-
Chương 26-29
Chương 26: Lập trình viên đều là trai thẳng.
Luôn bị mẹ vợ Tằng Hiểu Vân mắng là bốc phét sao trong lòng Đỗ Kỷ lại không hề có khúc mắc được?
Tuy nhiên, sau cùng Đỗ Kỷ cũng hiểu được tính cách của mẹ vợ.
Bà ấy tham tiền, thích sự phù phiếm, nóng nảy sẽ chửi bới người khác.
Những tật xấu đó người bình thường đều có nhưng ở mức độ khác nhau mà thôi.
Chỉ cần Đỗ Kỷ thỉnh thoảng đưa cho mẹ vợ một chút ngon ngọt, thái độ của mẹ vợ đối với Đỗ Kỷ nhất định sẽ nhanh chóng cải thiện.
"Đừng lo lắng, anh thực sự không bao giờ ghét mẹ em đâu."
"Vậy anh đi ngủ sớm đi, tôi về phòng."
Dương Nhạc xoay người muốn rời đi lại bị Đỗ Kỷ nắm lấy tay.
Đỗ Kỷ ôm cô, hôn lên môi cô một cái.
Sắc mặt Dương Nhạc đỏ bừng, hoảng loạn đẩy Đỗ Kỷ ra: "Anh làm cái gì vậy? Đừng lộn xộn."
"Sao em lại hoảng hốt? Khi còn nhỏ có phải anh chưa từng hôn lên môi em đâu."
Đỗ Kỷ nói năng không kiêng nể gì, nở nụ cười trêu chọc.
"Lúc còn nhỏ chỉ là trò đùa thôi. Bây giờ chúng ta đều đã lớn rồi, không được làm loạn nữa." Dương Nhạc tức giận nói.
"Chúng ta đổi chủ đề đi. Vừa rồi anh nghe nói mẹ em ghen tị với việc người khác mua biệt thự. Em có ghen tị không?"
"Nói không ghen tị thì là nói dối. Ai mà không muốn sống trong biệt thự lớn chứ."
"Được rồi, bây giờ chúng ta mua biệt thự đi. Dù sao bây giờ anh cũng có tiền rồi."
"Vậy anh lên mạng chọn địa điểm, tôi sẽ giúp anh tư vấn."
"Anh sống ở đâu cũng được, chỉ cần em thích là được."
Sáng hôm sau, Dương Nhạc giới thiệu một số bất động sản cho Đỗ Kỷ.
Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân cũng ở bên cạnh cổ vũ.
Bọn họ đã sớm nghe được tin tức Đỗ Kỷ muốn mua một biệt thự từ trong miệng Dương Nhạc.
Họ rất vui mừng, tích cực giới thiệu.
Tuy nhiên, những bất động sản mà họ giới thiệu cho Đỗ Kỷ đều là những bất động sản bình thường, không đủ cao cấp.
Vì vậy, Đỗ Kỷ gửi tin nhắn Zalo cho Diêu Mạn: “Bất động sản tốt nhất ở Ninh Thành ở đâu?”
"Nhất Phẩm Giang Sơn, địa chỉ là ở vùng ven sông đại lộ số 66. Sao vậy, anh mới kiếm được một ít tiền mà muốn mua một căn nhà lớn à?"
Diêu Mạn trả lời lại Zalo.
Đỗ Kỷ cũng lười nói chuyện với Diêu Mạn, ngẩng đầu hỏi Dương Nhạc: "Em đã kiểm tra thông tin về Nhất Phẩm Giang Sơn chưa?"
"Nhất Phẩm Giang Sơn!"
Tằng Hiểu Vân kích động hét lên: "Đó là bất động sản tốt nhất và đắt nhất ở Ninh Thành! Đỗ Kỷ, cậu muốn mua biệt thự ở Nhất Phẩm Giang Sơn à?"
"Chúng ta đi xem một chút trước, Dương Nhạc thích thì con sẽ mua."
"Nhưng nhà ở đó rất đắt! Tôi nghe nói số tiền mua một căn nhà rộng một trăm hai mươi mét vuông ở khu dân cư bình thường tại Nhất Phẩm Giang Sơn có thể mua một căn nhà rộng ba trăm mét vuông ở khu bất động sản khác.”
“Chúng ta cứ đi xem trước, thích hợp thì mua.”
"Được rồi, được rồi. Đỗ Kỷ Dương Nhạc, mẹ đi cùng các con. Ông Dương, ông ở lại bệnh viện trực ban đi."
“Tôi cũng muốn đi xem!” Dương Chí Kiên có chút buồn bực, phàn nàn: “Các người đều đi xem nhà, lại để tôi một mình trực ở bệnh viện.”
“Đừng nói nhảm nữa, nếu bệnh viện không mở cửa thì chúng ta ăn cái gì, uống cái gì đây?”
Cứ như vậy, ông Dương ở bệnh viện trực. Đỗ Kỷ, Dương Nhạc và Tằng Hiểu Vân lái xe đến trung tâm bán bất động sản Nhất Phẩm Giang Sơn.
Người chờ xem và mua nhà đều tập trung tại đây.
Trong trung tâm bán bất động sản có một mô hình bất động sản khổng lồ, rất nhiều người vây quanh mô hình chỉ trỏ.
"Thưa quý vị, để tôi giới thiệu với các bạn tình hình cơ bản của Khu dân cư Nhất Phẩm Giang Sơn."
Cô gái bán nhà đĩnh đạc nói: “Toàn bộ tòa nhà có hình bán nguyệt. Bên ngoài là khu dân cư bình thường. Bao gồm các loại nhà ba phòng ngủ và hai phòng khách, bốn phòng ngủ và hai phòng khách. Ba phòng ngủ và hai phòng khách có diện tích một trăm năm mươi mét vuông. Bốn phòng ngủ và hai phòng khách có diện tích một trăm tám mươi mét vuông. Giá một mét vuông là năm vạn. Tiền thuê nhà là mười tệ một mét vuông.”
"Chết tiệt. Tiền thuê nhà hàng tháng ít nhất là một ngàn năm trăm tệ."
"Bất động sản nhà cô có thể trả phí hàng tháng không? Hay là phải trả phí theo năm? Phí bất động sản mỗi năm rẻ nhất đã là một vạn tám trăm tệ. "
Những người có ý định đi xem và mua nhà đều tặc lưỡi.
Sau đó cô gái bán nhà giới thiệu khu biệt thự Nhất Phẩm Giang Sơn.
Các biệt thự ở đây có nhiều kích cỡ khác nhau, giá nhà là mười vạn tệ một mét vuông và phí bất động sản là ba mươi tệ một mét vuông.
"Tiền thuê nhà ở khu biệt thự quá đắt, gấp ba lần khu dân cư bình thường! Chuyện này thật không hợp lý."
Một thanh niên tầm hai mươi tuổi lớn tiếng phản đối.
Đỗ Kỷ nghe tiếng nhìn lại, thầm nghĩ: "Khương Đức Thắng, cậu ta cũng tới đây? Chẳng lẽ người nhà cậu ta cũng muốn mua nhà ở Nhất Phẩm Giang Sơn à?"
Khương Đức Thắng này cũng là bạn cùng khóa của Đỗ Kỷ tại Đại học Ninh Thành.
Người này là sinh viên đứng đầu của Khoa IT ở trường.
Khi còn là sinh viên năm nhất, cậu ta đã bắt đầu viết mã trò chơi và kiếm được rất nhiều tiền.
Năm nay cậu ta cũng học năm bốn.
Dù chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp nhưng một số công ty lớn đã mời cậu ta về làm việc.
Lương hàng tháng bắt đầu từ hai vạn tệ.
Cậu chàng này coi thường những người bình thường, càng coi thường những người bình thường không có tiền.
"Thưa ngài, có một số điều ngài vẫn chưa hiểu. Bể bơi cao cấp, nhà hàng cao cấp, sân thể thao cao cấp và phòng tập thể hình cao cấp của chúng tôi đều nằm trong khu biệt thự. Những nơi cao cấp này không tiếp đãi cư dân từ khu dân cư bình thường, chỉ nhận cư dân từ khu biệt thự. Cư dân trong khu biệt thự có thể được hưởng các dịch vụ cao cấp hơn nên trả thêm một chút phí bất động sản cũng là điều rất hợp lý.
Cô gái bán nhà miệng lưỡi lưu loát.
Khương Đức Thắng đuối lý.
Cậu ta có chút ủ rũ nói với cha mẹ: “Cha mẹ à, nhà chúng ta chỉ có hai ngàn vạn tiền dư. Ban đầu con định vay sáu trăm vạn để mua một căn biệt thự nhỏ rộng hai trăm sáu mươi mét vuông. Không ngờ rằng phí bất động sản của khu biệt thự quá đắt. Một mét vuông đã có giá ba mươi tệ vậy hai trăm sáu mươi mét vuông chính là bảy ngàn tám. Lương hàng tháng của con hiện tại chỉ có hai vạn. Nếu mỗi tháng phải trả phí bất động sản bảy ngàn tám thì con thực sự không đủ khả năng chi trả.”
"Vậy chúng ta hãy mua một căn nhà bình thường có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, rộng một trăm tám mươi mét vuông, một mét vuông năm vạn đi. Tổng tiền mua nhà là chín trăm vạn. Chúng ta có thể mua một căn nhà trang trí đẹp mắt mà không cần vay." Mẹ Khương nói.
"Cảm ơn mẹ đã thông cảm cho con."
Khương Đức Thắng thở dài: “Chỉ là cha và mẹ không thể đến những nơi cao cấp đó tiêu tiền.”
Trong lúc đang chán nản, Khương Đức Thắng bất ngờ nhìn thấy một người quen.
Cậu ta lớn tiếng nói: "Này, Đỗ Kỷ, sao cậu lại tới đây?"
"Người này là ai?" Dương Nhạc trầm giọng hỏi.
"Là bạn học đại học của anh. Đừng nói chuyện với cậu ta, anh không quá thân với cậu ta."
Đỗ Kỷ không muốn nói chuyện cùng Khương Đức Thắng nhưng Khương Đức Thắng lại chủ động đi tới.
"Đỗ Kỷ, hai người này là họ hàng của cậu sao?" Khương Đức Thắng thăm dò hỏi.
"Ha ha, Đỗ Kỷ là con rể tương lai của tôi." Tằng Hiểu Vân cười nói: "Cậu là bạn học của Đỗ Kỷ à? Tên là gì?"
"Hả? Cậu... cậu sắp kết hôn à?"
"Vẫn còn sớm, tốt nghiệp xong tôi sẽ kết hôn."
"Ha ha, cậu khá may mắn đấy. Cha vợ cậu làm gì?"
"Tôi không thân với cậu. Sao tôi phải nói cho cậu biết?"
Đỗ Kỷ và Khương Đức Thắng mỗi người nói một câu.
"Xin lỗi, là con trai tôi thô lỗ. Nó tên là Khương Đức Thắng, nó là một lập trình viên."
Thấy Khương Đức Thắng hoàn toàn phớt lờ Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc, mẹ Khương nhanh chóng xin lỗi thay con trai mình.
Khương Đức Thắng cũng nhận ra sai lầm nhanh chóng xin lỗi: "Thực xin lỗi, dì. Cháu mải nói chuyện với Đỗ Kỷ quá."
“Ha ha, cậu tốt nghiệp rồi à?”
“Không ạ. Cháu giống như Đỗ Kỷ, năm nay đều học năm bốn.”
"Tại sao cậu chưa tốt nghiệp mà đã trở thành lập trình viên? Ồ, vậy chắc cậu là thực tập sinh ở một công ty IT phải không?"
"Cháu là nhân viên chính thức, không phải thực tập sinh."
Khương Đức Thắng nghiêm nghị nói: "Tiền lương hàng tháng hiện tại của cháu là hai vạn tệ. Một năm sau khi cháu tốt nghiệp, tiền lương hàng tháng của cháu ít nhất sẽ là mười vạn tệ!"
Sau đó, Khương Đức Thắng quay người hỏi Đỗ Kỷ: “Nghe nói cậu làm việc ở bệnh viện cộng đồng, lương một tháng bao nhiêu?”
Chương 27: Nếu cậu có đủ tiền mua nhà thì tôi sẽ livestream mukbang
"Một ngàn năm trăm tệ một tháng."
"Một ngàn năm trăm tệ, số tiền ít ỏi này có thể làm được gì? Tôi mời bạn bè một bữa ăn ở bên ngoài cũng đã tốn hơn một ngàn năm trăm tệ."
Khương Đức Thắng cười nhạo nói: "Ông chủ của cậu là ai? Ông ta không phải là quá keo kiệt sao?"
Vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt của Tằng Hiểu Vân đã tái xanh.
Ông chủ của Đỗ Kỷ không phải là Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân sao?
Cái tên lập trình viên Khương Đức Thắng này thực sự khiến người chán ghét.
Chẳng trách đều nói lập trình viên không tìm được một người vợ tốt.
Lúc này Đỗ Kỷ mới nói: “Sếp của tôi chính là cha vợ, mẹ vợ tương lai của tôi, họ đã đồng ý gả đứa con gái quý giá của họ cho tôi. Điều này so với lương tháng trăm vạn còn làm tôi cảm thấy thỏa mãn và vui mừng hơn.”
Nghe Đỗ Kỷ nói như vậy, trong lòng Dương Nhạc cảm thấy ấm áp.
Trong lòng Tằng Hiểu Vân cũng cảm thấy rất thoải mái.
Thằng nhóc Đỗ Kỷ này thật biết cách nói chuyện, làm mát mặt mình.
"Ha ha, xem ra cậu chỉ yêu sắc đẹp, không yêu tiền tài."
Khương Đức Thắng cười lạnh nói: "Cậu cứ vậy thì sao có thể kiếm được mức lương tháng trăm vạn chứ? Về sau mà lương tháng của cậu có thể hơn vạn đã không tệ rồi."
Dừng một chút, Khương Đức Thắng lại hỏi Đỗ Kỷ: "Tại sao cậu lại đến Nhất Phẩm Giang Sơn? Cậu muốn mua nhà ở Nhất Phẩm Giang Sơn à? Không đúng, nhất định cậu không đủ tiền mua."
“Chắc chắn là cha vợ và mẹ vợ giúp cậu mua nhà.”
"Chết tiệt, cậu thật may mắn. Cha vợ và mẹ vợ cậu không chỉ gả cho cậu cô con gái xinh đẹp của họ mà còn giúp cậu mua một căn nhà cưới ở Nhất Phẩm Giang Sơn. Cho dù cậu có là tên ở rể thì cũng coi như kiếm lớn.”
Khương Đức Thắng càng nói càng kích động, càng nói càng lớn tiếng.
Cậu ta vừa giễu cợt vừa có chút ghen tị với Đỗ Kỷ.
Đỗ Kỷ cười lạnh nói: “Tôi sẽ không ở rể. Chính tôi bỏ tiền ra mua nhà.”
"Chỉ với số tiền làm công ít ỏi của cậu mà còn muốn mua một căn nhà ở Nhất Phẩm Giang Sơn sao?"
Khương Đức Thắng cười lạnh nói: "Tôi đoán cậu thậm chí không đủ tiền mua một cái cây ở đây."
“Nếu tôi có đủ tiền thì sao?” Đỗ Kỷ cười nói.
Anh đang đào một cái hố cho Khương Đức Thắng nhảy xuống.
"Nếu cậu có đủ khả năng, tôi sẽ livestreams mukkbang."
Khương Đức Thắng cười khẩy nói: "Cậu có biết một căn nhà ở đây giá bao nhiêu không? Căn nhà bình thường nhỏ nhất có diện tích một trăm năm mươi mét vuông, một mét vuông giá năm vạn. Tổng giá là bảy trăm năm mươi vạn. Bao gồm cả chi phí trang trí, ước chừng hơn tám trăm vạn. Với chút lương tháng một ngàn năm trăm tệ kia của cậu thì dù có làm đến chết cũng không mua nổi nhà ở đây.”
“Tôi không muốn mua một căn nhà bình thường, tôi muốn mua một căn biệt thự lớn.” Đỗ Kỷ cười nhẹ.
"Ha ha, dù sao thì khoác lác cũng sẽ không phải đóng thuế, cậu cứ cố gắng thổi phồng đi."
Khương Đức Thắng khinh thường nói: “Tiền lương hàng tháng của tôi là hai vạn tệ, gia đình tôi có kha khá tiền tiết kiệm mà tôi thậm chí không đủ tiền mua một căn biệt thự. Lương hàng tháng của cậu là một ngàn năm trăm tệ, còn muốn mua một căn biệt thự bằng tiền của chính mình? Cậu nói xem, có phải cậu bốc phét hết thuốc chữa không?"
Một số quần chúng nhàm chán ăn dưa cũng cười nhạo Đỗ Kỷ vì nói những điều vô nghĩa, không biết tự lượng sức mình.
“Một tên nghèo kiết xác lương chỉ một ngàn năm trăm tệ một tháng còn muốn bỏ tiền túi ra mua biệt thự Nhất Phẩm Giang Sơn sao?”
"Người này bị rối loạn tâm thần, bị ảo tưởng nghiêm trọng rồi."
Nghe những người này chế giễu, Đỗ Kỷ không hề tức giận nhưng Tằng Hiểu Vân tức giận đến mức hét lên: "Các người đúng là thiển cận, cái gì cũng không biết. Con rể tôi hôm qua đã kiếm lời tám mươi triệu tệ!”
Nghe vậy, Dương Nhạc lo lắng, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ điên rồi! Mẹ đang nói cái gì vậy?"
Tằng Hiểu Vân thực sự đã quên mất nguyên tắc không khoe của.
Bà ấy vội vàng tiết lộ sự thật hôm qua Đỗ Kỷ kiếm được tám mươi triệu tệ.
Lời vừa thốt ra, bà ấy đã hối hận.
Khoe khoang sẽ bị người khác ghét bỏ.
Nếu ở đây có người có ác ý bắt cóc Đỗ Kỷ để tống tiền thì đó sẽ là một thảm họa.
"Ha ha ha, dì à, dì cũng giống như Đỗ Kỷ, cũng thích khoác lác à."
Khương Đức Thắng cười lớn: "Nếu Đỗ Kỷ có thể kiếm được tám mươi triệu tệ thì tôi có thể kiếm được tám tỷ!"
Lúc này, giám đốc nữ của trung tâm bán nhà từ xa đi tới cảnh báo: “Hai vị, xin đừng gây ồn ào ở đây”.
"Tôi đến đây để xem và mua nhà."
Đỗ Kỷ chỉ vào Khương Đức Thắng, nói với giám đốc nữ: “Đây chính là người luôn quấy rầy và lớn tiếng trào phúng tôi.”
Giám đốc nữ liếc nhìn bộ quần áo bình thường của Đỗ Kỷ, máy móc hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn mua nhà kiểu gì?”
"Biệt thự lớn nhất và tốt nhất ở đây có giá bao nhiêu?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động!
Tên nghèo kiết xác với mức lương hàng tháng chỉ một ngàn năm trăm tệ này thực sự muốn mua căn biệt thự lớn nhất và tốt nhất ở Nhất Phẩm Giang Sơn?
Cậu ta đang đùa nữ giám đốc à?
Hay hôm qua cậu ta thực sự đã kiếm được tám mươi triệu tệ?
Đúng lúc này, một giọng nam khác vang lên: "Mẹ kiếp, cuối cùng tôi cũng nhận ra cậu thanh niên này là ai? Hôm trước tôi đã nhìn thấy cậu ta ở phố Thư pháp và Hội họa! Cậu ta đã nhặt được một món hời kinh khủng! Chỉ bỏ ra năm ngàn tệ mà lấy được một bức tranh cổ từ thời nhà Tống, sư phụ Hàn Quỳnh của Bác Nhã Trai đích thân định giá bức tranh này là một trăm triệu!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ồ lên.
Ánh mắt của quần chúng ăn dưa nhìn về Đỗ Kỷ đã không có sự giễu cợt hay nghi ngờ, chỉ có hâm mộ và đố kỵ!
Bức tranh cổ trị giá một trăm triệu, chỉ cần cậu thanh niên này bán bức tranh này đi là đủ mua một căn biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn.
"Chuyện này không thể nào. Cậu là người học y, sao lại có thể hiểu được giám định bảo vật, nhặt được của hời chứ?"
Khương Đức Thắng vẫn không muốn tin Đỗ Kỷ có năng lực như vậy.
"Hừ, ai nói người học y không thể hiểu giám bảo và nhặt được của hời chứ?"
Đỗ Kỷ còn chưa kịp mở miệng, Tằng Hiểu Vân đã không chờ nổi trào phúng Khương Đức Thắng, “Con rể của tôi không chỉ giỏi nhận biết bảo vật nhặt được của hời mà còn giỏi nấu ăn. Các người chắc đều biết Hòa Thịnh Lâu phải không? Diêu Tĩnh Di, chủ tịch của Hòa Thịnh Lâu đã ra giá ba ngàn vạn tệ để mua bí quyết nấu ăn của con rể tôi nhưng con rể tôi sống chết cũng không bán đấy!”
Lời này vừa nói ra, quần chúng vây xem ăn dưa đều bị nổ tung.
Không ai nghĩ rằng anh chàng Đỗ Kỷ này lại quen biết với người phụ nữ giàu có nổi tiếng ở tỉnh A, Diêu Tĩnh Di!
Có mấy người dự định thiết kế giăng bẫy và lừa hết tiền của Đỗ Kỷ.
Nhưng bây giờ, bọn họ đều không dám hành động thiếu suy nghĩ!
"Thì ra vị này là bạn của ngài Diêu Tĩnh Di. Không biết ngài gọi là gì?"
Nụ cười trên mặt giám đốc nữ đã bớt giả tạo mà càng thêm nịnh nọt, nịnh nọt.
"Tôi tên Đỗ Kỷ."
"Hóa ra ngài là Đỗ Kỷ, con gái của chủ tịch Diêu, Diêu Mạn đã nói trước với tôi rồi."
Giám đốc nữ ngạc nhiên nói: “Cô ấy nói với tôi rằng có thể anh sẽ tới chọn nhà. Ngài Đỗ Kỷ, xin hãy đi cùng tôi, tôi sẽ dẫn ngài đi xem biệt thự đắt tiền nhất và tốt nhất ở Nhất Phẩm Giang Sơn.”
Tiếp theo, ba người Đỗ Kỷ tiêu sái đi theo giám đốc nữ rời đi.
Đỗ Kỷ vốn muốn nói với Khương Đức Thắng mấy câu, để Khương Đức Thắng phát sóng trực tiếp.
Nhưng nếu cậu ta thực sự làm điều này, cha mẹ Khương Đức Thắng chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Để giảm bớt gánh nặng cho con trai, họ đã tự nguyện từ chối mua biệt thự.
Họ là một cặp cha mẹ tốt, Đỗ Kỷ không muốn làm họ xấu hổ.
Nhìn bóng lưng Đỗ Kỷ, trong lòng Khương Đức Thắng tràn đầy hâm mộ, đố kỵ và hối hận.
Cậu ta không ngờ rằng Diêu Mạn, một nhân vật nổi tiếng của Đại học Ninh Thành lại thực sự là con gái ruột của người phụ nữ giàu có như Diêu Tĩnh Di!
Cậu ta cũng không ngờ tên Đỗ Kỷ này lại có quan hệ thân thiết với Diêu Mạn.
Điều khiến cậu ta khó tin nhất chính là Đỗ Kỷ nhặt được của hời, kiếm được tám ngàn vạn nhờ bán tranh!
Nếu biết tình huống này trước đó thì cậu ta sẽ không dám chọc vào Đỗ Kỷ.
Chương 28: Cha vợ khoe khoang sự giàu có
Theo nữ giám đốc đến trước cửa biệt thự A09, mẹ vợ Tằng Hiểu Vân liên tục kêu lên.
"Ồ, trời ơi, ngôi nhà này rộng và đẹp quá! Con gái, con thấy thế nào?"
"Ngôi nhà này quả thực rất đẹp nhưng nó quá lớn, nhất định rất đắt tiền!"
Dương Nhạc cũng rất thích biệt thự này. Nhưng cô luôn là người tiêu dùng lý trí, không thích sự xa hoa, lãng phí.
"Ngài Đỗ Kỷ, từ A01 đến A10 đều là biệt thự đắt nhất và tốt nhất của chúng tôi. Loại căn hộ, diện tích và giá cả của mười căn biệt thự này đều giống nhau."
"Một ngôi nhà biệt lập, có ba tầng trên mặt đất và một tầng ngầm. Nó có diện tích một mẫu và diện tích xây dựng là bảy trăm hai mươi mét vuông. Mỗi mét vuông có giá mười vạn tệ, tổng cộng là bảy ngàn hai trăm vạn tệ. Bởi vì ngài là bạn của chủ tịch Diêu và cô Diêu Mạn nên tôi có thể giảm giá nhất định cho ngài. Ngài chỉ cần trả bảy ngàn vạn thì biệt thự này sẽ là của ngài.”
Nữ giám đốc vừa nói những lời này, mẹ vợ Tằng Hiểu Vân suýt chút nữa há hốc mồm.
Trên mặt Dương Nhạc ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại tặc lưỡi không thôi.
Bảy ngàn vạn!
Số tiền bỏ ra cho biệt thự này có thể mua được năm mươi căn hộ ba phòng ngủ ở một khu vực bình thường ở Ninh Thành.
“Tôi mua, hiện tại sẽ ký hợp đồng, tôi thanh toán tất cả một lần.”
"Ngài Đỗ thật sảng khoái, tôi sẽ lo thủ tục cho ngài ngay."
Nửa giờ sau, mọi thủ tục mua nhà đều hoàn tất, Đỗ Kỷ lấy được chìa khóa và thẻ ra vào.
Anh viết tên mình và Dương Nhạc vào sổ nhà.
"Mẹ sẽ giúp các con bảo quản cuốn sổ nhà này. Yên tâm, cho dù có mất mạng, mẹ cũng sẽ không làm mất nó."
Tằng Hiểu Vân giật lấy cuốn sổ nhà từ tay Đỗ Kỷ, cẩn thận nhét vào túi xách của bà ấy.
Đỗ Kỷ bất đắc dĩ lắc đầu.
Bây giờ anh đã quen với thói tham tiền của mẹ vợ.
Sau khi dạo quanh biệt thự lớn vài lần, đám người Đỗ Kỷ mới trở về nhà họ Dương.
Dương Chí Kiên đã tan sở về nhà sớm.
Sờ vào sổ nhà của biệt thự cao cấp nhất ở Nhất Phẩm Giang Sơn, Dương Chí Kiên cười đến mức không khép được miệng.
"Đỗ Kỷ, cậu đúng là con rể tốt của tôi. Ồ không, con chính là con ruột của cha. Yên tâm, đợi con tốt nghiệp, cha sẽ chuẩn bị hôn lễ cho con và Dương Nhạc."
"Cha, khi nào con lấy chồng không cần người lo!" Dương Nhạc trợn mắt liếc nhìn Dương Chí Kiên.
"Cha vợ, Dương Nhạc là người quyết định khi nào nên kết hôn. Chúng ta hãy bàn việc trang trí nhà cửa trước nhé?"
"Đỗ Kỷ nói đúng."
Tằng Hiểu Vân gật đầu nói với Dương Chí Kiên: "Ông Dương, ông và Đỗ Kỷ sẽ chịu trách nhiệm trang trí. Ông hãy chăm sóc Đỗ Kỷ thật tốt, đừng để nó bị người khác lừa."
"Đừng lo lắng, tôi quen với việc trang trí rồi. Năm đó chính tôi đã thuê người trang trí ngôi nhà cũ của chúng ta mà."
Sáng hôm sau, Đỗ Kỷ lái chiếc Civic của Dương Nhạc chở cha vợ đi tìm công ty trang trí phù hợp trên đường phố.
"Tiểu Kỷ à, tôi tra trên mạng rồi. Công ty nội thất trang trọng nhất và cao cấp nhất ở Ninh Thành chúng ta là chuỗi cửa hàng nội thất Không Gian Sáng Tạo. Cậu băng qua con đường này, rẽ trái là sẽ đến đó."
Dương Chí Kiên ngồi ở ghế phụ, lớn tiếng nói.
Dưới sự hướng dẫn của cha vợ, Đỗ Kỷ nhanh chóng đỗ xe trước cổng Công ty nội thất Không Gian Sáng Tạo.
Cả hai bước xuống xe, vừa bước vào cửa đã bị một nam thanh niên quấn lấy.
"Hai người định trang trí ngôi nhà của mình phải không?"
"Phải."
"Vậy các người giao trước năm vạn tệ, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kế hoạch trang trí."
"Mẹ kiếp, chúng ta còn chưa nói chuyện thỏa đáng mà cậu đã muốn để tôi giao trước năm vạn tệ. Có ai làm ăn như các người không?” Dương Chí Kiên lớn tiếng nói.
"Ông mắng tôi làm gì?"
Chàng trai trẻ khinh thường nói: "Trước thu năm vạn tệ rồi bàn bạc kế hoạch. Đây là quy tắc trong Không Gian Sáng Tạo của chúng tôi."
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước vào.
"Giám đốc Hồ, ngài đã về rồi, tôi lập tức pha trà cho ngài giải khát."
Chàng trai trẻ bỏ Đỗ Kỷ và Dương Chí Kiên lại, chạy lon ton đến gần người đàn ông trung niên, điên cuồng nịnh bợ ông ta.
Hồ Thành Đông là người thiết kế và giám đốc xây dựng Không Gian Sáng Tạo.
Trong Không Gian Sáng Tạo, ông ta được coi là nhân vật kỳ cựu.
Liếc nhìn Dương Chí Kiên, Hồ Thành Đông sửng sốt một lúc rồi kêu lên: "Dương Chí Kiên, bạn học cũ! Ông còn nhận ra tôi không?"
"Ông... ông là Hồ Thành Đông! Trời ơi. Đã hai bảy, hai tám năm không gặp, không ngờ tôi lại gặp lại ông ở chỗ này." Dương Chí Kiên rất vui mừng.
Hai người này là bạn học cấp ba, cùng cấp lại cùng lớp.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cả hai đều không thi đậu vào đại học.
Dương Chí Kiên kế thừa công việc kinh doanh của cha mình và trở về thị trấn Khúc Đường để điều hành phòng khám y tế của riêng mình.
Sau đó, để Dương Nhạc học ở một trường cấp hai tốt hơn, Dương Chí Kiên đã chuyển gia đình đến Ninh Thành.
Mà Hồ Thành Đông đã làm việc ở nhiều nơi trong nhiều năm, cuối cùng nhờ vào trí thông minh và sự siêng năng của mình mà đạt được thành tựu như bây giờ.
Hồ Thành Đông ăn mặc chỉnh tề, toàn thân hàng hiệu, khuôn mặt hồng hào, thoạt nhìn trông trẻ hơn Dương Chí Kiên đến bảy, tám tuổi.
Dương Chí Kiên cũng cảm thấy người bạn học cũ Hồ Thành Đông đã thay đổi quá nhiều.
"Ông Hồ à, hóa ra ông đang làm việc trong Không Gian Sáng Tạo. Hiện tại ông làm rất tốt nhỉ."
"Chỉ tầm thường thôi. Tôi hiện là nhà thiết kế và giám đốc xây dựng của Không Gian Sáng Tạo."
Hồ Thành Đông cười nhạt nói: "Ông Dương, ông tới đây là muốn trang trí nhà ở sao?"
"Đúng vậy, nhưng người của ông yêu cầu tôi trả trước năm vạn tệ, sau đó mới bàn bạc về kế hoạch trang trí."
"Ha ha, quy tắc là vật chết, người là sống. Ông Dương, ông đừng tức giận."
"Vậy là tôi không phải trả số tiền này à?"
Dương Chí Kiên vui vẻ nói: "Có người quen thì dễ làm. Ông Hồ yên tâm, chúng ta thương lượng phương án trang trí trước, sau đó tiền đặt cọc tôi sẽ không trả thiếu một xu."
"Ha ha, ông Dương, ông hiểu lầm tôi rồi, muốn bàn bạc kế hoạch trang trí cùng tôi thì trước tiên phải trả năm vạn tệ."
Hồ Thành Đông lạnh lùng nói: “Hơn nữa, bất kể kế hoạch trang trí có thể thương lượng được hay không, tôi cũng sẽ không hoàn trả năm vạn tệ cho ông.”
"Cái gì? Cho dù chúng ta không thống nhất được phương án trang trí, ông cũng không hoàn trả năm vạn tệ? Ông quá hống hách rồi đấy!" Dương Chí Kiên rất tức giận.
"Ông Dương, năm vạn tệ này chỉ đơn giản là phí tư vấn."
Hồ Thành Đông mỉm cười nói: "Các nhà thiết kế Không Gian Sáng Tạo của chúng tôi đều là những tài năng hàng đầu trong ngành trang trí. Thời gian của chúng tôi rất quý giá. Nếu ông không trả phí tư vấn, tại sao tôi phải lãng phí thời gian để thảo luận về kế hoạch trang trí với ông?"
Dương Chí Kiên bị nói ngược lại trợn mắt há mồm, không nói nên lời.
"Được, tôi sẽ trả phí tư vấn năm vạn tệ."
Đỗ Kỷ sẵn sàng đưa tiền, cười nói: “Ngài Hồ, chúng ta nói về kế hoạch trang trí đi.”
"Ha ha, ông Dương, cậu nhóc này là con trai của ông đúng không? Nó còn sảng khoái hơn ông nhiều."
"Đây là con rể tương lai của tôi."
“Con rể trả tiền cho cha vợ lại càng hiếm hơn. Nhà cậu ở đâu? To bao nhiêu?”
"Nhất Phẩm Giang Sơn, biệt thự A09, diện tích bảy trăm hai mươi mét vuông."
"Cậu nói gì?"
Hồ Thành Đông mở to hai mắt, kích động nói: "Nhà mới của cậu là biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn sao? Ông Dương, ông đang đùa tôi à?"
Dương Chí Kiên đột nhiên cảm thấy tự hào, lập tức khoe ra sự giàu có của mình: "Đùa ông thì tôi cũng không kiếm ra tiền, tôi đùa ông làm gì? Thời gian của tôi và con rể mình càng quý hơn nhiều so với thời gian của ông đấy!”
Chương 29: Bị bạn học cũ chặt chém
"Ông Dương, đừng tức giận. Ông có thể mua được một biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn mà còn để ý đến phí tư vấn năm vạn tệ kia à?"
Hồ Thành Đông lập tức thay đổi sắc mặt, cố lấy lòng Dương Chí Kiên: “Tôi nghe nói một biệt thự ở Nhất Phẩm Giang Sơn có giá mười vạn tệ một mét vuông. Biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông của ông có giá bảy ngàn hai trăm vạn. Chậc chậc, ông thực sự kiếm được nhiều tiền, giỏi hơn tôi rất nhiều."
Trong lòng Dương Chí Kiên cảm thấy thoải mái, mạnh miệng nói: "Chúng ta là bạn học cũ nhưng ông lại nhất quyết đòi tôi phí tư vấn, còn thu năm vạn tệ, ông quá không có nghĩa khí đấy."
"Ha ha, tôi sẽ không lấy tiền của ông một cách vô ích đâu, chỉ cần ông đợi tôi hai mươi phút, tôi sẽ lập tức giúp ông vẽ bản thảo trang trí, cam đoan ông sẽ hài lòng."
Nói xong những lời này, Hồ Thành Đông đi đến văn phòng của mình để vẽ bản thảo trang trí.
Các công ty chính quy như Không Gian Sáng Tạo có các khuôn mẫu cố định cho bản thảo trang trí của họ.
Chi phí trang trí các loại và cách tính phí đều do công ty quy định.
"Tiểu Lữ, cậu hãy đổi số tiền tính phí lên gấp năm lần số tiền ban đầu." Hồ Thành Đông nhỏ giọng nói với trợ lý của mình.
"Giám đốc Hồ, ngài điên rồi! Nếu tự ý làm trái tiêu chuẩn tính phí của công ty, ngài sẽ bị đuổi khỏi công ty!" Tiểu Lữ trầm giọng nhắc nhở.
"Ha ha, gan lớn no chết, gan nhỏ đói chết."
Hồ Thành Đông nhỏ giọng nói: "Khách hàng này là bạn học cũ của tôi, ông ta bỏ ra bảy ngàn hai trăm vạn để mua một căn biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn. Nếu tôi có thể chém ông ta một đao thật mạnh thì có thể kiếm được vài năm tiền lương miễn phí. Đương nhiên, nếu như cậu đi theo tôi thì tôi sẽ không bạc đãi cậu!”
Tiểu Lữ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cầu phú quý trong nguy hiểm. Giám đốc Hồ, tôi nghe lời ngài!"
Mười lăm phút sau, Dương Chí Kiên và Đỗ Kỷ đã đọc xong phương án trang trí do Hồ Thành Đông đưa cho.
"Cái gì? Tổng chi phí trang trí là tám trăm vạn?"
Dương Chí Kiên gầm nhẹ nói: "Hồ Thành Đông, ông coi tôi như một con cừu béo à!"
"Ai da, ông Dương, đừng tức giận. Trang trí ở Không Gian Sáng Tạo của chúng tôi luôn có chất lượng cao, thiết kế thời thượng, dịch vụ xuất sắc. Tiếng lành đồn xa. Tiêu chuẩn tính phí của chúng tôi cao hơn các công ty khác cũng là điều bình thường."
"Nhưng chi phí trang trí của ông cao hơn người khác gấp mười lần!"
"Ha ha, ông còn trả tiền nhà bảy ngàn hai trăm vạn được thì phí trang trí chỉ tám trăm vạn sao có thể không trả được chứ?"
"Tiền phí của ông cao quá. Tốt nhất tôi nên tìm một công ty trang trí khác."
Nghe vậy, Hồ Thành Đông không thể ngồi yên.
Ông ta không muốn một con cừu béo như Dương Chí Kiên bị người khác làm thịt.
"Ồ, vậy tôi giảm giá cho ông năm mươi vạn nhé?"
"Tám trăm vạn trừ năm mươi vạn, chính là bảy trăm năm mươi vạn. Chi phí trang trí của ông vẫn còn quá cao."
Dương Chí Kiên vẫn thấy nó quá đắt.
Đúng lúc này, hai người đàn ông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi bước vào Không Gian Sáng Tạo.
"Ngài Trương, chào buổi sáng."
"Ngài Lý, chào buổi sáng."
Trong số các nhân viên chủ động chào hỏi hai người này có Hồ Thành Đông.
Hai người này, một người béo một người gầy.
Người đàn ông gầy gò là Trương Đông Hải, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào.
Người đàn ông béo là Lý Thái Quỹ, chủ sở hữu Không Gian Sáng Tạo.
"Ngài Dương, anh Đỗ, không ngờ hai người cũng đến đây. Thật trùng hợp."
Trương Đông Hải nhìn thấy Đỗ Kỷ, trong lòng rung động, chủ động đi tới chào hỏi: "Hai người có nhà cần sửa sang sao?"
"Đúng vậy, tôi và cha vợ vốn định nhờ người của Không Gian Sáng Tạo giúp chúng tôi trang trí nhà cửa. Nhưng phí của họ quá cao, vậy mà bọn họ..."
"Ông Dương, tôi có thể hoàn lại cho ông năm vạn tệ phí tư vấn. Đơn hàng này của ông tôi cũng không làm. Ông hãy dẫn con rể mình đi nhanh đi!"
Hồ Thành Đông vội vàng cắt đứt lời Đỗ Kỷ nói.
Ông ta thực sự không ngờ rằng Đỗ Kỷ và Dương Chí Kiên lại biết Trương Đông Hải, tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Hào.
Ngài Trương này hiện là Thần Tài ở Không Gian Sáng Tạo.
Để có thể nhận được khoản đầu tư khổng lồ từ Tập đoàn Thiên Hào, Lý Thái Quỹ - chủ sở hữu của Không Gian Sáng Tạo, hiện đang cố gắng hết sức để lấy lòng Trương Đông Hải.
Nếu Đỗ Kỷ nói với Trương Đông Hải rằng Hồ Thành Đông muốn thu phí trang trí là bảy trăm năm mươi vạn tệ.
Thì vụ bê bối Hồ Thành Đông làm giả tiêu chuẩn tính phí của công ty, thu thêm của Đỗ Kỷ sáu trăm vạn tệ phí trang trí nhất định sẽ bị vạch trần.
Đến lúc đó, Lý Thái Quỹ, ông chủ của Không Gian Sáng Tạo, chắc chắn sẽ sa thải Hồ Thành Đông cũng hủy hoại danh tiếng của ông ta.
Thấy Hồ Thành Đông sẵn sàng hoàn trả năm vạn tệ phí tư vấn, tâm trạng của Dương Chí Kiên đã tốt hơn một chút.
Ông ấy cầm tiền, dẫn theo Đỗ Kỷ và rời khỏi công ty nội thất Không Gian Sáng Tạo.
Buổi trưa, hai người tìm đại một nhà hàng để dùng bữa.
Cha vợ anh uống nhiều bia, không nhịn được tiểu nên phải đi vệ sinh.
Ông ấy vừa rời đi, Đỗ Kỷ đã gọi điện thoại cho Trương Đông Hải.
“Tập đoàn Thiên Hào có giao dịch kinh doanh gì với công ty nội thất Không Gian Sáng Tạo đó không?” Đỗ Kỷ lạnh lùng nói.
"Có. Ông chủ Lý của Không Gian Sáng Tạo rất mong muốn được Tập đoàn Thiên Hào đầu tư."
Trương Đông Hải cười nói: "Thật ra ông ta càng muốn làm con chó của cậu chủ Mạnh Quảng hơn."
“Ông hỏi ông ta trang trí một căn biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông thì Không Gian Sáng Tạo sẽ tính phí bao nhiêu?” Đỗ Kỷ nói.
Trương Đông Hải sửng sốt một lát.
Lúc này, Lý Thái Quỹ đang bơi cùng chó của mình trong một bể bơi cao cấp.
Trương Đông Hải đang nằm trên ghế dài bên bể bơi nói chuyện điện thoại với Đỗ Kỷ.
Trương Đông Hải lớn tiếng hỏi Lý Thái Quỹ: "Không Gian Sáng Tạo của ông trang trí một biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông giá bao nhiêu?"
"Anh Trương, anh muốn trang trí biệt thự sao? Việc này rất dễ xử lý, tôi sẽ không lấy tiền của anh."
"Đừng nói nhảm nữa. Tôi hỏi gì thì cậu trả lời đó. Nghiêm túc vào.”
"Chà, một biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông muốn được trang trí đẹp mắt thì tốn khoảng một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi vạn tệ."
Trương Đông Hải áp điện thoại di động vào tai và nói: "Ông chủ, Lý Thái Quỹ nói rằng một biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông ở Không Gian Sáng Tạo có thể hoàn thành với giá một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi vạn tệ."
"Ha ha, tôi đã đoán được tên đó muốn chặt chém cha vợ tôi nhưng không ngờ ông ta lại chặt chém dữ dội như vậy."
"Ông chủ, ai có dũng khí chặt chém cha vợ của ngài thế? Tôi giúp ngài đối phó với kẻ đó."
"Là tên Hồ Thành Đông đó. Ông ta muốn trang trí cho biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông của tôi với giá tám trăm vạn."
"Ông chủ, tôi biết phải làm sao rồi, xin đợi tin vui của tôi."
"Được, vất vả cho ông rồi." Đỗ Kỷ cúp điện thoại.
"Cậu đến đây cho tôi." Trương Đông Hải gia lệnh cho Lý Thái Quỹ.
Đối phương nhanh chóng ra khỏi bể bơi, đi về phía Trương Đông Hải.
Trương Đông Hải tát vào mặt Lý Thái Quỹ, giận dữ hét lên: "Người của cậu dám coi ông chủ của tôi như một con cừu béo để làm thịt! Cậu tự nói xem, tôi có nên đánh cậu không?"
"Ông chủ của ngài, không phải là cậu chủ Mạnh Quảng sao?"
Sau khi bị đánh, Lý Thái Quỹ phục hồi lại tinh thần, hét lên: "Ai dám coi cậu chủ Mạnh Quảng là một con cừu béo để chặt chém. Tôi sẽ giết cả nhà kẻ đó!"
"Tôi không nói đến cậu chủ Mạnh Quảng mà là ngài Đỗ Kỷ."
Trương Đông Hải trầm giọng nói: “Đỗ Kỷ đã cứu mạng Mạnh Lôi và Mạnh Quảng. Cậu ấy là ân nhân lớn của cả nhà họ Mạnh ở Thường Dương. Cậu chủ Mạnh Quảng đã chuyển nhượng bảy mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Thiên Hào cho Đỗ Kỷ."
Lý Thái Quỹ sửng sốt.
Đỗ Kỷ này lại là ân nhân lớn của nhà họ Mạnh. Vậy thì mình không thể đắc tội cậu ta được.
"Anh Trương, đến cùng là ai đắc tội ngài Đỗ Kỷ thế?"
“Chính là tên Hồ Thành Đông kia. Ngài Đỗ có một căn biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông cần sửa sang lại. Hồ Thành Đông lại dám thu phí trang trí tám trăm vạn.”
"Con mẹ nó, hóa ra là ông ta!"
Lý Thái Quỹ tức giận nói: "Ông già này suýt chút nữa đã hủy đi danh tiếng của Không Gian Sáng Tạo! Anh Trương, đừng lo lắng, tôi sẽ không tha cho ông ta!"
Luôn bị mẹ vợ Tằng Hiểu Vân mắng là bốc phét sao trong lòng Đỗ Kỷ lại không hề có khúc mắc được?
Tuy nhiên, sau cùng Đỗ Kỷ cũng hiểu được tính cách của mẹ vợ.
Bà ấy tham tiền, thích sự phù phiếm, nóng nảy sẽ chửi bới người khác.
Những tật xấu đó người bình thường đều có nhưng ở mức độ khác nhau mà thôi.
Chỉ cần Đỗ Kỷ thỉnh thoảng đưa cho mẹ vợ một chút ngon ngọt, thái độ của mẹ vợ đối với Đỗ Kỷ nhất định sẽ nhanh chóng cải thiện.
"Đừng lo lắng, anh thực sự không bao giờ ghét mẹ em đâu."
"Vậy anh đi ngủ sớm đi, tôi về phòng."
Dương Nhạc xoay người muốn rời đi lại bị Đỗ Kỷ nắm lấy tay.
Đỗ Kỷ ôm cô, hôn lên môi cô một cái.
Sắc mặt Dương Nhạc đỏ bừng, hoảng loạn đẩy Đỗ Kỷ ra: "Anh làm cái gì vậy? Đừng lộn xộn."
"Sao em lại hoảng hốt? Khi còn nhỏ có phải anh chưa từng hôn lên môi em đâu."
Đỗ Kỷ nói năng không kiêng nể gì, nở nụ cười trêu chọc.
"Lúc còn nhỏ chỉ là trò đùa thôi. Bây giờ chúng ta đều đã lớn rồi, không được làm loạn nữa." Dương Nhạc tức giận nói.
"Chúng ta đổi chủ đề đi. Vừa rồi anh nghe nói mẹ em ghen tị với việc người khác mua biệt thự. Em có ghen tị không?"
"Nói không ghen tị thì là nói dối. Ai mà không muốn sống trong biệt thự lớn chứ."
"Được rồi, bây giờ chúng ta mua biệt thự đi. Dù sao bây giờ anh cũng có tiền rồi."
"Vậy anh lên mạng chọn địa điểm, tôi sẽ giúp anh tư vấn."
"Anh sống ở đâu cũng được, chỉ cần em thích là được."
Sáng hôm sau, Dương Nhạc giới thiệu một số bất động sản cho Đỗ Kỷ.
Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân cũng ở bên cạnh cổ vũ.
Bọn họ đã sớm nghe được tin tức Đỗ Kỷ muốn mua một biệt thự từ trong miệng Dương Nhạc.
Họ rất vui mừng, tích cực giới thiệu.
Tuy nhiên, những bất động sản mà họ giới thiệu cho Đỗ Kỷ đều là những bất động sản bình thường, không đủ cao cấp.
Vì vậy, Đỗ Kỷ gửi tin nhắn Zalo cho Diêu Mạn: “Bất động sản tốt nhất ở Ninh Thành ở đâu?”
"Nhất Phẩm Giang Sơn, địa chỉ là ở vùng ven sông đại lộ số 66. Sao vậy, anh mới kiếm được một ít tiền mà muốn mua một căn nhà lớn à?"
Diêu Mạn trả lời lại Zalo.
Đỗ Kỷ cũng lười nói chuyện với Diêu Mạn, ngẩng đầu hỏi Dương Nhạc: "Em đã kiểm tra thông tin về Nhất Phẩm Giang Sơn chưa?"
"Nhất Phẩm Giang Sơn!"
Tằng Hiểu Vân kích động hét lên: "Đó là bất động sản tốt nhất và đắt nhất ở Ninh Thành! Đỗ Kỷ, cậu muốn mua biệt thự ở Nhất Phẩm Giang Sơn à?"
"Chúng ta đi xem một chút trước, Dương Nhạc thích thì con sẽ mua."
"Nhưng nhà ở đó rất đắt! Tôi nghe nói số tiền mua một căn nhà rộng một trăm hai mươi mét vuông ở khu dân cư bình thường tại Nhất Phẩm Giang Sơn có thể mua một căn nhà rộng ba trăm mét vuông ở khu bất động sản khác.”
“Chúng ta cứ đi xem trước, thích hợp thì mua.”
"Được rồi, được rồi. Đỗ Kỷ Dương Nhạc, mẹ đi cùng các con. Ông Dương, ông ở lại bệnh viện trực ban đi."
“Tôi cũng muốn đi xem!” Dương Chí Kiên có chút buồn bực, phàn nàn: “Các người đều đi xem nhà, lại để tôi một mình trực ở bệnh viện.”
“Đừng nói nhảm nữa, nếu bệnh viện không mở cửa thì chúng ta ăn cái gì, uống cái gì đây?”
Cứ như vậy, ông Dương ở bệnh viện trực. Đỗ Kỷ, Dương Nhạc và Tằng Hiểu Vân lái xe đến trung tâm bán bất động sản Nhất Phẩm Giang Sơn.
Người chờ xem và mua nhà đều tập trung tại đây.
Trong trung tâm bán bất động sản có một mô hình bất động sản khổng lồ, rất nhiều người vây quanh mô hình chỉ trỏ.
"Thưa quý vị, để tôi giới thiệu với các bạn tình hình cơ bản của Khu dân cư Nhất Phẩm Giang Sơn."
Cô gái bán nhà đĩnh đạc nói: “Toàn bộ tòa nhà có hình bán nguyệt. Bên ngoài là khu dân cư bình thường. Bao gồm các loại nhà ba phòng ngủ và hai phòng khách, bốn phòng ngủ và hai phòng khách. Ba phòng ngủ và hai phòng khách có diện tích một trăm năm mươi mét vuông. Bốn phòng ngủ và hai phòng khách có diện tích một trăm tám mươi mét vuông. Giá một mét vuông là năm vạn. Tiền thuê nhà là mười tệ một mét vuông.”
"Chết tiệt. Tiền thuê nhà hàng tháng ít nhất là một ngàn năm trăm tệ."
"Bất động sản nhà cô có thể trả phí hàng tháng không? Hay là phải trả phí theo năm? Phí bất động sản mỗi năm rẻ nhất đã là một vạn tám trăm tệ. "
Những người có ý định đi xem và mua nhà đều tặc lưỡi.
Sau đó cô gái bán nhà giới thiệu khu biệt thự Nhất Phẩm Giang Sơn.
Các biệt thự ở đây có nhiều kích cỡ khác nhau, giá nhà là mười vạn tệ một mét vuông và phí bất động sản là ba mươi tệ một mét vuông.
"Tiền thuê nhà ở khu biệt thự quá đắt, gấp ba lần khu dân cư bình thường! Chuyện này thật không hợp lý."
Một thanh niên tầm hai mươi tuổi lớn tiếng phản đối.
Đỗ Kỷ nghe tiếng nhìn lại, thầm nghĩ: "Khương Đức Thắng, cậu ta cũng tới đây? Chẳng lẽ người nhà cậu ta cũng muốn mua nhà ở Nhất Phẩm Giang Sơn à?"
Khương Đức Thắng này cũng là bạn cùng khóa của Đỗ Kỷ tại Đại học Ninh Thành.
Người này là sinh viên đứng đầu của Khoa IT ở trường.
Khi còn là sinh viên năm nhất, cậu ta đã bắt đầu viết mã trò chơi và kiếm được rất nhiều tiền.
Năm nay cậu ta cũng học năm bốn.
Dù chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp nhưng một số công ty lớn đã mời cậu ta về làm việc.
Lương hàng tháng bắt đầu từ hai vạn tệ.
Cậu chàng này coi thường những người bình thường, càng coi thường những người bình thường không có tiền.
"Thưa ngài, có một số điều ngài vẫn chưa hiểu. Bể bơi cao cấp, nhà hàng cao cấp, sân thể thao cao cấp và phòng tập thể hình cao cấp của chúng tôi đều nằm trong khu biệt thự. Những nơi cao cấp này không tiếp đãi cư dân từ khu dân cư bình thường, chỉ nhận cư dân từ khu biệt thự. Cư dân trong khu biệt thự có thể được hưởng các dịch vụ cao cấp hơn nên trả thêm một chút phí bất động sản cũng là điều rất hợp lý.
Cô gái bán nhà miệng lưỡi lưu loát.
Khương Đức Thắng đuối lý.
Cậu ta có chút ủ rũ nói với cha mẹ: “Cha mẹ à, nhà chúng ta chỉ có hai ngàn vạn tiền dư. Ban đầu con định vay sáu trăm vạn để mua một căn biệt thự nhỏ rộng hai trăm sáu mươi mét vuông. Không ngờ rằng phí bất động sản của khu biệt thự quá đắt. Một mét vuông đã có giá ba mươi tệ vậy hai trăm sáu mươi mét vuông chính là bảy ngàn tám. Lương hàng tháng của con hiện tại chỉ có hai vạn. Nếu mỗi tháng phải trả phí bất động sản bảy ngàn tám thì con thực sự không đủ khả năng chi trả.”
"Vậy chúng ta hãy mua một căn nhà bình thường có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, rộng một trăm tám mươi mét vuông, một mét vuông năm vạn đi. Tổng tiền mua nhà là chín trăm vạn. Chúng ta có thể mua một căn nhà trang trí đẹp mắt mà không cần vay." Mẹ Khương nói.
"Cảm ơn mẹ đã thông cảm cho con."
Khương Đức Thắng thở dài: “Chỉ là cha và mẹ không thể đến những nơi cao cấp đó tiêu tiền.”
Trong lúc đang chán nản, Khương Đức Thắng bất ngờ nhìn thấy một người quen.
Cậu ta lớn tiếng nói: "Này, Đỗ Kỷ, sao cậu lại tới đây?"
"Người này là ai?" Dương Nhạc trầm giọng hỏi.
"Là bạn học đại học của anh. Đừng nói chuyện với cậu ta, anh không quá thân với cậu ta."
Đỗ Kỷ không muốn nói chuyện cùng Khương Đức Thắng nhưng Khương Đức Thắng lại chủ động đi tới.
"Đỗ Kỷ, hai người này là họ hàng của cậu sao?" Khương Đức Thắng thăm dò hỏi.
"Ha ha, Đỗ Kỷ là con rể tương lai của tôi." Tằng Hiểu Vân cười nói: "Cậu là bạn học của Đỗ Kỷ à? Tên là gì?"
"Hả? Cậu... cậu sắp kết hôn à?"
"Vẫn còn sớm, tốt nghiệp xong tôi sẽ kết hôn."
"Ha ha, cậu khá may mắn đấy. Cha vợ cậu làm gì?"
"Tôi không thân với cậu. Sao tôi phải nói cho cậu biết?"
Đỗ Kỷ và Khương Đức Thắng mỗi người nói một câu.
"Xin lỗi, là con trai tôi thô lỗ. Nó tên là Khương Đức Thắng, nó là một lập trình viên."
Thấy Khương Đức Thắng hoàn toàn phớt lờ Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc, mẹ Khương nhanh chóng xin lỗi thay con trai mình.
Khương Đức Thắng cũng nhận ra sai lầm nhanh chóng xin lỗi: "Thực xin lỗi, dì. Cháu mải nói chuyện với Đỗ Kỷ quá."
“Ha ha, cậu tốt nghiệp rồi à?”
“Không ạ. Cháu giống như Đỗ Kỷ, năm nay đều học năm bốn.”
"Tại sao cậu chưa tốt nghiệp mà đã trở thành lập trình viên? Ồ, vậy chắc cậu là thực tập sinh ở một công ty IT phải không?"
"Cháu là nhân viên chính thức, không phải thực tập sinh."
Khương Đức Thắng nghiêm nghị nói: "Tiền lương hàng tháng hiện tại của cháu là hai vạn tệ. Một năm sau khi cháu tốt nghiệp, tiền lương hàng tháng của cháu ít nhất sẽ là mười vạn tệ!"
Sau đó, Khương Đức Thắng quay người hỏi Đỗ Kỷ: “Nghe nói cậu làm việc ở bệnh viện cộng đồng, lương một tháng bao nhiêu?”
Chương 27: Nếu cậu có đủ tiền mua nhà thì tôi sẽ livestream mukbang
"Một ngàn năm trăm tệ một tháng."
"Một ngàn năm trăm tệ, số tiền ít ỏi này có thể làm được gì? Tôi mời bạn bè một bữa ăn ở bên ngoài cũng đã tốn hơn một ngàn năm trăm tệ."
Khương Đức Thắng cười nhạo nói: "Ông chủ của cậu là ai? Ông ta không phải là quá keo kiệt sao?"
Vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt của Tằng Hiểu Vân đã tái xanh.
Ông chủ của Đỗ Kỷ không phải là Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân sao?
Cái tên lập trình viên Khương Đức Thắng này thực sự khiến người chán ghét.
Chẳng trách đều nói lập trình viên không tìm được một người vợ tốt.
Lúc này Đỗ Kỷ mới nói: “Sếp của tôi chính là cha vợ, mẹ vợ tương lai của tôi, họ đã đồng ý gả đứa con gái quý giá của họ cho tôi. Điều này so với lương tháng trăm vạn còn làm tôi cảm thấy thỏa mãn và vui mừng hơn.”
Nghe Đỗ Kỷ nói như vậy, trong lòng Dương Nhạc cảm thấy ấm áp.
Trong lòng Tằng Hiểu Vân cũng cảm thấy rất thoải mái.
Thằng nhóc Đỗ Kỷ này thật biết cách nói chuyện, làm mát mặt mình.
"Ha ha, xem ra cậu chỉ yêu sắc đẹp, không yêu tiền tài."
Khương Đức Thắng cười lạnh nói: "Cậu cứ vậy thì sao có thể kiếm được mức lương tháng trăm vạn chứ? Về sau mà lương tháng của cậu có thể hơn vạn đã không tệ rồi."
Dừng một chút, Khương Đức Thắng lại hỏi Đỗ Kỷ: "Tại sao cậu lại đến Nhất Phẩm Giang Sơn? Cậu muốn mua nhà ở Nhất Phẩm Giang Sơn à? Không đúng, nhất định cậu không đủ tiền mua."
“Chắc chắn là cha vợ và mẹ vợ giúp cậu mua nhà.”
"Chết tiệt, cậu thật may mắn. Cha vợ và mẹ vợ cậu không chỉ gả cho cậu cô con gái xinh đẹp của họ mà còn giúp cậu mua một căn nhà cưới ở Nhất Phẩm Giang Sơn. Cho dù cậu có là tên ở rể thì cũng coi như kiếm lớn.”
Khương Đức Thắng càng nói càng kích động, càng nói càng lớn tiếng.
Cậu ta vừa giễu cợt vừa có chút ghen tị với Đỗ Kỷ.
Đỗ Kỷ cười lạnh nói: “Tôi sẽ không ở rể. Chính tôi bỏ tiền ra mua nhà.”
"Chỉ với số tiền làm công ít ỏi của cậu mà còn muốn mua một căn nhà ở Nhất Phẩm Giang Sơn sao?"
Khương Đức Thắng cười lạnh nói: "Tôi đoán cậu thậm chí không đủ tiền mua một cái cây ở đây."
“Nếu tôi có đủ tiền thì sao?” Đỗ Kỷ cười nói.
Anh đang đào một cái hố cho Khương Đức Thắng nhảy xuống.
"Nếu cậu có đủ khả năng, tôi sẽ livestreams mukkbang."
Khương Đức Thắng cười khẩy nói: "Cậu có biết một căn nhà ở đây giá bao nhiêu không? Căn nhà bình thường nhỏ nhất có diện tích một trăm năm mươi mét vuông, một mét vuông giá năm vạn. Tổng giá là bảy trăm năm mươi vạn. Bao gồm cả chi phí trang trí, ước chừng hơn tám trăm vạn. Với chút lương tháng một ngàn năm trăm tệ kia của cậu thì dù có làm đến chết cũng không mua nổi nhà ở đây.”
“Tôi không muốn mua một căn nhà bình thường, tôi muốn mua một căn biệt thự lớn.” Đỗ Kỷ cười nhẹ.
"Ha ha, dù sao thì khoác lác cũng sẽ không phải đóng thuế, cậu cứ cố gắng thổi phồng đi."
Khương Đức Thắng khinh thường nói: “Tiền lương hàng tháng của tôi là hai vạn tệ, gia đình tôi có kha khá tiền tiết kiệm mà tôi thậm chí không đủ tiền mua một căn biệt thự. Lương hàng tháng của cậu là một ngàn năm trăm tệ, còn muốn mua một căn biệt thự bằng tiền của chính mình? Cậu nói xem, có phải cậu bốc phét hết thuốc chữa không?"
Một số quần chúng nhàm chán ăn dưa cũng cười nhạo Đỗ Kỷ vì nói những điều vô nghĩa, không biết tự lượng sức mình.
“Một tên nghèo kiết xác lương chỉ một ngàn năm trăm tệ một tháng còn muốn bỏ tiền túi ra mua biệt thự Nhất Phẩm Giang Sơn sao?”
"Người này bị rối loạn tâm thần, bị ảo tưởng nghiêm trọng rồi."
Nghe những người này chế giễu, Đỗ Kỷ không hề tức giận nhưng Tằng Hiểu Vân tức giận đến mức hét lên: "Các người đúng là thiển cận, cái gì cũng không biết. Con rể tôi hôm qua đã kiếm lời tám mươi triệu tệ!”
Nghe vậy, Dương Nhạc lo lắng, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ điên rồi! Mẹ đang nói cái gì vậy?"
Tằng Hiểu Vân thực sự đã quên mất nguyên tắc không khoe của.
Bà ấy vội vàng tiết lộ sự thật hôm qua Đỗ Kỷ kiếm được tám mươi triệu tệ.
Lời vừa thốt ra, bà ấy đã hối hận.
Khoe khoang sẽ bị người khác ghét bỏ.
Nếu ở đây có người có ác ý bắt cóc Đỗ Kỷ để tống tiền thì đó sẽ là một thảm họa.
"Ha ha ha, dì à, dì cũng giống như Đỗ Kỷ, cũng thích khoác lác à."
Khương Đức Thắng cười lớn: "Nếu Đỗ Kỷ có thể kiếm được tám mươi triệu tệ thì tôi có thể kiếm được tám tỷ!"
Lúc này, giám đốc nữ của trung tâm bán nhà từ xa đi tới cảnh báo: “Hai vị, xin đừng gây ồn ào ở đây”.
"Tôi đến đây để xem và mua nhà."
Đỗ Kỷ chỉ vào Khương Đức Thắng, nói với giám đốc nữ: “Đây chính là người luôn quấy rầy và lớn tiếng trào phúng tôi.”
Giám đốc nữ liếc nhìn bộ quần áo bình thường của Đỗ Kỷ, máy móc hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn mua nhà kiểu gì?”
"Biệt thự lớn nhất và tốt nhất ở đây có giá bao nhiêu?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động!
Tên nghèo kiết xác với mức lương hàng tháng chỉ một ngàn năm trăm tệ này thực sự muốn mua căn biệt thự lớn nhất và tốt nhất ở Nhất Phẩm Giang Sơn?
Cậu ta đang đùa nữ giám đốc à?
Hay hôm qua cậu ta thực sự đã kiếm được tám mươi triệu tệ?
Đúng lúc này, một giọng nam khác vang lên: "Mẹ kiếp, cuối cùng tôi cũng nhận ra cậu thanh niên này là ai? Hôm trước tôi đã nhìn thấy cậu ta ở phố Thư pháp và Hội họa! Cậu ta đã nhặt được một món hời kinh khủng! Chỉ bỏ ra năm ngàn tệ mà lấy được một bức tranh cổ từ thời nhà Tống, sư phụ Hàn Quỳnh của Bác Nhã Trai đích thân định giá bức tranh này là một trăm triệu!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ồ lên.
Ánh mắt của quần chúng ăn dưa nhìn về Đỗ Kỷ đã không có sự giễu cợt hay nghi ngờ, chỉ có hâm mộ và đố kỵ!
Bức tranh cổ trị giá một trăm triệu, chỉ cần cậu thanh niên này bán bức tranh này đi là đủ mua một căn biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn.
"Chuyện này không thể nào. Cậu là người học y, sao lại có thể hiểu được giám định bảo vật, nhặt được của hời chứ?"
Khương Đức Thắng vẫn không muốn tin Đỗ Kỷ có năng lực như vậy.
"Hừ, ai nói người học y không thể hiểu giám bảo và nhặt được của hời chứ?"
Đỗ Kỷ còn chưa kịp mở miệng, Tằng Hiểu Vân đã không chờ nổi trào phúng Khương Đức Thắng, “Con rể của tôi không chỉ giỏi nhận biết bảo vật nhặt được của hời mà còn giỏi nấu ăn. Các người chắc đều biết Hòa Thịnh Lâu phải không? Diêu Tĩnh Di, chủ tịch của Hòa Thịnh Lâu đã ra giá ba ngàn vạn tệ để mua bí quyết nấu ăn của con rể tôi nhưng con rể tôi sống chết cũng không bán đấy!”
Lời này vừa nói ra, quần chúng vây xem ăn dưa đều bị nổ tung.
Không ai nghĩ rằng anh chàng Đỗ Kỷ này lại quen biết với người phụ nữ giàu có nổi tiếng ở tỉnh A, Diêu Tĩnh Di!
Có mấy người dự định thiết kế giăng bẫy và lừa hết tiền của Đỗ Kỷ.
Nhưng bây giờ, bọn họ đều không dám hành động thiếu suy nghĩ!
"Thì ra vị này là bạn của ngài Diêu Tĩnh Di. Không biết ngài gọi là gì?"
Nụ cười trên mặt giám đốc nữ đã bớt giả tạo mà càng thêm nịnh nọt, nịnh nọt.
"Tôi tên Đỗ Kỷ."
"Hóa ra ngài là Đỗ Kỷ, con gái của chủ tịch Diêu, Diêu Mạn đã nói trước với tôi rồi."
Giám đốc nữ ngạc nhiên nói: “Cô ấy nói với tôi rằng có thể anh sẽ tới chọn nhà. Ngài Đỗ Kỷ, xin hãy đi cùng tôi, tôi sẽ dẫn ngài đi xem biệt thự đắt tiền nhất và tốt nhất ở Nhất Phẩm Giang Sơn.”
Tiếp theo, ba người Đỗ Kỷ tiêu sái đi theo giám đốc nữ rời đi.
Đỗ Kỷ vốn muốn nói với Khương Đức Thắng mấy câu, để Khương Đức Thắng phát sóng trực tiếp.
Nhưng nếu cậu ta thực sự làm điều này, cha mẹ Khương Đức Thắng chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Để giảm bớt gánh nặng cho con trai, họ đã tự nguyện từ chối mua biệt thự.
Họ là một cặp cha mẹ tốt, Đỗ Kỷ không muốn làm họ xấu hổ.
Nhìn bóng lưng Đỗ Kỷ, trong lòng Khương Đức Thắng tràn đầy hâm mộ, đố kỵ và hối hận.
Cậu ta không ngờ rằng Diêu Mạn, một nhân vật nổi tiếng của Đại học Ninh Thành lại thực sự là con gái ruột của người phụ nữ giàu có như Diêu Tĩnh Di!
Cậu ta cũng không ngờ tên Đỗ Kỷ này lại có quan hệ thân thiết với Diêu Mạn.
Điều khiến cậu ta khó tin nhất chính là Đỗ Kỷ nhặt được của hời, kiếm được tám ngàn vạn nhờ bán tranh!
Nếu biết tình huống này trước đó thì cậu ta sẽ không dám chọc vào Đỗ Kỷ.
Chương 28: Cha vợ khoe khoang sự giàu có
Theo nữ giám đốc đến trước cửa biệt thự A09, mẹ vợ Tằng Hiểu Vân liên tục kêu lên.
"Ồ, trời ơi, ngôi nhà này rộng và đẹp quá! Con gái, con thấy thế nào?"
"Ngôi nhà này quả thực rất đẹp nhưng nó quá lớn, nhất định rất đắt tiền!"
Dương Nhạc cũng rất thích biệt thự này. Nhưng cô luôn là người tiêu dùng lý trí, không thích sự xa hoa, lãng phí.
"Ngài Đỗ Kỷ, từ A01 đến A10 đều là biệt thự đắt nhất và tốt nhất của chúng tôi. Loại căn hộ, diện tích và giá cả của mười căn biệt thự này đều giống nhau."
"Một ngôi nhà biệt lập, có ba tầng trên mặt đất và một tầng ngầm. Nó có diện tích một mẫu và diện tích xây dựng là bảy trăm hai mươi mét vuông. Mỗi mét vuông có giá mười vạn tệ, tổng cộng là bảy ngàn hai trăm vạn tệ. Bởi vì ngài là bạn của chủ tịch Diêu và cô Diêu Mạn nên tôi có thể giảm giá nhất định cho ngài. Ngài chỉ cần trả bảy ngàn vạn thì biệt thự này sẽ là của ngài.”
Nữ giám đốc vừa nói những lời này, mẹ vợ Tằng Hiểu Vân suýt chút nữa há hốc mồm.
Trên mặt Dương Nhạc ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại tặc lưỡi không thôi.
Bảy ngàn vạn!
Số tiền bỏ ra cho biệt thự này có thể mua được năm mươi căn hộ ba phòng ngủ ở một khu vực bình thường ở Ninh Thành.
“Tôi mua, hiện tại sẽ ký hợp đồng, tôi thanh toán tất cả một lần.”
"Ngài Đỗ thật sảng khoái, tôi sẽ lo thủ tục cho ngài ngay."
Nửa giờ sau, mọi thủ tục mua nhà đều hoàn tất, Đỗ Kỷ lấy được chìa khóa và thẻ ra vào.
Anh viết tên mình và Dương Nhạc vào sổ nhà.
"Mẹ sẽ giúp các con bảo quản cuốn sổ nhà này. Yên tâm, cho dù có mất mạng, mẹ cũng sẽ không làm mất nó."
Tằng Hiểu Vân giật lấy cuốn sổ nhà từ tay Đỗ Kỷ, cẩn thận nhét vào túi xách của bà ấy.
Đỗ Kỷ bất đắc dĩ lắc đầu.
Bây giờ anh đã quen với thói tham tiền của mẹ vợ.
Sau khi dạo quanh biệt thự lớn vài lần, đám người Đỗ Kỷ mới trở về nhà họ Dương.
Dương Chí Kiên đã tan sở về nhà sớm.
Sờ vào sổ nhà của biệt thự cao cấp nhất ở Nhất Phẩm Giang Sơn, Dương Chí Kiên cười đến mức không khép được miệng.
"Đỗ Kỷ, cậu đúng là con rể tốt của tôi. Ồ không, con chính là con ruột của cha. Yên tâm, đợi con tốt nghiệp, cha sẽ chuẩn bị hôn lễ cho con và Dương Nhạc."
"Cha, khi nào con lấy chồng không cần người lo!" Dương Nhạc trợn mắt liếc nhìn Dương Chí Kiên.
"Cha vợ, Dương Nhạc là người quyết định khi nào nên kết hôn. Chúng ta hãy bàn việc trang trí nhà cửa trước nhé?"
"Đỗ Kỷ nói đúng."
Tằng Hiểu Vân gật đầu nói với Dương Chí Kiên: "Ông Dương, ông và Đỗ Kỷ sẽ chịu trách nhiệm trang trí. Ông hãy chăm sóc Đỗ Kỷ thật tốt, đừng để nó bị người khác lừa."
"Đừng lo lắng, tôi quen với việc trang trí rồi. Năm đó chính tôi đã thuê người trang trí ngôi nhà cũ của chúng ta mà."
Sáng hôm sau, Đỗ Kỷ lái chiếc Civic của Dương Nhạc chở cha vợ đi tìm công ty trang trí phù hợp trên đường phố.
"Tiểu Kỷ à, tôi tra trên mạng rồi. Công ty nội thất trang trọng nhất và cao cấp nhất ở Ninh Thành chúng ta là chuỗi cửa hàng nội thất Không Gian Sáng Tạo. Cậu băng qua con đường này, rẽ trái là sẽ đến đó."
Dương Chí Kiên ngồi ở ghế phụ, lớn tiếng nói.
Dưới sự hướng dẫn của cha vợ, Đỗ Kỷ nhanh chóng đỗ xe trước cổng Công ty nội thất Không Gian Sáng Tạo.
Cả hai bước xuống xe, vừa bước vào cửa đã bị một nam thanh niên quấn lấy.
"Hai người định trang trí ngôi nhà của mình phải không?"
"Phải."
"Vậy các người giao trước năm vạn tệ, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kế hoạch trang trí."
"Mẹ kiếp, chúng ta còn chưa nói chuyện thỏa đáng mà cậu đã muốn để tôi giao trước năm vạn tệ. Có ai làm ăn như các người không?” Dương Chí Kiên lớn tiếng nói.
"Ông mắng tôi làm gì?"
Chàng trai trẻ khinh thường nói: "Trước thu năm vạn tệ rồi bàn bạc kế hoạch. Đây là quy tắc trong Không Gian Sáng Tạo của chúng tôi."
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước vào.
"Giám đốc Hồ, ngài đã về rồi, tôi lập tức pha trà cho ngài giải khát."
Chàng trai trẻ bỏ Đỗ Kỷ và Dương Chí Kiên lại, chạy lon ton đến gần người đàn ông trung niên, điên cuồng nịnh bợ ông ta.
Hồ Thành Đông là người thiết kế và giám đốc xây dựng Không Gian Sáng Tạo.
Trong Không Gian Sáng Tạo, ông ta được coi là nhân vật kỳ cựu.
Liếc nhìn Dương Chí Kiên, Hồ Thành Đông sửng sốt một lúc rồi kêu lên: "Dương Chí Kiên, bạn học cũ! Ông còn nhận ra tôi không?"
"Ông... ông là Hồ Thành Đông! Trời ơi. Đã hai bảy, hai tám năm không gặp, không ngờ tôi lại gặp lại ông ở chỗ này." Dương Chí Kiên rất vui mừng.
Hai người này là bạn học cấp ba, cùng cấp lại cùng lớp.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cả hai đều không thi đậu vào đại học.
Dương Chí Kiên kế thừa công việc kinh doanh của cha mình và trở về thị trấn Khúc Đường để điều hành phòng khám y tế của riêng mình.
Sau đó, để Dương Nhạc học ở một trường cấp hai tốt hơn, Dương Chí Kiên đã chuyển gia đình đến Ninh Thành.
Mà Hồ Thành Đông đã làm việc ở nhiều nơi trong nhiều năm, cuối cùng nhờ vào trí thông minh và sự siêng năng của mình mà đạt được thành tựu như bây giờ.
Hồ Thành Đông ăn mặc chỉnh tề, toàn thân hàng hiệu, khuôn mặt hồng hào, thoạt nhìn trông trẻ hơn Dương Chí Kiên đến bảy, tám tuổi.
Dương Chí Kiên cũng cảm thấy người bạn học cũ Hồ Thành Đông đã thay đổi quá nhiều.
"Ông Hồ à, hóa ra ông đang làm việc trong Không Gian Sáng Tạo. Hiện tại ông làm rất tốt nhỉ."
"Chỉ tầm thường thôi. Tôi hiện là nhà thiết kế và giám đốc xây dựng của Không Gian Sáng Tạo."
Hồ Thành Đông cười nhạt nói: "Ông Dương, ông tới đây là muốn trang trí nhà ở sao?"
"Đúng vậy, nhưng người của ông yêu cầu tôi trả trước năm vạn tệ, sau đó mới bàn bạc về kế hoạch trang trí."
"Ha ha, quy tắc là vật chết, người là sống. Ông Dương, ông đừng tức giận."
"Vậy là tôi không phải trả số tiền này à?"
Dương Chí Kiên vui vẻ nói: "Có người quen thì dễ làm. Ông Hồ yên tâm, chúng ta thương lượng phương án trang trí trước, sau đó tiền đặt cọc tôi sẽ không trả thiếu một xu."
"Ha ha, ông Dương, ông hiểu lầm tôi rồi, muốn bàn bạc kế hoạch trang trí cùng tôi thì trước tiên phải trả năm vạn tệ."
Hồ Thành Đông lạnh lùng nói: “Hơn nữa, bất kể kế hoạch trang trí có thể thương lượng được hay không, tôi cũng sẽ không hoàn trả năm vạn tệ cho ông.”
"Cái gì? Cho dù chúng ta không thống nhất được phương án trang trí, ông cũng không hoàn trả năm vạn tệ? Ông quá hống hách rồi đấy!" Dương Chí Kiên rất tức giận.
"Ông Dương, năm vạn tệ này chỉ đơn giản là phí tư vấn."
Hồ Thành Đông mỉm cười nói: "Các nhà thiết kế Không Gian Sáng Tạo của chúng tôi đều là những tài năng hàng đầu trong ngành trang trí. Thời gian của chúng tôi rất quý giá. Nếu ông không trả phí tư vấn, tại sao tôi phải lãng phí thời gian để thảo luận về kế hoạch trang trí với ông?"
Dương Chí Kiên bị nói ngược lại trợn mắt há mồm, không nói nên lời.
"Được, tôi sẽ trả phí tư vấn năm vạn tệ."
Đỗ Kỷ sẵn sàng đưa tiền, cười nói: “Ngài Hồ, chúng ta nói về kế hoạch trang trí đi.”
"Ha ha, ông Dương, cậu nhóc này là con trai của ông đúng không? Nó còn sảng khoái hơn ông nhiều."
"Đây là con rể tương lai của tôi."
“Con rể trả tiền cho cha vợ lại càng hiếm hơn. Nhà cậu ở đâu? To bao nhiêu?”
"Nhất Phẩm Giang Sơn, biệt thự A09, diện tích bảy trăm hai mươi mét vuông."
"Cậu nói gì?"
Hồ Thành Đông mở to hai mắt, kích động nói: "Nhà mới của cậu là biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn sao? Ông Dương, ông đang đùa tôi à?"
Dương Chí Kiên đột nhiên cảm thấy tự hào, lập tức khoe ra sự giàu có của mình: "Đùa ông thì tôi cũng không kiếm ra tiền, tôi đùa ông làm gì? Thời gian của tôi và con rể mình càng quý hơn nhiều so với thời gian của ông đấy!”
Chương 29: Bị bạn học cũ chặt chém
"Ông Dương, đừng tức giận. Ông có thể mua được một biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn mà còn để ý đến phí tư vấn năm vạn tệ kia à?"
Hồ Thành Đông lập tức thay đổi sắc mặt, cố lấy lòng Dương Chí Kiên: “Tôi nghe nói một biệt thự ở Nhất Phẩm Giang Sơn có giá mười vạn tệ một mét vuông. Biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông của ông có giá bảy ngàn hai trăm vạn. Chậc chậc, ông thực sự kiếm được nhiều tiền, giỏi hơn tôi rất nhiều."
Trong lòng Dương Chí Kiên cảm thấy thoải mái, mạnh miệng nói: "Chúng ta là bạn học cũ nhưng ông lại nhất quyết đòi tôi phí tư vấn, còn thu năm vạn tệ, ông quá không có nghĩa khí đấy."
"Ha ha, tôi sẽ không lấy tiền của ông một cách vô ích đâu, chỉ cần ông đợi tôi hai mươi phút, tôi sẽ lập tức giúp ông vẽ bản thảo trang trí, cam đoan ông sẽ hài lòng."
Nói xong những lời này, Hồ Thành Đông đi đến văn phòng của mình để vẽ bản thảo trang trí.
Các công ty chính quy như Không Gian Sáng Tạo có các khuôn mẫu cố định cho bản thảo trang trí của họ.
Chi phí trang trí các loại và cách tính phí đều do công ty quy định.
"Tiểu Lữ, cậu hãy đổi số tiền tính phí lên gấp năm lần số tiền ban đầu." Hồ Thành Đông nhỏ giọng nói với trợ lý của mình.
"Giám đốc Hồ, ngài điên rồi! Nếu tự ý làm trái tiêu chuẩn tính phí của công ty, ngài sẽ bị đuổi khỏi công ty!" Tiểu Lữ trầm giọng nhắc nhở.
"Ha ha, gan lớn no chết, gan nhỏ đói chết."
Hồ Thành Đông nhỏ giọng nói: "Khách hàng này là bạn học cũ của tôi, ông ta bỏ ra bảy ngàn hai trăm vạn để mua một căn biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn. Nếu tôi có thể chém ông ta một đao thật mạnh thì có thể kiếm được vài năm tiền lương miễn phí. Đương nhiên, nếu như cậu đi theo tôi thì tôi sẽ không bạc đãi cậu!”
Tiểu Lữ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cầu phú quý trong nguy hiểm. Giám đốc Hồ, tôi nghe lời ngài!"
Mười lăm phút sau, Dương Chí Kiên và Đỗ Kỷ đã đọc xong phương án trang trí do Hồ Thành Đông đưa cho.
"Cái gì? Tổng chi phí trang trí là tám trăm vạn?"
Dương Chí Kiên gầm nhẹ nói: "Hồ Thành Đông, ông coi tôi như một con cừu béo à!"
"Ai da, ông Dương, đừng tức giận. Trang trí ở Không Gian Sáng Tạo của chúng tôi luôn có chất lượng cao, thiết kế thời thượng, dịch vụ xuất sắc. Tiếng lành đồn xa. Tiêu chuẩn tính phí của chúng tôi cao hơn các công ty khác cũng là điều bình thường."
"Nhưng chi phí trang trí của ông cao hơn người khác gấp mười lần!"
"Ha ha, ông còn trả tiền nhà bảy ngàn hai trăm vạn được thì phí trang trí chỉ tám trăm vạn sao có thể không trả được chứ?"
"Tiền phí của ông cao quá. Tốt nhất tôi nên tìm một công ty trang trí khác."
Nghe vậy, Hồ Thành Đông không thể ngồi yên.
Ông ta không muốn một con cừu béo như Dương Chí Kiên bị người khác làm thịt.
"Ồ, vậy tôi giảm giá cho ông năm mươi vạn nhé?"
"Tám trăm vạn trừ năm mươi vạn, chính là bảy trăm năm mươi vạn. Chi phí trang trí của ông vẫn còn quá cao."
Dương Chí Kiên vẫn thấy nó quá đắt.
Đúng lúc này, hai người đàn ông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi bước vào Không Gian Sáng Tạo.
"Ngài Trương, chào buổi sáng."
"Ngài Lý, chào buổi sáng."
Trong số các nhân viên chủ động chào hỏi hai người này có Hồ Thành Đông.
Hai người này, một người béo một người gầy.
Người đàn ông gầy gò là Trương Đông Hải, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào.
Người đàn ông béo là Lý Thái Quỹ, chủ sở hữu Không Gian Sáng Tạo.
"Ngài Dương, anh Đỗ, không ngờ hai người cũng đến đây. Thật trùng hợp."
Trương Đông Hải nhìn thấy Đỗ Kỷ, trong lòng rung động, chủ động đi tới chào hỏi: "Hai người có nhà cần sửa sang sao?"
"Đúng vậy, tôi và cha vợ vốn định nhờ người của Không Gian Sáng Tạo giúp chúng tôi trang trí nhà cửa. Nhưng phí của họ quá cao, vậy mà bọn họ..."
"Ông Dương, tôi có thể hoàn lại cho ông năm vạn tệ phí tư vấn. Đơn hàng này của ông tôi cũng không làm. Ông hãy dẫn con rể mình đi nhanh đi!"
Hồ Thành Đông vội vàng cắt đứt lời Đỗ Kỷ nói.
Ông ta thực sự không ngờ rằng Đỗ Kỷ và Dương Chí Kiên lại biết Trương Đông Hải, tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Hào.
Ngài Trương này hiện là Thần Tài ở Không Gian Sáng Tạo.
Để có thể nhận được khoản đầu tư khổng lồ từ Tập đoàn Thiên Hào, Lý Thái Quỹ - chủ sở hữu của Không Gian Sáng Tạo, hiện đang cố gắng hết sức để lấy lòng Trương Đông Hải.
Nếu Đỗ Kỷ nói với Trương Đông Hải rằng Hồ Thành Đông muốn thu phí trang trí là bảy trăm năm mươi vạn tệ.
Thì vụ bê bối Hồ Thành Đông làm giả tiêu chuẩn tính phí của công ty, thu thêm của Đỗ Kỷ sáu trăm vạn tệ phí trang trí nhất định sẽ bị vạch trần.
Đến lúc đó, Lý Thái Quỹ, ông chủ của Không Gian Sáng Tạo, chắc chắn sẽ sa thải Hồ Thành Đông cũng hủy hoại danh tiếng của ông ta.
Thấy Hồ Thành Đông sẵn sàng hoàn trả năm vạn tệ phí tư vấn, tâm trạng của Dương Chí Kiên đã tốt hơn một chút.
Ông ấy cầm tiền, dẫn theo Đỗ Kỷ và rời khỏi công ty nội thất Không Gian Sáng Tạo.
Buổi trưa, hai người tìm đại một nhà hàng để dùng bữa.
Cha vợ anh uống nhiều bia, không nhịn được tiểu nên phải đi vệ sinh.
Ông ấy vừa rời đi, Đỗ Kỷ đã gọi điện thoại cho Trương Đông Hải.
“Tập đoàn Thiên Hào có giao dịch kinh doanh gì với công ty nội thất Không Gian Sáng Tạo đó không?” Đỗ Kỷ lạnh lùng nói.
"Có. Ông chủ Lý của Không Gian Sáng Tạo rất mong muốn được Tập đoàn Thiên Hào đầu tư."
Trương Đông Hải cười nói: "Thật ra ông ta càng muốn làm con chó của cậu chủ Mạnh Quảng hơn."
“Ông hỏi ông ta trang trí một căn biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông thì Không Gian Sáng Tạo sẽ tính phí bao nhiêu?” Đỗ Kỷ nói.
Trương Đông Hải sửng sốt một lát.
Lúc này, Lý Thái Quỹ đang bơi cùng chó của mình trong một bể bơi cao cấp.
Trương Đông Hải đang nằm trên ghế dài bên bể bơi nói chuyện điện thoại với Đỗ Kỷ.
Trương Đông Hải lớn tiếng hỏi Lý Thái Quỹ: "Không Gian Sáng Tạo của ông trang trí một biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông giá bao nhiêu?"
"Anh Trương, anh muốn trang trí biệt thự sao? Việc này rất dễ xử lý, tôi sẽ không lấy tiền của anh."
"Đừng nói nhảm nữa. Tôi hỏi gì thì cậu trả lời đó. Nghiêm túc vào.”
"Chà, một biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông muốn được trang trí đẹp mắt thì tốn khoảng một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi vạn tệ."
Trương Đông Hải áp điện thoại di động vào tai và nói: "Ông chủ, Lý Thái Quỹ nói rằng một biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông ở Không Gian Sáng Tạo có thể hoàn thành với giá một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi vạn tệ."
"Ha ha, tôi đã đoán được tên đó muốn chặt chém cha vợ tôi nhưng không ngờ ông ta lại chặt chém dữ dội như vậy."
"Ông chủ, ai có dũng khí chặt chém cha vợ của ngài thế? Tôi giúp ngài đối phó với kẻ đó."
"Là tên Hồ Thành Đông đó. Ông ta muốn trang trí cho biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông của tôi với giá tám trăm vạn."
"Ông chủ, tôi biết phải làm sao rồi, xin đợi tin vui của tôi."
"Được, vất vả cho ông rồi." Đỗ Kỷ cúp điện thoại.
"Cậu đến đây cho tôi." Trương Đông Hải gia lệnh cho Lý Thái Quỹ.
Đối phương nhanh chóng ra khỏi bể bơi, đi về phía Trương Đông Hải.
Trương Đông Hải tát vào mặt Lý Thái Quỹ, giận dữ hét lên: "Người của cậu dám coi ông chủ của tôi như một con cừu béo để làm thịt! Cậu tự nói xem, tôi có nên đánh cậu không?"
"Ông chủ của ngài, không phải là cậu chủ Mạnh Quảng sao?"
Sau khi bị đánh, Lý Thái Quỹ phục hồi lại tinh thần, hét lên: "Ai dám coi cậu chủ Mạnh Quảng là một con cừu béo để chặt chém. Tôi sẽ giết cả nhà kẻ đó!"
"Tôi không nói đến cậu chủ Mạnh Quảng mà là ngài Đỗ Kỷ."
Trương Đông Hải trầm giọng nói: “Đỗ Kỷ đã cứu mạng Mạnh Lôi và Mạnh Quảng. Cậu ấy là ân nhân lớn của cả nhà họ Mạnh ở Thường Dương. Cậu chủ Mạnh Quảng đã chuyển nhượng bảy mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Thiên Hào cho Đỗ Kỷ."
Lý Thái Quỹ sửng sốt.
Đỗ Kỷ này lại là ân nhân lớn của nhà họ Mạnh. Vậy thì mình không thể đắc tội cậu ta được.
"Anh Trương, đến cùng là ai đắc tội ngài Đỗ Kỷ thế?"
“Chính là tên Hồ Thành Đông kia. Ngài Đỗ có một căn biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông cần sửa sang lại. Hồ Thành Đông lại dám thu phí trang trí tám trăm vạn.”
"Con mẹ nó, hóa ra là ông ta!"
Lý Thái Quỹ tức giận nói: "Ông già này suýt chút nữa đã hủy đi danh tiếng của Không Gian Sáng Tạo! Anh Trương, đừng lo lắng, tôi sẽ không tha cho ông ta!"
Bình luận facebook