• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Y Vô Song (2 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1: Phụ nữ đẹp không nghe lời khuyên của đàn ông tốt

Đó là buổi trưa mùa hè, trên một con phố nào đó ở ngoại ô phía bắc Ninh Thành.

Đỗ Kỷ đạp xe đến trước cổng bệnh viện Cộng đồng Thúy Đình.

Năm nay anh hai mươi mốt tuổi.

Sau kỳ nghỉ hè này, anh sẽ là sinh viên năm cuối của Trường Y Đại học Ninh Thành.

Hiện tại, anh làm nhân viên tạm thời tại bệnh viện Cộng đồng Thúy Đình.

Bệnh viện này do tư nhân mở ra, quy mô không lớn, bệnh viện chỉ có mười mấy nhân viên y tế.

Những người đến đây chữa bệnh đều là người dân sống gần đó.

Mà các bác sĩ ở đây cũng chỉ có thể chữa khỏi một số bệnh và vết thương nhẹ.

Các bác sĩ ở đây đơn giản là không dám chữa trị cho những người mắc bệnh hiểm nghèo hoặc cấp cứu.

Đỗ Kỷ khóa xe đạp lại, chuẩn bị vào làm.

Đúng lúc này, một chiếc Civic Sedan màu đỏ từ xa lao tới, đỗ bên cạnh Đỗ Kỷ.

Cửa xe được đẩy ra, một đôi chân dài đi tất chân bước xuống xe.

Nhìn thấy đôi chân dài mang tất dài này, cổ họng Đỗ Kỷ không khỏi lên xuống hai lần.

Hai thanh niên cường tráng đến bệnh viện gặp bác sĩ nhìn đôi chân dài đeo tất đó, tròng mắt gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.

Ngay sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp với thân hình nóng bỏng mặc chiếc váy màu tím bó sát bước xuống xe.

Người đẹp vô cùng xinh đẹp với làn da trắng ngần, đường nét gương mặt thanh tú.

Tên cô là Dương Nhạc, cha cô chính là người mở bệnh viện cộng đồng này.

Dương Nhạc không chỉ có ngoại hình đẹp, dáng người chuẩn mực mà còn có chỉ số chỉ số thông minh rất cao.

Khi học tiểu học, cô liên tục nhảy hai lớp. Khi vào đại học, chỉ trong hai năm, cô đã lấy được bằng tốt nghiệp của Đại học Y Thiên Đô, được coi là học sinh giỏi.

Nếu không phải vì muốn tiếp cận Dương Nhạc, Đỗ Kỷ đã không làm việc ở bệnh viện nhỏ với mức lương tháng chỉ có một ngàn ba trăm tệ này.

Nhưng Dương Nhạc chỉ thản nhiên liếc nhìn Đỗ Kỷ bên cạnh, cũng không thèm chào hỏi đã bước vào cửa bệnh viện trước.

Lúc này, một nữ bác sĩ có phần hơi mập mạp vội vàng nói với Dương Nhạc: "Tiểu Dương, em đến vừa kịp lúc, trong bệnh viện có một ca cấp cứu, cha mẹ em đều không có ở đây, mấy bác sĩ bọn chị đều không chữa được cho người bệnh đó. Em nhanh qua đó nhìn đi."

Nghe vậy, Dương Nhạc còn chưa kịp thay áo blouse trắng đã vội vàng đi nhanh về phòng cấp cứu.

Đỗ Kỷ cũng theo sau.

Trong phòng cấp cứu, một bà cụ khoảng sáu mươi bảy mươi đang nằm trên giường, không ngừng kêu đau đầu.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang đứng cạnh giường bệnh, vẻ mặt hoảng loạn.

Bác sĩ nam tên Vương Hải đang định tiêm cho bà cụ một mũi thuốc giảm đau, nhìn thấy Dương Nhạc tới, Vương Hải vội vàng nói: "Dương Nhạc, chuyên môn của cô tốt hơn của tôi, mau đến xem cho bà cụ đi."

Sau khi đo huyết áp và nghe nhịp tim cho bà cụ, Dương Nhạc nói: "Không có vấn đề gì lớn, bà cụ đang bị đau nửa đầu."

Sau đó Dương Nhạc quay người nói với một nữ y tá: "Tiêm cho bà cụ một mũi thuốc hạ sốt ibuprofen, tăng liều lượng lên."

Rất nhanh, nữ y tá đã chuẩn bị thuốc xong.

Dương Nhạc dự định đích thân tiêm và truyền dịch cho bà cụ.

Lúc này, Đỗ Kỷ đột nhiên ra tay ngăn cản cô.

“Anh muốn làm gì?” Vẻ mặt Dương Nhạc không thiện ý, trừng mắt nhìn Đỗ Kỷ: “Đừng can thiệp vào việc tôi chữa trị cho bệnh nhân!”

Đỗ Kỷ chỉ là một nhân viên tạm thời mà dám can thiệp vào việc chữa bệnh của cô sao?

Có vẻ như anh chàng này không muốn làm việc ở đây nữa rồi.

"Dương Nhạc, thuốc hạ sốt ibuprofen có rất nhiều tác dụng phụ, bà cụ đã già, sức khỏe kém, cho nên tôi cảm thấy cô không thể tiêm cho bà ấy một lượng lớn ibuprofen được." Đỗ Kỷ nói với giọng điệu bình tĩnh không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nghe vậy, con trai của bà cụ cũng chính là người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang canh giữ bên giường kia hết sức căng thẳng nhìn Dương Nhạc.

Dương Nhạc lạnh giọng nói với Đỗ Kỷ: "Hiện tại tôi chịu trách nhiệm chữa trị cho bà cụ. Tôi là người quyết định cuối cùng nên cho bà ấy uống thuốc gì, anh không cần can thiệp."

Đỗ Kỷ im lặng không nói nữa.

Con trai của bà cụ vẫn có chút lo lắng. Anh ta hỏi Dương Nhạc: "Bác sĩ Dương, nếu cô tiêm ibuprofen cho mẹ tôi, liệu có thực sự không gây ra vấn đề gì không?"

"Đừng lo lắng, Ibuprofen là thuốc hạ sốt, chuyên để điều trị chứng đau nửa đầu. Chỉ cần tôi tiêm cho bà cụ một mũi thì đảm bảo rằng bà ấy sẽ khỏi bệnh." Dương Nhạc bình tĩnh nói.

“Nhưng mà, vừa rồi bác sĩ nam này…” Người đàn ông khoảng ba mươi chỉ vào Đỗ Kỷ, lại có chút do dự không dám nói.

"Haha, anh hiểu lầm rồi, người này không phải bác sĩ của bệnh viện chúng tôi, chỉ là một nhân viên tạm thời làm những công việc lặt vặt trong bệnh viện của chúng tôi mà thôi."

Dương Nhạc chưa kịp nói chuyện, bác sĩ nam Vương Hải đã không nhịn được, chế giễu Đỗ Kỷ.

Sau khi biết Đỗ Kỷ chỉ là một nhân viên tạm thời chịu trách nhiệm làm tạp vụ, niềm tin của người đàn ông ba mươi tuổi dành cho Đỗ Kỷ ngay lập tức giảm xuống thành con số không.

Ánh mắt anh ta nhìn về phía Đỗ Kỷ cũng trở nên rất khinh thường, không tử tế.

Lúc này, Vương Hải tiếp tục giễu cợt Đỗ Kỷ: “Tiểu Đỗ à, cậu chỉ là một nhân viên tạm thời làm tạp vụ, không có giấy phép hành nghề y tế mà còn dám nghi ngờ phương án điều trị của Dương Nhạc… Ai đã cho cậu lá gan lớn như vậy hả? Lương Tĩnh Như sao? Cậu còn muốn làm việc ở đây không?"

"Được rồi, anh Vương, anh đừng nói nữa. Đỗ Kỷ, phòng cấp cứu không phải việc của anh. Anh mau đi làm việc của mình đi."

Dương Nhạc ngắt lời bác sĩ Vương chế giễu Đỗ Kỷ.

Mà Đỗ Kỷ rất khó chịu với bác sĩ Vương.

Mẹ kiếp, Dương Nhạc coi thường tôi cũng thôi đi.

Ai bảo ông đây thích một người phụ nữ xinh đẹp như cô ấy chứ?

Nhưng Vương Hải, anh cũng như tôi, chỉ là người làm công ăn lương trong bệnh viện nhỏ này.

Anh dựa vào đâu mà coi thường ông đây?

"Sao anh còn đứng đó nữa? Sàn gạch trong phòng vệ sinh hơi bẩn. Anh nhanh chóng lau chùi đi."

Thấy Đỗ Kỷ vẫn không chịu rời đi, Dương Nhạc sốt ruột thúc giục.

Đỗ Kỷ nhìn Dương Nhạc một cái, gật đầu, xoay người rời đi.

Anh đã cảnh báo Dương Nhạc rồi nhưng Dương Nhạc lại coi lời nhắc nhở của anh như gió thoảng bên tai.

Hơn nữa, Dương Nhạc còn dung túng cho Vương Hải, để anh ta dùng đủ mọi cách chế nhạo, sỉ nhục mình.

Đã như vậy thì Đỗ Kỷ không cần thiết phải ở lại đây tự rước lấy nhục nữa.

Tuy có chút tham luyến sắc đẹp và dáng người của Dương Nhạc nhưng anh không phải loại đàn ông hèn hạ để cho người đẹp tùy ý điều khiển xoay mòng mòng.

Đỗ Kỷ xoay người đi ra khỏi phòng cấp cứu.

Ngay sau đó, Dương Nhạc tiêm cho bà cụ một mũi hạ sốt ibuprofen.

Tiếng kêu đau đớn của bà cụ nhanh chóng nhỏ lại.

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng khen ngợi: "Bác sĩ Dương, sau khi cô tiêm thuốc cho mẹ tôi, quả thực mẹ tôi đã khá hơn nhiều. Tay nghề của cô quả thực rất ưu tú."

Trong lòng Dương Nhạc rất hưởng thụ nhưng ngoài mặt lại rất khiêm tốn nói: "Để bà cụ nghỉ ngơi trước đi. Chờ thuốc hết tác dụng, bà ấy có thể xuất viện."

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi vô cùng biết ơn, tiễn đám người Dương Nhạc ra khỏi phòng cấp cứu.

Vài phút sau, Đỗ Kỷ đang lau sàn nhà vệ sinh nam.

Đúng lúc này, Bác sĩ nam Vương Hải có chút mắc tiểu đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Đỗ Kỷ, Vương Hải khinh thường hừ một tiếng, đi vào một gian phòng nhỏ.

Đỗ Kỷ nhanh chóng rời khỏi phòng vệ sinh.

Vài phút sau, Vương Hải cũng bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Anh ta cố ý nói với Đỗ Kỷ: “Tiểu Đỗ, tôi sẽ dạy cậu làm sao thành một nhân viên tốt. Muốn làm tốt công việc thì phải nhớ rõ thân phận của mình, nói ít làm nhiều, hiểu không?”

Đỗ Kỷ đang muốn nói gì đó với anh ta, lúc này, người đàn ông ba mươi tuổi đột nhiên chạy ra khỏi phòng cấp cứu, hét lớn: "Bác sĩ Dương! Bác sĩ Dương! Tình hình của mẹ tôi rất không ổn, cô mau lại đây nhìn xem!"

Nghe vậy, Dương Nhạc, Vương Hải và những người khác nhanh chóng chạy vào phòng cấp cứu.

Đỗ Kỷ ném cây lau nhà đi rồi đi theo.

Chỉ thấy bà cụ nằm trên giường bệnh, sùi bọt mép, cả người đều co giật.

"Bác sĩ Dương, triệu chứng của mẹ tôi nghiêm trọng hơn so với trước rồi."

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi lo lắng nói: “Có phải cô tiêm nhầm thuốc cho mẹ tôi không?”
Chương 2: Người đẹp nhiều tiền kết hôn với một nhân viên tạm thời?

Sắc mặt Dương Nhạc không đổi nhưng trong lòng lại tràn ngập hoảng sợ.

Bà cụ vừa rồi còn an tĩnh như vậy, sao bây giờ toàn thân co giật, sùi bọt mép?

Đây rõ ràng là tác dụng phụ của thuốc hạ sốt ibuprofen!

Nếu cơ thể bà cụ không chịu được tác dụng phụ và chết trong bệnh viện nhỏ của nhà cô thì sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng.

Lúc này, hai mắt bà cụ trợn to, nhãn cầu lồi ra, sắc mặt tái xanh, dường như hít thở không thông.

Dương Nhạc thấy vậy càng thêm hoảng sợ.

Cô nhanh chóng đưa ra nhiều biện pháp sơ cứu cho bà cụ.

Bác sĩ nam Vương Hải và hai nữ y tá đứng gần đó cũng không dám giúp đỡ.

Trong lòng bọn họ cũng rất lo lắng.

Nếu họ giúp đỡ Dương Nhạc cùng nhau chữa trị cho bà cụ mà không may bà cụ chết... thì trách nhiệm này sẽ do họ và Dương Nhạc cùng gánh chịu.

Vì vậy, bọn họ đều đứng sang một bên, để cho Dương Nhạc một mình chữa trị cho bà cụ.

"Đồ lang băm!"

Nhìn thấy sắc mặt của bà cụ càng ngày càng tệ, miệng càng sùi bọt mép, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi không khỏi mắng Dương Nhạc: "Người nhân viên tạm thời đó nói đúng, lọ thuốc mà cô tiêm vào đúng là có tác dụng phụ lớn! Chính cô đã khiến mẹ tôi thành như vậy! Ông đây muốn chuyển viện! Ông đây không tin đám lang băm các người có thể cứu được!"

Sau khi mắng xong, người đàn ông ba mươi tuổi đẩy Dương Nhạc ra khỏi người bà cụ.

Lúc này, tay Dương Nhạc run rẩy càng mạnh.

Còn bà cụ thì liên tục rên rỉ: “Tôi…tôi khó chịu quá, tôi sắp chết rồi…Con ơi, mẹ không muốn chết đâu, con hãy cứu mẹ đi.”

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đã sắp suy sụp.

Anh ta quay về phía Dương Nhạc mắng lớn: "Mẹ tôi sắp bị cô hại chết rồi. Tôi sẽ giết chết cô để chôn cùng mẹ tôi!"

Ngay sau đó, anh ta giơ nắm đấm lên và lao về phía Dương Nhạc.

Vương Hải rất dũng cảm tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, bước tới ngăn cản người đàn ông khoảng ba mươi tuổi nhưng lại bị người đàn ông ba mươi tuổi đấm một cái vào hốc mắt.

Sau đó Vương Hải đã hét lên một tiếng rồi quỳ xuống.

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi vẫn không chịu dừng tay. Anh ta lại giơ nắm đấm lên và lao về phía Dương Nhạc.

Dương Nhạc né tránh không được, chỉ có thể nhắm mắt lại, nghiến răng chuẩn bị đón nhận một đòn từ người đàn ông ba mươi tuổi kia.

Nhưng cô đợi vài giây, cú đấm hiểm mà cô tưởng tượng vẫn chậm chạp không giáng xuống người mình.

Cô lo lắng mở mắt ra, thấy nắm đấm của người đàn ông ba mươi tuổi đã bị một lòng bàn tay rộng chặn lại.

Và chủ nhân của bàn tay to lớn đó không ai khác chính là người nhân viên tạm thời vừa mới đến, Đỗ Kỷ.

"Thưa anh, anh hãy bình tĩnh một chút. Anh mà làm bác sĩ Dương bị thương thì ai sẽ chữa trị cho mẹ anh đây?" Đỗ Kỷ trầm giọng nói.

Năm ngón tay của anh cong thành móng vuốt, nắm chặt nắm đấm của người đàn ông ba mươi tuổi, không cho đối phương cử động.

"Cô tôi là một tên lang băm, tôi không tin cô ta! Mẹ tôi sắp bị cô tôi hại chết rồi!" Đôi mắt của người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đã đỏ hoe, quát lên.

“Anh cho tôi một chút thời gian, tôi có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ anh.” Đỗ Kỷ nghiêm mặt nói.

Nghe vậy, đám người Vương Hải đều sửng sốt.

Một nhân viên tạm thời, có khả năng chữa khỏi bệnh cho bà cụ không?

Điều này là chuyện không thể. Nhất định là đang khoác lác!

Ngay cả Dương Nhạc cũng không thể chữa khỏi bệnh cho bà cụ đó. Làm sao một người làm thời vụ như Đỗ Kỷ lại có chuyên môn tốt hơn Dương Nhạc?

"Được, tôi sẽ cho anh một cơ hội."

Người đàn ông ba mươi tuổi hung ác nói: “Nhưng nếu anh không chữa được cho mẹ tôi thì tôi sẽ giết anh trước, sau đó mới giết con khốn này.”

Sở dĩ anh ta nguyện ý cho Đỗ Kỷ một cơ hội là vì trước khi Dương Nhạc tiêm thuốc hạ sốt ibuprofen cho bà cụ, Đỗ Kỷ đã nhắc nhở Dương Nhạc rằng thuốc ibuprofen có nhiều tác dụng phụ, bà cụ có thể không chịu nổi.

Sự thật đã chứng minh, lời nhắc nhở của Đỗ Kỷ không phải là dư thừa.

Đỗ Kỷ định ra tay cứu bà cụ thì bị Dương Nhạc ngăn lại.

"Anh xác định có thể chữa khỏi cho bà ấy không?" Dương Nhạc thấp giọng hỏi.

“Ha ha, nếu bà cụ chết thì cô không cần chịu trách nhiệm, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.” Đỗ Kỷ tự tin nói. “Anh ta dựa vào đâu mà tự tin như vậy?” Trong lòng Dương Nhạc có chút cảm động.

Đỗ Kỷ không có thời gian để nói chuyện với Dương Nhạc. Anh đưa tay xoa nhẹ bụng bà cụ hai lần.

“Dừng lại!” Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi lại hét lên.

Đỗ Kỷ cười lạnh nói: "Haha, mẹ anh đã hơn sáu mươi rồi, anh cho rằng tôi có ý tưởng gì không nên với bà ấy sao?"

Vẻ mặt người đàn ông ba mươi tuổi ngẩn ngơ.

Đúng là vừa rồi anh ta có suy nghĩ này.

Nhưng bây giờ anh ta đã bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy mình đã quá lo lắng rồi.

Tiếp theo, Đỗ Kỷ lại đưa tay đặt lên bụng bà lão, xoa xoa mấy cái.

Những luồng năng lượng màu xanh đậm mà người thường không nhìn thấy tràn ra từ cơ thể bà cụ, xuyên vào lòng bàn tay của Đỗ Kỷ.

Năng lượng màu xanh đậm này là hiệu lực còn lại của thuốc hạ sốt ibuprofen. Chúng đã bị Đỗ Kỷ hấp thu.

Mười ba năm trước, cha mẹ Đỗ Kỷ qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.

Sau đó, Đỗ Kỷ tình cờ gặp được sư phụ Bão Thạch tán nhân và được sư phụ nhận làm đệ tử quan môn.

Bão Thạch tán nhân là tông chủ tiền nhiệm của Dược thần tông. Mỗi ngày, ông ấy sẽ cho Đỗ Kỷ ngâm thuốc tắm bốn giờ.

Ngâm mình trong bồn thuốc hồi lâu, thân thể Đỗ Kỷ đã được ngâm thành linh thể vạn dược.

Linh thể vạn dược của anh có thể hấp thụ sức mạnh của các loại thuốc khác nhau, từ đó nâng cao tu vi của bản thân.

Ngay cả độc dược mạnh nhất trên thế giới cũng sẽ được Linh Thể Vạn Dược của Đỗ Kỷ hấp thu luyện hóa.

Sau khi hấp thụ hết sức mạnh còn sót lại của ibuprofen trong cơ thể bà cụ, Đỗ Kỷ nhanh chóng rút tay ra khỏi bụng bà cụ.

Ngay sau đó, vẻ mặt của bà cụ nhanh chóng trở lại bình thường.

Bà ấy ngừng khóc, hơi thở cũng thông thuận rất nhiều.

Hai phút sau, bà cụ từ trên giường ngồi dậy, thở hổn hển nối: "Ồ, tôi thấy dễ chịu hơn rồi. Chỉ là đầu tôi còn hơi đau thôi."

Nghe vậy, người đàn ông ba mươi tuổi vui mừng khôn xiết.

Trái tim treo lơ lửng của đám người Dương Nhạc cũng trở về vị trí ban đầu.

Tiếp theo, Đỗ Kỷ duỗi hai ngón tay xoa xoa huyệt đạo phía sau tai trái của bà cụ hơn chục lần.

Sau khi Đỗ Kỷ dừng lại, vẻ mặt của bà cụ rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều.

"Thật thoải mái, đầu tôi không còn đau nữa."

Bà cụ khen ngợi Đỗ Kỷ: “Anh bạn trẻ, không ngờ tuổi còn trẻ như vậy mà y thuật của cậu lại lợi hại như thế. Y thuật của cậu là truyền thừa từ tổ tiên phải không?”

Đỗ Kỷ không nói chuyện, chỉ gật đầu.

Trên thắt lưng anh có đeo một chiếc túi da rắn cỡ lòng bàn tay. Đây là một túi trữ vật. Bên trong túi có không gian khoảng một mét khối.

Bên trong túi có một khối huyền thiết bài.

Huyền thiết bài là Thần Nông lệnh, bảo vật quý giá nhất của Dược thần tông.

Dược thần Thượng cổ - Thần Nông chính là chủ nhân đầu tiên của Thần Nông lệnh.

Bảo Thạch tán nhân và Đỗ Kỷ cũng như những tông chủ tiếp theo của Dược thần nông đều là truyền nhân dòng chính của Thần Nông.

Mỗi đời tông chủ trước khi chết đều sẽ truyền thừa tài nghệ và tâm đắc tu luyện của mình trữ ở trong Thần Nông lệnh.

Trong số bọn họ, có người có y thuật tuyệt luân, có người có võ công cái thế, có người biết giám bảo vô dong, có người lại am hiểu cầm kỳ thư họa, có người lại có trù nghệ vô địch.

Mà những tài nghệ cùng tâm đắc của bọn họ đều được Đỗ Kỷ kế thừa một cách hoàn hảo.

Thấy bệnh của mẹ mình đã khỏi, người đàn ông ba mươi tuổi chân thành khen ngợi Đỗ Kỷ: “Anh bạn trẻ, y thuật của anh giỏi hơn họ nhưng họ lại để anh làm một công việc tạp dịch tạm thời. Đúng là có mắt không tròng.”

Câu nói này không chỉ đâm thủng Đỗ Kỷ mà còn tát thẳng vào mặt đám người Dương Nhạc.

Nhìn thấy vẻ mặt của đám người Dương Nhạc đều tối sầm lại, Đỗ Kỷ vội vàng cười khổ nói: "Anh à, xin đừng kéo hận thù đến cho tôi nữa."

Người đàn ông ba mươi tuổi sửng sốt, xấu hổ cười cười.

Sau đó, anh ta nhét một tấm danh thiếp vào người Đỗ Kỷ, vỗ vỗ vai Đỗ Kỷ, nghiêm nghị nói: "Nếu bọn họ sa thải anh, chỉ cần gọi cho tôi. Trần Hoành Phi này sẽ không mặc kệ anh đâu."

Nói xong, Trần Hoành Phi đưa mẹ mình rời khỏi bệnh viện.

Trong lòng Dương Nhạc chua xót se lại.

Cô là một sinh viên hàng đầu tại Đại học Y Ninh Thành. Vậy mà trên phương diện y học lại thua xa một nhân viên tạp dịch như Đỗ Kỷ.

"Anh đi theo tôi. Tôi có lời muốn hỏi anh."

Dương Nhạc liếc Đỗ Kỷ một cái, lạnh lùng nói những lời này rồi đi về phía phòng nghỉ của mình.

Đỗ Kỷ đi theo sau.

"Hừ! Cái gì mà y thuật tổ tiên truyền lại! Tôi nghĩ cậu tôi là mèo mù gặp chuột chết, đoán bừa thôi."

Vương Hải nhìn bóng lưng Đỗ Kỷ, thấp giọng ghen ghét nói.

Một lúc sau, Đỗ Kỷ đi theo Dương Nhạc vào phòng nghỉ.

"Đỗ Kỷ phải không? Anh đến bệnh viện Thúy Đình của chúng tôi được bao lâu rồi?"

Dương Nhạc dựa lưng vào ghế sô pha lạnh lùng hỏi.

"Ừm, tôi mới tới đây, chưa tới mười ngày." Đỗ Kỷ đứng đó cười nói.

Dương Nhạc gật đầu, móc từ trong túi ra hai nghìn tệ tiền mặt, đưa cho Đỗ Kỷ: “Đây là tiền lương tháng này của anh, không cần phải đến nữa.”

"Mẹ kiếp. Tôi vừa giúp cô giải vây. Cô đã không thăng chức tăng lương cho tôi cũng thôi. Vì sao lại muốn sa thải tôi?"

Đỗ Kỷ không lấy tiền, trợn trắng mắt hỏi.

Dương Nhạc duyên dáng bắt chéo chân, khóe miệng thanh tú hơi nhếch lên, khinh thường nói: "Tay nghề y thuật của anh còn tốt hơn tôi, sao lại muốn ở lại bệnh viện nhỏ của chúng tôi với mức lương hàng tháng chỉ một ngàn ba trăm tệ, làm một tạp vụ như vậy?"

"Haha, tôi đã đợi cô hỏi câu này từ lâu."

Đỗ Kỷ nén cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Dương Nhạc, nghiêm túc nói: “Tôi ở lại bệnh viện nhỏ này đều vì cô đấy."

Nhịp tim của Dương Nhạc tăng nhanh hơn mấy lần nhưng trên mặt lại không có biểu hiện kinh ngạc hay xấu hổ.

Im lặng một lúc, cô cười lạnh nói: "Haha, hóa ra anh muốn tán tôi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ cho anh cơ hội như vậy nữa. Tôi đã có bạn trai rồi."

"Ha ha, cô đừng bịa chuyện nữa. Gần đây mỗi ngày cô tan sở, tôi đều sẽ lặng lẽ đi theo cô. Cô vốn không có bạn trai."

Đỗ Kỷ cười nói: “Những kẻ tặng hoa cho cô, mời cô cùng ăn cơm lại bị cô thẳng thừng từ chối đều đã bị tôi dạy dỗ.”

"Đồ biến thái! Anh lại dám theo dõi tôi!"

Dương Nhạc hoảng sợ, ngoài mạnh trong yếu nói: "Nếu anh còn như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh!"

"Cô là vợ của tôi. Tôi làm vậy là để bảo vệ cô. Sao cảnh sát lại bắt tôi được?" Đỗ Kỷ khoanh tay trước ngực, mỉm cười nói.

Lời này vừa nói ra, Vương Hải cùng những người khác đang trốn ở ngoài cửa phòng nghỉ nghe lén đều kinh ngạc đến rớt cả hàm!

Dương Nhạc vậy mà là vợ của Đỗ Kỷ ư?

Chuyện này không thể nào!

Dù thế nào thì Dương Nhạc cũng có thể được coi là một bạch phú mỹ.

Đỗ Kỷ chỉ là một nhân viên tạm thời mới đến.

Nếu Dương Nhạc gả cho Đỗ Kỷ thì Dương Nhạc thật sự bị điên rồi, chỉ số thông minh cũng suy giảm nghiêm trọng!
Chương 3: Người giả nghèo là người thông minh

"Đồ điên! Ai là vợ của anh?"

Tiếng la hét chửi bới của Dương Nhạc từ trong phòng nghỉ truyền ra, khiến màng nhĩ của đám người Vương Hải đang trốn ngoài cửa nghe lén cũng thấy đau.

Tiếp theo, trong phòng nghỉ Dương Nhạc tiếp tục hạ thấp giọng nhục mạ Đỗ Kỷ.

“Là bởi vì không có người phụ nữ nào muốn anh, cho nên anh thèm phụ nữ đến điên rồi sao?”

"Trên đời có nhiều người đẹp như vậy, sao anh lại theo dõi tôi?"

"Nếu vì anh nghèo không kiếm được bạn gái, tôi có thể cho anh một khoản tiền... một vạn tệ. Số tiền này có thể tiêu ở những chỗ kia rất nhiều lần. Đừng có lòng tham không đáy. Thật ra lương tháng của tôi cũng không để lại được bao nhiêu."

Không biết qua bao lâu, Dương Nhạc miệng khô lưỡi khô cuối cùng cũng ngậm miệng lại.

Lúc này Đỗ Kỷ chậm rãi nói: “Dương Nhạc, cha cô tên là Dương Chí Kiên, ông nội cô tên là Dương Kính Hiền. Mười năm trước, gia đình cô còn chưa chuyển đến Ninh Thành mà sống ở thị trấn Khúc Đường, phía nam Ninh Thành. Ông nội cô mở một phòng khám nhỏ trong thị trấn. Tôi nói không sai chứ?”

"Anh lại còn điều tra cả quá khứ gia đình tôi ư?"

Sắc mặt Dương Nhạc hơi thay đổi, cô nhìn chằm chằm vào Đỗ Kỷ nói: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Đỗ Kỷ không trả lời câu hỏi của Dương Nhạc mà nói tiếp: “Vào mùa hè mười năm trước, có một già một trẻ đến làm hàng xóm của nhà cô. Ông lão họ Trần, là một thầy lang có y thuật tài giỏi. Ông ấy đã giúp ông nội cô chữa khỏi một số bệnh khó chữa và phức tạp. Ông nội cô rất kính trọng ông ấy, coi ông ấy như anh em.”

Nói xong, Đỗ Kỷ cố ý dừng lại, liếc nhìn mặt Dương Nhạc một cái.

Quả nhiên, vẻ kinh ngạc trên mặt Dương Nhạc càng đậm hơn.

Đỗ Kỷ nói tiếp: “Mùa đông năm đó, cha cô đột nhiên lâm bệnh, được bệnh viện chẩn đoán mắc bệnh u bóc tách động mạch chủ. Khối u này có thể đe dọa tính mạng của cha cô bất cứ lúc nào. Tất cả các bệnh viện ở Ninh Thành đều không ai dám chắc thực hiện được cuộc phẫu thuật cho cha cô. Cuối cùng, chính ông Trần đã tự mình mổ chính ở trong phòng khám nhỏ của nhà cô, cắt bỏ khối u và cứu sống cha cô. Để trả ơn ông Trần, ông nội cô đã hứa hôn cô cho cháu trai của ông Trần, cũng chính là cậu bé ở bên cạnh ông Trần lúc ấy. Cô có còn nhớ tên cậu bé đó không?

Dương Nhạc trợn mắt há hốc mồm.

Ký ức tuổi thơ cho cô biết, những gì Đỗ Kỷ nói đều là sự thật.

Cô nhớ rằng lúc đó mình còn chưa đầy mười hai tuổi, cháu trai của ông Trần cũng chỉ nhỏ hơn cô nửa tuổi.

Quả Trứng Nhỏ đó luôn thích đưa cô đi khắp nơi chơi, cũng thích lén lút thơm mình.

Tên của Quả Trứng Nhỏ đó là gì nhỉ?

Đúng rồi, hình như tên là Đỗ Kỷ!

"Anh... Anh chính là cháu trai của ông Trần ư? Nhũ danh của anh là gì?" Dương Nhạc thăm dò hỏi.

"Nhũ danh của tôi là Quả Trứng Nhỏ."

Đỗ Kỷ cười nịnh nói: "Nhũ danh của cô là Đại Nha, đúng không?"

Dương Nhạc không lên tiếng, coi như là cam chịu.

Bão Thạch tán nhân chính là ông Trần.

Để không bị người ngoài phê phán, trước mặt người ngoài, Bão Thạch tán nhân đều nói Đỗ Kỷ là cháu trai của mình.

Đỗ Kỷ nói thêm: “Ba năm trước, tôi đến thị trấn Khúc Đường tìm cô, không ngờ gia đình cô đã chuyển đi từ lâu rồi. Lúc đó tôi còn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại cô nữa. Không ngờ, mới mười ngày trước, tôi nhìn thấy cha cô là Dương Chí Kiên ở gần bệnh viện này. Dung mạo không có nhiều thay đổi so với mười năm trước, liếc mắt một cái đã nhận ra."

Im lặng vài giây, Đỗ Kỷ nói tiếp: “Tôi đi theo cha cô mới biết được ông ấy là giám đốc của bệnh viện nhỏ này, cho nên tôi mới đến đây xin việc làm nhân viên tạm thời. Tôi đều làm tất cả những việc này đều vì cô."

Câu cuối cùng này được Đỗ Kỷ nói rất buồn nôn.

Dương Nhạc nổi da gà khắp người. Cô ngụy biện nói: “Lúc đó chúng ta đều còn nhỏ, hôn ước đó là không hợp pháp!”

“Gì chứ? Tôi không quan tâm nó có hợp pháp hay không.”

Đỗ Kỷ cười mạnh miệng nói: “Là ông nội của cô đích thân gả cô cho tôi. Lúc đó cha mẹ cô cũng đồng ý hôn ước này rồi. Hiện tại, ông ngoại tôi và ông nội cô đều đã qua đời. Khi ông ngoại tôi hấp hối đã bảo tôi trở về lấy cô. nếu như cô từ hôn thì cả nhà cô đều là người vong ân phụ nghĩa. Ông nội cô và ông ngoại tôi ở trên trời có linh cũng không thể an giấc ngàn thu."

"Anh... anh là bắt cóc có đạo đức!"

Dương Nhạc trừng mắt với Đỗ Kỷ, chỉ vào mũi Đỗ Kỷ: "Anh định ăn vạ tôi phải không?"

"Tôi đang tuyên bố chủ quyền của mình."

Đỗ Kỷ mỉm cười nói: "Đại Nha, vợ tốt của tôi, tôi là chồng của cô. Cô muốn không nhận cũng không được."

Dương Nhạc quẫn trí đến mức không thể tiếp tục nói chuyện với Đỗ Kỷ.

Vương Hải và những người khác đang trốn ngoài cửa nghe lén nhanh chóng giải tán.

“Thì ra Đỗ Kỷ và Dương Nhạc đã có hôn ước từ nhỏ.”

"Hừ, đây là thời đại mới của xã hội pháp quyền, loại hôn ước cặn bã phong kiến là phạm pháp!"

"Tôi cũng nghĩ rằng cuộc hôn nhân của họ sẽ không thành công. Khoảng cách về thực lực tài chính giữa hai người là quá lớn."

"Ha ha, nếu Đỗ Kỷ đến nhà họ Dương cầu hôn, cha mẹ Dương Nhạc nhất định sẽ từ hôn. Hơn nữa, bệnh viện này là do nhà họ Dương mở ra, có lẽ nhà họ Dương sẽ đuổi Đỗ Kỷ ra khỏi bệnh viện!"



Tám giờ tối, nhà nhà đều sáng đèn.

Trong phòng khách nhà Dương Nhạc, Đỗ Kỷ đang trải qua tam đường hội thẩm.

Chủ tọa phiên tòa gồm có cha Dương, mẹ Dương và Dương Nhạc.

"Khụ khụ, Tiểu Đỗ à, cháu có nhà không? Có xe không?"

Mẹ của Dương Nhạc, Tằng Hiểu Vân liếc nhìn Đỗ Kỷ từ đầu đến chân, giọng điệu có phần khinh thường.

“Tạm thời không có.” Đỗ Kỷ bình tĩnh nói.

"Y thuật của ông nội cậu rất tốt, trước khi qua đời, hẳn là để lại cho cậu rất nhiều tiền đúng không?" Tằng Hiểu Vân lại hỏi.

“Khi ông ấy còn sống đúng là đã kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng ông ấy luôn tiêu tiền một cách hoang phí. Sau khi chết, ông ấy chỉ để lại cho tôi mười mấy vạn. Hai năm qua, tôi học Đại học ở Ninh Thành cũng tiêu không ít. Hiện tại tôi chỉ còn một vạn tám trong thẻ ngân hàng."

Đỗ Kỷ không hề nói thật.

Di sản mà Bão Thạch tán nhân để lại cho Đỗ Kỷ chỉ riêng tiền gửi ngân hàng là hơn mười tỷ.

Ngoài số tiền gửi này, Bão Thạch tán nhân còn trao cho Đỗ Kỷ toàn bộ cổ phần của nhiều công ty đứng tên mình.

Bão Thạch tán nhân đã chữa khỏi nhiều căn bệnh nan y cho giới nhà giàu.

Những khoản tiền tiết kiệm và cổ phần này đều là quà tặng của những người giàu có đó tặng cho Bão Thạch tán nhân. Giờ đây tất cả chúng đều thuộc về Đỗ Kỷ.

Đỗ Kỷ che giấu tài sản không chỉ để giữ kín danh tính mà còn để nhìn rõ nhân phẩm thực sự của ba người họ Dương.

"Một vạn tám ư?"

Giọng điệu của Tằng Hiểu Vân đột nhiên cao lên mấy lần: "Cậu không có nhà, không có xe, chỉ với một vạn tám mà cậu muốn cưới con gái tôi làm vợ. Cậu muốn con gái tôi uống gió tây bắc cùng cậu à?"

Dương Chí Kiên vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tằng Hiểu Vân, bảo bà ấy giữ hình tượng, đừng kích động.

“Mẹ vợ à, người không cần nói khó nghe như vậy.”

Đỗ Kỷ giả vờ như không nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của Tằng Hiểu Vân, cười nói: “Mặc dù hiện tại tôi không có xe, không có nhà, cũng không có nhiều tiền nhưng y thuật của tôi đều là truyền thừa từ ông ngoại. Có tôi tọa trấn ở bệnh viện của mọi người thì không quá một hai năm nữa, bệnh viện nhà các người nhất định sẽ nổi danh, kiếm được rất nhiều tiền.”

Lời này được nói ra tràn đầy tự tin, Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân cũng biết rằng Đỗ Kỷ không hề khoác lác.

Chuyện Đỗ Kỷ giúp Dương Nhạc giải vây và chữa khỏi bệnh cho bà cụ, Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân đã được nghe kể lại

Hai người muốn Đỗ Kỷ làm việc cho mình nhưng họ cũng không muốn gả con gái Dương Nhạc cho Đỗ Kỷ một cách rẻ mạt như vậy.

"Như vậy đi, hôn ước của hai đứa vẫn còn hiệu lực như cũ."

Suy nghĩ hồi lâu, Dương Chí Kiên nói với Đỗ Kỷ: “Tôi sẽ cho cậu thời gian là hai năm. Trong hai năm này, cậu phải ở lại bệnh viện của tôi làm việc. Nếu trong vòng hai năm cậu trở thành bác sĩ nổi tiếng ở Ninh Thành, tôi sẽ sẽ tổ chức hôn lễ cho cậu và Đại Nha, chính thức thừa nhận cậu là con rể của tôi."

"Cũng được nhưng trước tiên tôi và Dương Nhạc phải đi lãnh chứng đã."

"Không thể lãnh chứng được."

“Vậy tôi dựa vào đâu mà tin tưởng ông?” Đỗ Kỷ có chút khó chịu: “Nếu sau khi tôi giúp ông gây dựng bệnh viện ngày càng lớn mạnh mà ông lại quay lưng không chịu thừa nhận, không gả Dương Nhạc cho tôi thì chẳng phải tôi sẽ bị tổn thất lớn sao?”

"Hừ, tôi là người giữ lời, hiện tại cậu không có gì, còn muốn thành đôi cùng Dương Nhạc sao? Cậu cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?"

Dương Chí Kiên nhướng mày, nghiêm túc nói: "Giao ước hai năm là thử thách của tôi đối với cậu. Nếu cậu không chấp nhận thử thách này thì hôn ước của cậu với Dương Nhạc sẽ vô hiệu."
Chương 4: Đồng nghiệp khiêu khích

"Ha ha, cha vợ, ngài thật là xảo trá, tôi sẽ tiếp nhận thử thách ngài đưa ra cho tôi."

Đỗ Kỷ đồng ý với cha vợ xong lại quay người hỏi Dương Nhạc: "Vợ à, em thấy thế nào?"

Dương Nhạc muốn từ chối nhưng lại có chút không đành lòng.

Suy cho cùng, Đỗ Kỷ và cô không chỉ có hôn ước mà còn là bạn chơi thời thơ ấu.

Vì thế cô trợn mắt nói với Đỗ Kỷ: “Tôi nghe lời cha tôi.”

"Được rồi, vậy hai năm này, nếu không có sự cho phép của em thì anh sẽ không chạm vào cơ thể em. Nhưng em cũng không thể ong bướm lả lơi để cho anh mọc sừng đấy."

"Anh nghĩ tôi là ai?"

Dương Nhạc nhìn về phía Đỗ Kỷ mắng: "Tôi không phải người phụ nữ tùy tiện."

"Được rồi, được rồi. Anh thích nhất là phụ nữ trong trắng và hung dữ."

Sau khi nói xong chuyện hôn ước, Đỗ Kỷ không còn coi mình là người ngoài nữa.

Anh cười nịnh nọt nói: "Cha vợ mẹ vợ, con có thể mang quần áo bẩn đến nhà mình giặt được không? Ký túc xá của trường tồi tàn không có máy giặt."

Vẻ mặt Tằng Hiểu Vân trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được."

“Đồ ăn ở căng tin trường rất tệ, con có thể ăn tối ở nhà mình được không?” Đỗ Kỷ được voi đòi hai bà trưng.

"Có thể."

Hai từ này như được nặn ra từ kẽ răng của Tằng Hiểu Vân.

“Cha vợ, con không muốn làm việc lặt vặt nữa, lương tháng một nghìn ba trăm tệ này cũng quá thấp, cha có thể tăng thêm được không?”

Đỗ Kỷ càng được đà leo lên.

Dương Chí Kiên nghiến răng đến mức đau cả quai hàm.

Ông ấy nuốt cục tức xuống nói: “Sau này cậu sẽ làm trợ lý cho Dương Nhạc, có thể mặc áo blouse trắng. Về phần lương của cậu thì lương cơ bản hàng tháng là một nghìn năm trăm tệ. Ngoài lương cơ bản, nếu chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân bình thường, tôi sẽ thưởng cho cậu thêm năm mười tệ. Nếu chữa khỏi cho một bệnh nhân khó giải quyết thì tôi sẽ thưởng cho cậu hai trăm tệ, không có giới hạn số lượng."

Tiền thưởng rất ít, có vẻ như cha vợ và mẹ vợ đều là những người yêu tiền.

Sau khi bàn bạc chuyện chính với cha vợ xong, Đỗ Kỷ vui vẻ rời đi.

Sở dĩ anh muốn cưới Dương Nhạc là vì anh rất thích Dương Nhạc.

Nguyên nhân thứ hai khiến anh muốn kết hôn với Dương Nhạc vì đó là tâm nguyện cuối cùng của sư phụ Bão Thạch tán nhân.

Ngoài y thuật siêu phàm Bão Thạch tán nhân còn giỏi đoán mệnh xem tướng.

Trước khi chết, ông ấy đã để lại di ngôn, nói rằng Đỗ Kỷ và Dương Nhạc là duyên trời định.

Sau khi Đỗ Kỷ rời đi, Tằng Hiểu Vân đóng cửa lại, quay lại trách móc ông Dương: “Có phải ông già nên hồ đồ rồi không? Tại sao lại cho cậu ta một tia hy vọng? Con gái tôi xinh đẹp, tính tình ôn hòa, học thì giỏi nên. Nó nên được gả cho một cao phú soái. Gả cho thằng nhóc nghèo đó thật thiệt thòi."

"Đây chỉ là kế hoãn binh thôi."

Ông Dương thở dài nói: “Hồi đó hôn ước giữa Dương Nhạc và Đỗ Kỷ quả thực là do cha tôi và ông Trần quyết định. Hơn nữa, ông Trần còn có ơn cứu mạng tôi. Nếu hôn ước bị hủy bỏ vô cớ, sau khi tôi chết cũng không thể giải thích cho hai người họ được.”

Dừng một chút, ông Dương quay đầu hỏi Dương Nhạc: "Con cảm thấy cái tên Đỗ Kỷ kia như thế nào?"

“Ấn tượng của con đối với anh ta vẫn dừng lại từ khi con còn nhỏ, hơn nữa đã có chút mơ hồ rồi.”

Dương Nhạc nói rất thẳng thắn: "Con không ghét cũng không thích anh ta. Đây là cảm nhận của con về anh ta."

Ông Dương gật đầu: "Trong khoảng thời gian này, con nên chú ý tới cậu ta. Xem cậu ta đã học được bao nhiêu y thuật từ ông Trần."

"Con cũng nghĩ như vậy." Dương Nhạc hiểu rõ.

Tám giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, Đỗ Kỷ và Dương Nhạc gần như là cùng lúc đến bệnh viện cộng đồng.

"Tôi cảnh cáo anh, đừng gặp người là nói tôi là vợ anh." Dương Nhạc trầm giọng cảnh cáo.

Đỗ Kỷ giả vờ như không nghe thấy.

Không lâu sau, Đỗ Kỷ tìm được một chiếc áo blouse trắng, mặc vào người mình.

"Anh là tạp vụ tạm thời, có tư cách gì mặc áo blouse trắng?"

Nhìn thấy Đỗ Kỷ mặc áo blouse trắng, các nhân viên y tế khác đều kinh ngạc, bác sĩ nam Vương Hải nóng lòng nhảy ra răn dạy Đỗ Kỷ.

Đỗ Kỷ cũng lười nói chuyện với Vương Hải.

Anh chỉ nhìn Dương Nhạc, không nói gì.

"Khụ khụ, Đỗ Kỷ không còn là nhân viên tạm thời nữa, từ nay trở đi, anh ta sẽ là trợ lý của tôi."

Nói xong những lời này, Dương Nhạc bỏ lại mọi người, đi về phía phòng nghỉ của mình.

Vương Hải nghẹn họng trân trối nhìn Đỗ Kỷ.

Hôm qua Đỗ Kỷ còn là nhân viên tạm thời, anh ta muốn dẫm thì dẫm, muốn mắng thì mắng.

Hôm nay Đỗ Kỷ đã thật sự trở thành trợ lý của Dương Nhạc.

Tốc độ thăng cấp này cũng quá nhanh đấy!

Chẳng lẽ, nhà họ Dương đã đồng ý hôn ước từ nhỏ giữa Đỗ Kỷ và Dương Nhạc rồi sao?

Cha Dương và mẹ Dương thật sự muốn gả Dương Nhạc cho Đỗ Kỷ?

Điều này là không thể, ngoại hình và điều kiện kinh tế của Đỗ Kỷ còn không bằng anh ta đấy!

Cha Dương và mẹ Dương đều là người keo kiệt và tham tiền.

Làm sao họ có thể gả một cô gái xinh đẹp như Dương Nhạc cho Đỗ Kỷ được?

Vương Hải cũng có ảo tưởng về Dương Nhạc.

Tuy nhiên, nhà Vương Hải nghèo nên Vương Hải không dám chủ động theo đuổi Dương Nhạc.

Anh ta làm việc chăm chỉ trong bệnh viện nhỏ này, cũng hy vọng mình có cơ hội trở thành con rể của nhà họ Dương!

Cho dù nhà họ Dương có yêu cầu anh ta đến ở rể thì anh ta cũng có thể chấp nhận!

Nhưng anh ta thật sự không ngờ rằng Đỗ Kỷ đã tước đi vị trí con rể nhà họ Dương của mình, cắt đứt mộng tưởng của anh ta!

Đàn ông thời nay cũng khó chiều lắm!

Ngay cả chức con rể xấu hổ nhất cũng có người tranh đoạt với mình!

Đúng lúc Vương Hải đang vô cùng chán nản, Đỗ Kỷ vỗ vỗ vai Vương Hải, cười nói: “Vừa rồi anh cũng nghe rồi đấy. Hiện tại tôi là trợ lý của Dương Nhạc, không bao lâu nữa tôi sẽ trở thành con rể nhà họ Dương. Nếu còn muốn đi lăn lộn ở đây thì anh phải thông minh hơn, hiểu không?"

“Tiểu nhân đắc chí!” Vương Hải nghiêng đầu liếc nhìn Đỗ Kỷ, thấp giọng chửi rủa.

"Anh dám mắng tôi à? Anh không muốn làm ở đây nữa à?"

"Cho dù cậu có trở thành con rể của nhà họ Dương thì cũng chỉ là một tên ở rể thôi. Ông chủ của bệnh viện này là cha vợ tương lai của cậu - Dương Chí Kiên. Hừ, cậu còn muốn sa thải tôi à? Cậu thử hỏi ông Dương trước đi."

Vương Hải càng nói càng kích động, tiếp tục chửi bới: “Cậu chỉ là một kẻ thua cuộc dựa vào cạp váy người khác mà lên đỉnh cao! Trình độ chuyên môn của tôi tốt hơn cậu, lương của tôi cao hơn cậu, kinh nghiệm nhiều hơn cậu. Vậy mà cậu còn mặt mũi lên mặt với tôi sao?"

Đỗ Kỷ có chút bối rối, đang định nói gì đó mỉa mai Vương Hải.

Đúng lúc này, bốn người đàn ông khoảng hai mươi, ba mươi tuổi lao vào bệnh viện.

Trên tay bốn người này đều có hình xăm rồng hổ, tóc nhuộm nhiều màu sắc, vừa nhìn đã biết có vẻ không phải người tốt.

"Bác sĩ, đại ca của tôi bị đau bụng. Hãy đến kiểm tra cho đại ca của tôi đi!"

Một chàng trai tóc vàng, cõng một người đàn ông đeo đôi khuyên tai lớn bằng vàng, hét lớn lên.

Vương Hải nhanh chóng đặt người đeo khuyên tai lên chiếc giường trống.

Vốn dĩ anh ta muốn tự mình chữa trị cho người đàn ông đeo khuyên tai này.

Nhưng sau đó anh ta nghĩ lại, sao không đẩy người đeo khuyên tai về phía Đỗ Kỷ, thử xem thực lực thực sự của cậu ta là thế nào?

"Bác sĩ Đỗ, bệnh nhân này, để cậu rèn luyện kỹ năng của mình đi."

Vương Hải gọi về phía Đỗ Kỷ cách đó không xa.

Những nhân viên y tế khác lập tức bỏ công việc trong tay xuống, nhìn về phía Đỗ Kỷ và Vương Hải.

Hai người này giao thủ với nhau nhanh quá.

"Anh khám cho bệnh nhân trước đi." Đỗ Kỷ nói.

Đỗ Kỷ biết Vương Hải đang có ý đồ gì.

Mười phút sau, Vương Hải đưa báo cáo khám sức khỏe cho Đỗ Kỷ.

"Nam, tên Chu Thiết, ba mươi tuổi, bụng bị đau dữ dội ở hạ sườn phải. Siêu âm B cho thấy có một khối bao gần túi mật của anh ta. Tôi nghĩ anh ta bị viêm túi mật cấp tính."

Đỗ Kỷ liếc nhìn bụng người đàn ông đeo khuyên tai tên là Chu Thiết kia nói: “Anh ta không phải viêm túi mật cấp tính, mà là viêm ruột thừa cấp.”

Vương Hải sửng sốt một chút, cười lạnh nói: "Chuyên môn của cậu là do giáo viên thể dục dạy à? Ruột thừa ở bụng dưới bên phải, không phải bụng trên bên phải."

"Anh không hiểu dị hình nghĩa là gì sao?" Đỗ Kỷ mỉa mai nói.

"Chuyện gì đang xảy ra?"

Cuộc tranh cãi giữa hai người đã thu hút Dương Nhạc.

"Dương Nhạc, siêu âm B cho thấy bệnh nhân bị viêm túi mật cấp tính nhưng Đỗ Kỷ nhất định khẳng định bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp. Hahaha, cậu ta còn tốt hơn cả siêu âm B đấy!"

Vương Hải nói như vậy chính là đang đào hố cho Đỗ Kỷ.

"Độ chính xác của siêu âm B không phải là 100%. Dù thiết bị y tế có tiên tiến đến đâu thì chẩn đoán sai vẫn có thể xảy ra."

Đỗ Kỷ không để ý đến Vương Hải, nói thẳng với Dương Nhạc.

Dương Nhạc không nói nên lời.

Nếu siêu âm B chẩn đoán sai sẽ là một cái tát vào mặt bệnh viện.

Anh chàng Đỗ Kỷ này thực sự là một kẻ biết bẫy người mà.

Ngay sau khi được thăng chức trợ lý, anh ta đã gây ra một rắc rối lớn cho toàn bệnh viện.

Chu Thiết cùng ba anh em bên cạnh cũng hiểu rõ ràng.

Chàng trai tóc vàng tên Lý Phong nói với Chu Thiết: "Anh Thiết, bác sĩ Đỗ còn trẻ như vậy, làm sao có thể tốt hơn siêu âm B? Đừng tin anh ta."

Nghe vậy, Vương Hải vui mừng khôn xiết.

Anh ta cho rằng sau sự việc này, Đỗ Kỷ đã bị mất hết mặt mũi, không còn uy tín.

Chu Thiết cũng không tin Đỗ Kỷ.

Anh ta ôm bụng chịu đựng đau đớn nói: "Bác sĩ Vương, tôi tin anh, anh chữa trị giúp tôi!"

"Anh cần phải phẫu thuật để cắt bỏ túi mật."

"Còn phải làm phẫu thuật ư?" Chu Thiết kinh ngạc hỏi Vương Hải: "Nếu như yêu cầu để anh làm phẫu thuật cho tôi thì anh có bao nhiêu tự tin?"

"Cắt bỏ túi mật chỉ là một tiểu phẫu, tôi chắc chắn tắm mươi phần trăm. Nhưng bác sĩ Dương Nhạc giỏi hơn tôi, cô ấy chắc chắn ít nhất chín mươi phần trăm."

“Vậy hãy để bác sĩ Dương phẫu thuật cho tôi.” Lựa chọn của Chu Thiết rất sáng suốt.

Dương Nhạc cũng không từ chối.

Cô ấy phân phó: “Vương Hải, anh làm trợ lý cho tôi. Đỗ Kỷ, anh tiến hành gây mê.”

Mười lăm phút sau, phòng phẫu thuật.

Đỗ Kỷ đã gây mê toàn thân cho bệnh nhân Chu Thiết.

Ngay khi bác sĩ phẫu thuật Dương Nhạc chuẩn bị mổ bụng Chu Thiết, Đỗ Kỷ đột nhiên nói: "Anh ấy thật sự bị viêm ruột thừa cấp. Hãy để tôi thực hiện ca phẫu thuật này."

Chu Thiết đã bị Đỗ Kỷ gây mê hoàn toàn.

Cho dù Đỗ Kỷ có phẫu thuật thì Chu Thiết cũng không biết.

"Đừng có làm loạn!"

"Tôi không hề làm loạn, nếu anh ấy không bị viêm ruột thừa cấp thì tôi sẽ nhận lỗi từ chức, sau này sẽ không quấy rầy cô nữa." Đỗ Kỷ nghiêm mặt nói.

Vương Hải âm thầm vui mừng.

Anh ta ước gì Đỗ Kỷ sẽ là bác sĩ mổ chính. Anh ta tin rằng Đỗ Kỷ nhất định sẽ thua.

"Được rồi, nếu anh đã có lòng tin như vậy thì cuộc phẫu thuật này sẽ do anh mổ chính."

Dương Nhạc nói: “Nếu như anh chẩn đoán sai thì hãy thu dọn rồi cút khỏi đây ngay!”
Chương 5: Anh ta thực sự còn chính xác hơn cả siêu âm B!

Đỗ Kỷ không nói gì, dùng dao rạch một đường 5 cm ở bụng trên bên phải của bệnh nhân.

Sau đó dùng dao điện để cầm máu, Đỗ Kỷ dùng một chiếc kẹp để tách rời phúc mạc ra.

Cuối cùng, Dương Nhạc cắm một thiết bị thu hút vào trong đó.

Vùng bụng trên bên phải là vị trí của túi mật.

Viêm túi mật không gây ra mủ.

Nếu bệnh nhân bị viêm túi mật thì máy hút không thể hút được mủ.

Nhưng nếu bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp thì máy hút sẽ hút nước mủ trong cơ thể bệnh nhân ra ngoài.

"Đỗ Kỷ, tôi không tin cậu còn tốt hơn so với siêu âm B! Nếu như mủ được hút ra ngoài thì tôi sẽ uống hết mủ!" Vương Hải thấp giọng nói.

“Nếu hối hận thì sao?” Đỗ Kỷ dừng một chút, hỏi Vương Hải.

"Hừ, nếu hối hận thì tôi sẽ bị em họ nhỏ nuôi dưỡng! Tôi lập tức từ chức rời khỏi bệnh viện!"

Không ngờ, Vương Hải vừa dứt lời, trong ống hút của thiết bị xuất hiện một cục mủ lớn màu vàng đỏ.

Vương Hải sửng sốt, Dương Nhạc cũng vậy!

Đó thực sự là viêm ruột thừa cấp! Siêu âm B đã chẩn đoán sai.

Anh chàng Đỗ Kỷ đó thực sự tốt hơn siêu âm B?

Hẳn là đoán bừa đi?

Sau khi hút hết mủ, Đỗ Kỷ đặt dụng cụ hút lên gạc vô trùng để tránh làm nhiễm bẩn bàn mổ.

Sau đó, anh sử dụng kẹp tiến hành tách rời phúc mạc bụng.

Một thứ dày đặc màu đen tím nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của ba người.

Thứ này, ngay cả vài bác sĩ cũng sẽ nhận ra.

Đó là một đoạn ruột thừa bị viêm sinh mủ.

"Anh Vương, hiện tại tôi cho anh hai lựa chọn."

Đỗ Kỷ nghiêng đầu liếc nhìn Vương Hải, trêu chọc nói: "Hoặc là anh uống mủ hoặc là từ chức rồi cút đi!"

Da thịt trên mặt Vương Hải không ngừng run lên giống như bị điện giật.

Đương nhiên là anh ta không muốn uống mủ.

Việc từ chức cũng là điều không thể.

Cho nên anh ta dùng phương thức trầm mặc để chơi xấu.

“Được rồi, Đỗ Kỷ, đừng ức hiếp anh Vương quá, nhanh chóng hoàn thành cuộc phẫu thuật này đi.” Dương Nhạc vội vàng hòa giải.

Lời vợ nói không thể không nghe nên Đỗ Kỷ nhanh chóng cắt bỏ đoạn ruột thừa của bệnh nhân.

Trên thành túi mật của bệnh nhân còn sót lại mủ, đã nhanh chóng được Đỗ Kỷ dùng kẹp tách ra sạch sẽ.

Thao tác này tưởng chừng dễ dàng nhưng thực hiện lại không hề dễ dàng.

Thành túi mật rất mỏng, nếu bác sĩ phẫu thuật không kiểm soát tốt lực thì túi mật của bệnh nhân sẽ bị thủng.

Nhưng Đỗ Kỷ lại làm rất nhanh và nhẹ nhàng.

Đỗ Kỷ hoàn thành toàn bộ thao tác trong vòng chưa đầy năm phút.

Phẫu thuật xong, Dương Nhạc đích thân cởi găng tay cho Đỗ Kỷ.

Cô nhỏ giọng nói: “Báo cáo siêu âm B không có nội dung nào cho phép chúng tôi xác định bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua có thể thấy bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp. Anh làm thế nào vậy?”

"Đây là một kỹ năng đặc biệt được ông ngoại truyền lại cho tôi. Không thể dễ dàng truyền lại cho người khác."

Đỗ Kỷ dừng một chút, cười nói: “Nếu em muốn học, sau khi sinh cho anh một đứa con thì anh sẽ truyền lại tất cả bí kíp độc môn của anh cho em.”

Dương Nhạc phỉ nhổ, trừng mắt nhìn Đỗ Kỷ xem thường một cái.

Hai phút sau, bệnh nhân Chu Thiết được đưa lên giường phẳng, đẩy ra khỏi phòng mổ.

"Phẫu thuật xong nhanh như thế sao?"

"Chắc không phải là phẫu thuật thất bại chứ?"

“Nếu anh Thiết có gì không hay xảy ra, có tin là tôi sẽ san bằng cái bệnh viện nhỏ này của các người hay không?”

Ba người anh em của bệnh nhân Chu Thiết đều mồm năm miệng mười kêu gào.

Lúc này, thuốc mê rốt cục hết tác dụng, Chu Thiết vừa mới tỉnh lại.

Nhìn thấy Chu Thiết mở mắt, chàng trai tóc vàng vội vàng hỏi: "Anh Thiết, anh tỉnh rồi! Anh cảm thấy thế nào?"

"Không đau cũng không ngứa, không sao."

Chu Thiết nói xong, đã ngồi dậy khỏi giường băng.

Một cơn đau nhẹ truyền đến từ bụng trên bên phải, anh ta rít lên một tiếng, hít một hơi lạnh, liếc nhìn bụng mình.

"Vết thương đã được khâu lại, nghĩa là ca phẫu thuật của tôi đã hoàn thành. Bác sĩ Dương, tôi không sao chứ?" Chu Thiết nói.

Cho đến bây giờ anh vẫn nghĩ người thực hiện ca phẫu thuật cho mình là Dương Nhạc.

"Anh trở về nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tới đây cắt chỉ." Dương Nhạc nói.

"Cám ơn bác sĩ Dương, cô đã cứu tôi một lần, về sau tôi nhất định sẽ báo đáp cô." Chu Thiết cảm kích nói.

"Không có gì, chỉ cần thanh toán tiền thuốc men là được." Dương Nhạc cảm thấy có chút chột dạ.

Rõ ràng là Đỗ Kỷ đã cứu Chu Thiết, nhưng Dương Nhạc cô lại cướp công của Đỗ Kỷ.

Biết mình chưa thanh toán tiền thuốc men, Chu Thiết lập tức nháy mắt với chàng trai tóc vàng.

Tóc vàng nhanh chóng trả tiền.

Thái độ đó thực sự là cúi đầu khom lưng đầy kính trọng.

Sau khi trả tiền, Chu Thiết và những người khác rời đi.

Một số y tá trẻ ngay lập tức chạy tới khen ngợi y thuật của Dương Nhạc, chỉ mất vài phút đã hoàn thành ca phẫu thuật kia.

Càng khen ngợi, Dương Nhạc càng cảm thấy khó chịu.

Cuối cùng, cô không nhịn được nữa nói: “Ca phẫu thuật vừa rồi kỳ thực là do Đỗ Kỷ thực hiện. Hơn nữa, bệnh nhân thật sự bị viêm ruột thừa cấp nhưng lại bị siêu âm B chẩn đoán nhầm là viêm túi mật.”

Các y tá nhỏ đều ngây người, choáng váng.

Tất cả bọn họ đều nhìn Đỗ Kỷ với ánh mắt kinh ngạc.

Thật không ngờ một nhân viên tạm thời như Đỗ Kỷ cũng có thể tiến hành phẫu thuật.

Hơn nữa, vừa rồi chính Đỗ Kỷ còn khẳng định siêu âm B đã chẩn đoán nhầm bệnh nhân viêm ruột thừa cấp là viêm túi mật cấp tính.

Về vấn đề này, Đỗ Kỷ và Vương Hải đã tranh cãi nảy lửa.

Kết quả là, sự thật có giá trị hơn lời nói. Siêu âm B thực sự đã chẩn đoán sai còn Đỗ Kỷ chẩn đoán chính xác.

Chàng trai này xem bệnh lại chuẩn hơn cả siêu âm B!

Sau này anh ấy nhất định sẽ phát đạt, nhất định phải có quan hệ tốt với anh ấy, không thể đắc tội anh ấy.

Ngay sau đó, các y tá nhỏ lập tức thay đổi mục tiêu, mạnh mẽ đi nịnh bợ Đỗ Kỷ.

Nhìn thấy Đỗ Kỷ bị đám phụ nữ vây quanh, trong lòng Vương Hải vừa chua xót vừa ghen tị, không khỏi thấp giọng nói: "Hừ, sao cậu ta lại lợi hại như vậy? Cậu ta chỉ gặp may thôi, coi như chỉ đúng được lần này."

Câu này vừa lúc để Dương Nhạc ở bên cạnh nghe được.

"Bác sĩ Vương, anh đã thua cược với Đỗ Kỷ. Đỗ Kỷ không ép anh uống mủ, đó là vì Đỗ Kỷ rộng lượng. Nhưng anh lại đi nói xấu Đỗ Kỷ, anh còn biết xấu hổ không ?" Dương Nhạc nhỏ giọng nói.

Lời nói này lập tức khiến Vương Hải phải che mặt bỏ chạy.

"Anh đứng lại đó cho tôi!"

Đỗ Kỷ quát lên, trấn trụ Vương Hải.

"Cậu muốn thế nào?" Vương Hải có chút bất an.

Đỗ Kỷ lấy máy hút từ phòng mổ ra, trong máy hút vẫn còn rất nhiều dịch mủ.

"Hoặc là anh uống nó hoặc anh từ chức rồi cút đi!"

Giọng Đỗ Kỷ lạnh lùng: “Anh thua cược thì phải chấp nhận.”

Vương Hải bất lực. Anh ta nhìn Dương Nhạc cầu cứu.

Trong lòng Dương Nhạc khinh thường, thầm mắng Vương Hải nói chuyện như rắm nhưng ngoài miệng lại hòa giải: “Đỗ Kỷ, chúng tôi đều là đồng nghiệp, đừng đi quá xa.”

“Tôi có đi quá xa không?”

Đỗ Kỷ cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với Vương Hải: "Trước khi tôi phẫu thuật, anh đã sỉ nhục tôi như thế nào? Anh dám nói cho mọi người biết sao?"

Vương Hải do dự không dám nói rõ.

Anh ta mắng Đỗ Kỷ là kẻ cạp váy để đi lên, là tên ở rể vô dụng.

Anh ta còn nói rằng y thuật của anh ta cao hơn Đỗ Kỷ, kinh nghiệm nhiều hơn Đỗ Kỷ.

Nhưng sự thật là anh ta đã chẩn đoán sai cho bệnh nhân nhưng Đỗ Kỷ lại dễ dàng hoàn thành ca phẫu thuật và chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân kia.

Nếu Vương Hải nói ra những điều này, sẽ chỉ khiến mọi người càng coi thường Vương Hải hơn.

"Vương Hải rốt cuộc đã nói cái gì?"

Thấy Vương Hải im lặng, Dương Nhạc quay đầu hỏi Đỗ Kỷ.

Đỗ Kỷ ăn ngay nói thật, không hề thêm mắm dặm muối.

Mọi người nghe xong đều cảm thấy Vương Hải thật quá đáng, quá không biết làm người.

Dù có coi thường kẻ ở rể như Đỗ Kỷ thì cũng đừng nói ra như thế chứ.

Nói ra chỉ có thể chứng tỏ mình có EQ thấp thôi.

Hơn nữa, bệnh nhân mà Vương Hải không thể xử lý được lại được Đỗ Kỷ chữa trị rất dễ dàng.

Vương Hải còn dám nói y thuật của anh ta tốt hơn Đỗ Kỷ sao?

Mà Dương Nhạc lại càng bất mãn với Vương Hải!

Dù sao Đỗ Kỷ cũng là hôn phu của Dương Nhạc.

Dương Nhạc có thể giáo huấn Đỗ Kỷ.

Nhưng nếu người khác giáo huấn Đỗ Kỷ thì trong lòng Dương Nhạc sẽ cảm thấy rất khó chịu!

"Vương Hải, anh đi làm thủ tục từ chức đi."

“Hả?” Vương Hải bị lời nói của Dương Nhạc làm cho giật mình, nói: “Dương Nhạc, cô muốn sa thải tôi ư?”

“Bệnh viện này do gia đình tôi mở, tôi có quyền sa thải anh.”

"Dương Nhạc, tôi biết mình đã sai, xin hãy cho tôi một cơ hội để sửa đổi, đừng sa thải tôi!"

Vương Hải càng sợ hãi hơn.

Trình độ chuyên môn của anh ta rất bình thường. muốn tìm một công tác tốt là khó khăn không nhỏ với anh ta.

"Nếu xảy ra chuyện như vậy, anh và Đỗ Kỷ nhất định khó hợp tác. Nếu y thuật của anh tốt hơn Đỗ Kỷ, tôi nhất định sẽ giữ anh lại."

Giọng điệu của Dương Nhạc rất lạnh lùng nhưng không ai có thể phủ nhận những gì Dương Nhạc nói đều có lý.

Thấy van xin cũng vô ích, Vương Hải đành phải xám xịt đi làm thủ tục từ chức.

Hiện tại anh ta có hối hận cũng không kịp.

Anh ta thực sự không ngờ rằng y thuật của Đỗ Kỷ lại cao hơn mình.

Anh ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng những lời nói nhục nhã của mình với Đỗ Kỷ sẽ khiến anh ta mất chén cơm.

Sớm biết như thế thì anh ta sẽ không bao giờ dám khiêu khích Đỗ Kỷ.

Nhìn thấy Dương Nhạc đuổi Vương Hải, trong lòng Đỗ Kỷ rất vui mừng.

Có vẻ như vị hôn thê này vẫn rất bảo vệ mình.

Tiếp theo, công việc ở bệnh viện tương đối nhàn nhã.

Các đồng nghiệp trong bệnh viện đều tôn trọng Đỗ Kỷ hơn trước rất nhiều.

Trong giờ nghỉ trưa, một đồng nghiệp còn mua đồ ăn nhanh cho Đỗ Kỷ.

Đây là lần đầu tiên chưa từng có.

Buổi chiều tan sở, Đỗ Kỷ lấy xe của Dương Nhạc tới trường đại học Ninh Thành.

Sau đó, anh gói hết quần áo bẩn đã mấy ngày không giặt, nhét vào xe của Dương Nhạc rồi để Dương Nhạc mang về giặt.

"Anh thật lôi thôi, quần áo của anh có mùi ôi đấy!"

Dương Nhạc chán ghét mắng Đỗ Kỷ rồi vội vàng lái xe bỏ đi.

Trở lại nhà họ Dương, Dương Nhạc thản nhiên ném quần áo bẩn của Đỗ Kỷ vào máy giặt.

Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân đang ngồi trên ghế sô pha xem TV.

“Con gái, quần áo này của ai thế?”

"Đều là quần áo bẩn của Đỗ Kỷ, anh ta ép con, bảo con giặt cho anh ta!"

"Cái gì?"

Tằng Hiểu Vân loạng choạng, đứng dậy khỏi ghế sô pha, tức giận nói: "Tên nhà nghèo chết tiệt kia thật quá đáng! Nó coi con thành hẫu gái để sai bảo à! Nó nghĩ mình là ai?"

Sau đó bà ấy quay đầu oán trách với Dương Chí Kiên: "Đều tại ông đã quá tốt với tên nghèo kiết xác đó! Tại sao ông lại cho cậu ta thời gian hai năm? Đáng lẽ ông nên kiên quyết từ chối hôn ước giữa cậu ta và Dương Nhạc!"

Dương Chí Kiên an ủi vợ vài câu, sau đó quay sang hỏi Dương Nhạc: “Hôm nay thằng nhóc kia đi làm biểu hiện như thế nào?”

Dương Nhạc đã nói thật về biểu hiện hôm nay của Đỗ Kỷ.

Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân càng nghe càng kinh hãi.

Hôm nay nếu Đỗ Kỷ không kiên trì ý kiến của mình mà ra tay giúp đỡ, Dương Nhạc và Vương Hải nhất định sẽ chẩn đoán sai.

Nếu tử vong do chẩn đoán sai, bệnh viện nhỏ của nhà họ Dương chắc chắn sẽ phải đóng cửa.

"Khụ khụ, y thuật của anh chàng này thật sự rất tốt, hôm nay cậu ta cũng coi như lập công lớn. Con gái à, con giúp cậu ta giặt quần áo cũng coi như khen thưởng cho cậu ta đi." Tằng Hiểu Vân chán nản nói.

Dương Nhạc gật đầu. Cô cũng nghĩ vậy.

Dương Chí Kiên đột nhiên xen mồm vào: “Con gái, trưa mai mang Đỗ Kỷ tới đây. Cha nấu một ít món đặc biệt để thưởng cho cậu ta.”

Dương Nhạc sửng sốt một lát, sau đó gật đầu đồng ý.

"Ông còn muốn mời thằng nhóc đó đến nhà ăn tối à? Như vậy không phải quá đề cao nó sao?" Tằng Hiểu Vân không vui nói.

“Đồ đàn bà tóc dài mà kiến thức ngắn.”

Dương Chí Kiên xảo quyệt nói: "Y thuật của thằng nhóc đó hẳn là được chân truyền từ ông Trần. Chúng ta đối xử tốt với cậu ta, điều đó sẽ chỉ có lợi mà không có hại."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom