-
Chương 2884-2887
Chương 2884: Lại lịch tiểu thần kiếp
“Răng rắc!”
Trời cao giận dữ, đại bác sấm sét phát huy uy lực, nhanh chóng bắn ra thêm ba lần. Ba lần pháp hợp nhất, ngưng tụ lại thành một bộ xương khô đội vương miện, tay cầm đại khảm đao chém xuống Thần Anh của Ngô Bình.
“Sâm!”
Kiếm quang xẹt qua, bộ xương khô sấm sét bị trảm thành hai đoạn, tàn dư không giảm, lại chém đại bác ở đằng sau thành hai nửa, đại bác nổ tan tành, phóng ra vô số lôi quang điện hỏa!
Mới vừa chém đại bác sấm sét lại có gió tà thổi đến, lửa âm trong cơ thể đốt cháy, gió lửa tương giao, uy lực cũng khủng bố không kém.
Ngô Bình khởi động Cấm Kỵ Chi Lực. Sau khi tu luyện được một nửa thời gian, Cấm Kỵ của anh đã đạt được Thất Trọng Cấm. Lúc này, sức mạnh của Thất Trọng Cấm bùng nổ, ngưng tụ vô số Cấm Kỵ ở dưới Thần Anh, bảo vệ nó. Mặc cho gió thổi lửa đốt, Thần Anh không bị tổn hại gì, thậm chí còn được rèn luyện thêm.
Mười lăm phút sau, tất cả biến mất, Ngô Bình vượt qua Tiểu Thần Kiếp thành công!
Trải qua thiên kiếp này, anh phát hiện Thần Anh của mình lại càng mạnh mẽ thêm mấy lần, Cấm Kỵ Bát Trọng cũng sắp hình thành.
Thật ra Ngô Bình còn có pháp thai thứ hai, có được Thần Anh thứ hai, nhưng giữa các thần anh bù đắp cho nhau. Thần Anh thứ nhất đã trải qua Thần Kiếp, Thần Anh thứ hai cũng được lợi.
Sau khi đột phá không lâu, Ngô Bình khôi phục lại trong một ngày, lập tức chuẩn bị mở ra Thần Môn!
Mặc dù Thần Môn Cảnh cũng vô cùng quan trọng ở Thánh Cổ Đại Lục. Ở đây, một khi đã mở ra Thần Môn, thì đã cách không xa Cửu Biến.
Ngày hôm sau, Thần Môn che giấu đã lâu của Ngô Bình từ từ bay lên không trung. Đây là một tòa tháp cổng màu vàng kim, ở trên đó khắc một tỷ phù văn, trăm tỷ đạo căn, quang hoa vạn đạo, muôn hình vạn trạng, thiên địa ở trước nó đều mờ ảo.
Kim Môn cao một trăm ngàn trượng, rộng tám mười ngàn trượng, hình chiếu của nó xuất hiện trên chín tầng trời, bao quát vô số sao trời vào bên trong, dùng từ ngữ cũng không có cách nào hình dung được sự to lớn nào, tượng tượng cũng không thể nào mô tả được sự huyền bí này.
Thần Môn này, là do tiền nhân chế tạo ra, khoáng cổ tuyệt kim, cả thiên hạ chỉ có một!
Trước đây, Ngô Bình cứ thế mà dùng Thần Anh mới luyện chế ra cánh cửa này. Chỉ là khi đó không có Cấm Kỵ Chi Lực, cho nên không thể thức tỉnh sức mạnh của Chung Cực Môn này!
Bây giờ, có được Cấm Kỵ, Ngô Bình đã có thể cảm nhận được, ở trung tâm của Chung Cực Môn có một trận pháp Cấm Kỵ. Mà thứ anh mở ra trước đó, chỉ là sức mạnh ở bên ngoài, chưa chạm đến được trận pháp Cấm Kỵ này!
Bây giờ, Ngô Bình có được Cấm Kỵ Nhân Tộc, có thể cảm nhận được trận pháp Cấm Kỵ rõ ràng. Vì thế, anh dốc toàn lực khởi động sức mạnh Cấm Kỵ, xông vào bên trong Thần Môn.
Cấm Kỵ Thần Anh của anh vận chuyển toàn lực, ngay cả Thánh Mạch trong Cửu Liên Đài và Tháp Thiên Mệnh đều khẽ run lên, từng thứ đều xuất ra một luồng sáng, rót vào trong đó.
Có sự giúp sức của ba Cấm Kỵ Chi Lực phi phàm này, cuối cùng Thần Môn cũng vang lên tiếng “răng rắc”, một cơ quan thần bí bên trong nó bị mở ra, vô số phù văn tinh vi và bánh răng khởi động, một không gian huyền bí hơn được mở ra.
Vốn dĩ, Thần Môn này đã có thể câu thông với không gian cao nhất, nhưng lúc này Ngô Bình mới biết, dường như còn có một không gian huyền bí hơn ở bên ngoài không gian cao nhất, Cấm Kỵ Duy Độ!
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, hư không nổ tung, Thần Môn của Ngô Bình từ từ mở ra. Cấm Kỵ Thần Anh của Ngô Bình tiến vào Thần Môn, lập tức đi vào bên trong không gian cao nhất, hấp thu linh khí tối cao ở đây, tiếp xúc với Trật Tự Vô Thượng!
Nhưng mà, ở phía xa, Thần Anh của Ngô Bình lại thấy được trong Thần Môn còn có một cánh cửa thứ hai, cánh cửa kia có màu đen, bên trong tràn ngập hắc khí.
“Đó là… Cấm Kỵ Chi Môn!”
Cấm Kỵ Thần Anh nhắm đến phía của Cấm Kỵ Chi Môn, vừa mới đến gần, đại môn đã hơi hơi chấn động. Thần Anh duỗi tay đẩy cửa, dùng hết sức đẩy, cửa lớn đã mở ra một khe hở. Tức khắc, một lượng lớn Linh Khí Cấm Kỵ bừng kên, Thần Anh vừa mới tiếp xúc với linh khí, lập tức tham lam hấp thu.
“Rốt cuộc ở sau cửa là duy độ thế nào?”. Nội tâm của Ngô Bình vô cùng chấn động
Anh không mở cửa được, cũng không cưỡng cầu, biết được chuyện này có liên quan đến Thất Trọng Cấm của bản thân, thực lực vẫn còn yếu. Chờ đến khi có được Cửu Trọng Cấm, Thập Trọng Cấm, có lẽ có là thể mở hoàn toàn Cấm Kỵ Chi Môn, đi vào bên trong tìm hiểu cặn kẽ.
Thế nhưng, linh khí bên trong duy độ tối cao cũng đủ để anh hấp thu, Thần Anh của anh từ từ lớn lên bên trong.
Khi anh tu luyện, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua nửa tháng.
Chờ đến khi anh rời khỏi Hỗn Độn Giới, mấy người Lý Dược Sư đã trở nên nổi tiếng, được một nhóm nữ học viên ái mộ.
Ngô Bình không muốn quá nghiêm khắc với mọi người, nên mặc cho họ tự thể hiện. Sau khi giao đan dược trong tay cho viện trưởng, anh lập tức đi Vu Sơn tìm Liễu Mị.
Dưới sự tiến cử của anh, Liễu Mị bái nhập Vu Sơn, tu luyện vu thuật thượng cổ,.
Tư chất của Liễu Mị không tồi, nhưng cũng không quá đặc biệt tốt, Ngô Bình quyết định đưa cô một viên Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan.
Anh đi vào Vu Sơn, ở Vu Sơn, đa số là nữ học viện nên anh chỉ có thể tìm người để hỏi.
Ở lối vào Vu Sơn, một mỹ nữ mặt trái xoan hỏi: “Ngô công tử, anh tìm ai?”
Hiện tại Ngô Bình rất nổi tiếng ở Thư Viện, nữ đệ tử ở Vu Sơn có không ít người biết được sự lợi hại của anh, vì thế lúc gặp mặt vô cùng khách khí.
“Tôi tìm Liễu Mị một chút”.
Nghe Ngô Bình nhắc đến Liễu Mị, cô gái này cười nói: “Vậy xin chờ một lát, tôi lập tức đi báo cho cô ấy”.
Đợi chưa được ba phút, Liễu Mị đã đến, nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Bình cũng ngẩn người. Ngô Bình giải thích một chút, cô đã bình thường trở lại, cười nói: “Anh Bình, ở Vu Sơn không cho nam tu sĩ đi vào, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”.
Ngô Bình gật đầu, hai người đi đến một khu rừng yên tĩnh, anh đưa Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan cho Liễu Mị.
Sau khi Liễu Mị nhận đan dược thì vô cùng vui mừng, nói: “Cảm ơn anh Bình. Sau khi uống xong thuốc, tôi sẽ chuẩn bị quay về một chuyến”.
Ngô Bình biết cô chính là Thánh Nữ của Đại Diễn Giáo, thân phận vô cùng nhạy cảm, cần phải giải quyết, nếu không, người nhà của cô cũng phải chịu liên lụy.
“Được, vừa lúc tôi lại không có việc gì, để tôi đưa cô về một chuyến”.
Đây cũng là suy nghĩ của Liễu Mị, cô gật đầu thật mạnh: “Anh Bình, tôi muốn thoát khỏi thân phận Thánh Nữ. Chỉ cần cung cấp đủ lợi ích, các trưởng lão nhất định sẽ đáp ứng”.
Ngô Bình: “Cho chỗ tốt cũng không sao, chỉ cần bọn họ chịu làm việc”.
Sau đó, Liễu Mị uống đan dược, hai người mượn Thánh Môn trở lại Tiên Giới.
Đại Diễn Giáo là một đại giáo ở Thần Nguyên Tiên Giới, giáo phái này dựa vào hiến tế cho Đại Diễn Thánh Cảnh mà có được bảo vật và có quy mô như hôm nay.
Lúc trước, cao thủ khiêu chiến Ngô Bình ở Thiên Hằng Kiếm Tông cũng ở Thần Nguyên Tiên Giới. Còn có Dư Quang Hạ, người Ngô Bình biết, cũng là người của Thần Nguyên Tiên Giới.
Đưa Liễu Mị đến Đại Diễn Giáo, Liễu Mị nói Ngô Bình ở ngoài chờ cô hai ngày, bởi vì Thánh Nữ không được phép tiếp xúc với nam tu ở bên ngoài.
Ngô Bình không có việc gì làm, nên nghĩ đến Dư Quảng Hạ, quyết định đi gặp vị lão bằng hữu này một chút.
Lúc này, cuộc sống của Dư Quảng Hạ cũng không quá tốt. Trước đây, hắn ta nhờ vào Thiên Kiêu Đan và quan hệ của Long Khiếu Thiên, đã lấy lại được vị trí thế tử, trở thành người nối nghiệp tương lai của Hoàng Kim Thế Gia.
Nhưng hai tháng trước, bản thân khi ra ngoài đã bị ám toán trọng thương, bây giờ vẫn chưa hồi phục. Bởi vì hắn bị thương, cha của hắn đang cân nhắc sẽ đổi thế tử mới.
Dư Quảng Hạ đang ở trong phòng tự hỏi phải ứng phó cục diện như thế nào, thì tùy tùng bên người vội vàng tiến vào, trên mặt mang theo vui mừng, nói: “Thế tử, Ngô công tử đến chơi!”
Dư Quảng Hạ không phản ứng lại: “Ngô công tử nào?”
“Ngô Bình, Ngô công tử!”. Tùy tùng vội vàng nói, hắn ta vẫn luôn đi theo bên người Dư Quảng Hạ, nên biết Ngô Bình quan trọng thế nào.
Hai mắt Dư Quảng Hạ sáng lên, nhảy dựng lên, đi về phía phòng khách.
Trong đại sảnh, Ngô Bình vừa mới ngồi xuống, Dư Quảng Hạ đã vọt ra, cười nói: “Ngô huynh!”
Ngô Bình cười nói: “Anh Dư hình như anh không tốt lắm, bị thương?”
Chương 2885: Đến thăm Dư Quảng Hạ
Dư Quảng Hạ cười khổ một tiếng: “Đừng nói thế, tôi bị người ta ám sát suýt chết. Dưỡng thương lâu vậy mà vẫn không lành!”
Sau đó hắn lệnh cho người dâng trà lên.
Ngô Bình liếc một cái, thương tích của Dư Quảng Hạ không phải vấn đề lớn, chỉ là hắn bị thương do bị nguyền rủa nên mới lành chậm. Nếu không giải quyết, có lẽ sẽ phải kéo dài tận mấy năm, thậm chí là hơn chục năm.
“Anh Dư, anh ngồi đừng nhúc nhích, tôi trị thương cho!”
Dư Quảng Hạ biết bản lĩnh của Ngô Bình nên mừng rỡ, ngồi xuống ngoan ngoãn.
Ngô Bình thúc giục Cửu Dương Hoá Cấm, một tia sáng xoay vòng, từ trong cơ thể Dư Quảng Hạ lôi ra một đám khỏi đen, sau đó cắn nuốt nó rồi luyện hoá.
Dư Quảng Hạ lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm, hắn mừng rỡ nói: “Anh Ngô, tôi thấy khá hơn rồi!”
Ngô Bình gật đầu: “Anh nghỉ ngơi vài hôm, vết thương sẽ khôi phục nhanh thôi!”
Hai người nói chuyện phiếm một chút, Dư Quảng Hạ mới hỏi mục đích Ngô Bình tới đây. Ngô Bình nói lại việc mình đưa Liễu Mị về Đại Diễn, thuận đường sang đây.
Dư Quảng Hạ cười nói: “Long Khiếu Thiên mà biết anh tới thì chắc rất vui, tôi đã báo cho anh ta!”
Long Khiếu Thiên từng được Ngô Bình cho đan dược, nâng cao tư chất, trong lòng rất biết ơn Ngô Bình, hai người đã thành bạn bè.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được!”
So với Dư Quảng Hạ, dạo này Long Khiếu Thiên sống khá thoải mái. Ăn vào Bát Môn Kim Thuỷ Đan rồi, tư chất anh ta vượt trên những người cùng thế hệ trong gia tộc, chỉ có vài thiên kiêu mới sánh bằng.
Long Khiếu Thiên vừa nghe nói Ngô Bình tới thì vội vàng chạy đến. Ngô Bình còn chưa uống hết ly trà là người đã tới.
Long Khiếu Thiên là khách quý của Dư phủ nên có thể vọt thẳng tới phòng khách, từ xa đã chắp tay với Ngô Bình: “Anh Ngô, anh Ngô, anh tới Thần Nguyên tiên giới mà sao không báo trước, người anh em nay sẽ quét sân chào đón!”
Ngô Bình có thể cảm nhận được sự thật tình của Long Khiếu Thiên, anh cười nói: “Tôi không có bạn bè gì ở Thần Nguyên tiên giới, chỉ quen biết hai người, chẳng phải tôi đã tới rồi à?”
Nói xong, anh sờ mặt, khôi phục vẻ ngoài vốn có: “Ngô Bình mà các vị biết trước đó là một tầng thân phận của tôi, hiện tại mới là vẻ ngoài thật”.
Hai người kia giật mình, họ cũng từng làm chuyện tương tự, dùng một thân phận khác để ngao du thiên hạ, như vậy, dù gây hoạ thì cũng chẳng ai biết lai lịch của họ.
Long Khiếu Thiên cười: “Anh Ngô, vẻ ngoài của anh càng có thể khí thế vương giả đó!”
Dư Quảng Hạ không nhịn được mà hỏi: “Thân phận thật của anh Ngô là?”
Ngô Bình: “Viện chủ viện đan đạo của Nguyên Thuỷ Sơn, cũng là đệ tử quan trọng của Đệ Nhất Kiếm Tông!”, thân phận anh rất nhiều nhưng nói hai cái này cũng đủ rồi.
Hai người kia khâm phục, Long Khiếu Thiên mở to mắt: “Anh Ngô, truyền thuyết của anh ở Đệ Nhất Kiếm Tông làm tôi rất khâm phục, đứng đầu Kiếm Bảng, đánh bại thiên kiêu đứng đầu Thiên Hằng kiếm tông. Chuyện này thì ai trong Thần Nguyên chẳng biết chứ! Chỉ là không ngờ anh Ngô còn là “boss” của Nguyên Thuỷ Sơn, tôi bỗng cảm thấy mình không dám nói mình quen anh!”
Ngô Bình cười nói: “Đó là thân phận ngày xưa thôi!”
Ba người tán gẫu rồi nói tới Thiên Hằng kiếm tông, Long Khiếu Thiên nói, Thiên Hằng kiếm tông thua trận lần trước rồi thì rút khỏi Vạn Kiếm tiên giới luôn. Nên biết vốn dĩ Thiên Hằng kiếm tông định tiến vào Vạn Kiếm, so đấu với các tông môn tại đó, nhưng sự mạnh mẽ của Ngô Bình lại khiến họ thấy áp lực, tầng lớp quản lý bàn bạc kỹ càng rồi thì cho rằng không nên xung đột với Ngô Bình, vì thế quyết định tạm hoãn kế hoạch tiến vào Vạn Kiếm.
Dư Quảng Hạ: “Nghe nói hiện tại các đại tiên giới đều không yên bình, Huyền U tiên triều còn đang trưng binh. Vài đại giáo cũng dần dựng nước, có vẻ ôm dã tâm lớn!”
Long Khiếu Thiên hạ giọng: “Mấy ngày trước, lão tổ nhà tôi còn bảo, vách chắn giữa các tiên giới sắp bị vỡ. Đến lúc đó các đại tiên giới sẽ nồi liền. Những thế lực này đang bày trận đó, ngay cả nhà họ Long cũng hành động như thế nhưng không làm quá như bên ngoài”.
Ngô Bình: “Vách chắn giữa các tiên giới sắp biến mất sao? Nguyên nhân là gì?”
Long Khiếu Thiên: “Hình như là quyết định chung của các ông lớn bên Hỗn Độn giới. Thật ra tiên giới là một mảnh thống nhất, chỉ là sau này có người lần lượt mở các linh đài thế giới ở đây, linh đài dung nhập vào mới tạo thành thế cục hiện tại. Thực tế, tiên giới lớn hơn chúng ta thấy rất nhiều. Ngoài 10 đại tiên giới còn có các khu vực chưa mở”.
Ngô Bình: “Hoá ra là thế, Linh giới cũng là một mảnh thống nhất à?”
Long Khiếu Thiên: “Linh giới thì là một động thiên tồn tại dựa vào Tiên giới. Nếu vách chắn của tiên giới biến mất, đại tiên giới xuất hiện thì toàn bộ Linh giới sẽ xuất hiện khắp tiên giới, tồn tại dưới hình thức động thiên”.
Ngô Bình đột nhiên cảm thấy tương lai, đại tiên giới sẽ như Thánh Cổ đại lục.
“Đang yên đang lành sao tự dưng bên trên xoá bỏ cái chắn?”, Dư Quảng Hạ nghe xong thì ngẩn người.
Long Khiếu Thiên: “Cụ thể thì không biết nhưng các thế lực lớn nhỏ đều đang chuẩn bị nhưng chắc chắn là đại tiên giới xuất hiện thì các thế lực nhỏ khó tồn tại. Kẻ mạnh càng mạnh, người yếu thì phụ thuộc hoặc là diệt vong. Trong mấy chục năm tới, đại tiên giới sẽ xuất hiện hoàng triều siêu cấp, đại giáo siêu cấp, thế gia siêu ca61p1=
Gia tộc của Long Khiếu Thiên là thế gia vạn năm, dễ dàng phán đoán thế cục, tất nhiên anh ta sẽ biết.
Ngô Bình:“Xem ra tiên giới sẽ khó có thể bình yên, không biết khi nào những cái chắn này khi nào biến mất!”
“Còn chưa rõ lắm! Có lẽ là mai, cũng có thể là vài chục năm sau!”, Long Khiếu Thiên lắc đầu.
Nói tới đại tiên giới, Long Khiếu Thiên lộ ra vẻ chua xót: “Hầy, đến lúc đó, e là tư chất của tôi sẽ chẳng là gì. Lão tổ nói, Long thị muốn tìm chỗ dựa, bồi dưỡng thiên kiêu tuyệt thế thì tôi còn chưa đủ. Cha tôi cũng nói, trong tộc có lẽ sẽ bồi dưỡng một đệ tử khác”.
Ngô Bình cười nói: “Tư chất không đủ thì không sai, tôi có thể giúp anh!”
Long Khiếu Thiên trợn to hai mắt, kích động hỏi: “Anh Ngô, anh có cách giúp tôi à?”
Ngô Bình: “Tôi có một viên Nghịch Thiên Cải Mệnh đan cực phẩm, anh muốn thử không? Viên thuốc này có hiệu quả vượt xa Bát Môn Kim Thuỷ đan, mà không hề xung khắc”.
Long Khiếu Thiên hưng phấn, liên tục gật đầu: “Thử, đương nhiên là thử!”
“Đan dược này của tôi cần dùng kho phiếu để mua, 5 tỷ!”, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, giá mà Ngô Bình đưa ra không cao, vì dù người khác trả 50 tỷ kho phiếu thì cũng không thể mua được đan này.
5 tỷ khi phiếu là số lượng không nhỏ, cho dù Long Khiếu Thiên có cha là gia chủ thì cũng phải đi gom góp.
Quả nhiên Long Khiếu Thiên suy tư rồi nói: “Anh Ngô, để tôi bàn với cha đã, Long gia có kho phiếu nhưng muốn dùng thì phải được các trưởng lão cho phép!”
Ngô Bình gật đầu, Long Khiếu Thiên ra ngoài liên lạc cho cha – gia chủ Long Ngạo Tiên.
Không tới một phút, Long Khiếu Thiên quay lại, cười nói: “Trong tay anh Ngô có mấy viên Nghịch Thiên Cải Mệnh đan? Có thì bán tôi hai viên được không?”
Chương 2886: Liễu Mị bị phạt.
Ngô Bình cười hỏi: ”Nhà họ Long cần hai viên?”
Long Khiếu Thiên nói: ”Tôi còn một em trai, tuy còn nhỏ nhưng tư chất không kém hơn tôi. Nếu em trai ăn một viên đan dược thì chắc chắn sẽ có thành tựu vượt xa tôi!”
Ngô Bình hỏi: “Em trai cùng mẹ à?”
Long Khiếu Thiên gật đầu: “Em trai tôi còn nhỏ nhưng từ nhỏ đã thân với tôi, tư chất tôi kém, bị người ta bắt nạt, em ấy sẽ liều mạng trả thù cho tôi nên tôi mới mặt dày xin một viên thay cho em ấy!”
Ngô Bình: “Được!”
Anh lấy ra hai viên giao cho Long Khiếu Thiên, đối phương cầm bằng hai tay, không ngừng cảm ơn.
Dư Quảng Hạ hâm mộ, tiếc là gia tộc hắn không có nhiều tiên như thế, chỉ có thể nhìn thôi.
Không lâu sau, nhà họ Long đã sai người đưa tới một cái túi, trong đó là 10 tỷ kho phiếu, Ngô Bình nhận lấy rồi nói: “Anh Long, giờ anh thử xem hiệu quả thế nào!”
”Được!”, Long Khiếu Thiên ăn một viên.
Nghịch Thiên Cải Mệnh đan tác dụng thế nào không cần phải nói, ăn xong, Long Khiếu Thiên đã cảm thấy như mình lột xác.
Một lúc lâu sau, Long Khiếu Thiên đột phá một cảnh giới, tâm trạng vui vẻ, quay về nhà giao viên đan dược khác cho em trai.
Đợi Long Khiếu Thiên đi rồi, Ngô Bình mới lấy ra một viên Bát Môn Kim Thuỷ đan cho Dư Quảng Hạ: “Viên đan này không bằng Nghịch Thiên Cải Mệnh đan nhưng cũng không tệ, viên này tặng anh”.
Dư Quảng Hạ giật mình, vội nói: “Cái này... quá quý, tôi không thể nhận!”
Ngô Bình: “Với tôi thì chẳng là gì, đừng khách sáo!”
Dư Quảng Hạ cảm ơn rồi cho người chuẩn bị rượu và thức ăn. Bên này còn chưa chuẩn bị xong, Long Khiếu Thiên lại tới mời Ngô Bình. Dư Quảng Hạ giành không được thì chỉ có thể theo hai người tới nhà họ Long.
Gia chủ nhà họ Long, Long Ngạo Tiên là một nam tu cao lớn, ông ta kính trọng Ngô Bình, tự mình ra cửa đón. Nhưng dù sao Ngô Bình cũng là bạn của Long Khiếu Thiên nên ông ta cũng không tham gia bữa tiệc sâu đó, người tham gia đều là nhân tài của Thần Nguyên tiên giới, họ đều tới từ thế gia vạn năm hoặc các đại phái.
Nhưng được Long Khiếu Thiên mới tới thì tất nhiên đều rất có tiếng tăm, hơn nữa còn là quan hệ không tệ, không tính Dư Quảng Hạ thì có 7 người.
Mọi người giới thiệu nhau, trong đó có một thiên kiêu của Nam Thiên kiếm tông, khí tức như kiếm, tu vi đã đạt tới Đạo Cảnh. Nhưng khi người này ngồi đối diện Ngô Bình thì cảm thấy như đang đối mặt với một con mãnh thú hồng hoang, còn bản thân chỉ là con thỏ. Đây là khi Ngô Bình không có địch ý với anh ta, bằng không chắc anh ta nuốt không trôi cơm.
Đây là do Ngô Bình cố tình phóng thích, anh biết nguyên nhân Long Khiếu Thiên mời những người này, đó là quan hệ hữu nghị, cũng là mạng lưới quan hệ, khoe khoang trước người khác. Đương nhiên là Long Khiếu Thiên muốn khoe rằng mình có một người bạn rất chất là Ngô Bình!
Thiên kiêu của Nam Thiên kiếm tông tên La Phong, là người đầu tiên nâng lu: “Anh Ngô, nghe nói anh chỉ dùng một chiêu đánh bại Từ Thiên Tượng, thật sự làm tôi bội phục. Tôi cũng là kiếm tu mà hoàn toàn thua xa anh Ngô!”
Ngô Bình cười nói: “Anh La quá khen. Nhắc tới Từ Thiên Tượng thì hiện tại đối phương thế nào?”
La Phong nói:“Từ trận chiến lần trước, hắn ta bị đả kích, nghe nói là chữa lành vết thương, bế quan khổ tu rồi. Thiên Hằng kiếm tông cũng rút khỏi Vạn Kiếm tiên giới, anh Ngô chỉ một mình là đã phá vỡ thế cục của Thiên Hằng!”
Nói rồi, mấy người mới nhắc tới mục đích mà Ngô Bình đến đây, là Liễu Mị. Nghe nói bạn gái của Ngô Bình là thánh nữ, sắc mặt mọi người đều khá kỳ lạ. Một người trong đó có gương mặt đen nhẻm tên Lý Thần Tú nhắc nhở: “Anh Ngô, đám người Đại Diễn giáo không bao giờ giữ lời đâu. Nếu anh Ngô muốn đưa thánh nữ đi thì e là trước khi đưa được người đi đã bị đối phương chặt đẹp rồi”.
Ngô Bình nhíu mày: “Cớ sao anh Lý nói thế?”
Lý Thần Tú giải thích, Đại Diễn giáo do bốn gia tộc lớn dựng lên, gặp chuyện là họ sẽ cãi nhau không ngừng, hơn nữa cực coi trọng tư lợi. Bốn gia tộc đều kiểm soát vài vị trí thánh nữ, nhưng thánh nữ muốn trút bỏ thân phận thì phải được cả bốn gia tộc đồng ý, nói cách khác là một trong 4 không đồng ý thì Liễu Mị vẫn không thể rời giáo.
La Phong nói: “Tôi chỉ muốn nhắc anh ngô không nên để cô Liễu về Đại Diễn giáo!”
Nghe họ nói thế, Ngô Bình có chút lo lắng, lúc này anh mới thử liên lạc với Liễu Mị. Hồi lâu thì bên kia truyền ra giọng của một người đàn ông: “Cậu là Ngô Bình?”
Ngô Bình nhíu mày: “Ông là ai?”
Đối phương đáp: “Tôi là Phùng Ngọc Lang, là trưởng lão của Đại Diễn giáo. Liễu Mị là thánh nữ do nhà họ Phùng quản lý, cô ta làm trái lệnh, huỷ tấm thân trong trắng, bị nhốt vào địa lao chịu hình rồi! Cậu không muốn cô ta chết thì lập tức tới chịu tông môn tôi xử phạt!”
Ngô Bình híp mắt: “Tôi sẽ qua! Các người dám đụng tới cô ấy thì tôi sẽ không bỏ qua!”
“Được lắm! Miệng cũng mạnh phết! Không muốn cô ta chịu tội thì mau tới đi!”, đối phương nói xong thì gián đoạn liên lạc.
Người chung quanh nghe thế thì đều lắc đầu.
Long Khiếu Thiên nói: “Đại Diễn giáo này nghĩ mình cao quá, tôi đi với anh!”, những người còn lại cũng hùa theo!
Ngô Bình xua tay: “Việc này tôi tự xử lý, không phiền mọi người, cứ tiếp tục uống rượu nhé, tôi đi một hồi sẽ quay lại!”
Nói xong, không đợi mọi người khuyên can, anh rời nhà họ Long.
Đại Diễn giáo, Ngô Bình bị người dẫn tới một đại điện. Trong đại điện có 7 người đang ngồi, họ đều cao tận 10 trượng, đều là cường giả Đạo Cảnh.
Ngô Bình vào điện, lúc này mới phóng thích một phần tu vi, biến thành người khổng lồ cao 30 trượng, lớn hơn cả đám cường giả kia.
Tu vi cang cao thì bản thể phóng to càng lớn, để tiện sinh sống họ mới duy trì chiều cao bình thường.
7 người không vui nhưng không thể nâng cao, chỉ có thể đứng lên, một gã để râu hình chữ bát ở giữa trầm giọng nói: “Cậu là Ngô Bình?”
“Là tôi!”, Ngô Bình khoanh tay nói.
“Là cậu dám cướp sự sự trong trắng của Long Khiếu Thiên?”, gã tiếp tục hỏi.
Ngô Bình nói: “Chúng tôi yêu nhau, giúp đỡ nhau là bình thường!”
“To gan! Cậu biết cô ta là thánh nữ của Đại Diễn giáo chúng ta không?”, một tu sĩ râu đỏ quát.
Ngô Bình nhíu mày: “Ông rống cái đếch gì? Ông nghĩ giọng mình lớn lắm sao?”
Họ thấy Ngô Bình kiêu ngạo như vậy thì càng khó chịu, tu sĩ râu mép đỏ lạnh giọng nói: “Làm bẩn thân thể của thánh nữ, không chỉ khiến cô ta phải chịu hình chết mà cậu cũng không sống nổi đâu!”
“Các người dám đụng tới đầu ngón tay của Liễu Mị thôi tôi sẽ san bằng cái giáo này!”, Ngô Bình vẫn lạnh giọng, ánh mắt quét 7 người.
Râu chữ bát hừ lạnh: “Tôi biết thân phận của cậu, người của Đệ Nhất Kiếm tông, có quan hệ với Thái Hoàng giáo, tiếc là những thân phận này không cứu được cậu!”
“Vậy sao?”, Ngô Bình cười lạnh: “Các người có thể thử xem!”
Bảy người nhìn nhau, thiếu một thánh nữ, họ có thể đổi, tổn thất không lớn, nhưng họ yêu cầu Ngô Bình tới vì phát hiện thể chất của Long Khiếu Thiên đã nâng cao rất nhiều. Hơn nữa trong cơ thể có thêm vài đạo mạch, chứng tỏ Ngô Bình có thủ đoạn thông thiên hoặc bảo vật cải tạo thể chất.
Tên râu chữ bát thản nhiên nói: “Ngô Bình, đừng tưởng chúng tôi không dám giết cậu, không ra tay vì chúng tôi muốn cho cậu một cơ hội!”
Ngô Bình cười lạnh: “Bớt nói nhảm, muốn gì nói thẳng đi!”
Râu chữ bát tiếp tục: “Tiết lộ bí mật tăng tư chất của Liễu Mị, chúng tôi có thể tha cho cậu khỏi chết, bằng không tôi sẽ ném cậu vài Đại Diễn thánh cảnh, khiến cậu muốn sống không được, chết không xong!”
Chương 2887: Huyết Mục đại nhân
Ngô Bình nghĩ thầm: “Ném ta vào Đại Diễn Thánh Cảnh?”
Giọng nói của mèo đen vang lên: “Công tử, đi thăm dò một phen”.
Ngô Bình: “Đã tìm được vị trí của Liễu Mị?”
Mèo đen: “Cách đây không xa”.
“Đưa ta đi!”, Ngô Bình lập tức biến mất, mấy người trong điện đều kinh hãi, tìm tòi khắp nơi, lại không thể tìm thấy Ngô Bình!
“Hắn đi cứu người rồi!”. Người có bộ râu hình chữ bát hét lớn, bọn bọ lập tức chạy đến nơi giam giữ Liễu Mị.
Bên trong địa lao, hai tay Liễu Mị bị xích sắt treo ở giữa không trung, dưới chân là nước bẩn, trong nước có lượng lớn trùng độc bò lên trên người cô cắn cô.
Bỗng nhiên, Ngô Bình xuất hiện, kiếm quang chợt lóe, xích sắt đứt đoạn, anh bế Liễu Mị đã hôn mê.
Chờ đến khi người của Đại Diễn Giáo đến, đã không còn bóng dáng của anh.
Ở một khu rừng nguyên sinh bên ngoài Đại Diễn Giáo, trong một hốc cây sạch sẽ, Ngô Bình đặt Liễu Mị xuống, bắt đầu trị liệu cho cô. Qua một lát sau sau, Liễu Mị tỉnh lại, cô cười khổ, nói: “Tôi không ngờ, bọn họ tham lam đến như vậy, lại muốn khống chế công tử, để có được bí mật tăng lên tư chất”.
Ngô Bình: “Không sao. Cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi đến Đại Diễn Thánh Cảnh một chuyến”.
Liễu Mị: “Để mở ra Đại Diễn Thánh Cảnh cần có sự liên thủ của vài vị trưởng lão”.
Ngô Bình: “Lúc trước bọn họ có nói, muốn ném tôi vào trong Đại Diễn Thánh Cảnh”.
Liễu Mị vội vàng nói: “Nhưng mà thánh tôn ở Đại Diễn Thánh Cảnh vô cùng khủng bố…”
Ngô Bình xua tay: “Cô yên tâm, tôi sẽ mang theo mèo đen đi cùng, sẽ không có việc gì”.
Một lát sau, anh cảm giác có người đang dò xét khu vực này, lập tức bay lên trời. Người anh vừa mới bay được một khoảng, thì một tấm lưới lớn đã bay đến trước mặt anh, trong nháy mắt đã tóm lấy Ngô Bình vào bên trong. Sau đó tấm lưới siết chặt, trên lưới có một sức mạnh quỷ dị, có thể áp chế được toàn bộ pháp lực của anh.
Lưới càng thu càng chặt, cuối cùng hoàn toàn khống chế Ngô Bình ở bên trong. Ngay sau đó, người đàn ông râu hình chữ bát đi đến, hắn ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình ở trong lưới, cười lạnh một tiếng: “Cậu có thể chạy trốn được sao?”
Ngô Bình bướng bỉnh nói: “Bắt được tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không khai ra gì cả”.
Người này cười quái dị: “Yên tâm, cậu sẽ nói!”
Sau đó, Ngô Bình bị xách đến một cung điện màu đen của Đại Diễn Giáo. Trước cửa cung điện, mấy tên tu sĩ kia lại xuất hiện một lần nữa, trong đó có một người hỏi: “Thế nào, cậu muốn ngoan ngoãn phối hợp hay là chịu đau khổ rồi mới phối hợp?”
Ngô Bình: “Đau khổ thế nào, để tôi nếm thử”.
Người nọ gật gật đầu, nói: “Ném vào!”
Tức khắc, đại môn của cung điện mở ra, bên trong truyền ra sự lạnh lẽo. Sau đó tấm lưới rung lên, Ngô Bình đã bị ném vào đại điện, sau đó cửa điện đóng lại thật mạnh.
Trong cung điện, chỗ nào cũng đều là khói xanh đen, anh đi được một đoạn, cũng không thấy được điểm cuối, mà khi khói dần phai đi, anh thấy được mặt cỏ, cùng với vô số thi cốt chất trên mặt đất. Thật hiển nhiên, số thi cốt này đều là sinh linh bị hiến tế ở đây.
Bên ngoài cửa điện, râu hình chữ bát nói: “Thời gian này, hẳn là lúc hoạt động của Huyết Mục đại nhân, Huyết Mục đại nhân rất thích tra tấn người sống, ta xem tên tiểu tử này có thể kiên trì được bao lâu”.
Một người khác: “Hừ, không có ai có thể kiên trì được nửa canh giờ dưới tay Huyết Mục đại nhân, một lát nữa là chúng ta có thể nghe được tiếng khóc thét! Chờ đến khi hắn ta ra ngoài, chúng ta nói hắn làm cái gì, hắn sẽ ngoan ngoãn làm cái đó!”
“Chính xác! Chỉ có người trải qua việc bị Huyết Mục đại nhân tra tấn, mới biết được chuyện đó khủng bố như thế nào!”, có người phụ họa.
Lúc này, Ngô Bình dần thích ứng với hoàn cảnh xung quanh. Mèo đen cũng nhảy đến, đứng ở trên vai Ngô Bình, nó quan sát chung quanh một chút, nói: “Đúng thật là có khí tức của Cấm Nguyên!”
Mèo đen nói, Cấm Nguyên là nơi Cấm Kỵ ra đời, năng lượng bên trong chính là vật đại bổ với Ngô Bình.
Nhưng vào lúc này, trong không khí truyền đến tiếng cười quỷ dị. Ở phía xa, một quả cầu máu lăn đến, cách Ngô Bình không xa thì ngưng tụ lại thành một quái vật cả người đầy máu tươi, nó có hình dáng như con người, nhưng cái đầu lại là xương khô, sau lưng có hai cánh màu huyết sắc. Con ngươi của nó có hai luồng huyết quang, tản ra quỷ dị u lãnh.
“Cấm Linh?”. Nhìn thấy con quái vật này, Ngô Bình không những không kinh sợ, mà còn lấy làm mừng. Cấm Kỵ của anh đã được Thất Trọng Cấm, cảm giác tương đối nhạy bén, có thể kết luận được quái vật trước mắt này có Ngũ Trọng Cấm!
Thêm một trọng cấm, có nghĩa là thực lực của Ngô Bình đã vượt xa đối phương, huống chi là nhiều hơn hai trọng cấm? Cho nên, đang lúc con quái vật màu máu này đến gần Ngô Bình, sau khi cảm nhận được khí tức Cấm Kỵ của anh, bỗng nhiên nhanh chóng rụt cổ, quay đầu bỏ chạy.
“Ầm!”
Ngô Bình đạp lên nó, đạp lên cánh của con quái vật này, nó không dám động đậy, miệng liên tục nói ngôn ngữ loài người: “Đại nhân tha mạng!”
Cấm Linh đều có trí tuệ, quái vật màu máu hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Mèo đen đi đến, nó hỏi: “Nơi này có Cấm Nguyên?”
Cảm nhận được hơi thở càng khủng bố của mèo đen, con quái vật màu máu càng thành thật, vội vàng gật đầu: “Có, tiểu nhân ra đời bên trong Cấm Nguyên”.
“Ngươi có tên không?”, Ngô Bình hỏi.
“Những nhân loại ở bên ngoài gọi tiểu nhân là Huyết Mục”. Nó thành thật trả lời.
“Huyết Mục, người bên ngoài thương đem nữ tử mỹ lệ và sinh linh đến đây hiến tế, tất cả đều bị ngươi ăn?”
Huyết Mục vội vàng lắc đầu: “Không không, tiểu nhân chỉ là Cấm Kỵ nhỏ yếu ra đời bên trong Cấm Nguyên, chỉ dám ở lúc này mới tìm chút huyết thực. Bên dưới còn có Cấm Kỵ mạnh hơn nữa, bọn họ mới có tư cách được cường giả hiến tế!”
“Ngươi nói là cường giả, có được bao nhiêu trọng cấm?”, Ngô Bình hỏi.
“Mạnh nhất có lẽ là có Thập Trọng Cấm”. Huyết Mục nói.
“Tính luôn cả ngươi, ở chỗ này có bao nhiêu Cấm Kỵ?”
“Hơn một trăm, tiểu nhân cũng không xếp vào trong đó”. Huyết Mục vội vàng nói.
“Thánh Tôn mà bọn họ nói là ai?”
“Là Cấm Kỵ mạnh nhất ở đây, hắn đã tu luyện thành hình người, thích nhất là ăn thịt mỹ nhân”. Huyết Mục nói.
Sau khi Ngô Bình hỏi xong, tay phải đâm vào trái tim của Huyết Mục, Cấm Kỵ Chi Lực chảy vào cơ thể đối phương. Ngay sau đó, Huyết Mục nổ tung, chỉ để lại một Cấm Kỵ Chi Lực màu máu to bằng lòng bàn tay, đây là Căn Nguyên Cấm Kỵ của nó!
Ngô Bình nắm lấy Cấm Kỵ Chi Lực huyết sắc, nuốt nó. Sau khi hấp thu nguồn năng lượng này, Cấm Kỵ của anh lập tức thăng lên Bát Trọng Cấm!
“Hấp thu Cấm Linh trực tiếp như thế này không ngờ lại có hiệu quả tốt đến vậy”. Anh cảm thấy kinh ngạc.
Mèo đen: “Công tử. So với sức mạnh của Cấm Nguyên, thì thứ này không tính là gì. Đi thôi, chúng ta đi vào bên trong nhìn một cái”.
Bên ngoài cửa điện, mấy người râu hình chữ bát nghe được một tiếng hét thảm, nhưng tiếng kêu thảm thiết nghe như không phải của Ngô Bình, giống như là tiếng của Huyết Mục đại nhân.
Nhóm người này hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ tiếng kêu thảm thiết đó chính là Huyết Mục đại nhân?
Ngô Bình lại càng đi sâu vào bên trong, phía trước xuất hiện một vách tường vàng kim, có thể nhìn thấy bên trong bức tường thủy tinh là một cảnh tượng khác.
“Hình như là bị ngăn cách, vậy Huyết Mục Kia sao lại có thể ra được?”, Ngô Bình nhìn về phía bên trong, nói thầm.
Mèo đen vung móng vuốt lên, một đường sát khí sắc bén đánh lên vách tường tinh thể, lập tức xé mở ra một lối vào, hai người nhanh chóng đi vào.
Bên trong vách tường tinh thể, trong không khí tràn ngập một loại lực lượng khiến Ngô Bình cảm thấy quen thuộc, anh không nhịn được mà hít sâu vài hơi, nói: “Đây là Cấm Nguyên sao?”
Mèo đen cũng đang hưởng thụ, nói: “Không nghĩ đến, nơi này lại cất giấu Cấm Nguyên mạnh mẽ như thế. Nếu cho nó đủ thời gian, nơi này thậm chí còn có khả năng cho ra đời Cấm Kỵ tối cao!”
Ngô Bình: “Mèo đen, ngươi đánh thắng được cường giả ở nơi này không?”
Mèo đen: “Thời gian bọn họ ra đời quá ngắn, không nên trò trống gì, không đáng lo đâu. Công tử, chúng ta nhanh chóng tu luyện đi”.
Ngô Bình lập tức ngồi xếp bằng xuống, hấp thu Cấm Nguyên Chi Lực.
Một người một mèo, mới tu luyện bai canh giờ, thì ở phía xa có một con khỉ màu hoàng kim, con khỉ này cao ba trượng, trong tay cầm theo một cây thú cốt đại bổng.
Khi nó nhìn thấy Ngô Bình và mèo đen thì lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, giơ bổng lên đánh.
“Răng rắc!”
Trời cao giận dữ, đại bác sấm sét phát huy uy lực, nhanh chóng bắn ra thêm ba lần. Ba lần pháp hợp nhất, ngưng tụ lại thành một bộ xương khô đội vương miện, tay cầm đại khảm đao chém xuống Thần Anh của Ngô Bình.
“Sâm!”
Kiếm quang xẹt qua, bộ xương khô sấm sét bị trảm thành hai đoạn, tàn dư không giảm, lại chém đại bác ở đằng sau thành hai nửa, đại bác nổ tan tành, phóng ra vô số lôi quang điện hỏa!
Mới vừa chém đại bác sấm sét lại có gió tà thổi đến, lửa âm trong cơ thể đốt cháy, gió lửa tương giao, uy lực cũng khủng bố không kém.
Ngô Bình khởi động Cấm Kỵ Chi Lực. Sau khi tu luyện được một nửa thời gian, Cấm Kỵ của anh đã đạt được Thất Trọng Cấm. Lúc này, sức mạnh của Thất Trọng Cấm bùng nổ, ngưng tụ vô số Cấm Kỵ ở dưới Thần Anh, bảo vệ nó. Mặc cho gió thổi lửa đốt, Thần Anh không bị tổn hại gì, thậm chí còn được rèn luyện thêm.
Mười lăm phút sau, tất cả biến mất, Ngô Bình vượt qua Tiểu Thần Kiếp thành công!
Trải qua thiên kiếp này, anh phát hiện Thần Anh của mình lại càng mạnh mẽ thêm mấy lần, Cấm Kỵ Bát Trọng cũng sắp hình thành.
Thật ra Ngô Bình còn có pháp thai thứ hai, có được Thần Anh thứ hai, nhưng giữa các thần anh bù đắp cho nhau. Thần Anh thứ nhất đã trải qua Thần Kiếp, Thần Anh thứ hai cũng được lợi.
Sau khi đột phá không lâu, Ngô Bình khôi phục lại trong một ngày, lập tức chuẩn bị mở ra Thần Môn!
Mặc dù Thần Môn Cảnh cũng vô cùng quan trọng ở Thánh Cổ Đại Lục. Ở đây, một khi đã mở ra Thần Môn, thì đã cách không xa Cửu Biến.
Ngày hôm sau, Thần Môn che giấu đã lâu của Ngô Bình từ từ bay lên không trung. Đây là một tòa tháp cổng màu vàng kim, ở trên đó khắc một tỷ phù văn, trăm tỷ đạo căn, quang hoa vạn đạo, muôn hình vạn trạng, thiên địa ở trước nó đều mờ ảo.
Kim Môn cao một trăm ngàn trượng, rộng tám mười ngàn trượng, hình chiếu của nó xuất hiện trên chín tầng trời, bao quát vô số sao trời vào bên trong, dùng từ ngữ cũng không có cách nào hình dung được sự to lớn nào, tượng tượng cũng không thể nào mô tả được sự huyền bí này.
Thần Môn này, là do tiền nhân chế tạo ra, khoáng cổ tuyệt kim, cả thiên hạ chỉ có một!
Trước đây, Ngô Bình cứ thế mà dùng Thần Anh mới luyện chế ra cánh cửa này. Chỉ là khi đó không có Cấm Kỵ Chi Lực, cho nên không thể thức tỉnh sức mạnh của Chung Cực Môn này!
Bây giờ, có được Cấm Kỵ, Ngô Bình đã có thể cảm nhận được, ở trung tâm của Chung Cực Môn có một trận pháp Cấm Kỵ. Mà thứ anh mở ra trước đó, chỉ là sức mạnh ở bên ngoài, chưa chạm đến được trận pháp Cấm Kỵ này!
Bây giờ, Ngô Bình có được Cấm Kỵ Nhân Tộc, có thể cảm nhận được trận pháp Cấm Kỵ rõ ràng. Vì thế, anh dốc toàn lực khởi động sức mạnh Cấm Kỵ, xông vào bên trong Thần Môn.
Cấm Kỵ Thần Anh của anh vận chuyển toàn lực, ngay cả Thánh Mạch trong Cửu Liên Đài và Tháp Thiên Mệnh đều khẽ run lên, từng thứ đều xuất ra một luồng sáng, rót vào trong đó.
Có sự giúp sức của ba Cấm Kỵ Chi Lực phi phàm này, cuối cùng Thần Môn cũng vang lên tiếng “răng rắc”, một cơ quan thần bí bên trong nó bị mở ra, vô số phù văn tinh vi và bánh răng khởi động, một không gian huyền bí hơn được mở ra.
Vốn dĩ, Thần Môn này đã có thể câu thông với không gian cao nhất, nhưng lúc này Ngô Bình mới biết, dường như còn có một không gian huyền bí hơn ở bên ngoài không gian cao nhất, Cấm Kỵ Duy Độ!
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, hư không nổ tung, Thần Môn của Ngô Bình từ từ mở ra. Cấm Kỵ Thần Anh của Ngô Bình tiến vào Thần Môn, lập tức đi vào bên trong không gian cao nhất, hấp thu linh khí tối cao ở đây, tiếp xúc với Trật Tự Vô Thượng!
Nhưng mà, ở phía xa, Thần Anh của Ngô Bình lại thấy được trong Thần Môn còn có một cánh cửa thứ hai, cánh cửa kia có màu đen, bên trong tràn ngập hắc khí.
“Đó là… Cấm Kỵ Chi Môn!”
Cấm Kỵ Thần Anh nhắm đến phía của Cấm Kỵ Chi Môn, vừa mới đến gần, đại môn đã hơi hơi chấn động. Thần Anh duỗi tay đẩy cửa, dùng hết sức đẩy, cửa lớn đã mở ra một khe hở. Tức khắc, một lượng lớn Linh Khí Cấm Kỵ bừng kên, Thần Anh vừa mới tiếp xúc với linh khí, lập tức tham lam hấp thu.
“Rốt cuộc ở sau cửa là duy độ thế nào?”. Nội tâm của Ngô Bình vô cùng chấn động
Anh không mở cửa được, cũng không cưỡng cầu, biết được chuyện này có liên quan đến Thất Trọng Cấm của bản thân, thực lực vẫn còn yếu. Chờ đến khi có được Cửu Trọng Cấm, Thập Trọng Cấm, có lẽ có là thể mở hoàn toàn Cấm Kỵ Chi Môn, đi vào bên trong tìm hiểu cặn kẽ.
Thế nhưng, linh khí bên trong duy độ tối cao cũng đủ để anh hấp thu, Thần Anh của anh từ từ lớn lên bên trong.
Khi anh tu luyện, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua nửa tháng.
Chờ đến khi anh rời khỏi Hỗn Độn Giới, mấy người Lý Dược Sư đã trở nên nổi tiếng, được một nhóm nữ học viên ái mộ.
Ngô Bình không muốn quá nghiêm khắc với mọi người, nên mặc cho họ tự thể hiện. Sau khi giao đan dược trong tay cho viện trưởng, anh lập tức đi Vu Sơn tìm Liễu Mị.
Dưới sự tiến cử của anh, Liễu Mị bái nhập Vu Sơn, tu luyện vu thuật thượng cổ,.
Tư chất của Liễu Mị không tồi, nhưng cũng không quá đặc biệt tốt, Ngô Bình quyết định đưa cô một viên Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan.
Anh đi vào Vu Sơn, ở Vu Sơn, đa số là nữ học viện nên anh chỉ có thể tìm người để hỏi.
Ở lối vào Vu Sơn, một mỹ nữ mặt trái xoan hỏi: “Ngô công tử, anh tìm ai?”
Hiện tại Ngô Bình rất nổi tiếng ở Thư Viện, nữ đệ tử ở Vu Sơn có không ít người biết được sự lợi hại của anh, vì thế lúc gặp mặt vô cùng khách khí.
“Tôi tìm Liễu Mị một chút”.
Nghe Ngô Bình nhắc đến Liễu Mị, cô gái này cười nói: “Vậy xin chờ một lát, tôi lập tức đi báo cho cô ấy”.
Đợi chưa được ba phút, Liễu Mị đã đến, nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Bình cũng ngẩn người. Ngô Bình giải thích một chút, cô đã bình thường trở lại, cười nói: “Anh Bình, ở Vu Sơn không cho nam tu sĩ đi vào, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”.
Ngô Bình gật đầu, hai người đi đến một khu rừng yên tĩnh, anh đưa Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan cho Liễu Mị.
Sau khi Liễu Mị nhận đan dược thì vô cùng vui mừng, nói: “Cảm ơn anh Bình. Sau khi uống xong thuốc, tôi sẽ chuẩn bị quay về một chuyến”.
Ngô Bình biết cô chính là Thánh Nữ của Đại Diễn Giáo, thân phận vô cùng nhạy cảm, cần phải giải quyết, nếu không, người nhà của cô cũng phải chịu liên lụy.
“Được, vừa lúc tôi lại không có việc gì, để tôi đưa cô về một chuyến”.
Đây cũng là suy nghĩ của Liễu Mị, cô gật đầu thật mạnh: “Anh Bình, tôi muốn thoát khỏi thân phận Thánh Nữ. Chỉ cần cung cấp đủ lợi ích, các trưởng lão nhất định sẽ đáp ứng”.
Ngô Bình: “Cho chỗ tốt cũng không sao, chỉ cần bọn họ chịu làm việc”.
Sau đó, Liễu Mị uống đan dược, hai người mượn Thánh Môn trở lại Tiên Giới.
Đại Diễn Giáo là một đại giáo ở Thần Nguyên Tiên Giới, giáo phái này dựa vào hiến tế cho Đại Diễn Thánh Cảnh mà có được bảo vật và có quy mô như hôm nay.
Lúc trước, cao thủ khiêu chiến Ngô Bình ở Thiên Hằng Kiếm Tông cũng ở Thần Nguyên Tiên Giới. Còn có Dư Quang Hạ, người Ngô Bình biết, cũng là người của Thần Nguyên Tiên Giới.
Đưa Liễu Mị đến Đại Diễn Giáo, Liễu Mị nói Ngô Bình ở ngoài chờ cô hai ngày, bởi vì Thánh Nữ không được phép tiếp xúc với nam tu ở bên ngoài.
Ngô Bình không có việc gì làm, nên nghĩ đến Dư Quảng Hạ, quyết định đi gặp vị lão bằng hữu này một chút.
Lúc này, cuộc sống của Dư Quảng Hạ cũng không quá tốt. Trước đây, hắn ta nhờ vào Thiên Kiêu Đan và quan hệ của Long Khiếu Thiên, đã lấy lại được vị trí thế tử, trở thành người nối nghiệp tương lai của Hoàng Kim Thế Gia.
Nhưng hai tháng trước, bản thân khi ra ngoài đã bị ám toán trọng thương, bây giờ vẫn chưa hồi phục. Bởi vì hắn bị thương, cha của hắn đang cân nhắc sẽ đổi thế tử mới.
Dư Quảng Hạ đang ở trong phòng tự hỏi phải ứng phó cục diện như thế nào, thì tùy tùng bên người vội vàng tiến vào, trên mặt mang theo vui mừng, nói: “Thế tử, Ngô công tử đến chơi!”
Dư Quảng Hạ không phản ứng lại: “Ngô công tử nào?”
“Ngô Bình, Ngô công tử!”. Tùy tùng vội vàng nói, hắn ta vẫn luôn đi theo bên người Dư Quảng Hạ, nên biết Ngô Bình quan trọng thế nào.
Hai mắt Dư Quảng Hạ sáng lên, nhảy dựng lên, đi về phía phòng khách.
Trong đại sảnh, Ngô Bình vừa mới ngồi xuống, Dư Quảng Hạ đã vọt ra, cười nói: “Ngô huynh!”
Ngô Bình cười nói: “Anh Dư hình như anh không tốt lắm, bị thương?”
Chương 2885: Đến thăm Dư Quảng Hạ
Dư Quảng Hạ cười khổ một tiếng: “Đừng nói thế, tôi bị người ta ám sát suýt chết. Dưỡng thương lâu vậy mà vẫn không lành!”
Sau đó hắn lệnh cho người dâng trà lên.
Ngô Bình liếc một cái, thương tích của Dư Quảng Hạ không phải vấn đề lớn, chỉ là hắn bị thương do bị nguyền rủa nên mới lành chậm. Nếu không giải quyết, có lẽ sẽ phải kéo dài tận mấy năm, thậm chí là hơn chục năm.
“Anh Dư, anh ngồi đừng nhúc nhích, tôi trị thương cho!”
Dư Quảng Hạ biết bản lĩnh của Ngô Bình nên mừng rỡ, ngồi xuống ngoan ngoãn.
Ngô Bình thúc giục Cửu Dương Hoá Cấm, một tia sáng xoay vòng, từ trong cơ thể Dư Quảng Hạ lôi ra một đám khỏi đen, sau đó cắn nuốt nó rồi luyện hoá.
Dư Quảng Hạ lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm, hắn mừng rỡ nói: “Anh Ngô, tôi thấy khá hơn rồi!”
Ngô Bình gật đầu: “Anh nghỉ ngơi vài hôm, vết thương sẽ khôi phục nhanh thôi!”
Hai người nói chuyện phiếm một chút, Dư Quảng Hạ mới hỏi mục đích Ngô Bình tới đây. Ngô Bình nói lại việc mình đưa Liễu Mị về Đại Diễn, thuận đường sang đây.
Dư Quảng Hạ cười nói: “Long Khiếu Thiên mà biết anh tới thì chắc rất vui, tôi đã báo cho anh ta!”
Long Khiếu Thiên từng được Ngô Bình cho đan dược, nâng cao tư chất, trong lòng rất biết ơn Ngô Bình, hai người đã thành bạn bè.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được!”
So với Dư Quảng Hạ, dạo này Long Khiếu Thiên sống khá thoải mái. Ăn vào Bát Môn Kim Thuỷ Đan rồi, tư chất anh ta vượt trên những người cùng thế hệ trong gia tộc, chỉ có vài thiên kiêu mới sánh bằng.
Long Khiếu Thiên vừa nghe nói Ngô Bình tới thì vội vàng chạy đến. Ngô Bình còn chưa uống hết ly trà là người đã tới.
Long Khiếu Thiên là khách quý của Dư phủ nên có thể vọt thẳng tới phòng khách, từ xa đã chắp tay với Ngô Bình: “Anh Ngô, anh Ngô, anh tới Thần Nguyên tiên giới mà sao không báo trước, người anh em nay sẽ quét sân chào đón!”
Ngô Bình có thể cảm nhận được sự thật tình của Long Khiếu Thiên, anh cười nói: “Tôi không có bạn bè gì ở Thần Nguyên tiên giới, chỉ quen biết hai người, chẳng phải tôi đã tới rồi à?”
Nói xong, anh sờ mặt, khôi phục vẻ ngoài vốn có: “Ngô Bình mà các vị biết trước đó là một tầng thân phận của tôi, hiện tại mới là vẻ ngoài thật”.
Hai người kia giật mình, họ cũng từng làm chuyện tương tự, dùng một thân phận khác để ngao du thiên hạ, như vậy, dù gây hoạ thì cũng chẳng ai biết lai lịch của họ.
Long Khiếu Thiên cười: “Anh Ngô, vẻ ngoài của anh càng có thể khí thế vương giả đó!”
Dư Quảng Hạ không nhịn được mà hỏi: “Thân phận thật của anh Ngô là?”
Ngô Bình: “Viện chủ viện đan đạo của Nguyên Thuỷ Sơn, cũng là đệ tử quan trọng của Đệ Nhất Kiếm Tông!”, thân phận anh rất nhiều nhưng nói hai cái này cũng đủ rồi.
Hai người kia khâm phục, Long Khiếu Thiên mở to mắt: “Anh Ngô, truyền thuyết của anh ở Đệ Nhất Kiếm Tông làm tôi rất khâm phục, đứng đầu Kiếm Bảng, đánh bại thiên kiêu đứng đầu Thiên Hằng kiếm tông. Chuyện này thì ai trong Thần Nguyên chẳng biết chứ! Chỉ là không ngờ anh Ngô còn là “boss” của Nguyên Thuỷ Sơn, tôi bỗng cảm thấy mình không dám nói mình quen anh!”
Ngô Bình cười nói: “Đó là thân phận ngày xưa thôi!”
Ba người tán gẫu rồi nói tới Thiên Hằng kiếm tông, Long Khiếu Thiên nói, Thiên Hằng kiếm tông thua trận lần trước rồi thì rút khỏi Vạn Kiếm tiên giới luôn. Nên biết vốn dĩ Thiên Hằng kiếm tông định tiến vào Vạn Kiếm, so đấu với các tông môn tại đó, nhưng sự mạnh mẽ của Ngô Bình lại khiến họ thấy áp lực, tầng lớp quản lý bàn bạc kỹ càng rồi thì cho rằng không nên xung đột với Ngô Bình, vì thế quyết định tạm hoãn kế hoạch tiến vào Vạn Kiếm.
Dư Quảng Hạ: “Nghe nói hiện tại các đại tiên giới đều không yên bình, Huyền U tiên triều còn đang trưng binh. Vài đại giáo cũng dần dựng nước, có vẻ ôm dã tâm lớn!”
Long Khiếu Thiên hạ giọng: “Mấy ngày trước, lão tổ nhà tôi còn bảo, vách chắn giữa các tiên giới sắp bị vỡ. Đến lúc đó các đại tiên giới sẽ nồi liền. Những thế lực này đang bày trận đó, ngay cả nhà họ Long cũng hành động như thế nhưng không làm quá như bên ngoài”.
Ngô Bình: “Vách chắn giữa các tiên giới sắp biến mất sao? Nguyên nhân là gì?”
Long Khiếu Thiên: “Hình như là quyết định chung của các ông lớn bên Hỗn Độn giới. Thật ra tiên giới là một mảnh thống nhất, chỉ là sau này có người lần lượt mở các linh đài thế giới ở đây, linh đài dung nhập vào mới tạo thành thế cục hiện tại. Thực tế, tiên giới lớn hơn chúng ta thấy rất nhiều. Ngoài 10 đại tiên giới còn có các khu vực chưa mở”.
Ngô Bình: “Hoá ra là thế, Linh giới cũng là một mảnh thống nhất à?”
Long Khiếu Thiên: “Linh giới thì là một động thiên tồn tại dựa vào Tiên giới. Nếu vách chắn của tiên giới biến mất, đại tiên giới xuất hiện thì toàn bộ Linh giới sẽ xuất hiện khắp tiên giới, tồn tại dưới hình thức động thiên”.
Ngô Bình đột nhiên cảm thấy tương lai, đại tiên giới sẽ như Thánh Cổ đại lục.
“Đang yên đang lành sao tự dưng bên trên xoá bỏ cái chắn?”, Dư Quảng Hạ nghe xong thì ngẩn người.
Long Khiếu Thiên: “Cụ thể thì không biết nhưng các thế lực lớn nhỏ đều đang chuẩn bị nhưng chắc chắn là đại tiên giới xuất hiện thì các thế lực nhỏ khó tồn tại. Kẻ mạnh càng mạnh, người yếu thì phụ thuộc hoặc là diệt vong. Trong mấy chục năm tới, đại tiên giới sẽ xuất hiện hoàng triều siêu cấp, đại giáo siêu cấp, thế gia siêu ca61p1=
Gia tộc của Long Khiếu Thiên là thế gia vạn năm, dễ dàng phán đoán thế cục, tất nhiên anh ta sẽ biết.
Ngô Bình:“Xem ra tiên giới sẽ khó có thể bình yên, không biết khi nào những cái chắn này khi nào biến mất!”
“Còn chưa rõ lắm! Có lẽ là mai, cũng có thể là vài chục năm sau!”, Long Khiếu Thiên lắc đầu.
Nói tới đại tiên giới, Long Khiếu Thiên lộ ra vẻ chua xót: “Hầy, đến lúc đó, e là tư chất của tôi sẽ chẳng là gì. Lão tổ nói, Long thị muốn tìm chỗ dựa, bồi dưỡng thiên kiêu tuyệt thế thì tôi còn chưa đủ. Cha tôi cũng nói, trong tộc có lẽ sẽ bồi dưỡng một đệ tử khác”.
Ngô Bình cười nói: “Tư chất không đủ thì không sai, tôi có thể giúp anh!”
Long Khiếu Thiên trợn to hai mắt, kích động hỏi: “Anh Ngô, anh có cách giúp tôi à?”
Ngô Bình: “Tôi có một viên Nghịch Thiên Cải Mệnh đan cực phẩm, anh muốn thử không? Viên thuốc này có hiệu quả vượt xa Bát Môn Kim Thuỷ đan, mà không hề xung khắc”.
Long Khiếu Thiên hưng phấn, liên tục gật đầu: “Thử, đương nhiên là thử!”
“Đan dược này của tôi cần dùng kho phiếu để mua, 5 tỷ!”, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, giá mà Ngô Bình đưa ra không cao, vì dù người khác trả 50 tỷ kho phiếu thì cũng không thể mua được đan này.
5 tỷ khi phiếu là số lượng không nhỏ, cho dù Long Khiếu Thiên có cha là gia chủ thì cũng phải đi gom góp.
Quả nhiên Long Khiếu Thiên suy tư rồi nói: “Anh Ngô, để tôi bàn với cha đã, Long gia có kho phiếu nhưng muốn dùng thì phải được các trưởng lão cho phép!”
Ngô Bình gật đầu, Long Khiếu Thiên ra ngoài liên lạc cho cha – gia chủ Long Ngạo Tiên.
Không tới một phút, Long Khiếu Thiên quay lại, cười nói: “Trong tay anh Ngô có mấy viên Nghịch Thiên Cải Mệnh đan? Có thì bán tôi hai viên được không?”
Chương 2886: Liễu Mị bị phạt.
Ngô Bình cười hỏi: ”Nhà họ Long cần hai viên?”
Long Khiếu Thiên nói: ”Tôi còn một em trai, tuy còn nhỏ nhưng tư chất không kém hơn tôi. Nếu em trai ăn một viên đan dược thì chắc chắn sẽ có thành tựu vượt xa tôi!”
Ngô Bình hỏi: “Em trai cùng mẹ à?”
Long Khiếu Thiên gật đầu: “Em trai tôi còn nhỏ nhưng từ nhỏ đã thân với tôi, tư chất tôi kém, bị người ta bắt nạt, em ấy sẽ liều mạng trả thù cho tôi nên tôi mới mặt dày xin một viên thay cho em ấy!”
Ngô Bình: “Được!”
Anh lấy ra hai viên giao cho Long Khiếu Thiên, đối phương cầm bằng hai tay, không ngừng cảm ơn.
Dư Quảng Hạ hâm mộ, tiếc là gia tộc hắn không có nhiều tiên như thế, chỉ có thể nhìn thôi.
Không lâu sau, nhà họ Long đã sai người đưa tới một cái túi, trong đó là 10 tỷ kho phiếu, Ngô Bình nhận lấy rồi nói: “Anh Long, giờ anh thử xem hiệu quả thế nào!”
”Được!”, Long Khiếu Thiên ăn một viên.
Nghịch Thiên Cải Mệnh đan tác dụng thế nào không cần phải nói, ăn xong, Long Khiếu Thiên đã cảm thấy như mình lột xác.
Một lúc lâu sau, Long Khiếu Thiên đột phá một cảnh giới, tâm trạng vui vẻ, quay về nhà giao viên đan dược khác cho em trai.
Đợi Long Khiếu Thiên đi rồi, Ngô Bình mới lấy ra một viên Bát Môn Kim Thuỷ đan cho Dư Quảng Hạ: “Viên đan này không bằng Nghịch Thiên Cải Mệnh đan nhưng cũng không tệ, viên này tặng anh”.
Dư Quảng Hạ giật mình, vội nói: “Cái này... quá quý, tôi không thể nhận!”
Ngô Bình: “Với tôi thì chẳng là gì, đừng khách sáo!”
Dư Quảng Hạ cảm ơn rồi cho người chuẩn bị rượu và thức ăn. Bên này còn chưa chuẩn bị xong, Long Khiếu Thiên lại tới mời Ngô Bình. Dư Quảng Hạ giành không được thì chỉ có thể theo hai người tới nhà họ Long.
Gia chủ nhà họ Long, Long Ngạo Tiên là một nam tu cao lớn, ông ta kính trọng Ngô Bình, tự mình ra cửa đón. Nhưng dù sao Ngô Bình cũng là bạn của Long Khiếu Thiên nên ông ta cũng không tham gia bữa tiệc sâu đó, người tham gia đều là nhân tài của Thần Nguyên tiên giới, họ đều tới từ thế gia vạn năm hoặc các đại phái.
Nhưng được Long Khiếu Thiên mới tới thì tất nhiên đều rất có tiếng tăm, hơn nữa còn là quan hệ không tệ, không tính Dư Quảng Hạ thì có 7 người.
Mọi người giới thiệu nhau, trong đó có một thiên kiêu của Nam Thiên kiếm tông, khí tức như kiếm, tu vi đã đạt tới Đạo Cảnh. Nhưng khi người này ngồi đối diện Ngô Bình thì cảm thấy như đang đối mặt với một con mãnh thú hồng hoang, còn bản thân chỉ là con thỏ. Đây là khi Ngô Bình không có địch ý với anh ta, bằng không chắc anh ta nuốt không trôi cơm.
Đây là do Ngô Bình cố tình phóng thích, anh biết nguyên nhân Long Khiếu Thiên mời những người này, đó là quan hệ hữu nghị, cũng là mạng lưới quan hệ, khoe khoang trước người khác. Đương nhiên là Long Khiếu Thiên muốn khoe rằng mình có một người bạn rất chất là Ngô Bình!
Thiên kiêu của Nam Thiên kiếm tông tên La Phong, là người đầu tiên nâng lu: “Anh Ngô, nghe nói anh chỉ dùng một chiêu đánh bại Từ Thiên Tượng, thật sự làm tôi bội phục. Tôi cũng là kiếm tu mà hoàn toàn thua xa anh Ngô!”
Ngô Bình cười nói: “Anh La quá khen. Nhắc tới Từ Thiên Tượng thì hiện tại đối phương thế nào?”
La Phong nói:“Từ trận chiến lần trước, hắn ta bị đả kích, nghe nói là chữa lành vết thương, bế quan khổ tu rồi. Thiên Hằng kiếm tông cũng rút khỏi Vạn Kiếm tiên giới, anh Ngô chỉ một mình là đã phá vỡ thế cục của Thiên Hằng!”
Nói rồi, mấy người mới nhắc tới mục đích mà Ngô Bình đến đây, là Liễu Mị. Nghe nói bạn gái của Ngô Bình là thánh nữ, sắc mặt mọi người đều khá kỳ lạ. Một người trong đó có gương mặt đen nhẻm tên Lý Thần Tú nhắc nhở: “Anh Ngô, đám người Đại Diễn giáo không bao giờ giữ lời đâu. Nếu anh Ngô muốn đưa thánh nữ đi thì e là trước khi đưa được người đi đã bị đối phương chặt đẹp rồi”.
Ngô Bình nhíu mày: “Cớ sao anh Lý nói thế?”
Lý Thần Tú giải thích, Đại Diễn giáo do bốn gia tộc lớn dựng lên, gặp chuyện là họ sẽ cãi nhau không ngừng, hơn nữa cực coi trọng tư lợi. Bốn gia tộc đều kiểm soát vài vị trí thánh nữ, nhưng thánh nữ muốn trút bỏ thân phận thì phải được cả bốn gia tộc đồng ý, nói cách khác là một trong 4 không đồng ý thì Liễu Mị vẫn không thể rời giáo.
La Phong nói: “Tôi chỉ muốn nhắc anh ngô không nên để cô Liễu về Đại Diễn giáo!”
Nghe họ nói thế, Ngô Bình có chút lo lắng, lúc này anh mới thử liên lạc với Liễu Mị. Hồi lâu thì bên kia truyền ra giọng của một người đàn ông: “Cậu là Ngô Bình?”
Ngô Bình nhíu mày: “Ông là ai?”
Đối phương đáp: “Tôi là Phùng Ngọc Lang, là trưởng lão của Đại Diễn giáo. Liễu Mị là thánh nữ do nhà họ Phùng quản lý, cô ta làm trái lệnh, huỷ tấm thân trong trắng, bị nhốt vào địa lao chịu hình rồi! Cậu không muốn cô ta chết thì lập tức tới chịu tông môn tôi xử phạt!”
Ngô Bình híp mắt: “Tôi sẽ qua! Các người dám đụng tới cô ấy thì tôi sẽ không bỏ qua!”
“Được lắm! Miệng cũng mạnh phết! Không muốn cô ta chịu tội thì mau tới đi!”, đối phương nói xong thì gián đoạn liên lạc.
Người chung quanh nghe thế thì đều lắc đầu.
Long Khiếu Thiên nói: “Đại Diễn giáo này nghĩ mình cao quá, tôi đi với anh!”, những người còn lại cũng hùa theo!
Ngô Bình xua tay: “Việc này tôi tự xử lý, không phiền mọi người, cứ tiếp tục uống rượu nhé, tôi đi một hồi sẽ quay lại!”
Nói xong, không đợi mọi người khuyên can, anh rời nhà họ Long.
Đại Diễn giáo, Ngô Bình bị người dẫn tới một đại điện. Trong đại điện có 7 người đang ngồi, họ đều cao tận 10 trượng, đều là cường giả Đạo Cảnh.
Ngô Bình vào điện, lúc này mới phóng thích một phần tu vi, biến thành người khổng lồ cao 30 trượng, lớn hơn cả đám cường giả kia.
Tu vi cang cao thì bản thể phóng to càng lớn, để tiện sinh sống họ mới duy trì chiều cao bình thường.
7 người không vui nhưng không thể nâng cao, chỉ có thể đứng lên, một gã để râu hình chữ bát ở giữa trầm giọng nói: “Cậu là Ngô Bình?”
“Là tôi!”, Ngô Bình khoanh tay nói.
“Là cậu dám cướp sự sự trong trắng của Long Khiếu Thiên?”, gã tiếp tục hỏi.
Ngô Bình nói: “Chúng tôi yêu nhau, giúp đỡ nhau là bình thường!”
“To gan! Cậu biết cô ta là thánh nữ của Đại Diễn giáo chúng ta không?”, một tu sĩ râu đỏ quát.
Ngô Bình nhíu mày: “Ông rống cái đếch gì? Ông nghĩ giọng mình lớn lắm sao?”
Họ thấy Ngô Bình kiêu ngạo như vậy thì càng khó chịu, tu sĩ râu mép đỏ lạnh giọng nói: “Làm bẩn thân thể của thánh nữ, không chỉ khiến cô ta phải chịu hình chết mà cậu cũng không sống nổi đâu!”
“Các người dám đụng tới đầu ngón tay của Liễu Mị thôi tôi sẽ san bằng cái giáo này!”, Ngô Bình vẫn lạnh giọng, ánh mắt quét 7 người.
Râu chữ bát hừ lạnh: “Tôi biết thân phận của cậu, người của Đệ Nhất Kiếm tông, có quan hệ với Thái Hoàng giáo, tiếc là những thân phận này không cứu được cậu!”
“Vậy sao?”, Ngô Bình cười lạnh: “Các người có thể thử xem!”
Bảy người nhìn nhau, thiếu một thánh nữ, họ có thể đổi, tổn thất không lớn, nhưng họ yêu cầu Ngô Bình tới vì phát hiện thể chất của Long Khiếu Thiên đã nâng cao rất nhiều. Hơn nữa trong cơ thể có thêm vài đạo mạch, chứng tỏ Ngô Bình có thủ đoạn thông thiên hoặc bảo vật cải tạo thể chất.
Tên râu chữ bát thản nhiên nói: “Ngô Bình, đừng tưởng chúng tôi không dám giết cậu, không ra tay vì chúng tôi muốn cho cậu một cơ hội!”
Ngô Bình cười lạnh: “Bớt nói nhảm, muốn gì nói thẳng đi!”
Râu chữ bát tiếp tục: “Tiết lộ bí mật tăng tư chất của Liễu Mị, chúng tôi có thể tha cho cậu khỏi chết, bằng không tôi sẽ ném cậu vài Đại Diễn thánh cảnh, khiến cậu muốn sống không được, chết không xong!”
Chương 2887: Huyết Mục đại nhân
Ngô Bình nghĩ thầm: “Ném ta vào Đại Diễn Thánh Cảnh?”
Giọng nói của mèo đen vang lên: “Công tử, đi thăm dò một phen”.
Ngô Bình: “Đã tìm được vị trí của Liễu Mị?”
Mèo đen: “Cách đây không xa”.
“Đưa ta đi!”, Ngô Bình lập tức biến mất, mấy người trong điện đều kinh hãi, tìm tòi khắp nơi, lại không thể tìm thấy Ngô Bình!
“Hắn đi cứu người rồi!”. Người có bộ râu hình chữ bát hét lớn, bọn bọ lập tức chạy đến nơi giam giữ Liễu Mị.
Bên trong địa lao, hai tay Liễu Mị bị xích sắt treo ở giữa không trung, dưới chân là nước bẩn, trong nước có lượng lớn trùng độc bò lên trên người cô cắn cô.
Bỗng nhiên, Ngô Bình xuất hiện, kiếm quang chợt lóe, xích sắt đứt đoạn, anh bế Liễu Mị đã hôn mê.
Chờ đến khi người của Đại Diễn Giáo đến, đã không còn bóng dáng của anh.
Ở một khu rừng nguyên sinh bên ngoài Đại Diễn Giáo, trong một hốc cây sạch sẽ, Ngô Bình đặt Liễu Mị xuống, bắt đầu trị liệu cho cô. Qua một lát sau sau, Liễu Mị tỉnh lại, cô cười khổ, nói: “Tôi không ngờ, bọn họ tham lam đến như vậy, lại muốn khống chế công tử, để có được bí mật tăng lên tư chất”.
Ngô Bình: “Không sao. Cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi đến Đại Diễn Thánh Cảnh một chuyến”.
Liễu Mị: “Để mở ra Đại Diễn Thánh Cảnh cần có sự liên thủ của vài vị trưởng lão”.
Ngô Bình: “Lúc trước bọn họ có nói, muốn ném tôi vào trong Đại Diễn Thánh Cảnh”.
Liễu Mị vội vàng nói: “Nhưng mà thánh tôn ở Đại Diễn Thánh Cảnh vô cùng khủng bố…”
Ngô Bình xua tay: “Cô yên tâm, tôi sẽ mang theo mèo đen đi cùng, sẽ không có việc gì”.
Một lát sau, anh cảm giác có người đang dò xét khu vực này, lập tức bay lên trời. Người anh vừa mới bay được một khoảng, thì một tấm lưới lớn đã bay đến trước mặt anh, trong nháy mắt đã tóm lấy Ngô Bình vào bên trong. Sau đó tấm lưới siết chặt, trên lưới có một sức mạnh quỷ dị, có thể áp chế được toàn bộ pháp lực của anh.
Lưới càng thu càng chặt, cuối cùng hoàn toàn khống chế Ngô Bình ở bên trong. Ngay sau đó, người đàn ông râu hình chữ bát đi đến, hắn ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình ở trong lưới, cười lạnh một tiếng: “Cậu có thể chạy trốn được sao?”
Ngô Bình bướng bỉnh nói: “Bắt được tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không khai ra gì cả”.
Người này cười quái dị: “Yên tâm, cậu sẽ nói!”
Sau đó, Ngô Bình bị xách đến một cung điện màu đen của Đại Diễn Giáo. Trước cửa cung điện, mấy tên tu sĩ kia lại xuất hiện một lần nữa, trong đó có một người hỏi: “Thế nào, cậu muốn ngoan ngoãn phối hợp hay là chịu đau khổ rồi mới phối hợp?”
Ngô Bình: “Đau khổ thế nào, để tôi nếm thử”.
Người nọ gật gật đầu, nói: “Ném vào!”
Tức khắc, đại môn của cung điện mở ra, bên trong truyền ra sự lạnh lẽo. Sau đó tấm lưới rung lên, Ngô Bình đã bị ném vào đại điện, sau đó cửa điện đóng lại thật mạnh.
Trong cung điện, chỗ nào cũng đều là khói xanh đen, anh đi được một đoạn, cũng không thấy được điểm cuối, mà khi khói dần phai đi, anh thấy được mặt cỏ, cùng với vô số thi cốt chất trên mặt đất. Thật hiển nhiên, số thi cốt này đều là sinh linh bị hiến tế ở đây.
Bên ngoài cửa điện, râu hình chữ bát nói: “Thời gian này, hẳn là lúc hoạt động của Huyết Mục đại nhân, Huyết Mục đại nhân rất thích tra tấn người sống, ta xem tên tiểu tử này có thể kiên trì được bao lâu”.
Một người khác: “Hừ, không có ai có thể kiên trì được nửa canh giờ dưới tay Huyết Mục đại nhân, một lát nữa là chúng ta có thể nghe được tiếng khóc thét! Chờ đến khi hắn ta ra ngoài, chúng ta nói hắn làm cái gì, hắn sẽ ngoan ngoãn làm cái đó!”
“Chính xác! Chỉ có người trải qua việc bị Huyết Mục đại nhân tra tấn, mới biết được chuyện đó khủng bố như thế nào!”, có người phụ họa.
Lúc này, Ngô Bình dần thích ứng với hoàn cảnh xung quanh. Mèo đen cũng nhảy đến, đứng ở trên vai Ngô Bình, nó quan sát chung quanh một chút, nói: “Đúng thật là có khí tức của Cấm Nguyên!”
Mèo đen nói, Cấm Nguyên là nơi Cấm Kỵ ra đời, năng lượng bên trong chính là vật đại bổ với Ngô Bình.
Nhưng vào lúc này, trong không khí truyền đến tiếng cười quỷ dị. Ở phía xa, một quả cầu máu lăn đến, cách Ngô Bình không xa thì ngưng tụ lại thành một quái vật cả người đầy máu tươi, nó có hình dáng như con người, nhưng cái đầu lại là xương khô, sau lưng có hai cánh màu huyết sắc. Con ngươi của nó có hai luồng huyết quang, tản ra quỷ dị u lãnh.
“Cấm Linh?”. Nhìn thấy con quái vật này, Ngô Bình không những không kinh sợ, mà còn lấy làm mừng. Cấm Kỵ của anh đã được Thất Trọng Cấm, cảm giác tương đối nhạy bén, có thể kết luận được quái vật trước mắt này có Ngũ Trọng Cấm!
Thêm một trọng cấm, có nghĩa là thực lực của Ngô Bình đã vượt xa đối phương, huống chi là nhiều hơn hai trọng cấm? Cho nên, đang lúc con quái vật màu máu này đến gần Ngô Bình, sau khi cảm nhận được khí tức Cấm Kỵ của anh, bỗng nhiên nhanh chóng rụt cổ, quay đầu bỏ chạy.
“Ầm!”
Ngô Bình đạp lên nó, đạp lên cánh của con quái vật này, nó không dám động đậy, miệng liên tục nói ngôn ngữ loài người: “Đại nhân tha mạng!”
Cấm Linh đều có trí tuệ, quái vật màu máu hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Mèo đen đi đến, nó hỏi: “Nơi này có Cấm Nguyên?”
Cảm nhận được hơi thở càng khủng bố của mèo đen, con quái vật màu máu càng thành thật, vội vàng gật đầu: “Có, tiểu nhân ra đời bên trong Cấm Nguyên”.
“Ngươi có tên không?”, Ngô Bình hỏi.
“Những nhân loại ở bên ngoài gọi tiểu nhân là Huyết Mục”. Nó thành thật trả lời.
“Huyết Mục, người bên ngoài thương đem nữ tử mỹ lệ và sinh linh đến đây hiến tế, tất cả đều bị ngươi ăn?”
Huyết Mục vội vàng lắc đầu: “Không không, tiểu nhân chỉ là Cấm Kỵ nhỏ yếu ra đời bên trong Cấm Nguyên, chỉ dám ở lúc này mới tìm chút huyết thực. Bên dưới còn có Cấm Kỵ mạnh hơn nữa, bọn họ mới có tư cách được cường giả hiến tế!”
“Ngươi nói là cường giả, có được bao nhiêu trọng cấm?”, Ngô Bình hỏi.
“Mạnh nhất có lẽ là có Thập Trọng Cấm”. Huyết Mục nói.
“Tính luôn cả ngươi, ở chỗ này có bao nhiêu Cấm Kỵ?”
“Hơn một trăm, tiểu nhân cũng không xếp vào trong đó”. Huyết Mục vội vàng nói.
“Thánh Tôn mà bọn họ nói là ai?”
“Là Cấm Kỵ mạnh nhất ở đây, hắn đã tu luyện thành hình người, thích nhất là ăn thịt mỹ nhân”. Huyết Mục nói.
Sau khi Ngô Bình hỏi xong, tay phải đâm vào trái tim của Huyết Mục, Cấm Kỵ Chi Lực chảy vào cơ thể đối phương. Ngay sau đó, Huyết Mục nổ tung, chỉ để lại một Cấm Kỵ Chi Lực màu máu to bằng lòng bàn tay, đây là Căn Nguyên Cấm Kỵ của nó!
Ngô Bình nắm lấy Cấm Kỵ Chi Lực huyết sắc, nuốt nó. Sau khi hấp thu nguồn năng lượng này, Cấm Kỵ của anh lập tức thăng lên Bát Trọng Cấm!
“Hấp thu Cấm Linh trực tiếp như thế này không ngờ lại có hiệu quả tốt đến vậy”. Anh cảm thấy kinh ngạc.
Mèo đen: “Công tử. So với sức mạnh của Cấm Nguyên, thì thứ này không tính là gì. Đi thôi, chúng ta đi vào bên trong nhìn một cái”.
Bên ngoài cửa điện, mấy người râu hình chữ bát nghe được một tiếng hét thảm, nhưng tiếng kêu thảm thiết nghe như không phải của Ngô Bình, giống như là tiếng của Huyết Mục đại nhân.
Nhóm người này hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ tiếng kêu thảm thiết đó chính là Huyết Mục đại nhân?
Ngô Bình lại càng đi sâu vào bên trong, phía trước xuất hiện một vách tường vàng kim, có thể nhìn thấy bên trong bức tường thủy tinh là một cảnh tượng khác.
“Hình như là bị ngăn cách, vậy Huyết Mục Kia sao lại có thể ra được?”, Ngô Bình nhìn về phía bên trong, nói thầm.
Mèo đen vung móng vuốt lên, một đường sát khí sắc bén đánh lên vách tường tinh thể, lập tức xé mở ra một lối vào, hai người nhanh chóng đi vào.
Bên trong vách tường tinh thể, trong không khí tràn ngập một loại lực lượng khiến Ngô Bình cảm thấy quen thuộc, anh không nhịn được mà hít sâu vài hơi, nói: “Đây là Cấm Nguyên sao?”
Mèo đen cũng đang hưởng thụ, nói: “Không nghĩ đến, nơi này lại cất giấu Cấm Nguyên mạnh mẽ như thế. Nếu cho nó đủ thời gian, nơi này thậm chí còn có khả năng cho ra đời Cấm Kỵ tối cao!”
Ngô Bình: “Mèo đen, ngươi đánh thắng được cường giả ở nơi này không?”
Mèo đen: “Thời gian bọn họ ra đời quá ngắn, không nên trò trống gì, không đáng lo đâu. Công tử, chúng ta nhanh chóng tu luyện đi”.
Ngô Bình lập tức ngồi xếp bằng xuống, hấp thu Cấm Nguyên Chi Lực.
Một người một mèo, mới tu luyện bai canh giờ, thì ở phía xa có một con khỉ màu hoàng kim, con khỉ này cao ba trượng, trong tay cầm theo một cây thú cốt đại bổng.
Khi nó nhìn thấy Ngô Bình và mèo đen thì lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, giơ bổng lên đánh.
Bình luận facebook