Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174 3
Chương 1743
Bị toàn bộ giới sát thủ nhớ thương, còn có thể cười nói thản nhiên như thế. Phượng Khương Trần như thế rất tốt, nàng cứ như thế đã rất tốt rồi, dù là trên người nàng có một bí mật kinh thiên động địa nào đó cũng chẳng liên quan nữa.
“Về Lam Y Lâm, ta sẽ nhanh chóng đưa nàng ta đi, sẽ không để nàng ta đi theo chúng ta.” Cửu Hoàng thúc hoàn toàn vứt bỏ ý nghĩ tra xét lai lịch của Phượng Khương Trần.
Kiểu người như Phượng Khương Trần, tuyệt đối không có khả năng sẽ kì kì quái quái giống như Lý Tưởng và Lam Y Lâm, huống chi Phượng Khương Trần thế này cũng rất tốt.
“Đưa đi? Đưa đi đâu? Nàng ta chắc hẳn cũng là người bị đám người của tổ chức sát thủ nhớ thương.” Phượng Khương Trần không có hảo cảm với Lam Y Lâm, nhưng cũng không có ác cảm, chỉ là một cô gái ngây thơ mà thôi. Nếu như bọn họ vứt bỏ Lam Y Lâm, Lam Y Lâm rất nhanh sẽ chết đi.
Thế giới tàn khốc này, không phải là nơi mà một cô gái có thể một mình sống sót. Một cô gái như thế, xem như không mang cái họ Lam này trên người thì cũng sẽ không sống được bao lâu.
“Buổi chiều vừa tra khảo mấy người đến bắt nàng ta đi, đã có thể khẳng định rằng nàng ta chạy từ Thôi gia đến đây.” Chẳng biết từ lúc nào, Cửu Hoàng thúc phát hiện hắn lại thảo luận chuyện này với Phượng Khương Trần.
“Thôi gia? Thôi gia thế mà lại bắt người của hoàng tộc Lam thị, bọn họ muốn làm gì?” Phượng Khương Trần lần nữa bỗng nhiên dừng bước, hỏi Cửu Hoàng thúc.
Sẽ không giống như nàng nghĩ đấy chứ? Nếu là thế, vậy Thôi gia cũng đáng sợ quá rồi, dã tâm quá lớn.
“Hy vọng không phải là thế, chờ đến khi Lam Y Lâm tỉnh lại thì nàng hỏi nàng ta thử một chút, cố gắng tìm được một ít thông tin hữu dụng từ miệng nàng ta. Ta đã thông báo cho người của Thôi gia, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hai ngày sau nữa người của Thôi gia sẽ đến đón nàng ta trở về.” Thôi gia rất xem trọng Lam Y Lâm, còn về phần nguyên nhân thì Cửu Hoàng thúc đã có thể mơ hồ đoán được chính xác.
Thôi gia đương nhiên sẽ không vì người của Lam gia mà cố gắng nỗ lực, nhưng… nếu như hài tử của một người họ Lam có một nửa huyết mạch của Thôi gia, thế thì lại là chuyện khác.
Phượng Khương Trần gật đầu, biểu thị nàng sẽ nhận nhiệm vụ này.
Lam Y Lâm quá ngây thơ, không biết lời gì nên nói, lời gì không nên nói, bảo nàng đến hỏi cũng được, chỉ là có một chuyện Phượng Khương Trần không thể ngờ đến là…
Sau khi Lam Y Lâm tỉnh lại, nàng ta trở nên thông minh cẩn trọng hơn rất nhiều, nàng đã thử dùng cách nói chuyện phiếm để dẫn dụ Lam Y Lâm nói ra một vài chuyện, nhưng nàng ta lại rất thông minh không chịu nói gì thêm, cứ kéo dài thời gian rồi lập tức chuyển sang chuyện khác.
Nàng nói mình đã mất trí nhớ, vừa tỉnh dậy đã ở trong một viện tử rất rộng lớn, không được phép ra ngoài, nàng ta lén lút trốn ra ngoài được. Hỏi nàng ta tại sao lại muốn chạy ra ngoài, nàng ta lại hô đau đầu, có làm cách gì cũng không chịu nói ra, nửa câu cũng không đề cập đến chuyện có Thôi gia, xem ra nàng ta có mâu thuẫn rất lớn với Thôi gia.
Phượng Khương Trần biết nàng ta vì trải qua chuyện này mà đã trở nên thành thục không ít, cũng đã hiểu rõ hiện thực của thế giới này, đầu óc đã linh hoạt hơn, xem ra là nhờ một nhát đao mà đã khá hơn.
Hơi nửa ngày vẫn không ra được kết quả gì, Phượng Khương Trần hiểu rõ Lam Y Lâm chắc chắn đã cho rằng bọn họ biết thân thế của nàng ta rồi, thế là nàng thuận miệng nói nàng ta dưỡng thương cho tốt, người của Thôi gia sẽ rất nhanh đến đón nàng ta.
Quả nhiên, lời này đã trúng ngay nhược điểm của Lam Y Lâm, nàng vừa nhắc đến Thôi gia, Lam Y Lâm liền không giả đau nữa, nàng ta mở to hai mắt nhìn nàng: “Các người biết ta từ đâu đến ư?”
Phượng Khương Trần gật đầu: “Đúng thế, người của Thôi gia đã tìm đến, ngày mai sẽ có người đến đón người.”
Bị toàn bộ giới sát thủ nhớ thương, còn có thể cười nói thản nhiên như thế. Phượng Khương Trần như thế rất tốt, nàng cứ như thế đã rất tốt rồi, dù là trên người nàng có một bí mật kinh thiên động địa nào đó cũng chẳng liên quan nữa.
“Về Lam Y Lâm, ta sẽ nhanh chóng đưa nàng ta đi, sẽ không để nàng ta đi theo chúng ta.” Cửu Hoàng thúc hoàn toàn vứt bỏ ý nghĩ tra xét lai lịch của Phượng Khương Trần.
Kiểu người như Phượng Khương Trần, tuyệt đối không có khả năng sẽ kì kì quái quái giống như Lý Tưởng và Lam Y Lâm, huống chi Phượng Khương Trần thế này cũng rất tốt.
“Đưa đi? Đưa đi đâu? Nàng ta chắc hẳn cũng là người bị đám người của tổ chức sát thủ nhớ thương.” Phượng Khương Trần không có hảo cảm với Lam Y Lâm, nhưng cũng không có ác cảm, chỉ là một cô gái ngây thơ mà thôi. Nếu như bọn họ vứt bỏ Lam Y Lâm, Lam Y Lâm rất nhanh sẽ chết đi.
Thế giới tàn khốc này, không phải là nơi mà một cô gái có thể một mình sống sót. Một cô gái như thế, xem như không mang cái họ Lam này trên người thì cũng sẽ không sống được bao lâu.
“Buổi chiều vừa tra khảo mấy người đến bắt nàng ta đi, đã có thể khẳng định rằng nàng ta chạy từ Thôi gia đến đây.” Chẳng biết từ lúc nào, Cửu Hoàng thúc phát hiện hắn lại thảo luận chuyện này với Phượng Khương Trần.
“Thôi gia? Thôi gia thế mà lại bắt người của hoàng tộc Lam thị, bọn họ muốn làm gì?” Phượng Khương Trần lần nữa bỗng nhiên dừng bước, hỏi Cửu Hoàng thúc.
Sẽ không giống như nàng nghĩ đấy chứ? Nếu là thế, vậy Thôi gia cũng đáng sợ quá rồi, dã tâm quá lớn.
“Hy vọng không phải là thế, chờ đến khi Lam Y Lâm tỉnh lại thì nàng hỏi nàng ta thử một chút, cố gắng tìm được một ít thông tin hữu dụng từ miệng nàng ta. Ta đã thông báo cho người của Thôi gia, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hai ngày sau nữa người của Thôi gia sẽ đến đón nàng ta trở về.” Thôi gia rất xem trọng Lam Y Lâm, còn về phần nguyên nhân thì Cửu Hoàng thúc đã có thể mơ hồ đoán được chính xác.
Thôi gia đương nhiên sẽ không vì người của Lam gia mà cố gắng nỗ lực, nhưng… nếu như hài tử của một người họ Lam có một nửa huyết mạch của Thôi gia, thế thì lại là chuyện khác.
Phượng Khương Trần gật đầu, biểu thị nàng sẽ nhận nhiệm vụ này.
Lam Y Lâm quá ngây thơ, không biết lời gì nên nói, lời gì không nên nói, bảo nàng đến hỏi cũng được, chỉ là có một chuyện Phượng Khương Trần không thể ngờ đến là…
Sau khi Lam Y Lâm tỉnh lại, nàng ta trở nên thông minh cẩn trọng hơn rất nhiều, nàng đã thử dùng cách nói chuyện phiếm để dẫn dụ Lam Y Lâm nói ra một vài chuyện, nhưng nàng ta lại rất thông minh không chịu nói gì thêm, cứ kéo dài thời gian rồi lập tức chuyển sang chuyện khác.
Nàng nói mình đã mất trí nhớ, vừa tỉnh dậy đã ở trong một viện tử rất rộng lớn, không được phép ra ngoài, nàng ta lén lút trốn ra ngoài được. Hỏi nàng ta tại sao lại muốn chạy ra ngoài, nàng ta lại hô đau đầu, có làm cách gì cũng không chịu nói ra, nửa câu cũng không đề cập đến chuyện có Thôi gia, xem ra nàng ta có mâu thuẫn rất lớn với Thôi gia.
Phượng Khương Trần biết nàng ta vì trải qua chuyện này mà đã trở nên thành thục không ít, cũng đã hiểu rõ hiện thực của thế giới này, đầu óc đã linh hoạt hơn, xem ra là nhờ một nhát đao mà đã khá hơn.
Hơi nửa ngày vẫn không ra được kết quả gì, Phượng Khương Trần hiểu rõ Lam Y Lâm chắc chắn đã cho rằng bọn họ biết thân thế của nàng ta rồi, thế là nàng thuận miệng nói nàng ta dưỡng thương cho tốt, người của Thôi gia sẽ rất nhanh đến đón nàng ta.
Quả nhiên, lời này đã trúng ngay nhược điểm của Lam Y Lâm, nàng vừa nhắc đến Thôi gia, Lam Y Lâm liền không giả đau nữa, nàng ta mở to hai mắt nhìn nàng: “Các người biết ta từ đâu đến ư?”
Phượng Khương Trần gật đầu: “Đúng thế, người của Thôi gia đã tìm đến, ngày mai sẽ có người đến đón người.”
Bình luận facebook