-
Chương 2880-2883
Chương 2880: Cấm Kỵ Thần Anh
Tiến vào Hỗn Độn giới, anh bắt đầu trải qua lôi kiếp. Lôi kiếp lần này không giống trước, nó là lôi kiếp Hỗn Độn, lôi vân Hỗn Độn đánh xuống từng chùm sét đáng sợ.
Lần đầu tiên, Ngô Bình bị bổ rách cả quần áo, da tróc thịt bong, máu chảy ròng ròng. Anh cắn răng, nuốt một tiên quả Hỗn Độn, tiếp tục chịu đựng.
Tia thứ 2, thứ 3 đánh xuống.
Dưới sự oanh tạc của sấm sét Hỗn Độn, dược lực của tiên quả phát huy tác dụng, thấm vào từng tế bào.
Anh bị bổ liên tục 7 lần rồi lôi kiếp mới biến mất, vết thương trên người Ngô Bình khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Hiện tại anh chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, lẩm bẩm trong miệng: “Xem ra nên trải qua đại thần kiếp và tiểu thần kiếp ở đây!”
Kế tiếp, Ngô Bình tu luyện trong Hỗn Độn giới, không tới hai ngày, thần anh trong pháp thai đã trưởng thành, khác ở chỗ là thần anh của Ngô Bình là Cấm kỵ thần anh!
Lúc này, Ngô Bình cảm thấy thời cơ đã chín muồi, pháp thai toả hào quang, từ một chia thành hai, một bóng dáng to lớn vọt ra. Bóng dáng lao lên trời, biến thành thần anh khổng lồ cao 28 vạn trượng, che phủ cả bầu trời, hơi thở đáng sợ khiến sinh linh chung quanh đều run rẩy.
Một lát sau, Ngô Bình thu hồi thần anh, thần anh biến trở lại thành kích thước người thường, tới bên cạnh Ngô Bình.
Thần anh rất thích Hỗn Độn giới, không ngừng hấp thu linh khí ở đây. Ngô Bình kinh ngạc phát hiện linh khí Hỗn Độn có thể thăng cấp cấm kỵ! Nói cách khác, anh không cần tu luyện chỉ cần ở đây mỗi ngày là cấm kỵ thần anh sẽ từ từ mạnh lên.
Lần nữa thăng cấp cảnh giới Thần Anh, thực lực của Ngô Bình đã tăng mạnh, từ căn nhà nhỏ, anh bắt đầu dò xét xung quanh, thậm chí tìm thấy không ít linh dược, tệ nhất cũng là linh dược cấp 12.
Bảy ngày sau, Ngô Bình rời khỏi Hỗn Độn giới.
Anh và người nhà bàn bạc, hỏi họ có bằng lòng xuống thế tục không. Dù sao trước kia gia đình họ cũng sinh hoạt ở Trái Đất, mà thế tục coi như 1 bản sao khác của Địa Cầu, sống ở đó cũng không xa lạ.
Sau khi bàn bạc, mọi người đều đồng ý xuống thế tục sống. Vì vậy, để chuẩn bị cho người nhà, Ngô Bình còn xuống thế tục một lần để thu xếp.
Thế tục, Thiên Tuần Nha Môn.
Ngô Bình cầm danh ngạch của mình tới, gặp quản lý của Thiên Tuần Nha Môn, là một người đàn ông trung niên để râu chữ bát, người này tên Dương Thái, gương mặt béo tròn, khi nói luôn cười ha ha.
Hiển nhiên ông ta đã nghe nói về Ngô Bình, lập tức cho người thu xếp giúp anh một chức vị nhàn rỗi. thật ra Ngô Bình cũng không cần địa vị gì, cái anh cần là đặc quyền của một thành viên Thiên Tuần Nha Môn. Nếu không có thân phận này, anh không thể hỏi tới những việc sau này của Giang Nam, chức Giang Nam Vương cũng phải đổi người. nhưng hiện tại, anh có thân phận ở Thiên Tuần Nha Môn thì có thể tiếp tục giữ chức vị Giang Nam Vương, còn có thể thu xếp thân phận dân bản xứ cho người nhà.
Dương Thái khách sáo cười nói: “Câu Ngô, nghe tiếng đã lâu, có tin đồn cậu là viện trưởng của viện đan đạo Nguyên Thuỷ Sơn à?”
Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy, sau này quản lý cần đan gì, tìm tôi là được!”
Dương Thái mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá! Không biết cậu Ngô có đan dược nâng cao tư chất không? Thằng con nhà tôi bất tài, tư chất bình thường, làm tôi sầu quá!”
Với thân phận quản lý Thiên Tuần Nha Môn của Dương Thái, ông ta có thể tiếp xúc những nhân vật phi thường nên cũng có nhiều cách nâng cao tư chất cho con trai. Hiện tại ông ta tìm Ngô Bình tất nhiên là vì muốn kiếm một đan dược phi phàm, nâng tư chất lên thật cao.
Ngô Bình cười nói: “Tôi có một loại Thiên Kiêu Đan, chẳng hay quản lý Dương có hứng thú không?”
Dương Thái hiển nhiên từng nghe tên đan dược này: “Không biết phẩm chất thế nào?”
Ngô Bình: “Tuyệt phẩm!”, Dương Thái sáng mắt: “Tuyệt phẩm sao? Tốt quá!”, thật ra ông ta cũng đã mua Thiên Kiêu Đan nhưng phẩm chất chỉ đạt tới trung-thượng, kém xa tuyệt phẩm.
Ngô Bình đưa cho ông ta một viên đan dược, người này cảm ơn không ngừng.
Chào tạm biệt Dương Thái xong, Ngô Bình vào tỉnh phủ tìm Cổ Thanh Liên, nói rõ mục đích tới của mình.
Thấy dáng vẻ đã khác hoàn toàn của Ngô Bình, Cổ Thanh Liên có chút không quen: “Hoa ra anh đã phong ấn ký ức, rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình: “Một tu sĩ tiên giới, Thanh Liên, tôi tới tìm cô là muốn nhờ giúp một việc, tìm giúp tôi một căn nhà có sân rộng, diện tích mà hơn trăm người ở ấy. Một thời gian nữa, người nhà của tôi sẽ chuyển tới!”
Cổ Thanh Liên gật đầu: “Cái này không khó. Nửa năm trước tôi có mua sơn trang Bốn Mùa, định làm biệt viện của nhà họ Cổ, nếu anh cần thì tôi tặng cho anh!”
Ngô Bình cười: “Cám ơn!”
Cổ Thanh Liên: “Tôi và anh còn cần khách sáo gì nữa. Đi thôi, tôi dẫn anh đi tham quan!”
Hai người tới sơn trang Bốn Mùa, diện tích đúng là rất rộng, gấp đôi sơn trang Hoàng Long. Sơn trang này nửa trên núi, nửa là bình nguyên, còn có con sông trải dài, cảnh sắc khá đẹp.
Ngô Bình khá hài lòng, quyết định để nhà mình chuyển tới đây.
Kế tiếp, Ngô Bình tự mình chọn mua đồ gia dụng, tìm người cải tạo sơn trang. Cứ thế, anh bận rộn mấy ngày mới đón người nhà tới được.
Thế tục là cuộc sống củi gạo mắm muối, đến đây rồi thì người lớn lẫn trẻ con đều thay quần áo, thích ứng cuộc sống của dân chúng bình thường.
Đã hơn một năm không thể ra cửa của Vạn Phúc Thần Thổ, mấy đứa nhỏ ít khi có cơ hội ra ngoài, hiện đã có nên vui vẻ chạy đi thám hiểm.
Mấy năm nay Ngô Bình ít ở bên cạnh người thân nên dứt khoát ở nhà, làm bạn với vợ con. Buổi sáng dạo phố và Đường Tử Di, buổi chiều xem phim với Lý Mai.
Trong nháy mắt, anh đã ở nhà được nửa tháng. Dưới sự sắp xếp của anh, Liễu Kim Long trở thành Giang Nam Vương mới, đương nhiên người đời cũng biết anh là chỗ dựa của Liễu Kim Long.
Ngày này, Ngô Bình tới Vạn Kiếm Tiên giới, dù sao anh cũng là đệ tử quan trọng, vẫn cần phải lộ mặt.
Đệ Nhất Kiếm Tông nhờ có đệ tử Thái Hoàng giáo gia nhập cũng trở nên tươi sáng, ở Vạn Kiếm Tiên giới, tông môn trở thành môn phái lớn, ít có thế lực nào dám tới khiêu chiến.
Thấy Ngô Bình đã thay đổi vẻ ngoài, mấy người Thẩm Huyền Tông đều giật mình, Ngô Bình nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, biết thân phận thật của anh rồi, ba vị sư tôn đều cảm thán.
Ở Đệ Nhất Kiếm Tông nửa ngày, Ngô Bình về nhà dạy dỗ Vô Thượng Kiếm Điển cho đám nhỏ, thân là người sở hữu vương toạ kiếm đạo, anh muốn truyền thừa tuyệt học kiếm đạo.
Cứ thế, anh vừa tìm hiểu vương toạ vừa truyền dạy kiếm đạo cho đám người Lý Dược Sư, Lý Thái Nhất.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã hết một tháng. Ngô Bình mở Thánh Môn, đám đông cùng nhau tới Thánh Cổ Đại Lục, anh giúp họ tiến hành thánh xúc, mở đạo mạch.
Mọi người đều đã dùng Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan, lại được Ngô Bình chỉ bảo, ai cũng mở được huyền mạch tử mạch, trong đó, Lý Dược Sư, Lý Thái Nhất, Lý Tinh Kiếm, Lý Dật còn mở ra được 1 thánh mạch. Đường Tử Di, Nguyệt Vũ, Lý Mai, Đào Như Tuyết, Lâm Băng Tiên, Diệp Băng Hi, Lạc Ngưng Đan có thể mở ra ít nhất 8 đạo mạch, hơn nữa đều là huyền mạch.
Sau khi mở đạo mạch, Ngô Bình đưa họ về nhà rồi dẫn Thần Nguyệt về học viện Kim Long.
Trước đây hai người đi là để tránh mặt Khương Đông Hải, giờ tính thời gian thì đã hơn nửa năm.
Khi anh quay lại, Dược lão tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ngô Bình hỏi: “Sư phụ, sao thế ạ?”
Chương 2881: Khương Đông Hải
Dược lão: “Để ta nói chuyện gì xảy ra cho con biết đã, sao lại thay đổi bề ngoài thế?”
Ngô Bình cười nói: “Con bị phong ấn trí nhớ, dùng thân phận khác tu tiên, hiện tại khôi phục vẻ ngoài ngày xưa!”
Dược lão thở dài: “Không phải bảo hai đứa ra ngoài trốn một khoảng thời gian à? Sao lại về sớm thế?”
Thần Nguyệt có linh cảm không tốt: “Bác Dược, chẳng lẽ Khương Đông Hải còn chưa rời đi?”
Dược lão cười khổ: “Sau khi Khương Đông Hải đến đây vào lần trước thì đã ở lại, có vẻ đã quyết định chờ hai đứa về!”
Ngô Bình nhíu mày: “Chuyện này có trốn tránh cũng không kết thúc được, anh ta muốn gặp thì gặp thôi!”
Dược lão: “Dù sao nhà họ Khương cũng là hậu duệ của Thánh Hoàng, căn cơ thâm sâu. Đồ đệ, nếu có thể không trở mặt thì không nên làm thế!”
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói trong trẻo: “Nghe nói vợ chưa cưới của ta, Thần Nguyệt ở đây, có tiện ra gặp mặt không?”
Nghe thấy giọng nói này, Thần Nguyệt biến sắc, Ngô Bình nhíu mày, anh đẩy cửa, thấy một người đàn ông mặc áo bào tím đầu đội kim quan đứng ngoài cửa, đằng sau có 4 nữ 2 nam, 6 người hầu tất cả.
“Anh là Khương Đông Hải? Cẩn thận lời ăn tiếng nói, Thần Nguyệt đã là người của ta, không phải vợ chưa cưới của anh!”, Ngô Bình không hề khách sáo.
Người tới là Khương Đông Hải, liếc mắt đánh giá Ngô Bình, lộ ra nụ cười khinh miệt: “Người của anh? Anh là thứ gì, dám tranh giành phụ nữ với hậu duệ Thánh Hoàng!”
Khương Đông Hải đúng là con cháu Thánh Hoàng, hơn nữa tư chất cũng tốt, được bồi dưỡng tâng bốc từ nhỏ tới lớn nên dưỡng thành tính cách chẳng coi ai ra gì. Tuy Ngô Bình chỉ là một học viên, nhưng là đệ tử của Dược lão, hắn vẫn chẳng coi ra gì. Theo hắn, huyết mạch Thánh Hoàng cao quý hơn tất cả.
Ngô Bình nhíu mày: “Con cháu Thánh Hoàng? Thánh Hoàng có con cháu như anh đúng là gia môn bất hạnh!”
“To gan!”
Gã đàn ông đầu trọc đằng sau Khương Đông Hải quát lớn, tiến tới gần Ngô Bình. Người này là đời sau của Thánh Hoàng, có truyền thừa mạnh mẽ, thế hệ của gã trở thành vệ sĩ và người hầu của Khương Đông Hải.
Ngô Bình thấy đối phương đi tới, muốn giơ tay đánh vào miệng mình thì lật tay tát ngược một cái. Khi anh ra tay, người nọ chỉ thấy hoa mắt, ý thức có chút mơ hồ. Sau đó gã thấy mặt mình tê dại, cả người bị đánh bay, vừa hộc máu vừa rơi xuống đất, ngã dưới chân Khương Đông Hải.
Ngô Bình thản nhiên: “Chủ nhân tầm thường nuôi chó cũng không có sức chiến đấu gì!”
Hành động này không chỉ là đánh mặt người hầu, đó cũng là đang vả mặt Khương Đông Hải. Mặt hắn âm trầm, nhìn Dược lão nói: “Dược lão, đệ tử của ông, ông cứ để thế à?”
Dược lão ho một tiếng, cười ha ha: “Khương thế tử, ta còn một lò đan chưa luyện xong, hiện tại phải hoàn thành”, nói xong quay đầu bước đi, biến mất tăm.
Dược lão nhìn ra được là thực lực Ngô Bình đã tăng mạnh, mấy người Khương Đông Hải hoàn toàn không thể chiếm được thế thượng phong, vậy nên ông rời đi để họ tự giải quyết.
Thấy Dược lão bỏ trốn, sắc mặt Khương Đông Hải càng thêm khó coi, gằn từng chữ: “Nhóc con, dám đối đầu với bản thế tử, ta phải muốn anh chết không toàn thây”.
Ngô Bình lạnh lùng: “Muốn ta chết thì có nhiều người lắm, anh còn chưa tới lượt đâu!”
“Càn rỡ!”. Cô gái sau lưng Khương Đông Hải nũng nịu.
Khương Đông Hải là con cháu Thánh Hoàng nhưng trước giờ hắn chỉ lo sống phóng túng, tu vi tầm thường, thấy thuộc hạ bị đánh bay thì biết mình không phải đối thủ của Ngô Bình, lúc này mới túm cô gái muốn dạy dỗ Ngô Bình lại: “Tạm thời để hắn đắc ý đi, lát nữa cho biết tay!”
Nói xong, Khương Đông Hải liền dẫn đám người hầu xoay người rời đi, trước đó còn hung hăng trừng Ngô Bình một cái.
Thấy họ đã đi, Thần Nguyệt tỏ vẻ sầu lo: “Khương Đông Hải này bản lĩnh có hạn nhưng gia tộc đứng sau quá to lớn. Hiện tại thiên hạ không có Thánh Hoàng nên huyết mạch Thánh Hoàng mới trở nên quý giá, người trong thiên hạ đều đang hi vọng người mang huyết mạch Thánh Hoàng sẽ sinh ra một vị Thánh Hoàng mới”.
Ngô Bình cười lạnh: “Sinh ra Thánh Hoàng mới? Người như Khương Đông Hải, muốn làm Nhân Vương đã khó rồi”.
“Tuy nói thế nhưng nhà họ Khương là hoàng tộc, sức ảnh hưởng không phải đùa. Khương Đông Hải muốn đối phó anh thì anh sẽ gặp khó”, Thần Nguyệt nói, thật ra cô cũng không nói quá.
Ngô Bình không để ý: “Cùng lắm rời khỏi đại lục này, cô theo tôi về Tiên giới đi. Không phải cô đã nói rồi à? Tiên giới là nơi tốt cho người tu hành”.
Thần Nguyệt gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế!”
Ngô Bình đã khôi phục trí nhớ, trong tay cầm Đại Thiên Dược Điển nên số lượng đan dược anh có thể luyện đã không ít. Anh quyết định nghiên cứu với Dược lão, tái hiện những phương thuốc dân gian trong đây. Nói là tái hiện là vì những phương thuốc này đã hơn vạn năm mà chưa ai thành công luyện chế. Từng có vô số thầy luyện đan thử nhưng thất bại hết.
Dược lão không quá lo lắng về Khương Đông Hải, thân là một ông lớn của học viện Kim Long, bảo vệ đệ tử không phải khó.
Rất nhanh, hai thầy trò đắm chìm trong việc luyện đan. Họ phải tái hiện một loại đan tên là Tụ Hiền đan. Tụ Hiền đan này có thể tăng thực lực tu sĩ Cửu Biến, giúp thành công đột phá Hiền Giả. Phương thuốc của đan dược này luôn tồn tại từ thời Thánh Hoàng, từng có người luyện ra. nhưng chẳng biết tại sao, khi Thánh Hoàng ngã xuống, sau mấy nghìn năm vẫn không có ai luyện chế ra nữa.
Ngô Bình và Dược lão cho rằng nguyên nhân là do vào thời Thánh Hoàng, hoàn cảnh sống của Thánh Cổ đại lục tốt nên mới có thể luyện thành công.
“Sư phụ, nếu chúng ta dùng pháp khí của Thánh Hoàng tái tạo lại môi trường khi đó, có phải sẽ thành công luyện ra Tụ Hiền đan không?”, Ngô Bình đưa ra một giả thiết.
Dược lão liếc trò cưng của mình: “Vớ vẩn, ta có pháp khí Thánh Hoàng thì còn chờ tới hôm nay à!”
Ngô Bình lấy ra gương U Hoàng, cảm nhận được khí thế từ nó, Dược lão sợ hãi: “Đây là... của vị Thánh Hoàng nào?”
Ngô Bình nói: “Sư phụ, vị Thánh Hoàng này không phải ở Thánh Cổ đại lục, mà sinh ra ở Tiên giới! Thánh Hoàng tiên giới không chỉ có một, con biết tận 3 người!”
Dược lão cảm thán: “Tiên giới lại có Thánh Hoàng, nếu có cơ hội, ta phải đi một chuyến!”
Sau đó Ngô Bình treo gương U Hoàng lên trên phòng luyện đan, gương chiếu xuống lò đan, sau đó hai thầy trò bắt đầu luyện chế.
Lò đầu tiên, Dược lão tự mình luyện, nhưng chẳng biết vì sao vẫn thất bại. Ngô Bình không nhận thấy vấn đề gì trong quá trình luyện của Dược lão, anh không nhịn được mà hoài nghi, chẳng lẽ gương U Hoàng không có tác dụng?
Anh không từ bỏ, bắt đầu luyện chế lò thứ hai, điều kỳ quái là đổi người luyện, cùng phương pháp, Ngô Bình lại thành công.
Chương 2882: Tụ Hiền đan
“Sư phụ, thành công!”, Ngô Bình vô cùng vui vẻ.
Dược lão có vẻ suy tư, lẩm bẩm: “Xem ra Tụ Hiền đan này là thứ trời đất không dung, muốn luyện ra không chỉ phải có hoàn cảnh thời Thánh Hoàng mà còn cần khí vận. Vi sư già rồi, khí vận không đủ để luyện chế đan dược này. Nhưng con thì khác, trên người con có đại khí vận, luyện chế sẽ thuận lợi thôi”.
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Luyện chế Tụ Hiền đan cần khí vận nữa à!”
Dược lão vui mừng: “Tiểu Bình, vi sư không nhìn nhầm con. Có con, chúng ta nhất định sẽ có thêm nhiều đan dược”.
Một lát sau, lò đan mở, bốn viên đan tràn đầy hơi thở Thánh Hiền bay lên, khi tiếp xúc không khí, trên lò đan hiện ra ảo ảnh Thánh Hiền, hồi lâu không tiêu tan.
“Đây là... có thêm cổ kim Thánh Hiền phù trợ!”, Dược lão kích động, cung kính quỳ trên đất, quỳ lạy ảo ảnh kia.
Ngô Bình ngẩn ra, vì sao lại có dị tượng như thế?
Ảo ảnh kéo dài 5 giây mới biến mất, sau đó bốn viên đan rơi vào trong tay Ngô Bình. Anh nhận ra phẩm chất đan còn tốt hơn mình đã dự tính, vốn dĩ cho rằng chỉ là thượng phẩm mà giờ, cả bốn đều là cực phẩm.
“Sư phụ, chuyện này là sao ạ?”, anh không khỏi hỏi.
Dược lão đứng lên, ông cảm thán: “Đây là ý chí của Thánh Hiền thêm vào đan dược, giúp phẩm chất đan tăng lên vài bậc!”
Ngô Bình có chút khó hiểu: “Sư phụ từng thấy tình huống này chưa ạ?”
Vẻ mặt Dược lão trở nên quái lạ, nhìn Ngô Bình nói: “Muốn được Thánh Hiền tán thành nào có dễ dàng. Ta luyện đan cả đời, chưa từng thấy lần nào!”
Ngô Bình chớp mắt: “Nói vậy là Thánh Hiền chấp nhận con?”
Dược lão: “Con luyện ra Tụ Hiền đan mà đời sau không ai thành công, đây là công đức lớn lao với Nhân tộc, Thánh Hiền tất nhiên cũng thích con!”
Trong lòng Ngô Bình xoay chuyển, vì vậy anh nhìn thoáng qua bia công đức, vừa nhìn thì đã thấy con số trên bia đã từ một chuỗi biến thành hai chuỗi, số bên dưới màu trắng, cao tới trăm triệu tỷ. Mà số bên trên có màu vàng, trị số tận chục tỷ.
“Kỳ quái, chục tỷ này là công đức luôn à?”
Cảm thấy tò mò, ý thức của Ngô Bình tiến vào cửa hàng công đức. Sau khi xem xét, anh hoảng sợ. Bên dưới mỗi món đồ đều có thêm một hàng số màu vàng, ví dụ một cây dược liệu thì cần mấy triệu công đức nhưng nếu đổi bằng giá màu vàng thì chỉ cần 1 điểm công đức mà thôi.
“Nói thế thì chục tỷ công đức màu vàng này sẽ bằng tỷ tỷ công đức?”, Ngô Bình vừa mừng vừa sợ, cảm thấy mình phát tài rồi. xem ra luyện Tụ Hiền đan này mang tới lượng công đức vượt ngoài dự đoán của anh.
Vui mừng quá đỗi, Ngô Bình lại luyện chế lò thứ hai. Có kinh nghiệm từ lò đầu tiên, lò thứ hai có hiệu quả tốt hơn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ảo ảnh Thánh Hiền lại xuất hiện, lần này luyện được đan tuyệt phẩm.
Thấy 8 viên đan trong tay Ngô Bình, Dược lão kích động: “Trước đó có Thánh Kiếp đan, hiện tại có Tụ Hiền đan. Thầy trò chúng ta đã có thể ảnh hưởng hướng đi của Nhân tộc rồi”.
Ngô Bình nháy mắt: “Sư phụ, nếu không mình tìm vài người thử hiệu quả của đan dược đi?”
Dược lão gật đầu: “Đây không phải chuyện đùa, thử thuốc phải tìm người lạ, bằng không chỉ được tìm người thân nhất!”
Hai người vừa bàn xong, Dược lão đã gọi một đệ tử của mình vào. Đệ tử này tên Dư Thần, người chất phác thật thà, tư chất khá tốt. Sau khi theo Dược lão thì vẫn chăm chỉ học tập luyện đan. Có điều thiên phú của anh ta không thể sánh bằng Ngô Bình nên học nhiều năm vẫn chẳng tiến bộ. Ngược lại tu vi thì tăng lên rồi kẹt tại cảnh giới Cửu Biến.
Sau Cửu Biến là đột phá Hiền Giả nhưng trở thành Hiền Giả rất khó, từ xưa tới này, người thành Hiền Giả đã ít nay còn ít hơn. Nhiều người kẹt tại Cửu Biến cả đời, không thể trở thành Hiền Giả. Tụ Hiền đan hạ thấp khó khăn thăng cấp, nếu nó được sử dụng rộng rãi, số lượng Hiền Giả của Nhân tộc sẽ tăng gấp mười mấy lần.
Dư Thần nhìn Tụ Hiền đan tuyệt phẩm trong tay, hỏi Dược lão: “Sư phụ, đan này tên gì?”
Dược lão: “Vi sư và Ngô sư đệ của con mới luyện ra, nhờ con tới thử thuốc!”
Dư Thần là một người thật thà, vô cùng tin tưởng sư phụ, không nói gì đã nuốt đan dược luôn.
Thấy anh ta ăn đan dược, Ngô Bình cười nói: “Dư sư huynh, Cửu Biến của anh đã thay đổi mấy lần rồi?”
Cửu Biến là trạng thái hoàn mỹ nhất nhưng với tu sĩ, khó có thể đạt tới tình trạng đó. Thường là Tam Biến thành Lương, Ngũ Biến thành Hiền, Lục Biến thành Thánh, Thất Biến là Chúa tể, Bát biến thành Hoàng, Cửu Biến là tối cao. Thậm chí có nhiều tu sĩ khó đạt tới Tam Biến, chỉ có thể đạt tới Nhất Biến hay Nhị Biến.
Dư Thần nói: “Ngô sư đệ, tư chất của ta tầm thường, chỉ có đạt tới Ngũ Biến!”
Ngô Bình cười nói: “Ngũ Biến thành hiền, thảo nào sư phụ muốn nhờ sư huynh thử thuốc”.
Dư Thần giật mình: “Sư đệ, viên thuốc này có thể giúp ta thành Hiền Giả à?”
Ngô Bình gật đầu: “Chẳng lẽ sư huynh không cảm giác được sao?”
Dư Thần cảm nhận được hơi thở trong người trở nên huyền diệu, anh ta nói: “Sư phụ, sư đệ, bây giờ ta đột phá!”
Dược lão cười nói: “Thử đi, có lẽ sẽ thành công đó!”
Cứ thế, Ngô Bình và Dược lão ngồi canh bên ngoài, vừa nghỉ vừa nói chuyện phiếm. Khi luyện hai lò đan, Ngô Bình đã tốn không ít sức.
Qua khoảng 45 phút, trong phòng truyền ra hơi thở Hiền Giả, trên nóc nhà hiện lên ảo ảnh Thánh Hiền. Hiển nhiên ảo ảnh này đến từ Tụ Hiền đan, đây là chúc phúc của ngàn vạn Thánh Hiền.
Lại qua một phút, ảo ảnh biến mất nhưng khí thế cô đọng truyền ra từ trong phòng. Chỉ chốc lát sau, Dư Thần đi ra, sau lưng hiện lên ánh sáng bạc, có thể nhìn thấy hình chiếu tinh vực.
Dược lão vui mừng: “Không tệ, quả nhiên là Hiền Giả!”
Dư Thần khom lưng trước thầy trò Ngô Bình: “Cảm ơn sư phụ, cảm ơn sư đệ!”
Dược lão gật đầu: “Con quay về củng cố đi, việc này thì đừng nói cho người ngoài”.
“Vâng!”
Dư Thần rời đi, Dược lão nhếch miệng cười, nói với Ngô Bình: “Tiểu Bình, chúng ta tìm viện trưởng đi!”
Ngô Bình: “Sư phụ, cần báo việc này cho viện trưởng à?”
Dược lão: “Đương nhiên, tài nguyên của học viên rất nhiều, con có thể tái tạo Tụ Hiền đan, có thêm Thánh Kiếp đan trước đó, đây đều là công của con, chúng ta phải đòi thưởng chứ!”
Viện trưởng Trần Hoài Long ở học viện không nhiều, sau khi gặp Ngô Bình, ông ấy luôn trong tình trạng vắng mặt tại học viện. Cũng may hôm nay ông ấy ở đây chiêu đãi thế tử hoàng tộc, Khương Đông Hải.
Tuy Khương Đông Hải ngạo mạn nhưng vẫn rất kính trọng Trần Hoài Long, trong từng câu chữ đều lộ ra sự lễ phép. Hắn vốn định tìm viện trưởng để mách lẻo, mong đối phương phạt nặng Ngô Bình.
Nhưng không đợi Khương Đông Hải nói vào việc chính, Ngô Bình và Dược lão đã tới.
Thấy Khương Đông Hải có mặt ở đó, Ngô Bình quay đi coi như không thấy. Khương Đông Hải đứng phắt dậy, chỉ vào, lớn tiếng nói: “Viện trưởng, chính tên điêu dân này đã vô lễ với bổn thế tử!”
Chương 2883: Cấm túc mười năm
Trần Hoài Long tựa như không nghe thấy, ông ấy vội vàng đứng dậy, cười ha ha nghênh đón Ngô Bình: “Tiểu Bình à, sao cậu lại có thời gian đến tìm ta? Có phải là hết tiền xài rồi không? Mấy ngày không gặp, sao dáng vẻ của cậu thay đổi thế này? Cũng may là ta nhớ rõ khí tức của cậu, khí tức của cậu không lừa được ta”.
Ngô Bình cười nói: “Viện trưởng, trước kia tôi dùng diện mạo của người khác, diện mạo hiện tại mới thật sự là tôi”.
Trần Hoài Long vô cùng vui vẻ, nói: “Đúng thế! Dáng vẻ trước kia của cậu tuy rằng không tồi, nhưng vẫn kém một chút. Bây giờ thì uy phong khí phách, lại không mất đi sự anh tuấn, rất tốt”.
Sau đó ông ấy mới cười hỏi Dược Lão: “Dược lão, ngọn gió nào đưa ông đến đây thế?”
Dược Lão không nói chuyện, mà đưa tay ném Tụ Hiền đan cho Trần Hoài Long.
Trần Hoài Long nhận lấy đan dược, nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, ông ấy lập tức nói với Khương Đông Hải: “Mời thế tử về cho, bổn viện có chuyện quan trọng cần phải xử lý”.
Giọng điệu của Trần Hoài Long có hơi nghiêm túc, khiến cho Khương Đông Hải cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đứng dậy vái chào, sau đó đưa người vội vàng lui ra. Đi đến ngoài cửa lớn, Khương Đông Hải vừa kinh ngạc vừa tức giận, nói: “Tà môn! Viện trưởng Trần Hoài Long vì sao lại khách khí với Ngô Bình như thế?”
Trong đám tùy tùng, có người nói: “Nghe người trong học viện nói, điểm khảo thí khi vào viện của Ngô Bình khá cao”.
“Không đúng!”. Khương Đông Hải lắc đầu: “Nếu chỉ là vì điểm cao thì không có khả năng có đãi ngộ như vậy. Rốt cuộc nguyên nhân là gì?”
Ngay lúc Khương Đông Hải mang theo sự nghi ngờ rời đi, Trần Hoài Long đã nhìn chằm chằm vào Tụ Hiền đan, cười to ha ha: “Tụ Hiền Đan! Hơn mười ngàn năm rồi, thế mà các người lại luyện ra được Tụ Hiền đan!”
Dược Lão cười tủm tỉm, nói: “Đây là công lao của Tiểu Bình. Muốn luyện chế loại đan này, không chỉ có pháp bảo Thánh Hoàng, mà còn cần phải có khí vận mạnh mẽ, những chuyện này chỉ có Ngô Bình có thể làm được”.
Trần Hoài Long thu hồi đan dược, vỗ vỗ bả vai Ngô Bình một cách thân thiết: “Tiểu Bình, cậu thật sự không khiến ta và Dược Lão thất vọng, hay lắm, thật tốt! Viên đan dược này, đã thử chưa?”
Dược Lão: “Dư Thần đã uống đan dược, hắn đã bước vào Hiền Cảnh”.
Hai mắt Trần Hoài Long sáng ngời: “Ta nói mà, sao hắn lại đột nhiên đột phá như thế, hóa ra là uống Tụ Hiền đan. Tiểu Bình, Tụ Huyền Đan này, cậu có thể luyện chế bao nhiêu lò một ngày?”
Ngô Bình suy nghĩ, nói: “Nhiều nhất là ba lò, mười hai viên”.
“Được! Cho ta một trăm viên trước! Mỗi viên đan dược, ta trả cậu năm trăm triệu thánh thù. Đương nhiên, số tiền này chỉ là tượng trưng thôi. Sau này, toàn bộ tài nguyên của học viện đều đem cho cậu, cậu yêu cầu thứ gì, chỉ cần đến lấy, không cần phải trả phí sử dụng!” Nói rồi, ông ấy đưa một chiếc chìa khóa hình bán nguyệt giao cho Ngô Bình, cười nói: “Bằng cái chìa khóa này, cậu có thể đi vào kho hàng của học viện bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình nhận lấy chìa khóa, cười nói: “Đa tạ viện chủ!”
Trần Hoài Long cười ha ha: “Tiểu Bình, ta thấy cậu đã ngưng tụ Thần Anh, rất nhanh là có thể hình thành Cửu Biến. Chờ sau khi cậu đạt Cửu Biến, ta sẽ cho cậu ra ngoài, trờ thành Thiên Kiêu mà tất cả mọi người trên Thánh Cổ Đại Lục đều biết đến! Chờ thời gian đến rồi, sẽ bước lên con đường của Chúa Tể!”
Ngô Bình gật đầu, nói: “Viện trưởng, tôi có mấy đứa con trai và con gái, tư chất của bọn chúng cũng không tệ lắm, có vài đứa đã mở Thánh Mạch. Tôi hi vọng bọn nó có thể đến học viện để học tập”.
Nghe nói đã mở Thánh Mạch, hai mắt Trần Hoài Long tỏa sáng: “Đến, đến! Cậu yên tâm đi Tiểu Bình, con của cậu, chính là cháu ngoan của lão Trần ta đây, ta nhất định sẽ an bài cho chúng thật tốt!”
Sau khi Ngô Bình và Dược Lão đều lui ra, ý cười trên mặt Trần Hoài Long vẫn chưa mất đi. Bỗng nhiên, ông ấy nói với không khí: “Dùng Thánh Hoàng Ấn đưa thế tử Khương Đông Hải về Khương gia, trong mười năm không được cho hắn ta ra khỏi cửa! Khương gia hỏi đến thì nói là ta nói!”
Trong không khí truyền ra một tiếng: “Tuân mệnh”.
Cùng ngày hôm đó, đám người Khương Đông Hải bị đánh bất tỉnh, chờ đến khi hắn tỉnh lại, phát hiện bản thân đã ở trong nhà, hắn vừa kinh ngạc vừa giận dữ, đang muốn dò hỏi, đã bị cha của hắn, gia chủ hiện tại của Khương gia tát một cái.
“Cái tên khốn khiếp! Rốt cuộc là mày đã làm cái gì mà khiến cho Trần viện trưởng dùng Thánh Hoàng Đại Ấn, hạ lệnh cấm túc mày mười năm!”
Gì? Cấm túc mười năm! Khương Đông Hải lập tức trở nên nóng nảy: “Cha, con không có làm cái gì cả! Trần viện trưởng cũng khách khí với con, trừ…”
Nói đến đây, sắc mặt của hắn trở nên khó coi, lẩm bẩm nói: “Là hắn, nhất định có liên quan đến hắn! Tên khốn khiếp, rốt cuộc hắn là ai, ta hận hắn!”
Cùng hôm đó, Ngô Bình đưa bốn đứa Lý Dược Sư, Lý Dật, Lý Tinh kiếm, Lý Thái Nhất, đến học viện Kim Long. Dưới sự an bài của viện trưởng, mỗi đứa bái một vị lão sư, trở thành đệ tử của học viện.
Mỗi ngày Ngô Bình luyện ba lò đan dược, thời gian còn lại dùng để tu luyện truyền thừa trong người rối mà Võ Hoàng để lại.
Tàm ngày sau, anh đã gom đủ một trăm viện Tụ Hiền đan, đem đi giao cho Trần Hoài Long.
Không biết Trần Hoài Long đã dùng thủ đoạn, ông ấy lấy một trăm viên đan dược này, rất nhanh đã thu hút rất nhiều lão sư từ các học viện khác. Hơn nữa, không quá hai ngày, những lão sư đó, tính cả mấy lão sư trẻ tuổi mới tới ở học viện Kim Long đều lần lượt đột phá, đi vào Hiền Giả Cảnh!
Ngô Bình căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, luyện xong một trăm viên Tụ Hiền đan, lại cùng nhau luyện Thánh Kiếp Đan với Dược Lão.
Giống như trước đây, rất nhạnh đã có một đám cao thủ cảnh giới Hiền Vương hội tụ tại học viện Kim Long, tính cả bản thân học viện Kim Long, đã có hơn một trăm người.
Hơn một trăm người này, cùng lúc đó ăn vào Thánh Kiếp Đan, cuối cùng trong đó có năm mươi chín người thành công bước vào cảnh giới Thánh Nhân! Còn lại thì không đột phá, cũng không bị thương, mà thay vào đó lại mượn Thánh Kiếp để cường hóa thể chất. Nếu bọn họ trải qua Thánh Kiếp lần thứ hai, thì cơ hội đột phá sẽ tăng lên cực đại.
Chuyện học viện Kim Long có thêm năm mươi chín vị Thánh Nhân, tin này vừa được truyền ra, khiến cho cả thế giới chấn động. Hai vị Chúa Tể lập tức đích thân đến thăm, nội dung cuộc trò chuyện không rõ, nhưng dẫu sao các vị Chúa Tể đều mỉm cười rời đi.
Ngay sau đó, Ngô Bình lại nhận được đơn đặt hàng, Trần Hoài Long nói còn cần một trăm viên Tụ Hiền đan, cùng với một trăm viên Thánh Kiếp Đan.
Ngô Bình cũng không từ chối, thế nhưng kéo dài thời gian cung cấp đến hai tháng. Dẫu sao mỗi ngày đều luyện đan quá mệt mỏi, cũng thật nhàm chán.
Trần Hoài Long đương nhiên cũng không có ý kiến, chỉ cần có đan dược, thì chờ hai tháng cũng được.
Bốn đứa nhỏ tuy đều đã bái sư, nhưng Ngô Bình vẫn không yên tâm, có thời gian sẽ gọi bọn nhỏ vào truyền thụ một thân sở học. Thân là truyền nhân của Vương Tọa Kiếm Đạo, hơn nữa còn ngẫu nhiên có được tuyệt học của Võ Hoàng, thực lực của bốn người Lý Dược Sư nhanh chóng tăng lên, tiến triển thần tốc.
Cứ như vậy, Ngô Bình một bên luyện đan, một bên dạy con, chớp mắt đã là bảy ngày. Trong một ngày, anh cảm nhận Cấm Kỵ Thần Anh đã viên mãn, lập tức bắt đầu đánh sâu vào Tiểu Thần Kiếp.
Tiểu Thần Kiếp là tai kiếp phải trải qua trước Thần Môn Cảnh, người lịch kiếp chính là Thần Anh. Thần Anh sẽ trải qua gió thổi lửa đốt, sẽ bị sét đánh, gió thổi, âm hỏa thiêu. Nếu không cẩn thận, Thần Anh của Ngô Bình sẽ bị đánh thành tro bụi.
Ngô Bình đã tích lũy rất nhiều nên không cảm thấy sợ chút nào, trực tiếp thông qua đạo môn kia đi vào Hỗn Độn Giới.
Vừa vào Hỗn Độn Giới, Cấm Kỵ Thần Anh đã bay lên trời. Thần Anh càng mạnh, Thần Kiếp cũng càng mạnh, lúc này lần sấm sét đầu tiên xuất hiện, uy lực mạnh hơn gấp trăm lần so với lần đầu gặp sấm sét của Tiểu Thần Kiếp!
Luồng sấm sét kia đột nhiên ngưng tụ thành một đại bác cổ sấm sét, phía sau đại bác cổ hiện lên quanh ảnh của mười vạn Ma Thần.
“Ầm!”
Pháo quang cực kỳ mãnh liệt của đại bác cổ đánh lên Cấm Kỵ Thần Anh của Ngô Bình, Cấm Kỵ Thần Anh liên tục lui về sau, bị đánh đến hơi mơ hồ. Nhưng giây tiếp theo, trong mắt của Thần Anh lập tức lộ ra sự hung hãn, thân mình nhoáng lên, hóa to mười vạn trượng, đột nhiên bày ra một chiêu thức, thi triển ngẫu nhiên một chiêu thức trong người rối của Võ Hoàng, phía sau hiện lên hư ảnh của mười cây cự kiếm, từ trên hư không chém xuống đại bác sấm sét.
Tiến vào Hỗn Độn giới, anh bắt đầu trải qua lôi kiếp. Lôi kiếp lần này không giống trước, nó là lôi kiếp Hỗn Độn, lôi vân Hỗn Độn đánh xuống từng chùm sét đáng sợ.
Lần đầu tiên, Ngô Bình bị bổ rách cả quần áo, da tróc thịt bong, máu chảy ròng ròng. Anh cắn răng, nuốt một tiên quả Hỗn Độn, tiếp tục chịu đựng.
Tia thứ 2, thứ 3 đánh xuống.
Dưới sự oanh tạc của sấm sét Hỗn Độn, dược lực của tiên quả phát huy tác dụng, thấm vào từng tế bào.
Anh bị bổ liên tục 7 lần rồi lôi kiếp mới biến mất, vết thương trên người Ngô Bình khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Hiện tại anh chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, lẩm bẩm trong miệng: “Xem ra nên trải qua đại thần kiếp và tiểu thần kiếp ở đây!”
Kế tiếp, Ngô Bình tu luyện trong Hỗn Độn giới, không tới hai ngày, thần anh trong pháp thai đã trưởng thành, khác ở chỗ là thần anh của Ngô Bình là Cấm kỵ thần anh!
Lúc này, Ngô Bình cảm thấy thời cơ đã chín muồi, pháp thai toả hào quang, từ một chia thành hai, một bóng dáng to lớn vọt ra. Bóng dáng lao lên trời, biến thành thần anh khổng lồ cao 28 vạn trượng, che phủ cả bầu trời, hơi thở đáng sợ khiến sinh linh chung quanh đều run rẩy.
Một lát sau, Ngô Bình thu hồi thần anh, thần anh biến trở lại thành kích thước người thường, tới bên cạnh Ngô Bình.
Thần anh rất thích Hỗn Độn giới, không ngừng hấp thu linh khí ở đây. Ngô Bình kinh ngạc phát hiện linh khí Hỗn Độn có thể thăng cấp cấm kỵ! Nói cách khác, anh không cần tu luyện chỉ cần ở đây mỗi ngày là cấm kỵ thần anh sẽ từ từ mạnh lên.
Lần nữa thăng cấp cảnh giới Thần Anh, thực lực của Ngô Bình đã tăng mạnh, từ căn nhà nhỏ, anh bắt đầu dò xét xung quanh, thậm chí tìm thấy không ít linh dược, tệ nhất cũng là linh dược cấp 12.
Bảy ngày sau, Ngô Bình rời khỏi Hỗn Độn giới.
Anh và người nhà bàn bạc, hỏi họ có bằng lòng xuống thế tục không. Dù sao trước kia gia đình họ cũng sinh hoạt ở Trái Đất, mà thế tục coi như 1 bản sao khác của Địa Cầu, sống ở đó cũng không xa lạ.
Sau khi bàn bạc, mọi người đều đồng ý xuống thế tục sống. Vì vậy, để chuẩn bị cho người nhà, Ngô Bình còn xuống thế tục một lần để thu xếp.
Thế tục, Thiên Tuần Nha Môn.
Ngô Bình cầm danh ngạch của mình tới, gặp quản lý của Thiên Tuần Nha Môn, là một người đàn ông trung niên để râu chữ bát, người này tên Dương Thái, gương mặt béo tròn, khi nói luôn cười ha ha.
Hiển nhiên ông ta đã nghe nói về Ngô Bình, lập tức cho người thu xếp giúp anh một chức vị nhàn rỗi. thật ra Ngô Bình cũng không cần địa vị gì, cái anh cần là đặc quyền của một thành viên Thiên Tuần Nha Môn. Nếu không có thân phận này, anh không thể hỏi tới những việc sau này của Giang Nam, chức Giang Nam Vương cũng phải đổi người. nhưng hiện tại, anh có thân phận ở Thiên Tuần Nha Môn thì có thể tiếp tục giữ chức vị Giang Nam Vương, còn có thể thu xếp thân phận dân bản xứ cho người nhà.
Dương Thái khách sáo cười nói: “Câu Ngô, nghe tiếng đã lâu, có tin đồn cậu là viện trưởng của viện đan đạo Nguyên Thuỷ Sơn à?”
Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy, sau này quản lý cần đan gì, tìm tôi là được!”
Dương Thái mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá! Không biết cậu Ngô có đan dược nâng cao tư chất không? Thằng con nhà tôi bất tài, tư chất bình thường, làm tôi sầu quá!”
Với thân phận quản lý Thiên Tuần Nha Môn của Dương Thái, ông ta có thể tiếp xúc những nhân vật phi thường nên cũng có nhiều cách nâng cao tư chất cho con trai. Hiện tại ông ta tìm Ngô Bình tất nhiên là vì muốn kiếm một đan dược phi phàm, nâng tư chất lên thật cao.
Ngô Bình cười nói: “Tôi có một loại Thiên Kiêu Đan, chẳng hay quản lý Dương có hứng thú không?”
Dương Thái hiển nhiên từng nghe tên đan dược này: “Không biết phẩm chất thế nào?”
Ngô Bình: “Tuyệt phẩm!”, Dương Thái sáng mắt: “Tuyệt phẩm sao? Tốt quá!”, thật ra ông ta cũng đã mua Thiên Kiêu Đan nhưng phẩm chất chỉ đạt tới trung-thượng, kém xa tuyệt phẩm.
Ngô Bình đưa cho ông ta một viên đan dược, người này cảm ơn không ngừng.
Chào tạm biệt Dương Thái xong, Ngô Bình vào tỉnh phủ tìm Cổ Thanh Liên, nói rõ mục đích tới của mình.
Thấy dáng vẻ đã khác hoàn toàn của Ngô Bình, Cổ Thanh Liên có chút không quen: “Hoa ra anh đã phong ấn ký ức, rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình: “Một tu sĩ tiên giới, Thanh Liên, tôi tới tìm cô là muốn nhờ giúp một việc, tìm giúp tôi một căn nhà có sân rộng, diện tích mà hơn trăm người ở ấy. Một thời gian nữa, người nhà của tôi sẽ chuyển tới!”
Cổ Thanh Liên gật đầu: “Cái này không khó. Nửa năm trước tôi có mua sơn trang Bốn Mùa, định làm biệt viện của nhà họ Cổ, nếu anh cần thì tôi tặng cho anh!”
Ngô Bình cười: “Cám ơn!”
Cổ Thanh Liên: “Tôi và anh còn cần khách sáo gì nữa. Đi thôi, tôi dẫn anh đi tham quan!”
Hai người tới sơn trang Bốn Mùa, diện tích đúng là rất rộng, gấp đôi sơn trang Hoàng Long. Sơn trang này nửa trên núi, nửa là bình nguyên, còn có con sông trải dài, cảnh sắc khá đẹp.
Ngô Bình khá hài lòng, quyết định để nhà mình chuyển tới đây.
Kế tiếp, Ngô Bình tự mình chọn mua đồ gia dụng, tìm người cải tạo sơn trang. Cứ thế, anh bận rộn mấy ngày mới đón người nhà tới được.
Thế tục là cuộc sống củi gạo mắm muối, đến đây rồi thì người lớn lẫn trẻ con đều thay quần áo, thích ứng cuộc sống của dân chúng bình thường.
Đã hơn một năm không thể ra cửa của Vạn Phúc Thần Thổ, mấy đứa nhỏ ít khi có cơ hội ra ngoài, hiện đã có nên vui vẻ chạy đi thám hiểm.
Mấy năm nay Ngô Bình ít ở bên cạnh người thân nên dứt khoát ở nhà, làm bạn với vợ con. Buổi sáng dạo phố và Đường Tử Di, buổi chiều xem phim với Lý Mai.
Trong nháy mắt, anh đã ở nhà được nửa tháng. Dưới sự sắp xếp của anh, Liễu Kim Long trở thành Giang Nam Vương mới, đương nhiên người đời cũng biết anh là chỗ dựa của Liễu Kim Long.
Ngày này, Ngô Bình tới Vạn Kiếm Tiên giới, dù sao anh cũng là đệ tử quan trọng, vẫn cần phải lộ mặt.
Đệ Nhất Kiếm Tông nhờ có đệ tử Thái Hoàng giáo gia nhập cũng trở nên tươi sáng, ở Vạn Kiếm Tiên giới, tông môn trở thành môn phái lớn, ít có thế lực nào dám tới khiêu chiến.
Thấy Ngô Bình đã thay đổi vẻ ngoài, mấy người Thẩm Huyền Tông đều giật mình, Ngô Bình nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, biết thân phận thật của anh rồi, ba vị sư tôn đều cảm thán.
Ở Đệ Nhất Kiếm Tông nửa ngày, Ngô Bình về nhà dạy dỗ Vô Thượng Kiếm Điển cho đám nhỏ, thân là người sở hữu vương toạ kiếm đạo, anh muốn truyền thừa tuyệt học kiếm đạo.
Cứ thế, anh vừa tìm hiểu vương toạ vừa truyền dạy kiếm đạo cho đám người Lý Dược Sư, Lý Thái Nhất.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã hết một tháng. Ngô Bình mở Thánh Môn, đám đông cùng nhau tới Thánh Cổ Đại Lục, anh giúp họ tiến hành thánh xúc, mở đạo mạch.
Mọi người đều đã dùng Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan, lại được Ngô Bình chỉ bảo, ai cũng mở được huyền mạch tử mạch, trong đó, Lý Dược Sư, Lý Thái Nhất, Lý Tinh Kiếm, Lý Dật còn mở ra được 1 thánh mạch. Đường Tử Di, Nguyệt Vũ, Lý Mai, Đào Như Tuyết, Lâm Băng Tiên, Diệp Băng Hi, Lạc Ngưng Đan có thể mở ra ít nhất 8 đạo mạch, hơn nữa đều là huyền mạch.
Sau khi mở đạo mạch, Ngô Bình đưa họ về nhà rồi dẫn Thần Nguyệt về học viện Kim Long.
Trước đây hai người đi là để tránh mặt Khương Đông Hải, giờ tính thời gian thì đã hơn nửa năm.
Khi anh quay lại, Dược lão tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ngô Bình hỏi: “Sư phụ, sao thế ạ?”
Chương 2881: Khương Đông Hải
Dược lão: “Để ta nói chuyện gì xảy ra cho con biết đã, sao lại thay đổi bề ngoài thế?”
Ngô Bình cười nói: “Con bị phong ấn trí nhớ, dùng thân phận khác tu tiên, hiện tại khôi phục vẻ ngoài ngày xưa!”
Dược lão thở dài: “Không phải bảo hai đứa ra ngoài trốn một khoảng thời gian à? Sao lại về sớm thế?”
Thần Nguyệt có linh cảm không tốt: “Bác Dược, chẳng lẽ Khương Đông Hải còn chưa rời đi?”
Dược lão cười khổ: “Sau khi Khương Đông Hải đến đây vào lần trước thì đã ở lại, có vẻ đã quyết định chờ hai đứa về!”
Ngô Bình nhíu mày: “Chuyện này có trốn tránh cũng không kết thúc được, anh ta muốn gặp thì gặp thôi!”
Dược lão: “Dù sao nhà họ Khương cũng là hậu duệ của Thánh Hoàng, căn cơ thâm sâu. Đồ đệ, nếu có thể không trở mặt thì không nên làm thế!”
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói trong trẻo: “Nghe nói vợ chưa cưới của ta, Thần Nguyệt ở đây, có tiện ra gặp mặt không?”
Nghe thấy giọng nói này, Thần Nguyệt biến sắc, Ngô Bình nhíu mày, anh đẩy cửa, thấy một người đàn ông mặc áo bào tím đầu đội kim quan đứng ngoài cửa, đằng sau có 4 nữ 2 nam, 6 người hầu tất cả.
“Anh là Khương Đông Hải? Cẩn thận lời ăn tiếng nói, Thần Nguyệt đã là người của ta, không phải vợ chưa cưới của anh!”, Ngô Bình không hề khách sáo.
Người tới là Khương Đông Hải, liếc mắt đánh giá Ngô Bình, lộ ra nụ cười khinh miệt: “Người của anh? Anh là thứ gì, dám tranh giành phụ nữ với hậu duệ Thánh Hoàng!”
Khương Đông Hải đúng là con cháu Thánh Hoàng, hơn nữa tư chất cũng tốt, được bồi dưỡng tâng bốc từ nhỏ tới lớn nên dưỡng thành tính cách chẳng coi ai ra gì. Tuy Ngô Bình chỉ là một học viên, nhưng là đệ tử của Dược lão, hắn vẫn chẳng coi ra gì. Theo hắn, huyết mạch Thánh Hoàng cao quý hơn tất cả.
Ngô Bình nhíu mày: “Con cháu Thánh Hoàng? Thánh Hoàng có con cháu như anh đúng là gia môn bất hạnh!”
“To gan!”
Gã đàn ông đầu trọc đằng sau Khương Đông Hải quát lớn, tiến tới gần Ngô Bình. Người này là đời sau của Thánh Hoàng, có truyền thừa mạnh mẽ, thế hệ của gã trở thành vệ sĩ và người hầu của Khương Đông Hải.
Ngô Bình thấy đối phương đi tới, muốn giơ tay đánh vào miệng mình thì lật tay tát ngược một cái. Khi anh ra tay, người nọ chỉ thấy hoa mắt, ý thức có chút mơ hồ. Sau đó gã thấy mặt mình tê dại, cả người bị đánh bay, vừa hộc máu vừa rơi xuống đất, ngã dưới chân Khương Đông Hải.
Ngô Bình thản nhiên: “Chủ nhân tầm thường nuôi chó cũng không có sức chiến đấu gì!”
Hành động này không chỉ là đánh mặt người hầu, đó cũng là đang vả mặt Khương Đông Hải. Mặt hắn âm trầm, nhìn Dược lão nói: “Dược lão, đệ tử của ông, ông cứ để thế à?”
Dược lão ho một tiếng, cười ha ha: “Khương thế tử, ta còn một lò đan chưa luyện xong, hiện tại phải hoàn thành”, nói xong quay đầu bước đi, biến mất tăm.
Dược lão nhìn ra được là thực lực Ngô Bình đã tăng mạnh, mấy người Khương Đông Hải hoàn toàn không thể chiếm được thế thượng phong, vậy nên ông rời đi để họ tự giải quyết.
Thấy Dược lão bỏ trốn, sắc mặt Khương Đông Hải càng thêm khó coi, gằn từng chữ: “Nhóc con, dám đối đầu với bản thế tử, ta phải muốn anh chết không toàn thây”.
Ngô Bình lạnh lùng: “Muốn ta chết thì có nhiều người lắm, anh còn chưa tới lượt đâu!”
“Càn rỡ!”. Cô gái sau lưng Khương Đông Hải nũng nịu.
Khương Đông Hải là con cháu Thánh Hoàng nhưng trước giờ hắn chỉ lo sống phóng túng, tu vi tầm thường, thấy thuộc hạ bị đánh bay thì biết mình không phải đối thủ của Ngô Bình, lúc này mới túm cô gái muốn dạy dỗ Ngô Bình lại: “Tạm thời để hắn đắc ý đi, lát nữa cho biết tay!”
Nói xong, Khương Đông Hải liền dẫn đám người hầu xoay người rời đi, trước đó còn hung hăng trừng Ngô Bình một cái.
Thấy họ đã đi, Thần Nguyệt tỏ vẻ sầu lo: “Khương Đông Hải này bản lĩnh có hạn nhưng gia tộc đứng sau quá to lớn. Hiện tại thiên hạ không có Thánh Hoàng nên huyết mạch Thánh Hoàng mới trở nên quý giá, người trong thiên hạ đều đang hi vọng người mang huyết mạch Thánh Hoàng sẽ sinh ra một vị Thánh Hoàng mới”.
Ngô Bình cười lạnh: “Sinh ra Thánh Hoàng mới? Người như Khương Đông Hải, muốn làm Nhân Vương đã khó rồi”.
“Tuy nói thế nhưng nhà họ Khương là hoàng tộc, sức ảnh hưởng không phải đùa. Khương Đông Hải muốn đối phó anh thì anh sẽ gặp khó”, Thần Nguyệt nói, thật ra cô cũng không nói quá.
Ngô Bình không để ý: “Cùng lắm rời khỏi đại lục này, cô theo tôi về Tiên giới đi. Không phải cô đã nói rồi à? Tiên giới là nơi tốt cho người tu hành”.
Thần Nguyệt gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế!”
Ngô Bình đã khôi phục trí nhớ, trong tay cầm Đại Thiên Dược Điển nên số lượng đan dược anh có thể luyện đã không ít. Anh quyết định nghiên cứu với Dược lão, tái hiện những phương thuốc dân gian trong đây. Nói là tái hiện là vì những phương thuốc này đã hơn vạn năm mà chưa ai thành công luyện chế. Từng có vô số thầy luyện đan thử nhưng thất bại hết.
Dược lão không quá lo lắng về Khương Đông Hải, thân là một ông lớn của học viện Kim Long, bảo vệ đệ tử không phải khó.
Rất nhanh, hai thầy trò đắm chìm trong việc luyện đan. Họ phải tái hiện một loại đan tên là Tụ Hiền đan. Tụ Hiền đan này có thể tăng thực lực tu sĩ Cửu Biến, giúp thành công đột phá Hiền Giả. Phương thuốc của đan dược này luôn tồn tại từ thời Thánh Hoàng, từng có người luyện ra. nhưng chẳng biết tại sao, khi Thánh Hoàng ngã xuống, sau mấy nghìn năm vẫn không có ai luyện chế ra nữa.
Ngô Bình và Dược lão cho rằng nguyên nhân là do vào thời Thánh Hoàng, hoàn cảnh sống của Thánh Cổ đại lục tốt nên mới có thể luyện thành công.
“Sư phụ, nếu chúng ta dùng pháp khí của Thánh Hoàng tái tạo lại môi trường khi đó, có phải sẽ thành công luyện ra Tụ Hiền đan không?”, Ngô Bình đưa ra một giả thiết.
Dược lão liếc trò cưng của mình: “Vớ vẩn, ta có pháp khí Thánh Hoàng thì còn chờ tới hôm nay à!”
Ngô Bình lấy ra gương U Hoàng, cảm nhận được khí thế từ nó, Dược lão sợ hãi: “Đây là... của vị Thánh Hoàng nào?”
Ngô Bình nói: “Sư phụ, vị Thánh Hoàng này không phải ở Thánh Cổ đại lục, mà sinh ra ở Tiên giới! Thánh Hoàng tiên giới không chỉ có một, con biết tận 3 người!”
Dược lão cảm thán: “Tiên giới lại có Thánh Hoàng, nếu có cơ hội, ta phải đi một chuyến!”
Sau đó Ngô Bình treo gương U Hoàng lên trên phòng luyện đan, gương chiếu xuống lò đan, sau đó hai thầy trò bắt đầu luyện chế.
Lò đầu tiên, Dược lão tự mình luyện, nhưng chẳng biết vì sao vẫn thất bại. Ngô Bình không nhận thấy vấn đề gì trong quá trình luyện của Dược lão, anh không nhịn được mà hoài nghi, chẳng lẽ gương U Hoàng không có tác dụng?
Anh không từ bỏ, bắt đầu luyện chế lò thứ hai, điều kỳ quái là đổi người luyện, cùng phương pháp, Ngô Bình lại thành công.
Chương 2882: Tụ Hiền đan
“Sư phụ, thành công!”, Ngô Bình vô cùng vui vẻ.
Dược lão có vẻ suy tư, lẩm bẩm: “Xem ra Tụ Hiền đan này là thứ trời đất không dung, muốn luyện ra không chỉ phải có hoàn cảnh thời Thánh Hoàng mà còn cần khí vận. Vi sư già rồi, khí vận không đủ để luyện chế đan dược này. Nhưng con thì khác, trên người con có đại khí vận, luyện chế sẽ thuận lợi thôi”.
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Luyện chế Tụ Hiền đan cần khí vận nữa à!”
Dược lão vui mừng: “Tiểu Bình, vi sư không nhìn nhầm con. Có con, chúng ta nhất định sẽ có thêm nhiều đan dược”.
Một lát sau, lò đan mở, bốn viên đan tràn đầy hơi thở Thánh Hiền bay lên, khi tiếp xúc không khí, trên lò đan hiện ra ảo ảnh Thánh Hiền, hồi lâu không tiêu tan.
“Đây là... có thêm cổ kim Thánh Hiền phù trợ!”, Dược lão kích động, cung kính quỳ trên đất, quỳ lạy ảo ảnh kia.
Ngô Bình ngẩn ra, vì sao lại có dị tượng như thế?
Ảo ảnh kéo dài 5 giây mới biến mất, sau đó bốn viên đan rơi vào trong tay Ngô Bình. Anh nhận ra phẩm chất đan còn tốt hơn mình đã dự tính, vốn dĩ cho rằng chỉ là thượng phẩm mà giờ, cả bốn đều là cực phẩm.
“Sư phụ, chuyện này là sao ạ?”, anh không khỏi hỏi.
Dược lão đứng lên, ông cảm thán: “Đây là ý chí của Thánh Hiền thêm vào đan dược, giúp phẩm chất đan tăng lên vài bậc!”
Ngô Bình có chút khó hiểu: “Sư phụ từng thấy tình huống này chưa ạ?”
Vẻ mặt Dược lão trở nên quái lạ, nhìn Ngô Bình nói: “Muốn được Thánh Hiền tán thành nào có dễ dàng. Ta luyện đan cả đời, chưa từng thấy lần nào!”
Ngô Bình chớp mắt: “Nói vậy là Thánh Hiền chấp nhận con?”
Dược lão: “Con luyện ra Tụ Hiền đan mà đời sau không ai thành công, đây là công đức lớn lao với Nhân tộc, Thánh Hiền tất nhiên cũng thích con!”
Trong lòng Ngô Bình xoay chuyển, vì vậy anh nhìn thoáng qua bia công đức, vừa nhìn thì đã thấy con số trên bia đã từ một chuỗi biến thành hai chuỗi, số bên dưới màu trắng, cao tới trăm triệu tỷ. Mà số bên trên có màu vàng, trị số tận chục tỷ.
“Kỳ quái, chục tỷ này là công đức luôn à?”
Cảm thấy tò mò, ý thức của Ngô Bình tiến vào cửa hàng công đức. Sau khi xem xét, anh hoảng sợ. Bên dưới mỗi món đồ đều có thêm một hàng số màu vàng, ví dụ một cây dược liệu thì cần mấy triệu công đức nhưng nếu đổi bằng giá màu vàng thì chỉ cần 1 điểm công đức mà thôi.
“Nói thế thì chục tỷ công đức màu vàng này sẽ bằng tỷ tỷ công đức?”, Ngô Bình vừa mừng vừa sợ, cảm thấy mình phát tài rồi. xem ra luyện Tụ Hiền đan này mang tới lượng công đức vượt ngoài dự đoán của anh.
Vui mừng quá đỗi, Ngô Bình lại luyện chế lò thứ hai. Có kinh nghiệm từ lò đầu tiên, lò thứ hai có hiệu quả tốt hơn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ảo ảnh Thánh Hiền lại xuất hiện, lần này luyện được đan tuyệt phẩm.
Thấy 8 viên đan trong tay Ngô Bình, Dược lão kích động: “Trước đó có Thánh Kiếp đan, hiện tại có Tụ Hiền đan. Thầy trò chúng ta đã có thể ảnh hưởng hướng đi của Nhân tộc rồi”.
Ngô Bình nháy mắt: “Sư phụ, nếu không mình tìm vài người thử hiệu quả của đan dược đi?”
Dược lão gật đầu: “Đây không phải chuyện đùa, thử thuốc phải tìm người lạ, bằng không chỉ được tìm người thân nhất!”
Hai người vừa bàn xong, Dược lão đã gọi một đệ tử của mình vào. Đệ tử này tên Dư Thần, người chất phác thật thà, tư chất khá tốt. Sau khi theo Dược lão thì vẫn chăm chỉ học tập luyện đan. Có điều thiên phú của anh ta không thể sánh bằng Ngô Bình nên học nhiều năm vẫn chẳng tiến bộ. Ngược lại tu vi thì tăng lên rồi kẹt tại cảnh giới Cửu Biến.
Sau Cửu Biến là đột phá Hiền Giả nhưng trở thành Hiền Giả rất khó, từ xưa tới này, người thành Hiền Giả đã ít nay còn ít hơn. Nhiều người kẹt tại Cửu Biến cả đời, không thể trở thành Hiền Giả. Tụ Hiền đan hạ thấp khó khăn thăng cấp, nếu nó được sử dụng rộng rãi, số lượng Hiền Giả của Nhân tộc sẽ tăng gấp mười mấy lần.
Dư Thần nhìn Tụ Hiền đan tuyệt phẩm trong tay, hỏi Dược lão: “Sư phụ, đan này tên gì?”
Dược lão: “Vi sư và Ngô sư đệ của con mới luyện ra, nhờ con tới thử thuốc!”
Dư Thần là một người thật thà, vô cùng tin tưởng sư phụ, không nói gì đã nuốt đan dược luôn.
Thấy anh ta ăn đan dược, Ngô Bình cười nói: “Dư sư huynh, Cửu Biến của anh đã thay đổi mấy lần rồi?”
Cửu Biến là trạng thái hoàn mỹ nhất nhưng với tu sĩ, khó có thể đạt tới tình trạng đó. Thường là Tam Biến thành Lương, Ngũ Biến thành Hiền, Lục Biến thành Thánh, Thất Biến là Chúa tể, Bát biến thành Hoàng, Cửu Biến là tối cao. Thậm chí có nhiều tu sĩ khó đạt tới Tam Biến, chỉ có thể đạt tới Nhất Biến hay Nhị Biến.
Dư Thần nói: “Ngô sư đệ, tư chất của ta tầm thường, chỉ có đạt tới Ngũ Biến!”
Ngô Bình cười nói: “Ngũ Biến thành hiền, thảo nào sư phụ muốn nhờ sư huynh thử thuốc”.
Dư Thần giật mình: “Sư đệ, viên thuốc này có thể giúp ta thành Hiền Giả à?”
Ngô Bình gật đầu: “Chẳng lẽ sư huynh không cảm giác được sao?”
Dư Thần cảm nhận được hơi thở trong người trở nên huyền diệu, anh ta nói: “Sư phụ, sư đệ, bây giờ ta đột phá!”
Dược lão cười nói: “Thử đi, có lẽ sẽ thành công đó!”
Cứ thế, Ngô Bình và Dược lão ngồi canh bên ngoài, vừa nghỉ vừa nói chuyện phiếm. Khi luyện hai lò đan, Ngô Bình đã tốn không ít sức.
Qua khoảng 45 phút, trong phòng truyền ra hơi thở Hiền Giả, trên nóc nhà hiện lên ảo ảnh Thánh Hiền. Hiển nhiên ảo ảnh này đến từ Tụ Hiền đan, đây là chúc phúc của ngàn vạn Thánh Hiền.
Lại qua một phút, ảo ảnh biến mất nhưng khí thế cô đọng truyền ra từ trong phòng. Chỉ chốc lát sau, Dư Thần đi ra, sau lưng hiện lên ánh sáng bạc, có thể nhìn thấy hình chiếu tinh vực.
Dược lão vui mừng: “Không tệ, quả nhiên là Hiền Giả!”
Dư Thần khom lưng trước thầy trò Ngô Bình: “Cảm ơn sư phụ, cảm ơn sư đệ!”
Dược lão gật đầu: “Con quay về củng cố đi, việc này thì đừng nói cho người ngoài”.
“Vâng!”
Dư Thần rời đi, Dược lão nhếch miệng cười, nói với Ngô Bình: “Tiểu Bình, chúng ta tìm viện trưởng đi!”
Ngô Bình: “Sư phụ, cần báo việc này cho viện trưởng à?”
Dược lão: “Đương nhiên, tài nguyên của học viên rất nhiều, con có thể tái tạo Tụ Hiền đan, có thêm Thánh Kiếp đan trước đó, đây đều là công của con, chúng ta phải đòi thưởng chứ!”
Viện trưởng Trần Hoài Long ở học viện không nhiều, sau khi gặp Ngô Bình, ông ấy luôn trong tình trạng vắng mặt tại học viện. Cũng may hôm nay ông ấy ở đây chiêu đãi thế tử hoàng tộc, Khương Đông Hải.
Tuy Khương Đông Hải ngạo mạn nhưng vẫn rất kính trọng Trần Hoài Long, trong từng câu chữ đều lộ ra sự lễ phép. Hắn vốn định tìm viện trưởng để mách lẻo, mong đối phương phạt nặng Ngô Bình.
Nhưng không đợi Khương Đông Hải nói vào việc chính, Ngô Bình và Dược lão đã tới.
Thấy Khương Đông Hải có mặt ở đó, Ngô Bình quay đi coi như không thấy. Khương Đông Hải đứng phắt dậy, chỉ vào, lớn tiếng nói: “Viện trưởng, chính tên điêu dân này đã vô lễ với bổn thế tử!”
Chương 2883: Cấm túc mười năm
Trần Hoài Long tựa như không nghe thấy, ông ấy vội vàng đứng dậy, cười ha ha nghênh đón Ngô Bình: “Tiểu Bình à, sao cậu lại có thời gian đến tìm ta? Có phải là hết tiền xài rồi không? Mấy ngày không gặp, sao dáng vẻ của cậu thay đổi thế này? Cũng may là ta nhớ rõ khí tức của cậu, khí tức của cậu không lừa được ta”.
Ngô Bình cười nói: “Viện trưởng, trước kia tôi dùng diện mạo của người khác, diện mạo hiện tại mới thật sự là tôi”.
Trần Hoài Long vô cùng vui vẻ, nói: “Đúng thế! Dáng vẻ trước kia của cậu tuy rằng không tồi, nhưng vẫn kém một chút. Bây giờ thì uy phong khí phách, lại không mất đi sự anh tuấn, rất tốt”.
Sau đó ông ấy mới cười hỏi Dược Lão: “Dược lão, ngọn gió nào đưa ông đến đây thế?”
Dược Lão không nói chuyện, mà đưa tay ném Tụ Hiền đan cho Trần Hoài Long.
Trần Hoài Long nhận lấy đan dược, nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, ông ấy lập tức nói với Khương Đông Hải: “Mời thế tử về cho, bổn viện có chuyện quan trọng cần phải xử lý”.
Giọng điệu của Trần Hoài Long có hơi nghiêm túc, khiến cho Khương Đông Hải cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đứng dậy vái chào, sau đó đưa người vội vàng lui ra. Đi đến ngoài cửa lớn, Khương Đông Hải vừa kinh ngạc vừa tức giận, nói: “Tà môn! Viện trưởng Trần Hoài Long vì sao lại khách khí với Ngô Bình như thế?”
Trong đám tùy tùng, có người nói: “Nghe người trong học viện nói, điểm khảo thí khi vào viện của Ngô Bình khá cao”.
“Không đúng!”. Khương Đông Hải lắc đầu: “Nếu chỉ là vì điểm cao thì không có khả năng có đãi ngộ như vậy. Rốt cuộc nguyên nhân là gì?”
Ngay lúc Khương Đông Hải mang theo sự nghi ngờ rời đi, Trần Hoài Long đã nhìn chằm chằm vào Tụ Hiền đan, cười to ha ha: “Tụ Hiền Đan! Hơn mười ngàn năm rồi, thế mà các người lại luyện ra được Tụ Hiền đan!”
Dược Lão cười tủm tỉm, nói: “Đây là công lao của Tiểu Bình. Muốn luyện chế loại đan này, không chỉ có pháp bảo Thánh Hoàng, mà còn cần phải có khí vận mạnh mẽ, những chuyện này chỉ có Ngô Bình có thể làm được”.
Trần Hoài Long thu hồi đan dược, vỗ vỗ bả vai Ngô Bình một cách thân thiết: “Tiểu Bình, cậu thật sự không khiến ta và Dược Lão thất vọng, hay lắm, thật tốt! Viên đan dược này, đã thử chưa?”
Dược Lão: “Dư Thần đã uống đan dược, hắn đã bước vào Hiền Cảnh”.
Hai mắt Trần Hoài Long sáng ngời: “Ta nói mà, sao hắn lại đột nhiên đột phá như thế, hóa ra là uống Tụ Hiền đan. Tiểu Bình, Tụ Huyền Đan này, cậu có thể luyện chế bao nhiêu lò một ngày?”
Ngô Bình suy nghĩ, nói: “Nhiều nhất là ba lò, mười hai viên”.
“Được! Cho ta một trăm viên trước! Mỗi viên đan dược, ta trả cậu năm trăm triệu thánh thù. Đương nhiên, số tiền này chỉ là tượng trưng thôi. Sau này, toàn bộ tài nguyên của học viện đều đem cho cậu, cậu yêu cầu thứ gì, chỉ cần đến lấy, không cần phải trả phí sử dụng!” Nói rồi, ông ấy đưa một chiếc chìa khóa hình bán nguyệt giao cho Ngô Bình, cười nói: “Bằng cái chìa khóa này, cậu có thể đi vào kho hàng của học viện bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình nhận lấy chìa khóa, cười nói: “Đa tạ viện chủ!”
Trần Hoài Long cười ha ha: “Tiểu Bình, ta thấy cậu đã ngưng tụ Thần Anh, rất nhanh là có thể hình thành Cửu Biến. Chờ sau khi cậu đạt Cửu Biến, ta sẽ cho cậu ra ngoài, trờ thành Thiên Kiêu mà tất cả mọi người trên Thánh Cổ Đại Lục đều biết đến! Chờ thời gian đến rồi, sẽ bước lên con đường của Chúa Tể!”
Ngô Bình gật đầu, nói: “Viện trưởng, tôi có mấy đứa con trai và con gái, tư chất của bọn chúng cũng không tệ lắm, có vài đứa đã mở Thánh Mạch. Tôi hi vọng bọn nó có thể đến học viện để học tập”.
Nghe nói đã mở Thánh Mạch, hai mắt Trần Hoài Long tỏa sáng: “Đến, đến! Cậu yên tâm đi Tiểu Bình, con của cậu, chính là cháu ngoan của lão Trần ta đây, ta nhất định sẽ an bài cho chúng thật tốt!”
Sau khi Ngô Bình và Dược Lão đều lui ra, ý cười trên mặt Trần Hoài Long vẫn chưa mất đi. Bỗng nhiên, ông ấy nói với không khí: “Dùng Thánh Hoàng Ấn đưa thế tử Khương Đông Hải về Khương gia, trong mười năm không được cho hắn ta ra khỏi cửa! Khương gia hỏi đến thì nói là ta nói!”
Trong không khí truyền ra một tiếng: “Tuân mệnh”.
Cùng ngày hôm đó, đám người Khương Đông Hải bị đánh bất tỉnh, chờ đến khi hắn tỉnh lại, phát hiện bản thân đã ở trong nhà, hắn vừa kinh ngạc vừa giận dữ, đang muốn dò hỏi, đã bị cha của hắn, gia chủ hiện tại của Khương gia tát một cái.
“Cái tên khốn khiếp! Rốt cuộc là mày đã làm cái gì mà khiến cho Trần viện trưởng dùng Thánh Hoàng Đại Ấn, hạ lệnh cấm túc mày mười năm!”
Gì? Cấm túc mười năm! Khương Đông Hải lập tức trở nên nóng nảy: “Cha, con không có làm cái gì cả! Trần viện trưởng cũng khách khí với con, trừ…”
Nói đến đây, sắc mặt của hắn trở nên khó coi, lẩm bẩm nói: “Là hắn, nhất định có liên quan đến hắn! Tên khốn khiếp, rốt cuộc hắn là ai, ta hận hắn!”
Cùng hôm đó, Ngô Bình đưa bốn đứa Lý Dược Sư, Lý Dật, Lý Tinh kiếm, Lý Thái Nhất, đến học viện Kim Long. Dưới sự an bài của viện trưởng, mỗi đứa bái một vị lão sư, trở thành đệ tử của học viện.
Mỗi ngày Ngô Bình luyện ba lò đan dược, thời gian còn lại dùng để tu luyện truyền thừa trong người rối mà Võ Hoàng để lại.
Tàm ngày sau, anh đã gom đủ một trăm viện Tụ Hiền đan, đem đi giao cho Trần Hoài Long.
Không biết Trần Hoài Long đã dùng thủ đoạn, ông ấy lấy một trăm viên đan dược này, rất nhanh đã thu hút rất nhiều lão sư từ các học viện khác. Hơn nữa, không quá hai ngày, những lão sư đó, tính cả mấy lão sư trẻ tuổi mới tới ở học viện Kim Long đều lần lượt đột phá, đi vào Hiền Giả Cảnh!
Ngô Bình căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, luyện xong một trăm viên Tụ Hiền đan, lại cùng nhau luyện Thánh Kiếp Đan với Dược Lão.
Giống như trước đây, rất nhạnh đã có một đám cao thủ cảnh giới Hiền Vương hội tụ tại học viện Kim Long, tính cả bản thân học viện Kim Long, đã có hơn một trăm người.
Hơn một trăm người này, cùng lúc đó ăn vào Thánh Kiếp Đan, cuối cùng trong đó có năm mươi chín người thành công bước vào cảnh giới Thánh Nhân! Còn lại thì không đột phá, cũng không bị thương, mà thay vào đó lại mượn Thánh Kiếp để cường hóa thể chất. Nếu bọn họ trải qua Thánh Kiếp lần thứ hai, thì cơ hội đột phá sẽ tăng lên cực đại.
Chuyện học viện Kim Long có thêm năm mươi chín vị Thánh Nhân, tin này vừa được truyền ra, khiến cho cả thế giới chấn động. Hai vị Chúa Tể lập tức đích thân đến thăm, nội dung cuộc trò chuyện không rõ, nhưng dẫu sao các vị Chúa Tể đều mỉm cười rời đi.
Ngay sau đó, Ngô Bình lại nhận được đơn đặt hàng, Trần Hoài Long nói còn cần một trăm viên Tụ Hiền đan, cùng với một trăm viên Thánh Kiếp Đan.
Ngô Bình cũng không từ chối, thế nhưng kéo dài thời gian cung cấp đến hai tháng. Dẫu sao mỗi ngày đều luyện đan quá mệt mỏi, cũng thật nhàm chán.
Trần Hoài Long đương nhiên cũng không có ý kiến, chỉ cần có đan dược, thì chờ hai tháng cũng được.
Bốn đứa nhỏ tuy đều đã bái sư, nhưng Ngô Bình vẫn không yên tâm, có thời gian sẽ gọi bọn nhỏ vào truyền thụ một thân sở học. Thân là truyền nhân của Vương Tọa Kiếm Đạo, hơn nữa còn ngẫu nhiên có được tuyệt học của Võ Hoàng, thực lực của bốn người Lý Dược Sư nhanh chóng tăng lên, tiến triển thần tốc.
Cứ như vậy, Ngô Bình một bên luyện đan, một bên dạy con, chớp mắt đã là bảy ngày. Trong một ngày, anh cảm nhận Cấm Kỵ Thần Anh đã viên mãn, lập tức bắt đầu đánh sâu vào Tiểu Thần Kiếp.
Tiểu Thần Kiếp là tai kiếp phải trải qua trước Thần Môn Cảnh, người lịch kiếp chính là Thần Anh. Thần Anh sẽ trải qua gió thổi lửa đốt, sẽ bị sét đánh, gió thổi, âm hỏa thiêu. Nếu không cẩn thận, Thần Anh của Ngô Bình sẽ bị đánh thành tro bụi.
Ngô Bình đã tích lũy rất nhiều nên không cảm thấy sợ chút nào, trực tiếp thông qua đạo môn kia đi vào Hỗn Độn Giới.
Vừa vào Hỗn Độn Giới, Cấm Kỵ Thần Anh đã bay lên trời. Thần Anh càng mạnh, Thần Kiếp cũng càng mạnh, lúc này lần sấm sét đầu tiên xuất hiện, uy lực mạnh hơn gấp trăm lần so với lần đầu gặp sấm sét của Tiểu Thần Kiếp!
Luồng sấm sét kia đột nhiên ngưng tụ thành một đại bác cổ sấm sét, phía sau đại bác cổ hiện lên quanh ảnh của mười vạn Ma Thần.
“Ầm!”
Pháo quang cực kỳ mãnh liệt của đại bác cổ đánh lên Cấm Kỵ Thần Anh của Ngô Bình, Cấm Kỵ Thần Anh liên tục lui về sau, bị đánh đến hơi mơ hồ. Nhưng giây tiếp theo, trong mắt của Thần Anh lập tức lộ ra sự hung hãn, thân mình nhoáng lên, hóa to mười vạn trượng, đột nhiên bày ra một chiêu thức, thi triển ngẫu nhiên một chiêu thức trong người rối của Võ Hoàng, phía sau hiện lên hư ảnh của mười cây cự kiếm, từ trên hư không chém xuống đại bác sấm sét.
Bình luận facebook