Đông Đông
Tác giả VW
-
Chương 7:
"Cho đến khi vào một ngày ảm đạm, lạnh lẽo mới nhận ra thứ làm tim ta ấm áp không phải là mặt trời..."
Hôm sau, tôi cất công tới xem "chiến lợi phẩm" mình nhất thời tương cứu liền bị người nhà hắn tra hỏi vài câu.
"Cô là gì của cậu Kiến Văn?". Nghe cách xưng hô tôi đoán người phụ nữ có khuôn mặt không mấy phúc hậu này có lẽ là người giúp việc. Tôi toan mở miệng thì lại nghĩ không ra, tôi là gì với hắn? Người dưng? Cố nhân? Bạn bè? Ân nhân? Cái nào mới phải?
"Cháu...cháu là bạn cùng trường với cậu ấy". Mối quan hệ này còn có chút hợp tình hợp lí.
Đại ma đầu mấy ngày này phải chịu không ít thiệt thòi, không ngóc đầu dậy được đã đành bộ dạng thê thảm còn bị tôi nhìn trúng, soái khí rớt hạng thậm tệ. Ngồi cạnh giường hắn cảm giác thật quen, phòng y tế năm trước tôi cũng ngồi bên cạnh tham lam ngắm nghía hắn thế này. Tiếc là, cảm xúc không trùng lặp.
Một hồi lâu, hắn vẫn không tỉnh. Căn phòng "vua chúa" không khí ảm đạm, lạnh lẽo y như tính khí của hắn làm tôi khó chịu.
Đêm qua, hắn đủ minh mẫn nói với tôi địa chỉ ngôi nhà này còn lại hỏi câu nào cũng lắc đầu nguầy nguậy. Ban đầu thấy lạ sau đó mới biết hắn sống một mình, quan hệ gia đình lằng nhằng rắc rối. Tôi nghĩ được vài sự tình, có thể hắn không muốn liên luỵ ai khác hoặc cũng có thể hắn quen kiểu một thân một mình chống đỡ. Tôi phần nào đoán ra đám người kia không đơn giản chỉ là gây sự.
"Hạ Ân..."
Đang gật gù nghe được gọi tên tôi giật mình nhìn trước ngó sau, lơ mơ còn tưởng bị gọi lên bảng kiểm tra bài cũ, giọng điệu cứ như cosplay mấy ông thầy trên lớp. Đến lúc hiểu ra sự tình mới lớ ngớ, hắn tỉnh rồi: "Cậu...sao cậu biết tên tôi?"
"Sao có thể không biết tên ân nhân được"
Đại ơn đại đức được hắn ghi nhớ coi như không uổng công tôi "nhặt" hắn về. Tôi gật gật đầu vừa lòng: "Nghe lọt tai đấy. Nhưng sao cậu biết tên tôi?"
Hắn lấy dưới gối đưa cho tôi cái tấm vuông vuông, trùng hợp là thẻ học sinh của tôi ở chỗ hắn mới lạ? Hơn nữa còn là dưới gối?
Tôi nhìn hắn nghi hoặc: "Cái này..."
"Tôi nhặt được".
Câu này người ta gọi là lí do muôn thuở không có ngày lỗi thời. Mặc dù không có suy nghĩ sai lệch nào nhưng lại nghĩ không ra lí do hắn giữ cái thẻ của tôi đến tận giờ: "Nói như vậy trùng hợp rồi?". Hắn gặt đầu.
Tôi nhướn chân mày, hỏi một câu thử lòng: "Giữ liền một năm cũng là trùng hợp sao?"
Khuôn mặt trắng bệch vì thiếu máu thoáng nét cười, giọng hắn vẫn còn yếu: "Nếu tôi nói không phải cậu nghĩ sao?".
Lật ngược tình thế cũng xuất sắc lắm, hắn tự tin hỏi ngược tôi lại thấy sắc mặt mình nóng nóng. Tôi nên nghĩ gì nhỉ? Câu hỏi như có như không kia làm tôi xuất hiện thứ cảm giác lâng lâng. Hắn nhếch miệng: "Cậu nghĩ đúng rồi đấy".
Câu từ thấu hiểu lòng người tôi không kịp trở tay, bối rối phủ nhận: "Nghĩ...nghĩ gì chứ?"
"Thì là trùng hợp giữ cái thẻ của cậu một năm". Hắn cười đểu giả khiến tôi càng xấu hổ: "Nếu không cậu nghĩ là gì?"
Hắn chỉ nên nhắm mắt để làm người hoàn hảo, mở mắt mồm miệng thật làm người ta ghét bỏ. Tôi quay sang hướng khác tránh hai mắt lạnh lẽo hễ nhìn là trúng tim đen của hắn. Quả thật lúc ấy tôi suy nghĩ vẩn vơ đi hơi xa, còn xa bao nhiêu nói ra thì thật tự mình đa tình!
Hắn giữ tôi ở lại nói muốn báo "ơn" nhưng ơn chưa báo lại muốn reo thù oán. Hắn nhăn nhó kêu đau, tôi giúp hắn xem xét thương tích. Vết thương ở hông, lật cái áo hắn lên một chút thì hắn dãy nảy không nói đạo lí: "Đừng tưởng cậu cứu tôi một mạng là có thể tuỳ tiện sàm sỡ".
Tôi nào có ý định sàm sỡ hắn cơ chứ, chẳng khác nào làm ơn mắc oán!
Xem là hắn lên cơn không cho tôi về cũng đành, đằng này tôi nhìn hắn một cái hắn lại bảo: "Cậu đang tương tư tôi đấy à?"
Phủ nhận để hắn đắc ý chi bằng trêu chọc hắn một phen, tôi gật đầu mỉm cười: "Phải đấy! Tôi chính là bị cái dáng vẻ thê thảm này của cậu thu hút".
Hắn tỉnh bơ, kê cao gối: "Vậy vết thương lần này không trị nữa".
Lâu ngày không tiếp xúc tôi quên mặt hắn dày, liêm sỉ thì báo vạch đỏ. Thừa sống thiếu chết nhưng không quên thói trêu đùa dai dẳng.
Đợi bác sĩ riêng của hắn đến thay băng truyền nước tôi mới có cơ hội "tẩu thoát", đấu khẩu thêm một lúc tôi đến lú lẫn mất. Tôi ra về không nói tạm biệt mặc cho hắn trông mong. Cầm trên tay chiếc thẻ vô tình thất lạc tâm trạng xốn sang khó tả, nghĩ đến việc hắn giữ một năm dưới gối ngày ngày đặt đầu thì cười như cô ngốc. Là tôi bất cẩn đánh rơi cũng được, hắn vô tình nhặt được cũng thế. Nhưng vật vô tình này vô hình làm nảy sinh giữa tôi với hắn một thứ cảm xúc không định nghĩa.
Ba ngày vắng cậu trôi qua nhanh hơn vì sự đường đột hội ngộ cùng hắn, tôi cũng không nghĩ hắn lại chi phối khái niệm thời gian của bản thân mình đến vậy.
Tôi đi ngang với cậu vào trường, hào hứng hỏi thăm: "Sức khoẻ bà ngoại cậu sao rồi?"
Người già không tránh khỏi bệnh tật, bà ngoại Tuấn Phong bị cao huyết áp. Gia đình ít con lại không sống ở quê nghe cậu nói luân phiên chăm sóc bà.
"Đỡ nhiều rồi, không có gì đáng ngại". Tuấn Phong mỉm cười tôi mới không còn lo lắng. Tôi tin tưởng nụ cười của cậu hơn tất cả, Tuấn Phong chuyện gì cũng giấu trong lòng dáng vẻ cậu buồn phiền tôi không muốn thấy.
Cái đầu tém ngả màu của Ánh Dương lẫn trong đám đông, tôi bị cận là thật nhưng đặc điểm nhận dạng của con nhỏ sao có thể nhầm lẫn. Bỏ lại Tuấn Phong phía sau, tôi chạy đến kéo con nhỏ lại: "Làm gì sai trái mà ban ngày ban mặt lén la lén lút vậy?"
Nhìn nhỏ từ đầu đến chân tôi như phát hiện được một châu lục mới, không dám tin vào mắt mình. Đến Tuấn Phong cũng đứng hình. Tôi cố lục lại trí nhớ xem hôm nay rốt cuộc là ngày đại sự gì lại có thể khiến Ánh Dương của tôi thành ra thế này.
Tôi đờ ra, xoay người nhỏ một vòng kĩ lưỡng soi sét: "Không phải chứ, tẩu hoả nhập ma đấy à?"
Ánh Dương tôi quen từ nhỏ đến lớn chưa có bộ váy nào vinh dự được xuất hiện trong tủ quần áo. Nay sờ sờ trước mắt nhân chứng lâu năm là tôi con nhỏ nổi gió diện váy đồng phục? Với người khác có lẽ không lạ nhưng với tôi thì đúng là kì tích!
Ánh Dương nhìn xung quanh một vòng mới dám kéo khẩu trang xuống kể lể: "Đêm qua xui xẻo đánh rơi chìa khoá nhà sau đó phải ở khách sạn một đêm. Sáng sớm nay nằm dài ngủ nướng, cũng may mơ thấy cô chủ nhiệm báo mộng tiết này kiểm tra. Nếu không còn tệ hơn bộ dạng này".
Nói một tràng mặt con nhỏ méo xệch ngộ nghĩnh hết sức, cái đầu tomboy tóc chưa kịp dài đã cắt, chúng tôi đeo nơ làm phụ kiện còn nhỏ lại thắt cà vạt như con trai. Pha trộn đồng phục kiểu này chỉ duy nhất có Ánh Dương.
Tôi không nhịn được cười phá lên: "Cũng quá thê thảm rồi". Sợ con nhỏ đau lòng đến mức không màng tiết kiểm tra trốn đi mất, tôi vuốt tóc nhỏ hắng giọng nói khéo: "Nhưng bộ dạng này cũng nữ tính lắm đấy".
Ánh Dương thở dài: "Kịp soi gương rồi đó đại nương. Khó coi hết sức!"
"Dễ thương lắm mà"
Tuấn Phong không rõ đứng đằng sau tôi từ khi nào, đột nhiên nghe tiếng cậu tôi mới quay đầu. Cậu cười hiền nhìn chằm chằm Ánh Dương, tôi kịp thời quay đầu nhưng cũng kịp thời tránh khỏi tầm nhìn của cậu.
Cử chỉ, ánh mắt, nụ cười tụ lại trên người nhỏ. Tôi không ít lần mong ước dáng vẻ ấy của cậu, lần này được toại nguyện nhưng lại không phải toại nguyện cho bản thân.
Tuấn Phong ở lại nói chuyện với nhỏ vài câu, tôi tự biết thân phận lấy cớ đi lên lớp. Ngoảnh lại nhìn cậu mấy lần, nhìn thấy cậu cười mấy lần, tâm trạng vui vẻ khó diễn tả. Thấy tôi thẫn thờ, Gia Kì xô đến khoác vai: "Sáng sớm đã mặt mày ủ rũ, Hạ Ân của chúng ta cũng biết buồn rầu rồi sao?"
Tính cách tôi thường ngày hoạt bát, thích nói thích cười Gia Kì lại đánh giá tôi không biết buồn rầu. Con nhỏ vô tư quá độ càng làm tâm trạng tôi xuống dốc, gỡ tay con nhỏ ra tôi thở dài: "Còn cậu vui vẻ như vậy tớ đoán nhà cửa vẫn còn nguyên vẹn".
Tôi nói thế vì buổi họp phụ huynh mới diễn ra hôm qua, Gia Kì vốn nhiều điểm yếu thành tích lại không vượt trội lo sợ là lẽ đương nhiên.
"Đầu năm họp cuối năm lại họp, thành tích thì khi nào chẳng như nhau". Cô bạn ngố ngố này của tôi cũng biết chai lì với mấy lời quở trách rồi. Lần họp trước nhỏ kêu gào thảm thiết vì bị doạ đuổi khỏi nhà, lần đó thành tích xếp thứ 35 mà lớp tôi chỉ có 38 người.
Nhỏ nghĩ tôi cũng là rầu rĩ vì thành tích không tốt nên an ủi: "Bộ mặt này của cậu không hợp với vị trí nhì bảng đâu".
Tôi nhoẻn miệng, lâu nay nhì bảng là chuyện thường chưa có ngày xếp đầu bảng mới là chuyện đáng nói. Cũng không lạ, ngày nào còn có Tuấn Phong vị trí ấy tôi vốn không có cửa.
"Cậu đấy, thành tích quả thật xuống dốc quá rồi".
Tôi trách móc sau đó đi vào lớp, Gia Kì nói với theo: "Chưa xếp chót thì chính là không tồi". Nhỏ cãi cùn nhưng quan điểm "yêu đời" như Gia Kì thì không sai lệch, vẫn còn mấy con số xui xẻo hơn phía sau vẫn đáng mừng.
Mỗi lần tụt hạng là một lần tôi mang tâm trạng thất bại, tinh thần của Gia Kì thật làm người ta ngưỡng mộ. Chưa khi nào họp phụ huynh lại là ác mộng tôi cũng thích cảm giác hai vị phụ mẫu được nở mày nở mặt trước thiên hạ. Mấy năm cấp hai, ba mẹ bận bịu công việc không thường xuyên về nhà. Tôi lo trì trệ tiến trình của ba không báo nói đùa bảo Gia Luân đi họp giúp mình. Ai ngờ hôm đó Gia Luân cúp học đến thật, kết quả hai anh em bị mắng một trận ra trò. Còn lí do không báo vì cấp hai khi ấy trong lớp không có cái tên Tuấn Phong, tôi độc chiếm vị trí dẫn đầu suốt mấy năm.
Buổi tối, tôi lại đến xem hắn đã kịp "tàn" hay chưa thì hắn vẫn nằm ngủ ngon lành. Nhớ lại khoảng thời gian trước, ấn tượng đầu tiên của tôi về Kiến Văn là kiểu người lạnh nhạt, hời hợt nhưng chu đáo. Tôi thích cách hắn ít nói nhưng hành động dứt khoát, Ánh Dương bảo tôi hắn là đại thiếu gia tập đoàn "không trong sạch" nào đó. Có lẽ cái thói thích "động thủ" là ảnh hưởng từ truyền thống gia đình? Chứng kiến hắn hỗn độn ở tầm tuổi này khiến người ta có đôi chút thương hại. Cả ngôi biệt thự riêng rẽ không mấy khi cảm nhận được hơi người, cảm giác ấm cúng càng không. Trống trải và rỗng tuếch!
Nhìn hắn say sưa tôi quên mất mình còn có một hình bóng trong lòng, đột nhiên cảm xúc dâng trào chỉ muốn thu trọn dáng vẻ yếu ớt này vào tâm trí. Hắn nhếch môi, không mở mắt: "Đã nhìn đủ chưa?"
Bị bắt quả tang tôi đỏ mặt, lắp bắp: "Đủ...đủ rồi". Không đợi bị hắn bắt thóp lần nữa, tôi đứng dậy: "Tôi đến xem tình hình của cậu. Xem ra chưa chết được, tôi còn có việc đi trước".
"Không ở lại nhìn thêm một chút sao?"
Thế này mới đúng là hắn, ngạo mạn đáng ghét. Tôi quay lại, liếc: "Chỉ sợ nhìn nữa mặt cậu bị hai mắt tôi mài mòn sẽ bớt dày. Cậu lại thành ra khó sống".
Tôi nhắm vào bộ mặt hắn không phải không có chủ ý, nhưng đại loại là đốp chát cho bớt quê. Sự thật thì cũng không sai, đợi sau này có một ngày gia thế sa sút bản mặt kia còn chừa lại cho hắn con đường kiếm kế sinh nhai.
"Hai mắt đắm đuối của cậu không xoay chuyển được gì đâu, nếu có đến lúc đó mới tìm cậu tính sổ".
Mỗi lần gần hắn máu mê muội nam nhân ưu tú lại nổi lên mà mỗi lần nổi lên là một lần bị hắn bắt gặp rồi nói móc. Nay tôi còn thể hiện lỗ liễu, nghe hắn nói hai mắt tôi đắm đuối tự giác nuốt nước bọt cái ực.
Hôm sau, tôi cất công tới xem "chiến lợi phẩm" mình nhất thời tương cứu liền bị người nhà hắn tra hỏi vài câu.
"Cô là gì của cậu Kiến Văn?". Nghe cách xưng hô tôi đoán người phụ nữ có khuôn mặt không mấy phúc hậu này có lẽ là người giúp việc. Tôi toan mở miệng thì lại nghĩ không ra, tôi là gì với hắn? Người dưng? Cố nhân? Bạn bè? Ân nhân? Cái nào mới phải?
"Cháu...cháu là bạn cùng trường với cậu ấy". Mối quan hệ này còn có chút hợp tình hợp lí.
Đại ma đầu mấy ngày này phải chịu không ít thiệt thòi, không ngóc đầu dậy được đã đành bộ dạng thê thảm còn bị tôi nhìn trúng, soái khí rớt hạng thậm tệ. Ngồi cạnh giường hắn cảm giác thật quen, phòng y tế năm trước tôi cũng ngồi bên cạnh tham lam ngắm nghía hắn thế này. Tiếc là, cảm xúc không trùng lặp.
Một hồi lâu, hắn vẫn không tỉnh. Căn phòng "vua chúa" không khí ảm đạm, lạnh lẽo y như tính khí của hắn làm tôi khó chịu.
Đêm qua, hắn đủ minh mẫn nói với tôi địa chỉ ngôi nhà này còn lại hỏi câu nào cũng lắc đầu nguầy nguậy. Ban đầu thấy lạ sau đó mới biết hắn sống một mình, quan hệ gia đình lằng nhằng rắc rối. Tôi nghĩ được vài sự tình, có thể hắn không muốn liên luỵ ai khác hoặc cũng có thể hắn quen kiểu một thân một mình chống đỡ. Tôi phần nào đoán ra đám người kia không đơn giản chỉ là gây sự.
"Hạ Ân..."
Đang gật gù nghe được gọi tên tôi giật mình nhìn trước ngó sau, lơ mơ còn tưởng bị gọi lên bảng kiểm tra bài cũ, giọng điệu cứ như cosplay mấy ông thầy trên lớp. Đến lúc hiểu ra sự tình mới lớ ngớ, hắn tỉnh rồi: "Cậu...sao cậu biết tên tôi?"
"Sao có thể không biết tên ân nhân được"
Đại ơn đại đức được hắn ghi nhớ coi như không uổng công tôi "nhặt" hắn về. Tôi gật gật đầu vừa lòng: "Nghe lọt tai đấy. Nhưng sao cậu biết tên tôi?"
Hắn lấy dưới gối đưa cho tôi cái tấm vuông vuông, trùng hợp là thẻ học sinh của tôi ở chỗ hắn mới lạ? Hơn nữa còn là dưới gối?
Tôi nhìn hắn nghi hoặc: "Cái này..."
"Tôi nhặt được".
Câu này người ta gọi là lí do muôn thuở không có ngày lỗi thời. Mặc dù không có suy nghĩ sai lệch nào nhưng lại nghĩ không ra lí do hắn giữ cái thẻ của tôi đến tận giờ: "Nói như vậy trùng hợp rồi?". Hắn gặt đầu.
Tôi nhướn chân mày, hỏi một câu thử lòng: "Giữ liền một năm cũng là trùng hợp sao?"
Khuôn mặt trắng bệch vì thiếu máu thoáng nét cười, giọng hắn vẫn còn yếu: "Nếu tôi nói không phải cậu nghĩ sao?".
Lật ngược tình thế cũng xuất sắc lắm, hắn tự tin hỏi ngược tôi lại thấy sắc mặt mình nóng nóng. Tôi nên nghĩ gì nhỉ? Câu hỏi như có như không kia làm tôi xuất hiện thứ cảm giác lâng lâng. Hắn nhếch miệng: "Cậu nghĩ đúng rồi đấy".
Câu từ thấu hiểu lòng người tôi không kịp trở tay, bối rối phủ nhận: "Nghĩ...nghĩ gì chứ?"
"Thì là trùng hợp giữ cái thẻ của cậu một năm". Hắn cười đểu giả khiến tôi càng xấu hổ: "Nếu không cậu nghĩ là gì?"
Hắn chỉ nên nhắm mắt để làm người hoàn hảo, mở mắt mồm miệng thật làm người ta ghét bỏ. Tôi quay sang hướng khác tránh hai mắt lạnh lẽo hễ nhìn là trúng tim đen của hắn. Quả thật lúc ấy tôi suy nghĩ vẩn vơ đi hơi xa, còn xa bao nhiêu nói ra thì thật tự mình đa tình!
Hắn giữ tôi ở lại nói muốn báo "ơn" nhưng ơn chưa báo lại muốn reo thù oán. Hắn nhăn nhó kêu đau, tôi giúp hắn xem xét thương tích. Vết thương ở hông, lật cái áo hắn lên một chút thì hắn dãy nảy không nói đạo lí: "Đừng tưởng cậu cứu tôi một mạng là có thể tuỳ tiện sàm sỡ".
Tôi nào có ý định sàm sỡ hắn cơ chứ, chẳng khác nào làm ơn mắc oán!
Xem là hắn lên cơn không cho tôi về cũng đành, đằng này tôi nhìn hắn một cái hắn lại bảo: "Cậu đang tương tư tôi đấy à?"
Phủ nhận để hắn đắc ý chi bằng trêu chọc hắn một phen, tôi gật đầu mỉm cười: "Phải đấy! Tôi chính là bị cái dáng vẻ thê thảm này của cậu thu hút".
Hắn tỉnh bơ, kê cao gối: "Vậy vết thương lần này không trị nữa".
Lâu ngày không tiếp xúc tôi quên mặt hắn dày, liêm sỉ thì báo vạch đỏ. Thừa sống thiếu chết nhưng không quên thói trêu đùa dai dẳng.
Đợi bác sĩ riêng của hắn đến thay băng truyền nước tôi mới có cơ hội "tẩu thoát", đấu khẩu thêm một lúc tôi đến lú lẫn mất. Tôi ra về không nói tạm biệt mặc cho hắn trông mong. Cầm trên tay chiếc thẻ vô tình thất lạc tâm trạng xốn sang khó tả, nghĩ đến việc hắn giữ một năm dưới gối ngày ngày đặt đầu thì cười như cô ngốc. Là tôi bất cẩn đánh rơi cũng được, hắn vô tình nhặt được cũng thế. Nhưng vật vô tình này vô hình làm nảy sinh giữa tôi với hắn một thứ cảm xúc không định nghĩa.
Ba ngày vắng cậu trôi qua nhanh hơn vì sự đường đột hội ngộ cùng hắn, tôi cũng không nghĩ hắn lại chi phối khái niệm thời gian của bản thân mình đến vậy.
Tôi đi ngang với cậu vào trường, hào hứng hỏi thăm: "Sức khoẻ bà ngoại cậu sao rồi?"
Người già không tránh khỏi bệnh tật, bà ngoại Tuấn Phong bị cao huyết áp. Gia đình ít con lại không sống ở quê nghe cậu nói luân phiên chăm sóc bà.
"Đỡ nhiều rồi, không có gì đáng ngại". Tuấn Phong mỉm cười tôi mới không còn lo lắng. Tôi tin tưởng nụ cười của cậu hơn tất cả, Tuấn Phong chuyện gì cũng giấu trong lòng dáng vẻ cậu buồn phiền tôi không muốn thấy.
Cái đầu tém ngả màu của Ánh Dương lẫn trong đám đông, tôi bị cận là thật nhưng đặc điểm nhận dạng của con nhỏ sao có thể nhầm lẫn. Bỏ lại Tuấn Phong phía sau, tôi chạy đến kéo con nhỏ lại: "Làm gì sai trái mà ban ngày ban mặt lén la lén lút vậy?"
Nhìn nhỏ từ đầu đến chân tôi như phát hiện được một châu lục mới, không dám tin vào mắt mình. Đến Tuấn Phong cũng đứng hình. Tôi cố lục lại trí nhớ xem hôm nay rốt cuộc là ngày đại sự gì lại có thể khiến Ánh Dương của tôi thành ra thế này.
Tôi đờ ra, xoay người nhỏ một vòng kĩ lưỡng soi sét: "Không phải chứ, tẩu hoả nhập ma đấy à?"
Ánh Dương tôi quen từ nhỏ đến lớn chưa có bộ váy nào vinh dự được xuất hiện trong tủ quần áo. Nay sờ sờ trước mắt nhân chứng lâu năm là tôi con nhỏ nổi gió diện váy đồng phục? Với người khác có lẽ không lạ nhưng với tôi thì đúng là kì tích!
Ánh Dương nhìn xung quanh một vòng mới dám kéo khẩu trang xuống kể lể: "Đêm qua xui xẻo đánh rơi chìa khoá nhà sau đó phải ở khách sạn một đêm. Sáng sớm nay nằm dài ngủ nướng, cũng may mơ thấy cô chủ nhiệm báo mộng tiết này kiểm tra. Nếu không còn tệ hơn bộ dạng này".
Nói một tràng mặt con nhỏ méo xệch ngộ nghĩnh hết sức, cái đầu tomboy tóc chưa kịp dài đã cắt, chúng tôi đeo nơ làm phụ kiện còn nhỏ lại thắt cà vạt như con trai. Pha trộn đồng phục kiểu này chỉ duy nhất có Ánh Dương.
Tôi không nhịn được cười phá lên: "Cũng quá thê thảm rồi". Sợ con nhỏ đau lòng đến mức không màng tiết kiểm tra trốn đi mất, tôi vuốt tóc nhỏ hắng giọng nói khéo: "Nhưng bộ dạng này cũng nữ tính lắm đấy".
Ánh Dương thở dài: "Kịp soi gương rồi đó đại nương. Khó coi hết sức!"
"Dễ thương lắm mà"
Tuấn Phong không rõ đứng đằng sau tôi từ khi nào, đột nhiên nghe tiếng cậu tôi mới quay đầu. Cậu cười hiền nhìn chằm chằm Ánh Dương, tôi kịp thời quay đầu nhưng cũng kịp thời tránh khỏi tầm nhìn của cậu.
Cử chỉ, ánh mắt, nụ cười tụ lại trên người nhỏ. Tôi không ít lần mong ước dáng vẻ ấy của cậu, lần này được toại nguyện nhưng lại không phải toại nguyện cho bản thân.
Tuấn Phong ở lại nói chuyện với nhỏ vài câu, tôi tự biết thân phận lấy cớ đi lên lớp. Ngoảnh lại nhìn cậu mấy lần, nhìn thấy cậu cười mấy lần, tâm trạng vui vẻ khó diễn tả. Thấy tôi thẫn thờ, Gia Kì xô đến khoác vai: "Sáng sớm đã mặt mày ủ rũ, Hạ Ân của chúng ta cũng biết buồn rầu rồi sao?"
Tính cách tôi thường ngày hoạt bát, thích nói thích cười Gia Kì lại đánh giá tôi không biết buồn rầu. Con nhỏ vô tư quá độ càng làm tâm trạng tôi xuống dốc, gỡ tay con nhỏ ra tôi thở dài: "Còn cậu vui vẻ như vậy tớ đoán nhà cửa vẫn còn nguyên vẹn".
Tôi nói thế vì buổi họp phụ huynh mới diễn ra hôm qua, Gia Kì vốn nhiều điểm yếu thành tích lại không vượt trội lo sợ là lẽ đương nhiên.
"Đầu năm họp cuối năm lại họp, thành tích thì khi nào chẳng như nhau". Cô bạn ngố ngố này của tôi cũng biết chai lì với mấy lời quở trách rồi. Lần họp trước nhỏ kêu gào thảm thiết vì bị doạ đuổi khỏi nhà, lần đó thành tích xếp thứ 35 mà lớp tôi chỉ có 38 người.
Nhỏ nghĩ tôi cũng là rầu rĩ vì thành tích không tốt nên an ủi: "Bộ mặt này của cậu không hợp với vị trí nhì bảng đâu".
Tôi nhoẻn miệng, lâu nay nhì bảng là chuyện thường chưa có ngày xếp đầu bảng mới là chuyện đáng nói. Cũng không lạ, ngày nào còn có Tuấn Phong vị trí ấy tôi vốn không có cửa.
"Cậu đấy, thành tích quả thật xuống dốc quá rồi".
Tôi trách móc sau đó đi vào lớp, Gia Kì nói với theo: "Chưa xếp chót thì chính là không tồi". Nhỏ cãi cùn nhưng quan điểm "yêu đời" như Gia Kì thì không sai lệch, vẫn còn mấy con số xui xẻo hơn phía sau vẫn đáng mừng.
Mỗi lần tụt hạng là một lần tôi mang tâm trạng thất bại, tinh thần của Gia Kì thật làm người ta ngưỡng mộ. Chưa khi nào họp phụ huynh lại là ác mộng tôi cũng thích cảm giác hai vị phụ mẫu được nở mày nở mặt trước thiên hạ. Mấy năm cấp hai, ba mẹ bận bịu công việc không thường xuyên về nhà. Tôi lo trì trệ tiến trình của ba không báo nói đùa bảo Gia Luân đi họp giúp mình. Ai ngờ hôm đó Gia Luân cúp học đến thật, kết quả hai anh em bị mắng một trận ra trò. Còn lí do không báo vì cấp hai khi ấy trong lớp không có cái tên Tuấn Phong, tôi độc chiếm vị trí dẫn đầu suốt mấy năm.
Buổi tối, tôi lại đến xem hắn đã kịp "tàn" hay chưa thì hắn vẫn nằm ngủ ngon lành. Nhớ lại khoảng thời gian trước, ấn tượng đầu tiên của tôi về Kiến Văn là kiểu người lạnh nhạt, hời hợt nhưng chu đáo. Tôi thích cách hắn ít nói nhưng hành động dứt khoát, Ánh Dương bảo tôi hắn là đại thiếu gia tập đoàn "không trong sạch" nào đó. Có lẽ cái thói thích "động thủ" là ảnh hưởng từ truyền thống gia đình? Chứng kiến hắn hỗn độn ở tầm tuổi này khiến người ta có đôi chút thương hại. Cả ngôi biệt thự riêng rẽ không mấy khi cảm nhận được hơi người, cảm giác ấm cúng càng không. Trống trải và rỗng tuếch!
Nhìn hắn say sưa tôi quên mất mình còn có một hình bóng trong lòng, đột nhiên cảm xúc dâng trào chỉ muốn thu trọn dáng vẻ yếu ớt này vào tâm trí. Hắn nhếch môi, không mở mắt: "Đã nhìn đủ chưa?"
Bị bắt quả tang tôi đỏ mặt, lắp bắp: "Đủ...đủ rồi". Không đợi bị hắn bắt thóp lần nữa, tôi đứng dậy: "Tôi đến xem tình hình của cậu. Xem ra chưa chết được, tôi còn có việc đi trước".
"Không ở lại nhìn thêm một chút sao?"
Thế này mới đúng là hắn, ngạo mạn đáng ghét. Tôi quay lại, liếc: "Chỉ sợ nhìn nữa mặt cậu bị hai mắt tôi mài mòn sẽ bớt dày. Cậu lại thành ra khó sống".
Tôi nhắm vào bộ mặt hắn không phải không có chủ ý, nhưng đại loại là đốp chát cho bớt quê. Sự thật thì cũng không sai, đợi sau này có một ngày gia thế sa sút bản mặt kia còn chừa lại cho hắn con đường kiếm kế sinh nhai.
"Hai mắt đắm đuối của cậu không xoay chuyển được gì đâu, nếu có đến lúc đó mới tìm cậu tính sổ".
Mỗi lần gần hắn máu mê muội nam nhân ưu tú lại nổi lên mà mỗi lần nổi lên là một lần bị hắn bắt gặp rồi nói móc. Nay tôi còn thể hiện lỗ liễu, nghe hắn nói hai mắt tôi đắm đuối tự giác nuốt nước bọt cái ực.
Bình luận facebook