Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174 4
Chương 1744
Lời này vừa nói ra, cuối cùng Lam Y Lâm không chịu nổi nữa, cả người dường như đã sắp hỏng đến nơi, nàng ta ôm chặt lấy Phượng Khương Trần mà gào khóc: “Không đâu, khuông được đâu, ta không muốn trở về, không muốn trở về, các người đừng để người của Thôi gia đến đưa ta đi, đấy không phải là nhà của ta, bọn họ không phải là người nhà của ta.”
“Ta không muốn về Thôi gia, không muốn gả cho cái con ma đoản mệnh kia, càng không muốn sinh con, Trần Khương, Trần Khương, ngươi hãy giúp ta, đừng đưa ta cho họ. Ngươi hãy tin ta, ta rất lợi hại, ta có thể giúp ngươi kiếm được rất rất rất nhiều tiền, chỉ cần các ngươi đừng đưa ta về Thôi gia, ta cam đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ta không muốn về Thôi gia đâu. Ta không muốn gả cho người kia…”
Phượng Khương Trần biết kế hoạch của mình đã có hiệu quả, vội vàng ngồi trở lại dỗ dàng Lam Y Lâm: “Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là về nhà thôi mà, bọn họ sẽ không ép buộc ngươi làm gì cả, nơi đó là nhà của ngươi mà, người nhà của ngươi không phải đang ở nơi đó ư?”
Phượng Khương Trần kiên nhẫn dỗ dàng nàng ta, Lam Y Lâm dù có được dỗ thế nào cũng không nghe lọt vào tai, hất tay Phượng Khương Trần đi, không để ý đến vết thương lại bị hở miệng lần nữa, lớn tiếng kêu khóc: “Không phải, không phải, nói đó không phải là nhà của ta, ta không muốn về đó, bọn họ xem ta như là thú cưng mà nuôi. Ngày ngày bọn họ không cho ta làm cái này, không cho phép ta làm cái kia, làm sai thì sẽ không cho ăn cơm, còn muốn gả ta cho cái con ma đoản mệnh kia, muốn ta sinh ra một đứa con trai, sau đó giết ta.”
“Hu hu hu… Bọn họ thật sự rất đáng sợ, ta còn một người đệ đệ nữa, nhưng lại là một đứa ngốc suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, hơn mười tuổi mà còn không biết nói chuyện, mỗi ngày cứ mở to mắt mà nhìn người khác, người khác cho hắn anh cái gì thì hắn ăn cái đó. Ta nghe bọn họ nói rằng, vốn dĩ ta có huynh trưởng và đệ đệ, nhưng đều chết hết cả rồi, chỉ còn thằng đệ đệ ngu ngốc kia là còn sống và có ta nữa… Nhưng bọn họ lại muốn bức ép ta lấy chồng, ta không muốn đâu, trước đó người kia bị dọa sợ mà chết tươi, sau đó thì ta đến, ta nói không gả, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho ta, muốn bức rsp ta gả.”
“Trần Khương, Trần Khương à, nơi đó không phải là nhà của ta, các người đừng để ta bị đưa trở về đó có được không? Ta không muốn trở về, bọn họ thật sự quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ…”
Nói đến đây, Lam Y Lâm òa khóc, ôm chặt Phượng Khương Trần không buông: “Ba, mẹ, các người đang ở đâu, các người đang ở đâu, ba mẹ mau đến cứu con với, con sẽ không tiếp tục ham chơi nữa, con nhất định sẽ học hành chăm chỉ, thi vào một ngôi trường đại học tốt, ba mẹ đừng bỏ con lại mà. Nơi này thật đáng sợ… cái gì mà nhân vật nữ chính bất tử, bọn họ đều lừa gạt con, vừa nãy con còn suýt chết. Ba, mẹ, con rất sợ… con không muốn quay về Thôi gia đâu, không muốn lấy chống đâu, không muốn sinh con đâu, không muốn…”
Còn những lời sau đó, Lam Y Lâm không tiếp tục nói ra nữa, Phượng Khương Trần ra tay, đánh nàng ta bất tỉnh.
Nhiêu đây đã đủ rồi, có nói thêm thì nàng sợ Lam Y Lâm sẽ bại lộ thân phận, đến lúc đó tất cả mọi người đều biết thì sẽ phiền phức. Mà Phượng Khương Trần không hề biết rằng, Lam Y Lâm đột nhiên trở nên khác thường, đã khiến Thôi gia cảnh giác.
Phượng Khương Trần buông Lam Y Lâm ra, kéo chăn đắp kín cho nàng ta, nhẹ nhàng sờ vào trán của nàng ta, thở dài: “Đứa nhỏ ngốc nghếch này, ngươi không phải đã nói nữ tử phải tự cường ư, mọi chuyện rồi sẽ tốt.”
Mặc dù nàng biết sau khi Lam Y Lâm trở về cũng sẽ chỉ trở thành một con rối mặc cho Thôi gia điều khiển, đừng nói Lam Y Lâm chỉ là một cô gái nhỏ, chỉ dựa vào việc nàng ta rơi vào trong tay của Thôi gia, nàng ta cũng chỉ có thể nghe theo những gì Thôi gia muốn…
Dã tâm của Thôi gia, cách mà Thôi gia đối đãi với hoàng tộc Lam thị, thật sự quá đáng sợ!
Thôi gia nuôi hậu nhân của hoàng tộc Lam thị như nuôi heo, nam thì giết, chỉ để lại nữ để thành hôn với công tử của Thôi gia, sinh ra người Lam thị chảy trong mình huyết mạch của Thôi gia.
Lần này, Thôi gia đột nhiên đưa ra quyết định, muốn nhúng tay vào kế hoạch đối phó với Huyền Tiêu cung, chỉ sợ là vì muốn nghe ngóng tin tức Lam Y Lâm, kết quả không ngờ là Lam Y Lâm lại rơi vào tay bọn họ, để bọn họ phát hiện ra mánh khóe của Thôi gia…
Thôi gia làm như thế thật sự quá đáng sợ, Phượng Khương Trần có thể khẳng định rằng Thôi gia chính là kẻ địch lớn nhất của bọn họ!
Lời này vừa nói ra, cuối cùng Lam Y Lâm không chịu nổi nữa, cả người dường như đã sắp hỏng đến nơi, nàng ta ôm chặt lấy Phượng Khương Trần mà gào khóc: “Không đâu, khuông được đâu, ta không muốn trở về, không muốn trở về, các người đừng để người của Thôi gia đến đưa ta đi, đấy không phải là nhà của ta, bọn họ không phải là người nhà của ta.”
“Ta không muốn về Thôi gia, không muốn gả cho cái con ma đoản mệnh kia, càng không muốn sinh con, Trần Khương, Trần Khương, ngươi hãy giúp ta, đừng đưa ta cho họ. Ngươi hãy tin ta, ta rất lợi hại, ta có thể giúp ngươi kiếm được rất rất rất nhiều tiền, chỉ cần các ngươi đừng đưa ta về Thôi gia, ta cam đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ta không muốn về Thôi gia đâu. Ta không muốn gả cho người kia…”
Phượng Khương Trần biết kế hoạch của mình đã có hiệu quả, vội vàng ngồi trở lại dỗ dàng Lam Y Lâm: “Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là về nhà thôi mà, bọn họ sẽ không ép buộc ngươi làm gì cả, nơi đó là nhà của ngươi mà, người nhà của ngươi không phải đang ở nơi đó ư?”
Phượng Khương Trần kiên nhẫn dỗ dàng nàng ta, Lam Y Lâm dù có được dỗ thế nào cũng không nghe lọt vào tai, hất tay Phượng Khương Trần đi, không để ý đến vết thương lại bị hở miệng lần nữa, lớn tiếng kêu khóc: “Không phải, không phải, nói đó không phải là nhà của ta, ta không muốn về đó, bọn họ xem ta như là thú cưng mà nuôi. Ngày ngày bọn họ không cho ta làm cái này, không cho phép ta làm cái kia, làm sai thì sẽ không cho ăn cơm, còn muốn gả ta cho cái con ma đoản mệnh kia, muốn ta sinh ra một đứa con trai, sau đó giết ta.”
“Hu hu hu… Bọn họ thật sự rất đáng sợ, ta còn một người đệ đệ nữa, nhưng lại là một đứa ngốc suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, hơn mười tuổi mà còn không biết nói chuyện, mỗi ngày cứ mở to mắt mà nhìn người khác, người khác cho hắn anh cái gì thì hắn ăn cái đó. Ta nghe bọn họ nói rằng, vốn dĩ ta có huynh trưởng và đệ đệ, nhưng đều chết hết cả rồi, chỉ còn thằng đệ đệ ngu ngốc kia là còn sống và có ta nữa… Nhưng bọn họ lại muốn bức ép ta lấy chồng, ta không muốn đâu, trước đó người kia bị dọa sợ mà chết tươi, sau đó thì ta đến, ta nói không gả, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho ta, muốn bức rsp ta gả.”
“Trần Khương, Trần Khương à, nơi đó không phải là nhà của ta, các người đừng để ta bị đưa trở về đó có được không? Ta không muốn trở về, bọn họ thật sự quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ…”
Nói đến đây, Lam Y Lâm òa khóc, ôm chặt Phượng Khương Trần không buông: “Ba, mẹ, các người đang ở đâu, các người đang ở đâu, ba mẹ mau đến cứu con với, con sẽ không tiếp tục ham chơi nữa, con nhất định sẽ học hành chăm chỉ, thi vào một ngôi trường đại học tốt, ba mẹ đừng bỏ con lại mà. Nơi này thật đáng sợ… cái gì mà nhân vật nữ chính bất tử, bọn họ đều lừa gạt con, vừa nãy con còn suýt chết. Ba, mẹ, con rất sợ… con không muốn quay về Thôi gia đâu, không muốn lấy chống đâu, không muốn sinh con đâu, không muốn…”
Còn những lời sau đó, Lam Y Lâm không tiếp tục nói ra nữa, Phượng Khương Trần ra tay, đánh nàng ta bất tỉnh.
Nhiêu đây đã đủ rồi, có nói thêm thì nàng sợ Lam Y Lâm sẽ bại lộ thân phận, đến lúc đó tất cả mọi người đều biết thì sẽ phiền phức. Mà Phượng Khương Trần không hề biết rằng, Lam Y Lâm đột nhiên trở nên khác thường, đã khiến Thôi gia cảnh giác.
Phượng Khương Trần buông Lam Y Lâm ra, kéo chăn đắp kín cho nàng ta, nhẹ nhàng sờ vào trán của nàng ta, thở dài: “Đứa nhỏ ngốc nghếch này, ngươi không phải đã nói nữ tử phải tự cường ư, mọi chuyện rồi sẽ tốt.”
Mặc dù nàng biết sau khi Lam Y Lâm trở về cũng sẽ chỉ trở thành một con rối mặc cho Thôi gia điều khiển, đừng nói Lam Y Lâm chỉ là một cô gái nhỏ, chỉ dựa vào việc nàng ta rơi vào trong tay của Thôi gia, nàng ta cũng chỉ có thể nghe theo những gì Thôi gia muốn…
Dã tâm của Thôi gia, cách mà Thôi gia đối đãi với hoàng tộc Lam thị, thật sự quá đáng sợ!
Thôi gia nuôi hậu nhân của hoàng tộc Lam thị như nuôi heo, nam thì giết, chỉ để lại nữ để thành hôn với công tử của Thôi gia, sinh ra người Lam thị chảy trong mình huyết mạch của Thôi gia.
Lần này, Thôi gia đột nhiên đưa ra quyết định, muốn nhúng tay vào kế hoạch đối phó với Huyền Tiêu cung, chỉ sợ là vì muốn nghe ngóng tin tức Lam Y Lâm, kết quả không ngờ là Lam Y Lâm lại rơi vào tay bọn họ, để bọn họ phát hiện ra mánh khóe của Thôi gia…
Thôi gia làm như thế thật sự quá đáng sợ, Phượng Khương Trần có thể khẳng định rằng Thôi gia chính là kẻ địch lớn nhất của bọn họ!
Bình luận facebook