Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Mày là bạn thân tao, không phải người yêu tao
Cả nhả quây quần trong phòng khách, nãy giờ cô nàng với anh chàng nào đấy cứ chí chóe nhau mãi. Lý Ngộ Trình thấy vậy mà không nhịn nổi cười, nói với con trai: "Anh là con trai mà cứ chấp nhất con gái vậy hay sao!"
"Nó mà giống con gái một chút con cũng thấy nhẹ người, ra tay nặng thế không biết!" Lý Ngộ Tranh xoa xoa vết cắn ở cánh tay, tức muốn ói máu. Anh chỉ bắt nạt được Đinh Khánh Lam khi cô sợ ma mà thôi, chứ bình thường cô như con quỷ vậy.
"Cái con bé này, sao lại cắn người thế hả!" Mặc Tần Sênh đánh nhẹ Đinh Khánh Lam.
"Nó chọc con trước!"
"Còn cãi hả!"
"Áa!"
"Thôi thôi, bà đứng đánh nó nữa!" Quách Yến Trang ôm lấy Đinh Khánh Lam, cương quyết che trở cho cô con dâu đã định này. Ông bà Lý vô cùng yêu quý Đinh Khánh Lam, ông bà Đinh đối với Lý Ngộ Tranh cũng không kém gì. Bởi vậy ngày từ đầu đã định luôn cô con dâu với cậu con rể này rồi. Chỉ có anh và cô vẫn không nghĩ gì mà duy trì một tình bạn "trong sáng".
Vậy là cả một buổi chiều hai nhà ngồi nói chuyện với vẻ với nhau. Cũng chỉ nói về việc học với sinh hoạt hàng ngày của hai đứa nhỏ. Cũng tiện thể mà bàn tới việc sau khi tốt nghiệp của anh và cô. Lý Ngộ Tranh cũng đã quyết định, sau khi tốt nghiệp anh sẽ ngoan ngoãn tiếp quản sự nghiệp của ba, phát triển Lý thị. Đinh Khánh Lam lại ngang ngược đòi suy nghĩ đã. Tính cô là vậy, luôn muốn làm điều mình thích, vậy nên muốn cô tiếp quản Đinh gia cũng rất khó khăn.
Sau khi từ nhà trở về cũng đã là tám giờ tối. Đinh Khánh Lam và Lý Ngộ Tranh tắm rửa xong cũng mỗi người mọi góc giường ôm một cái điện thoại.
"Lam, mày không tính về Đinh gia thật hả?" Lý Ngộ Tranh ngồi bật dậy, hất cằm nhìn Đinh Khánh Lam.
"Chưa biết." Đinh Khánh Lam không nhìn lên, vẫn chăm chú bấm điện thoại.
"Làm cái quái gì vậy?" Lý Ngộ Tranh bực dọc giật lấy điện thoại của Đinh Khánh Lam, nhăn nhó nhìn xem cô đang làm gì. Tin nhắn? Triệu Hoàng Sinh?
"Trả đây."
"Ai vậy?" Lý Ngộ Tranh nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Triệu Hoàng Sinh, không nhớ à? Cậu ấy hẹn mai đi Cafe."
"Ở nhà." Lý Ngộ Tranh cúi gằm mặt, giọng nói trầm ổn lạ thường.
"Sao thế? Hotboy top hai đấy, kém mỗi mày."
"Ở nhà." Lý Ngộ Tranh nghiến răng, kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa.
"Không, hiếm lắm mới được đi với trai đẹp. Mày làm sao thế, biết đâu tao thoát kiếp FA." Đinh Khánh Lam nhất thời không để ý đến thái độ lạ thường của Lý Ngộ Tranh, dửng dưng nói.
"Có Hotboy Top một ở cạnh rồi còn thèm mấy thằng đó hay sao?" Khuôn mặt điển trai của Lý Ngộ Tranh giờ đã khó coi đến không thể khó coi hơn.
"Mày là bạn thân tao, không phải người yêu tao. Nên không tính."
"Nó mà giống con gái một chút con cũng thấy nhẹ người, ra tay nặng thế không biết!" Lý Ngộ Tranh xoa xoa vết cắn ở cánh tay, tức muốn ói máu. Anh chỉ bắt nạt được Đinh Khánh Lam khi cô sợ ma mà thôi, chứ bình thường cô như con quỷ vậy.
"Cái con bé này, sao lại cắn người thế hả!" Mặc Tần Sênh đánh nhẹ Đinh Khánh Lam.
"Nó chọc con trước!"
"Còn cãi hả!"
"Áa!"
"Thôi thôi, bà đứng đánh nó nữa!" Quách Yến Trang ôm lấy Đinh Khánh Lam, cương quyết che trở cho cô con dâu đã định này. Ông bà Lý vô cùng yêu quý Đinh Khánh Lam, ông bà Đinh đối với Lý Ngộ Tranh cũng không kém gì. Bởi vậy ngày từ đầu đã định luôn cô con dâu với cậu con rể này rồi. Chỉ có anh và cô vẫn không nghĩ gì mà duy trì một tình bạn "trong sáng".
Vậy là cả một buổi chiều hai nhà ngồi nói chuyện với vẻ với nhau. Cũng chỉ nói về việc học với sinh hoạt hàng ngày của hai đứa nhỏ. Cũng tiện thể mà bàn tới việc sau khi tốt nghiệp của anh và cô. Lý Ngộ Tranh cũng đã quyết định, sau khi tốt nghiệp anh sẽ ngoan ngoãn tiếp quản sự nghiệp của ba, phát triển Lý thị. Đinh Khánh Lam lại ngang ngược đòi suy nghĩ đã. Tính cô là vậy, luôn muốn làm điều mình thích, vậy nên muốn cô tiếp quản Đinh gia cũng rất khó khăn.
Sau khi từ nhà trở về cũng đã là tám giờ tối. Đinh Khánh Lam và Lý Ngộ Tranh tắm rửa xong cũng mỗi người mọi góc giường ôm một cái điện thoại.
"Lam, mày không tính về Đinh gia thật hả?" Lý Ngộ Tranh ngồi bật dậy, hất cằm nhìn Đinh Khánh Lam.
"Chưa biết." Đinh Khánh Lam không nhìn lên, vẫn chăm chú bấm điện thoại.
"Làm cái quái gì vậy?" Lý Ngộ Tranh bực dọc giật lấy điện thoại của Đinh Khánh Lam, nhăn nhó nhìn xem cô đang làm gì. Tin nhắn? Triệu Hoàng Sinh?
"Trả đây."
"Ai vậy?" Lý Ngộ Tranh nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Triệu Hoàng Sinh, không nhớ à? Cậu ấy hẹn mai đi Cafe."
"Ở nhà." Lý Ngộ Tranh cúi gằm mặt, giọng nói trầm ổn lạ thường.
"Sao thế? Hotboy top hai đấy, kém mỗi mày."
"Ở nhà." Lý Ngộ Tranh nghiến răng, kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa.
"Không, hiếm lắm mới được đi với trai đẹp. Mày làm sao thế, biết đâu tao thoát kiếp FA." Đinh Khánh Lam nhất thời không để ý đến thái độ lạ thường của Lý Ngộ Tranh, dửng dưng nói.
"Có Hotboy Top một ở cạnh rồi còn thèm mấy thằng đó hay sao?" Khuôn mặt điển trai của Lý Ngộ Tranh giờ đã khó coi đến không thể khó coi hơn.
"Mày là bạn thân tao, không phải người yêu tao. Nên không tính."
Bình luận facebook