Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Ở lại qua đêm (4)
Đinh Khánh Lam ăn một cách cực kì nghiêm túc, cô không muốn ở nhà một mình đâu!! Mặc dù cô vẫn luôn ở một mình, nhưng quả thực rất chán và nhiều lúc rất sợ. Mà Lý Ngộ Tranh thì lại thi thoảng mới có thể ở lại thôi.
"Tiểu Tranh Tranh, tao ăn xong rồi. Mau gọi cho mẹ đi!!" Vừa đặt đũa xuống, Đinh Khánh Lam lập tức vồ lấy chiếc điện thoại ném qua cho Lý Ngộ Tranh. Anh dở khóc dở cười nhận lấy, tìm kiếm tên mẹ mình trong danh bạ. Chẳng hiểu thế quái nào mà đã gần hai mươi tuổi đầu rồi mà cái con nhỏ này vẫn cứ sợ ma như trẻ lên ba vậy, đã là sinh viên năm hai rồi đấy? Cứ hễ có anh ở đây là lại bám dính lấy anh một bước không rời, riết cũng thành tật. Đinh Khánh Lam không yên tâm mà quan sát Lý Ngộ Tranh từ đầu đến cuối, chỉ khi anh xin chỉ thị thành công mới thở phào nhẹ nhõm. Thoáng thấy Đinh Khánh Lam tính ôm lấy anh lần nữa, Lý Ngộ Tranh nhảy ào xuống giường, lườm Đinh Khánh Lam một cái rồi ngồi sang mép giường xem Tivi.
"Ngộ Tranh!!" Đinh Khánh Lam phụng phịu nhìn Lý Ngộ Tranh.
"Tao muốn xem phim, tự đi mà ngủ. Suốt ngày ôm tao, mày không thấy chán à?" Lý Ngộ Tranh vừa cầm điều khiển chỉnh kênh Tivi, vừa lên tiếng nói.
"Không chán!!"
"Lại đây xem Tivi đi, ngủ gì mà như heo vậy!?" Cậu quay đâu nhíu mày nhìn Đinh Khánh Lam vẫn ngồi một đống ở đấy, vẫy vẫy tay. Đinh Khánh Lam không nói gì, lê lết lại gần anh rồi nằm sấp xuống. Màn hình Tivi cuối cùng dừng lại tại một kênh, trên màn hình vỏn vẹn một câu tiêu đề "Màn Đêm". Đinh Khánh Lam lấy chăn chùm kín thân thể, chỉ lộ ra duy nhất một cái đầu. Lý Ngộ Tranh giơ tay tắt đền, căn phòng giờ đây chỉ còn ánh sáng yếu ớt của màn hình Tivi.
"Ngộ Tranh, thế quái nào mà lại tắt đèn? Phim gì vậy?"
"Phim ma, nhìn tiêu đề mà không biết hả?"
Lý Ngộ Tranh vừa dứt lời, liền cảm thấy có gì đó mềm mềm cứ dí sát vào hông cậu. Đinh Khánh Lam sợ sệt mà cứ xích lại gần, cái đầu gắn chặt vào eo Lý Ngộ Tranh, đúng là khóc cũng không được mà cười cũng không xong. Lý Ngộ Tranh đảo mắt nhìn cô rồi lại thản nhiên bắt đầu xem phim. Mười lăm phút đầu của bộ phim trôi qua, vẫn chẳng có gì đáng sợ. Lúc này đây, khi Đinh Khánh Lam đã dần thả lỏng mà lơ là cảnh giác, màn hình lớn bỗng chuyển qua một căn nhà hoang. Màn đêm buông xuống, cô gái trong Tivi đang cố gắng tìm lối thoát khỏi căn nhà kì quái. Nhìn bề ngoài là một căn nhà khoảng nho nhỏ, vậy mà cảnh bên trong lại như một cái biệt thự cực kì to lớn. Đi mãi, đi mãi vẫn không tìm thấy lối ra.
"Tiểu Tranh Tranh, tao ăn xong rồi. Mau gọi cho mẹ đi!!" Vừa đặt đũa xuống, Đinh Khánh Lam lập tức vồ lấy chiếc điện thoại ném qua cho Lý Ngộ Tranh. Anh dở khóc dở cười nhận lấy, tìm kiếm tên mẹ mình trong danh bạ. Chẳng hiểu thế quái nào mà đã gần hai mươi tuổi đầu rồi mà cái con nhỏ này vẫn cứ sợ ma như trẻ lên ba vậy, đã là sinh viên năm hai rồi đấy? Cứ hễ có anh ở đây là lại bám dính lấy anh một bước không rời, riết cũng thành tật. Đinh Khánh Lam không yên tâm mà quan sát Lý Ngộ Tranh từ đầu đến cuối, chỉ khi anh xin chỉ thị thành công mới thở phào nhẹ nhõm. Thoáng thấy Đinh Khánh Lam tính ôm lấy anh lần nữa, Lý Ngộ Tranh nhảy ào xuống giường, lườm Đinh Khánh Lam một cái rồi ngồi sang mép giường xem Tivi.
"Ngộ Tranh!!" Đinh Khánh Lam phụng phịu nhìn Lý Ngộ Tranh.
"Tao muốn xem phim, tự đi mà ngủ. Suốt ngày ôm tao, mày không thấy chán à?" Lý Ngộ Tranh vừa cầm điều khiển chỉnh kênh Tivi, vừa lên tiếng nói.
"Không chán!!"
"Lại đây xem Tivi đi, ngủ gì mà như heo vậy!?" Cậu quay đâu nhíu mày nhìn Đinh Khánh Lam vẫn ngồi một đống ở đấy, vẫy vẫy tay. Đinh Khánh Lam không nói gì, lê lết lại gần anh rồi nằm sấp xuống. Màn hình Tivi cuối cùng dừng lại tại một kênh, trên màn hình vỏn vẹn một câu tiêu đề "Màn Đêm". Đinh Khánh Lam lấy chăn chùm kín thân thể, chỉ lộ ra duy nhất một cái đầu. Lý Ngộ Tranh giơ tay tắt đền, căn phòng giờ đây chỉ còn ánh sáng yếu ớt của màn hình Tivi.
"Ngộ Tranh, thế quái nào mà lại tắt đèn? Phim gì vậy?"
"Phim ma, nhìn tiêu đề mà không biết hả?"
Lý Ngộ Tranh vừa dứt lời, liền cảm thấy có gì đó mềm mềm cứ dí sát vào hông cậu. Đinh Khánh Lam sợ sệt mà cứ xích lại gần, cái đầu gắn chặt vào eo Lý Ngộ Tranh, đúng là khóc cũng không được mà cười cũng không xong. Lý Ngộ Tranh đảo mắt nhìn cô rồi lại thản nhiên bắt đầu xem phim. Mười lăm phút đầu của bộ phim trôi qua, vẫn chẳng có gì đáng sợ. Lúc này đây, khi Đinh Khánh Lam đã dần thả lỏng mà lơ là cảnh giác, màn hình lớn bỗng chuyển qua một căn nhà hoang. Màn đêm buông xuống, cô gái trong Tivi đang cố gắng tìm lối thoát khỏi căn nhà kì quái. Nhìn bề ngoài là một căn nhà khoảng nho nhỏ, vậy mà cảnh bên trong lại như một cái biệt thự cực kì to lớn. Đi mãi, đi mãi vẫn không tìm thấy lối ra.
Bình luận facebook