• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Y Vô Song (1 Viewer)

  • Chương 21-25

Chương 21: Không có so sánh sẽ không có đau thương

Năm trăm hai mươi vạn đó!

Không ai có thể nghĩ rằng chiếc vòng cổ này lại đắt đến vậy, người bình thường thực sự không có đủ khả năng mua được nó.

"Đỗ Kỷ, đừng làm loạn nữa. Cho dù có bán cả anh đi, anh cũng không có nổi năm trăm vạn đâu!" Trịnh Cương lớn tiếng nói.

"Dương Nhạc, chị nhanh chóng thuyết phục Đỗ Kỷ đừng làm loạn nữa đi. Đừng liên lụy khiến chúng ta phải xấu hổ cùng anh ta." Tô Lệ lo lắng nói.

"Đỗ Kỷ, sợi dây chuyền này quá đắt, anh không mua nổi đâu." Dương Nhạc thấp giọng khuyên nhủ.

Khi quản lý Nguỵ Hồng nhìn thấy điều này, cô ta càng chắc chắn rằng Đỗ Kỷ là một người nghèo.

Giọng điệu của cô ta càng trở nên khinh thường và kiêu ngạo: “Thưa ngài, tôi biết ngài đang có ý định gì. Ngài chỉ muốn nhìn và chạm vào chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi. Cho dù không đủ tiền mua, ngài vẫn có thể thưởng thức nó. Có lẽ ngài có thể lén chụp một vài bức ảnh và gửi cho nhóm bạn bè của mình để khoe khoang nữa đó.”

"Ha ha!"

Các khách hàng khác trong cửa hàng cũng như những người hướng dẫn mua sắm đều cười lớn.

Đây là sự chế giễu đầy khinh miệt.

Trịnh Cương và Tô Lệ tranh thủ thời gian để tránh xa khỏi Đỗ Kỷ.

Họ không muốn bị chế giễu cùng với Đỗ Kỷ đâu.

Dương Nhạc muốn kéo Đỗ Kỷ đi nhưng thân dưới của Đỗ Kỷ cực kỳ vững chắc, Dương Nhạc căn bản không thể kéo nổi anh.

Đúng lúc này, tiếng giày cao gót chạm đất vang lên.

“Xin chào cô Diêu!”

“Cô Diêu, đã lâu rồi cô chưa tới kiểm tra công việc của chúng tôi.”

Người đi tới hóa ra là Diêu Mạn.

Điều khiến Đỗ Kỷ càng ngạc nhiên hơn chính là ngay khi Diêu Mạn xuất hiện, quản lý Nguỵ Hồng và người hướng dẫn mua sắm đã chạy tới nịnh nọt cô ta.

“Đỗ Kỷ, sao anh lại ở đây?”

"Cái cửa hàng trang sức Ngân Hoàng này là do cô mở à?"

"Tập đoàn trang sức Ngân Hoàng là tài sản của chú tôi. Tôi và mẹ tôi cũng có cổ phần ở Ngân Hoàng."

“Tôi hiểu rồi, vậy cô có thể giúp tôi một việc được không?”

“Được, anh dạy tôi nấu ăn, tôi sẽ giúp anh.” Diêu Mạn cười nói.

"Tôi muốn xem chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của cô. Nhưng quản lý Nguỵ Hồng cho rằng tôi không đủ tiền để mua nên không cho tôi xem."

Đỗ Kỷ nói thẳng với Diêu Mạn mà không thèm nhìn sang Ngụy Hồng.

Diêu Mạn sửng sốt.

Nếu là mấy ngày trước, Diêu Mạn cũng sẽ tưởng rằng Đỗ Kỷ không bao giờ mua nổi chiếc vòng cổ kim cương có trị giá năm triệu đó.

Nhưng hiện tại, Đỗ Kỷ đã chữa khỏi chứng ù tai dai dẳng của bà Trần, chuyện này đã lan truyền khắp nơi trong giới giàu có hàng đầu ở Ninh Thành rồi.

Con trai của bà Trần, Lý Đạt và cháu trai Trần Hoành Phi đều là những người đàn ông giàu có hào phóng.

Đỗ Kỷ chữa khỏi bệnh cho bà Trần, Lý Đạt và Trần Hoành Phi chắc chắn sẽ thưởng cho Đỗ Kỷ rất nhiều tiền.

Như vậy, rất có thể Đỗ Kỷ hiện tại đã có thể mua được chiếc vòng cổ kim cương trị giá năm trăm vạn đó.

Diêu Mạn lấy lại tinh thần, dời ánh mắt, nhìn chằm chằm vào quản lý Ngụy Hồng.

“Diêu… Cô Diêu, là do tôi người coi thường người khác và còn đắc tội cả bạn của cô nữa.”

Nguỵ Hồng cũng không phải là kẻ ngốc.

Mối quan hệ giữa Diêu Mạn và Đỗ Kỷ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết là không tầm thường rồi.

Vì vậy cô ta đã mượn gió bẻ măng, nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình.

"Cô đến bộ phận tài chính quyết toán lương tháng này đi. Ngày mai không cần phải đến châu báu Ngân Hoàng nữa, chúng ta không có loại nhân viên coi thường người khác."

"Cô Diêu, cô chỉ là cổ đông của Ngân Hoàng thôi. Cô không phải là tổng giám đốc của Ngân Hoàng. Cô không có quyền sa thải tôi!"

"Ha ha, tổng giám đốc của Ngân Hoàng chính là anh họ của tôi. Cô có nghĩ rằng anh ấy sẽ giữ lại cô nếu tôi nói với anh ấy những lỗi lầm mà cô đã mắc phải không?"

Diêu Mạn nhìn chằm chằm Ngụy Hồng, cười lạnh nói: "Cô ngày nào cũng ăn mặc quyến rũ như vậy, không phải là muốn dính lên người anh họ của tôi sao? Nói thật với cô, anh họ của tôi đã muốn đá cô ra ngoài từ lâu rồi."

"Cô Diêu, xin hãy tha cho tôi một con đường sống! Cha mẹ và em trai của tôi đều đang trông cậy vào tôi kiếm tiền để nuôi họ! Cuộc sống của tôi cũng không hề dễ dàng mà."

Nguỵ Hồng ngay lập tức cầu xin sự thương xót với đôi mắt đẫm lệ.

“Cô sống không dễ dàng thì có gì liên quan gì đến tôi?”

Diêu Mạn muốn trừng phạt Nguỵ Hồng thật nặng để lấy lòng Đỗ Kỷ.

Nếu cô ta có được bí quyết nấu ăn của Đỗ Kỷ thì Hoà Thịnh Lâu của nhà họ Diêu sẽ có thể thống trị ngành công nghiệp ăn uống của cả nước.

"Diêu Mạn, cô ta cũng không dễ dàng gì cả. Đừng ép người ta vào đường cùng."

Đỗ Kỷ mềm lòng trong giây lát, cầu xin cho Nguỵ Hồng một câu.

“Cảm ơn ngài Đỗ, cảm ơn ngài Đỗ!”

Ngụy Hồng cảm ơn Đỗ Kỷ.

Vừa rồi cô ta còn chế giễu Đỗ Kỷ quá đáng như vậy, không ngờ Đỗ Kỷ lại cầu xin thay cho mình.

"Nếu Đỗ Kỷ đã cầu xin thay cho cô rồi thì lần này tôi sẽ tha cho cô. Sao còn không mau lấy Chân Ái Vĩnh Hằng ra cho Đỗ Kỷ xem xét." Diêu Mạn cũng thuận nước đẩy thuyền.

"Cảm ơn cô Diêu. Tôi sẽ lấy ra ngay bây giờ."

Nguỵ Hồng lấy ra một hộp trang sức được chế tác tinh xảo, vừa mở ra, bảo bối bên trong lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

"Chà, mỗi một viên kim cương ở trên chiếc vòng cổ này đều lớn quá đi. Ít nhất cũng phải được một carat!"

"Đẹp quá. Chẳng trách họ dám bán với giá năm trăm hai mươi vạn. Quả thực đáng đồng tiền bát gạo."

Đỗ Kỷ không để ý tới ý kiến của mọi người, chỉ hỏi Dương Nhạc: “Thích không?”

Dương Nhạc muốn nói lại thôi.

Tô Lệ ngắt lời: "Chị họ của tôi thích thì có ích gì? Anh nhất định sẽ không mua nổi."

Đỗ Kỷ càng ngày càng ghét cái người phụ nữ Tô Lệ nói lắm này.

“Tôi đã chữa khỏi chứng ù tai của bà Trần, nhà họ Lý đã chuyển cho tôi một khoản tiền làm phần thưởng, đủ để mua chiếc vòng cổ này.”

Thật ra, nhà họ Lý chỉ đưa cho Đỗ Kỷ hai trăm vạn.

Đỗ Kỷ đã phải dùng số tiền tiết kiệm bù thêm ba trăm vạn của chính mình để mua được chiếc vòng cổ này.

Số tiền tiết kiệm của Đỗ Kỷ đã lên tới hơn mười tỷ.

Ba trăm vạn đối với anh chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi.

Nhưng Trịnh Cương và Tô Lệ đều choáng váng trước lời nói của Đỗ Kỷ.

“Anh… anh thực sự có năm trăm vạn sao?”

Miệng của Trịnh Cương há to đến mức có thể nhét vừa hai quả trứng vịt vào.

Đỗ Kỷ lười để ý đến anh ta mà trực tiếp sử dụng dịch vụ Banking Online để chuyển 5.201.314 nhân dân tệ vào tài khoản của cửa hàng trang sức.

"Anh giàu thật đấy. Anh bỏ ra năm trăm vạn chỉ để mua một chiếc vòng cổ kim cương lấy lại thể diện cho bạn gái của anh."

Diêu Mạn vừa trêu chọc vừa đưa chiếc vòng cổ và hộp trang sức cho Đỗ Kỷ.

Đỗ Kỷ lại đưa chiếc vòng cổ cho Dương Nhạc: “Thật ra anh đến đây là để mua một món trang sức cho em làm quà sinh nhật. Tuy anh nghèo nhưng anh có bản lĩnh. Anh sẽ không bao giờ để cho em xấu hổ chứ đừng nói là sẽ khiến em phải chịu đau khổ.”

Đoạn văn này quả là rất sến súa mà.

Những khách hàng nữ và hướng dẫn mua sắm đó hận không thể đá Dương Nhạc ra chỗ khác.

Sau đó chính họ sẽ thay thế Dương Nhạc trở thành bạn gái của Đỗ Kỷ.

Đặc biệt là Tô Lệ, cô ta từ nhỏ đã ghen tị với Dương Nhạc.

Dương Nhạc học giỏi hơn cô ta, cũng xinh đẹp hơn cô ta nhiều.

Ban đầu cô ta nghĩ bạn trai Đỗ Kỷ của Dương Nhạc là một tên nghèo kiết xác.

Không ngờ, Đỗ Kỷ lại bỏ ra năm trăm vạn để mua một chiếc vòng cổ tặng cho Dương Nhạc.

Đỗ Kỷ rõ ràng là đang giả vờ nghèo.

Thật là đáng ghét mà.

Điều khiến Tô Lệ càng khó chịu hơn là bạn trai cô ta - Trịnh Cương, chỉ mua cho cô ta một chiếc vòng cổ trị giá hai trăm nghìn nhân dân tệ.

Cái này rẻ hơn bốn trăm tám mươi vạn tệ so với chiếc vòng cổ mà Đỗ Kỷ đã tặng cho Dương Nhạc đó.

Quả nhiên, hàng hoá so với hàng hoá thì muốn vứt, còn người này so với người khác thì tức muốn chết.

Mặt khác, Trịnh Cương chỉ là một tên tiểu nhân không biết xấu hổ, giỏi mượn gió bẻ măng mà thôi.

Sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức, anh ta đã quay sang nịnh nọt Đỗ Kỷ.

“Anh Kỷ, vừa rồi tôi và Lệ Lệ đã ác ý xúc phạm anh bằng những lời nói không hay.”

"Anh đừng có ghim tôi và Lệ lệ nhé. Dù sao thì chúng ta cũng là họ hàng mà."

"Anh có mối quan hệ tốt như vậy với Diêu Mạn, mà Hoà Thịnh Lâu của nhà họ Diêu lại đứng đầu trong ngành dịch vụ ăn uống ở tỉnh A đó. Họ cần rất nhiều dụng cụ ăn uống và gia vị đó. Nhà họ Trịnh của chúng tôi kinh doanh dụng cụ ăn uống đó. Cha mẹ của Tô Lệ thì đang kinh doanh gia vị. Không biết anh có thể giúp tôi và Tô Lệ nói vài câu trước mặt Diêu Mạn được không? Để nhà họ Diêu, nhà họ Trịnh và nhà họ Tô cùng nhau làm giàu.”

Ha ha, điều này quả thực đúng là chỉ có lợi ích mới có thể khiến người ta quỳ liếm mà.

Đỗ Kỷ qua loa vài câu rồi đuổi Trịnh Cương và Tô Lệ đi.
Chương 22: Kịch bản giang hồ, anh xứng đáng bị lừa

"Đừng làm phù dâu cho Tô Lệ nữa, tốt nhất không nên tiếp xúc với loại người thân như cô ta."

"Dù sao thì cô ta cũng là họ hàng, nếu cô ta nhờ tôi giúp đỡ thì tôi cũng không thể từ chối được."

Đỗ Kỷ và Dương Nhạc vừa đi dạo vừa trò chuyện với nhau.

Đỗ Kỷ đột nhiên nói: "Anh vừa cho em chiếc vòng cổ đắt tiền như vậy, sao em không thưởng cho anh cái gì thế?"

“Anh muốn được thưởng cái gì?”

“Ví dụ như hôn nhau trên đường hay gì đó đi.”

“Vậy thì tốt nhất tôi nên trả lại chiếc vòng cổ cho anh nhỉ, tôi không cần nó nữa đâu.”

"Đừng, đừng, đừng, anh chỉ đùa em thôi. Anh sẽ không bao giờ ép buộc em đâu."

Việc dụ dỗ vị hôn thê của anh đã bị cản trở, Đỗ Kỷ chỉ đành tạm thời dừng lại.

Lúc này, điện thoại di động của Dương Nhạc đột nhiên vang lên.

Đó là cuộc gọi từ mẹ vợ.

Cuộc gọi vừa kết nối, mẹ vợ Tằng Hiểu Vân đã hét lên: "Nhạc Nhi, mẹ của con bị người ta lừa rồi, mau dẫn Đỗ Kỷ đến phố Thư Hoạ hỗ trợ mẹ!"

Phố Thư Hoạ nằm gần chợ đồ cổ, cách chỗ Đỗ Kỷ đang đứng bây giờ cũng không xa lắm.

Sau khi bắt taxi đến phố Thư Hoạ, Đỗ Kỷ và Dương Nhạc đã tìm thấy Tằng Hiểu Vân đang ở trước một cửa hàng tranh chữ.

“Mẹ, có chuyện gì thế?”

“Nửa năm trước, mẹ mua một bức tranh ở đây, đó là bức tranh vẽ con chim trên cành cao của Thẩm Châu. Lúc đó chủ cửa hàng nói với mẹ rằng bức tranh mà mẹ mua là hàng thật. Mẹ đã nhờ thầy của mẹ giám định nó, thầy cũng cho rằng đó là hàng thật. Hôm nay mẹ đến đây mới phát hiện thực ra có một bức tranh vẽ con chim trên cành cao nữa!”

“Nên là mẹ nghi ngờ, mẹ đã bị lừa.”

Đỗ Kỷ nói: “Ông chủ bán cho dì hàng giả nhưng vẫn giữ lại bản gốc trong cửa hàng và tiếp tục bán?”

"Ý của tôi chính là như thế."

Thẩm Châu cũng nổi tiếng như Đường Bá Hổ.

Một họa sĩ vĩ đại như Thẩm Châu không thể vẽ đi vẽ lại cùng một tác phẩm được.

Nếu có hai bức tranh con chim trên cành cao trên thị trường thì chỉ có một bức thật được thôi.

Còn lại đều là hàng giả do người khác sao chép.

Đỗ Kỷ đối mặt với chủ quán, chắp tay cười nói: “Ông chủ, ông có dám treo bức con chim trên cành cao của ông và bức con chim trên cành cao của mẹ vợ tôi cùng một chỗ để phân biệt thật giả không?”

“Yo, cậu đây là muốn giám định ngay tại chỗ à.”

Chủ cửa hàng họ Lý, là một người đàn ông mập mạp. Ông ta nhìn Đỗ Kỷ, khinh thường nói: “Nhìn tuổi còn trẻ của cậu đi, e rằng cậu còn không làm công việc gì liên quan đến giám định thư họa nhỉ?”

"Ha ha, tôi có biết giám định thư họa không? Ông phải thử xem mới biết được chứ?"

“Cứ thử đi, tôi muốn xem xem cái loại trẻ tuổi như cậu thì trình độ tới đâu.”

Tiếp theo, hai bức tranh con chim trên cành cao được trải trên hai chiếc bàn vuông lớn.

Cái bên trái thuộc về chủ cửa hàng, còn cái bên phải thuộc về Tằng Hiểu Vân.

Đỗ Kỷ nhìn kỹ một chút thì thấy rằng hai bức tranh này giống hệt nhau, rất khó để phân biệt là thật hay giả.

“Sao rồi cậu nhóc, cậu cảm thấy bức tranh nào là tác phẩm đích thực của Thẩm Châu thế?” Chủ cửa hàng cười hỏi.

Đỗ Kỷ không trả lời mà hỏi Tằng Hiểu Vân: "Mẹ vợ, bức tranh này mẹ mua hết bao nhiêu tiền?"

"Một trăm ngàn."

“Mẹ đã bị lừa rồi, bức tranh của mẹ là giả.”

Nghe xong lời này, Tằng Hiểu Vân đã hét vào mặt chủ cửa hàng họ Lý mập mạp kia: "Cái tên gian thương này, quả nhiên ông đã lừa tôi bằng bức tranh giả! Mau bồi thường tiền cho tôi đi!"

“Bồi thường? Bồi thường cái gì?”

Lý mập mạp cười lạnh: "Việc buôn bán thư họa không có việc lừa đảo gì cả. Nếu mua phải tranh giả, đó là do trình độ kém và nhãn lực không đủ. Đây là quy tắc cũ của giới chơi đồ cổ, chẳng lẽ bà không hiểu sao?"

Tằng Hiểu Vân không nói nên lời, nước mắt rưng rưng.

Lúc này Đỗ Kỷ lại nói: "Chủ của hàng Lý, bức tranh này của ông cũng là giả."

Câu nói này quả thật là một bước ngoặt khiến những người ăn dưa đang xem lập tức ríu rít.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cả hai bức tranh đều là giả?"

"Chủ cửa hàng Lý là chuyên gia về thư họa đó, ông ta không thể nhầm lẫn được chứ?"

"Hừm, có lẽ tất cả những bức tranh bán trong cửa hàng của Lý mập mạp đều là tranh giả. Nhưng ông Lý lại bán những bức tranh giả đó như là hàng thật."

“Không thể nào, nếu ông ta thực sự làm vậy thì cũng quá gian xảo rồi.”

Nghe được những lời này, Lý mập mạp rốt cuộc cũng không còn vững vàng được nữa.

Ông ta chế nhạo Đỗ Kỷ: "Thằng nhóc này không hiểu cái gì cả. Dựa vào đâu mà dám nói rằng tranh của tôi là giả?"

“Trong tay ông có một bản thật của bức chim trên cành cao. Ông đã sử dụng công nghệ in laser để in bản gốc lên trên giấy tuyên. Sau đó, ông làm cho giấy tuyên cũ đi, rồi coi giả thành thật, chuyên môn hại những người chỉ biết chút da lông kia. Nếu như có chuyên gia thực sự nhìn thấu thủ đoạn của ông, ông có thể khiến người ta choáng váng bằng cách lấy bức tranh thật ra."

Đỗ Kỷ nói chuyện rất chậm rãi.

Loại chiêu trò dùng hàng giả để lừa người và dùng hàng thật để gây choáng váng cho giới chuyên môn này, Đỗ Kỷ đã thấy quá nhiều lần khi đi khắp thế giới cùng với Bão Thạch tán nhân rồi.

Tằng Hiểu Vân và đám đông ăn dưa mãi đến lúc đó mới chợt nhận ra.

Lý mập mạp lại càng sốc hơn.

Ông ta không ngờ Đỗ Kỷ còn trẻ như vậy lại biết rõ thủ đoạn trong việc chơi đồ cổ đến thế.

“Người anh em này thật là hiểu biết.”

Lý mập mạp chắp tay về phía Đỗ Kỷ: "Cậu nói đúng, tôi thích dùng tranh giả để lừa gạt những người chỉ biết chút da lông đó!"

"Ông!" Tằng Hiểu Vân nghiến răng nghiến lợi giận dữ.

Bản thân bà ấy cũng là một trong số những người bị Lý mập mạp lừa, là người chỉ hiểu biết chút da lông.

"Bà cũng đừng có trách tôi. Tôi làm như vậy cũng không phá vỡ các quy tắc cũ của việc chơi đồ cổ. Trình độ bà kém mà lại muốn kiếm lời, bị lừa cũng đáng lắm."

Vừa nghe Lý mập mạp nói như vậy, Tằng Hiểu Vân tức giận đến mức muốn hộc máu.

Lúc này, Đỗ Kỷ chỉ vào một bức tranh trong cửa hàng nói: “Bức tranh Ngũ Mã của Lý Công Lân này cũng là giả. Nhưng tôi rất thích bức tranh này, ông có thể báo giá cho tôi được không?”

“Làm sao mà cậu biết bức tranh Ngũ Mã này cũng là giả?”

Một ông già khoảng năm mươi ngắt lời Đỗ Kỷ, hỏi.

"À? Thầy Hàn Quỳnh, bậc thầy giám định ở Bác Nhã Trai. Ngài cũng tới đây để kiếm lời ư!”

Có người đã nhận ra danh tính của ông lão đó.

Lúc này, tất cả người ăn dưa đều vây quanh ông Hàn, điên cuồng tâng bốc ông ấy!

Tằng Hiểu Vân cũng rất phấn khích.

Bà ấy đã luôn muốn kết bạn với một bậc thầy giám định đồ cổ như Hàn Quỳnh rồi.

Nhưng Hàn Quỳnh lại không thích Tằng Hiểu Vân chút nào.

Đỗ Kỷ giơ tay về phía Hàn Quỳnh nói: “Vậy tiểu bối nói vài câu ở trước mặt Hàn tiền bối vậy, tự bêu xấu rồi.”

“Không có gì đâu, cứ nói đi.”

“Lý Công Lân được biết đến là họa sĩ đầu tiên thời Bắc Tống. Người thời Tống dùng giấy gai hoặc lụa để vẽ. Nhưng bức tranh Ngũ Mã này của Lý Công Lân lại được vẽ bằng giấy tuyên. Vì vậy tôi kết luận rằng bức tranh này nhất định là giả."

"Nhãn lực của cậu rất tốt, kiến thức cũng rất rộng. Ở phương diện giám định thư hoạ này, cậu so với mẹ vợ của mình còn tốt hơn nhiều." Hàn Quỳnh ăn ngay nói thật.

Đỗ Kỷ đổ mồ hôi trên trán, liếc nhìn mẹ vợ Tằng Hiểu Vân của mình.

Mặt người sau đã tái xanh rồi.

Lúc này Lý mập mạp nói: "Người anh em, cậu cũng là người có hiểu biết, tôi cũng không thể lừa cậu quá nhiều được. Nếu không thì tôi bán cho cậu bức Ngũ Mã này với giá mười nghìn tệ nhé?"

"Cái gì? Ông lại dám bán một bức tranh giả với giá mười nghìn tệ sao? Ông đang cướp tiền à? Ai mà mua nó thì chắc chắn là một kẻ ngốc!

Sau khi Tằng Hiểu Vân mắng Lý mập mạp, bà ấy quay lại nói với Đỗ Kỷ: "Đừng mua bức tranh giả này. Như thế còn không bằng việc đưa cho tôi mười nghìn tệ đó để dừng thiệt hại lại."
Chương 23: Ông ta bẫy dì nhưng không bẫy được tôi

Đỗ Kỷ thực sự rất bất lực trước người mẹ vợ hám tiền Tằng Hiểu Vân này!

Nếu Tằng Hiểu Vân biết Đỗ Kỷ có hàng chục tỷ tiền tiết kiệm, bà ấy chắc chắn sẽ quẹt thẻ ngân hàng của Đỗ Kỷ mà chẳng thèm đắn đo, biến Đỗ Kỷ từ tỷ phú trở thành tỷ phụ.

"Tôi đã chuyển cho anh mười nghìn tệ rồi. Bây giờ bức tranh này thuộc về tôi."

Đỗ Kỷ nhanh chóng hoàn tất việc chuyển tiền qua Wechat.

Lý mập mạp cũng rất hài lòng khi nhìn thấy thông báo đến từ tài khoản.

Bức tranh giả Ngũ Mã này được ông ta sưu tầm từ vùng nông thôn chỉ với giá ba trăm tệ.

Bây giờ bức tranh được đổi chủ, ông ta cũng kiếm được chín nghìn bảy trăm tệ.

“Cậu có phải là đồ ngốc không thế?”

Tằng Hiểu Vân chỉ vào Đỗ Kỷ mắng: "Tôi đã bảo cậu đừng mua bức tranh giả này rồi mà cậu vẫn nhất quyết mua! Dùng mười nghìn tệ đó để mà mua mấy con lợn, còn tốt hơn là mua bức tranh giả này!"

“Mẹ, có thể để cho con tiêu tiền của mình theo cách mà con muốn được không vậy?”

"Thật hết nói nổi cậu! Tôi đây không thèm tiền của cậu, chẳng qua tôi chỉ không muốn cậu bị tên Lý mập mạp kia lừa thôi!"

"Ông ta có thể lừa được mẹ nhưng không thể lừa được con đâu."

"Ý của cậu là gì?"

Tằng Hiểu Vân tức giận mắng Đỗ Kỷ: "Ý của cậu là nói tôi ngu ngốc, còn cậu mới có bản lĩnh sao?"

"Ý của con không phải như vậy. Bỏ đi, con cho mẹ xem một vở kịch hay. Xem xong mẹ sẽ hiểu tại sao con lại mua bức tranh giả này."

Sau đó, Đỗ Kỷ tìm người mượn một chiếc nồi hấp điện lớn.

Đặt giỏ hấp lên nồi hấp điện rồi đặt bức Ngũ Mã giả lên giỏ hấp lớn.

Hơi nước nhanh chóng thấm thấu vào bức tranh.

Các góc tranh bị cong vênh, nứt ra. Một bức vẽ lập tức biến thành ba bức vẽ!

"Đây... đây là phương pháp vẽ bằng hơi nước! Trong tranh có tranh!"

"Tôi đã từng thấy cảnh này trong văn phòng của Cục Đồ Cổ! Không ngờ những thứ trong phim lại có thật!"

Quần chúng ăn dưa bắt đầu xì xào, cảm xúc tăng vọt.

Đỗ Kỷ lấy bức tranh ra khỏi nồi hấp và đặt lên bàn.

Anh cẩn thận mở bức vẽ đầu tiên và nhìn thấy một bức vẽ khác ở trên bức vẽ lớp dưới cùng.

Đám đông lại bắt đầu reo lên.

Bậc thầy giám định Hàn Quỳnh lấy ra một chiếc kính lúp và cẩn thận xem xét bức vẽ thứ hai.

"Đây... Đây là giấy Thành Tân Đường của Bắc Tống, đã thất truyền hơn chín trăm năm. Chỉ riêng tờ giấy này đã có giá mấy trăm vạn rồi!"

Một tờ giấy đáng giá mấy trăm vạn liền! Mọi người đều đỏ mắt nhìn Đỗ Kỷ!

Cái tên nhóc này, thế mà lại vớ được một món đồ thất truyền cả mấy trăm năm!

Cậu ta học từ ai vậy? Trình độ giám bảo của anh ta thực sự đỉnh quá đi mất!

"TRỜI ĐẤT!"

Hàn Quỳnh đột nhiên hét lên: "Bức tranh ẩn giấu thực ra là tranh chữ Yến Sơn của Mễ Phất. Trên đó còn có dấu ấn Tuyên Hòa và Song Long của vua Tống Huy Tông! Đây là hàng thật. Đây chắc chắn là hàng thật!"

Sự thật đã rất rõ ràng, có người đã dùng hai mảnh giấy Tuyên Thành để kẹp tranh chữ Yến Sơn của Mễ Phất để bảo vệ nó.

Để đánh lừa người khác, người ta còn vẽ Ngũ Mã lên trên mảnh giấy Tuyên Thành đó.

“Thầy Hàn Quỳnh, ngài cho rằng tranh chữ Yến Sơn này của Mễ Phất đáng giá bao nhiêu?” Lý mập mạp run run hỏi.

Lòng dạ của ông ta có vẻ cũng sắp chuyển sang màu xanh rồi.

Mảnh giấy Thành Tân Đường mà Mễ Phất dùng để vẽ đã có giá trị vài trăm vạn.

Nếu chắc chắn, tranh chữ Yến Sơn này của Mễ Phất ít nhất cũng phải bán được hơn một ngàn vạn!

“Mễ Phất cũng nổi tiếng như Tô Đông Pha, ông ấy còn là một giáo viên dạy thư họa cho vua Tống Huy Tông nữa.”

Hàn Quỳnh chậm rãi nói: "Điều khiến nó càng trở nên hiếm có hơn chính là chỗ trống của bài Yến Sơn này được đóng ấn Tuyên Hòa và ấn Song Long của vua Tống Huy Tôn. Tôi đoán chừng bức tranh này ít nhất cũng phải là một trăm triệu."

Một trăm triệu tệ!

Bức tranh giả mà Đỗ Kỷ mua với giá mười nghìn tệ thực sự có một bức tranh của Mễ Phất trị giá hơn một trăm triệu tệ ở bên trong!

“Con gái, Đỗ Kỷ vừa kiếm được bộn tiền, một trăm triệu đó!”

Tằng Hiểu Vân kéo Dương Nhạc, tham lam nói: "Lấy một trăm triệu này đưa cho mẹ. Mẹ giúp con đầu tư, hứa không lấy của con một xu!"

“Mẹ, bức tranh này còn chưa được xác thực nữa, Đỗ Kỷ làm sao đã có thể có được một trăm triệu!”

"Con nói đúng, là mẹ quá thiếu kiên nhẫn rồi."

Tằng Hiểu Vân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói: "Bức tranh này trị giá một trăm triệu, người giàu bình thường chắc chắn không mua được. Người giàu có mua được bức tranh này thì nhất định cũng rất khó tìm."

Mọi người đều ghen tị với Đỗ Kỷ, họ đã bỏ qua một món đồ cực kỳ quý giá đó!

Đặc biệt là Lý mập mạp, tâm trạng của ông ta đã bị méo luôn rồi.

Ông ta đã bỏ ra ba trăm tệ để sưu tầm bức tranh giả Ngũ Mã này ở quê, giữ nó trong cửa hàng suốt ba năm trời mà không bán được.

Ngay đến bản thân ông ta cũng cảm thấy bức tranh Ngũ Mã này chẳng đáng giá bao nhiêu.

Thế là suốt ba năm qua, ông ta không hề phát hiện ra rằng bên trong bức tranh Ngũ Mã giả kia thế mà lại có một lớp xen kẽ, ẩn giấu một bức tranh cổ có giá trị hàng trăm triệu!

Ông ta thực sự bị mù mắt rồi sao.

Báu vật vô song ở ngay bên cạnh nhưng ông ta lại bán nó với giá rẻ.

"Bức Yến Sơn này là của tôi! Tôi không bán nó nữa! Tôi sẽ trả lại mười nghìn tệ cho cậu ngay lập tức!"

Lý mập mạp hét lên, lao về phía Đỗ Kỷ.

Ông ta muốn đoạt lại bức Yến Sơn từ trong tay Đỗ Kỷ!

Làm sao Đỗ Kỷ có thể để cho ông ta thành công được?

Lý mập mạp trượt chân ngã như chó ăn phân!

"Lý mập mạp, ông đúng là không biết xấu hổ!"

“Ông dùng tranh giả để lừa người khác, cho dù bị phát hiện cũng không hoàn lại tiền cho người ta. Việc này không có gì sai, bởi vì đây là quy định đã có từ lâu ở giới chơi đồ cổ.”

Hàn Quỳnh chậm rãi khiển trách: “Ông đã bán bức tranh Ngũ Mã giả cho ngài Đỗ rồi. Cho dù ngài Đỗ có lấy được bức Yến Sơn gốc của Mễ Phất từ lớp xen kẽ của bức tranh giả này, ông cũng không thể vì hối hận mà cướp lại được! Ông thế này là đang tự hủy đi thương hiệu của chính mình đấy!”

“Tôi chẳng cần thương hiệu gì sất, tôi chỉ cần tiền thôi!”

Lý mập mạp lẩm bẩm như bị mất trí: “Một bức tranh cổ ngàn năm trị giá hàng trăm triệu lại bị tôi bán ra với giá mười nghìn tệ. Tôi mới là thằng mù! Tôi mới chính là người mới hiểu được chút da lông!"

Mọi người xung quanh đều thở dài tiếc thay cho Lý mập mạp.

Việc kinh doanh đồ cổ này thực sự không phải là việc mà ai cũng có thể làm tốt.

Cẩn thận cất đi bức Yến Sơn của Mễ Phất, Đỗ Kỷ và nhóm ba người của anh đã bị Hàn Quỳnh chặn lại ngay khi vừa mới rời khỏi phố Thư Hoạ.

“Ngài Đỗ, xin đợi một chút.”

"Thầy Hàn, ngài tìm tôi có việc gì sao?"

"Tranh chữ Yến Sơn này của Mễ Phất để mà nói, là một bảo vật trong số những tác phẩm nổi tiếng. Sắp tới, tôi và một số người bạn cũ trong giới đồ cổ có tổ chức một sự kiện. Đến lúc đó, liệu cậu có thể mang theo tranh chữ Yến Sơn của Mễ Phất này đến chơi một chút không? Không biết ý cậu thế nào nhỉ?"

Hàn Quỳnh chân thành ngỏ lời mời.

Đúng lúc Đỗ Kỷ đang tính lịch sự từ chối thì Tằng Hiểu Vân đã nhảy vào nói: "Được, tôi và con rể sẽ đến đúng giờ."

"Được rồi, vậy chúng ta kết bạn zalo đi. Tôi sẽ thông báo cho cậu về thời gian và địa điểm diễn ra sự kiện."

Hàn Quỳnh thêm zalo của Đỗ Kỷ và Tằng Hiểu Vân rồi vui vẻ rời đi.

“Mẹ à, con không có hứng thú với những hoạt động trong giới đồ cổ.”

"Cái đồ ngốc này, Hàn Quỳnh rất có tiếng trong giới đồ cổ đó. Chắc chắn rất nhiều bạn bè của ông ấy đều là người nhiều tiền. Chúng ta tham dự sự kiện này của họ rồi bán mấy bức tranh cổ của cậu đi sẽ kiếm được rất nhiều tiền đó."

Nghe Tằng Hiểu Vân nói như vậy, Đỗ Kỷ cũng không nói nên lời.

Mẹ vợ tương lai của mình thực sự yêu tiền đến tận xương tủy mà.
Chương 24: Chuyện xấu trong nhà và tên trộm

Sau khi trở về nhà họ Dương, cha vợ Dương Chí Kiên cũng biết được chuyện Đỗ Kỷ đã bỏ ra 10.000 nhân dân tệ để mua một bức tranh giả, kẹp giữa bức tranh giả là một bức tranh cổ nghìn năm trị giá hơn 100 triệu nhân dân tệ.

Cha vợ anh vui mừng khôn xiết.

Tuy ông ấy không hiểu đồ cổ tranh chữ nhưng ông ấy biết 100 triệu nhân dân tệ là bao nhiêu.

Lúc đầu ông ấy còn đang nghĩ Đỗ Kỷ phải mất ít nhất hai hoặc ba năm mới có thể tạo được tên tuổi trong ngành y tế Ninh Thành, lúc đó mới kiếm được xô vàng đầu tiên.

Nhưng lại không nghĩ tới Đỗ Kỷ bước vào cửa nhà họ Dương còn chưa tới một tháng mà đã kiếm được một trăm triệu nhân dân tệ.

Thằng nhãi này đúng là thực sự có năng lực.

Không chỉ có tinh thông y thuật và nấu ăn mà còn hiểu về giám định bảo vật.

Đợi Đỗ Kỷ bán bức tranh cổ thời Tống có giá trị trăm triệu tệ kia đi thì Dương Chí Kiên nhất định phải bảo Đỗ Kỷ mua một cái biệt thự lớn.

Sau đó ông Dương sẽ bảo Đỗ Kỷ viết tên Dương Nhạc lên giấy chứng nhận nhà đất.

Nếu Đỗ Kỷ dám từ chối thì ông Dương sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn sự giữa Dương Nhạc và Đỗ Kỷ.

Về phần Đỗ Kỷ, bởi vì anh có thể kiếm được hơn trăm triệu tệ cho nên cuối cùng anh cũng có thể ngủ lại nhà họ Dương.

Nhà của nhà họ Dương có ba phòng ngủ và một phòng khách, có tổng diện tích 120 mét vuông.

Cuối cùng Đỗ Kỷ cũng có được căn phòng nhỏ nhất trong nhà họ Dương.

Chiều hôm sau, Đỗ Kỷ nhận được voice chat do Diêu Mạn gửi đến.

“Nghe nói hôm qua anh kiếm được một món hời ở phố Thư pháp và Hội họa?” Giọng nói của Diêu Mạn uể oải.

"Tin tức của cô nhanh nhạy thật."

“Nếu cậu định bán bức tranh ấy, tôi có thể giới thiệu cho cậu một vị kim chủ đáng tin cậy.”

"Ai là kim chủ?"

"Chú của tôi, Từ Hiểu Minh, chủ tịch tập đoàn chuỗi trang sức Ngân Hoàng."

"Được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?"

"Anh share vị trí cho tôi đi, tôi lái xe tới đón anh."

Nghe vậy, Đỗ Kỷ lập tức gửi định vị cho Diêu Mạn.

Đợi tại chỗ hơn mười phút, cuối cùng một chiếc Jaguar màu đỏ rực rỡ cũng xuất hiện, xe chạy chậm chậm tới sau đó dừng lại bên cạnh Đỗ Kỷ.

Nhìn thấy người lái xe là Diêu Mạn, Đỗ Kỷ mới mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.

Xe chạy gần nửa tiếng, cuối cùng cũng dừng lại trước cổng một khu nhà ở ngoại ô.

Bảo vệ canh cửa ân cần mở cửa xe.

Đỗ Kỷ theo Diêu Mạn xuống xe đi vào nhà.

“Đây là mảnh sân chú tôi mua. Hè nào chú tôi cũng tới đây để tránh nóng.”

Diêu Mạn vừa dẫn đường vừa giới thiệu.

Hai người đi một mạch vào sân trong, bước vào nhà chính, cuối cùng Đỗ Kỷ cũng được nhìn thấy nhà tài trợ lớn Từ Hiểu Minh đang ở phòng khách tầng một.

Sau vài câu khách sáo, Đỗ Kỷ liền đi thẳng vào vấn đề chính, anh trải bức họa do Mễ Phất vẽ ở trước mặt mọi người.

"Đúng là một bức tranh đẹp, quả nhiên là bút tích của Mễ Phất, Đỗ Kỷ, anh cho một cái giá đi."

“Nếu ngài thật sự thích thứ này, vậy đưa cho tôi 80 triệu nhân dân tệ là được.”

"Nghe nói Hàn Quỳnh từng định giá bức tranh này là 100 triệu nhân dân tệ, tại sao anh chỉ cần 80 triệu nhân dân tệ?" Từ Hiểu Minh có chút kinh ngạc.

“Tôi thấy ông khá hợp mắt duyên cho nên giảm giá cho ông 20%.” Đỗ Kỷ không khiêm tốn cũng không hống hách.

“Ha ha ha.” Từ Hiểu Minh cười lớn.

Giao dịch diễn ra khá suôn sẻ, Từ Hiểu Minh dùng tài khoản ngân hàng chuyển 80 triệu tệ cho Đỗ Kỷ và mua bức tranh của anh.

Tiếp đó Từ Hiểu Minh mời Đỗ Kỷ ở lại dùng bữa tối, Đỗ Kỷ cũng không từ chối.

Trên bàn ăn, Đỗ Kỷ quen biết thêm người nhà của Từ Hiểu Minh.

Vợ của Từ Hiểu Minh tên là Diêu Tĩnh Văn, là dì cả của Diêu Mạn.

Con trai cả là Từ Văn Long, năm năm trước cưỡi ngựa bị ngã gãy chân, cho nên hiện tại chân phải hơi bị thọt.

Con dâu lớn Đinh Lan từng là nữ phát thanh viên nổi tiếng của đài truyền hình Ninh Thành, sau khi gả vào nhà họ Từ đã nghỉ việc.

Con trai út Từ Văn Hổ là con ngoài giá thú của Từ Hiểu Minh. Mẹ anh ta đã qua đời vì bệnh tật từ lâu.

Kể từ khi con trai cả là Từ Văn Long biến thành người thọt vào năm năm trước, Từ Hiểu Minh càng ngày càng chán ghét Từ Văn Long.

Ông ấy còn có ý bồi dưỡng đứa con út là Từ Văn Hổ để kế thừa gia sản nhà họ Từ.

Nhưng Từ Văn Hổ là kẻ ăn chơi trác táng, vốn không có khả năng điều hành hay quản lý một công ty tập đoàn.

Mà đứa con trai cả là Từ Văn Long nhiều năm qua vẫn luôn nắm giữ vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn chuỗi trang sức Ngân Hoàng.

Anh ta ăn sâu bén rễ vào tập đoàn này cho nên có rất đông người ủng hộ.

Chỉ cần bản thân anh ta không phạm phải sai lầm lớn nào, Từ Hiểu Minh cũng không thể tìm một lý do để đá anh ta khỏi vị trí giám đốc được.

"Từ Văn Hổ, mũi của anh khó chịu à?"

Nhìn thấy Từ Văn Hổ luôn xịt thuốc vào lỗ mũi, Đỗ Kỷ thuận miệng hỏi.

“Tôi chỉ bị loét mũi thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”

“Loét mũi?”

Đỗ Kỷ nghiêm túc nói: “Đây không phải là vấn đề nhỏ, nếu phát triển thành ung thư khoang mũi thì sẽ khó xử lý đấy.”

“Tiểu Đỗ, cậu đang học y à?”

"Chú ơi, Đỗ Kỷ học trường Cao đẳng Y tế Đại học Ninh Hạ. Chứng ù tai của bà Trần không có bác sĩ nổi tiếng nào trị được nhưng Đỗ Kỷ lại chữa khỏi được đó ạ." Diêu Mạn cười nói.

Từ Hiểu Minh có chút kinh ngạc, liếc nhìn Đỗ Kỷ, lập tức ra lệnh cho quản gia: “Lão Trương, báo cho bác sĩ Lý, bảo ông ấy mang hồ sơ bệnh án và phim chụp X-quang của Văn Hổ đến đây.”

Khoảng hai mươi phút sau, một người đàn ông trung niên cắt tóc húi cua vội vàng bước tới.

Ông ta tên là Lý Triết, là bác sĩ riêng của nhà họ Từ, ông là người kiểm tra sức khỏe định kỳ cho mọi người nhà họ Từ.

"Bác sĩ Lý, đưa hồ sơ bệnh án và phim chụp X-quang của Văn Hổ cho bác sĩ Đỗ xem thử."

"Bác sĩ Đỗ, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Lý Triết đưa tất cả hồ sơ bệnh án và phim chụp X-quang cho Đỗ Kỷ.

Đỗ Kỷ có thể nhìn ra, Lý Triết nói một đằng nghĩ một nẻo.

Sau khi tùy tiện xem qua hồ sơ bệnh án và phim chụp X-quang, Đỗ Kỷ nhìn chằm chằm vào mũi Từ Văn Hổ nói: "Lạm dụng ma túy là sự tự hủy hoại mãn tính. Tốt nhất cậu nên bỏ thuốc càng sớm càng tốt."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Trên mặt Từ Văn Hổ và Lý Triết thoáng qua chút hoảng sợ!

Sau đó Từ Văn Hổ mắng Đỗ Kỷ ầm lên: "Anh nói bậy! Ai dùng ma túy? Anh dùng ma túy mới đúng?"

Lý Triết cũng lên tiếng: "Đỗ Kỷ, nhị thiếu gia rõ ràng là chỉ bị loét mũi, nhưng anh lại nói cậu ấy cắn thuốc, đúng là ông nói gà bà nói vịt, anh có biết xem bệnh không vậy?"

Những người khác trong nhà họ Từ cũng nhìn Đỗ Kỷ bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Nhìn xem, trên tay tôi không có một lỗ kim nào cả! Tôi không dùng ma túy!"

Từ Văn Hổ xắn tay áo lên để mọi người kiểm tra cánh tay của mình.

“Vì muốn thêm phần kích thích, cậu trộn mảnh thủy tinh vào trong bột thuốc, mảnh vỡ này làm xước mao mạch trong mũi, khiến khoang mũi bị loét.” Đỗ Kỷ nói ra sự thật.

Từ Văn Hổ nhìn Đỗ Kỷ bằng ánh mắt hoảng sợ, giống như nhìn thấy quỷ.

"Về phần ông, bác sĩ Lý Triết, với y thuật của ông, hẳn là ông đã sớm phát hiện chuyện Từ Văn Hổ đang dùng ma túy đúng không?"

Đỗ Kỷ quay đầu nhìn chằm chằm Lý Triết: “Tôi đoán Từ Văn Hổ đã nắm được nhược điểm của ông, cho nên ông mới không dám nói sự thật với ông Từ Hiểu Minh phải không?”

Lý Triết vẫn muốn cãi chày cãi cối.

Đỗ Kỷ cười lạnh: "Ông muốn cãi chày cãi cối cũng vô dụng, chỉ cần cho người nhìn chằm chằm Từ Văn Hổ, mấy giờ sau Từ Văn Hổ lên cơn nghiện thì lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay."

Câu nói này lập tức phá vỡ lớp phòng ngự tâm lý của Lý Triết.

Đầu gối ông ta mềm nhũn, quỳ xuống cầu xin Từ Hiểu Minh: “Ông chủ, là Nhị thiếu gia bảo tôi giấu ông. Tôi mắc nợ một tên cho vay nặng lãi cho nên mới trộm hai món đồ cổ trong nhà ông, đem bán lấy tiền trả nợ, trùng hợp thế nào lại bị Nhị thiếu gia phát hiện.”

"Rác rưởi! Phế vật! Đúng là cướp nhà khó phòng mà!"

Từ Hiểu Minh lập tức gia lệnh cho quản gia Trương: "Lôi nhị thiếu gia đi! Đánh gãy một chân của Lý Triết, đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Từ!"
Chương 25: Bố vợ ân cần với con rể

“Tiểu Đỗ, khiến cậu chê cười rồi, y thuật của cậu đúng là rất lợi hại.”

“Ngài Từ cứ yên tâm, ban nãy tôi không nhìn thấy gì hết, cũng không còn sớm nữa rồi, tôi cũng nên về thôi.”

“Ha ha, nói chuyện với người thông minh đúng là vừa bớt lo lại vừa bớt sức. Văn Long, Tiểu Mạn, hai người các con tiễn tiểu Đỗ giúp ta.”

Tiếp đó Từ Văn Long và Diêu Mạn dẫn đường đưa Đỗ Kỷ ra khỏi nhà họ Từ.

“Đỗ Kỷ, y thuật của anh tôi thấy rất được. Anh xem thử cái chân bị thọt của tôi có thể trị được không?” Từ Văn Long thuận miệng hỏi.

Anh ta vẫn có hảo cảm với Đỗ Kỷ.

Sau khi anh ta trở thành kẻ bị thọt, cha của anh ta càng ngày càng lạnh nhạt với anh ta. Từ Văn Long cũng biết cha mình muốn nâng đỡ Từ Văn Hổ thay thế vị trí của mình.

Anh ta và Từ Văn Hổ vốn là cùng cha khác mẹ, cảm tình không sâu cho nên đương nhiên không muốn Từ Văn Hổ cướp hết đi những thứ vốn thuộc về mình.

Bây giờ Đỗ Kỷ chỉ nói mấy câu đã vạch trần được sự thật Từ Văn Hổ chơi ma túy, khiến cha anh ta thất vọng cực kỳ.

Nhà họ Từ là hào môn có khối tài sản trị giá 20 tỷ CNY, cho nên tên nghiện Từ Văn Hổ này nhất định không có tư cách ngồi lên chiếc chế gia chủ nhà họ Từ.

Vì thế địa vị của Từ Văn Long hoàn toàn được chắc chắn.

Mà tất cả những thứ này là do Đỗ Kỷ ban tặng.

Tâm tư của Từ Văn Long, Đỗ Kỷ có thể đoán được một ít.

Anh cũng không có hứng thú với màn ân oán tình thù đấu đá của hào môn.

Anh nhìn lướt qua cái chân bị thọt của Từ Văn Long, nói: “Anh cưỡi ngựa té ngã cho nên bị thương, bác sĩ nối xương cho anh khi đó không đặt xương đúng vị trí cho nên khiến xương của anh phát triển lệch.”

Ôi vãi, hóa ra đây là sự thật!

Nhưng bác sĩ nối xương cho anh ta lúc ấy là một bác sĩ trung y nổi tiếng trong nước.

Sao ông ta có thể không nối đúng vị trí được chứ?

Chắc chắn là có âm mưu gì đấy!

Nhất định ông ta đã bị thằng em anh ta mua chuộc cố ý biến anh ta thành kẻ thọt!

Gương mặt Từ Văn Long không ngừng biến sắc.

Kỹ năng suy diễn của anh ta vẫn luôn rất lợi hại.

Đương nhiên là Đỗ Kỷ không biết được suy nghĩ hiện tại trong lòng Từ Văn Long.

Anh tiếp tục nói: “Muốn chữa khỏi chân cho anh, chuyện này rất phiền phức. Nhưng cũng không phải là không có cách.”

“Anh nói gì? Anh có chữa khỏi chân cho tôi ư?” Từ Văn Long vô cùng kích động.

“Đỗ Kỷ, anh có chắc chắn có thể chữa khỏi được chân của anh Long chứ?” Diêu Mạn cũng rất nghi ngờ.

Trong năm năm này, Diêu Tĩnh Văn và Đinh Lan mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng tới chữa trị chân cho Từ Văn Long.

Cũng không phải là không có hiệu quả.

Ít nhất bàn chân thọt của Từ Văn Long biến thành hơi thọt.

Nhưng những bác sĩ đó đều nói chuyện làm phẫu thuật chân cho Từ Văn Long có nguy hiểm rất lớn.

Muốn Từ Văn Long giống như người bình thường, hai chân đi lại không có thọt là chuyện không thể nào.

“Cách của tôi đó chính là đánh gãy xương đùi bị nối sai của anh ta đi, sau đó nối xương lại một lần nữa.” Đỗ Kỷ nói.

Diêu Mạn sứng sốt một chút nói: “Chuyện này quá nguy hiểm, anh Văn Long cũng sắp ba mươi tuổi rồi, xương cốt của anh ấy đã ngừng phát triển. Anh lấy đoạn xương đùi bị nối sai đó ra vậy thì liệu anh ấy còn đứng được nữa không?”

Từ Văn Long nghe thế cũng sa sầm mặt mũi.

Làm một người thọt, tuy rằng rất uất ức, nhưng vẫn tốt hơn làm người què cả đời ngồi trên xe lăn nhiều.

“Ha ha, Diệu Mạn cô không học y cô không hiểu đâu.”

Đỗ Kỷ giải thích: “Trong xương người có các nguyên bào xương. Khi một người bị gãy xương hoặc bị thiếu một phần xương, các nguyên bào xương sẽ khởi động lại làm cho xương phát triển trở lại. Tất nhiên, tuổi càng cao thì tốc độ phát triển của xương mới càng chậm.”

“Ý của anh là nếu như kéo dài thêm vài năm nữa thì chân của anh Văn Long sẽ không còn khả năng chữa khỏi nữa?”

“Đại loại là như thế.”

Đỗ Kỷ quay người nói với Từ Văn Long: “Có làm giải phẫu hay không là do anh quyết định. Bất kể là cuộc giải phẫu nào cũng sẽ có khả năng thất bại. Được rồi, anh không cần tiễn tôi nữa, tôi sẽ ngồi xe Diêu Mạn trở về.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Từ, Diêu Mạn lái xe đưa Đỗ Kỷ tới cửa khu nhà Thúy Đình, Đỗ Kỷ lập tức xuống xe.

Diêu Mạn vừa mới đánh xe đi Đỗ Kỷ đã nhận được điện thoại của Dương Nhạc.

“Đỗ Kỷ, chiều nay anh không đi bệnh viện làm việc, anh bỏ nửa ngày công đó à.”

“Anh đi làm chuyện quan trọng.”

Phía bên kia điện thoại truyền tới tiếng gầm gừ của mẹ vợ: “Cậu thì có thể làm được chuyện gì ra hồn chứ? Lập tức cút về đây cho tôi!”

“Tôi đã ở trước cửa khu nhà rồi.”

Nói xong, Đỗ Kỷ lập tức cúp điện thoại.

Vừa mới trở về nhà họ Dương, Đỗ Kỷ đã nghe được giọng nói oán trách của mẹ vợ Tằng Hiểu Vân.

“Ông Vương ở tầng 6 sắp chuyển nhà, bọn họ mua một biệt thự rộng 300 mét vuông. Biệt thự có hai tầng, có sân vườn, còn có tận năm phòng ngủ. Tiền nhà là do con rể ông Vương thanh toán, vợ của ông Vương khoe khoang ở trước mặt mẹ nửa ngày trời, mẹ sắp tức chết rồi!”

“Mẹ, mẹ ghen ghét người khác làm gì, chúng ta cố gắng thêm mấy năm là có thể mua được biệt thự!”

“Lại còn phải nỗ lực mấy năm à? Lúc đó giá nhà nhất định sẽ rất đắt đỏ nha.”

Dừng một chút, Tằng Hiểu Vân xoay đầu hỏi Đỗ Kỷ: “Chiều nay cậu đi chơi ở đâu?”

“Tôi đi bán bức tranh kia.”

“Cậu bán bức tranh đó rồi?” Hai mắt Tằng Hiểu Vân lóe lên: “Bán được bao nhiêu?”

“Diêu Mạn giới thiệu cho tôi một người kim chủ, là chú của cô ấy, Từ Hiểu Minh.”

“Người cậu nói chính là chủ tịch của Ngân Hoàng, Từ Hiểu Minh sao?”

“Chính là ông ấy.”

“Ông ấy chính là người giàu thứ mười sáu tại tỉnh A, không nghĩ tới ông ấy lại là chú của bạn học cậu.” Tằng Hiểu Vân ấp úng nói: “Ông ấy trả bao nhiêu?”

“80 triệu tệ.”

Vừa nghe thấy lời này, toàn thân Tằng Hiểu Vân phát run.

Giống như có 80 triệu nhân dân tệ đè lên người bà ấy.

Phản ứng của Dương Chí Kiên không khác Tằng Hiểu Vân là bao.

Ông ấy nuốt vài ngụm nước bọt, bày ra vẻ hiền từ nói với Đỗ Kỷ: “Con rể ngoan, đã ăn cơm tối chưa? Nếu như còn chưa ăn thì cha sẽ lập tức đi nấu cho con ăn.”

“Không cần đâu cha vợ, con đã ăn ở nhà họ Từ rồi.”

“Vậy cha đi pha trà cho con.”

Ha ha, biết được trong tay Đỗ Kỷ có 80 triệu, người cha vợ Dương Chí Kiên này của anh lập tức ân cần với Đỗ Kỷ.

Lúc này mẹ vợ Tằng Hiểu Vân đột nhiên kêu to: “Đỗ Kỷ cái thứ ngu dốt cậu! Bức tranh kia có giá 100 triệu tệ! Cậu lại bán với giá 80 triệu tệ, vậy là lỗ 20 triệu tệ!”

“Đồ đàn bà thiển cận, bà mới là kẻ ngu dốt!”

Không đợi Đỗ Kỷ giải thích, Dương Chí Kiên đã lớn tiếng dạy dỗ Tằng Hiểu Vân: “Từ Hiểu Minh người ta là đại gia, rất sĩ diện đương nhiên là thông hiểu đạo lý làm người. Tiểu Kỷ giảm cho ông ấy 20 triệu tệ đương nhiên sau này ông ấy sẽ có qua có lại. Cách này của Tiểu Kỷ gọi là dùng tiền mua quan hệ, bà không hiểu thì đừng có ăn nói linh tinh.”

Tằng Hiểu Vân cũng không ngu, bà ấy lập tức suy nghĩ cẩn thận.

Lỗ 20 triệu tệ lại nhận được hảo cảm của Từ Hiểu Minh, hình như vụ làm ăn này của Đỗ Kỷ cũng không lỗ.

Dù sao bức tranh kia cũng là do Đỗ Kỷ kiếm lời.

Một nhà bốn người lại nói chuyện trong chốc lát, sau đó Đỗ Kỷ trở về phòng nghỉ ngơi.

Không nghĩ tới sau khi Dương Nhạc bước vào phòng của Đỗ Kỷ lại tiện tay đóng cửa lại.

“Tôi muốn tâm sự với anh.”

“Được nha, em muốn tâm sự cái gì?”

“Mẹ tôi luôn nói anh là đồ ngốc, anh đừng để trong lòng. Mẹ của tôi là người thích tiền, thích đua đòi mà thôi.” Dược Nhạc thấp giọng nói.

“Không sao, mẹ mắng con trai là kẻ ngốc cũng là chuyện bình thường. Tuy anh không phải con trai ruột nhưng cũng là con rể tương lai của bà, con rể cũng là con. Bà mắng anh ngu dốt cũng là vì muốn tốt cho anh.”

“Anh thật sự không để bụng sao?” Dương Nhạc vẫn còn hơi lo lắng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom