Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Thứ tình cảm ngu ngốc!
Bạn thân? Không phải người yêu? Nên không tính?
Lý Ngộ Tranh trầm mặc một hồi, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Cái quái gì vậy? Nó đi với ai thì kệ nó, sao mày phải khó chịu chứ? Lý Ngộ Tranh, mày điên rồi.
"Mày đi đâu vậy?"
"Ra ngoài một chút."
Đinh Khánh Lam nghe vậy chỉ gật gù, không nói nữa mà cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại. Lý Ngộ Tranh xuống phòng khách, rót một cốc nước uống để trấn tĩnh tinh thần. Hình như, anh xuất hiện một cảm xúc không nên có rồi. Lý Ngộ Tranh cười nhạt, tình bạn hai mươi năm, không thể để mất đi chỉ bởi vì cái thứ tình cảm ngu ngốc này của anh được. Lý Ngộ Tranh hít sâu một hơi, phải quên đi! Đinh Khánh Lam là cô bạn thân của mày, mày không được phép như vậy!
Đinh Khánh Lam chờ một lúc lâu, vẫn không thấy Lý Ngộ Tranh trở lại. Cô quyết định xuống giường tìm anh. Dưới phòng khách rất tối. Thường ngày không có anh ở đây, Đinh Khánh Lam chẳng bao giờ tắt đèn phòng khách, cứ để nó sáng trưng cả đêm. Nhưng giờ có thêm Lý Ngộ Tranh rồi nên cô mới yên tâm tắt, rốt cuộc nó đi đâu rồi?
"Ngộ Tranh, mày đâu rồi?"
"..."
Đinh Khánh Lam lấy hết can đảm bước xuống cầu thang, cố căng mắt hết cỡ để tìm anh. Cô mò lần tìm công tắc đèn, cánh tay khẽ chạm phải một thứ gì đó. Í, nó mềm mềm chứ không cứng. Đinh Khánh Lam sờ sờ một hồi, mắt mới dần trợn lên.
"Ngộ... Tranh... Là mày... Đúng không? Đừng... dọa tao.." Giọng nói cô có phần run run, rõ ràng là một cái cánh tay, cô còn sờ thấy cái bàn tay nữa. Nhưng rõ ràng đây là mùi của Lý Ngộ Tranh mà, không thể sai được. Đinh Khánh Lam khẽ nuốt nước bọt, cố gắng rặn ra hai chữ nữa: "Ngộ Tranh?"
Đối phương không đáp lại, khiến cả người Đinh Khánh Lam càng run mạnh hơn. Trong không gian rộng lớn, có thể nghe được rõ tiếng thút thít của một cô gái. Đinh Khánh Lam ngồi sụp xuống, sợ đến nỗi không thể hét lên nổi nữa. Hai chân cô mềm nhũn, tiếng khóc ngày một to hơn.
"Ngộ Tranh, mày đâu rồi... hức... tao sợ lắm... đừng dọa tao.. hức.."
Thân hình to lớn đang đứng im bỗng cử động. Lý Ngộ Tranh vẫn chưa an tĩnh nổi nên khi cô lên tiếng anh vẫn quyết định không nói một lời nào. Cho tới khi nghe thấy tiếng khóc của Đinh Khánh Lam, anh mới hoàn hồn trở lại. Lý Ngộ Tranh ngồi xuống, giơ tay ôm lấy cô.
"Sao thế? Là tao." Vừa nói, anh vừa vuốt dọc sống lưng cô trấn an.
"Hức, mày dọa tao. Hức, thằng khốn! Oaoaoa~" Nghe được giọng nói quen thuộc, Đinh Khánh Lam vội ôm chầm lấy. Hít lấy hít để mùi hương trên người Lý Ngộ Tranh, cánh tay ngày càng siết chặt hơn.
"Đù, có gì đâu mà khóc? Tao chưa kịp trả lời thôi."
"Hức!"
Lý Ngộ Tranh trầm mặc một hồi, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Cái quái gì vậy? Nó đi với ai thì kệ nó, sao mày phải khó chịu chứ? Lý Ngộ Tranh, mày điên rồi.
"Mày đi đâu vậy?"
"Ra ngoài một chút."
Đinh Khánh Lam nghe vậy chỉ gật gù, không nói nữa mà cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại. Lý Ngộ Tranh xuống phòng khách, rót một cốc nước uống để trấn tĩnh tinh thần. Hình như, anh xuất hiện một cảm xúc không nên có rồi. Lý Ngộ Tranh cười nhạt, tình bạn hai mươi năm, không thể để mất đi chỉ bởi vì cái thứ tình cảm ngu ngốc này của anh được. Lý Ngộ Tranh hít sâu một hơi, phải quên đi! Đinh Khánh Lam là cô bạn thân của mày, mày không được phép như vậy!
Đinh Khánh Lam chờ một lúc lâu, vẫn không thấy Lý Ngộ Tranh trở lại. Cô quyết định xuống giường tìm anh. Dưới phòng khách rất tối. Thường ngày không có anh ở đây, Đinh Khánh Lam chẳng bao giờ tắt đèn phòng khách, cứ để nó sáng trưng cả đêm. Nhưng giờ có thêm Lý Ngộ Tranh rồi nên cô mới yên tâm tắt, rốt cuộc nó đi đâu rồi?
"Ngộ Tranh, mày đâu rồi?"
"..."
Đinh Khánh Lam lấy hết can đảm bước xuống cầu thang, cố căng mắt hết cỡ để tìm anh. Cô mò lần tìm công tắc đèn, cánh tay khẽ chạm phải một thứ gì đó. Í, nó mềm mềm chứ không cứng. Đinh Khánh Lam sờ sờ một hồi, mắt mới dần trợn lên.
"Ngộ... Tranh... Là mày... Đúng không? Đừng... dọa tao.." Giọng nói cô có phần run run, rõ ràng là một cái cánh tay, cô còn sờ thấy cái bàn tay nữa. Nhưng rõ ràng đây là mùi của Lý Ngộ Tranh mà, không thể sai được. Đinh Khánh Lam khẽ nuốt nước bọt, cố gắng rặn ra hai chữ nữa: "Ngộ Tranh?"
Đối phương không đáp lại, khiến cả người Đinh Khánh Lam càng run mạnh hơn. Trong không gian rộng lớn, có thể nghe được rõ tiếng thút thít của một cô gái. Đinh Khánh Lam ngồi sụp xuống, sợ đến nỗi không thể hét lên nổi nữa. Hai chân cô mềm nhũn, tiếng khóc ngày một to hơn.
"Ngộ Tranh, mày đâu rồi... hức... tao sợ lắm... đừng dọa tao.. hức.."
Thân hình to lớn đang đứng im bỗng cử động. Lý Ngộ Tranh vẫn chưa an tĩnh nổi nên khi cô lên tiếng anh vẫn quyết định không nói một lời nào. Cho tới khi nghe thấy tiếng khóc của Đinh Khánh Lam, anh mới hoàn hồn trở lại. Lý Ngộ Tranh ngồi xuống, giơ tay ôm lấy cô.
"Sao thế? Là tao." Vừa nói, anh vừa vuốt dọc sống lưng cô trấn an.
"Hức, mày dọa tao. Hức, thằng khốn! Oaoaoa~" Nghe được giọng nói quen thuộc, Đinh Khánh Lam vội ôm chầm lấy. Hít lấy hít để mùi hương trên người Lý Ngộ Tranh, cánh tay ngày càng siết chặt hơn.
"Đù, có gì đâu mà khóc? Tao chưa kịp trả lời thôi."
"Hức!"
Bình luận facebook