Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174 2
Chương 1742
Chuyện này bọn họ không hề thu thập được một chút tin tức nào, chuyện gây nên sóng gió lớn như thế trong giới sát thủ tại sao lại không có được một tin tức nào?
Ở đại lục Cửu Châu có bao nhiêu người có trong tay khoản bạc này, là ai mà lại có thù lớn như thế với Phượng Khương Trần, tình nguyện tiêu cái giá gần ba vạn mười vạn lượng vàng để đổi lấy cái mạng của Phượng Khương Trần.
Nếu như là hành động của Huyền Tiêu cung, vậy tại sao Huyên Minh Kỳ lại không biết?
Nếu như không phải là Huyền Tiêu cung, thế thì là ai?
Nghi vấn liên tiếp khiến Vương Cẩm Lăng và Cửu Hoàng thúc lần nữa phải xem trọng chuyện này, càng giấu diếm ngụy trang hành trình của mình kỹ càng hơn.
Thương thế của Lam Y Lâm không nhẹ, sau khi xác định được an toàn, Phượng Khương Trần ngay lập tức xử lý ngoại thương thay cho nàng ta, và cả nội thương do bị nàng đè lên người, khiến nội tạng của nàng ta bị thương. Sau khi xử lý xong thương thế của Lam Y Lâm, Phượng Khương Trần mới nghĩ đến vết thương trên người mình.
Thương thế trên người nàng không nghiêm trọng lắm, chỉ bị trầy da xay xát mà thôi. Nhưng cho dù như thế thì đến khi Phượng Khương Trần xử lý xong xuôi vết thương trên người hai người cũng đã đến đêm khuya. Nàng bưng nước bẩn ra ngoài chuẩn bị đem đi đổ, vừa mở cửa ra thì đã thấy Cửu Hoàng thúc đứng đợi ở trước cửa, khuôn mặt anh tuấn chìm trong bóng tối, làm người ta không nhìn ra được ánh mắt của hắn.
Phượng Khương Trần đứng ở cửa, kinh ngạc nói: “Sao vậy?”
Nàng biết Cửu Hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng bề bộn nhiều việc, vội vàng đi điều tra chuyện sát thủ, nên phải vội vàng triệu tập người. Theo lý thì bọn họ ăn mặc như thế này, lại thêm đội ngũ xuất chinh chính thức chỉ sắp xếp người của bọn họ, hành tung của bọn họ sẽ không bại lộ nhanh đến mức này mới phải.
Cửu Hoàng thúc không nói gì, nhận lấy chậu gỗ từ tay Phượng Khương Trần, tựa như đang nâng một hòn ngọc quý giá trong taym vẻ mặt trang nghiêm đi ra ngoài, máy móc xối nước rửa sơ cái chậu rồi lại cầm quay về. Cả quá trình này, tư thế cầm chậu của Cửu Hoàng thúc không hề thay đổi, hắn… hình như chưa từng làm những chuyện này.
Trên mặt Phượng Khương Trần nở nụ cười nhạt, tiếp nhận chậu gỗ từ tay hắn, tùy ý đặt nó xuống, nàng ngẩng đầu mỉm cười, nhìn Cửu Hoàng thúc, dường như đang chờ hắn mở lời trước.
“Khụ khụ…” Cửu Hoàng thúc không được tự nhiên hắng giọng một tiếng: “Ra ngoài tản bộ một chút đi.”
Trong tiểu viện của nông gia, trời vừa tối là cực kỳ yên tĩnh, cả thôn đều im ắng, khiến cho người ta vô thức buông lỏng cảnh giác, Phượng Khương Trần gật đầu, vươn tay đóng cửa lại.
Hai người sóng vai rời đi, Vương Cẩm Lăng đứng ở phía sau cây cột, trong tay cằm bình thuốc Đông y, hít sâu vào một hơi, xoay người rời đi. Bình thuốc trong tay cũng thuận thế trượt xuống, lăn trên mặt đất vài vòng, cũng không biết là nó đã lăn mất chỗ nào rồi, để ai được hưởng lợi.
Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần đi dọc theo một con sông nhỏ của thôn Nhãn, đi hơn nửa ngày, Phượng Khương Trần đã cảm thấy hơi se lạnh, Cửu Hoàng thúc mới mở miệng nói: “Chuyện ngày hôm nay, ta xin lỗi nàng.”
Để hắn nói ra lời xin lỗi, không thể nghi ngờ đó chính là sự khiêu chiến, đừng nói là Cửu Hoàng thúc, đến cả Phượng Khương Trần cũng hơi sửng sốt, kinh ngạc quay sang, nhìn về phía Cửu Hoàng thúc. Đáng tiếc trời quá tối, không nhìn thấy rõ biểu cảm của Cửu Hoàng thúc.
“Không sao cả, huynh đừng để trong lòng, chuyện ngày hôm nay là ngoài ý muốn, không ai ngờ rằng ta đã ngụy trang thành dáng vẻ này rồi mà còn có thể bị người ta nhận ra.” Phượng Khương Trần lơ đễnh khoát tay, chuyện hôm nay dù có sai cũng không phải do Cửu Hoàng thúc, cũng không phải do Vương Cẩm Lăng.
“Hơn nữa, gặp được hắn ta cũng xem như một chuyện tốt, nếu không chúng ta sẽ không biết có người quyết tâm muốn lấy mạng ta đến thế.” okt vừa đi vừa đá đá mấy hòn đá trên bờ sông. Xem ra nàng thật sự không để chuyện hôm nay trong lòng, thế là… Cửu Hoàng thúc thở ra một hơi dài.
Chuyện này bọn họ không hề thu thập được một chút tin tức nào, chuyện gây nên sóng gió lớn như thế trong giới sát thủ tại sao lại không có được một tin tức nào?
Ở đại lục Cửu Châu có bao nhiêu người có trong tay khoản bạc này, là ai mà lại có thù lớn như thế với Phượng Khương Trần, tình nguyện tiêu cái giá gần ba vạn mười vạn lượng vàng để đổi lấy cái mạng của Phượng Khương Trần.
Nếu như là hành động của Huyền Tiêu cung, vậy tại sao Huyên Minh Kỳ lại không biết?
Nếu như không phải là Huyền Tiêu cung, thế thì là ai?
Nghi vấn liên tiếp khiến Vương Cẩm Lăng và Cửu Hoàng thúc lần nữa phải xem trọng chuyện này, càng giấu diếm ngụy trang hành trình của mình kỹ càng hơn.
Thương thế của Lam Y Lâm không nhẹ, sau khi xác định được an toàn, Phượng Khương Trần ngay lập tức xử lý ngoại thương thay cho nàng ta, và cả nội thương do bị nàng đè lên người, khiến nội tạng của nàng ta bị thương. Sau khi xử lý xong thương thế của Lam Y Lâm, Phượng Khương Trần mới nghĩ đến vết thương trên người mình.
Thương thế trên người nàng không nghiêm trọng lắm, chỉ bị trầy da xay xát mà thôi. Nhưng cho dù như thế thì đến khi Phượng Khương Trần xử lý xong xuôi vết thương trên người hai người cũng đã đến đêm khuya. Nàng bưng nước bẩn ra ngoài chuẩn bị đem đi đổ, vừa mở cửa ra thì đã thấy Cửu Hoàng thúc đứng đợi ở trước cửa, khuôn mặt anh tuấn chìm trong bóng tối, làm người ta không nhìn ra được ánh mắt của hắn.
Phượng Khương Trần đứng ở cửa, kinh ngạc nói: “Sao vậy?”
Nàng biết Cửu Hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng bề bộn nhiều việc, vội vàng đi điều tra chuyện sát thủ, nên phải vội vàng triệu tập người. Theo lý thì bọn họ ăn mặc như thế này, lại thêm đội ngũ xuất chinh chính thức chỉ sắp xếp người của bọn họ, hành tung của bọn họ sẽ không bại lộ nhanh đến mức này mới phải.
Cửu Hoàng thúc không nói gì, nhận lấy chậu gỗ từ tay Phượng Khương Trần, tựa như đang nâng một hòn ngọc quý giá trong taym vẻ mặt trang nghiêm đi ra ngoài, máy móc xối nước rửa sơ cái chậu rồi lại cầm quay về. Cả quá trình này, tư thế cầm chậu của Cửu Hoàng thúc không hề thay đổi, hắn… hình như chưa từng làm những chuyện này.
Trên mặt Phượng Khương Trần nở nụ cười nhạt, tiếp nhận chậu gỗ từ tay hắn, tùy ý đặt nó xuống, nàng ngẩng đầu mỉm cười, nhìn Cửu Hoàng thúc, dường như đang chờ hắn mở lời trước.
“Khụ khụ…” Cửu Hoàng thúc không được tự nhiên hắng giọng một tiếng: “Ra ngoài tản bộ một chút đi.”
Trong tiểu viện của nông gia, trời vừa tối là cực kỳ yên tĩnh, cả thôn đều im ắng, khiến cho người ta vô thức buông lỏng cảnh giác, Phượng Khương Trần gật đầu, vươn tay đóng cửa lại.
Hai người sóng vai rời đi, Vương Cẩm Lăng đứng ở phía sau cây cột, trong tay cằm bình thuốc Đông y, hít sâu vào một hơi, xoay người rời đi. Bình thuốc trong tay cũng thuận thế trượt xuống, lăn trên mặt đất vài vòng, cũng không biết là nó đã lăn mất chỗ nào rồi, để ai được hưởng lợi.
Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần đi dọc theo một con sông nhỏ của thôn Nhãn, đi hơn nửa ngày, Phượng Khương Trần đã cảm thấy hơi se lạnh, Cửu Hoàng thúc mới mở miệng nói: “Chuyện ngày hôm nay, ta xin lỗi nàng.”
Để hắn nói ra lời xin lỗi, không thể nghi ngờ đó chính là sự khiêu chiến, đừng nói là Cửu Hoàng thúc, đến cả Phượng Khương Trần cũng hơi sửng sốt, kinh ngạc quay sang, nhìn về phía Cửu Hoàng thúc. Đáng tiếc trời quá tối, không nhìn thấy rõ biểu cảm của Cửu Hoàng thúc.
“Không sao cả, huynh đừng để trong lòng, chuyện ngày hôm nay là ngoài ý muốn, không ai ngờ rằng ta đã ngụy trang thành dáng vẻ này rồi mà còn có thể bị người ta nhận ra.” Phượng Khương Trần lơ đễnh khoát tay, chuyện hôm nay dù có sai cũng không phải do Cửu Hoàng thúc, cũng không phải do Vương Cẩm Lăng.
“Hơn nữa, gặp được hắn ta cũng xem như một chuyện tốt, nếu không chúng ta sẽ không biết có người quyết tâm muốn lấy mạng ta đến thế.” okt vừa đi vừa đá đá mấy hòn đá trên bờ sông. Xem ra nàng thật sự không để chuyện hôm nay trong lòng, thế là… Cửu Hoàng thúc thở ra một hơi dài.
Bình luận facebook