dẹp yên Thái Hoàng Giáo!
Nhưng vào lúc này, một cái Bát Quái Bàn cực lớn bay từ phương đông đến, tốc độ cực nhanh. Thấy cảnh tượng như vậy, người điều khiển Thiên Cương Sát Trận, vị cường giả bước nửa bước vào Hỗn Độn cảnh kia lớn tiếng nói: “Khởi trận!”
Đột nhiên, một con quái vật có chiều cao hơn ba ngàn trượng xuất hiện, nó có hai đầu, một đầu thở ra lửa, một đầu khác phun ra khói, trong khói có sấm chớp, trong lửa không ngừng nổ mạnh!
Quái vật gầm lên một tiếng, tay cầm theo một thanh rìu lớn, tấn công về phía Bát Quái Trận.
Ngô Bình đã chuẩn bị từ sớm, U Hoàng Kính trên đỉnh đầu chiếu xuống, hồng quang rọi xuống, con quái vật lập tức bị suy yếu, chiếc rìu trong tay đột nhiên không thể đánh xuống được. Cùng lúc đó, cậu kéo Xạ Nhật Cung.
Lần trước cậu chỉ học được cấp thứ nhất của cách bắn, bây giờ đã học được bốn cấp!
“Vèo!”
Mũi tên bắn trúng quái vật, xuyên qua hai cái đầu của nó, đầu nổ tung, cơ thể sau đó cũng sụp đổ. Vị chủ trận kia biến đổi sắc mặt, phun ra một ngụm máu đen! Mà trăm vạn đạo binh bên trong Thiên Cương Sát Trận, một phần ba đều hộc máu ngã xuống đất, có một phần đã mất mạng!
Chủ trận đại kinh thất sắc, lập tức hét lên điên cuồng: “Lập tức lui về Truyền Tống Đại Trận!”
Ngô Bình thấy đối phương rút lui, cũng không đuổi theo, chỉ là lạnh lùng nói: “Huyền U Tiên Triều nếu còn dám đến đây nữa, Chân Hoàng sẽ phát binh đến Huyền U Tiên Giới, ăn miếng trả miếng!”
Hàng triệu người, hoang mang rối loạn rút lui vào Truyền Tống Đại Trận, ánh sáng của đại trận lập lòe điên cuồng. Sau nửa canh giờ, đại quân Huyền U đều đã chạy thoát trở về, Truyền Tống Đại Trận cũng bị hủy diệt, hiện trường chỉ còn lại một đống hỗn độn.
Thấy Ngô Bình không thừa thắng xông lên, mấy người Giáo Chủ Thái Hoàng có hơi khó hiểu, nhưng đến khu quân địch bại lui, Giáo Chủ Thái Hoàng mới nói: “Nếu có thể giết thêm một số Huyền U binh, sẽ càng có nhiều khả năng uy hiếp hơn”.
Ngô Bình nhìn ông ta một cái, nói: “Người đầu sỏ gây tội, là đám người đứng đầu Huyền U Tiên Triều kia. Nhưng Huyền U Tiên Triều có căn cơ thâm sâu, chúng ta không nên đánh tới cùng với bọn họ, chuyển biến tốt thì thu binh lại”.
Giáo Chủ Thái Hoàng gật đầu: “Con nói đúng”.
Ngô Bình: “Khi nào thì giáo chủ chính thức bước vào Hỗn Độn Cảnh?”
Giáo Chủ Thái Hoàng nhẹ thở dài: “Cuộc đời này của ta chỉ sợ là không có cơ hội”.
Ngô Bình: “Thế cũng không sao. Mấy ngày tiếp theo, tôi sẽ truyền lại Bát Quái Sát Trận cho giáo chủ. Nếu có địch nhân đến phạm, thì dùng đạo binh kết trận, như vậy sẽ không có bất kỳ bất lợi nào với Huyền U đạo binh”.
Giáo Chủ Thái Hoàng gật đầu: “Cảm ơn. Lần này nếu như không phải con, toàn bộ Chân Hoàng Tiên Giới chỉ sợ là đã máu chảy thành sông!”
Ngô Bình: “Đệ Nhất Kiếm Tông sắp thành lập, Thái Hoàng Giáo bên này, có thể phái một số đệ tử tinh anh qua để hỗ trợ không? Sau này họ chính là đệ tử song phương của hai bên, có thể nhận được tài nguyên tu hành của cả hai bên”.
Giáo Chủ Thái Hoàng đương nhiên vui vẻ, ông ta ước gì có thể gắn bó sâu sắc với thầy trò Ngô Bình, dẫu sao vị này chính là nhân vật tuyệt thế có được Kiếm Đạo Vương Tọa, tiền đồ vô lượng!
Đại quân Huyền U hoàn toàn bại lui, hàng ngàn tỷ sinh linh của Chân Hoàng Tiên Giới, Thái Giáo Hoàng tuyên truyền khắp nơi, cũng xây dựng Ngô Bình như chúa tể cứu thế, mượn cơ hội tăng lên địa vị của Thái Giáo Hoàng ở Chân Hoàng Tiên Giới.
Trong lúc nhất thời, trong lòng vô số bá tánh ở Chân Hoàng Tiên Giới đều cảm kích Ngô Bình. Bây giờ bọn họ biết, nếu Ngô Bình không xuất hiện, Thái Hoàng Giáo sẽ không thể nào đánh đuổi được đại quân Huyền U xâm lấn. Một khi chuyện đó xảy ra, bọn họ rất có khả năng sẽ trôi dạt khắp nơi, ngay cả mạng sống cũng không thể đảm bảo. Sự thật cũng là như thế, trước đây đại quân Huyền U sau khi đi qua, đã đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, thập thất cửu vô, cửu tử nhất sinh!
Hôm nay, sau khi Ngô Bình truyền thụ Bát Quái Sát Trận cho Giáo Chủ Thái Hoàng thì trở lại chỗ ở của mình.
Đã nửa ngày, Bia Công Đức của cậu vẫn luôn chấn động, cậu biết có khả năng công đức sẽ tăng lên, chỉ là không thấy được. Bây giờ không có việc gì, cậu lập tức nhìn lướt qua Bia Công Đức. Nhìn sơ qua, khiến cậu không khỏi hoảng sợ, giật mình kêu kên: “Nhiều như vậy!”
Chỉ thấy, con số trên mặt bia, đã tăng đến hơn bảy ngàn năm trăm ngàn tỷ, đã tăng gấp mấy chục lần so với một trăm tám mươi ngàn tỷ! Chuyện càng khủng bố hơn chính là, số lượng công đức còn tăng lên nhanh chóng, trong chớp mắt đã tăng lên vài tỷ!
Chương 2877: Kiếp trước thức tỉnh
“Xem ra hành động của mình cũng giúp dân chúng Nhân tộc ở Chân Hoàng tiên giới tránh khỏi thương vong, đây cũng là một công đức!”, Ngô Bình vô cùng vui mừng, làm chuyện tốt thì có phần thưởng, đúng là quá đã!
Lại qua ba ngày, khi giáo chủ Thái Hoàng giáo đã thuần thục Bát quái sát trận, Ngô Bình cũng chọn lựa 50 đệ tử tinh anh theo mình về Vạn Kiếm tiên giới – Đệ Nhất Kiếm Tông.
Đệ Nhất Kiếm Tông, khi Ngô Bình dẫn 50 đệ tử tới trước mặt mấy người Thẩm Huyền Tông thì ai cũng bất ngờ, hơn nữa còn là mừng rỡ. Có 50 đệ tử này gia nhập. Đệ Nhất Kiếm Tông lập tức sẽ quật khởi.
Kiếm tông vẫn đang tuyển chọn chiêu mộ người, Ngô Bình không có việc gì, mỗi ngày trừ tu luyện Thần Nguyệt thì đều là đi dạo khắp nơi.
Tạm thời Đệ Nhất Kiếm Tông có ba vị tông chủ, theo thứ tự đứng đầu là đại tông chủ Thẩm Huyền Tông, nhị tông chủ Âu Dương Thiên Tế, tam tông chủ La Vô Phi cùng quản lý, đồng thời họ cũng giữ những chức vụ trưởng lão quan trọng. Ngoài ra còn có chín trưởng lão giữ chức vị trọng yếu, tạm thời chỉ có Ngô Bình là đệ tử trọng yếu, đệ tử trọng yếu được hưởng đãi ngộ và giữ chức vụ, quyền lực tương đương trưởng lão trọng yếu, địa vị cao hơn đệ tử nòng cốt rất nhiều.
Ở trong tông vài ngày, Ngô Bình định ra ngoài, cùng Thần Nguyệt quay về vương phủ Giang Nam, chuẩn bị đoàn tụ với người nhà.
Lúc này, chỉ còn cách năm mới bảy ngày nhưng vương phủ đã bận rộn lu bù, chuẩn bị hàng tết, đốt đèn lồng và mấy công việc đón năm mới.
Ngô Bình lúc này nào còn đóng vai nhân vật lớn, cậu là con của Ngô Đại Hưng, phải làm những việc của con cháu trong năm mới.
Tết đến thì ai cũng có thói quen thăm viếng bề trên, Ngô Bình mang theo vài bình đan dược tới bên nhà cô mình. Cô rất yêu thương cậu, coi cậu như con trai ruột, tất nhiên cậu phải báo đáp rồi .
Nhà cô của cậu lúc này đã là biệt thự, do chính Ngô Đại Hưng chọn lựa và lắp đặt thiết bị xa xỉ.
Giờ phút này, cô và dượng của Ngô Bình đang ở trong phòng khách nghỉ ngơi, hiện tại họ đã giao việc làm ăn cho chuyên gia quản lý, có thời gian dạo chơi, thường ngày đều ở nhà.
Trương Bân cũng ở nhà, cậu ta đang ôm điện thoại, tặng quà cho một nữ streamer.
Thấy Ngô Bình, cô của cậu vui mừng: “Tiểu Bình, bố mẹ cháu đâu?”
Ngô Bình: “Họ đi nhà
Trương Bân vừa nghe tới đan dược, cậu ta cũng biết anh họ của mình hiện là thần tiên, vội nói: “Anh Bình, có phần của em không?”
Ngô Bình ném cho cậu ta một cái bình nhỏ, cậu phát hiện Trương Bân có triệu chứng thận yếu: “Tiểu Bân, đừng ngày nào cũng chơi gái, anh dạy em công phu, em rảnh thì nhớ luyện tập siêng năng!”
Trương Bân cười ha ha: “Có anh ở, em luyện hay không cũng thế mà!”
Ngô Bình nhìn thoáng qua streamer tên Từ Tử Yên trên điện thoại của Trương Bân, trông đúng là trong sáng đáng yêu. Thấy mặt đối phương, cậu sửng sốt một chút, trong đầu có thêm rất nhiều ký ức.
Thấy Ngô Bình đột nhiên ngẩn ra, không nói gì hồi lâu, Trương Bân huơ tay: “Anh, anh cũng khoái rồi à? Em nói anh nghe, Từ Tử Yên này hát hay lắm!”
Ngô Bình phục hồi tinh thần: “Đúng là hay thật!”
Cậu đi tới nói chuyện với cô của mình, sau đó rời đi mà chẳng nán lại ăn cơm.
Ra khỏi biệt thự, Ngô Bình vứt xe lại, bay lên trời, tới ngọn núi hoang xa mấy trăm cây số. Cậu tìm một tảng đá ngồi xuống, chẳng bao lâu sau, sức mạnh bàng bạc trong Vu Thần Môn không ngừng phóng ra.
Giờ phút này, cuối cùng cậu cũng khôi phục trí nhớ.
Cảm nhận được sức mạnh tăng lên trong cơ thể, công lực gia tăng, thực lực cũng nâng cao, cậu đọc một đoạn chú: “Ông Liễu!”
Một tia sáng bay tới từ xa, dạo quanh một vòng, phát hiện Ngô Bình thì lại rơi xuống trước mặt cậu, người tới là Liễu Tam Tương.
Liễu Tam Tương cười nói: “Chúng mừng công tử đã khôi phục trí nhớ, không biết lần này lịch kiếp có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình thở dài: “Như một giấc mộng dài! Ngô Bình bên này, ông có đưa đến không!”
Liễu Tam Tương gật đầu: “Đã đưa tới!”
Vừa dứt lời, ông ta vung tay, một Ngô Bình xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Mấy hôm nay, người này được bỏ vào một nơi sung sướng, vui vẻ vô cùng.
Thấy Ngô Bình, “Ngô Bình” vội gọi: “Công tử!”
Ngô Bình cười nói: “Hiện tại, cậu đã khôi phục thân phận, tuy đây chỉ là lịch kiếp nhưng sau này cậu sẽ là anh em của tôi!”
“Ngô Bình” vô cùng kích động: “Đại ca!”
Ngô Bình gật đầu: “Cậu về nhà đi! Nhớ bầu bạn với bố mẹ, có tôi ở đây, cả đời cậu sẽ được vinh hoa phú quý!”
Nói xong, cậu lau một cái trên mặt, vẻ ngoài thay đổi, khôi phục dáng vẻ trước kia.
Đầu tiên là đưa “Ngô Bình” về vương phủ, tự mình tiết lộ bí mật cho những người quan trọng như Nghiêm Lãnh Thạch, Liễu Kim Long, Lý Thần Cương...
Về phần Ngô Đại Hưng, anh không nói rõ, con trai ruột đã về bên cạnh, như vậy có nói hay cũng chẳng khác gì cả. Hơn nữa có anh thì cuộc sống của anh sẽ không có thay đổi gì.
Hiện tại, người đầu tiên mà Ngô Bình muốn gặp là Hàn Băng Nghiên, bây giờ mình thay đổi vẻ ngoài, không biết cô có chấp nhận không.
Đại học đã cho nghỉ đông, Hàn Băng Nghiên đang ở trong nhà, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Ngô Bình, nói đang ở ngoài chờ cô.
Hàn Băng Nghiên vui vẻ, mang dép lê ra cửa.
Từ dưới bóng cây có một người đi ra, cao lớn phi phàm, nhưng gương mặt đó không phải “Ngô Bình”, khí chất lại chẳng hề thay đổi.
Hàn Băng Nghiên ngẩn ra: “Anh...”
Ngô Bình nói: “Băng Nghiên, anh là Ngô Bình, chỉ là thân phận đã khác trước!”, anh nhanh chóng nói ra tiền căn hậu quả cho Hàn Băng Nghiên nghe.
Hàn Băng Nghiên như đang nghe truyện thần thoại, đã lâu vẫn không thể bình tĩnh, miệng lẩm bẩm: “Hoá ra là như vậy!”
Ngô Bình còn muốn nói gì nữa, cô đã nhào vào lòng anh, cười nói: “Nhưng dù thế nào anh vẫn là anh Bình của em!”
Ngô Bình mỉm cười: “Anh còn lo em không thể chấp nhận!”
Hàn Băng Nghiên nháy mắt mấy cái: “Em đương nhiên có thể chấp nhận, anh còn đẹp trai hơn trước. Em chỉ lo bố mẹ tạm thời không thể chấp nhận thôi!”
Ngô Bình: “Ngô Bình thật sự đã quay lại, vẫn nên giải thích rõ ràng!”
Hàn Băng Nghiên gật đầu: “Được, có thời gian em sẽ nói với bố mẹ, anh Bình, có phải anh phải quay về không!”
Ngô Bình cươi nói: “Thế tục rất tốt, an toàn hơn tiên giới nên anh định đưa người nhà xuống thế tục!”
Thế tục có quy tắc ẩn hình, có mạnh hơn cũng không thể làm bậy, nếu không sẽ bị Thiên Tuần Nha Môn truy nã, vả lại anh cũng có thực lực mạnh mẽ, ít ai trong thế tục dám trêu vào.
Ngô Bình đang bàn chuyện với Hàn Băng Nghiên thì ba bóng người xuất xuất hiện cách đó không xa: “Các hạ không phải tu giả của thế tục?”
Trong lòng Ngô Bình tự nhủ, nhanh quá, trước đây anh dùng thân thể của Ngô Bình thế tục, nên dù tu vi có cao cỡ nào, đánh nhau ra sao thì Thiên Tuần Nha Môn đều mặc kệ.
Nhưng hiện tại đã khác, anh là cường giả Thần Thông hậu kỳ, không thuộc về thế tục nên Thiên Tuần Nha Môn nhanh chóng phát hiện.
Chương 2878: Về nhà thăm người thân
“Người của Thiên Tuần Nha Môn?”, Ngô Bình hỏi.
“Không sai. Các hạ không phải tu sĩ thế tục, bọn tôi đến đây hỏi mấy câu”.
Ngô Bình nói với Hàn Băng Nghiên nói: “Băng Nghiên, em về trước đi, ngày mai tôi lại tìm cô”.
Hàn Băng Nghiên nhẹ gật đầu: “Được, vậy anh cẩn thận một chút”. Nói xong cô nhìn thoáng qua mấy người xa lạ, rồi xoay người về nhà.
“Đi nơi khác nói chuyện đi”. Ngô Bình nói.
Người nọ gật đầu, đi theo Ngô Bình đến một quán trà ở gần đó.
Trong quán trà không có nhiều người lắm, Ngô Bình mời mấy người lên lầu ba, gọi một ấm trà, nói phục vụ đi pha trà mà anh mang đến.
“Ba vị, mời dùng trà”.
Hương trà bay bốn phía, ba người đều nhướng mày, lần lượt nâng chén uống trà.
Ngô Bình: “Ba vị đến tìm tôi, có chuyện gì sao?”
Người ở giữa nói: “Tôi là La Đăng, phụ trách tuần tra khu vực Giang Nam của Thiên Tuần Nha Môn. Bọn tôi biết tin, anh đến từ Tiên Giới, đảm nhận chức Giang Nam Vương. Dựa theo quy tắc của Thiên Tuần Nha Môn, người Tiên Giới không được làm quan”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết. Chức vị Giang Nam Vương này, tôi không có hứng thú. Cho tôi ba ngày, Giang Nam Vương sẽ đổi thành người khác”.
La Đăng nói: “Không chỉ không thể làm Giang Nam Vương, mà cũng không được chọn người để làm Giang Nam Vương”.
Ngô Bình nhíu mày: “Nói cách khác, sau này Giang Nam Vương là ai, tôi cũng không được quản?”
“Không sai”. La Đăng nói: “Sau này các hạ đi đến bất cứ nơi nào ở thế tục, đều bị chịu giám thị. Nếu mà vô cớ thi triển thần thông, sẽ bị định tội”.
Ngô Bình nghĩ một lúc: “Có cách nào có được đặc quyền không?”
La Đăng lắc đầu: “Không có. Trừ phi các hạ giống như bọn tôi, trở thành người của Thiên Tuần Nha Môn”.
Nghe đến đây, hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Không biết cần phải như thế nào mới có thể gia nhập Thiên Tuần Nha Môn?”
La Đăng: “Mười đại Tiên Giới, Hỗn Độn Giới, các thế lực lớn đều có vị trí ở Thiên Tuần Nha Môn”.
Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Thế Thái Ất Hoàng Triều, núi Nguyên Thủy có hay không?”
Vừa nói dứt câu, La Đăng sửng sốt một lúc: “Các hạ là người của Thái Ất Hoàng Triều?”
Ngô Bình: “Tôi là Đại Đan Tư đan uyển của Thái Ất Hoàng Triều, cũng là viện chủ của Nguyên Thủy Sơn Đan viện, muốn một danh ngạch chắc hẳn không là vấn đề chứ”.
Vừa nghe Ngô Bình là đại nhân vật như thế, La Đăng hoảng sợ, hắn ta vội vàng đứng dậy, nói: “Thất kính! Tiểu Nhân đến từ Nguyên Thủy Tiên Giới!”
Ngô Bình cười nói: “Mời anh La ngồi. Không biết trong Thiên Tuần Nha Môn còn danh ngạch hay không?”
La Đăng nhìn xung quanh, nói: “Nếu Ngô công tử yêu cầu, tôi có thể dẫn anh đến giới thiệu cho tổng quản của Thiên Tuần Nha Môn bọn tôi, Ngưu đại nhân. Trong tay Ngưu đại nhân có không ít chức quan nhàn tản”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì tìm thời gian, tôi sẽ đi bái phỏng Ngưu đại nhân một chút”.
Trước mắt La Đăng chỉ muốn nịnh bợ Ngô Bình một chút, dẫu sao anh cũng là đại nhân vật quản lý chuyện luyện đan, sau này nếu cần mua chút đan dược, không thể nào không nhờ Ngô Bình hỗ trợ.
“Được, việc này cứ giao cho tôi. Ngô công tử, chúng ta để lại phương thức liên hệ, có việc thì có thể gọi điện thoại”. La Đăng vô cùng khách khí.
Ngô Bình không ngồi lại đó nữa, uống thêm một chén trà rồi xin lỗi đi trước. Trước khi đi, anh đưa cho ba người, mỗi người một túi trà. Lá trà do chính tay anh rang, người ngoài có tiền cũng không mua được, là trân phẩm trong trân phẩm, ba người vui vẻ nhận lấy.
Chờ đến khi Ngô Bình đi rồi, người bên tay trái nói: “Đội trưởng, địa vị của viện chủ Nguyên Thủy Sơn Đan Viện rất cao à? Sao ngày lại khách khí với hắn ta như thế?”
La Đăng nhìn hắn một cái, nói: “Núi Nguyên Thủy là chỗ cao cấp nhất ở Nguyên Thủy Tiên Giới. Đạn Đạo Viện tôi cũng từng nghe nói, nghe bảo vị viện chủ kia vô cùng ghê gớm, luyện chế ra nhưng loại thuốc không ai biết được. Nhân vật như thế, tôi không nên cẩn thận một chút à?”
Người bên phải cảm khái nói: “Không nghĩ đến, có thể gặp được nhân vật cỡ này, cũng coi như chuyến đi này của chúng ta không tệ”.
La Đăng đứng dậy: “Đi thôi, đi tìm Ngưu đại nhân, kịp thời báo cáo chuyện này. Dù nói thế nào, tổng quản cũng sẽ thưởng cho chúng ta!”
Ngô Bình tìm được Liễu Tam Tương, hai người thương lượng một chút, quyết định về núi Nguyên Thủy trước một chuyến, muốn một danh ngạch của Thiên Tuần Nha Môn. Hơn nữa, anh cũng đã lâu không về nhà, cũng phải đi hỏi thăm người trong nhà một chút.
Vạn Phúc Thần Thổ, nằm ở Nguyên Thủy Thượng Cảnh, cũng là Nguyên Thủy Thượng Phủ. Ngô Bình biết người nhà sống ở rìa của Vạn Phúc Thần Thổ hơn nữa người xung quanh cũng không biết thân phận thật của anh.
Lần này đi, anh đã đi hơn một năm, cha mẹ vợ con đều nhớ anh. Anh vừa về đến, đã cảm nhận được khí tức của mấy chục cường giả Đạo Cảnh vây lấy anh, khí tức này vô cùng quen thuộc, như Đường Tử Di, Lạc Ngưng Đan vân vân. Mọi người phát hiện ra Ngô Bình đã về, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, trong nháy mắt mọi người đã vây quanh anh.
Xa nhà hơn một năm, Ngô Bình cũng vô cùng kích động, ôm lấy nhóm già trẻ vợ con, qua rất lâu cũng chưa buông tay ra.
Khi về đến nhà, Ngô Bình đã nói hết lại cho mọi người những chuyện đã trải qua mấy năm nay, nghe nói anh đã trải qua một đời ở thế tục, mọi người đều vô cùng đau lòng.
Rời nhà một năm, tu vi của người nhà cũng tiến bộ vượt bậc. Trước khi anh rời đi đã luyện chế một ít đan dược nghịch thiên sửa mệnh, nhờ công dụng của đan dược nghịch thiên mà phụ nữ đều đã đạt đến hậu kỳ của Đạo Cảnh, về cảnh giới đã cao hơn Ngô Bình.
Đương nhiên, cái này chỉ là cảnh giới, luận về thực lực, các cô vẫn không phải đối thủ của Ngô Bình. Trải qua trùng tu một đời này, anh đã bù đắp những khuyết điểm khi tu luyện ở hai vũ trụ, đạo cơ viên mãn. Hơn nữa, mượn sức mạnh của Cấm Kỵ và mười hai đạo mạch, thành tựu tương lai của Ngô Bình còn có thể vượt xa hơn so với trước khi lịch kiếp. Nếu nói, lúc trước có thể xem anh như một Thiên Kiêu chín mươi chín phần, thì bây giờ đã là một Thiên Kiêu một trăm hai mươi phần hoàn mỹ!
Sau khi Ngô Bình về nhà, ba ngày liên tiếp cũng không bước ra khỏi cửa, chỉ ở bên cạnh già trẻ thê nhi. Cho đến ba ngày sau, anh mới có thời gian trở lại dưới núi Nguyên Thủy.
Anh thân là viện chủ của Đan Đạo Viện, có một phần chức trách ở đó. Tuy rằng bản thân nói là vì bế quan đột phá mà không thể trở về, nhưng hiện giờ có thời gian, nên tự nhiên muốn lộ mặt.
Trước đây, anh cũng đã bồi dưỡng một lượng lớn luyện đan sư có thể luyện chế một hai loại đan dược, bây giờ bọn họ đã trải qua một năm luyện tập nên đã tăng lên, phẩm chất đan dược được luyện ra đã vượt xa so với lúc trước, Ngô Bình vô cùng vui mừng.
Sau khi chỉ điểm một chút cho các đan sư, buổi chiều anh đi gặp vài vị trưởng lão núi Nguyên Thủy. Nói lấy danh ngạch của Thiên Tuần Nha Môn, loại chuyện này, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, anh quyết định đi hỏi trực tiếp các vị trưởng lão trung tâm muốn thế nào.
Sau khi Ngô Bình trở về, các trưởng lão cực kỳ vui mừng, lần lượt hỏi anh hiệu quả bế quan như thế nào, khi nào có thể đột phá. Ngô Bình nói, trong vòng một năm là anh có thể đột phá.
Sống lại một đời, căn cơ anh đã quá thâm hậu, đừng nói là trong một năm, chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể đột phá! Thế nhưng, anh cũng không đảm bảo quá chắc chắn, chỉ nói một kỳ hạn, trong vòng một năm.
Các trưởng lão đều rất vui vẻ, tu vi của Ngô Bình càng cao, đan dược luyện chế ra nhất định sẽ càng lợi hại. Bây giờ, Đan Đạo Viện đã đứng vững, có thể cân sức cân tài với đám người luyện đan sư của Thượng Viện. Trước kia Hạ Phủ đều phải phụ thuộc, muốn mua đan dược, còn phải xem sắc mặt của Thượng Phủ. Nếu tâm tình của Thượng Phủ không tốt, bọn họ cũng không lấy được đủ số đan dược và đan dược đủ chất lượng.
Bây giờ thì đã khác, có Ngô Bình ở đây, có anh bồi dưỡng những phế đan sư này, trên cơ bản thì Hạ Phủ có thể có năng lực tự túc đan dược. Dẫu sao đan dược mà Hạ Phủ cần đều là trân quý nhất, bọn họ có thể mình tự luyện chế ra một phần lớn đan dược.
“Ngô viện chủ, anh đến thì tốt! Nửa năm trước, Thượng Phủ hy vọng anh có thể đi một chuyến, bọn ta nói anh còn đang bế quan. Bây giờ anh xuất quan, cho dù có như thế nào cũng đi một chuyến đến Thượng Phủ”.
Ngô Bình có thể nhìn ra trong ánh mắt của các trưởng lão, có chút không cam lòng, anh không nhịn được mà hỏi: “Đột nhiên Thượng Phủ gọi tôi như thế à, có chuyện gì sao?”
Bình luận facebook